"Ha ha ha."
"Nói xong còn thấy khá giống đấy."
Trong đình đài bỗng nhiên vang lên tiếng cười, có thiên kiêu nhắc nhở nói: "Nhưng mà hình như tiểu sư thúc không đến."
Tiếng cười im bặt dừng lại.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên ngưng trọng.
"Lăng Vân tông không phải còn chưa tới sao? Gấp cái gì, chờ tiểu sư thúc đến trấn áp bọn họ."
Nghe vậy, mọi người lại lần nữa cười ha ha, lúc này có thiên kiêu chỉ ra: "Các ngươi xem, đó là thiên kiêu của Lăng Vân tông, tới thật đúng lúc."
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua đó, nhưng rất nhanh liền cau mày, bên trong vậy mà lại không có tiểu sư thúc?
"Triệu Phi Yến cũng ở trong đó, lẽ nào là tiểu sư thúc không đến?" Đường Côn Lôn có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ tỉ mỉ, thực lực của tiểu sư thúc vượt xa người cùng thế hệ, sẽ để ý tới loại thịnh hội này sao? Không đến cũng rất bình thường.
Đám thiên kiêu Hoang Châu đưa mắt nhìn nhau, không có tiểu sư thúc, bọn họ đã chuẩn bị quay về sớm.
"Có lẽ qua hai ngày nữa tiểu sư thúc sẽ đến, dù sao thì Khương tông chủ vẫn còn chưa tới."
"Hi vọng tiểu sư thúc có thể tới."
"Thúc ấy chính là niềm kiêu ngạo của Hoang Châu chúng ta."
Thiên kiêu các tông đều mong mỏi Trần Mục có thể tới.
Lâm Diệu Ngữ có phần mất mát, Trần Mục vậy mà không có tới Phượng các, vốn là muốn trao đổi Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh với hắn, hiện tại chỉ có thể trông chờ thời điểm Khương tông chủ đến thì Trần Mục có thể xuất hiện.
Thế lực của Huyền Châu và Lăng Vân tông lần lượt đến, Tào Huyên và Lan Tương Ngọc tiếp đãi cường giả lão bối của Huyền Châu, bọn họ có rất nhiều cường giả nổi tiếng đại lục.
Lạc gia Kim Bào Kiếm Thánh, Lạc Tinh Vân.
Kỳ gia Tả Thủ Kiếm Thánh, Kỳ Húc Sinh.
Chu gia Vô Song Kiếm Thánh, Chu Trường Sinh.
...
Mộc Lưu Huỳnh phụ trách tiếp đãi Tần Nghê Thường.
Thời điểm Tần Nghê Thường nhìn thấy thuyền tiên liền cảm thấy không thích hợp, nàng ta đoán được việc ký kết minh ước sẽ không thuận lợi, không nghĩ tới thật sự xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Huyền Châu và Hoang Châu cách nhau rất xa, hoàn toàn không có xung đột lợi ích, bọn họ vì gì mà đến đây?
Mộc Lưu Huỳnh bước tới phía trước, hơi hơi khom người, cười yếu ớt nói: "Tần trưởng lão, mọi người đường xa mà đến, ta chuẩn bị lầu các yên tĩnh cho mọi người nghỉ ngơi."
"Đa tạ Mộc trưởng lão."
Tần Nghê Thường khẽ gật đầu.
Nàng ta chuẩn bị mang theo bọn tiểu bối đi nghỉ trước, thịnh hội phải ngày mai mới chính thức bắt đầu, ký kết minh ước thì phải hai ngày nữa, sau cùng là tiệc rượu chúc mừng.
"Mỹ nữ ở Hoang Châu nhiều hơn Huyền Châu nha."
Trong đám thiên kiêu Huyền Châu, có thanh niên mặc hắc y dáng người tương đối cao to, vẻ ngoài anh tuấn đánh giá xung quanh, sau cùng hắn ta nhìn về phía Tần Nghê Thường và Mộc Lưu Huỳnh, híp mắt cười nói: "Chậc chậc chậc, vẫn là ngự tỷ tốt nhất."
Trừ Khương Phục Tiên ra thì Tần Nghê Thường và Mộc Lưu Huỳnh là hai vị Kiếm Thánh mỹ nữ nổi danh nhất Hoang Châu, mị lực của hai người bọn họ tất nhiên không thể chê được.
Bình thường nào có tiểu bối dám nhìn chằm chằm các nàng không kiêng kỵ như vậy, trong mắt phượng của Tần Nghê Thường ẩn chứa hàn quang, nàng ta nhìn về phía thanh niên thiên kiêu nói chuyện kia.
Sau lưng thanh niên áo đen phát lạnh, vội vã di dời tầm mắt, thanh niên áo xám ở bên cạnh xúi giục nói: "Tô Tiểu Dương, sợ cái gì, gia gia ngươi ở chỗ này, nàng ta lại không dám làm gì ngươi."
Tô Tiểu Dương thấp giọng nói: "Tôn Chí, lúc ta tới có chú ý đến tình báo của Hoang Châu, Vân Kiếm văn trên người bọn họ đại diện cho Lăng Vân tông."
Nghe được là Lăng Vân tông, Tôn Chí cũng không nói gì nữa, cường long không áp địa đầu xà, thiên kiêu chung quanh nghe vậy đều nhìn về phía đám người Tần Nghê Thường.
Thiên kiêu của Lăng Vân tông đang theo Mộc Lưu Huỳnh rời đi, chuẩn bị tới chỗ để nghỉ ngơi.
Triệu Phi Yến chú ý tới thiên kiêu Huyền Châu, nàng ta cảm giác được áp lực rất lớn, tuổi tác của bọn họ tương đồng, trong đó có không ít thực lực của thiên kiêu rất sát với nàng ta, Thẩm Thi Âm tóc trắng mắt đỏ kia cùng Long Ngạo Trần tóc xanh tạo cho nàng ta cảm giác theo không kịp bọn họ.
Triệu Phi Yến chỉ cảm nhận được áp lực như thế ở trên người cường giả Kiếm Thánh, bây giờ nàng ta cũng cảm nhận được nó ở trên người hai vị cường giả kia, nếu như chưa tiến vào Lăng Vân các, nàng ta chắc chắn sẽ bị thiên kiêu Huyền Châu bỏ lại rất xa.
Triệu Phi Yến là thiên kiêu Hoang Châu mạnh nhất có mặt ở đây, ngay cả nàng ta cũng cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, thiên kiêu các tông khác đương nhiên không cần phải nhiều lời.
Thiên kiêu Huyền Châu cũng đang đánh giá thiên kiêu Lăng Vân tông, trừ Triệu Phi Yến cùng Tiêu Vân có chút thực lực ra, đám tiểu bối còn lại bọn họ đều không để vào mắt.
"Xin hỏi Trần Mục có tới hay không?"
Tần Nghê Thường ngoái đầu nhìn lại, người nói chuyện chính là thanh niên tóc vàng, hắn ta bừng bừng tư thế oai hùng, có chút bất phàm, đến từ Hoàng Kim gia tộc, họ Lạc tên Huyền.
Lạc Huyền thuộc nhóm người nổi bật trong đám thiên kiêu này, đứng sau hai vị thiên kiêu đến từ Tiên giới là Long Ngạo Trần và Thẩm Thi Âm.
Tần Nghê Thường lạnh nhạt nhìn hắn ta.
Trong mắt Lạc Huyền tràn ngập chiến ý, hắn ta nghe nói Hoang Châu xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu, liền đi theo trưởng bối trong gia tộc tới nơi này, muốn khiêu chiến Trần Mục, trong số bọn họ không chỉ hắn ta có ý nghĩ này, Long Ngạo Trần cũng thế.
Thiên Cơ các tuyên bố Trần Mục là thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất, rất nhiều thiên kiêu đỉnh tiêm của Huyền Châu không phục, Lạc Huyền chính là đến để so tài.
Tần Nghê Thường phỏng đoán Trần Mục sẽ tới, hiện tại chắc hẳn đang ở cùng Khương Phục Tiên, nghĩ tới đây bèn lạnh giọng nói: "Hắn tới hay không ta làm sao biết được."
Thế lực các phương đều khiếp sợ.
Ngay cả đám người Triệu Phi Yến cũng đều bị hù dọa.
Tần Nghê Thường đối mặt với thiên kiêu Huyền Châu vẫn cường thế như cũ, ngay đến cả lão bối Kiếm Thánh của Huyền Châu cũng không dám nói gì, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra Tần Nghê Thường, cũng biết rõ thân phận của nàng ta.
Đồ đệ của Tô Mân, sư muội của Khương Phục Tiên, sư tỷ của Trần Mục, trêu chọc Tần Nghê Thường, chính là đồng thời đắc tội với ba vị không thể động vào.
Chương 312 Sau Tiên Môn Truyền Lời (2)
Tô Tiểu Dương khịt khịt mũi, trừng to mắt nói: "Đây cũng quá hung dữ rồi, nếu ai cưới nàng ta, về sau khẳng định không được sống yên ổn."
Chung quanh có nữ thiên kiêu che miệng cười khẽ.
Tần Nghê Thường cao ngạo quay người rời đi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự cường thế của Lăng Vân tông, căn bản không có đặt cường giả Huyền Châu vào mắt, dù sao thì Khương Phục Tiên cũng là sự tồn tại từng chém giết qua Kiếm Tiên.
Cho dù là các đại thế lực của Hoang Châu hay là các đại thế lực của Hồng Châu thì hiện tại cũng chỉ muốn ôm bắp đùi của Lăng Vân tông, dù sao thì Huyền Châu cũng quá xa.
Bên cạnh Lạc Huyền có thiếu nữ tóc vàng, nàng ta cười xinh đẹp nói: "Ca ca, ngươi gấp cái gì, nếu như Trần Mục không tới, chúng ta có thể đi thăm hỏi Lăng Vân tông."
"Vậy cũng đúng, vẫn là Vũ Nhi của chúng ta thông minh." Lạc Huyền dịu dàng nhìn muội muội.
Lạc Tinh Vân thân mặc kim bào, nhìn có vẻ rất trẻ trung, lúc này hắn ta đen mặt, không nghĩ tới Lăng Vân tông lại không cho Hoàng Kim gia tộc chút thể diện nào.
Lăng Vân tông rốt cuộc có sức mạnh gì?
Lan Tương Ngọc sắp xếp chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho thiên kiêu Huyền Châu, Tào Huyên đang trò chuyện với cường giả lão bối đến từ Huyền Châu, Chu Trường Sinh mặc bạch bào, dáng người khôi ngô, ông ta trầm giọng nói: "Lão phu chuyến này đến là để truyền ý của phía trên, nếu như Khương Phục Tiên không đi đến sau Tiên Môn, Hoang Châu có thể sẽ có phiền phức lớn."
Tào Huyên nhíu mày, cường giả Huyền Châu tới nơi này quả nhiên không có ý tốt, Chu Trường Sinh nói bổ sung: "Lão phu cũng chỉ là phụng mệnh chuyển lời."
Cái này dính líu tới thế lực sau Tiên Môn, thế lực sau Tiên Môn có thể có quan hệ với Hồng Minh, tất nhiên cũng có thể có quan hệ với thế lực của các Châu còn lại.
Trong những thế lực của Huyền Châu, có bộ phận luôn duy trì liên hệ với thế lực sau Tiên Môn.
Khương Phục Tiên có ý thúc đẩy các tông liên hợp chính là vì ứng phó với uy hiếp có thể xảy ra.
Thế lực của Hồng Châu và Hoang Châu hợp lại, có đủ lực uy hiếp, dù sao thì cũng là hai châu lớn chưa suy tàn, đều không phải là thứ dễ bắt nạt.
Lần này Hồng Minh khủng hoảng suýt chút nữa bị thế lực Hoang Châu hủy diệt, tiếp tục đấu tranh nội bộ chỉ sợ tốc độ diệt vong sẽ càng nhanh, Tào Huyên trầm giọng nói: "Những chuyện này mong Chu huynh vẫn nên nói với Khương tông chủ, bà lão này không quản việc, Phượng các chúng ta cũng không có cách nào làm chủ."
Cường giả Huyền Châu tạm thời ở tại Phượng các, trong đó có lão bối cường giả của một vài thế lực đang truyền đạt ý tứ của bên trên với tông chủ các tông.
Rất nhiều tông môn bắt đầu dao động.
Thiên kiêu Huyền Châu thì đang chờ Trần Mục.
Có vài thế lực Huyền Châu muốn lôi kéo Trần Mục, bằng không cũng sẽ không có nhiều nữ thiên kiêu đến Hoang Châu như vậy, các nàng cũng do chờ mong Trần Mục.
Lăng Vân phong.
Khương Phục Tiên và Trần Mục mở mắt ra.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta khởi hành đi Phượng các, hoàn thành minh ước, liền trở lại tiếp tục tu luyện."
"Sư tỷ."
"Đi Trần gia chơi nửa năm được chứ?"
Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày, nàng ta duỗi ngón tay nhỏ nhắn ra muốn gõ lên đầu Trần Mục, nhưng lại dừng tay, lời nói thấm thía nói: "Đệ bây giờ phải nghiêm túc tu luyện, còn không phải độ tuổi ham vui đùa, sư tỷ ở độ tuổi này của đệ chưa từng hoang phí một ngày nào."
Trần Mục rất bội phục: "Sư tỷ, chúng ta về Trần gia tu luyện, còn có thể trải nghiệm không khí đón năm mới, chờ sang năm nhị ca của đệ cũng muốn kết hôn, chúng ta có thể nhìn xem quy trình, làm chuẩn bị cho sau này kết hôn."
"Tiểu sư đệ, đệ nghĩ đẹp thật đấy." Khương Phục Tiên không nhịn được cười ra tiếng: "Ừm, sư tỷ đồng ý với đệ, có thể đi Trần gia, nhưng không lộ mặt."
Trong mắt Trần Mục ẩn chứa ý cười, cho dù vị hôn thê từ chối, hắn cũng sẽ không có ý kiến, nhưng mà vị hôn thê bằng lòng đi cùng thì hắn rất vui vẻ.
Bọn họ ngồi trên Tuyết Sắc Băng Điểu xuất phát.
Chạng vạng tối.
Ánh chiều tà rọi vào Phượng các.
Đội ngũ của Huyền Kiếm tông tới Phượng các.
Bạch Thanh Hoan tự mình dẫn đội, không chỉ có Tạ Nhã và Trần Hạo ở trong đội ngũ, mà Trần Dĩnh và Trần Dao cũng theo đến đây, hai tỷ muội nghe nói Khương Phục Tiên cũng tới, nhất định phải theo Bạch tỷ tỷ đến xem, chỉ có Trần Hãn là nghe lời ở nhà luyện kiếm.
Huyền Kiếm tông không có hung thú để thay đi bộ, đám tiểu bối chỉ có thể ngự kiếm, Trần Dĩnh trực tiếp bay lên không trung, nàng ta hiện tại đã đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương, tốc độ so với ngự kiếm nhanh hơn rất nhiều.
Kiếm Vương mười lăm tuổi, tại Hoang Châu cũng là thiên kiêu có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa nàng ta có thần lực trời sinh, đoán chừng còn là thể chất đặc thù.
Trần Dao đạp trên mây khói, tốc độ cực nhanh, nàng ta vừa đột phá đến Bát phẩm Kiếm Hậu, năm tuổi đã nắm giữ thực lực như vậy, còn mạnh hơn so với lúc Trần Mục ở độ tuổi này, tương lai của nàng ta đã định trước là rực rỡ tới cực điểm.
Trong mắt Trần Dĩnh ẩn chứa sự kích động, Trần Dao duy trì bình tĩnh, Bạch Thanh Hoan khẽ lắc đầu, không chịu nổi việc các nàng nhõng nhẽo đòi hỏi, liền dẫn các nàng tới nơi này, Trần Mục biết chắc sẽ mắng nàng ta.
Sơn mạch Phượng các.
Trong mắt hai tỷ muội mang theo vẻ hiếu kỳ.
Lớn hơn Huyền Kiếm tông bọn họ từng thấy rất nhiều.
"Bạch tỷ tỷ, Phượng các lớn thật đấy, đẹp quá, không biết ca ca có tới hay không."
Vẻ mặt Bạch Thanh Hoan ngưng trọng, nàng ta không cảm nhận được khí tức của Trần Mục, nhưng lại nhìn thấy thuyền tiên, bên trong Phượng các có rất nhiều sóng dao động của cường giả.
Nơi này không an toàn như trong tưởng tượng của nàng ta, nhưng bây giờ rời khỏi Phượng các sẽ chỉ nguy hiểm hơn thôi, nơi này là nơi an toàn nhất cũng là chỗ nguy hiểm nhất.
Nét mặt Bạch Thanh Hoan nghiêm túc nói: "Trần Mục không có tới, có điều các ngươi phải theo sát ta."
"Tốt quá, ca ca không đến."
Trên mặt Trần Dĩnh mang theo vẻ hưng phấn.
Trần Mục không cho phép các nàng chạy lung tung, nếu như bị bắt được, chắc chắn sẽ bị mắng, các nàng chính là muốn đến xem Phục Tiên tỷ tỷ.
Chương 313 Hai Vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu (1)
Trần Hạo có chút tiếc nuối: "Tam đệ vậy mà không tới Phượng các, thật đáng tiếc."
Trần Dĩnh cười xinh đẹp nói: "Nhị ca, nếu như ca ca của muội tới, muội và Dao Dao sẽ bị mắng."
"Nhị ca cũng không phải tấm lá chắn, Tạ sư tỷ, còn phải phiền ngươi trông nom các nàng." Trần Hạo nhìn về phía Tạ Nhã, người sau cười ngọt ngào gật đầu.
Bạch Thanh Hoan dẫn bọn họ đi vào Phượng các.
Lan Tương Ngọc và Mộc Lưu Huỳnh ở gần đó đón tiếp cường giả các tông, vốn dĩ loại tiểu tông môn như Huyền Kiếm tông này thì phái trưởng lão bình thường đi là được.
"Sư tỷ, để ta đi cho."
Mộc Lưu Huỳnh cảm thấy Bạch Thanh Hoan không đơn giản.
Lan Tương Ngọc trầm giọng nói: "Vẫn là để ta đi."
Bọn họ không có đối đãi với Huyền Kiếm tông như tiểu tông môn, Lan Tương Ngọc cười hoan nghênh nói: "Tông chủ Phượng các Lan Tương Ngọc, hoan nghênh các vị đến đây."
"Huyền Kiếm tông Bạch Thanh Hoan."
"Bạch tiên tử, mời vào bên trong."
Lan Tương Ngọc tự mình giơ tay nghênh đón.
Tiểu bối của Huyền Kiếm tông có phần tự hào, trước kia tông chủ của bọn họ đều không có loại đãi ngộ này, nhưng tổ sư gia ra mặt, tông chủ Phượng các đều phải dùng lễ đối đãi.
Lan Tương Ngọc dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi.
Thiên kiêu của Huyền Kiếm tông không mạnh, ngoại trừ Bạch Thanh Hoan rất mạnh ra, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng thu hút sự chú ý của Lan Tương Ngọc, hai tiểu nữ hài xem chừng khoảng năm sáu tuổi, vậy mà lại có sức mạnh ngang tàng.
Trên người Trần Dĩnh có sóng dao động sức mạnh mà cường giả Kiếm Vương mới có, Lan Tương Ngọc tưởng nhầm nàng ta chỉ có năm sáu tuổi, vẻ khiếp sợ lộ rõ ở trên mặt, còn tưởng rằng Huyền Kiếm tông xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu.
Nếu như này người trưởng thành, tương lai sẽ không thua Trần Mục, trong mắt nàng ta ẩn chứa niềm hâm mộ.
Lúc Lan Tương Ngọc nhìn thấy Trần Dao thì càng khiếp sợ hơn, bởi vì khuôn mặt nhỏ của nàng ta xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt là kim sắc, ánh mắt uy nghiêm, vô cùng bá đạo.
Dù cho Lan Tương Ngọc thấy qua vô số thiên kiêu, cũng bị tướng mạo của Trần Dao làm cho kinh ngạc, mà trong cơ thể nàng ta còn có sức mạnh ngang tàng sánh ngang với Kiếm Vương.
Huyền Kiếm tông nhỏ bé lại có hai vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu, Lan Tương Ngọc chỉ có thể ngưỡng mộ.
Gần đó có đệ tử của Phượng các, thiên kiêu các tông, cường giả Huyền Châu, bọn họ cũng đều chú ý tới Trần Dao, nàng ta quá nổi bật, rất khó bị xem nhẹ.
"Cô bé kia có mắt vàng, rất hiếm thấy, lần thịnh hội này thật thú vị."
"Ta nhớ chỉ có Lạc gia ở Huyền Châu mới có mắt vàng, chẳng lẽ là chi nhánh của Lạc gia?"
"Hẳn là không phải, Hoàng Kim gia tộc bảo tồn huyết mạch rất nghiêm, không chảy ra ngoài dễ dàng như vậy."
"Ta cứ cảm thấy đứa bé kia nhìn quen mắt."
Cách đó không xa, Lạc Tinh Vân đến từ Hoàng Kim gia tộc ở Huyền Châu cũng nhìn chằm chằm Trần Dao, nét mặt hắn ta kinh ngạc: "Mắt vàng, đặc thù huyết mạch?"
Lạc gia chỉ có số rất ít tộc nhân có mắt vàng, đại đa số tộc nhân đều là tóc vàng, tộc nhân đồng thời có cả tóc vàng lẫn mắt vàng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ngay cả hắn ta cũng hoài nghi thân phận của Trần Dao.
Soạt!
Lạc Tinh Vân xuất hiện trước mặt Bạch Thanh Hoan.
Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày, nàng ta cảm giác được thực lực cường đại của đối phương, nếu như là trạng thái đỉnh phong, thì còn không sợ, nhưng nàng ta bây giờ cũng có chút khó giải quyết.
Lạc Tinh Vân trông có vẻ rất trẻ, dáng vẻ trung niên, cả người tản ra uy áp đáng sợ, toàn thân đám tiểu bối Lăng Vân tông không tự chủ được mà run rẩy.
Trần Dĩnh và Trần Dao không sợ hãi.
Lạc Tinh Vân có chút thất vọng, lúc hắn ta tới gần Trần Dao, không có cảm ứng đặc thù, nếu như là huyết mạch tương đồng, khi đến gần sẽ cộng minh huyết mạch.
"Ngươi tên là gì?" Lạc Tinh Vân từ trên cao nhìn xuống Trần Dao.
Trần Dao mặt không biểu tình, cũng không có sợ hãi cường giả Kiếm Thánh, trong xương cốt nàng ta mang theo kiêu ngạo.
Trần Dĩnh nở nụ cười ngoan ngoãn xinh đẹp: "Thúc thúc, nàng là muội muội của ta tên Trần Dao, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Lạc Tinh Vân nhìn về phía Trần Dĩnh, sau khi quan sát tỉ mỉ, vẻ kinh ngạc trong mắt càng ngày càng đậm, thực lực của hai tỷ muội tương đương, thế mà nhìn căn cốt Trần Dĩnh thì khoảng chừng ba bốn tuổi, nhưng khí huyết của nàng ta lại cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa đã là cảnh giới Kiếm Vương.
Hoàng Kim gia tộc vạn năm mới xuất hiện một vị thiên kiêu kinh diễm thế gian, mà ở nơi này lại có hai vị, sự chấn động trong lòng Lạc Tinh Vân hồi lâu cũng không thể lắng lại.
"Các ngươi đến từ nơi nào?"
"Trần gia Bắc Hoang."
Bạch Thanh Hoan bỗng nhiên ho khan, ra hiệu Trần Dĩnh không nên trả lời, nàng ta rất đơn thuần, Lạc Tinh Vân hỏi cái gì thì nàng ta nói cái đó.
Lạc Tinh Vân đột nhiên nhớ tới Trần Mục cũng là đến từ Bắc Hoang, các nàng cũng họ Trần: "Ngươi nói Trần gia Bắc Hoang, là chỗ Trần gia Bắc Hoang của Trần Mục?"
Trần Dĩnh mỉm cười gật đầu, mắt to sáng ngời: "Trần Mục là ca ca của ta."
Trong mắt Lạc Tinh Vân biến thành khiếp sợ, một nhà ba thiên kiêu, đây rốt cuộc là gia tộc gì?
Trong mắt Lan Tương Ngọc cũng là khiếp sợ như thế, hai người muội muội của Trần Mục vậy mà cũng ngang tàng như vậy, hai người bọn họ có tiềm lực vô hạn.
Trần gia Bắc Hoang, Lạc Tinh Vân nhớ lại bốn chữ này, trong mắt xuất hiện một tia kính sợ, Thiên Cơ các nói đó là tiểu gia tộc bình thường, thế nhưng tiểu gia tộc bình thường làm sao có thể xuất hiện nhiều thiên kiêu như vậy, chắc chắn là ẩn thế Cổ tộc khiêm tốn.
Xung quanh còn có rất nhiều thế lực đang để ý, nghe thấy lời nói của Trần Dĩnh, trong mắt mọi người đều mang vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới các nàng vậy mà lại là muội muội của Trần Mục, tại sao các nàng lại ở Huyền Kiếm tông?
Thiên kiêu như thế này ở Huyền Kiếm tông quả thực là lãng phí, nếu như ở Lăng Vân tông thì bọn họ không có ý kiến, Huyền Kiếm tông xứng sao? Có cường giả lão bối muốn cướp người.
Thiên kiêu, không phải là linh đan diệu dược tạo nên, cho dù những người khác có cố gắng hơn nữa, ăn tài nguyên nhiều hơn nữa thì cũng không thể đuổi theo, đây mới là thiên kiêu chân chính.
"Chúng ta còn phải nghỉ ngơi, xin thứ lỗi."
Chương 314 Hai Vị Tuyệt Thế Thiên Kiêu (2)
Đám người Bạch Thanh Hoan theo Lan Tương Ngọc đi đến một viện tử vắng vẻ trong sơn mạch nghỉ ngơi, so với những lầu các hào hoa khác mà nói thì nơi này có chút hẻo lánh.
Đây chính là đãi ngộ mà tiểu tông môn được hưởng.
"Bạch tiên tử, nếu như có cần gì, có thể trực tiếp để tiểu bối đến thông báo với ta."
"Đa tạ." Bạch Thanh Hoan gật đầu, Lan Tương Ngọc còn có việc bận, liền rời đi trước.
Bạch Thanh Hoan nhắc nhở: "Dĩnh Dĩnh, về sau có người hỏi ngươi, không quen biết thì đừng trả lời."
"Đã hiểu."
Trần Dĩnh cười gật đầu.
Bạch Thanh Hoan dẫn bọn họ ra ngoài thì chịu trách nhiệm về an nguy, lòng thầm nghĩ Hồng Minh đều bị Lăng Vân tông dọn sạch rồi, ra ngoài chắc hẳn sẽ không có việc gì, không nghĩ tới lại có cường giả Huyền Châu đến, vả lại kẻ đến còn không có ý tốt.
Bạch Thanh Hoan cảm nhận được mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm tiểu viện, không dám lơ là chút nào.
Tin tức muội muội của Trần Mục xuất hiện ở Phượng các nhanh chóng được truyền ra, tất cả mọi người đều đang nghị luận.
"Muội muội của Trần Mục có tướng đế vương."
"Muội muội của ngài ấy cũng đến Phượng các, khẳng định tiểu sư thúc cũng tới."
Trong mắt thiên kiêu các tông ẩn chứa chờ mong, thiên kiêu Huyền Châu cũng đang chờ mong Trần Mục xuất hiện.
Trên đỉnh núi gần tiểu viện.
Hai vị lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm vào tiểu viện.
Kỳ Húc Sinh chỉ có một cánh tay trái, giọng nói của ông ta trầm thấp: "Trần gia không đơn giản, Chu huynh, nếu như lội vào vũng nước đục này, hậu quả khó mà lường được."
Dáng người Chu Trường Sinh khôi ngô chau mày, thở dài nói: "Đúng vậy, ta đã nói sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện Tuyệt Thế Thiên Kiêu, bọn họ hẳn là ẩn thế Cổ tộc khiêm tốn, huyết mạch rất mạnh, thậm chí có thể là Đế tộc huyết mạch trong truyền thuyết."
"Đế tộc huyết mạch, Hoàng Kim gia tộc tự xưng là hậu nhân của Đế tộc, nếu như có quan hệ thì Lạc Tinh Vân sẽ không làm ngơ." Kỳ Húc Sinh khó mà tin được.
Chu Trường Sinh trầm giọng nói: "Tổ tiên Lạc gia từng cưới hậu nhân của Đế tộc, hiện tại lại tự cho mình là Đế tộc chính thống, đúng là một gia tộc không biết xấu hổ."
Kỳ Húc Sinh mỉm cười không nói lời nào.
Cũng chỉ có bọn họ dám nói ở sau lưng.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện Trần gia Bắc Hoang, làm cho bọn họ cảm thấy ngạt thở, có thể nuôi dưỡng được tiểu bối thiên kiêu ngang tàng như vậy, tuyệt đối không đơn giản.
Bọn họ cống hiến thế lực vì sau Tiên Môn viễn cổ, bây giờ tình thế khó xử, Trần gia có thể là sự tồn tại cấm kỵ, Kỳ Húc Sinh nhíu chặt mày rậm: "Suýt chút nữa bị Thiên Cơ các lừa gạt, trêu chọc vào ẩn thế Cổ tộc cường đại như thế này, hậu quả khó mà lường được."
Chu Trường Sinh lắc đầu: "Nhiệm vụ của chúng ta là gửi lời, thuận tiện cảnh cáo các tông, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, không cần phải gây thêm phiền toái nữa."
Hai vị cường giả Huyền Châu xoay người rời đi.
...
Tần Nghê Thường cùng phần lớn thiên kiêu Lăng Vân tông ở trong lầu các nghỉ ngơi, Diệp Hoành và Tiêu Vân phụ trách ở bên ngoài thu thập tình báo, xem thiên kiêu Huyền Châu có hành động gì, hai người bọn họ nghe được muội muội của tiểu sư thúc tới Phượng các, lập tức mang tin tức này về.
"Sư tôn, hai người muội muội của tiểu sư thúc cũng xuất hiện tại Phượng các."
"Cái gì? Bọn họ ở đâu?"
"Bọn họ đi theo Huyền Kiếm tông."
"Bây giờ dẫn ta đi."
Tần Nghê Thường đích thân đi xem xét.
Triệu Phi Yến hơi kinh ngạc, nàng ta còn không biết Trần Mục có muội muội khi nào, ở đây cũng chỉ có Tiêu Vân nhìn thấy hai tỷ muội từ xa.
Liễu Mi Nhi cùng Triệu Phi Yến cũng đi theo.
Trong tiểu viện trong núi.
Trần Dao và Trần Dĩnh sân tu luyện ở trong.
Tần Nghê Thường đến đình viện, nhìn thấy Trần Dĩnh và Trần Dao, trong mắt mang theo vẻ vừa mừng vừa sợ.
"Nghê Thường tỷ tỷ."
Trần Dĩnh hưng phấn chạy đến gần.
Tần Nghê Thường xoa xoa đầu Trần Dĩnh, nàng ta khá thích Dĩnh Dĩnh, rất hoạt bát, rất đáng yêu.
"Đáng yêu quá, vậy mà lại là muội muội của tiểu sư thúc, mau gọi phi Yến tỷ tỷ."
Triệu Phi Yến nghĩ đến Trần Mục khi còn bé.
Trần Dĩnh nhớ lời của Bạch Thanh Hoan, không nói chuyện với người lạ, liền không để ý tới Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến rõ ràng rất xấu hổ.
Liễu Mi Nhi ở bên cạnh cười ha ha.
Dù sao cũng là muội muội của tiểu sư đệ, Tần Nghê Thường vô cùng quan tâm tới các nàng, Phượng các không an toàn như trong tưởng tượng, bắt buộc phải xin chi viện.
"Phi Yến, nghĩ cách để sư tôn của ngươi sớm tới Phượng các." Tần Nghê Thường phân phó nói.
"Được, sư thúc."
Triệu Phi Yến bóp nát hồn ngọc mang theo bên người.
Trần Mục và Khương Phục Tiên vẫn đang trên đường, cảm ứng được Triệu Phi Yến bóp nát hồn ngọc, Khương Phục Tiên bỗng nhiên mở mắt ra: "Bọn người Phi Yến khả năng gặp phải rắc rối, chúng ta phải mau chóng đến Phượng các."
"Sư tỷ, chúng ta đi."
Sau khi Trần Mục nắm giữ quy tắc thuộc tính gió, tốc độ hơn xa trước kia, có thể chân chính làm đến độ đạp gió mà đi, tốc độ so với Băng Điểu nhanh hơn gấp bội.
Khương Phục Tiên cùng hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Phượng các.
Trong tiểu viện, Bạch Thanh Hoan nhìn Tần Nghê Thường, nghi ngờ nói: "Trần Mục đâu? Hắn không đến?"
"Ai mà biết." Mặt mũi Tần Nghê Thường tràn đầy khó chịu.
"Ngươi dẫn các nàng tới nơi này làm gì?"
"Các nàng cứ muốn đi theo ta, muốn nhìn Khương tiên tử, ta cũng là không có cách nào."
Tần Nghê Thường khẽ nhíu mày, không nghĩ tới cái hai đứa nhóc này đều thích Khương Phục Tiên.
Bạch Thanh Hoan biết Khương Phục Tiên và Trần Mục thân thiết, hai người bọn họ hẳn là sẽ ở bên nhau mới đúng.
Tần Nghê Thường khôi phục nụ cười, nói: "Dĩnh Dĩnh, ngươi cùng muội muội ở chỗ này đừng đi ra ngoài, tỷ tỷ ra ngoài có chút việc, chẳng mấy chốc sẽ trở về."
Vì ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, nàng ta muốn thông báo cho Lan Tương Ngọc, để Phượng các chuẩn bị tốt dự tính xấu nhất.
Tần Nghê Thường đến tìm Lan Tương Ngọc.
Liễu Mi Nhi vừa cười vừa nói: "Ta là đồ đệ của Nghê Thường tỷ tỷ vừa mới rồi kia, ca ca ngươi là tiểu sư thúc của bọn ta, quan hệ của chúng ta rất tốt."
Triệu Phi Yến cười nói bổ sung: "Trước kia ta còn từng chăm sóc ca ca ngươi, khi ấy hắn cũng chỉ cao như ngươi vậy, ta từng dẫn hắn ra ngoài chơi."
Chương 315 Trần Mục Tới (1)
Trần Dĩnh chớp chớp mắt: "Nhưng mà ca ca chỉ từng nhắc tới Phục Tiên tỷ tỷ, không có nhắc tới ngươi nha?"
"..."
"Ha ha ha."
Liễu Mi Nhi bật cười.
Mặt mũi Triệu Phi Yến tràn đầy xấu hổ.
"Triệu tiên tử."
Thái độ của Trần Hạo cung kính.
Năm đó Triệu Phi Yến ở Trần gia một đoạn thời gian còn từng cứu phụ thân cùng gia gia của Trần Hạo, hắn ta ghi nhớ trong lòng, vẫn luôn không có cơ hội báo đáp.
Triệu Phi Yến cười gật đầu, Trần Hạo không thông minh nhưng rất nỗ lực, trong số tiểu bối nàng ta từng gặp, thì xem như là người chăm chỉ nhất.
"Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, vị Triệu tiên tử này từng giúp Trần gia chúng ta, mau gọi tiên tử tỷ tỷ."
Nghe được lời của nhị ca, Trần Dĩnh ngoan ngoãn kêu: "Tiên tử tỷ tỷ."
Ấn tượng của nàng ta với Triệu Phi Yến rất nhanh biến thành tốt đẹp.
Trần Dao luyện kiếm ở cách đó không xa, nghe được lời của Trần Hạo, nhỏ giọng nói: "Tiên tử tỷ tỷ."
"Ừm, thật ngoan." Triệu Phi Yến nhướng mày, trong mắt mang theo kiêu ngạo, Liễu Mi Nhi ngồi xổm xuống, nàng ta muốn véo khuôn mặt nhỏ của Trần Dĩnh nhưng lại bị người kia tránh thoát.
"Đừng chạy mà, tỷ tỷ thích nhất là trẻ con, tỷ tỷ cho ngươi xem đồ hay." Liễu Mi Nhi đuổi theo Trần Dĩnh chạy tới chạy lui ở trong sân.
Hai người bọn họ giống như trẻ con ẩu đả.
Tiêu Vân nhắc nhở: "Sư muội, đừng đùa nữa, đợi lát nữa sư tôn trông thấy khẳng định sẽ trừng phạt muội."
Nghe vậy, Liễu Mi Nhi không tiếp tục đuổi nữa, vẫn là sợ sư tôn thời mãn kinh, Trần Dĩnh trốn ở sau lưng Bạch Thanh Hoan thò cái đầu nhỏ đáng yêu ra.
"Các ngươi mấy tuổi rồi?" Triệu Phi Yến cười hỏi.
"Ta mười lăm tuổi, muội muội ta năm tuổi." Trần Dĩnh ngồi trên đùi Bạch Thanh Hoan nói.
Trong mắt Triệu Phi Yến có phần kinh ngạc, còn tưởng rằng nàng ta là Kiếm Vương năm sáu tuổi, Kiếm Vương mười lăm tuổi cũng không coi là không hợp thói thường, dù sao thì ở Huyền Châu vẫn có rất nhiều thiên kiêu có thể đạt tới được.
Thiên kiêu Lăng Vân tông rất kinh ngạc, Tiêu Vân ho khan hai tiếng mọi người liền ngầm hiểu, sau đó bọn họ đặt lực chú ý ở trên người Trần Dao, bởi vì đôi mắt vàng của nàng ta quá đặc biệt, kiệm lời ít nói, có loại khí thế bá đạo Vương giả trời sinh.
Nàng ta năm tuổi đã sắp trở thành Kiếm Vương, thực lực này đặt ở thời kỳ viễn cổ đều là sự tồn tại hiếm có khó tìm, tiểu bối của Trần gia ai ai cũng nghịch thiên!
Trần Dao đang luyện kiếm.
Nàng ta không thích để ý tới người lạ.
Liễu Mi Nhi chú ý tới kiếm nàng ta dùng: "Ơ, đó là Yên Lam, sư tôn thật không công bằng."
Trần Dĩnh nghe vậy, cười xinh đẹp nói: "Ngươi xem, thanh kiếm này gọi là Hi Hà, Nghê Thường tỷ tỷ tặng đó."
Liễu Mi Nhi có cảm giác bị đâm vào tim, lúc trước còn muốn tìm sư tôn đòi Hi Hà cùng Yên Lam, muốn dùng tình lữ kiếm với sư huynh, không nghĩ tới cuối cùng sư tôn lại đưa cho hai tỷ muội các nàng làm song tử kiếm.
Triệu Phi Yến không nhịn được che miệng cười khẽ, nàng ta còn chưa có cười xong, Trần Dĩnh đã từ trên người Bạch Thanh Hoan nhảy xuống, sau đó đi loanh quanh, váy theo đó mà lắc lư: "Đây là váy Phục Tiên tỷ tỷ tặng."
Triệu Phi Yến sững sờ tại chỗ, váy sư tôn tặng? Sư tôn còn chưa từng tặng váy áo cho ta, trái tim nhỏ của nàng ta đột nhiên bị đánh mạnh.
Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của Triệu Phi Yến, Liễu Mi Nhi không nhịn được cười ra tiếng, cười xong, hai nữ tử đồng thời thở dài, hoá ra đồ đệ còn không có thân thiết bằng muội muội của tiểu sư đệ các nàng, hai nữ tử có phần bị đả kích.
Mọi người đột nhiên nhìn về phía bên ngoài đình viện.
Thẩm Thi Âm tóc trắng mắt đỏ bước vào đình viện, theo phía sau nàng ta là bà lão tuổi già sắc suy, lúc hai người tiến vào viện tử, Bạch Thanh Hoan đứng dậy.
"Ta là Thẩm Thi Âm, đến từ Tiên giới, hai đứa trẻ này rất không tồi, nếu có tài nguyên của Tiên giới, các ngươi có thể trở nên càng mạnh hơn."
Thẩm Thi Âm đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Thanh Hoan nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ nữa."
Trần Mục còn không cho các nàng vào tông môn, chắc chắn sẽ không để cho các nàng rời đi.
Thẩm Thi Âm vừa cười vừa nói: "Ta có thể cho các ngươi hai tư cách thăng tiên."
Thiên kiêu xung quanh khó hiểu, Bạch Thanh Hoan xem thường nói: "Ta nói, không cần."
"Ta đến từ Thái Thanh Tiên Cung, tiên môn cao nhất trên Tiên giới, ta có thể cho các ngươi tư cách thăng tiên, mang các ngươi tới Tiên giới." Thẩm Thi Âm nhìn hai tỷ muội Trần Dĩnh và Trần Dao, bọn họ vô cùng xinh đẹp.
Trần Dĩnh tiếp tục luyện kiếm, cũng không thèm để ý tới nàng ta, Trần Dĩnh trốn ở sau lưng Bạch Thanh Hoan, Trần Hạo cau mày, nếu ai dám cưỡng ép mang muội muội của hắn ta đi, thì hắn sẽ liều mạng với bọn họ.
"Không có hứng thú, ngươi muốn ta nói mấy lần?"
"Ta hỏi các nàng, không hỏi ngươi."
Thẩm Thi Âm lạnh nhạt nhìn Bạch Thanh Hoan.
Thiên kiêu của Huyền Kiếm tông cùng thiên kiêu của Lăng Vân tông đều cảm thấy rất khó chịu, Bạch Thanh Hoan tức giận, bị tiểu bối xem thường, nàng ta không thể nhịn, uy áp mạnh mẽ bao phủ đình viện.
Bà lão bước lên trước một bước, Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày, bà lão kia là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, hơn nữa còn là hộ đạo giả của Thẩm Thi Âm, hộ đạo giả của thiên kiêu Tiên giới, thực lực không cần nghĩ cũng biết được.
Trần Dĩnh chống nạnh, đôi mắt rất lớn rất sáng, nàng ta ngạo kiều nói: "Ta mới không thèm đi cùng ngươi."
Trần Dao thậm chí vẫn đang luyện kiếm, không thèm để ý các nàng, bà lão kia nhìn Trần Dao, đôi mắt đục ngầu nhìn nàng ta chằm chằm, cố ý tạo nên uy áp.
Trần Dao phát giác ra, không luyện kiếm nữa, mắt liếc thấy bà lão kia, trong đôi mắt vàng mang theo bá khí bễ nghễ chúng sinh, bà lão bên cạnh Thẩm Thi Âm đột nhiên lùi lại nửa bước, bà ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, há miệng thở dốc, trong nháy mắt vừa mới rồi kia trái tim bà ta đột nhiên ngừng đập, khó mà hô hấp, phảng phất như bị đại năng bóp cổ, thần hồn đều đang run sợ, giống như đứng tại Quỷ Môn quan, cảm giác kia trước nay chưa từng có.
Trong mắt Thẩm Thi Âm mang theo dị sắc, chỉ là ánh mắt liền có thể khiến cho cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong sợ hãi: "Huyết mạch áp chế, uy áp thật mạnh."