Bên trong cổ thành nghiêm cấm tranh đấu.
Đi vào cổ thành, Trần Mục cảm thấy sức mạnh của bản thân bị trói buộc, rất khó phát huy ra toàn bộ sức mạnh.
Bên trong cổ thành có dãy núi vạn khe, trong đó còn có động phủ, Trần Mục nhìn ba người cách đó không xa, xung quanh còn có rất nhiều ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm.
Cường giả của vị diện Thiên Hoang không đi xa, dường như có ý ở chỗ này chờ bọn họ.
Mạc Cửu Nhi nhìn Trần Mục, khóe miệng hơi hơi giương lên, gương mặt kia giống với Sở Sở, nhưng nụ cười quỷ dị, khiến người ta không rét mà run.
Tần Trường Sinh thấy thế, có chút hiếu kỳ: "Cửu Nhi, các ngươi quen biết?"
Mạc Cửu Nhi lạnh lùng nói: "Chẳng quen biết gì, nhưng mà ta biết hắn là ai."
Vẻ mặt Tiêu Vô Cùng nghiêm túc: "Có thể đại diện cho vị diện thứ chín xuất chiến, khẳng định không đơn giản."
"Chỉ sợ hắn sẽ uy hiếp tới chúng ta." Mạc Cửu Nhi nói xong liền chủ động đi đến bên cạnh Trần Mục.
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Các ngươi đi trước."
Mặc dù Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung rất nghi hoặc, nhưng bọn họ không có hỏi nhiều.
"Trên người ngươi có khí tức của Sở Sở." Trần Mục nhìn chằm chằm Mạc Cửu Nhi, nhàn nhạt nói.
Mạc Cửu Nhi hơi hơi nhướn mày: "Nàng bị ta thôn phệ, chúng ta đã dung hợp, nàng cùng ta vốn là một bộ phận của Ma Chủ."
Trần Mục mặt không biểu cẩm, ánh mắt sắc bén, Mạc Cửu Nhi cố ý khiêu khích nói: "Đại quân của Tà Chủ đã đến vị diện Vĩnh Hằng."
"Mặc dù Tà Chủ chỉ là Địa giai chủ tể, nhưng muốn công phá phòng ngự của vị diện Vĩnh Hằng, vẫn là dễ như trở bàn tay, nếu như bây giờ ta công khai tọa độ của vị diện Vĩnh Hằng, ngươi hẳn phải biết hậu quả là gì."
Mạc Cửu Nhi cố ý kích thích Trần Mục.
Trần Mục duy trì lý trí, hờ hững nói: "Ma Chủ muốn khởi động lại vị diện Vĩnh Hằng, mà không phải triệt để hủy đi vị diện Vĩnh Hằng."
"Quả thực như thế, đáng tiếc, chờ vị diện Tà Thần công chiếm vị diện Vĩnh Hằng, biến chỗ đó thành luyện ngục, hết thảy những gì ngươi biết đều phải hủy diệt."
"Có lẽ vậy."
"Ta sẽ còn tìm ngươi."
Trần Mục đi theo nhắc nhở của lá xanh trong tay tiến về động phủ, hắn không động thủ ở cổ thành.
Tin tức Mạc Cửu Nhi tiết lộ giúp hắn biết được, Khương Phục Tiên phải đối mặt với vị diện Tà Thần, Trần Mục tin tưởng Khương Phục Tiên có thể chiến thắng Tà Chủ.
Mạc Cửu Nhi cũng không biết, Trần Mục để lại tất cả sức mạnh vị diện cho Khương Phục Tiên, đó là sức mạnh đủ để chống lại Địa giai chủ tể.
"Chúng ta có vẻ như có phiền phức." Tiêu Vô Cùng khẽ nhíu mày, hắn ta nhìn ra sát ý trên người Trần Mục, còn đáng sợ hơn so với chủ tể tầm thường.
Tần Trường Sinh lắc đầu, cười khổ nói: "Chúng ta vốn là có phiền phức."
Vị diện càng xếp hạng sau, càng dễ dàng trở thành con mồi của vị diện khác.
Bên trong Uyên Hải cổ thành có rất nhiều thần sơn thánh thổ, vị diện có thứ hạng càng cao, động thiên phúc địa để ở càng tốt, Trần Mục đi theo lá xanh đi vào một cái động phủ.
Chung quanh động phủ lượn lờ mây khói mông lung.
Trong động phủ có ánh sáng di chuyển, thấm vào ruột gan, đây là năng lượng đặc thù, ẩn chứa đại đạo nguyên chất hiếm có, rất có lợi đối với cường giả tuyệt đỉnh.
Trần Mục lấy ra đạo đài, ngồi xếp bằng trong động phủ, toàn thân tắm trong ánh sáng, đạo tâm kiên định lại lần nữa, hắn tin rằng Khương Phục Tiên có thể dẫn mọi người vượt qua cửa ải khó khăn.
Trong thức hải, chỗ sâu nguyên thần, có hai đạo Luân Hồi ấn ký màu vàng, một đạo Luân Hồi ấn ký hoàn chỉnh, một đạo Luân Hồi ấn ký còn chưa có hoàn toàn mở ra.
Ít nhất hắn có ký ức hai đời không được mở ra, nếu như mở ra, có thể thu được đại lượng truyền thừa.
"Quá khứ của ta, bị phong tồn hai đời." Ý thức của Trần Mục nhìn chằm chằm vào Luân Hồi Ấn, dung hợp Luân Hồi Ấn, hắn có thể trở nên mạnh hơn, cũng có thể khiến bản thân mất phương hướng.
Đại chiến vị diện sắp bắt đầu, sau khi đi vào Uyên Hải cổ thành, Trần Mục phát hiện rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh, vậy sẽ là chiến đấu rất kịch liệt, nếu như thức tỉnh Luân Hồi ấn ký, hắn sẽ càng nắm chắc hơn.
"Vẫn chưa phải lúc."
Trần Mục không có dung hợp Luân Hồi ấn ký.
Chớp mắt.
Mấy năm liền trôi qua.
Ánh sáng trong động phủ dần dần tản đi, thế nhưng sự thăng cấp Trần Mục giành được lại cực kỳ bé nhỏ, hắn muốn trở nên mạnh hơn, cần đến thời gian vạn năm.
"Trần đại ca."
Ngoài động phủ truyền đến giọng nói của Lâm Thanh Đại.
Trần Mục ra ngoài động phủ, bên ngoài mây khói lượn lờ, cây cối xanh tươi, thần dược khắp nơi trên đất.
Trên mặt Lâm Thanh Đại mang ý cười, hơi hơi khom người: "Trần đại ca, chỗ sâu trong Uyên Hải cổ thành sắp tổ chức tụ hội của cường giả tuyệt đỉnh, đến lúc đó đại đa số cường giả tuyệt đỉnh đều sẽ tham gia, còn có khen thưởng đặc biệt."
"Khen thưởng?"
Trần Mục không có hứng thú với tụ hội, nhưng nghe nói có khen thưởng, không khỏi hiếu kỳ.
Lâm Thanh Đại mỉm cười mở miệng: "Đây là truyền thống của Uyên Hải cổ thành, khen thưởng phong phú, nghe nói có nguyên dịch ngộ đạo, còn có tổ khí nguyên thủy tẩy phạt nhục thân."
"Đến lúc đó đi xem xem."
Trần Mục không muốn bỏ qua bất cứ tạo hóa gì, thuận tiện cũng có thể nhìn xem đối thủ trong đại chiến vị diện, quan sát ở khoảng cách gần, cũng có thể có thu hoạch.
Ba ngày sau.
Chỗ sâu trong Uyên Hải cổ thành.
Có cây cổ thụ toàn thân vàng rực, cành lá tươi tốt, che phủ phạm vi mấy ngàn trượng, dưới cây có trên trăm tòa đạo đài, cao thấp xen vào nhau, còn có bóng người ở bên trên.
Trần Mục giương mắt nhìn lên, ở bên trên đạo đài chỗ cao nhất có đạo thân ảnh giống như mặt trời, quang mang vạn trượng, đường vân đại đạo lạc ấn tại hư không.
Thanh niên trên đạo đài khí chất thoát tục, thực lực sâu không thể lường, Lâm Thanh Đại nhỏ giọng nói: "Nghe nói người kia là cường giả tuyệt đỉnh đến từ vị diện đứng đầu, Phần Vũ."
Lâm Thanh Đại thân mang lễ phục màu xanh, đầu đầy tóc xanh phiêu tán, sau một phen dày công trang điểm, khá là xinh đẹp, lại không thể thu hút sự chú ý của những cường giả tuyệt đỉnh khác, dù sao thì ở đây cũng còn có mấy vị Thiên Tiên tuyệt sắc.
Cường giả tuyệt đỉnh trên đạo đài đều có thực lực không tầm thường, bọn họ không giao lưu với những cường giả tuyệt đỉnh khác, yên lặng ngồi xếp bằng tu luyện trên đạo đài.
Chương 807 Cổ Thành Tụ Họp (1)
Bên dưới đạo đài còn có vài chục vị cường giả tuyệt đỉnh đang uống rượu trò chuyện, tuy rằng về sau có thể là đối thủ, nhưng bây giờ vừa nói vừa cười, thuận tiện còn có thể quan sát đối thủ.
Diệp Thương Khung đang bắt chuyện với cường giả tuyệt đỉnh của vị diện khác, muốn lôi kéo minh hữu cho vị diện Thâm Lam.
Trần Mục thấy Mạc Cửu Nhi trong đám người nhìn, nàng ta thân mặc váy đen ngang gối, hai chân thon dài, cùng với vớ đen, thành thục xinh tươi, khá là mê người, xung quanh còn có rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh vây quanh, đều cảm thấy hứng thú với nàng ta.
Ngoại trừ Mạc Cửu Nhi ra, hiện trường còn có tiên tử thân mặc bạch y rất chăm chú.
Lâm Thanh Đại thấy ánh mắt Trần Mục rơi vào trên người bạch y tiên tử tuyệt mỹ cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Trần đại ca, nàng ta đến từ vị diện Quang Minh, tên là Yên La."
Xếp hạng của vị diện Quang Minh đứng thứ năm, ngôi bậc rất cao, thực lực của Yên La cường đại, không phải là vị diện Chi Tử, cường giả mạnh nhất của vị diện Quang Minh còn chưa có lộ diện.
Yên La thân mang váy dài bạch y, khuynh thành tuyệt thế, da thịt phát ra ánh bạc, thánh khiết không tì vết.
Trần Mục khẽ gật đầu, hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc ở trên người Yên La, có phần tương tự với Khương Phục Tiên, có lẽ nguồn gốc sức mạnh của bọn họ giống nhau.
Yên La cũng chú ý tới ánh mắt của Trần Mục, đuôi mày nàng ta khẽ nhướn, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Trần Mục chậm rãi dời ánh mắt đi, xung quanh có hơn ba mươi vị cường giả tuyệt đỉnh, còn có cường giả tuyệt đỉnh không có lộ diện, có người là chưa đến Uyên Hải cổ thành, có người là cố ý không lộ diện, muốn ẩn giấu thực lực.
Ầm ầm!
Mặt đất bỗng nhiên chấn động.
Ánh mắt của mọi người bị tiếng vang làm kinh động, bên trên bậc thang đá xanh cách đó không xa có khối bia đá màu xanh cao ba trượng, có cường giả tuyệt đỉnh vẻ mặt đau đớn ôm lấy tay, trên tấm bia đá có vết in bàn tay rất nông.
"Ha ha."
Chỗ cao, trên đạo đài truyền đến tiếng cười khinh miệt, cường giả tuyệt đỉnh trên bậc thang cố nén đau đớn rời đi, rất rõ ràng hắn ta bị phản phệ, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, vào lúc mấu chốt này bị thương, rất nguy hiểm.
Lâm Thanh Đại ở trong thành từng nghe ngóng tin tức, vội vàng giải thích nói: "Trần đại ca, bên trên tấm bia đá kia có thủ chưởng ấn do cường giả Thái Cổ lưu hạ, nếu như có thể đỡ được đạo thủ chưởng ấn kia, hình như có thể giành được khen thưởng."
"Thú vị."
Trần Mục cách từ rất xa cũng có thể phát giác được sự khủng bố của đạo thủ chưởng ấn kia, cho dù là Địa giai chủ tể, muốn đỡ được đạo thủ chưởng ấn kia cũng rất khó.
"Để ta tới!"
Một đạo thân ảnh khôi ngô xuất hiện ở trên đài cao, da thịt màu nâu, hai tay như sắt đá, đầu đầy tóc dài màu vàng xoã tung, như là sư tử oai hùng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Đại ngưng lại: "Vị diện Bách Thú, vị diện xếp hạng thứ mười bốn, Long Khiếu Thiên, nhục thân mạnh mẽ, là đối thủ đáng để lưu ý."
Trần Mục nhẹ gật đầu, hắn có thể cảm giác được, mặc dù là cường giả tuyệt đỉnh đến từ vị diện thứ mười bốn, nhưng luận sức mạnh, còn mạnh hơn Lâm Thanh Đại.
Long Khiếu Thiên vung quyền với chưởng ấn trên tấm bia đá, bên ngoài cơ thể Kim Long quấn quanh, tiếng rồng kêu vang vọng khắp tứ phương, cành lá của cổ thụ màu vàng đều đang lay động.
Ầm ầm!
Nắm đấm của Long Khiếu Thiên dừng ở trước chưởng ấn, trên trán hắn ta trải rộng mồ hôi, đồng tử đột nhiên rụt lại.
Khoảng cách rất gần, lại không cách nào tiến được về phía trước, vẻ mặt Long Khiếu Thiên dần dần trở nên ngưng trọng.
Đùng!
Long Khiếu Thiên bị đánh lui ra ngoài mấy chục trượng, Kim Long bên ngoài cơ thể hắn ta lập tức tiêu tán, cường giả tuyệt đỉnh ở chung quanh lắc đầu cười khẽ, ánh mắt của cường giả ở chỗ cao trên đạo đài ngưng trọng, bọn họ đều nhìn đạo chưởng ấn kia.
Đạo chưởng ấn kia có lai lịch không tầm thường.
Lâm Thanh Đại cười đề nghị: "Trần đại ca, có vẻ như tấm bia đá kia còn chưa có cường giả khiêu chiến thành công, có điều ngộ đạo trên đạo đài có lẽ sẽ có thu hoạch."
"Đạo đài càng cao, thu hoạch càng nhiều, thực lực cần có cũng càng mạnh." Lâm Thanh Đại nói bổ sung.
Trần Mục phát giác được năng lượng nồng đậm xuất hiện, ngẩng đầu, một giọt chất lỏng màu vàng từ bên trong cành lá của cổ thụ rơi xuống, rơi vào trên thân nam tử thanh y.
Cường giả tuyệt đỉnh xung quanh đều ném tới ánh mắt hâm mộ, đó là nguyên dịch ngộ đạo, có xác suất giúp cho vô thượng đạo của cường giả tuyệt đỉnh lột xác thành đạo nhất.
"Đó là ai?"
Trần Mục hỏi Lâm Thanh Đại.
Trên người nam tử thanh y có kiếm ý mạnh mẽ, hắn ta rất không đơn giản, lúc này mới thu hút sự chú ý của Trần Mục.
Lâm Thanh Đại lắc đầu.
Lúc này, Yên La liên bước nhẹ nhàng, nàng ta đi đến bên cạnh Trần Mục, mỉm cười: "Tên kia rất đáng sợ, đến từ vị diện Luân Hồi, không chỉ từng một lần tham gia đại chiến vị diện, đời này hắn tên là Chu Vạn Cổ."
Có thể tham gia một lần đại chiến vị diện đã rất không dễ dàng, nhiều lần tham gia đại chiến vị diện càng là khó càng thêm khó, cho dù là đỉnh tiêm tuyệt đỉnh cũng không dám trêu chọc hắn ta.
Vị diện Luân Hồi là vị diện đứng thứ hai, thực lực không nghĩ cũng biết, Trần Mục mỉm cười: "Đa tạ."
Yên La gật đầu cười khẽ: "Chờ đến đại chiến vị diện, còn xin Trần huynh thủ hạ lưu tình."
Nàng ta đã nghe ngóng về Trần Mục, nhưng biết rất ít, có thể cảm nhận được khí tức trên người hắn, thánh khiết không tì vết, là đồng bọn đáng tin cậy.
Trần Mục cười cười, không nói gì, hắn nhìn về phía bia đá màu xanh cách đó không xa, rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh đều quăng ánh mắt tới, nhưng không ai dám đi thử tiếp.
Yên La che miệng cười khẽ, không khỏi trêu ghẹo: "Trần huynh không ngại thì đi thử xem, đạo chưởng ấn kia trải qua năm tháng dài đằng đẵng, sớm đã không cường thịnh bằng năm đó."
Lâm Thanh Đại không khỏi nhíu mày, vừa rồi có cường giả tuyệt đỉnh bị thương ở trên đó, ngay cả Long Khiếu Thiên cũng chật vật rút lui, quan trọng nhất chính là, nếu như biểu hiện rất kém cỏi ở trên đó, sẽ rất dễ biến thành đối tượng bị nhằm vào.
Chương 808 Cổ Thành Tụ Họp (2)
Bia đá xanh cũng là nơi kiểm nghiệm thực lực, là nguyên nhân chủ yếu khiến cường giả tuyệt đỉnh không muốn thử.
"Thử xem sao."
Trần Mục đi về phía bia đá xanh.
Hắn cảm thấy đạo thủ chưởng ấn kia rất đặc biệt.
Yên La có thể cảm giác được Trần Mục không tầm thường, có thể đại diện cho vị diện thứ chín xuất chiến, nhất định là cường giả thâm tàng bất lộ, cho nên muốn nhân cơ hội nhìn xem thực lực của hắn.
Lâm Thanh Đại không có ngăn cản, nàng ta biết thực lực của Trần Mục, cường giả chung quanh đều quăng ánh mắt tới.
"Đó là ai?"
"Trần Mục, trợ thủ do vị diện thứ chín bọn ta mời, hắn rất lợi hại." Diệp Thương Khung trịnh trọng nói.
"Nghe nói vị diện Chi Tử của vị diện Thâm Lam bị giết, tên Trần Mục kia có thể đánh đồng được với vị diện Chi Tử? Vị diện Thâm Lam có lẽ không thể đi xa."
"Vậy cũng không chắc."
Đám cường giả tuyệt đỉnh nghị luận ầm ĩ, vẻ mặt Diệp Thương Khung và Lâm Thanh Đại khẩn trương nhìn Trần Mục.
Mạc Cửu Nhi rất hứng thú nhìn về phía Trần Mục, Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng nhao nhao nhìn về phía Trần Mục, cường giả ở chỗ cao trên đạo đài ngược lại không có để ý.
Trần Mục thuận theo bậc thang mà lên, cường giả tuyệt đỉnh xung quanh đều cảm nhận được áp lực, rõ ràng hắn không có phóng thích uy áp, lại không giận tự uy.
Cường giả tuyệt đỉnh chung quanh rất khó nhìn ra thực lực của Trần Mục, bọn họ đều rất chờ mong hắn có thể đỡ được đạo chưởng ấn kia hay không, Long Khiếu Thiên nhìn Trần Mục đi tới trước bia đá xanh, không khỏi hừ lạnh: "Đạo chưởng ấn kia không phải thứ cường giả tuyệt đỉnh có thể chống đỡ, không cần uổng phí sức lực."
Tần Trường Sinh đứng chắp tay, ánh mắt híp lại, trầm giọng nói: "Ta nghe nói đạo chưởng ấn kia là do cường giả tuyệt đỉnh lưu lại, nhưng thứ mạnh thật sự là tấm bia đá kia, trải qua tang thương, vẫn như cũ sừng sững không đổ."
Không ít cường giả tuyệt đỉnh gật đầu, Tần Trường Sinh đến từ vị diện Thiên Hoang, mặc dù bây giờ là vị diện xếp hạng thứ hai mươi, nhưng đã từng là vị diện xếp hàng thứ nhất, lời của hắn ta vẫn có độ tin cậy rất cao.
Long Khiếu Thiên cau mày: "Thời điểm ta xuất quyền, có trực giác, phảng phất như có cường giả vung chưởng đánh tới, loại cảm giác kia khiến sau lưng ta phát lạnh."
Nếu như đối phương thật sự là cường giả tuyệt đỉnh, vậy khoảng cách chênh lệch thực lực giữa bọn họ giống như sông lớn.
Đám cường giả tuyệt đỉnh nhìn đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia, ánh mắt ngưng trọng, nhìn mà phát sợ.
Bên trên bậc thang đá xanh, vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt, hắn đưa tay phải ra, sau đó đặt ở phía trên bia đá xanh, vừa vặn khớp với đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia.
"Hửm?"
Nét mặt của đám cường giả tuyệt đỉnh kinh ngạc.
Long Khiếu Thiên trừng to mắt, hắn ta không thể tin được, Trần Mục có thể đặt tay ở trên bia đá xanh, hơn nữa còn kín kẽ vừa khớp, đây là trùng hợp?
"Đây là tình huống gì?"
"Chẳng lẽ Trần Mục có thể miễn dịch được với công kích của đạo thủ chưởng ấn kia, hắn dùng thủ đoạn gì?"
Đôi mắt đẹp của Yên La ngậm ý cười, lẩm bẩm nói: "Thú vị, xem ra là minh hữu đáng để kết giao."
Mặt mày Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung tràn đầy tự hào, bọn họ biết Trần Mục rất mạnh, nhưng cũng không ngờ rằng hắn lại có bản lĩnh lợi hại như thế.
Cường giả tuyệt đỉnh bên dưới đạo đài đều nhìn chằm chằm Trần Mục, Minh Sát đến từ vị diện Ám Ảnh chau mày, hắn ta một mực quan sát Trần Mục, lại không cách nào nhìn thấu được.
Bên cạnh Minh Sát là Huyền Di cường giả tuyệt đỉnh của vị diện Hư Không, một thân áo đen, cũng không thu hút sự chú ý của người khác, thường thường người không đáng chú ý, càng có uy hiếp.
Bọn họ vốn đang thương lượng nhằm vào vị diện Thâm Lam, bây giờ thấy Trần Mục, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Trần Mục dễ như trở bàn tay đặt tay lên phía trên bia đá xanh, khối bia cổ này đứng sừng sững ở nơi đây năm tháng dài đằng đẵng, chỉ có đạo chưởng ấn nhàn nhạt lưu lại, hằng cổ trường tồn, bia đá cùng đạo chưởng ấn kia ai mạnh ai yếu, không người biết được.
"Đây là chuyện gì?"
Sâu trong ánh mắt Trần Mục cũng mang theo nghi hoặc, hắn không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, bàn tay liền đặt ở phía trên thạch bia dễ như trở bàn tay.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ rất có khiêu chiến.
Đạo chưởng ấn nhàn nhạt vừa vặn khớp với bàn tay của Trần Mục, còn mang theo độ ấm.
Quanh thân Trần Mục nổi lên ánh sáng kim sắc, đạo ánh sáng kia xông lên bầu trời, ngang qua thương khung, cường giả tuyệt đỉnh chung quanh không khỏi lui lại, ngay cả các chủ tể bên ngoài Uyên Hải cổ thành cũng phát hiện ra, nhao nhao nhìn lại.
Minh Hồng chủ tể trầm giọng nói: "Bên trong Uyên Hải cổ thành lại xuất hiện sinh linh cấp bậc quái thai."
"Có lẽ là hắn."
Khóe miệng Vân Mộng Trần hơi hơi giương lên.
Ở dưới cây cổ thụ, đám cường giả tuyệt đỉnh tại chỗ cao trên đạo đài ào ào mở mắt ra, từng đôi mắt rực rỡ sáng chói nhìn chằm chằm Trần Mục.
Cho dù là cường giả tuyệt đỉnh của vị diện xếp ở thứ hạng trên cũng lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng Trần Mục có thể đỡ được đạo chưởng ấn kia.
Răng rắc!
Phía trên bia đá xanh cổ xưa xuất hiện vết nứt, sau đó cả khối bia đá cao lớn hóa thành lưu quang, một khối ngọc thạch màu vàng nhạt cỡ bằng ngón cái bay lơ lửng ở giữa không trung.
Khối ngọc thạch kia chiếu ra đường vân cổ xưa, bên trong ngọc thạch có đường vân cực kỳ tinh diệu.
Bên trong ngọc thạch, còn ẩn chứa năng lượng đặc thù, tảng đá kia có giá trị không nhỏ, Trần Mục không chần chờ, hắn trực tiếp thu vào, không ít cường giả tuyệt đỉnh chung quanh để lộ ra ánh mắt tham lam.
Giây phút bia đá bị vỡ nát, toàn bộ Uyên Hải cổ thành chấn động kịch liệt, kim quang ngút trời, vẻ mặt của chủ tể bên ngoài cổ thành đều căng cứng, lão giả dưới cây cổ thụ ngoài thành mở mắt ra, trong mắt nổi lên ánh sáng, dường như nhớ ra cái gì đó.
Yên La liên bước nhẹ nhàng, nàng ta xuất hiện ở bên cạnh Trần Mục, cười chúc mừng nói: "Trần huynh, thật lợi hại, không ngờ ngươi có thể đánh vỡ được tấm bia đá kia."
Trần Mục lại lắc đầu cười khẽ: "Không phải ta làm, chỉ là tấm bia đá kia vốn dĩ đã sắp vỡ nát, ta đúng lúc để bàn tay lên mà thôi."
Chương 809 Tà Chủ Giáng Lâm (1)
Đối với lí do thoái thác như thế này của hắn, vẻ mặt của cường giả tuyệt đỉnh chung quanh khác nhau, bọn họ hồi tưởng lại, vừa rồi hình như Trần Mục cũng không có sử dụng bản lĩnh đặc biệt gì.
Long Khiếu Thiên không khỏi lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là bởi vì một quyền khi nãy của ta?"
Cho dù là thật hay giả, ánh mắt của cường giả tuyệt đỉnh có mặt ở đây đều tập trung ở trên người Trần Mục, còn có cường giả tuyệt đỉnh chạy đến, có đạo bóng người vĩ ngạn đứng trong sương mù dày đặc, nhìn không rõ ràng, có tiên tử tuyệt mỹ sau lưng mọc hai cánh nhẹ nhàng đáp xuống, còn có cường giả đáng sợ đứng ở đằng xa xem chừng.
Chỗ cao trên đạo đài, Phần Vũ đến từ vị diện đứng đầu xuất hiện ở trước mặt Trần Mục, toàn thân hắn ta tản ra uy áp mạnh mẽ, nhàn nhạt nói: "Đạo hữu, có thể đem viên ngọc thạch trong tay ngươi kia cho ta mượn quan sát một lát hay không."
"Không cho mượn."
Trần Mục không chút do dự cự tuyệt.
Viên ngọc thạch kia là chí bảo, Trần Mục biết tính toán của bọn họ, tuyệt đỉnh xung quanh đều ngấp nghé hắn, cổ thành nghiêm cấm tranh đấu, cho nên Trần Mục không có để ý, cho dù là vị diện Sâm La cũng không thể gây nên chuyện gì.
"Ta có Vũ Hóa Cổ Kinh, không biết có thể trao đổi với đạo hữu không." Tiên tử sau lưng mọc hai cánh trắng như tuyết đi tới gần, Yên La khom mình hành lễ: "Tỷ tỷ."
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Chờ sau khi ta nghiên cứu qua, có thể cân nhắc trao đổi."
Bạch Thanh Tuyết hơi hơi khom người: "Vậy được, nếu như đạo hữu có ý nghĩ, có thể tùy thời liên hệ với ta, Vũ Hóa Cổ Kiinh của vị diện Quang Minh bọn ta có thể không ngừng thuế biến, đi về hướng đại đạo cuối cùng, sẽ có trợ giúp đối với đạo hữu."
Phần Vũ cường thế nói: "Đạo hữu, nếu như ngươi đem viên ngọc thạch kia cho ta mượn quan sát, vị diện Sâm La bọn ta có thể kết làm minh hữu với vị diện Thâm Lam."
Hai mắt Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung tỏa sáng, nếu như có thể có được sự trợ giúp của vị diện đứng đầu, bọn họ nhất định có thể lấy được thành tích ở trong đại chiến vị diện.
Nghe vậy, cường giả tuyệt đỉnh chung quanh cảm giác được sự không ổn sâu sắc, nếu như vị diện Sâm La bảo vệ vị diện Thâm Lam, vị diện Hư Không liên hợp với vị diện Ám Ảnh cũng không dám ra tay với vị diện Thâm Lam, sẽ làm loạn rất nhiều kế hoạch vốn có.
Trần Mục mặt không biểu cảm, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, ta không cần sự trợ giúp của ngươi."
Hắn không có để ý Phần Vũ, cho dù hắn ta đến từ vị diện đứng đầu, nắm giữ sức mạnh cường đại.
Mạc Cửu Nhi ở gần đó vây xem, khóe miệng nàng ta hơi hơi giương lên, khẽ cười nói: "Hắn hẳn là không có thời gian quản chúng ta, hơn nữa còn có thể giúp chúng ta giải quyết rất nhiều phiền phức."
Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng đều không nói gì, bọn họ có thể phát giác được sự đáng sợ của Trần Mục.
Trong mắt Phần Vũ ẩn chứa sự tức giận, thân là cường giả tuyệt đỉnh của vị diện đứng đầu, lại bị Trần Mục khinh thường, hắn ta không có nhiều lời, trong mắt mang theo ý cười lạnh, sau đó lại trở lại trên đạo đài.
Biểu cảm của Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung nghiêm túc, lúc này đáy lòng vừa buồn vừa vui, bọn họ biết rõ, hành động của Trần Mục sẽ khiến Phần Vũ bất mãn, đến lúc đó khẳng định sẽ có rắc rối lớn.
Trần Mục không để ý đến ánh mắt của đám cường giả tuyệt đỉnh nữa, hắn nhún người nhảy lên, đi tới trên đạo đài chỗ cao, vị trí thấp hơn Phần Vũ và Chu Vạn Cổ rất nhiều.
Chỗ đạo đài càng cao, áp lực cần phải chịu càng lớn, tạo hóa lấy được càng phong phú.
Nếu như muốn ngộ đạo ở chỗ này, tất nhiên là phải tranh lấy vị trí cao hơn, vị trí của Trần Mục, không khỏi khiến cho mọi người hoài nghi thực lực chân thật của hắn, trong lúc bọn họ đang suy đoán, lại có một giọt kim quang rơi xuống trên người Chu Vạn Cổ.
Quanh thân Chu Vạn Cổ trải rộng áng vàng, thụy quang như dệt chéo vào nhau, giống như kim liên nở rộ.
"Thiên phú thật khủng khiếp!"
"Thực lực của hắn ta có thể xếp vào mười vị trí đầu."
"Ta nghe nói thực lực của Chu Vạn Cổ ở trong vị diện Luân Hồi thuộc vào hạng chót, hắn ta đã cường đại như thế, thì hai vị tuyệt đỉnh còn lại của vị diện Luân Hồi rốt cuộc mạnh tới cỡ nào."
Vẻ mặt của cường giả tuyệt đỉnh xung quanh ngưng trọng.
Chu Vạn Cổ có thể liên tiếp thu hoạch được hai giọt nguyên dịch ngộ đạo, đây là sự công nhận của cổ thụ.
Lần lượt có cường giả tuyệt đỉnh ngồi xếp bằng trên đạo đài, muốn giành được tạo hóa.
Yên La chủ động tới gần Lâm Thanh Đại, nàng ta chủ động ném ra cành ô liu, muốn lôi kéo vị diện Thâm Lam.
Lâm Thanh Đại đương nhiên sẽ không từ chối, hiện tại vị diện Thâm Lam trở thành bia ngắm, có thể nhận được sự ủng hộ của vị diện Quang Minh, có lẽ có thể thay đổi cục diện.
"Hầy!"
Long Khiếu Thiên đang thở dài! Hắn ta cảm thấy phần tạo hóa kia vốn dĩ thuộc về mình, là bị Trần Mục nhặt đi mất.
Trên đạo đài, Trần Mục hồi tưởng hình ảnh lóe lên trong đầu khi nãy, có đạo thân ảnh mông lung tung chưởng về phía trước, quy tắc trật tự chung quanh lần lượt bị phá nát, ngay cả đại đạo cũng bị tiêu diệt, thế bất khả kháng, thời không dập dờn, giống như một bàn tay lớn đẩy mạnh dòng sông thời gian.
Trần Mục bỗng nhiên nhìn về phía bàn tay, vẻ mặt hắn nghiêm túc, đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia chưa từng biến mất, mà chính là tan vào trong máu thịt của hắn, ở trong tay hắn.
"Đạo chưởng ấn này có liên quan tới ta!"
Trần Mục có thể kết luận, đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia, có liên quan tới quá khứ của hắn.
Một chưởng kia thế bất khả kháng, cho dù là Trần Mục của hiện tại, cũng không thể đuổi kịp.
Trần Mục nhắm mắt lại, hắn bắt đầu ngộ đạo, Hoàng Kim Cổ Thụ ở trước mặt chiếu rọi trong thức hải.
Tại thời điểm Trần Mục ngồi xếp bằng ngộ đạo, chung quanh cũng có rất nhiều cường giả tuyệt đỉnh đang vây xem hắn.
"Các ngươi nhìn."
Có cường giả tuyệt đỉnh phát hiện dị thường.
Bia đá xanh hằng cổ trường tồn bị đánh nát, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ trong chấn động, thì Hoàng Kim Cổ Thụ trước mắt lại xuất hiện dị biến.
Chương 810 Tà Chủ Giáng Lâm (2)
Có đoạn nhánh cây bắt đầu sinh trưởng, sau đó đẻ ra mầm xanh, trong chớp mắt nở ra bông hoa tươi đẹp.
Ngay cả Yên La cũng đều kinh ngạc nói: "Ta còn chưa từng nghe nói Tổ Thần thụ có thể nở hoa."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Thanh Tuyết phản chiếu ánh sáng, thanh âm của nàng ta lanh lảnh nói: "Tổ Thần thụ đến từ lúc thiên địa sơ khai, ẩn chứa tổ khí nguyên thủy, ta có thể cảm giác được, bên trong đóa hoa này ẩn chứa tổ khí nguyên thủy."
Tần Trường Sinh đi thẳng về phía trước, hắn ta nhìn bông hoa vàng óng ánh ở ngọn cây kia, lẩm bẩm nói: "Nghe đồn, tổ khí nguyên thủy có thể giúp cường giả tuyệt đỉnh lột xác."
Phần lớn cường giả tuyệt đỉnh chung quanh rất khó thăng cấp được nữa, nhưng mà loại tạo hóa nghịch thiên như tổ khí nguyên thủy này, có thể giúp cho bọn họ lột xác lần nữa, cho dù là tuyệt đỉnh đỉnh tiêm như Bạch Thanh Tuyết này cũng khó giấu được ánh mắt động tâm.
Soạt!
Một bóng người xuất hiện ở chỗ cao.
Long Khiếu Thiên xuất thủ trước, hắn ta vừa mất đi tạo hóa, hiện tại lại nhìn thấy tạo hóa, tất nhiên ngồi không yên, thế nhưng thân thể lại ngừng giữa không trung, rất khó tiếp tục tiến về phía trước.
"A...!"
Long Khiếu Thiên lớn tiếng gầm thét.
Hắn thậm chí còn hóa thân thành Hoàng Kim Cự Long mấy trăm trượng.
Cự Long quanh quẩn dưới tán cây, Kim Lân dưới cấm chế ma sát ra tia lửa, lại không thể mảy may tới gần được đoá Nguyên Thủy thần hoa, cường giả tuyệt đỉnh chung quanh đều hiểu, loại tạo hóa nghịch thiên kia có thể gặp được nhưng không thể cầu.
"Khụ khụ."
Long Khiếu Thiên từ chỗ cao rơi xuống, sắc mặt hắn ta tái nhợt, nắm đầu quyền ho khan, hai mắt đỏ bừng, tạo hóa gần ngay trước mắt, lại không cách nào lấy được.
"Tạo hóa thuộc về bọn họ."
Bạch Thanh Tuyết nhìn cường giả tuyệt đỉnh trên đạo đài, chỉ có tuyệt đỉnh ngộ đạo mới có thể giành được tạo hóa, đến cùng hoa rơi vào nhà nào, tất cả mọi người đều không rõ.
Minh Sát lạnh giọng nói: "Không phải Chu Vạn Cổ thì chính là Phần Vũ, ngộ tính của hai người bọn họ đáng sợ."
Mạc Cửu Nhi nhìn về phía Trần Mục, nàng ta cảm thấy đóa hoa này xuất hiện có liên quan tới Trần Mục, Yên La cũng nhìn về phía Trần Mục, đa số cường giả tuyệt đỉnh cho rằng tạo hóa thuộc về Chu Vạn Cổ, bởi vì hắn ta đã thu hoạch được hai giọt nguyên dịch ngộ đạo.
Trong thức hải của Trần Mục chiếu ra Hoàng Kim Cổ Thụ, cái cây kia dường như cắm rễ ở trong thức hải của hắn.
Cái cây kia vẫn đang không ngừng sinh trưởng và biến hóa, thậm chí còn mọc ra lá cây trông giống như lông vũ, giống như là Phượng Hoàng, Trần Mục có thể cảm giác được tần sóng năng lượng sinh mệnh.
Sinh mệnh là hữu hình, thế nhưng Trần Mục lại phát hiện hình chiếu vô hình cũng có tần sóng sinh mệnh, hắn nghĩ tới vùng đất Thái Hư, nhưng tần sóng này không giống với vùng đất Thái Hư, đây không phải thế giới tinh thần, hơn nữa hình chiếu chân chính, là những hình thức khác của sinh mệnh, dùng đường vân để tồn tại.
Trần Mục nhớ tới đạo chưởng ấn nhàn nhạt kia, chưởng ấn kia lưu tại phía trên bia đá, là in vào, là bằng chứng đã từng tới, lẳng lặng nói ra quá khứ.
"Sinh mệnh hữu hình cùng sinh mệnh vô hình, từ có đến không, từ không tới có, vạn đạo giống nhau, nguyên khởi vu vô, đạo chỉ vu nhất." Trần Mục nhỏ giọng lầm bầm, trong lòng hắn có cảm ngộ.
Trần Mục có thu hoạch trong lúc ngộ đạo, hắn có nhận thức sâu hơn đối với "một" và "không", bên trong cái "một" này bao hàm ngàn vạn, cái "không" này cũng không phải là không có gì cả, cũng có thể sinh vạn vật.
Hình chiếu Cổ Thụ trong thức hải kết ra hoa, mà trên nhánh cây chỗ cao thần hoa bỗng nhiên rơi xuống.
Cổ Thụ vốn dĩ dồi dào sinh cơ, trong chốc lát khô héo, cường giả tuyệt đỉnh dưới cây lộ ra ánh mắt hâm mộ, mà cường giả tuyệt đỉnh trên đạo đài ào ào mở mắt ra, Chu Vạn Cổ và Phần Vũ đều ngẩng đầu.
Con ngươi Phần Vũ ngưng lại, hắn ta theo bản năng nhìn về phía Chu Vạn Cổ, bởi vì hắn ta không nảy sinh liên hệ với đóa thần hoa kia, Chu Vạn Cổ nhìn chằm chằm vào đóa thần hoa kia, cuối cùng nhìn đóa hoa này đi về hướng Trần Mục.
Cường giả tuyệt đỉnh chung quanh đều nhìn về phía Trần Mục, trong ánh mắt của bọn họ ẩn chứa sự kinh ngạc.
Khóe miệng Mạc Cửu Nhi dấy lên ý cười: "Có một tin tức tốt, và một tin tức xấu."
Tần Trường Sinh ngầm hiểu, cười khổ nói: "Tin tức tốt là Trần Mục sẽ có phiền phức, tin tức xấu là thực lực của Trần Mục khủng bố, chúng ta phải cẩn thận."
Long Khiếu Thiên trừng to mắt: "Làm sao có thể, chẳng lẽ tên này không phải gặp may mắn?"
Yên La và Bạch Thanh Tuyết nhìn nhau, hai nữ tử đều hiểu Trần Mục đáng để lôi kéo, sắc mặt Minh Sát và Huyền Di ngưng trọng, bọn họ biết Trần Mục khẳng định khó đối phó.
Phần Vũ cũng kinh ngạc, hắn ta vốn tưởng rằng là Chu Vạn Cổ Thụ hoạch được tạo hóa, dù sao cũng là cường giả tuyệt đỉnh của vị diện Luân Hồi, có sự chống đỡ của mấy đời luân hồi, lại không ngờ rằng là Trần Mục thu hoạch được đóa tuyệt thế thần hoa kia.
Chỗ sâu trong Uyên Hải cổ thành, liên tiếp xuất hiện mấy đạo bóng người vĩ ngạn, bọn họ đứng ở đằng xa vây xem.
Có sương mù huyết sắc quỷ dị bay giữa không trung, trong đó có đạo thân ảnh khôi ngô, theo đó cất giọng lẩm bẩm: "Hắn tuyệt đối không phải tiểu bối vô danh."
"Có tổ khí nguyên thủy tẩy phạt nhục thân, chẳng lẽ là trước đại chiến vị diện sẽ xuất hiện cường giả đạo nhất?" Trung niên anh tuấn khôi ngô chân đạp lôi vân mà đến.
Hòa thượng đầu trọc có dáng vẻ giống như đứa trẻ nở nụ cười trên mặt, người khoác áo cà sa kim sắc, một tay cầm Hàng Ma Xử, một tay cầm thiền trượng: "Thật sự có Đạo Chi Cực Cảnh?"
Biểu cảm của Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung phức tạp, hai người bọn họ đã kích động tới nói không ra lời, Trần Mục cường đại rõ như ban ngày, hiện tại hắn không thể nghi ngờ chính là tồn tại bắt mắt nhất, cũng là nguy hiểm nhất, rất dễ gặp phải vây công.
Đoá thần hoa kia bay lơ lửng ở đỉnh đầu Trần Mục, năng lượng trong suốt kim sắc đổ ra, đó là tổ khí nguyên thủy, máu trong cơ thể Trần Mục dâng trào.
Sức mạnh đại đạo trong cơ thể đang tăng cường.
Đám cường giả tuyệt đỉnh đều cảm nhận được uy hiếp, bọn họ không dám coi thường Trần Mục, trong mắt Phần Vũ mang theo chiến ý, hắn ta muốn đánh bại Trần Mục để chứng minh.