• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186 Chấn động Hoang

Dư Tung bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện nữa, Kỳ Lâm nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Lần này Tà tông hành động, có để lộ ra chúng ta không?”

“Đại trưởng lão, ngài yên tâm, chuyện này bao gồm cả các Thánh tử đều không biết, Nam Cung Húc, Dạ Xoa, Lâu Nhạc Dương đều bị giết, chỉ có Hàn Giang Tuyết biết rõ chuyện này, nàng ta đã trốn khỏi Hoang Châu, trưởng lão không cần lo lắng.” Dư Tung nhanh chóng trả lời.

Chuyện này Dư Tung không dám qua loa.

Nếu như Khương Phục Tiên giết tới đây thì sẽ rất phiền phức.

Kỳ Lâm chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói: “Sau này Hàn Giang Tuyết sẽ dùng việc này để nắm chuôi uy hiếp chúng ta, có cơ hội thì hãy xử lý đi.”

“Đã hiểu.”

Dư Tung nhanh chóng gật đầu.

Kỳ Lâm không nhịn được thở dài: “Thật đáng tiếc, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như thế nữa, ai có thể ngăn được hắn quật khởi? Chanh chừng Lăng Vân tông cho ta, nếu như Khương Phục Tiên rời khỏi, lập tức thông báo cho ta.”

“Tuân mệnh.”

Dư Tung rời khỏi cấm địa.

Xung quanh cấm địa chất đầy xương trắng.

...

Lăng Vân tông.

Trần Mục đang uống trà ở Trích Tinh phong.

Ngôi viện này của sư tôn tràn đầy sức sống.

Hắn và sư tôn nói đến chuyện Tà tông ám sát xuất hiện trong Thanh Vân đại hội, Tô Mân thở dài nói: “Đáng tiếc là Hồng sư huynh của con đã ra đi, nếu như nó còn sống, e rằng đã giết đến Thánh Kiếm sơn.”

“Sư tỷ nói tỷ ấy muốn bái phỏng Thánh Kiếm sơn.” Trần Mục hơi cau mày, có chút lo lắng.

Sắc mặt Tô Mân bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười: “Lăng Vân tông đã khiêm tốn rất nhiều năm, rất nhiều thế lực đều đã quên rằng Lăng Vân tông vẫn là bá chủ của Hoang Châu, sư tỷ của con ra ngoài đi một chuyến cũng tốt.”

Trần Mục thấy sư tôn không hề lo lắng, hắn cảm thấy lo lắng của mình có hơi dư thừa.

“Sư tôn, Bạch Viên trong Thanh Vân bí cảnh rất giống ngài, nó sống trong nhà gỗ, canh giữ Thanh Vân sơn.”

“Bạch Viên đó vô cùng lợi hại, đưa cho nó chuôi kiếm, nó có thể phá thủng bầu trời.”

Trần Mục biết sư tôn rất mạnh, ngay cả ông ấy cũng phải tán dương lão Bạch Viên, có thể thấy được sự phi thường của nó, cũng chẳng trách Thanh Vân Kiếm Tiên không yên tâm.

“Sư tôn, ngài đã từng gặp Kiếm Tiên chưa?”

“Kiếm Tiên còn sống thì chưa từng gặp, Kiếm Tiên ngã xuống thì đã gặp rồi.”

“Sư tôn, ngài có thể Kiếm Khai Tiên Môn không?”

“Có thể, nhưng không cần thiết.”

“Tại sao ạ?”

”Sau khi ta rời đi, ai sẽ bảo vệ Lăng Vân tông.” Trong mắt của Tô Mân là Lăng Vân tông.

Trần Mục hiểu rõ, đối với sư tôn mà nói, việc quan trọng nhất chính là bảo vệ Lăng Vân tông, đây là chuyện mà ông ấy cảm thấy có ý nghĩa nhất đời này.

“Khương sư tỷ có rời đi không ạ?”

Trần Mục nghĩ đến Khương Phục Tiên, nàng ta đã mạnh đến độ búng tay là phá vỡ các vì sao, Kiếm Khai Tiên Môn ắt hẳn là không khó.

Tô Mân nhìn về phía bầu trời sao rực rỡ: “Nó không thuộc về nơi này, đã định trước sẽ rời đi.”

Vẻ mặt Trần Mục hơi ngạc nhiên, vị hôn thê bỏ trốn thì phải làm sao? Khuôn mặt nhỏ của hắn nghiêm túc nói: “Sư tôn, đại khái Khương sư tỷ khi nào thì rời đi?”

“Đợi đến khi có tiểu bối có thể tiếp nhận vị trí của nó, sư tỷ của con sẽ rời đi.”

“Vậy thì được.”

Trần Mục bị dọa không nhẹ, cũng may tiểu bối của Lăng Vân tông vẫn còn cần thời gian rất dài.

Tô Mân cười ôn hòa nói: “Ngược lại con rất có tiềm năng tiếp nhận vị trí của Khương Phục Tiên.”

“Sư tôn, cho dù là tông chủ hay là vị trí của Trưởng Lão viện, con cũng đều không cần.” Trần Mục lắc đầu, hắn không muốn sống quá mệt mỏi.

Kiếm tu hẳn là nên tiêu dao tự tại.

Tô Mân gật đầu cười nhẹ: “Tần sư tỷ của con lại đang nhớ nhung vị trí đó.”

Trần Mục có thể cảm nhận được điều đó, có điều Khương Phục Tiên có đệ tử chân truyền là Triệu Phi Yến, vị trí tông chủ hẳn là sẽ không truyền cho Tần Nghê Thường.

“Phỏng chừng Khương Phục Tiên sẽ sớm rời đi, nếu không thì mầm giống tốt như con sao nó lại nhường cho vi sư.” Tô Mân cười rất vui vẻ, thu nhận Trần Mục làm đồ đệ, là chuyện vui vẻ nhất của ông ta trong mấy năm nay.

Đặc biệt là Trần Mục còn lấy được Vô Song, thành thạo Trảm Đoạn Kiếm Thế, Tô Mân cực kỳ hài lòng.

Đối với quyết định của Khương Phục Tiên, Trần Mục có quan điểm khác, tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn được.

Hai sư đồ bọn họ trò chuyện từ cuộc sống cho đến tu hành, trò chuyện từ đêm khuya đến sáng sớm, Trần Mục đã hỏi Tô Mân rất nhiều vấn đề, bao gồm cả lĩnh vực và kiếm đạo.

Trời tờ mờ sáng, Trần Mục đi đến Lăng Vân phong, hắn chuẩn bị tìm Khương Phục Tiên để trò chuyện, nhưng nửa đường lại đụng phải Triệu Phi Yến đang cưỡi Băng Điểu màu tuyết.

“Ấy?”

Mặt Trần Mục đầy vẻ chấn kinh.

Triệu Phi Yến mặc chiếc váy dài chạm đất màu tuyết.

Dáng người kiêu hãnh ban đầu bị chiếc váy che khuất, mái tóc dài nhuộm thành màu bạc, xõa ra trên đầu vai, mặt che khăn voan mỏng, suýt chút nữa là Trần Mục không nhận ra.

“Triệu Phi Yến?”

Vẻ mặt Trần Mục đầy dấu chấm hỏi, hắn bước lên ngăn Triệu Phi Yến lại: “Sao ngươi lại ăn mặc thế này?”

“Giống không?”

“Không nói chuyện, cũng khá giống.”

Nhìn từ xa cũng khá giống Khương Phục Tiên, nhưng nhìn gần là có thể nhận ra manh mối, khí chất của bọn họ, chênh lệch rất xa, nhiều nhất là hình dáng tương tự.

Triệu Phi Yến có chút kiêu ngạo nói: “Sư tôn bảo ta ăn mặc thế này đi đến Ngũ Tiên giáo.”

“Ngũ Tiên giáo?”

Trần Mục hơi ngây ra.

Triệu Phi Yến cũng không hiểu: “Ta cũng không biết nguyên nhân, mệnh lệnh của sư tôn cứ chấp hành thật tốt là được, tiểu sư thúc chúng ta gặp lại sau.”

Trần Mục nhìn theo Triệu Phi Yến rời đi, lúc nàng ta ra khỏi Lăng Vân tông, Tằng Trường Sinh và mười mấy vị cường giả Kiếm Hoàng cũng rời đi theo nàng ta.

“Bọn họ đi đến Ngũ Tiên giáo? Đây là kế nghi binh.” Trần Mục bỗng nhiên hiểu ra.
Chương 187 Chấn động Hoang Châu (2)

Bây giờ Triệu Phi Yến đã giả trang thành dáng vẻ của Khương Phục Tiên đi đến Ngũ Tiên giáo, có thể thu hút sự chú ý của các danh tông, như vậy có thể khiến Thánh Kiếm sơn không thể phòng vệ.

Đám người Triệu Phi Yến rời đi với thanh thế to lớn.

Trần Mục đi đến Lăng Vân phong, hắn nhìn thấy Khương Phục Tiên trên đỉnh núi: “Sư tỷ, tỷ đúng là vô cùng thông minh, lại có thể nghĩ đến chuyện dùng kế nghi binh.”

Khương Phục Tiên quấn lấy tóc bạc bên tai, tư thế ưu nhã: “Tiểu sư đệ, đệ đến Lăng Vân phong có việc gì sao?”

“Muốn hỏi sư tỷ khi nào thì rời đi.”

“Tối nay rời đi.”

Trần Mục nhanh chóng nói bổ sung: “Sư tỷ, đệ hỏi là khi nào thì tỷ rời khỏi Vạn Tượng đại lục.”

Khương Phục Tiên cười xinh đẹp: “Đợi đến khi đệ không còn cần sư tỷ bảo vệ nữa.”

“Chắc hẳn ngày đó sẽ không quá xa.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên vô cùng mê hoặc.

Lúc mình không cần vị hôn phu, há chẳng phải là vô địch ở Vạn Tượng đại lục ư?

Khuôn mặt nhỏ của Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đệ sẽ cố gắng vượt qua tỷ, đến lúc đó đệ bảo vệ tỷ.”

Bước chân của Khương Phục Tiên di chuyển, nàng ta xuất hiện ở trước mặt Trần Mục, sau đó vươn bàn tay mảnh khảnh như băng ngọc, ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Trần Mục vò nhéo, thích thú nói: “Vậy đệ phải cố gắng đấy.”

“...”

“Sư tỷ.”

“Ừm.”

“Đệ có thể ra đề nghị với tỷ không?”

“Tất nhiên là được.”

“Sau này tỷ có thể đừng sờ mặt, nhéo tai hay xoa đầu đệ nữa không, như thế đệ rất mất mặt.”

“Đề nghị rất tốt.”

“Nhưng sư tỷ không chấp nhận.”

...

Đám người Triệu Phi Yến đã đi xa Lăng Vân tông.

Tai mắt của Thánh Kiếm sơn chú ý đến cường giả của Lăng Vân tông trước, bọn họ nhìn thấy Khương Phục Tiên do Triệu Phi Yến giả trang, lần lượt bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng nhìn thấy phương hướng mà đám người Triệu Phi Yến đi không phải là đến Thánh Kiếm sơn, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Đám người Triệu Phi Yến đi đến Ngũ Tiên giáo, các thế lực dọc đường đều nhao nhao kinh sợ, bọn họ nhìn thấy Lăng Vân tông phái đi nhiều cường giả như vậy, hơn nữa còn có cả “Khương Phục Tiên” tự mình dẫn đội, đây là muốn diệt phái?

Rất nhanh, mọi người đã chú ý đến phương hướng các cường giả Lăng Vân tông đang đi là đến Ngũ Tiên giáo.

“Bọn họ muốn đến Ngũ Tiên giáo!”

“Ta nghe nói lần này tiểu sư thúc của Lăng Vân tông suýt chút đã bị Tà tông giết hại trong Thanh Vân bí cảnh, chẳng lẽ là có liên quan đến Ngũ Tiên giáo?”

“Ân oán giữa Ngũ Tiên giáo và Lăng Vân tông rất sâu, lần này có tám chín phần là bọn họ đến tính sổ.”

Hoang Châu có rất nhiều cường giả ôm theo tâm lý xem kịch đi đến Ngũ Tiên giáo, bọn họ muốn xem náo nhiệt.

Tai mắt của Thánh Kiếm sơn lập tức quay về bẩm báo.

Ngày hôm sau.

Ngũ Tiên giáo nhận được tin tức ở tiền phương gửi về.

Chỗ tông môn bọn họ đang ở là khu vực đồng bằng, bởi vì núi cao năm đó đều bị san bằng, thành cung điện vạn gian như hiện nay, bọn họ nghe nói cường giả của Lăng Vân tông giết đến Thánh Kiếm sơn, hơn nữa còn do Khương Phục Tiên dẫn đầu, trên dưới Ngũ Tiên giáo đều như kiến bò trên chảo nóng.

Các chưởng giáo của Ngũ Tiên giáo đều sợ đến toát mồ hôi lạnh, bóng đen kéo dài mấy ngàn năm cứ lởn vởn không đi, nghe thấy Lăng Vân tông giết tới, đều sắp bất tỉnh đến nơi.

Chưởng giáo Vương Huyền dứt khoát hạ lệnh rút lui.

Rất nhanh Ngũ Tiên giáo đã trở nên lặng ngắt như tờ, toàn bộ tông môn chỉ còn lại Vương Huyền và mấy vị cường giả lão bối, những cường giả tham gia kế hoạch năm đó đều đã qua đời, hiện giờ những người cấp cao này lại không dám lộn xộn nữa.

Ngũ Tiên giáo trải qua mấy ngàn năm tu luyện, vừa mới khôi phục cơ hội sống, thậm chí còn giành được vị trí thứ hai ở Thanh Vân đại hội, mọi người còn chưa vui mừng được mấy ngày thì đã nghe thấy tin Lăng Vân tông giết đến.

Khuôn mặt của Vương Huyền đã trắng bệch.

“Chưởng giáo, chúng ta rút lui thôi.”

“Với thực lực của Khương Phục Tiên, nếu như chúng ta còn không chạy thì sẽ không có cơ hội chạy nữa.”

Vương Huyền trầm giọng nói: “Ta phải giải thích với Khương tông chủ, chuyện này không liên quan đến Ngũ Tiên giáo.”

Trưởng lão bên cạnh khuyên nhủ nói: “Chưởng giáo, hồ đồ quá, bọn họ xông đến Ngũ Tiên giáo, lần này tiểu sư thúc của Lăng Vân tông gặp nguy hiểm có thể là cái cớ để Khương Phục Tiên ra tay với chúng ta.”

Vương Huyền nắm chặt nắm đấm: “Muốn đi thì các ngươi đi, ta là chưởng giáo, phải cùng tồn vong với Ngũ Tiên giáo.”

Tất cả mấy vị trưởng lão lên tiếng đều bỏ trốn.

Nếu như là năm đó bọn họ còn có thể ở lại, thế nhưng người đến là Khương Phục Tiên, cuối cùng toàn bộ Ngũ Tiên giáo chỉ còn lại Vương Huyền.

Mới chỉ vừa nghe nói Khương Phục Tiên đuổi giết đến cả Ngũ Tông giáo đều bỏ chạy tán loạn, ngay cả chưởng giáo cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, có thể thấy được lực uy hiếp của Khương Phục Tiên.

Ngày thứ ba.

Thánh Kiếm sơn biết chuyện “Khương Phục Tiên” đi đến Ngũ Tiên giáo, trong cấm địa đại trưởng lão Kỳ Lâm và trưởng lão Dư Tung đang ha ha cười lớn.

“Cái nồi này Ngũ Tiên giáo gánh không oan.”

“Ha ha ha, năm đó Ngũ Tiên giáo suýt chút nữa bị Lăng Vân tông tiêu diệt, bây giờ lại có dấu hiệu đông sơn tái khởi, lần này có thể mượn Lăng Vân tông để loại bỏ Ngũ Tiên giáo, đây cũng là chuyện cực kỳ đáng mừng.”

Lúc bọn họ đang cười trong vui vẻ.

Mặt đất xuất hiện băng tuyết, bầu trời bắt đầu đổi tuyết, những ngọn núi được phủ thêm lớp áo bạc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, gió lạnh thấu xương gào thét.

Nụ cười trên khuôn mặt già nua của Kỳ Lâm và Dư Tung trở nên cứng đờ, Thánh Kiếm sơn vốn đang yên tĩnh, nháy mắt đã trở nên tĩnh mịch, đám tiểu bối im như thóc, các cường giả tông môn đều đang run lẩy bẩy.

Trong gió tuyết.

Có một bóng người màu tuyết chầm chậm đi đến.
Chương 188 Bái phỏng Thánh Kiếm sơn (1)

Ngũ Tiên giáo.

Vương Huyền ngồi một mình bên ngoài cung điện.

Cung điện vốn dĩ náo nhiệt giờ trở nên rất vắng vẻ.

Nhớ năm đó núi non trùng điệp, cuối cùng lại bị sư huynh và sư phụ của Khương Phục Tiên san bằng, cung phụ Vạn Gian cũng là sau này trùng kiến lại.

Nơi này sớm đã không còn sự huy hoàng của năm đó.

Trận chiến kia khiến cho Ngũ Tiên giáo tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng bọn họ bị ép chịu thua, ngay cả chưởng giáo cũng có hơn mười vị gã xuống trong đó.

Ngũ Tiên giáo từ đó về sau, nguyên khí đại thương, đến nay vẫn chưa khôi phục lại.

Trận đại chiến năm đó chấn động Hoang Châu, các lão bối Hộ Đạo giả Ngũ Tiên giáo ngàn năm sau đó lần lượt điêu linh. Trận đại chiến kinh thế kia khiến cho bọn họ hao tổn lượng lớn sinh mệnh bản nguyên, dẫn đến Ngũ Tiên giáo bây giờ người cũ đã mất mà người mới còn chưa có.

Các tiểu bối còn đang quật khởi mà toàn bộ lão bối Hộ Đạo đã ra đi hết rồi.

Lăng Vân tông còn có Tô Mân, mà chỗ dựa của Ngũ Tiên giáo đã vùi thây dưới ba tất đất, đây cũng là nguyên nhân mọi người vừa nghe thấy Khương Phục Tiên thì chạy trối chết.

Ngũ Tiên giáo bây giờ sớm đã không còn là thế lực siêu cấp của năm đó, bọn họ cũng không có cách nào so bì được với tài nguyên của Khương Phục Tiên, y phục của Vương Huyền đã bị mồ hôi thấm ướt, ông ta đang chờ đợi trong lo lắng.

Nhưng cường giả Lăng Vân tông vẫn mãi chưa đến.

Rất lâu sau đó, có trưởng lão Ngũ Tiên giáo trở về cung điện, vẻ mặt hưng phấn nói: "Chưởng giáo, cường giả Lăng Vân tông đột nhiên trở về, bọn họ không đến Ngũ Tiên giáo nữa."

"Thật sao?"

Vương Huyền lập tức đứng lên.

...

Lúc Triệu Phi Yến đến gần Ngũ Tiên giáo thì đột nhiên hồi phủ, cái này khiến cho cường giả các tông đi theo phía sau rơi vào tình huống hoảng sợ.

Cũng sợ chặn đường Khương Phục Tiên.

Cường giả các tông như chim vỡ tổ.

"Thật sảng khoái."

Triệu Phi Yến nhìn bọn họ hoảng loạn bỏ chạy bốn phía, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo, thầm nghĩ sau này cũng phải trở thành kiếm tu cường đại như sư phụ.

...

Lúc Ngũ Tiên giáo như trút được gánh nặng thì Thánh Kiếm sơn lại như rơi xuống vực băng, thiên sơn phủ tuyết.

Mùa đông lạnh giá đến sớm, sâu trong cấm địa, Kỳ Lâm và Dư Tung mặt như tro tàn, bọn họ đều hiểu được Khương Phục Tiên đã tới.

sơn môn Thánh Kiếm sơn.

Mái vòm khổng lồ tựa như thân cây.

Thân ảnh tuyệt mỹ bước ra từ trong gió tuyết, Khương Phục Tiên đi tới gần sơn môn, đệ tử của Thánh Kiếm sơn canh giữ sơn môn quỳ xuống trên mặt đất.

Đôi mắt của Khương Phục Tiên mang theo hàn ý, váy dài chạm đất lướt qua những bông tuyết phủ đầy trên nền gạch, nàng ta chậm rãi đi tới, mắt thấy sắp vượt qua sơn môn.

"Khương tông chủ."

"Ngươi muốn gì?"

Trên Thánh sơn mang hình dáng như cự kiếm, có một đạo âm thanh hùng hồn vang xuống, cực kỳ uy nghiêm, quanh quẩn giữa những ngọn núi.

"Giết ngươi."

Vẻ mặt của Khương Phục Tiên hờ hững.

Giọng nói lạnh lùng mang theo linh lực khuếch tán.

Hai chữ đơn giản lại khiến cho cả Thánh Kiếm sơn cũng trở nên yên lặng, các tiểu bối sợ tới mức run rẩy, tiền bối cường giả cũng đang run rẩy.

Đệ tử gần sơn môn thậm chí còn bị dọa cho choáng váng.

Trên đỉnh Thánh sơn có một người trung niên áo vàng, khôi ngô cường tráng, cả người tản ra ba loại cường hãn, ông ta là tông chủ của Thánh Kiếm sơn, Châu Tinh Lưu.

Châu Tinh Lưu cố gắng trấn định, nhưng không cách nào che dấu nỗi sợ hãi sâu trong đôi mắt: "Khương tông chủ, giết người cũng phải có lý do."

Khương Phục Tiên đứng ở gần sơn môn, đôi mắt mang theo hàn ý: "Thánh Kiếm sơn cấu kết với dư nghiệt Tà tông, ý đồ mưu hại tiểu sư đệ của ta, các ngươi hôm nay nhất định phải giải thích rõ ràng cho ta."

"Khương tông chủ, ngươi có chứng cứ không?"

Châu Tinh Lưu đứng trên cao, sự tự tin cũng được củng cố.

Khương Phục Tiên không nói nhiều, cường thế tấn công, nàng ta cách sơn môn chỉ nửa bước.

Keng!

Tiếng chuông buồn tẻ vang lên.

Chỉ khi tông môn rơi vào tình huống sinh tử sống còn mới có thể rung chuông cổ. Tiếng chuông vang vọng khắp Thánh Kiếm sơn, Khương Phục Tiên dừng ở ngoài sơn môn, nàng ta nhìn cường giả đang không ngừng lao ra từ trong Thánh Kiếm sơn.

Hơn trăm vị cường giả Kiếm Hoàng, hơn mười vị cường giả Kiếm Thánh, số lượng này vượt xa cả Lăng Vân tông, khó tránh mọi người cảm thấy Thánh Kiếm sơn có thể vượt qua Lăng Vân tông.

Đây vẫn chưa phải là lực lượng của Thánh Kiếm sơn, thế lực của bọn họ trải rộng khắp phía Tây Nam Hoang, còn có rất nhiều cường giả trấn thủ ở các nơi.

Đội hình trước mắt có thể khiến cho đa số tông môn ở Hoang Châu sợ hãi, nếu như Lăng Vân tông ngã xuống, thậm chí Thánh Kiếm sơn sẽ có được sức mạnh thống trị toàn bộ Hoang Châu.

Đối mặt với Khương Phục Tiên, người sợ hãi lại là cường giả của Thánh Kiếm sơn, trong mắt bọn họ mang theo kiêng kỵ, nếu như biết Khương Phục Tiên đến Thánh Kiếm sơn, bọn họ tuyệt đối sẽ không ở lại nơi này.

Khương Phục Tiên nhìn Đại trưởng lão Kỳ Lâm của Thánh Kiếm sơn, ba động trên người ông ta rất đặc biệt, có lẽ có thể gạt được cường giả khác, nhưng không thể gạt được Khương Phục Tiên.

Mấy vị Kiếm Thánh ở gần đây cũng quỷ dị như vậy.

Châu Tinh Lưu giơ tay lên, kết giới hoàng kim xuất hiện, đó là Hộ Sơn đại trận của Thánh Kiếm sơn.

Không ngừng có cường giả động thủ.

Linh lực của bọn họ dung nhập vào Tông Môn đại trận.

Trên các ngọn núi cũng có cột sáng bay lên trời, chấp sự và các tiểu bối Thánh Kiếm sơn, bọn họ vận dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân, để cho Tông Môn đại trận vững như kim thang.

"Khương tông chủ, Thánh Kiếm sơn chúng ta đời đời giao hảo với Lăng Vân tông, ngươi không thể nghe lời bịa đặt."

Đại trưởng lão Kỳ Lâm chắp tay cười.

Đôi mắt của Khương Phục Tiên càng thêm lạnh giá, dám nói lời của tiểu sư đệ là lời bịa đặt.

Vẻ mặt của Dư Tung xám như tro tàn, nói: "Khương tông chủ, kính xin ngài suy nghĩ thật kỹ, bước qua sơn môn, ngài chính là kẻ thù của Thánh Kiếm sơn chúng ta."

"Ngươi đã gặp Nam Cung Húc."

Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào Dư Tung trên không trung.

Vẻ mặt của Dư Tung hoảng sợ nói: "Nam Cung Húc là ai? Ta chưa bao giờ gặp hắn ta cả."

"Lâu Nhạc Dương trước khi chết, đã nói thông tin của ngươi ra." Khương Phục Tiên nhìn thấy ánh mắt của Dư Tung né tránh, thì đã hiểu được ông ta có vấn đề.
Chương 189 Bái phỏng Thánh Kiếm sơn (2)

Cho dù là Trần Mục nhìn thấy hình ảnh chợt lóe lên, hay là Lâu Nhạc Dương bị vây ra, thì cũng không thể làm chứng cứ trực tiếp được.

Trong Thánh Kiếm sơn có một bộ phận cường giả nhìn về phía Dư Tung, bọn họ có người không biết, vẻ mặt của Kỳ Lâm xám như tro tàn, nói: "Lời của Tà tông có thể tin được sao?"

Châu Tinh Lưu chắp tay: "Kính xin Khương tông chủ đừng tức giận, chuyện này ta sẽ điều tra kỹ càng, khẳng định sẽ cho Lăng Vân tông một kết quả thỏa mãn."

Khương Phục Tiên nhìn về phía Châu Tinh Lưu, hàn ý trong mắt càng nồng đậm, âm thanh cũng càng lạnh: "Điều tra, Thánh Kiếm sơn chính là Tà tông, ngươi nói xem nên điều tra như thế nào?"

Toàn bộ Thánh Kiếm sơn đều chấn động.

Các tiểu bối cũng hai mặt nhìn nhau, sắc mặt của các Trưởng lão như Kỳ Lâm đều khó chịu, vẻ mặt của Khương Phục Tiên lạnh lùng: "Khó tránh Kiếm Thánh của Lăng Vân tông không ngừng điêu linh, Kiếm Thánh Thánh sơn còn có thể tăng số lượng lên gấp bội, thì ra là như thế."

Kỳ Lâm cười ha hả mở miệng: "Khương tông chủ, ngươi đây là vu khống Thánh Kiếm sơn chúng ta, Thánh Kiếm sơn càng ngày càng cường đại, ngươi là đang ghen tị với chúng ta."

Khương Phục Tiên nâng cánh tay phải lên.

Ngón trỏ mảnh khảnh mang theo ánh tuyết.

"Xuất toàn lực!"

Kỳ Lâm hét lớn.

Ngay cả Châu Tinh Lưu cũng thúc dục linh lực toàn thân tăng cường lên Hộ Tông đại trận, đạo pháp trận kia kim quang lấp lánh, giống như rào cản được đúc bằng hoàng kim.

Đầu ngón tay Khương Phục Tiên có tuyết quang phóng ra, trong nháy mắt đánh lên kết giới hoàng kim.

Toàn bộ dãy núi đều rung chuyển.

Y bào của Khương Phục Tiên quay cuồng, tóc bạc phiêu dật trong gió tuyết, tựa như thiên tiên.

Tất cả cường giả của Thánh Kiếm sơn đồng thời phát ra toàn bộ lực lượng, bọn họ muốn ngăn cản Khương Phục Tiên ở bên ngoài.

Rắc!

Kết giới hoàng kim xuất hiện vết nứt.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên!

Kết giới hoàng kim sụp đổ trong nháy mắt.

Các tiểu bối nhao nhao ngã trên mặt đất, cường giả tông môn cũng bị cắn trả, nhao nhao ho ra máu.

Đạo tuyết quang kia đem toàn bộ núi ven đường đánh nát, ngay cả tòa Thánh sơn nguy nga kia cũng bị tuyết quang đánh ra một lỗ thủng to tướng.

Khương Phục Tiên bước vào Thánh Kiếm sơn.

Toàn bộ thế giới trở nên lạnh lẽo.

Trên mặt Châu Tinh Lưu mang theo sợ hãi, Đại trưởng lão Kỳ Lâm điên cuồng nói: "Dù sao cũng là chết, không bằng sử dụng kiếm trận liều mạng với nàng ta."

Trong Thánh Kiếm sơn, tất cả cường giả đồng thời rút kiếm xông lên, kiếm ý của bọn họ đan xen lẫn nhau, nháy mắt tạo thành Kiếm trận có uy lực cường đại.

Hơn trăm vị Kiếm Hoàng, hơn mười vị Kiếm Thánh, cộng thêm số lượng tiểu bối và chấp sự khổng lồ của Thánh Kiếm sơn, bọn họ đã tạo thành Kiếm trận với uy lực khủng bố.

Hùng hùng kiếm ý xông lên trời, cách xa vạn dặm cũng có thể cảm nhận được, gần đó có tông môn nhận thấy bên Thánh Kiếm sơn kia xuất hiện vấn đề lớn.

"Kiếm ý thật mạnh."

"Cỗ lực lượng này vượt xa Kiếm Thánh mà ta biết, hẳn là kiếm trận của Thánh Kiếm sơn."

"Sử dụng Hộ Tông Kiếm trận, đây chính là thế lực siêu cấp ở Hoang Châu, chẳng lẽ là Hồng Minh xâm lược?"

"Cũng không biết, đi xem một chút."

Cường giả xung quanh nhận thấy được động tĩnh, cũng nhao nhao đến Thánh Kiếm sơn, muốn biết là đã xảy ra chuyện gì.

Đối mặt với Thánh Kiếm trận của Thánh Kiếm sơn, Khương Phục Tiên đạp không mà lên, bên cạnh nàng ta có hai thanh Kiếm Tiên, Băng Hồn và Tuyết Phách xuất hiện, toàn bộ kiếm ý cường đại mà Thánh Kiếm sơn bộc phát ra đã bị áp chế.

Cho dù có thúc dục kiếm trận, Châu Tinh Lưu cũng không nắm chắc được, trên trán ông ta toát mồ hôi lạnh: "Khương tông chủ, chuyện này có hiểu lầm."

"Nhưng trong tận xương cốt của Thánh Kiếm sơn không nói là hiểu lầm." Khương Phục Tiên nắm Băng Hồn, trong nháy mắt cả thiên địa đều biến thành màu tuyết.

"Là Vĩnh Hằng Băng Vực!"

Cường giả gần Thánh Kiếm sơn thấp giọng nói, bọn họ không dám tiến vào quá gần: "Khương Phục Tiên của Lăng Vân tông, không nghĩ tới nàng ta lại đích thân đến Thánh Kiếm sơn!

"Ta nghe nói nàng ta đã đến Ngũ Tiên giáo, làm sao lại xuất hiện ở Thánh Kiếm sơn, còn có thể phân thân sao?"

"Vĩnh Hằng Băng Vực có thể đóng băng cả không gian thì chỉ có Khương Phục Tiên có, Thánh Kiếm sơn sắp không còn nữa rồi."

Tất cả họ đều không dám đến quá gần.

Thánh Kiếm sơn, Châu Tinh Lưu khống chế kiếm trận, trên tay cầm Thương Lam Thánh Kiếm, dưới sự tăng cường của kiếm trận, ông ta đã có được sức mạnh cường đại, nhưng khi đối mặt với Khương Phục Tiên, đáy lòng không hiểu sao vẫn sợ hãi.

Vẻ mặt của Khương Phục Tiên hờ hững.

Nàng ta cũng không muốn nói nhảm với Châu Tinh Lưu.

"Làm càn!”

Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp Thánh Kiếm sơn.

Ở trong nghĩa địa của Thánh Kiếm Sơn, lão giả mặc thanh y mềm nhũng bò ra từ trong quan tài, cả người ông ta khô héo, khí huyết suy đồi, giống như que củi, ngay cả tóc bạc trên đỉnh đầu cũng không còn lại mấy sợi.

"Là Cổ Tổ."

Trong mắt Châu Tinh Lưu mang theo biểu cảm vui mừng.

Các trưởng lão xung quanh cũng đều kích động: "Cổ Tổ đã tỉnh lại, Thánh Kiếm sơn chúng ta sắp được cứu."

Sắc mặt của Kỳ Lâm và Dư Tung cũng mang theo vui mừng, đó là tồn tại còn xa xưa hơn cả Khương Phục Tiên, ông ta nằm trong quan tài mộ địa chờ chết, ngay cả cường giả Thánh Kiếm sơn cũng không biết ông ta có còn sống hay không.

Cổ tổ Thánh Kiếm sơn trong chớp mắt xuất hiện ở phía trước kiếm trận, trên khuôn mặt khô héo của ông ta mang theo phẫn nộ, nhìn Châu Tinh Lưu và cường giả tông môn, giận dữ quát: "Đám người ngu xuẩn các ngươi."

"Dám làm càn với Khương tông chủ."

Cường giả Thánh Kiếm tông cũng khiếp sợ, thì ra Cổ Tổ vừa rồi là mắng bọn họ.

Cổ Tổ Ngụy Thanh chắp tay với Khương Phục Tiên: "Khương tông chủ đến đây, thứ cho lão đồng có không ra nghênh đón."

"Thánh Kiếm sơn cấu kết với Tà tông, còn sử dụng bí phái bại hoại của tà tông, nếu ngươi còn sống, vậy thì không cần ta thanh lý môn hộ chứ?"

"Không cần."

Ngụy Thanh quay đầu nhìn Châu Tinh Lưu, giận dữ quát: "Tên khốn, còn không mau thu hồi kiếm trận."

Kiếm trận cường đại nháy mắt đã biến mất.

"Khương tông chủ, mời."

Ngụy Thanh mời Khương Phục Tiên vào Thánh sơn.

Trên đỉnh Thánh sơn là quảng trường rộng lớn, Khương Phục Tiên ngồi ở chỗ cao nhất, băng tuyết bao trùm vị trí đầu tiên, nàng ta nhìn xuống cường giả Thánh Kiếm sơn.

Tất cả cường giả đều ở trên quảng trường.

Khuôn mặt già nua trắng bệch của Ngụy Thanh nói: "Ai làm?"
Chương 190 Bái phỏng Thánh Kiếm sơn (3)

Trưởng lão xung quanh đều im lặng không lên tiếng, cuối cùng Kỳ Lâm đứng ra, có chút tự hào nói: "Sư thúc tổ, lúc mà ngài đang ngủ say, Thánh Kiếm sơn chúng ta đã trở thành thế lực siêu cấp Hoang Châu..."

Ngụy Thanh bỗng nhiên giơ tay lên.

Có kiếm quang xé rách không gian.

Đại trưởng lão Kỳ Lâm bị xóa sổ.

Bọn họ biết Cổ Tổ cường đại, cho nên mới cảm thấy có cơ hội chống lại Khương Phục Tiên, nhưng Ngụy Thanh lại trở tay giết chết Kỳ Lâm.

Cảnh tượng này không ai ngờ tới.

Khương Phục Tiên ngồi ở chỗ cao mặt không chút thay đổi.

Trong mắt cường giả Thánh Kiếm sơn xung quanh đều mang theo sợ hãi, ngay cả Đại trưởng lão nói giết là giết, những cường giả khác cũng sợ tới mức hai chân nhũn ra.

"Khốn kiếp!"

"Dám tu luyện tà công!"

Ngụy Thanh trợn tròn mắt, khí huyết của ông ta suy bại, chỉ có thể nằm ngủ say trong mộ địa, không màn đến thế sự, nếu như không phải đại nạn của Thánh Kiếm sơn sắp tới, cả đời này ông ta có thể cũng sẽ không tỉnh lại.

Tuổi thọ của cường giả Kiếm Thánh có hạn nhưng có thể thông qua bí pháp của tà tông để kéo dài tuổi thọ, đây cũng là lý do vì sao Kiếm Thánh càng ngày càng nhiều, bởi vì tuổi thọ của bọn họ được kéo dài đều là do luyện tà công.

Kỳ Lâm là cường giả Kiếm Thánh, địa vị chỉ ở sau tông chủ Chu Tinh Lưu của Thánh Kiếm sơn, nhưng Ngụy Thanh cũng không chút do dự, trực tiếp ra tay loại bỏ.

Ông ta đã chấn nhiếp tất cả cường giả tông môn ở đây.

Ngụy Thanh không cho Kỳ Lâm kỳ lâm nói, người sau cũng không nghĩ tới Cổ Tổ lại hạ sát thủ, thậm chí cũng không có phòng bị.

Các trưởng lão xung quanh còn lại cũng bị dọa cho choáng váng, cả người đều run rẩy.

Ngay cả đại trưởng lão quyền uy hiển hách, vậy mà cũng bị loại bỏ như vậy, bọn họ làm sao lại không sợ.

"Cổ Tổ tha mạng!"

Bảy vị Kiếm Thánh lần lượt quỳ gối trước mặt Ngụy Thanh, bọn họ biết lực lượng của Cổ Tổ, đó là cường giả cùng thời với Thái Thượng trưởng lão của Lăng Vân tông.

Trong những Kiếm Thánh này còn có hậu bối đích truyền của Ngụy Thanh, ông ta không nương tay, tay giơ kiếm rơi xuống, bảy vị cường giả cấp bậc Kiếm Thánh đồng thời chết tươi.

Huyết Nhiễm Thánh sơn.

Những ngọn núi trở nên yên tĩnh.

Dư Tung sợ tới mức quỳ trên mặt đất.

Vẻ mặt ông ta hoảng sợ nói: "Cổ Tổ, đều là Đại trưởng lão ra lệnh cho chúng ta mưu hại tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, chúng ta cũng bị ép bức."

Các cường giả như Châu Tinh Lưu đều trợn tròn hai mắt, bọn họ lại dám mưu hại tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, đây không phải chọc họa lên người sao?

Khương Phục Tiên nhìn kỹ Dư Tung: "Nói hết mọi chuyện rõ ràng ra, ta có thể không giết ngươi."

Dư Tung vui mừng khôn xiết, kích động nói: "Đa tạ Khương tông chủ, ta nói, ta nói."

"Đại trưởng lão không muốn tiểu sư thúc của Lăng Vân tông còn sống, cho nên để ta liên lạc với Tà tông Hàn Giang Tuyết, hứa hẹn sau khi thành công sẽ giúp cho Tà tông trở về Hoang Châu."

"Hàn Giang Tuyết?"

Khương Phục Tiên ghi nhớ nàng ta trong lòng.

"Khốn kiếp!"

Dư Tung vừa nói xong, đã bị Ngụy Thanh giết chết, cường giả xung quanh đều bủn rủn chân tay.

Khương Phục Tiên nói có thể tha cho Dư Tung, nhưng Ngụy Thanh thì không, ông ta muốn xuất ra thành ý của Thánh Kiếm sơn.

"Châu Tinh Lưu, ngươi làm tông chủ, chẳng lẽ không phát hiện trong tông môn có bại hoại, cũng không nhận ra bọn họ muốn làm hại sư đệ của ta?"

Châu Tinh Lưu chắp tay: "Khương tông chủ, ta thật sự không biết bọn họ muốn mưu hại tiểu sư thúc, đây đều là lỗi của Đại trưởng lão, không liên quan đến chúng ta."

"Vậy ý ngươi là ngươi biết những kẻ bại hoại này? Lại mặc kệ bọn họ lạm sát vô tội? "Đôi mắt của Khương Phục Tiên híp lại, trong mắt mang theo hàn ý.

"Tinh Lưu, ngươi là hậu bối ta xem trọng nhất, ngươi thật sự hồ đồ!" Ngụy Thanh than thở.

Châu Tinh Lưu đối với chuyện trưởng lão sử dụng bí pháp tà tông đều là nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần Thánh Kiếm sơn có thể cường đại, ông ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.

"Ngươi tự mình tạ tội đi."

"..."

Những trưởng lão xung quanh bị dọa cho vỡ mật, thậm chí ngay cả tông chủ cũng không thể may mắn thoát khỏi?

Tay của Châu Tinh Lưu cũng run rẩy, trước mặt Ngụy Thanh và Khương Phục Tiên, ông ta căn bản không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể phất tay vỗ ấn đường.

Tông chủ của Thánh Kiếm sơn ngã trong vũng máu.

Châu Tinh Lưu tọa trấn Thánh Kiếm sơn mấy ngàn năm, thanh danh của ông ta vang vọng khắp Hoang Châu, cường giả như vậy, cuối cùng lại bị ép tự sát tạ tội.

Cho dù là Thánh sơn, hay là những nơi khác của Thánh Kiếm sơn cũng đều trở nên tĩnh mịch, các tiểu bối im lặng như hến, cả người tiền bối cường giả đều run rẩy.

"Chuyện này dừng lại ở đây, ta hy vọng Thánh Kiếm sơn sẽ không xuất hiện những chuyện bại hoại như vậy nữa."

Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta nhìn xuống Thánh Kiếm sơn, trong mắt mang theo sương lạnh, cường giả còn sống trên núi nhao nhao quỳ lạy, liên tục dập đầu.

Ngụy Thanh khom người chắp tay, cảm kích nói: "Đa tạ Khương tông chủ cho cơ hội, trước khi lão rời đi, nhất định sẽ đem sâu mọt trong Thánh Kiếm sơn thanh lý sạch sẽ."

Khương Phục Tiên đạp không mà đi.

Bóng lưng của nàng ta biến mất trong gió tuyết.

Cường giả Thánh Kiếm sơn còn sống cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, nhưng tông môn cao tầng thiếu chút nữa bị giết sạch, hơn nữa còn bị Cổ Tổ tự mình giết chết.

Chỉ còn lại hai vị cường giả Kiếm Thánh là lão gia hỏa nửa người chôn dưới hoàng thổ, bọn họ thậm chí còn không bằng Dư Tung đã chết.

Bọn họ đã rất may mắn, Kỳ Lâm khuyên bọn họ sử dụng bí pháp Tà tông để kéo dài tuổi thọ, nhưng bọn họ đã từ chối, nếu không hôm nay khó thoát khỏi cái chết.

Ngụy Thanh ngồi ở trong vũng máu, trưởng lão xung quanh đều bị dọa cho không nhẹ, đây là hy vọng cuối cùng của Thánh Kiếm sơn, nếu ông ta rời đi, Thánh Kiếm sơn chỉ sợ sẽ lưu lạc đến còn không bằng tình huống của Ngũ Tiên giáo.

"Cổ Tổ!"

"Tiêu Đông, ngươi tạm thời nhậm chức tông chủ, trong vòng ba ngày, thanh lý tất cả bọn bại hoại ra khỏi tông môn, nhổ sạch sẽ thế lực có liên quan đến bọn Kỳ Lâm."

"Vâng."

Tiêu Đông lĩnh mệnh, thanh lý tông môn, Thánh Kiếm sơn đương nhiên sẽ chảy rất nhiều máu.

"Tông quy, chủ động khiêu khích người của Lăng Vân tông, cho dù là tiểu bối hay là trưởng lão, giết hết!"

"Vâng."

Bọn họ không dám phản đối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK