Khương Phục Tiên chậm rãi ăn cơm, Trần Dĩnh và Trần Dao không ngừng hỏi nàng ta các vấn đề.
Sau khi ăn cơm xong, Trần Dao và Trần Dĩnh vẫn ở bên cạnh Khương Phục Tiên, có thể thấy được bọn họ thích nàng ta bao nhiêu.
Trần Mục nhẹ giọng nói: “Hai người các muội đừng quậy Phục Tiên tỷ tỷ, Phục tiên tỷ tỷ đi đường xa tới cần phải nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói tiếp.”
“Vậy ngày mai muội lại qua tìm Phục Tiên tỷ tỷ trò chuyện.” Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao nở nụ cười ngọt ngào.
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, ngày mai chúng ta đi dạo phố có được không?”
”Được.”
Khương Phục Tiên mỉm cười trả lời.
Lúc Trần Dĩnh và Trần Dao rời khỏi, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng trở về viện tử của mình.
Yến Lang Nguyệt cũng đến trong viện tử: “Tiểu thiếu gia, ta đến dọn dẹp phòng cho Khương tiên tử.”
Bình thường Trần Mục không có ở nhà, Yến Lang Nguyệt sẽ quét dọn phòng của hắn, những phòng khác đều không quét dọn cho nên cần phải dọn dẹp.
Trần Mục khẽ cười nói: “Yến Lang Nguyệt, không cần phiền phức, ta và Phục Tiên sư tỷ ngủ cùng nhau.”
Yến Lang Nguyệt có hơi kinh ngạc, dù sao thì bọn họ vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn: “Tiểu thiếu gia, vậy ta không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa.”
“Lang Nguyệt tỷ, đi thong thả.”
Sau khi Yến Lang Nguyệt rời khỏi, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trần Mục búng ngón tay đốt nến trong phòng, Khương Phục Tiên nằm trên chăn bông mềm mại, sau đó lật qua lật lại, đôi chân mảnh mai lắc lắc.
Khương Phục Tiên uể oải nằm trên giường, giọng nói mềm mại: “Phu quân, ăn Tết mệt mỏi quá.”
Bình thường nàng ta không hay nói chuyện, ăn Tết phải duy trì nụ cười, còn phải nói rất nhiều, cùng chơi với muội muội của Trần Mục không dám chểnh mảng chút nào.
“Sư tỷ, hay là ta xoa bóp cho nàng?”
“Phu quân, bây giờ ta muốn ngâm mình.”
“Không thành vấn đề, ta đi xả nước.”
Trần Mục đi xuyên qua bức bình phong bên trái, đổ đầy nước suối trong vắt vào bồn tắm, sau đó đưa tay vào trong nước, trong bồn tắm rất nhanh đã toát ra hơi nóng, ngay cả căn phòng cũng đều có sương mù lượn lờ.
“Sư tỷ, đến ngâm mình đi.”
Khương Phục Tiên đi đến gần bồn tắm, tay nhỏ bé vung lên một cái, ánh nến trong phòng lại dập tắt, nàng ta giơ hai tay mảnh khảnh lên, Trần Mục ngầm hiểu trong lòng, chủ động giúp vị hôn thê cởi áo váy màu tím nhạt ra.
Vị hôn thê ngồi trong bồn tắm, Trần Mục xoa bóp vai cho nàng ta: “Sư tỷ, thoải mái không?”
Khương Phục Tiên thoải mái gật đầu: “Phu quân, ăn Tết xong chúng ta đi Lan Hải, thế nào?”
“Sư tỷ, chỉ cần nàng vui vẻ thì ta bằng lòng cùng nàng đến chân trời góc bể.” Trần Mục trịnh trọng nói.
Khương Phục Tiên cười ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vui vẻ, ngạo kiều nói: “Sư tỷ cực khổ như vậy, phu quân, chàng muốn thưởng cho ta thế nào?”
Trần Mục sát lại gần vị hôn thê, hôn vào trán nàng ta, mũi ngọc tinh xảo, má trái, má phải...
Đêm khuya.
Trong bồn tắm sóng nước dập dờn.
...
Sau nửa đêm, lặng ngắt như tờ.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đang nằm trong chăn.
Vừa nãy Trần Mục và Khương Phục Tiên thảo luận việc tu hành trong bồn tắm có hơi mệt, hai người ôm nhau ngủ thiếp đi, hô hấp của bọn họ dung hợp, thần hồn đan xen, tốc độ tu luyện nhanh hơn bình thường gấp mấy lần.
Sáng sớm, lông mi của Khương Phục Tiên khẽ run, nàng ta tỉnh dậy trước Trần Mục, sắc mặt hồng hào sáng bóng.
Tối hôm qua vị hôn phu tu luyện rất vất vả nên Khương Phục Tiên không quấy rầy hắn, để cho hắn ngủ tiếp.
Hôm nay ăn Tết sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, Khương Phục Tiên tỉnh dậy rất sớm, nàng ta mặc áo yếm vào, sau đó mặc áo váy màu tím nhạt, cuối cùng dùng trâm ngọc cuốn tóc bạc rồi cố định lại.
Sửa sang y phục xong, Khương Phục Tiên dọn sạch nước trong bồn tắm đi, sau đó lại dọn dẹp phòng sạch sẽ, quét dọn vệ sinh trong phòng xong, nàng ta đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Trần Mục, thêm rất nhiều linh dược đồ bổ vào trong cháo linh mễ.
Rất nhanh, Khương Phục Tiên đã chuẩn bị xong bữa sáng, nàng ta bưng cháo linh mễ và bánh ngọt trở về phòng, nhẹ giọng gọi: “Phu quân, phải dậy rồi.”
Trần Mục nghe thấy tiếng gọi dịu dàng, hắn mở mắt ra, Khương Phục Tiên đi đến bên giường, nàng ta cầm lấy y phục của Trần Mục rồi tự tay mặc y phục vào cho vị hôn phu.
Vị hôn thê dịu dàng săn sóc, có nàng ta ở nhà Trần Mục cảm thấy đời này không còn gì nuối tiếc.
Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười, nàng ta vỗ nhẹ vào chỗ có vết nhăn trên y phục của Trần Mục, y phục trở nên phẳng phiu ngay ngắn, sau đó dịu dàng nói: “Ta vừa nấu cháo linh mễ, chúng ta cùng ăn đi.”
“Sư tỷ, nàng thật tốt với ta.”
“Bởi vì chàng là phu quân của ta mà.”
Bên cạnh cửa sổ có chiếc bàn dài, Trần Mục và vị hôn thê ngồi đối diện nhau, Khương Phục Tiên múc cho hắn một bát cháo linh mễ đầy, nhẹ nhàng nói: “Ăn nhiều một chút, tốt cho cơ thể.”
Trần Mục nghiêm túc gật đầu: “Sư tỷ, chỉ cần là đồ ăn nàng làm thì nhiều hơn nữa ta cũng có thể ăn hết.”
Khương Phục Tiên cười khanh khách: “Sau này sư tỷ sẽ làm cho chàng thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon.”
Trần Mục ăn cháo linh mễ rồi lại ăn bánh ngọt, cảm thấy cơ thể rất ấm áp.
Khương Phục Tiên thích nhìn vị hôn phu ăn thức ăn do mình làm, ý cười trong mắt đã sắp tràn ra ngoài.
Ăn uống xong.
Trần Mục rửa sạch bát nồi.
Trong viện tử, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đang đuổi nhau chơi đùa, đám Trần Dĩnh thì đến trong đình viện, các nàng đồng thanh hét gọi: “Phục Tiên tỷ tỷ.”
Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười: “Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, Thất Thất, các muội đã ăn chưa?”
Các nàng gật đầu tới tấp, Trần Dĩnh đề nghị nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, đi dạo phố có được không?”
Trần Mục vừa vào đình viện, hắn từ chối giúp vị hôn thê: “Không được, Phục Tiên tỷ tỷ không tiện.”
Khương Phục Tiên khẽ mỉm cười: “Không sao, tỷ có thể đi dạo phố cùng các muội, đi thôi.”
“Được ạ!”
Thất Thất phấn khích nhảy dựng lên.
Trần Mục hơi nghi hoặc, nàng ta đi theo đám Trần Dĩnh ra ngoài có lẽ sẽ bị người ta nghi ngờ.
Chương 442 Đón Năm Mới Trong Tiếng Pháo Nổ
Tiếng Pháo Nổ
Bởi vì không yên tâm nên Trần Mục cũng đi cùng bọn họ, quanh thân Khương Phục Tiên có ánh bạc trải rộng, quang huy thần bí khiến người dân xung quanh đều không nhìn thấy nàng ta, trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Khương Phục Tiên.
Bây giờ bọn họ ra ngoài dạo phố mua sắm, đợi lát nữa còn phải về nhà dọn dẹp vệ sinh.
Buổi trưa còn phải tế tổ, buổi chiều nhóm chủ phụ của Trần gia chuẩn bị cơm tối, Trần Dĩnh vì muốn náo nhiệt nên đã mua rất nhiều pháo hoa mang về.
Khương Phục Tiên cùng bọn họ đi dạo phố, cùng bọn họ ăn hồ lô đường, còn táo bạo to gan kéo tay Trần Mục, bọn họ chơi rất vui vẻ.
Sau khi đi dạo phố xong.
Mọi người trở về Trần gia làm việc.
Trần Dĩnh và Trần Dao đang quét dọn vệ sinh, thông thường mấy ngày trước khi qua năm mới đều sẽ phải quét dọn vệ sinh, bình thường Trần gia sẽ quét dọn vệ sinh vào ngày cuối cùng.
Khương Phục Tiên và Trần Mục giúp đỡ, rất nhanh đã dọn dẹp Trần gia sạch sẽ, tiếp sau đó Trần Thiên Nam dẫn đám tiểu bối Trần gia đến từ đường để tế tổ.
Lúc Trần Thiên Nam đốt hương hỏa, Trần Mục đặc biệt chú ý thấy hương hỏa hướng lên trên.
Sau khi mọi người trong Trần gia thờ cúng hương hỏa xong, tất cả khói xanh đều tụ lại một chỗ giống như một đường thẳng, bay thẳng lên trời cao, mọi người đều không để ý, chỉ có Trần Mục và Khương Phục Tiên là phát giác được.
Tổ tiên của Trần gia vẫn còn sống!
Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên bên cạnh, nàng ta sớm đã biết Trần gia không đơn giản nên không hề ngạc nhiên.
“Phục tiên tỷ tỷ, có thể dạy muội luyện kiếm được không.” Trần Dao chớp chớp mắt.
“Được.”
Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng cùng theo đến diễn võ trường.
Sau khi tế tổ, có rất nhiều thức ăn chưa ăn hết, Trần Mục lấy một phần đem cho Đại Tráng sống trong rừng núi, thân hình của Đại Tráng giống như ngọn đồi, có thể so với Yêu Vương Hung Thú, mỗi ngày đều canh giữ ở gần Trần gia.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bị Trần Mục tóm đi.
Hai tiểu tử này rất hư, thường xuyên đoạt thức ăn từ miệng cọp, Trần Mục mang bọn chúng đến diễn võ trường, Khương Phục Tiên đang dạy Trần Dao luyện kiếm.
Trần Dĩnh ở bên cạnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ, lát nữa chúng ta có thể luận bàn không?”
“Đương nhiên là được.”
Khương Phục Tiên hạ thấp thân phận nguyện ý luyện kiếm và luận bàn với muội muội của Trần Mục, Trần Mục rất cảm động, đối với vị hôn thê mà nói thì đây là chuyện rất mệt mỏi.
Trần Dao rất thông minh, rất nhanh cô bé đã nắm vững kiếm kỹ cao phẩm giai mà Khương Phục Tiên dạy.
Trần Dĩnh lên đài, tinh nghịch nói: “Phục Tiên tỷ, sức lực của muội rất lớn, tỷ phải cẩn thận nha.”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, Trần Dĩnh phá không xông lên, nàng ta vượt qua không gian, vung chưởng mang theo kình phong khiến không gian vặn vẹo, cỗ sức lực này rất đáng sợ.
Trong mắt Trần Hãn và Trần Dao mang theo kinh ngạc, bọn họ cảm thấy tỷ tỷ đã mạnh hơn mấy ngày trước rất nhiều, rõ ràng ngày nào nàng ta cũng chơi, sao lại có thể lợi hại như vậy, đây chính là huyết mạch Thần tộc?
Khương Phục Tiên đưa tay, ánh bạc quanh thân phóng thích ra, bàn tay như đánh vào bọt biển, mà thần lực trong cơ thể nàng ta cũng có cảm giác bị áp chế.
“Muội nhận thua.”
Trần Dĩnh lè lưỡi tinh nghịch: “Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ còn lợi hại hơn ca muội nhiều.”
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục đứng cách đó không xa, đôi mắt nhướng lên, có chút đắc ý.
Gần đến buổi trưa, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về viện tử của mình nghỉ ngơi, lúc thần hồn của hắn và vị hôn thê song tu đã học được rất nhiều từ khúc.
Trần Mục gảy đàn, Khương Phục Tiên ngâm nga câu hát, bọn họ phối hợp ăn ý, bây giờ Khương Phục Tiên không muốn thay y phục, nàng ta muốn thay váy vào buổi tối để nhảy múa.
Khương Phục Tiên đã lâu không nhảy, nàng ta thích khiêu vũ cho Trần Mục xem, cho dù là ca hát, nhảy múa, gảy đàn thì đều chỉ muốn cho vị hôn phu thưởng thức.
Bọn họ cùng nhau đánh đàn ca hát, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc chạng vạng, Khương Phục Tiên đến nhà bếp giúp chuẩn bị tiệc tối.
Nàng ta đã làm bánh ngọt mà mọi người thích ăn, Đường Uyển và Từ Yến khen không dứt miệng về thủ nghệ của nàng ta.
Ban đêm, đêm đoàn niên.
Trong đại sảnh tràn đầy không khí vui mừng.
Đám người Trần Mục thay y phục mới, trên bàn dọn đầy mỹ thực và bánh ngọt, mọi người vây lại ngồi cùng nhau, trên mặt đều chứa nụ cười.
Mỗi năm chỉ có ngày hôm nay là náo nhiệt nhất.
Lần đầu tiên Khương Phục Tiên đến Trần gia ăn Tết, Trần Thiên Nam nhiệt tình nói: “Phục Tiên, hoan nghênh ngươi đến Trần gia làm khách, sau này thường xuyên tới xem như nhà mình.”
Trần Nghiêm trịnh trọng nói: “Phục tiên, nếu Mục Nhi dám ăn hiếp ngươi thì ta sẽ đánh gãy chân hắn.”
Trần Dĩnh và Trần Dao đều che miệng cười trộm.
Khương Phục Tiên cười nhẹ gật đầu.
Trần Mục nào dám ăn hiếp vị hôn thê, nếu thật sự ăn hiếp nàng ta thì sẽ không đơn giản là đánh gãy chân như thế.
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, hai người mau sinh hài tử đi, muội ở nhà rất nhàm chán.”
Khương Phục Tiên vốn không hề phản cảm với chuyện sinh hài tử.
Cảnh giới của nàng ta và Trần Mục đều rất cao, cường giả Kiếm Thánh vốn rất khó có thể mang thai, hơn nữa huyết mạch của nàng ta rất đặc thù, lại càng khó mang thai.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm nghị nói: “Dĩnh Dĩnh, nhàm chán thì chơi với nương nhiều hơn, không có chuyện gì làm thì dẫn nương đi dạo.”
Trần Dĩnh tinh nghịch lè lưỡi: “Nương muốn ra ngoài chơi với cha, muội muốn dẫn đi cũng không có cơ hội.”
Trần Nghiêm và Đường Uyển ha ha cười lớn, mấy năm nay bọn họ không có việc gì làm nên thường xuyên ra ngoài du lịch.
Trần Dĩnh lại hỏi Trần Hạo: “Nhị ca, hai người kết hôn bao nhiêu năm rồi mà vẫn không có động tĩnh gì sao?”
“Sắp rồi.”
Tạ Nhã đỏ mặt nói.
Trong mắt Trần Dĩnh mang theo ý cười, vui vẻ nói: “Tốt quá! Muội sắp thăng cấp làm cô cô rồi.”
Trần Hãn và Trần Dao đều rất vui vẻ, trong mắt Trần Uy và Từ Yến tràn đầy vui mừng, nếu như không giục bọn họ thì có lẽ mấy mươi năm nữa cũng sẽ không có động tĩnh.
Mọi người đều mong đợi bốn thế hệ cùng dưới một mái nhà.
Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên, dùng linh lực truyền âm nói: “Sư tỷ, chúng ta cũng phải cố lên.”
Chương 443 Khương Phục Tiên Độ Kiếp (1)
“Nghĩ đẹp thật.”
Khương Phục Tiên bĩu môi với Trần Mục, trên mặt nàng ta mang theo nụ cười, ngược lại cũng hy vọng có thể có hài tử, nhưng tình hình của bọn họ quá khó để có hài tử.
Sau khi tiệc tối kết thúc, mọi người tụ tập trong đình viện nói chuyện, Khương Phục Tiên dựa vào vai Trần Mục, bọn họ tựa sát vào nhau, thân mật với nhau trước mặt người nhà, Đường Uyển nhìn thấy vậy thì rất yên tâm.
Trần Dĩnh dẫn đệ đệ muội muội đi đốt pháo và pháo hoa, Trần Hi và Yến Lang Nguyệt cũng đi theo bọn họ chơi, trong đình viện tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng.
Gần đến nửa đêm, Trần Mục và vị hôn thê trở về viện tử của mình, bọn họ chuẩn bị thức suốt đêm.
Từ khúc do Trần Mục đàn tấu rất du dương êm tai, dáng múa của Khương Phục Tiên khuynh thành tuyệt thế, sau nửa đêm, bọn họ quay về phòng thảo luận việc tu luyện.
Hai người đón năm mới trong tiếng pháo nổ.
Sau khi qua Tết, Trần gia xuất hiện rất nhiều khách mời, trong sơn mạch rất náo nhiệt.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ở đình viện của phụ mẫu, bọn họ chuẩn bị đi đến Lan Hải.
Đường Uyển nhìn Khương Phục Tiên, cười ngọt ngào nói: “Phục Tiên, sau này thường xuyên đến Trần gia chơi.”
“Vâng ạ, bá mẫu.”
Nụ cười của Khương Phục Tiên rạng rỡ động lòng người.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao nghiêm túc nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, muội sẽ trở thành cường giả giống như tỷ.”
Khương Phục Tiên xoa nhẹ đầu Trần Dao, cười nhẹ nói: “Tỷ tỷ tin tưởng muội, tu luyện thật tốt, sau này chắc chắn có thể trở thành nữ Kiếm Tiên cường đại.”
Trần Dĩnh cười duyên nói: “
Phục Tiên tỷ tỷ, hai người sinh hài tử sớm chút nhé, muội muốn làm cô cô.”
Khương Phục Tiên không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nở nụ cười, Trần Nghiêm ở bên cạnh trầm giọng nói: “Mục Nhi, ngươi phải chăm sóc tốt cho Phục Tiên, phải chịu khó một chút.”
“Cha, con biết rồi.”
Trần Mục cười mở miệng: “Cha, nương, hai người không có chuyện gì làm thì có thể ra ngoài đi du lịch nhiều chút, Dao Dao, muội ở nhà phải chăm chỉ tu luyện, Dĩnh Dĩnh, muội phải chăm sóc tốt cho đệ đệ muội muội, còn cả Thất Thất, đừng chạy lung tung.”
Trần Nghiêm và Đường Uyển mỉm cười gật đầu, Trần Dao thanh thúy nói: “Ca, muội sẽ tu luyện thật tốt.”
Thất Thất lắc cái đuôi, nàng ta chắp tay sau lưng, liên tục gật đầu: “Muội sẽ không chạy lung tung đâu.”
Trần Dĩnh yêu kiều cười nói: “Yên tâm đi, muội sẽ chăm sóc đệ đệ muội muội thật tốt, hai người cũng phải chú ý an toàn, lúc sinh hài tử nhớ nói cho muội biết.”
Cáo biệt với phụ mẫu và người nhà xong, đám người Trần Mục ngồi thuyền tiên đi đến Lan Hải, chuẩn bị ở đó chơi hai ngày, Khương Phục Tiên muốn độ kiếp ở Lan Hải.
Trên boong của thuyền tiên.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đang tu luyện, trên người bọn họ tràn ngập quang huy thần thánh, mặc dù cảnh giới rất khó thăng cấp nhưng nhục thân lại không ngừng trở nên mạnh hơn.
Thuyền tiên xuyên toa không gian cần phải tiêu hao tiên thạch, bọn họ không vội nên không cần lãng phí tài nguyên, chậm rãi tiến về Lan Hải.
Một tháng sau.
Thuyền tiên đi vào vùng phụ cận của Lan Hải, ánh mặt trời bên này tươi sáng, phong cảnh tươi đẹp, quanh thân Trần Mục tràn ngập tử kim quang sáng chói, nhục thân tăng cường với biên độ lớn.
Thuyền tiên hạ xuống bên bãi cát, Trần Mục và Khương Phục Tiên thoát khỏi trạng thái tu luyện.
“Ánh mặt trời ở bãi cát thật sự rất tuyệt.”
Trần Mục nhìn hải dương xanh thẳm.
Khương Phục Tiên và Trần Mục cởi giày ra, chân trần giẫm trên bờ cát, hai người nắm tay tản bộ trên bờ biển, đây là điều lãng mạn thuộc về bọn họ.
Trần Mục thích mặc quần cộc ở bờ biển, Khương Phục Tiên thay đổi đồ tắm màu lam nhạt.
Buổi sáng, Trần Mục dẫn vị hôn thê xuống biển lướt sóng, sau đó phơi nắng trên bờ cát.
Khương Phục Tiên nằm trên khăn mặt trắng tinh, Trần Mục ngồi trên người vị hôn thê, dịu dàng đấm vai xoa bóp cho nàng ta: “Sư tỷ, thoải mái không?”
“Cũng được.”
Giọng nói của Khương Phục Tiên lười biếng.
Bọn họ ở đây chơi rất vui vẻ.
Chạng vạng, Trần Mục bắt hải sản dưới biển, Khương Phục Tiên hái dừa và trái cây ở gần đó, ban đêm, hai người ngồi bên bờ biển vừa ăn đồ nướng vừa uống nước dừa.
Sau khi ăn uống no say, Khương Phục Tiên dựa vào lòng Trần Mục, nhẹ giọng thì thầm: “Phu quân, ta thật sự muốn sống hết đời như thế này với chàng.”
Trần Mục hôn lên trán vị hôn thê, trầm giọng nói: “Sư tỷ, tương lai sẽ càng tuyệt vời, ta sẽ khiến nàng mãi mãi đều hạnh phúc vui vẻ.”
Khương Phục Tiên vươn tay xoa nhẹ khuôn mặt anh tuấn của Trần Mục, dịu dàng nói: “Sư tỷ đã rất hạnh phúc.”
Trần Mục ôm chặt vị hôn thê, Hồng Mông Tử Khí bao phủ lấy nàng ta, Khương Phục Tiên cảm giác được trong cơ thể xuất hiện lượng lớn vật chất Hồng Mông.
Nàng ta không từ chối ý tốt của vị hôn phu, nằm yên tĩnh trong ngực Trần Mục.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Khương Phục Tiên mở mắt ra, Trần Mục đã tiêu hao lượng lớn Hồng Mông Tử Khí: “Phu quân, đủ rồi, bây giờ ta còn phải điều chỉnh trạng thái.”
Trần Mục buông vị hôn thê ra, Khương Phục Tiên nhéo mặt vị hôn phu, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Đừng lo lắng, cười một cái cho sư tỷ xem.”
“Sư tỷ, nàng chuẩn bị cho tốt đi.” Trần Mục khẽ cười một tiếng, hắn biết độ kiếp khủng bố bao nhiêu, thực lực càng mạnh thì thiên kiếp sẽ càng kinh khủng.
Khương Phục Tiên bắt đầu điều chỉnh trạng thái.
Trần Mục đi đến hải đảo cách đó không xa tu luyện Bất Diệt Kinh, kim quang quanh người sáng chói, trên đỉnh đầu xuất hiện tầng mây màu đen, trong mây đen lóe lên lôi quang.
Khoảng thời gian này Trần Mục và vị hôn thê cùng nhau tu luyện, nhục thân đã tăng cường với biên độ lớn, Bất Diệt Kinh vừa hay cũng đã luyện đến cảnh giới Tiểu Thành.
Lôi vân lần này rõ ràng là lợi hại hơn lần trước, mây đen quay cuồng, kim lôi thoắt ẩn thoắt hiện.
Đột nhiên có tia kim lôi rơi xuống, Trần Mục đắm mình trong thiên lôi, lôi quang trên người phun trào, Bất Diệt Kinh đang hấp thu vật chất lôi đình bên trong.
Thiên lôi rất đáng sợ, nhưng nhục thân hiện giờ của Trần Mục có thể dễ dàng chống trụ được đòn tấn công của thiên lôi, vật chất lôi đình đang không ngừng tôi luyện nhục thân của hắn.
Khương Phục Tiên mở đôi mắt đẹp ra, nàng ta nhìn chăm chú vào Trần Mục đang đắm mình trong thiên lôi, trong mắt mang theo ý cười.
Chương 444 Khương Phục Tiên Độ Kiếp (2)
Trong lôi vân lao ra mười sáu con lôi long, bọn chúng đan xen nhau rơi xuống, không gian vỡ vụn, vào khoảnh khắc đánh trúng Trần Mục, hải đảo dưới người hắn bị vỡ tan trong nháy mắt.
Trần Mục ngồi khoanh chân giữa không trung.
Quần cộc của hắn đều đã hóa thành tro tàn trong thiên lôi, sau khi Khương Phục Tiên nhìn thấy vậy, bàn tay mảnh khảnh che lấy miệng nhỏ, trong mắt chứa ý cười.
Huyết dịch toàn thân Trần Mục đều sôi trào, lôi đình trong cơ thể phun trào, vật chất lôi đình bị hấp thu luyện hóa, gân cốt huyết nhục đều biến thành kim quang sáng chói.
Thiên lôi ròng rã kéo dài đến chạng vạng.
Khi lôi vân màu đen tan biến, lúc này mặt trời ngã về phía Tây, toàn thân Trần Mục tràn ngập kim quan, trên người hắn mang theo áp bức đáng sợ.
Trần Mục mở mắt ra, đôi mắt hiện lên sắc vàng, ngay cả toàn bộ mái tóc cũng đều là màu vàng, nhưng mà rất nhanh sợi tóc và đôi mắt đã khôi phục lại sắc thái như cũ.
“Thật là một lực lượng mạnh mẽ, Bất Diệt Kinh Tiểu Thành đã có thể có sức lực kinh khủng như vậy, luyện đến cực cảnh có lẽ thật sự có thể bất tử bất diệt.” Trần Mục đang lẩm bẩm, hắn thay một cái quần cộc mới.
“Chúc mừng.”
Mặt mày Khương Phục Tiên chứa ý cười.
Trần Mục không hề kiêu ngạo: “Sư tỷ, ta tiếp tục dùng Hồng Mông Tử Khí giúp nàng luyện thể.”
Khương Phục Tiên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần, cơ thể của ta đã hấp thụ lượng lớn vật chất Hồng Mông rồi, quy tắc mà nhục thân thiếu khuyết cũng đã được bổ sung, thêm nhiều vật chất Hồng Mông nữa cũng là lãng phí.”
“Không sợ lãng phí, chỉ cần có tác dụng với sư tỷ thì cho dù có tiêu hao hết năng lượng trong cơ thể ta cũng được.”
“Sư tỷ biết tâm ý của chàng, tối nay ta phải độ kiếp, đến lúc đó chàng nhìn xem là được, không cần lo lắng, càng không cần phải cố gắng xuất thủ tương trợ.”
Trần Mục biết cái giá khi ra tay trong thiên kiếp, quấy nhiễu thiên kiếp, hậu quả rất nghiêm trọng.
Khương Phục Tiên tiếp tục điều chỉnh trạng thái.
Trần Mục ở bên cạnh vị hôn thê, dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành, da thịt như băng ngọc, trắng nõn không tì vết, toàn thân tràn ngập ánh bạc thánh khiết.
Nửa đêm.
Khương Phục Tiên mở mắt ra.
Nàng ta đã thay chiếc váy tuyết dày nặng chạm đất.
Ánh mắt Khương Phục Tiên kiên định, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đột nhiên xông lên bầu trời.
Trên bầu trời, không gian rung chuyển, lôi quang tuôn trào hiện ra giống như cái bát vàng khổng lồ úp ngược, lôi hải kim sắc bao phủ cả phạm vi mấy chục dặm.
Lôi hải trong quy mô to lớn như vậy còn kinh khủng hơn lôi hải mà Trần Mục nhìn thấy ở Chú Kiếm thành, thiên kiếp lần này vô cùng đáng sợ.
Hắn tập hợp hồi thần nhìn vào vị hôn thê.
Kim quang lôi hải chói sáng, vô số Kim Lôi rơi xuống từ chỗ sâu trong lôi hải như là ngày tận thế, toàn bộ vùng phụ cận của Lan Hải đều bị bao phủ trong bầu không khí tĩnh mịch.
Khương Phục Tiên nghênh đón vô số lôi đình lao đến chỗ sâu trong lôi hải, muôn vàn xiềng xích lôi đình xung quanh đều không thể ngăn cản nàng ta, tuyết quang và lôi quang trộn lẫn vào nhau.
Ở chỗ sâu trong lôi hải, vô số lôi long đang cố thủ, những lôi long kia càng mạnh hơn, số lượng càng nhiều hơn so với lôi long mà Trần Mục gặp phải, bọn chúng lao về phía Khương Phục Tiên muốn xé nát nàng ta.
Lôi quang chói loại bao trùm lấy Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt Trần Mục căng thẳng, bây giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện, hy vọng vị hôn thê có thể độ qua thiên kiếp.
Thân thể Khương Phục Tiên phóng ra tuyết quang, trong lôi hải nàng ta rõ ràng rất nhỏ bé, giống như đom đóm bên trong vũ trụ mênh mông, bé nhỏ không đáng kể.
Nàng ta không sử dụng huyết mạch đặc thù trong cơ thể, lấy sức mạnh của chính mình chống chọi với lôi kiếp.
Trần Mục bay vọt lên trời, hắn tới gần lôi hải, ở chỗ này có thể nhìn rõ ràng hơn.
Lôi long quấn quanh Khương Phục Tiên đều bị tuyết quang xé rách, Khương Phục Tiên xông vào nơi sâu trong lôi hải, đối với nàng ta mà nói, khảo nghiệm chỉ vừa mới bắt đầu.
Khương Phục Tiên đứng ở nơi sâu trong lôi hải, nàng ta đưa lưng về phía nhân gian, di thế độc lập, váy tuyết tung bay, tóc bạc phất phới, tư thế hiên ngang.
Chỗ sâu trong lôi hải có cột sáng màu vàng rơi xuống, sức mạnh đáng sợ đánh tới, Khương Phục Tiên bị đạo lôi kiếp màu vàng kia bao phủ, đó là đợt lôi kiếp thứ nhất.
Đạo lôi quang này có thể xé nát Kiếm Thánh bình thường trong nháy mắt, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, cũng không có cách nào trụ được thời gian dài trong đạo lôi quang này.
Mái tóc của Khương Phục Tiên bị lôi quang nhuộm thành màu vàng, nàng ta nhắm hai mắt lại, không chịu chút ảnh hưởng nào.
Khương Phục Tiên một mình đứng bên trong thác nước màu vàng, nàng ta giang hai cánh tay nghênh đón tẩy lễ.
Nàng ta ở trong lôi hải giống như giọt nước nơi biển cả, mặt biển phản chiếu lôi quang, toàn bộ thế giới, nơi mà ánh mắt có thể nhìn thấy được, đều là kim quang sáng chói.
Sinh linh ở gần đó đều đang trốn đi, chỉ có Trần Mục đứng gần khu vực lôi hải.
Độ kiếp phần lớn là dùng bản mệnh kiếm nghênh đón lôi kiếp, Khương Phục Tiên dùng nhục thân chống đỡ, trạng thái nhục thể của nàng ta ổn định, lôi kiếp vô hiệu với nàng ta.
Rất nhanh.
Cột sáng màu vàng biến mất.
Trong lôi hải có ánh kiếm kim sắc rơi xuống, thanh kiếm này dài tám trăm trượng, xé rách không gian, rung chuyển trời đất, ngay cả Trần Mục ở bên ngoài lôi hải cũng phải cau mày.
Thanh kiếm này do kiếm quang của lôi kiếp hóa thành, uy lực khủng bố, mạnh hơn cả thiên lôi mà hắn từng gặp, Trần Mục cảm giác được hàn ý nồng đậm.
Thanh kiếm này rơi xuống đối diện với Khương Phục Tiên, trong nháy mắt chém trúng giữa hàng mày nàng ta, thanh kiếm quang kinh thiên động địa này vỡ nát thành vô số sấm sét, biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Mục cau mày, hắn chú ý tới giữa hàng mày của vị hôn thê, có một vết máu, khi nãy kiếm quang do lôi kiếp hóa thành, chứa đựng sức mạnh đáng sợ, cho dù mạnh như Khương Phục Tiên thì cũng bị thương.
Đây vẫn chỉ là đợt lôi kiếp thứ hai.
Khương Phục Tiên cảm giác được áp lực, may mà đạo lôi kiếp kia không làm thương tổn đến thần hồn, vẫn có thể chịu đựng được.
Chương 445 Độ Kiếp (1)
Đợt lôi kiếp thứ ba nối gót nhau mà tới, không có cơ hội cho Khương Phục Tiên tạm nghỉ, lôi kiếp hóa thành núi non kim sắc rơi xuống, ầm ầm!
Lúc núi non kim sắc rơi xuống, Khương Phục Tiên đưa tay nhấc lên cả ngọn núi đồi, sức mạnh lôi kiếp đáng sợ xuôi theo cánh tay bao phủ toàn thân nàng ta.
Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày, giữa ngón tay nàng ta xuất hiện tuyết quang, đột nhiên, tuyết sắc kiếm quang phóng lên trời, đồi núi kim sắc bị chém thành vô số mảnh vụn.
Trong mắt Trần Mục ẩn chứa sự khiếp sợ, vị hôn thê vậy mà lại có thể sử dụng linh lực bộc phát ra sức mạnh mạnh như thế, kiếm quang chém vỡ núi non do lôi kiếp biến thành, quanh thân tràn ngập gió tuyết, giống như nữ vương, cao cao tại thượng.
Chỗ sâu trong lôi hải vang lên tiếng rồng gầm.
Tiếng gầm gừ kia vang vọng cả bầu trời.
Xung quanh Lan Hải xuất hiện gió lớn, cây cối bị chặn ngang bẻ gãy đếm không xuể, mặt đất xuất hiện vết nứt, sóng biển cuộn trào, sóng sau cao hơn sóng trước.
Trần Mục nhìn chằm chằm chỗ sâu trong lôi hải, có đôi mắt đỏ thẫm xuất hiện, tựa như hai vầng mặt trời.
Nương theo từng trận rồng gầm, lôi long đỏ thẫm vạn trượng cao ngất ngang trời, cái uy áp mạnh mẽ kia đủ khiến cho cường giả Kiếm Thánh thất hồn lạc phách.
Lôi long đỏ thẫm còn hùng vĩ hơn cả núi non, chỉ là tiếng gầm gừ cũng có thể tạo ra gợn sóng không gian, nó nhìn chằm chằm Khương Phục Tiên, trong mắt chứa đựng sát ý.
Trần Mục cũng toát mồ hôi thay vị hôn thê, loại lôi kiếp kinh khủng này, đổi lại là hắn, có lẽ sớm đã chết rồi, không biết Tổ Long Kim Lân có thể chống đỡ được hay không.
Khi độ kiếp, sử dụng chí bảo ngoài sức mạnh của chính bản thân mình, không những không thể cứu mạng, trái lại còn sẽ ngược lại hoàn toàn, dẫn tới thiên kiếp phản phệ càng mãnh liệt hơn.
Lôi long đỏ thẫm gầm thét lao về phía Khương Phục Tiên, trời đất chấn động, chòm sao lung lay, nếu như lôi long kia rơi xuống mặt đất, Trần Mục dám khẳng định, phạm vi mấy ngàn dặm đều sẽ bị san thành đất bằng.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh, quanh thân nàng ta tràn ngập tuyết quang, cho dù là ở trong tình huống hiện tại, nàng ta cũng không sử dụng huyết mạch Thần tộc.
Khi lôi long đỏ thẫm đánh tới, tuyết quang chói lọi vọt ra từ trong cơ thể nàng ta, một thanh băng tuyết cự kiếm cắt đôi bầu trời, chiếu sáng lôi hải, tuyết quang rực rỡ sáng tới chói mắt, Trần Mục cảm nhận được hàn ý.
Trần Mục nhìn thanh băng tuyết cự kiếm kia tới xuất thần, đó là bản mệnh kiếm của Khương Phục Tiên, dài đến ba nghìn trượng, không gian xung quanh đang có tuyết bay.
Bản mệnh kiếm của Trần Mục cũng chỉ chín trăm chín mươi chín trượng, cái này đã rất nghịch thiên rồi, thế mà bản mệnh kiếm của Khương Phục Tiên lại tận ba nghìn trượng.
Trước khi Khương Phục Tiên chưa mở đạo gông xiềng thứ chín, bản mệnh kiếm đã đạt tới ba nghìn trượng, có thể tưởng tượng, thiên phú của nàng ta mạnh tới cỡ nào, dù cho không có huyết mạch Thần tộc, cũng có thể khinh thường nhân gian.
Tuyết sắc bản mệnh kiếm xuyên thủng lôi long đỏ thẫm, cảnh tượng kia rất hùng vĩ, vô số lôi quang văng ra khắp nơi.
Đạo gông xiềng thứ chín trên thân bản mệnh kiếm hiện lên, trên đó xuất hiện vô số vết nứt, cùng với việc lôi quang bị phá nát vọt ra, đạo gông xiềng kia hoàn toàn bị phá vỡ.
Trong nháy mắt kia.
Một cỗ hàn ý tràn ra ngoài.
Chớp mắt đất đai phủ rộng sương lạnh, hải vực chung quanh bị đóng băng, giữa đất trời tung bay hoa tuyết, bản mệnh kiếm bắt đầu co lại, lúc nó trở lại bên người Khương Phục Tiên, biến thành băng kiếm dài ba thước.
Thanh băng kiếm này chứa đựng sức mạnh đáng sợ, bản mệnh kiếm ba nghìn trượng, cho dù là Kiếm Quân Tiên giới cũng chưa từng có được, thoát khỏi chín đạo gông xiềng, linh lực của bản mệnh kiếm chuyển hóa thành tiên lực càng mạnh hơn.
Tiên lực băng tuyết bắt nguồn từ bản mệnh kiếm của chính mình, không biết mạnh hơn đạo chủng tầm thường bao nhiêu lần.
Hồng Mông tiên chủng của Trần Mục là ngoại lệ, nhưng Hồng Mông tiên chủng của hắn muốn đạt tới cường độ như bản mệnh kiếm của Khương Phục Tiên kia thì vẫn cần rất nhiều thời gian.
Lôi hải vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa còn trở nên càng thêm cuồng bạo, thiên kiếp vẫn chưa kết thúc.
Chỗ sâu trong lôi hải lôi quang như tiễn, tay Khương Phục Tiên nắm bản mệnh kiếm lao về phía bắt nguồn của thiên kiếp, nơi đó là chỗ duy nhất có màu đen trong lôi hải.
Lôi tiễn dài đến mấy chục trượng, vắt ngang qua không gian mà đến, mỗi một mũi tên đều có thể hủy diệt vô số sinh linh, Khương Phục Tiên vung bản mệnh kiếm, tuyết quang được chém ra, lôi tiễn đánh thẳng tới trước mặt bị đóng băng thành đá vụn.
Lúc Khương Phục Tiên tới gần điểm nguồn màu đen, sương khói bốc lên, Trần Mục không thể nhìn xuyên qua đám sương mù kia, chỗ đó tạo cho hắn cảm giác áp bách khó có thể thở.
Sau khi sương mù xuất hiện, Trần Mục cảm thấy bầu trời trở nên cực kỳ thấp, có cảm giác áp bách mãnh liệt.
Hắn ở phía xa cũng đã như thế, Khương Phục Tiên ở chỗ sâu trong lôi hải chắc chắn cảm giác càng cường liệt hơn, nàng ta phải chịu áp lực đáng sợ.
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hơi ngưng lại, nàng ta chống đỡ áp lực muốn xông vào nơi bắt nguồn của thiên kiếp, muốn giành được tạo hoá ở chỗ sâu nhất trong lôi hải.
Bình thường độ kiếp xong đương nhiên có thể thu hoạch được tạo hóa, nhưng nàng ta trực tiếp lao thẳng vào đó, muốn đoạt tạo hóa.
Cướp đoạt tạo hóa trong lôi hải, đặt ở thời đại nào, cũng đều là hành vi nghịch thiên, lôi hải tức giận, âm thanh rung chuyển tinh hà, cảm giác trời đất đều sắp sụp đổ.
Bên trong sương mù tuôn ra hàn quang, trường thương không hoàn chỉnh đánh tới, cây thương này mang theo cảm giác áp bách chọc thủng bầu trời, Trần Mục nhìn hết sức chăm chú.
Bên cạnh Khương Phục Tiên xuất hiện Băng Hồn cùng Tuyết Phách, tiên lực bản mệnh kiếm phóng ra được rót vào trong hai thanh tiên kiếm, bọn chúng phóng ra tuyết quang rực rỡ, đó là tiên quang, có được sức mạnh khủng bố, hai thanh tiên kiếm đồng thời chém về phía trường thương.
Răng rắc!
Trường thương không hoàn chỉnh bị chém gãy.
Bản mệnh kiếm của Khương Phục Tiên trở lại trong cơ thể, tay nàng ta cầm hai thanh tiên kiếm lao vào trong khu vực sương mù bao phủ, nhưng lại có bóng người bước ra từ bên trong sương mù.