Chương 531: Tế Tự Thần Đài (2)
"Tộc văn của Khương gia và Lôi gia!"
Hai nhà bọn họ đều có nguồn gốc từ Thần tộc cổ xưa nhất, nơi này thờ cúng Thái Sơ Thần tộc cổ xưa.
Giây phút Trần Mục vung lên, giọt nước đen kia phóng tới tế đàn trắng như tuyết, giọt nước đen kia lập tức bị bốc hơi, căn bản không tới gần được Tế Tự Thần Đàn.
"Tiền bối, ta nghe tổ tiên nói, bên trong Trường Sinh tuyền có cái thần đàn, chỉ có Chân Thần mới có thể đặt chân vào!"
Trần Mục thôi động Cự Thần binh.
Đùng!
Tiếng va chạm kịch liệt vang lên.
Cự Thần binh cũng bị chặn lại ở bên ngoài.
Trần Mục khẽ nhíu mày, đáy lòng lẩm bẩm: "Ta không thể đến gần Tế Tự Thần Đàn, thì không vào được đúng không?"
Trơ mắt nhìn Tế Tự Thần Đàn, lại không thể đi vào đánh dấu, nói thật có chút khó chịu.
Trần Mục nhìn thấy tộc văn trên chín cái trụ đá, hắn thôi động Lôi Đình Tổ Văn, trụ đá ở cách đó không xa đáp lại, cái trụ đá kia trải đầy sấm sét, trên đỉnh trụ đá phóng ra lôi quang, vừa vặn bao phủ lấy hắn.
Soạt!
Nháy mắt, Trần Mục xuất hiện ở giữa thần đàn, sau đó phiến đá bạch ngọc dưới mặt đất không ngừng phát ra kim quang sáng, giống như là một loại trận pháp nào đó, có năng lượng tuôn ra.
【Thành công đánh dấu Tế Tự Thần Đàn】
【Chúc mừng thu hoạch được Thần Nguyên Đoán Thể】
Dưới đáy tế đàn vọt ra kim quang, Trần Mục bị bao phủ, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, toàn thân được rót vào năng lượng dồi dào, cỗ năng lượng này sinh cơ bừng bừng, không cần luyện hóa, có thể trực tiếp được thân thể hấp thu.
Gân cốt huyết nhục đều được tẩm bổ, Hồng Mông tiểu thụ cắm rễ khắp tứ chi trăm xương, nó được lợi nhiều nhất, Hồng Mông Thụ cao hơn trượng, lượng lớn năng lượng thần nguyên từ thân thể Trần Mục tràn vào Hồng Mông Thụ.
Nhục thân của Trần Mục cực kỳ cường đại, Thần Nguyên Đoán Thể có ích đối với hắn, nhưng không rõ ràng, Hồng Mông Thụ nhanh chóng trưởng thành trong tạo hóa lần này.
Hồng Mông Tử Khí cũng đang không ngừng tẩy lễ gân cốt huyết nhục của Trần Mục, nhục thể của hắn không ngừng được tăng cường, huyết mạch Thần tộc ở hai tay cũng đang không ngừng khôi phục, Chân Long Huyết Mạch và Chân Phượng Huyết Mạch thậm chí còn đang chủ động hấp thu thần nguyên.
Long văn cùng phượng văn ở hai tay sinh động như thật, giống như vật sống, có uy áp không thua gì thiên kiêu Thần tộc, đứng sau Thần tử Thần tộc, dẫu sao thì bọn họ đều là người nổi bật trời sinh nắm giữ huyết mạch Thần tộc.
Thời điểm Trần Mục tiếp nhận Thần Nguyên Đoán Thể, Cửu Vĩ Hồ có cơ hội trốn thoát, nhưng mà nó không chạy, nếu như có thể có chỗ dựa mạnh như thế, về sau khẳng định sẽ phong quang vô hạn.
Ỷ vào việc quen thuộc với Thần Khư bí cảnh, Cửu Vĩ Hồ cho rằng bản thân còn có chút tác dụng, liền ở im tại chỗ.
Xa xa thiên kiêu Thần tộc đang nhìn Trần Mục, nhìn thấy hắn đang tiếp thụ truyền thừa, nhao nhao khó chịu.
Ánh mắt Trương Nghịch Trần che lấp nói: "Chúng ta đi quấy nhiễu hắn tiếp nhận tạo hóa, không thể cứ nhìn hắn mạnh lên!"
Viêm Vô Địch lắc đầu nói: "Vẫn là đừng đánh rắn động cỏ, chờ Triệu Thiên Thần bố trí xong sát trận trước đã!"
Trải qua thương lượng, bọn họ quyết định chờ Triệu Thiên Thần bố trí sát trận, Thí Thần Trận dùng trận kỳ, bố trí không khó, khó là phải lựa chọn địa điểm thích hợp.
Trần Mục không phải thần thi, muốn khiến hắn trúng chiêu, thì nhất định phải lựa chọn địa điểm bị che khuất để bố trí trận kỳ.
Một ngày sau.
Triệu Thiên Thần đã bố trí thỏa đáng.
Bọn họ nhìn Trần Mục ở Tế Tự Thần Đàn, trong mắt mang theo vẻ cợt nhả: "Trên người hắn có rất nhiều tạo hóa, chỉ cần giết chết hắn, tạo hóa chính là của chúng ta."
Theo Trần Mục thu hoạch được tạo hóa, hồ nước ở xung quanh Tế Tự Thần Đàn dần dần biến thành màu đen, Cửu Vĩ Hồ cũng không dám tới gần hồ nước, tế đàn trắng như tuyết cũng đang đổi thành màu đen.
Ầm!
Một đạo hỏa quang đánh về phía Trần Mục, lại bị tấm chắn của tế đàn ngăn cản, trụ đá bắt đầu vỡ tan, sau đó có trụ đá sụp đổ, Tế Tự Thần Đàn sắp vỡ nát.
Còn có hai vị thiên kiêu Thần tộc hiệp trợ Viêm Vô Địch, bọn họ đồng thời xuất thủ, ba đạo cường quang đánh về phía Trần Mục, Tế Tự Thần Đàn vốn đang ở ranh giới sụp đổ triệt để tan vỡ.
Nháy mắt, Trần Mục biến mất tại chỗ.
Viêm Vô Địch nhìn thấy Trần Mục đuổi theo, lập tức bỏ chạy về nơi đã ước định, Trần Mục ném Xích Long Thần Mâu ra, một vị thiên kiêu Thần tộc bị xuyên thủng mi tâm, lúc đó đẫm máu.
Trần Mục lấy ra Thanh Vân kiếm, một phát Trích Tinh, kiếm quang giống như sợi tơ kim sắc, trực tiếp lao ngang qua hơn mười dặm, lại một vị thiên kiêu Thần tộc chết đi.
Viêm Vô Địch tê cả da đầu, nhưng Trần Mục không có đuổi theo, hắn ta không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Chúng Thần điện】
【Khen thưởng: Trấn Thiên Ấn】
【Hiệu quả: Có thể trấn áp thiên địa chúng sinh】
Trần Mục mừng rỡ, Trấn Thiên Ấn có thể trấn áp thiên địa chúng sinh, cũng chính là có thể trấn áp toàn bộ sinh linh, chẳng phải là ngay cả Thần hoàng cũng có thể trấn áp sao, loại nghịch thiên chí bảo này, đúng là át chủ bài bảo mệnh hắn cần nhất trong giai đoạn hiện tại.
Cửu Vĩ Hồ chạy đến bên người Trần Mục, nhiệt tình nói: "Tiền bối, ngài còn muốn đi chỗ nào?"
"Chúng Thần điện ở vị trí nào?" Trần Mục dò hỏi, bản đồ của Hướng Yên Hà cũng không chi tiết, phía trên không hề có tọa độ của Chúng Thần điện.
Cửu Vĩ Hồ nhiệt tình nói: "Ta biết, tại thần thành, ta có thể mang ngài tới đó."
"Vậy thì tốt."
Trần Mục lục lọi tạo hóa của hai vị thiên kiêu Thần tộc ra, trên người bọn họ có rất nhiều thần hạch, thế là tiện tay ban thưởng cho Cửu Vĩ Hồ hai viên.
Vẻ mặt Cửu Vĩ Hồ kích động, nó biến trở về kích cỡ bình thường, chuẩn bị chở Trần Mục đi tới thần thành.
Trần Mục bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi xa, thiên kiêu Thần tộc lần nữa đánh tới, bọn họ dạt dào khí thế.
Liên tưởng đến thần thi bị dẫn đi trước đó, Trần Mục biết bọn họ có lẽ có vấn đề, hiện tại bọn họ giết trở về lần nữa, đương nhiên là có vấn đề.
Chương 532 Biến Cố Trong Bí Cảnh (1)
(1)
Trần Mục nhìn thiên kiêu Thần tộc tới gần, nhàn nhạt nói: "Ngươi lui trước đi, ta tới xử lý bọn chúng."
Cửu Vĩ Hồ phát hiện ra có mấy cỗ tần sóng cực kỳ mạnh đánh tới, tức khắc nó đã chuồn đi thật xa.
Trần Mục dịch chuyển đến giữa không trung, hắn nhìn đám người Triệu Thiên Thần xông tới trước mặt.
Viêm Vô Địch lạnh giọng nói: "Hắn đánh chết hai huynh đệ của ta, mọi người hợp lực giải quyết hắn!"
Triệu Thiên Thần và Trương Nghịch Trần đồng thời xuất thủ.
Nháy mắt bọn họ xuất hiện ở hai bên Trần Mục, trong tay hai người đều là thần binh, Thần Kích kim sắc và U Ám Thiết Côn phóng ra ánh sáng chói loá.
Trần Mục tay cầm Xích Long Thần Mâu, toàn thân tản ra uy áp dũng mãnh bá đạo, bên trái hắn vung mâu, Thần Mâu và Thần Kích kim sắc va chạm, cánh tay của Triệu Thiên Thần run lên, Thần Kích đang run rẩy kịch liệt.
Chỉ là vừa giao đấu, Triệu Thiên Thần đã bị đánh bay ra ngoài mấy chục trượng, hắn ta là Thần tử của Bắc Thần quốc, là kẻ xuất sắc trong đám người cùng thế hệ, nhưng lại bị tu tiên giả đánh lui, kết quả như vậy hắn ta không thể chấp nhận được.
Ngay sau đó Trần Mục vung Thần Mâu bên phải, huyết quang nở rộ, sức mạnh đáng sợ làm cho không gian vặn vẹo, Trương Nghịch Trần vung U Ám Thiết Côn nghênh kích.
Lúc hai thanh thần binh va chạm, tiếng nổ vang vọng khắp bầu trời, không gian nổi lên từng cơn sóng gợn.
Trương Nghịch Trần cau mày, trong mắt ẩn chứa vẻ khiếp sợ, hắn ta có thể nhìn ra được trạng thái của Trần Mục, dường như là không dùng lực cũng rất dễ dàng đánh lui được bọn họ.
Tiếng gào rít vang lên.
Hỏa vũ mà Viêm Vô Địch bắn ra đánh tới.
Trần Mục ung dung ném Xích Long Thần Mâu ra.
Viêm Vô Địch ở xa xa đột nhiên co rụt đồng tử lại, hỏa vũ chói lọi bị xé nát dễ dàng, Xích Long Thần Mâu giống như cự long bốc lên lửa mạnh vạch phá bầu trời.
Bầu trời vang dội tiếng rồng kêu, phảng phất như Chân Long giáng lâm, không gian xung quanh vặn vẹo, nổi lên gợn sóng, Viêm Vô Địch biết khó có thể tránh được, dứt khoát không tránh nữa.
Loảng xoảng!
Xích Long Thần Mâu đứng im ở bên cạnh Viêm Vô Địch, phía sau hắn ta xuất hiện hỏa diễm hư ảnh cao lớn, Trần Mục đã từng thấy nó, là ấn ký do Viêm lão ma để lại.
Thân là Thần tử Thần tộc, trên người bọn họ có át chủ bài bảo mệnh, vừa gặp mặt đã phát động át chủ bài bảo mệnh, mặt mày Viêm Vô Địch tối sầm.
Hỏa diễm hư ảnh cách không trung một ngón tay.
Cánh tay hỏa diễm trên trăm trượng xuất thế ngang trời, Trần Mục không dám khinh suất, hắn không giao đấu trực diện, trực tiếp sử dụng Tổ Long Kim Lân.
Đùng!
Dù cho sử dụng Tổ Long Kim Lân, Trần Mục cũng bị đánh lui ra ngoài mấy chục trượng.
"Tự bản thân ngươi tìm chết!"
Viêm Vô Địch nghiến răng nghiến lợi nói.
Triệu Thiên Thần và Trương Nghịch Trần nở nụ cười lạnh, bọn họ đều không muốn sử dụng át chủ bài bảo mệnh, chờ mong át chủ bài của Viêm Vô Địch có thể xử lý được Trần Mục.
Hỏa diễm hư ảnh duỗi tay túm về phía Trần Mục, cái tay kia đi ngang qua hư không, trực tiếp bao phủ thân thể của hắn, bốn phía xung quanh Trần Mục bị khóa chặt, không cách nào động đậy được.
Triệu Thiên Thần cao cao tại thượng nói: "Ở trước mặt sức mạnh của Thần hoàng, hắn căn bản không chịu nổi một đòn!"
Trương Nghịch Trần cũng chẳng thèm ngoảnh nhìn, bọn họ đều không có ra tay, mà là ngoảnh mặt làm thinh, còn có bốn vị thiên kiêu Thần tộc nhẹ nhàng thở ra, bọn họ biết sức mạnh của Trần Mục, nếu như giao đấu trực diện thì không khác nào chịu chết.
Chỉ có Viêm Vô Địch không mảy may vui nổi, đây là át chủ bài bảo mệnh lợi hại nhất của hắn ta, sau khi dùng rồi, thì sẽ không an toàn nữa, cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt của Trương Nghịch Trần và Triệu Thiên Thần, kế tiếp hắn ta ở trong Thần Khư bí cảnh cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí.
Trần Mục thôi động Cự Thần binh.
Cự Thần binh nháy mắt biến thành cỡ như ngọn núi, hai tay nó hướng về sau, lấy ra chiến chùy của Thần Hậu, trực tiếp đập về phía vị trí của Viêm Vô Địch.
Hỏa diễm hư ảnh phất tay lần nữa, sức mạnh đáng sợ xé nát không gian, Cự Thần binh bị đánh bay ra.
Trần Mục cảm giác được sự khủng bố của Thần hoàng, ấn ký để lại trong cơ thể Thần tử vậy mà lại cũng có thể làm cho hắn khó có thể động đậy, hắn không có ý muốn dây dưa, trực tiếp thôi động át chủ bài bảo mệnh mà Huyền Vận Thần hậu cho hắn.
Giây phút ngọc thạch vỡ nát, sau lưng Trần Mục xuất hiện bóng người to lớn, toàn bộ đám người Triệu Thiên Thần và Viêm Vô Địch đều trợn mắt há mồm, khó mà tin được hình ảnh trước mắt.
Hư ảnh của Đông Hoàng vung quyền về phía trước, một quyền kia thế như chẻ tre, mang theo sức mạnh to lớn hủy hoại trần thế, hỏa diễm hư ảnh chỉ có thể bị ép vung quyền nghênh kích.
Ầm ầm!
Trần Mục và Viêm Vô Địch đều bị đánh lui ra ngoài, hỏa diễm hư ảnh đang lung lay, rõ ràng là hình chiếu của Đông Hoàng mạnh hơn.
"Mau lui!"
Triệu Thiên Thần chạy trốn đầu tiên.
Trần Mục sẽ không để bọn họ dễ dàng rời đi, Cự Thần binh lao về phía Trương Nghịch Trần, mà hắn đích thân xông tới gần đám thiên kiêu Thần tộc, tay cầm Thanh Vân kiếm, chém giết những thiên kiêu Thần tộc đỉnh phong này giống như chém dưa thái rau!
Trương Nghịch Trần lấy ra một tờ giấy vàng, sau khi tờ giấy kia được thôi động, hắn ta trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Mục hơi kinh ngạc: "Na Di Phù?"
Loại lá bùa này rất trân quý, hiện nay không còn Thần Phù sư chế tạo loại bùa này, dùng một lá ít đi một lá, rất nhiều thần phù đều bị Thần tộc cường đại nắm giữ.
Sau khi Trương Nghịch Trần biến mất, Trần Mục để mắt tới Triệu Thiên Thần, có điều tên kia dẫn đầu chạy trốn, đã chạy đi rất xa, muốn đuổi kịp hắn ta cần chút thời gian.
Nhìn Viêm Vô Địch ở gần đó, Trần Mục quyết định tiễn hắn ta lên đường, Cự Thần binh và Trần Mục đồng thời tiến lên.
Đùng!
Hỏa diễm hư ảnh đột nhiên nổ tung, sau đó có hỏa quang còn sót lại bao vây lấy Viêm Vô Địch trốn xa, dán vào mặt đất, chớp mắt bay ra ngoài mấy dặm.
Lúc này hư ảnh của Đông Hoàng tối đi rất nhiều, ông ta trông giữ ở bên cạnh Trần Mục: "Đa tạ tiền bối!"
"Vẫn còn bốn người, ta có thể giúp ngươi giải quyết một tên trước." Hư ảnh của Đông Hoàng mở miệng.
Chương 533 Biến Cố Trong Bí Cảnh
Trần Mục hơi kinh ngạc, vừa rồi Triệu Thiên Thần chạy trốn đầu tiên, sau đó là Trương Nghịch Trần chạy trốn, cuối cùng là Viêm Vô Địch chạy trốn, vậy mà vẫn còn một người?
Nghe được lời của Đông Hoàng, vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, thế mà còn có thiên kiêu ở gần đây, có thể tránh được cảm nhận của hắn, chắc chắn không đơn giản, đoán chừng còn mạnh hơn đám người Triệu Thiên Thần!
Trần Mục nghĩ đến băng quan đụng phải trước đó, chẳng lẽ là cường giả ở trong đó ra ngoài rồi?
"Tiền bối, bây giờ ngài có thể đưa ta tới Thần thành không?" Trần Mục không có hứng thú với bọn họ, hiện tại việc quan trọng nhất là lấy được Trấn Thiên Ấn, có Trấn Thiên Ấn, đừng nói Thần Khư bí cảnh, ngay cả Thần Vực cũng có thể hoành hành.
Hư ảnh của Đông Hoàng khẽ gật đầu, ông ta đưa tay xé rách không gian, thông đạo nối liền với Thần thành xuất hiện.
Trần Mục bảo Cửu Vĩ Hồ qua đây, còn cần nó dẫn đường tiến về Chúng Thần điện, hư ảnh của Đông Hoàng nhàn nhạt nói: "Ta còn có một phần sức mạnh, có thể cho ngươi mượn một kiếm."
Nói xong, đạo thân ảnh mơ hồ kia hóa thành ánh sáng bao trùm Thanh Vân kiếm, Trần Mục có thể cảm giác được uy lực khủng bố của một kiếm này, cho dù là Thần Vương cũng không đỡ nổi.
Dù sao cũng là nhạc phụ, Trần Mục ghi nhớ ở trong lòng, hắn và Cửu Vĩ Hồ xuyên qua thông đạo không gian, biến mất tại chỗ, trong gió tuyết cách đó không xa có thanh niên bạch y bước ra, khuôn mặt hắn ta trắng bệch, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Triệu Thiên Thần chạy trốn vào trong núi rừng, hắn ta có bố trí Thí Thần Trận ở xung quanh, vậy mà Trần Mục lại không có đuổi theo, chẳng những kế hoạch thất bại, còn tổn thất nặng nề.
"Đáng giận!"
Sắc mặt Triệu Thiên Thần âm trầm, hắn ta thu hồi Thí Thần Trận, bây giờ muốn nhằm vào Trần Mục thì quá khó khăn, song hắn ta đột nhiên cảm giác được hàn ý: "Người nào?"
Thanh niên bạch y xuất hiện ở trước mặt hắn ta.
"Sở Tuyệt."
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Triệu Thiên Thần kiêng dè nhìn hắn ta, thanh niên trước mắt mang theo thần uy đáng sợ, còn mạnh hơn so với đám Thần tử bọn họ: "Thần Vực hình như không có Sở gia!"
Khóe miệng Sở Tuyệt hơi hơi giương lên: "Đương nhiên, ta bị băng phong ở trong Thần Khư bí cảnh, bên ngoài tất nhiên không có Sở gia Thần tộc chính tông, ta đến từ Thần tộc cổ xưa nhất, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác."
Trên mặt Triệu Thiên Thần mang theo kinh hãi, hắn ta vậy mà lại là thiên kiêu Thần tộc bị phong ấn, khó trách lại mạnh như vậy, thần uy mạnh mẽ, có khả năng còn là cường giả kế thừa thần vị.
"Dựa vào đâu mà ta phải hợp tác với ngươi?"
Triệu Thiên Thần vẫn duy trì sự đề phòng với Sở Tuyệt.
Vẻ mặt Sở Tuyệt tự tin nói: "Bởi vì chúng ta đều muốn đối phó với tu tiên giả."
"Trần Mục?"
"Đó là một tu tiên giả thú vị, ta từng gặp rất nhiều tu tiên giả kinh diễm, có người từ lúc còn rất trẻ thì đã thành tiên, nhưng đều không đặc biệt như hắn."
Trần Mục có nhục thân mạnh mẽ, tại thời điểm vẫn chưa có thành tiên, thì đã có thực lực so được với thành tiên.
Hiện tại Triệu Thiên Thần không có trợ thủ: "Vậy thì tốt, nếu như ngươi dám lừa ta, hậu quả tự gánh!"
Sở Tuyệt lộ ra nụ cười khiếp người.
Thần thành.
Trần Mục và Cửu Vĩ Hồ bước ra khỏi thông đạo không gian, thông đạo do cường giả Thần hoàng xây dựng rất mạnh, gần như là vượt qua khoảng cách rất xa trong chớp mắt.
Cảnh tượng trước mắt bọn họ cực kỳ hoang vu.
Nhìn mặt đất đầy rẫy mảnh vụn, Trần Mục kinh ngạc nói: "Nơi này chính là Thần thành?"
Cửu Vĩ Hồ gật đầu, nghi ngờ nói: "Không đúng, năm ngoái ta còn đi qua nơi này, rõ ràng có vạn gian cung điện, sao có thể là cảnh tượng như này được."
Trần Mục có thể cảm giác được tần sóng năng lượng để lại trong không khí, có cường giả giao đấu ở chỗ này, trước đây không lâu nơi này bị san thành bình địa: "Xung quanh Thần thành cũng có thần thi?"
Cửu Vĩ Hồ lắc đầu, trầm giọng nói: "Chung quanh đây không có thần thi, hung thú cũng rất ít, hoang địa ở cách đó không xa thì ngược lại là thỉnh thoảng sẽ có thần thi qua lại."
Trần Mục cẩn thận cảm ứng, phát hiện dư âm chiến đấu ở nơi này là sau khi hai vị cường giả Thần tộc phóng thích thần thông xong để lại, thần thi không thể phóng thích thần thông, cho nên đây là tranh đấu giữa nội bộ Thần tộc.
Đám người Hướng Yên Hà ở Thần thành, đám người Triệu Thiên Thần ở Tế Tự Thần Đàn, hai nơi cách nhau rất xa, chẳng lẽ là trong này vẫn còn có Thần tộc khác sống?
Nghĩ tới đây, Trần Mục càng thêm không dám trì hoãn, cứ cảm thấy bên trong Thần Khư bí cảnh sắp có chuyện lớn xảy ra, bây giờ quan trọng nhất chính là đến Chúng Thần điện đánh dấu.
"Mang ta tới Chúng Thần điện!"
Trần Mục cưỡi Cửu Vĩ Hồ xuyên thẳng qua phế tích đã bị san thành bình địa, bên phải Thần thành có ngọn núi lớn, nửa thân của Chúng Thần điện được chôn ở trong núi.
Kiến trúc chung quanh đều bị san thành bình địa, duy chỉ có Chúng Thần điện vẫn sừng sững không đổ, cách từ rất xa cũng có thể nhìn thấy trong điện tràn ngập kim quang.
Trần Mục đến trước đại điện, Chúng Thần điện cao chừng một ngàn trượng, cả tòa đại điện trang nghiêm nghiêm minh, tạo cho hắn cảm giác áp bách mãnh liệt, đặc biệt là hai cánh cửa màu vàng to lớn này, còn bền chắc hơn cả vì sao.
"Ngươi tránh xa ra chút!"
Trần Mục nhắc nhở Cửu Vĩ Hồ.
Cửu Vĩ Hồ lập tức chạy ra xa.
Hai tay Trần Mục đặt ở phía trên cửa lớn màu vàng, cùng với việc hai tay không ngừng phát lực, cửa lớn màu vàng lại không nhúc nhích tí nào, hắn thôi động Chân Long và Chân Phượng Huyết Mạch, hai tay bao trùm Kim Lân, nhưng kim môn lại không có dấu vết lay chuyển gì.
Cùng lúc Trần Mục không ngừng dùng lực, hắn còn thôi động Cự Thần binh giúp đỡ, tay lớn của Cự Thần binh cũng đang đẩy, nhưng mà bọn họ vẫn không mở được cánh cửa này ra.
Cửu Vĩ Hồ ở bên cạnh khuyên: "Tiền bối, chỗ này là nơi Thần Đế tổ chức hội nghị vạn tộc, nghe tộc lão nói, từ sau khi Thần Đế mất, Chúng Thần điện liền đóng lại, không còn Thần tộc nào có thể đi vào nữa."
Chương 534 Biến Cố Trong Bí Cảnh (2)
Trần Mục hơi kinh ngạc, vừa rồi Triệu Thiên Thần chạy trốn đầu tiên, sau đó là Trương Nghịch Trần chạy trốn, cuối cùng là Viêm Vô Địch chạy trốn, vậy mà vẫn còn một người?
Nghe được lời của Đông Hoàng, vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, thế mà còn có thiên kiêu ở gần đây, có thể tránh được cảm nhận của hắn, chắc chắn không đơn giản, đoán chừng còn mạnh hơn đám người Triệu Thiên Thần!
Trần Mục nghĩ đến băng quan đụng phải trước đó, chẳng lẽ là cường giả ở trong đó ra ngoài rồi?
"Tiền bối, bây giờ ngài có thể đưa ta tới Thần thành không?" Trần Mục không có hứng thú với bọn họ, hiện tại việc quan trọng nhất là lấy được Trấn Thiên Ấn, có Trấn Thiên Ấn, đừng nói Thần Khư bí cảnh, ngay cả Thần Vực cũng có thể hoành hành.
Hư ảnh của Đông Hoàng khẽ gật đầu, ông ta đưa tay xé rách không gian, thông đạo nối liền với Thần thành xuất hiện.
Trần Mục bảo Cửu Vĩ Hồ qua đây, còn cần nó dẫn đường tiến về Chúng Thần điện, hư ảnh của Đông Hoàng nhàn nhạt nói: "Ta còn có một phần sức mạnh, có thể cho ngươi mượn một kiếm."
Nói xong, đạo thân ảnh mơ hồ kia hóa thành ánh sáng bao trùm Thanh Vân kiếm, Trần Mục có thể cảm giác được uy lực khủng bố của một kiếm này, cho dù là Thần Vương cũng không đỡ nổi.
Dù sao cũng là nhạc phụ, Trần Mục ghi nhớ ở trong lòng, hắn và Cửu Vĩ Hồ xuyên qua thông đạo không gian, biến mất tại chỗ, trong gió tuyết cách đó không xa có thanh niên bạch y bước ra, khuôn mặt hắn ta trắng bệch, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Triệu Thiên Thần chạy trốn vào trong núi rừng, hắn ta có bố trí Thí Thần Trận ở xung quanh, vậy mà Trần Mục lại không có đuổi theo, chẳng những kế hoạch thất bại, còn tổn thất nặng nề.
"Đáng giận!"
Sắc mặt Triệu Thiên Thần âm trầm, hắn ta thu hồi Thí Thần Trận, bây giờ muốn nhằm vào Trần Mục thì quá khó khăn, song hắn ta đột nhiên cảm giác được hàn ý: "Người nào?"
Thanh niên bạch y xuất hiện ở trước mặt hắn ta.
"Sở Tuyệt."
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Triệu Thiên Thần kiêng dè nhìn hắn ta, thanh niên trước mắt mang theo thần uy đáng sợ, còn mạnh hơn so với đám Thần tử bọn họ: "Thần Vực hình như không có Sở gia!"
Khóe miệng Sở Tuyệt hơi hơi giương lên: "Đương nhiên, ta bị băng phong ở trong Thần Khư bí cảnh, bên ngoài tất nhiên không có Sở gia Thần tộc chính tông, ta đến từ Thần tộc cổ xưa nhất, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác."
Trên mặt Triệu Thiên Thần mang theo kinh hãi, hắn ta vậy mà lại là thiên kiêu Thần tộc bị phong ấn, khó trách lại mạnh như vậy, thần uy mạnh mẽ, có khả năng còn là cường giả kế thừa thần vị.
"Dựa vào đâu mà ta phải hợp tác với ngươi?"
Triệu Thiên Thần vẫn duy trì sự đề phòng với Sở Tuyệt.
Vẻ mặt Sở Tuyệt tự tin nói: "Bởi vì chúng ta đều muốn đối phó với tu tiên giả."
"Trần Mục?"
"Đó là một tu tiên giả thú vị, ta từng gặp rất nhiều tu tiên giả kinh diễm, có người từ lúc còn rất trẻ thì đã thành tiên, nhưng đều không đặc biệt như hắn."
Trần Mục có nhục thân mạnh mẽ, tại thời điểm vẫn chưa có thành tiên, thì đã có thực lực so được với thành tiên.
Hiện tại Triệu Thiên Thần không có trợ thủ: "Vậy thì tốt, nếu như ngươi dám lừa ta, hậu quả tự gánh!"
Sở Tuyệt lộ ra nụ cười khiếp người.
Thần thành.
Trần Mục và Cửu Vĩ Hồ bước ra khỏi thông đạo không gian, thông đạo do cường giả Thần hoàng xây dựng rất mạnh, gần như là vượt qua khoảng cách rất xa trong chớp mắt.
Cảnh tượng trước mắt bọn họ cực kỳ hoang vu.
Nhìn mặt đất đầy rẫy mảnh vụn, Trần Mục kinh ngạc nói: "Nơi này chính là Thần thành?"
Cửu Vĩ Hồ gật đầu, nghi ngờ nói: "Không đúng, năm ngoái ta còn đi qua nơi này, rõ ràng có vạn gian cung điện, sao có thể là cảnh tượng như này được."
Trần Mục có thể cảm giác được tần sóng năng lượng để lại trong không khí, có cường giả giao đấu ở chỗ này, trước đây không lâu nơi này bị san thành bình địa: "Xung quanh Thần thành cũng có thần thi?"
Cửu Vĩ Hồ lắc đầu, trầm giọng nói: "Chung quanh đây không có thần thi, hung thú cũng rất ít, hoang địa ở cách đó không xa thì ngược lại là thỉnh thoảng sẽ có thần thi qua lại."
Trần Mục cẩn thận cảm ứng, phát hiện dư âm chiến đấu ở nơi này là sau khi hai vị cường giả Thần tộc phóng thích thần thông xong để lại, thần thi không thể phóng thích thần thông, cho nên đây là tranh đấu giữa nội bộ Thần tộc.
Đám người Hướng Yên Hà ở Thần thành, đám người Triệu Thiên Thần ở Tế Tự Thần Đàn, hai nơi cách nhau rất xa, chẳng lẽ là trong này vẫn còn có Thần tộc khác sống?
Nghĩ tới đây, Trần Mục càng thêm không dám trì hoãn, cứ cảm thấy bên trong Thần Khư bí cảnh sắp có chuyện lớn xảy ra, bây giờ quan trọng nhất chính là đến Chúng Thần điện đánh dấu.
"Mang ta tới Chúng Thần điện!"
Trần Mục cưỡi Cửu Vĩ Hồ xuyên thẳng qua phế tích đã bị san thành bình địa, bên phải Thần thành có ngọn núi lớn, nửa thân của Chúng Thần điện được chôn ở trong núi.
Kiến trúc chung quanh đều bị san thành bình địa, duy chỉ có Chúng Thần điện vẫn sừng sững không đổ, cách từ rất xa cũng có thể nhìn thấy trong điện tràn ngập kim quang.
Trần Mục đến trước đại điện, Chúng Thần điện cao chừng một ngàn trượng, cả tòa đại điện trang nghiêm nghiêm minh, tạo cho hắn cảm giác áp bách mãnh liệt, đặc biệt là hai cánh cửa màu vàng to lớn này, còn bền chắc hơn cả vì sao.
"Ngươi tránh xa ra chút!"
Trần Mục nhắc nhở Cửu Vĩ Hồ.
Cửu Vĩ Hồ lập tức chạy ra xa.
Hai tay Trần Mục đặt ở phía trên cửa lớn màu vàng, cùng với việc hai tay không ngừng phát lực, cửa lớn màu vàng lại không nhúc nhích tí nào, hắn thôi động Chân Long và Chân Phượng Huyết Mạch, hai tay bao trùm Kim Lân, nhưng kim môn lại không có dấu vết lay chuyển gì.
Cùng lúc Trần Mục không ngừng dùng lực, hắn còn thôi động Cự Thần binh giúp đỡ, tay lớn của Cự Thần binh cũng đang đẩy, nhưng mà bọn họ vẫn không mở được cánh cửa này ra.
Cửu Vĩ Hồ ở bên cạnh khuyên: "Tiền bối, chỗ này là nơi Thần Đế tổ chức hội nghị vạn tộc, nghe tộc lão nói, từ sau khi Thần Đế mất, Chúng Thần điện liền đóng lại, không còn Thần tộc nào có thể đi vào nữa."
Chương 535 Biến Cố Trong Bí Cảnh
Trần Mục nghe đến đó, hắn thu hồi Cự Thần binh, sau đó nhìn cửa lớn màu vàng hùng vĩ trước mắt.
Lòng bàn tay hắn hiện lên Lôi Đình Tổ Văn, lôi quang màu trắng bao phủ Chúng Thần điện, cả tòa cung điện đáp lại, sau đó Chúng Thần điện đã phủ bụi nhiều năm được mở ra lần nữa.
Cửa lớn màu vàng tự động mở ra, dưới bàn chân là sàn nhà đá bạch ngọc bóng loáng như gương, kéo dài mãi đến nơi xa, trong đại điện kim quang sáng chói, trên bậc thang chỗ cao nhất là vương tọa, bên phải vương tọa trưng bày đồ vật giống như ngọc tỉ, Trần Mục bước tới trước vương tọa.
Cửu Vĩ Hồ đi đường cũng lắc lư, chân có chút nhũn ra, nó không ngờ tới, lúc còn sống vậy mà lại có thể đi vào Chúng Thần điện, đây chính là nơi mà đại thần trao đổi.
【Thành công đánh dấu Chúng Thần điện】
【Chúc mừng thu hoạch được Trấn Thiên Ấn 】
Trần Mục cầm thạch ấn màu trắng xanh bên cạnh vương tọa lên, vừa vặn một tay là có thể túm được, đường vân phía trên giống như là trời xanh mây trắng, cầm lên cảm giác trĩu nặng.
Nắm Trấn Thiên Ấn, Trần Mục có loại ảo giác như nắm giữ thiên địa, cỗ sức mạnh này đủ để hủy thiên diệt địa, hắn không tự giác mà ngồi lên vương tọa kim sắc, ánh mắt sắc bén, trong mắt mang theo sự bá đạo bễ nghễ thiên hạ.
Cửu Vĩ Hồ bị dọa cho tứ chi mềm nhũn, quỳ gối tại chỗ ở trước điện, Trần Mục lấy lại tinh thần, vừa rồi có chút xuất thần, hắn lắc đầu liên tục, sau đó thu hồi Trấn Thiên Ấn.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, trong đại điện trống rỗng, ngoại trừ Trấn Thiên Ấn thì trong này không có cái gì.
Trần Mục mang theo Cửu Vĩ Hồ rời khỏi Chúng Thần điện, bọn họ vừa ra khỏi, tòa cung điện này đã tự động đóng lại.
"Chỗ nào có tương đối nhiều huyết thạch?"
Trần Mục định tụ hợp với đám người Khương Vũ Thần, dù sao cũng là đệ đệ của vị hôn thê, vẫn phải chiếu cố chút, hắn đã lấy được đủ nhiều tạo hóa, đã thỏa mãn rồi.
Cửu Vĩ Hồ vội vàng trả lời: "Tiền bối, vùng phía Tây hoang địa, nơi đó có rất nhiều huyết thạch."
Trần Mục cưỡi Cửu Vĩ Hồ tiến về vùng phía Tây hoang địa, tốc độ của bọn họ không nhanh không chậm.
Trần Mục đã tiếp nhận Thần Nguyên Đoán Thể, sau đó thu hoạch lượng lớn tài nguyên, bây giờ lại lấy được Trấn Thiên Ấn, hắn thu hoạch được tương đối phong phú, cũng không có mục tiêu khác.
Xẹt!
Một vệt sáng xanh bay ngang qua bầu trời.
Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc nói: "Diệp Hâm Nhiên, tại sao nàng ta lại bị thương chạy trốn?"
Hắn lập tức bay vọt lên trời, rất nhanh liền tới gần Diệp Hâm Nhiên: "Hâm Nhiên thần nữ, xảy ra chuyện gì thế?"
Diệp Hâm Nhiên quay đầu, trông thấy là Trần Mục mới dừng lại, nàng ta che ngực, trong miệng chảy máu, bộ dáng cực kỳ chật vật: "Ngươi là, tên gì ấy!"
Trần Mục đi tới gần, nghi ngờ nói: "Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?"
Váy xanh của Diệp Hâm Nhiên nhuốm đỏ, thân thể yêu kiều vết thương nhiều chỗ, nàng ta nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ nói: "Không rõ lắm, trong này đột nhiên xuất hiện mấy vị cường giả Thần Vương, bọn họ có chuẩn bị mới đến, bọn ta chỉ có thể chạy thoát thân!"
Trần Mục nhíu mày, trên người Viêm Vô Địch còn có át chủ bài có thể bảo mệnh, trên người bọn họ chắc hẳn cũng có mới đúng: "Hâm Nhiên thần nữ, chỉ là Thần Vương mà có thể khiến ngươi bị thương?"
Diệp Hâm Nhiên đen mặt, còn đang không ngừng ho ra máu: "Đây không phải nói nhảm sao, bọn họ tay cầm thần bí pháp chỉ, vạn pháp bất xâm, át chủ bài bảo mệnh của bọn ta hoàn toàn mất đi hiệu lực."
"Tộc huynh vì bảo vệ ta mà bị bọn họ bắt đi! Ngươi mau chóng theo ta thoát khỏi nơi này!" Diệp Hâm Nhiên có lòng tốt nói.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Không được, những người khác có thể mặc kệ, nhưng nếu như Khương Vũ Thần xảy ra chuyện, quay về không có cách nào giao phó với sư tỷ của ta được."
Nghe thấy Khương Vũ Thần, Diệp Hâm Nhiên cũng rất do dự, nàng ta suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chúng ta trở về cũng là chịu chết, bây giờ quan trọng nhất chính là xin viện trợ!"
Trần Mục đề nghị: "Ta đi tìm bọn họ, ngươi đi xin viện trợ, cẩn thận lối ra có mai phục."
Nói xong, Trần Mục lập tức chạy tới vùng phía Tây hoang địa, Diệp Hâm Nhiên có chút do dự, đối phương có chuẩn bị mà đến, rất có thể đi tới lối ra cũng là tự chui đầu vào lưới.
"Hầy!"
"Tên gì kia, đợi ta với!"
Diệp Hâm Nhiên mang thân thể bị tổn hại đuổi theo Trần Mục.
Trần Mục không có thời gian để ý nàng ta, hắn để Diệp Hâm Nhiên cưỡi Cửu Vĩ Hồ theo ở nơi tương đối an toàn phía sau.
Hoang địa là một mảnh nghĩa địa.
Nơi này chôn cất Thần tộc.
Rất nhiều mộ phần đều bị san thành bình địa.
Nơi này trải qua chiến đấu kịch liệt, đám người Hướng Yên Hà đều là thiên kiêu Thần Vực đỉnh phong, người mang chí bảo, cho dù là cường giả Thần Vương cũng không có khả năng dễ dàng đối phó được với bọn họ.
Hoang địa phía Tây, càng vào sâu thì mộ phần càng cao, có cái còn đồ sộ ngang với núi đồi.
Trần Mục phi hành sát mặt đất, hắn giấu đi khí tức của mình, không muốn dẫn tới phiền phức, bí cảnh có Thần vương, còn không biết bọn họ có mục đích gì.
"Chẳng lẽ là do Bắc Thần Thần hoàng an bài?"
Trần Mục thầm nói dưới đáy lòng, nhưng mà lúc Triệu Thiên Thần tìm hắn để gây sự, bị đánh chạy trối chết, không giống như có chuẩn bị mới đến.
Trần Mục nhìn thấy thần mang trên bầu trời, là thiên kiêu Thần tộc, sư đệ của Hướng Yên Hà, Tôn Dực.
Tôn Dực không phát hiện ra Trần Mục.
Bộp!
Trần Mục đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tôn Dực, người sau bị dọa sợ: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Chúng ta đáp xuống rồi nói."
Ở trên cao dễ dàng bị bại lộ.
Tôn Dực khẽ nhíu mày, sau đó theo Trần Mục đi tới chỗ gần một thần mộ không biết tên, chung quanh gạch đá lung tung lởm chởm, không có một ngọn cỏ, một mảnh hoang liêu.
"Đám người Yên Hà Thần nữ sao rồi?"
"Sư tỷ của ta và sư huynh bị cường giả Thần vương tập kích ngã xuống đất, Hoan m Thần nữ, Vũ Thần Thần tử, Trường Sinh Thần tử bị bắt lại, những thiên kiêu khác thì phân ra chạy trốn!"
Trần Mục nhíu mày, ban đầu vốn còn muốn tìm Khương Vũ Thần và Lôi Hoan m, dẫn bọn họ đi, không ngờ lại đã bị bắt, trong nháy mắt độ khó tăng lên gấp bội.