Trần Mục không muốn lóa long, yêu thú khác cũng là hao tổn tâm tư hóa người, ai lại ngu xuẩn đi hóa long.
Đặc biệt là Trần Mục còn gặp qua Kiếm Khinh Cuồng, hắn ta cấy ghép Chân Long Huyết Mạch thất bại, cuối cùng dẫn đến mắt cũng biến thành long nhãn, cực kỳ xấu xí.
Hắn ngâm mình trong Hóa Long trì.
Đắm mình trong hồ nước.
Trần Mục sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, vật chất thần bí trong ao tràn vào trong cơ thể, vật chất màu vàng trong Hóa Long trì và vật chất màu vàng trong huyết mạch hắn trộn lẫn với nhau, rất khó để phân biệt ra.
Vật chất màu vàng trong Hóa Long trì cực kỳ bá đạo, chúng chạy loạn trong cơ thể Trần Mục, nhưng thân thể Trần Mục lại càng bá đạo hơn.
Những vật chất màu vàng này nhanh chóng quy phục, nửa tháng sau khi số lượng vật chất vàng hấp thụ càng tăng lên, dần dần có huyết dịch kim sắc di chuyển trong cơ thể của Trần Mục, chỉ có một tia nhỏ, nhưng ngay cả một tia này cũng có thể ban cho Trần Mục sức mạnh cường đại.
Khi hắn rót long huyết vào ngón trỏ tay phải, cả ngón tay đều biến thành màu vàng, có được sức mạnh khủng bố đủ để xuyên thủng cường giả Kiếm Vương.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch có thể hơi đói rồi.
Hai tiểu tử kia nằm úp bên cạnh hồ nước, liếm nước trong Hóa Long trì, không bao lâu sau chúng nó bắt đầu mao mao kêu to, trong miệng còn sủi lên bong bóng trắng.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm ở bên cạnh Hóa Long trì, bốn chân của chúng nó hướng lên trời, một cái đầu nghiêng sang trái, cái kia nghiêng phải.
Trần Mục nghe được động tĩnh, lập tức phá nước mà ra, hai tay hắn phóng ra hai đạo niết bàn hỏa bao phủ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Hai tiểu tử nhanh chóng hồi phục lại.
Nhìn thấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sống lại, Trần Mục khẽ gõ đầu chúng, nghiêm túc nói: "Làm sao, các ngươi còn muốn biến thành mèo rồng sao? ”
"Meo meo..."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngồi xổm, động tác giống như mèo chiêu tài, trong mắt chúng nó mang theo ủy khuất.
Trần Mục bỗng nhiên khôi phục tinh thần lại, quên mất Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn cần thức ăn.
"Là ta đã không chăm sóc cho các ngươi." Trần Mục liên tục lắc đầu, hắn lập tức đổi hai túi thức ăn cho mèo lớn trong hệ thống thương thành, đủ để chúng ăn rất lâu.
"Đói bụng thì tự mình ăn thức ăn cho mèo."
"Meo..."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch có linh tính gật đầu, Trần Mục cười xoa đầu chúng, sau đó trở về Hóa Long trì tu luyện.
Trần Mục vừa trở về Hóa Long trì.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bắt đầu đùa giỡn, tinh thần của chúng nó còn tốt hơn so với lúc trước.
Hai tiểu tử đói bụng vẫn đi ăn thức ăn cho mèo, nhưng chúng nó không ăn được mấy ngày thì lại lén lút đi liếm nước của Hóa Long trì.
Lần này chúng thông minh hơn rồi, liếm hai cái rồi rời đi, chờ đến khi đói bụng lại tới.
Nửa năm sau.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch long tinh mãnh hổ.
Trải qua lễ thanh tẩy của niết bàn, uống qua nước trong Hóa Long trì, chúng nó đã trở nên bất phàm.
Hóa Long trì trong suốt thấy đáy.
Trần Mục chỉ có thể rời khỏi Hóa Long trì.
Hắn đã cao khoảng hai tấc, hiệu quả của Hóa Long trì không như dự kiến, Trần Mục miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Cửu phẩm Kiếm Vương sơ kỳ.
Trần Mục vốn định mượn Hóa Long trì đột phá tới cảnh giới Kiếm Hoàng, nhưng mà thân thể hắn rất cường đại, cần năng lượng vượt xa Kiếm Vương bình thường.
Trong cơ thể ngưng tụ ra Chân Long Huyết Mạch, đại khái đã lớn như chiếc đũa, Trần Mục không dám tùy tiện dung nhập cỗ Chân Long Huyết Mạch này vào trong huyết nhục, hắn sợ thân thể xuất hiện đột biến như Kiếm Khinh Cuồng, cho nên để cho Chân Long Huyết Mạch bám vào bên dưới da thịt cánh tay phải.
Cánh tay phải có long văn kim sắc ngưng tụ.
Chỉ cần Trần Mục thúc dục Chân Long Huyết Mạch, cánh tay phải sẽ đạt được sức mạnh cường đại, tăng cường như vậy không thua gì khi sử dụng Bá Đạo Kiếm Ý.
Bá đạo Kiếm Ý và Chân Long Huyết Mạch phối hợp với nhau, Trần Mục cảm giác chỉ dựa vào lực lượng thì ở Kiếm Vương cảnh rất khó có tiểu bối có thể chống lại với hắn.
"Thật đáng tiếc."
"Thời gian hơn nửa năm, vậy mà lại không thể đột phá đến Kiếm Hoàng cảnh, cộng thêm hơn ba tháng mới đi vào, cũng đã gần một năm rồi, ta thật vô dụng."
Trần Mục lắc đầu khẽ thở dài.
Muốn dùng thời gian năm năm để đột phá đến Kiếm Thánh, độ khó cao hơn hắn nghĩ nhiều.
Nếu như Triệu Phi Yến ở đây thì sẽ mặc kệ có phải hắn giả vờ hay không, cũng sẽ cho hắn hai cước.
Trần Mục lấy bản đồ ra, xem xét Tạo Hóa địa gần đó, Thánh Dược viên có thể có đại tạo hóa nhưng mà nơi đó đánh dấu đỏ, có thể có nguy hiểm.
Dấu đỏ chỉ là cảnh cáo có nguy hiểm, cũng không phải không thể đặt chân đến, Trần Mục chuẩn bị đến Thánh Dược viên.
"Chuẩn bị xuất phát."
"Meo~"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy lên từ xa, yên ổn dừng lại trên vai Trần Mục, đôi mắt của chúng rất to và sáng, mắt vàng mắt đen, cọ cọ vào hai gò má Trần Mục, vẩy vẩy đuôi.
Trần Mục khởi hành đến Thánh Dược viên.
Trên đường đi Trần Mục đi ngang qua Mộ Tiên, hắn nhìn từ khoảng cách rất xa, lại nhìn thấy mộ phần rậm rạp, có lớn có nhỏ, bên kia mây mù lượn lờ, cứ như ẩn như hiện.
Ngôi mộ nhỏ thì cắm cờ trắng, mộ lớn cao chừng ngàn mét, ngôi mộ kia so với tầng mây còn cao hơn, nhìn từ phía xa rất hoành tráng.
"Nơi này chôn cất đều là tiên sao?"
Trần Mục lấy bản đồ ra nhìn, phía dưới có đánh dấu chi tiết, trong Mộ Tiên chỉ có một bộ phận mộ thuộc về Chân Tiên, nhưng có thể chôn cất ở khu vực kia, đều những tồn tại khủng bố gần với Chân Tiên.
Trong đó tùy tiện cũng có thể kéo ra vị cường giả phục sinh, cũng có thể trở thành tồn tại tuyệt đỉnh của Vạn Tượng đại lục, nếu như không phải là ở ngã ba trên bản đồ Trần Mục rất muốn đi qua khai quật khảo cổ học, nghiên cứu lịch sử.
"Không thể mạo hiểm."
Ở Huyễn Mộng cốc thiếu chút nữa không ra được, Mộ Tiên này Trần Mục nghĩ cũng không dám nghĩ.
...
Thánh Dược viên.
Đây là một dãy núi.
Dãy núi rộng hơn cả Bắc Lâm.
Vùng ven có tồn tại cấm chế, Trần Mục thông qua Pháp Nhãn Kim Đồng nhìn ra manh mối, cấm chế nơi này có thể ngăn cản hung thú rời đi.
Tiến vào Thánh Dược viên, Trần Mục lập tức phát hiện bóng dáng yêu thú, yêu thú trong này đều rất cường hãn, vừa mới tiến vào đã nhìn thấy hai con hung thú, còn nhận thấy được Yêu Vương từ phía xa, trong này khẳng định có Yêu Hoàng.
Chương 207 Thánh Dược viên (1)
Lượng lớn Huyễn Điệp tràn vào Thánh Dược viên.
Trần Mục dựa vào Pháp Nhãn Kim Đồng ở trong núi thu thập linh dược, hắn không có nhổ tận gốc, hái đều là linh dược đã chính hết.
Gặp phải linh quả có dược hiệu không quá bá đạo, Trần Mục còn có thể cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ăn.
Thánh Dược viên không có thiên kiêu khác cướp với hắn, Trần Mục dựa vào niệm lực thu thập được lượng lớn linh dược.
Muốn có được linh dược cao giai, nhất định phải đi tới địa bàn của Yêu Vương hoặc Yêu Hoàng, Trần Mục dựa vào niệm thuật giấu đi thân ảnh, ở dưới mí mắt Yêu Hoàng hái rất nhiều linh dược.
Rất nhiều yêu hoàng nhận thấy linh dược trong lãnh địa biến mất, lại không nhìn thấy Trần Mục, chỉ có thể tức giận gầm thét, tiểu yêu trên núi đều sợ tới mức chạy tán loạn.
Sâu trong Thánh Dược viên, có một đoàn sương mù màu đen, trong sương mù có hai con ngươi đỏ tươi chậm rãi mở ra, yêu thú trong phạm vi hơn mười dặm cũng đang run rẩy.
Hắc Thạch thành.
Khu đất phía sau Trần gia đang xây viện tử, sau này Trần Mục cũng có thể có viện của riêng mình.
Gần đây Trần gia mỗi tháng đều thu được lượng lớn linh dịch và linh thạch, đây là số lượng mà cả gia tộc bọn họ cũng không thể sử dụng hết.
Tài nguyên tu luyện mỗi tháng của Trần Mục có thể cung cấp cho cả gia đình sử dụng được rất nhiều tháng, Trần Nghiêm và Trần Uy cũng sắp đột phá tới Kiếm Hậu cảnh, Trần Dĩnh và Trần Hãn khi còn nhỏ đã có được nền móng hoàn mỹ, mạnh hơn mười lần so với tiểu bối cùng tuổi.
Khương Phục Tiên còn tự mình đến Hắc Thạch thành thăm người nhà của Trần Mục, nàng không lộ diện nhưng mà đều chuẩn bị lễ vật cho bọn họ.
Trên bàn đá trong đình có kẹo và điểm tâm nàng ta làm, còn có y phục nàng ta tự may.
Buổi sáng Trần Dĩnh chơi ở sân đã chú ý tới những món quà này trước, nàng ta hò hét nói: "Mẫu thân, trong viện làm sao lại có đồ ăn?"
Đường Uyển đi ra kiểm tra, còn tưởng là Trần Mục trở về nhưng mà phía trên có phong thư.
Đây là Khương Phục Tiên để lại, trong thư nàng ta còn gọi mẫu thân của Trần Mục là bá mẫu, vẻ mặt của Đường Uyển kích động tươi cười, hai tay cũng đang run rẩy.
Xưng hô này đã cho Đường Uyển đủ mặt mũi.
Trong thư nói Trần Mục tu hành ở bí cảnh, có thể nhiều năm cũng không thể về nhà, Đường Uyển có chút nhớ con, nhưng nhìn thấy y phục Khương Phục Tiên làm cho bà ta, nháy mắt lực chú ý đã bị thu hút đi.
Đó là một chiếc váy dài màu xanh nhạt, chất vải sờ lên rất mượt mà, thoạt nhìn rất đẹp, Đường Uyển cười không khép miệng lại được.
Bà ta chưa từng được mặc chiếc váy nào đẹp như vậy, không thể chờ được để về phòng thử.
Chỗ này còn có hai bộ, chiếc váy nhỏ nhất định là của Trần Dĩnh, y phục màu xám đen là của Trần Nghiêm, Đường Uyển không biết nói cái gì cho phải.
Khương Phục Tiên là tông chủ của Lăng Vân tông, cường giả Kiếm Thánh uy chấn Bát Hoang, lễ vật nàng ta tặng so với linh đan diệu dược càng khiến cho Đường Uyển kích động.
Tâm ý quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đường Uyển cảm nhận được tâm ý của Khương Phục Tiên.
"Mẫu thân, con muốn ăn kẹo."
"Ăn đi."
Đường Uyển rất vui vẻ.
Nàng ta cầm lấy y phục trở lại phòng, sau đó lặng lẽ thay sang, rất vừa người, rất đẹp, sau khi mặc vào giống như trẻ hơn mười tuổi.
Đường Uyển không đem chuyện này đi khoe khoang, quan trọng nhất là mình vui vẻ.
Khương Phục Tiên thấy Đường Uyển vui mừng, Trần Dĩnh vui vẻ ăn kẹo, trong mắt nàng ta mang theo nụ cười, thỏa mãn rời khỏi Hắc Thạch thành.
Trong Táng Tiên địa, Thánh Dược viên.
Trần Mục đi sâu vào trong thánh dược.
Hắn cảm giác được linh mạch dưới lòng đất đang bắt đầu khởi động, nơi sâu trong Thánh Dược viên quả nhiên có thánh dược.
Đi qua mấy ngọn núi không cao, Trần Mục nhìn thấy một thảo nguyên xanh mướt, ở giữa thảo nguyên có một hung thú toàn thân đầy hỏa diễm.
Nó ngồi xổm ở nơi đó, trông như sư tử, có tai nhọn và răng nanh, rõ ràng là hung thú viễn cổ.
Con Tỳ Bà kia có tuổi cực kỳ lớn, thoạt nhìn khí huyết suy bại, nhưng cho dù như vậy, trên người nó cũng tản mát hung uy đáng kinh ngạc.
Trần Mục không tùy tiện đến gần.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng đang run rẩy.
Đó là nỗi sợ hãi ẩn giấu trong huyết mạch.
"Còn kinh khủng hơn Yêu Hoàng đụng phải ven đường, chẳng lẽ là Yêu Thánh?" Trần Mục thấp giọng nói
Cách xa đến như vậy cũng có thể cảm nhận được uy áp.
Cách Toan Nghê kia không xa có một gốc cây tiểu thụ hoàng kim cao một mét, trên cây có một loại quả màu vàng trong suốt, đó là thánh quả còn đang thai nghén.
"Bán Thục Thánh Quả!"
Trần Mục lần trước bỏ lỡ hoàng kim đào, thánh quả màu vàng này khiến hắn động tâm.
Trên cổ của Toan Nghê có xiềng xích màu đen nặng nề, nó hẳn là bị nhốt ở nơi này, hơn nữa thánh dược gần đó có cấm chế, yêu thú không có cách nào tới gần.
thánh dược cường đại ở ngay trước mắt, nhưng mà Toan Nghê chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
Trên người Toan Nghê còn có rất nhiều vết kiếm, những vết kiếm này có sâu có nông, quỹ tích cũng không giống nhau.
Mỗi khi có thiên kiêu tới Thánh Dược viên, con Toan Nghê này cũng sẽ bị vây đánh, bộ dáng suy yếu này của nó không chừng còn có thể kiên trì thêm mấy trăm năm.
Thánh quả trên cây thánh hẳn là bị hái rồi, nếu không thánh quả kia không có khả năng chưa chín được.
Trần Mục không xem nhẹ con Toan Nghê già này, hung thú như vậy cho dù sắp chết cũng có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố.
Lão Toan Nghê giương mắt nhìn lên, hai tròng mắt híp lại, nó nhìn Trần Mục lao tới, dao động trên người hắn cường hãn hơn những thiên kiêu trước kia cộng lại.
Trần Mục xuất hiện cách hung thú hơn mười mét, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trốn sau lưng Trần Mục, chỉ dám thò đầu ra nhìn lén.
"Quả thánh quả này, cần sáu ngàn năm mới có thể chín, đã rất nhiều năm không có thiên kiêu nào có thể cướp đi thánh quả từ trong tay ta." Lão Toan Nghê há miệng nói chuyện, nó nhìn Trần Mục, Hỏa Diễm trên người trở nên dày đặc.
Cỗ hung uy cường đại kia khiến cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch giả chết trên vai Trần Mục.
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn đang quan sát năng lượng trong cơ thể Lão Toan Nghê, hắn khẽ nhíu mày, trong cơ thể Lão Toan Nghê có năng lượng vượt xa Yêu Hoàng, trong cơ thể có rất nhiều vật chất màu vàng, nó có Chân Long Huyết Mạch nhiều hơn cả Trần Mục.
Chương 208 Thánh Dược viên (2)
Lão Toan Nghê có thể canh giữ thánh dược, đương nhiên là có đủ thực lực, đối đầu chính diện là không sáng suốt.
"Chúng ta giao dịch thì như thế nào?"
"Giao dịch?"
Trong mắt Lão Toan Nghê mang theo đề phòng, nó biết nhân loại giả dối, đây có thể là cái bẫy.
"Ta cởi bỏ xiềng xích cho ngươi, ngươi nhường thánh dược cho ta, cam đoan không làm thương tổn ta."
"Ha ha ha, xiềng xích này ngay cả ta cũng không thể phá bỏ, ngươi xác định có thể chém ra?"
"Có thể chém ra được hay không không nói, ngươi có đồng ý với ta hay không?"
"Được, ta đồng ý."
Lão Toan Nghê cũng muốn được tự do.
Có thể không dùng phương thức chiến đấu để giải quyết vấn đề, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, Trần Mục giơ tay lên, hô to: "Tuyết Phách!"
“..."
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Trên thảo nguyên rất yên tĩnh.
Lão Toan Nghê mở to đôi mắt, Trần Mục có chút xấu hổ, Tuyết Phách không có phản ứng với hắn.
"Vẫn là ta tự mình đến." Trần Mục bị ép lấy Thanh Vân Kiếm ra, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng thông minh chạy đến chỗ xa để trốn.
Khi hắn xuất ra Thanh Vân Kiếm, Lão Toan Nghê cảm giác sức mạnh của bản thân bị áp chế, nó đề phòng nhìn Trần Mục, thanh kiếm kia không đơn giản, có lẽ thật sự có thể chặt đứt được xiềng xích.
Trần Mục vung kiếm chém về phía xiềng xích.
Choang!
Cánh tay Trần Mục cũng chấn động, nhưng mà xiềng xích không bị đứt, phía trên chỉ có vết kiếm chém xuống.
Lão Uyên Nghê khiếp sợ, có thể chém ra được vết xước trên xiềng, thanh kiếm này cực kỳ bá đạo.
Vừa rồi Trần Mục chỉ dùng sức mạnh thuần túy của thân thể để thử xem, còn chưa sử dụng toàn bộ lực lượng.
"Lần nữa!"
Lần này Trần Mục vận dụng toàn bộ lực lượng.
Đồng thời thúc dục Kiếm Thể Bá Đạo và Chân Long Huyết Mạch, thân hình của Trần Mục cao lên, Long Văn trên cánh tay phải sống động.
Lão Toan Nghê cảm giác được sức mạnh khiến cho trái tim nó rung động, cỗ lực lượng kia cứ như là Chân Long Âu Tử.
Nếu là lúc đỉnh phong đương nhiên nó không sợ, nhưng bây giờ xương cốt này đã chịu không nổi sự giày vò, nếu bọn họ thật sự đối đầu với nhau, chỉ sợ là lưỡng bại câu thương.
Trần Mục lại vung kiếm, cùng lúc kim sắc kiếm quang hạ xuống, phát ra một tiếng vang!
Dây xích màu đen bị chém gãy.
Mà đạo kiếm quang kia còn chém rách cả mặt đất, vết kiếm chém xuống kéo dài mấy trăm mét, sâu đến hơn mười mét, uy lực có thể tưởng tượng được.
Lão Toan Nghê đã thành công thoát khỏi xiềng xích.
Trần Mục tiêu hao một nửa sức mạnh toàn thân.
Hắn bộc phát ra kiếm quang rất mạnh, chém trúng xiềng xích rất dễ dàng, nhưng chém trúng Lão Toan Nghê lại rất khó, thật sự giao phong chính diện thì thắng bại khó nói.
"Đa tạ tiểu hữu, Bán Thục Thánh Quả này thuộc về ngươi." Lão Toan Nghê thu liễm uy áp, sau đó chân đạp hỏa vân biến mất trên thảo nguyên.
"Đáng tiếc, vẫn là Bán Thục Thánh Quả, ta cũng không thể chờ ngươi thêm mấy ngàn năm được."
Trần Mục đem thánh quả màu vàng trong suốt kia hái xuống, cho dù là Bán Thục Thánh Quả thì so với linh dược cực phẩm thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vui mừng chạy đến gần, Trần Mục đột nhiên nhíu mày, nhìn đoàn sương đen cách đó không xa, lập tức thu hồi thánh dược.
Đoàn sương đen kia trong chớp mắt đi tới thảo nguyên, trong đó có con ngươi đỏ tươi lớn hơn cả đèn lồng, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sau khi nhìn thấy cũng sợ tới mức ôm chặt bắp chân Trần Mục, chúng nhắm mắt run rẩy.
Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn nắm Thanh Vân Kiếm, trong mắt hiện lên kim quang.
Trong sương đen có một con kỳ lân đen thui mạnh hơn Lão Toan Nghê nhiều, thực lực cũng mạnh hơn cả Lâu Nhạc Dương.
Bỗng nhiên sương đen tiêu tán đi, một nam tử mặc hắc y từ trong sương mù đi ra, hắn ta chắp hai tay sau lưng, mái tóc đen phiêu dật, dung nhan tà mị, đẹp hơn cả nhiều nữ tử, ngoại trừ đôi mắt màu đỏ kia ra, thoạt nhìn không có gì khác với người bình thường.
Yêu thú có thể hóa hình thì ít nhất cũng là Yêu Hoàng cảnh, nam tử áo đen trước mắt đang ở đỉnh phong, so với Lão Toan Nghê kia thì càng khó đối phó hơn.
"Trên người của ngươi có mùi hương quen thuộc." Trong mắt nam tử hắc y mang theo kiêng kỵ.
Trần Mục kinh ngạc, sau đó nghi hoặc nói: "Ngươi đã gặp sư tỷ của ta?"
"Khó trách, hóa ra là sư đệ của Khương Phục Tiên, khó trách ta cảm thấy quen thuộc."
"Nếu ngươi biết sư tỷ ta, vậy thì không nên trêu chọc ta." Trần Mục cảnh cáo.
Nam tử hắc y đi tới gần, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị: "Ta là Dục Ảnh của Minh Xà tộc, không biết tiểu sư đệ đây xưng hô như thế nào?"
Trần Mục không dám buông lỏng cảnh giác, thản nhiên nói: "Lăng Vân tông, Trần Mục!"
"Thì ra là Trần sư đệ, ta và sư tỷ ngươi là bằng hữu, không cần căng thẳng." Dục Ảnh cười ha ha, thoạt nhìn tương đối nhiệt tình.
Trần Mục vừa mới nhìn thấy sự kiêng kỵ nồng đậm trong mắt Dục Ảnh, hắn ta hẳn là rất sợ Khương Phục Tiên: "Sư tỷ ta từng vào Táng Tiên địa?"
"Đương nhiên, năm đó nàng ta thiếu chút nữa đem Táng Tiên địa đánh thủng! Bây giờ nàng ta hẳn là còn khủng khiếp hơn." Bây giờ Dục Ảnh hồi tưởng lại cũng cảm thấy sợ hãi.
Trần Mục nghe vậy cũng khiếp sợ.
Tiểu bối Kiếm Vương mới có thể tiến vào Táng Tiên địa, vị hôn thê khi còn trẻ cũng mãnh liệt như vậy sao?
Dục Ảnh nhìn gốc cây thánh kia, không khỏi cảm khái nói: "Năm đó Lão Toan Nghê kia chính là Vương Giả của Thánh Dược viên, lại bị Khương Phục Tiên đánh bại, nếu không nó cũng sẽ không suy bại nhanh như vậy."
"Còn ngươi thì sao?"
"Chúng ta là bằng hữu, làm sao có thể động thủ, ta còn cho Khương sư tỷ ngươi mấy gốc đại dược."
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Dục Ảnh, nhưng nỗi sợ hãi sâu trong mắt hắn sẽ không nói dối.
Dục Ảnh không khỏi thất thần, nhớ năm đó hắn ta bị Khương Phục Tiên đánh không thành hình rắn, lấy ra mấy gốc đại dược mới bảo mệnh, nhỏ giọng nói: "Ta ở Thánh Dược viên tu luyện mấy ngàn năm, lại thôn phệ lượng lớn linh dược, thực lực của chúng ta hẳn là không chênh lệch bao nhiêu."
Ngay cả khi đã trở nên mạnh mẽ hơn, hắn ta vẫn sợ hãi.
Trần Mục chắp tay mỉm cười nói: "Ta còn có việc, sau này có cơ hội gặp lại."
"Trần sư đệ, khoang đã, nơi đó có một gốc thánh dược có thể nói là cực phẩm, ngươi có muốn không?" Dục Ảnh vội vàng mở miệng giữ lại Trần Mục.
Chương 209 Thánh Dược viên (3)
Thánh dược cực phẩm, cho dù là cường giả Kiếm Thánh cũng sẽ đỏ mắt, Trần Mục cảm giác Dục Ảnh không đúng lắm: "Ngươi có mục đích gì?"
"Ta dẫn ngươi đi lấy thánh dược cực phẩm, có thể có được hay không thì tùy thuộc vào năng lực của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta rời khỏi Táng Tiên địa."
Dục Ảnh nhìn thấy Trần Mục và Lão Toan Nghê giao dịch, thanh Thanh Vân Kiếm kia có được sức mạnh đặc biệt, cho nên muốn giao dịch với hắn.
Thánh Dược viên có tồn tại cấm chế, Dục Ảnh không cách nào rời đi, Trần Mục khẽ lắc đầu: "Xin lỗi, loại cấm chế này ta cũng bất lực.”
Dục Ảnh nhìn chằm chằm vào Thanh Vân Kiếm của Trần Mục: "Thanh kiếm này có thể quấy nhiễu cấm chế của Thánh Dược viên, ngươi chỉ cần hỗ trợ, ta có thể cho ngươi rất nhiều chỗ tốt."
Thanh Vân Kiếm có quy tắc phong ấn rất mạnh, có lẽ có thể quấy nhiễu cấm chế nơi này, nhưng thả Dục Ảnh ra, hắn ta rất có thể làm loạn ở bên ngoài.
"Trần sư đệ, ngươi chỉ cần hỗ trợ, ta ra ngoài sẽ giới thiệu Xà mỹ nữ cho ngươi, đảm bảo ngươi sẽ thích."
"..."
Trần Mục hoàn toàn không quan tâm.
"Ta giúp ngươi rời khỏi Thánh Dược viên, ngươi ở bên ngoài làm loạn ta chính là tội nhân." Trần Mục thản nhiên nói.
Vẻ mặt của Dục Ảnh trịnh trọng nói: "Ta thề với trời, tuyệt đối sẽ không lạm sát vô tội."
"Cách trăm năm sẽ có tiểu bối thiên kiêu tiến vào Thánh Dược viên tìm kiếm đại dược, nếu ta lạm sát vô tội, bọn họ ngay cả cơ hội rời khỏi Thánh Dược viên cũng không có."
"Nếu như có thể để cho ta lưu lại cấm chế trong thức hải của ngươi, ta sẽ tin tưởng ngươi." Trần Mục nhìn Dục Ảnh.
Lưu lại cấm chế trong thức hải, sinh tử đều do Trần Mục nắm giữ, đôi mắt của Dục Ảnh mang theo kiên quyết, mi tâm hắn ta xuất hiện huyết sắc văn lộ, đó là tộc văn của Minh Xà tộc viễn cổ, chỉ có chủng tộc có huyết mạch cường đại, hậu bối mới có thể có được tộc văn.
"Ta lấy tộc văn ra thề, sau khi đi ra ngoài nếu lạm sát vô tội, tất sẽ bị thiên phạt, tan xương nát thịt!" Đạo huyết văn kia bay lên trời, huyết quang bay thẳng lên trời.
Huyết thệ!
Đây là dùng khi ký kết khế ước, sau khi lập thề ước, nếu vi phạm sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
Dục Ảnh phát huyết thệ.
Trần Mục đương nhiên không lo lắng nữa.
"Được rồi."
"Ta có thể giúp ngươi rời đi." Trần Mục cũng cảm thấy hứng thú với gốc thánh dược cực phẩm kia.
Dục Ảnh bay lên trời, Trần Mục theo sát phía sau, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ôm chặt bắp chân Trần Mục, hai người bọn nó đang nhắm mắt giả chết.
Nơi sâu nhất của Thánh Dược cốc.
Xung quanh có năng lượng thiên địa nồng đậm, hơn nữa còn có năng lượng tinh thần rất mạnh.
Gốc thánh dược cực phẩm kia ở giữa thảo nguyên lõm xuống, xung quanh sinh cơ khô héo, nhưng chắc chắn nơi thánh dược sinh trưởng phải dồi dào mới đúng.
Trần Mục cảm giác được nơi này quỷ dị.
Gốc thánh dược kia là đóa hoa phát ra lam quang, cánh hoa chỉ lớn bằng cái móng tay, ở giữa không có nhụy hoa, mà là đạo lam sắc hỏa diễm.
Đó là một loại thánh dược đang cháy.
Trần Mục quan sát cấm chế xung quanh, khẽ nhíu mày, cấm chế nơi này chẳng những hạn chế yêu thú, còn hạn chế thiên kiêu nhân tộc tới gần.
"Thanh kiếm của ngươi rất đặc biệt, có lẽ có thể phá vỡ cấm chế nơi này." Dục Ảnh nhắc nhở.
Trần Mục thúc dục Thanh Vân Kiếm phong cấm quy tắc, bao phủ lam sắc thánh dược, nơi cấm chế xuất hiện ba động, phía trước có quang mạc kim sắc lóe lên.
Quang mạc là bản thể của cấm chế, Trần Mục nắm Thanh Vân Kiếm, dễ dàng xé rách một khoảng trống, chậm rãi đi về phía gốc lam sắc thánh dược kia.
Trong mắt của Dục Ảnh mang theo sắc mặt vui mừng, kiếm của Trần Mục quả nhiên có hiệu quả đối với cấm chế, hắn ta cuối cùng cũng có cơ hội rời khỏi Thánh Dược viên, trong này quá nhàm chán, ngay cả nữ yêu xinh đẹp cũng không có.
Trong quá trình tiếp cận.
Trần Mục nhận thấy có gì đó không ổn.
Hắn nhìn ngọn lửa màu lam kia đang đung đưa theo quy luật cẩn thận quan sát, bên trong hình như có một khuôn mặt quỷ dị đang mỉm cười với Trần Mục.
Sống lưng Trần Mục đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Hắn còn quan sát kỹ vào gốc rễ của đóa hoa kia, phát hiện một sự tồn tại càng khủng bố, phía dưới gốc thánh dược kia chôn cất một tuyệt thế tiên nữ mặc xiêm y đỏ tươi.
Nữ tiên kia thuần khiết thần thánh, đoan trang diễm lệ, chỉ cần liếc mắt một cái, thiếu chút nữa đã bị đoạt hồn.
Gốc lam sắc thánh dược kia cắm rễ ở mi tâm của tiên nữ, thánh dược tương thông với trong đầu tiên nữ.
"Đây là hoa não?" Trần Mục khiếp sợ, rốt cuộc là hoa mọc ra trong đầu, hay là thông qua thủ đoạn đặc biệt để tiên nữ làm chất dinh dưỡng.
Cho dù là bằng cách nào cũng rất đáng sợ.
Gốc thánh dược này quá quỷ dị, cho dù đưa cho Trần Mục, hắn cũng sẽ không sử dụng.
Trần Mục quyết đoán rời xa gốc lam sắc thánh dược kia, Dục Ảnh khó hiểu nói: "Đây chính là thánh dược cực phẩm, thậm chí có thể lột xác thành tiên dược."
"Gốc thuốc kia không sạch sẽ!"
Trần Mục có chút sợ hãi, lấy tuyệt thế tiên nữ làm chất dinh dưỡng, thánh dược như vậy rất kinh khủng.
Để làm thù lao, Dục Ảnh dẫn Trần Mục đến trong Thánh Dược viên tìm được hơn mười gốc Linh Dược cực phẩm.
Trần Mục thông qua Thanh Vân Kiếm, thành công mang Dục Ảnh rời khỏi Thánh Dược viên.
Dục Ảnh rời khỏi Thánh Dược viên kích động nói: "Đa tạ Trần sư đệ đã ra tay tương trợ, sau này đến Minh giới, ta sẽ giới thiệu Xà mỹ nữ cho ngươi."
Nói xong Dục Ảnh hóa thành đoàn sương đen rồi biến mất.
"..."
"Ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ."
Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn ôm Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lên, trở lại Thánh Dược viên, linh khí nơi này nồng đậm, rất thích hợp bế quan.
Hắn tìm thấy hang động bí mật, và sau đó lấy ra Bán Thục Thánh Quả thu được từ chỗ Lão Toan Nghê.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn chằm chằm và Trần Mục.
"Meo meo~"
Hai tiểu tử cũng rất đói.
Trần Mục rạch ra thánh quả, có chất lỏng màu vàng nhỏ giọt, hai tiểu tử mỗi con uống hai giọt, nhanh chóng nằm sấp ngủ bên cạnh Trần Mục.
thánh quả này ẩn chứa năng lượng bàng bạc, hai giọt này cũng đủ để chúng nó hấp thu rất lâu.
Trần Mục sử dụng cả một quả thánh quả, cả người hắn bao phủ trong niết bàn hỏa Quang, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng may mắn được bao phủ trong Hỏa Quang.
Sau khi Trần Mục hấp thu năng lượng trong thánh quả, cảnh giới của hắn lại tăng lên thêm lần nữa.
Chương 210 Tinh Lạc hồ (1)
Lăng Vân tông, Tử Vân phong.
Ánh mặt trời trên núi rực rỡ, Khương Phục Tiên và Triệu Phi Yến ngồi nói chuyện phiếm bên ngoài động phủ.
"Phi Yên, con đã đạt tới Kiếm Vương đỉnh phong, đã đến lúc đột phá rồi." Khương Phục Tiên nhìn Triệu Phi Yến, trong mắt mang theo kỳ vọng.
Triệu Phi Yến có chút kinh ngạc: "Sư phụ, con còn muốn đoạt lại đệ nhất Thiên bảng, hơn nữa mấy năm nữa Táng Tiên địa sẽ mở ra."
Khương Phục Tiên trịnh trọng nói: "Thiên bảng không quan trọng, sư phụ tin tưởng năng lực của con, con cứ chuẩn bị đột phá, sư phụ sẽ tặng cho con tạo hóa khác."
Vẻ mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yến mang theo nghi hoặc: "Sư phụ, so với tạo hóa của Táng Tiên địa thì sao?"
"Tạo hóa ở Táng Tiên địa đương nhiên càng nhiều, sư phụ chỉ có thể cho con vào Lăng Vân các." Khương Phục Tiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yến.
"Lăng Vân các!"
Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo kích động.
Lăng Vân các là cấm địa của Lăng Vân tông, chỉ có tông chủ hoặc là tiểu bối tông chủ lựa chọn mới có thể tiến vào Lăng Vân các, bên trong có truyền thừa của các đời tông chủ.
Tiến Lăng Vân các cũng có nghĩa là ứng cử viên của tông chủ, tương lai rất có khả năng trở thành tông chủ, đó là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời Triệu Phi Yến.
Trong đó không chỉ có truyền thừa tạo hóa, mà còn được nhiều sự chấp nhận, có thể được sư phụ chấp nhận, Triệu Phi Yến vui vẻ hơn so với nhận được phần thưởng gì đó.
"Sư phụ, gần đây con đã rất lâu không thấy sư thúc, sao hắn lại biến mất?"
Triệu Phi Yến có hỏi thăm Trần Mục, nhưng không ai biết tin tức gì của hắn.
"Hắn ở bên ngoài tu hành."
Khương Phục Tiên không muốn nói nhiều về Trần Mục, nàng ta chậm rãi đứng dậy, để lại bình bạch ngọc, dịu dàng nói: "Phi Yến, những đan dược này có thể giúp con đột phá, chờ sau khi đột phá xong, sư phụ sẽ đưa con vào Lăng Vân các."
"Đa tạ sư phụ." Triệu Phi Yến đứng dậy, trên mặt là nụ cười ngập tràn vui sướng.
So với huyết mạch đặc biệt của Lâm Diệu Ngữ, chiến tích huy hoàng của Trần Mục, Triệu Phi Yến với tư cách là đại sư tỷ của Lăng Vân tông, có vẻ có chút bình thường.
Tiêu Vân đuổi sát phía sau, còn có tiểu bối thiên kiêu như Thẩm Trạch và Triệu Tư Tư, bây giờ áp lực của Triệu Phi Yến cực kì lớn, trong khoảng thời gian này nàng ta cũng đang khắc khổ tu luyện, không dám lơ là.
Hôm nay Khương Phục Tiên giá lâm đến Tử Vân phong, tán gẫu với nàng ta rất nhiều, sau khi được sư phụ chấp nhận, lòng tin của Triệu Phi Yến đã tăng lên gấp bội.
"Sư phụ, con vừa đột phá đã tiến vào Lăng Vân các, có thể có người lên tiếng phản đối không?"
"Ai dám phản đối sư phụ?"
Khương Phục Tiên nhướng mày sau đó rời đi, Triệu Phi Yến hưng phấn cầm lấy bình bạch ngọc, trong mắt tràn đầy kích động: "Vẫn là sư phụ thương con nhất."
Chỉ cần vào Lăng Vân các, là có thể thực sự có thân phận của thiếu tông chủ, Triệu Phi Yến quyết định mau chóng đột phá, sớm tiến vào Lăng Vân các tiếp nhận truyền thừa một chút.
Khương Phục Tiên tới Ngạo Kiếm phong.
Nàng ta ngâm chân trong dòng suối phía sau núi, sau khi nghỉ ngơi thoải mái thì đến sườn núi cắt tỉa hoa cỏ, xung quanh đã được xử lý gọn gàng sạch sẽ.
Khương Phục Tiên nhàn nhã nằm trong rừng trúc.
Là tông chủ của Lăng Vân tông, cuộc sống của nàng ta tương đối nhàn nhã, cho dù có thời gian làm việc cũng là tận lực giao cho Tần Nghê Thường.
Nửa năm sau, Táng Tiên địa, Thánh Dược viên.
Kim quang rực rỡ tràn ra khỏi hang động.
Trần Mục mở con ngươi màu vàng ra, lần bế quan này của hắn chẳng những hấp thu Bán Thục Thánh Quả, mà còn sử dụng hết các linh dược cực phẩm để luyện hóa.
Hắn đã thành công mở được Kiếm Cung trong thân thể, bên trong Kiếm Cung có không gian rất lớn, bên trong có kim sắc hải dương, bản mạng kiếm treo ở giữa.
Nơi này có thể dung nạp linh lực càng lớn.
Kim Bản Mệnh Kiếm vừa đúng hai mét.
Vừa đúng hai mét, cũng có nghĩa là thực lực bây giờ của Trần Mục là Nhị phẩm Kiếm Hoàng sơ kỳ.
Chiều dài của bản mệnh kiếm có liên quan đến thực lực, thực lực càng mạnh thì bản mệnh Kiếm Cung càng dài.
Trần Mục nhìn thấy ở trong sách cổ, từng có cường giả tu luyện ra cự kiếm đâm xuyên bầu trời.
Bản mệnh kiếm dài hai mét không tính là cái gì, chỉ là ở thời đại bây giờ, Kiếm Hoàng thì cũng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đặt ở phía sau Tiên Môn, Kiếm Hoàng có thể tính là cái gì?
Trần Mục không có kiêu ngạo.
"Meo~"
"Meo meo~"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngồi xổm, ánh mắt bọn chúng chờ mong nhìn vào Trần Mục.
Trần Mục lấy ra một chuỗi linh quả màu tím, linh quả lớn như quả việt quất, nhìn có vẻ nhỏ, bên trong có rất nhiều năng lượng.
Hắn đích thân cho chúng ăn linh quả
Sau đó Trần Mục đặt linh quả trên mặt đất, nghiêm túc nói: "Không được giành giật, hiểu chưa?"
"Meo meo."
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch gật đầu.
Hai tiểu tử nằm sấp xuống ăn linh quả, màu sắc của chúng không giống nhau, nhưng tư thế ăn uống và động tác vẫy vẫy cái đuôi sang trái phải lại giống nhau.
Trần Mục khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của chúng nó, có thể cảm nhận được linh lực sinh ra trong cơ thể chúng, có thể sinh ra linh lực cũng đã bất phàm.
"Không biết tạo hóa nào ở gần đây." Trần Mục lấy bản đồ ra quan sát, hắn chuẩn bị đi hết Tạo Hóa địa ở Táng Tiên địa một lượt.
Sau khi Tiểu Bạch ăn no, nhìn Tiểu Hắc đang ngấu nghiến bên cạnh, bàn tay nhỏ đầy thịt đánh lên đầu nó, Tiểu Hắc tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Meo~"
Tiểu Hắc đuổi theo, Tiểu Bạch chạy.
Chúng nó "đánh nhau" trong hang động.
"Đến đây!"
Trần Mục nghiêm túc nói.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngoan ngoãn đến gần, bọn nó đều cọ vào ống quần của Trần Mục, ánh mắt Tiểu Hắc ủy khuất kêu: "Mao mao ~"
Trần Mục gõ gõ đầu Tiểu Bạch.
Chúng nó nhát gan, thích chơi đùa trong tổ, Tiểu Bạch thích chơi, Tiểu Hắc thích ăn, Tiểu Bạch phản ứng nhanh nhẹn, Tiểu Hắc tương đối chậm chạp.
Sau khi được dạy.
Tiểu Bạch nghe lời rất nhiều.
Hai đứa nó đồng thời duỗi thắt lưng, bộ dạng lười biếng, thoải mái lăn lộn dưới ánh mặt trời.
Trần Mục đang nghiên cứu bản đồ, gần đó có hai Tạo Hóa địa cách rất gần nhau.
Tinh Lạc hồ và Đăng Tiên địa.
Trần Mục quyết định đến Tinh Lạc hồ trước, bởi vì nơi đó không có màu đỏ, tương đối an toàn, Đăng Tiên địa có gạch đỏ để sau tương đối thích hợp hơn.