• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 166 Thanh Vân Đại Hội (2)

Núi Thanh Vân bị bao phủ trong mây mù dày đặc.

Bí cảnh còn chưa mở ra, đám tiểu bối đều chờ ở trên Bạch Ngọc đài, có rất nhiều tông môn đã chạy tới bên ngoài bí cảnh từ sớm, bọn họ sợ để lỡ thời gian, Trần Mục nhìn thấy Kiếm Khinh Cuồng, hắn ta đã khôi phục lại đỉnh phong, nếu như lại đụng phải thì có khả năng sẽ rất khó giải quyết.

Trần Mục trái lại không sợ hãi, hắn nắm chắc có thể đánh thắng Kiếm Khinh Cuồng lần nữa.

Hỏa Mị tự tới chào hỏi như thân thiết: "Tiểu sư thúc, sau khi ngài tiến vào đừng có bắt nạt các tỷ muội của Phượng các chúng ta nhé, ta còn muốn giới thiệu sư tôn cho ngài, đều là người một nhà."

"..."

Trần Mục cũng không biết phải trả lời như thế nào, hắn chú ý tới đám tiểu bối của Phượng các, thực lực đều rất mạnh, bọn họ đều mạnh hơn La Bằng và Lâm Dịch một chút.

Lần trước Phượng các đứng thứ hai trong Thanh Vân đại hội, xếp vị trí thứ ba trong Thường Niên bảng, chỉnh thể thực lực năm nay của bọn họ rất mạnh.

Sau đó đệ tử của Ngũ Tiên giáo xuất hiện, bốn vị tiểu bối đều là Cửu phẩm Kiếm Hậu, thanh niên áo xám đi đầu Trần Mục đã từng gặp qua, dung mạo nhìn có vẻ phổ thông, nhưng thực lực lại rất đáng sợ, sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể còn mạnh hơn cả Hỏa Mị.

So với Phượng các, Ngũ Tiên giáo càng có uy hiếp hơn.

Trần Mục thoáng liếc mười mấy tông môn bên ngoài bí cảnh, Thánh Kiếm sơn ít người, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới thành tích, tổng hợp lại so sánh thì đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Lăng Vân tông chính là Ngũ Tiên giáo và Phượng các.

Nhưng sau khi tiến vào bí cảnh sẽ có rất nhiều biến số, vẫn phải lưu ý những tông môn khác.

Vân Dịch xuất hiện ở bên ngoài bí cảnh.

Tôn Nguy và Trần Trúc đi theo phía sau ông ta.

Xung quanh Bạch Ngọc đài có lượng lớn các cường giả của Thiên Cơ trông coi, gần đó còn có rất nhiều cường giả của Thiên Cơ các đang đi tuần, phòng bị nghiêm ngặt hơn trước kia rất nhiều.

Vân Dịch đang quan sát tiểu bối ở nơi này, nhưng ông ta cũng không phát hiện có gì bất thường.

Phía trời xa có đạo u quang xé rách không trung lao tới, Vân Dịch quay người bay lên trời cao, biến mất trong chớp mắt, các tiểu bối thiên kiêu và cường giả các tông đều trở nên cảnh giác.

"Mùi máu tươi thật là nồng nặc, là Tà Tu!" Vẻ mặt của bà lão ở Phượng các ngưng trọng.

Dư Tung theo sau bay lên không trung, cả giận nói: "Tà Tu cũng dám đặt chân tới gần núi Thanh Vân, muốn chết!"

Tà Tu đeo mặt nạ quỷ bị Vân Dịch chặn ở chỗ cách bí cảnh rất xa, toàn thân hắn ta tỏa ra huyết sương, trông rất dữ tợn đáng sợ.

"Quỷ Diện Tu La Lâu Nhạc Dương!"

Có cường giả tông môn nhận ra tên Tà Tu kia.

Đám tiểu bối rất lạ lẫm với cái tên này, Lý Thanh Lưu trầm giọng nói: "Năm đó Tà tông bị diệt, có một bộ phận cường giả của Tà tông chạy thoát, Lâu Nhạc Dương lúc ấy chỉ là Kiếm Hoàng, nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn thì đã là Kiếm Thánh."

Trần Mục cau mày, Kiếm Thánh của Tà tông xuất hiện ở đây, mục tiêu chắc chắn có liên quan tới Lăng Vân tông, khi trước chính là Lăng Vân tông tiêu diệt Tà tông.

"Nhắm vào ta à?"

Trong mắt Trần Mục ẩn chứa hàn ý.

Ở nơi xa, hai vị cường giả Kiếm Thánh đã lao vào giao đấu, bên trong ống tay áo của Vân Dịch có trường kiếm màu trắng bạc vọt ra, trong tay Lâu Nhạc Dương nắm trường kiếm màu máu.

Hai vị Kiếm Thánh đánh nhau khiến cho đám người Trần Mục ở cách xa hơn mười dặm cũng cảm thấy khiếp sợ, sau đó Dư Tung gia nhập trận chiến, hai vị Kiếp Thánh đồng thời nghênh chiến với Tà tông Lâu Nhạc Dương.

Đám tiểu bối bay vọt lên trời, đây chính là trận chiến cấp Kiếm Thánh, cực kỳ hiếm thấy.

Trần Mục nhìn thấy núi non đang không ngừng sụp đổ, sức mạnh của Kiếm Thánh mạnh mẽ vô cùng, nhưng so sánh với Khương Phục Tiên thì sức mạnh của bọn họ yếu hơn rất nhiều.

Sức mạnh Khương Phục Tiên phong ấn trong ngọc bội còn có thể dùng một kiếm san bằng nửa Bắc Lâm.

Đối diện với sự liên thủ của Vân Dịch và Dư tung, Lâu Nhạc Dương bị đánh tới thổ huyết, hắn ta kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới lại có những hai Kiếm Thánh!"

Lâu Nhạc Dương đột nhiên quay người bỏ trốn, Dư Tung quát to: "Đừng mơ có thể trốn thoát!"

Dư Tung đuổi sát theo sau Lâu Nhạc Dương, Vân Dịch có chút do dự, nhưng vẫn đuổi theo, Tà Tu làm hại sinh linh ở Hoang Châu, khó khăn lắm tên Lâu Nhạc Dương này mới hiện thân, đây là cơ hội tốt để trừ khử hắn ta.

Nếu như hôm nay thả Lâu Nhạc Dương chạy thoát, không biết sẽ lại có bao nhiêu sinh linh gặp nạn.

Rất nhanh đám tiểu bối đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, Trần Mục cau mày, cảm nhận được sự bất thường.

Trần Mục nhìn tiểu bối của Thánh Kiếm sơn, vậy mà Dư Tung không ở lại bên cạnh đám người Kiếm Khinh Cuồng, lại đuổi theo truy sát Lâu Nhạc Dương.

Chẳng lẽ là thật sự oán hận Tà Tu?

Nếu như đây là kế điệu hổ ly sơn của Tà Tu thì đám người Kiếm Khinh Cuồng phải làm sao đây, do Dư Tung ngu xuẩn, hay là trong này còn có bẫy, Trần Mục không có cách nào xác định được, hắn cứ luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Tôn Nguy an ủi: "Mọi người yên tâm, Thiên Cơ các sẽ bảo đảm an toàn của các ngươi."

Hiện trường còn có rất nhiều cường giả tông môn, cộng thêm các cường giả do Thiên Cơ các phái ra, dù cho có cường giả Tà tông lại đánh tới thì bọn họ cũng có thể ứng phó được.

Thời điểm mặt trời đã lên cao, tất cả các tông môn đều đến Bạch Ngọc đài, bên ngoài bí cảnh xuất hiện thông đạo màu vàng, Trần Trúc đứng bên cạnh thông đạo, hắn ta phụ trách việc phát ngọc điệp cho đám tiểu bối, chỉ cần leo lên đỉnh, ngọc điệp sẽ xuất hiện phản ứng đặc thù, người bên ngoài bí cảnh có thể biết được là ai leo lên đỉnh, sau đó thống kê thành tích.

Mặc dù Lâu Nhạc Dương đến gây rối, nhưng Thanh Vân đại hội vẫn phải cử hành như thường lệ, nếu như bỏ lỡ, thì phải đợi thêm mười năm.

Trần Mục nhận lấy ngọc điệp.

Hắn dẫn theo tiểu bối Lăng Vân tông đi vào bí cảnh.

Cảnh tượng bên trong bí cảnh tương tự với bên ngoài, nhưng linh khí xung quanh càng nồng đậm hơn, Trần Mục cảm thấy chỉ cần ở chỗ này hai ngày thì có thể khôi phục lại đỉnh phong.

Nhưng trưa mai bí cảnh sẽ đóng lại, đến lúc đó người tu hành bên trong đều sẽ được truyền tống tới Bạch Ngọc đài ở bên ngoài.
Chương 167 Thanh Vân Đại Hội (3)

Trần Mục mỉm cười với đám tiểu bối, nói: "Núi Thanh Vân giống như mê cung, tạm đừng vội leo lên núi, chúng ta đi tới nơi sâu trong Thanh Vân xem trước."

Tiểu bối các tông đều đi về phía núi Thanh Vân, Trần Mục lại muốn tới chỗ sau trong Thanh Vân, hắn nghe Triệu Phi Yến nói ở trong có lẽ có điều may.

Lần đánh dấu này phải ở Thanh Vân tiên phủ, Triệu Phi Yến và Diệp Hoành đều không có manh mối, Trần Mục cũng không biết có thể tìm được tòa Tiên Phủ kia hay không.

Đám người La Bằng không có ý kiến, tất cả đều đi theo bên cạnh Trần Mục, bọn họ tin tưởng tiểu sư thúc.

Những nơi bọn họ đi qua có Huyễn Điệp đủ mọi màu sắc xuất hiện, những con Huyễn Điệp này trông có vẻ cũng không khác hồ điệp là bao, có con đậu ở chỗ cũ, có con bay tới núi Thanh Vân, có con lại bay khắp nơi.

Nơi sâu trong Thanh Vân là chỉ khu vực phía sau núi Thanh Vân, nơi đó quanh năm được bao phủ bởi mây xanh, nghe đồn Thanh Vân tiên phủ có khả năng là ở bên trong.

Bên ngoài bí cảnh.

Trần Trúc phát xong tất cả ngọc điệp.

Tôn Nguy nhìn tay Trần Trúc trống không, cau mày, nhỏ giọng nói: "Không còn thừa ngọc điệp?"

"Không thừa."

Trần Trúc không kịp phản ứng lại.

"Toi rồi!"

Trần Trúc đột nhiên vỗ mạnh vào đầu, Từ Nham bị trọng thương không tới, sao có thể phát hết được ngọc điệp.

Có người thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào Thanh Vân đại hội, Trần Trúc cùng Tôn Nguy cảm thấy rất không ổn, nếu có tiểu bối xảy ra chuyện ở Thanh Vân đại hội thì Thiên Cơ các sẽ rất phiền phức, nếu như là tiểu bối của thế lực siêu cấp xảy ra chuyện thì sẽ có rắc rối cực lớn, nếu như là mấy vị tiểu bối như Trần Mục với Kiếm Khinh Cuồng thì hậu quả càng không dám nghĩ tới.

Phát ngọc điệp sau cùng chính là vì sợ bị đánh tráo, không nghĩ tới sẽ bị lấy đi ở ngay trước mặt, có thể trà trộn vào đây dưới mí mắt của chúng cường giả, thực lực của tên kia chắc chắn rất mạnh, hơn nữa còn có sở trường ẩn náu.

Cả người Trần Trúc đều tê dại, vậy mà lại xuất hiện loại chuyện này, lại còn xảy ra trong tay hắn ta.

Bọn họ không dám nói chuyện này ra, chỉ có thể cầu nguyện tiểu bối thiên kiêu ở bên trong có thể bình an.

Bí cảnh Thanh Vân.

Đa số các thiên kiêu đều trực tiếp tiến về núi Thanh Vân.

Núi Thanh Vân cao tận mây xanh, chung quanh có cấm chế cường đại hạn chế linh lực, đừng nói là leo lên đỉnh, leo đến sườn núi thôi cũng khó khăn.

Đường trên núi mỗi năm đều sẽ thay đổi, tựa như mê cung, chỉ có hai con đường có thể thông đến đỉnh núi, rất nhiều tiểu bối của các tông môn đều tách ra hành động, như thế thì tỉ lệ leo được lên đỉnh sẽ cao hơn.

Có một số tiểu bối tiến về nơi sâu trong Thanh Vân, nơi đó là vùng đất may mắn, từng có tiểu bối lấy được thánh dược ở trong đó, sau đó quật khởi.

Phần lớn các tiểu bối Kiếm Hậu đỉnh phong đang trong giai đoạn đột phá, khi đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương chắc chắn sẽ càng có ưu thế hơn.

Sóng của cường giả không ngừng xuất hiện.

Đám người Trần Mục vừa tới gần nơi sâu trong Thanh Vân, lập tức cảm nhận được vài cỗ sóng mạnh mẽ.

Trần Mục còn chưa nghĩ đến việc đột phá, hắn không muốn lãng phí thời gian, cho dù không đột phá thì hắn cũng tự tin đánh bại được tất cả thiên kiêu bên trong bí cảnh.

"Bên trong bí cảnh xuất hiện rất nhiều cường giả Kiếm Vương, Thanh Vân đại hội lần này còn kịch liệt hơn so với trước kia, các ngươi phải chú ý." Trần Mục cười nhắc nhở, nói.

Bọn người Lâm Dịch liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ có tiểu sư thúc ở đây hoàn toàn không cần phải lo lắng.

"Ta cảm nhận được có bốn vị cường giả Kiếm Vương đang chạy đến nơi sâu trong Thanh Vân." Trần Mục sử dụng Huyễn Điệp giám sát toàn bộ bí cảnh Thanh Vân.

Hiện tại niệm lực của hắn lớn mạnh, Huyễn Điệp không khác hồ điệp bình thường là bao, mắt thường khó có thể phân biệt được, trừ phi là có niệm lực mạnh mẽ như Triệu Tư Tư.

La Bằng nhíu mày rậm, trầm giọng nói: "Tiểu sư thúc, là nhắm vào chúng ta mà tới sao?"

"Khó nói lắm."

"Có khả năng là muốn đến tìm vận may."

Trần Mục chỉ là nhắc nhở bọn họ.

Nơi sâu trong Thanh Vân và ở giữa Thanh vân có một ngọn núi nhỏ không cao, vị trí rất dễ thấy, phía trên có căn nhà gỗ cũ nát.

Bạch Viên chỉ cao cỡ nửa người ngồi xổm trên nóc nhà, trên người nó mặc một chiếc áo thanh sam cũ nát, hai tay thon dài, mặt đầy nếp nhăn, xem ra tuổi tác rất cao, đang gãi đầu gãi tai nhìn bọn người Trần Mục.

Biểu cảm của Bạch Viên ngốc nghếch.

Thoạt nhìn nó chẳng có uy hiếp gì.

Trần Mục quan sát Bạch Viên, bởi vì khoảng cách hơi xa nên không có cách nào sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, tạm thời hắn không thể phán đoán sự nông sâu của Bạch Viên.

Nhưng có thể cảm giác được Bạch Viên không đơn giản.

"Quả nhiên là có Bạch Viên."

"Ta từng nghe sư tôn nhắc tới, vài trăm năm trước ngài đã từng gặp Bạch Viên ở trong bí cảnh Thanh Vân."

"Ta cũng nghe nói bên trong bí cảnh Thanh Vân có Bạch Viên sinh sống, hơn nữa dường như nó còn rất lợi hại, từng có tiểu bối trêu chọc nó, bị nó vung kiếm chém chết."

"Chỉ cần không trêu chọc nó thì sẽ không có phiền phức."

Trần Mục liếc nhìn Bạch Viên và cả căn nhà cũ nát phía dưới nó, sau đó thu ánh mắt lại: "Thời gian cấp bách, chúng ta tới nơi sâu trong Thanh Vân xem xem."

Mục tiêu của hắn là Thanh Vân tiên phủ và tạo hóa, còn đáp ứng Khương Phục Tiên giành được thành tích tốt, thời gian còn lại của bọn họ vốn không nhiều.

Trần Mục dẫn đám tiểu bối đi vào nơi sâu trong Thanh Vân, ánh mắt của Bạch Viên dõi theo chuyển động của bọn họ.

Đến nơi sâu trong Thanh Vân, Trần Mục cảm nhận được linh khí xung quanh đều trở nên nồng đậm hơn, trong mắt hắn có kim quang nhàn nhạt: "Nơi này hẳn là vườn thuốc."

Lâm Dịch vừa cười vừa nói: "Tiểu sư thúc, ta nghe nói có tiểu bối tìm được thánh dược ở trong này."

"Đi vào thử vận may xem."

Trần Mục ngự kiếm bay lên, ở nơi cách xa Thanh Vân, việc ngự kiếm vẫn dễ dàng như cũ.

Đám tiểu bối theo sát phía sau Trần Mục.

Nơi sâu trong Thanh Vân bị sương mù bao phủ, Lâm Dịch và La Bằng không nhìn thấy gì cả, trái lại Triệu Tư Tư có thể dựa vào niệm lực để cảm nhận tình hình xung quanh.
Chương 168 Thanh Vân tiên phủ (1)

Triệu Tư Tư có thể cảm nhận được tình hình xung quanh, Trần Mục lại có thể sử dụng Pháp nhãn Kim Đồng để nhìn sự biến hóa yếu ớt của linh khí trời đất, linh khí ở nơi này chảy như sông suối dưới lòng đất, chắc chắn là có đại dược siêu cấp đang hấp thụ linh khí ở gần đây.

Trần Mục dẫn bọn họ đi tìm đại dược.

Bọn họ tiện đường còn tìm được rất nhiều linh dược trung phẩm, Trần Mục trực tiếp dùng mấy gốc linh dược, đây là cách dùng khá bá đạo.

Như này có thể hồi phục linh lực càng nhanh hơn.

Trần Mục không tìm thấy Thanh Vân tiên phủ, nhưng lại phát hiện gốc cổ thụ ở nơi sâu trong Thanh Vân, gốc cây kia cao hơn mười trượng, cành lá sum suê, kết đầy quả.

"Cây đào?"

"Không phải cây đào bình thường."

Trần Mục chú ý tới quả đào trên cây, đỏ tươi mọng nước, lớn hơn quả đào bình thường rất nhiều.

La Bằng và Lâm Dịch không dám hành động khinh suất, Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm nói: "Tiểu sư thúc, chung quanh nơi này liệu có nguy hiểm hay không?"

Trần Mục không phát hiện có gì bất thường: "Xung quanh gốc đào này không có bẫy, những quả linh đào này có thể so được với linh dược thượng phẩm, là linh quả hiếm thấy trên thế gian."

Đám tiểu bối mừng rỡ, trên cây có rất nhiều linh đào, Trần Mục bước về phía cây hái quả, sắc mặt đám tiểu bối đi theo phía sau lại tái mét, xung quanh có cấm chế cường đại, khiến cho bọn họ khó có thể bước tiếp.

Trần Mục cảm nhận được áp lực, nhưng hắn vẫn leo lên trên cây dễ dàng, thành công hái được linh đào.

Linh đào hàm chứa năng lượng dồi dào, Trần Mục bắt đầu ăn miếng lớn, linh lực được khôi phục nhanh chóng.

Đám tiểu bối ở bên dưới nuốt nước miếng.

Trần Mục ném cho đám La Bằng ba quả.

"Cám ơn tiểu sư thúc." Trên mặt bọn họ đều nở nụ cười.

Loại bảo bối thế này bọn họ không nỡ ăn.

Ngay cả Triệu Tư Tư cũng cất linh đào đi.

Trần Mục leo đến vị trí cao hơn trên cây, linh đào ở chỗ đó lại càng lớn hơn, hàm chứa linh lực càng dồi dào: "Đều ăn đi, đừng chỉ nhìn ta như thế."

Trần Mục lại ném ba quả linh đào nữa xuống.

Linh đào lần này còn to hơn cả lúc nãy.

"Cám ơn tiểu sư thúc."

"Đi theo tiểu sư thúc quả nhiên không sai."

"Năng lượng thật là nồng đậm, ta cảm thấy nếu như ăn hết quả linh đào này thì ta có thể thử đột phá lên Cửu phẩm Kiếm Hậu, đa tạ tiểu sư thúc."

Trên mặt đám tiểu bối tràn đầy ý cười.

Trần Mục tự mình hái rất nhiều linh đào, hắn còn muốn chia cho tiểu bối của Lăng Vân tông và người nhà ở Hắc Thạch thành, cho nên hái xuống rất nhiều linh đào.

"Còn chưa đủ?"

"Tên tiểu tử nhà ngươi thật là tham."

Bên tai Trần Mục vang lên giọng nói khàn khàn, hắn bị giọng nói này dọa sợ không nhẹ, cách nhau xa như vậy mà vẫn có thể truyền âm chắc chắn là cao thủ.

Hắn đoán rằng là Bạch Viên đang nói chuyện.

Trần Mục lập tức thu liễm lại, hắn nhìn chỗ cao nhất trên cây đào, nơi đó có quả đào màu vàng, tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

Trần Mục có chút đau lòng, cảm giác mình vì hạt vừng mà đánh mất quả dưa hấu, nếu như lấy được quả đào màu vàng kia thì không biết sẽ có được sức mạnh như thế nào.

Rời khỏi gốc đào thần kì này, Trần Mục dẫn theo đám tiểu bối tiếp tục tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ.

Huyễn Điệp ở bốn phía xung quanh đang giúp hắn tìm kiếm, nhưng đều không thấy bóng dáng của tiên phủ, ngược lại là tìm được rất nhiều linh dược có phẩm giai rất cao.

Trần Mục còn chia cho đám tiểu bối một phần linh dược, bọn họ đi theo hắn, được chia chút đồ tốt là dĩ nhiên, hắn có được lượng lớn linh dược, vả lại Bạch Viên cũng không nói gì, xem ra linh dược có thể lấy tùy ý.

Tiểu bối bình thường đến nơi sâu trong Thanh Vân, đừng nói là tìm linh dược, còn thường xuyên có tiểu bối lạc đường ở trong này, vì vậy mà lỡ mất thời gian leo lên đỉnh.

Trần Mục tiếp tục dẫn đám tiểu bối đi thu hoạch lượng lớn linh dược, còn phong phú hơn cả phần thưởng của tông môn.

Rất nhanh, non nửa ngày đã trôi qua, đám người Trần Mục còn chẳng thấy được cái bóng của Tiên Phủ, nơi sâu trong Thanh Vân hiển nhiên là một vườn thuốc.

Bí cảnh Thanh Vân không lớn, chẳng lẽ Thanh Vân tiên phủ còn có thể được giấu dưới lòng đất chắc?

Tới gần giữa trưa, Trần Mục dẫn theo đám tiểu bối rời khỏi nơi sâu trong Thanh Vân, thành tích của Thanh Vân đại hội là quan trọng nhất, tiếp tục trì hoãn có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích.

Huyễn Điệp của hắn vẫn còn ở trong núi tìm đường, Huyễn Điệp không chịu ảnh hưởng của cấm chế, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với các tiểu bối còn lại, ngay cả Huyễn Điệp cũng không tìm được đường thì những tiểu bối còn lại càng không cần phải nghĩ.

"Các ngươi chạy tới núi Thanh Vân trước, ta sẽ theo sau." Trần Mục vẫn còn muốn tiếp tục tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ.

La Bằng và Lâm Dịch có hơi bất ngờ, bọn họ còn muốn ôm bắp đùi của Trần Mục, nếu Trần Mục có việc, bọn họ cũng không muốn gây thêm phiền phức.

Trần Mục dùng niệm lực truyền âm: "Triệu sư điệt, ngươi dẫn bọn họ đi theo con hồ điệp này đi."

Triệu Tư Tư có thể cảm nhận được sự tồn tại của Huyễn Điệp, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo nụ cười: "Tiểu sư thúc yên tâm, chúng ta chờ ngài ở phía trước."

Tốc độ của Trần Mục nhanh hơn bọn họ rất nhiều, đợi lát nữa có thể đuổi theo bọn họ, nếu như bọn họ đi theo mình, đợi chút nữa ngược lại rất vướng víu.

Hắn tiếp tục tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ.

Lúc đi qua mảnh rừng cây nào đó.

Trần Mục chợt dừng lại trong rừng cây.

Xung quanh xuất hiện bốn vị cường giả Kiếm Vương áo đen che mặt, bọn họ bao vây Trần Mục.

"Ta còn tưởng là các ngươi đến tìm vận may, không nghĩ tới là đến tìm chết."

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn xác định bản thân chưa từng gặp qua những thiên kiêu này, bọn họ thậm chí còn chưa từng lộ mặt ở Thanh Vân trấn.

"Cố ý ẩn nấp đến tận giờ, xem ra là thật sự có thế lực muốn nhằm vào ta." Trong tay Trần Mục xuất hiện Vô Song, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Ta hỏi các ngươi hai vấn đề, trả lời được thì các ngươi có thể sống sót mà rời đi."

Trần Mục muốn cho bọn họ cơ hội sống tiếp, nhưng bốn vị tiểu bối Kiếm Vương này đồng thời xuất kiếm, trong rừng vang lên tiếng sấm, kiếm quang chói mắt.
Chương 169 Thanh Vân tiên phủ (2)

Đối mặt với bốn đạo kiếm quang cường thế, Trần Mục nhẹ nhàng né khỏi, trong mắt hắn ẩn chứa hàn ý, đối phương mang theo sát ý, vậy hắn tuyệt sẽ không nương tay.

Trong rừng vang lên tiếng rồng gầm, tiếng sấm bị đánh tan, liên tiếp ba vị cường giả Kiếm Vương bị hắn chém chết, đều chỉ trong thời gian chớp mắt.

Vị Kiếm Vương thứ tư bị Trần Mục phế đi tứ chi.

"Ai phái các ngươi tới?" Trần Mục ép hỏi tên Kiếm Vương nằm trong vũng máu kia.

Hắn ta không nói gì, niệm lực của Trần Mục tràn vào trong thức hải của hắn, muốn cưỡng ép lấy được thông tin.

Đột nhiên xuất hiện hàn ý đánh tới.

Trần Mục vội vàng lùi lại, Kiếm Vương kia vậy mà lại chọn tự bạo bản mệnh kiếm trong cơ thể, tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc.

Trần Mục cau mày, trong mắt của bọn họ hoàn toàn không có tình cảm, chắc hẳn là tử sĩ được bồi dưỡng.

Bọn họ đều mặc áo đen nhưng không giống với thanh niên hắc y gặp phải hôm đó, thanh niên hắc y cực kỳ mạnh, những tiểu bối vừa tiến được một chân vào Kiếm Vương này ngay cả một chiêu của Trần Mục cũng không đỡ được.

"Xem ra có thế lực không muốn ta sống."

Trần Mục cảm thấy ở gần đó có cường giả đang dòm ngó, những Kiếm Vương này hẳn là đến thăm dò tình trạng của hắn, nếu như vừa rồi hắn biểu hiện không đủ mạnh thì có lẽ tên cường giả thăm dò trong bóng tối kia sẽ ra tay.

"Phải nhử hắn ra ngoài."

Lúc mới bắt đầu Trần Mục không nghĩ quá nhiều.

Cảm giác thăm dò kia rất nhanh đã biến mất.

Trần Mục không có lơ là, hắn tiếp tục đi quanh núi Thanh Vân tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ.

Trần Mục đi khắp núi Thanh Vân để tìm, chỉ cần là khu vực Pháp Nhãn Kim Đồng có thể nhìn đến, hắn đều kiểm tra thật cẩn thận, nhưng mà vẫn không phát hiện Thanh Vân tiên phủ.

"Đánh dấu có cần phải làm khó như vậy không?"

Lần đánh dấu mộ Kiếm Hoàng kia, Trần Mục suýt chút đã bỏ mạng ở Bắc Lâm rồi, bây giờ có thể tìm được Thanh Vân tiên phủ hay không cũng là một vấn đề.

Hắn lãng phí rất nhiều thời gian dưới núi Thanh Vân, trên núi Thanh Vân có rất nhiều tiểu bối đã đến giữa sườn núi, tranh đấu bên trên cũng rất kịch liệt.

Kiếm Khinh Cuồng và Doãn Hưu của Thánh Kiếm sơn đụng phải tiểu bối ở những tông môn khác liền trực tiếp đánh ngã bọn họ, phòng việc bọn họ trèo lên đỉnh.

Phượng các và Ngũ Tiên giáo đều muốn tránh bọn họ, đường leo lên đỉnh có rất nhiều, chỉ dựa vào Kiếm Khinh Cuồng cùng Doãn Hưu thì khó có thể ngăn tất cả tiểu bối lại.

Có một bộ phận thiên kiêu mạnh mẽ đã nhảy qua lưng sườn núi, đám người Triệu Tư Tư vừa đi vừa nghỉ còn cách eo núi một đoạn nữa, Huyễn Điệp đang tìm con đường chính xác cho bọn họ.

Dựa theo tình hình trước kia, mỗi năm đều có hai con đường chính xác thông tới đỉnh núi, chỉ cần có tiểu bối leo được lên đỉnh thì những tiểu bối còn lại có thể dễ dàng tìm được con đường leo lên đỉnh núi Thanh Vân.

Về mặt Thánh Kiếm sơn, Ngô Vĩnh đang phụ trách việc tìm đường, Kiếm Khinh Cuồng và Doãn Hưu phụ trách việc nhắm vào tiểu bối các tông, làm cho những tông môn có thực lực chỉnh thể yếu kém hoàn toàn mất đi cơ hội tranh đoạt thứ hạng.

Bên ngoài bí cảnh.

Vân Dịch và Dư Tung trở lại Bạch Ngọc đài.

Tôn Nguy vội vàng tiến lên, khom người nói: "Các chủ, Lâu Nhạc Dương có bị xử tử không?"

"Đáng tiếc, để hắn chạy thoát." Vân Dịch có chút tiếc nuối, Lâu Nhạc Dương rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, nếu như có thể giải quyết hắn ta, thì chắc chắn chính là tạo phúc cho Hoang Châu.

Trần Trúc nói tin tức có người trà trộn vào bí cảnh Thanh Vân cho Vân Dịch biết, người sau trầm giọng nói: "Xem ra tin tức kia là thật."

Thiên Cơ các sớm đã thu được tình báo, lần này Tà tông lộ diện chỉ là để đánh lừa, đoán chừng phía sau còn có âm mưu lớn hơn, Vân Dịch khẽ cười nói: "Đó chính là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, yên tâm đi."

Vân Dịch không lo về Trần Mục.

Ông ta lại càng không lo về Kiếm Khinh Cuồng.

Chỉ cần bọn họ không xảy ra chuyện, những tiểu bối còn lại xảy ra chuyện thì đều còn có chỗ thương lượng.

Dư nghiệt của Tà tông có thù oán với Lăng Vân tông, nếu như mục tiêu của bọn họ là thiên kiêu của những tông môn khác, thì dư nghiệt Tà tông ắt sẽ chịu sự liên hợp vây quét.

Thiên Cơ các có mạng lưới tình báo rộng lớn, Vân Dịch biết rất rõ, chuyện lần này tuyệt đối không chỉ đơn giản là dư nghiệt của Tà tông tới trả thù, phía sau chắc chắn là có âm mưu lớn hơn, có tấm lưới lớn đang đến gần.

...

Trần Mục lại đi tới chỗ ở gần núi nhỏ.

Hắn nhìn căn nhà cũ cát trên núi nhỏ và cả Bạch Viên mặc thanh sam ngồi xổm trên nóc nhà.

Trần Mục có một suy đoán to gan, hắn đi tới núi nhỏ, trên núi không có thực vật, rất sạch sẽ, chỉ là gian nhà gỗ kia đã rất cũ nát.

Bạch Viên già nhìn chằm chằm đánh giá Trần Mục.

Trần Mục khom người hành lễ: "Tiền bối, xin hỏi nơi này có phải là Thanh Vân tiên phủ không?"

Bạch Viên già gãi bả vai, mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy nơi này giống sao?"

Bạch Viên thật sự biết nói chuyện, Trần Mục nhìn Bạch Viên, có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của nó.

"Núi không nhất định phải cao, có tiên ở thì chính là danh sơn. Nước không nhất định phải sâu, có rồng sống thì chính là linh thủy, vãn bối muốn tiến vào xem xem." Thái độ của Trần Mục thành khẩn.

Bạch Viên già tiếp tục gãi cằm: "Muốn xem thì xem, dù sao cũng chỉ là căn nhà nát."

Trần Mục nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ cũ nát ra, sợ dùng sức thì cánh cửa này sẽ hỏng mất, tấm ván gỗ ở giữa có rất nhiều khe hở, trong phòng rất sáng.

Bên trong trống không, chỉ có hai đài toạ hoa sen giống nhau, căn nhà cũ này chỉ có chức năng che mưa che gió, đối với rất nhiều người mà nói, nơi có có thể che mưa che gió thì đã đủ rồi.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên đài sen.

Bạch Viên già treo ngược bên cửa sổ, nó nhìn Trần Mục, phảnh phất như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

【 Thành công đánh dấu Thanh Vân tiên phủ 】

【 Chúc mừng giành được Tiên Nguyên Tẩy Tủy 】

Ầm ầm.

Tiếng sấm vang lên.

Bầu trời sáng sủa xuất hiện mây đen.

Trong nháy mắt bí cảnh Thanh Vân trở thành đêm đen.

Tiểu bối trong núi đều nhìn về hướng toà núi nhỏ kia.

Bên trong bí cảnh, có đạo ánh sáng màu vàng giáng từ trên cao xuống, nháy mắt xuyên qua gian nhà cũ nát.
Chương 170 Thanh Vân tiên phủ (3)

Bạch Viên nhìn kim quang bao quanh Trần Mục.

"Nơi này đúng là Thanh Vân tiên phủ." Trần Mục cảm khái trong lòng, hóa ra Thanh Vân tiên phủ ở vị trí bắt mắt nhất trong bí cảnh Thanh Vân.

Đường đường là Kiếm Tiên vậy mà lại ở nơi này.

Cột sáng kia rất chói mắt, ngay đến cả cường giả các tông môn bên ngoài bí cảnh cũng có thể cảm nhận được.

Dư Tung trầm giọng nói: "Tia sáng kia thật mạnh, chẳng lẽ là tạo hóa mà Thanh Vân Kiếm Tiên lưu lại?"

Vân Dịch chắp tay sau lưng, vừa cười vừa nói: "Bọn họ vốn chính là thiên phú dị bẩm, lại có thể có được tạo hóa của Kiếm Tiên, tiền đồ vô lượng."

Bên ngoài bí cảnh cường giả các tông đều mang tâm trạng kích động, hy vọng là tiểu bối của nhà mình.

Tiên Nguyên tràn vào trong cơ thể của Trần Mục, gân cốt và da thịt của hắn đều đang tiếp nhận tôi luyện, đây cũng không phải là quá trình thoải mái gì, cần phải chịu sự đau đớn tột độ.

Cơ thể của Trần Mục đã trải qua tôi luyện rất nhiều lần, nhưng lúc tiếp nhận Tiên Nguyên Tẩy Tủy, vẫn có lượng lớn tạp chất bị bài thải ra khỏi cơ thể.

Tiểu bối trên núi Thanh Vân tràn đầy ngưỡng mộ, bọn họ không biết là ai có được tạo hóa, chỉ có thể tiếp tục leo núi, đối với bọn họ mà nói thành tích rất quan trọng.

Đám người Triệu Tư Tư đến giữa eo núi.

"Là tiểu sư thúc sao?"

"Ta cảm thấy chắc là tiểu sư thúc."

La Bằng và Lâm Dịch đoán rất chính xác, bởi vì Trần Mục nói hắn có việc, còn lưu lại ở phía dưới, hơn phân nửa là hắn tìm kiếm tạo hóa của Kiếm Tiên.

Bỗng nhiên Huyễn Điệp bay xuống dưới núi.

Triệu Tư Tư không biết xảy ra chuyện gì, nàng ta vẫn dẫn đám La Bằng đi theo Huyễn Điệp, lời tiểu sư thúc nói nhất định phải nghe.

Bọn họ rời đi không lâu, Kiếm Khinh Cuồng liền xuất hiện ở khu vực này.

"Chuồn nhanh thật!"

Kiếm Khinh Cuồng tiếp tục đuổi đánh những tiểu bối muốn leo núi khác, hắn ta gặp được đệ tử đi một mình của Phượng các đều sẽ ra tay độc ác, gặp phải Ngũ Tiên giáo đi nhiều người, Kiếm Khinh Cuồng mới lựa chọn tạm buông tha bọn họ.

Trong rừng núi.

Có tiểu bối Man tông bị Doãn Hưu đánh bại.

Thanh niên cường tráng kia bị thương rất nặng, đã không thể tiếp tục leo núi, chỉ có thể xuống núi, hắn ta vừa đi không bao xa, đã nhìn thấy mặt quỷ âm trầm.

Thanh niên cường tráng khiếp sợ.

Sau đó ngực hắn ta bị bàn tay sắc bén xuyên thủng.

Thanh niên cường tráng của Man tông kia không kịp kêu cứu, thân thể của hắn bắt đầu khô cạn, rất nhanh đã bị thanh niên hắc y nuốt chửng.

Thanh niên hắc y đeo mặt nạ ác quỷ, hoàn toàn giống hệt với Lâu Nhạc Dương, sâu khi nuốt tiểu bối sức mạnh của hắn ta được nâng cao trên diện rộng, không nhịn được giễu cợt nói: "Một tên thiên kiêu mà đòi chống lại nhiều năm khổ tu của ta."

Núi Thanh Vân còn có rất nhiều thiên kiêu.

Thanh niên hắc y giống như ma quỷ, không ngừng săn giết những thiên kiêu bị trọng thương kia, nhưng hắn ta cũng bị Huyễn Điệp của Trần Mục bắt được.

Bên trong căn nhà cũ.

Trần Mục cau mày.

"Tên kia vậy mà cũng ở trong này!"

Trần Mục hiện tại không có cách nào thoát thân, hắn muốn đứng dậy, lại bị cột sáng Tiên Nguyên giam cầm.

Thanh niên hắc y kia đang săn giết những tiểu bối bị thương, sức mạnh nhanh chóng được tăng cường, có lẽ không lâu nữa sẽ xuất hiện Tà Tu cực kì đáng sợ.

Hiện tại Trần Mục không có cách nào giúp đỡ những tiểu bối còn lại, chỉ có thể dẫn dắt đám người Triệu Tư Tư tránh thoát.

"Tiền bối, trên núi Thanh Vân có Tà Tu, ngài có thể ra tay trấn áp hắn ta không." Trần Mục khẩn cầu.

Bạch Viên treo ngược ở bên cửa sổ: "Ta không thể đến núi Thanh Vân, nơi đó có cấm chế."

Trần Mục cau mày.

Thanh niên hắc y lạm sát kẻ vô tội, đây là khiêu khích các đại tông môn ở Hoang Châu, hắn ta thật to gan, chẳng lẽ không sợ các tông liên hợp lại vây quét Tà Tu?

Đêm đen gió lớn, đã có mười mấy tiểu bối bị sát hại, trong đó còn có các đệ tử của Phượng các bị để mắt tới, trước khi bị sát hại tiểu cô nương kia đã phóng ra kiếm kỹ, hỏa diễm vọt lên trời cao, nàng ta muốn nhắc nhở những người khác.

Hỏa Mị phát giác được sư muội gặp nguy hiểm, lập tức chạy tới khu vực kia để kiểm tra, lúc đuổi đến lại nhìn thấy một đống xương trắng và váy áo màu đỏ.

"Dương sư muội!"

Hỏa Mị vừa sợ vừa giận.

Trong rừng cây có bóng đen đánh tới, thanh niên hắc y kia còn chưa rời đi, Hỏa Mị rút kiếm, lửa cháy mạnh lan ra từ dưới chân nàng ta, chiếu sáng cả khu vực.

Mặt nạ ác quỷ của thanh niên hắc y dính đầy máu tươi, dưới ánh sáng lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn.

"Khốn khiếp!"

"Chết đi cho ta!"

Hỏa Mị không muốn biết hắn ta là ai, chỉ muốn giết chết thanh niên hắc y báo thù cho sư muội, nàng ta vung linh kiếm, kiếm quang rực lửa được chém ra.

Thanh niên áo đen đột nhiên lao về phía trước, tốc độ rất nhanh, hắn tránh thoát được kiếm quang của Hỏa Mị, bàn tay đỏ thẫm trực tiếp duỗi tới ngực của Hoả Mị.

Hỏa Mị vung kiếm chém về phía cái tay kia.

Răng rắc!

Thanh linh kiếm này bị bóp nát ngay tại chỗ.

Phải biết linh kiếm trong tay nàng ta chính là rèn từ Hỏa Kim thạch mà thành, cực kỳ cứng cáp, tuyệt đối không phải thứ linh kiếm tầm thường có thể so sánh, thế mà thanh niên hắc y lại có thể tay không bóp nát, da thịt của hắn ta mạnh đến mức bất bình thường!

Trong mắt Hỏa Mị xuất hiện vẻ hoảng sợ, nàng ta bộc phát huyết mạch đặc biệt trong cơ thể, gương mặt xuất hiện biến hóa, có phượng văn hiện lên trên trán.

Đó là huyết mạch của Phượng tộc viễn cổ, sức mạnh của Hỏa Mị tăng gấp bội, nàng ta nắm quyền lại đánh ra, một kích toàn lực lại bị thanh niên hắc y nhấc tay tiếp được.

Ầm ầm.

Sóng khí lan tràn.

Cây cối bốn phía xung quanh đều bị cuốn bay.

Giây phút kia.

Hỏa Mị hiểu rõ sự chênh lệch.

Sức mạnh của thanh niên mặc áo đen vượt xa Kiếm Hậu, chí ít phải có thực lực của Ngũ phẩm Kiếm Vương trở lên, chỉ có tiểu bối Kiếm Hậu có thể đi vào bí cảnh, trong nháy mắt thực lực của hắn ta sao có thể nhảy đến Ngũ phẩm Kiếm Hậu được?

Hỏa Mị cảm thấy thanh niên mặc áo đen trước mặt rất đáng sợ, còn mạnh hơn so với Kiếm Khinh Cuồng, có lẽ chỉ có Trần Mục mới có thể chống chọi với hắn ta.

"Huyết mạch thật mạnh."

Trong mắt thanh niên hắc y ẩn chứa sự tham lam, hắn ta có thể cảm nhận được huyết mạch của Hỏa Mị, có thể tương đương với mười thiên kiêu, chỉ cần ăn nàng ta thì không cần phải kiêng dè gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK