Lục Huyền trầm giọng nói: "Không sai, nơi này là vị diện phế tích, được cải tạo thành sàn quyết đấu, nếu như ngươi có thể sống đến cuối cùng, sẽ có tư cách đại diện cho Thâm Lam tham chiến, lão phu tin tưởng ngươi có thể chiến đến sau cùng."
Trần Mục nhìn chỗ sâu của vị diện này, các loại ánh sáng đan xen, cường giả tuyệt đỉnh đang va chạm, không ngừng có ngôi sao bị chôn vùi, tình hình chiến đấu kịch liệt.
"Ta đợi tin tức tốt của ngươi."
Lục Huyền mang theo lục chu rời khỏi vị diện phế tích.
Đôi mắt Trần Mục ngưng lại, hắn không thích giết hại, một mình đứng phía trên ngôi sao hoang vu tại biên giới của vị diện phế tích, nhìn chém giết trong chỗ sâu của vị diện.
Không như mong muốn, hàn mang từ trên trời giáng xuống, chỗ ngôi sao của Trần Mục bị cắt thành hai nửa, bản thân hắn dịch chuyển đến tinh không, nhìn ngôi sao như pháo hoa nở rộ, ở chỗ này không muốn chiến đấu cũng không được.
Sinh linh có dáng người cực giống bọ ngựa tới gần Trần Mục, hai tay nó là lưỡi dao huyết sắc sắc bén, không gian bị rạch phá, trong tay Trần Mục xuất hiện đế kiếm.
Lúc đế kiếm và cánh tay của sinh linh bọ ngựa va chạm, dễ dàng chặt đứt được cánh tay của nó.
"Cái gì?"
Sinh linh bọ ngựa kinh hãi.
Đây là vũ khí mạnh nhất của nó, vậy mà lại không ngăn được công kích của đế kiếm, lập tức lùi lại.
Kiếm đạo của Trần Mục phối hợp với đế kiếm, uy lực không thể chống đỡ, chủ tể trở xuống, rất khó có sinh linh có thể đỡ được một kiếm của hắn.
Một kiếm này của hắn làm không ít tuyệt đỉnh khiếp sợ.
Sinh linh bọ ngựa cấp tốc lùi lại, Trần Mục không đuổi theo, hắn chán ghét việc chém chém giết giết.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở biên giới vị diện, sau khi sinh linh bọ ngựa trốn đi không lâu, liền lọt vào vòng vây giết, ở chỗ này, bị thương, lại càng dễ bị vây săn.
Rất lâu sau đó, lại có cường giả tuyệt đỉnh muốn đối phó với Trần Mục, đối phương tinh thông đạo tắc không gian, hắn ta nấp ở trong hư không, chuẩn bị đánh lén.
Trần Mục ngồi xếp bằng trong tinh không, hắn không có buông lỏng cảnh giác, phát giác được nguy hiểm tới gần, đột nhiên lấy đế kiếm ra, kiếm quang chém vào hư không.
Kiếm quang chém rách hư không, có huyết quang nở rộ, Trần Mục nhìn thấy bóng người chật vật chạy trốn, hắn không đuổi theo, tiếp tục cảm ngộ hoang đạo và kiếm đạo.
Sinh linh bị thương kia rất nhanh liền chết.
Cả vị diện đều đang giết hại, chỉ có Trần Mục đang tu luyện, đang hấp thu năng lượng xung quanh.
Nơi này vốn là vị diện phế tích, năng lượng cạn hết, nhưng mà sau khi cường giả tuyệt đỉnh chết, sẽ sinh ra lượng lớn năng lượng, Trần Mục dùng sức mạnh thôn phệ luyện hóa năng lượng chung quanh.
Trần Mục không chỉ có sức mạnh thôn phệ, hoang đạo và kiếm đạo của hắn đều có thể hấp thu năng lượng ở xung quanh, tốc độ tu luyện rất nhanh.
Chỗ sâu trong vị diện phế tích chiến đấu kịch liệt, theo thời gian trôi qua, cường giả tuyệt đỉnh còn sống sót càng ngày càng ít, cứ cách một đoạn thời gian lại có cường giả bổ sung tiến vào, nhưng tổng số lại tiếp tục hạ xuống.
Chớp mắt.
Sáu mươi năm trôi qua.
Nửa đường có rất nhiều cường giả khiêu chiến Trần Mục, đều bị hắn dễ dàng đánh bại, kiếm đạo của Trần Mục cực kỳ khủng bố, không có người nào có thể chính diện chống lại hắn.
Kịch chiến ở chỗ sâu trong vị diện hạ màn, người còn sống cũng là cường giả tuyệt đỉnh dùng kiếm, tóc tai bù xù, toàn thân tắm trong huyết quang, giống như sát thần đi về phía Trần Mục.
Trần Mục mở mắt ra, hắn có thể cảm nhận được cảm giác áp bách, nam tử tóc đỏ bước đến biên giới vị diện, gương mặt lạnh lùng, nhìn không ra bất kỳ cảm tình gì, trong mắt hắn ta ẩn chứa cái nhìn tham lam.
Hư không vặn vẹo.
Ba đạo bóng người vĩ ngạn xuất hiện, bọn họ giống như mặt trời, phóng ra hào quang chói sáng, hiển nhiên là muốn tận mắt chứng kiến trận chiến cuối cùng.
Phía sau ba đạo bóng người vĩ ngạn còn có mười mấy vị cường giả của vị diện Thâm Lam, Lục Huyền cũng ở trong đó, ông ta tự hào nói: "Trần Mục chính là do ta phát hiện, ta biết ngay hắn có thể kiên trì đến cuối cùng mà."
Bà lão bên cạnh Lục Huyền lắc đầu: "Trên người hắn không có sát ý, cũng không có vết tích giao chiến, sợ là sống tạm đến bây giờ."
Chủ tể cầm đầu không có để ý: "Ai có thể sống đến sau cùng, thì người đó có thể đại diện cho Thâm Lam tham gia đại chiến vị diện, hi vọng các ngươi lấy ra bản lĩnh thật sự."
Nam tử tóc đỏ nhìn Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ dị: "Ta tên là Chu Thiên Nhất, vị diện Chi Tử của vị diện Thương Lãng, ta thích để con mồi ngon nhất lại sau cùng."
Chu Thiên Nhất từ rất sớm trước kia đã chú ý tới Trần Mục, coi hắn là con mồi hoàn mỹ nhất.
Hắn ta tự tiết lộ thân phận, cho dù là cường giả của vị diện Thâm Lam cũng cảm thấy sợ hãi.
"Vị diện Thương Lãng, vị diện xếp thứ hai mươi bảy, có hắn ta đại diện cho vị diện Thâm Lam của chúng ta tham chiến, có lẽ có thể giành được thành tích không tồi."
Bà lão gật đầu theo: "Vị diện xếp sau thứ hai mươi không thể tham chiến, cho nên chỉ có thể thông qua vị diện ở hai mươi vị trí đầu để tham chiến, nhằm đạt được lợi ích."
Lục Huyền cũng toát mồ hôi thay Trần Mục.
Bạch bào của Trần Mục tung bay, hắn có niềm tin vô địch trong lứa cùng cảnh, nắm lấy đế kiếm, trên mặt nở nụ cười, còn đưa tay khẽ ra hiệu: "Mời."
Mặt mày Chu Thiên Nhất tràn đầy hưng phấn cười như điên, tay hắn ta nắm trường kiếm nhuốm máu xuất thủ trước, tay Trần Mục cầm đế kiếm nghênh chiến, lúc hai thanh binh khí va chạm, không gian bị xé rách, sao trời ở xung quanh đồng thời sụp đổ.
Trần Mục có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại mà Chu Thiên Nhất bộc phát ra, vượt xa tuyệt đỉnh tầm thường, ở trong cơ thể hắn ta còn có căn nguyên vật chất cường đại.
Bọn họ đánh từ biên giới vị diện tới chỗ sâu trong vị diện, kiếm của Chu Thiên Nhất có khi mềm mại như nước, có thể diệt trừ thế công hung mãnh của Trần Mục, có khi lại như là biển lớn, sôi trào mãnh liệt.
Trần Mục bị đánh lui nhiều lần, nhưng hắn vẫn mây trôi nước chảy như cũ, không hoảng không loạn.
Chu Thiên Nhất không muốn kéo dài, cường thế nói: "Đừng lãng phí thời gian, một chiêu phân thắng bại!"
Chương 782 Vị Diện Thâm Lam (3)
Hai tay hắn ta giơ cao trường kiếm, đây là trận chiến cuối cùng, hắn ta dốc hết sức lực.
Sau lưng Chu Thiên Nhất xuất hiện huyết hải, sao trời bốn phía chìm ngập bên trong huyết hải.
Có đạo bóng người vĩ ngạn màu đỏ được ngưng tụ, tay chống bầu trời, chân đạp càn khôn, vị diện phế tích xuất hiện lượng lớn vết rách, đó là sức mạnh mà vị diện phế tích cũng khó có thể chịu được.
"Sức mạnh thật mạnh."
"Vị diện phế tích sắp sụp đổ rồi!"
Quanh thân Trần Mục trải rộng hạt cát kim sắc, sau lưng vạn đạo kiếm quang ngưng tụ thành cự kiếm nguy nga.
Khi huyết hải gào thét lao đến, hạt cát kim sắc ngưng tụ ra Vạn Lý Trường Thành nguy nga, hoang đạo hoành không, phóng thích ra kim quang óng ánh, huyết hải Bỉ Ngạn cản.
Lúc hai cỗ sức mạnh va chạm, vị diện phế tích xuất hiện vô số vết nứt, vô số ngôi sao sụp đổ, sóng xung kích không ngừng kéo dài bên trong tinh hải.
Chủ tể lam y cầm đầu hơi kinh ngạc: "Cái Vạn Lý Trường Thành kim sắc kia đang hấp thu năng lượng của huyết hải, quái lạ, thật sự là kẻ lang thang của vị diện cấp thấp?"
Lục Huyền vội vàng trả lời: "Bẩm Minh Hồng chủ tể, hắn là do ta ngẫu nhiên đụng phải ở trong khổ hải."
Minh Hồng chủ tể nhàn nhạt nói: "Nếu như hắn sống đến cuối cùng, nhất định phải kiểm tra rõ thân phận."
Mọi người nhao nhao gật đầu, vị diện Chi Tử của vị diện Thâm Lam bị ám sát, có liên quan tới những vị diện siêu cấp còn lại, bọn họ sợ rằng Trần Mục có vấn đề.
Nữ chủ tể dùng lụa mỏng xanh che mặt nhàn nhạt nói: "Bất kể là ai sống đến sau cùng, đưa đến trước mặt Sáng Thế mẫu thần, nàng có thể nhìn thấu tất cả."
"Có lý."
Minh Hồng chủ tể khẽ gật đầu.
Huyết hải bị ngăn cản, Chu Thiên Nhất thôi động đạo bóng người vĩ ngạn màu đỏ kia, vung quyền đánh xuống.
Cự kiếm kim sắc sau lưng Trần Mục đồng thời chém ra, coi thường không gian và thời gian.
Kiếm quang chiếu rọi cả tòa vị diện phế tích, đạo bóng người vĩ ngạn kia bị chém ra, huyết hải bị bổ đôi, toàn bộ vị diện phế tích đều bị phân đều.
Ầm ầm!
Vị diện phế tích sụp đổ trong nháy mắt.
Vô số ngôi sao hóa thành bột mịn, bên trong khổ hải yên tĩnh, Chu Thiên Nhất nửa quỳ ho ra máu, chủ tể chung quanh đều ném ra ánh mắt khác thường với Trần Mục .
"Đạo quả của hắn rất lợi hại." Minh Hồng chủ tể bày tỏ khen ngợi trước mặt mọi người.
Trên mặt Lục Huyền mang theo nụ cười hưng phấn, Trần Mục là do ông ta phát hiện, cũng có công lao.
Trần Mục thu hồi đế kiếm, không có giết chết Chu Thiên Nhất, Minh Hồng chủ tể nhàn nhạt nói: "Ta từng nói, người sống đến cuối cùng mới có thể tham chiến."
Sắc mặt Chu Thiên Nhất tái nhợt, hắn ta không thể chiến tiếp: "Ta không cần ngươi thương hại."
Trần Mục không để ý đến hắn ta, bình tĩnh nhìn Minh Hồng chủ tể: "Ta đã chứng minh thực lực của mình, nhưng không nhìn thấy thành ý của các ngươi."
Ba vị chủ tể lộ ra ánh mắt đặc biệt, Minh Hồng còn là chủ tể Thiên giai, không nghĩ tới Trần Mục lại dám dùng loại thái độ này để nói chuyện với bọn họ,
Minh Hồng chủ tể lạnh giọng nói: "Ngươi thắng rồi, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào đều được."
Trần Mục nhìn Chu Thiên Nhất: "Hi vọng còn có cơ hội so tài với ngươi, ngươi đi đi."
Hắn nói như vậy, là muốn Chu Thiên Nhất có động lực sống tiếp, sau trận chiến này, hai người đã định trước là không cùng một cấp bậc.
Chu Thiên Nhất nắm quyền, sau cùng buông nắm đấm ra, chắp tay nói: "Đa tạ."
Trần Mục nhìn Chu Thiên Nhất rời đi.
Minh Hồng chủ tể nhàn nhạt nói: "Lục Huyền, lập tức dẫn hắn tới Thâm Lam Tổ Tinh."
"Vâng."
Lục Huyền cung kính gật đầu.
Đám người Minh Hồng chủ tể biến mất không thấy đâu nữa.
"Tiểu hữu, chúc mừng ngươi."
"Còn phải cảm tạ ơn tri ngộ của tiền bối."
Lục Huyền mỉm cười lấy ra lục chu.
Ông ta dẫn Trần Mục chạy tới vị diện Thâm Lam: "Bây giờ ta phải dẫn ngươi đi gặp Sáng Thế mẫu thần, chỉ cần ngươi thông qua kiểm tra sau cùng, thì có thể giành được tư cách tham chiến cùng lượng lớn tài nguyên."
"Đa tạ tiền bối."
Trần Mục không có đường quay đầu, hắn chỉ có thể đi gặp sinh linh còn cường đại hơn cả chủ tể kia.
Lục Châu xuyên thẳng qua khổ hải, sau mấy tháng, bọn họ tới trước Tinh Môn to lớn.
Tinh Môn sừng sững, cao mười vạn trượng.
Chung quanh có cường giả tuyệt đỉnh phụ trách tuần tra, còn có chủ tể cường đại tọa trấn nơi đây.
Chỉ là cường giả trông coi Tinh Môn cũng có thể khiến cho vị diện của Trần Mục ảm đạm phai mờ.
Lục Huyền và Trần Mục đi tới trước Tinh Môn, chỗ cao có đạo ánh sáng màu xanh rơi vào trên người bọn họ.
Chiếu vào trên thân Lục Huyền vẫn là ánh sáng màu xanh lam, nhưng chiếu vào trên thân Trần Mục lại là ánh sáng màu đỏ, nhất thời dẫn tới tuyệt đỉnh ở chung quanh cảnh giác, chủ tể trấn thủ nơi này cũng bị kinh động.
Lục Huyền vội vàng giải thích nói: "Các vị không cần kinh hoảng, hắn là cường giả mà Minh Hồng chủ tể chọn trúng, chúng ta phụng mệnh đi tới Thâm Lam Tổ Tinh."
Chủ tể thân khoác áo giáp bạc tối ngồi ở gần Tinh Môn, vương tọa của hắn ta được chế tạo từ sao băng, nhìn xuống Trần Mục, nhàn nhạt nói: "Dựa vào hắn?"
Lục Huyền gật đầu: "Trần Mục đánh bại tất cả đối thủ, giành được sự công nhận của Minh Hồng chủ tể."
Chủ tể ở chỗ cao khẽ lắc đầu, sự khinh miệt trong mắt không cần nói cũng biết: "Hy vọng ngươi có thể nắm chắc cơ hội này, không làm cho bọn ta thất vọng."
Trần Mục không để ý sự coi thường của hắn ta, không so đo với tên giữ cửa.
Tinh Môn mở ra, Lục Huyền dẫn Trần Mục đi vào vị diện Thâm Lam, thế giới xanh biếc xuất hiện ở trước mắt, vô số ngôi sao bay lơ lửng, tựa như hải dương, phần lớn đều là ngôi sao sinh mệnh.
Phiêu lưu quá lâu ở bên trong khổ hải, tới vị diện Thâm Lam, Trần Mục cảm thấy rất thoải mái, cho dù là biên giới vị diện thì cũng tràn đầy sinh cơ.
Lục Châu đột nhiên tăng tốc, vượt qua không gian đến nơi chính giữa nhất của vị diện Thâm Lam, Trần Mục cảm nhận được sinh cơ nồng đậm, đây là điều mà vị diện cũ chưa từng có, tu luyện ở chỗ này khẳng định là làm ít thu nhiều.
Vị diện Thâm Lam do vô số sinh mệnh ngôi sao hợp thành, những ngôi sao sinh mệnh này ôm lấy nhau thành nhóm, giống như vị diện nho nhỏ, xoay tròn quanh Tổ Tinh.
Chương 783 Sớm Xuất Thế (1)
Tổ Tinh hiện ra màu xanh đậm, diện tích to lớn, có thể so với Tiên giới, mặt ngoài được đại dương màu xanh bao bọc, trong hải dương toàn là vật chất sinh mệnh hiếm thấy.
Trần Mục cách từ rất xa đã cảm thấy được áp lực, có cảm giác bị thăm dò, đạo tâm của hắn bình ổn, không có suy nghĩ nhiều, giấu tất cả suy nghĩ đi.
Bộ dáng Lục Huyền một mặt cung kính: "Lão phu còn chưa có tư cách gặp mẫu thần, lúc ngươi gặp mẫu thần, nhất định phải chú ý, chỉ cần bày tỏ thần phục, nàng đại khái sẽ tiếp nhận ngươi."
Vòng phỏng vấn sau cùng này Lục Huyền cũng không nắm chắc, nếu như Trần Mục có vấn đề, ông ta sẽ cùng gặp nạn theo, chỉ có thể hi vọng hắn có thể thuận lợi thông qua.
"Sáng Thế mẫu thần ở nơi nào?" Trần Mục nhìn Tổ Tinh, thần thức không cách nào dò xét được chỗ đó, ánh sáng mông lung che giấu hết thảy.
Lục Huyền nhắc nhở: "Ở gần thần thụ kia, tiểu hữu chỉ cần đi thẳng tới chỗ đó là được rồi."
Trần Mục nhìn thấy bên trên Tổ Tinh có cây đại thụ, gốc cây đó có thể bao phủ được ngôi sao, nơi này không thể vượt qua không gian, hắn chỉ có thể đạp không mà đi.
Thâm Lam Tổ Tinh, ở gần đại thụ.
Trần Mục nhìn siêu cấp đại thụ cao ngất đến tinh không ở trước mắt, có thể cảm giác được năng lượng sinh mệnh nồng đậm trong đó, hắn lẳng lặng đứng ở chỗ này, không chủ động tìm kiếm Sáng Thế mẫu thần, loại sinh linh mạnh mẽ này chỉ cần nguyện ý, có thể tùy thời xuất hiện ở bên cạnh hắn, căn bản không cần phải phiền phức đi tìm.
Rất lâu sau, Trần Mục vẫn không nhìn thấy Sáng Thế mẫu thần, bèn ngồi xếp bằng ở gần đại thụ tu luyện, hấp thu căn nguyên sinh mệnh ở xung quanh.
Năng lượng ở nơi này rất ôn hòa, không cần luyện hóa cũng có thể hấp thu, Thâm Lam Tổ Tinh, chủ tể bình thường đều không thể tới gần, may mà Lục Huyền không nhìn thấy, bằng không thì chắc chắn sẽ bị Trần Mục làm cho khiếp sợ.
Dù sao cũng là địa bàn của người khác, Trần Mục không có làm càn, bằng không thì đã trực tiếp dùng sức mạnh thôn phệ để xây dựng hắc động, tốc độ hấp thu căn nguyên sinh mệnh sẽ càng nhanh.
Trần Mục chiến đấu tại vị diện phế tích tiêu hao lượng lớn năng lượng, sau khi đi tới Thâm Lam Tổ Tinh, rất nhanh liền khôi phục, thậm chí còn đang không ngừng mạnh lên.
Năng lượng sinh mệnh đang cường hóa thể phách của hắn, quanh thân Trần Mục lượn lờ ánh sáng màu xanh biếc, giống như được hải dương ấm áp bao bọc, phảng phất như đặt mình vào trong bụng mẹ.
Đại thụ chấn động.
Trần Mục cảm nhận được áp lực.
Hắn dừng việc tu luyện, ngẩng đầu nhìn phía trước, có đám sương mù màu xanh lam rơi xuống cách đó không xa, có loại bị quái vật khổng lồ nhìn chăm chú cảm giác.
Trần Mục đứng dậy, dù hắn không cách nào thấy rõ được sương mù, thì cũng biết người tới là ai, khom mình hành lễ: "Vãn bối Trần Mục, bái kiến tiền bối."
"Lá gan của ngươi không nhỏ."
Giọng nói kia không có cảm tình.
Trần Mục không sợ hãi, bình tĩnh nói: "Vãn bối không có ý mạo phạm, còn xin tiền bối thứ lỗi."
Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, bên trong sương mù màu xanh lam truyền ra âm thanh: "Không nghĩ tới, sau nhiều kỷ nguyên, còn có thể đụng phải sinh linh của vị diện Vĩnh Hằng."
Đôi mắt Trần Mục ngưng lại, trước kia hắn chưa từng nghe nói tới vị diện Vĩnh Hằng, vội vàng chắp tay: "Vãn bối không hiểu, còn xin tiền bối nói rõ."
"Ha ha, vị diện Vĩnh Hằng từng là vị diện mạnh nhất bên trong tiểu thế giới này, đáng tiếc, nhiều năm trước đã xuống dốc, không ngờ rằng lại vẫn tồn tại."
Thanh âm kia mang theo một chút cảm khái.
Trần Mục có loại bị thăm dò, cảm giác không chỗ có thể nấp, ở trước mặt loại cường giả cấp bậc này, trên người hắn không hề có chút bí mật nào.
Trần Mục cố ép mình trấn định, hắn không ngờ chỗ vị diện cũ lại là vị diện mạnh nhất, nghe ý của Sáng Thế mẫu thần, khổ hải chỉ là tiểu thế giới, chẳng lẽ bên ngoài còn có thế giới lớn hơn?
"Tiền bối, chẳng lẽ bên ngoài còn có thế giới lớn hơn?" Trần Mục ôm thái độ thỉnh giáo.
"Bỉ ngạn có thế giới lớn hơn."
"Tiền bối từng đi qua bỉ ngạn?"
"Đến từ bỉ ngạn."
Giọng nói lạnh lùng làm chấn động tâm phách.
Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc, cường giả mở ra vị diện siêu cấp, lại đến từ bỉ ngạn: "Tiền bối, rốt cuộc chỗ đó là nơi như thế nào?"
Bên trong sương mù màu xanh lam trầm mặc rất lâu, thanh âm lạnh lùng vang lên lần nữa: "Chỗ đó có thuốc trường sinh, có nguồn năng lượng vô tận, có tất cả những gì ngươi muốn."
"Vậy thì vì sao tiền bối…"
"Vấn đề ngươi hỏi hơi nhiều."
Trần Mục cảm nhận được áp lực, hắn không hỏi thêm nữa, không dễ gì mới gặp được sinh linh loại cấp bậc này, muốn lấy được càng nhiều tin tức hữu dụng hơn.
"Ngươi có thời gian trăm năm để chuẩn bị, đi tới Thủy Chi Tinh theo Vân Mộng Trần tu luyện, nàng ta sẽ trợ giúp ngươi trở thành cường giả tuyệt đỉnh chân chính."
Không gian dưới lòng bàn chân Trần Mục bị xé rách, hắn từ chỗ cao rơi xuống, rơi vào trên mặt nước kim quang lăn tăn, mặt nước ở nơi này trong veo, phản chiếu kim quang, nước lặng chảy sâu, thế nhưng chỗ sâu nơi đáy nước phun trào sóng ngầm, Thủy Long hình thể to lớn gào thét lao ra.
Ầm ầm!
Trần Mục bị Thủy Long thôn phệ, khó có thể trốn được, hắn bị cuốn đến chỗ cao, sức mạnh trong cơ thể bị áp chế, cũng không nghĩ tới việc giãy dụa.
Mặt biển xuất hiện nữ tử dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh lãnh, ánh mắt xanh biếc, lụa xanh bao trùm lấy thân thể mềm mại, trên người xăm hình cây.
Cái cây kia cây là đại thụ mà Trần Mục đã thấy.
Trần Mục suy đoán nàng ta chính là Vân Mộng Trần.
"Không phản kháng sao?"
"Không thú vị."
Vân Mộng Trần hơi bĩu môi, vung tay lên, Thủy Long biến mất, Trần Mục rơi vào mặt nước, trên mặt hắn nở nụ cười: "Bái kiến Vân tiền bối."
"Đáy nước có chôn chủ tể, do ta giết, có căn nguyên vật chất có thể đủ để hấp thu."
Trần Mục khẽ gật đầu, Vân Mộng Trần nói tiếp: "Trong cơ thể ngươi mở ra hai đại đạo, có thể thông qua căn nguyên vật chất để cường hóa."
"Đại đạo chia làm năm cấp bậc."
"Theo thứ tự là phàm trần đạo, siêu phàm đạo, siêu thần đạo, vô thượng đạo, đạo nhất."
Trần Mục nghe thấy đạo nhất, không khỏi nghĩ đến câu đạo chỉ vu nhất, suy nghĩ dưới đáy lòng.
Chương 784 Sớm Xuất Thế (2)
"Đại đạo mạnh yếu có liên quan tới vị diện mạnh yếu, vị diện cấp thấp nhiều nhất là phàm trần đạo, vị diện trung giai có siêu phàm đạo, vị diện cao giai có siêu thần đạo, vị diện siêu cấp thì là vô thượng đạo, còn về đạo nhất, ta vẫn chưa từng gặp qua."
Vân Mộng Trần giới thiệu đẳng cấp của đại đạo, trước kia Trần Mục còn chưa từng nghe nói, trước đó lúc chiến đấu tại vị diện phế tích, rõ ràng hắn cảm giác được, kiếm đạo của mình mạnh hơn đại đạo của những tuyệt đỉnh khác.
Trần Mục nghĩ đến Sáng Thế mẫu thần, chỗ vị diện của hắn từng là vị diện mạnh nhất ở thế giới này, vậy đại đạo mà hắn nắm giữ tất nhiên sẽ không đơn giản.
Vân Mộng Trần đánh giá Trần Mục, trong mắt mang theo ánh mắt khác thường: "Đại đạo mà ngươi nắm giữ rất mạnh, nhưng uy lực có thể phát huy ra thì có hạn, cần bổ sung lượng lớn căn nguyên vật chất."
Trần Mục hơi hơi khom người: "Còn muốn hỏi tiền bối vài vấn đề, không biết có tiện hay không?"
"Có lời thì mau nói."
Vân Mộng Trần có chút không kiên nhẫn.
Trần Mục mỉm cười nói: "Ta muốn biết tin tức có liên quan tới vị diện Vĩnh Hằng?"
"Vị diện Vĩnh Hằng, từng là vị diện đứng đầu, cho dù vị diện mạnh hơn nữa, trong làn sóng thời gian thì cũng như bọt biển, không có vị diện nào có thể vĩnh viễn không suy yếu, cho dù là vị diện Vĩnh Hằng đã từng mạnh nhất."
"Ngươi đến từ vị diện Vĩnh Hằng?"
"Có lẽ vậy."
Trần Mục cũng không thể xác định: "Ta muốn biết, vị diện đại chiến kết thúc, ta có thể rời đi không?"
Khóe miệng Vân Mộng Trần hơi hơi cong lên: "Đây không phải việc ta có thể làm chủ, ngươi nhớ kỹ, nếu như không thể khiến cho ta hài lòng, ngươi rất khó mà còn sống rời đi."
Trần Mục không có hỏi nhiều, hắn đi vào đáy nước, áp lực ở nơi này cực kỳ mạnh.
Đáy nước chôn giấu chủ tể, hơn nữa còn là chủ tể vô cùng cường đại, được làm thành chất dinh dưỡng của tinh cầu này, Trần Mục có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại của Vân Mộng Trần, thậm chí mang đến cho hắn một cảm giác còn đáng sợ hơn so với Minh Hồng chủ tể, tất nhiên là Thiên giai chủ tể.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở đáy nước, sau khi không còn hạn chế, hắn mở ra hình thức điên cuồng hấp thu, sau lưng xuất hiện hắc động to lớn, thôn phệ căn nguyên vật chất từ đáy biển tràn ra.
Kiếm đạo và hoang đạo vờn quanh bên cạnh hắn, giống như hai vòng sáng, bọn chúng cũng đang hấp thu căn nguyên vật chất trong biển, Vân Mộng Trần nhìn chằm chằm Trần Mục.
Tu luyện là quá trình khô khan, Trần Mục ngồi xếp bằng ở đáy biển tu luyện mấy chục năm.
Hắn điên cuồng hấp thu căn nguyên vật chất, toàn thân tràn ngập năng lượng, sức mạnh hiện tại vượt xa thời kỳ đỉnh phong, hơn nữa còn đang không ngừng mạnh lên.
Kiếm đạo và hoang đạo đều tản ra tần sóng mạnh mẽ, cho dù có được vô thượng đạo Vân Mộng Trần cũng cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm.
…
Chỗ sâu trong tinh không, Thiên Cung.
Khương Phục Tiên thân mặc váy dài kim sắc, cao quý ưu nhã, nàng ta tản bộ nghỉ ngơi ở trong hoa viên, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía tinh không.
"Phục Tiên tỷ tỷ."
Trần Dĩnh bưng chén thuốc đã nấu xong đến tìm nàng ta.
Khương Phục Tiên bưng chén ngọc qua, nàng ta uống chén thuốc: "Dĩnh Dĩnh, vất vả cho ngươi rồi."
"Phục Tiên tỷ tỷ, ta không vất vả." Trần Dĩnh liên tục lắc đầu: "Không biết lúc nào ca của ta có thể trở về, huynh ấy đã rời đi rất nhiều năm rồi."
Khương Phục Tiên mỉm cười: "Chắc chắn chàng ấy sẽ trở lại, ngươi không cần lo lắng."
Trần Dĩnh tin tưởng ca ca có thể trở về, chỉ là không muốn Khương Phục Tiên cô đơn nhớ mong.
Khương Phục Tiên trả chén ngọc lại cho Trần Dĩnh, sau đó khẽ xoa bụng, đã nhô lên rõ ràng, thai nhi bên trong trưởng thành đầy đủ.
"Mẫu thân, no quá."
Khương Phục Tiên nghe được thần niệm của Đậu Đậu, dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy nụ cười, nàng ta dịu dàng nói: "Đậu Đậu, cô cô nấu thuốc ngon cho con uống mỗi ngày, mau cảm tạ cô cô."
"Cám ơn, cô cô."
Đậu Đậu rất thông minh, từ trong bụng mẹ đã học được cách dùng thần niệm nói chuyện với mọi người, Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Sau này cô cô mua đồ ăn ngon cho ngươi."
"Điểm tâm mẫu thân ngươi làm càng ngon hơn." Trần Dĩnh che miệng cười trộm, thế nhưng Đậu Đậu không có phản ứng, lúc nàng ta hấp thụ năng lượng của chén thuốc thì sẽ ngủ.
Sau khi Đậu Đậu ngủ say, vẻ mặt của Khương Phục Tiên ngưng trọng, có chút do dự: "Dĩnh Dĩnh, ta muốn sinh Đậu Đậu trước thời hạn."
Trần Dĩnh trừng to hai mắt: "Phục Tiên tỷ tỷ, Đậu Đậu vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra đời, cưỡng ép sinh ra, có thể sẽ bất lợi đối với Đậu Đậu."
Khương Phục Tiên cũng biết rõ: "Ta không muốn tuổi thơ của Đậu Đậu trải qua ở trong bụng của ta, có nhiều thứ ngày sau có thể bù đắp, nhưng có một sói thứ vĩnh viễn không cách nào bù đắp được."
Trần Dĩnh cái hiểu cái không, cảm thấy Khương Phục Tiên đang nói Đậu Đậu không có tuổi thơ sẽ là chuyện rất đáng tiếc, lại cảm thấy đang nói Trần Mục không ở bên cạnh Đậu Đậu là tiếc nuối không cách nào bù đắp được.
"Phục Tiên tỷ tỷ, sau khi Đậu Đậu sinh ra, có lẽ tỷ sẽ không có thời gian bên cạnh nàng."
"Còn có ngươi, còn có gia gia bọn họ, Đậu Đậu đi theo ta, mỗi ngày đều là công việc lặp đi lặp lại, nàng sẽ không cảm nhận được niềm vui của tuổi thơ."
Khương Phục Tiên không muốn Đậu Đậu sớm xuất thế, nhưng muốn nàng ta có được niềm vui của tuổi thơ, có thể trưởng thành trong hoàn cảnh có người nhà bầu bạn.
Sau cùng Trần Dĩnh gật đầu: "Phục Tiên tỷ tỷ, ta ủng hộ suy nghĩ của tỷ."
Muốn Đậu Đậu được thuận lợi sinh ra, còn cần rất nhiều chuẩn bị, Khương Phục Tiên muốn phong ấn một phần sức mạnh của nàng ta, để tránh cho nàng ta không thể khống chế được cỗ sức mạnh này.
Trong hoa viên, Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất, ở Trần gia bọn chúng thường xuyên đùa giỡn, ở Thiên Cung hai bọn chúng đều rất nghe lời.
Nghe nói tiểu chủ nhân sắp ra đời, hai bọn chúng vui mừng vẫy thẳng đuôi.
Ba ngày sau.
Thiên Cung trải rộng tường vân.
Tiên giới và nhân gian đều có thể nhìn thấy ánh sáng, dấu hiệu của điềm lành khiến cho cường giả các nơi khiếp sợ, bọn họ đều biết có sinh linh nghịch thiên giáng thế.
Chương 785 Sớm Xuất Thế (3)
Trong cung điện, Khương Phục Tiên ôm lấy Đậu Đậu đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ của nàng ta tinh xảo đáng yêu, vừa ra đời đã có mái tóc dài vàng óng xinh đẹp.
Trần Dĩnh ở bên cạnh nhìn Đậu Đậu: "Cái lông mày này thật giống ca của ta, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ nhắn giống với Phục Tiên tỷ tỷ, thật muốn bóp khuôn mặt nhỏ này."
Lông mi dài nhỏ của Đậu Đậu hơi hơi run run, sau đó chậm rãi mở ra, trong con ngươi xanh biếc lộ ra ánh sáng, trong veo thấy đáy, giống với con ngươi của Khương Phục Tiên: "Mẫu thân, đói đói."
Nghe thấy thanh âm non nớt mềm mại, Trần Dĩnh bị chọc cười, được sự đáng yêu của nàng ta giúp chữa bệnh.
Khương Phục Tiên đã sớm biết Đậu Đậu sẽ kêu đói, đã chuẩn bị xong chén thuốc chứa đựng rất nhiều năng lượng vật chất từ sớm, từng muỗng từng muỗng đút vào trong miệng nàng ta.
Uống xong chén thuốc đại bổ, Đậu Đậu rất nhanh liền nhắm mắt lại, nàng ta ngủ rất say sưa, không khác gì đứa trẻ bình thường, đều là ăn no thì ngủ.
Thứ Đậu Đậu ăn chính là thiên trân địa bảo hiếm có, cần hấp thu một đoạn thời gian.
Khương Phục Tiên còn phải xử lý công vụ, nàng ta đi tới trên vị trí Thiên Đế xử lý công vụ.
Trần Dĩnh ở bên cạnh nhìn Đậu Đậu, nàng ta nằm trong nôi, ngủ rất say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo nụ cười mỉm giống Trần Mục.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vây quanh cái nôi lăn lộn, hai bọn chúng không biết vui tới cỡ nào.
Hôm sau, sáng sớm.
Khương Phục Tiên xử lý xong công việc trong tay, nàng ta ôm lấy Đậu Đậu còn đang ngủ, nhẹ nhàng gõ cái mũi nhỏ của nàng ta, không tự chủ lộ ra nụ cười.
"Dĩnh Dĩnh, đúng lúc ta có thời gian rảnh, chúng ta mang Đậu Đậu về Trần gia nhìn xem."
"Được thôi, Phục Tiên tỷ tỷ, nương ta bọn họ chắc chắn sẽ cười không khép miệng vào được."
Khương Phục Tiên và Trần Dĩnh mang theo Đậu Đậu trở lại Trần gia, lúc Trần Nghiêm cùng Đường Uyển nhìn thấy Đậu Đậu, sự vui sướng lộ rõ trên mặt bọn họ.
"Nương, đây là Đậu Đậu."
Khương Phục Tiên giao đứa trẻ trong lòng cho Đường Uyển, biết bà ta mong nhớ Đậu Đậu nhất.
Đường Uyển ôm lấy Đậu Đậu, vui vẻ nói không ra lời, tiểu viện ngập tràn không khí vui mừng, Đại Tráng cũng vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi.
Trần Dao đi vào tiểu viện: "Phục Tiên tỷ tỷ, đây là Đậu Đậu? Sinh sớm ư?"
"Đúng thế."
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Những năm này, Khương Phục Tiên thường xuyên đến thăm phụ mẫu của Trần Mục, cho nên Trần Dao cũng biết, còn tưởng rằng Đậu Đậu phải mấy trăm năm nữa mới có thể sinh ra.
Mọi người đều cảm thấy Khương Phục Tiên sẽ không để cho Đậu Đậu sinh ra sớm, thậm chí có thể sẽ trì hoãn thời gian sinh Đậu Đậu, chờ Trần Mục trở về.
Khương Phục Tiên muốn cho Đậu Đậu ngôi nhà ấm áp, muốn nàng ta vui vẻ trưởng thành, mà không phải vô địch ở trong bụng mẹ, nhưng lại không có tuổi thơ.
Trần Thiên Nam bị sự náo nhiệt trong viện thu hút, ông ta nhìn thấy Đậu Đậu, cũng cực kỳ vui vẻ, đã rất nhiều năm Trần gia không có thêm tiểu bối.
Trần Uy cười trêu ghẹo nói: "Phải bảo bọn Trần Hãn tranh thủ thời gian sinh một đệ đệ muội muội chơi với Đậu Đậu, về sau Đậu Đậu có bạn, trong nhà còn náo nhiệt."
"Đúng đúng đúng."
Từ Yến liên tục gật đầu.
Trần Dao và Trần Dĩnh đều đang cười trộm.
Phu phụ Trần Hãn ở Yêu Vực, còn không biết việc vui nơi này, mọi người vây quanh Đậu Đậu đang ngủ say, coi nàng ta là bảo bối của Trần gia.
Khương Phục Tiên biết mọi người thích Đậu Đậu, nhưng vẫn chưa thể để Đậu Đậu ở lại Trần gia.
Nàng ta vừa không nỡ để Đậu Đậu rời đi, lại vừa sợ Đậu Đậu không quen, định chờ Đậu Đậu hiểu chuyện chút, lại để cho nàng ta tự mình lựa chọn xem sống ở nơi nào.
Khương Phục Tiên dự định sau này thỉnh thoảng mang Đậu Đậu về thăm Trần gia, để cho mọi người đều vui vẻ, cũng có thể để Đậu Đậu hiểu rõ sự tồn tại của nhà.
Tại vị diện Thâm Lam phía xa, chẳng biết tại sao tim Trần Mục lại đập nhanh hơn, có loại cảm giác không tả được, hô hấp của hắn hỗn loạn, tốc độ tu luyện cũng chịu ảnh hưởng.
Vân Mộng Trần phát giác ra, nhắc nhở: "Trần Mục, đạo tâm của ngươi có sóng chấn động, cường giả chân chính, sẽ không bị ngoại vật quấy nhiễu đạo tâm."
Trần Mục không suy nghĩ nhiều, hắn kiên định đạo tâm, chỉ muốn trở nên mạnh hơn, chỉ có mạnh lên, mới có thể cho Khương Phục Tiên và Đậu Đậu tương lai tràn ngập hy vọng.
Vị diện Thâm Lam, Thủy Chi Tinh.
Sâu nơi đáy biển, toàn thân Trần Mục tràn ngập ánh sáng, kiếm đạo và hoang đạo như vầng sáng xoay tròn, tản ra khí tức thần thánh.
Trần Mục đột nhiên mở mắt, vọt ra hai tia sáng sắc bén, hoang đạo và kiếm đạo trở lại trong cơ thể, căn nguyên vật chất ở đáy biển bị hắn hấp thu hết.
Hắn giành được rất nhiều lợi ích, cảnh giới tăng lên trên diện rộng, ngay cả tiểu thế giới trong cơ thể cũng đều giành được lợi ích theo, bên trong dồi dào sinh cơ.
Vân Mộng Trần không nghĩ tới Trần Mục tuyệt đỉnh tu vi, có thể hấp thu xong căn nguyên vật chất ở nơi đây nhanh như vậy, phải biết đó là di hài của chủ tể.
"Thú vị." Vân Mộng Trần nhếch miệng lên, nàng ta nhìn ra được đại đạo của Trần Mục không đơn giản.
Trải qua hơn mười năm tu luyện, sức mạnh của Trần Mục tăng lên trên diện rộng, có điều vẫn còn cách chủ tể một khoảng rất xa, bởi vì phải tham gia đại chiến vị diện, nên bây giờ vẫn chưa thể đột phá.
Chủ tể có thể hoá đại đạo thành binh khí, bây giờ Trần Mục có thể khống chế kiếm đạo và hoang đạo, vẫn chưa có bản lĩnh ngưng luyện bọn nó thành đạo binh.
Nước biển chung quanh bỗng nhiên tản đi.
Trần Mục cảm giác mình đang tới thế giới khác, trước mắt là đất trời trống rỗng, hắn hiểu được, đây là thế giới do Vân Mộng Trần xây dựng.
Chủ tể có thể tùy ý xây dựng thế giới.
Nước trong sông lớn đổ từ trên trời xuống, Vân Mộng Trần ngự thủy mà đến, nàng ta nhìn Trần Mục: "Lấy ra tất cả bản lĩnh của ngươi, để ta xem xem."
Trần Mục cũng muốn thử xem sức mạnh của mình, ánh mắt hắn kiên định, lộ ra ánh sáng sắc bén, tay trái chắp sau lưng, tay phải nắm kiếm chỉ, sau lưng hiện lên vạn đạo kiếm quang, mỗi đạo kiếm quang đều ẩn chứa quy tắc khác nhau, hơn nữa mỗi đạo kiếm quang đều nắm giữ sức mạnh to lớn mà tuyệt đỉnh tầm thường khó có thể chống lại.