Đột nhiên, đám người Tịnh Vân lão tổ đồng thời dừng tay, phía sau lưng bọn họ phát lạnh, Trần Mục cũng cảm giác được hàn ý, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía nơi xa.
U sương phủ khắp bầu trời kéo đến, tay lớn hắc ám đập nát tấm bia đá màu đen trấn áp Nhị Ngũ Ma Thần, Ma Thần thân mặc hắc bào từ bên trong u sương bước ra.
Lúc tên Ma Thần này xuất hiện, đất trời yên tĩnh, ngay cả trận chiến trong tinh không cũng dừng lại, tu tiên giả chung quanh như rơi vào hầm băng, thân thể không nhịn được run lên.
Trần Mục nhìn thẳng Ma Thần hắc bào phía xa xa, nhìn thấy hai con số bát cửu ở trên người hắn ta, nhất thời hiểu rõ, là Ma Thần bị lão Chu phong ấn tại Tịnh Vân cấm địa.
"Tên ngu, nên tỉnh rồi!"
Giọng nói trêu tức vang vọng đất trời.
Nhị Ngũ Ma Thần vốn dĩ như cái xác không hồn bỗng nhiên tỉnh táo, ánh mắt đỏ thẫm, có ánh sáng, hắn ta nhìn thấy Bát Cửu Ma Thần, lập tức biến trở về dáng người bình thường, khom người nói: "Đại nhân, đa tạ ngài gọi tỉnh ta."
Bất chợt xuất hiện hai tên Ma Thần, tất cả tu tiên giả ở Thái Thanh Tiên Cung kinh hãi, Bát Cửu Ma Thần còn đột nhiên động thủ với Tịnh Vân lão tổ.
Bát Cửu Ma Thần tiện tay vung ra u quang, đạo u quang kia xé rách mặt đất, xuất hiện khe rãnh sâu không thấy đáy, Tịnh Vân lão tổ ở phía xa đều hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Không gian vặn vẹo, Tiêu Lạc Mộc từ tinh không chạy về Thái Thanh Tiên Cung, ông ta đưa tay ngăn đạo u quang kia lại, lão Chu cũng đuổi trở về: "Đi mau!"
Trần Mục nghe thấy nhắc nhở, lập tức bỏ chạy về phía thần thuyền, Tịnh Vân lão tổ vốn định bắt Trần Mục, nhưng Bát Cửu Ma Thần và Nhị Ngũ Ma Thần nhìn chằm chằm, cho dù là Tiêu Lạc Mộc, cũng không có cách nào chiến thắng được hai vị Ma Thần.
Các đại thế lực vốn đứng ngoài cuộc, sau khi nhìn thấy Bát Cửu Ma Thần xuất hiện, nhao nhao chạy tới Thái Thanh Tiên Cung, Trần Mục cũng rất kinh ngạc, hai tên Ma Thần này vậy mà lại không trốn, tại sao bọn họ lại dám đứng sóng đôi ở chỗ này.
Trần Mục không nghĩ nhiều, hắn thừa cơ trốn về phía thần thuyền, trên đường trở về còn mang cả cốt kiếm và Thanh Vân kiếm bị phá nát đi, hắn thu hồi Hồng Mông Thạch Tháp và Hồng Mông Thụ, sau đó khống chế thần thuyền bay khỏi Thái Thanh Tiên Cung.
Sau khi rời khỏi khu vực không gian bị phong tỏa, thần thuyền xuyên thẳng qua hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
Sau khi Bát Cửu Ma Thần nhìn Trần Mục rời đi, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị: "Chờ gia khôi phục đỉnh phong, lại tới thu thập ngươi, chúng ta đi."
Bát Cửu Ma Thần cùng Nhị Ngũ Ma Thần xé mở hư không, nghênh ngang rời đi.
Tịnh Vân lão tổ trầm giọng nói: "Sư thúc, chúng ta cứ nhìn hai tên Ma Thần này rời đi?"
"Hai tên sao?"
Tiêu Lạc Mộc nhìn về nơi xa nói nhỏ.
Tịnh Vân lão tổ nghe ra ẩn ý trong lời nói, tròng mắt ông ra đột nhiên rụt lại, xương sống lưng phát lạnh, cũng chính là nói vừa rồi không chỉ có hai tên Ma Thần ở xung quanh.
Nếu quả thật có ba tên Ma Thần, diệt trừ Thái Thanh Tiên Cung cũng không phải là việc khó, Tiêu Lạc Mộc nhàn nhạt nói: "Thông báo Thái Sơ Tiên Cung, chú ý đề phòng Cổ thành."
"Đã rõ."
Tịnh Vân lão tổ gật đầu.
Tiêu Lạc Mộc nhìn cảnh Thái Thanh Tiên Cung tàn phá trước mắt, lần này chẳng những không bắt được Trần Mục, ngược lại để cho Trần Dao chạy thoát, hơn nữa còn tổn thất nặng nề.
Ôn Huyền m đi tới gần, nàng ta quỳ trước người Tiêu Lạc Mộc, cung kính nói: "Lão tổ tông, sư tôn ta vẫn còn một hơi thở, cầu ngài ra tay cứu nàng."
Tiêu Lạc Mộc nhìn Diệp Thanh Huyền hơi thở thoi thóp, nhàn nhạt nói: "Lần này Thái Thanh Tiên Cung tổn thất nặng nề, không cần thiết lãng phí tài nguyên nữa."
"Tiểu Ngọc, về sau ngươi chính là cung chủ mới của Thái Thanh Tiên Cung." Tiêu Lạc Mộc nói xong liền biến mất.
Ôn Huyền m mím môi nhưng lại không thể làm gì.
Ánh mắt Tiêu Ngọc cao ngạo nói: "Huyền m, lập tức thông báo cho ba đại động thiên, ngũ đại gia tộc xung quanh, để bọn họ phái cường giả tìm kiếm tung tích của Trần Mục."
Ôn Huyền Âm gật đầu, trên mặt ẩn chứa sự tự giễu, nàng ta từng thấy đáng thương cho Trần Dao, không ngờ rằng chính mình mới đáng thương.
Thần thuyền của Trần Mục xuyên thẳng qua hư không, cường giả của Thái Thanh Tiên Cung cũng không có đuổi theo.
"Đa tạ Chu lão tiền bối!"
Trần Mục chắp tay với hư ảnh của lão Chu.
Lão Chu lắc đầu: "Ngươi không cần cám ơn ta, nếu như không có Ma Thần quấy nhiễu, chúng ta đều không đi được, tàn hồn của ta tiêu hao nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi, con đường kế tiếp, tự ngươi cẩn thận một chút."
Vừa nói xong, hư ảnh của lão Chu liền biến mất, Trần Mục có thể cảm nhận được tiên cốt nhuốm máu cũng trở nên phai nhạt, lần này vẫn phải cảm tạ Ma Thần mới đúng.
Trần Mục cau mày, hắn cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, sau khi Bát Cửu Ma Thần cứu Nhị Ngũ Ma Thần ra, tại sao lại muốn ở Thái Thanh Tiên Cung giằng co với Tiêu Lạc Mộc?
Chẳng lẽ Ma Thần muốn tiêu diệt Thái Thanh Tiên Cung?
Ý thức của Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn nhìn thấy cảnh tượng ở Thái Thanh Tiên Cung, Ma Thần đã rời đi, toàn bộ Thiên Châu đều rơi vào trạng thái giới nghiêm.
Tiên giới đại loạn đối với Trần Mục mà nói là chuyện tốt, hắn uống năng lượng tinh khiết bên trong thất sắc hồ lô, nhanh chóng khôi phục, lúc thần thuyền đang đến Địa Châu.
Nhiệm vụ đánh dấu lại cập nhật lần nữa.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Tiên Thành Viễn Cổ】
【Khen thưởng: Bảy kiếp Luân Hồi Đan】
Trần Mục có chút động lòng, bảy kiếp Luân Hồi Đan tuyệt đối là đan dược vô thượng, Tiên Thành Viễn Cổ chính là cổ thành phong ấn Ma Thần và cấm kỵ, chỗ đó có lượng lớn cường giả Tiên giới tọa trấn, hắn không định không suy nghĩ kỹ càng mà đến đó.
Thần thuyền lái ra khỏi hư không, xuyên thẳng qua hư không rất dễ bị đại năng truy tung, hắn che giấu khí tức của bản thân mình, sau đó dùng tốc độ cao nhất chạy tới Vũ Châu, chuẩn bị quay về đón Sở Sở.
Một đoạn thời gian sau.
Các nơi đều biết Thái Thanh Tiên Cung bị Ma Thần tập kích, chỉ có một phần thế lực biết, Trần Mục giết vào Thái Thanh Tiên Cung, cứu Trần Dao đi ngay dưới mí mắt cường giả Chí Tôn, rất nhiều thế lực đều e ngại Trần Mục.
Tu tiên giả của La Phù Động Thiên đều đang run lẩy bẩy, sợ Trần Mục đánh tới cửa.
Chương 652 Ch Tà Tu Lại Xuất Hiện (1)
Xích Thành Động Thiên, Mộ Hồng Liên nhận được tin tức, nghe thấy Trần Mục thuận lợi cứu muội muội ra, nàng ta cười rất vui vẻ, cảm giác mình cũng có công lao.
Thái Thượng Tiên Cung, có lão giả đứng ở bên ngoài cung điện cổ xưa, ông ta khom người nói: "Lão tổ tông, Trần Mục cứu Trần Dao đi, Thái Thanh Tiên Cung bị thiệt hại nghiêm trọng!"
"Tốt."
Trong điện vang lên tiếng cười.
Lão giả kinh hồn bạt vía, không biết lão tổ tông rốt cuộc có ý gì, là ý đã biết, hay là nói Thái Thanh Tiên Cung bị thiệt hại nghiêm trọng là tin tức tốt.
Núi Đào, ánh bình minh xua tan sương sớm, trong rừng hoa rụng lả tả, Sở Sở cuộn mình nằm nghiêng dưới gốc đào, trên thân đầy hoa đào tươi đẹp rơi xuống.
Trần Mục trở lại Đào Sơn, nhìn thấy Sở Sở đang ngủ, bèn không có quấy rầy, hắn ngồi xếp bằng ở dưới cây, trải qua đại chiến sinh tử và bôn ba, cần phải nghỉ ngơi.
Hàng mi dài mảnh của Sở Sở hơi run run, nàng ta phát giác được khí tức của Trần Mục, bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện ra ý cười, mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ.
Nhìn thấy Trần Mục đang tu luyện, Sở Sở không hưng phấn kêu to gọi lớn, hai tay nàng ta ôm lấy đầu gối, yên tĩnh ngồi xổm ở gần đó.
Năng lượng tinh thuần bên trong hồ lô thất sắc giúp cho Trần Mục khôi phục nhanh chóng, sau ác chiến hắn trở nên mạnh hơn, trận chiến lần này giúp cho hắn thu được ích lợi không nhỏ.
Trần Mục cũng biết rõ chênh lệch giữa bản thân với cường giả Tiên Vương, Tịnh Vân lão tổ còn chưa phải trạng thái đỉnh phong, nếu như đụng phải Tiên Vương đỉnh phong, đoán chừng rất khó chạy thoát.
Lần này Trần Mục có thể chạy ra khỏi Thái Thanh Tiên Cung, mấu chốt nhất là do Ma Thần phá rối, không biết Ma Thần có mục đích gì, tóm lại không thể buông lỏng cảnh giác.
Bản đồ Tiên giới vốn không đánh dấu vị trí cụ thể của Tiên Thành viễn cổ, ý thức của Trần Mục xuất hiện tại xuất hiện trong trí óc Mộ Hồng Liên, người sau kích động nói: "Chủ thượng."
Hiện tại Mộ Hồng Liên vô cùng sùng bái Trần Mục.
"Hồng Liên, có thể cung cấp cho ta chút tin tức của Tiên Thành viễn cổ hay không?" Trần Mục dò hỏi.
Mộ Hồng Liên mỉm cười gật đầu: "Chủ thượng, Tiên Thành viễn cổ chính là Cổ thành, tòa thành trì kia ở bên trong bí cảnh trung bộ Địa Châu, cửa vào bí cảnh cực kỳ khó tìm."
Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, khó trách hắn không có phát hiện Tiên Thành viễn cổ ở trung bộ Vũ Châu.
"Cho dù ta cũng không biết vị trí cụ thể của Cổ thành, nhưng mà ta có thể giúp nghe ngóng, lão tổ của Xích Thành Động Thiên bọn ta biết lối vào bí cảnh."
"Vất vả cho ngươi rồi."
Mộ Hồng Liên mỉm cười duyên dáng nói: "Không vất vả, chủ thượng, mặc dù ta không biết vị trí của Cổ thành, nhưng vẫn biết Cổ thành đề phòng nghiêm ngặt, còn khó xông vào hơn Thái Thanh Tiên Cung, có rất nhiều lão quái vật còn sống sót từ thời kỳ viễn cổ!"
Trần Mục khẽ gật đầu, chỗ đó có thể phong ấn Ma Thần và cấm kỵ sinh linh, chắc chắn là có đại năng tọa trấn.
Mộ Hồng Liên nhắc nhở: "Chủ thượng, nếu như ngươi đến Cổ thành, thì phải cẩn thận, những lão quái vật kia chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi, Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung đều đang tìm kiếm tung tích của ngươi, còn nói ngươi cấu kết với Ma Thần."
"Ta biết rồi."
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh, hắn cũng không muốn buông tha cho Thái Thanh Tiên Cung và Thái Thượng Tiên Cung, đợi thực lực mạnh lên, nhất định phải diệt trừ triệt để hai thế lực mạnh mẽ này.
Tới gần giữa trưa.
Quanh thân Trần Mục hiện ra ánh sáng, sau khi uống tiên dịch bên trong hồ lô thất sắc, tu vi của hắn lại tăng lên lần nữa, toàn thân sung mãn tinh khí thần.
Lần này thôi thúc Trấn Thiên Ấn không bị phản phệ, chủ yếu là không có cưỡng ép thôi động Trấn Thiên Ấn, còn có tín ngưỡng chống đỡ, nếu như có thể thu hoạch được càng nhiều tín ngưỡng hơn, thì có thể khiến cho Trấn Thiên Ấn phóng thích ra sức mạnh mạnh hơn.
Trần Mục không có yêu cầu quá đáng hết mức, ông nội thường nói, gia đình tích thiện, tất có niềm mừng, hắn ở Tiên giới, có thể giúp đỡ cho bách tính nhân gian đếm được trên đầu ngón tay.
Dưới sự trợ giúp của tộc nhân Trần gia và Tần Nghê Thường, sức ảnh hưởng của Trần Mục ở nhân gian càng lúc càng lớn, tiếng xì xào bàn tán bên tai hắn cũng càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều có thể nghe được vui buồn hợp tan của thế gian.
Trần Mục mở mắt ra, Sở Sở đang nghiêng cái đầu nhỏ, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, còn lộ ra hai cái răng khểnh: "Đại ca ca, Sở Sở rất nghe lời."
Trần Mục xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng ta, sau đó đứng dậy, hắn đặt tay ở trên thân cây đào, tuôn sức sống vào bên trong, bên trên cây đào kết ra rất nhiều quả đào.
"Oa!"
Sở Sở chớp mắt.
Trần Mục hái xuống quả đào căng mọng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: "Mau nếm thử, có ngọt không?"
Sở Sở bưng lấy quả đào, lúc hạ miệng có âm thanh lanh lảnh vang lên: "Ừm, rất ngọt!"
Trần Mục nhìn gương mặt vui cười đơn thuần của Sở Sở, nếu như nàng ta không phải Ma Thần, còn có thể tìm kiếm chốn về cho nàng ta, nhưng nàng không ổn định, hoặc là phong ấn, hoặc là mang theo bên người, sinh hoạt một mình sẽ có nguy hiểm.
"Sở Sở, ngươi thích ăn quả đào sao? Nếu như thích thì ta có thể hái nhiều một chút, kế tiếp chúng ta còn phải đi đường, có lẽ sẽ không quay về nơi này." Trần Mục cảm thấy chờ đợi thời gian dài ở chỗ này có nguy hiểm.
Đại năng Tiên giới có thể tính ra được vị trí của hắn, cho nên bọn họ không thể ở lâu tại Đào Sơn.
Trần Mục đột nhiên muốn đến thế gian đi dạo, có thể là gần đây nghe được quá nhiều lời xì xào bàn tán, nghe được quá nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn, cứ coi như là đi ngộ đạo.
Nhân gian, Bắc Hoang.
Hai tỷ muội Trần Dĩnh và Trần Dao trở lại Trần gia.
Trần Dao tới đình viện của phụ mẫu, Đường Uyển nhìn thấy nữ nhi về nhà an toàn, vẻ u sầu trên mặt biến mất trong nháy mắt, bà ta kích động đứng dậy ôm lấy Trần Dao.
"Dao Dao."
"Mẫu thân, để người lo lắng rồi."
Trần Nghiêm cũng tự trách nói: "Dao Dao, đều do cha vô dụng, không thể bảo vệ ngươi."
Khuôn mặt Trần Dao nở nụ cười mỉm, lanh lảnh nói: "Cha, không trách người, sau này con sẽ cố gắng tu luyện."
Chương 653 Tà Tu Lại Xuất Hiện (2)
Đường Uyển vội vàng hỏi: "Dao Dao, ca ca con đâu, sao nó lại không trở về?"
Trần Dao mỉm cười trả lời: "Mẫu thân, ca tạm thời không thể trở về, hai người không cần lo lắng, bây giờ huynh ấy rất an toàn, lần này may mà có ca tới cứu con."
Trần Hi cười nhẹ nhàng nói: "Ta biết ngay mà, Tiểu Mục nhất định có thể cứu Dao Dao về."
Đường Uyển nhìn dáng vẻ tiều tụy của Trần Dao, không khỏi đau lòng nói: "Dao Dao, con ở Tiên giới chịu rất nhiều khổ cực rồi, về mẫu thân làm đồ ăn ngon cho ngươi."
Trần Nghiêm cũng có phần đau lòng: "Dao Dao, cha đi đào cho ngươi vài gốc đại dược về."
Khi trước Trần Mục trồng rất nhiều đại được ở xung quanh Trần gia, hiện tại phát huy được tác dụng.
"Cha, con cũng đi."
Trần Dĩnh vui vẻ rời đi cùng Trần Nghiêm.
Đường Uyển và Trần Hi ở trong đình viện bồi tiếp Trần Dao.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lần lượt chạy vào trong đình viện, hai bọn nó nhảy vào trong lòng Trần Dao nũng nịu, Thất Thất chạy qua đây, khuôn mặt nhỏ cười xinh đẹp nói: "Dao Dao tỷ."
Kế tiếp Trần Tô và Trần Đồng cũng đuổi tới: "Tiểu cô, cuối cùng ngài cũng trở về rồi."
Trần Dao nhìn hai người bọn họ, trêu ghẹo nói: "Nếu như muốn bảo vệ tiểu cô, về sau các ngươi phải tu luyện thật tốt, không thể lười biếng."
Trần Đồng liên tục gật đầu, Trần Tô lè lưỡi, sau đó lôi kéo cánh tay Trần Dao nũng nịu, Đường Uyển và Trần Hi cũng không nhịn được cười ra tiếng.
"Dao Dao."
Giọng nói của Trần Thiên Nam truyền đến, ông ta từ bên ngoài đình viện đã kích động mở miệng gọi, Trần Dao liền vội vàng đứng lên: "Ông nội, con đang chuẩn bị đi thăm người."
Trong viện bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.
Mọi người đều vây quanh Trần Dao, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta nở nụ cười hạnh phúc, ở nhà vẫn là tốt nhất.
"Dao Dao, ngươi gầy đi nhiều quá." Từ Yến đến đình viện, nhìn thấy Trần Dao, không khỏi đau lòng.
Trần Dao mỉm cười nói: "Đại nương, ta không sao, quay về tu dưỡng mấy ngày là được."
Từ Yến gật đầu: "Trở về là tốt."
Trần Uy có chút tiếc nuối: "Tiểu Hạo và Tiểu Hãn bận bịu ở bên ngoài, nếu như bọn chúng biết ngươi trở về, chắc chắn là cười không ngậm miệng vào được."
Trên đường Trần Dao đã nghe tỷ tỷ nhắc tới, Trần Hạo và Trần Hãn đang tuyên truyền cho Trần Mục, rất nhiều nơi đều có tượng đá của Trần Mục, hai anh em họ bỏ ra rất nhiều công sức.
Trần Đồng hiếu kỳ nói: "Tiểu cô, tam thúc đâu? Người trở về như nào thế vậy?"
Trần Dao nghĩ đến tình cảnh được cứu, vẻ tự hào lộ rõ trên mặt: "Đương nhiên là tam thúc của ngươi tới cứu tiểu cô, chung quanh có rất nhiều tu tiên giả cường đại, nhưng bọn họ cũng không ngăn nổi bước chân của tam thúc ngươi."
Trong mắt Trần Đồng ẩn chứa sự ngưỡng mộ, ánh mắt của hắn ta kiên định nói: "Về sau ta phải cố gắng tu luyện, phải trở thành cường giả giống như tam thúc vậy, bảo vệ tỷ tỷ, bảo vệ tiểu cô, bảo vệ tất cả mọi người của Trần gia."
Trần Uy và Trần Thiên Nam đều mỉm cười gật đầu, Trần Tô lại che miệng khẽ cười nói: "Tam thúc ở độ tuổi này của ngươi đã là cường giả đứng đầu Bắc Hoang rồi!"
"Cha nói, chỉ cần mỗi ngày đều có thể cố gắng hơn hôm qua, thì có thể trở nên mạnh hơn!" Trần Đồng nghiêm túc nói.
Trần Dao cười gật đầu: "Đồng Đồng nói không sai, Tô Tô, ngươi cũng phải nghiêm túc tu luyện."
"Hi hi, biết rồi ạ."
Trần Tô lè lưỡi nũng nịu.
Trần Dĩnh hái thần dược trở về, nàng ta biết thân thể muội muội rất suy yếu, bèn phối hợp linh dược ôn hòa, trải qua nhiều lần tinh luyện, không có tác dụng phụ mới dám bưng lên cho Trần Dao.
Sau khi Trần Dao uống xong, trên mặt khôi phục lại huyết sắc, huyết mạch trong cơ thể nàng ta bị tước đoạt, rất khó khôi phục được, kiếm cung trong cơ thể cũng bị cường giả Thái Thanh Tiên Cung phế bỏ, không khác nào tu vi hoàn toàn biến mất, hết thảy đều phải làm lại từ đầu.
Chỉ có Trần Dĩnh biết tình trạng của muội muội, nhưng Trần Dao không cho nàng ta nói với mọi người, sợ phụ mẫu đau lòng.
Chạng vạng tối, Trần Thiên Nam và đám người Trần Nghiêm đều đến tổ trạch dâng hương, cảm tạ tổ tiên phù hộ.
Hai ngày sau, Trần Hãn cùng Trần Hạo trở về, bọn họ còn mang theo các loại hoa quả và thực vật trở về thăm Trần Dao.
"Dao Dao, để ngươi chịu khổ rồi."
Trần Hạo nhìn thân hình gầy gò của tiểu muội, không nhịn được lắc đầu: "Tam đệ vẫn khỏe chứ?"
Trần Dao gật đầu, khẽ cười nói: "Nhị ca, ca của ta vẫn khoẻ, huynh ấy bảo ta cảm ơn các ngươi, huynh ấy có được sự trợ giúp của các ngươi, mới có thể thuận lợi cứu ta ra."
Trần Hạo gãi đầu, cười to nói: "Ha ha ha, chỉ cần có thể giúp tam đệ là được."
Thăm hỏi Trần Dao xong, Trần Hạo lại đi thăm Trần Tô và Trần Đồng, sau đó tiếp tục cùng Trần Hãn bôn ba đến nơi xa, muốn giúp Trần Mục mở rộng sức ảnh hưởng.
Lần này Trần Hạo còn lấy được tin tức mới nhất có liên quan đến Trần Mục từ chỗ Trần Dao, vào Thái Thanh Tiên Cung cứu muội muội ra, nhất định có thể thu hút được càng nhiều bách tính.
Trần Dao nghỉ ngơi mấy ngày liền bắt đầu tu luyện lại từ đầu, Trần gia khôi phục lại náo nhiệt như trước kia, Đường Uyển vẫn thỉnh thoảng nhìn lên trên trời, bà ta không ngừng trông mong Trần Mục sớm ngày trở về, còn ngóng trông Khương Phục Tiên có thể trở về.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đuổi bắt đùa giỡn ở phía trên tường viện, Đại Tráng tuần tra trong núi rừng gần đó, Trần Thiên Nam ở diễn võ trường pha trà, nhìn đám tiểu bối tu luyện.
Trải qua sự kiện lần này, đám tiểu bối hiểu rõ hạnh phúc tới không dễ dàng, bọn họ bắt đầu nghiêm túc tập luyện, ngay đến cả Trần Dĩnh cũng đang tu luyện, thần lực của nàng ta tăng lên quá chậm, nhưng nhờ có cái gốc tu tiên, mà cảnh giới tăng lên lần nữa.
Côn Tử và Thất Thất cũng không nhàn rỗi gì, bọn họ theo Yến Lang Nguyệt, đảm nhận chân chạy việc tại tiêu cục.
Dân chúng nghe được Trần Mục giết Thái Thanh Tiên Cung ở Tiên giới để cứu muội muội ra, rối tít sôi nổi, sau khi tin tức này truyền ra, mọi người càng thêm sùng bái Trần Mục.
Tiên giới, phía bắc Vũ Châu.
Trần Mục dẫn theo Sở Sở đi ở trên bờ ruộng ngang dọc, dân chúng đang trồng trọt ở đồng ruộng, bọn họ ngẩng đầu lên, thấy hai người đi ngang qua đều lộ ra vẻ mặt khác thường, từ cách ăn mặc thì có thể nhìn ra sự siêu phàm của bọn họ.
Chương 654 Tà Tu Lại Xuất Hiện (3)
Thế tục ở Tiên giới còn bình thường hơn cả nhân gian, trong thế tục không có tu tiên giả, Trần Mục sinh ra ở nhân gian, tốt xấu gì cũng còn có thể tu luyện, nhưng bách tính Tiên giới không được phép tu luyện, bọn họ chỉ có thể sống cả một đời bình thường.
Qua đồng ruộng, bọn họ đi ngang qua thôn ở gần đó, có lão già chống nạng ra nghênh tiếp, già trẻ lớn bé trong đám người đều chạy đến vây xem.
Vẻ mặt Trần Mục hiền hoà, vừa cười vừa nói: "Bọn ta chỉ là đi ngang qua, ngài không cần căng thẳng."
Nhìn thấy nụ cười sáng rỡ của Trần Mục, lão giả thoải mái hơn rất nhiều, vẫn cung kính như cũ nói: "Bái kiến tiên nhân."
Trần Mục khẽ cười nói: "Ngài có chuyện gì sao?"
Trên đường này đụng phải rất nhiều bách tính, nhưng chủ động tiến lên chào hỏi chỉ có lão giả khom lưng này, Trần Mục liền suy đoán ông ta hẳn là có nguyên nhân.
Lão giả quỳ trên mặt đất khẩn cầu: "Gần đây yêu thú hoành hành, trong thôn của chúng ta dạo này thường xuyên thiếu người, xin tiên nhân giúp đỡ chúng ta một tay."
"Có thể."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Lão giả kích động rơi lệ, thôn dân sau lưng ông ta đều quỳ bái theo: "Đa tạ tiên nhân."
Khuôn mặt nhỏ của Sở Sở nghiêm túc nói: "Đại ca ca, ta muốn đánh yêu quái, ta muốn giúp đỡ bọn họ!"
Bách tính chung quanh đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, dù sao thì nhìn Sở Sở trông có vẻ rất nhỏ yếu.
Trần Mục xoa xoa đầu Sở Sở, rất vui mừng, mỉm cười gật đầu: "Được."
Sở Sở có sức mạnh của Ma Thần, giải quyết yêu thú đều là chuyện rất đơn giản, lão già là thôn trưởng của Lưu Gia thôn, ông ta sắp xếp cho Trần Mục ở tại nhà mình.
Trong thôn đều chủ yếu là tường đất, nhà thôn trưởng và mấy hộ gia đình có tiền là phòng đá, Trần Mục và Sở Sở vào trong viện, bên trong nuôi ít vịt gà.
Sở Sở nhìn gà vịt lập tức chảy nước miếng.
Trần Mục thấy thế, lấy ra viên đan dược, mỉm cười nói: "Lão thôn trưởng, ta muốn dùng viên đan dược này đổi lấy hai con gà."
Lão thôn trưởng nào từng gặp phải tình cảnh này, vội vàng từ chối: "Tiên nhân, không cần, ngài cầm lấy đi, chúng ta mời ngài tương trợ, lại còn lấy thêm đồ vật của ngài làm sao được!"
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Lão thôn trưởng, không cần khách khí, đan dược này rất phổ biến."
Lão thôn trưởng chỉ có thể nhận lấy, ông ta cảm thấy Trần Mục không giống với tiên nhân mà trưởng bối trong thôn trước kia từng nói: "Không biết tiên nhân đến từ nơi nào?"
Trần Mục mỉm cười nói: "Đến từ nhân gian."
Lão thôn trưởng to đôi mắt, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ các ngươi là tán tu?"
Ở Tiên giới, tán tu là tội lớn.
Trần Mục chỉ lên bầu trời: "Lão thôn trưởng, ta đến từ trên trời, không phải là sinh ra ở mảnh đất này."
Lão thôn trưởng kinh ngạc nói: "Ngài là Thiên nhân!"
Trần Mục giải thích không rõ được, bèn mỉm cười gật đầu, hắn đích thân giết hai con gà trống, sau đó ướp gia vị, lão thôn trưởng ở bên cạnh nhìn, chỉ thấy Trần Mục dùng lá sen bọc lấy con gà đã ướp gia vị xong, sau đó bọc bùn đất lên.
Lão thôn trưởng đầu óc mơ hồ, Sở Sở cũng hiếu kỳ nói: "Đại ca ca, ngươi đang làm gì thế?"
"Gà nướng đất sét."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười.
Sau khi nấu gà nướng đất sét xong, trong viện tràn ngập mùi thơm, Sở Sở xé gà nướng đất sét, cười ngọt ngào nói: "Thơm quá, đại ca ca, ngươi thật lợi hại."
Trần Mục không hề vui vẻ, bởi vì bách tính trong thôn này còn đang sống trong nước sôi lửa bỏng, hắn cũng không cảm nhận được tồn tại của yêu thú ở xung quanh đây.
Dù cho nơi xa có yêu thú, cũng là một vài yêu thú rất yếu, sẽ không công kích loại thôn xóm này.
Lão thôn trưởng thở dài nói: "Gần đây người bị hại đều là các bé gái còn nhỏ, bọn họ rất đáng thương."
Trần Mục cảm thấy kỳ lạ, đây là ra tay có mục đích, màn đêm buông xuống, cửa sổ các nhà đóng lại, có đạo thân ảnh sát mặt đất tiến gần tới Lưu Gia thôn.
Ầm ầm.
Thôn làng đều đang chấn động.
Sở Sở từ trên cao đáp xuống, trung niên mặc hắc y bị nàng ta giẫm ở dưới chân.
Nam tử trung niên tướng mạo yêu dị, khuôn mặt âm nhu nhìn là thấy không thoải mái, Sở Sở đáng yêu quát: "Đồ xấu xa, bắt được ngươi rồi."
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Hại người không phải yêu thú, Tiên giới không có tán tu, người nào dạy ngươi?"
"Ha ha, ta khuyên các ngươi đừng có xen vào việc của người khác, nếu như các ngươi dám động vào ta, hậu quả rất nghiêm trọng." Nam nhân trung niên kia uy hiếp nói.
Sở Sở liên tiếp đạp hắn ta mấy cước, nam nhân trung niên ho ra ngụm máu lớn, lục phủ ngũ tạng bị phá nát tại chỗ, ngay cả cột sống cũng đứt gãy, dáng vẻ thật thảm hại.
Nam nhân trung niên không ngờ sẽ gặp phải rắc rối này, bởi vì thế lực Tiên giới căn bản không quản phàm nhân.
Thần hồn của Trần Mục tiến vào trí óc của hắn ta, cưỡng ép quan sát, phát hiện bên trong có tồn tại đáng sợ, nam nhân trung niên đang phản kháng, không dám để lộ tồn tại của vị kia.
Nam nhân trung niên hồn phi phách tán ngay tại chỗ.
Trần Mục nhìn thấy hình ảnh đứt quãng, có đám tà tu thờ phụng cái gì đó, nếu như bỏ mặc không quan tâm, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn, hắn định đi điều tra.
"Tên xấu xa!"
Sở Sở tiếp tục đạp hai cước, Trần Mục đưa tay, ngọn lửa màu vàng đốt cháy hết cỗ thi thể kia.
Trần Mục quay về thôn nói với lão thôn trưởng: "Yêu thú đã được xử lý, các ngươi yên tâm đi."
Lão thôn trưởng cũng nghe thấy động tĩnh khi nãy, ông ta kích động quỳ gối trước mặt Trần Mục, vui đến phát khóc: "Đa tạ tiên nhân, là ngài đã cứu Lưu Gia thôn chúng ta."
"Tiện tay mà thôi, ngài nghỉ ngơi sớm đi, bọn ta vẫn còn có việc, nên không làm phiền nữa."
Trần Mục mang theo Sở Sở rời khỏi Lưu Gia thôn, bọn họ đi đường dưới cảnh sắc ban đêm, đi về hướng phương bắc.
Phía Bắc Vũ Châu, núi non trùng điệp.
Sáng sớm, Trần Mục ngồi xếp bằng trên ngọn núi cao nhất, lúc mặt trời nhô lên, trên người hắn bao phủ ánh sáng mờ ảo, thánh khiết xuất trần, còn có kinh văn viễn cổ thoắt ẩn thoắt hiện.
Sở Sở ngồi ở gần đó đọc sách, trong tay cầm cuốn thư tịch Trần Mục chọn cho nàng ta, thường xuyên phát ra tiếng cười non nớt, trong núi tràn trề sức sống.
Trần Mục đang ngộ đạo, ngộ đạo còn khó hơn luyện kiếm, không chỉ cần thời gian, mà còn cần cả thiên phú, hắn ở đỉnh núi lắng nghe hơi thở của đất trời.
Chương 655 Tâm Cảnh Mới (1)
Sâu trong lòng đất có năng lượng phun trào, giữa đất trời gió giục mây vần, thế gian vạn vật đều có hơi thở.
Trần Mục đón ánh bình minh, chiếm lấy nguồn năng lượng thuần khiết bồng bềnh giữa đất trời, giữa hàng lông mày lóe ra ánh sáng loá mắt, các loại quy luật năng lượng như vầng sáng bao quanh.
Sở Sở bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Mục, phát hiện ở xung quanh hắn có gợn sóng không gian nhỏ xíu, nàng ta nghe thấy tiếng thầm thì, dường như đến từ quá khứ rất xa.
Tần số hô hấp của Trần Mục và của đất trời càng ngày càng gần, thậm chí dần đến đại đạo cộng hưởng, dãy núi chung quanh đang chấn động, trời xa có ánh sáng điềm lành rơi xuống, vô số chim bay đang lượn vòng cất tiếng kêu trong núi.
Sở Sở có chút xuất thần, rất nhanh lại lấy lại tinh thần, nàng ta cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười lanh lảnh non nớt.
Trần Mục mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời, thanh tịnh thấy đáy, hắn cảm nhận được sự tồn tại của các loại quy luật, nhưng lại không có cách nào chạm vào được tầng đạo có cấp bậc cao hơn.
"Đạo chỉ vu nhất!"
"Chẳng lẽ thật sự chỉ có một đạo?"
Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm, bên tai hắn vang lên tiếng xì xào bàn tán, trong đó có rất nhiều bách tính cần sự giúp đỡ, hắn không thể giúp đỡ được tất cả mọi người, chỉ có thể cố gắng hết sức nhờ Trần gia viện trợ, tiền Thuận Phong tiêu cục kiếm được, đều dùng rất nhiều để giúp đỡ những bách tính cần sự trợ giúp, việc này do từ Yến Lang Nguyệt phụ trách, nàng ta xử lý rất ổn.
Thuận Phong tiêu cục dùng danh nghĩa của Trần Mục, đi trợ giúp những người cần sự giúp đỡ kia, càng ngày càng có nhiều bách tính nhớ kỹ Trần Mục, nhớ kỹ Thuận Phong tiêu cục.
Trần Hạo cũng tuyên truyền về Trần Mục ở các nơi tại Hoang Châu, kể những chuyện truyền kỳ hắn trải qua từ nhỏ đến lớn, dẫn tới vô số tiểu bối ngưỡng mộ và sùng bái.
Trần Mục dần dần trở thành ký hiệu tinh thần ở nhân gian.
Lăng Vân tông vì cho Trần Mục sự chống đỡ đầy đủ, mà Tần Nghê Thường thường xuyên phải chạy vạy vì Trần Mục, còn để tiểu bối tông môn lấy danh nghĩa của Trần Mục hành hiệp trượng nghĩa.
Rất nhiều chuyện Trần Mục nhờ Tần Nghê Thường đều treo ở Huyền Thưởng các, tiểu bối đệ tử tranh nhau làm, bọn họ đều cảm thấy trợ giúp tiểu sư thúc là vinh hạnh của bọn họ.
Dưới sự trợ giúp của mọi người, Trấn Thiên Ấn càng ngày càng mạnh, giúp cho Trần Mục trực tiếp tăng lên một đại cảnh giới, hiện tại hắn là thực lực Kiếm Thần, nhờ Trấn Thiên Ấn, có thể chống chọi chính diện với cường giả Tiên Vương.
Ảnh hưởng của hắn vẫn chỉ là ở Hoang Châu, nếu như sức ảnh hưởng bao trùm toàn bộ nhân gian, thậm chí ở Tiên giới cũng có tín đồ, thì sức mạnh Trấn Thiên Ấn ban cho khó có thể tưởng tượng được.
Trần Mục cũng không muốn hoàn toàn ỷ lại vào Trấn Thiên Ấn, hắn muốn tự mình trở nên lớn mạnh hơn.
Tiếng xì xào bàn tán bên tai được Trần Mục ghi nhớ, những tin tức cần sự trợ giúp kia chia làm hai loại, loại thế tục thì giao cho Yến Lang Nguyệt, nàng ta quản Thuận Phong tiêu cục, có thể điều động lượng lớn tiền tài và tài nguyên, việc thế tục không cách nào giải quyết, thì giao cho Tần Nghê Thường, để nàng ta treo nhiệm vụ ở Huyền Thưởng các, chi phí lấy từ trong bổng lộc trưởng lão của hắn ra.
Trần Mục không có cách nào giúp đỡ được tất cả mọi người, các kiểu cầu con cái, cầu vinh hoa phú quý, cầu nhân duyên thì hắn bó tay, thậm chí đã che những lời này đi.
"Chúng ta tiếp tục đi về phía Bắc."
Trần Mục đứng dậy, Sở Sở vui vẻ gật đầu, bọn họ vừa đi vừa nghỉ suốt một đường.
Ba ngày sau, ở nơi sâu trong dãy núi, xuất hiện lượng lớn thi thể của yêu thú, bọn chúng tập trung ở trong sơn cốc, thi thể hoàn chỉnh, đều chỉ còn lại da bọc xương, có chút quỷ dị.
Rất rõ ràng có thể nhìn ra được, những con yêu thú này là bị vây săn, chắc chắn không phải do bách tính bình thường, cũng không thể nào là tu tiên giả, chỉ có thể là tà tu.
Sau khi Trần Mục kiểm tra thì phát hiện, khí huyết trong cơ thể những con yêu thú này đều bị thôn phệ sạch sẽ, tình huống ở nơi này rất đặc biệt, hắn còn tưởng rằng tà tu chỉ thôn phệ máu người.
Sở Sở chỉ về phương xa: "Đại ca ca, ta nghe thấy bên kia có động tĩnh!"
Trần Mục dẫn theo Sở Sở dịch chuyển đến trong rừng cây phương xa, hắn nhìn thấy thanh niên hắc y đánh ngã lang yêu, sau đó trốn ở bên cạnh lang yêu hấp thu khí huyết.
Đôi mắt của thanh niên hiện ra huyết quang, lang yêu ngã xuống đất lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được co vào, sau cùng biến thành thây ma khô gầy như que củi.
Trần Mục hơi kinh ngạc, tại sao những tà tu này lại hấp thu huyết dịch của yêu thú, chẳng lẽ là không muốn đồng loại tương tàn, thanh niên hắc y chú ý tới Trần Mục và Sở Sở ở gần đó, khóe miệng hắn ta hiện lên nụ cười quỷ dị.
Soạt!
Thanh niên hắc y giống như ma quỷ vọt tới gần, Trần Mục còn tưởng rằng hắn ta có chỗ khác biệt, không ngờ vẫn là đang khát máu, Sở Sở nắm quyền đánh ra.
Không gian vặn vẹo, thanh niên hắc y trực tiếp bị xé nát, trong rừng cây hiện ra con đường bằng phẳng.
Trần Mục thông qua mảnh vỡ thần hồn của thanh niên hắc y, nhìn thấy càng nhiều tin tức có liên quan đến bọn tà tu này, bọn họ không chỉ tàn sát sinh linh, mà còn tự sát.
Thông qua hiến tế bản thân mình, khiến cho linh hồn bất tử, Trần Mục không biết linh hồn của bọn họ phải chăng có thể bất tử hay không, chỉ biết là loại phương thức này chắc chắn phải ngăn lại.
Trần Mục lấy thần thuyền ra, hắn đưa Sở Sở đi tới nơi những tà tu này hiến tế.
Càng đi về phương Bắc, đất đai càng hoang vu, thôn xóm ở phương Bắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Trần Mục đi ngang qua khu vực khô hạn sẽ giúp giáng mưa xuống, những nơi đi qua, mưa thuận gió hoà.
Đầu cực bắc Vũ Châu là sa mạc vô tận, ở chỗ sâu trong sa mạc có cái tế đàn được xây dựng bởi cự thạch, xung quanh có sinh linh cường đại tồn tại.
Tế đàn hiện lên màu nâu đỏ, phía trên trải đầy đường vân quỷ dị, chung quanh có sinh linh đang tế bái, bọn họ phát ra tiếng gầm nhẹ kỳ quái mà khàn khàn, giống như là đang kêu gọi.