Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111 Nên Thua Hay Nên

Trần Mục phát hiện Ngô Băng Thanh đã uống đan dược, không phải loại đan dược giúp cho thực lực tăng vọt mà là loại đan dược hàm chứa linh lực dồi dào, hiện tại viên đan dược kia vẫn còn ở vị trí đan điền.

"Không nghĩ tới Ngô sư muội có thể ngang tài ngang sức với Trịnh sư huynh." Có tiểu bối kinh ngạc, nói.

Ở hiện trường chỉ có Trần Mục nhìn ra được manh mối, những chuyện mà hắn không nên quản thì cứ coi như không nhìn thấy.

Bọn họ trải qua trên trăm chiêu giao đấu, cuối cùng Ngô Băng Thanh dựa vào chút ưu thế yếu ớt mà đạt được thắng lợi, Trịnh Phi Phàm tiếc nuối bại trận.

"Vậy mà Ngô sư muội lại thắng rồi?"

"Thắng thì có thể giành được phần thưởng gì?"

Trần Mục báo danh ở chỗ Tần Nghê Thường, còn không biết rõ phần thưởng của trận đấu là gì.

Diệp Hoành cung kính nói: "Chỉ cần thắng được trận thứ nhất thì xếp hạng ở tông môn sẽ được nâng lên rất nhiều, kết thúc trận đấu có thể thu được lượng lớn điểm cống hiến."

Trần Mục khẽ gật đầu, chẳng trách Ngô Băng Thanh dù gian lận cũng muốn thắng, nhưng mà ở trước mặt người có thực lực tuyệt đối thì chút thông minh này hoàn toàn vô dụng

Hắn đi tới những lôi đài khác, Diệp Hoành theo bên cạnh Trần Mục giải thích cho hắn.

Gần tới buổi trưa, toàn bộ trận thi của Kiếm Vương đều kết thúc, một ngày chỉ sắp xếp một trận thi đấu của Kiếm Vương.

"Tiểu sư thúc, trận đấu ngày mai càng hay hơn, sẽ có cường giả từ Ngũ phẩm Kiếm Vương trở lên, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu với ngài." Diệp Hoành cung kính nói.

"Đa tạ Diệp sư điệt."

"Trần Mục cảm giác được sự nhiệt tình của Diệp Hoành."

Diệp Hoành tiếp tục nói: "Tiểu sư thúc cố lên, buổi chiều ta sẽ tới xem ngài thi đấu."

"Được thôi."

Trầm Mục mỉm cười gật đầu.

Hắn ngự kiếm trở về Ngạo Kiếm phong.

Lúc về tới Ngạo Kiếm phong, Trần Mặc lập tức cảm nhận được nhiệt độ ở nơi này thấp hơn lúc trước, hắn nhanh chóng xuất hiện ở dưới chân núi phía sau.

Trong dòng suối trong veo, dưới bóng cây, Khương Phục Tiên ngồi trên tảng đá xanh có phần cao hơn so với mặt nước, một thân váy dài tuyết sắc ngâm trong dòng nước suối đang chảy, nàng ta dùng đôi tay mảnh mai bưng hai bên má, ống tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng như sương.

Khương Phục Tiên nhìn thấy Trần Mục xuất hiện ở gần đó, tiên nhan tuyệt mỹ mang theo nụ cười, đôi mắt xanh thẳm, nàng ta hơi chớp chớp mắt.

Trần Mục đứng bên khe suối, đột nhiên tim đập rộn lên, cơ thể có cảm giác như bị điện giật, tư thế hai tay chống cằm kia đã đủ đáng yêu, sau đó lại còn chớp mắt mỉm cười, hắn có chút không chịu nổi.

Thấy Trần Mục sững sờ đứng tại chỗ ngẩn người ra, Khương Phục Tiên đứng dậy, váy dài màu tuyết cùng mái tóc dài màu bạc vẫn ngâm trong nước suối.

Trần Mục hồi thần, cười ngọt ngào nói: "Sư tỷ, tỷ xuống đây hóng mát sao

"Xem là thế đi."

Khương Phục Tiên chậm rãi đi tới bên bờ, trên y phục bốc lên sương khói, cả cơ thể được bao bọc trong làn khói, giống như tiên tử tuyệt thế, xuất trần thoát tục.

Khi nàng ta bước ra khỏi làn khói, y phục đã khô, góc váy lướt trên mặt đất nhưng lại không nhiễm bụi trần.

"Sư tỷ, tỷ tới tìm đệ nhỉ?" Trần Mục cảm thấy chắc chắn là vị hôn thê có việc.

Khương Phục Tiên đi tới bên cạnh Trần Mục, tiên nhan ngậm ý cười, nói: "Xem ra đệ cũng rất thông minh, sư tỷ muốn tìm đệ thương lượng một chuyện."

Trần Mục theo Khương Phục Tiên đi đến hướng trên núi, nghi hoặc nói: "Chuyện gì?"

Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: "Lần thi đấu này, sư tỷ không hy vọng đệ giành hạng nhất."

"Tại sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục đầy kinh ngạc.

"Có rất nhiều nguyên nhân, sư tỷ không muốn nói quá rõ ràng, đối với một số người mà nói, trận chung kết rất quan trọng, nhưng đối với đệ mà nói, thật sự quan trọng sao?" Khương Phục Tiên nhìn chăm chú vào đôi mắt của Trần Mục.

Trần Mục không quan tâm tới điểm cống hiến nhưng phải bước lên được lôi đài của trận chung kết mới có thể có được Hạo Nhiên Kiếm Ý, kiếm ý chính là vật bảo vô giá, có rất nhiều kiếm ý đặc biệt mà Kiếm Hoàng cũng không có cách nào lĩnh hội.

"Sư tỷ, ý của tỷ là đệ chỉ cần thua trận chung kết là được?" Trần Mục dò hỏi.

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.

Trần Mục đau đầu nói: "Nhưng mà nếu như đệ thua trong cuộc thi thì khẳng định Tần sư tỷ sẽ nổi giận."

"Đệ có muốn thực hiện nguyện vọng đã ước năm nay không?" Giọng nói của Khương Phục Tiên thanh tịnh.

Trần Mục chớp chớp mắt, mặt nhỏ đơn thuần nói: "Sư tỷ, thật chứ?"

"Phải thua cho giống một chút."

"Sư tỷ, tỷ cao quá, đệ không với tới."

Trần Mục ngước nhìn dáng người cao gầy của Khương Phục Tiên.

Đuôi mày của Khương Phục Tiên hơi giương lên, tiên nhan vẫn giữ nụ cười, đầu ngón tay đột nhiên véo mạnh lỗ tai của Trần Mục, bàn tay ngọc ngà lạnh lẽo, sau lưng cũng theo đó mà phát lạnh.

Trần Mục đứng im tại chỗ, mặc dù trên mặt vị hôn thê mang theo nụ cười nhưng Trần Mục lại cảm thấy chẳng lành, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần, nói: "Sư tỷ, nếu như tỷ nuốt lời thì đệ sẽ coi như chưa từng nghe thấy."

Khương Phục Tiên cúi người nhéo lỗ tai của Trần Mục, lạnh lùng nói: "Sư tỷ sẽ không nói đùa, phải đợi đệ thua trận chung kết mới có thể thực hiện."

"Đệ nhất định sẽ thua mà."

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, sau đó khuôn mặt nhỏ cười ngọt ngào: "Sư tỷ, có thể buông tay ra không."

Khương Phục Tiên nhéo nhéo lỗ tai Trần Mục, lạnh lùng nói: "Tai của đệ mềm, sư tỷ rất thích."

"..."

Trần Mục cảm thấy lời này rất kỳ quái.

Khương Phục Tiên buông tay ra, tao nhã quay người, lạnh lùng nói: "Tỷ sẽ đến xem trận chung kết của đệ, đến lúc đó biểu hiện cho tốt."

Trần Mục che vành tai vừa đỏ vừa lạnh, nói: "Sư tỷ, đệ sẽ không khiến tỷ thất vọng đâu."

Sau khi Khương Phục Tiên rời khỏi, Trần Mục thất thần ở trong rừng cây, Tần Nghê Thường muốn hắn thắng, vị hôn thê lại muốn hắn thua, nếu thắng thì vị hôn thê sẽ không vui, nếu thua thì Tần sư tỷ sẽ không vui: "Khó quá mà."

Buổi chiều.

Vòng đấu thứ hai của Kiếm Hậu.

Diệp Hoành đã đợi ở đỉnh núi số một từ sớm, nhìn thấy Trần Mục, hắn ta cung kính nói: "Tiểu sư thúc, đối thủ ở trận này của ngài là đệ tử đích truyền của trưởng lão Phạn Đường, tên Hùng Sơn, tên mập kia trời sinh có thần lực, rất nhiều tiểu bối đều chịu thiệt trên tay hắn."

"..."

Trần Mục bỗng cảm thấy tên Diệp Hoành này là do Tần Nghê Thường phái tới, bèn cười hỏi: "Diệp sư điệt, các chủ Hình Phạt các của các ngươi là ai thế?"

Diệp Hoành cung kính nói: "Tần sư thúc."
Chương 112 Nên Thua Hay Nên Thắng? (2)

Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Tần Nghê Thường là thật sự muốn hắn thắng, còn đặc biệt sắp xếp tiểu bối tới bên cạnh tùy thời nhắc nhở hắn.

Trần Mục cùng Hùng Sơn lên trên lôi đài.

Xung quanh có rất nhiều tiểu bối tụ tập, không hề ít hơn so với buổi sáng hôm nay, bọn họ muốn biết rốt cuộc tiểu sư thúc có thể đạt tới trình độ nào.

Hùng Sơn không được xem là quá cao, là một tên mặt to tròn, bím tóc đuôi sam, khoảng một trăm cân, vẻ mặt của hắn chất phác, nói: "Bái kiến tiểu sư thúc."

Trần Mục dùng nụ cười đáp lại.

Chu Trí tuyên đọc những điều cần chú ý lại lần nữa, sau đó lớn tiếng nói: "Thi đấu bắt đầu."

Hùng Sơn mạnh mẽ vung kiếm tới, hắn cầm thanh kiếm to vừa đen vừa dài, lúc vung kiếm, không khí nổ tung, tiếng nổ bên tai không dứt.

Kình phong khắp mười mấy trượng đều nổi lên.

Sáng hôm nay hắn đã xem qua trận đối chiến của Lâm Tiêu với Trần Mục, bây giờ hắn vô cùng tự tin, chỉ cần nắm chắc cơ hội hôm nay thì không biết sẽ khiến cho bao nhiêu sư tỷ và sư muội mê mẩn.

Trần Mục cũng rất hưng phấn, hôm nay chiến đấu với Lâm Tiêu vẫn chưa thỏa mãn, hắn vung Chiết Dực nghênh chiến trực diện với Hùng Sơn.

Thực lực của Ngũ phẩm Kiếm Hậu lại cộng thêm thần lực trời sinh, Thất phẩm Kiếm Hậu bình thường đều sẽ không lựa chọn việc dùng cứng chọi cứng với hắn, nhưng Trần Mục dám.

Giây phút hai thanh kiếm va chạm.

Cánh tay của Hùng Sơn đang run rẩy, mỡ ở trên người cũng đang rập rờn như gợn sóng, hai mắt hắn trợn tròn, vậy mà sức mạnh của tiểu sư thúc lại đáng sợ như thế.

Trần Mục còn chưa dùng toàn lực, hơn nữa trên người hắn đeo bộ đồ phòng hộ nặng nề, linh lực bị hạn chế, nhưng cho dù như thế thì cũng có thể thoải mái nghênh chiến với Hùng Sơn.

Kiếm của Hùng Sơn không câu nệ, tấn công của hắn mạnh mẽ có lực, có điều nhược điểm để lộ lúc xuất chiêu còn nhiều hơn cả Lâm Tiêu.

Trần Mục quyết định nhắc nhở hắn.

Hùng Sơn sử dụng Hoa Sơn Bổ Đỉnh hướng về phía Trần Mục, kiếm quang màu vàng đất tràn đầy khí thế, Trần Mục chỉ di chuyển nửa bước chân liền nhẹ nhàng tránh thoát.

Tiểu bối vây xem ở xung quanh kinh hồn bạt vía.

Trần Mục tránh được công kích, sau đó dùng thân kiếm đánh lên eo Hùng Sơn, người sau đau tới gào khóc, tiểu bối ở xung quanh thấy thế cười to ha ha.

Hùng Sơn không phục.

Xoay người tiếp tục vung kiếm.

Kiếm quang điên cuồng có thể chém đứt tảng đá lớn.

Trần Mục giống như ma quỷ, rõ ràng kiếm quang của Hùng Sơn chẳng động được vào hắn chút nào, ngược lại còn liên tục bị thân kiếm Chiết Dực đánh.

Sau cùng kiếm của Hùng Sơn bị đánh rơi.

"Ha ha ha."

Xung quanh vang lên tiếng cười hết đợt này tới đợt khác.

Hùng Sơn bị đánh phục hoàn toàn, hắn ta gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Tiểu sư thúc, ta thật ngốc, còn cho rằng có thể đấu tay đôi với ngài."

Trần Mục cười, nói: "Sức mạnh của ngươi vượt xa người thường, luyện tập cho tốt, ra sức trở nên linh hoạt, ngươi vẫn rất có thiên phú."

"Đa tạ tiểu sư thúc chỉ điểm." Trận thi đấu này giúp Hùng Sơn hiểu rõ điểm còn thiếu sót của bản thân mình.

Trần Mục thắng xong liền rời khỏi sân luận kiếm.

Tiểu bối ở sân luận kiếm lại sôi nổi thảo luận, chắc chắn đều là thảo luận về tiểu sư thúc, biểu hiện của Trần Mục không được coi là kinh diễm nhưng cũng giành thắng lợi rất dễ dàng.

"Ta cảm thấy tiểu sư thúc đang cố ý nhường!"

"Có rắm, ngươi cảm thấy Lâm Tiêu và Hùng Sơn có thể khiến cho tiểu sư thúc nghiêm túc? Ta cảm thấy tiểu sư thúc không phải muốn thắng mà là đến chỉ điểm cho tiểu bối thôi."

"Vẫn là xem mấy trận đấu về sau đi, hai trận trước đối thủ tiểu sư thúc đụng phải không mạnh, cho ta ta cũng đánh được, phía sau có những mấy vị Thiên Kiêu kìa."



Ngày thứ hai thi đấu tông môn.

Vòng đấu thứ ba của Kiếm Hậu.

Trần Mục đến sân luận kiếm từ sớm, hắn chủ yếu là đến xem bảng đơn đối chiến, Khương Phục Tiên muốn hắn thua trận chung kết, chắc chắn là có nguyên nhân.

Người đứng đầu cuộc thi Kiếm Hậu năm ngoái có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết, Trần Mục có ấn tượng với cái tên bên trên, Thẩm Trạch, đệ tử quan môn của Hồng sư huynh.

Diệp Hoành ở bên cạnh Trần Mục, thấy hắn nhìn chằm chằm đối thủ trận chung kết, bèn vội vàng giới thiệu: "Tiểu sư thúc, vị sư đệ Thẩm Trạch này vô cùng lợi hại, đã giành quán quân cuộc thi Kiếm Hậu bốn năm liên tiếp."

"Thẩm Trạch là đệ tử quan môn của Hồng trưởng lão bên Huyền Thưởng các, Hồng trưởng lão tuổi tác rất cao, còn là của tông chủ, bối cảnh cực mạnh."

"Nghe nói Thẩm Trạch đang truy tìm Kiếm Hậu Cực Cảnh, hắn chính là trở ngại lớn nhất trên con đường giành lấy quán quân của ngài."

Trần Mục khẽ nhíu mày, Khương Phục Tiên muốn chiếu cố cho đồ đệ của sư huynh nàng ta? Vị hôn thê sẽ không thiên vị, nhất định là trong này còn có nguyên nhân khác.

"Đoạt quán quân thì được thưởng gì?"

"Phần thưởng cũng là lượng lớn điểm cống hiến."

Trần Mục cũng không phải là quá để ý với điểm cống hiến, Thẩm Trạch đến từ Huyền Thưởng các, chắc chắn sẽ không thiếu tài nguyên: "Có phần thưởng đặc biệt khác không?"

"Phần thưởng đặc biệt?" Diệp Hoành không khỏi trầm tư, một lát sau, mỉm cười trả lời: "Vô địch trận đấu Kiếm Hậu là tượng trưng cho vinh dự, ta nghĩ vinh quang như thế càng có giá trị hơn so với điểm cống hiến."

"Vinh quang?"

Trần Mục nghĩ tới rất nhiều thứ, thứ Tần Nghê Thường muốn không gì ngoài mặt mũi, hắn là đồ đệ của Kiếm Thánh Tô Mân, là người gánh vác vinh quang của sư tôn và sư tỷ.

Thẩm Trạch là đồ đệ của Hồng sư huynh, Khương Phục Tiên hành động như vậy chẳng lẽ là bởi vì Hồng sư huynh, Trần Mục đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Gần tới thời gian trận đấu.

Trần Mục và Diệp Hoành đi tới đỉnh núi số một.

Diệp Hoành vẫn luôn nhắc nhở hắn: "Tiểu sư thúc, đối thủ trận này của ngài là Sở Hiên của Giám Sát các, Lục phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ, ngài phải chú ý khí tràng của hắn, hắn am hiểu việc lợi dụng khí tràng để quấy nhiễu đối thủ."

"..."

Trần Mục rất bất đắc dĩ.

Hắn căn bản không muốn biết nhiều như vậy.

Giám Sát các phụ trách trật tự của Lăng Vân tông, tra xem trong tông môn liệu có an toàn hay có tai họa ngầm không, khắp nơi đều có thể thấy được bóng người tuần tra của các đệ tử Giám Sát các.

Trần Mục lên trên lôi đài.

Đám tiểu bối ngự kiếm vây xem xung quanh trở nên kích động, mọi người đã chờ đợi rất lâu rồi.
Chương 113 Chuỗi Thắng Ngang Tàn (1)

Trên người Sở Hiên mặc áo bào đen trắng của Giám Sát các, hắn chắp tay hành lễ với Trần Mục: "Sở Hiên của Giám Sát các, bái kiến tiểu sư thúc."

Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục mang theo nụ cười.

Tiểu bối ở xung quanh còn đông hơn cả ngày hôm qua.

Phần lớn số người trong đó đều là các tiểu bối đã thua trận thi đấu, Lâm Tiêu và Hùng Sơn cũng ở trong đó, những người nghị luận tiểu sư thúc không đủ mạnh kia đều bị hai người bọn họ cường thế phản bác lại.

Lâm Tiêu và Hùng Sơn bị đánh tâm phục khẩu phục.

Chu Trí trầm giọng nói: "Sở Hiên đứng thứ hai trăm linh chín trên Thanh Vân bảng, Trần Mục đứng thứ ba trăm năm mươi sáu trên Thanh Vân bảng, ta sẽ chứng kiến trận tỷ thí này của hai người."

Lưu Vinh đọc lại những điều cần chú ý, sau đó lớn tiếng nói: "Trận đấu bắt đầu."

Trong nháy mắt Sở Hiên phóng ra khí tràng, kim quang tràn ngập lôi đài, có chút chói mắt.

Tiểu bối Kiếm Hậu khó có thể nhìn rõ lôi đài.

"Sở Hiên đúng thật là."

"Cái này ai mà thấy rõ được lôi đài."

"Thi đấu chính là phải sử dụng ưu thế của bản thân, Sở Hiên không sai, hắn muốn áp chế đối thủ trước, không biết tiểu sư thúc có thể nhìn thấu hay không."

Trần Mục căn bản không cần dùng mắt, thậm chí còn không cần sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, hắn dựa vào niệm lực đã có thể tóm được vị trí của Sở Hiên.

Toàn thân Sở Hiên tràn ngập kim quang, khí tràng của hắn ta có thể giúp hắn ta tăng thêm sức mạnh của bản thân, còn có thể quấy nhiễu tầm nhìn của đối thủ, thời điểm chiến đấu sẽ rất có lợi.

Sở Hiên thừa cơ lao tới trước người Trần Mục, trường kiếm vung lên, kiếm quang chém ra giống như Kim Luân.

Trần Mục không vội không hoảng, nâng Chiết Dực lên, hắn chuẩn xác chặt đứt đạo Kim Luân kia, sau đó Chiết Dực và trường kiếm của Sở Hiên va chạm với nhau.

Mọi người nghe được âm thanh thiết kiếm va chạm, liền biết trận chiến đã bắt đầu, chỉ có tông môn cường giả cùng số ít Kiếm Vương có thể nhìn thấy trận đấu.

Trán của Sở Hiên đổ đầy mồ hôi, sự công kích của hắn ta căn bản là không thể phá vỡ được phòng ngự của Trần Mục, cuối cùng hắn ta cũng hiểu vì sao bọn người Lâm Tiêu lại có thể kiên trì được lâu như thế.

Sau hơn mười chiêu.

"Ta nhận thua!"

"Đa tạ tiểu sư thúc!" Kim quang trên lôi đài biến mất, cơ thể Sở Hiên đã đổ đầy mồ hôi.

Đám tiểu bối vẫn còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, thi đấu như thế này chả có cái gì đáng kích động, rất nhàm chán, đến cả tiểu bối hoan hô cũng rất ít.

Trần Mục mỉm cười nói: "Khí tràng của ngươi có thể làm rối tầm mắt, nhưng mà vừa bắt đầu đã sử dụng thì chắc chắn là để lộ con át chủ bài, trong quá trình chiến đấu bất thình lình mà sử dụng, có lẽ sẽ có hiệu quả không tưởng tượng nổi."

Sở Hiên có chút giác ngộ, chắp tay hành lễ với Trần Mục lần nữa, hắn ta biết chút thủ đoạn của mình căn bản là vô dụng trước người có thực lực tuyệt đối.

Chu Trí ghi chép sự thay đổi của Thanh Vân bảng. Kết quả này nằm trong dự liệu, đám tiểu bối đều chẳng hưng phấn gì, chủ yếu là không đặc sắc, mọi người theo Trần Mục đi xem trận thi đấu của Kiếm Vương.

Hòn đảo số một.

Liễu Mi Nhi đang giao đấu với nam tử áo xanh.

Diệp Hoành cười giới thiệu, nói: "Nam tử mặc áo xanh kia tên là Tiết Hạo, Lục phẩm Kiếm Vương trung kỳ, đệ tử đích truyền của Kim trưởng lão bên Trưởng Lão viện, thực lực rất mạnh."

Liễu Mi Nhi thì đương nhiên không cần Diệp Hoành phải giới thiệu.

Trưởng Lão viện là tổ chức uy quyền lớn nhất trong Lăng Vân tông, tổng cộng có chín vị trưởng lão tọa trấn, bọn họ thông qua thương nghị mà quyết định mọi chuyện lớn nhỏ trong tông môn, có điều tông chủ và Thái Thượng trưởng lão có một phiếu quyền phủ quyết.

Trần Mục nhìn thấy Triệu Phi Yến, nàng ta đang xem thi đấu ở gần đó, lực chú ý lúc này đang đặt trên lôi đài.

Tiêu Vân cũng ở đây xem sư muội thi đấu.

Cường giả Kiếm Vương ở xung quanh cũng rất nhiều, hiện tại tất cả những trận đấu của Kiếm Vương đều là mạnh đấu mạnh.

Trần Mục cũng chăm chú xem trận chiến, hắn có thể nhìn ra cả hai người còn bao nhiêu linh lực, rõ ràng là linh lực trong cơ thể Liễu Mi Nhi càng mạnh hơn.

Mười mấy chiêu liên tiếp đều là Liễu Mi Nhi áp chế Tiết Hạo mà đánh, ngay cả Kiếm Hậu cũng có thể nhìn ra tình thế của Tiết Hạo càng ngày càng xấu.

Trần Mục có thể nhìn thấy nhiều hơn nữa, hắn phát hiện kinh mạch trong cơ thể Tiết Hạo đột nhiên phồng lên.

Tiết Hạo đang cưỡng ép phóng thích linh lực trong cơ thể, đây là muốn quyết chiến với Liễu Mi Nhi, dùng phương thức tổn thương kinh mạch để có được sức mạnh cường đại.

"Không ổn!"

Trần Mục khẽ nhíu mày, Liễu Mi Nhi căn bản không ý thức được nguy hiểm, linh lực trong cơ thể nàng ta vẫn đang được phóng thích đâu vào đấy.

Liễu Mi Nhi không có loại năng lực nhìn thấu cơ thể giống như Trần Mục, đợi đến khi nàng ta phát hiện Tiết Hạo đang liều mạng thì đã trễ.

Tiết Hạo phóng ra kiếm kỹ có uy lực kinh người, có Hoàng Kim Mãnh Hổ khổng lồ lao ra theo với kiếm quang, Liễu Mi Nhi thấy tình huống không ổn.

Nàng ta lập tức giơ kiếm chắn trước cơ thể, dùng linh lực để xây lên một tấm chắn, muốn kiên cường chống chọi lại một kiếm này.

Triệu Phi Yến nhíu chặt mày liễu.

Tiêu Vân không khỏi lắc đầu.

Kiếm quang đánh về phía Liễu Mi Nhi, tấm chắn trước người nàng ta vỡ nát trong nháy mắt, Liễu Mi Nhi bị Hoàng Kim Mãnh Hổ đẩy lùi đâm vào lôi đài.

"Đáng ghét!"

Liễu Mi Nhi thở hổn hển, dậm chân.

Rõ ràng cả trận đấu mình đều có ưu thế, nhưng bởi vì khinh suất mà bị Tiết Hạo đánh ra khỏi lôi đài, kết quả như này, nàng ta không có cách nào chấp nhận nổi.

"Tiết Hạo thắng!"

Trưởng lão phán quyết lớn tiếng nói.

Bốn phía xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thứ hạng của Tiết Hạo không bằng Liễu Mi Nhi, đây là lấy thấp đánh cao, giành được sự hoan hô nhiệt liệt nhất của mọi người.

Nhìn thấy mọi người đang gào thét reo hò, hốc mắt Liễu Mi Nhi ẩm ướt, trước giờ chưa từng mất mặt như thế này.

"May mà Tần sư tỷ không có tới xem thi đấu." Trần Mục cảm thấy may mắn thay Liễu Mi Nhi, nói.

Khoảng thời gian trước mỗi ngày Trần Mục đều cọ xát cùng với Liễu Mi Nhi, không nghĩ tới kiếm thuật của nàng ta không những không có tiến bộ, mà còn trở nên kém như thế.

"Ai bảo ngươi buông thả, xem ngươi phải khai báo ra sao." Triệu Phi Yến nỉ non đâm chọt.
Chương 114 Chuỗi Thắng Ngang Tàn (2)

Mặt mày Liễu Mi Nhi đầy tủi thân ôm lấy Tiêu Vân, rõ ràng có thể chắc thắng trận đấu, không nghĩ tới cuối cùng bởi vì lơ là mà thua cuộc thi.

Mặc dù thi đấu thua nhưng có thể danh chính ngôn thuận đi tìm sư huynh an ủi, Liễu Mi Nhi cọ cọ trong ngực sư huynh, tủi thân nói: "Sư huynh, đều do tiểu sư thúc khiến muội ảo tưởng."

"..."

Tiêu Vân không biết nói cái gì cho phải.

"Khụ khụ."

Trong miệng Tiết Hạo đang ho ra máu.

Trần Mục nhìn thấy kinh mạch trong cơ thể hắn ta bị tổn thương, tuy đánh thắng trận này, nhưng hắn ta đã bị thương nặng, trận đấu kế tiếp định trước sẽ khó khăn.

Diệp Hoành cười vui vẻ nhất: "Ta còn tưởng rằng Liễu sư muội có thể thắng, nếu như trận kế tiếp gặp muội ấy thì ta thật sự không dễ dành chiến thắng."

Với trạng thái hiện tại của Tiết Hạo thì chắc chắn ngày mai sẽ không thể nào hồi phục được, Diệp Hoành có thể dễ dàng ứng phó.

Trận đấu của Kiếm Vương, thứ hạng càng cao thì càng có ưu thế, ưu thế hiện tại của Diệp Hoành được thể hiện ra hoàn toàn.

Đây cũng là nguyên nhân Triệu Phi Yến bất mãn với bảng đơn đối chiến, nàng ta sẽ đụng phải nhiều cường giả hơn, rất dễ bị tiêu hao lượng lớn linh lực.

Triệu Phi Yến chú ý tới Trần Mục đứng cách đó không xa, nàng ta dùng linh lực truyền âm nói: "Ngày mai ta có trận đấu, nhớ đến sớm chút xem thi đấu."

Trần Mục khẽ gật đầu.

Trong lòng lại nghĩ trận đấu của ta ngươi có đến xem đâu.

Liễu Mi Nhi cũng trông thấy Trần Mục, mặt mày đầy vẻ lúng túng, thi đấu thua ngay trước mặt tiểu sư thúc còn không bằng tìm cái lỗ để chui vào.

"Tiểu sư thúc."

Tiêu Vân nhiệt tình gọi.

Trần Mục nở nụ cười như tỏa nắng gật đầu.

Liễu Mi Nhi chôn đầu trong ngực Tiêu Vân, không có mặt mũi nhìn tiểu sư thúc.

Trận đấu của Kiếm Hậu còn ổn, nhưng trận đấu của Kiếm Vương lại có thể nhìn ra sự kịch liệt trong thi đấu tông môn, có lẽ đối với một vài người mà nói thắng bại thật sự rất quan trọng.

...

Buổi chiều.

Vòng thi đấu thứ tư của Kiếm Hậu.

Đối thủ của Trần Mục là Lâm Thanh Y, người đã từng gặp mặt ở Huyền Thưởng các, mà trước trận đấu này hắn còn trông thấy Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch và Lâm Thanh Y tới cùng lúc, bọn họ đều thuộc Huyền Thưởng các, quan hệ rất tốt.

"Tiểu sư thúc."

Bọn họ hành lễ với Trần Mục.

Trần Mục có thể cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ ở trên người Thẩm Trạch, hơn nữa sức mạnh của hắn ta còn vô cùng mạnh, vượt xa các tiểu bối Kiếm Hậu chung quanh.

Trước khi lên lôi đài.

Thẩm Trạch trò chuyện cùng với Lâm Thanh Y, Lâm Thanh Y kích động nói: "Sư huynh, muội chắc chắn không phải là đối thủ của tiểu sư thúc."

Thẩm Trạch cười an ủi, nói: "Thanh Y, chỉ cần phát huy như bình thường, không để lại nuối tiếc gì là được."

"Ừm."

"Muội biết rồi."

Lâm Thanh Y gật đầu liên tục.

Diệp Hoành khẽ cười nói: "Tiểu sư thúc, Lâm Thanh Y là Thất phẩm Kiếm Hậu, đứng thứ một trăm tám mươi trên Thanh Vân bảng, nhưng mà muội ấy rất bình thường không có gì đặc biệt."

Trần Mục khẽ lắc đầu, không hổ là tai mắt của Tần Nghê Thường, tin tức gì cũng biết cả.

Lâm Thanh Y và Trần Mục bước lên lôi đài.

Lưu Vinh lớn tiếng nói: "Trận đấu bắt đầu."

Ánh mắt yếu đuối của Lâm Thanh Y trở nên kiên cường, nàng ta phóng ra khí tràng mạnh mẽ, trên lôi đài rập rờn sóng xanh, giống như đồng cỏ dạt dào sắc xuân.

Trần Mục lạnh nhạt đứng im tại chỗ.

Thẩm Trạch nhìn chuyên chú, lần này hắn ta tới chủ yếu cũng là muốn biết thực lực của Trần Mục, thuận tiện cổ vũ cho tiểu sư muội.

Bước chân Lâm Thanh Y nhẹ nhàng, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Trần Mục, hơn nữa trong khí tràng của nàng ta có dây leo vươn ra muốn cuốn lấy Trần Mục.

Trần Mục vung kiếm chặt đứt dây leo xung quanh, sau đó lại vung kiếm nghênh chiêu của Lâm Thanh Y, sức mạnh của người sau không bằng Hùng Sơn, nhưng linh lực lại hùng hậu, uy lực trái lại lớn hơn rất nhiều so với Hùng Sơn.

Hai thanh kiếm không ngừng va chạm với nhau, kiếm pháp của Lâm Thanh Y tinh tế tỉ mỉ, lúc tấn công vốn không dùng toàn lực, nàng ta không muốn để lộ ra sơ hở.

Vẻ mặt Trần Mục thong dong, hắn bắt đầu tấn công, uy lực của Chiết Dực tăng gấp bội, Lâm Thanh Y không ngừng lùi về sau, tay cầm kiếm cũng đang run rẩy.

Tiểu bối xung quanh bắt đầu trở nên kích động, trận đấu này còn kịch liệt hơn so với ba trận đấu trước, đây mới là trận quyết đấu mà bọn họ muốn xem.

Lâm Thanh Y biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ thất bại vô cùng thảm hại, còn không bằng liều một phen, nàng ta nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Trần Mục, sau đó thi triển kiếm kỹ.

Thanh quang sáng chói vọt ra từ lưỡi kiếm, vô số lá xanh giống như kiếm bay đánh tới, ùn ùn kéo đến, mặt đất cũng sinh ra mấy thân dây leo.

Trần Mục cũng quyết định nghiêm túc chút, hai tay hắn nắm Chiết Dực, xoay vòng thân kiếm qua đỉnh đầu một vòng, sau đó vung kiếm chém ra, cả động tác đều trôi chảy lưu loát, đó là Long Ngâm Kiếm Kỹ, Tam Thiên Long Vũ!

Trên lôi đài xuất hiện ánh lửa.

Ba nghìn Hỏa Diễm Du Long vây ở quanh thân, dây leo xung quanh đều bị thiêu đốt trong nháy mắt, Trần Mục đứng trong Hỏa Long, tiếng rồng gầm vang lên.

Tiểu bối xung quanh bị dọa sợ lùi lại.

Giây phút Trần Mục vung kiếm chém, Hỏa Long gào thét lao ra, những chiếc lá xanh sắc bén lao thẳng tới trước mặt kia đều bị cắn nuốt, Lâm Thanh Y nhìn thấy đạo Hỏa Long kia, nàng không lùi lại, dốc toàn lực vung kiếm lần nữa.

Ầm ầm!

Lâm Thanh Y bị đánh bay khỏi lôi đài.

Tiểu bối bốn phía xung quanh đều đang kích động reo hò.

"Tiểu sư thúc thắng!"

Lưu Vinh tuyên bố kết quả trận đấu.

Chu Trí ghi chép lại sự thay đổi của Thanh Vân bảng, hiện tại Trần Mục đứng thứ một trăm tám mươi trên Thanh Vân bảng.

"Thật lợi hại!"

"Tiểu sư thúc, quá mạnh rồi!"

"Cái này của tiểu sư thúc là kiếm kỹ gì?"

"Đạo kiếm kỹ này thật bá đạo, vừa rồi ta còn tưởng rằng có rồng xuất hiện, dọa ta nhũn cả hai chân."

Tiểu bối xung quanh trợn mắt há mồm, đạo kiếm kỹ này quá ngầu, quá bá đạo.

Ánh mắt Thẩm Trạch rực lửa, nỉ non nói: "Hi vọng chúng ta có thể có một trận quyết đấu đặc sắc."

Lâm Thanh Y đứng lên, nàng ta không có buồn, ngược lại rất vui vẻ, có thể khiến cho tiểu sư thúc sử dụng kiếm kỹ nàng ta đã rất thỏa mãn.

"Ngươi rất lợi hại, tiếp tục cố lên." Trần Mục cười, nói lời khích lệ.

"Tiểu sư thúc."

"Ta sẽ cố gắng."

Lâm Thanh Y vui vẻ kích động không sao nói rõ được.
Chương 115 Nhất kiếm (1)

Toàn bộ trận thi đấu hôm nay của Trần Mục đều đã kết thúc, hắn chuẩn bị trở về Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi, Diệp Hoành chạy tới, vẻ mặt cung kính nói: "Tiểu sư thúc, đối thủ ngày mai của ngài là Trình Vạn Lý của Lạc Thừa phong..."

"..."

Trần Mục chỉ có thể nghe hắn ta lải nhải một lúc.

Ngạo Kiếm phong.

Toàn bộ ngọn núi tương đối dốc.

Đường núi đã được đổi mới trở nên rộng hơn, cây cối xung quanh đã được Trần Mục cắt tỉa lại, bên trong động phủ ở lưng chừng núi cũng đã được quét dọn sạch sẽ, bên ngoài có một khu rừng trúc rậm rạp, nơi này tương đối bằng phẳng, là chỗ Trần Mục thường nghỉ ngơi hóng mát.

Khương Phục Tiên đang hóng mát trong rừng trúc ở trước động phủ, thần thái nàng ta ưu nhã tựa vào chiếc ghế gỗ nghỉ ngơi, hai tay đặt trên eo thon.

Trần Mục cẩn thận dè dặt đến gần, hắn thấy Khương Phục Tiên đã nhắm mắt lại, cũng không đến làm phiền.

Hắn làm ra hai cái ghế dựa, trái lại có thể thoải mái nằm xuống bên cạnh Khương Phục Tiên.

Hai tay Trần Mục đặt ra sau đầu, nhìn tia sáng chói lọi xuyên qua rừng cây, trong lòng nghĩ thế này thì có gì hay ho, hắn lật người lại, bàn tay nhỏ chống đầu, vẫn là vị hôn thê đẹp nhất.

Hắn đoán Khương Phục Tiên đến đây chắc là có chuyện gì đó, thấy nàng ta nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không định quấy rầy.

Trần Mục nhìn chăm chú không rời mắt, hắn cũng không phải ham muốn sắc đẹp của vị hôn thê mà là đang quan sát hơi thở của nàng ta, Hô Hấp pháp rất đặc biệt.

Bên trong rừng trúc rất yên tĩnh.

Thời gian nửa ngày nhanh chóng trôi qua, Khương Phục Tiên không động đậy, Trần Mục lại nhìn đến mê mẩn, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.

Khương Phục Tiên đột nhiên mở mắt ra, nàng ta quay người lại, nhìn Trần Mục nói: “Hô Hấp pháp của sư tỷ không phù hợp với đệ, đừng tùy tiện thử.”

Trần Mục ngừng thử nghiệm, hắn tin rằng Khương Phục Tiên sẽ không gạt mình, nhếch miệng cười nói: “Sư tỷ, tỷ đến để tìm đệ sao?”

“Đến hóng mát.”

“Thuận tiện nghỉ ngơi một chút.”

Giọng Khương Phục Tiên mềm mại.

Trần Mục bỗng nhiên cảm nhận được sự mệt mỏi của sư tỷ, vốn không phải đến từ cơ thể mà là đến từ nội tâm, chắc hẳn nàng ta đã cô độc rất lâu.

Nhìn khuôn mặt thần tiên tuyệt mỹ không tì vết kia, Trần Mục nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đợi đệ lớn lên, chắc chắn có thể trở thành chỗ dựa cho tỷ.”

Khóe miệng Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười, lúc nàng ta ở cùng với Trần Mục, tâm trạng rất vui vẻ, sẽ luôn vô thức muốn cười, muốn căng mặt cũng không được.

“Sư tỷ không cần chỗ dựa, có điều đệ có thể dựa vào sư tỷ, sư tỷ sẽ chống lưng cho đệ.” Khương Phục Tiên nháy mắt trái.

Tựa như Tử Hà tiên tử đang nhập vào.

Biểu cảm đáng yêu đến phạm quy kia khiến vẻ mặt Trần Mục trở nên đờ đẫn, Khương Phục Tiên thấy nụ cười ngốc nghếch của hắn thì không khỏi lắc đầu, sau đó đưa bàn tay mảnh khảnh lên, búng nhẹ vào trán Trần Mục, trong chớp mắt đã khiến hắn ngã xuống.

Trong rừng trúc có vài ánh sao, Trần Mục mải lo nhìn Khương Phục Tiên mà không để ý đến thời gian, hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy.

Khương Phục Tiên cũng nằm xuống, nàng ta nhẹ nhàng phất tay, toàn bộ cây cối chắn trước mặt bọn họ đều bẻ cong sang hai bên, những ngôi sao sáng trong rơi trên mặt đất.

Hai người chìm trong ánh sao, bên cạnh Khương Phục Tiên, Trần Mục có thể buông lỏng cảnh giác, hắn thoải mái chìm sâu vào giấc ngủ, với những giấc mơ rất đẹp.

Khi tỉnh lại thì Khương Phục Tiên đã không còn bên cạnh.

Sáng sớm.

Những đám mây lượn lờ quanh ngọn núi.

Trần Mục lười biếng duỗi eo, rất lâu rồi không được ngủ thoải mái như vậy, hắn không nhịn được thì thầm trong lòng: “Không biết lão bà Phục Tiên tối nay có ngủ cùng ta nữa không.”

Trận thi đấu tông môn ngày thứ ba.

Trận đấu vòng năm của các Kiếm Hậu.

Các tiểu bối Kiếm Hậu còn lại đều rất mạnh.

Đối thủ trong vòng năm của Trần Mục là Trình Vạn Lý, mặc dù hắn ta đã là Bát phẩm Kiếm Hậu, nhưng bởi vì hắn đã vượt quá hai mươi tuổi nên không còn trên Thanh Vân bảng nữa, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều tiểu bối thực lực vốn không mạnh nhưng lại có thể thăng lên Thanh Vân bảng.

Trình Vạn Lý đã đợi trên lôi đài từ rất sớm, Trần Mục bước vào chỗ đến đỉnh núi số một, chủ yếu là không muốn đến quá sớm để bị mọi người vây xem.

Trận đấu này thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả tông môn, thậm chí có cả trưởng lão đến vây xem, các đối thủ trước mặt Trần Mục đều không yếu, bắt đầu từ trận này, phía sau đều là các cường giả Kiếm Hậu thật sự.

Trình Vạn Lý mặc áo choàng màu xanh, dáng người thon dài, vẻ mặt cung kính nói: “Bái kiến tiểu sư thúc.”

Trần Mục khẽ cười gật đầu, hắn muốn xem trận thi đấu của Triệu Phi Yến, chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh.

Sau khi Lưu Vinh tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Trần Mục trực tiếp rút Chiết Dực ra, cơ thể biến mất như tia sáng, Trình Vạn lý cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt đang ập tới, hắn lùi lại theo bản năng, nhưng tốc độ lại không nhanh bằng kiếm quang màu đỏ vàng.

Trong lúc vội vàng Trình Vạn Lý vung kiếm lên.

Ầm ầm.

Trình Vạn Lý bị văng ra khỏi lôi đài.

Các tiểu bối xung quanh há mồm trợn mắt.

Đỉnh núi số một lặng ngắt như tờ, ngay cả người chủ trì trận đấu là Lưu Vinh cũng chưa phản ứng lại, các cường giả lão bối cũng đều chứng kiến sức mạnh kinh hoàng do Trần Mục bùng nổ! Tốc độ và sức mạnh này là cảnh giới Kiếm Hậu sao?

“Không hổ là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông.” Chu Trí của Thiên Cơ các cảm khái nói, Trần Mục có thể xếp thứ ba trên bảng tiềm năng ở Hoang Châu là có nguyên nhân cả.

Trần Mục chỉ là Thất phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ, thậm chí cảnh giới còn thấp hơn so với Trình Vạn Lý, sức mạnh mà hai người phát ra lại như một trời một vực.

“Tiểu sư thúc, thắng!”

Sắc mặt Lưu Vinh trịnh trọng nói.

Lúc này các tiểu bối xung quanh bắt đầu reo hò, Trần Mục cưỡi kiếm đi đến hòn đảo cao hơn, muốn đi xem trận đấu của Triệu Phi Yến.

Trình Vạn Lý có chút mơ màng.

Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trình Vạn Lý là đệ tử của Vụ Ẩn các, Vụ Ẩn các là cơ quan thu thập tin tình báo của Lăng Vân tông, thứ hắn ta thông thạo nhất chính là thân pháp, tốc độ là điểm mạnh của hắn ta, thế nhưng lại hoàn toàn nổ tung trước mặt Trần Mục.

Hòn đảo số hai.

Trần Mục đến xem trận đấu của Triệu Phi Yến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK