Tu tiên giả xung quanh mừng rỡ, lão giả bạch bào vốn là át chủ bài của bọn họ, không ngờ Trần Mục vừa xuất hiện đã chọc vào sự tồn tại cường đại nhất.
Lão giả bạch bào sử dụng hai ngón tay kẹp lấy Thanh Vân kiếm, nhàn nhạt nói: “Tiểu hữu, trên người ngươi có rất nhiều bí mật, không cần phản kháng, đi cùng với lão phu một chuyến đi.”
Trần Mục buông Thanh Vân kiếm ra, đối với tu tiên giả thì buông kiếm là đại kỵ, Cự Thần binh hoành không xuất thế, nó vung quyền đánh về phía lão giả bạch bào.
Lão giả bạch bào đưa tay trái ra ngăn cản Cự Thần binh, tay trái cản lại nắm đấm của Cự Thần binh, tay phải kẹp lấy Thanh Vân kiếm, có thể thấy được thực lực mạnh mẽ.
Thế nhưng Trần Mục vòng qua lão giả bạch bào muốn chạy thoát từ chỗ của ông ta, tiên thuyền là lỗ hổng của sát trận, bởi vì nơi đó có sự tồn tại còn kinh khủng hơn sát trận.
Lão giả bạch bào tuôn ra tiên lực, Thanh Vân kiếm và Cự Thần binh đều bị ông ta trấn khai, thu mắt lại nhìn Trần Mục đã chạy xa mấy chục dặm: “Còn khá thông minh.”
Trần Mục để lại Hồng Mông Thạch Tháp, Thanh Vân kiếm, Cự Thần binh, những bảo bối này ngay cả lão giả bạch bào cũng động lòng, có thể dứt khoát vứt bỏ những thứ này mới có thể giành được một chút cơ hội trốn thoát, tâm tính như vậy rất không đơn giản.
“Không ổn!”
“Phải để hắn trốn thoát sao?”
Tu tiên giả xung quanh kinh hãi thất sắc, nếu như Trần Mục trốn thoát thì sau này bọn họ chắc chắn không có những ngày tháng tốt lành.
Lão giả bạch bào lắc đầu cười nhẹ, ông ta vươn tay ra, cách hơn mười dặm hóa thành bàn tay lớn che trời, bắt lấy Trần Mục trước không gian di động!
Lão giả tóc trắng thấy vậy thì cười lớn nói: “Cũng may là có lão tổ, nếu không thì hắn đã chạy thoát rồi!”
Đồng tử của lão giả bạch bào đột nhiên co rút lại, ông ta đột nhiên thu tay về, tu tiên giả xung quanh đều chấn kinh.
“Đây là?”
Lão giả bạch bào nhìn thấy ấn ký kim sắc trong tay, đó là Phong Ấn Thuật do Trần Mục nghiên cứu ra, muốn dùng ấn ký phong ấn Tiên Vương là vô cùng khó.
Trần Mục quay về tiên thác, hắn khôi phục dáng vẻ thong thả, vẻ hoảng loạn vừa nãy là muốn khiến lão giả bạch bào buông lỏng cảnh giác, lúc ông ta buông lỏng cảnh giác ra tay, hai tay Trần Mục kết ấn, ngưng kết ra ấn ký kim sắc.
Giao đấu chính diện, Trần Mục không có khả năng dùng ấn ký kim sắc để phong ấn lão giả bạch bào, đây là ấn ký kim sắc do hắn tự mình dùng tay bắt được.
Ấn ký có tác dụng, lão giả bạch bào bị mang vào hư không mênh mông không có thời gian.
“Cẩn thận phong ấn!”
Đây là lời nhắc nhở cuối cùng của lão giả bạch bào.
Khi Trần Mục trở về tiên thác, Thanh Vân kiếm và Xích Long Thần Mâu quay về trong tay, những chí bảo này là do hắn vất vả lấy được, làm sao có thể để lại.
“Lão tổ?”
Tống Quy Trần đã bị dọa phát ngốc!
Lão giả bạch bào biến mất trong không trung, hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của ông ta, chuông lớn màu vàng bị Hồng Mông Thạch Tháp áp chế, tiên thuyền bị vỡ vụn.
“Cẩn thận với Phong Ấn Thuật của hắn! Chúng ta liên thủ lại giết hắn, cứu lão tổ ra!” Lão giả tóc trắng của Thái Thượng Tiên Cung hét lớn.
Tiêu Đằng phụ họa nói: “Mọi người cùng nhau lên, hắn vừa sử dụng cấm thuật, rất suy yếu!”
Cường giả của Thanh Hư Động Thiên và cường giả của La Phù Động Thiên cùng lúc xông về phía Trần Mục.
Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung tiếp tục khống chế sát trận, trận kỳ thu nạp, uy lực gấp bội.
Phong Ấn Thuật của Trần Mục rất đặc biệt, thứ tiêu hao là sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian, tiên lực của bản thân hắn vốn không tiêu hao bao nhiêu.
Không có sự uy hiếp của lão giả bạch bào, Trần Mục có thể thoải mái chiến đấu, hắn sử dụng sức mạnh lôi đình, lôi đình bạc trắng bao phủ toàn thân, tốc độ của hắn quá nhanh, mọi người chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, Trần Mục ra tay từ người yếu nhất, Kiếm Tôn ngã xuống liên tục, mỗi lần xuất kiếm đều có tu tiên giả ngã xuống.
Tiêu Đằng và Hứa Phàn đều chấn kinh, đại trưởng lão của La Phù Động Thiên lại càng nhíu chặt mày: “Rút!”
Đại trưởng lão của La Phù Động Thiên ra lệnh rút lui, Trần Mục không đuổi theo, điều quan trọng nhất trước mắt là xử lý tu tiên giả của Thanh Hư Động Thiên và Thái Thượng Tiên Cung.
Cự Thần binh lao về phía lão giả tóc trắng, tay cầm chiến kiếm chém thẳng tới, núi lở đất nứt, lão giả tóc trắng liên tục lui lại, nhưng trận kỳ thu nạp, vòng vây càng lúc càng nhỏ.
Trần Mục giải phóng sức mạnh Hỗn Độn, trận kỳ là mượn quy tắc thiên địa để bố trí sát trận, vừa vặn sức mạnh Hỗn Độn của Trần Mục có thể áp chế quy tắc thiên địa, trận kỳ trực tiếp mất đi tác dụng.
Cường giả bày trận đều kinh hãi thất sắc, Tống Quy Trần đột nhiên muốn bỏ chạy lấy mạng, tiếng sấm sét vang lên, mi tâm ông ta đang chảy máu, sau đó rơi xuống hồ nước bên ngoài tiên thác.
Khi La Phù Động Thiên rút lui, tinh thần chiến đấu của bọn họ sớm đã biến mất, cường giả của Thái Thượng Tiên Cung cũng bắt đầu bỏ chạy, Trần Mục không quan tâm đến những người khác mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Đằng rồi truy sát.
Qua mấy hiệp, Tiêu Đằng rơi vào thế hạ phong sau đó bỏ chạy, Trần Mục đuổi theo sát sao.
Tiêu Đằng không hề hoảng loạn, hắn ta tế ra một thanh cốt kiếm, khóe miệng còn mang theo nụ cười lạnh.
Thanh cốt kiếm này rất khủng bố, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, Trần Mục sớm đã đoán trước được, hắn lấy Tổ Long Kim Lân ra trước, thành công ngăn chặn đòn đánh lén của cốt kiếm.
“Cái gì!”
Tiêu Đằng mở to mắt.
Cốt kiếm là đòn sát thủ của hắn ta, trước giờ chưa từng thất thủ, lần này lại bị Trần Mục chặn lại.
Phốc!
Xích Long Thần Mâu của Trần Mục xuyên qua lồng ngực Tiêu Đằng, thân thể của hắn vỡ nát giữa không trung giống như pháo hoa nở rộ, cường giả của Thanh Hư Động Thiên còn lại đều bắt đầu bỏ chạy.
“Còn muốn chạy!”
Trần Mục dịch chuyển đến bên cạnh Hứa Phàn, Hứa Phàn hoàn toàn không có ý định phản kháng, ông ta quỳ xuống tại chỗ: “Đạo hữu tha mạng, chỉ cần ngươi tha cho ta, lão phu bảo đảm sau này Thanh Hư Động Thiên đều sẽ nghe theo ngươi.”
“Kiếp sau hãy chú ý đi.”
Trần Mục dùng Xích Long Thần Mâu xuyên qua thức hải của ông ta, sau đó tiếp tục xử lý cường giả của Thanh Hư Động Thiên, cường giả của La Phù Động Thiên và Thái Thượng Tiên Cung đã trốn thoát rất nhiều.
Chương 617 Bắt Lấy Ma Đồng (1)
Chương 616: Bắt Lấy Ma Đồng (1)
Không thể giải quyết hết tất cả cường giả đến vây đánh hắn, Trần Mục chỉ có thể dán mắt vào cường giả của Thanh Hư Động Thiên mà giết, ít nhất vẫn có thể tạo được tác dụng giết gà dọa khỉ.
Ở phía xa vẫn còn tai mắt do các thế lực lưu lại, bọn họ nhìn thấy trận chiến bên ngoài tiên thác thì đều nghẹn họng nhìn sững sờ, đó hoàn toàn chính là một bên chém dưa chặt rau.
Lão giả tóc trắng bị Cự Thần binh quấn lấy không thể nào trốn thoát được, ông ta đầu bù tóc rối nói: “Tiểu hữu, nếu như ngươi giết ta thì Thái Thượng Tiên Cung tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
“Ha ha!”
Trần Mục huy động Thanh Vân kiếm, nhất ký trích tinh, kiếm quang tử sắc phá không, lão giả tóc trắng bị đưa đi, tiên thác bỗng nhiên tĩnh mịch, máu nhuộm đỏ cả mặt hồ.
Tiên thác yên tĩnh lặng ngắt.
Trần Mục đứng giữa không trung, toàn thân có sương mù Hồng Mông lượn lờ giống như chiến thần đại sát tứ phương.
Tai mắt do thế lực các nơi để lại đều đang run lẩy bẩy ở phía xa, trong mắt bọn họ Trần Mục có thể sánh với Ma Thần, phong ấn Tiên Vương, chém giết Kiếm Thần, nghiền ép Đại Kiếm Tôn, chiến tích huy hoàng đủ để khinh thường thiên kiêu viễn cổ.
Cường giả của La Phù Động Thiên và Thái Thượng Tiên Cung đã chạy thoát rất nhiều, Trần Mục không truy sát, làm như vậy sẽ bại lộ vị trí của bản thân, Tiên giới vẫn còn rất nhiều uy hiếp.
Trần Mục chú ý thấy tai mắt xung quanh, ánh mắt hắn quét qua, tất cả tu tiên giả đều vô cùng khiếp sợ, bọn họ không dám nán lại nơi này, lũ lượt chạy trốn.
Trong nháy mắt, vùng phụ cận tên thác cũng trở nên yên tĩnh, Hồng Mông Thạch Tháp đang trấn áp chuông vàng lớn, xung quanh cái chuông kia có huyền hoàng khí bao quanh đã thông linh, đang chủ động chống lại Hồng Mông Thạch Tháp: “Quả nhiên là pháp khí của Tiên Vương, không có Hồng Mông Thạch Tháp thì hoàn toàn không thể đối phó được.”
Trần Mục chú ý đến thanh cốt kiếm quỷ dị kia, nó chỉ dài bằng bàn tay, thân kiếm hiện lên kinh văn màu đỏ máu, nó đang điên cuồng hấp thụ tiên huyết xung quanh.
Ở đây đều là Chân Tiên cảnh giới Kiếm Tôn trở lên, trong cơ thể bọn họ chứa đựng lượng lớn vật chất thành tiên, cho dù thi thể đã ngã xuống nhiều năm cũng sẽ không dễ bị mục nát, tiên thi ở gần tiên thác lại mất đi huyết sắc, trở nên khô héo.
Trần Mục chú ý đến vết kiếm trên Tổ Long Kim Lân, Tổ Long Kim Lân đã từng đỡ cho Trần Mục vô số loại công kích cũng chưa từng để lại vết kiếm, thế nhưng thanh cốt kiếm này lại để lại vết kiếm rõ ràng trên Tổ Long Kim Lân.
Cốt kiếm không ngừng thôn phệ năng lượng tiên thi xung quanh, trở nên càng lúc càng mạnh, cốt kiếm này có lai lịch lớn nhưng nó không tự ý thức được như chuông vàng.
Trần Mục mở tay cầm ra, thanh cốt kiếm này xuất hiện trong tay, khoảnh khắc hắn nắm lấy thanh kiếm, bàn tay có loại cảm giác bị cốt kiếm dính chặt vào.
“Ngay cả ký chủ cũng thôn phệ?”
Trần Mục cảm giác khí huyết của chính mình cũng đang trôi đi, hắn lập tức phong tỏa khí huyết trong cơ thể, sau đó cưỡng ép dùng tiên lực áp chế cốt kiếm, lúc này mới khống chế được nó.
Cốt kiếm ngắn nhỏ tinh xảo, ẩn giấu mũi nhọn khó mà phát hiện được, là binh khí ám sát tuyệt vời.
Trần Mục buông cốt kiếm ra để nó lơ lửng giữa không trung, kinh văn huyết sắc hiện lên, đó là ký hiệu thần bí cổ lão, ẩn chứa năng lượng quy tắc cổ lão.
Sau khi cốt kiếm hấp thụ năng lượng trong thi thể thì trở nên càng lúc càng mạnh, còn mạnh hơn so với lúc ở trong tay Tiêu Đằng, năng lượng mà nó chứa đựng đến Tiên Vương cũng phải kiêng kỵ.
Trần Mục in sâu kinh văn trên cốt kiếm vào trong thức hải, kinh văn huyết sắc kia rất đặc thù, nó biết hô hấp, hắn lẩm bẩm nói: “Đây là sức mạnh thôn phệ!”
Trong cổ tịch mà Trần Mục từng xem qua có ghi chép về sức mạnh thôn phệ, từng có tu tiên giả thông qua sức mạnh thôn phệ để thôn phệ vạn linh, không chỉ thôn phệ huyết nhục mà còn thôn phệ linh hồn, cuối cùng bị liên hợp cắn chết.
Đó là Tà Tu đầu tiên, chỉ dùng thời gian mấy trăm năm ngắn ngủi đã trở thành chí tôn, sau đó bắt đầu thôn phệ thần ma cường đại, về sau được gọi là Tà Đế, liên hợp với đại năng các phương mới tiêu diệt được Tà Đế.
Trần Mục nhìn vào cốt kiếm huyết sắc, có loại cảm giác sau lưng phát lạnh, chẳng lẽ đây là xương cốt của Tà Đế?
Trong cốt kiếm không có chấp niệm, đây là sát khí thuần túy, ao hồ xung quanh đều trở nên trong veo, tiên thi xung quanh cũng bị hấp thụ sạch sẽ, Trần Mục giấu cốt kiếm đi, sau đó nhanh chóng thu dọn chiến trường sạch sẽ.
Trần Mục lấy được lượng lớn tài nguyên tu luyện.
Chỗ này không thể nán lại, rất có thể vẫn còn cường giả giáng xuống, hắn thu lại Hồng Mông Thạch Tháp, chuông vàng lớn kia không còn bị áp chế nữa, nó lại bay lên lần nữa, huyền hoàng khí lưu chảy.
Huyền hoàng khí của chuông vàng khiến không gian bị chấn động, rất rõ ràng, nó muốn giải cứu lão giả bạch bào, Trần Mục chỉ có dùng Hồng Mông Thạch Tháp mới có thể trấn áp cái chuông vàng kia, bây giờ hắn không có thời gian để ở lại đây tiêu phí cho cái chuông vàng kia, dứt khoát mang theo Hồng Mông Thạch Tháp rời khỏi tiên thác.
Tiếng chuông chói tai đang quanh quẩn trong tiên thác.
Chuông vàng xé toạc không gian nhưng lại không thể tìm thấy lão giả bạch bào, nó chỉ có thể một mình quay về Thái Thượng Tiên Cung.
Trong bóng tối mênh mông, lão giả bạch bào nghĩ hết các loại cách cũng không thể nào rời khỏi, chỗ này không có thời gian, chỉ có bóng tối, giống như đang ở một thế giới khác.
“Bất cẩn rồi!”
Lão giả bạch bào che mặt thở dài.
Nếu như ông ta không sơ suất thì Trần Mục căn bản không có cơ hội trốn thoát, thực tế không có nếu như, ông ta bị Trần Mục phong ấn, thậm chí còn không tìm thấy đường ra.
Tây bộ Vũ Châu, chỗ sâu trong tiên sơn, cung điện vạn gian có cả quỳnh lâu vắt ngang trên không trung, chuông vàng cổ xưa lao ra từ trong hư không, tiếng chuông vang tận mây xanh.
Trong cấm địa của Tiên Cung có người trung niên tóc trắng bước ra, hắn ta đi đến nội địa Tiên Cung, nhìn vào chuông vàng cách đó không xa rồi khẽ nhíu mày: “Huyền Hoàng Chung của sư thúc tổ!”
Cường giả và tiểu bối của Thái Thượng Tiên Cung đều bị chấn kinh, hơn nữa hình ảnh chuông vàng chiếu ra chính là cảnh tượng ở tiên thác, bọn họ nhìn thấy lão giả bạch bào bị phong ấn, sau đó là cảnh tượng Trần Mục đại sát tứ phương!
Chương 618 Bắt Lấy Ma Đồng (2)
Chương 617: Bắt Lấy Ma Đồng (2)
“Xi!”
Tròng mắt của đám tiểu bối đã sắp trừng ra ngoài.
Cho dù là lão bối cường giả đã trải qua sóng to gió lớn cũng đều có vẻ mặt ngạc nhiên, như thể nhìn thấy Ma Thần.
Người trung niên tóc trắng mặc cẩm bào hoa lệ, hắn ta là cung chủ của Thái Thượng Tiên Cung, là thượng phẩm Kiếm Thần, mà giờ khắc này tay của hắn ta lại đang run nhè nhẹ.
Sư thúc tổ chính là cường giả Tiên Vương, ông ta thế mà lại không phải là đối thủ của Trần Mục, Lý Tu Đạo cưỡng ép mình bình tĩnh, vội vàng nhìn vào chỗ sâu trong Tiên Cung, nơi đó mây mù lượn quanh.
Ở Thái Thượng Tiên Cung vẫn còn một vị cổ tổ sống từ viễn cổ, thế nhưng mấy năm nay ông ta đều đang ngủ sâu, trước giờ chưa từng hỏi đến tình hình của Thái Thượng Tiên Cung.
Vù!
Một tờ giấy bùa hoành không bay đến.
Lý Tu Đạo vội vàng quỳ bái, từ chỗ sâu trong Tiên Cung vang lên giọng nói già nua: “Đây là tiên phù được đại năng luyện chế từ Phù Tôn viễn cổ, có thể mở được các loại phong ấn.”
“Vâng!”
Lý Tu Đạo nhận lấy lá bùa kim sắc.
Thời đại hiện nay phù sư đã sắp biến mất, bùa giấy cấp bậc này càng là bảo vật vô giá, dùng một lá thì sẽ ít đi một lá, Lý Tu Đạo cẩn thận thu lại lá bùa từng chút một, sau đó đích thân đi đến tiên thác để cứu viện.
Trần Mục đến Đào sơn bế quan.
Trong lúc hắn đang tu luyện cũng đồng thời bắt đầu nghiên cứu kinh văn trên cốt kiếm, muốn nắm được sức mạnh thôn phệ.
Trần Mục chỉ muốn dùng sức mạnh thôn phệ để hấp thụ năng lượng giữa thiên địa, vốn không có ý định thôn phệ sinh linh, hắn muốn sử dụng chính xác cỗ lực lượng này.
Bản kinh văn này tương tự với Hô Hấp pháp.
Trần Mục liền sử dụng nó như Hô Hấp pháp, tốc độ hấp thụ vật chất Tiên giới xung quanh tăng lên thấy rõ, hắn dần dần cảm ứng được sự tồn tại của sức mạnh thôn phệ.
Khi tai mắt của các đại thế lực quay về.
Vũ Châu chấn động, chuyện lần này thậm chí còn oanh động hơn cả Ma Thần xuất thế.
Xích Thành Động Thiên.
Mộ Thanh Vân nhận được tin tức.
Ông ta thấy may mắn với quyết định của chính mình.
Mộ Thanh Vân nói với Mộ Hồng Liên: “Từ khi Trần Mục đặt chân đến tiên thác chúng ta đã không nên đi, hoặc là hắn chết ở trong tiên thác, hoặc là sẽ ra ngoài đại khai sát giới, có thể sống sót ra khỏi tiên thác thì bao vây bên ngoài tính là cái gì?”
Mộ Hồng Liên nghe thấy Trần Mục còn sống rời khỏi thì không hiểu sao lại vui vẻ, nàng ta mỉm cười nói: “Phụ thân, ta kiến nghị chủ động liên lạc với Trần Mục, kết giao với hắn.”
Vẻ mặt Mộ Thanh Vân ngưng trọng, ông ta chắp tay sau lưng trầm giọng nói: “Đây quả thật là cơ hội tốt, bây giờ ném ra cành ô liu chắc chắn có thể giành được thiện cảm của Trần Mục, nhưng phải cần thể diện trước Thái Thượng Tiên Cung.”
Trần Mục rất mạnh, rất có tiềm năng, nhưng bây giờ vì hắn mà đắc tội với Thái Thượng Tiên Cung thì rất không sáng suốt.
Mộ Hồng Liên đề nghị nói: “Phụ thân, chúng ta có thể âm thầm giao hảo với Trần Mục, như vậy vừa có thể lôi kéo hắn cũng sẽ không đắc tội với Thái Thượng Tiên Cung.”
Mộ Thanh Vân trầm giọng nói: “Loại chuyện này có rủi ro, chúng ta vẫn nên nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, đợi bọn họ phân thắng bại thì chúng ta lại chọn đội cũng không muộn.”
Mộ Hồng Liên gật đầu, nàng ta hiểu được chỉ cần Trần Mục còn sống thì Tiên giới không thể thái bình, Thái Thượng Tiên Cung chắc chắn sẽ liên hợp với các thế lực khác tiếp tục vây giết hắn.
Từ tông môn lão tổ phía trên đến cường giả tông môn phía dưới của Thanh Hư Động Thiên toàn bộ đều ngã xuống, thế lực Tiên giới vốn huy hoàng đã bị Trần Mục xóa tên hoàn toàn.
Chuyện này truyền đi khắp Vũ Châu, thậm chí cường giả ở khu vực khác của Tiên giới cũng đều nghe được.
Cổ tộc ẩn thế nhận được tin tức này thì hạ lệnh trong tộc, nghiêm cấm chọc vào Trần Mục, một số gia tộc vốn rất kề cận với Thái Thượng Tiên Cung, trải qua chuyện này chỉ cần liên quan tới Trần Mục là bọn họ đều không dám tham gia.
Tử Vi Động Thiên.
Trong đại điện kim bích lộng lẫy.
Mỹ phụ mặc váy tím ngồi ở chỗ cao, Ngu Tử Huyên đứng bên cạnh mỹ phụ: “Sư tôn, vừa nhận được tin tức, Trần Mục phong ấn cường giả Tiên Vương của Thái Thượng Tiên Cung sau đó đại khai sát giới cường giả của Thanh Hư Động Thiên toàn bộ đều bị tiêu diệt, La Phù Động Thiên và Thái Thượng Tiên Cung cũng tổn thất nặng nề!”
Lúc Ngu Tử Huyên nghe được tin tức này thì rất kinh ngạc, nàng ta là người đầu tiên phát hiện ra Trần Mục đến Tiên giới, thế nhưng chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi mà hắn đã khiến Vũ Châu long trời lở đất, quả thật chính là quái vật.
Mỹ phụ váy tím là động chủ của Tử Vi Động Thiên, nàng ta nghe thấy tin tức này thì không kinh ngạc mà vui mừng: “Tử Huyên, nếu như có cơ hội thì ngươi có thể lôi kéo Trần Mục.”
Ngu Tử Huyên khom người gật đầu: “Sư tôn, bây giờ lôi kéo hắn liệu có đắc tội với các thế lực khác không?”
“Lão tổ nói hắn có thể mang đến lợi ích cho Tử Vi Động Thiên, cầu phú quý trong nguy hiểm, chúng ta đặt bảo bối trên người hắn có lẽ có thể thu hoạch được không ít.”
“Tử Huyên lĩnh mệnh!”
Ngu Tử Huyên cũng muốn lôi kéo Trần Mục, nhưng Vũ Châu lớn như vậy, muốn tìm được hắn khó như lên trời.
Thế lực các nơi đều đang bàn luận về Trần Mục, một số người nói hắn là Ma Thần chuyển thế, một số người nói hắn là Đại Đế chuyển thế, dù sao thì đủ loại lời bàn kỳ quái đều có.
Tiên thác.
Lý Tu đạo mang theo lá bùa viễn cổ chạy tới, hắn thôi động lá bùa ở chỗ Trần Mục phong ấn Tiên Vương.
Kim quang chói lọi nở rộ, đủ loại quy tắc đan xen quấn lấy nhau giữa thiên địa, phù văn xếp thành hàng trên không.
Lá bùa rất khủng khiếp, khiến không gian bị bóp méo, nhưng mà lão tổ Tiên Vương vẫn không hề xuất hiện, Lý Tu Đạo nhìn kim quang tan đi, không gian lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
“Sư thúc tổ?”
Lý Tu Đạo bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lá bùa lão tổ ban cho cũng không làm được gì, nếu như bị Trần Mục phong ấn thì chỉ có hắn mới có thể mở phong ấn.
Cường giả của Thái Thượng Tiên Cung xung quanh đều tê cả da đầu, về sau gặp phải Trần Mục nhất định phải cẩn thận Phong Ấn Thuật của hắn: “Cung chủ, chúng ta phải làm thế nào đây?”
Chương 619 Bắt Lấy Ma Đồng
Chương 618: Bắt Lấy Ma Đồng (3)
Lý Tu Đạo lạnh giọng nói: “Tìm ra Trần Mục, chỉ cần hắn bằng lòng thả sư thúc tổ ra, chuyện trước kia Thái Thượng Tiên Cung chúng ta có thể không nhắc chuyện cũ!”
Có lão giả bước lên đề nghị: “Cung chủ, chỉ sợ thế này hắn sẽ không ra tay.”
Lý Tu Đạo nghiêm giọng nói: “Cho dù phải dùng cách gì cũng đều phải cứu sư thúc tổ ra ngoài, tuyên bố với bên ngoài trước, Thái Thượng Tiên Cung chúng ta bỏ qua chuyện cũ, còn bằng lòng lấy ra Ngộ Đạo thạch để giao hảo với Trần Mục.”
Trên mặt mọi người đều không có ánh sáng, hành động lần này đã khiến Thái Thượng Tiên Cung mất hết thể diện không thể nghi ngờ, đáy lòng Lý Tu Đạo mù mịt, chỉ cần sư thúc tổ có thể còn sống trở ra thì hắn ta giải quyết Trần Mục chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.
Chớp mắt một cái.
Hai tháng đã trôi qua.
Hoa đào ở Đào sơn đã điêu tàn.
Khắp núi đồi đều bị tuyết đọng bao phủ.
Trần Mục mở mắt ra, hắn nắm giữ được sức mạnh thôn phệ, tốc độ tu luyện tăng gấp bội, thậm chí có thể cùng lúc thôn phệ luyện hóa năng lượng giữa thiên địa trong khi chiến đấu.
Vật chất Tiên giới ở xung quanh Đào sơn bị hắn hấp thụ, chỗ này rất nhanh sẽ bị thế lực Tiên giới chú ý đến, cho nên Trần Mục không có ý định nán lại nơi đây.
Đúng như dự đoán, Trần Mục vừa rời khỏi Đào sơn không lâu đã có tu tiên giả đến lân cận kiểm tra.
Trần Mục đến bên ngoài thăm dò tình hình, hắn tìm được Mộ Hồng Liên thông qua Trấn Thiên Ấn.
Mộ Hồng Liên đang ở trong động phủ của chính mình, nàng ta nhìn thấy hư ảnh của Trần Mục xuất hiện trong thức hải thì vội vàng cung kính nói: “Chủ thượng, ngài tìm ta có chuyện gì sao?”
Trần Mục mỉm cười nói: “Hồng Liên, gần đây tình hình của Vũ Châu thế nào rồi?”
Mộ Hồng Liên cười nói: “Chủ thượng, Thái Thượng Tiên Cung đã chịu thua, bọn họ công khai xin lỗi ngài, thậm chí còn muốn dùng Ngộ Đạo thạch để hòa hảo với ngài!”
Trần Mục nhận được tin tức này cũng có chút kinh ngạc, một trong những thế lực mạnh nhất Tiên giới vậy mà lại chịu thua trước hắn, còn muốn tặng hắn tạo hóa, rõ ràng là chồn chúc tết gà, không có ý tốt.
Mộ Hồng Liên cười nói: “Phụ thân ta còn nói, nếu như gặp lại ngài thì muốn mời ngài đến Xích Thành Động Thiên làm khách, chủ thượng, cần ta đến đón ngài không?”
Nàng ta là nô bộc của Trần Mục, cũng coi như có quan hệ, gần quan được ban lộc, Mộ Hồng Liên muốn nhân cơ hội lôi kéo Trần Mục.
Ngay cả Thái Thượng Tiên Cung cũng đều chịu thua, cả bọn họ cũng bằng lòng kết bằng hữu với Trần Mục, thậm chí thái độ của thế lực khác cũng chuyển biến rất nhanh, họ đều muốn giao hảo với Trần Mục.
Nhưng Trần Mục hiểu rõ, nước bên trong này rất sâu, thế lực có thể thật sự tin tưởng không nhiều.
“Sau này đi.”
Trần Mục không đồng ý.
Mộ Hồng Liên cười hỏi: “Chủ thượng, ngài còn chuyện gì khác cần ta giúp đỡ không?”
Trần Mục cười nhẹ nói: “Tạm thời không có, ngươi giúp ta để ý động thái của các thế lực lớn, lúc ta cần thì sẽ liên hệ trực tiếp với ngươi!”
“Vâng!”
Mộ Hồng Liên cung kính đáp.
Ý thức của Trần Mục quay về bản thể, hắn chuẩn bị đi đến châu khác nhìn xem, chủ yếu là tìm nơi có thể đánh dấu, khi đến Tiên giới, mức độ nguy hiểm của điểm đánh dấu còn cao hơn nhiều so với nhân gian.
“Đến Địa Châu ở phương Đông xem thử trước.”
Trần Mục không mượn sự trợ giúp của truyền tống trận, toàn thân hắn có lôi đình trắng bạc bao phủ, sau đó súc địa thành thốn, nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó tám trăm dặm.
Đây vẫn là ở Tiên giới, có áp lực cường ngạnh, nếu như ở nhân gian thì tốc độ của Trần Mục sẽ càng khủng khiếp.
Chỗ giao giới của Địa Châu và Vũ Châu, nơi này có sơn mạch cao thứ hai của Tiên giới, tu tiên giả bình thường rất khó vượt qua được, tương đương với giới bích, Chân Tiên đều phải đi bộ mới có thể vượt qua, may mà hai nơi có truyền tống trận.
Trần Mục nhìn vào sơn mạch màu đen, hắn cảm nhận được áp lực, cấm chế ở đây rất khủng khiếp, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt của hắn lại là hai bóng dáng trên đỉnh núi.
Một đen một trắng.
“Ma Thần?”
Trần Mục cảm nhận được khí tức của Ma Thần.
Hắn dán mắt nhìn kỹ, nữ tiên mặc bạch y đang truy sát Ma Thần hắc y, Ma Thần kia có vóc dáng nhỏ bé, dáng vẻ chỉ có bốn năm tuổi.
Đây là Ma Thần yếu nhất mà Trần Mục từng gặp, thế mà lại bị nữ tiên bạch y đuổi chạy: “Đây chính là Ma Thần?”
Trần Mục nghe nói Ma Đồng làm nhiều việc ác, hắn vốn không muốn nhúng tay vào, nhưng đó dù sao cũng là Ma Thần, nếu như bỏ mặc không quan tâm thì có thể sẽ xảy ra phiền phức lớn.
Vụt!
Trần Mục thuấn di đến đỉnh núi.
Nữ tiên bạch y bị Trần Mục đột nhiên xuất hiện làm chấn kinh.
Mặc dù quanh thân Ma Đồng đầy bùn bẩn nhưng Trần Mục có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng ta, là một nữ hài nhi rất thanh tú.
Vụt!
Ma Đồng nhào thẳng về phía Trần Mục.
Nàng ta nắm nắm đấm nhỏ đánh về phía Trần Mục, tốc độ của Ma Đồng cực nhanh, Trần Mục không kịp sử dụng Phong Ấn Thuật, hắn dứt khoát vươn tay bắt lấy nắm đấm của Ma Đồng.
Cầm nắm đấm rất nặng, giống như hung thú viễn cổ, nhưng sức lực của Trần Mục khủng bố hơn, trực tiếp tóm chặt lấy Ma Đồng, mặc cho nàng ta giãy giụa cũng vô ích.
Nữ tiên bạch y kinh hãi thất sắc, nàng ta đuổi theo Ma Đồng nửa năm cũng không có kết quả, thế nhưng Trần Mục vừa xuất hiện đã bắt được Ma Đồng: “A!”
Ma Đồng tóc tai bù xù, nàng ta thừa cơ cắn cổ tay Trần Mục, chỗ tay kia hiện lên ánh sáng trong suốt còn cứng hơn cả sắt đá, răng nanh cũng bị hao mòn.
“Tên khốn kiếp!”
Ma Đồng phát ra giọng nói non nớt.
Trần Mục có chút nghi hoặc, chẳng phải Ma Đồng rất đáng sợ sao, sao trông lại có vẻ rất yếu?”
Nữ tiên bạch y thanh thúy nói: “Ta tên Ôn Huyền Âm, đến từ Thái Thanh Tiên Cung, không biết ngươi là đạo hữu phương nào?”
Trần Mục bình tĩnh đáp: “Ta tên Trần Mục đến từ Lăng Vân tông, đây chính là Ma Đồng?”
Ôn Huyền Âm đã từng nghe nói về Trần Mục, vẻ mặt nàng ta dần dần ngưng trọng, nàng ta biết Trần Mục từng tiến vào tiên thác, không ngờ hắn vẫn có thể sống sót trở ra, trên đường truy đuổi Ma Đồng còn nghe được rất nhiều tin tức liên quan đến Trần Mục.
“Xin đạo hữu giao nàng ta cho ta.”
“Tại sao?”
Chương 620 Luân Hồi Quật (1)
Chương 619: Luân Hồi Quật (1)
Trần Mục đang bắt lấy tay nhỏ của Ma Đồng, nàng ta bĩu môi, dáng vẻ tủi thân.
Ôn Huyền Âm mặc bạch y, đeo mạng che mặt, quanh thân có tiên vụ lượn lờ, nàng ta khẽ khom người: “Đạo hữu, Sở Sở là hài tử của sư tỷ ta, vẫn xin ngươi giao cho ta.”
“Hài tử của sư tỷ ngươi?” Trần Mục đánh giá kỹ càng Ma Đồng đang bĩu môi trong tay, nàng ta có đôi mắt to sáng ngời, con ngươi lóe lên hồng quang.
Trần Mục nghĩ đến Ma Thần của Thanh Hư Động Thiên, Nhị Ngũ Ma Thần kia bị khống chế bằng phương pháp đặc thù, nhất định Ma Đồng này rất có thể là do Thái Thanh Tiên Cung tạo ra.
Ôn Huyền Âm đến gần Trần Mục, nàng ta nhìn về phía Ma Đồng váy đen, giọng nói dịu dàng nói: “Sở Sở, nghe lời, quay về với cô cô, chúng ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”
“Ta không quay về.”
“Tên khốn kiếp, mau buông tay ra.”
Tay nhỏ của Ma Đồng bị Trần Mục nắm chặt, nàng ta nước mắt rưng rưng, chỉ có thể gào khóc.
Trần Mục không bị vẻ ngoài yếu đuối của nàng ta lừa gạt, Ma Thần đều có sức lực đáng sợ: “Huyền Âm tiên tử, xin hỏi Thái Thanh Tiên Cung sẽ xử lý nàng ta như thế nào?”
Ôn Huyền Âm nhìn sang Ma Đồng trẻ thơ, nhẹ giọng nói: “Sở Sở là nữ nhi của sư tỷ ta, bản tính nàng ấy thiện lương, hơn nữa chưa hoàn toàn thức tỉnh, ta sẽ dẫn nàng về Thái Thanh Tiên Cung, không thả nàng ra ngoài nữa.”
Trần Mục nghi hoặc nói: “Sư tỷ của ngươi đâu?”
Ôn Huyền Âm khẽ nhíu mày, nhẹ giọng đáp: “Sư tỷ ta đã rời khỏi nhân thế, cho nên ta phải mang Sở Sở trở về Thái Thanh Tiên Cung, chăm sóc nàng thật tốt.”
“Ta không về, bọn họ đã giết mẫu thân của ta.” Mắt Sở Sở đột nhiên đỏ lên, Trần Mục cũng cảm nhận được lực lượng của nàng ta bỗng nhiên tăng vọt.
Trần Mục cảm giác trong này có chuyện gì đó, hắn không dễ dàng giao Ma Đồng cho Ôn Huyền Âm, vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Huyền Âm tiên tử, chuyện này nếu như ngươi không nói rõ ràng thì ta không thể giao nàng ta cho ngươi.”
Ôn Huyền Âm bất lực thở dài: “Đại năng của Thái Thanh Tiên Cung chúng ta làm lồng giam phong ấn ma Thần bằng nhục thân, loại phong ấn này có thể tương truyền đời đời, mẫu thân của Sở Sở cũng từng phong ấn Ma Thần, sau khi nàng ấy sinh hạ Sở Sở, trong cơ thể của Sở Sở có sự tồn tại của Ma Thần.”
“Lúc Sở Sở còn rất nhỏ đã sở hữu một phần lực lượng của Ma Thần, vì phòng ngừa Ma Thần xuất thế, các trưởng lão chuẩn bị phong ấn nàng lại, sư tỷ không bằng lòng thấy Sở Sở bị phong ấn nên mang theo nàng chạy trốn khắp tứ phương.”
Hai mắt Sở Sở đỏ bừng, khóe mắt không ngừng lăn chảy nước mắt to bằng hạt đậu, nàng ta khóc nức nở hét lên: “Trả mẫu thân cho ta, các ngươi đều là đồ khốn kiếp!”
Trần Mục nhìn Sở Sở, đột nhiên cảm thấy đứa trẻ này rất đáng thương, hắn trầm giọng nói: “Tại sao các ngươi phải dùng cách thức này để phong ấn Ma Thần?”
Mắt đẹp của Ôn Huyền Âm khẽ tụ lại, thanh thúy nói: “Chúng ta muốn nắm giữ lực lượng của Ma Thần.”
Nàng ta không hề che giấu suy nghĩ của Thái Thanh Tiên Cung, ngay cả Thanh Hư Động Thiên cũng có thể khống chế Ma Thần, Thái Thanh Tiên Cung thông qua loại phương pháp này để khống chế Ma Thần cũng không có gì lạ.
Trần Mục khẽ mỉm cười: “Hóa ra là như vậy, Huyền Âm tiên tử cứ yên tâm, phong ấn Ma Thần ta lành nghề, không cần phiền ngươi phải mang nàng ta về Thái Thanh Tiên Cung.”
Ôn Huyền Âm trầm giọng nói: “Đạo hữu, ngươi muốn cái gì chỉ cần Thái Thanh Tiên Cung có thì đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi giao Sở Sở cho ta.”
Trần Mục lại càng cảm thấy kỳ quặc, đằng sau Ma Đồng này có thể còn có bí mật khác: “Huyền Âm tiên tử, ngươi muốn Ma Đồng chẳng lẽ còn có mục đích khác?”
Ôn Huyền Âm trầm giọng nói: “Đạo hữu, đây là mệnh lệnh của sư tôn ta, nếu như ngươi giao Ma Đồng cho ta, ta có thể tặng ngươi chí bảo của Tiên Cung.”
“Ma Đồng còn quan trọng hơn chí bảo Tiên Cung?” Trần Mục nhìn sang Sở Sở, vừa nãy nàng ta còn nhe răng nhếch miệng, bây giờ đã dựa vào đùi Trần Mục ngủ thiếp đi.
Ôn Huyền Âm cau mày lại, nàng ta nhìn chăm chăm vào Trần Mục, không hề có ý muốn động thủ.
Trần Mục nắm lấy Sở Sở xoay người, trịnh trọng nói: “Huyền Âm tiên tử xin cứ yên tâm, Ma Đồng ta sẽ xử lý, nếu như có duyên, ta sẽ đến Thái Thanh Tiên Cung bái phỏng.”
Ôn Huyền Âm đột nhiên giật mình, phải biết rằng Thanh Hư Động Thiên chính là bị Trần Mục san bằng, hiện giờ các đại thế lực đều sợ bị hắn bái phỏng.
Trần Mục mang Sở Sở rời đi, tiến đến Địa Châu. Ôn Huyền Âm chỉ có thể nhìn bọn họ rời khỏi: “Ngươi trở về thông báo cho sư tôn, ta đi theo bọn họ.”
Một con tiên hạc biến mất trong mây.
Sau khi Trần Mục rời khỏi sơn mạch, tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã bỏ được Ôn Huyền Âm ở đằng sau.
Rất nhiều nơi ở Địa Châu đều được bao phủ trong làn áo bạc, Trần Mục đào ra sơn động trong núi tuyết, sau đó mang theo Sở Sở vào trong sơn động nghỉ ngơi, hắn tìm chút cỏ khô rồi thả nàng ta nghỉ ngơi trên cỏ khô, nàng ta ngủ rất ngon.
Trần Mục ngồi xếp bằng tu luyện trên Bồ Đề Đạo Đài.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh mắt trời rơi rắc trong vùng tuyết bên ngoài.
Lông mi dài mảnh của Sở Sở khẽ rung động, nàng ta chầm chậm mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt rất xa lạ, nàng ta nhìn thấy Trần Mục đang ngồi xếp bằng tu luyện, sau đó nhẹ nhàng lặng lẽ đứng dậy muốn trốn ra ngoài.
Thế nhưng Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Sở Sở như đang học mèo con sợ bò sát.
“Ngươi không cần phải sợ.”
Trần Mục vốn muốn an ủi Sở Sở.
Nhưng Sở Sở đột nhiên lao ra ngoài sơn động, động tác của nàng ta rất nhanh, nhưng tốc độ của Trần Mục càng nhanh hơn, Tổ Long Kim Lân chặn ở cửa động, nàng ta đâm thẳng vào phía trên.
Loảng xoảng!
“Ai da, đau!”
Hai tay Sở Sở ôm lấy đầu.
Trong sơn động đang đốt lửa trại, ánh sáng bên trong rất tốt, Trần Mục mỉm cười: “Ngươi là Sở Sở?”
“Hừ! Tên khốn kiếp!” Sở Sở ngồi chồm hổm đưa lưng về phía Trần Mục, nàng ta vẫn đang ôm đầu.
Trần Mục khẽ cười nói: “Nếu như ngươi biến thành Ma Thần thì ta sẽ phong ấn ngươi, nhưng chỉ cần ngươi vẫn chưa biến thành Ma Thần thì ta sẽ bảo vệ ngươi.”