Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606 Bái Phỏng Thanh Hư Động Thiên (1)

Động Thiên (1)

Trần Mục cảm thấy khả năng nắm bắt sức mạnh quy tắc của hắn có hạn, muốn đạt đến cảnh giới tùy ý kiểm soát thời gian giống như sư tôn thì vẫn cần phải mài giũa tu luyện.

Kinh văn viễn cổ thiên về phòng ngự, sức mạnh quy tắc chủ yếu là tấn công, những gì Trần Mục phải làm là cân bằng các lực lượng khác nhau trong cơ thể và phát huy toàn bộ uy lực của chúng.

Xích Thành Động Thiên.

Trong động thiên có rất nhiều hòn đảo lơ lửng, hòn đảo cao nhất trong đó có tòa cung điện nguy nga, Tống Quy Trần ngồi uống trà trong điện.

Mộ Thanh Vân cũng đang uống trà, ông ta là động chủ của Xích Thành Động Thiên, Xích Thành Tôn Giả, là thượng phẩm Đại Kiếm Tôn đỉnh phong, cường giả chỉ cách Kiếm Thần nửa bước.

“Tống huynh, chúng ta đã điều tra kỹ càng, đệ tử tông môn chỉ có nữ nhi của ta ra ngoài, nó chắc chắn sẽ không hại thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung các ngươi, trong này chắc chắn có hiểu lầm, đợi Hồng Liên trở về chắc chắn sẽ cho ngươi một lời giải thích!” Mộ Thanh Vân chắp tay cười làm lành.

Tống Quy Trần lạnh giọng nói: “Hy vọng là vậy!”

Có đệ tử đi đến cung điện, khom người nói: “Tôn giả, động chủ và đại trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên dẫn theo hàng loạt tu tiên giả đến bái phỏng!”

Mộ Thanh Vân lập tức đứng dậy, vẻ mặt ông ta căng cứng: “Tống huynh, ngài ở đây nghỉ ngơi một lát trước đã, ta đi xem xem có chuyện gì!”

Mộ Thanh Vân lập tức chạy ra ngoài động thiên, Tống Quy Trần cũng rất hiếu kỳ nên đi theo.

Động chủ Tiêu Đằng của Thanh Hư Động Tiên đích thân đến, hắn ta có tóc đen và mặc bạch bào, trông rất trẻ tuổi thế nhưng đã là hạ phẩm Kiếm Thần, dõi mắt khắp các động thiên khác thì là người nổi bật nhất trong số các đồng bối.

Đại trưởng lão Hứa Phàn cũng là hạ phẩm Kiếm Thần, sau lưng bọn họ là mười mấy bị cường giả Kiếm Tôn, hiến trận này hiển nhiên là người đến không có ý tốt.

Mộ Thanh Vân đến bên ngoài động thiên, mỉm cười chắp tay nói: “Tiêu Huynh, đã lâu không gặp, các vị đường xa tới đây có chuyện gì thì vào động thiên rồi nói.”

Tiêu Đằng cười lạnh nói: “Mộ Thanh Vân, ngươi sẽ không bố trí cạm bẫy trong động thiên đấy chứ?”

Mặt Mộ Thanh Vân đầy vẻ mờ mịt: “Tiêu huynh, các ngươi huy động nhân lực không biết là có chuyện gì?”

Hứa Phàn tức giận nói: “Ha ha, Xích Thành Động Thiên các ngươi cấu kết với Lăng Vân tông, ta nghĩ chuyện này nếu như bị các thế lực khác biết được, ngươi cảm thấy Xích Thành Động Thiên còn có cơ hội đặt chân ở Vũ Châu không?”

“Hiểu lầm!”

“Trong này chắc chắn có hiểu lầm.”

Vẻ mặt Mộ Thanh Vân nghiêm túc nói: “Ta thề với trời, tuyệt đối không cấu kết với Lăng Vân tông.”

Hứa Phàn lạnh lùng nói: “Nữ nhi của ngươi và Trần Mục của Lăng Vân tông ở cùng nhau, ngươi giải thích thế nào?”

“Làm sao ta biết được?” Lòng Mộ Thanh Vân gấp như lửa đốt, bây giờ ông ta đang lo lắng Mộ Hồng Liên xảy ra chuyện.

Đúng vào lúc này, có hỏa quang phá không, Mộ Hồng Liên đáp xuống bên ngoài động thiên, nàng ta không ngờ tình hình ở đây thật sự bị Trần Mục nói trúng.

Mộ Hồng Liên cảm thấy Trần Mục liệu sự như thần, nàng ta càng thêm kính sợ hắn, không dám phản bội.

Mộ Thanh Vân kích động nói: “Hồng Liên!”

Tống Quy Trần và Hứa Phàn cùng lúc tiến lên, bọn họ đều muốn bắt sống Mộ Hồng Liên, thế nhưng Mộ Thanh Vân đã ngăn trước người nữ nhi, cảnh cáo nói: “Chư vị, xin các ngươi nhớ rõ chỗ này là Xích Thành Động Thiên.”

Trong Xích Thành Động Thiên có mấy vị lão giả bước ra, lão giả tóc đỏ xõa ra có áp bách kinh khủng, tu tiên giả xung quanh đều thu liễm không ít.

Tống Quy Trần lạnh giọng nói: “Mộ huynh, các ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích!”

Hứa Phàn lạnh lùng nói: “Ngươi và Trần Mục của Lăng Vân tông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Hồng Liên đầy vẻ uất ức, yếu đuối nói: “Sau khi ta ra khỏi tông thì bị Trần Mục của Lăng Vân tông bắt giữ, hắn uy hiếp ta, ta chỉ đành phải ở bên cạnh hắn.”

Mộ Thanh Vân tức giận: “Hừ, dám uy hiếp nữ nhi của ta, lão phu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Mộ Hồng Liên run rẩy trong lòng, ngươi không bỏ qua cho người ta, không biết chừng là người ta không bỏ qua cho ngươi.

Tu Tiên giả xung quanh có một số người tin tưởng, một số vẫn giữ thái độ nghi ngờ.

Mộ Hồng Liên bổ sung nói: “Sau khi Trần Mục bắt ta thì ép hỏi ta chỗ tạo hóa của Tiên giới, sau đó ta dẫn hắn đến Tinh Vẫn cấm địa, hắn đã lấy được lượng lớn tạo hóa ở Tinh Vẫn cấm địa.”

Cường giả xung quanh đều biết Tinh Vẫn cấm địa là nơi như thế nào, trong đó cực kỳ nguy hiểm.

“Tạo hóa gì?”

“Một khối bảo thạch, và cả thiên thạch kim sắc, nghe nói còn lấy được mảnh vụn đế binh!”

Nghe thấy Trần Mục lấy được tạo hóa, tu tiên giả xung quanh đều mở to mắt, những bảo bối này đều phải vào sâu trong cấm địa mới có thể lấy được.

Bọn họ vốn đang tức giận, nghe thấy Trần Mục lấy được nhiều tạo hóa như vậy thì càng thêm ghen tức.

“Lúc rời đi, chúng ta đã chạm mặt thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung, bọn họ muốn giành lấy tạo hóa mà Trần Mục lấy được trong cấm địa, sau đó bị Trần Mục giết ngược lại.” Lúc Mộ Hồng Liên nói về chuyện này thì đầy vẻ tiếc hận.

Tống Quy Trần đột nhiên hiểu ra, thì ra Tinh Vẫn cấm địa vốn không phải do Ma Đồng gây án mà là Trần Mục làm!

“Trần Mục!”

Tống Quy Trần cắn răng nghiến lợi nói.

Mộ Hồng Liên nói tiếp: “Sau khi Trần Mục chiếm lấy tạo hóa thì tiến về Phong Lôi địa bế quan độ kiếp.”

“Khi độ kiếp, Lương Uyên trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên đi ngang qua, ông ta bị khôi lỗi của Trần Mục giết chết!”

“Hình nhân của Trần Mục rất đáng sợ, e rằng Kiếm Thần cũng không phải là đối thủ của tôn khôi lỗi này!”

Tu tiên giả xung quanh đều sinh ra kiêng kỵ, Tống Quy Trần cũng chấn kinh, Lương Uyên là Kiếm Tôn, ông ta cũng bị khôi lỗi giết chết, khôi lỗi kia chắc chắn là cường hãn.

Mộ Hồng Liên ngậm nước mắt nói: “Lúc đó Trần Mục đang độ kiếp, ta phát hiện đó là cơ hội nên nhân lúc hỗn loạn đã chạy chốn, ta thật sự không muốn nối giáo cho giặc!”

Mộ Thanh Vân vuốt nhẹ sau lưng Mộ Hồng Liên, an ủi: “Nữ nhi ngoan, trở về là tốt rồi.”

Tiêu Đằng lạnh giọng nói: “Trần Mục còn giết chết Chu Long trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên chúng ta, người này tội ác tày trời, còn ác hơn so với Ma Thần!”

Tống Quy Trần gật đầu phụ họa nói: “Thiên kiêu của Thái Thượng Tiên Cung chúng ta cũng bị Trần Mục sát hại, nếu như không trừ khử người này thì Tiên giới khó mà thái bình!”
Chương 607 Bái Phỏng Thanh Hư Động Thiên (2)

Động Thiên (2)

Mộ Hồng Liên đột nhiên lên tiếng: “Ta từng nghe Trần Mục nói, hắn độ kiếp xong sẽ chuẩn bị đi đến tiên thác!”

Đám người Tiêu Đằng đều chấn kinh, tiên thác là nơi vô cùng nguy hiểm, tu tiên giả vào đó không ai có thể sống sót rời khỏi, nhưng Trần Mục đi đến đó bọn họ chắc chắn không yên tâm, nếu như hắn lấy được tạo hóa sống sót rời đi thì chắc chắn là uy hiếp càng nghiêm trọng!

“Ta đề nghị nhân cơ hội này vây đánh hắn!”

Tiêu Đằng nhìn về phía Tống Quy Trần và Mộ Thanh Vân.

Tống Quy Trần gật đầu, trầm giọng nói: “Được, ta trở về Thái Thượng Tiên Cung trước mời sư thúc tổ xuất quan, xem tiểu tử hắn có thể tạo nên cơn sóng gì!”

Nghe vậy, đám người đều vui mừng, sư thúc tổ của Thái Thượng Tiên Cung chính là thượng phẩm Kiếm Thần, Tiêu Đằng phụ họa nói: “Ta cũng quay về xin viện binh!”

Mộ Thanh Vân nghiêm túc nói: “Hắn dám uy hiếp nữ nhi của ta, Xích Thành Động Thiên ta cũng phải vây quét hắn!”

Mộ Hồng Liên bị dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng ta không muốn Xích Thành Động Thiên kết thù với Trần Mục, nàng ta biết sự đáng sợ của Trần Mục, tuyệt đối không thể chọc vào.

“Vậy được, chúng ta tập hợp ở long môn phế tích, ta sẽ liên lạc với cường giả của La Phù Động Thiên và Tây Huyền Động Thiên, còn cả Yêu Thần của Vạn Thú nguyên và cả cường giả của Vũ Châu Cổ tộc.” Trong mắt Tiêu Đằng sát ý đã quyết, cho dù át chủ bài của Trần Mục có nhiều hơn nữa, không tin hắn có thể trốn được vòng vây của thiên la địa võng.

Mộ Hồng Liên biết Trần Mục chắc chắn sẽ không đến tiên thác, đoán chừng là dùng tiên thác để di dời sự chú ý của thế lực Tiên giới, mục đích của Trần Mục không chỉ có những thứ này, hắn còn phải tra rõ những thế lực nào muốn đối phó với Lăng Vân tông.

Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung và Thanh Hư Động Thiên lần lượt rời khỏi, bọn họ chuẩn bị đi đến long môn phế tích, tập hợp ở chỗ đó, sau đó vây quét Trần Mục.

Mộ Hồng Liên theo Mộ Thanh Vân quay về Xích Thành Động Thiên, bọn họ đi đến cung điện, xung quanh không có ai, Mộ Hồng Liên nghiêm giọng cảnh cáo: “Phụ thân, tuyệt đối đừng chọc đến Trần Mục, đó là sự tồn tại mà chúng ta không trêu chọc nổi!”

Mộ Thanh Vân nhàn nhạt nói: “Hồng Liên, yên tâm, Tiên giới của chúng ta có nhiều thế lực như vậy, hắn có lợi hại hơn nữa cũng không tạo nổi bọt sóng gì đâu!”

Mộ Hồng Liên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phụ thân, người không biết hắn đáng sợ bao nhiêu đâu, trong tay hắn có rất nhiều át chủ bài, nếu như chúng ta chọc vào hắn thì chắc chắn tai vạ đến nơi, ngài phải tin tưởng ta!”

Thần sắc Mộ Thanh Vân khẽ tụ lại, ông ta trầm giọng nói: “Hồng Liên, về chuyện này chúng ta không phái cường giả đến long môn phế tích thì sẽ bị các thế lực khác nghi ngờ, nói thật nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!”

Mộ Hồng Liên vốn muốn khuyên nhủ nhưng nghĩ đến tiên thác chỉ là kế nghi binh của Trần Mục, nàng ta cảnh cáo nói: “Phụ thân, nếu như kế hoạch lần này thất bại, sau này tuyệt đối đừng chọc đến Trần Mục.”

“Được, ngươi quay về nghỉ ngơi trước đi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.” Mộ Thanh Vân cảm thấy Mộ Hồng Liên là bị dọa phát ngốc, thế mà lại đi lo lắng những chuyện này.

Mộ Hồng Liên biết sự kinh khủng của Trần Mục, chỉ hy vọng Xích Thành Động Thiên sẽ không làm chuyện ngốc nghếch.

Đêm hôm đó.

Các đại thế lực xuất phát tiến về long môn phế tích, chỗ đó cách tiên thác rất gần, Thái Thượng Tiên Cung và Thanh Hư Động Thiên đều phái ra lượng lớn cường giả, còn lấy ra đủ loại sát khí.

Ngày hôm sau, ba tôn Yêu Thần của Vạn Thú nguyên nhận lời mời đi đến long môn phế tích, ngày thứ ba, cường giả của La Phù Động Thiên và Tây Huyền Động Thiên chạy đến long môn phế tích.

Trần Mục phát giác được động tĩnh của bọn họ ở phía xa, những người này tự cho rằng đã cách tiên thác khá xa, tương đối ẩn mình, nhưng không biết là đã bị bại lộ.

Sau khi phần lớn cường giả của Thanh Hư Động Thiên rời khỏi, Trần Mục đã đến bên ngoài Thanh Hư Động Thiên.

Thanh Hư Động Thiên ở sâu trong dãy núi, chung quanh có vật chất Tiên giới dày đặc, Trần Mục rút kiếm ra, tiên quang tử sắc xoẹt qua hư không, động thiên bí cảnh bị xé toạc ra lỗ hổng.

Trần Mục thả người đi vào Thanh Hư Động Thiên.

Động chủ và đại trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên, còn có lượng lớn lão bối cường giả tiến đến long môn phế tích, Trần Mục muốn để cho thế lực Tiên giới biết sự lợi hại của hắn.

Bí cảnh bị xé ra lỗ hổng, chẳng mấy chốc sẽ bị tu tiên giả phát giác được, còn có cường giả Kiếm Tôn canh giữ ở Thanh Hư Động Thiên, bọn họ lập tức bay lên không trung.

Trần Mục thôi động sức mạnh Hỗn Độn, sương xám bao trùm khắp Thanh Hư Động Thiên, quy tắc ở đây bị áp chế, tu tiên giả đều không thể trốn thoát, có Kiếm Tôn hét lên: “Bày trận!”

Một nhóm tu tiên giả bay lên không trung, Trần Mục nhấc tay, Lôi Đình Tổ Văn ngưng kết trong tay sau đó một tia lôi đình trắng bạc phá không bay lên, tu tiên giả bày trận ở phía xa rơi xuống giống như sủi cảo.

Đám tiểu bối chạy trối chết.

Trần Mục muốn phá hủy Thanh Hư Động Thiên, hắn cũng không đồ sát tu tiên giả đang hoảng loạn bỏ chạy, chỉ lạnh giọng nhắc nhở: “Kẻ nào cản ta, chết!”

Đám tiểu bối nào dám ngăn cản Trần Mục, thi nhau chạy ra bên ngoài động thiên, lão bối Kiếm Tôn tức giận nói: “Làm càn, chỗ này là Thanh Hư Động Thiên, ngươi dám!”

Vẻ mặt Trần Mục lãnh đạm nói: “Hôm nay, ta chính là muốn san bằng Thanh Hư Động Thiên!”

lão giả Kiếm Tôn kia bỗng nhiên tỉnh ra, ông ta đoán được gì đó: “Ngươi là Trần Mục của Lăng Vân tông?”

“Chính là ta!”

Trần Mục cũng không giấu giếm.

Lão giả Kiếm Tôn kia kinh hãi thất sắc: “Hóa ra đó là kế điệu hổ ly sơn của ngươi!”

Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay, hắn thi triển Táng Thiên Địa, sinh cơ bên trong Thanh Hư Động Thiên nhanh chóng bị chôn vùi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thanh kiếm kia mang theo dao động đáng sợ.

“Đủ rồi!”

Giọng nói tang thương vang lên.

Kiếm Tôn kia vui mừng khôn xiết gọi: “Lão tổ tông!”

Trần Mục nhìn vào chỗ sâu trong Thanh Hư Động Thiên, có tia lục quang đằng không bay đến, một bước mấy trăm trượng, sức mạnh Hỗn Độn áp chế quy tắc nhưng không thể áp chế sức lực cường đại của ông ta.

Vị lão giả thân hình khom còng kia trông có vẻ nhỏ bé nhưng lại cho người ta áp bách còn to lớn mạnh mẽ hơn núi, Trần Mục khẽ cau mày, hắn biết trong động thiên có đại năng tọa trấn, nhưng hôm nay cho dù là ai thì hắn cũng phải san bằng Thanh Hư Động Thiên.
Chương 608 Bái Phỏng Thanh Hư Động Thiên (3)

Động Thiên (3)

Cường giả của Thanh Hư Động Thiên đều nhìn thấy hy vọng, đây là lão tổ tông của bọn họ, sống qua năm tháng đằng đẵng, Trần Mục có thể nhìn ra được lão giả rất mạnh, nhưng khí huyết của ông ta suy bại, miệng cọp gan thỏ, sớm đã không còn ở trạng thái đỉnh phong.

“Tiểu hữu, thu tay đi.”

Lão giả lục y chắp tay với Trần Mục.

Cường giả xung quanh đều nghẹn họng sững sờ, đó chính là lão tổ tông của Thanh Hư Động Thiên đấy, lúc đối diện với kẻ xâm lược lại đưa tay xin tha.

Trần Mục nhàn nhạt nói: “Muộn rồi!”

Thanh Vân kiếm không ngừng hấp thụ sinh cơ xung quanh, tiên thụ và tiên dược trong động thiên đều đang khô héo, lão giả lục y thấy vậy thâm đục nói: “Vậy được, nếu ngươi đã khăng khăng như thế thì lão phu tiễn ngươi một đoạn!”

Lão giả lục y đưa tay ra, một thanh Tiên Kiếm phá không bay ra từ trong tay áo ông ta, Cự Thần binh cầm Tổ Long Kim Lân trong tay ngăn trước người Trần Mục.

Ầm!

Âm thanh chấn động động thiên!

Trần Mục vẫn đang tích trữ lực lượng.

Chiêu Táng Thiên Địa này càng lúc càng khủng bố.

Lão giả lục y bước tới phía trước, thiên địa đều đang chấn động, sức mạnh Hỗn Độn cũng khó mà hạn chế ông ta, sức lực của vị lão giả này vượt qua Kiếm Thần, ông ta là Kiếm Vương chân chính, cho dù đã cao tuổi, khí huyết khô cạn thì cũng không phải người mà Cự Thần binh có thể ngăn cản được.

Ầm ầm!

Tử khí giáng xuống từ trên trời!

Hồng Mông Thạch Tháp giáng xuống từ trên trời, trấn áp lão giả lục y ngay tại chỗ, khuôn mặt già của ông ta đen lại, dù cho tiên lực dâng trào cũng không thể cử động được.

Chỗ sâu trong Thanh Hư Động Thiên, dược điền nứt nẻ, tiên dược khô héo, sinh cơ tứ phía không ngừng điêu tàn, vô số tu tiên giả chạy ra ngoài động thiên.

Kiếm Tiên của lão giả lục y chém về phía Trần Mục, Cự Thần binh tay mang Tổ Long Kim Lân ngăn cản.

Hồng Mông Thạch Tháp hóa thành tử tháp khổng lồ, lão giả lục y bị trấn áp dưới tháp, dưới sự bao trùm của sương tím Hồng Mông, thân hình khom còng của lão giả lục y càng thêm lung lay sắp đổ.

“Xem ra ngươi có chuẩn bị mà đến!”

Lão giả lục y khẽ lắc đầu, sau đó ánh mắt dần dần thâm đục: “Trận linh!”

Ào!

Tiếng gào thét vang vọng khắp động thiên.

Tước điểu kim sắc vọt lên từ dưới đất, mang theo mảng lớn phù văn, sát trận thông linh bên trong Thanh Hư Động Thiên, phù văn đan xen xung quanh Trần Mục.

Khoảnh khắc đó, phù văn kiếm kim sắc đếm không hết phá không bay lên, Trần Mục không chút động đậy, hắn giơ cao Thanh Vân kiếm lên, sinh cơ giữa thiên địa tràn về phía hắn, thanh kiếm kia mang theo năng lượng kinh khủng, hơn nữa còn đang tăng cường không ngừng.

Hai cánh tay Trần Mục hiện lên kim quang, Chân Long và Chân Phượng ngưng kết trong không trung, chúng lượn lờ quanh thân Trần Mục, long ngâm phượng minh vang vọng khắp Thanh Hư Động Thiên.

Hai cỗ thần lực tạo thành bình chướng, phù văn kiếm kim sắc đâm trúng hư ảnh của Chân Long và Chân Phượng, nhưng trong chốc lát không thể nào công phá được phòng ngự của Trần Mục.

Lão giả lục y lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi là kẻ địch của Thanh Hư Động Thiên thì không thể giữ ngươi lại, nếu ngươi đã muốn đến tìm chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!

Xì xì!

Thân thể lão giả lục y đột nhiên thẳng tắp, không gian xung quanh ông ta bị bóp méo, Trần Mục khẽ kinh ngạc, lẽ nào Hồng Mông Thạch Tháp không thể trấn áp Tiên Vương?

Lão giả lục y vốn không xông phá áp chế của Hồng Mông Thạch Tháp, ông ta lấy cây sáo đen xì ra rồi đặt bên miệng nhẹ nhàng thổi tấu, sau đó trong khu mộ ở chỗ sâu trong động thiên vọng ra âm thanh gõ cửa.

Ánh mắt Trần Mục nhìn về phía xa, hắn sử dụng Thiên Nhãn Thông nhìn thấy quan tài bằng đồng được giấu trong mộ, trong khe hở đang tràn ra sương mù màu đen.

“Ma Thần!”

Trần Mục kinh hãi, không ngờ át chủ bài của Thanh Hư Động Thiên lại là Ma Thần, bùm! Quan tài bằng đồng bị vỡ nát, bụi mù đầy trời, Ma Thần tóc tai bù xù bay lên không trung, con ngươi đỏ thẫm tràn ngập sát ý.

Trên đầu vai Ma Thần viết chữ nhị ngũ, là Ma Thần thuộc loại yếu nhất trong số các Ma Thần Trần Mục gặp phải, cho dù là vậy uy lực của hắn ta cũng không yếu hơn lão giả lục y bị nhốt.

“Thanh Hư Động Thiên quả nhiên có vấn đề, Ma Thần bị giải phóng ở nhân gian chắc chắn cũng có liên quan đến các ngươi.” Trần Mục chất vấn lão giả lục y.

Lão giả lục y tiếp tục thổi sáo, hoàn toàn không có ý đáp lại hắn, Trần Mục đoán cây sáo đen kia có thể khống chế Nhị Ngũ Ma Thần, hắn vẫn đang tích lực, muốn phá hủy Thanh Hư Động Thiên, uy lực của một kiếm này vẫn chưa đủ!

Trong tay Nhị Ngũ Ma Thần ngưng kết ra ma binh, hắn ta mang theo áp bách đáng sợ xông về phía Trần Mục.

Hư ảnh Chân Long và Chân Phượng do Trần Mục ngưng kết đều bị ma binh của Nhị Ngũ Ma Thần chém đứt, Trần Mục chỉ có thể di chuyển liên tục để né tránh, sát trận chi linh của động thiên đang bố trí phù văn kiếm kim sắc, không ngừng đánh lén trong bóng tối.

Ma Thần liên tục ép đến gần, Trần Mục nghĩ đến tờ pháp chỉ bao trùm tiên cốt kia, hắn chỉ đành lấy tiên cốt ra trước, sau đó tế pháp chỉ ra, pháp chỉ kim sắc dính trên máu của tiên cốt, lộ ra chút quỷ dị.

Pháp chỉ kim sắc rơi xuống.

Nhị Ngũ Ma Thần bị trấn áp ngay tại chỗ.

Trên pháp chỉ kim sắc có đường văn thần bí hiện lên.

Lão giả lục y nhìn thấy máu dính trên pháp chỉ thì trợn to mắt, khàn giọng nói: “Chí Tôn Huyết!”

“Ngươi là ai?”

Lão giả lục y trợn tròn hai mắt, ông ta nắm chặt cây sáo đen nhìn chằm chằm vào Trần Mục, sống qua năm tháng đằng đẵng đã từng gặp sóng to gió lớn, nhưng hôm nay cũng phải đổ mồ hôi lạnh.

“Lăng Vân tông, Trần Mục.”

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh đáp lại.

Lão giả lục y khàn giọng nói: “Lão phu hỏi ngươi là vị đại năng nào chuyển thế!”

Trần Mục không trả lời, sinh cơ của Thanh Hư Động Thiên đã mai một, ngay cả sinh cơ trong mấy chục dặm bên ngoài động thiên cũng đều bị thôn phệ hoàn toàn, chiêu kiếm Táng Thiên Địa này của hắn mang theo năng lượng khiến Ma Thần cũng phải run sợ!

Giây phút Thanh Vân kiếm rơi xuống giống như sao chổi va chạm với mặt đất, đồi núi bên trong Thanh Hư Động Thiên bị san thành bình địa trong nháy mắt, tu tiên giả bên ngoài động thiên nhìn thấy động thiên tan rã sụp đổ, bão táp đáng sợ lan ra mấy trăm dặm.

Giữa thiên địa, vật chất Tiên giới đếm không hết khuếch tán khắp tứ phía, tạo hóa, nội hàm do Thanh Hư Động Thiên góp nhặt trong mấy kỉ nguyên đều tan biến trong chốc lát.
Chương 609 San Bằng Thanh Hư Động Thiên (1)

Vẻ mặt của đệ tử Thanh Hư Động Thiên đều kinh hoảng, cho dù là cường giả cũng run rẩy sợ hãi, bọn họ hoàn toàn không dám nán lại ở gần đó, đều thi nhau bỏ chạy tán loạn.

Tín hiệu cầu cứu đã gửi đi từ sớm, nhưng cường giả của Thanh Hư Động Thiên đều đã đi đến long môn phế tích ở nơi xa, trong chốc lát không thể chạy về kịp.

Động thiên vỡ nát, Hồng Mông Thạch Tháp vẫn đang trấn áp lão giả lục y, pháp chỉ kim sắc bao bọc Nhị Ngũ Ma Thần, Trần Mục nhìn sang lão giả lục y.

Lão giả lục y lạnh giọng nói: “Tiểu tử, ngươi phá hủy Thanh Hư Động Thiên của ta, lão phu liều mạng với ngươi!”

Ông ta bóp vụn cây sáo đen trong tay, Ma Thần vốn điên cuồng bỗng nhiên an tĩnh hơn rất nhiều, thân thể lão giả lục y tràn ngập thanh quang, sau đó phát nổ, Hồng Mông Thạch Tháp cũng bị đánh bay.

Cự Thần binh tay mang Tổ Long Kim Lân ngăn trước người Trần Mục, làn sóng xung kích đáng sợ khiến Cự Thần binh liên tiếp lùi lại, Trần Mục cũng dịch chuyển đến chỗ xa để trốn tránh.

Có tia huyết quang vòng qua Cự Thần binh lao thẳng về phía Trần Mục với tốc độ cực nhanh.

Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay, lôi đình trắng bạc vờn quanh toàn thân, giây phút hắn nhìn thấy huyết quang thanh sắc, theo bản năng vung kiếm nghênh đòn, trong khoảnh khắc va chạm Thanh Vân kiếm rung lên. Hổ khẩu của Trần Mục có cảm giác nứt toác ra.

Đây vẫn là chút năng lượng còn lại của Tiên Vương suy bại, tia huyết quang này hóa thành kiếm quang, triển khai thế công điên cuồng đối với Trần Mục, Hồng Mông Thạch Tháp và Cự Thần binh đều không thể đến giúp đỡ, hắn chỉ có thể dựa vào sức mạnh đối kháng của chính mình.

Hai cánh tay bao phủ Kim Lân, Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch khiến sức lực của hắn tăng vọt, sau đó sức mạnh Hỗn Độn và sức mạnh lôi đình lại ban cho Trần Mục lực lượng và tốc độ.

Kinh văn viễn cổ cũng hiện lên quanh thân Trần Mục.

Kiếm quang của Tiên Vương chém xuống không ngừng, Trần Mục vung Thanh Vân kiếm lên phòng thủ, mỗi lần đều bị đẩy lùi lại, thậm chí Thanh Vân kiếm còn bị kiếm quang của Tiên Vương đẩy ra, lộ ra sơ hở ở ngực, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bất Diệt Kinh Văn hiện lên, bình chướng trong suốt ngăn lại một chiêu trí mạng cho Trần Mục.

Bình chướng trong suốt bị phá nát tại chỗ, muốn phục hồi lại như cũ thì cần có thời gian, có thể ngăn chặn một đòn của Tiên Vương đã đủ để nói lên sự khủng bố của Bất Diệt Kinh.

Trần Mục có được cơ hội thở gấp, huyết mạch kim sắc trong cơ thể hắn bỗng nhiên bạo phát, tóc và mắt hắn đều biến thành màu vàng trong nháy mắt, khoảnh khắc đó vô cùng bá khí.

Mỗi lần gặp tuyệt cảnh Trần Mục đều có thể đạt được sức lực đột phá cực hạn, Thanh Vân kiếm bạo phát ra quang mang còn chói mắt hơn mặt trời, hắn vung kiếm chém đứt tia huyết quang thanh sắc kia.

Giữa thiên địa bỗng nhiên yên tĩnh.

Bầu trời trong xanh chợt đổ cơn mưa lớn.

Ở chỗ sâu trong tinh không có ngôi sao lớn rơi xuống, cái đuôi đỏ như lửa thắp sáng cả bầu trời, đó là dấu hiệu có đại năng ngã xuống, toàn bộ Tiên giới đều có thể nhìn thấy dị tượng của bầu trời.

Long môn phế tích.

Cường giả của Thanh Hư Động Thiên nhận được tin tức cầu cứu viện, bọn họ nhìn thấy ngôi sao ngã xuống, hỏa quang rơi xuống thì lập tức phát giác được chuyện không lành, Tiêu Đằng dẫn theo lượng lớn cường giả vội quay về Thanh Hư Động Thiên, trong đó có cả các đại thế lực Tiên giới.

Trần Mục nhìn xuống phía dưới, trong phạm vi ngàn dặm đều bị năng lượng tự nổ của Tiên Vương san thành bình địa, đây còn là khi có Hồng Mông Thạch Tháp áp chế, nếu như không áp chế thì hậu quả rất nghiêm trọng, may mà Thanh Hư Động Thiên ở nơi cách xa nhân thế.

Trong phế tích, Trần Mục nhìn Nhị Ngũ Ma Thần bị bao bọc trong pháp chỉ, hắn ta trông rất trẻ tuổi, lúc này đang hôn mê bất tỉnh cũng không dễ xử lý.

Trần Mục mang theo Nhị Ngũ Ma Thần rời khỏi Thanh Hư Động Thiên, rất nhiều tu tiên giả chết đều tự bạo trong tay Tiên Vương, mục đích của hắn là phá hủy Thanh Hư Động Thiên, ra oai phủ đầu với thế lực Tiên giới, vốn không có ý định đại khai sát giới.

Rất nhanh vùng phụ cận của Thanh Hư Động Thiên đã hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ chỉ còn lại tĩnh mịch.

Hoàng hôn, mưa lớn hùng vĩ.

Sao băng lưu lại lạc ấn đỏ như lửa trên bầu trời.

Không gian bị bóp méo, Tiêu Đằng dẫn theo cường giả của Thanh Hư Động Thiên vội trở về, bọn họ nhìn thấy đống phế tích trước mắt thì tất cả đều trừng lớn mắt, toàn thân đều đang run rẩy.

Thanh Hư Động Thiên là nơi cơ nghiệp của bọn họ, là then chốt có thể cường thịnh bất suy, bây giờ Thanh Hư Động Thiên bị hủy, cố gắng nhiều năm của bọn họ đều phó cho dòng nước trôi.

Đi đến cùng với Tiêu Đằng còn có cường giả của các thế lực còn lại, vẻ mặt Tống Quy Trần chấn kinh, chỗ này chính là Thanh Hư Động Thiên đấy, cho dù lượng lớn cường giả rời khỏi thì vẫn còn có chiến lực kinh người, vậy mà lại bị san bằng!

“Lão tổ tông!”

Tiêu Đằng nắm chặt thành quyền hét lớn.

Các trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên kinh hồn thất thố, động thiên bị san bằng, thậm chí ngay cả lão tổ tông cũng ngã xuống, điều này đối với bọn họ mà nói chính là tin dữ không thể nghi ngờ.

Mộ Hồng Liên cũng đi theo cường giả của Xích Thành Động Thiên, chính là vì lo lắng Xích Thành Động Thiên sẽ xảy ra xung đột với Trần Mục, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, suy đoán đầu tiên của nàng ta đây là trong lúc điệu hổ ly sơn của Trần Mục.

“Lẽ nào là Ma Đồng?”

Cường giả của Cổ tộc Tiêu gia nghi hoặc nói.

Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung khẽ cau mày: “Có khả năng, chỗ này có khí tức còn sót lại của Ma Thần!”

“Không đúng, còn có năng lượng sót lại khác.” Có cường giả lão bối phát giác được dị thường.

Có số ít cường giả của Thanh Hư Động Thiên còn sống sót, bọn họ đến trước mặt Tiêu Đằng khóc hét nói: “Động chủ! Ngài phải báo thù cho chúng ta!”

Tiêu Đằng tức giận nói: “Là ai làm?”

“Trần Mục của Lăng Vân tông!”

Cường giả còn sống run lẩy bẩy nói.

Cường giả Tiên giới xung quanh đều chấn kinh, trong đó có cả mấy vị cường giả Kiếm Thần, chỗ này chính là đại bản doanh của Thanh Hư Động Thiên, vậy mà lại bị hắn san bằng.

Bọn họ đều đã từng nghe nói Trần Mục rất khó đối phó, cường giả của La Phù Động Thiên còn cảm thấy nhiều người như thế vây đánh Trần Mục có hơi dư thừa, bây giờ đều hoảng sợ một trận.
Chương 610 San Bằng Thanh Hư Động Thiên (2)

Động Thiên (2)

Mộ Thanh Vân nhìn sang Mộ Hồng Liên, lúc này cuối cùng cũng hiểu được tại sao nữ nhi lại khuyên ông ta đừng chọc vào Trần Mục, thực lực của hắn mạnh đến đáng sợ.

Mọi người đều biết đằng sau Thanh Hư Động Thiên có vị Tiên Vương đã sống qua mấy kỉ nguyên, tuy rằng vị Tiên Vương đó khí huyết suy bại nhưng cũng tuyệt đối không phải loại mà cường giả Kiếm Thần có thể so được, ngay cả Tiên Vương cũng bị hắn giết chết, cường giả Kiếm Thần có mặt ở đây đều không khỏi cân nhắc áng chừng.

Tiêu Đằng nhìn về phía Mộ Hồng Liên.

Mộ Hồng Liên cảm nhận được sát ý.

Mộ Thanh Vân đứng ra, trên mặt đầy vẻ tiếc hận nói: “Tiêu huynh, ai cũng không ngờ Trần Mục sẽ đột kích Thanh Hư Động Thiên, xin nén bi thương.”

Tống Quy Trần hơi cau mày lại, trầm giọng nói: “Nói không chừng bây giờ Trần Mục sẽ đến tiên thác.”

Mộ Hồng Liên gật đầu: “Hắn có thể đi đến Thái Thượng Tiên Cung, cũng có thể đến Tiêu gia, Nam Cung gia.”

Nghe vậy, các đại thế lực Tiên giới đều lạnh cả lưng, lão giả phía sau Tống Quy Trần lạnh giọng nói: “Ha hả, hắn dám, nếu như hắn dám đến Thái Thượng Tiên Cung, lão tổ nhất định sẽ khiến hắn một đi không trở về.”

Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung có đủ sức mạnh, bởi vì trong Tiên Cung có đại năng sống từ viễn cổ, đó là chỗ dựa của bọn họ, nhưng các đại thế lực còn lại không có nội tình như thế, bọn họ đều lo lắng bị Trần Mục trộm nhà.

Trưởng lão của La Phù Động Thiên đều có vẻ mặt ngưng trọng, bọn họ đã từng nhắm vào Lăng Vân tông, hơn nữa còn từng kết thù với Trần Mục, bây giờ đang lo lắng Trần Mục sẽ đánh lén La Phù Động Thiên.

“Tiêu huynh, chúng ta đều không có tin tức của Trần Mục, hắn có đi đến tiên thác hay không rất khó nói, La Phù Động Thiên chúng ta vẫn còn nhiệm vụ khác, xin các ngươi nén bi thương!”

Nói xong, cường giả của La Phù Động Thiên rời khỏi động thiên phế tích, ngay sau đó, Tây Huyền Động Thiên và yêu Thần của Vạn Thú nguyên cũng lần lượt rời đi.

Mộ Thanh Vân chắp tay nói: “Tiêu huynh, chính ta cũng còn có chuyện, xin cáo từ trước.”

Cường giả của Xích Thành Động Thiên cũng rời đi theo sau.

Chỉ có cường giả của Thái Thượng Tiên Cung là vẫn ở gần đó, bây giờ bọn họ không dám tùy tiện truy sát Trần Mục, ngay cả Tiên Vương cũng bị Trần Mục giết chết, bọn họ bị bỏ lại thì rất nguy hiểm.

Thực ra nếu như cường giả Tiên giới thật sự vây đánh Trần Mục thì hắn cũng rất phiền phức, suy cho cùng át chủ bài có hạn, nhưng sau khi san bằng Thanh Hư Động Thiên, hắn đã trở nên thần bí, cường giả Tiên giới đều sợ hãi hắn, bây giờ càng thêm tan tác như chim muông.

Tống Quy Trần trầm giọng nói: “Tiêu động chủ, nếu như sau này có tin tức của Trần Mục thì có thể liên lạc với Thái Thượng Tiên Cung chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên này, cũng sẽ giúp Thanh Hư Động Thiên các ngươi báo thù.”

Tiêu Đằng tràn đầy lửa giận không có chỗ phóng thích, hiện giờ hắn ta chỉ có thể gật đầu, sau khi cường giả của Thái Thượng Tiên Cung rời khỏi, cường giả Thanh Hư Động Thiên ở lại đối mặt với đống phế tích.

Cường giả của Thanh Hư Động Thiên cũng bàng hoàng hoảng loạn, ai cũng sợ Trần Mục phục thù, nào còn dám báo thù!

Trần Mục trốn ở chỗ xa điều dưỡng.

Hắn thông qua Trấn Thiên Ấn để quan sát tình hình, tình hình không khác lắm so với dự liệu, Thanh Hư Động Thiên chỉ còn trên danh nghĩa, muốn khôi phục huy hoàng như cũ cần thời gian rất dài.

Trần Mục cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội.

Hiện giờ thế lực Tiên giới ở Vũ Châu đều hoảng sợ bất an, Trần Mục có thể đi lại tùy ý.

Trần Mục nhìn Nhị Ngũ Ma Thần bên cạnh, tuy rằng hắn ta không có động tĩnh gì nhưng cũng không dám sơ ý, quyết định dùng Hồng Mông Thạch Tháp để thu lại đống xương cốt này.

Đột nhiên nhiệm vụ hệ thống được cập nhật.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu tiên thác】

【Phần thưởng: Tam Kiếp Tiên Đan】

Tam Kiếp Tiên Đan là chỉ tiên đan trải qua ba lần thiên kiếp, sau khi phục dụng tương đương với trải qua ba lần thiên kiếp, có thể tiết kiệm được rất nhiều năm tu luyện.

Trần Mục có chút động lòng, viên tiên đan này rất nghịch thiên, có thể thăng cấp tu vi của hắn với biên độ lớn, hắn biết tiên thác hung hiểm bao nhiêu nhưng cũng không hề do dự, chỉ cần có thể trở nên mạnh hơn, núi đao biển lửa hắn đều muốn xông vào!

Lúc san bằng động thiên có chỗ tiêu hao, hơn nữa ở gần long môn phế tích có tai mắt do thế lực Tiên giới lưu lại: “Sớm biết vậy thì sẽ không nói ta muốn đi tiên thác!”

Trần Mục tưởng rằng bản thân ở tầng thứ hai, không ngờ hệ thống ở tầng thứ ba, đi đến tiên thác nếu như bị bại lộ thì rất có thể bị bao vây.

Hắn không vội đến tiên thác mà ngồi xếp bằng trong rừng cây để hồi phục sức lực, Trần Mục muốn đợi sau khi tai mắt của Tiên giới biến mất thì lại đi tiên thác.

Nửa tháng sau.

Khắp nơi ở Vũ Châu đều đang bàn luận về Trần Mục.

Tin tức Trần Mục san bằng Thanh Hư Động Thiên đã truyền khắp Vũ Châu, thậm chí ở khu vực khác của Tiên giới cũng đang bàn tán về Trần Mục, chiến tích của hắn quá khoa trương.

Tử Vi Động Thiên, có đám nữ thiên kiêu đang bàn luận về Trần Mục dưới gốc cây đào: “Ngu sư tỷ, nghe nói ngươi đã từng gặp Trần Mục, có phải hắn là lão quái vật đến từ nhân gian không?”

Ngu Tử Huyên hồi tưởng lại Trần Mục, trong đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng, mỉm cười nói: “Không phải, hắn rất trẻ tuổi, theo như tình báo trưởng lão nghe được thì hắn còn chưa tới ba mươi tuổi.”

“Ông trời của ta ơi!”

“Sao hắn lại có thể trẻ như thế!”

Nữ thiên kiêu có mặt ở đó trông đều trang điểm xinh đẹp, nhưng tuổi của các nàng đa số đều hơn năm trăm tuổi, nghe nói Trần Mục còn chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã có thể san bằng Thanh Hư Động Thiên, trong mắt đều phản chiếu hoa đào.

Ngu Tử Huyên đầy vẻ sùng bái nói: “Trần Mục không phải người mà thiên kiêu Tiên giới của chúng ta có thể so sánh, sau khi hắn độ kiếp ở Phong Lôi địa thì trực tiếp truy sát Chu Long trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên, đó chính là Đại Kiếm Tiên, sau đó chạy tán loạn cả đường, cuối cùng bị ép phải bỏ mình tự nổ.”

Các nữ thiên kiêu đều cảm nhận được loại tuyệt vọng đó, trong mắt các nàng hiện lên tia sáng, đó là sự sùng bái đối với cường giả: “Sư tỷ, hay là ngươi đích thân mời hắn gia nhập Tử Vi Động Thiên của chúng ta, sau này có lẽ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK