“Tiểu Ngư, em không sao chứ?” hắn vội vàng hỏi.
“Không sao.” Lâm Tiểu Ngư lắc đầu, trên mặt cô lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Diệp Tinh, trong cuộc chiến thứ nhất chúng ta đều thắng.”
“Phải, chúng ta đều thắng.” Diệp Tinh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái trước mặt, dùng sức gật đầu.
...
Cuộc chiến trên các sàn đấu rất nhanh đã kết thúc.
Soạt!
Đợi tới khi tất cả các sàn đấu đều kết thúc, một luồng dao động kì lạ tác động lên người Diệp Tinh, thân thể bọn họ không tự chủ được mà xuất hiện trong một không gian.
Không chỉ có hắn, tổng cộng một nghìn người đều xuất hiện trong không gian, đó là một nghìn người đã thắng trong cuộc chiến trước đó.
“Được rồi, cuộc chiến thứ nhất đã kết thúc, bây giờ bắt đầu cuộc chiến thứ hai.”
Đạo chủ Càn Lăng nhìn mọi người, ông ta vung tay phải lên.
Sàn đấu trên quảng trường nhanh chóng giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại năm mười chiếc.
“Một nghìn người các ngươi chia thành năm mươi tổ, mỗi tổ hai mươi người, bây giờ bắt đầu chiến đấu!” đạo chủ Càn Lăng vung tay phải lên, thân thể của một nghìn người Diệp Tinh lập tức không tự chủ được mà bay lên sàn đấu.
“Vòng tuyển chọn thứ hai bắt đầu rồi.”
“Dường như vòng tuyển chọn này quyết định xem ai có thể tiến vào thành Thời Không.”
...
Những thiên tài không được trúng tuyển nắm chặt nắm đấm, nhìn một nghìn người này.
Mỗi lần thành Thời Không tuyển chọn đều không vượt quá một nghìn người, trừ những người biểu hiện xuất sắc ở phần huyễn cảnh trước đó, những người khác chắc hẳn là chọn trong một nghìn người.
Vào lúc bọn họ đang theo dõi cuộc chiến, đã có một sàn đấu đã kết thúc cuộc chiến.
“Nhìn kìa, là những thiên tài chiến đấu với Hỗn Vũ.”
“Miểu sát, trời ạ, vẫn là miểu sát! Mười chín người đó là thiên tài trọng hạng một nghìn của các vị diện đó.”
“Mạnh quá!”
Ánh mắt của các thiên tài đổ dồn phía sàn đấu võ chỉ còn lại một người đó, trong mắt lộ ra sự kinh hãi.
Cho dù đối mặt với thiên tài nào, cũng sẽ bị Hỗn Vũ giết chết trong giây lát, không ai có sức phản kháng.
“Mặc dù những thiên tài này mạnh, nhưng so với Hỗn Vũ thì cách biệt quá lớn.”
“Phải đó, đây là thiên tài trăm triệu năm mới xuất hiện đó, giai đoạn Thiên Huyền Cảnh, chính Đạo Tắc Hủy Diệt, Đạo Tắc Lôi Điện đã chạm tới đạo chi tâm, hạt giống hoàn mỹ của chúa tể thế giới.”
...
Những cường giả Bất Tử Cảnh theo dõi cuộc chiến đó cũng đang thảo luận.
Theo bọn họ thấy, đối mặt với thiên tài như Hỗn Vũ, nếu như không bị miểu sát mới là lạ đó.
“Còn không tới một giây?” Thiên tài kiếm đạo Vô Ngân liếc mắt nhìn sàn đấu cách đó không xa.
Vút! Vút! Vút!
Thanh kiếm sau lưng anh ta tản ra từng luồng dao động vô cùng mạnh mẽ, sau đó từng thanh kiếm bay ra ngoài.
Rất nhiều trường kiếm không ngừng xuyên qua sàn đấu.
Một giây... hai giây... ba giây...
Chỉ trong vòng ba giây, những thiên tài khác bị loại toàn bộ.
Cùng lúc đó, thiên tài huyễn đạo Đồng Mục Sâm đó cũng kết thúc cuộc chiến.
Ba người bọn họ vẫn dẫn đầu mọi người.
...
“Chàng trai này nắm giữ được kiếm trận Nhất Huyền hoàn mỹ, thực lực rất mạnh, mười chín người chúng ta liên thủ loại hắn ta xuống!”
“Được! Loại chàng trai này xong chúng ta lại đấu tiếp!”
...
Trên sàn đấu, mười chín thiên tài nhìn Diệp Tinh.
Thực lực của bọn họ đều thông qua được tầng thứ tám của tháp chín tầng, nhưng Diệp Tinh có thể dễ dàng loại đối thủ trình độ đó, tất nhiên bọn họ sẽ cảnh giác Diệp Tinh nhất.
“Đùng đùng đoàng!”
“Vút!”
Nhất thời, từng đòn tấn công điên cuồng đánh về phía Diệp Tinh.
“Kiếm trận Nhất huyền!” mặt Diệp Tinh không đổi sắc, tay phải vung lên, chín thanh trường kiếm liền xuất hiện, không ngừng xoay tròng trước người hắn.
“Phụt!” Trường kiếm xẹt qua yết hầu của một người.
Vút!
Lại một thanh trường kiếm nữa đâm thủng ngực một người.
Dao động mạnh mẽ tản ra, chín thanh trường kiếm thế như chẻ tre.
Hoàn toàn nắm được kiếm trận Nhất Huyền, tương đương với thực lực của thiên tài vượt qua được tầng thứ tám của tháp chín tầng.
Mặc dù nói cùng cấp thì kiếm trận Nhất Huyền là vô địch, nhưng chắc chắn sẽ có giới hạn, hắn có thể học được bản lĩnh tấn công mạnh như vậy, chắc chắn những thiên tài khác cũng học được những bản lĩnh mạnh mẽ khác.
Nhưng Diệp Tinh còn nắm giữ cả Sinh Nguyên Thuật, Không Gian Thuật, hai thứ đó vừa hay liên quan tới Đạo Tắc Sinh Mệnh và Đạo Tắc Không Gian, có sự giúp đỡ cực lớn cho kiếm trận Nhất Huyền, vậy nên thực lực của Diệp Tinh mới bỗng nhiên tăng tới mức cực mạnh như vậy.
Một phút sau, tất cả thiên tài đều bị loại, Diệp Tinh thành công thăng cấp tới vòng thứ ba.
“Tiểu Ngư.” Trở về quảng trường, Diệp Tinh nhìn về phía Lâm Tiểu Ngư, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười.
Sau hắn không tới mười giây, Lâm Tiểu Ngư cũng thăng cấp thành công.
“Thực lực của Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư này bỗng nhiên bộc phát ra, lại còn mạnh như vậy, hiện giờ thực lực đã bằng với người vượt qua tầng thứ chín của tháp chín tầng.”
“Hai người bọn họ đều là người của thế giới Hạo Nguyên đúng không?”
“Huyết Vụ, thế giới Hạo Nguyên của người cũng thật may mắn, có một Lư Vân Đạt, giờ lại có thêm Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư, vậy mà có tận ba thiên tài có thể tiến vào thành Thời Không!”
“Cuộc tuyển chọn của thánh địa cung Hồn Thiên lần trước, một thế giới chỉ có nhiều nhất hai thiên tài gia nhập cung Hồn Thiên mà thôi.”
...
Chương 457 Uy lực của kiếm đạo.1
Mọi người bàn tán, một vài cường giả Bất Tử Cảnh chúc mừng Huyết Vụ.
“Haha.” Mặt Huyết Vụ tràn ngập niềm vui trả lời, lúc này trong lòng ông ta rất phấn khích.
“Ba người tiến vào thành Thời Không, đoán chừng lần này thế giới Hạo Nguyên chúng ta có thiên tài tiến vào thành Thời Không nhiều nhất rồi!”
Phải biết, chiến thắng trên những sàn đấu này thực lực cơ bản phải xếp trên hạng năm mươi của rất nhiều người từ các thế giới, mới có thể tiến vào thành Thời Không!
Từng sàn đấu võ kết thúc chiến đấu, năm mươi người cuối cùng xuất hiện.
Trong năm mươi người này, có ba mươi bảy người được xếp trong cuộc sơ tuyển vượt tháp chín tầng.
Mặc dù chiến đấu trên sàn đấu võ, những thiên tài trên mỗi sàn đấu đều được phân bố đồng đều.
Đạo chủ Càn Lăng, cường giả Bất Tử Cảnh, tám vạn thiên tài, rất nhiều thế giới lớn, vô số người ở các vị diện đều đang nhìn năm mươi người này!
Thiên tài hoàn mỹ Hỗn Vũ khuôn mặt bình thường, trông giống người trái đất, trên người còn có bí văn màu xanh lam.
Thiên tài kiếm đạo Vô Ngân, trông giống tộc Tinh Linh, tai nhọn, cực kì khôi ngô.
Thiên tài huyễn đạo Đồng Mục Sâm hai mắt chỉ có màu đen, không có tròng trắng.
Lư Vân Đạt mặc một bộ giáp màu bạc, trên đầu mọc một chiếc sừng.
Viêm Liệt toàn thân tản ra dao động nóng hầm hập, tóc trên đầu đều là màu đỏ, bên trên còn giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Vũ Mạch sau lưng có một đôi cánh, tướng mạo tuyệt mỹ.
Còn có hai người Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư bỗng nhiên nổi dậy.
Từng thiên tài đỉnh cấp thu hút sự chú ý của mọi người.
Bọn họ là năm mươi thiên tài mạnh mẽ nhất!
“Cuộc tuyển chọn thiên tài này thật sự khiến người ta ngạc nhiên không thôi.”
Bóng dáng đạo chủ Càn Lăng bỗng dưng xuất hiện trong không khí, nhìn năm mươi thiên tài, cười nói: “Vòng tuyển chọn thứ hai kết thúc, bây giờ bắt đầu vòng tuyển chọn cuối cùng, sau khi vòng tuyển chọn này kết thúc, ta sẽ công bố danh sách tiến vào thành Thời Không.”
“Hai mươi lăm sàn đấu, năm mươi người, hai người chiến đấu với nhau, mỗi người chiến đấu bốn mươi chín lần, mỗi lần một phút, trong một phút này các người có thể không che giấu bất cứ điều gì, hoàn toàn phát huy thực lực của bản thân. Thi triển thực lực mạnh nhất, sẽ nhận được sự bồi dưỡng tốt hơn nữa tới từ thành Thời Không.”
“Bây giờ, chiến đấu bắt đầu!”
Soạt! Soạt! Soạt!
Theo tiếng nói của đạo chủ Càn Lăng, từng thiên tài lập tức xuất hiện trên sàn đấu.
“Diệp Tinh? Thiên tài bỗng nhiên xuất hiện từ thế giới Hạo Nguyên?” Trên một đài đấu võ, một chàng trai trông như người sói nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
“Trận chiến đầu tiên trong bốn mươi chín trận này, nhất định ta sẽ chiến thắng!”
Chàng trai người sói trầm giọng nói.
Vút!
Bỗng nhiên thân thể anh ta bạo động, tốc độ nhanh tơi cực hạn, sau đó xông tới, trên người anh ta lại có từng ánh sáng bắn ra như phi tiêu.
Nếu nhìn kỹ, đó là những thanh phi đao còn mỏng hơn cả giấy.
Từng phi đao bay ra, dường như bao vây tất cả khu vực xung quanh Diệp Tinh lại, trốn cũng không trốn được.
“Mạnh miệng thì ai cũng nói được.” Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng.
Chín thanh trường kiếm chuyển động, tạo nên một tấm màng mỏng màu trắng trước người hắn.
Lúc này trong lòng Diệp Tinh cũng rất cẩn thận, mặc dù thực lực của hắn tăng mạnh trên diện rộng, nhưng có thể tiến vào vòng cuối cùng thì ai là kẻ yếu.
“Keng!” Keng!” Keng!”
Từng tiếng va chạm trong trẻo truyền tới, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, phi đao của chàng trai đó và chín thanh trường của Diệp Tinh đã va chạm rất nhiều lần.
“Phá cho ta!” chàng trai người sói tức giận gầm lên.
“Tốc độ tấn công cũng được, nhưng lực tấn công yếu hơn một chút.” Diệp Tinh chiến đấu một lát, hoàn toàn hiểu được chuyển động của phi đao.
“Đi!”
Trong chín thanh trường kiếm có tám thanh vẫn tiếp tục chuyển động, chỉ có một thanh bỗng nhiên bay ra ngoài, nhanh chóng đâm về phía xa, sau đó lại quay đầu về phía chàng trai người sói.
“Cái gì?” Chàng trai người sói kinh hãi, căn bản không tránh kịp, bị thanh trường kiếm đâm thẳng qua người.
“Phụt!”
Chàng trai người sói đó lập tức phun ra một ngụm máu, thân thể nặng nề đập xuống sàn đấu.
...
“Chiến đấu bắt đầu rồi!”
“Hỗn Vũ đó mạnh thật, vẫn là miểu sát đối thủ.”
“Thực lực của Vô Ngân, Đồng Mục Sân cũng mạnh, đều giải quyết đối thủ trong vòng ba giây.”
“Lư Vân Đạt tới từ thế giới Hạo Nguyên cũng không tệ, hầu như giải quyết đối thủ trong vòng bốn đến năm giây.”
“Rõ ràng bốn người bọn họ mạnh hơn những thiên tài khác một cấp.”
...
Rất nhiều sự tồn tại Bất Tử Cảnh đang bàn tán.
Cho dù vượt qua tầng thứ chín của tháp chín tầng, nhưng thực lực của mọi người cũng có sự khác biệt, bởi vì chỉ có chín tầng.
Nếu như bố trí thêm tầng thứ mười nữa, nói không chừng sẽ có người vượt qua, sẽ có người không vượt qua được.
Trên sàn đấu võ, Lư Vân Đạt vung trường côn trong tay phải lên, tốc độ nhanh đến cực hạn, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, đối thủ chỉ có thể chịu đựng sự tấn công.
...
Chương 458 Uy lực của kiếm đạo.2
Rất nhanh đã hết một phút, một vài người phân được thắng bại, nhưng cũng có một số sàn đấu hai người vẫn chưa phân thắng bại, nhưng tất cả đều dừng lại.
Sau đó đối thủ của một người lập tức thay đổi.
Vút!
Bóng dáng Diệp Tinh động một cái, xuất hiện trên một sàn đấu, hắn nhìn đối thử trước mặt một cái rồi ngây ra.
Bên còn lại của sàn đấu là một chàng trai trông giống tộc Tinh Linh, tai nhọn, cực kì khôi ngô.
“Vô Ngân?” Diệp Tinh nhìn chàng trai này, lòng hơi trầm xuống.
Đây gần như là cường giả mạnh nhất trừ Hỗn Vũ ra.
“Diệp Tinh? Thiên tài bỗng nhiên xuất hiện, có thể sử dụng kiếm trận Nhất Huyền một cách hoàn mĩ?” Vô Ngân nhìn Diệp Tinh, bình tĩnh nói: “Tiếp theo đây ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới thật sự là dùng kiếm, trừ bản thân kiếm đạo, những kiếm đạo nào pha trộn những đạo tắc khác đều không tinh thuần, sẽ chỉ giảm thấp uy lực của kiếm.”
“Vậy thì thử xem!” Diệp Tinh trầm giọng nói.
Mặc dù biết bản thân không phải đối thủ của Vô Ngân, nhưng Diệp Tinh không phải loại tới cả dũng khí chiến đấu cũng không có.
Vút!
Chín thanh trường kiếm bay ra, mang theo dao động vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp đánh về phía Vô Ngân.
Sắc mặt vô Ngân bình tĩnh, anh ta cứ đứng trên sàn đấu như vậy, hai tay chắp sau lưng.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Sau lưng anh ta, từng thanh trường kiếm không ngừng bay ra, so với đòn tấn công của Diệp Tinh rõ ràng chấn động hơn nhiều.
Oành!
Rất nhiều trường kiếm bay ra, khắp sàn đấu dường như trở nên vô cùng ác liệt, phía trước không ngừng xuất hiện các vết nứt, có vẻ như không chịu nổi dao động này.
“Răng rắc!” Vết nứt lan rộng, thậm chí bao phủ cả sàn đấu.
Dưới đòn tấn công của trường kiếm, vậy mà chín thanh trường kiếm của Diệp Tinh lại run rẩy mãnh liệt, sau đó không có xu thế tiến về phía trước nữa, trực tiếp rơi trên mặt đất.
“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Tinh kẽ thay đổi, muốn không chế trường kiếm, nhưng căn bản không làm được.
Uỳnh!
Bỗng nhiên hư không trở nên vô cùng vặn vẹo, trên người Diệp Tinh đón nhận từng luồng dao động, thậm chí xuất hiện từng vết nứt, máu lập tức thấm ra ngoài.
“Sinh Nguyên Thuật!” Hắn thấp giọng gầm một tiếng, điên cuồng vận chuyển.
Vết thương của hắn lại nhanh chóng khôi phục.
Nhưng trong nháy mắt, có rất nhiều trường kiếm bay tới, một luồng uy áp khổng lồ như trời đất càn quét mà tới, Diệp Tinh chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình đang nhanh chóng biến mất.
“Ngăn lại cho ta!” Diệp Tinh gầm nhẹ.
Nhưng dưới uy áp khổng lồ, cho dù có Sinh Nguyên Thuật mạnh mẽ, hắn cũng có chút không chống đỡ nổi.
Một giây...hai giây....năm giây...mười giây....
Kiên trì mãi tới hai mươi giây sau, thân thể Diệp Tinh trực tiếp biến mất.
Hiển nhiên, hắn đã bị loại.
“Vậy mà có thể chống đỡ được hai mươi giây?” Trong lòng Vô Ngân thầm nói: “Thực lực như vậy đã rất tốt rồi, đáng tiệc gặp phải mình.”
“Mạnh quá!”
Dưới sàn đấu, Diệp Tinh nhìn Vô Ngân, mắt khẽ động.
“Đây là kiếm đạo gì?”
Hắn không thể cảm nhận được bất cứ quy luật nào trong những thanh trường kiếm đó, nhưng lại có một luồng uy lực áp bách khó mà chịu được đánh tới, căn bản hắn không chịu được uy lực này.
Kiếm đạo, hoàn toàn không giống Đạo Tắc, các loại chuyển động vận dụng trong đó không hề có quy luật, nhưng kiếm đạo chỉ có một luồng tấn công cực đoan.
“Hửm? Thực lực của Lư Vân Đạt này mạnh quá?” Diệp Tinh nhìn về một phía.
Lư Vân Đạt đó đối đầu với thiên tài huyễn đạo Đồng Mục Sâm ấy mà vẫn miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, không ngừng chiến đấu.
Mãi tới một phút sau, vậy mà Đồng Mục Sâm vẫn chưa loại được Lư Vân đạt.
“Sức chiến đấu thật sự của Lư Vân Đạt mạnh như vậy?”
“Vậy mà có thể đối chọi cứng rắn với Đồng Mục Sâm, mặc dù thực lực yếu hơn một chút, nhưng Đồng Mục Sâm cũng chẳng thể làm gì được anh ta.”
“Xem ra lục trọng thiên của thành Thời Không không chỉ có hai người, mà là ba người.”
...
Những cường giả Bất Tử Cảnh đang bàn tán.
...
Tiếp đó trận đấu tiếp tục, mười trận đấu tiếp theo Diệp Tinh đều giành được thắng lợi.
Nhưng trận đấu thứ hai mươi ba gắn gặp phải chàng trai khuôn mặt bình thường, trông giống người trái đất, trên người có bí văn màu xanh đó.
“Hỗn Vũ.” Diệp Tinh nhìn chàng trai, cảm thấy một luồng áp lực đang đánh tới.
“Diệp Tinh?” Hỗn Vũ nhìn Diệp Tinh, mặt bình tĩnh, anh ta cứ vậy mà giơ hai tay ra.
“Đùng đùng đoàng!”
Một luồng lôi điện khổng lồ từ không trung đánh xuống, sắc mặt Diệp Tinh thay đổi, vội vàng chống đỡ, nhưng không chống nổi, hoàn toàn bị tia sét này đánh trúng.
Soạt!
Bóng dáng hắn lập tức biến mất.
“Thực lực này...” Dưới sàn đấu, Diệp Tinh nhìn chàng trai khuôn mặt bình thường đó, lòng chấn động.
“Đây là thiên tài tuyệt thế đã chạm tới đạo chi tâm sao?”
Luồng lôi điện đó khi tấn công hoàn toàn đạt tới một đẳng cấp hoàn toàn mới, hắn bị miểu sát!
Trước luồng lôi điện này, hắn không có bất cứ lực chống đỡ nào.
“Chẳng trách trước đó ai cũng bị miểu sát!” Diệp Tinh lắc đầu.
Vô Ngân thực lực rất mạnh, thanh trường kiếm đó mang theo uy lực của kiếm đạo mà hắn không thể ngăn chặn nổi, nhưng vẫn kiên trì được hai mươi giây.
Mà Hỗn Vũ trước mặt này, một giây hắn cũng không kiên trì được.
...
Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục, các thiên tài không ngừng chạm trán nhau, thậm chí có một vài người chú ý tới các cuộc chạm trán của thiên tài đỉnh cấp.
“Xem kìa, Hỗn Vũ và Vô Ngân được chia vào một sàn đấu rồi.”
“Không biết Vô Ngân có thể kiên trì được bao lâu?”
Chương 459 Những thiên tài hùng mạnh
Các cường giả Bất Tử Cảnh hào hứng nhìn cuộc chiến trên sàn đấu đó.
Thực lực của Hỗn Vũ được công nhận là hạng nhất của cuộc tuyển chọn lần này, mà Vô Ngân đứng thứ hai.
“Hỗn Vũ!” Trên sàn đấu, Vô Ngân nhìn Hỗn Vũ, mặt vô cùng chăm chú.
“Thực lực của người rất mạnh, vậy nên, ta sẽ thi triển toàn bộ thực lực ra đối phó ngươi!” Vô Ngân trầm giọng nói.
Trong lòng Vô Ngân, chỉ có Hỗn Vũ mới là đối thủ của anh ta.
Lời của anh ta vừa kết thúc, nháy mắt làm nổi lên chấn động.
“Cái gì? Hiện giờ Vô Ngân chưa bộc phát toàn bộ thực lực?”
“Số kiếm mà hiện giờ hắn có thể khống chế đã lên tới hàng trăm rồi!”
...
Các thiên tài kinh ngạc hô lên.
Căn bản trước đó bọn họ đều bị Vô Ngân tấn công một cách dễ dàng.
Uỳnh!
Không khí trên khắp sàn đấu bỗng nhiên ngưng tụ lại, sau đó tay phải Vô Ngân vung lên, sau lưng anh ta có một thanh cự kiếm màu đen dài mươi mấy mét xuất hiện.
“Đùng đùng đoàng!”
Trời biến thành màu đen, sau khi cự kiếm màu đen này xuất hiện, thậm chí hư không xung quanh ngưng tụ một chút khí lưu, tạo thành một luồng khí lưu ảo ảnh.
“Mạnh quá!”
“Vậy mà có thể dẫn ra Đạo Tắc Ảo Ảnh, không hổ là thiên tài kiếm đạo hiếm có!”
...
Những cường giả Bất Tử Cảnh đó thấy ảo ảnh cự kiếm màu đen này, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Muốn dẫn ra Đạo Tắc Ảo Ảnh, phải lĩnh ngộ tới đỉnh điểm của Đạo tắc.
Lúc này Hỗn Vũ cũng không vội ra tay, dường như muốn xem đòn tấn công của Vô Ngân rốt cuộc là cái dáng vẻ gì.
“Hỗn Vũ, chiêu này ngươi chặn thế nào?” tiếng của Vô Ngân vang lên.
Vút!
Cự kiếm đen rung động, sau đó giống như sao băng tấn công về phía Hỗn Vũ.
“Răng rắc!”
Sàn đấu võ dường như vỡ ra trong nháy mắt, từng vết nứt đang điên cuồng lan ra xung quanh, khắp sàn đấu hoàn toàn bị bao phủ bởi một luồng dao động ác liệt, hoàn toàn có thể tưởng tượng đòn tấn công này khủng bố tới mức nào!
“Rầm!”
Đối mặt với đòn tấn công khủng bố này, tay phải Hỗn Vũ vung lên, nháy mắt có một luồng lôi điện đánh xuống.
“Đùng đùng đoàng!”
Sấm sét nổ rền vang, vút qua như một con rắn, va chạm với cự kiếm đen này.
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, sau đó con rắn nhỏ và cự kiếm đen hoàn toàn biến mất.
“Cái gì? Đòn tấn công của ta dễ dàng bị hóa giải như vậy?” sắc mặt Vô Ngân khẽ thay đổi.
Đây là đòn tấn công mạnh nhất của anh ta, kết quả chẳng hề có sức uy hiếp nào trước mặt Hỗn Vũ.
Vút!
Lại một con rắn lôi điện nhỏ đánh tới, chạm tới Vô Ngân, sau đó bóng dáng của Vô Ngân biến mất.
“Chỉ hai đòn tấn công đã hạ bệ được Vô Ngân rồi.”
“Mặc dù thực lực của Vô Ngân xếp trong hạng ba, nhưng so với thực lực của Hỗn Vũ cách biệt quá lớn.”
“Đúng, chạm tới đạo chi tâm, hoàn toàn đạt tới một cảnh giới mới.”
...
Các cường giả Bất Tử Cảnh tùy ý nói, dựa vào cảnh giới của bọn họ theo dõi trận đấu này, tất nhiên có thể dễ dàng nhìn ra tình hình cụ thể.
“Mạnh quá!” rất nhiều thiên tài dưới sàn đang theo dõi cuộc chiến, lúc này trong lòng vô cùng chấn động.
Thực lực của Vô Ngân bọn họ đều biết, những thanh trường kiếm có sức tấn công mạnh vô cùng, khiến cho bọn họ không thể chống đỡ nổi, mà dao động của cự kiếm màu đen lúc nãy càng khiến cho người ta sợ hãi, nhưng Vô Ngân mạnh như vậy đứng trước mặt Hỗn Vũ lại không chống đỡ được đòn tấn công thứ hai.
“Đòn tấn công lôi điện đó...”
Dưới sàn đấu, Vô Ngân nhìn Hỗn Vũ, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tản ra dao động cực kì mạnh mẽ.
Hỗn Vũ chỉ dùng đòn tấn công lôi điện để đánh bại anh ta, hơn nữa Hỗn Vũ không chỉ nắm được đòn tấn công lôi điện, hơn nữa còn có cả đòn tấn công hủy diệt mạnh hơn!
Nếu kết hợp hai thứ này lại, vậy lực tấn công sẽ càng mạnh!
Cũng chính là nói, Hỗn Vũ có thể đánh bại anh ta chỉ trong một chiêu.
“Thực lực của những thiên tài này quả nhiên đã mạnh mẽ tới mức khó tin!” Dưới sàn đấu, Diệp Tinh lặng lẽ nhìn.
Vừa nãy hắn vừa mới chiến đấu với thiên tài huyễn cảnh Đồng Mục Sâm, kết quả không ngoài dự đoán, hắn bị loại với tốc độ nhanh hơn nữa.
Huyễn cảnh mà Đồng Mục Sâm thiết kế, một khi bạo phát ra sẽ tương đương với bậc thang thứ năm mươi của bậc thang huyễn cảnh.
Có thể năng lực thực chiến của Đồng Mục Sâm không mạnh, thậm chí sức tấn công chưa chắc đã vượt qua hắn, nhưng về huyễn cảnh, căn bản Diệp Tinh không có chút sức phản kháng nào.
Giống như một con mãnh hổ bị trói buộc hoàn toàn, cho dù một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng chém giết.
Nói ngược lại, thực lực của Đồng Mục Sâm và Vô Ngân ngang nhau, nhưng đối mặt với Vô Ngân là thực lực, còn đối mặt với Đồng Mục Sâm thì một giây cũng không thể chống đỡ.
...
“Lư Vân Đạt.” Lại chiến đấu thêm vài trận nữa, Diệp Tinh nhìn chàng trai trước mặt.
Lư Vân Đạt nắm chặt trường côn nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một nụ cười kì lạ, nói: “Diệp Tinh, lần trước chúng ta chiến đấu vẫn còn trong không gian tuyển chọn thiên tài của thế giới Hạo Nguyên, lần này ta phải xem xem thực lực của ngươi rốt cuộc đạt tới mức nào?”
Chương 460 Vũ trụ thứ chín! 1
Trong không gian lần trước suýt nữa anh ta đã loại Diệp Tinh.
“Tôi cũng muốn biết thực lực của anh.” Diệp Tinh trầm giọng nói.
“Haha, vậy thì chiến thôi!” Lư Vân Đạt cười nói.
Vút!
Nói xong, bóng dáng Lư Vân Đạt bạo động, nhanh tới cực hạn, dường như nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.
“Tốc độ nhanh quá.” Sắc mặt Diệp Tinh khẽ thay đổi, thúc giục kiếm trận Nhất Huyền, từng thanh trường kiếm đang bay lượn, muốn chặn đòn tấn công của Lư Vân Đạt lại.
“Rầm!”
Nhưng căn bản hắn không ngăn kịp, toàn thân bị trường côn hung hăng đánh trúng.
“Mạnh quá.” Sắc mặt Diệp Tinh bỗng nhiên thay đổi, cứng rắn chịu đựng từng đòn tấn công, thân thể trực tiếp bay ra ngoài.
Cho dù thực lực của hắn tăng nhanh, nhưng căn bản không phải đối thủ của Lư Vân Đạt, thậm chí không chịu nổi một chiêu.
“Rối cuộc là vì sao?”
Thực lực cả Lư Vân Đạt mạnh hơn mấy năm trước đâu chỉ hơn mười lần!
“Diệp Tinh, quả thật thực lực của ngươi tiến bộ rất nhiều, nhưng cách biệt ta vẫn còn xa lắm.” Lư Vân Đạt cười nói: “Cuộc chiến này tới đây thôi!”
Tốc độ của anh ta bỗng nhiên tăng mạnh, nhất thời sàn đấu võ dường như chỉ còn lại tàn ảnh của anh ta.
“Không ngăn được.” Diệp Tinh tận lực chống đỡ.
Mười giây sau hắn lập tức bị đánh bại.
...
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, hắn đang chiến đấu, những thiên tài khác cũng vậy.
Từng trận chiến, tất cả đều diễn ra trước vô số người tới từ các vị diện.
“Mạnh quá, đây chính là cuộc chiến của năm mười thiên tài Thiên Huyền Cảnh đỉnh cao nhất nhân tộc ư?”
“Mỗi người đều mang theo thực lực của đỉnh phong Đạo Tắc Cảnh, ta là cường giả Đạo Tắc Cảnh, nhưng đối diện với bất cứ thiên tài Thiên Huyền Cảnh nào, ngay cả một người ta cũng không nắm chắc được phần thắng, thậm chí sẽ thua trong tay họ.”
“Lĩnh ngộ Thiên Huyền Cảnh Đạo Tắc là khó nhất, giờ đây những thiên tài này có thể lĩnh ngộ tới mức này, đợi tới khi đột phá cảnh giới, sự lĩnh ngộ của bọn họ sẽ nhanh tới mức nào?”
...
Phải biết, lúc mới bắt đầu lĩnh ngộ đạo tắc, thực lực càng mạnh lĩnh ngộ sẽ càng tốt, thực lực yếu căn bản không thể chạm tới.
Nhưng nếu như thực lực yếu thật sự lĩnh ngộ được đạo tắc, vậy đó chắc chắn là một thiên tài mạnh mẽ.
Theo cảnh giới đột phá, các thiên phú càng được phát huy ra ngoài. Vậy nên thu nhận thiên tài bắt đầu từ cảnh giới thấp là tốt nhất.
Rất nhanh thời gian đã trôi qua bốn năm phút, mà bốn mươi chín trận đấu cũng đã kết thúc hoàn toàn.
Soạt!
Người đàn ông mắt dựng thẳng đạo chủ Càn Lăng xuất hiện trên không trung, ánh mắt ông ta nhìn xuống năm mươi thiên tài bên dưới, trên mặt mang theo một nụ cười.
“Tốt lắm, mọi người thể hiện thực lực của mình không tệ, căn cứ theo biểu hiện thực lực của mọi người, bọn ta đã quyết định thực lực cao thấp của năm trăm hạng đầu.”
Đạo chủ Càn Lăng vung tay, sau đó trên không trung xuất hiện một danh sách, trên danh sách, từng cái tên hiện ra vô cùng chói mắt.
Bảng xếp hạng thực lực:
Hạng 1: Hỗn Vũ
Hạng 2: Vô Ngân
Hạng 3: Đồng Mục Sâm
Hạng 4: Lư Vân Đạt
Hạng 5: Viêm Liệt
Hạng 6: Vũ Mạch
Hạng 7: Kim Mặc Ngọc
Hạng 8: Nghiêm Hà
Hạng 9: Diệp Tinh
Hạng 10: Tinh Lan
Hạng 11: Lâm Tiểu Ngư
...
Từng hàng hiện lên trước mặt mọi người.
“Hạng chín sao?” Diệp Tinh nhìn tên của mình.
Trừ bốn người Hỗn Vũ, Vô Ngân, Đồng Mục Sâm, Lư Vân Đạt ra, những thiên tài khác đều có thực lực chiến đấu, thậm chí phần lớn đều chiếm ưu thế.
“Đây là năm trăm hạng đầu của cuộc khảo nghiệm?”
“Nếu đã công bố năm trăm hạng, vậy năm trăm người này chắc chắn có thể tiến vào trong thành Thời Không!”
“Có tên của ta không?”
...
Các thiên tài mặt đầy sự mong chờ nhìn danh sách, không ngừng tìm kiếm.
“Haha, ta thành công rồi! Trên danh sách có tên của ta!”
“Tốt quá, gia nhận thành Thời Không, điều kiện đào tạo chắc chắn sẽ tốt hơn trước đây rất nhiều lần, đây là thánh địa của nhân tộc đó!”
...
Một vài thiên tài nhìn thấy tên mình, mặt đầy sự vui vẻ, nhưng phần lớn thiên tài lại lộ ra ánh mắt thất vọng.
“Không có? Sao lại không có?”
“Dựa vào thực lực của ta chắc hẳn có thể tiến vào thành Thời Không chứ?”
“ Người thứ bốn trăm chín mươi chín trong danh sách là Kiếm Lãm, lúc ta chiến đấu với hắn ngang tài ngang sức, tại sao hắn ta có thể vào?”
...
Hơn tám vạn người, trúng tuyển chỉ có một bộ phận cực ít, tỉ lệ thậm chí còn không được một phần một trăm.
Phần lớn các thiên tài mặt tràn ngập vẻ không cam lòng, nhất là những người thực lực gần như ngang nhau đó, chắc chắn không phục ai đó.
Có điều ai cũng không dám phản đối điều gì, những cường giả Bất Tử Cảnh dẫn họ tới tham gia cuộc tuyển chọn này đã căn dặn trước đó rằng, tuyệt đối không thể gây chuyện ở thành Thời Không.
...
Đợi danh sách thực lực xuất hiện, lúc này cả Thiên Lan Giới đang bùng nổi.
“Hạng chín!”
“Haha, giỏi quá! Đây là danh sách của vũ trụ nhân tộc, vô số vị diện đó!”
“Lâm Tiểu Ngư hạng mười một, cô ấy và Diệp Tinh thứ bậc đều xếp phía trên!”
“Mạnh quá! Bọn họ là người Thiên Lan Giới chúng ta! Thiên Lan Giới chúng t có hai người xếp trong hạn mười một của toàn bộ nhân tộc!”