Thần hoa tan vào trong thân thể Trần Mục, trong thức hải đóa hoa này phóng ra quang huy thần bí, tổ khí nguyên thủy tẩy phạt nhục thân, năng lượng tinh thuần tan vào toàn thân, kiếm đạo trong cơ thể cũng sinh ra biến hóa.
Trên người Trần Mục có kiếm quang bay vọt lên trời, đạo kiếm quang kia rực rỡ chói mắt, hai mắt Chu Vạn Cổ như kiếm, hắn ta đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng.
Tuyệt đỉnh chung quanh đều cảm giác được hàn ý, đạo kiếm quang kia cực kỳ khủng bố, Yên La nói khẽ: "Đạo binh tầm thường căn bản là không có cách nào ngăn cản được kiếm quang của hắn."
Kiếm quang ngưng tụ thành cự kiếm, chỉ thẳng tinh không, toàn bộ Uyên Hải đều có thể trông thấy thanh kiếm quang này.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, Vân Mộng Trần nhìn cự kiếm vắt ngang qua tinh không kia, nàng ta có thể cảm nhận được kiếm ý của Trần Mục: "Hi vọng là ta đúng."
Vân Mộng Trần cho Trần Mục mượn đạo binh của mình, chính là nhìn trúng tiềm lực của hắn, có một ngày, có lẽ hắn có thể trở thành chí cường giả của mảnh thế giới này.
Cổ Thụ khô héo, Trần Mục lại tràn đầy sinh cơ, quanh thân hắn lượn lờ ngọn lửa màu vàng, nhục thân lột xác lần nữa, da thịt tràn ra bất diệt quang huy.
Lâm Thanh Đại kích động nói: "Trần đại ca thật lợi hại, e rằng ở cảnh giới tuyệt đỉnh hắn không có đối thủ."
Diệp Thương Khung cũng có suy nghĩ như thế, nhưng hắn ta duy trì bình tĩnh: "Khó nói, vẫn là phải cẩn thận."
Tần Trường Sinh quay người: "Không có gì đáng xem cả, vẫn là chuẩn bị tốt cho đại chiến kế tiếp đi."
Tiêu Vô Cùng và Mạc Cửu Nhi quay người rời đi.
Đám tuyệt đỉnh Long Khiếu Thiên lần lượt rời đi, Yên La nhìn về phía Lâm Thanh Đại: "Lâm muội muội, nếu như có hứng thú, không bằng đến động phủ của ta uống hai chén."
Vị diện Quang Minh ném đến cành ô liu, Lâm Thanh Đại đương nhiên sẽ không chối từ, mỉm cười gật đầu: "Được thôi, đa tạ ý tốt của tỷ tỷ."
Phần Vũ nhìn chằm chằm Trần Mục rất lâu, sau cùng không thể làm gì mà rời đi, cổ thụ khô héo, bọn họ không có cách nào ngộ đạo ở đây nữa, cường giả tuyệt đỉnh trên đạo đài lần lượt rời đi.
Tụ hội vốn dĩ náo nhiệt trở nên quạnh quẽ, nơi xa bóng người cường giả tuyệt đỉnh lần lượt biến mất, trên đạo đài chỉ còn Trần Mục và Chu Vạn Cổ vẫn đang ngồi xếp bằng ngộ đạo.
Chu Vạn Cổ hấp thu xong nguyên dịch ngộ đạo, đạo quả của hắn ta có chỗ tinh tiến, sau đó nhìn về phía Trần Mục ở gần đó, hắn ta cảm giác được áp lực như có như không, loại cảm giác này hắn ta từng cảm nhận được ở trên người Thiên giai chủ tể, nhưng đó là cường giả có cảnh giới hơn xa hắn ta, mà cảnh giới của Trần Mục lại giống với hắn ta.
"Chẳng lẽ hắn là biến số?"
Ánh mắt Chu Vạn Cổ ngưng lại, hắn ta tích lũy ba đời tạo hóa, chính là đang đợi đại chiến vị diện lần này.
Trần Mục còn đang trong trạng thái ngộ đạo, Chu Vạn Cổ không có quấy rầy hắn, một mình rời đi.
Lâm Thanh Đại và Yên La uống rượu trong động phủ, vị diện Quang Minh muốn kết minh cùng vị diện Thâm Lam, ở vùng đất Khư Tịch phải phối hợp với nhau mới có thể đi xa hơn.
"Tỷ tỷ, ta sẽ nói ý nghĩ của các ngươi cho Trần đại ca biết, hắn hẳn là sẽ không từ chối."
"Nếu như có cơ hội, vị diện Chi Tử của bọn ta cũng muốn đơn độc gặp mặt Trần Mục." Yên La mỉm cười nói.
Lâm Thanh Đại cười gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ giúp đỡ liên hệ."
Thực lực của vị diện Quang Minh cực kỳ mạnh, nghe đồn thực lực của vị diện Chi Tử của bọn họ có thể xếp vào năm vị trí đầu, Lâm Thanh Đại đương nhiên muốn liên thủ với bọn họ.
Ba tháng sau.
Trần Mục mở mắt ra.
Trong chốc lát, thiên địa gió giục mây vần, thân ảnh của Trần Mục trở nên cao lớn vĩ đại, hắn thu liễm khí thế, chớp mắt trở lại bên ngoài động phủ của mình.
Lâm Thanh Đại vẫn đang ở chỗ này chờ đợi, nàng ta nhìn thấy Trần Mục, vẻ mặt kích động: "Trần đại ca, vị diện Quang Minh muốn liên minh với chúng ta, huynh thấy thế nào?"
Trần Mục mỉm cười nói: "Được thôi."
"Yên La muốn mời huynh đơn độc gặp mặt."
"Sau này có thời gian rồi nói sau."
Trần Mục còn có việc phải xử lý, hắn trở lại động phủ, Lâm Thanh Đại cũng không có cưỡng cầu.
Trở lại trong động phủ, Trần Mục lấy ra viên ngọc thạch màu vàng kia, bên trong có đường vân cổ xưa.
Trần Mục vuốt vuốt ngọc thạch, năng lượng đặc thù ẩn chứa trong đó, có thể trợ giúp tu luyện, ký hiệu bên trên rất đặc biệt, "Đường vân này giống như bản đồ."
Hắn lạc ấn "ký hiệu" bên trong ngọc thạch vào thức hải, trải qua nghiên cứu, cảm thấy giống như bản đồ.
Đột nhiên, ngọc thạch rung động, ký hiệu bên trong lạc ấn ở trên cánh tay Trần Mục, bắt đầu lan tràn, Trần Mục nhíu mày, ngọc thạch trong tay dần dần mờ nhạt.
Trần Mục nhìn đường vân đặc thù trên cánh tay, rất nhanh nó liền ẩn nấp dưới da thịt, cùng với huyết nhục hô hấp, đường vân này tựa như có sinh mệnh.
Ầm ầm!
Ngoài động phủ truyền đến tiếng vang đinh tai nhức óc, Trần Mục không có thời gian nghiên cứu đường vân ở cánh tay, hắn ra ngoài động phủ, bầu trời bên ngoài xuất hiện vòng xoáy chín màu, chỗ sâu trong vòng xoáy giống như mắt dọc, quan sát toàn bộ cổ thành.
Cường giả tuyệt đỉnh ở Uyên Hải cổ thành ào ào ra khỏi động phủ, ánh mắt của bọn họ nóng như lửa mà nhìn con mắt dọc có ánh sáng chói lọi kia, nơi đó là vùng đất Khư Tịch, có tạo hóa đếm không hết, là tạo hóa địa cùng cực.
Từng đạo từng đạo cột sáng từ bên trong "mắt dọc" rơi xuống, Trần Mục bị ánh sáng màu vàng bao phủ, đám cường giả tuyệt đỉnh lần lượt biến mất, đại chiến vị diện chính thức bắt đầu.
Vị diện Quang Minh còn muốn nói chuyện với Trần Mục, thế nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, đại chiến vị diện bắt đầu sớm, tất cả cường giả tuyệt đỉnh đều bị truyền tống đến vùng đất Khư Tịch.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, đám chủ tể Vân Mộng Trần đều nhìn chằm chằm lên bầu trời, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, trận đại chiến này, sẽ quyết định vận mệnh của mỗi vị diện.
. . .
Thiên Cung, chủ điện.
Đông đảo thần tiên đại năng hội tụ ở nơi này.
Vẻ mặt Chúc Chiếu ngưng trọng nói: "Đế hậu có lệnh, để cho chúng ta tiến về chỗ sâu trong tinh không, tùy thời chuẩn bị chiến đấu, hiện tại lập tức xuất phát."
Chương 812 Phong Ấn Tà Chủ (1)
Từng chiếc từng chiếc chiến thuyền bay vọt lên trời.
Liễu Trung Nguyên và Thủy Kỳ Lân trấn thủ Thiên Cung, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc: "Tiền phương thế nào?"
Chúc Chiếu lắc đầu than nhẹ: "Không rõ, một mình đế hậu trấn thủ thông đạo vị diện, nàng bảo chúng ta bây giờ bố trí đạo phòng tuyến thứ hai."
Liễu Trung Nguyên cùng Thủy Kỳ Lân nhìn nhau cười khổ: "Mặc dù thực lực của đế hậu rất mạnh, nhưng một mình đối mặt với đông đảo cường giả, chỉ sợ một cây chẳng chống vững nhà."
Chúc Chiếu gật đầu: "Ta muốn đi trợ giúp, nhưng bị nàng từ chối, nàng để cho chúng ta bố trí đạo phòng tuyến thứ hai, tình hình lúc này có lẽ thật không tốt."
Vẻ mặt mọi người ngưng trọng, toàn bộ Thiên Cung đều tràn ngập không khí đè nén.
Chỗ sâu trong tinh không, xung quanh vị diện thông đạo, vạn dặm đóng băng, có đạo thân ảnh thánh khiết đưa lưng về phía chúng sinh, trước người là tấm chắn do ánh bạc thánh khiết ngưng tụ mà thành.
Rắc!
Tiếng vỡ tan vang lên.
Tấm chắn thánh khiết bị xé rách.
U quang từ vị diện thông đạo tràn vào, sức mạnh to lớn đáng sợ khiến cho không gian vặn vẹo, băng tuyết bị phá nát, sinh linh không thuộc về vị diện này cưỡng ép giáng xuống.
Đó là sinh linh hình người vĩ ngạn, trên người có rất nhiều đôi mắt, giây phút ông ta giáng xuống, ánh kiếm màu bạc xé rách không gian, chớp mắt là tới.
Sinh linh vĩ ngạn giơ tay lên, lúc mở lòng bàn tay ra, đôi mắt u ám ở lòng bàn tay cũng đồng thời mở ra.
Ánh kiếm màu bạc chém qua, bàn tay của sinh linh vĩ ngạn bị cắt đứt, đôi mắt đang chảy máu, vết thương hiện ra u quang, huyết dịch tụ mà không tan.
"Không tồi."
Lòng bàn tay Tà chủ rất nhanh liền khép lại, khóe miệng hơi hơi giương lên, trong mắt có chút cao ngạo.
Vị diện Tà Thần tiến công bị Khương Phục Tiên một mình ngăn cản rất nhiều lần, điều này khiến cho Tà Thần trở nên rất không kiên nhẫn, ông ta muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên lựa chọn tự mình động thủ.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên lạnh nhạt, nàng ta không sợ hãi, cũng không có khinh địch.
Tà chủ phóng ra uy áp của chủ tể, không gian xung quanh vặn vẹo, ngay cả sao trời ở xa xa cũng đang chấn động, giữa thiên địa một mảnh xơ xác tiêu điều.
Khương Phục Tiên nhấc đầu ngón tay lên, trong tay ánh bạc hóa thành trường kiếm, kiếm quang lan ra vạn dặm, không gian bị cắt đứt, phảng phất như muốn chia đôi đất trời.
"Hừ!"
Tà chủ hừ lạnh.
Ông ta hờ hững phất tay, vẻ mặt lạnh lùng, quy tắc trật tự trước người bị chặt đứt, trong hư không xuất hiện mắt đen lớn cỡ ngôi sao, thu hút hồn người.
Lúc kiếm quang tới gần, mắt đen phát ra u quang, ánh bạc thánh khiết bị thôn phệ.
Tà chủ chậm rãi tới gần, vẻ mặt ông ta lạnh lùng nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý thần phục, bản tôn có thể cho ngươi sống tiếp."
Đôi mắt xanh biếc của Khương Phục Tiên tràn ra ánh bạc, tóc bạc của nàng ta rối tung, áo giáp trắng bạc bao bọc toàn thân, hai tay nắm Băng Hồn và Tuyết Phách, tư thế hiên ngang, không có chút e ngại nào.
"Ngu xuẩn mất khôn."
Mắt đen to lớn trước người Tà chủ phóng ra u quang, trật tự quy tắc của vị diện này không thể chịu đựng được cỗ uy áp kia, lần lượt bị phá nát, cột sáng màu đen nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Khương Phục Tiên.
Trước mặt Khương Phục Tiên song kiếm giao nhau, ánh bạc chữ thập theo lưỡi kiếm vung mà bắn ra.
Chỗ sâu trong tinh không sáng lên ngôi sao chữ thập.
Ánh bạc và u quang va chạm tại chỗ sâu trong tinh không.
Khương Phục Tiên phóng thích sức mạnh vị diện trong cơ thể, ánh bạc chữ thập trở nên cường thịnh, u quang bị đánh lui, mắt đen lớn cỡ ngôi sao bị chém ra.
"Thú vị."
Tà chủ không chút hoang mang, trước người ông ta xuất hiện u sương, ánh bạc thánh khiết bị u sương thôn phệ, Tà chủ phát ra tiếng cười giễu cợt.
Khương Phục Tiên mặt không biểu cảm, tay nàng ta nắm song kiếm phóng về phía Tà chủ, lựa chọn chủ động xuất kích, giây phút tới gần, Tà chủ một mặt khinh thường cười lạnh, ông ta giang hai cánh tay, cánh tay và mắt đen trên người lần lượt mở ra, uy áp phát ra càng khủng bố.
Trong hư không phía sau lưng Tà chủ, vô số mắt đen bỗng dưng xuất hiện, giống như ngôi sao đen nhánh đầy trời, mỗi cái mắt đen đều nắm giữ năng lượng kinh khủng, hình ảnh kia tựa như ngày tận thế.
Tất cả mắt đen đồng thời vọt ra u quang, nghìn tơ vạn sợi, như là la võng, Khương Phục Tiên vung kiếm, chặt đứt u quang đang lao tới trước mặt.
Đại đạo đều đang chấn động.
Khương Phục Tiên chớp mắt tới gần Tà chủ, Băng Phách hướng về phía trước chém ra, kiếm quang không thể địch nổi, Tà chủ giơ tay lên, quyền trượng đầu lâu đen nhánh ngang giữa không trung, đó là chí bảo của Tà chủ.
Quyền trượng đầu lâu va chạm với Băng Phách.
Ầm ầm!
Không gian vặn vẹo, đại đạo lay động, sao trời xung quanh vỡ nát như bọt biển.
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên ẩn chứa hàn ý, nàng ta phóng thích tất cả sức mạnh vị diện trong cơ thể, ánh bạc nồng đậm bao phủ sao trời ở chung quanh vị diện thông đạo.
"Vị diện rách nát, vậy mà lại có cường giả như ngươi, không hổ là vị diện Vĩnh Hằng."
Tà chủ cảm giác được áp lực, vẻ mặt ông ta nghiêm túc, đôi mắt trên người lần lượt mở ra, sức mạnh tăng vọt trong nháy mắt, thân hình trở nên vĩ ngạn, bóng người chiếu rọi thiên địa.
Đùng!
Khương Phục Tiên bị Tà chủ đẩy lui.
Tà chủ mở ra trăm mắt trên toàn thân, trong lòng bàn tay vọt ra một luồng u quang, nháy mắt liền đánh ra, Khương Phục Tiên không kịp né tránh, đầu vai có đoá huyết hoa nở rộ.
Khương Phục Tiên cắn chặt hai hàm răng trắng, quay người rời đi, trong chớp mắt rời xa vị diện thông đạo.
"Ha ha, muốn đi?"
Tà chủ dậm chân hướng về phía trước, một bước đuổi kịp Khương Phục Tiên, ông ta giơ tay lên, vô số u quang bắn ra, giống như thiên la địa võng bao phủ về phía Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên bị u quang xây thành lồng giam giam giữ, Tà chủ nhìn nàng ta, chế giễu nói: "Ngươi rất mạnh, nếu như nguyện ý thần phục vị diện Tà Thần bọn ta, bản tôn có thể tha cho ngươi không chết, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi."
"Chỉ bằng ngươi?"
Đầu vai Khương Phục Tiên nhuốm máu, vẻ mặt nàng ta vẫn cao ngạo như cũ, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa hàn ý.
"Không biết tốt xấu."
Chương 813 Phong Ấn Tà Chủ (2)
Tà chủ đưa tay về phía Khương Phục Tiên, mắt đen trong lòng bàn tay hiện ra u quang, bỗng nhiên ông ta nắm quyền, lồng giam được xây từ u quang nổ tung, không gian vỡ nát, chỗ sâu trong tinh không tràn ngập ánh bạc, hết thảy quy về yên tĩnh.
Trời đất im lặng, Tà chủ nhìn Khương Phục Tiên hóa thành ánh bạc đầy trời, ông ta cười to ha ha, bỗng nhiên tiếng cười im bặt dừng lại, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Tà chủ đột nhiên đánh ra một đạo u quang về phía trước, đạo u quang kia lại xuất hiện từ phía sau.
"Là cạm bẫy!"
Tà chủ nắm nắm đấm, cánh tay ông ta rung lên, đạo u quang kia liền bị đánh tan: "Hừ, dựa vào kết giới này, mà muốn giam giữ bản tôn, nực cười."
Bên ngoài kết giới.
Khương Phục Tiên đứng tại chỗ sâu trong tinh không, quanh thân bao phủ ánh bạc, sắc mặt nàng ta tái nhợt, vừa rồi vì đưa Tà chủ vào không gian kết giới đã bố trí từ trước, chỉ có thể ngưng tụ một đạo phân thân cường đại, vậy nên phải trả một cái giá cực kỳ nặng nề.
Bên trong vị diện thông đạo vọt ra lượng lớn cường giả Tà tộc, bọn họ không có phát giác được khí tức của Tà chủ, chỉ thấy ánh kiếm màu bạc đánh tới, cường giả Tà tộc bị chém giết thành mảng.
Chỉ có số ít tuyệt đỉnh chạy ra khỏi vị diện thông đạo, Khương Phục Tiên không có chém tận giết tuyệt, chính là tiết kiệm năng lượng, hơn nữa là vì giết gà dọa khỉ.
Tà chủ bị phong ấn, nhất định có thể uy hiếp được cường giả của vị diện Tà Thần, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, Khương Phục Tiên nhìn không gian kết giới ở phía xa, nàng ta biết rõ, không có khả năng vĩnh viễn phong ấn chủ tể.
Chúc Chiếu và U Huỳnh chỉ huy thần tiên đại năng đi tới chỗ sâu trong tinh không, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Các ngươi trấn thủ chỗ sâu trong tinh không, chống lại kẻ địch vực ngoại."
Khương Phục Tiên nháy mắt trở lại Thiên Cung.
Sau khi phong ấn Tà chủ, nàng ta mới dám nghỉ ngơi một lát.
Khương Phục Tiên từng đánh chết lượng lớn cường giả của vị diện Tà tộc, thu hoạch được đại lượng tin tức có liên quan tới vị diện Tà Thần, trong đó Tà chủ còn chưa phải mạnh nhất.
Vị diện Tà Thần còn có một vị Tổ Tà Thần, sức mạnh của Tổ Tà Thần hơn xa Địa giai chủ tể, ông ta phải trấn thủ vị diện Tà Thần, sẽ không dễ dàng xuất thủ.
Thiên Cung.
Khương Phục Tiên đã rất lâu chưa có trở về, nàng ta đổi một bộ váy áo trắng như tuyết, liền đi tới Tiên giới.\
Tiên giới, Tiêu Dao minh.
Tần Nghê Thường đang làm việc trong điện.
Khương Phục Tiên mỉm cười xinh đẹp: "Sư muội."
"Sư tỷ, tỷ trở về rồi." Tần Nghê Thường hưng phấn đứng dậy: "Nguy cơ giải trừ chưa?"
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: "Ta tạm thời phong ấn Tà chủ, nhưng nguy hiểm còn chưa có giải trừ, chỉ có thể chờ đợi phu quân trở về, ta tin tưởng chàng ấy."
Tần Nghê Thường không khỏi than nhẹ: "Hi vọng tiểu sư đệ có thể về sớm một chút."
"Sư tỷ, tỷ muốn tới nhân gian thăm Đậu Đậu đi." Tần Nghê Thường dò hỏi.
Khương Phục Tiên hơi hơi mỉm cười: "Đúng vậy, thuận tiện trở về thăm mọi người, ta còn có việc muốn nhờ sư muội."
"Sư tỷ, việc gì?"
"Có thể ta sẽ rời đi một đoạn thời gian."
Tần Nghê Thường trợn to con ngươi, kinh ngạc nói: "Sư tỷ, tỷ muốn đi nơi nào?"
"Ta nhớ tới một vài quá khứ không cách nào chặt đứt được, cần đến một nơi rất xa." Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười, Tần Nghê Thường không biết phải làm sao.
Khương Phục Tiên kéo tay Tần Nghê Thường: "Sư muội, lại phải làm phiền ngươi, Thiên Cung cần ngươi giúp đỡ, hi vọng ngươi có thể giúp sư tỷ và tiểu sư đệ."
Tần Nghê Thường nở nụ cười xinh đẹp: "Sư tỷ, ta sẽ ta dốc hết khả năng, tỷ yên tâm đi."
Khương Phục Tiên ôm Tần Nghê Thường, khẽ vuốt phía sau lưng nàng ta: "Sư muội, cám ơn ngươi."
"Sư tỷ."
Mặc dù Tần Nghê Thường thường xuyên oán trách Khương Phục Tiên, nhưng trong lòng lại xem nàng ta như chỗ dựa.
Lúc Khương Phục Tiên trở về nhân gian, còn mang cả Trần Đồng và Trần Tô về nghỉ ngơi.
Bắc Hoang, Trần gia.
Khương Phục Tiên trở lại Trần gia, Đậu Đậu lập tức đi tới bên cạnh nàng ta, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng nàng ta, giống như đứa trẻ: "Nương, ngài kết thúc bế quan rồi?"
"Đúng thế."
Khương Phục Tiên ôm khuôn mặt của Đậu Đậu, nàng ta trổ mã xinh đẹp, hoàn mỹ kế thừa ưu điểm của phụ mẫu.
Đậu Đậu có thiên phú cường đại, tuổi còn trẻ, đã nắm giữ thực lực của Chí Tôn.
Đường Uyển và Trần Nghiêm ở Hồng Châu, Trần Dĩnh mang bọn họ đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, Trần Dao quanh năm ở trong nhà, hiện tại nàng ta cũng nắm giữ thực lực Chí Tôn.
Trên mặt Trần Dao nở nụ cười ngọt ngào: "Phục Tiên tỷ, gần đây luôn ngóng trông có thể nhìn thấy tỷ."
"Dao Dao, ngươi lại đẹp lên rồi."
"Vẫn là Phục Tiên tỷ xinh đẹp nhất."
Đậu Đậu cười ngọt ngào nói: "Tiểu cô và mẫu thân đều xinh đẹp, cả nhà chúng ta đều đẹp."
"Vẫn là Đậu Đậu miệng ngọt." Trần Dao che miệng cười khẽ, nàng ta nhìn về phía Khương Phục Tiên, đôi mắt đẹp ngưng lại: "Phục Tiên tỷ, ta thấy tỷ có chút mỏi mệt, lần này về Trần gia, nghỉ ngơi thêm hai ngày đi."
Đậu Đậu ôm cánh tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên, nàng ta nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của mẫu thân, mặt mũi tràn đầy biểu cảm đau lòng: "Nương, ngài ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu: "Được, nương ở Trần gia chơi hai ngày cùng các ngươi."
Các nàng cùng đi đến tổ trạch thăm hỏi Trần Thiên Nam, đám người Trần Tô và Trần Đồng cũng tới.
Đậu Đậu mỉm cười đề nghị: "Tằng tổ, gọi nhị thúc bọn họ đều trở về cho náo nhiệt đi."
Trần Thiên Nam cười gật đầu: "Được, cũng đã rất lâu không có trông thấy bọn họ rồi."
Trần Đồng cùng Trần Tô chủ động đi thông báo cho mọi người.
Trần Dao cười ngọt ngào nói: "Ta đi đón cha nương, Đậu Đậu, ngươi cùng nương của ngươi trò chuyện đi."
Đậu Đậu kéo tay Khương Phục Tiên, hai mẫu nữ tản bộ ở ven hồ gần Trần gia.
Khương Phục Tiên có thể nhìn thấy sự trưởng thành của Đậu Đậu, nàng ta thiên phú dị bẩm, còn vô cùng nỗ lực, thậm chí đã đuổi kịp bước chân của cường giả lão bối.
"Nương, bây giờ ta có thể giúp người chia sẻ nỗi lo." Đậu Đậu nhìn mẫu thân, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
Ánh mắt Khương Phục Tiên ôn nhu, dịu dàng nói: "Đậu Đậu, nương hi vọng con có thể vui vẻ trưởng thành."
Chương 814 Phong Ấn Tà Chủ (3)
"Mẫu thân, ta bây giờ không phải là trẻ con, ta có thể giúp ngài." Trong mắt Đậu Đậu lóe ánh sáng.
Khương Phục Tiên nhìn về phía nữ nhi, sau đó xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, dịu dàng nói: "Đậu Đậu, có lẽ nương phải rời đi một đoạn thời gian rất dài."
"Mẫu thân, ngài muốn đi đâu thế?"
"Ta muốn đi tìm phụ thân của con."
Đậu Đậu chớp chớp mắt, liền vội vàng hỏi: "Mẫu thân, ngài biết cha ở đâu?"
Khương Phục Tiên lấy ra nửa khối ngọc bội, mỉm cười gật đầu: "Ta cần phải tìm được cha của con."
Mặt nhỏ của Đậu Đậu tràn đầy lo lắng: "Mẫu thân, ta nghe cường giả lão bối nhắc qua, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, cho dù là thực lực của cha và nương, đặt ở bên ngoài cũng không đáng chú ý, Đậu Đậu không muốn ngài mạo hiểm."
"Cha con cần sự trợ giúp của nương." Lần này Khương Phục Tiên không có gạt Đậu Đậu, nàng ta biết Đậu Đậu đã trưởng thành, có một số việc có thể nói cho nàng ta biết.
Đậu Đậu im lặng một lát, đôi mắt nàng ta sáng ngời, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Nương, sau khi ngài rời đi, ta có thể làm việc thay chỗ ngài."
Khương Phục Tiên kéo nữ nhi vào trong ngực: "Đậu Đậu, cha con sẽ kiêu ngạo vì con."
"Nương, Đậu Đậu sẽ không để cho các ngài thất vọng." Trong đôi mắt của Đậu Đậu mang theo ánh sáng.
Đám Thần tộc Chúc Chiếu đều hi vọng Đậu Đậu có thể trở thành Thiên Đế, Đậu Đậu là nữ nhi của Trần Mục và Khương Phục Tiên, bất luận tộc nào đều nguyện ý tiếp nhận chỉ huy của nàng ta.
Ban đêm.
Trần gia tụ hội tại sân tập võ.
Khương Phục Tiên không nói ra chuyện muốn rời đi, mọi người nâng chén uống mừng, trò chuyện vui vẻ.
Hôm sau, sáng sớm.
Khương Phục Tiên và Đậu Đậu đi tới Lăng Vân tông.
"Bái kiến sư tôn."
"Tiểu sư muội càng lúc càng giống sư tôn."
Mặt mày Triệu Phi Yến tràn đầy nụ cười vui mừng, nàng ta thân mang váy tím lộng lẫy, đoan trang lãnh diễm, ở trước mặt Khương Phục Tiên, vĩnh viễn là đứa trẻ chưa trưởng thành.
Khương Phục Tiên đã rất nhiều năm chưa có trở về, Lăng Vân tông sớm đã không còn như năm đó, hiện tại Lăng Vân tông là tông môn cường đại nhất phàm gian, thiên kiêu vô số.
Lăng Vân phong, đỉnh núi.
Triệu Phi Yến và Trần Tiểu Đậu đứng ở bên cạnh Khương Phục Tiên, các nàng quan sát toàn bộ Lăng Vân tông.
"Sư tôn, đó là tiểu đồ đệ Triệu Linh Hân mà ta vừa thu, nàng ta thiên tư thông minh, có tiềm lực hơn ta." Triệu Phi Yến chỉ vào Tử Dương phong, chỗ đó có tiểu cô nương tóc ngắn đầu trắng bạc đang luyện kiếm, thái độ nghiêm túc đoan chính.
Khương Phục Tiên nháy mắt xuất hiện ở trong núi, Triệu Linh Hân trừng to đôi mắt sáng ngời, nhỏ nhẹ nói: "Xin hỏi, ngài là sư tổ sao?"
"Đúng thế."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Linh Hân kích động, nàng ta còn muốn quỳ bái dập đầu, nhưng mà lại không thể quỳ xuống.
Khương Phục Tiên đưa tay, dây chuyền ngọc trắng như tuyết bay xuống trước mặt Triệu Linh Hân: "Linh Hân, sư tổ tặng cho ngươi lễ gặp mặt, về sau phải tu luyện cho tốt."
Triệu Linh Hân tiếp nhận dây chuyền ngọc, liên tục gật đầu: "Sư tổ, ta sẽ cố gắng."
Triệu Phi Yến nhắc nhở: "Vị này là nữ nhi của sư tổ, Linh Hân, ngươi phải gọi là tiểu sư thúc."
"Linh Hân bái kiến tiểu sư thúc."
Triệu Linh Hân khom mình hành lễ với Trần Tiểu Đậu.
Trần Tiểu Đậu che miệng cười khẽ: "Nương, ta cũng giống như cha, thành tiểu sư thúc của Lăng Vân tông."
Khương Phục Tiên và Triệu Phi Yến nhìn nhau cười một tiếng.
"Sư tôn, có muốn ta triệu tập đệ tử tông môn hay không, bọn họ nhìn thấy ngài nhất định sẽ rất vui vẻ."
"Được, đi thôi."
Sau khi tin tức Khương Phục Tiên trở lại Lăng Vân tông truyền ra, sơn môn chấn động, các đệ tử đều lập tức vội vàng trở về, toàn bộ Lăng Vân tông người đông nghìn nghịt.
Trước Tông Môn đại hội, Khương Phục Tiên đi tới Trích Tinh phong thăm hỏi Tô Mân, ông ta vẫn giống như thường ngày, pha trà, ngồi bên trên chiếc ghế phơi nắng.
"Sư thúc."
"Sư tổ."
"Sư thúc tổ."
Đám người Khương Phục Tiên khom mình hành lễ.
Tô Mân đứng dậy, khuôn mặt hòa ái, cười hoan nghênh nói: "Phục Tiên, các ngươi không cần đa lễ, mau ngồi, ta rót trà cho các ngươi."
"Sư tổ, để ta."
Trần Tiểu Đậu nhiệt tình rót trà cho mọi người.
Tô Mân cười hỏi: "Phục Tiên, ngươi đến, có phải còn có chuyện khác không?"
"Sư thúc, có phải ngài có năng lực quay ngược thời gian không?" Khương Phục Tiên dò hỏi.
Vẻ mặt Triệu Phi Yến cùng Trần Tiểu Đậu kinh ngạc, quay ngược thời gian là năng lực rất đáng sợ, cho dù là Chí Tôn cũng không thể làm được.
Tô Mân hiện tại vẫn là cảnh giới Kiếm Thánh, cho dù bây giờ hoàn cảnh thiên địa không hạn chế thành tiên, nhưng ông ta vẫn không lựa chọn thành tiên.
"Ta có thể quay ngược thời gian trong phạm vi nhỏ, nhưng đó không phải thời gian quay lại thật sự, thời gian không cách nào nghịch chuyển được." Cả đời này của Tô Mân đều đang nghiên cứu thời gian, ông ta có thể coi khinh sự gặm nhấm của thời gian, nhưng lại không có cách nào thay đổi thời gian.
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Sư thúc, nếu như là ký ức, có thể quay ngược được không?"
Tô Mân khẽ lắc đầu: "Phục Tiên, ngươi có năng lực nhìn lại quá khứ trong dòng sông thời gian, ta không giúp được ngươi, ngươi phải đối mặt với quá khứ của mình."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, Trần Tiểu Đậu kinh ngạc nói: "Nương, ngài có quá khứ như thế nào vậy?"
Triệu Phi Yến cũng tò mò mà nhìn sư tôn.
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Nương cũng không rõ lắm, ta muốn đi tìm quá khứ của ta."
Trần Tiểu Đậu không có hỏi nhiều.
Khương Phục Tiên để cho nàng ta trò chuyện với Tô Mân, nàng ta cùng Triệu Phi Yến đi tới Tông Môn đại hội.
Tông Môn đại hội rầm rộ hơn bao giờ hết, Khương Phục Tiên nói đơn giản hai câu, nàng ta còn khích lệ đám tiểu bối tu hành, đám người Tô Mân cũng đứng nhìn ở phía xa.
Trần Tiểu Đậu nhìn mẫu thân ở chỗ cao vạn người ngắm nhìn, trong lòng nàng ta dấy lên đấu chí, phải trở thành tồn tại vĩ đại giống phụ thân và mẫu thân vậy.
Tông Môn đại hội kết thúc, Khương Phục Tiên mang theo Trần Tiểu Đậu trở lại Trần gia, Trần Dao và Trần Dĩnh các nàng đều vây quanh hai mẫu nữ, bọn họ ngồi ở trong đình viện trò chuyện.
"Dĩnh Dĩnh, ta muốn ngươi ở bên cạnh Đậu Đậu." Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Phục Tiên tỷ, ta sẽ chăm sóc tốt cho Đậu Đậu, tỷ yên tâm."
Chương 815 Thái Âm Chi Hồ (1)
Trần Dao trịnh trọng nói: "Phục Tiên tỷ, ta biết tình huống ở chỗ sâu trong tinh không phức tạp, ta muốn góp một phần sức, xin cho phép ta đi tới chỗ sâu trong tinh không."
Khương Phục Tiên có chút do dự, nàng ta biết Trần Mục không hy vọng muội muội của mình mạo hiểm, nhưng Trần Mục cũng sẽ không chủ động can thiệp vào sự lựa chọn của các nàng.
"Dao Dao, ngươi tới Thiên Cung trước, nếu như chỗ sâu trong tinh không cần trợ giúp, ngươi lại đi cũng không muộn."
"Ừm, không thành vấn đề."
Khương Phục Tiên nghỉ ngơi hai ngày ngắn ngủi tại Trần gia, sau đó liền dẫn đám người Trần Tiểu Đậu trở lại Thiên Cung, trước khi đi, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.
Tinh không, Thiên Cung.
Cung điện lầu các lộng lẫy nguy nga.
Đằng sau cung điện cao nhất là một tòa hoa viên, trong hoa viên thần thụ tiên thảo ở khắp nơi trên đất, Trần Tiểu Đậu đi theo bên người mẫu thân, Khương Phục Tiên duỗi đầu ngón tay ra, ánh sáng ấm áp nở rộ, đó là căn nguyên vị diện còn sót lại.
Trần Tiểu Đậu nhìn đám căn nguyên vị diện kia, có thể cảm giác được năng lượng cường đại ẩn chứa trong đó.
"Đậu Đậu, đây là căn nguyên vị diện, có thể giúp cho con trong thời gian ngắn có được sức mạnh cường đại." Khương Phục Tiên định đem căn nguyên vị diện giao cho nữ nhi.
Trần Tiểu Đậu khẽ lắc đầu, trịnh trọng nói: "Nương, ta không cần phần sức mạnh này."
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Đậu Đậu, căn nguyên vị diện vốn là thuộc về vị diện này, con phải bảo vệ mọi người, cũng cần sức mạnh của căn nguyên vị diện."
"Nương, bên ngoài rất nguy hiểm, ngài càng cần hơn phần sức mạnh này hơn, ta cùng sư tổ nói chuyện, ông ấy đã nói, sức mạnh cường đại nhất là niềm tin." Trong đôi mắt của Trần Tiểu Đậu có ngọn lửa nóng rực, rất giống với Trần Mục.
Khương Phục Tiên thu hồi căn nguyên vị diện, trong mắt nàng ta hiện ra gợn sóng: "Đậu Đậu, mẫu thân nên ở bên bên cạnh con, nhưng lại để cho con thay ta gánh vác trọng trách."
Trần Tiểu Đậu ôm lấy mẫu thân, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười ngọt ngào: "Mẫu thân, ta đã trưởng thành, có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ chúng sinh, ngài chỉ cần đi tìm phụ thân."
Căn nguyên vị diện trong cơ thể Khương Phục Tiên có liên quan tới Vĩnh Hằng, nàng ta vốn là muốn để căn nguyên vị diện trong cơ thể lại cho Đậu Đậu, nhưng Trần Tiểu Đậu kiên quyết không muốn.
Trần Tiểu Đậu cũng biết rõ tầm quan trọng của phần căn nguyên vị diện này, nếu như Khương Phục Tiên để căn nguyên vị diện lại, nàng ta tuyệt đối sẽ không yên tâm mẫu thân rời khỏi vị diện.
Khương Phục Tiên mang theo Trần Tiểu Đậu đi vào chủ điện Thiên Cung, thần tiên đại năng chắp tay hành lễ tại trước điện.
"Bái kiến đế hậu."
"Bái kiến công chúa."
Khương Phục Tiên dắt Đậu Đậu đi tới bên cạnh vương tọa kim sắc, nàng ta bình tĩnh nói: "Thiên Cung không thể một ngày không có chủ, Đậu Đậu là nữ nhi của ta và Thiên Đế, nàng lên vị trí Thiên Đế, các ngươi có ý kiến không?"
Trước điện các thần tiên nghị luận ầm ĩ.
Đột nhiên thay đổi Thiên Đế, bọn họ còn tưởng rằng Trần Mục xảy ra chuyện rồi, trong nháy mắt lòng người bàng hoàng.
Khương Phục Tiên trịnh trọng nói: "Đừng nghĩ nhiều, sự ủng hộ của tín ngưỡng chúng sinh ở trên người Thiên Đế, Thiên Đế đi xa, cần Thiên Đế mới che chở cho thế giới này."
Trần Tiểu Đậu cũng có chút khẩn trương, nàng ta còn chưa có chiến tích huy hoàng, hào quang kém xa Trần Mục và Khương Phục Tiên, thần tiên đại năng đều cảm thấy lúc này vẫn sớm.
Các đại năng Thần tộc hi vọng Trần Tiểu Đậu trở thành Thiên Đế, đương nhiên không có ý kiến, chẳng qua là cảm thấy kinh nghiệm của nàng ta không đủ, có lẽ không thể thống lĩnh vạn tộc tốt.
Trần Dao và Trần Dĩnh đều ở trước điện, còn có Thủy Kỳ Lân, Liễu Trung Nguyên, nhóm cường giả phật tử, Tần Nghê Thường cũng sẽ ở bên cạnh Đậu Đậu phụ tá nàng ta.
Nếu như có sự giúp đỡ của tín ngưỡng chúng sinh, Trần Tiểu Đậu cũng có năng lực khống chế vạn tộc, chống cự ngoại địch, cho nên Khương Phục Tiên muốn để nàng ta sớm trở thành Thiên Đế.
Cường giả trước điện không dám có ý kiến, mọi người ào ào gật đầu đồng ý, Khương Phục Tiên để Đậu Đậu ngồi phía trên đế vị, thần tiên đại năng trước điện nhao nhao quỳ bái.
"Bái kiến Thiên Đế!"
m thanh vang dội vang vọng tinh không.
Thiên Đế mới vừa xuất hiện, tin tức liền truyền khắp tứ hải bát hoang, hạn lâu gặp trận mưa rào, vạn vật bóng loáng, dân chúng vừa múa vừa hát, chúc mừng Thiên Đế đăng cơ.
Trần Tiểu Đậu thu hoạch được sự ủng hộ của tín ngưỡng chúng sinh, cảnh giới tăng vọt, nàng ta tự mình đưa Khương Phục Tiên đến gần vị diện thông đạo: "Mẫu thân, Đậu Đậu chờ các ngài trở về."
Khương Phục Tiên sau cùng ôm lấy nữ nhi: "Đậu Đậu, phụ thân của con sẽ tự hào vì con."
Vẻ mặt của đám cường giả Thần tộc Chúc Chiếu ngưng trọng, bọn họ biết sau khi Khương Phục Tiên rời đi, chiến lực của vị diện sẽ hạ xuống kịch liệt, nếu như Tà chủ phá được phong ấn, sợ rằng sẽ có phiền toái lớn.
Khương Phục Tiên cũng hiểu rõ, nàng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm Trần Mục, sau đó trở về.
Bên ngoài vị diện thông đạo, đại quân của Tà chủ còn đang ở gần đó, ánh kiếm màu bạc gào thét lao đến, vô số chiến hạm bị phá nát, cường giả Tà tộc chỉ có thể chạy trối chết.
Có chiếc hắc thuyền tốc độ rất nhanh, đó là kỳ hạm của Tà chủ, Khương Phục Tiên trong chớp mắt xuất hiện trên hắc thuyền, nàng ta giết chết Tà tộc trên thuyền trong giây lát.
Khương Phục Tiên lấy ra nửa miếng ngọc bội, trong đôi mắt của nàng ta có ánh sáng dịu dàng, khóe miệng nở mỉm cười, nàng ta điều khiển hắc thuyền, chạy về phương hướng của Trần Mục.
. . .
Vùng đất Khư Tịch.
Siêu cấp đại lục nằm ngang ở trong hư vô.
Trần Mục đứng trên một cánh đồng hoang màu vàng mênh mông bát ngát, hắn có thể cảm giác được trong cơ thể có bí lực đang chảy đi mất.
Sự ủng hộ của tín ngưỡng chúng sinh vốn ở trên người hắn biến mất, vẻ mặt Trần Mục ngưng lại, nếu như Khương Phục Tiên xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ có cảm ứng đặc biệt.
Ngay tại thời điểm hắn đang suy nghĩ, nơi xa có cường quang chiếu sáng thiên địa, ba đạo bóng người vĩ ngạn chiếu rọi bầu trời, đó là uy áp mạnh mẽ mà chủ tể mới có.