Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511 Biến Cố Ở Hoàng Thành (1)

Trong mắt Thần tử Thần nữ xung quanh mang theo hiếu kỳ, bí cảnh cấm địa, ở trong đó khẳng định có tạo hóa lớn, mọi người nhao nhao vây quanh Hướng Yên Hà, muốn có được nhiều tin tức hơn.

Thiên kiêu Thần tộc đều nhìn Hướng Yên Hà, có phần cảm thấy hứng thú với bí cảnh trong miệng nàng ta.

Trên mặt Hướng Yên Hà nở nụ cười: "Thần Khư bí cảnh và Thái Sơ Cổ Thần có liên quan với nhau, Phục Tiên điện hạ nếu có hứng thú, không ngại thì tới xem thử."

Nàng ta đặc biệt mời Khương Phục Tiên, Trần Mục cảm giác có thể trong này có vấn đề.

Trong mắt Thần tử chung quanh hiện ra dị quang, bí cảnh do Thái Sơ Cổ Thần lưu lại, nói không chừng bên trong có tạo hóa, bí cảnh sắp bắt đầu, vậy chính là vẫn chưa mở ra, bọn họ đều có cơ hội chiếm lấy tạo hóa.

Khương Phục Tiên không tiến vào Quang Minh Thần Tháp, đương nhiên sẽ không tới bí cảnh cấm địa mạo hiểm: "Đa tạ ý tốt của Yên Hà Thần nữ, gần đây ta không có thời gian."

Hướng Yên Hà không cưỡng cầu: "Thần Khư bí cảnh sắp mở ra, có lẽ Phục Tiên điện hạ có thể tới kịp."

Sau đó nàng ta nhìn về phía thiên kiêu chung quanh: "Bí cảnh có cấm chế rất mạnh, lão bối Thần tộc không cách nào tiến vào bí cảnh, một mình ta đi vào quá nguy hiểm, cho nên Yên Hà muốn mời các vị thiên kiêu cùng tìm kiếm tạo hóa, không biết mọi người có cảm thấy hứng thú hay không?"

Vẻ mặt của đám thiên kiêu Triệu Thiên Thần và Lôi Hoan Âm khác nhau, có người trong mắt mang theo hi vọng, có người trong mắt ẩn chứa sự đề phòng, bọn họ đều muốn kiếm cái lợi, nhưng tạo hóa bên trong bí cảnh tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng lấy được.

Trần Mục vốn là không có hứng thú, nhưng hệ thống đột nhiên xuất hiện nhiệm vụ đánh dấu mới.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Thần Khư bí cảnh】

【Khen thưởng: Khen thưởng Đả Thần Tiên】

【Phẩm giai: Cực phẩm thần binh】

【Chém thần tránh yêu trấn ma trừ tà】

Nghe đến đó, Trần Mục đột nhiên thấy hứng thú với Thần Khư bí cảnh, trong đó chắc chắn vẫn còn những tạo hóa khác, không khỏi hỏi thăm Hướng Yên Hà, khẽ cười nói: "Yên Hà Thần nữ, không biết tu tiên giả giống như ta đây có thể tiến vào Thần Khư bí cảnh hay không."

Lúc này mọi người mới chú ý tới Trần Mục, hắn quá vô danh, đến mức đám người Triệu Thiên Thần không có chú ý tới hắn, còn tưởng rằng hắn giống với Hạ Trúc Vân.

Triệu Thiên Thần và Viêm Vô Địch nghe nói Khương Vũ Thần cùng tu tiên giả bất phân thắng bại, còn đang nghị luận sau lưng, không có quá để Trần Mục vào mắt.

Hướng Yên Hà biết thân phận của Trần Mục, nếu là tu tiên giả bình thường, đương nhiên sẽ không để ý tới, nhưng hắn là sư đệ của Khương Phục Tiên: "Thần Khư bí cảnh phải có huyết mạch Thần tộc mới có thể đặt chân vào, trong cơ thể Trần huynh tựa hồ có huyết mạch Thần tộc rất mạnh, hẳn là có thể tiến vào bí cảnh."

"Nếu như Trần huynh muốn tiến vào Thần Khư bí cảnh, có thể cùng Yên Hà đến Cổ Thần cấm địa, chờ bí cảnh mở ra, chúng ta có thể kết bạn." Hướng Yên Hà phát ra mời.

Thám hiểm bí cảnh.

Đồng bọn càng nhiều càng tốt.

Bên trong Thần Khư bí cảnh có tạo hóa, Trần Mục chắp tay nói: "Làm phiền Yên Hà Thần nữ."

"Không cần khách khí."

Hướng Yên Hà mỉm cười ưu nhã đáp lại.

Thấy Trần Mục muốn tới Thần Khư bí cảnh, Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày, sau nghi thức sắc phong nàng ta định tiến vào Quang Minh Thần Tháp, đoán chừng phải cần thời gian rất lâu, khoảng thời gian kia không cách nào ở bên cạnh Trần Mục được.

Lôi Hoan Âm nghe thấy Trần Mục định tới Thần Khư bí cảnh, cũng muốn cùng đi, nàng ta muốn hiểu rõ Trần Mục hơn, đây là nhiệm vụ của Thanh Nguyệt Thần hoàng.

Mạc Lưu Sương cũng có dự định đó, nhiệm vụ Lâu Tương Thần hậu giao, Tây Thần quốc thích nghiên cứu tu tiên giả, trên người Trần Mục có rất nhiều bí mật.

Diệp Hâm Nhiên chớp mắt nói: "Vũ Thần ca ca, ngươi có đi hay không, ngươi đi ta cũng đi!"

"Loại chuyện này ta nói cũng không tính." Khương Vũ Thần lắc đầu, Thần tử Thần tộc, ra ngoài cần được phê chuẩn, đám người Triệu Thiên Thần đến Thái Sơ hoàng thành đều là có nhiệm vụ, còn có cường giả đi cùng, để bảo đảm an toàn.

Thiên kiêu ở đây có tính toán của chính mình.

Lúc Khương Phục Tiên và Trần Mục trở về Thần Vực, đã từng gặp phải tập kích, có thế lực lòng mang ý xấu, trong đám bọn họ khả năng có người rắp tâm muốn hại người.

Trần Mục bày tỏ muốn đi Thần Khư bí cảnh, lúc này Khương Phục Tiên không nói gì, định thương lượng riêng.

Triệu Thiên Thần nhìn về phía Trần Mục: "Nghe nói ngươi và Vũ Thần Thần tử bất phân thắng bại, không biết có hứng thú cùng ta thử một chút hay không, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng."

Trần Mục lắc đầu, còn không nhìn thẳng mắt Triệu Thiên Thần, hắn không thèm ra tay.

Bị Khương Phục Tiên coi nhẹ hắn ta có thể nhịn được, nhưng bị tu tiên giả khinh thường, trong mắt Triệu Thiên Thần ẩn chứa sự tức giận.

Nhưng mà nơi này là địa bàn của Đông Thần quốc, cho dù hắn ta là Thần tử? cũng không dám làm càn ở nơi này.

Khương Phục Tiên vốn định cùng vị hôn phu tản bộ ở nơi này, nhưng mà đột nhiên có nhiều người như vậy đến, nàng ta cảm thấy rất mất hứng, liền uyển chuyển nói: "Vũ Thần, ngươi dẫn bọn họ đi du ngoạn đi, ta hơi mệt chút, trở về nghỉ ngơi trước."

Khương Vũ Thần cũng không có hứng thú gì với những vị khách này: "Tỷ tỷ, ta đưa tỷ về."

Khương Phục Tiên không nói gì, Trần Mục và Hạ Trúc Vân đồng thời trở về Phục Tiên các.

Sau khi bọn họ rời đi, Viêm Vô Địch trầm giọng nói: "Phục Tiên điện hạ thật lạnh lùng."

Triệu Thiên Thần khẽ cười nói: "Nghe nói huyết mạch của nàng ta rất thuần, có khả năng kế thừa Quang Minh thần vị, phải biết đã rất nhiều năm Thần Vực chưa từng xuất hiện Chân Thần! Hơn nữa còn là một trong số Chân Thần mạnh nhất viễn cổ!"

Hướng Yên Hà nghi ngờ nói: "Tướng mạo của tên Trần Mục kia kinh động như người trời, nhưng hắn không có tần sóng đặc biệt mạnh, vậy mà lại có thể đánh hoà với Khương Vũ Thần."

Cơ Thanh Vân từng giao đấu với Trần Mục, trầm giọng nói: "Càng là cao thủ, thì càng không dễ thấy."
Chương 512 Biến Cố Ở Hoàng Thành (2)

Lôi Hoan Âm nhẹ gật đầu: "Mới đầu ta cũng cảm thấy hắn rất bình thường, về sau mới hiểu được sự cường đại của hắn, hơn nữa át chủ bài trên người nhiều vô kể."

Diệp Hâm Nhiên hừ lạnh nói: "Hừ, hắn cũng là ỷ vào có nhiều át chủ bài, nếu như không có những bảo bối kia, thật sự so ra, còn không bằng Vũ Thần ca ca của ta."

Triệu Thiên Thần cười lạnh nói: "tu tiên giả hiện tại có thể mạnh cỡ nào? Cùng lắm là ứng phó được Thần tướng."

Suy nghĩ của Lôi Hoan Âm khác với bọn họ, bởi vì Thanh Nguyệt Thần hoàng từng nhắc nhở nàng ta, phải vận dụng tài nguyên của Thiên Vực thần quốc để kết thân với Trần Mục, ngay cả tứ đại thần quốc Thanh Nguyệt Thần hoàng cũng không thèm để ý, lại coi trọng hắn, chắc chắn là có nguyên nhân.

Triệu Thiên Thần trầm giọng nói: "Không biết lần này có thể gặp được Cơ Trường Sinh hay không, lần trước thời điểm bọn ta so tài ở Tuế Tinh thành, nửa đường hắn ta kêu rằng bụng không thoải mái, thật hi vọng có thể so tài một trận chân chính với hắn ta."

Cơ Thanh Vân mỉm cười nói: "Trường Sinh đại ca chắc chắn sẽ đến, hắn là biểu huynh của Phục Tiên muội muội."

Viêm Vô Địch chế giễu nói: "Còn có Trương Nghịch Trần của Phù Đồ cấm địa, tên kia tự xưng là thiên kiêu đứng đầu Thần Vực, không biết liệu có xuất hiện tại Đông Thần quốc không."

Tin tức Khương Phục Tiên trở về đã truyền khắp Thần Vực, tin rằng thế lực các đại Thần tộc đều sẽ đến đây dự lễ, đặc biệt là thiên kiêu Thần tử trẻ tuổi của các tộc.

Phục Tiên các.

Sau khi Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, Khương Vũ Thần có việc rời đi trước, Hạ Trúc Vân cũng tự giác tránh đi, không có quấy rầy bọn họ.

Vốn dĩ Hà Mộng Như để Hạ Trúc Vân giám sát Trần Mục, bây giờ nhiệm vụ đã hủy bỏ, nàng ta chỉ phụ trách hầu hạ hai người.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo lo lắng: "Phu quân, chàng muốn tới Thần Khư bí cảnh?"

Trần Mục gật đầu: "Chỗ đó có tạo hóa!"

"Nhưng cũng có nguy hiểm."

"Có nguy hiểm cũng phải đi!" Trần Mục muốn trở nên mạnh hơn, nơi có nguy hiểm hơn nữa cũng bằng lòng đi.

Khương Phục Tiên biết tính tình của hắn, trầm giọng nói: "Chàng tốt nhất là chờ ta cùng đi, nếu như thực sự không được, ta có thể nghĩ những biện pháp khác để giúp chàng."

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười tự tin: "Sư tỷ, nàng không cần lo lắng, ta chắc chắn sẽ không tới đó một mình."

Khương Phục Tiên nghĩ đến Lôi Hoan Âm và Mạc Lưu Sương, khẽ nhíu mày, hai người bọn họ rất ưu tú, còn tiếp cận Trần Mục ở trước mặt nàng ta, vừa nhìn đã biết có dụng tâm khác.

"Nữ nhân càng xinh đẹp, càng biết lừa gạt nam nhân, chàng chú ý một chút, bọn họ rất có thể sẽ lợi dụng chàng." Mắt đẹp của Khương Phục Tiên nghiêm túc nhắc nhở.

Trần Mục liên tục gật đầu, trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nàng xinh đẹp nhất, nàng có gạt ta không?"

Khương Phục Tiên ngạo kiều chống cằm, hừ nhẹ nói: "Không có, sư tỷ là rất thông minh."

Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng.

Khương Phục Tiên tới gần Trần Mục, nằm trong lòng ngực hắn, nàng ta thích loại cảm giác ấm áp có điểm tựa này.

Trần Mục cưng chiều ôm vị hôn thê, hôn lên trán của nàng ta, lành lạnh, rất dễ chịu: "Sư tỷ, vốn dĩ tưởng rằng trở thành Kiếm Thánh đỉnh phong là có thể cưới được nàng, không nghĩ tới lại giống như đi lấy kinh, khó khăn như thế."

Khương Phục Tiên không khỏi cười trộm trong ngực hắn: "Có cái gì khó đâu, ngủ cũng ngủ rồi, hôn cũng hôn rồi, hôn ước cũng có, kết hôn còn không phải chuyện sớm muộn sao."

Trần Mục cảm thấy rất có lý, nhưng mà vẫn phải cố gắng tu luyện mới được, chỉ có trở thành cường giả, mới có thể nắm giữ quyền lợi quyết định vận mệnh.

"Phu quân, đằng sau lầu các có suối nước nóng, cùng ta tắm suối nước nóng có được không, đúng lúc phải chuẩn bị nghi thức sắc phong, đi tắm một cái." Khương Phục Tiên ngẩng đầu.

Trần Mục nghi ngờ nói: "Sư tỷ, không phải ba ngày nữa nàng mới cử hành nghi thức sắc phong sao?"

Khương Phục Tiên cười xinh đẹp nói: "Vậy thì tắm nhiều thêm mấy ngày, dù sao cũng có thể tu luyện trong suối nước nóng."

Bởi vì có thể tu luyện, Trần Mục không chút do dự đồng ý: "Được, sư tỷ, ta có thể xoa bóp làm ấm chân cho nàng, hầu hạ nàng nửa ngày."

Hậu viện tương đối vắng vẻ, trong suối nước nóng bốc hơi nghi ngút, chung quanh mây khói lượn lờ, ở gần suối nước nóng có gốc cổ thụ cao lớn, vây quanh đầy đình viện.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi trong suối nước nóng, nước suối vừa đúng đến đầu vai, bên trong có năng lượng ấm áp vọt lên, ngâm mình ở chỗ này còn có thể tẩm bổ huyết nhục.

"Sư tỷ, ta bóp vai cho nàng."

Hai tay Trần Mục đặt lên bả vai thơm tho trơn nhẵn nuột nà của vị hôn thê, xoa nhẹ bóp khẽ, lực đạo vừa đủ, trên mặt Khương Phục Tiên tràn đầy biểu cảm thư giãn thoải mái.

Trong lòng Khương Phục Tiên đang nghĩ, nếu như mỗi ngày đều có thể như thế này, thì tốt biết bao nhiêu, lưng tuyết của nàng ta tựa vào lồng ngực Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, ôm ta."

Trần Mục ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của vị hôn thê, xúc cảm rét lạnh giống như mỹ ngọc mềm mại: "Sư tỷ, sao thế?"

"Chỉ là muốn chàng ôm thôi."

Khương Phục Tiên dựa lưng vào vị hôn phu nghỉ ngơi, nàng ta không muốn làm trễ nãi quá nhiều thời gian tu luyện của Trần Mục.

Trần Mục muốn tu luyện thật tốt, nhưng không cách nào tập trung được lực chú ý, lại không dám làm cái gì với vị hôn thê, chủ yếu là đã bị Huyền Vận Thần hậu cảnh cáo, không dám làm loạn.

Khương Phục Tiên cảm nhận được nhịp tim của Trần Mục rất nhanh, trái tim nhanh như sắp vọt ra ngoài rồi, nàng ta tránh khỏi hai tay Trần Mục, khóe miệng giương lên độ cong mê người.

"Tu luyện đi."

"Được."

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng đối diện trong suối nước nóng, sau đó giữa hai người xuất hiện sương mù mông lung, da thịt của bọn họ phát ra hào quang thần thánh.

Thần nguyên và thần thạch tiêu hao rất nhanh, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, nháy mắt thời gian của nghi thức sắc phong đã sắp đến, khi Hà Mộng Như tới nhắc bọn họ, hai người còn đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Chỉ có điều động tác của Trần Mục và Khương Phục Tiên thần tốc, cũng không có bị Hà Mộng Như phát hiện.
Chương 513 Biến Cố Ở Hoàng Thành (3)

Khương Phục Tiên thay váy dài ngân sắc, mái tóc bạc dùng trâm bạc cuốn lại thật cao, dung nhan tinh xảo không có bất kỳ tô son trát phấn gì, cao quý trang nhã, phảng phất như nữ thần từ trong thần thoại bước ra, thoát ly trần thế, đẹp đến mức làm người ta nín thở.

Khương Phục Tiên đeo mạng che mặt màu trắng, bình thường nàng ta không thích náo nhiệt, càng không muốn xuất đầu lộ diện ở trước công chúng, chỉ muốn lưu lại một mặt đẹp nhất cho Trần Mục thưởng thức, cho nên lựa chọn đeo mạng che mặt, mạng che mặt màu trắng khiến cho nàng ta tạo ra rất nhiều cảm giác thần bí.

Hà Mộng Như mang theo nha hoàn đi theo phía sau Khương Phục Tiên, hai con Thần Thú màu đỏ nằm bò ở Phục Tiên các, trông bọn chúng giống như do rồng và ngựa hợp thể, cao lớn hơn ngựa mấy lần, có lân giáp của Giao Long, trên đầu còn có sừng rồng, nắm giữ huyết mạch Long tộc rất mạnh, là Thần Thú phàm gian khó gặp.

Hai con Thần Thú kéo tiểu sơn giống như thần liễn, Khương Phục Tiên leo lên thần liễn, Trần Mục không có tới Quang Minh Thần Điện, hắn không muốn gây rắc rối, cho nên ở lại Phục Tiên các tu luyện.

Quảng trường bên ngoài Quang Minh Thần Điện, đã tụ tập cường giả và thiên kiêu Thần tộc Đông Thần quốc, trong đám bọn họ có rất nhiều người đến từ khu vực bên ngoài Thái Sơ hoàng thành.

Khắp cả Thần Vực, đại đa số các gia tộc đều có phái người đại diện đến đây chúc mừng, còn có thiên kiêu đỉnh phong do những thế lực thần quốc và cấm địa khác phái tới, có thể thấy được long trọng tới mức nào.

Thần liễn xuất hiện ở bên ngoài Quang Minh Thần Điện, Khương Phục Tiên xuất hiện trong ánh nhìn chằm chằm của vạn chúng, giống như bông hoa thánh khiết, không dính hạt bụi, dẫn tới vô số tiếng hoan hô.

Lúc Khương Phục Tiên đi tới giữa quảng trường, cột sáng thánh khiết rơi ở trên người nàng ta, toàn trường sôi trào, toàn bộ Thái Sơ hoàng thành đều đang lay động, có thể thấy được mọi người hoan nghênh nàng ta tới nhường nào.

Diệp Hâm Nhiên hâm mộ nói: "Mẫu hậu, sao ta không có thời khắc được nở mày nở mặt giống như Phục Tiên tỷ tỷ."

Lâu Tương Thần hậu đứng tại trụ đá trên cao, nghiêm túc nói: "Hâm Nhiên, thời điểm ngươi kết hôn, chắc chắn sẽ có cảnh tượng rung động như thế này."

"Vậy thời điểm Phục Tiên tỷ tỷ kết hôn, liệu có chấn động hơn cả bây giờ không!" Diệp Hâm Nhiên tiếp tục hỏi.

Lâu Tương Thần hậu mỉm cười nói: "Khó nói."

Cũng chỉ có cường giả các tộc dám nghị luận ở chung quanh, thiên kiêu cùng cường giả của Đông Thần quốc đều chỉ có thể reo hò.

Thanh niên thân mặc trường bào màu lam cười hỏi: "Ngươi thấy qua chân dung của Phục Tiên?"

Cơ Thanh Vân vừa cười vừa nói: "Đương nhiên thấy qua, có lẽ hôm nay là ngại nhiều người."

Cơ Trường Sinh có chút tiếc nuối: "Cố ý chạy tới Thái Sơ hoàng thành, đừng có lúc quay về mà ngay cả khuôn mặt của Phục Tiên cũng không nhìn thấy, phụ hoàng ta chắc chắn sẽ chê cười ta."

Ánh mắt của nam tử thân mặc đại hồng bào tham lam, không có Thần tộc nào bằng lòng tới gần, hắn ta chính là Thần tử đến từ Phù Đồ cấm địa, Trương Nghịch Trần, mùi máu tươi khắp người rất nặng.

Trong Quang Minh Thần Điện, ánh bạc thánh khiết tràn ra, Đông hoàng đi tới bên ngoài thần điện, ông ta đứng ở nơi cao, nhìn xuống Thần tộc chung quanh, bên ngoài Quang Minh Thần Điện đột nhiên yên tĩnh.

Cả quảng trường đều yên lặng im ắng, vô số Thần tộc quỳ xuống hành lễ, ngay đến cả thiên kiêu cao ngạo cũng run rẩy hai chân, Đông hoàng cũng không có ép buộc bọn họ quỳ xuống, người quỳ xuống, đa số là do bắt nguồn từ áp chế của huyết mạch và kính sợ dưới đáy lòng.

Đông hoàng đứng ở nơi đó, giống như non núi, to lớn, cao không thể chạm, Huyền Vận Thần hậu đứng bên cạnh ông ta, bọn họ cùng quản lý Đông Thần quốc.

Ở đây cũng chỉ có Lâu Tương Thần hậu có bối phận địa vị giống với bọn họ, nhưng cũng không dám ngông cuồng đánh giá bọn họ.

"Bái kiến Đông hoàng bệ hạ!"

"Bái kiến Huyền Vận Thần hậu!"

"Cung nghênh Phục Tiên điện hạ về nhà!"

Bên ngoài Quang Minh Thần Điện vang lên âm thanh như núi kêu biển gầm, đám Thần tử Thần nữ đều cảm giác được chấn động, có thể thấy tình hình trong Đông Thần quốc mạnh tới cỡ nào.

Bên ngoài Quang Minh Thần Điện lại yên tĩnh lại.

Kế tiếp hẳn là Đông hoàng sắc phong Khương Phục Tiên làm Thần nữ, trở thành người thuận vị thừa kế thứ nhất của Đông Thần quốc.

Đôi mắt của Đông hoàng nhìn về phía xa.

Ông ta chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về nơi xa, bình tĩnh nói: "Nếu đã tới rồi, thì hiện thân đi, trốn tránh, có ý nghĩa gì?"

Thần tộc toàn trường không khỏi khiếp sợ.

Khương Phục Tiên quay người nhìn về phía nơi xa.

Lâu Tương Thần hậu nhìn theo ánh mắt của Đông hoàng, đáy lòng bà ta kinh ngạc, chẳng lẽ lại có người dám gây chuyện ở Thái Sơ hoàng thành, là ai dám không cần mạng như thế?

Không gian vặn vẹo!

Toàn bộ Thái Sơ hoàng thành đều đang chấn động.

Có cỗ sức mạnh muốn xé mở cấm chế, cưỡng ép giáng xuống tại Thái Sơ hoàng thành, Đông hoàng phất tay, cấm chế biến mất, sau đó không gian tê liệt, một đạo u quang rơi xuống trên quảng trường.

Sau đó trung niên nam tử áo đen tóc trắng bước ra từ trong không gian bị xé rách, trên mặt nở nụ cười tà mị, lòng bàn chân ông ta tràn ngập u sương, nhìn có vẻ không giống người tốt!

Lâu Tương Thần hậu kinh ngạc nói: "Phù Đồ U, chủ nhân cấm địa, ông ta cư nhiên đích thân đáp xuống Thái Sơ hoàng thành!"

Đông hoàng không nhìn Phù Đồ U, mà cái quan tài hiện ra u quang rơi ở trên quảng trường.

"Lão Khương, nha đầu nhà ngươi trở về, bản tôn không có gì tặng, hi vọng cái hắc quan này ngươi có thể thích." Trên mặt Phù Đồ U tràn đầy nụ cười xấu xa dữ tợn.

Thần tộc thiên kiêu xung quanh đều cảm nhận được hàn ý, trong lòng thiên kiêu Đông Thần quốc vô cùng phẫn nộ, bên ngoài Quang Minh Thần Điện giương cung bạt kiếm, thiên kiêuThần tộc đến từ ngoài Đông Thần quốc đều cảm thấy đại sự không ổn, Lâu Tương Thần hậu biết, loại cường giả này sẽ không dễ dàng động thủ, nếu như bọn họ thật sự động thủ, muốn không bị ảnh hưởng đến, căn bản là không có khả năng.

Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm hắc quan cách đó không xa, nàng ta mặt không đổi sắc, không hề mảy may bị doạ sợ.
Chương 514 Lộ Ra Thần Uy (1)

"Bắc Thần, hiện thân đi!"

Đông hoàng mở miệng lần nữa, tất cả Thần tộc xung quanh đều khiếp sợ, Thần hoàng của Bắc Thần quốc cũng tới?

Bình thường bọn họ có thể gặp được một vị Thần hoàng cũng rất khó, lần này thậm chí có may mắn có thể gặp được ba vị?

Phục Tiên các, Trần Mục cảm nhận được khác thường, chau mày, hắn không nghĩ tới hôm nay sẽ xảy ra chuyện, lập tức khởi hành chạy tới Quang Minh Thần Điện.

Bầu trời bị xé rách.

Trung niên áo xanh phá trời mà tới.

Thiên kiêu thần tộc nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.

Tức khắc, thiên kiêu và cường giả Thần tộc trong Thái Sơ hoàng thành đều thở dốc khó khăn, thần uy đáng sợ đủ làm cho bọn họ ngạt thở.

Y bào của Triệu Bắc Thần phấp phới trong gió, không giận tự uy, ông ta đứng chắp tay: "Đông hoàng, Huyền Vận, ta tay không mà đến, hi vọng các ngươi sẽ không để ý."

Vẻ mặt Khương Đông hoàng không có thay đổi, tùy ý nói: "Người tới là khách, hoan nghênh."

Triệu Bắc Thần đáp xuống trụ đá bên ngoài Quang Minh Thần Điện, ông ta chắp tay biểu ý với Phù Đồ Thần hoàng và Lâu Tương Thần hậu, thể hiện ra rất tùy ý.

Mặc cho mọi người đều có thể nhìn ra bọn họ đến không có ý tốt.

Triệu Thiên Thần đi vào Thái Sơ hoàng thành, vốn là để Đông Thần quốc buông lỏng đề phòng, Triệu Bắc Thần đột nhiên xuất hiện tại Thái Sơ hoàng thành, tin rằng rất khó có người có thể ngờ tới.

Hai vị cường giả Thần hoàng giáng lâm tới Thái Sơ hoàng thành, đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện việc rầm rộ như thế này.

Phù Đồ Thần hoàng mang theo hắc quan mà đến, ý khiêu khích rõ ràng như vậy, mọi người đều có thể nhìn ra, nghi thức sắc phong bị ép gián đoạn, Thần tộc chung quanh như giẫm trên băng mỏng.

Trần Mục đi tới gần Quang Minh Thần Điện, xa xa, hắn liền trông thấy Triệu Bắc Thần và Phù Đồ U, trên người bọn họ mang theo tần sóng đáng sợ, tới gần sẽ rất nguy hiểm.

Ở trước mặt Thần hoàng, chỉ cần một ánh mắt, là có thể khiến tu tiên giả tầm thường thịt nát xương tan.

Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên đứng ở giữa quảng trường bên ngoài Quang Minh Thần Điện, bầu trời có cột sáng màu bạc rơi xuống, vừa vặn bao phủ lấy nàng ta, thần thánh thánh khiết.

Bên cạnh Khương Phục Tiên còn có cái hắc quan cao một trượng, chung quanh tràn ngập sương đen, âm u khủng bố, Trần Mục cảm thấy tình hình không tốt lắm, bọn người này lại dám đến Thái Sơ hoàng thành làm càn, chẳng lẽ không sợ có đến mà không có về?

Huyền Vận Thần hậu cao quý đoan trang, lạnh giọng nói: "Phù Đồ U, Triệu Bắc Thần, các ngươi có ý gì?"

Bà ta nói năng có khí phách, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa hàn ý, lên tiếng chất vấn hai vị cường giả đứng đầu Thần Vực này.

Khương Vũ Thần đứng ở dưới bậc thềm của thần điện, ánh mắt của hắn ta mang theo phẫn nộ, Đông Thần quốc ở Thần Vực nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ từng gặp loại tình huống này.

Thiên kiêu Thần tộc xung quanh đưa mắt nhìn nhau, đây nếu như khai chiến, bọn họ chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Lâu Tương Thần hậu không dám lắm miệng, bà ta ở trong tối nhắc nhở thiên kiêu của Tây Thần quốc, đừng xen vào việc của người khác.

Viêm Vô Địch ở bên cạnh Triệu Thiên Thần, nghi ngờ nói: "Bắc Thần Thần hoàng có ý gì?"

"Không rõ lắm, nhưng mà phụ hoàng khiến Đông Thần quốc rất mất mặt, điều này rất dễ chịu." Triệu Thiên Thần chế giễu nói.

Ở gần thần điện, đột nhiên xuất hiện mấy chục đạo thần mang, đại năng của Đông Thần quốc xuất hiện, khí tức của bọn họ dung hợp lẫn nhau, thiên kiêu và cường giả ngoại tộc đều đang run rẩy.

Khương Đông hoàng nhìn Triệu Bắc Thần, nhàn nhạt nói: "thời điểm nữ nhi của ta trở về Thần Vực từng bị tập kích, ta cứ coi như chuyện này là do Bắc Thần quốc làm."

Triệu Bắc Thần vừa cười vừa nói: "Đông hoàng, ngươi không có chứng cứ, muốn gán tội cho người khác, không hợp lý đâu."

Khương Đông hoàng đột nhiên đi thẳng về phía trước, đạp không mà đi, toàn thân tràn ngập hào quang thánh khiết, ông ta nhìn về phía Triệu Bắc Thần cùng Phù Đồ U, thờ ơ nói: "Chỉ dựa vào các ngươi và di hài Cổ Thần trong quan tài, mà cũng có gan đến Thái Sơ hoàng thành?"

Phù Đồ Thần hoàng nở nụ cười chế giễu, Bắc Thần Thần hoàng cũng không hề sợ hãi, trên trời có ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống, mặt đất có sóng nhiệt đang cuộn trào, Đông hoàng ngẩng đầu nhìn lại, nam nhân đầu đầy hỏa diễm xuất hiện ở bên ngoài Quang Minh Thần Điện.

Viêm Vô Địch hoảng sợ nói: "Lão tổ!"

Vẻ mặt Đông hoàng bình tĩnh nói: "Viêm lão ma, ngươi già nên hồ đồ rồi, thế mà cũng muốn đến tham gia náo nhiệt?"

Viêm lão ma cười to ha ha nói: "Đông hoàng, dã tâm của ngươi quá lớn, lão phu tới để khuyên ngươi."

Ba vị cường giả Thần hoàng, cộng thêm di hài Cổ Thần bên trong hắc quan, cho dù Thái Sơ hoàng thành có đại trận, viễn cổ cũng không có cách nào đối phó được với tất cả bọn họ.

Huyền Vận Thần hậu khẽ nhíu mày.

Vẻ mặt của thiên kiêu Đông Thần quốc ngưng trọng.

Mọi người không dám làm bừa, Trần Mục cũng không mù quáng xông tới bên người Khương Phục Tiên, hắn biết tình huống bây giờ rất phức tạp, nếu như xúc động, rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho vị hôn thê.

Trong Thái Sơ hoàng thành có hai vị lão giả râu tóc đã bạc hết bước ra, tướng mạo của bọn họ nhìn có vẻ giống nhau, thân mặc bạch bào, rất có tiên phong đạo cốt.

Triệu Bắc Thần nhàn nhạt nói: "Đông hoàng, hôm nay là ngày đại hỉ, động thủ không tốt đâu."

Nếu như bọn họ động thủ, tất nhiên sinh linh sẽ lầm than.

Khương Đông hoàng lạnh giọng nói: "Ồ, ngươi muốn bàn điều kiện với bản hoàng, nói ra nghe thử."

Triệu Bắc Thần nhìn về phía Khương Phục Tiên ở giữa quảng trường, trầm giọng nói: "Hai nhà chúng ta mặc dù có ân oán, nhưng đều đã trôi qua nhiều năm, con ta uy phong siêu việt, nếu như có thể đính hôn với Phục Tiên nhà ngươi, đương nhiên là vô cùng tốt."

Nghe vậy, Thần tộc chung quanh đều rất kinh ngạc, trong mắt Triệu Thiên Thần ẩn chứa vẻ đắc ý, Thần tử xung quanh không khỏi ném ánh mắt hâm mộ qua, trên mặt thiên kiêu Đông Thần quốc tức giận, đặc biệt là Trần Mục, trong mắt mang theo hàn ý.
Chương 515 Lộ Ra Thần Uy (2)

Nét mặt Khương Phục Tiên thờ ơ, nàng ta nhắm hai mắt, không hề để ý tới động tĩnh xung quanh chút nào.

Trên mặt Huyền Vận Thần hậu mang theo sương lạnh, Khương Đông hoàng nhìn về phía Triệu Thiên Thần cách đó không xa: "Hắn không xứng."

Giọng nói thờ ơ vang vọng khắp Thái Sơ hoàng thành.

Toàn trường yên tĩnh, thiên kiêu Thần tử chung quanh đều kìm nén không dám cười, Bắc Thần Thần hoàng còn ở nơi này.

Phía sau lưng Triệu Thiên Thần phát lạnh, giây phút hắn ta bị Khương Đông hoàng nhìn chằm chằm, cảm thấy phụ hoàng cũng không bảo vệ nổi mình.

Bắc Thần Thần hoàng cũng liệu được sẽ có kết quả như vậy: "Đông hoàng, ngươi là buộc bọn ta động thủ?"

Trong mắt Khương Đông hoàng không gợn sóng: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Đông Thần quốc, bản hoàng có thể cho các ngươi một cơ hội, hiện tại rút đi, bằng không, vậy chúng ta chính là tử địch, không chết không thôi."

Triệu Bắc Thần đưa tay: "Quy định không gian!"

Tức khắc!

Triệu Bắc Thần và Khương Đông hoàng biến mất không thấy đâu nữa.

Nháy mắt, Huyền Vận Thần hậu đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, còn có hai vị tộc lão của Khương gia, Phù Đồ U và Viêm lão ma không có phí lời, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Triệu Bắc Thần chỉ có thể trì hoãn thời gian, bọn họ nhất định phải bắt Khương Phục Tiên đi, bằng không mọi thứ đều phí công.

Khai trận.

Hai vị lão giả bạch bào hét lớn.

Cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc phóng ra ánh bạc, toàn bộ bên ngoài Quang Minh Thần Điện được bao bọc trong ánh bạc thánh khiết, sức mạnh của hai vị tộc lão tăng vọt.

Bọn họ ngăn cản Phù Đồ U và Viêm lão ma.

Lâu Tương Thần hậu dẫn thiên kiêu Tây Thần quốc rút lui, bà ta không muốn chọc vào phiền phức, không quản chuyện ở nơi đây.

Khương Vũ Thần tay cầm trường thương, tức giận nói: "Khương Hiên, Khương Nguyên, đi với ta bắt đám người Triệu Thiên Thần!"

Triệu Thiên Thần chỉ có thể chạy trốn, ngay cả hắn ta trước đó cũng không biết có chuyện này, Bắc Thần Thần hoàng bảo Triệu Thiên Thần đến Thái Sơ hoàng thành, chính là muốn làm cho Đông Thần quốc buông lỏng cảnh giác, sau đó ông ta mới có cơ hội lặng lẽ đáp xuống gần Thái Sơ hoàng thành.

Trần Mục nhìn trên bầu trời trong thành, ánh sáng chói lọi đan xen, nếu không phải Thái Sơ hoàng thành có cấm chế đặc thù, đổi thành nơi khác thì nơi này đã sớm sụp đổ.

Hai vị tộc lão của Khương gia đại chiến với hai vị Thần hoàng, phía dưới có rất nhiều cường giả Thần tộc đang trợ trận, đáng tiếc cách biệt thực lực của bọn họ quá xa, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được nửa nén hương.

"Không hay!"

Trần Mục cảm thấy có phiền phức.

Chờ hai vị Thần hoàng ra tay, Huyền Vận Thần hậu không thể ngăn cản được bọn họ, nhưng muốn chạy trốn cũng không có khả năng, hiện tại nhất định phải nghĩ cách chiến thắng bọn họ.

Chung quanh hắc quan tràn ngập u sương, nắp quan tài loảng xoảng một tiếng mở ra, di hài Cổ Thần cả người mặc hắc giáp từ đó bước ra, hai mắt đen nhánh, không nhìn thấy ánh sáng.

Trần Mục cảm thấy đại sự không ổn, cường giả Đông Thần quốc đang bày trận trợ giúp hai vị tộc lão đối phó với Phù Đồ U và Viêm lão ma, chỉ có Huyền Vận Thần hậu bảo vệ Khương Phục Tiên.

Thiên kiêu tiểu bối mà dám tới gần chắc chắn chính là chịu chết.

Huyền Vận Thần hậu xây dựng màn nước màu xanh lam, giống như bán cầu bao bọc bà ta và Khương Phục Tiên.

Di hài Cổ Thần đột nhiên di chuyển dữ dội, không gian chung quanh đều đang rung động, đầu quyền của hắn ta cứng rắn, đánh vào trên màn nước mềm mại, hoàn toàn không có dấu hiệu vỡ nứt.

Trần Mục có thể phát giác được uy lực đáng sợ của một quyền kia, nếu là hắn, căn bản không thể nào cản nổi.

Huyền Vận Thần hậu đứng trước mặt Khương Phục Tiên, mặc cho di hài Cổ Thần đánh tung đập loạn vào tấm chắn đều vô dụng, nhưng nếu như Phù Đồ U và Viêm lão ma giải quyết được hai vị tộc lão kia, tấm chắn này cũng rất khó ngăn cản được công kích do bọn họ liên thủ.

Trần Mục đứng tại khu vực trống trải dọc theo quảng trường, Thần tộc chung quanh đã sớm thoát đi, chỉ có cường giả bày trận trên bầu trời, không ngừng chuyển vận sức mạnh cho hai vị tộc lão.

"Liều mạng!"

Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra.

Hắn không chút do dự sử dụng Táng Thiên Địa.

Sinh cơ ở Thần Vực nồng đậm hơn nhân gian, huống chi nơi này là Thái Sơ hoàng thành, Trần Mục có thể góp nhặt năng lượng càng nhanh hơn, hắn dùng Trích Tinh Kiếm Kỹ ngưng tụ cỗ năng lượng khổng lồ này vào mũi kiếm, muốn xuất ra một kiếm mạnh nhất.

Trần Mục đối mặt với cường giả đứng đầu Thần tộc, trong lòng không hề e sợ, ngược lại bình tĩnh tới lạ thường, hắn đem tất cả những gì học được, toàn bộ dung nhập vào trong một kiếm này.

Thời gian mỗi một giây đều trôi qua dài đằng đẵng, năng lượng Trần Mục tích tụ càng ngày càng mạnh, sinh cơ trong Thái Sơ hoàng thành không ngừng trôi đi mất, tộc lão Khương gia cũng sắp không chịu nổi.

Liên tục có cường giả Thần tộc ho ra máu rồi chết.

Trên mặt cường giả Thần tộc duy trì chiến trận đều mang sương lạnh.

Huyền Vận Thần hậu rất ung dung, không hề lo lắng, bà ta chú ý tới Trần Mục ở cách đó không xa, người sau hai tay nắm chặt lấy Thanh Vân kiếm, kia là động tác chuẩn bị rút kiếm.

Sinh cơ giữa đất trời đang mất đi, điểm chú ý của mọi người đều ở bầu trời và giữa quảng trường, cũng chỉ có Huyền Vận Thần hậu chú ý tới Trần Mục, trong mắt ẩn chứa vẻ tán thưởng, đối mặt với loại cường giả cấp bậc này, dù cho muốn đánh lén sau lưng cũng cần có dũng khí cực lớn.

Năng lượng mà Thanh Vân kiếm của Trần Mục góp nhặt càng ngày càng cuồng bạo, cỗ sức mạnh kia càng mạnh thì càng dễ thu hút sự chú ý của hai vị Thần hoàng trên bầu trời, Huyền Vận Thần hậu dùng niệm lực truyền âm nói: "Tiểu Trần, rời khỏi nơi này trước đi."

Vị hôn thê còn ở nơi này, Trần Mục sẽ không trốn, đất trời đột nhiên trở tối, sinh cơ chung quanh biến mất gần như không còn, Thanh Vân kiếm chứa đựng sức mạnh kinh thiên động địa.

Phù Đồ U phát giác ra dị thường phía dưới, chú ý tới có tu tiên giả trẻ tuổi chuẩn bị xuất kiếm, trong mắt mang theo trào phúng, không để bụng: "Con kiến hôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK