Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 506 Quang Minh Thần Điện (2)

Hà Mộng Như có thể cảm giác được, quan hệ của bọn họ không bình thường, cùng gặp Huyền Vận Thần hậu, cùng đến Quang Minh Thần Điện gặp Đông hoàng, nàng ta không dám tùy tiện suy đoán, càng không dám nghị luận ngông cuồng.

Nơi sâu trong nội thành, kiến trúc cách nhau khá xa, lầu các trắng bạc, giống như phủ tuyết lên, dưới sự bao trùm của ánh bạc, những kiến trúc này trông cực kỳ thần thánh.

Càng đi vào sâu, ánh bạc càng nồng đậm.

Mắt thường của Trần Mục khó có thể nhìn thấu ánh bạc nồng đậm, hắn không sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, thành thật đi theo Hà Mộng Như, chậm rãi đi về phía Quang Minh Thần Điện.

Quang Minh Thần Điện giống như cự thú nằm rạp, từ xa nhìn lại có thể cảm nhận được cảm giác áp bách mãnh liệt.

Quang Minh Thần Điện ở chỗ sâu nhất trong nội thành, đằng sau thần điện là Quang Minh Thần Tháp cao ngất, nơi đó là cấm địa, đích hệ Khương gia mới có thể tiến vào.

Hà Mộng Như dừng ở trước quảng trường của thần điện, nàng ta khom mình hành lễ, thái độ cung kính nói: "Điện hạ, phía trước chính là Quang Minh Thần Điện."

Khương Phục Tiên gật đầu, nàng ta không có khẩn trương, mỉm cười nhìn về phía vị hôn phu ở bên cạnh, Trần Mục mỉm cười đáp lại, đã đi tới nơi đây, đương nhiên không thể sợ!

Hai người sóng vai đi về phía Quang Minh Thần điện tràn ngập ánh bạc, Hà Mộng Như nhìn bọn họ biến mất.

Trước thần điện có bậc thang mười tám tầng, mỗi lần dịch bước, Trần Mục đều cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

Vừa đi được một nửa hô hấp của hắn đã bắt đầu hỗn loạn, Khương Phục Tiên ở bên cạnh lại không cảm nhận được dị thường, Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, trong cơ thể vang dội tiếng sấm, ánh mắt của hắn kiên định đi thẳng về phía trước.

Lúc đến bậc thang tầng thứ mười sáu, Trần Mục khó lòng bước tiếp, nhục thân đã đến cực hạn, hai chân dường như khảm vào trên bậc thang, trong đôi mắt hắn hiện ra kim quang, trực tiếp thôi động huyết mạch đặc thù trong cơ thể, dùng tất cả sức mạnh có thể thôi động được.

Trần Mục khó khăn leo lên bậc thang tầng thứ mười bảy, đối mặt với bậc thang cuối cùng, hai chân Trần Mục càng không ngừng run lên, không biết đây là cấm chế của Quang Minh Thần Điện, hay là nói Đông hoàng không muốn hắn đi vào.

Trần Mục đứng im tại chỗ cũng khó, muốn leo lên bậc thang cuối cùng là khó càng thêm khó, đây đã là cực hạn của hắn, trừ khi sử dụng Thiên Huyền Bí Pháp.

Thiên Huyền Bí Pháp có thể tăng cao tu vi lên, cái giá là bị thiêu đốt căn nguyên, cho dù Trần Mục là gặp phải nguy hiểm cũng chưa từng dùng.

Khương Phục Tiên biết Trần Mục gặp phải rắc rối, không biết có phải là phụ hoàng khảo nghiệm hay không.

Nàng ta biết Trần Mục đã tới cực hạn.

Dù cho Trần Mục thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh thì cũng không có cách nào đặt chân lên bậc thang cuối cùng.

"Ta cõng chàng."

"Sư tỷ, không cần."

Khương Phục Tiên nắm lấy cổ tay của vị hôn phu, muốn cõng hắn vào điện, lúc này, áp lực trên người Trần Mục biến mất không thấy đâu nữa: "Sư tỷ, không cần nữa."

Trần Mục leo lên bậc thang cuối cùng, Khương Phục Tiên buông tay ra, bọn họ đi vào Quang Minh Thần Điện.

Thần điện rộng lớn, bên trong không có ánh bạc nồng đậm, hai bên có rất nhiều thạch trụ cổ xưa, phía trên điêu khắc hình ảnh thời kỳ viễn cổ.

Điểm cuối trong đại điện, phía trên vương tọa màu bạc, bóng người to lớn ngồi ngay thẳng, ánh bạc tràn ngập, giống như trăng bạc treo trên cao, chỉ có thể ngước nhìn.

Sau vương tọa màu bạc có đá khắc nửa người cao lớn, mười hai đôi cánh của Quang Minh nữ thần mở ra, hình ảnh kia hùng vĩ tráng lệ.

Trần Mục nhìn thấy thân ảnh mơ hồ ở chỗ cao, đạo thân ảnh kia vô thanh vô tức, im lặng đến đáng sợ.

Bầu không khí trong thần điện vô cùng áp lực.

Loại cảm giác áp bách vô hình này, Trần Mục đã từng cảm nhận được ở Huyền Châu, bắt nguồn từ Ma Thần cửu ngũ, người nổi bật trong đám Ma Thần, trước mắt áp lực mà Đông hoàng cho hắn, không kém gì Ma Thần cấp chín!

Hai người tới trước vương tọa màu bạc trong đại điện, Khương Phục Tiên không nói gì, nàng ta yên tĩnh nhìn chỗ cao, nhìn nam nhân phía trên vương tọa màu bạc, trong đôi mắt xanh biếc ẩn chứa sương lạnh.

Loại im lặng này kéo dài trong thời gian rất lâu, Trần Mục ngẩng đầu ưỡn ngực, hắn chắp tay với người ở chỗ cao: "Vãn bối Trần Mục, bái kiến bá phụ."

Trần Mục đánh vỡ yên lặng, hắn hô hấp đều đặn, vẻ mặt ung dung nhìn về chỗ cao.

Ánh bạc chỗ cao dần dần tiêu tán, lộ ra chân dung của nam nhân phía trên vương tọa, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tóc bạc mắt bạc áo bạc, giữa hàng mày có sự quyết đoán nắm trong lòng bàn tay của chư thiên.

Tâm trạng của Trần Mục cũng xuất hiện dao động, Đông hoàng là sự tồn tại cường đại nhất Thần Vực, phóng tầm mắt khắp tinh không bao la, cũng là cường giả đứng đầu.

Ánh mắt Đông hoàng rơi vào trên thân Trần Mục: "Bản hoàng không quanh co lòng vòng với các ngươi, muốn ta đồng ý hôn ước, các ngươi phải đồng ý điều kiện của ta."

Giọng nói thẳng thắn, không có bất cận nhân tình như trong tưởng tượng của Trần Mục, tình hình tốt hơn dự đoán.

Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên cũng nhìn hắn, sau đó nàng ta đối mặt với Đông hoàng: "Phụ hoàng, ta muốn biết, ngài đồng ý hay là không đồng ý?"

Vẻ mặt Đông hoàng vốn đang nghiêm túc, nhưng nhìn thấy Khương Phục Tiên mở miệng, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Phục Tiên, vi phụ đương nhiên hi vọng con có thể vui vẻ hạnh phúc, nhưng tương lai của Thần tộc không thể bị tên tiểu tử này cướp đi."

Khương Phục Tiên nắm giữ Quang Minh thần vị, nàng ta là tương lai của Thái Sơ Thần tộc.

Trần Mục hiếu kỳ nói: "Bá phụ, điều kiện của ngài là cái gì, chúng ta có thể từ từ thương lượng."

Đông hoàng bỗng nhiên đứng dậy, ông ta đứng tại chỗ cao, tạo cho Trần Mục áp lực rất lớn.

"Điều kiện của bản hoàng rất đơn giản, chỉ cần ngươi đăng đỉnh tuyệt đỉnh, bản hoàng liền không ý kiến."

"..."

"Bá phụ, ta cần thời gian."

Đông hoàng nhàn nhạt nói: "Bản hoàng không thiếu nhất chính là thời gian, chỉ cần ngươi trở thành cường giả tuyệt đỉnh, tùy thời đều có thể đến Thái Sơ hoàng thành cưới Phục Tiên."

Trần Mục đen mặt, đáy lòng có chút khó chịu, nghĩ thầm nếu ta có thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh, còn cần ông đồng ý sao? Không đồng ý cho ông hai quyền!

Đây chính là biến tướng của trì hoãn hôn ước.
Chương 507 Quang Minh Thần Điện (3)

Khương Phục Tiên lạnh giọng nói: "Phụ hoàng, ngài tán thành hôn ước, chúng ta mới tiếp tục nói chuyện với ngài."

Đông hoàng thu nụ cười lại, nghiêm túc nói: "Nếu như vi phụ muốn, hiện tại liền có thể xóa đi trí nhớ của các ngươi, các ngươi không có tư cách bàn điều kiện."

Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, đối mặt với uy hiếp của Đông hoàng, sau lưng hắn phát lạnh, loại cường giả này chính là dùng một bàn tay cũng có thể đập nát Vạn Tượng đại lục.

Khương Phục Tiên mặt không biểu cảm, thanh u nói: "Phụ hoàng, không cần doạ ta, nếu ngài thật sự có cái năng lực kia, sẽ còn trốn tránh không dám gặp chúng ta?"

Bị vạch trần tại chỗ, Đông hoàng vẫn mặt không đổi sắc như cũ, đáy lòng thoáng có chút xấu hổ, trong khoảng thời gian này đúng là đang âm thầm quan sát bọn họ.

"Ta đồng ý hôn ước của các ngươi, nhưng con phải trở thành Thần nữ Đông Thần quốc, làm người thừa kế của Đông Thần quốc, lưu lại tại Thần Vực." Đông hoàng nhìn Khương Phục Tiên.

Khương Phục Tiên không thích bị trói buộc, nhưng phải để phụ hoàng công nhận hôn ước, vì Trần Mục, nàng ta chỉ có thể gật đầu: "Ta đồng ý."

Trần Mục nắm quyền, hắn hiểu được, dù cho không có hôn ước, vào cái ngày vị hôn thê trở lại Thái Sơ hoàng thành, đã định trước là rất khó lại rời đi.

Khương Phục Tiên cũng hiểu rõ đạo lý này, cho nên đồng ý yêu cầu của Đông hoàng. "Phụ hoàng, ngài định khi nào thì công khai hôn ước của chúng ta?"

Nàng ta không muốn trốn tránh.

"Tình hình hiện tại không thích hợp, không phải con muốn vào Quang Minh Thần Tháp sao, đợu con trở thành Thần nữ, lúc ra khỏi Quang Minh Thần Tháp cũng không muộn."

Khương Phục Tiên cảm thấy rất có đạo lý, bây giờ công khai, quả thật có chút vội vã, thời điểm nàng ta tiến vào Quang Minh Thần Tháp, có thể sẽ dẫn tới phiền phức cho Trần Mục, bèn không vội để Đông hoàng công khai hôn ước.

Trần Mục nhìn vị hôn thê, thề dưới đáy lòng, phải có được sức mạnh, cho nàng ta tự do.

Hôn ước được phụ mẫu hai bên thừa nhận, Trần Mục và Khương Phục Tiên đều rất vui vẻ, bọn họ biết, muốn ở bên nhau, còn phải tiếp tục cố gắng.

Hoặc là Trần Mục trở thành cường giả tuyệt đỉnh, hoặc là Khương Phục Tiên trở thành cường giả tuyệt đỉnh.

Khương Phục Tiên nhìn chỗ cao: "Phụ hoàng, khi nào ta có thể đi vào Quang Minh Thần Tháp?"

Trên mặt Đông hoàng nở nụ cười hiền hòa: "Bảy ngày sau, đến Quang Minh Thần Điện cử hành nghi thức sắc phong, sau đó tùy thời có thể tiến vào Quang Minh Thần Tháp."

"Đa tạ phụ hoàng."

Khương Phục Tiên khom mình hành lễ, Trần Mục cũng khom người tỏ ý, bọn họ chuẩn bị rời đi.

Đông hoàng lại mở miệng: "Tiểu Trần, ngươi ở lại, bản hoàng muốn nói chuyện riêng với ngươi."

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên ngưng lại, nàng ta đương nhiên sẽ không đồng ý, Trần Mục cười gật đầu: "Được."

Đông hoàng phất tay, Khương Phục Tiên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt trở lại Phục Tiên các, nàng ta muốn rời đi, lại phát hiện chung quanh có cấm chế.

Trong Quang Minh Thần Điện, Trần Mục nhìn Đông hoàng từ chỗ cao đi tới trước mặt hắn, nhìn như rất gần, lại cảm giác rất xa, khó có thể chạm vào.

Tay phải của Đông hoàng rơi xuống trên vai Trần Mục.

Thân thể Trần Mục nhất thời cứng đờ, không cách nào cử động được, nháy mắt, cảnh tượng trước mắt thay đổi, ánh bạc bao phủ đình viện, hoa cỏ tươi tốt.

Nơi này linh khí đất trời vô cùng nồng đậm, Đông hoàng ngồi trước bàn đá bạch ngọc, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫy vẫy tay: "Tiểu Trần, tới đây ngồi."

Trần Mục không biết là chuyện gì, quy củ ngồi xuống, nở nụ cười toả nắng nói: "Bá phụ, không biết ngài đơn độc tìm ta là có chuyện gì?"

Đông hoàng rót trà, nói: "Bản hoàng cùng mẫu hậu của Phục Tiên đã thảo luận rất nhiều lần, thấy các ngươi lưỡng tình tương duyệt, bản hoàng mới quyết định cho ngươi cơ hội lần này, cho dù thiên phú của ngươi có thể thực hiện được hay không, chỉ cần vào thời gian thích hợp, các ngươi liền có thể thành hôn."

"Đa tạ bá phụ."

Trần Mục bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Nếu ngươi đã là con rể của Khương Đông hoàng ta, bản hoàng hi vọng ngươi có thể đứng trên tuyệt đỉnh, Khương gia chúng ta cũng sẽ cho ngươi giúp đỡ tương ứng."

Nói xong, Đông hoàng phất tay lần nữa, trên bàn đá bạch ngọc xuất hiện rất nhiều bình ngọc màu vàng đựng thần dịch, còn có thần thạch chứa đựng đại lượng thần tính vật chất, trong hộp tơ vàng ở giữa đựng thần đan kim sắc, đây đều là trân bảo hi hữu hiếm thấy.

Trần Mục thụ sủng nhược kinh: "Bá phụ, lần này tới Đông Thần quốc, còn không chuẩn bị lễ vật cho các ngài, sao ta có thể nhận lễ vật của ngài được."

Hắn không phải là không muốn chuẩn bị lễ vật, phụ mẫu của vị hôn thê đều là cường giả đứng đầu Thần tộc, lễ vật bình thường căn bản không lọt được vào pháp nhãn của bọn họ.

Vẻ mặt Đông hoàng nghiêm túc nói: "Những thứ này là nể mặt của Phục Tiên mà tặng cho ngươi, hi vọng ngươi có thể có thành tựu bất phàm, không để cho chúng ta thất vọng."

Trần Mục bị ép nhận lấy lượng lớn tài nguyên, những tài nguyên này trân quý hơn cả căn nguyên thần lôi mà Lôi Hoan Âm tặng hắn: "Đa tạ bá phụ."

Đông hoàng đột nhiên khẽ thở dài: "Nói cho bản hoàng nghe những chuyện Phục Tiên đã trải qua tại nhân gian đi."

Trần Mục suy đoán đây mới là mục đích của Đông hoàng, Đông hoàng nghe rất chăm chú, nghe được Khương Phục Tiên từng bị cường giả Tiên giới đâm bị thương, đôi mắt ông ta ẩn chứa hàn ý, toàn bộ hoàng thành đều đang run rẩy.

Đến tận đêm khuya.

Trần Mục vẫn còn đang nói những gì trải qua khi ở chung với vị hôn thê, có ấm áp ngọt ngào, có cùng chung hoạn nạn, Đông hoàng uống trà, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười.

Đông hoàng đột nhiên trầm giọng nói: "Thời gian không còn sớm, Phục Tiên rất sốt ruột, bản hoàng đưa ngươi trở về trước."

Chớp mắt, Trần Mục trở lại Phục Tiên các.

Khương Phục Tiên đang đi qua đi lại ở trong sân, nàng ta nhìn thấy Trần Mục, liền vội vàng tiến lên quan tâm: "Phu quân, phụ hoàng ta có uy hiếp chàng không?"

Trần Mục mỉm cười nói: "Bá phụ rất tốt, còn cho ta lượng lớn tài nguyên tu luyện, ông ấy rất quan tâm nàng, chủ yếu là hỏi thăm những chuyện nàng trải qua ở nhân gian."

Khương Phục Tiên lắc đầu.
Chương 508 Quang Minh Thần Điện (4)

Trần Mục nhìn vị hôn thê, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sư tỷ, nàng thật sự định ở lại?"

Khương Phục Tiên quay người đưa lưng về phía Trần Mục, thời điểm nàng ta trở lại Đông Thần quốc, đã rất khó lại rời đi.

Trần Mục ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Khương Phục Tiên từ phía sau, gò má của bọn họ cọ sát vào nhau.

"Sư tỷ, nàng không trở về cùng ta không sao cả, về sau ta sẽ thường xuyên đến thăm nàng, sớm muộn sẽ long trọng cưới nàng về nhà."

Trần Mục không muốn vị hôn thê khó xử.

Khương Phục Tiên lật tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, dịu dàng nói: "Ta sẽ thương lượng với phụ hoàng và mẫu hậu, để bọn họ cho phép ta cùng chàng trở về Vạn Tượng đại lục, chúng ta còn phải công bố hôn ước với mọi người, Lăng Vân tông và nhân gian còn có rất nhiều chuyện phải xử lý."

Trần Mục sinh ra cảm giác cấp bách, thậm chí còn muốn độ kiếp, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, bây giờ còn có rất nhiều không gian để thăng cấp, độ kiếp quá mạo hiểm.

"Phu quân, ta tu luyện cùng chàng."

"Sư tỷ, bá mẫu không cho phép chúng ta chung phòng."

Khương Phục Tiên nhướng mày, cười xinh đẹp nói: "Nghiêm túc tu luyện, chàng nghĩ gì thế."

"Sư tỷ, mời." Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười, hai người quay về phòng tu luyện, Phục Tiên các trở nên rất yên tĩnh.

Trong phòng, ánh bạc và sương mù tím vàng đan xen, Trần Mục lấy thần nguyên Đông hoàng tặng ra.

Khóe miệng Khương Phục Tiên hơi hơi giương lên: "Đây là căn nguyên vật chất thần tính, có thể làm mạnh gân cốt máu thịt, còn có thể gia tăng huyết mạch Thần tộc trong cơ thể chàng."

Những tài nguyên này đều vô cùng trân quý ở Thần Vực, Đông hoàng bằng lòng lấy ra, chứng minh ông ta đã công nhận Trần Mục, đây cũng là nguyên nhân Khương Phục Tiên vui vẻ.

Trần Mục cười trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, bá phụ nói, đây là nể mặt nàng mà tặng, ta hẳn phải cảm ơn nàng mới đúng."

Khương Phục Tiên nhướng mày, tự hào nói: "Phu quân, đó là phụ hoàng ta công nhận chàng!"

Trần Mục có thể cảm nhận được năng lượng dồi dào bên trong thần nguyên, hắn lấy một chút ra tu luyện.

Vừa dùng thần nguyên, luồng nhiệt trong cơ thể phun trào, gân cốt máu thịt đang hấp thu thần tính vật chất bên trong thần nguyên, đặc biệt là huyết mạch Thần tộc ở hai tay.

Dưới sự tẩm bổ của thần nguyên Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch càng ngày càng mạnh, hư ảnh của Chân Long và Chân Phượng xoay xung quanh thân Trần Mục.

Bọn chúng tựa như vật sống, còn đang vận hành Hô Hấp pháp của mình, năng lượng trong đất trời đều điên cuồng vọt về phía hai cánh tay của Trần Mục.

Hai tay nắm giữ sức mạnh to lớn rung chuyển đất trời.

Những thần tính vật chất này vốn dĩ rất cuồng bạo, Khương Phục Tiên đang giúp đỡ Trần Mục luyện hóa, rất nhanh liền trở nên ôn hòa dễ dàng hấp thu, lúc bọn họ cùng tu luyện, nhanh hơn tu luyện bình thường rất nhiều lần.

Rất nhanh, thần nguyên Trần Mục dùng đã luyện hóa xong, hắn lại dùng thêm một phần thần nguyên nữa.

Trải qua một ngày một đêm tu luyện, sức mạnh của Trần Mục khôi phục lại đỉnh phong, thực lực càng mạnh hơn trước kia, gân cốt huyết nhục toàn thân đều trở nên mạnh mẽ hơn, nhục thể của hắn hiện ra ánh vàng, đây là dấu hiệu nhục thể thành thánh, huyết nhục vẫn đang không ngừng lột xác.

Huyết mạch Thần tộc ở hai tay lại tăng cường lần nữa, đã có thể chống đỡ Trần Mục sử dụng thần thông của Thần tộc.

Trần Mục nắm giữ một phần truyền thừa của Chân Long và Chân Phượng, có thể thi triển ra một số thần thông của hai tộc, đối với hắn mà nói chắc chắn chính là sự tăng lên to lớn.

Sáng sớm ngày thứ ba.

Khương Phục Tiên và Trần Mục vẫn đang ở trong phòng tu luyện, Hạ Trúc Vân đang quét dọn lá rụng ở đình viện.

Khương Vũ Thần đi vào Phục Tiên các, trên người hắn ta mặc cẩm y trắng bạc tinh xảo, tóc bạc buộc lên, toàn thân tản ra sự cao ngạo mà cường giả mới có.

Hạ Trúc Vân nhìn thấy Khương Vũ Thần, nở nụ cười ngọt ngào nói: "Bái kiến Vũ Thần Thần tử!"

"Thông báo cho tỷ ta."

Khương Vũ Thần tùy ý nói.

Hắn ta trực tiếp ngồi xuống trong đình viện.

Hạ Trúc Vân lập tức thông báo với Khương Phục Tiên.

"Phục Tiên điện hạ, Vũ Thần Thần tử muốn gặp ngài." Hạ Trúc Vân cung kính nói.

Khương Phục Tiên đáp lại nói: "Trúc Vân, ngươi thay ta tiếp đãi Vũ Thần trước, ta sẽ đến liền."

Hạ Trúc Vân quay về đình viện, rót trà xong: "Thần tử, điện hạ rất nhanh sẽ tới."

Khương Phục Tiên và Trần Mục đi vào trong đình.

Khương Vũ Thần đứng dậy, không còn vẻ cao ngạo: "Tỷ tỷ, Trần huynh, mẫu hậu bảo ta tới, dẫn các ngươi vào trong Thái Sơ hoàng thành dạo chơi."

Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, hai người dùng ánh mắt giao lưu, sau đó quyết định ra ngoài đi dạo, đến Thái Sơ hoàng thành, vẫn chưa rõ ràng lắm hoàn cảnh ở nơi này.

Khương Vũ Thần dẫn Khương Phục Tiên và Trần Mục đến nội thành du ngoạn, Hạ Trúc Vân đi theo phía sau bọn họ.

Trong thành có rừng đào cổ xưa, đang vào mùa hoa đào nở rộ, cây đào ở nơi này rõ ràng cao lớn hơn, đào hoa cũng đẹp hơn, cánh hoa bay phấp phới đầy trời, không trung tràn ngập hương hoa.

Chỗ sâu trong rừng đào, có vài cây đào kết ra trái màu vàng, khác với những cây đào ở bên ngoài, ở nơi này đều là thần thụ, trên cây là thần quả.

Khương Vũ Thần lấy thần quả xuống để cho hai người nếm thử.

"Rất ngọt, hàm chứa rất nhiều năng lượng." Trần Mục không hề keo kiệt lời khen ngợi, nói.

Có hai nữ nhân cũng đến chỗ sâu trong rừng đào, Diệp Hâm Nhiên và Mạc Lưu Sương của Tây Thần quốc.

Diệp Hâm Nhiên thân mặc váy xanh, duyên dáng yêu kiều, nhìn như ngoan ngoãn đáng yêu xinh đẹp, nhưng thực lực của nàng ta rất mạnh, là Thần nữ của Tây Thần quốc, thân phận tôn quý.

Mạc Lưu Sương là thiên kiêu Mạc gia của Tây Thần quốc, Mạc gia là đại gia tộc thứ ba ở Tây Thần quốc, dáng người nàng ta mỹ lệ, một thân bạch y, thanh thuần rung động lòng người.

"Vũ Thần ca ca!"

Diệp Hâm Nhiên cười yêu kiều chạy tới.

Khương Vũ Thần không có hứng thú gì với nàng ta, qua loa gật đầu, Diệp Hâm Nhiên nhìn về phía Khương Phục Tiên, chớp chớp mắt nhìn: "Hâm Nhiên bái kiến Phục Tiên tỷ tỷ."
Chương 509 Cành Ô Liu Của Thần Tộc (1)

Khương Phục Tiên mỉm cười, nàng ta có thể nhìn ra Diệp Hâm Nhiên thích Khương Vũ Thần, nhưng đại khái hai nhà sẽ không liên hôn, nói khẽ: "Vũ Thần, Hâm Nhiên là khách, đệ đi dạo cùng nàng đi, ta và sư đệ nghỉ ngơi một lát ở trong đình phía trước."

"Cám ơn Phục Tiên tỷ tỷ." Diệp Hâm Nhiên tới gần Khương Vũ Thần, chớp mắt nhìn hắn ta.

Khương Vũ Thần có chút bất đắc dĩ lắc đầu, qua loa nói: "Hâm Nhiên Thần nữ, nơi này rất nhàm chán, không có gì để đi dạo đâu, ta hái đào cho ngươi ăn."

"Tốt quá, cảm ơn Vũ Thần ca ca."

Diệp Hâm Nhiên dí dỏm chớp mắt, sau đó theo bên cạnh Khương Vũ Thần, Mạc Lưu Sương đến gần Trần Mục, nàng ta khom mình hành lễ với Khương Phục Tiên: "Bái kiến Phục Tiên điện hạ, bái kiến Trần công tử, ta là Mạc Lưu Sương, đến từ Mạc gia Tây Thần quốc, may mắn gặp được hai vị."

Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười đáp lại.

Mạc Lưu Sương đột nhiên lấy ra một tờ giấy vàng, trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang vẻ hiếu kỳ.

Mạc Lưu Sương nhìn về phía Trần Mục: "Trần công tử, ta thích cất giữ sách cổ có liên quan tới tu tiên giả, đây là kinh văn do một vị tu tiên giả viễn cổ nào đó lưu lại."

Trần Mục không hiểu gì cả, tò mò nói: "Mạc tiểu thư, ngươi muốn ta giải thích nghi hoặc thay ngươi?"

Mạc Lưu Sương lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lưu Sương muốn dùng trang kinh văn cổ này để kết giao bằng hữu với Trần công tử."

Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên dùng niệm lực truyền âm nói: "Xem ra Tây Thần quốc cảm thấy hứng thú với chàng, đây là cành ô liu mà bọn họ ném ra."

"Mạc tiểu thư, có thể làm bằng hữu với ngươi là vinh hạnh của ta, không cần lễ vật có giá như thế."

Trần Mục nở nụ cười toả nắng, biểu hiện của hắn ở trên Quang Minh đài rõ như ban ngày, hơn nữa còn anh tuấn tiêu sái, rất nhiều nữ thiên kiêu Thần tộc đều cảm thấy hứng thú với hắn.

Mạc Lưu Sương đưa tờ kinh văn cổ kia tới trước mặt Trần Mục, ưu nhã nói: "Trần công tử, trang kinh văn này ta không cách nào ngộ ra, ở trong tay ta cũng lãng phí, ngươi là tu tiên giả, có lẽ sẽ có ích đối với ngươi."

Đối mặt với sự nhiệt tình của Mạc Lưu Sương, Trần Mục không thể chối từ, hắn tiếp nhận tờ kinh văn thần bí kia.

Văn tự phía trên là dùng cổ văn ghi lại, Trần Mục có thể xem hiểu, nhưng đây không phải là phương pháp tu luyện, giống với cảm ngộ đại năng hơn.

"Chư pháp vô ngã, chư hành vô thường, niết bàn tịch tĩnh." Trần Mục đọc đến mấy câu này, có chút rung động. Đằng sau còn có rất nhiều văn tự khiến hắn xúc động.

Trang kinh văn thần bí này ẩn chứa đạo pháp cao thâm, đối với thiên kiêu Thần tộc mà nói là thiên thư xem không hiểu, nhưng Trần Mục lại có thể cảm nhận được chân lý trong đó.

Thấy Trần Mục xem say mê, Mạc Lưu Sương cười mỉm mở miệng: "Trần công tử, gia tộc ta rất thích thu thập loại kinh văn này, trong tộc có cuốn Kim Cang Cổ Tịch hoàn chỉnh, nửa cuốn Đại Thừa Kinh Văn, còn có đôi câu vài lời mà cường giả tuyệt đỉnh lưu lại, nếu như ngươi muốn xem, có thể đến Mạc gia Tây Thần quốc, những cuốn cổ tịch kinh văn này tùy ngươi xem."

Trang kinh văn thần bí này chỉ là một góc của băng sơn, nội tình trong Thần tộc khó có thể tưởng tượng, những thiên kiêu Thần tử này còn mạnh hơn Kiếm Thánh đỉnh phong nhân gian, càng đừng nói đến đại năng Thần tộc sau lưng bọn họ.

Trần Mục mỉm cười nói: "Đa tạ Mạc tiểu thư, có thời gian rảnh, ta sẽ đến Mạc gia thăm hỏi."

Mạc Lưu Sương chủ động mời nói: "Qua một thời gian ngắn nữa bọn ta sẽ phải trở về Tây Thần quốc, Trần công tử có thể cùng trở về với bọn ta, đợi ngươi xem xong, ta có thể đích thân đưa ngươi trở về Thái Sơ hoàng thành."

Đối phương tốt tới không hợp thói thường, Trần Mục biết trên trời sẽ không rớt đĩa bánh xuống, nếu thật sự tới Tây Thần quốc, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì.

Trần Mục uyển chuyển nói: "Gần đây ta bề bộn nhiều việc, sau này có rảnh nhất định sẽ đến Mạc gia thăm hỏi."

Mạc Lưu Sương mỉm cười yêu kiều: "Không gấp, ta có thể ở lại Thái Sơ hoàng thành chờ Trần công tử."

Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: "Mạc cô nương, hắn là sư đệ của ta, hi vọng Tây Thần quốc đừng có ý đồ gì với hắn."

Đối mặt với hàn ý đột nhiên xuất hiện, Mạc Lưu Sương thu liễm rất nhiều, bồi lễ nói: "Phục Tiên điện hạ, Trần công tử, đã quấy rầy rồi, xin thứ lỗi."

Trần Mục vừa nhận kinh văn của nàng ta, liền vội vàng cười khoát tay: "Không nghiêm trọng, về sau có cơ hội, ta nhất định sẽ đến Mạc gia thăm hỏi, muốn tìm hiểu cổ tịch."

Mạc Lưu Sương chân thành nói: "Trần công tử, nếu như ngươi không có thời gian, ta có thể chép mang qua đây, chỉ là đôi câu vài lời của cường giả tuyệt đỉnh, xem qua sẽ quên ngay, không cách nào phục chế được, chỉ có thể tự mình xem thôi."

Trần Mục nghe xong khó tránh khỏi sẽ hiếu kỳ, đối mặt với hành động có thành ý như thế của Mạc Lưu Sương, hắn chỉ có thể chắp tay, nói: "Đa tạ Mạc tiểu thư."

Khương Phục Tiên biết rõ, Mạc Lưu Sương nhiệt tình như vậy, sau lưng chắc chắn có Lâu Tương Thần hậu chỉ thị, xem ra còn phải trông kĩ vị hôn phu mới được.

"Phu quân, chàng cẩn thận bị cướp đi!"

"Sư tỷ, yên tâm, ta có chừng mực."

Hai người dùng niệm lực giao lưu, Khương Vũ Thần dẫn Diệp Hâm Nhiên trở về, người sau bưng thần quả.

"Tỷ tỷ, ta dẫn hai người tới nông trường ngoài trời, phong cảnh chỗ đó không tệ, rất thích hợp để giải sầu."

"Được thôi, đi nhìn xem."

Diệp Hâm Nhiên cười xinh đẹp nói: "Ta cũng muốn đi."

Khương Vũ Thần đương nhiên không có cách nào từ chối, Thần nữ cao quý nhấtTây Thần quốc, nếu như trêu chọc nàng ta, đoán chừng Huyền Vận Thần hậu cũng sẽ nói hắn ta không đúng.

Bọn họ đi về hướng ngoại thành, trên đường Khương Vũ Thần nhìn về phía Trần Mục, ánh mắt nóng rực nói: "Trần huynh, tỷ thí trên Quang Minh đài không tận hứng ra sao, có cơ hội thì tỷ thí ở khu vực bên ngoài hoàng thành đi."

Thái Sơ hoàng thành có cấm chế, bọn họ không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, ở nơi khác, bọn họ có thể thoải mái chiến đấu.

"Không thành vấn đề."
Chương 510 Cành Ô Liu Của Thần Tộc (2)

Trần Mục cũng cảm thấy hứng thú, hắn cảm thấy sau mỗi lần bản thân chiến đấu với cường địch đều có thể mạnh lên.

Khương Phục Tiên dặn dò: "Các ngươi tỷ thí thì có thể, nếu như dám đánh thật, ta sẽ đánh cả hai!"

Âm thanh của nàng ta lạnh lùng, mang theo sự uy nghiêm, Khương Vũ Thần và Trần Mục đồng thời rụt rụt cổ.

Thấy hai vị tuyệt thế thiên kiêu câm như hến, Diệp Hâm Nhiên không nhịn được che miệng cười trộm.

nông trường ngoài trời ở bên ngoài Thái Sơ hoàng thành, tại thời điểm bọn họ sắp sửa rời khỏi nội thành, đụng phải Lôi Hoan Âm và những thiên kiêu khác nói chuyện ở trà quán lộ thiên.

Nội thành không có náo nhiệt như ngoại thành, trà quán trong thành cũng chỉ chiêu đãi Thần tộc, trong quán trà, có thể bắt chuyện với Lôi Hoan Âm đều là thiên kiêu Thần tử?

Hai mắt Khương Vũ Thần sáng lên, đám người Lôi Hoan Âm cũng chú ý tới đám người Khương Phục Tiên.

Khương Phục Tiên chắc chắn chính là sự tồn tại toả sáng nhất trong đám bọn họ, váy dài trắng bạc, dáng người uyển chuyển, dung nhan tuyệt mỹ, tuyệt thế khuynh thành.

Thiên kiêu Thần tử trong quán trà nhao nhao đứng dậy.

Trong đó có một số thiên kiêu Thần tộc bọn họ có quen biết, Lôi Hoan Âm, Cơ Thanh Vân, Khương Sinh Yên.

Còn có hai nam một nữ Trần Mục chưa từng gặp, bọn họ đều có huyết mạch Thần tộc cường đại, mọi người nhao nhao mỉm cười hành lễ với Khương Phục Tiên và Khương Vũ Thần.

Thiên kiêu tóc đỏ là Thần tử đến từ Thiên Hỏa cấm địa, Viêm Vô Địch; thiên kiêu áo đen là Thần tử của Bắc Thần quốc, Triệu Thiên Thần; nữ thiên kiêu mặc váy vân thường là Thần nữ của Cổ Thần cấm địa, Hướng Yên Hà.

Bọn họ đều là Thần tử Thần nữ nổi tiếng lừng lẫy ở Thần Vực, thực lực không thua gì Khương Vũ Thần.

Triệu Thiên Thần chủ động chào hỏi với Khương Phục Tiên, tràn đầy tự tin nói: "Phục Tiên điện hạ, ta là Thần tử tới từ Bắc Thần quốc, Triệu Thiên Thần, nếu điện hạ có thì giờ rảnh, không ngại đến uống một chén."

"Không rảnh."

Khương Phục Tiên lạnh lùng từ chối.

Thần tử Thần nữ chung quanh cười thành tiếng, Triệu Thiên Thần không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

Khương Sinh Yên mỉn cười nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, bọn họ đều là vì tỷ mà đến, đặc biệt tới nơi này, không ngại thì uống một chén với bọn họ."

Khương Phục Tiên cảm thấy rất phiền, nàng ta không thích làm chuyện mình không thích, nhàn nhạt nói: "Vũ Thần, chúng ta tới nông trường, khi nào rảnh lại nói sau đi."

Khương Vũ Thần gật đầu, sau đó nhìn về phía Lôi Hoan Âm: "Hoan Âm Thần nữ, nông trường ngoài trời chơi rất vui, tin rằng chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy hứng thú."

Lôi Hoan Âm cười gật đầu: "Đa tạ Thần tử? vậy liền cung kính không bằng tuân mệnh."

Diệp Hâm Nhiên nhìn chằm chằm Lôi Hoan Âm, ánh mắt hung ác, Lôi Hoan Âm lại không có để ý.

Cơ Thanh Vân vừa cười vừa nói: "Các ngươi đều đi, vậy ta cũng phải đi xem xem mới được."

Khương Sinh Yên mỉm cười mời nói: "Yên Hà tỷ tỷ, có hứng thú tới nông trường du ngoạn hay không?"

Hướng Yên Hà tóc dài màu sắc rực rỡ, nàng ta định kết thân với Khương Phục Tiên, có thể có cơ hội tiếp xúc, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ: "Làm phiền muội muội."

Mọi người rời khỏi Thái Sơ hoàng thành, Truyền Tống địa ở ngoài thành có hơn vạn chiếc chiến thuyền, lít nha lít nhít, nhìn không thấy điểm cuối, Triệu Thiên Thần cao ngạo cũng phải khẽ nhíu mày, hạm đội khổng lồ như thế này, vô cùng đáng sợ, Thần Vực không có thế lực nào có thể ngăn cản.

Bọn họ đi thuyền tới nông trường ngoài trời.

Nông trường xanh tươi lơ lửng ở tinh không, bên trên đất đai rộng lớn, bốn con bạch mã đang tung hoành, cỏ xanh xanh biếc, trong gió tràn ngập mùi hoa cỏ thơm ngát.

Nơi này có cấm chế.

Bọn họ đều không thể bay lên bầu trời.

Trông về bình nguyên vô tận, có chiến mã đang lao nhanh, Trần Mục nhìn thấy đôi cánh trắng bạc của chiến mã, phía sau có hàng loạt chiến mã đang băng băng chạy theo nó.

Có được tọa kỵ có thể tiết kiệm sức lực, thích hợp chinh chiến, Viêm Vô Địch trầm giọng nói: "Xem ra Đông hoàng bệ hạ muốn chinh phục Thần Vực, quả nhiên không giả!"

Trong mắt Triệu Thiên Thần mang theo kiêng kị.

Lôi Hoan Âm đến gần Trần Mục, trên mặt nàng ta đeo lụa mỏng, hai tròng mắt tuyệt đẹp hiện ra ánh sáng.

"Trần huynh, chừng nào thì ngươi có thời gian rảnh, chúng ta có thể giao lưu lôi pháp riêng."

Trần Mục nắm giữ Quy Tắc Lôi Đình và Lôi Đình Tổ Văn, cũng không có quen thuộc với lôi pháp như Lôi Hoan Âm, mỉm cười nói: "Chờ qua khoảng thời gian ngắn nữa đi."

Trên mặt Lôi Hoan Âm ẩn chứa ý cười: "Ta muốn nhìn xem đường vân Trần huynh sử dụng ngày hôm đó, ta có thể dùng《Lôi Pháp Chân Kinh》và《Thân Ngoại Lôi Tướng》 trao đổi."

"Hai thứ này đều là tuyệt học của Lôi gia Thiên Vực,《Lôi Pháp Chân Kinh》có chứa nhiều loại thần thông lôi pháp, 《Thân Ngoại Lôi Tướng》 có thể giúp ngươi tu luyện ra lôi đình Thần tướng."

Trần Mục có Lôi Đình Tổ Văn, nhưng không cách nào hoàn toàn phát huy ra toàn bộ sức mạnh của nó, một là do cường độ nhục thân còn chưa đủ chống đỡ được toàn bộ sức mạnh mà nó phóng thích, hai là do không có phương pháp sử dụng chính xác, lôi pháp đương nhiên lựa chọn không tồi.

Đối thoại của bọn họ đều là dùng niệm lực, Khương Vũ Thần nhìn Trần Mục và Lôi Hoan Âm đi rất sát, lập tức truyền âm với Khương Phục Tiên: "Tỷ, tỷ không quản sao?"

Khương Phục Tiên lắc đầu.

Nàng ta vô cùng yên tâm với Trần Mục.

Trần Mục dùng niệm lực đáp lại nói: "Nếu như có thể có nhiều căn nguyên thần lôi hơn, ta có thể cân nhắc trao đổi."

Trần Mục muốn đi con đường tu tiên giả, không ngừng leo lên, không ngừng ngộ đạo, để tự thân trở nên cường đại.

Lôi Hoan Âm cười gật đầu: "Khi Trần huynh đến Tổ Thần thành Thiên Vực, chắc chắn mẫu hậu ta sẽ rất bằng lòng cho ngươi lượng lớn căn nguyên thần lôi."

Trần Mục biết, hắn muốn rời khỏi Thần Vực, còn phải có được sự đồng ý của Thanh Nguyệt Thần hoàng thì mới được.

Hướng Yên Hà đến gần Khương Phục Tiên chào hỏi.

Khương Sinh Yên giới thiệu nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, vị này là Thần nữ của Cổ Thần cấm địa, Hướng Yên Hà."

Hướng Yên Hà hơi hơi khom người, khẽ cười nói: "Phục Tiên điện hạ, khoảng thời gian trước cấm địa từng có dị tượng xảy ra, sư tôn ta nói có Cổ Thần trở về, bí cảnh của Cổ Thần cấm địa sắp mở ra, bên trong khả năng có Chí Tôn Thần Khí xuất thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK