Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1091 Cản đường Diệp Tinh 2

“Dừng lại cho ta!” thấy Diệp Tinh một lòng muốn chạy, trốn tránh công kích của anh ta, Linh Khuê Mộc lập tức giận giữ quát lên.

Tay phải anh ta vung lên.

Ong...

Bỗng nhiên, trước người hắn có một quả cầu màu đen xuất hiện.

“Oành!”

Sau khi quả cầu màu đen này xuất hiện, hư không xung quanh bỗng nhiên trầm xuống, một lực trói buộc cực lớn truyền tới, bao phủ xung quanh.

Diệp Tinh đang bay nhanh trốn đi phía xa, không ngừng bài trừ ánh sáng xanh này cũng bỗng nhiên hạ xuống.

“Đây là thứ gì?” sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.

“Haha, Kiếm Ngân, trốn cái gì? Ngoan ngoãn chiến đấu với ta tốt bao nhiêu? Ta rất mong chờ cuộc chiến này đó, ngươi chạy rồi ta thất vọng biết bao nhiêu?” người khổng lồ màu vàng vung chiến đao lên.

“Đao nguyên tinh không!”

Người khổng lồ màu vàng ngẩng đầu nhìn trời quát lên, đao mang khổng lồ ngang trời, tản ra ánh sáng chói mắt, nháy mắt đã bay tới trước mặt Diệp Tinh, thứ đang trói buộc khiến cho tốc độ của Diệp Tinh giảm mạnh, căn bản không trốn được, chỉ có thể chống lại.

“Cút cho ta!” Diệp Tinh quát nhẹ một tiếng, kiếm Hủy Nguyên trong tay vang lên.

Vút!

Một đạo kiếm quang sắc bén nhanh chóng đâm tới, nháy mắt va chạm với đao mang khổng lồ đó.

“Rầm!”

Hai đạo công kích va chạm với nhau, trời đất rung động mãnh liệt, sau đó ánh sáng vô cùng chói mắt được phóng thích ra.

“Răng rắc!”

Mấy ngọn núi đổ nát phía xa tất cả đều nổ tung, hồ nước bên dưới cũng phun cao lên cả chục nghìn mét, sau đó mãnh liệt đổ xuống.

Uy áp khủng bố kéo dài, đến nỗi dao động cũng truyền đi một khoảng cách rất xa.

Trong hư không, hai công kích cực kì khủng bố va chạm, sau đó ầm ầm đổ vỡ.

Ánh sáng chói mắt lóe lên, sau đó hai đọa công kích này biến mất hoàn toàn.

“Công kích không tệ.” Thấy vậy, mắt Linh Khuê Mộc sáng lên, lại nhanh chóng bay tới.

“Tiếp thêm một chiêu nữa của ta!”

Người khổng lồ nham thạch vàng đánh tới, chiến đao xẹt qua để lại rất nhiều dấu vết kỳ lạ trong hư không.

“Đao Nguyên Trảm!”

Đùng đùng đoàng!

Một ảo ảnh chiến đao khổng lồ ngưng tụ, dài tới cả chục nghìn dặm, mắt nhìn không thể thấy được điểm cuốt.

Đao mang ngang trời, sau đó cứ vậy mà rơi xuống!

Chiến đao khổng lồ đánh tới, sắc mặt Diệp Tinh nghiêm túc, vung thanh kiếm Hủy Nguyên trong tay.

Vút!

Lại một đạo kiếm quang bay ra, như có thể hủy diệt trời đất, tản ra dao động cực kỳ mãnh liệt, sau đó hai công kích lại va chạm trên không trung một lần nữa.

“Đùng đùng đoàng!”

Trời đất rung lên, hai công kích không ngừng tàn phá trong hư không, nhưng sau khi kiếm quang của Diệp Tinh hoàn toàn bị tiêu diệt, đạo đao mang đó vẫn tồn tại như cũ, lập tức đánh về phía Diệp Tinh.

Đạo đao mang khổng lồ nhìn không thấy tận cùng đó, cứ vậy mà đập xuống người Diệp Tinh.

“Phụt!”

Uy áp thấu trời, căn bản Diệp Tinh không ngăn cản được đạo công kích này, miệng phun ra một ngụm máu.

“Công kích mạnh quá!” sắc mặt Diệp Tinh thay đổi.

“Haha, quả nhiên binh khí mới lợi hại hơn nhiều, theo lực công kích như này, Hồn Liệt Thiên cũng không phải là đối thủ của mình.” Linh Khuê Mộc cười to nói.

“Nhân loại Kiếm Ngân, tiếp tục chiến đấu đi!”

Cơ thể anh ta bạo động, tiếp tục đánh về phía Diệp Tinh.

“Cút!” Diệp Tinh tức giận gầm lên, một đạo kiếm quang thoắt cái đã đâm ra, tốc độ nhanh tới cực hạn, nháy mắt đã bay tới trước người Linh Khuê Mộc.

Thực tế Linh Khuê Mộc có thể ngăn lại, nhưng vậy mà anh ta lại không có động tác gì, mặc cho đạo công kích này đánh lên người anh ta.

Oành!

Ánh sáng màu vàng trên thân lóe lên, vô cùng chói mắt, không ngừng tản ra xung quanh, mà rõ ràng anh ta không ngăn được đạo kiếm quang này, lùi về sau mấy bước liền, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

“Nhân loại Kiếm Ngân, đây là công kích mạnh nhất của ngươi ư? Dường như chẳng tạo ra ảnh hưởng gì cho ta?” trong mắt Linh Khuê Mộc lóe lên một tia sáng, haha cười to nói.

Vừa nãy anh ta cứng rắn nghênh đón một đạo công kích của Diệp Tinh, đơn giản chỉ dựa vào phòng ngự để chống lại, rõ ràng anh ta rất tự tin với phòng ngự của mình.

Vút!

Nói xong chiến đao khổng lồ trong tay Linh Khuê Mộc lại vung lên, lần nữa đánh tới.

“Grào!”

Người khổng lồ màu vàng gầm lên, tản phát uy thế ngút trời, hư không rung lên, dao động khủng bố cuồn cuộn tràn ra bốn phía.

“Công kích của Linh Khuê Mộc này mạnh quá, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh.” Sắc mặt Diệp Tinh lúc này rất khó coi.

Thực tế, cho dù mạnh, nhưng Linh Khuê Mộc cũng chẳng mạnh hơn hắn bao nhiêu.

Nhưng hiện giờ Diệp Tinh không muốn chiến đấu, mà là muốn chạy trốn.

Ong...

Những ánh sáng màu xanh trong cơ thể Diệp Tinh bị bài trừ, sau đó biến mất trong hư không.

“Nhanh lên, nhanh lên, chỉ cần bài trừ hết những ánh sáng xanh này ra, mình sẽ có cách trốn khỏi nơi này.” Diệp Tinh nóng lòng.

Hắn kiêng kỵ vốn chẳng phải Linh Khuê Mộc, mà là người phía sau Linh Khuê Mộc.

Mạc Cam Lâm, cường giả vô địch Bất Tử Cảnh, là sự tồn tại khủng bố không kém hơn Thao Liệt của nhân tộc hay Huyền Long của yêu tộc!

Hắn tự tin rằng Linh Khuê Mộc không thể làm hắn bị thương, nhưng Mạc Cam Lâm lại hoàn toàn không giống vậy.

“Nhân loại Kiếm Ngân, cực kỳ nhát gan, chỉ biết trốn chạy!” sau lưng, tiếng quát giận dữ của Linh Khuê Mộc truyền tới.

Anh ta phát hiện ra Diệp Tinh căn bản không có ý muốn chiến đấu với anh ta.
Chương 1092 Chạy trốn

Lúc này anh ta cũng đang liên hệ với Ám Tư Thuẫn, Mạc Cam Lâm.

“Linh Khuê Mộc, Mạc Cam Lâm, ta cảm nhận được căn nguyên đó càng lúc càng yếu đi rồi, đoán chừng rất nhanh nhân loại Kiếm Ngân sẽ bài trừ hết ra ngoài.”

Ám Tư Thuẫn có chút gấp gáp nói: “Linh Khuê Mộc, ngươi nhất định phải ngăn nhân loại Kiếm Ngân lại đó, không được để cho hắn ta chạy mất.”

“Yên tâm.” Linh Khuê Mộc cười nhẹ, nói.

“Thực lực của nhân loại Kiếm Ngân cũng chỉ bình thường, không mạnh bằng ta, tốc độ của hắn ta cũng không bằng, có ta ở đây, hắn ta không trốn được.”

Linh Khuê Mộc rất tự tin.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên sắc mặt Linh Khuê Mộc thay đổi.

...

Trong hư không, lại có thêm mấy đạo ánh sáng bị bài trừ ra, trong mắt Diệp Tinh bỗng nhiên lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.

“Cuối cùng cũng bài trừ ra rồi!”

Tất cả những ánh sáng xanh kỳ lạ đã hoàn toàn biến mất.

“Tiểu Hắc, ta muốn mượn sức mạnh của ngươi.” không hề do dự, ý thức của Diệp Tinh chìm vào trong nhẫn không gian, nhanh chóng nói.

Hắn tu luyện lĩnh vực Hắc Diệu, nhưng giờ đây thực lực của hắn dựa vào bảo vật quá nhiều, lĩnh vực Hắc Diệu căn bản không có tác dụng gì với thực lực của hắn, mà Tiểu Hắc cũng có bản lĩnh giống như lĩnh vực Hắc Diệu, hơn nữa còn mạnh hơn hắn.

Tiểu Hắc có thể thi triển bí thuật tương ứng, để Diệp Tinh điều động năng lượng lĩnh vực. Trong lĩnh vực này, thực lực của Diệp Tinh sẽ tăng mạnh.

Trước đây lúc Diệp Tinh vẫn còn ở Đạo Tắc Cảnh, trong bí cảnh Hắc Diệu từng mượn năng lượng của Tiểu Hắc, thậm chí còn đạt tới tận Bất Tử Cảnh! Thực lực tăng lên lớn tới mức nào?

“Được!” Tiểu Hắc không hề do dự, trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng.

Rõ ràng với thực lực hiện giờ của Diệp Tinh không thể cắt đuôi được Linh Khuê Mộc, trừ khi thực lực tăng lên một trình độ nhất định, như vậy mới có thể chạy trốn thành công.

Ong...

Một ít ánh sáng màu đen trên người Tiểu Hắc tràn ra, sau đó tiến vào trong cơ thể Diệp Tinh.

Theo sự dung nhập của ánh sáng màu đen này, Diệp Tinh lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng dư thừa ngưng tụ trong cơ thể.

Oành!

Năng lượng dồi dào tràn khắp cơ thể Diệp Tinh, từng luồng năng lượng không ngừng được Diệp Tinh hấp thụ.

Nhưng hiện giờ thực lực của Diệp Tinh mạnh tới mức nào? Luồng năng lượng này có thể thật sự khiến thực lực của hắn mạnh lên mười lần, hai mươi lần, chỉ có thể nói tăng lên nhiều lần.

Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, luồng năng lượng này như nham thạch của núi lửa phun trào.

Sau khi năng lượng bạo phát, mắt Diệp Tinh bỗng nhiên biến thành màu đen, không có tròng trắng, trông vô cùng tà dị.

Oành!

Một luồng lĩnh vực khổng lồ lấy Diệp Tinh làm trung tâm bắt đầu điên cuồng khuếch trương, phàm là những thứ bị lĩnh vực bao phủ đều ảm đạm đi rất nhiều.

“Răng rắc!”

Những vết nứt không ngừng xuất hiện trong trời đất bao la, hư không rung lên.

Lúc này Linh Khuê Mộc đuổi theo phía sau hắn cảm nhận được luồng khí thể dao động này, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

“Xảy ra chuyện gì vậy, dao động khí thế của nhân loại Kiếm Ngân sao có thể nháy mắt tăng lên nhiều như vậy?”

Thực lực càng mạnh, muốn tăng lên cũng càng khó, căn bản không thể xảy ra tình huống tăng mạnh.

Nếu Diệp Tinh có lá bài tẩy như vậy, trước đó đã sớm dùng rồi, sao có thể bị thương dưới một đạo công kích của anh ta được?

Nhưng, sau khi thầm ngạc nhiên, sắc mặt Linh Khuê Mộc lại thay đổi.

Trong hư không, tay phải Diệp Tinh vung lên.

Vút!

Trước mặt lập tức xuất hiện một chiếc nhẫn không gian.

“Răng rắc!”

Nháy mắt xuất hiện đó, nhẫn không gian này vỡ ra.

Ong...

Nhất thời, khí lưu màu trắng bên trong tràn ra ngoài, dường như nháy mắt đã bao phủ lên khu vực rộng lớn này.

Sương mù màu trắng, là thứ mà hắn thu thập được trong khe nứt nham thạch trong vực Tử Hải, có thể cắt đứt dò xét linh hồn.

Muốn chạy trốn, sương mù màu trắng này có tác dụng rất lớn.

Khu vực rộng lớn xung quanh biến thành màu trắng, cũng bao phủ lên cả Diệp Tinh và Linh Khuê Mộc.

“Năng lượng của Tiểu Hắc cộng thêm với sương mù mày trắng, mình không tin không trốn được.” Diệp Tinh thầm nghĩ.

Trước đó có ánh sáng màu xanh, cho dù hắn bạo phát, cho dù hắn sử dụng sương mù màu trắng, hắn vẫn không thể dấu được tung tích, vậy nên Diệp Tinh vẫn luôn không dùng tới.

Giờ cơ hội đã tới.

“Đây là thứ gì?” Linh Khuê Mộc nhìn sương mù màu trắng này, sắc mặt bỗng nhiên trở nên u ám.

Oành!

Linh hồn cường đại tản ra, nhưng hoàn toàn bị ngăn lại, anh ta phát hiện ra thoáng cái bản thân đã mất dấu nhân loại Kiếm Ngân.

“Linh Khuê Mộc, xảy ra chuyện gì vậy?” nghe thấy rõ ràng lời nói của Linh Khuê Mộc thay đổi, lòng Ám Tư Thuẫn theo bản năng xuất hiện dự cảm không lành, vội vàng hỏi.

Sắc mặt Linh Khuê Mộc u ám: “Thực lực của nhân loại Kiếm Ngân tăng mạnh, hơn nữa còn phóng thích sương mù màu trắng, linh hồn của ta không thể dò xét được dưới đám sương mù màu trắng này, ta không biết hiện giờ hắn ta đã trốn đi đâu rồi.”

Sắc mặt anh ta âm u, vừa nãy anh ta còn vô cùng tự tin nói Diệp Tinh không thể chạy thoát được đâu, nhưng nháy mắt tình hình đã xảy ra biến hóa như vậy, quả thật là bị tát vào mặt một cái thật mạnh.

“Cái gì? Nhân loại Kiếm Ngân chạy rồi?” nghe vậy, sắc mặt Ám Tư Thuẫn thay đổi.

Anh ta đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên Mạc Cam Lâm truyền âm tới: “Không cần lo lắng, ta đã nhìn thấy nhân loại Kiếm Ngân rồi.”

Oành!

Trong hư không, linh hồn cường đại tản ra, bao phủ lên một phạm vi lớn.

Mạc Cam Lâm đứng trong hư không, dưới linh hồn của anh ta, một chàng trai nhanh chóng thay đổi thân hình và khí tức, hơn nữa đang nhanh chóng bay về phía xa.

“Nhân loại Kiếm Ngân!” trong mắt Mạc Cam Lâm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, nhanh chóng bay qua đó,

Mà cỗ linh hồn này cũng chẳng kiêng nể gì cả, căn bản không hề ẩn giấu, cứ như vậy mà quét qua cơ thể Diệp Tinh.

"Đây là?" Cảm nhận được linh hồn này dò xét, sắc mặt Diệp Tinh liền thay đổi

"Lại có cường giả linh hồn dò xét, thậm chí còn xuyên qua được đám sương mù màu trắng!"

Đám sương mù màu trắng này dùng để ngăn cách linh hồn, nhưng giờ đây lại mất tác dụng.

"Chẳng lẽ là Mạc Cam Lâm?" Diệp Tinh không nhịn được nghĩ.
Chương 1093 Cường giả vô địch Bất Tử Cảnh tới

Phải biết, Linh Khuê Mộc thực lực mạnh hắn đó cũng không có cách gì với đám sương mù màu trắng này, mà thực lực của Linh Khuê Mộc đã đạt đến đỉnh phong Bất Tử Cảnh!

Có thể coi thường đám sương mù màu trắng này, chắc chắn là cường giả mạnh hơn.

"Nhân Loại Kiếm Ngân!" Trong hư không, bỗng nhiên có một giọng nói vô cùng lạnh lùng truyền tới.

Sau đó một chàng trai bay tới.

Đây là một chàng trai có thân hình giống nhân loại, tóc màu đỏ, tùy ý xõa sau lưng, chỉ có một con mắt, sau lưng còn mọc một cái đuôi, tổng thể trông rất bình thường, nhưng trên người lại tản ra dao động cực kỳ đáng sợ!

"Thiên tộc Mạc Cam Lâm!" sắc mặt Diệp Tinh rất khó coi.

Hắn đã đoán đúng, quả nhiên là Mạc Cam Lâm tới.

Mạc Cam Lâm nhìn Diệp Tinh, anh ta là sự tồn tại cường đại nhất trong Bất Tử Cảnh, nắm giữ bốn loại đạo tắc mạnh mẽ, thậm chí trên người còn có các bảo vật không kém hơn thiên địa linh vật, thực lực cường đại tới nhường nào?

Sau khi anh ta phát hiện ra Diệp Tinh,căn bản không nghĩ tới việc Diệp Tinh có thể còn sống rời đi, đây là sự tự tin tuyệt đối của cường giả Bất Tử Cảnh vô địch là anh ta, vậy nên trước đó mới tản phát linh hồn mình không hề che giấu.

"Mạc Cam Lâm, không biết ngươi tới đây có việc gì?" Diệp Tinh dừng lại, cứ đứng trong hư không như vậy, ánh mắt nhìn về phía chàng trai trước mắt, trầm giọng nói.

Tốc độ của hắn không thể so được với Mạc Cam Lâm, cho dù chạy trốn cũng vô dụng.

Lúc này một tia ý thức của hắn tiến vào trong nhẫn không gian, nhanh chóng nói: "Tiểu Hắc, ngươi lập tức mang bảo vật trên người ta rời đi."

Hắn tuyệt đối không có thể chạy trốn từ trong tay cường giả đẳng cấp này.

"Diệp Tinh, ta cảm thấy không gian xung quanh đã bị phong tỏa, cho dù ta rời khỏi nhẫn không gian cũng không trốn thoát được." Lúc này trên mặt Tiểu Hắc tràn ngập vẻ ngưng trọng, trầm giọng nói.

"Cái gì? Phong tỏa không gian?" Nghe vậy, lòng Diệp Tinh lập tức chìm xuống tận đáy vực.

"Ừ, ta cũng không biết bố trí từ lúc nào, chính lúc nãy khi Mạc Cam Lâm tản linh hồn ra, ta mới cảm ứng được." sắc mặt Tiểu Hắc cũng rất khó coi.

Tình huống vừa rồi, việc đầu tiên mà Diệp Tinh lựa chọn là bản thân chạy trốn, sẽ không trực tiếp để cho Tiểu Hắc mang bảo vật rời đi, sau đó bản thân ngã xuống.

Lựa chọn thứ hai mới là để Tiểu Hắc rời đi.

"Bây giờ nếu ta muốn rời khỏi, trừ khi mạnh mẽ đánh vỡ phong tỏa không gian đó."

Hai người đang nhanh chóng trao đổi, lúc này Mạc Cam Lâm nhìn Diệp Tinh, lạnh nhạt nói: "Ta tới nơi này đúng là có chuyện, đó chính là giết ngươi!"

Vút!

Phía xa, một chiếc bóng nhanh chóng bay tới, đó chính là Linh Khuê Mộc vô cùng vạm vỡ.

Anh ta nhìn Diệp Tinh, cười to nói: "Ha ha, nhân Loại Kiếm Ngân, ngươi trốn đi? Sao ngươi không trốn nữa?"

Anh ta thấy sắc mặt khó coi của Diệp Tinh, lòng rất vui mừng.

Diệp Tinh nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ vui mừng của Linh Khuê Mộc, không có trả lời, mà chỉ nói: "Mạc Cam Lâm, trước đây chúng ta không có thù oán gì, không biết ta đắc tội ngươi lúc nào?"

Vừa nói, Diệp Tinh vừa trao đổi ý thức với Tiểu Hắc, thử tìm ra một con đường sống.

"Ám Thuẫn Tư là bạn ta, mà ngươi lại giết hắn, đây là sai lầm lớn nhất." sắc mặt Mạc Cam Lâm bình tĩnh, dường như không có chút dao động tình cảm nào, tất cả mọi việc đều được anh ta nắm trong lòng bàn tay.

"Mạc Cam Lâm, để ta chiến đấu với nhân loại Kiếm Ngân này một trận trước đã."

Lời anh ta vừa dứt, Linh Khuê Mộc nóng lòng nói , trong mắt tràn đầy chiến ý.

Trước đó Diệp Tinh cứ trốn mãi, hắn cũng không thoải mái.

Nghe vậy, Mạc Cam Lâm nhíu mày nói: "Ngươi muốn chiến đấu có nhiều đối thủ khác mà."

"Được rồi." Nghe Mạc Cam Lâm như thế nói, Linh Khuê Mộc đành phải thu lại ý nghĩ trong lòng.

Mặc dù là bạn tốt, lúc còn nhỏ yếu cùng nhau xông pha, nhưng hiện giờ hiển nhiên đã coi Mạc Cam Lâm làm trung tâm.

Mặc dù như vậy, nhưng Linh Khuê Mộc nhìn Diệp Tinh cười to nói: " Nhân Loại Kiếm Ngân cường đại, danh tiếng vang vọng nhất giai đoạn hiện nay, nhân loại Kiếm Ngân giết chết rất nhiều bất tử sắp phải ngã xuống rồi, ta phải ghi lại quá trình ngã xuống, để cho các cường giả sau này thưởng thức một chút."

"Linh Khuê Mộc, ngươi như vậy là đang tự tìm cái chết." Sắc mặt Diệp Tinh âm u nhìn anh ta một cái.

"Ha ha, ngươi hết cơ hội rồi." khóe miệng Linh Khuê Mộc cong len, vui vẻ cười to nói .

Vút!

Lời anh ta vừa dứt, một linh hồn vô cùng khủng bố bỗng nhiên bộc phát, giống như là một i mũi tên nhọn trực tiếp đâm tới, hung hăng đâm vào ý thức của Diệp Tinh.

Thứ này tản ra từ linh hồn Cam Lâm, vị cường giả vô địch bất tử cảnh khủng bố này ra tay!

"Nô dịch linh hồn?"

Cảm nhận được linh hồn mạnh mẽ này, mặt Diệp Tinh lập tức lộ ra vẻ dữ tợn.

"Mạc Cam Lâm, ngươi muốn nô dịch linh hồn ta? Đúng là nằm mơ! ! !"

Ong...

Hồn châu khẽ rung lên, ngay sau đó linh hồn cường đại của Mạc Cam Lâm giống như thủy triều rút xuống, lập tức bị bài xích đi ra ngoài.

"Cái gì?" Mạc Cam Lâm khẽ cau mày: "Vậy mà hoàn hoàn ngăn cản được linh hồn của ta?"

Anh ta không hề biết, trong đầu Diệp Tinh có hồn châu, trừ khi đại đạo chi chủ tinh thông công kích linh hồn ra tay với hắn, nếu không hắn không cần lo lắng bị công kích linh hồn hoặc nô dịch linh hồn.

Tính ra thì, đây dường như bảo vật trân quý nhất trên người Diệp Tinh, còn trân quý hơn cả thiên địa linh vật.

"Không sợ hãi công kích linh hồn ư? Vậy thì thử công kích của ta xem!" sắc mặt Mạc Cam Lâm lạnh lẽo.

Tay phải anh ta vung lên.

"Đùng đùng đoàng!"

Trời đất vỡ nát, rất nhiều khí lưu hỗn độn chảy ra, sau đó hợp thành một bàn tay khổng lồ, bàn tay khổng lồ này uy áp ngút trời, hung hăng ép xuống Diệp Tinh.

"Răng rắc!"

Diệp Tinh chỉ cảm thấy áp lực khủng bố đánh tới, bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, thân thể Diệp Tinh cũng bị ép cong xuống, mặt đất dưới chân hắn cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ, không ngừng lan ra xung quanh.
Chương 1094 Chạy trốn sinh tử 1

"Tiểu Hắc!"

Cảm nhận được công kích này, trong lòng Diệp Tinh gầm nhẹ một tiếng.

Ầm!

Một lĩnh vực khổng lồ lấy Diệp Tinh làm trung tâm bắt đầu điên cuồng khuếch tán.

Trong nháy mắt, đôi mắt của hắn hoàn toàn biến thành màu đen, không có tròng trắng, thậm chí trên mặt xuất hiện từng bí văn màu đen, đang không ngừng vặn vẹo, vừa nhìn giống như là những con giun đang bò, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Mà theo sự xuất hiện này, dao động khí thế trên người Diệp Tinh lập tức tăng lên rất nhiều.

"Hử? Đây là con bài chưa lật gì?" Mạc Cam Lâm nhìn Diệp Tinh, trong lòng thầm nghĩ.

Tuy rằng như thế, nhưng anh ta cũng không lo lắng, bàn tay khổng lồ tiếp tục áp xuống.

"Cút cho ta!"

Diệp Tinh gầm nhẹ một tiếng, thúc giục kiếm Hủy Nguyên trong tay, đồng thời phía trên còn có từng luồng ánh sáng màu đen ngưng tụ, điên cuồng lao ra.

"Xoẹt!"

Trong hư không truyền đến từng tiếng nổ vang, ngay lập tức bàn tay hỗn độn khổng lồ kia vậy mà trực tiếp bị xé nát, cứ như vậy biến mất trong hư không.

Hưu!

Mà sau khi ngăn cản một đòn công kích này, bóng dáng Diệp Tinh bạo động, nhanh chóng bay về phía xa.

"Chặn được?" Mạc Cam Lâm híp mắt lại: "Thú vị."

Anh ta nắm chặt tay phải, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường thương.

Toàn thân trường thương hiện lên màu trắng bạc, mặt trên còn có từng dòng bí văn kỳ dị.

Hưu!

Sau khi trường thương xuất hiện, nó liền bị Mạc Cam Lâm xem như ngọn lao mà phóng ra.

"Răng rắc!"

Hư không hoàn toàn bị trường thương này xé rách, để lại một vết nứt thật dài, vô số khí lưu màu xám trút xuống, giống như cảnh tượng diệt thế.

Tốc độ thật kinh người, gần như trong nháy mắt đã tới trước người Diệp Tinh.

Diệp Tinh đột nhiên cảm thấy tim đập vô cùng nhanh, vội vàng ngăn cản.

Thúc giục kiếm Hủy Nguyên, kiếm quang màu đen sắc bén bay ra, tốc độ nhanh tới cực hạn, hư không cũng toát ra từng vết nứt, có thể thấy được uy lực của nó mạnh cỡ nào!

"Răng rắc!"

Chỉ là trong nháy mắt, kiếm quang của Diệp Tinh liền trực tiếp vỡ nát, vậy mà không ngăn cản được thương mang kia một chút nào.

Tiếp đó trường thương màu trắng bạc đánh úp lại.

Trong lúc nhất thời, Diệp Tinh chỉ cảm thấy trong lòng mình một mảnh lạnh lẽo, hắn hoàn toàn không ngăn cản được đòn công kích này.

Đây là công kích của cường giả cấp bậc Bất Tử Cảnh vô địch, cho dù là cường giả như Xà Mạc, Hồn Liệt Thiên, cũng chỉ là nắm giữ ba loại đạo tắc cường đại, dựa vào các loại con bài chưa lật và bảo vật khiến cho thực lực đạt tới cấp bậc Bất Tử Cảnh vô địch.

Mà vốn dĩ cường giả ở vào loại cấp bậc này, con bài chưa lật, bảo vật trên người bọn họ chỉ có càng mạnh hơn, có thể thấy được rốt cuộc thực lực khủng bố tới mức độ nào.

Bởi vì thậm chí bọn họ có thể đánh chết cường giả cấp bậc như Xà Mạc, Không Luân Càn!

Nghe đồn thậm chí cường giả Bất Tử Cảnh bình thường đỉnh phong sẽ bị bọn họ trực tiếp miểu sát.

Lúc trước lúc tranh đoạt bảo vật bên trong hồ nước kia, chỉ cần trường thương màu trắng bạc này dao động liền có hơn mười vị Bất Tử Cảnh đỉnh cấp ngã xuống, cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong khác đều trọng thương, có thể thấy được trình độ khủng bố thế nào.

"Phòng ngự Hắc diệu!" Diệp Tinh gầm nhẹ một tiếng.

Ầm!

Ánh sáng màu đen vô cùng nồng đậm từ trên người hắn phát ra, hình thành một tầng phòng ngự ở bên ngoài thân thể, toàn thân đều bị ánh sáng màu đen này bao vây.

Xoạt!

Trường thương màu trắng bạc đánh úp lại, trực tiếp xẹt qua thân thể Diệp Tinh.

Giống như vô số ngôi sao va chạm mạnh vào nhau, toàn bộ thân thể Diệp Tinh như muốn tan vỡ trước mũi thương.

"Răng rắc!" Tiếp đó tầng lá mỏng phòng ngự màu đen kia vỡ nát.

"Phốc!"

Diệp Tinh không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng trực tiếp vỡ nát, phun ra máu tươi xen lẫn nội tạng, thậm chí trên thân thể hắn xuất hiện một ít vết rách.

Ông. . .

Áo giáp Huyết Kiển trên người hắn rung động, năng lượng bên trong bị tiêu hao điên cuồng, tốc độ tiêu hao so với lúc bình thường nhanh hơn rất nhiều.

Thậm chí dao động khí thế trên người hắn cũng chậm lại rất nhiều.

Có điều cuối cùng hắn cũng cản lại được đòn công kích này.

"Tiểu Hắc, ngươi thế nào?" Diệp Tinh không để ý đến sự chật vật của mình, tản ra một tia ý thức nhanh chóng tiến vào bên trong nhẫn không gian.

Lúc này dao động khí thế trên người Tiểu Hắc rõ ràng chậm lại rất nhiều.

"Diệp Tinh, thực lực của Mạc Cam Lâm này quá mạnh mẽ, chúng ta không ngăn được, lập tức chạy về khu vực phía đông, sau đó đánh nát không gian phong tỏa, như vậy mới có một con đường sống!" Tiểu Hắc vội vàng nói.

Công kích vừa rồi tiêu hao căn nguyên của nó, cho nên mới phát huy ra uy lực mạnh mẽ như vậy.

Nhưng mà tiêu hao căn nguyên sẽ sinh ra thương tổn rất lớn đối với nó.

"Được!" Diệp Tinh gật đầu, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.

Lúc này trong lòng Diệp Tinh thật kinh hãi công kích của Mạc Cam Lâm.

Kiếm Hủy Nguyên, áo giáp Huyết Kiển, hơn nữa còn tiêu hao căn nguyên của Tiểu Hắc, cho dù là vậy thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản công kích của Mạc Cam Lâm, thậm chí Diệp Tinh cũng bị trọng thương.

Phải biết rằng, trong số cường giả Bất Tử Cảnh, cũng không có mấy người có thể mạnh hơn hắn, nhưng mà Bất Tử Cảnh vô địch lại mạnh hơn hắn nhiều như vậy.

"Thú vị, vậy mà chặn của một đòn công kích của ta."

Trong hư không truyền đến một giọng nói lãnh đạm, bóng dáng của Mạc Cam Lâm trực tiếp xuất hiện ở trước người Diệp Tinh, anh ta nắm chặt tay phải, thanh trường thương màu trắng bạc này giống như là có ý thức, nhanh chóng trở về trong tay của anh ta.
Chương 1095 Chạy trốn sinh tử 2

"Thực lực của Nhân loại Kiếm Ngân này còn không bằng mình, thế nhưng có thể ngăn cản được công kích của Mạc Cam Lâm?" Cách đó không xa, Linh Khuê Mộc vẫn luôn quan sát nơi này.

Dường như anh ta nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, nói: "Trên người hắn nhất định có bảo vật!"

Chỉ có bảo vật cường đại mới có thể làm được như vậy.

Lúc này khuôn mặt Mạc Cam Lâm lạnh nhạt, không có một tia tình cảm, vung lên trường thương màu trắng bạc trong tay, tiếp tục đánh về phía Diệp Tinh.

"Nhân loại Kiếm Ngân, xem ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu lần?"

Cho dù Diệp Tinh có thể ngăn cản một lần, hai lần, nhưng mà còn có thể ngăn cản được vô số lần sao?

"Trốn!"

Lúc này Diệp Tinh căn bản không dám dừng lại, ý niệm duy nhất trong đầu chính là trốn.

Hiện tại dưới loại tình huống này, nói không chừng hắn và Tiểu Hắc sẽ đều phải nằm lại ở trong này.

Trường thương đánh úp lại, lại xẹt qua thân thể Diệp Tinh.

"Răng rắc!"

Lá mỏng màu đen trên người Diệp Tinh vỡ tan, hắn lấy Kiếm Hủy Nguyên và áo giáp Huyết Kiển ngăn cản công kích, năng lượng bên trong bị tiêu hao điên cuồng.

"Tiêu hao một phần ba." Sắc mặt Diệp Tinh khó coi.

Hắn vẫn luôn sử dụng tiết kiệm năng lượng của kiếm Hủy Nguyên và áo giáp Huyết Kiển, lúc trước tuy trải qua nhiều lần chiến đấu, nhưng mà tiêu hao không nhiều lắm, dù sao hắn cũng không cần phải thúc giục liên tục.

Nhưng mà hiện tại chỉ ngăn cản một chút, năng lượng của hai nửa bảo vật này đã tiêu hao nhiều như vậy.

Nhưng mà cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể ngăn cản được công kích của Mạc Cam Lâm.

"Diệp Tinh, ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ bốn lần công kích." Bên trong nhẫn không gian truyền đến giọng nói ngưng trọng của Tiểu Hắc.

Lúc này nó cũng liều mạng, đây là đối thủ cường đại nhất mà nó và Diệp Tinh gặp được từ trước đến nay.

Đối mặt những cường giả khác bọn họ không cần lo lắng, nhưng mà đối mặt với cường giả trước mắt, bọn họ phải bùng nổ toàn bộ con bài chưa lật mới có thể ngăn cản một cách khó khăn.

"Bốn lần sao?" Sắc mặt Diệp Tinh nghiêm trọng, tiếp tục chạy trối chết.

"Phanh!"

Trường thương màu trắng bạc đánh úp lại, nhanh chóng va chạm với Diệp Tinh.

Dao động khủng bố từ nơi này phát ra, điên cuồng khuếch tán về phía xa.

"Đó là cường giả Bất Tử Cảnh vô địch Mạc Cam Lâm, còn có. . . Nhân loại Kiếm Ngân?"

"Mạc Cam Lâm đang đuổi giết nhân loại Kiếm Ngân."

"Trời ạ, ngăn được! Nhân loại Kiếm Ngân vậy mà ngăn cản được công kích của Mạc Cam Lâm! Thực lực của hắn thật mạnh!"

"Ngoại trừ mười cường giả Bất Tử Cảnh đứng đầu như Xà Mạc, Không Luân Càn, ai có thể ngăn cản chứ?"

Những cường giả đang bay ở phía xa cảm ứng được dao động ở nơi này, liền tản ra linh hồn, nháy mắt thấy được tình cảnh nơi này, trong mắt bọn họ lập tức lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.

Trong mắt những cường giả đang bay ở phía xa lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

"Đi!" Bọn họ không dám do dự, nhanh chóng rời xa.

"Phanh!" "Phanh!"

Trong hư không, âm thanh va chạm khủng bố truyền đến.

"Phụt!"

Diệp Tinh phun ra một ngụm máu tươi, nhưng mà ngay sau đó hắn lại nhanh chóng tiến về phía trước.

"Tới rồi!"

Trong mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ điên cuồng, lúc này năng lượng của kiếm Hủy Nguyên, áo giáp Huyết Kiển đã tiêu hao hơn phân nửa.

Hơn nữa, Tiểu Hắc cũng bắt đầu lâm vào trạng thái suy yếu.

Mặc dù như thế, nhưng mà trong mắt Diệp Tinh lại mang theo một tia hi vọng, màng không gian đã ở ngay trước mắt.

"Ầm!"

Trước khi công kích của Mạc Cam Lâm đánh úp lại, kiếm Hủy Nguyên trong tay Diệp Tinh đột ngột đâm ra.

"Xoẹt!"

Trong nháy mắt hư không giống như run rẩy một chút, một cái khe thật lớn trực tiếp xuất hiện, khí lưu hỗn độn nhanh chóng tràn ra.

Toàn bộ thiên địa dường như cũng bị Diệp Tinh đâm ra một cái lỗ khổng lồ.

"Răng rắc!"

Dường như bên tai truyền đến một tiếng vang vỡ nát, khắp thiên địa như bị vỡ tan.

"Tiểu Hắc!" Thấy thế, trong mắt Diệp Tinh lập tức lộ ra hi vọng, vội vàng gọi.

Tiểu Hắc muốn bay ra, mang theo bảo vật của hắn rời đi.

Diệp Tinh không sợ ngã xuống, nhưng mà sau khi hắn ngã xuống thì toàn bộ bảo vật trên người sẽ hoàn toàn mất đi, một khi mất đi, thực lực của hắn sẽ đột ngột giảm xuống.

"Bài trừ không gian phong tỏa của ta?" Sắc mặt Mạc Cam Lâm lạnh nhạt, cũng không có gì thay đổi.

"Đáng tiếc chỉ một đòn công kích, thời gian duy trì cũng quá ngắn, cũng không thể gây nên tác dụng gì."

"Ngưng!"

Sau khi một giọng nói lạnh nhạt vang lên, ngay sau đó khắp thiên địa xuất hiện một nhà giam khổng lồ, mắt thường có thể nhìn thấy được, ánh sáng màu trắng lập lòe, cảm giác vô cùng nhu hòa, nhưng mà ánh sáng nhu hòa này lại làm cho một chút hi vọng trong mắt Diệp Tinh vỡ nát.

Xoạt!

Chiến thương màu trắng bạc đánh úp lại, lại đi tới trước người Diệp Tinh.

Tiếng vỡ nát vang lên, lá mỏng màu đen trên người Diệp Tinh bị đánh tan, đồng thời thương mang hoàn toàn va chạm với kiếm Hủy Nguyên và áo giáp Huyết Kiển của Diệp Tinh.

"Răng rắc!"

Lại là tiếng vỡ nát vang lên, nhưng lần này là liên tục.

Diệp Tinh nhìn lại, trên thân kiếm Hủy Nguyên của hắn xuất hiện từng vết nứt, sau khi những vết nứt này xuất hiện liền bắt đầu nhanh chóng lan tràn.

Mà áo giáp Huyết Kiển của hắn cũng vậy, bên trong không còn một tia năng lượng nào.

Dưới sự công kích của chiến thương màu trắng bạc, áo giáp Huyết Kiển bắt đầu rạn nứt từng chút một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK