Mục lục
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811: Uy lực của Tịnh Thế

An, ma, ni, hum…

Chẳng mấy chốc những dòng kinh văn khó hiểu vang lên giữa đất trời, âm thanh uy lực mạnh mẽ, rất cổ xưa, tất cả đều phát ra từ miệng của Diệp Thành và đạo thân của hắn.

Lúc này bốn người đã ngồi xếp bằng, chắp tay, tướng mạo trang nghiêm, toàn thân phát ra Phật quang, lúc này họ như không phải bốn người nữa mà là bốn vị Phật.

A!

Phật âm vừa vang lên, những kẻ quan sát ở bốn phương đều ôm đầu, đa số đều là kẻ có tu vi yếu, Phật âm mà Diệp Thành và đạo thân của hắn đọc ra như có ma lực tối thượng khiến bọn họ không thể chống lại, rất nhiều người đã nghe đến mức ngây ngẩn cả người.

Lùi lại!

Ngay sau đó, người xem chiến từ bốn phía lần lượt lùi lại, nhìn Diệp Thành với vẻ sợ hãi: “Phật âm thật mạnh mẽ”.

“Đó… Đó là thần thông gì vậy?”, rất nhiều người đã lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì Phật âm đó quá đáng sợ, chứa đầy ma lực vô tận, một khi bị kéo vào chắc chắn sẽ bị độ hoá.

“Bí thuật độ ma của nhà Phật”, không ít lão tu sĩ đã nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng kiêng kỵ.

“Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú”, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình cũng biến sắc.

Nó đã nhìn ra Diệp Thành thi triển loại thần thông nào, cũng biết rõ độ bá đạo của thần thông ấy. Trong trí nhớ truyền thừa của nó có một số hình ảnh rời rạc về Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú này.

Chỉ là nó có một số ký ức về Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, nhưng lại không biết sử dụng thần thông này.

“Tiểu tử này có lai lịch gì chứ? Huyết mạch Thánh thể, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ma đạo, Thần Thương, Đại Nhật Như Lai…”, ánh mắt Thái Hư Cổ Long khiếp sợ, với định lực của nó mà cũng phải ngạc nhiên cảm thán trước thủ đoạn của Diệp Thành.

A!

Khi nó còn đang ngỡ ngàng thì trên hư không đã vang lên tiếng kêu đau đớn của Doãn Chí Bình.

Nhìn ra xa thì thấy cơ thể hắn ta đã bị xích sắt phù văn trói chặt, toàn thân bị những chữ vàng nhỏ chừng móng tay bao quanh, Độn Giáp Thiên Tự xếp thành hàng có quy luật, từng tầng từng tầng bao vây hắn ta ở giữa.

Loáng thoáng có thể thấy được sức mạnh ác ma và khí tức ác sát quanh người hắn ta đang nhanh chóng bị hao mòn.

Ngoài ra, linh hồn Thái Hư Cổ Long, tinh khí, chân nguyên, linh lực, ác niệm, tà niệm của hắn ta cũng đang bị độ diệt. Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú tấn công toàn diện, khó lòng phòng bị.

A!

Tiếng gào thét của Doãn Chí Bình càng thêm thê thảm, hai mắt đỏ như máu, khuôn mặt méo mó, hắn ta điên cuồng lao vào cầm cố nhưng đều không được như ý nguyện, lần nào cũng bị Phật âm uy lực và Phật tự kim sắc chặn lại.

Phụt!

Doãn Chí Bình xông vào cấm cố, Diệp Thành cũng không ngừng ho ra máu.

Hắn cũng phải hứng chịu phản phệ của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thần thông vô thượng của nhà Phật này có tác dụng độ ma, mà hiện tại trong người hắn cũng có ma huyết, hắn lại đang ở trong trạng thái ma đạo, cho dù người thi triển thần thông này là bản thân hắn thì hắn cũng vẫn ở dưới ánh Phật quang.

Giờ phút này cứ khí tức ác sát nào quanh người hắn nhiễm Phật quang thì cũng bị mài mòn, chỉ là tốc độ chậm hơn Doãn Chí Bình rất nhiều mà thôi.

Chậc chậc chậc!

Trước bức màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh này lại không khỏi tặc lưỡi: “Dám thi triển Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú trong trạng thái ma đạo, tiểu tử này đúng là người đầu tiên trong lịch sử”.

“Vậy nên sẽ có ngày hắn phải gánh lấy kết cục thê thảm do mình tự tạo ra”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười ung dung.

“Mẹ kiếp, thoát ra khỏi trạng thái ma đạo đi đã, tên ngu ngốc này”, khi hai người họ nói chuyện thì tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông đã vang lên trong đầu Diệp Thành: “Ngươi tự tìm cái chết đấy à? Ngươi cũng đang trong trạng thái ma đạo, cũng sẽ phải hứng chịu phản phệ từ Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú đấy”.

“Ta hết cách rồi”, Diệp Thành hộc máu, nhưng vẫn niệm chú: “Thoát khỏi trạng thái ma đạo, sức chiến đấu của ta sẽ giảm đi rất nhiều. Khi ấy ta sẽ không thể ngăn được Doãn Chí Bình, ta chỉ có thể liều mạng cùng hắn thôi. Không độ diệt được sức mạnh ác ma của hắn thì không thể đánh hắn trở lại trạng thái ban đầu, không đánh được hắn trở lại trạng thái ban đầu thì ta không thể giết được hắn”.

“Cách này của ngươi là hại mình hại người đấy”.

“Ta cũng không còn cách nào khác”, vẻ mặt Diệp Thành đã bắt đầu trở nên vặn vẹo: “Cho dù chiến đấu đến mức độ diệt hết ma huyết trong cơ thể, ta cũng phải diệt được sức mạnh ác ma của hắn, sức mạnh đó quá cường hãn khiến ta thấy sợ hãi”.

“Ta thật sự hối hận vì đã truyền Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú cho ngươi”, Thái Hư Cổ Long day mạnh đầu mày: “Ta có thể nói với ngươi một cách rất có trách nhiệm rằng, dù ngươi thắng trận này thì ngươi cũng phải trả cái giá thảm khốc, bởi vì… ngươi đã bị Đại Nhật Như Lai để ý rồi”.

“Là sao?”, Diệp Thành đột nhiên nhíu mày.

“Đánh trước đi! Đừng phân tâm”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Đánh xong, ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi”.

A!

Khi hai người đang nói chuyện thì tiếng gào khóc thảm thiết của Doãn Chí Bình lại vang lên trên hư không của Loạn Cổ Thương Nguyên.

Giờ phút này, khí tức ác sát trên người hắn ta đã bị tiêu diệt hơn một phần tư, ánh sáng ác ma cũng nhanh chóng mờ đi, thậm chí tâm trí hắn ta cũng bị một sức mạnh cường đại mà bí ẩn xâm chiếm.

Quan trọng nhất là vì Phật âm áp chế nên hắn ta không thể tập trung sức mạnh đột phá giam cầm do Diệp Thành tạo ra.

Làm sao để phá! Làm sao để phá!

Doãn Chí Bình gào thét trong lòng nhưng cũng mang theo hy vọng, hy vọng Thái Hư Cổ Long trong cơ thể có thể chỉ cho mình cách phá.

“Cố gắng chống đỡ”, Thái Hư Cổ Long hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Thành và ba đạo thân của hắn.

Giờ phút này chính nó cũng bất lực.

Nó cũng từng nghĩ để Doãn Chí Bình phong ấn sức mạnh ác ma, như vậy áp chế từ Tịnh Thế sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng nếu là vậy thì Doãn Chí Bình sẽ thoát khỏi trạng thái ma đạo, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều, đến lúc đó sẽ bị Diệp Thành hoàn toàn áp chế, muốn phá được giam cầm là điều không thể.

Vậy nên nó chỉ có thể bảo Doãn Chí Bình cố gắng chống đỡ, cho đến khi Diệp Thành bị Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú độ diệt ma đạo trên người, khi ấy sức chiến đấu của Diệp Thành sẽ giảm mạnh, Doãn Chí Bình mới có cơ hội sống.

“Vậy thì liều thôi!”, Doãn Chí Bình rống lên một cách man rợ, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn như ác ma: “Ta muốn xem xem ngươi độ diệt ma tâm của ta trước hay là ngươi tự độ diệt ma huyết của ngươi trước”.

Sau đó hắn ta đốt cháy sức mạnh ác ma, bắt đầu chống lại Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.

Phụt!

Vì Doãn Chí Bình chống lại nên Diệp Thành chợt phun ra một ngụm máu, hứng chịu phản phệ dữ dội hơn.

“Không đấu lại được, không đấu lại được”, thấy khí tức ác sát trên người liên tục bị độ diệt, miệng Diệp Thành lại hộc máu.

Hắn biết rõ nhất tình trạng của mình, huyết ma trong cơ thể hắn cùng lắm chỉ nhiều chừng nắm tay trẻ con, nhưng trái tim ác ma của Doãn Chí Bình lại hội tụ sức mạnh ác ma thuần tuý, cực kỳ mạnh mẽ. Nếu cứ đấu thế này, hắn sẽ không đấu lại Doãn Chí Bình, một khi thoát khỏi trạng thái ma đạo thì hắn không phải đối thủ của hắn ta.

Tình huống lúc này là điều hắn chưa nghĩ tới, hắn đã nghĩ tới tất cả những khả năng có thể xảy ra nhưng chưa bao giờ nghĩ tới trái tim ác ma trong người Doãn Chí Bình, cũng chính vì biến số này mới khiến người luôn tự tin vào khả năng bất khả chiến bại cùng cấp của mình là hắn cũng phải khổ sở.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành đột nhiên ngẩng đầu, Tiên Luân Nhãn nhắm chuẩn Doãn Chí Bình, ấn ký Tiên Luân trên đồng tử của hắn bắt đầu chuyển động.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Chương 812: Liều mạng

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Sau tiếng hô của hắn, không gian trước mặt Doãn Chí Bình đột nhiên bị bóp méo, hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy là một hố đen, hắn muốn dùng cách này để kéo Doãn Chí Bình vào hố đen không gian.

Nhưng có vẻ Doãn Chí Bình rất quen thuộc với những điều này, hắn ta cười khẩy, rất nham hiểm: “Đạo hạnh của ngươi còn kém lắm”.

Sau tiếng chế nhạo của Doãn Chí Bình, hắn ta dậm chân ổn định không gian, mặc cho vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo xoay vòng thế nào cũng không thể hút được hắn ta vào trong.

Phụt!

Bên này, Diệp Thành lại phun ra một ngụm máu nữa.

Như Doãn Chí Bình nói, đạo hạnh của hắn còn kém, hắn có thể dịch chuyển những vật thể cố định như tách trà, bàn ghế, đá nhỏ vào hố đen không gian, thậm chí có thể tự đưa mình vào đó, nhưng lại rất khó để dịch chuyển vật sống.

Hơn nữa Doãn Chí Bình không chỉ là vật sống mà còn là vật sống cực mạnh, hắn ta sẽ phản kháng, một khi phản kháng thì vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo cũng không làm được gì.

Diệp Thành thất bại, không phải Tiên Luân Thiên Đạo không đủ mạnh mà là đạo hạnh của hắn không đủ, chẳng những không thành công còn phải hứng chịu phản phệ dữ dội, ngay cả sức mạnh đồng tử Tiên Luân cũng bị tiêu hao rất nhiều.

“Diệp Thành, chờ đi! Chờ ngươi ra khỏi trạng thái ma đạo, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, thấy Diệp Thành liên tục nôn ra máu, Doãn Chí Bình cười man rợ.

“Ta sẽ chờ”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn vẫn kiên trì, hơn nữa càng vào lúc này hắn càng bình tĩnh hơn, quyết đấu giữa cao thủ với nhau thường là chuyện một hai chiêu, hắn đang tìm cơ hội tuyệt sát.

Hu hu hu!

Giữa đất trời, ngoài Phật âm uy nghiêm mà mạnh mẽ còn có tiếng khóc than, sức mạnh ma đạo trên người Diệp Thành và Doãn Chí Bình đồng thời bị hao mòn, cả hai đều đang gắng gượng cầm cự.

Nhìn cảnh này mà trái tim nhỏ bé của những người theo dõi đều đập thình thịch.

“Cả hai đều đang liều mạng!”, Độc Cô Ngạo luôn kiệm lời cũng đã lên tiếng.

“Ai bị độ diệt trạng thái ma đạo trước sẽ là kẻ thua cuộc”, Phục Linh cũng khẽ nói.

“Nhìn tình hình này, người bị thoát khỏi trạng thái ma đạo trước sẽ là Diệp Thành”, Gia Cát Vũ nhíu mày: “Ma huyết quá ít không thể đấu lại trái tim ác ma tinh tuý của Doãn Chí Bình”.

“Cử một đạo thân đi giết Doãn Chí Bình là được rồi mà”, Bích Du cất lời.

“Nếu có thể như vậy thì Diệp Thành sẽ không làm sao?”, Gia Cát Vũ hít sâu một hơi: “Diệp Thành và ba đạo thân của hắn hợp lực mới miễn cưỡng giam cầm được Doãn Chí Bình. Nếu sử dụng đạo thân, Doãn Chí Bình sẽ phá khỏi giam cầm ngay, như vậy tình hình của Diệp Thành trong trận đại chiến tiếp theo sẽ vô cùng xấu”.

“Tình hình của Diệp Thành đúng là vô cùng xấu”, Bích Du siết chặt tay, trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Không ngờ trận này lại đánh lâu như vậy”, khán giả tứ phía đều cảm thán.

“Đúng thế, hôm nay coi như ta đã được mở mang tầm mắt. Trận chiến này của Diệp Thành với Doãn Chí Bình còn thú vị hơn nhiều so với trận chiến với Cơ Tuyết Băng khi xưa”.

“Cơ Tuyết Băng?”, nghe thấy cái tên này, Từ Nặc Nghiên bất giác nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ đạo hữu, ngươi là người Nam Sở, huynh đã thấy Huyền Linh Chi Thể bao giờ chưa? Ừm, cũng chính là người thương của Diệp Thành Diệp Thành đó, ồ không đúng, là người thương trước kia”.

Cơ Tuyết Băng không nói gì như không nghe thấy, đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn lên hư không, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Giờ phút này, cô ta rất hy vọng ở đây không có ai quan sát, nếu thế cô ta sẽ không chút do dự lao tới giết chết Doãn Chí Bình bằng một kiếm tuyệt sát, chỉ là tình hình hiện tại không cho phép cô ta xen vào.

“Hay là chúng ta qua đó phá rối đi”, Ngô Tam Pháo sờ cằm.

“Muốn đi thì ngươi đi một mình, ta không đi”, Thái Ất Chân Nhân xoè tay: “Ngươi có tin chỉ cần ngươi dám đặt chân lên hư không kia là giây tiếp theo cao thủ từ tứ phía sẽ nghiền nát ngươi thành tro không?”

“Đây là sự thật đấy”, Ngưu Thập Tam ở bên cạnh ngoáy tai, nhìn về một hướng: “Nhưng ta thấy Hạo Thiên Huyền Chấn đã đứng ngồi không yên rồi”.

“Vậy sao?”, hai người cùng quay đầu lại, nhìn về hướng Hạo Thiên Huyền Chấn, cách rất xa nhưng ba người vẫn cảm nhận được sức mạnh đang nhanh chóng hội tụ trong người ông ấy, sẵn sàng tung một chiêu tuyệt sát bất cứ lúc nào.

“Huyền Chấn”, Hoa Tư ở bên cạnh kéo góc áo ông: “Nhỏ không nhẫn, ắt loạn lớn, ta không phản đối ông cứu Dạ Nhi, nhưng phải nhẫn đã, bây giờ ra tay, ông sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người”.

“Ta hiểu”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu một hơi, mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn có vài lần ông không nhịn được muốn ra tay.

“Không ngờ kí chủ có độ phù hợp chín phần lại mạnh đến mức này…”, hai tay Hạo Thiên Thi Nguyệt đã siết chặt đến mức trắng bệch, trong mắt toàn là vẻ lo lắng.

“Sức mạnh ma lực thật đáng sợ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhíu mày, sắc mặt hơi tái.

“Trận chiến này ngay từ đầu đã không công bằng”, Thượng Quan Ngọc Nhi siết chặt nắm đấm.

“Ngọc Nhi à, trên đời này làm gì có công bằng!”, Thượng Quan Bác vuốt râu: “Hơn nữa trận chiến này cũng không bất công như con nói, Doãn Chí Bình có linh hồn Thái Hư Cổ Long và sức mạnh ác ma, nhưng chẳng phải Diệp Thành cũng có Tiên Luân Nhãn, căn nguyên Thánh thể, ma huyết và tiên hoả với thiên lôi đó sao? Cũng coi như ngang tài ngang sức”.

“Giết, giết, giết”, Thông Huyền Chân Nhân nghiến răng nghiến lợi, không khỏi lộ ra sát ý, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Thành, kẻ nào không biết còn tưởng ông ta với Diệp Thành thật sự có thù giết cha!

Cảm nhận được sát ý của Thông Huyền Chân Nhân với Diệp Thành, phía Hằng Nhạc Chân Nhân bên cạnh đều nhíu mày.

“Không lâu nữa sẽ có một người không trụ được”, Chính Dương Tông cười nhạt: “Nhưng dù ai thắng ai thua thì bọn hắn đều phải chết, các ngươi mạnh hơn nữa, có thể ngăn được đại quân của cả một điện từ phân điện thứ ba của ta sao?”

“Diệp Thành đang làm gì vậy?”, trong những tiếng thảo luận, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Đột nhiên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.

Chỉ thấy Diệp Thành liên tục tạo ra phân thân, một, hai, ba, bốn…

Trong vòng chưa đầy mười giây, Diệp Thành đã phân ra mấy trăm phân thân, những người xem trận chiến ngạc nhiên trố mắt. Một lúc phân ra bao nhiêu phân thân như vậy cần linh lực dồi dào nhường nào?

Keng! Keng! Keng!

Ngay sau đó tiếng kiếm rung nối nhau vang lên, trong tay mấy trăm phân thân đều xuất hiện một thanh sát kiếm, tiếng kiếm chói tai không ngớt.

Giết!

Diệp Thành hừ lạnh, mấy trăm phân thân bắt đầu lao vào Doãn Chí Bình đang bị giam cầm, tốc độ tên nào cũng cực nhanh, thân hình như gió, gần như không thấy bóng, tất cả đều thi triển Phong Thần Quyết.

Không biết tự lượng sức mình!

Doãn Chí Bình chế nhạo, hắn ta có Thái Hư Long Giáp nên chẳng thèm quan tâm những đòn tấn công của những phân thân này, bởi vì hắn ta biết chúng không thể phá vỡ phòng thủ của mình.

Quả nhiên, phân thân đầu tiên chém tới, mặc dù một kiếm Phong Thần Quyết rất mạnh nhưng vì thực lực của phân thân và bản tôn chênh lệch quá lớn, nhất kiếm tuyệt sát chỉ tạo ra tia lửa trên áo giáp của Doãn Chí Bình, không hề ảnh hưởng đến hắn ta.

Nhưng phân thân của Diệp Thành vẫn liên tục tấn công, nối đuôi nhau đánh về phía Doãn Chí Bình.

Hừ!

Doãn Chí Bình lại cười giễu, tung ra một chưởng, hơn mười phân thân của Diệp Thành lập tức bị nghiền nát thành hư vô.

“Chỉ dựa vào các ngươi!”, Doãn Chí Bình giết chóc sảng khoái, từng chưởng liên tiếp tung ra, cứ phân thân nào của Diệp Thành lao tới đều bị hắn ta quét bay, cuối cùng mấy trăm phân thân của Diệp Thành đa phần còn chưa tới gần hắn ta đã bị giết chết.

Keng!

Lại một kiếm nữa lao tới, xuyên qua hư không.

Doãn Chí Bình nâng tay lên định giết chết phân thân này.

Nhưng khi hắn ta sắp hạ tay xuống thì chợt biến sắc: “Là bản tôn”.
Chương 813: Người không có trái tim

Phong Thần Quyết!

Sau tiếng hô của hắn, Thái Hư Long Giáp của Doãn Chí Bình lập tức bị đâm thủng tại chỗ.

Đúng vậy, những phân thân lúc trước của hắn chỉ là nguỵ trang, mục đích để thu hút sự chú ý của Doãn Chí Bình, tạo cơ hội cho hắn ra tay, không cần nhiều thời gian, một giây là đủ.

Sự thật chứng minh, chiến lược của hắn rất thành công, Doãn Chí Bình ngông cuồng tự đại đã bị chuyển hướng sự chú ý, chính một thoáng không tập trung đó đã cho hắn cơ hội để ra tay.

Mọi việc diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, ngay cả những người xem trận chiến cũng không phản ứng kịp, Thái Hư Cổ Long trong cơ thể Doãn Chí Bình muốn nhắc nhở nhưng lời vừa đến miệng thì nhất kiếm Phong Thần của Diệp Thành đã tới.

“Ngươi…”, miệng Doãn Chí Bình đầy máu, ánh mắt đầy vẻ hung tợn, hắn ta tung ngay một chưởng đáp trả.

Phụt! Phụt!

Hai búng máu đồng thời bắn ra, một chưởng này của Doãn Chí Bình đánh trúng tay trái của Diệp Thành, mà tay Diệp Thành cũng xuyên qua ngực Doãn Chí Bình, còn moi ra quả tim đen đang đập trong cơ thể hắn ta, nói chính xác hơn là trái tim ác ma.

Thịch! Thịch! Thịch!

Lúc này, dường như còn có thể nghe thấy cả tiếng tim đập, trái tim ác ma của Doãn Chí Bình bị móc ra, chính hắn ta cũng sững sờ.

A!

Một giây sau, tiếng gào phẫn nộ và tiếng hét thảm thiết của Doãn Chí Bình vang vọng khắp trời, hắn ta loạng choạng lùi về sau, trước ngực hổng một lỗ, trái tim ác ma cội nguồn của sức mạnh ác ma bị Diệp Thành cướp mất, hắn ta thoáng chốc thoát ra khỏi trạng thái ma đạo, khí thế trên người lập tức giảm xuống một cấp.

Bên này, Diệp Thành cũng phun ra một ngụm máu.

Nhưng hắn không có thời gian để ý, chỉ bóp chặt trái tim ác ma của Doãn Chí Bình.

Trái tim đen kịt, khí đen lan tràn, dường như nó cũng có linh trí, còn có thể nghe thấy từng đợt tiếng khóc than vang lên từ bên trong.

Chỉ là những điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là sức mạnh ẩn chứa trong trái tim ác ma này thực sự quá mạnh. Mặc dù đã rời khỏi cơ thể Doãn Chí Bình, nhưng nó vẫn đang chống cự, vừa ăn mòn cơ thể Diệp Thành vừa nghĩ cách thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Phong ấn!

Diệp Thành hừ lạnh, giữa lòng bàn tay và ngón tay đều có triện văn lưu chuyển, bám quanh trái tim ác ma, đan vào nhau tạo thành chuỗi phù, sau đó cưỡng ép phong ấn nó. Không có cơ thể Doãn Chí Bình làm cội nguồn, trái tim ác ma không thể phát huy sức mạnh của mình, cũng chính vì vậy hắn mới có thể phong ấn nó.

Lúc này người hắn mới lảo đảo một chút, phun ra một ngụm máu.

Phụt! Phụt! Phụt!

Khi hắn phun ra máu, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của hắn hoá thành một làn khói xanh, mà Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng không thể chống đỡ được nữa, trở lại nguyên hình rồi bay vào đan hải của hắn.

Từ lúc Diệp Thành phát động tấn công đến giờ mới chỉ ba giây, nhưng người nhìn lại kinh hồn bạt vía.

“Doãn Chí Bình bị cướp mất trái tim ác ma, sức chiến đấu sẽ kém xa Diệp Thành”, sau một lúc im lặng, bắt đầu có người nhỏ giọng nói.

“Như vậy nếu không có gì bất ngờ thì Diệp Thành sẽ thắng”.

Phù!

Thấy Diệp Thành đã phong ấn trái tim ác ma, rất nhiều người ở hiện trường như phía Hạo Thiên Huyền Chấn, Đan Thần, Gia Cát Vũ đều thở phào nhẹ nhõm, đúng như những người kia nói, nếu không có gì bất ngờ thì Diệp Thành sẽ thắng.

“Sao có thể? Sao có thể!”, vẻ mặt Thông Huyền Chân Nhân thoáng chốc trở nên dữ tợn.

“Trả tim lại cho ta”, trong tiếng bàn luận, Doãn Chí Bình rống lên, nhào về phía Diệp Thành như chó điên, cảm giác không có tim thật sự rất khó chịu, hơn nữa còn là trái tim ác ma của hắn ta.

Gừ! Gừ! Gừ!

Ngay sau đó, Doãn Chí Bình tung ra một chưởng chín đạo long ảnh, tiếp đó là Thái Hư chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm mang… các chiêu lớn cường hãn dồn dập đều đánh về phía Diệp Thành.

“Bây giờ ngươi còn có tư cách đó sao?”, Diệp Thành hừ lạnh, huyễn hoá ra đại thủ màu vàng, một chưởng quét ngang hư không, những long ảnh, chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm mang của Doãn Chí Bình đều bị hắn nghiền hết.

Phụt!

Doãn Chí Bình nôn ra máu rồi bay ra ngoài.

Đúng vậy, bây giờ hắn ta không có trái tim ác ma, không còn ở trong trạng thái ma đạo. Mà không ở trạng thái ma đạo, sức chiến đấu của hắn ta với Diệp Thành lúc này đã không còn cùng một cấp.

Hơn nữa vì trận chiến trước đó hắn ta đã bị thương nặng, nhất là Thần Thương và Phong Thần Quyết vừa rồi, lúc này vẫn đang hoành hành trong cơ thể hắn ta, ngăn cản hắn ta ngưng tụ linh lực.

“Diệp Thành, ta giết ngươi…”, Doãn Chí Bình đầu tóc rối bù, vừa đứng vững đã lại nhào đến.

Nhưng hắn ta vừa bước ra được một bước, một bóng dáng ma quái đã xuất hiện trước mặt, một chưởng hất văng hắn ta.

Ruỳnh! Phụt! Ầm!

Sau đó là những tiếng như thế này vang lên, mặc dù Diệp Thành chỉ còn một tay nhưng hắn lại càng trở nên hung hãn hơn, từng quyền nối nhau đánh ra, quyền sau mạnh hơn quyền trước, quyền nào cũng thấy máu, đánh cho Doãn Chí Bình liên tục lùi về phía sau.

“Ta không tin, ta không tin”, mặt Doãn Chí Bình nhăn nhó vặn vẹo, hắn ta gầm thét.

Có điều, lúc này dù thần thông của hắn ta có mạnh đến đâu thì cũng chẳng là gì trước mặt Diệp Thành, hắn ta bị đánh không còn sức trở mình, cũng chẳng còn ra hình người nữa mà như tu la huyết sắc.
Chương 814: Trấn áp tuyệt đối

Thấy thế, Thông Huyền Chân Nhân không ngồi yên được nữa, đột nhiên xông tới.

Hừ!

Mấy tiếng hừ lạnh phát ra từ nhiều hướng, Hạo Thiên Huyền Chấn, lão già Gia Cát Vũ, Thái Ất Chân Nhân đều lao ra.

Nhưng có người còn nhanh hơn họ, điều đáng nói là dáng người của lão ta cực kỳ vạm vỡ, hùng tráng, là một người khổng lồ, cánh tay để trần, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn đầy sức bùng nổ.

Người này chẳng phải là Man Sơn sao?

Uỳnh!

“Uỳnh” một tiếng, Man Sơn xách rìu khổng lồ chắn trước mặt Thông Huyền Chân Nhân, giọng nói vừa to vừa vang: “Ông muốn làm gì?”

“Tránh ra”, thấy Man Sơn chặn đường, Thông Huyền Chân Nhân cả giận, tung ra một chưởng.

“Còn dám đánh ta!”, Man Sơn bực mình, nhấc rìu lên chiến đấu.

Ầm!

Tiếng ầm vang lên, Thông Huyền Chân Nhân bị một rìu của Man Sơn chém lùi lại.

Shh!

Nhìn thấy cảnh này, khán giả tứ phương đều hít vào một hơi khí lạnh, ngay cả lão già Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Thái Ất Chân Nhân và Ngưu Thập Tam cũng lộ vẻ thán phục.

Đó là ai? Là lão tổ của Hằng Nhạc, thế mà lại bị một rìu của người ta chém cho lảo đảo lùi về sau.

Lại nhìn đến Thông Huyền Chân Nhân, sau khi lùi lại khoảng ba bốn trượng ông ta mới có thể đứng vững, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng u ám, trong mắt còn có tia kiêng kỵ lướt qua.

“Lão tử chạy từ nơi xa đến đây xem chiến, ngươi đừng làm loạn”, giọng Man Sơn vẫn vang dội mạnh mẽ như thế, đôi mắt to như chuông đồng cũng phát ra thần quang sáng chói khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Đây là chuyện riêng của Hằng Nhạc ta, không liên quan đến ngươi, tránh ra”, Thông Huyền Chân Nhân lập tức quát to.

“Ta không quan tâm”, Man Sơn lắc đầu: “Chúng ta đang xem hay, không thể để ngươi làm rối lên được, nếu ngươi còn dám phá đám thì chúng ta sẽ nổi giận đấy”.

“Đúng thế! Ông mà còn phá đám thì chúng ta sẽ nổi giận đấy”, Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương nhảy ra, gào thét rồi lại nấp sau lưng phía Đan Thần.

“Thông Huyền, ngươi là lão tổ một tông, làm như vậy không sợ mất mặt à?”, Đan Thần hừ lạnh.

“Đan Thần đạo hữu nói có lý”, Thái Ất Chân Nhân vuốt râu đầy ẩn ý: “Đừng nói với ta rằng đây là chuyện riêng của Hằng Nhạc các ngươi, lão phu tính rồi, không thích nghe đâu”.

“Làm gì thì làm đi, đừng lằng nhằng ở đây”, lão già Gia Cát Vũ cũng lên tiếng, hơn nữa lời nói còn không chút nào che giấu, lão ta nhìn Thông Huyền Chân Nhân: “Đã mấy trăm tuổi rồi còn không biết xấu hổ à?”

“Ngươi…”, bị một nhóm người dạy dỗ, khuôn mặt già nua của Thông Huyền Chân Nhân đột nhiên nóng bừng lên.

“Thú vị”, nhìn thấy khói thuốc súng dày đặc, Chính Dương Lão Tổ bất giác bật cười thích thú, bọn họ rất thích thấy cảnh tượng thế này, chỉ là không có ý định tham gia.

Vẫn là câu nói đó, dù Doãn Chí Bình hay Diệp Thành chết thì đều có lợi chứ không có hại với bọn họ, bọn họ không cần ngăn cản. Chờ đến khi Doãn Chí Bình bị Diệp Thành giết, bọn họ sẽ đồng loạt nhảy ra tìm Diệp Thành tính sổ, hơn nữa còn tiêu diệt hắn bằng mọi giá.

Có cùng suy nghĩ với Chính Dương Tông còn có Linh Chân Thượng Nhân.

Bọn họ không quan tâm sống chết của Doãn Chí Bình, nhưng trong mắt bọn họ, Diệp Thành nhất định phải chết, nếu không sớm muộn gì cũng tạo thành tai hoạ cho bọn họ.

Hơn nữa, Chính Dương Tông và Linh Chân Thượng Nhân đã liên minh ngay từ khi Diệp Thành và Doãn Chí Bình bắt đầu khai chiến.

Không chỉ bọn họ mà rất nhiều kẻ mạnh ẩn trong số người xem ở đây cũng tham gia vào liên minh này, hầu hết đều là bị Chính Dương Tông và Linh Chân Thượng Nhân lôi kéo, đổi lại bọn họ sẽ được nhận báo đáp và quan hệ lợi ích.

Nhưng Thanh Vân Tông lại khác.

Lúc này, Thanh Vân Lão Tổ nhíu mày, vẻ mặt do dự, dường như đang đắn đo giữa hai quyết định, có nên tham gia vào công cuộc giết Diệp Thành hay không.

“Sư huynh hãy đưa ra quyết định đi”, Thanh Vân Thượng Nhân không chỉ một lần truyền âm cho Thanh Vân Lão Tổ: “Doãn Chí Bình thất bại là kết cục đã định, chúng ta không thể mềm lòng, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy”.

“Đúng vậy!”, một vị lão tổ khác của Thanh Vân cũng nói ngay: “Không nói đâu xa, chỉ nói khi ở phân điện thứ chín, sư huynh đã đánh trọng thương hắn với Cơ Tuyết Băng, mấy ngày trước chúng ta còn đuổi giết hắn, mối thù này đã được hình thành từ lâu rồi, lúc này không giết thì về sau chắc chắn sẽ thành hoạ lớn”.

“Còn Triệu Thanh và Thánh tử nữa, đều là do hắn giết, thù này không báo, chúng ta còn chờ đến khi nào?”

“Vậy thì giết”, ánh mắt do dự của Thanh Vân Lão Tổ chợt trở nên lạnh lùng, trong mắt còn xẹt qua tia sáng sắc bén.

Phụt!

Giữa những tiếng nghị luận, trên hư không, Doãn Chí Bình bị một chưởng của Diệp Thành đánh cho nửa quỳ trên mặt đất.

A!

Doãn Chí Bình gầm thét, muốn đứng dậy nhưng Diệp Thành không cho hắn ta cơ hội, hàng trăm lá linh phù phong ấn liên tục dán lên người hắn ta.

Đan hải của hắn ta lập tức bị phong ấn, thần hải cũng bị phong ấn, cả người đều bị phong ấn, thậm chí còn không di chuyển được.

Bùm!

Doãn Chí Bình vừa bị trấn áp liền có tiếng nổ từ trên trời vang lên, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đang đối đầu với Đại La Thần Đỉnh không có linh lực rót vào nên hoàn toàn bị thần đỉnh áp chế, muốn chạy thoát nhưng lại bị Diệp Thành giữ lại, phong ấn vào trong thần đỉnh.

Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Chương 815: Cảnh vây giết từ tứ phương

A….!

Mặc dù trời đất vẫn yên tĩnh nhưng tiếng gào thét của Doãn Chí Bình lại vang vọng mãi không thôi.

Hắn của hiện tại đến cả thần hải và đan hải cũng bị phong ấn, chẳng khác gì một tên phế nhân.

Ta không tin! Ta không tin!

Sắc mặt Doãn Chí Bình tôi độc, máu me nhơ nhuốc trông giống như ác quỷ vậy.

Cảnh tượng này khiến hắn không thể nào chấp nhận được.

Hắn ta là ai, hắn là kí chủ với độ hoà hợp chín phần, là đệ tử đứng đầu trên bảng xếp hạng Phong Vân, là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, cao cao tại thượng, hắn tự nhận là kẻ vô địch cùng cấp khi so với các tu sĩ khác, ấy thế mà hắn lại bị đánh bại và điều khiến hắn không thể nhẫn nhịn nổi đó chính là kẻ đánh bại hắn lại là kẻ địch trước kia của hắn: Diệp Thành.

Nghe tiếng gào thét của Doãn Chí Bình, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn tung ra một chưởng đánh ngất Doãn Chí Bình rồi phong ấn tên này bên trong Đại La Thần Đỉnh.

Thế nhưng đúng lúc này, một đạo thần mang sắc bén bay từ xa tới mang theo sát khí lạnh lẽo và uy lực mạnh mẽ.

Thấy vậy, Diệp Thành rút kiếm Thiên Khuyết chắn trước người.

Có điều đạo thần mang bay tới lại rất dị thường, vốn dĩ là một đạo nhưng còn chưa đánh vào thanh Thiên Khuyết đã phân thành hai đạo sau đó tan biến.

Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt, hắn xoay người về phía nhát kiếm phía sau mình.

Bang!

Một kiếm của Diệp Thành khiến một đạo thần mang tan biến nhưng đạo thần mang thứ hai lại đâm xuyên ngực hắn.

Phụt!

Sau tiếng máu bắn vọt ra, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cả cơ thể nửa quỳ xuống đất.

Linh Chân, ngươi đáng chết!

Diệp Thành còn chưa kịp nhìn người ra tay với mình là ai thì đã có tiếng gằn giọng vang vọng khắp thương không. Hạo Thiên Huyền Chấn đã sát phạt về phía Linh Chân Thượng Nhân vì kẻ ra tay đánh lén Diệp Thành chính là Linh Chân Thượng Nhân.

“Hôm nay không chết không nghỉ”, Hạo Thiên Huyền Chấn khí thế tăng lên mạnh mẽ, ông ta tung một chưởng về phía Linh Chân Thượng Nhân.

“Hắn là ma, người người đều phải trừ ma”, thấy Hạo Thiên Huyền Chấn sát phạt đến, Linh Chân Thượng Nhân hắng giọng vung tay gạt đi chưởng đánh kia. Hạo Thiên Huyền Chấn vừa xông lên đã bị đánh lùi về sau.

Thấy vậy, Diệp Thành nheo mắt lạnh lùng, hắn vừa định đứng dậy thì lại phun ra một miệng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Đúng lúc này, đạo thần mang thứ hai bay từ sau lưng tới, còn mạnh hơn cả đạo thần mang của Linh Chân Thượng Nhân.

Đột nhiên, Diệp Thành run rẩy vì đạo thần mang này mang theo sức mạnh không thể chống cự, cho dù là hắn khi ở trạng thái đỉnh phong thì cũng không thể nào địch lại huống hồ hiện giờ hắn đang trong trạng thái yếu thê thảm thế này.

Vút!

Sau âm thanh này, một đạo kiếm ảnh mạnh mẽ được tung ra, trảm đứt đạo thần mang kia, và người ra tay chính là Độc Cô Ngạo.

“Chính Dương, với thân phận của ông mà cũng chơi trò đánh lén à, không sợ hậu nhân cười nhạo cho sao?”, Doãn Chí Bình nhìn chằm chằm vào Chính Dương Lão Tổ.

“Ta là chính phái, ắt phải trừ ma”, Chính Dương Lão Tổ cười lạnh lùng, ông ta hợp lực cùng ba vị lão tổ sát phạt về phía Độc Cô Ngạo còn vài vị lão tổ khác của Chính Dương Tông phía sau ông ta thì sát phạt về phía Diệp Thành, ra tay là tung toàn đại chiêu.

“Mẹ kiếp”, lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh cũng di chuyển, chặn lại mấy đại lão tổ của Chính Dương Tông.

Vút! Vút! Vút!

Sau tiếng kiếm vang lên, từng đạo thần mang cứ thế bay về phía Diệp Thành, người ra tay chính là Thanh Vân Lão Tổ vả lại còn là hai bí thuật cấm kị là huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la, uy lực thế nào Diệp Thành đương nhiên từng trải và biết rõ.

“Thanh Vân Tông”, sắc mặt của Diệp Thành càng lúc càng lạnh nhưng hắn không dám đối đầu và nhanh chóng lùi về sau.

“Thanh Vân, không cần thể diện nữa à?”, rất nhanh, Thái Ất Chân Nhân lên tiếng. Ngô Tam Pháo cùng Ngưu Thập Tam đằng đằng sát khí sát phạt lên chắn trước người phía Thanh Vân Lão Tổ.

“Ngươi là loại khi sư diệt tổ”, Thông Huyền Chân Nhân cũng sát phạt tới, sắc mặt lạnh băng.

“Khi sư diệt tổ?”, Diệp Thành bật cười, khoé miệng không ngừng trào máu, hắn tự nhận không thể đấu lại được với Thông Huyền Chân Nhân nhưng hắn vẫn ấp ủ đại chiêu sắp tiễn Thông Huyền Chân Nhân lên đường xuống Hoàng Tuyền.

Có điều khi hắn chuẩn bị tung đại chiêu thì một chiêu bá đạo chém vào hư không, lần thứ hai khiến Thông Huyền Chân Nhân lùi về sau.

Cảnh tượng này khiến Diệp Thành nhìn mà ấm lòng. Man Sơn chỉ cần rìu thứ hai tung ra là đã có thể thay hắn chặn lại Thông Huyền Chân Nhân, ân tình này hắn sẽ ghi nhớ suốt đời.

“Trừ ma”, lại có cao thủ lên tiếng, vả lại đây là ba người cùng ra mặt, nhìn không rõ dung mạo nhưng từ khí thế có thể nhận ra đó chính là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, thực lực mạnh mẽ.

Hừ!

Đan Thần và Đan Nhất lần lượt ra tay chặn lại ba tu sĩ ở cảnh giới chuẩn thiên kia.

Thấy người ra tay là Đan Thần và Đan Nhất, ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đều cau mày hắng giọng: “Từ trước tới nay Đan Thành không tham gia vào việc tranh chấp của Đại Sở, Đan Thần, ông muốn phản lại lời dạy của Đan Tổ sao?”

“Hắn là Đan Thánh, là đệ tử của Đan Thành, đâu thể là người mà ngươi nói muốn giết là giết được?”, Đan Thần lạnh lùng hắng giọng, mặc dù là luyện đan sư nhưng khả năng chiến đấu của ông ta không hề kém, lại thêm có sự phối hợp của Đan Nhất nên cả hai người đã chặn lại được ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên kia.

“Giết, trừ ma”, không lâu sau đó, từ tứ phương tám hướng vang lên tiếng hô dữ dội, bóng người như làn sóng dày đặc, người nào người nấy khả năng chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.

“Bỉ ổi”, tiếng gằn lạnh lùng vang lên, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Bác lần lượt sát phạt tới, ngoài bọn họ ra thì Hoa Tư, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Huyền Nữ, Lạc Hi cũng gia nhập vào cuộc đại chiến.

“Mẹ kiếp, liều mạng”, Trần Vinh Vân, Vi Văn Trác và Ly Chương bấm bụng xông lên.

Ngoài bọn họ ra thì còn có rất nhiều lão bối không thể chấp nhận nổi cảnh tượng này nên đứng về phía Diệp Thành.

Có điều so với đại quân diệt ma đang choán lấp cả mặt đất và bầu trời thì bóng hình bọn họ trở nên lẻ loi hơn, dù sao thì người muốn giết Diệp Thành vẫn chiếm đa số còn người muốn bảo về Diệp Thành lại chỉ là thiểu số hoặc có thể nói chênh lệch về thực lực rất lớn.

Rầm! Rầm!

Trận đại chiến nổ ra, bầu trời và mặt đất vừa yên bình thì lúc này lại lần nữa náo nhiệt, từng tiếng động rầm trời vang lên liên tiếp.

Phụt!

Giữa hư không, Diệp Thành lại lần nữa phun ra máu, đứng không vững.

Đạo thần mang của Linh Chân quá dị thường, Diệp Thành căn bản đang ở trạng thái yếu ớt, hiện giờ lại lần nữa bị thương khiến thương thế của hắn càng nặng hơn, đặc biệt là đạo thần mang mang theo sát khí cứ thế đả phá kinh mạch trong cơ thể hắn.

Ngoài những điểm này ra thì còn có cả phần vết thương hiện lên u quang dị thường hoá giải tinh khí trong cơ thể hắn khiến vết thương không những không liền lại được mà ngược lại còn có xu hướng rách to hơn.

Vút!

Đúng lúc này, một thanh sát kiếm màu đen đột nhiên bảy ra khỏi hư không hướng về phía trán Diệp Thành.

Cũng vào lúc này, một đạo chỉ mang mạnh mẽ đâm xuyên hư không chặn lại nhát kiếm tuyệt sát Diệp Thành.

Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!

Diệp Thành nói rồi khoé miệng lại trào máu, còn người cứu hắn chẳng phải là Cơ Tuyết Băng đã đeo thêm một lớp mặt nạ sao? Mặc dù cô ta che giấu thân phận không tồi nhưng lại rất khó qua được Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành.

Nói thực ra thì chỉ trong giây phút ngắn ngủi đó Diệp Thành chợt thẫn thờ, không ngờ người cứu mình lại là Cơ Tuyết Băng.

Giết!

Khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì đã bị tiếng gằn giọng ngắt mạch suy nghĩ, những kẻ tự nhận là chính phái đã xông lên giống như làn sóng, lớp sau nối lớp trước, số lượng nhiều vô kể.

“Ôi trời, hôm nay những người này không muốn Diệp Thành sống sót rời khỏi đây rồi”, những người quan sát trận chiến ở phe trung lập đã lùi ra khỏi chiến trường, bọn họ đứng từ xa nhìn về bên này, khi nhìn thấy có quá nhiều người muốn giết Diệp Thành, ai nấy đều tặc lưỡi.

“Nếu như ngươi là kẻ thù của hắn thì ngươi có để hắn sống sót mà rời đi không? Một cơ hội tốt như vậy chẳng khác gì nghìn năm có một”.

“Quả đúng là vậy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK