Dưới sự bao phủ của ánh bạc, trăng máu sụp đổ biến mất, mà tại điểm cuối của vùng đất Chung Yên, có cái cánh cửa cao ngất, chỗ đó giống như đại dương màu xanh lam.
Trần Mục nhìn qua nơi xa, nói khẽ: "Nương tử, đây chính là lối vào Bỉ Ngạn."
"Tìm kiếm lâu như thế, rốt cục có thể để lộ mạng che mặt chân chính của Bỉ Ngạn." Khương Phục Tiên đầy mắt chờ mong, nàng ta và Trần Mục đi về hướng cánh cửa màu xanh lam.
Cánh cửa kia là do sóng quang đặc thù cấu thành, có thể phong tỏa năng lượng của ba ngàn đại thế giới, Trần Mục và Khương Phục Tiên mười ngón đan xen, bọn họ không biết đi về phía trước sẽ có gì, nhưng dứt khoát lựa chọn vượt qua cánh cửa màu xanh lam, đi tới Bỉ Ngạn.
Lưu quang màu xanh lam đan xen, Trần Mục và Khương Phục Tiên phi tốc xuyên thẳng qua trong thông đạo xanh biếc, khi bọn họ ra khỏi thông đạo, xuất hiện tại nơi sâu trong hư không yên tĩnh.
Trần Mục quan sát vùng đại thế giới này, trầm giọng nói: "Nơi này từng có văn minh rực rỡ, có điều hết thảy đều bị vùi lấp, quần tinh cụ tịch."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu: "Phu quân, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của căn nguyên vật chất Vĩnh Hằng."
"Ta cũng vậy, xem ra căn nguyên vật chất mà vị diện Vĩnh Hằng thiếu ở ngay tại Bỉ Ngạn."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào Bỉ Ngạn.
Chỗ đó có cây thần thụ lấp lánh trong suốt, còn có biển hoa màu đỏ đầy trời, Trần Mục từng thu được một đoạn nhánh cây ở vị diện Thâm Lam, trong đó đã có to lớn thế giới, thế nhưng cái cây này còn chống đỡ cả bầu trời.
"Nơi này chính là Bỉ Ngạn, cũng là vùng đất Thái Hư, hơn nữa còn là ngọn nguồn của quỷ dị." Trần Mục thế nào cũng không nghĩ tới Bỉ Ngạn là như vậy.
Khương Phục Tiên nhìn thấy xung quanh thần thụ trong suốt có rất nhiều thi hài hoá thành cát vàng, nỉ non nói: "Bọn họ vứt bỏ nhục thân, tiến về vùng đất Thái Hư."
Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách vật chất quỷ dị muốn ăn mòn chư thiên, gốc cây này bị hủy, vùng đất Thái Hư tất nhiên cũng sẽ tiêu vong."
Toàn thân Khương Phục Tiên phát ra ánh bạc thánh khiết, Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc chung quanh lần lượt bị chôn vùi, hai phu thê đi tới gần thần thụ trong suốt, phát hiện ra quang cầu phủ bụi tại gốc cây, đó là căn nguyên sức mạnh của vị diện Vĩnh Hằng.
Cỗ sức mạnh này rất mạnh, có thể bù đắp cho đạo tắc của Vĩnh Hằng, Trần Mục giao nó cho Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Phu quân, ta không thể trở lại quá khứ, so với ta chàng càng cần hơn."
Trần Mục ngồi xếp bằng ở gốc cây, hắn rất nhanh liền luyện hóa phần căn nguyên sức mạnh của vị diện Vĩnh Hằng kia, toàn thân tản ra Vĩnh Hằng quang huy, thần thánh vĩ ngạn.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng ở bên cạnh Trần Mục, nàng ta chuyển dời tất cả sức mạnh Vĩnh Hằng trong cơ thể mình đến trên thân Trần Mục, muốn trợ giúp hắn hoàn thành đột phá sau cùng.
Lúc Trần Mục mở hai mắt ra lần nữa, sau lưng ba ngàn đại đạo xuất hiện, chư thiên vạn giới chiếu rọi mà ra, hắn hoàn thành bước nhảy chung cực sau cùng, trở thành Vĩnh Hằng.
"Cái này là đạo nhất."
Trần Mục không có quá mức vui sướng, hắn có thể nhìn thấy quá khứ, thấy từ ngọn nguồn thời gian tới điểm cuối của thời gian, hết thảy đều trở nên rõ ràng như vậy.
"Phu quân, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Trong mắt Khương Phục Tiên đầy sự mong đợi nhìn Trần Mục.
Trần Mục ôm Khương Phục Tiên, sít sao ôm chặt nàng ta vào trong ngực, khẽ hôn lên trán nàng ta: "Nương tử, bây giờ đi Bỉ Ngạn thuộc về chúng ta."
Hai phu thê biến mất tại điểm cuối của vũ trụ.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại tịnh thổ.
Lúc bọn họ xuyên thẳng qua chư thiên, nơi này trải qua năm tháng dài đằng đẵng, vị diện Vĩnh Hằng đã trở thành vị diện mạnh nhất, tịnh thổ so với trước kia càng thêm hài hòa.
"Cảm giác trở về thực tốt." Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục, giữa hàng mày giãn ra.
"Đúng vậy."
Trên mặt Trần Mục vui sướng.
Thời điểm bọn họ trở về, vị diện Vĩnh Hằng đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều cố nhân rời đi.
Nhưng chỉ cần Trần Mục nguyện ý, hắn có thể cưỡng ép thay đổi luân hồi, để thân bằng hảo hữu năm đó lại xuất hiện, chỉ là làm như vậy sẽ nhiễu loạn trật tự.
Tinh không, Thiên Cung.
Chỗ sâu trong cung điện nguy nga hùng vĩ, có đạo bóng người vĩ ngạn mở mắt ra, Thiên Đế đứng dậy, chỉ thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên xuất hiện ở trước mắt.
"Cha!"
"Nương!"
Khuôn mặt lạnh lùng của Đậu Đậu hiện lên nụ cười, nàng ta bổ nhào vào trong lòng Khương Phục Tiên, trong mắt hiện ra gợn sóng.
Thiên Đế cao cao tại thượng, ở trước mặt Trần Mục cùng Khương Phục Tiên, như là đứa trẻ non nớt.
Trần Mục xoa xoa đầu Trần Tiểu Đậu, trong mắt có chút ý xấu hổ, nói khẽ: "Đậu Đậu, để con một mình gánh chịu trách nhiệm, là chúng ta không tốt."
"Các người rất tốt, chỉ là mọi người lần lượt rời đi, không có ai nói chuyện cùng con, con cảm thấy mình sắp mất đi nhân tính." Trong mắt Đậu Đậu có chút mê mang.
Đậu Đậu ở trên vị trí Thiên Đế quá lâu, tình cảm dần dần chết lặng, nàng ta không muốn mất đi bản ngã.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Đậu Đậu, bây giờ ta và nương của con đều sẽ nói chuyện cùng con."
Khuôn mặt Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, con có nghĩ tới việc muốn tìm người bạn lữ hay không?"
"Có chứ."
Đậu Đậu thẹn thùng gật đầu.
Trần Mục nghe vậy có phần cảm thấy hứng thú: "Đậu Đậu, xem ra con có đối tượng yêu mến, giới thiệu cho chúng ta quen biết, chúng ta giúp con tham khảo một chút."
"Cha, người đừng có gấp, kiếp trước hắn độ kiếp nên chết, đời này vẫn còn là một tên nhóc." Trên mặt Đậu Đậu tràn đầy nụ cười ngọt ngào, có thể nhìn ra nàng ta rất thích đối phương.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng.
"Đậu Đậu, ta và nương của con trở về Trần gia nhìn xem trước, sau đó về Thiên Trì Tiên Cảnh." Trần Mục nói khẽ.
Đậu Đậu gật đầu cười khẽ: "Được, hai ngày nữa con liền đi Thiên Trì Tiên Cảnh thăm các ngài."
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại Trần gia.
Nơi này thay đổi rất lớn, Trần Nghiêm phu phụ cùng Trần Uy phu phụ đã ly thế, Trần Hạo và Trần Hãn đều tiến vào luân hồi, bây giờ lão tổ Trần gia là Trần Phàm.
Chương 882 Tam Sinh Tam Thế (Đại Kết Cục)
Hai phu thê lặng lẽ về xem một chút.
Viện của bọn họ vẫn còn, chỉ là có chút quạnh quẽ, Đại Tráng được đưa tới Thiên Cung, trở thành Thần Thú, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng còn sống, dù sao mèo cũng có chín mạng, bọn chúng là sủng vật của Thiên Đế, sống rất thoải mái.
Trần Mục và Khương Phục Tiên qua đêm ở trong tiểu viện của chính mình, có loại cảm giác tỉnh mộng năm đó.
Hôm sau, sáng sớm.
Hai phu thê đi vào Lăng Vân tông, nơi này cũng giống vậy cảnh còn người mất, Triệu Phi Yến đã chết nhiều năm, Tần Nghê Thường cũng tiến vào luân hồi, ngay đến cả Tô Mân cũng đã đi.
Lăng Vân phong và Ngạo Kiếm phong duy trì nguyên dạng, bọn tiểu bối đều biết, nơi đó là cấm địa, là truyền thuyết của Lăng Vân tông, là nơi mà phụ mẫu của Thiên Đế từng ở.
Trần Mục nhìn về phía Trích Tinh phong, khẽ cười nói: "Xem ra thời gian đã cho sư tôn đáp án."
Khương Phục Tiên nhìn về phương hướng của Lạc Hà phong, đuôi mày nàng ta khẽ nhướn, nét mặt tươi cười khuynh thành: "Sư muội đạt được ước muốn, nàng ta hiện tại cũng là tông chủ."
Trần Mục mỉm cười gật đầu, tại Lạc Hà phong, nữ kiếm tiên thân mặc váy đỏ đang xử lý sự vụ của tông môn, nàng ta chính là Tần Nghê Thường luân hồi chuyển thế.
Rất nhiều cố nhân đều đã luân hồi, Trần Mục và Khương Phục Tiên ở phía xa xem chừng, bọn họ không có tới gần quấy rầy, yên lặng tặng lời chúc phúc chân thật nhất.
Hai phu thê trở lại Thiên Trì Tiên Cảnh.
Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đi tới nơi này, các nàng lấy được chung cực tạo hóa tại đại chiến vị diện, hai tỷ muội mới có thể sống đến khi Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về.
Trần Dao lựa chọn trở thành người quan sát đánh giá vũ trụ, đây cũng là nguyên nhân nàng ta biết Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về, hiện tại nàng ta phải giữ thăng bằng trật tự của toàn bộ vũ trụ.
Trần Dĩnh thích không bị gò bó trói buộc, nàng ta tuần tra ở bên trong vùng tịnh thổ, bảo vệ vị diện nhỏ yếu.
Tỷ muội bọn họ giúp cho tịnh thổ trở nên ổn định.
Trần Mục ôm lấy Trần Dĩnh cùng Trần Dao, cũng biết những gì bọn họ đã trải qua trong những năm này, kiêu ngạo vì bọn họ.
Đậu Đậu cũng tới Thiên Trì Tiên Cảnh, còn có Tiểu Thất và Tiểu Côn, mọi người hiếm khi tập hợp một chỗ, uống rượu nói chuyện phiếm, chẳng qua bầu không khí không còn náo nhiệt như năm đó.
Sau buổi tụ hội ngắn ngủi.
Thiên Trì Tiên Cảnh trở nên thanh tịnh.
Mọi người lần lượt rời đi, chỉ có Đậu Đậu lưu tại Thiên Trì Tiên Cảnh, ở bên cạnh Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Ban đêm ánh sao sáng chói, người một nhà an tĩnh ngồi trong đình viện, ấm áp tĩnh mịch.
Trần Mục dịu dàng nói: "Đậu Đậu, sau khi ta rời đi, phải nói chuyện nhiều với nương của con."
Đậu Đậu khó hiểu nói: "Cha, ngài mới từ Bỉ Ngạn trở về, lại định đi nơi đâu?"
Ánh mắt Trần Mục kiên định nói: "Trở về năm tháng dài đằng đẵng trước kia, đi bảo vệ mẫu thân con."
Nghe vậy, Đậu Đậu không có hỏi nhiều, nàng ta gật đầu lia lịa: "Cha, ngài về sớm một chút, hi vọng đến lúc đó, ngài sẽ không bỏ lỡ hôn lễ của ta."
Trần Mục có chút chờ mong, hắn không có sớm suy diễn, hắn tin tưởng lựa chọn của Đậu Đậu.
"Đậu Đậu, con yên tâm, cha sẽ về sớm tham gia hôn lễ của con." Trần Mục gõ nhẹ mũi ngọc tinh xảo của Đậu Đậu, sau đó ôm Khương Phục Tiên, hai phu thê ôm hôn thâm tình, Đậu Đậu che miệng cười trộm, lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm.
Lúc mặt trời mọc.
Trần Mục biến mất tại mảnh thời không này.
Vũ Hóa Thiên.
Sinh linh đọa lạc buông xuống hàng loạt.
Vật chất quỷ dị đang thôn phệ sinh cơ ở nơi này.
Cường giả Khương gia lần lượt chết đi, cho dù là thuỷ tổ Khương gia cường đại nhất cũng không thể xoay chuyển được.
Khương Thần Hi bị phong ấn, còn đang trong giấc mộng, tộc nhân vì bảo vệ nàng ta mà lần lượt chết hết.
Đến tận sau cùng, thuỷ tổ Khương gia ôm lấy Khương Thần Hi, thiêu đốt căn nguyên sinh mệnh, vẫn không cách nào giết ra khỏi vòng vây như cũ, số lượng thuỷ tổ đọa lạc phải đối mặt quá nhiều.
Một đạo kiếm quang tờ mờ sáng, thuỷ tổ đọa lạc bị chém giết, bóng người bạch y mơ hồ vượt giới mà đến.
Lúc đạo thân ảnh kia xuất hiện, Vũ Hóa Thiên đang run rẩy, thiên địa đều sắp bị hắn áp sập.
Trần Mục xuyên qua thời không đi tới nơi này, hắn đã từng thử sớm buông xuống, cứu vãn Khương gia, nhưng thất bại, sau cùng chỉ có thể xuất hiện ở thời gian này.
Kiếm quang vắt ngang thời không chém ra, vô số sinh linh đọa lạc lập tức bị chôn vùi, trong nháy mắt, Vũ Hóa Thiên liền khôi phục lại bình yên, Thủy tổ Khương gia không có suy nghĩ nhiều, ông ta giao Khương Thần Hi ở trong ngực cho Trần Mục: "Cầu đạo hữu mang nàng rời đi, lão phu vô cùng cảm kích."
Thủy tổ Khương gia thiêu đốt căn nguyên, như đèn cạn dầu, thứ chờ đợi ông ta chỉ có cái chết.
Trần Mục ôm lấy Khương Thần Hi đang ngủ say, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Ta vì nàng mà đến."
Thủy tổ Khương gia kinh hãi, ông ta hiểu được ý của Trần Mục: "Đa tạ ngươi cứu Tiểu Hi nhà ta."
"Người cứu nàng chính là ngươi, ta nghe được tiếng kêu cứu của ngươi tại năm tháng vạn cổ sau này." Trần Mục nói rõ nguyên do.
Sau khi Trần Mục mang theo Khương Thần Hi rời đi, Thủy tổ Khương gia dùng sức mạnh cuối cùng ngưng tụ thành chấp niệm, đến tận khi thế giới biến mất, đạo chấp niệm kia cũng chưa từng tiêu tán.
Trần Mục mang theo Khương Thần Hi đi tới Đại Phần Thiên, thời điểm lúc này còn chưa có tịnh thổ, hắn sáng lập tịnh thổ, so với vùng đất Thái Hư, hắn càng tin tưởng chân thực hơn.
Cường giả bên trong vùng tịnh thổ đều gọi hắn là Đạo Tổ.
Trần Mục mang theo Khương Thần Hi sống ở bên trong Giới Hải, dạy nàng ta tu hành, nhìn nàng ta lớn lên.
Nhiều năm sau, Khương Thần Hi đứng ở trong viện nhìn Giới Hải ở đầu xa bên kia, dáng người nàng ta cao gầy, da thịt trắng muốt tản ra ánh bạc, tuyệt mỹ xuất trần.
"Ngươi muốn rời khỏi?"
"Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Trần Mục ngồi trong phòng, hắn nhìn bóng lưng tuyệt mỹ của Khương Thần Hi ở ngoài cửa, sau đó nâng bút lên, viết xuống chữ "nhất" trên tờ giấy trắng ở bàn đọc sách.
"Ta là Khương Thần Hi."
"Ta biết."
Khương Thần Hi ngoái nhìn, mỉm cười nhàn nhạt: "Đối với ngươi mà nói, quãng thời gian này là khởi đầu tốt đẹp của chúng ta, đối với ta mà nói, cái này đã kết thúc."
Trần Mục đứng dậy.
Thân thể của hắn lúc sáng lúc tối.
Khương Thần Hi quay đầu, đưa lưng về phía Trần Mục: "Thời gian của ngươi đã đến, đời sau chúng ta gặp lại."
"Tiểu Hi Nhi, xin lỗi."
Trần Mục đi đến sau lưng Khương Thần Hi, muốn đưa tay ôm lấy nàng ta, vào giây phút sắp ôm, hắn biến mất khỏi mảnh thời không này, bặt vô âm tín.
Khóe mắt Khương Thần Hi rưng rưng nước mắt: "Kiếp sau trùng phùng quá dài, ta sẽ tìm được ngươi."
Nàng ta tin tưởng vững chắc.
Ở thời không này.
Có một Trần Mục đang chờ nàng ta.
Vị diện Vĩnh Hằng, Thiên Trì Tiên Cảnh.
Đậu Đậu đi tới Hoang Châu thăm thiếu niên nàng ta ngưỡng mộ trong lòng, Khương Phục Tiên ngồi một mình trên bậc thang bạch ngọc, nàng ta một tay chống cằm, bỗng nhiên, khóe miệng giương lên nụ cười mê người.
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục từ trong hoàng hôn bước ra, đôi mắt xanh biếc hiện ra ánh sáng.
"Phu quân."
"Nương tử."
Hai phu thê ôm nhau thật chặt.
Trần Mục xử lý xong chuyện quá khứ, bây giờ bọn họ có thể nhàn nhã nghênh đón tương lai.
Khương Phục Tiên rúc vào trong ngực Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, Khương Thần Hi, Khương Thanh Vũ, Khương Phục Tiên, trong số này chàng thích người nào nhất?"
Trần Mục khẽ xoa khuôn mặt Khương Phục Tiên, dịu dàng nói: "Đương nhiên là nàng, ta thích nương tử nhất, ta phải ở bên nàng đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa."
Khương Phục Tiên nét mặt vui cười, nàng ta rúc vào trong lòng Trần Mục, hoàng hôn khoác thêm hồng y vì bọn họ.