Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 456 Trấn Thần Giết Tiên (2)

“Được thôi.” Trần Mục trả hắc cốt lại cho nó, hắc cốt này chỉ có Côn Bằng Huyết Mạch mới có thể thôi động, đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là miếng xương cứng.

Hắc ngư nuốt lấy hắc cốt, toàn thân tràn ngập âm dương khí, nó xuyên toa qua hư không.

Thể hình của hắc ngư lúc thì to lúc thì nhỏ, lúc lớn thì to gần trăm thước, lúc nhỏ thì chẳng khác gì con nòng nọc, cuối cùng biến thành hắc ngư có đầu to bằng quả bóng rổ, trông vẫn rất đáng yêu.

Miếng hắc cốt kia có thể giúp nó hoàn thành quá trình tiến hóa.

Hắc ngư không rời đi, nó thật sự định đi theo Trần Mục, nó vừa nhìn thấy thực lực của Trần Mục đã cảm thấy đi theo bên cạnh hắn càng an toàn hơn.

Trần Mục nhìn xuống đáy biển, Tam Cửu Ma Thần bị Huyền Thiên Trấn Ma Ấn phong ấn, Trấn Ma Ấn đang rung động.

Trấn Ma Ấn tuy mạnh nhưng lại có khiếm khuyết, không thể trấn áp Ma Thần quá lâu, nhất định phải nghĩ cách giải quyết.

“Tiểu Côn, ngươi có nhớ Ma Thần đã thoát ra như thế nào không?” Trần Mục hỏi.

Hắn có cảm giác phong ấn dưới đáy biển vẫn còn tồn tại.

Hắc ngư gật đầu: “Là do ta thôi động xương cốt của tổ tiên tạo ra thông đạo không gian, cứu hắn ta ra từ trong phong ấn.”

Nghe vậy, hắn mừng không kể xiết, hắn có chủ ý hay, có thể dùng phương pháp tương tự để nhốt Tam Cửu Ma Thần trở về!

Trần Mục và hải ngư đi xuống đáy biển.

Huyền Thiên Trấn Ma Ấn giống như ngọn núi màu vàng.

Tam Cửu Ma Thần tạm thời bị trấn áp dưới đáy biển, chỗ này cách nơi phong ấn rất gần, Trần Mục muốn đưa tôn Ma Thần này trở lại nơi phong ấn.

“Côn Tử, có thể truyền tống Ma Thần ở dưới kia quay lại chỗ phong ấn được không?” Trần Mục nhẹ vuốt đầu của hắc ngư bên cạnh, đầu nó to thân hình nhỏ, hai cái cánh ngắn nhỏ không thể chạm vào nhau.

Hắc ngư lắc đầu, đôi mắt to tròn rất đơn thuần: “Đại ca, ta có thể tạo ra thông đạo không gian nhưng hắn ta có quay về hay không thì ta không thể khống chế được.”

Tiểu Côn có hắc cốt của tổ tiên gia trì thì có thể thông qua phong ấn để tạo ra thông đạo không gian.

Thông đạo vốn không phải truyền tống trận, không thể nào chuyển Ma Thần trở về từ Huyền Thiên Trấn Ma Ấn.

Năng lực tạo ra thông đạo của Côn Bằng rất nghịch thiên, ngay cả phong ấn cấp bậc này cũng có thể mở được, quả nhiên là đúng với xanh xưng Hư Côn.

Trần Mục suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi tạo ra một cái thông đạo không gian, ta đưa hắn ta quay về.”

“Được.”

Hắc ngư gật đầu.

Muốn chuyển Ma Thần trở về vốn không dễ dàng, chỉ có thể dùng Huyền Thiên Trấn Ma Ấn cưỡng ép chuyển Tam Cửu Ma Thần về chỗ phong ấn, đến lúc đó cả Tam Cửu Ma Thần và Huyền Thiên Trấn Ma Ấn đều rơi vào chỗ phong ấn.

Hắc ngư bơi đến phía trên chỗ phong ấn, trán nó xuất hiện đường vân âm dương, giữa mi tâm phóng ra u quang đánh thẳng xuống đáy biển, thông đạo u ám xuất hiện.

“Côn Tử, ngươi có thể dựng thông đạo ở phía dưới trấn phong ấn không?” Trần Mục cau mày, khoảng cách từ chỗ đó đến trấn phong ấn vẫn còn hơi xa.

“Đại ca, chỗ này có cấm chế, thông đạo không gian chỉ có thể mở ở đây thôi, ta có thể kiên trì được một lúc, ngươi mau nhanh lên.” Giọng nói của hắc ngư rất tốn sức.

Trần Mục thôi động Huyền Thiên Trấn Ma Ấn muốn di chuyển Ma Thần, nhưng sức lực của Tam Cửu Ma Thần đang chống lại Huyền Thiên Trấn Ma Ấn, rất khó di chuyển được.

Trần Mục vận động sức lực toàn thân, quanh thân tràn ngập quang huy tử kim, thần lực, tiên lực, linh lực, niệm lực, tất cả đều mang ra sử dụng, Trấn Ma Ấn chậm rãi di chuyển về phía thông đạo u ám.

“Ha ha ha.”

Tam Cửu Ma Thần không khỏi bật cười thành tiếng.

“Không cần phải uổng phí sức lực, bản tôn đã cảm ứng được khí tức của Tam Thất, nàng ta đang chạy tới đây.”

Trần Mục cau mày, có một loại dự cảm không tốt, thật sự có Ma Thần đang đến đây?

Hắn không biết đây có phải là kế nghi binh của Tam Cửu Ma Thần hay không, vừa nãy La Mộng Vân cũng đã từng nói là không phải nàng ta phóng thích Ma Thần ở nhân gian.

Có thể thật sự có Ma Thần khác được phóng thích ra, nếu như có Ma Thần đến trợ giúp thì hậu quả khó mà tưởng tượng được, Trần Mục tiếp tục di chuyển Huyền Thiên Trấn Ma Ấn.

Tam Cửu Ma Thần thở dài nói: “Hà tất phải như vậy, phong ấn bản tôn cũng chỉ phí công.”

“Bản tôn sẽ không giết ngươi, Ma Thần sẽ không lạm sát kẻ vô tội, giống như Nhân tộc các ngươi chán ghét sinh vật cấp gián vậy, nhưng chỉ cần gián không xuất hiện trước mắt Nhân tộc thì các ngươi sẽ không chủ động giết nó.”

“Cho nên ngươi gặp ai thì giết người nấy?”

“Đương nhiên là không, chỉ cần bọn họ bằng lòng thì bản tôn sẽ đồng hóa bọn họ thành Ma tộc, cho bọn họ trường sinh, cho bọn họ sức lực.”

Tam Cửu Ma Thần bình tĩnh nói: “Bản tôn cũng có thể cho ngươi trở thành Ma tộc, có thể có ngày ngươi sẽ bộc lộ tài năng, trở thành Ma Thần mới.”

Hắn ta thật lòng ném ra cành ô liu.

Trần Mục nhàn nhạt nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ phong ấn hết tất cả Ma Thần.”

“Đại ca, ta sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Cơ thể hắc ngư đang run rẩy, Trần Mục không di chuyển Huyền Thiên Trấn Ma Ấn nữa: “Nghỉ ngơi trước đi!”

Ầm ầm!

Huyền Thiên Trấn Ma Ấn rơi xuống đáy biển.

Bụng của hắc ngư ngửa lên, hai mắt trợn trắng, Trần Mục cho nó ăn chút linh thạch: “Là ta suy nghĩ không thấu đáo, nên di chuyển Huyền Thiên Trấn Ma Ấn đến chỗ phong ấn trước rồi mới bảo ngươi tạo thông đạo không gian.”

“Đại ca, còn làm nữa không?”

“Côn Tử, ngươi nghỉ ngơi cho tốt trước đi, lúc nào cần đến ngươi thì ta sẽ thông báo.”

Hắc ngư nghe lời gật đầu.

Trần Mục ngồi khoanh chân khôi phục ở dưới đáy biển.

Rất có khả năng gặp phải Ma Thần khác, át chủ bài trong tay Trần Mục vẫn còn Tích Tổ Huyết, có thể sở hữu sức chiến đấu đỉnh phong của tổ tiên trong một nén nhang.

Trần Mục không hề hoảng loạn, hắn có biện pháp khác, nếu thật sự không được thì sử dụng Tổ Huyết, tổ tiên có thể chinh chiến ở nơi sâu trong tinh không thì sức lực trấn áp Ma Thần cấp thấp của hắn hẳn là dư dả.

Bên ngoài Lan Hải Tiên Cảnh, không gian bị bóp méo, có bóng dáng xinh đẹp đi ra từ trong không gian vặn vẹo.
Chương 457 Hai Tôn Ma Thần

Dáng hình kia cao gầy, khuôn mặt đẹp mang vẻ cao ngạo, đôi mắt đỏ tươi, mái tóc xõa xuống như thác, váy đen trái cao phải thấp, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng xinh đẹp.

Trên đầu vai của chiếc váy đen có thêu chữ số Tam Thất.

Nàng ta đưa bàn tay phải mảnh khảnh lên, ngón trỏ nhắm vào Lan Hải Tiên Cảnh, u quang từ ngón tay khuếch tán ra, kết giới bao trùm lên Lan Hải Tiên Cảnh bị phá mở, mặt biển đang lay động, vô số linh khí tràn ra bên ngoài.

Không gian quanh thân Tam Thất Ma Thần vặn vẹo, nàng ta lại biến mất lần nữa, mà Trần Mục ở chỗ phong ấn phía xa cũng có cảm giác rợn cả tóc gáy, như thể có đôi mắt đang khóa chặt hắn.

Hắn có thể xác định được có Ma Thần đến gần, hơn nữa tốc độ đến vô cùng nhanh.

Hắc ngư lật người qua, trong mắt mang theo hoảng sợ: “Thứ to lớn sắp đến rồi!”

Trần Mục đứng dậy, hắn đứng trên Huyền Thiên Trấn Ma Ấn, ánh mắt nhìn về chỗ cách đó không xa, hắc ngư lo lắng nói: “Đại ca, chúng ta trốn đi.”

“Trốn đến chỗ nào?”

Để Ma Thần thoát ra thì bọn họ đều gặp rắc rối lớn, hắc ngư trầm giọng nói: “Ta có thể xuyên toa hư không, có thể trốn ở chỗ bọn họ không tìm thấy.”

“Cùng ta làm một vố lớn, nếu thành thì sau này ăn no uống say!” Trần Mục nhếch miệng cười nhẹ.

Hắc ngư có chút mong đợi, hỏi tiếp: “Đại ca, nếu như không thành?”

“Kiếp sau lại làm con cá tốt!” Trần Mục coi nhẹ sống chết, hôm nay Ma Thần dám đến thì sẽ không để bọn họ dễ dàng rời khỏi.

Hắc ngư đột nhiên muốn chạy trốn.

Trần Mục ẩn ý sâu xa nói: “Cha ngươi chinh chiến ở nơi sâu trong tinh không chính là đối phó với những tên lão đại này, ngươi không thể để tuột xích được!”

Nghe đến đây, hắc ngư vốn định chạy trốn đột nhiên nhiệt huyết sôi trào, quyết tâm ở lại.

Tam Cửu Ma Thần cười nói: “Xem ra ngươi biết không ít, đáng tiếc ngay cả trời cũng đã chiến tử, những người còn lại kia có thể kéo dài được bao lâu?”

Vù!

U quang phá không bay đến.

Trần Mục thậm chí còn không kịp né tránh.

Răng rắc!

Trần Mục bị đánh văng ra mấy trăm trượng.

Tiên y của hắn đều bị u quang cắt đứt.

Tiên y ngay cả thiên lôi cũng không phá vỡ được lại dễ dàng bị cắt đứt, may là nhục thân có ánh bạc bao phủ, đây là phương pháp bảo mệnh mà Khương Phục Tiên để lại trong cơ thể hắn.

Ánh bạc thánh khiết đã cứu Trần Mục.

Bóng hình màu đen hạ xuống phía trên Huyền Thiên Trấn Ma Ấn, trong mắt Tam Thất Ma Thần mang theo chế nhạo: “Tam Cửu, tư vị bị lão nương giẫm ở dưới chân như thế nào?”

“Thất muội, rất thoải mái, nếu như muội thả ca ca ra thì sẽ càng thoải mái hơn.”

Tam Cửu Ma Thần ha ha cười lớn.

Khóe miệng Tam Thất Ma Thần có tia đắc ý, nàng ta dùng sức giậm chân, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn đang rung lắc, đáy biển cũng theo đó mà trở nên lung lay.

Hắc ngư đi đến bên cạnh Trần Mục, nó nhìn thấy Ma Thần giáng xuống thì bị dọa sợ không nhẹ, cái này không giải quyết được rồi, chuẩn bị dẫn theo Trần Mục chạy trốn.

Tam Cửu Ma Thần bị trấn áp cũng đồng thời phát lực, Huyền Thiên Trấn Ma Ấn xuất hiện vết nứt, Trần Mục đứng dậy chuẩn bị thôi động Tổ Huyết để phong ấn bọn họ.

Ánh bạc thánh khiết đuổi tới.

Tam Thất Ma Thần biến mất phía trên Trấn Ma Ấn.

Khương Phục Tiên chạy đến với tốc độ nhanh nhất, nàng ta khoác giáp bạc hiên ngang, tỏa ra ánh bạc như là nữ võ thần, kinh diễm tuyệt thế.

Vào khoảnh khắc Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê thì trong lòng lập tức an tâm lại, phu thê đồng tâm thì sức mạnh có thể bẻ gãy được kim loại, bọn họ liên thủ chắc chắn có thể trấn áp được Ma Thần.

Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, nhìn thấy y phục nàng ta vất vả cực khổ làm ra bị cắt vụn, khuôn mặt mang theo sương giá, trong đôi mắt đẹp hiện lên sát ý.

Tam Thất Ma Thần cũng cảm nhận được bất an.

“Ngươi chính là Khương Phục Tiên?” Tam Thất Ma Thần có chút hứng thú nhìn nàng ta, cảm thấy thú vị.

Tam Cửu Ma Thần nhắc nhở: “Nàng ta là huyết mạch của Thủy Tổ Thần, đừng khinh thường.”

Khương Phục Tiên không muốn nói nhảm, hai thanh tiên kiếm bên cạnh phá không bay ra, hai tay nàng ta kết ấn sau đó mở rộng cánh tay, ngay lập tức triển khai Quang Minh lĩnh vực.

Toàn bộ đáy biển sáng như ban ngày, Trần Mục cảm thấy cực kỳ ấm áp, không phải là cảm giác trên cơ thể mà là bắt nguồn từ phương diện linh hồn.

“Wa!”

“Thần nữ tỷ tỷ mạnh quá!”

Hắc ngư cảm nhận được sự tồn tại của thần lực, trực tiếp gọi Khương Phục Tiên là thần nữ tỷ tỷ.

Tam Thất Ma Thần nhấc tay cầm lấy hắc kiếm, nàng ta không hề có chút sợ hãi, trong mắt còn mang theo hưng phấn, đã rất nhiều năm không được hoạt động gân cốt rồi.

Quang Minh lĩnh vực khiến Tam Thất Ma Thần rất khó chịu, nàng ta không thể giải phóng thần thông của Ma Thần.

Tam Thất Ma Thần và Khương Phục Tiên va chạm chính diện, u quang và ngân quang không ngừng đan xen, hai thanh tiên kiếm và ma kiếm va chạm tạo ra tia sáng chói lọi.

Trần Mục nhìn không chớp mắt, vị hôn thê lại có thể va chạm chính diện với Ma Thần, hoàn toàn không bị rơi vào thế hạ phong, Khương Phục Tiên chỉ thức tỉnh huyết mạch Thần tộc, nhục thân vẫn còn nhược điểm, bắt buộc phải thức tỉnh Quang Minh Thân mới có thể thật sự trấn áp được Ma Thần.

Tam Thất Ma Thần bị phong ấn nhiều năm, sức lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đỉnh phong.

Vết nứt trên Huyền Thiên Trấn Ma Ấn ngày càng lớn, Tam Cửu Ma Thần đang thử phá phong ấn.

Khương Phục Tiên và Tam Thất Ma Thần đang chiến đấu, nếu như đợi Tam Cửu Ma Thần phá vỡ Huyền Thiên Trấn Ma Ấn thì đến lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Hắc ngư nhắc nhở: “Đại ca, nhân lúc bọn họ đang đánh nhau chúng ta mau chạy đi.”

“Đó là vị hôn thê của ta, không cho phép chạy, cùng ta phong ấn bọn họ.” Trần Mục nghiêm túc nói.

Hắc ngư bị sự nghiêm túc của Trần Mục kiểm soát.

Trần Mục lấy ra miếng ngọc thạch tổ truyền, bên trong có máu của tổ tiên, vào thời khắc như thế này chỉ có thể mượn dùng sức lực của tổ tiên.

Trần Mục nắm chặt ngọc thạch tổ truyền, hắn không muốn vị hôn thê chiến đấu một mình, trực tiếp thôi động Tổ Huyết, năng lượng khủng khiếp tràn vào cơ thể.
Chương 458 Phong Ấn Ma Thần (1)

Hắc ngư nhìn Trần Mục, toàn thân hắn giải phóng kim quang, bóng lưng trông vô cùng nổi bật, cực kỳ cao lớn, đứng phía sau hắn cực kỳ yên tâm.

Trần Mục cảm thấy có thể quét ngang thế gian, hắn cảm nhận được tình hình của toàn bộ Lan hải Tiên Cảnh, thậm chí còn cảm nhận được Hắc Thạch thành ở nơi xa xôi.

Hắn không có thời gian để làm quen với cỗ lực lượng này.

Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra, hắn xông về phía Tam Thất Ma Thần, Tam Thất Ma Thần phát giác được nên vung hắc kiếm đón chặn, nhưng lại bị sức lực đáng sợ đẩy lùi.

Cỗ lực lượng kia khiến cho Tam Thất Ma Thần phải nhíu mày.

Tam Thất Ma Thần vừa bị đẩy lùi, Khương Phục Tiên đã lao đến, Băng Hồn phá không bay lên.

Ngân mang thánh khiết chém về phía Tam Thất Ma Thần, nàng ta quay người vung chưởng bộc phát u quang cường thịnh.

Ngân mang và u quang va chạm hòa vào nhau.

Khi bọn họ va chạm, Thanh Vân kiếm của Trần Mục đâm xuyên qua ngực của Tam Thất Ma Thần.

Kim quang kim sắc chiếu sáng cả đáy biển.

Tam Thất Ma Thần cau chặt mày lại, nàng ta cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn, sau khi Trần Mục và Khương Phục Tiên liên thủ, nàng ta thậm chí còn không có cơ hội chống trả.

Trần Mục dồn năng lượng vào Thanh Vân kiếm, muốn xé nát Tam Thất Ma Thần, Tam Thất Ma Thần không đưa tay chịu trói, nàng ta bỗng nhiên lao tới phía trước thoát khỏi Thanh Vân kiếm.

Đôi chân dài trắng nõn gào thét vụt qua, một chân Khương Phục Tiên đá nàng ta bay trở lại trước mặt Trần Mục, động tác trôi chảy, tư thế tiêu sái.

Trần Mục phối hợp với vị hôn thê, hắn vung kiếm vào Tam Thất Ma Thần, một vòng kim dương dâng lên từ đáy biển, hắc ngư nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

Tam Thất Ma Thần bị kim dương chém phá cơ thể, nhục thân bị chém thành hai nửa từ giữa mi tâm, hắc ngư phấn khích nói: “Đại ca mạnh quá!”

Khương Phục Tiên nhắc nhở: “Ma Thần không dễ chết như vậy, nghĩ cách phong ấn nàng ta đi!”

Vết nứt của Huyền Thiên Trấn Ma Ấn càng lúc càng nhiều, Tam Cửu Ma Thần cũng nhắc nhở nói: “Tam Thất, đừng cứng rắn va chạm, sức lực của hắn chỉ có thể duy trì trong chốc lát, kéo dài đến khi ta ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ thua.”

Nhục thân bị chém đứt của Tam Thất Ma Thần nhanh chóng liền lại, sức khôi phục thế này có thể gọi là khủng bố, một đòn chí mạng của tiên kiếm lại có thể trực tiếp hồi phục như cũ.

“Tam Cửu, lão nương đi trước!”

Trong mắt Tam Thất Ma Thần mang theo vẻ sợ hãi, sức lực bây giờ của Trần Mục rất đáng sợ, nàng ta bay lên không trung, muốn trốn khỏi hải vực này.

Sự tồn tại của Quang Minh lĩnh vực khiến nàng ta không thể xuyên toa không gian, chỉ có thể chạy khỏi Quang Minh lĩnh vực trước, sau đó lại nghĩ cách khác đối phó với bọn họ.

Trần Mục giơ tay lên.

Hắn cách không trung tóm lấy Ma Thần đang muốn chạy trốn.

Khương Phục Tiên biết lực lượng của vị hôn phu bắt nguồn từ đâu, cỗ lực lượng này chỉ có thể duy trì trong một nén nhang, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Trên đỉnh đầu của Tam Thất Ma Thần xuất hiện Ngũ Chỉ Sơn, đó là do Trần Mục dùng sức lực của tổ tiên ngưng kết thành.

Ầm ầm!

Tam Thất Ma Thần bị trấn áp xuống đáy biển, Trần Mục cảm nhận được năng lượng hùng vĩ trong cơ thể, đây chính là lực lượng của tổ tiên, có thể dùng tay hái sao.

Hắn cảm thấy chỉ cần chính mình muốn thì có thể một kiếm cắt Lan Hải Tiên Cảnh thành hai nửa.

“Côn Tử! Khai mở thông đạo!”

“Đại ca! Xong ngay đây!”

Côn Bằng có thể tạo ra thông đạo không gian đặc biệt, sức lực bây giờ của Trần Mục có thể phá hư chỗ phong ấn, nhưng lại không có cách nào tạo ra thông đạo vượt qua cấm chế.

Hắc ngư bơi đến chỗ phong ấn, mi tâm của nó hiện lên vân Côn Bằng, sau đó nhả ra u quang.

Đáy biển xuất hiện thông đạo u ám giống như hắc động, nối liền với chỗ phong ấn.

Bây giờ Trần Mục đang sở hữu lực lượng cường ngạnh, hắn dễ dàng di chuyển Huyền Thiên Trấn Ma Ấn và Ngũ Chỉ Sơn, sau đó chuyển cả hai tôn Ma Thần vào chỗ phong ấn.

Khi u quang do hắc ngư giải phóng biến mất, thông đạo không gian cũng biến mất, đáy biển lại khôi phục yên tĩnh.

Ánh bạc thánh khiết biến mất, Khương Phục Tiên thu lại Quang Minh lĩnh vực, thần sắc có chút mệt mỏi.

Bên trong chỗ phong ấn.

Tam Thất Ma Thần xông ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn, Tam Cửu Ma Thần lao ra khỏi Huyền Thiên Trấn Ma Ấn, bọn họ bị nhốt trong chỗ phong ấn, muốn rời khỏi chỗ này không hề dễ dàng.

“Thất muội, có muội ở đây, những ngày tháng sau này cũng sẽ không quá nhàm chán.” Tam Cửu Ma Thần cười nói.

Khuôn mặt Tam Thất Ma Thần đầy vẻ khó chịu nói: “Ngươi thật đúng là phế vật, chẳng có chút hữu dụng nào.”

Dưới đáy biển, ngân giáp của Khương Phục Tiên biến mất, nàng ta mặc chiếc váy tuyết chạm đất xuất hiện bên cạnh Trần Mục, vui vẻ chớp mắt: “Phu quân, chàng giỏi thật.”

Trần Mục khẽ lắc đầu: “Sư tỷ, đó đều là sức lực của tổ tiên.”

Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên có chút lo lắng: “Ma thần được thế lực của Tiên giới cố ý thả ra, tình hình ở nhân gian rất không tốt, ta sợ sẽ xảy ra chuyện lớn.”

“Sư tỷ, nàng không cần phải lo lắng.”

Trần Mục nhắm mắt lại, nhận thức của hắn bao trùm toàn bộ Vạn Tượng đại lục, sau đó nhanh chóng rút kiếm ra.

Bốn tia kiếm quang xé rách không gian phóng đi, sau đó cường giả Tiên giới ở Huyền Châu, Hoàng Châu xa xôi đều bị hắn chém chết trong nháy mắt, nhân lúc lực lượng của tổ tiên vẫn còn, Trần Mục bây giờ có thể làm được rất nhiều chuyện.

“Ta đã loại bỏ hết cường giả đến từ Tiên giới.” Trần Mục mở mắt ra, mỉm cười nói.

Khương Phục Tiên khẽ thở dài: “Sức lực của cường giả tuyệt đỉnh thật lợi hại, đáng tiếc bọn họ vẫn đang ở chỗ sâu trong tinh không, quá xa để có thể quản chuyện ở nhân gian.”

Trần Mục tranh thủ lúc lực lượng vẫn chưa biến mắt, hắn đưa tay lên hái vì sao xuống, trong tay đang cầm ngôi sao màu xanh lam, nó bị luyện hóa thành hạt châu bóng loáng.

“Lão bà, tặng nàng.” Trước kia Trần Mục không tìm được lễ vật thích hợp, hắn cảm thấy chỉ có loại lễ vật trân quý này mới xứng với Khương Phục Tiên.

Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ nhướng lên, vẻ mặt ngạo kiều, nàng ta biết ý nghĩa của từ lão bà, nàng ta không nói gì, mỉm cười nhận lấy hạt ngôi sao màu xanh lam.
Chương 459 Phong Ấn Ma Thần (2)

Hắc ngư mệt không chịu nổi, đang nằm ngửa người lên, Trần Mục nắm lấy đuôi của nó, dùng thời gian còn lại đưa vị hôn thê đến Tử Nguyệt Tiên Các.

Thừa dịp trước khi lực lượng biến mất, Trần Mục dẫn vị hôn thê xuất hiện ở Tử Nguyệt Tiên Các trong nháy mắt.

Đây chính là lực lượng của cường giả tuyệt đỉnh, có thể vượt qua khoảng cách xa chỉ trong một ý niệm.

Nguyệt Linh Hi đứng ở chỗ cao nhìn về phía xa, chỗ đó có dao động cường ngạnh đến mức khiến nàng ta phải run rẩy, mãi cho đến vừa rồi, bên kia mới khôi phục lại yên tĩnh.

Đột nhiên.

Không gian bị bóp méo.

Trần Mục nắm lấy hắc ngư và Khương Phục Tiên cùng lúc đến Tử Nguyệt Tiên Các, lúc Nguyệt Linh Hi nhìn thấy Trần Mục thì có loại cảm giác tim đập nhanh.

Nàng ta vội vàng tiến lên nghênh đón, cung kính nói: “Bái kiến Khương tông chủ, bái kiến tiểu sư thúc.”

Vẻ mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười: “Linh Hi tiên tử, lúc đầu nghe nói ngươi chuẩn bị độ kiếp nên đặc biệt đến Tử Nguyệt Tiên Các để bái phỏng, mong là không làm phiền đến ngươi.”

Nguyệt Linh Hi mỉm cười lắc đầu: “Không làm phiền, vừa nãy ta cảm nhận được dao động của Ma Thần.”

Khương Phục Tiên nhìn sang vị hôn phu, khuôn mặt đẹp đầy vẻ kiêu ngạo: “Vừa nãy quả thực là có hai tôn Ma Thần, may mà tiểu sư đệ của ta dũng mãnh vô địch, đã phong ấn bọn họ lần nữa! Không cần phải lo lắng!”

“Xi!”

Nguyệt Linh Hi hít vào khí lạnh.

Hai tôn Ma Thần! Còn đều bị Trần Mục phong ấn, nàng ta chú ý thấy trên người Trần Mục tản ra áp bách nhàn nhạt, ngay cả nàng ta cũng tê cả da đầu.

Hắn lại có thể phong ấn Ma Thần?

Trần Mục có hơi ngại ngùng: “Thế lực Tiên giới muốn giải phóng Ma Thần để đối phó với Lăng Vân tông, đoán chừng không đơn giản như vậy, còn phải nhờ Linh Hi tiên tử phái người chú ý đến hải vực ở phụ cận Lan Tiên cung.”

Nguyệt Linh Hi cau mày liễu: “Lại là thế lực Tiên giới đang giở trò, những tên này không sợ viễn cổ đại năng trở về sao? Những cường giả chinh chiến ở tinh không kia đa số đều đến từ nhân gian!”

Trần Mục vẫn là lần đầu nghe thấy chuyện này.

Mặt Nguyệt Linh Hi mang theo nụ cười nói: “Hai vị, mời theo ta đến sơn cốc nghỉ ngơi, mấy ngày nữa đợi đến đêm trăng tròn ta sẽ độ kiếp, hy vọng sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt.”

Khương Phục Tiên và Trần Mục mỉm cười gật đầu.

Bọn họ biết độ kiếp khó bao nhiêu, mạnh như Khương Phục Tiên cũng không độ kiếp thành công.

Độ khó của độ kiếp có liên quan đến thực lực, Nguyệt Linh Hi không mạnh bằng Khương Phục Tiên, độ kiếp sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nàng ta có thể chống trụ được hay không vẫn rất khó nói.

Bọn họ vào trong sơn cốc, hắc ngư ngâm mình trong nước suối để hồi phục, Trần Mục đổi một bộ y phục mới, hắn ngồi khoanh chân trên đạo đài ở gần nhà gỗ, trước khi lực lượng của tổ tiên biến mất, lực lượng còn lại tan vào huyết nhục, tẩy lể cho nhục thân của hắn.

Chỗ ngực của Trần Mục tụ kết huyết mạch Trần gia, xương cốt xung quanh đều là màu vàng, ngay cả trái tim cũng có kim quang chói lói, huyết dịch dâng trào mang theo tiếng sấm.

Khương Phục Tiên yên tĩnh ngồi bên bờ.

Nàng ta đang sửa lại tiên y cho Trần Mục, thỉnh thoảng nhìn sang Trần Mục đang chăm chỉ tu luyện, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng.

Trong lòng Khương Phục Tiên có chút lo lắng, không biết sau này sẽ có nguy cơ thế nào nữa.

Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn tinh không: “Xem ra vẫn phải quay về, hy vọng bọn họ có thể chấp nhận chúng ta.”

Trần Mục đã hấp thụ xong năng lượng cuối cùng của Tổ Huyết, huyết mạch của hắn lại được cường hóa, sức lực nhục thân cũng tăng cường với biên độ lớn, da thịt hiện lên quang huy, hắn không dám sử dụng Bất Diệt Kinh, sợ sẽ hấp dẫn thiên lôi.

Hắc ngư tiêu hao quá nhiều năng lượng, đang nằm ngủ say trong nước suối, Trần Mục quay lại bên cạnh vị hôn thê, đứng sau lưng Khương Phục Tiên xoa bóp vai cho nàng ta.

Khương Phục Tiên từng kim từng đường vá xong tiên y, nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, ta muốn về nhà.”

“Sư tỷ, ta đi cùng nàng.”

Trần Mục không chút do dự đồng ý.

Đi đến chỗ sâu trong tinh không, một chuyến chính là mất rất nhiều năm, Trần Mục biết nhưng vẫn không hề do dự.

Khương Phục Tiên ngẩng đầu nhìn vị hôn phu, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy ý cười.

Trần Mục nghiêm túc nói: “Cho dù là chân trời góc bể, ta cũng nguyện ý ở bên cạnh nàng.”

Nguyệt Linh Hi bị xem như không khí, quang thân nàng ta tràn ngập ánh sáng, thực lực còn mạnh hơn so với các lão tổ của những các khác.

Nàng ta đã sống qua năm tháng dài đằng đẵng, thậm chí có khả năng là người lớn tuổi nhất ở Lan Hải Tiên Cảnh, nhưng Nguyệt Linh Hi vẫn rất trẻ, đây chính là khắc họa của thực lực.

Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng đang mong đợi, không biết Nguyệt Linh Hi có thể tạo nên kỳ tích hay không.

Lan Hải Tiên Cảnh, Tử Nguyệt Tiên Các.

Trong sơn cốc sương mù lượn lờ, Nguyệt Linh Hi ngồi khoanh chân trên đạo đài làm lần điều chỉnh cuối cùng.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ở trước nhà gỗ, bọn họ nhắm mắt lại, hô hấp đan xen, quanh thân tràn ngập ánh bạc thánh khiết, hai người dùng niệm lực để giao tiếp.

“Sư tỷ, trước khi đi tinh không, chúng ta có thể trở về Hắc Thạch thành xem thử trước được không?”

“Được thôi, không chỉ phải trở về Hắc Thạch thành mà còn phải về Lăng Vân tông, hơn nữa linh lực trong tinh hải thiếu hụt, chúng ta còn phải chuẩn bị lượng lớn tài nguyên.”

Muốn đi du lịch giữa các vì sao xa xôi thì thuyền tiên cần lượng lớn tiên thạch, bình thường bọn họ tu luyện cũng cần đến lượng lớn tài nguyên, Lăng Vân tông không có quá nhiều tài nguyên để cung cấp cho bọn họ sử dụng.

“Phu quân, cường giả Tiên giới bên ngoài đều đến từ chỗ nào?” Khương Phục Tiên hỏi.

Trần Mục cười trả lời: “Sư tỷ, những cường giả kia có để lại dấu vết năng lượng trong thiên địa, ngọn nguồn của dấu vết đến từ cao nguyên Hoàng Châu.”

Mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười nói: “Phu quân, đợi chúng ta xử lý xong chuyện của Trần gia và Lăng Vân tông thì đến Linh Sơn Tiên Cảnh ở Hoàng Châu bái phỏng.”

Thế lực mạnh nhất của cao nguyên Hoàng Châu không gì có thể vượt qua Linh Sơn Tiên Cảnh, chỗ đó cũng giống như Lan Hải Tiên Cảnh.
Chương 460 Tử Nguyệt Tiên Tử (1)

Trần Mục hiểu ý của Khương Phục Tiên, mỉm cười gật đầu, một là để giáo huấn bọn họ, hai là đoạt lấy tài nguyên, dám cấu kết với thế lực của Tiên giới làm việc xấu, loại thế lực này không cần thiết phải tồn tại.

Ánh bạc thánh khiết và Hồng Mông Tử Khí nuôi dưỡng Trần Mục, nhục thân của hắn không ngừng trở nên mạnh hơn, không ngừng đột phá cực hạn của phàm cảnh.

Cường độ nhục thân của Trần Mục sau khi sử dụng Bất Diệt Kinh vô hạn gần bằng Chân Tiên, độ qua thiên kiếp sẽ nhận được càng nhiều lợi ích, nhục thân sau khi hắn độ kiếp chắc chắn sẽ mạnh hơn Chân Tiên bình thường.

Khương Phục Tiên sở hữu huyết mạch Thần tộc đặc biệt, nhưng nhục thân của nàng ta vẫn chưa được hoàn hảo, chỉ có trở về Khương gia mới có thể kế thừa Quang Minh Thân.

Có Quang Minh Thân rồi nàng ta sẽ không sợ Ma Thần, nàng ta sẽ có được thần lực cường hãn của Thủy Tổ Thần.

Thần hồn của Trần Mục hướng nội, Hồng Mông tiểu thụ tràn đầy sinh cơ, nó có tiên lực cường ngạnh, nhưng Trần Mục vẫn chưa có cách sử dụng nó hiệu quả.

Hồng Mông Thạch Tháp không thả xuống vật chất Hồng Mông, nó nuôi dưỡng Hồng Mông tiểu thụ, không ngừng tôi luyện nhục thân của Trần Mục, thuộc về nghịch thiên chí bảo.

Thần hồn của Trần Mục đột nhiên rung động.

Hồng Mông Thạch Tháp cũng rung động theo, trải qua cảm ứng trong thời gian dài, Hồng Mông Thạch Tháp và hắn đã sinh qua liên hệ.

Thần hồn của hắn đến bên trong Hồng Mông Thạch Tháp.

Trong thạch tháp có không gian rộng lớn, bên trong chứa lượng lớn vật chất Hồng Mông.

Vật chất Hồng Mông ở đây đủ cho Trần Mục tu luyện rất nhiều năm, tuy rằng Hồng Mông Thạch Tháp có vết nứt, nhưng lại kiên cố không thể phá, thậm chí còn có thể trấn áp cường giả.

Trần Mục cảm thấy Hồng Mông Thạch Tháp có năng lực trấn áp Ma Thần, chỉ cần luyện hóa nắm giữ, sau này đối mặt với Ma Thần cũng có thể có đủ sức mạnh.

Sau khi thiết lập quan hệ với Hồng Mông Thạch Tháp, Trần Mục bắt đầu luyện hóa nắm giữ Hồng Mông Thạch Tháp.

Hắn còn ngoài ý muốn phát hiện được trên bức tường bên trong Hồng Mông Thạch Tháp còn có kinh văn cổ lão, là quyển Quyền Kinh, còn được điêu khắc thành cuộn tranh.

Lúc Trần Mục đang luyện hóa Hồng Mông Thạch Tháp thì cũng đang suy ngẫm về Quyền Kinh trên vách đá.

Khương Phục Tiên đang suy nghĩ về tương lai, chuyện của nhân gian thì dễ xử lý, chuyện khó xử lý là trở về Khương gia, muốn lấy được Quang Minh Thân khó khăn muôn trùng, thân phận của nàng ta và Trần Mục có thể được chấp nhận hay không cũng rất khó nói.

Hắc ngư nằm trong suối, mở ra thông đạo không gian có cấm chế vô cùng tiêu hao sức lực, cho dù là Côn Bằng nhất tộc thì cũng không thể tùy tiện sử dụng.

Nguyệt Linh Hi ngồi khoanh chân trên đạo đài, quanh thân bao phủ hà quang, nàng ta đang điều chỉnh tinh khí thần.

Ban đêm của ba ngày sau.

Song nguyệt lâm không, bầu trời đầy sao.

Nguyệt Linh Hi mở mắt ra, nàng ta đã điều chỉnh trạng thái đến cuối cùng, hiện giờ không linh xuất thân, cả người mắc áo tím tựa như tiên giáng trần.

Trần Mục và Khương Phục Tiên lần lượt mở mắt ra, bọn họ chắp tay mỉm cười với Nguyệt Linh Hi.

Nguyệt Linh Hi trịnh trọng nói: “Khương tông chủ,tiểu sư thúc, nếu như ta ngã xuống thì xin hai vị sau này có thể chiếu cố cho Tử Nguyệt Tiên Các.”

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Linh Hi tiên tử, ta tin tưởng ngươi có thể độ qua thiên kiếp.”

“Đa tạ cát ngôn của tiểu sư thúc!”

Nguyệt Linh Hi khom người với Trần Mục.

Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “Sống sót trong chỗ chết, có lẽ sẽ có kỳ tích.”

“Ta đã sống quá lâu, sớm đã xem nhẹ sống chết, hy vọng có thể tìm thấy ý nghĩa của sinh mệnh, tìm được chính mình.” Nguyệt Linh Hi lại chắp tay lần nữa với hai người.

Điều lưu luyến duy nhất của nàng ta có thể chính là Tử Nguyệt Tiên Các, Trần Mục và Khương Phục Tiên khom người lần nữa, bày ý kính ý với nàng ta, thời đại này cường giả có thể độ kiếp vẫn có, nhưng người dám độ kiếp chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nguyệt Linh Hi dám đi thử sức.

Khương Phục Tiên không thể độ kiếp thành công, nhưng có thể giành được tạo hóa từ trong thiên kiếp, còn mạnh hơn so với độ kiếp thánh công, những cường giả khác căn bản không dám nghĩ đến.

Nguyệt Linh Hi bay lên không trung.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến phía trên sơn cốc.

Màn đêm tĩnh mịch bị kinh lôi đánh thức, lôi quang kim sắc đan xem thành lôi hải trên bầu trời, sau đó lôi quang chói lọi bao phủ toàn bộ Tử Nguyệt Tiên Các.

Mới nhìn thì cảm thấy lôi hải rất đẹp, khi nhìn chăm chú vào lôi hải thì sẽ có cảm giác ngay cả linh hồn cũng bị nuốt chửng.

Lôi hải lần này không khủng bố như khi Khương Phục Tiên độ kiếp, nhưng vẫn rất đáng sợ như cũ.

Đệ tử và trưởng lão của Tử Nguyệt Tiên Các đều bị đánh thức, bọn họ chạy ra vây xem, mỹ phụ xinh đẹp lạnh lùng và lão bà lưng gù nhìn vào bóng dáng trên bầu trời, trong mắt hai người mang theo chấn kinh.

Vẻ mặt mỹ phụ lãnh diễm kích động nói: “Lão tổ lại chọn cách độ kiếp!”

Lão bà lưng gù cảm khái nói: “Khi ta còn là một đứa trẻ, lão tổ cũng trẻ như vậy, thời gian cũng không thể lưu lại dấu tích trên người nàng ta.”

“Mong là lão tổ có thể độ kiếp thành công!” Trong mắt mỹ phụ lãnh diễm đầy vẻ kỳ vọng.

Bình thường Nguyệt Linh Hi thường trà trộn trong đám tiểu bối đệ tử, rất ít người biết được thân phận thật sự của nàng ta, ai cũng không biết được rốt cuộc nàng ta đã sống bao lâu.

Sinh mệnh của Nguyệt Linh Hi vốn rất đủ, khí huyết tràn đầy, hoàn toàn không cần phải mạo hiểm.

Lôi hải như cái bát vàng úp ngược trên bầu trời.

Nguyệt Linh Hi một thân áo tím lạnh nhạt nhìn vào lôi hải, nàng ta nhún người nhảy lên, lôi hải chấn động, mấy chục tia lôi đình xen lẫn nhau rơi xuống.

Nguyệt Linh Hi bị kiếp lôi đánh trúng, sợi tóc nàng ta bay tứ tung, đắm mình trong lôi quang, kiếp lôi không làm nàng ta bị thương, nàng ta chống lại kiếp lôi lao vào lôi hải.

Đám tiểu bối của Tử Nguyệt Tiên Các đều thấy da đầu tê dại, bọn họ gặp phải kiếp lôi khủng khiếp như vậy e là đã hóa thành cát bụi trong nháy mắt.

Bọn họ đang nghi hoặc, đó là ai?

Trong khe suối.

Hắc ngư bị tiếng sấm làm bừng tỉnh.

Nó bơi đến bên cạnh Trần Mục, nhiệt tình nói: “Đại ca, thần nữ tỷ tỷ, chào hai người nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK