Tông (2)
Trần Tô và Trần Đồng cũng được Trần Dao mang theo, Trần Hạo và Tạ Nhã không có đi tham gia náo nhiệt, bọn họ ở lại nhà trò chuyện với gia gia cùng phụ mẫu.
Nam Hoang, Lăng Vân tông.
Thần thuyền màu xanh lam hoành không xuất thế.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, Trần Tô cùng Trần Đồng đều nằm bò phía trên mạn thuyền.
Đôi mắt của hai đứa nhóc lóe lên ánh sáng, vẫn là lần đầu ngồi thần thuyền xuyên thẳng qua hư không.
Trần Tô dịu dàng nói: "Lăng Vân tông là tông môn lợi hại nhất Hoang Châu, tam thẩm là tông chủ của nơi này, sau này ta muốn làm tông chủ!"
Đôi mắt Trần Đồng lấp lóe nói: "Tam thúc là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, ta cũng muốn gia nhập Lăng Vân tông."
Trần Dao xoa nhẹ đầu Trần Đồng: "Đồng Đồng, nếu các ngươi muốn ở Lăng Vân tông tu luyện, về sau sẽ rất khó gặp tiểu cô, các ngươi phải nghĩ cho kỹ!"
"Hả?"
"Vậy ta không muốn!"
Trần Đồng lắc đầu liên tục, Trần Tô bổ nhào vào trong lòng Trần Dao, dịu dàng nói: "Ta muốn đi theo tiểu cô."
Thời điểm thần thuyền xuất hiện tại Lăng Vân tông, cường giả Lăng Vân tông có phát giác, bọn tiểu bối rất nhanh cũng chú ý tới, Khương Phục Tiên điều khiển thần thuyền hạ thấp độ cao, xuyên thẳng qua dãy núi ở giữa.
Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, khuôn mặt xinh đẹp lạnh xuống, toàn thân tản ra sự lạnh lùng bá đạo.
Vẻ mặt của đám tiểu bối Lăng Vân tông kích động nói: "Là tông chủ, tông chủ trở về rồi!"
"Còn có tiểu sư thúc!"
"Tiểu sư thúc, ta thích thúc!"
Lăng Vân tông nhất thời vỡ tổ, mọi người trăm miệng một lời cùng hô bái kiến tông chủ, bái kiến tiểu sư thúc, còn có rất nhiều tiểu bối thổ lộ với Trần Mục.
Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường xuất hiện ở đỉnh núi của mình, trong mắt các nàng mang theo vui sướng.
Khương Phục Tiên trêu ghẹo nói: "Phu quân, tiểu bối thích chàng thật không ít nha."
Trần Mục khẽ cười nói: "Có thể là do bình thường ta khá dễ nói chuyện, mọi người cảm thấy thân thiết."
"Nếu như bọn họ biết được chàng là vị hôn phu của ta, liệu có chán ghét ta hay không?" Khương Phục Tiên trêu ghẹo nói.
"Chắc chắn sẽ không."
Trần Mục duỗi tay ôm lấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên bị hành động của hắn dọa sợ, đây là chốn công cộng, tiểu bối Lăng Vân tông phía dưới còn đang nhìn.
Khương Phục Tiên uốn éo cơ thể, nhưng mà Trần Mục ôm càng chặt hơn, nàng ta đành phải từ bỏ, bây giờ cũng không thể đá vị hôn phu xuống được.
Lăng Vân tông đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bọn tiểu bối đều đang hít một hơi khí lạnh, trong mắt đa số trưởng lão tông môn đều là vẻ không dám tin.
Nhịp tim của Khương Phục Tiên đập rất nhanh, nàng ta không đỏ mặt, ngược lại còn nhích lại gần vào trong lòng Trần Mục.
Tông chủ cường thế đột nhiên tựa vào trong ngực tiểu sư thúc, hình tượng này quá chấn động.
Lập tức dẫn đến tiếng thét chói tai!
"A a a!"
"Tiểu sư thúc ôm tông chủ!"
"Oaaa, tông chủ muốn trở thành đạo lữ với tiểu sư thúc sao? Ta thích bọn họ nhất!"
Liễu Mi Nhi bỗng nhiên dụi mắt, nàng ta không thể tin được hình ảnh trước mắt mình: "Sư huynh, không phải ta đang nằm mơ chứ, tông chủ và tiểu sư thúc ở bên nhau?"
Tiêu Vân cười to nói: "Trước kia ta đã đoán được, chỉ có tiểu sư thúc có thể xứng với tông chủ."
"Vậy sư tôn ta chẳng phải là…"
"Ưm…"
Tiêu Vân bịt cái miệng nhỏ của Liễu Mi Nhi lại, nghiêm túc nói: "Sư muội, lời không thể nói ra!"
Trưởng lão của Lăng Vân tông cùng nhau cảm khái, Lý Thanh Lưu vuốt râu, liên tục gật đầu: "Khó trách năm đó muốn Thái Thượng trưởng lão thu đồ đệ, thì ra là thế."
Lục Thanh Sơn nhắc nhở nói: "Lão Lý, ngươi ám chỉ cái gì, cẩn thận tông chủ đập chết ngươi."
"Ha ha ha."
Mấy vị trưởng lão đều thoải mái cười to.
Khương Phục Tiên và Trần Mục trở thành đạo lữ, mọi người đều cảm thấy phù hợp, tu tiên giả sẽ không để ý tuổi tác, bọn họ đều là tuyệt thế thiên kiêu có thiên phú dị bẩm, không thể nghi ngờ chính là do ông trời tác hợp.
Tần Nghê Thường nhìn thấy bọn họ thể hiện ân ái, cảm thấy trong miệng rất chua, luôn cảm thấy chỉ thiếu một chút.
Tiếng hò hét kích động kéo dài không thôi, thậm chí còn có tiểu bối kêu rách cả cổ họng, có thể nhìn thấy tông chủ và tiểu sư thúc ở bên nhau, bọn họ quá kích động.
"Ồn quá đi!"
Trần Tô bịt lỗ tai lại.
"Bọn họ trông có vẻ rất thích tam thúc và tam thẩm." Khuôn mặt nhỏ của Trần Đồng nghiêm túc nói.
Thần thuyền hạ xuống tại Lăng Vân phong.
Chung quanh gió tuyết bao phủ, bên trong băng tuyết bao trùm, Trần Tô và Trần Đồng chạy vào trong băng cung chơi đùa, Trần Dao đi theo đám bọn họ.
Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường đi tới đỉnh núi.
"Tần sư tỷ, Triệu sư điệt, mấy năm không gặp, các ngươi càng lớn càng đẹp." Trần Mục trêu ghẹo nói.
"Ai mà tin lời của ngươi."
Tần Nghê Thường ngạo kiều nhướn mày.
Triệu Phi Yến che miệng cười trộm, sau đó cung kính nói: "Sư tôn, tiểu sư thúc."
"Sư tỷ." Thái độ Tần Nghê Thường cung kính, nàng ta có thể cảm giác được Khương Phục Tiên càng mạnh hơn so với trước kia.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Sư muội, những năm ta rời khỏi này, Lăng Vân tông có gặp phải phiền phức gì không?"
Tần Nghê Thường khom người nói: "Sư tỷ, những năm này Lăng Vân tông phát triển ổn định, không có gặp phải phiền phức."
"Thế lực Tiên giới có động tĩnh gì không?"
"Không có."
Khương Phục Tiên lo lắng thế lực Tiên giới nhất, chỉ cần thế lực Tiên giới không chen chân vào chuyện của nhân gian, vậy thì Lăng Vân tông cũng không thể có phiền phức.
"Phi Yến, con trưởng thành không ít."
Khương Phục Tiên khẽ xoa khuôn mặt Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến thành thục hơn rất nhiều, toàn thân tản ra sự lãnh ngạo, đã có năng lực một mình đảm đương một phía, loại khí chất này càng lúc càng giống với Khương Phục Tiên.
Giọng nói Khương Phục Tiên dịu dàng: "Lần này ta trở về có hai chuyện, một chuyện là truyền vị trí tông chủ cho Phi Yến, sư muội, ngươi có ý kiến gì không?"
"Không có."
Tần Nghê Thường liền vội vàng lắc đầu.
Ngạo khí của nàng ta sớm đã bị Khương Phục Tiên san bằng, cũng không còn nhớ thương vị trí tông chủ, Triệu Phi Yến làm tông chủ, nàng ta còn có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Triệu Phi Yến không dám phân phó Tần Nghê Thường làm việc, Khương Phục Tiên lại thường xuyên sai nàng ta làm cái này làm cái kia.
Chương 562 Thương Lượng Ngày Cưới (1)
"Sư tôn, con không được..."
"Phi Yến, vi sư tin tưởng con."
"Phi Yến, sư thúc cũng tin tưởng ngươi."
"Phi Yến, tiểu sư thúc cũng tin tưởng ngươi."
Trần Mục và Tần Nghê Thường đều cổ vũ nàng ta, Triệu Phi Yến mím môi, nàng ta không tự chủ bổ nhào vào trong lòng Khương Phục Tiên, lệ rơi đầy mặt nói: "Sư tôn, chẳng lẽ ngài lại muốn rời đi?"
Triệu Phi Yến biết, nếu như Khương Phục Tiên giao vị trí tông chủ cho nàng ta, có lẽ là muốn rời khỏi Lăng Vân tông, sau này có lẽ sẽ khó gặp lại.
Khương Phục Tiên khẽ vỗ phía sau lưng Triệu Phi Yến, âm thanh dịu dàng: "Phi Yến, vi sư muốn cùng sư thúc con du sơn ngoạn thủy, cho nên truyền vị trí tông chủ lại cho con."
Tần Nghê Thường nghe được lời giải thích của Khương Phục Tiên, cảm giác trái tim không ổn, nhưng vẫn phải kiên cường.
Trần Mục biết rõ, vị hôn thê phải quay lại Thần Vực, về sau nàng ta sẽ rất khó trở về Lăng Vân tông.
"Đừng khóc, vi sư vẫn còn có chuyện quan trọng muốn nói với các ngươi." Khương Phục Tiên dịu dàng nói.
Triệu Phi Yến gạt đi hàng lệ ở khóe mắt, Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Ta chuẩn bị kết hôn với sư đệ, sư muội, Phi Yến, ta hi vọng các ngươi có thể tham gia hôn lễ."
Người nhà của Khương Phục Tiên không ở nhân gian, Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường cũng tương đương với người nhà của nàng ta.
Nghe được tin tức này, Triệu Phi Yến mừng rỡ, nàng ta hi vọng sư tôn có thể hạnh phúc.
Mặc dù Tần Nghê Thường rất hâm mộ, nhưng nàng ta vẫn thật lòng chúc phúc Trần Mục và Khương Phục Tiên có thể hạnh phúc.
Hai nữ tử đều tiếp nhận lời mời.
"Sư muội, Phi Yến, các ngươi đi về trước chuẩn bị tổ chức Tông Môn Đại Hội, ta và sư đệ tới Trích Tinh phong thăm sư thúc, trưa mai cử hành Tông Môn Đại Hội."
"Được."
Tần Nghê Thường và Triệu Phi Yến cùng rời đi.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng đi đến Trích Tinh phong.
Trích Tinh phong, tiểu viện trên đỉnh núi, Tô Mân đã rót sẵn trà cho bọn họ, biết bọn họ sẽ đến.
"Sư tôn."
"Sư thúc."
"Ngồi xuống trò chuyện."
Vẻ mặt Tô Mân hoà ái.
Trần Mục mỉm cười nói: "Sư tôn, con và sư tỷ chuẩn bị kết hôn, muốn mời ngài tham dự."
"Đi, đương nhiên phải đi."
Tô Mân cười không ngậm mồm vào được.
Khương Phục Tiên cung kính nói: "Sư thúc, Phi Yến còn trẻ, có rất nhiều chuyện đều cần các ngài chiếu cố."
"Được, ta sẽ nhắc nhở đám người Nghê Thường, giúp đỡ thêm cho Phi Yến." Tô Mân đối xử với hậu bối rất không tệ.
Khương Phục Tiên hỏi tiếp: "Sư thúc, phụ thân ta muốn biết manh mối của bỉ ngạn."
"Bỉ ngạn."
Tô Mân trầm giọng nói: "Cổ lộ tinh không, thông tới vùng đất trường sinh, có lẽ là bỉ ngạn, ta có thể nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, bọn họ đều nghe ra ẩn ý trong lời của Tô Mân, muốn biết bí mật này có lẽ cần phải trả giá.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Sư thúc, ta không thể tới bỉ ngạn, bí mật này để lại cho sư đệ đi."
Tô Mân nghiêm túc nói: "Tiểu Mục,... chờ con thành tiên vi sư mới có thể nói bí mật này cho con."
Mặc dù Trần Mục hiếu kỳ, nhưng vẫn không vội tìm hiểu bí mật của sư tôn, hắn vẫn chưa đủ mạnh, cho dù biết bỉ ngạn thì cũng không có năng lực đến đó.
Bọn họ ở Trích Tinh phong trò chuyện tới chạng vạng tối, Khương Phục Tiên trở lại Lăng Vân phong cùng đám người Trần Dao, Trần Mục đi tới Ngạo Kiếm phong, còn mời đám tiểu bối Tiêu Vân uống rượu.
Lăng Vân tông, Ngạo Kiếm phong.
Tiểu bối thiên kiêu tập trung ở bên ngoài động phủ, Trần Mục bảo Tiêu Vân tổ chức cho mọi người đến tụ họp, bây giờ bọn họ đều là lực lượng trung kiên của Lăng Vân tông.
Tiêu Vân là người thứ hai sau Triệu Phi Yến đột phá thành tiểu bối Kiếm Thánh, chủ yếu là vì Tần Nghê Thường không muốn tụt hậu sau Khương Phục Tiên nên đã cho hắn ta lượng lớn tài nguyên, Liễu Mi Nhi bây giờ cũng vừa đạt đến Kiếm Hoàng.
Thẩm Trạch và Diệp Hoành đều đã trở thành cường giả Kiếm Hoàng.
Còn Triệu Tư Tử và Lâm Thanh Y, các nàng cũng là cường giả Kiếm Hoàng, tốc độ thăng cấp của bọn họ rất nhanh chủ yếu là vì tài nguyên hiện giờ của Lăng Vân tông rất phong phú.
Thực lực của đám tiểu bối mạnh hơn rất nhiều so với mười mấy năm trước, Kiếm Thánh của tông môn có đến mấy chục vị, Lăng Vân tông cũng xem như là thế lực siêu cấp thật sự, không cần Khương Phục Tiên phải một mình chống đỡ tông môn nữa.
“Tiểu sư thúc, chỗ sâu trong tinh không có tu tiên giả không? Chỗ đó chơi có vui không?” Diệp Hoành cười hi hi lên tiếng, hắn ta vô cùng tò mò về tinh không.
Trần Mục lắc đầu: “Tinh không rất áp lực, Thần Vực ở sâu trong tinh không có tu tiên giả, ở đó lấy Thần tộc làm tôn, địa vị của tu tiên giả rất thấp.”
Nghe thấy Trần Mục nói vậy, bọn họ cũng không còn khao khát hướng về tinh không nữa, bọn họ tràn đầy hiếu kỳ về tinh không là bởi vì rất nhiều năm trước, Hoang Chủ nói ông ta đã từng nhìn thấy vùng đất trường sinh.
Sau này, hạm đội mạnh nhất ở Hoang Châu theo ông ta đi đến bờ bên kia của cái gọi là tinh không, cuối cùng tất cả đều biến mất, nghe đồn toàn quân của bọn họ đều đã bị tiêu diệt.
Trên người Trần Mục có tinh đồ, bên trên có đường đi của tinh không do hạm đội của Hoang Chủ đánh dấu, nhưng mà bên trên không có bản đồ về chỗ sâu trong tinh không.
Bỉ Ngạn trong miệng Mạn Đà La có khả năng giống với bến bờ trường sinh mà Hoang Chủ tìm kiếm, Trần Mục ngẩng đầu nhìn tinh không, ở chỗ sâu trong tinh không liệu có thật sự có chốn cực lạc trường sinh bất lão.
Liễu Mi Nhi sáp đến trước người Trần Mục, trên mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, chắp tay sau lưng ra vẻ dễ thương nói: “Tiểu sư thúc, ngài làm thế nào mà theo đuổi được tông chủ thế?”
Đối với câu hỏi của nàng ta, mọi người đểu vểnh tai lên, Liễu Mi Nhi cái gì cũng dám hỏi, những người khác không dám hóng chuyện của tông chủ và tiểu sư thúc.
Trần Mục nhẹ giọng ho khan, trầm giọng nói: “Tất nhiên là tông chủ của các ngươi theo đuổi ta, tiểu sư thúc của ngươi anh tuấn tiêu sái, thiên phú dị bẩm, tông chủ của các ngươi không ngừng theo đuổi ta, tính ra là đã hời cho tông chủ của các ngươi rồi.”
“Ha ha ha.”
Đám tiểu bối ha ha cười lớn.
Tất nhiên là không ai tin chuyện này cả.
Chương 563 Thương Lượng Ngày Cưới (2)
Cưới (2)
“Hời cho ai?”
Giọng nói âm u vang vọng giữa núi.
Sau lưng Trần Mục phát lạnh, mọi người nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đang tiến đến, tiếng cười của đám tiểu bối đột ngột dừng lại.
“Bái kiến tông chủ.”
“Bái kiến sư tôn.”
“Bái kiến sư thúc.”
Các tiểu bối kính cẩn hành lễ.
Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê thì vội vàng tiến lên nắm lấy tay nàng ta: “Là sư tỷ chiếm hời của đệ.”
“Trở về sẽ giáo huấn đệ.”
“Ha ha ha.”
Đám tiểu bối đều bật cười.
Mọi người đều nhìn thấy địa vị của Trần Mục.
Khương Phục Tiên mặt mày tươi cười: “Mọi người không cần căng thẳng, ta và Tần sư muội đặc biệt đến thăm các ngươi, chúng ta cùng nhau uống một ly.”
Trên mặt đám tiểu bối đều mang theo vui mừng.
Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi rót rượu cho sư tôn của các nàng, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường nâng chén rượu lên, các tiểu bối đều bưng chén rượu lên uống cạn.
Khương Phục Tiên sắp rời khỏi Lăng Vân tông, những tiểu bối này là tương lai của Lăng Vân tông, hy vọng bọn họ sẽ giúp Lăng Vân tông trở nên cường thịnh hơn.
Sau khi Tần Nghê Thường và Khương Phục Tiên đến, mọi người đều có chút thận trọng, Trần Mục đưa vị hôn thê cưỡi mây đạp gió ở Lăng Vân tông, hai người trở lại đỉnh núi của Lăng Vân phong, bọn họ sóng vai nhau ngồi bên vách núi.
Khương Phục Tiên dựa vào vai vị hôn phu, nữ nhân dù có mạnh hơn nữa cũng cần một chỗ dựa, Trần Mục ôm eo vị hôn thê, toàn thân tỏa ra sự ấm áp.
Bọn họ ngồi cả đêm không nói lời nào, yên lặng nhìn những ngôi sao sáng chói trên bầu trời phía xa.
Trần Tô và Trần Đồng nghỉ ngơi trong băng cung.
Trần Dao tu luyện dưới băng thụ bên ngoài cung điện, nàng ta cảm thấy tu luyện ở đây hiệu quả hơn.
Sáng sớm.
Mặt trời đỏ băng qua biển mây.
Biển mây gợn lên những tia sáng đỏ vàng.
Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên phản chiếu ánh sáng, nàng ta nhẹ giọng nỉ non: “Phu quân, đã rất nhiều năm rồi chúng ta chưa nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.”
Trần Mục quay đầu lại, hắn nhìn dung nhan tuyệt mỹ của vị hôn thê rồi hôn nhẹ lên trán nàng ta: “Sư tỷ, phong cảnh đẹp nhất vẫn luôn ở bên cạnh ta.”
Khương Phục Tiên cũng nhìn vị hôn phu, khóe miệng nàng ta nở nụ cười mê người, sau đó vòng hai tay qua ôm lấy cổ Trần Mục, hai người nhìn nhau thâm tình rồi từ từ tiến lại gần.
Dưới băng thụ, Trần Dao mở to đôi mắt, kim quang trong mắt lóe lên, nàng ta không khỏi che miệng cười trộm.
Khương Phục Tiên bỗng nhiên buông Trần Mục ra, nghĩ đến Trần Dao vẫn còn ở đây thì không khỏi tức giận đánh Trần Mục, dáng vẻ ngạo kiều rất đáng yêu.
“Phu quân, hôm nay còn có Tông Môn đại hội, đến lúc đó chàng nhớ chú ý chút, muốn ôm ấp gì đó thì để về nhà.” Vẻ mặt Khương Phục Tiên rất nghiêm túc.
Trần Mục gật đầu, đôi mắt trong veo: “Sư tỷ, về nhà ta muốn ôm nàng ngủ.”
Khương Phục Tiên nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Vậy chàng phải làm ấm chân và xoa bóp vai cho sư tỷ.”
“Được, không thành vấn đề.”
Trần Mục ngoéo tay với vị hôn thê.
Sau khi mặt trời mọc, Khương Phục Tiên muốn đến chỗ Tần Nghê Thường để chuẩn bị cho việc bàn giao tông chủ, Trần Mục có thời gian rảnh, hắn chuẩn bị dẫn đám Trần Tô đến Lăng Vân tông dạo xem.
Buổi trưa.
Tông Môn đại hội chính thức được tổ chức.
Các trưởng lão và cả tiểu bối tông môn đều tụ tập ở quảng trường rộng lớn, khí thế bọn họ hợp nhất, uy áp mạnh mẽ, Phù Không đảo từ từ hạ xuống.
Khương Phục Tiên đứng ở chỗ cao, Tô Mân và Tần Nghê Thường đứng ở hai bên, Trần Mục ở phía xa, Trần Tô và Trần Đồng đều tập trung tinh thần theo dõi Tông Môn đại hội.
Trần Dao nhìn chăm chú vào Khương Phục Tiên, luôn lấy nàng ta làm mục tiêu, muốn trở thành cường giả được vạn người tôn sùng.
“Bái kiến tông chủ!”
Giọng nói vang dội vọng khắp Lăng Vân tông.
Váy tuyết chạm đất khiến Khương Phục Tiên trông vô cùng cao quý ưu nhã, vẻ mặt nàng ta trịnh trọng nói: “Đứng dậy hết đi.”
Đám tiểu bối lần lượt đứng dậy.
Sắc mặt Khương Phục Tiên nghiêm nghị nói: “Hôm nay, ta sẽ giao lại vị trí tông chủ của Lăng Vân tông cho Triệu Phi Yến, hy vọng các vị trưởng lão sau này có thể phụ tá Phi Yến.”
Đám tiểu bối lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngay cả trưởng lão cũng có chút khó hiểu, dù sao thì Triệu Phi Yến vẫn còn trẻ, nhưng đây là mệnh lệnh của Khương Phục Tiên, không ai dám làm trái.
Triệu Phi Yến bước đến trước mặt Khương Phục Tiên, nàng ta mặc váy tím lộng lẫy, bây giờ nàng ta đã thành thục ổn trọng.
Khương Phục Tiên vuốt nhẹ khuôn mặt đẹp của Triệu Phi Yến, dịu giọng nói: “Phi Yến, con đừng học theo sư tôn, phải chú ý nhiều hơn đến sự vụ của tông môn, không hiểu thì hỏi thêm.”
“Sư tôn, đồ nhi ghi nhớ trong lòng!”
Triệu Phi Yến lại quỳ xuống trước mặt Khương Phục Tiên lần nữa.
Khương Phục Tiên nhìn Triệu Phi Yến, trêu đùa nói: “Phi Yến, bây giờ con là tông chủ, đừng tùy tiện cúi đầu.”
Triệu Phi Yến quỳ trên mặt đất, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nàng ta muốn làm tông chủ, muốn trở thành đồ đệ khiến sư tôn hài lòng, nhưng khoảnh khắc trở thành tông chủ này nàng ta lại không vui mừng nổi, trong lòng không nỡ để sư tôn rời đi.
Tần Nghê Thường đỡ Triệu Phi Yến dậy, nàng ta phát hiện sư tôn đã rời khỏi, các trưởng lão và tiểu bối bên dưới đồng thanh hô: “Bái kiến tông chủ!”
Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân phong, sau khi thu dọn xong tất cả những đồ vật của mình, nàng ta nhìn nơi mình đã ở nhiều năm, nhẹ giọng nói: “Rời khỏi chỗ này, ta vẫn còn nhà.”
Trần Mục vòng tay qua eo mảnh khảnh của vị hôn thê: “Tần sư tỷ nói Lăng Vân phong mãi mãi thuộc về sư tỷ.”
“Sau này ta sẽ rất ít khi trở lại, thay vì lãng phí thì không bằng giữ lại cho Phi Yến, chúng ta có nhà không phải sao? Cho dù trở lại Lăng Vân tông thì vẫn còn Ngạo Kiếm phong của chàng.”
“Cũng được.”
Lăng Vân phong tượng trưng cho tông chủ, nếu như Triệu Phi Yến không sống ở đây thì địa vị có thể sẽ bị ảnh hưởng.
Tông Môn đại hội kết thúc, Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường đưa tiễn đám người Trần Mục.
Triệu Phi Yến đã khóc thành người mít ướt.
“Phi Yến, sự muội, nếu chúng ta thương lượng xong thời gian kết hôn sẽ thông báo cho các người."
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ.
Trần Mục và những người khác leo lên thần thuyền màu xanh lam.
Trần Tô và Trần Đồng vẫy tay với Tần Nghê Thường.
Chương 564 Thương Lượng Ngày Cưới (3)
Tần Nghê Thường nhìn chiếc thuyền chiến biến mất trong không trung, nàng ta cũng không nhịn được thở dài, nữ nhân đè ép nàng ta nhiều năm như vậy thật sự đã đi rồi, nàng ta vẫn có chút không thích ứng được.
Không lâu sau.
Đám người Trần Mục quay trở về Trần gia.
Trần Hạo và Trần Hãn đang luyện kiếm ở diễn võ trường.
Sau khi Trần Tô và Trần Đồng trở về thì cũng tu luyện theo.
Trần Mục và Khương Phục Tiên rảnh rỗi không có việc gì làm nên chỉ điểm cho bọn họ tu hành, dạy bọn họ kiếm kỹ lợi hại hơn.
Trần Hãn học rất nhanh, thiên phú của hắn rất tốt, cộng thêm lượng lớn tài nguyên do Trần Mục cung cấp, rất nhanh có thể trở thành cường giả Kiếm Thánh trong vòng năm năm.
Ngộ tính của Trần Hạo không cao, nhưng hắn ta là người tu luyện chăm chỉ nhất trong Trần gia, ngày thường đều nghiêm túc luyện kiếm, kỹ năng cơ bản vững chắc, có thể đè bẹp đối thủ cùng cảnh giới.
Trần Tô là tiểu cô nương rất thông minh, bởi vì thường xuyên đi theo Trần Dĩnh cho nên tính cách khá hoạt bát.
Trần Đồng cũng có thiên phú dị bẩm, tính cách của hắn ta khá giống với Trần Hạo, thái độ với việc tu luyện rất đoan chính.
Tâm trạng của Trần Mục rất tốt, nhìn thấy Trần gia phát triển hưng thịnh, sau này sớm muộn gì cũng có một ngày Trần gia ở Bắc Hoang sẽ vang danh khắp toàn bộ tinh không.
Đường Uyển và Trần Nghiêm cũng không nghỉ ngơi.
Bọn họ đang chuẩn bị trước những thứ cần dùng cho hôn lễ, Trần Mục và Khương Phục Tiên không muốn phô trương, mấy người Trần Nghiêm cũng không mời ai cả, đều là người nhà mình đang chuẩn bị.
Chạng vạng.
Cả nhà Trần Mục đang dạo bộ ở bên ngoài.
Trần Dao dắt Khương Phục Tiên đi ở phía trước, Trần Mục và mẫu thân ở phía sau, Đường Uyển hỏi: “Mục Nhi, y phục cho hôn lễ các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Nương, ngài yên tâm, sư tỷ đã sớm chuẩn bị xong, rất nhiều năm trước đã mặc cho ta xem rồi.”
“Sau này ngươi phải đối xử tốt với Phục Tiên.”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Nương, ngài yên tâm, ta bảo đảm sau này sẽ chăm sóc cho sư tỷ thật tốt, sau này chúng ta sẽ sinh hai tiểu tử mập mạp, để trong nhà càng náo nhiệt hơn.”
“Tốt quá!”
Đường Uyển cười không ngậm được miệng, nếu như có thể sớm được bế tôn tử, bà nằm mơ cũng vui cười tỉnh lại.
Trần Mục nói thì như vậy, nhưng thể chất của Khương Phục Tiên đặc biệt, bọn họ muốn có hài tử vẫn khá khó khăn.
Ban đêm.
Ánh sao sáng chói.
Trong đình viện có cả đom đóm đang bay.
Khương Phục Tiên ngồi trên người vị hôn phu, tựa vào trong ngực Trần Mục ngắm sao: “Sau này sư tỷ sẽ mang khuyên tai có gai, xem chàng còn dám cắn tai của ta không.”
“Sư tỷ, đừng, ta không muốn nàng bị thương, hơn nữa đeo khuyên tai cũng không đẹp.” Trần Mục thích ngậm vành tai của vị hôn thê, hắn không hề dùng sức.
“Phu quân, ta muốn ngâm mình.”
“Được thôi.”
Trần Mục bế vị hôn thế vào trong phòng ngâm mình.
Khương Phục Tiên dựa lưng vào bồn tắm, Trần Mục đang bóp chân cho nàng ta, mỗi một ngón chân đều được xoa bóp nhẹ nhàng.
Được bao bọc trong năng lượng ấm áp, Khương Phục Tiên cảm thấy cực kỳ thoải mái, lòng bàn chân tê dại, vị hôn phu ân cần dịu dàng, khóe mắt nàng ta lóe lên lệ quang.
“Sư tỷ, xoay người lại để ta xoa lưng cho nàng.” Trần Mục nhoẻn miệng cười, đôi mắt trong suốt thấy đáy, lóe sáng giống như mặt trời mọc, tạo cho người ta cảm giác ấm áp.
Lúc Trần Mục quay người lại, có nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, nàng ta không nỡ rời xa vị hôn phu, với tư cách là Quang Minh Nữ Thần, nàng ta sở hữu lực lượng cường đại, giám sát trách nhiệm nặng nề, không thể trốn ở nhân gian sinh hài tử với Trần Mục được.
Chỗ sâu trong tinh không xảy ra biến cố, Khương Phục Tiên bắt buộc phải trở về Thần Vực, tổ chức cho cường giả của Thần tộc hỗ trợ chỗ sâu trong tinh không, thời gian ở cùng nhau còn lại của bọn họ càng lúc càng ít.
Trần Mục hiểu rõ vị hôn thê phải quay về tinh không, hắn không muốn trở thành gánh nặng cho Khương Phục Tiên, muốn chứng đạo ở nhân gian thì chỉ có độ qua thiên kiếp mới có cơ hội đăng lâm tuyệt đỉnh,
Hắn dùng ngọc trâm quấn mái tóc bạc của Khương Phục Tiên lên, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho vị hôn thê.
“Sư tỷ vốn muốn tu luyện cùng chàng, kết quả lại làm chậm trễ chàng tu luyện.” Khương Phục Tiên than nhẹ, nàng ta nghĩ đến chuyện mình sắp phải trở về Thần Vực thì muốn dành nhiều thời gian để làm những chuyện thú vị với Trần Mục, chứ không phải là tu luyện nhàm chán.
Giọng điệu Trần Mục dịu dàng nói: “Sư tỷ, đây cũng là tu luyện, tu luyện tình yêu, đây là kiếp hồng trần!”
Ngâm mình xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng không thay y phục ngủ mà bọn họ chui thẳng vào chăn ôm nhau ngủ, trong phòng tràn đầy hương vị ấm áp.
Hai ngày trôi qua, bọn họ vẫn ở trong phòng ngủ, hô hấp hai người dung hợp lại, làn da tản ra ánh bạc, hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều so với tu luyện bình thường.
Trần Mục thích ôm vị hôn thê ngủ, nằm ngủ như vậy dù có bao lâu đi nữa cũng không thấy mệt, theo thời gian trôi qua, huyết nhục gân cốt của hắn càng ngày càng mạnh hơn.
Khương Phục Tiên gối lên cánh tay của Trần Mục, nằm trong lồng ngực ấm áp không muốn tỉnh lại.
Ầm ầm.
Chấn động dữ dội vang lên.
Không gian bị xé toạc ra, Tiểu Côn bơi ra từ trong hư không, Trần Dĩnh và Thất Thất ngồi sau lưng nó.
Tiểu Bạch vươn eo vặn cổ, sau đó nó nhảy xuống từ chỗ cao, vô cùng chính xác đâm vào Tiểu Hắc đang ngủ nướng trong diễn võ trường, hai con mèo nhỏ thấy nhau thì bắt đầu ẩu đả.
Trần Dao ngồi khoanh chân trên đạo đài của diễn võ trường, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao, trong mắt mang theo vui mừng: “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về rồi.”
Trần Dĩnh nháy mắt đã xuất hiện trong đình viện, tỷ muội hai người nắm lấy tay nhau, nụ cười trên mặt bộc lộ rõ.
“Dao Dao, tỷ nhận được tin tức của Phục Tiên tỷ thì vội vàng quay về, mọi người vẫn khỏe chứ.”
“Mọi người đều khỏe.”
Trần Hãn vừa đến diễn võ trường, hắn ta nhìn thấy Trần Dĩnh thì không khỏi cười gọi: “Nhị tỷ.”
Trần Tô và Trần Đồng theo Trần Hãn đến đây tu luyện cũng đồng thời vui vẻ gọi: “Cô cô.”
“Tiểu Hãn, Tô Tô, Đồng Đồng.” Trần Dĩnh cũng rất phấn khích khi nhìn thấy người trong tộc Trần gia.
Chương 565 Trước Giờ Hôn Lễ
Trần Tổ nhào vào trong ngực Trần Dĩnh, Trần Đồng nghiêm túc nói: “Cô cô, ta ở nhà tu luyện rất chăm chỉ, lần sau người ra ngoài thì dẫn ta theo được không?”
”Ta cũng muốn theo cô cô ra ngoài chơi.”
Lúc trước Trần Dĩnh thường xuyên chăm sóc Trần Tô và Trần Đồng, hai tỷ đệ rất thích dính lấy nàng ta.
“Như vậy không được, các ngươi còn nhỏ như thế, gia gia và đại bá chắc chắn sẽ không yên tâm.” Trần Dĩnh xoa đầu hai đứa, sau đó thanh thúy nói: “Thất Thất, chúng ta đi gặp cha nương trước, sau đó lại đi tìm mấy người Phục Tiên tỷ.”
Trần Dĩnh biến mất trong nháy mắt, nữ tử giống như cơn gó, Trần Dao lắc đầu cười nhẹ, thầm nghĩ tuy rằng thân thể tỷ tỷ đã trưởng thành nhưng vẫn mang tâm hồn của một đứa trẻ.
Trần Mục nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì biết là Trần Dĩnh đã trở về, hắn mở mắt ra, nhìn vị hôn thê đang ngủ say trong lòng không nỡ quấy rầy.
“Sư tỷ, đến lúc thức dậy rồi.”
“Hôn ta một cái.”
“Chụt!”
Khương Phục Tiên mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên độ cong mê người, nàng ta hài lòng rời giường, sau đó mặc chiếc váy trắng nhỏ đơn giản vào, trông có vẻ rất tùy ý.
Trần Mục và Khương Phục Tiên vừa ra cửa thì Trần Dĩnh đã nhanh chóng chạy đến, nàng ta nhào vào lòng Trần Mục, làm nũng nói: “Ca, huynh thật là chẳng nhớ muội chút nào!”
Dáng người Trần Dĩnh cao gầy, nhưng trong lòng Trần Mục lại trông rất nhỏ nhắn: “Dĩnh Dĩnh, muội cũng không còn nhỏ nữa, phải chú ý hình tượng một chút, Phục Tiên tỷ của muội sẽ ghen đấy.”
“Hê hê.”
Trần Dĩnh lè lưỡi.
Khương Phục Tiên không vui liếc mắt nhìn Trần Mục, nhẹ nhàng nói: “Dĩnh Dĩnh, muội đừng nghe chàng ấy nói bậy, tỷ tỷ thích muội, sao có thể ghen được.”
Trần Dĩnh buông Trần Mục ra, nàng ta nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ nói: “Nương muội vừa nói hai người chuẩn bị kết hôn, thật hay giả vậy?”
“Thật đấy, đang chờ muội trở về để chúng ta quyết định ngày tháng.” Trần Mục cười nói.
Trần Dĩnh cười lớn ha ha nói: “Cảm ơn Phục Tiên tỷ, vậy mà hai người vẫn còn nhớ đến muội.”
Trần Mục trêu đùa nói: “Nếu như không nhớ muội thì lúc muội quay về lại đến tìm ta tính sổ.”
“Hừ, ca, muội không ngang tàng như vậy.” Trần Dĩnh ngẩng cao đầu hoàn toàn không chịu thừa nhận.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy vào đình viện, bọn chúng vây quanh bên cạnh Trần Mục kêu meo meo, dáng vẻ này chính là làm ra vẻ dễ thương muốn được đồ ăn ngon, Trần Mục bóp vụn thần hạch phát cho bọn chúng, năng lượng của thần hạch cuồng bạo, may mà chúng đi theo Trần Mục đã được thuế biến, sau khi bọn chúng ăn mảnh vụn thần hạch thì điên cuồng chạy nhảy trong Trần gia, giải phóng năng lượng dư thừa.
Dáng vẻ Thất Thất nhỏ nhắn đáng yêu, nàng ta kéo ống quần của Trần Mục: “Tam ca, hai người đi đến tinh không có nhận được tin tức của phụ thân muội không?”
Trần Mục tiến vào tinh không chỉ đi đến Thần Vực, vốn không hề đến gần chiến trường ở sâu trong tinh không, Mạn Đà La đã từng nói thời gian ở chỗ đó rất đặc biệt, chớp mắt đã ngàn năm, nhân gian thế sự xoay vần, nhưng ở chỗ đó cũng chỉ là một cái chớp mắt.
“Không có!”
Trần Mục lắc đầu.
Thất Thất tủi thân bĩu cái miệng nhỏ.
Trần Mục ngồi xổm xuống vỗ vai nàng ta: “Yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ giúp muội tìm tung tích của ông ấy.”
Tiểu Côn nhận được thông tin như vậy nhưng hắn ta lại không hề buồn khổ, bởi vì ở Trần gia chơi rất vui.
“Dĩnh Dĩnh, muội trò chuyện với Phục Tiên tỷ một lát, huynh đi bàn bạc ngày định hôn lễ với gia gia.”
“Đi mau đi mau.”
“Muội đợi được uống rượu mừng.”
Tổ trạch của Trần gia.
“Tiểu Mục, ngày mười lăm tháng bảy rất tốt.”
“Gia gia, nghe theo ngài hết.”
Trần Thiên Nam nhìn hậu bối ưu tú nhất trong Trần gia sắp kết hôn, kiêu ngạo và tự hào trong mắt bộc lộ rõ ràng: “Ngươi vẫn nên quay về hỏi Phục Tiên thử xem, nếu như ngày tháng không thích hợp thì có thể đổi.”
Hôn lễ này trưởng bối Trần gia đều muốn nghe suy nghĩ của Trần Mục và Khương Phục Tiên, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì làm thế nào cũng sẽ ủng hộ.
Trần Mục mỉm cười gật đầu: “Vâng, gia gia, ta về nói một tiếng với sư tỷ trước.”
Ở diễn võ trường của Trần gia.
Trần Dĩnh đi cùng Khương Phục Tiên đến đây.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang đùa giỡn rượt đuổi nhau bên rìa diễn võ trường, bọn chúng thôn phệ mảnh vỡ thần hạch, năng lượng trong cơ thể cần phải giải phóng, đoán chừng phải giày vò rất lâu.
Trần Dao vừa đến diễn võ trường, nàng ta và Trần Dĩnh mỗi người một bên kéo cánh tay của Khương Phục Tiên.
Trần Dĩnh cười duyên nói: “Phục Tiên tỷ, lúc ca muội không nghe lời thì tỷ giáo huấn huynh ấy như thế nào?”
Vị hôn phu dịu dàng săn sóc, hình như chưa từng mắc lỗi gì, Khương Phục Tiên lắc đầu cười nhẹ: “Nếu như hắn không nghe lời thì tỷ sẽ nhéo tai hắn.”
Trần Dĩnh và Trần Dao nghe thấy câu trả lời thì không khỏi phát ra tiếng cười như chuông bạc, trong mắt của các nàng Trần Mục chính là thiên kiêu lợi hại nhất trong thiên địa, chỉ có Phục Tiên tỷ mới có thể kiểm soát hắn.
Lúc Trần Mục còn nhỏ, Khương Phục Tiên thích vò tai của vị hôn phu, cố ý làm cho tai hắn đỏ bừng lên, nàng ta cảm thấy rất thú vị, nhưng khi Trần Mục lớn lên thì hắn thường nhấp nhẹ tai của vị hôn thê.
Bọn họ thích “ăn hiếp” tai của người kia, đó không phải là hình phạt mà càng giống với yêu thích hơn.
Khuôn mặt thanh tú của Trần Dĩnh mang theo nụ cười ngọt ngào: “Phục Tiên tỷ, sau khi hai người kết hôn phải sinh nhiều hài tử chút nha, dù sao muội cũng nhàm chán, có thể giúp hai người chăm sóc hài tử.”
“Việc này thì thuận theo tự nhiên, không phải tỷ muốn sinh là sinh được, phải xem ý trời.” Khương Phục Tiên cười nhẹ nói, loại chuyện như sinh hài tử này không thể cưỡng cầu được.
Trần Dao tò mò nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, nhà tỷ ở chỗ sâu trong tinh không, tỷ còn cần phải quay về không?”
Khương Phục Tiên có chút thất thần, nàng ta gật đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Ta phải trở về, các muội yên tâm, sau này tỷ tỷ vẫn sẽ quay lại thăm mọi người.”
Trần Dao muốn Khương Phục Tiên ở lại Trần gia, nàng ta hiểu rõ Khương Phục Tiên vẫn còn những chuyện khác phải làm.
Trần Dao cũng có cách nghĩ của mình, sau khi nàng ta tu luyện đến Kiếm Thánh đỉnh phong thì cũng muốn ra ngoài luyện tập.