Khương Phục Tiên nhìn đế kiếm, trong đầu nàng ta hiện lên hình ảnh của quá khứ.
Đế kiếm là vị diện thần khí của vị diện Vĩnh Hằng, là át chủ bài để Trần Mục đứng ở đây.
Đối với ký ức của kiếp trước, Khương Phục Tiên rất bài xích, khi phát hiện kiếp trước có liên quan đến Trần Mục, nàng ta mới lựa chọn tiếp nhận, nhưng trước kia đã chủ động cắt đứt một phần ký ức nên cần có thời gian mới có thể khôi phục lại.
Trần Mục cầm đế kiếm trong tay, các cường giả Uyên Hải cổ thành đều ở thế bị động, hắn vung kiếm về phía trước, đế kiếm mang theo uy lực hùng vĩ bùng nổ phát ra ánh sáng chói lọi.
Một kiếm kinh thiên động địa chém ra, kèm theo đó trên thạch ấn màu xám xuất hiện vết nứt và sau đó sụp đổ.
Cưởng giả của Uyên hải cổ thành đều chấn động, đó chính là vị diện thần khí đấy, chẳng lẽ đế kiếm trong tay Trần Mục cũng là vị diện thần khí?
Đế Phần Thiên trợn tròn hai mắt, không dám tin tưởng vào cảnh tượng trước mắt, tuy rằng thạch ấn không phải là vị diện thần khí hoàn chỉnh nhưng cũng là một góc vị diện thần khí của vị diện Trường Sinh, ngay cả đạo binh của chủ tể Thiên Giới cũng không thể phá hủy, vậy mà lại bị Trần Mục chém đứt dễ dàng.
Sau khi kiếm quang của đế kiếm chém đứt thạch ấn thì lao lên không trung, Đế Phần Thiên không thể trốn được, cổ của hắn ta bị kiếm quang chém qua, tràn ra huyết quang.
Đế Phần Thiên ôm lấy cổ, trong mắt mang theo huyết sắc, vẻ mặt dữ tợn nói: “Thứ mà ta không có được, các ngươi cũng đừng mơ có được.”
Trần Mục khẽ cau mày lại, hắn phát giác được nguy hiểm, chỉ thấy thân thể của Đế Phần Thiên bỗng nhiên phát nổ.
Hỏa quang cuồng bạo nhấn chìm lôi đài, ở bên ngoài Uyên Hải cổ thành không thể nhìn thấy khung cảnh ở vùng đất Khư Tịch, tất cả cường giả đều chấn động.
Đế Phần Thiên lựa chọn đồng quy vu tận.
Trên thuyền đen, vẻ mặt Khương Phục Tiên căng thẳng, nàng ta nắm chặt tay thành nắm đấm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.
Đế Phần Thiên giải phóng hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể, không gian bị bóp méo vỡ vụn, hư không đang gầm thét, hỏa quang nuốt chửng lôi đài, ở bên ngoài Uyên Hải cổ thành không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Cường giả của vị diện Trường Sinh mặt xám như tro, Kiếm Nam Sơn không thể tin nổi kết quả như vậy, đó là phân thân của Thần Sáng Thế, thế mà lại bị thảm bại.
Vân Mộng Trần nhìn chăm chú vào cây cổ thụ bên ngoài Uyên Hải cổ thành, cái tên Đế Phần Thiên bên trên bỗng nhiên biến mất.
Vị diện Thâm Lam thứ hai, Trần Mục.
Nhìn thấy cái tên Trần Mục chói mắt, mọi người đều biết hắn vẫn còn sống, trong đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên có ánh sáng, nàng ta tin tưởng Trần Mục có thể trụ đến cuối cùng.
Khi hỏa quang biến mất, Trần Mục vẫn đứng trên lôi đài vỡ nát, hắn đã tiêu hao hết phần Bất Diệt quang huy cuối cùng, tay cầm đế kiếm, không giận tự uy.
Lôi đài to lớn vỡ thành từng mảnh, những mảnh đá vỡ bay lơ lửng giữa không trung, đây là lần lôi đài bị thiệt hại nghiêm trọng nhất từ trước đến nay.
Thực lực của Trần Mục là không thể nghi ngờ.
Hắn vẫn đang ở cảnh giới của chủ tể Địa Giới nhưng lại sỡ hữu thực lực đối đầu với chủ tể Thiên Giới, ngay cả phân thân của Thần Sáng Thế của vị diện Trường Sinh hắn cũng có thể chém chết.
Đế kiếm trong tay Trần Mục có thể chém đứt vị diện thần khí, tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của cường giả các phương.
Vân Mộng Trần nhớ đến câu Sáng Thế mẫu thần của vị diện Thâm Lam đã từng nói, Trần Mục đến từ vị diện Vĩnh Hằng, thanh kiếm đó có thể chính là thần khí của vị diện Vĩnh Hằng.
Vị diện Vĩnh Hằng, gần nhất với vị diện “Đạo Nhất” trong truyền thuyết, nó đã từng vô cùng huy hoàng, sau này lại đột nhiên suy tàn rồi mai danh ẩn tích nhiều năm trong bể khổ.
“Trần đại ca thật lợi hại.”
Khuôn mặt đẹp của Lâm Thanh Đại tràn đầy mong đợi.
Tiêu Vô Cùng nhìn về phía Tần Trường Sinh: “Tần huynh, tại sao ngươi muốn giúp hắn?”
“Ta không giúp đỡ, hắn cũng có thể thắng.” Trong mắt Tần Trường Sinh hiện lên vẻ tán thưởng, hắn ta ra tay tương trợ là muốn kết bằng hữu với Trần Mục.
Trên thuyền đen.
Khuôn mặt đẹp của Mạc Cửu Nhi nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Nếu như hắn có thể giành được tạo hóa cuối cùng, có lẽ tương lai của các ngươi sẽ có hy vọng.”
“Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng.” Khương Phục Tiên nhìn Mạc Cửu Nhi, giọng điệu bình tĩnh.
Vùng đất Khư Tịch chỉ còn lại hai vị cường giả cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn bọn họ, chỉ có người thắng cuối cùng mới có cơ hội giành được tạo hóa cuối cùng.
Nghịch Càn Khôn mở đôi mắt ra, ánh sáng rơi trên người hắn ta rồi xuất hiện trên lôi đài đổ nát vỡ vụn, xung quanh có rất nhiều mảnh đá lơ lửng.
“Chiến đấu như vậy rất nhàm chán, chắc hẳn ngươi cũng đã rất mệt rồi, chúng ta có thể so tài những thứ thú vị hơn.” Nghịch Càn Khôn nở nụ cười, vẻ mặt tự tin.
Trần Mục cười hỏi: “Chiến đấu như vậy đúng là rất nhàm chán, ngươi muốn so cái gì?”
Nghịch Càn Khôn phất tay, một bàn cờ xuất hiện, bên trên là màu đen trắng ngang dọc giống như hai con rồng lớn đan xen nhau: “Đây là bàn cờ ta tìm thấy ở vùng đất Khư Tịch.”
“Vậy thì dùng ván cờ này quyết định thắng bại.”
Trần Mục mỉm cười: “Đề nghị này không tồi, nhưng trận cuối cùng này chúng ta ai đi trước.”
Nghịch Càn Khôn cười, bình tĩnh nói: “Trần huynh, ngươi có thể chọn trước, đi trước.”
Chọn trước sẽ chiếm ưu thế, được đi trước nữa thì ưu thế càng lớn, Nghịch Càn Khôn rất tự tin, Trần Mục không chiếm lợi: “Ta chọn quân trắng, ngươi đi trước.”
“Được, đa tạ Trần huynh.”
Nghịch Càn Khôn thoải mái cười lớn, sau đó ngồi xếp bằng giữa không trung, Trần Mục cũng chọn ngồi xếp bằng, trước mặt bọn họ là bàn cờ trong suốt một nửa, cường giả của Uyên Hải cổ thành đều có thể nhìn thấy, mọi người đều bắt đầu suy nghĩ.
Bàn cờ này to hơn bàn cờ bình thường gấp nhiều lần, giống như là ngôi sao mênh mông.
Nghịch Càn Khôn chọn một nước đi, hắc long sau lưng vọt lên như ẩn như hiện, tiếp đó Trần Mục cũng hạ cờ, bạch long phóng lên, hai con rồng lớn lại tàn sát lần nữa.
Chương 847 Người Thắng Cuối Cùng (1)
Tốc độ đi cờ của bọn họ rất nhanh, rất nhiều cường giả đều không nhìn rõ tình hình, năng lực suy diễn của Trần Mục và Nghịch Càn Khôn bọn họ rất khó đối kháng được.
Hai mắt Cơ Thái Uyên nhìn chằm chằm vào ván cờ, hắn ta muốn đọc hiểu thế cục nhưng hai mắt lại đang chảy máu, vết thương trên người trở nên nặng hơn, hạ cờ trông thì có vẻ đơn giản nhưng lại không hề nhẹ nhàng, đó là cuộc đối đầu vô hình.
Muốn suy diễn thì cần có tinh thần lực cường đại, cường giả bình thường chỉ có thể nhìn xem đại khái.
Hai con rồng hắc bạch tàn sát nhau trên bàn cờ, ngươi tiến ta lùi, theo thời gian trôi, tốc độ đi cờ của Trần Mục và Nghịch Càn Khôn càng lúc càng chậm.
Mọi người nhìn ván cờ khó giải quyết, rất khó nhìn ra trong bọn họ ai có ưu thế hơn.
Yên la nghi ngờ nói: “Ta cảm thấy nếu để bọn họ chơi hết ván cờ này thì còn mất nhiều thời gian hơn tất cả các trận đấu trước cộng lại.”
Bạch Thanh Tuyết cười nói: “Rất bình thường, ta còn từng chứng kiến hai người bảo thủ hạ cờ cả mấy ngàn năm, mỗi một nước đều phải cân nhắc rất lâu.”
“Hy vọng bọn họ có thể nhanh chút.”
Lâm Nhược Khê không muốn đợi lâu như thế.
Trận thi đấu cuối cùng là đánh cờ, cường giả của rất nhiều vị diện đều không có hứng thú, các cường giả liên tục lựa chọn rời đi, cường giả của vị diện Thiên Hoang cũng chuẩn bị rời khỏi.
Tần Trường Sinh đi đến phụ cận thuyền đen: “Mạc Cửu Nhi, ngươi có muốn đi về với chúng ta không?”
Khóe miệng Mạc Cửu Nhi khẽ nhếch lên: “Náo nhiệt vẫn còn chưa kết thúc, các ngươi đi trước đi.”
Khương Phục Tiên khẽ khom người với Tần Trường Sinh, dù sao hắn ta cũng từng giúp Trần Mục, Tần Trường Sinh mỉm cười đáp lại rồi rời đi theo mấy cường giả của vị diện Thiên Hoang.
Rất nhiều vị diện liên tiếp rời đi, các vị diện còn lại đa số là muốn tính sổ với vị diện Thâm Lam.
Cường giả của vị diện Thâm Lam cảm nhận được áp lực sâu sắc, đối mặt với sự vây công của nhiều cường giả vị diện như vậy, cho dù có hai vị chủ tể Thiên Giới tọa trấn cũng không chống đỡ nổi.
Mạc Cửu Nhi cười nhắc nhở: “Bọn họ sẽ không để Trần Mục rời đi đâu, ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây trước, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Khương Phục Tiên không để tâm, bình tĩnh nói: “Nơi này là vùng đất Nguyên Sơ, ta từng mơ thấy mơi này.”
Trong mắt Mạc Cửu Nhi hiện lên dị sắc.
“Chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.”
Mạc Cửu Nhi bỗng nhiên đột ngột muốn rời đi, đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ híp lại, nàng ta không rời đi cùng Tần Trường Sinh mà lựa chọn rời khỏi một mình.
“Đợi đã.”
Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm Mạc Cửu Nhi.
Khóe miệng Mạc Cửu Nhi nở nụ cười: “Phục Tiên tỷ tỷ, ta còn có chuyện phải xử lý, nếu như ngươi tin tưởng ta thì để ta rời khỏi đây.”
“Ngươi muốn quay về?”
“Đúng vậy, ta phải quay về mới có thể ngăn cản Tổ Tà Thần, đây là nguyên nhân ta giữ lại sức lực.”
Mạc Cửu Nhi tiết kiệm sức lực trong trận chiến chính là muốn đối phó với Tổ Tà Thần.
Ma chủ muốn khởi động lại vị diện, Khương Phục Tiên biết Mạc Cửu Nhi chính là một phần của Ma chủ.
“Lần này ta lựa chọn tin tưởng Trần Mục.” Mạc Cửu Nhi trầm giọng nói: “Ngươi có bằng lòng tin tưởng ta không?”
Khương Phục Tiên cười ngọt ngào: “Nếu Trần Mục đã lựa chọn không giết ngươi thì tất nhiên là tin tưởng ngươi, cho dù ngươi là Ma chủ hay là Sở Sở thì đều không quan trọng.”
Mạc Cửu Nhi mỉm cười đáp lại, nàng ta liếc nhìn Trần Mục một cái rồi hóa thành u quang biến mất ở Uyên Hải cổ thành.
Vị diện Thâm Lam.
Lâm Thanh Đại khẽ cau mày: “Tiền bối, sao ta lại cảm thấy Nghịch Càn Khôn chiếm ưu thế?”
Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: “Ván cờ là do Nghịch Càn Khôn đưa ra, chắc chắn hắn ta đã nghiên cứu rất lâu rồi, cho dù ai đi trước thì chắc chắn hắn ta cũng có cách đối phó.”
“Nói như vậy, hắn ta thắng chắc?”
“Ván cờ này rất kỳ lạ, Nghịch Càn Khôn chiếm ưu thế nhưng chưa chắc có thể thắng.”
Lúc Trần Mục hạ cờ sẽ suy nghĩ một chút, Nghịch Càn Khôn thì lại không nghĩ ngợi nhiều.
Trần Mục nhìn sự thay đổi trong ván cờ, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng luôn cảm thấy quân cờ trong ván cờ này giống như những vì sao trên trời, chứa đựng huyền bí vô hạn.
Đen trắng đan xen, âm dương giao hòa, trong ván cờ có dòng khí sinh sôi không ngừng, Trần Mục và Nghịch Càn Khôn muốn chặn dòng khí của đối phương là vô cùng khó khăn.
Tốc độ hạ cờ của Trần Mục càng lúc càng chậm, hắn đang suy diễn trường hợp có thể xảy ra trong tương lai.
Vị diện Luân Hồi, vẻ mặt Chu Vạn Cổ nghiêm túc nói: “Ván cờ này, Thần Sáng Thế của vị diện chúng ta cũng không suy diện được kết quả, Trần Mục thua chắc rồi.”
Thần nữ tóc vàng không hiểu: “Nếu bọn họ đều không suy diễn ra được thì tại sao Trần Mục lại thua?”
“Càng là kẻ mạnh thì khao khát chiến thắng càng mạnh, hắn sẽ bị mắc kẹt trong ván cờ này.” Trên mặt Chu Vạn Cổ nở nụ cười kỳ dị.
Chương 848 Người Thắng Cuối Cùng (2)
Thần nữ tóc vàng nghe ra ngụ ý thì khẽ nhíu mày: “Như vậy cũng được sao?”
“Đây là ván cờ chính hắn lựa chọn.”
“Cũng phải.”
Vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục và Nghịch Càn Khôn vẫn đang đánh cờ.
Ván cờ này rất kỳ diệu, trong mắt Trần Mục có ánh sáng, giống như vì sao vạn dặm, hắn tập trung tinh thần, mỗi lần hạ cờ đều sẽ dừng lại rất lâu.
Thời gian đánh trận cờ này kéo dài hơn so với các trận đấu trước đó, thời gian chầm chậm trôi đi, rất nhiều chủ tể có mặt ở đó đều cảm thấy mất kiên nhẫn.
Minh Hồng chủ tể lạnh giọng nói: “Ta cảm thấy Trần Mục càng lúc càng tốn sức, hắn có thể không phải là đối thủ.”
“Thắng bại không quan trọng, làm thế nào rời khỏi Uyên Hải mới quan trọng.” Vân Mộng Trần nhìn cường giả ở bốn phía nhìn chằm chằm như hổ đói, bọn họ muốn rời đi là không hề dễ dàng.
May mà vị diện Quang Minh sẵn sàng ra tay tương trợ, bọn họ vẫn có cơ hội giết phá vòng vây.
“Bọn họ đang kéo dài thời gian sao?” m Cửu U cau mày, hắn ta đã mất kiên nhẫn chờ đợi.
Có chủ tể Thiên Giới trầm giọng nói: “Ở vùng đất Khư Tịch, trận đấu dài nhất kéo dài hàng trăm năm, có lẽ ván cờ của bọn họ sẽ càng lâu hơn.”
Trần Mục liên tục hạ cờ, hắn nhìn thế cờ trên bàn cờ rồi lại phát hiện sau khi hai bọn họ hạ cờ thì không ăn khớp gì với toàn bộ ván cờ.
Dòng khí của toàn bộ ván cờ sinh sôi không ngừng.
Trần Mục không hạ cờ nữa, hắn nhắm mắt lại, trong thức hải xuất hiện toàn bộ thế cờ, quân cờ đen trắng đang lập lòe: “Chẳng lẽ đây không phải là thế cờ?”
Mọi người đều nhìn thấy Trần Mục nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thời gian trong Uyên Hải cổ thành đã trôi qua rất dài, thế lực các phương đều sốt ruột nhìn bọn họ đánh cờ, càng ngày càng có nhiều vị diện lựa chọn rời đi, vốn ban đầu còn có vị diện đến tham gia náo nhiệt, bây giờ ngoại trừ mấy vị diện muốn tìm vị diện Thâm Lam thì chỉ còn vị diện Quang Minh, các vị diện khác đều đã rời đi.
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ lo lắng, nàng ta biết bây giờ Trần Mục không phải đang suy diễn mà là đang ngộ đạo, có cảm ngộ mới.
Suy diễn không phải việc nguy hiểm nhất, ngộ đạo mới là nguy hiểm nhất, bây giờ Trần Mục đang tập trung tinh thần, một khi bị tấn công trong lúc ngộ đạo thì hậu quả khó mà lường được.
Nghịch Càn Khôn và Trần Mục giao ước đánh cược, có lẽ bản thân ván cờ này đã là một cái bẫy.
Theo thời gian trôi đi, hô hấp của Trần Mục càng trở nên chậm rãi, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành phát giác được sự khác thường, Vân Mộng Trần lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là một ván cờ, hắn ta muốn dùng thế cờ để gài bẫy Trần Mục.”
Lâm Thanh Đại nghi hoặc: “Trần đại ca cũng không bị bất lợi trong thế cờ, chẳng lẽ Trần đại ca sắp thua?”
Chủ tể Hồng Minh trầm giọng nói: “Hô hấp của Trần Mục đã trở nên chậm lại, thân thể của hắn cũng dần dần ngủ đông, rất nhanh sẽ tiến vào trạng thái chết giả.”
Lâm Thanh Đại bỗng nhiên hiểu ra: “Hay nói cách khác, vùng đất Khư Tịch sẽ cho rằng Trần Mục đã chết!”
“Không sai.”
“Nghịch Càn Khôn rất thông minh.”
Vân Mộng Trần lắc đầu bất lực, bây giờ không ai có thể nhắc nhở Trần Mục, chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.
Khương Phục Tiên đang âm thầm nhắc nhở Trần Mục trong lòng, nhưng vùng đất Khư Tịch hoàn toàn bị ngăn cách với Uyên Hải cổ thành, tiếng nói của nàng ta căn bản không thể truyền tới bên trong.
Trần Mục ngồi xếp bằng trước ván cờ, bên tai hắn dường như vang lên tiếng gọi của Khương Phục Tiên, loại cảm giác này rất đặc biệt, lòng vừa nghĩ đến thì đột nhiên bừng tỉnh.
“Ván cờ này rất thú vị.”
Trần Mục bỗng nhiên mở mắt ra, từ từ hạ cờ xuống bàn cờ trong suốt, Nghịch Càn Khôn vẫn không chút biểu cảm, hai con rồng lớn liên tục chiến đấu, bất phân thắng bại, muốn phá vỡ cục diện này có lẽ phải mất rất nhiều thời gian.
“Đây không phải ván cờ hoàn chỉnh.” Trần Mục nhìn Nghịch Càn Khôn, cười hỏi.
Nghịch Càn Khôn cũng không giấu giếm: “Không sai, bàn cờ bắt nguồn từ phiến đá sứt mẻ ở Bỉ Ngạn, trên phiến đá kia ghi chép rất nhiều thông tin, giống như là mồi lửa của nền văn minh.”
“Chẳng trách.”
Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Hóa ra ngươi không biết đánh cờ.”
Trần Mục nhìn chằm chằm vào mắt Nghịch Càn Khôn, Nghịch Càn Khôn gượng gạo cười cười: “Cho dù ta không biết, ngươi cũng chẳng thể thắng được ta, không phải sao?”
“Vậy thì không chắc.”
Ánh mắt Trần Mục kiên định, trên mặt nở nụ cười.
Hắn nghĩ đến miếng ngọc thạch màu xanh của sư tôn, ban đầu hắn đã dùng ngọc thạch để có được tuyến đường kim sắc.
Trần Mục lại hạ cờ, Nghịch Càn Khôn nhanh chóng đuổi theo, nhưng tốc độ hạ cờ của hắn rõ ràng là nhanh hơn, Nghịch Càn Khôn trở nên chậm lại, hắn không đoán ra đầu mối.
Ván cờ này dù hắn đã luân hồi nhiều kiếp nhưng vẫn không thể phá giải, ngay cả Thần Sáng Thế của vị diện Luân Hồi cũng bất lực, vị Thần Sáng Thế kia từng nói ván cờ này chính là một mê cung.
Trong ván cờ, bạch long ngày càng mạnh, trong khi hắc long lại dần dần rơi vào hoàn cảnh bất lợi, cường giả xung quanh đều nâng cao tinh thần, bọn họ biết thế cục đã thay đổi.
Với những nước đi thần tốc của Trần Mục, Nghịch Càn Khôn có chút hoảng loạn, nhưng hắn ta vẫn tùy ý đi cờ tùy tiện, hắn ta nghĩ rằng bán cờ này hẳn là không có cách giải.
Trên bàn cờ trong suốt, cục diện thay đổi trong nháy mắt, mọi người nhìn hắc long ngã xuống chỉ còn lại bạch long.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành vang lên tiếng kinh hô, bọn họ không dám tin Trần Mục có thể giết chết hắc long trong thời gian ngắn như vậy, Nghịch Càn Khôn lại càng trố mắt nhìn trân trân: “Ván cờ này, ngươi thắng rồi.”
Hắc long trên bàn cờ bị siết chết, Nghịch Càn Khôn thua tâm phục khẩu phục, có làm sao hắn ta cũng không ngờ được thế cờ này lại thật sự có cách phá giải.
Nghịch Càn Khôn đứng dậy, hắn chủ động bước ra khỏi phạm vi của lôi đài, sau đó xuất hiện bên ngoài Uyên Hải cổ thành, cường giả của vị diện Luân Hồi đều đang thở dài.
Trên thuyền đen, khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên tràn đầy vui mừng, nàng ta tin chắc Trần Mục có thể đứng vững đến cuối cùng.
Cường giả của vị diện Thâm Lam đều hoan hô chúc mừng, bây giờ bọn họ chính là vị diện mạnh nhất.
Chương 849 Phu Thê Đoàn Tụ (1)
Vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục vẫn đang đánh cờ.
Quân trắng đang chớp lóe trên bàn cờ hư ảo, cường giả xung quanh chăm chú nhìn thế cờ, bọn họ cảm nhận được có gì đó không đúng, có cường giả phản ứng lại: “Trên bàn cờ kia hình như có một con đường.”
Trần Mục đặt tuyến đường Bỉ Ngạn vào trong bàn cờ, đây là con đường dẫn đến chỗ tạo hóa của Bỉ Ngạn, phiến đá kia chính là bản đồ của Bỉ Ngạn.
“Bản đồ của Bỉ Ngạn là thật hay giả, các ngươi tự mình xem đi.” Trần Mục nhẹ giọng thì thầm, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều trở nên vội vàng.
Cơ Thái Uyên của vị diện Sâm La hộc máu nói: “Ta nhìn thấy vùng đất Trường Sinh.”
Hắn ta dùng Trùng Đồng nhìn thấy điểm cuối của con đường, cường giả của vị diện Sâm La kinh ngạc thất sắc, bọn họ nhận thấy cơ hội rồi đột ngột rời khỏi Uyên Hải cổ thành.
Cường giả của các vị diện khác đều phát giác được, cảm thấy bên trong ván cờ này có ẩn giấu tạo hóa to lớn.
Khương Phục Tiên đương nhiên cũng biết con đường này, nàng ta cũng hiểu được lý do Trần Mục làm như vậy chính là muốn xua những cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đi.
Rất nhanh, cường giả của vị diện Ám Ảnh và vị diện Hư Không đều lần lượt rời khỏi Uyên Hải, cường giả của vị diện Tử Linh và vị diện Trường Sinh cũng theo sau rời khỏi Uyên Hải, bọn họ đều muốn có được tạo hóa của Bỉ Ngạn.
Chỉ còn vị diện Thâm Lam và vị diện Quang Minh ở lại bên ngoài Uyên Hải cổ thành, còn cả Khương Phục Tiên, bọn họ cũng chú ý đến Khương Phục Tiên.
Cường giả của vị diện Quang Minh phát hiện trên người Khương Phục Tiên có dao động đặc thù, ánh mắt Lâm Nhược Khê khẽ híp lại: “Dao động trên người nàng ta rất giống với chúng ta, trên người Trần Mục cũng có dao động quen thuộc kia.”
Đúng vào lúc này, vùng đất Khư Tịch xuất hiện con đường đá màu xám cổ xưa, điểm cuối lẫn trong sương mù xám xịt không xác định được, đây là con đường cổ dẫn đến tạo hóa cuối cùng.
Cho dù đứng vững đến cuối cùng cũng không có nghĩa là có thể lấy được tạo hóa cuối cùng, muốn có được tạo hóa cuối cùng thì vẫn còn bài kiểm tra cuối cùng.
Trần Mục giẫm bước trên con đường cổ.
Khi bước vào sương mù xám xịt, hắn đột nhiên quay lại mỉm cười, trên mặt mang theo tự tin, ánh mắt dịu dàng.
Khương Phục Tiên biết là Trần Mục không muốn nàng ta lo lắng, trong đôi mắt đẹp hiện lên gợn sóng, đáy lòng kiên định nói: “Phu quân, ta tin tưởng chàng.”
Vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục giẫm lên con đường cổ bước vào màn sương xám.
Uyên Hải cổ thành trở nên tĩnh mịch, trên mặt các cường giả của vị diện Thâm Lam đều hiện lên vẻ vui mừng, bây giờ các vị diện lớn đều đã nối tiếp nhau rời đi, bọn họ có thể toàn thân rút lui.
Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: “Minh Hồng, các ngươi rời đi trước, ta ở đây đợi Trần Mục.”
“Vì sao?”
“Nguy hiểm vẫn chưa hết thúc, chúng ta chia nhau đi, đến lúc đó có thể tránh được truy kích.”
Minh Hồng chủ tể cảm thấy có lý: “Như vậy cũng được, chúng ta trở về trước thông báo cho cường giả của vị diện Thâm Lam đến tiếp ứng cho các ngươi.”
Vân Mộng Trần gật đầu.
Thần thuyền của vị diện Thâm Lam cách xa Uyên Hải cổ thành, Vân Mộng Trần đi đến gần chiến thuyền của vị diện Quang Minh, nàng ta chắp tay nói: “Đa tạ các vị.”
Nữ chủ tể của vị diện Quang Minh mỉm cười đáp lại: “Chúc mừng vị diện Thâm Lam giành được vị trí thứ nhất, đại chiến vị diện đã kết thúc, vậy thì chúng ta có duyên lại gặp.”
Vân Mộng Trần đưa mắt nhìn cường giả của vị diện Quang Minh rời đi, rất nhanh bên ngoài Uyên Hải cổ thành đã trở nên yên lặng.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành chỉ còn lại một chiếc thuyền đen, Vân Mộng Trần nhìn Khương Phục Tiên rồi khẽ nở nụ cười, nháy mắt đã xuất hiện trên thuyền đen: “Xin chào.”
Khương Phục Tiên mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Xin chào, xin hỏi ngươi có việc gì?”
“Ngươi là bằng hữu của Trần Mục?”
“Đúng vậy.”
Khương Phục Tiên không hề che giấu.
Vân Mộng Trần cười nhẹ nói: “Nếu ngươi đã là bằng hữu của Trần Mục, vậy thì ta ở cùng ngươi một lúc.”
“Đa tạ.”
Khương Phục Tiên mỉm cười ngọt ngào.
Vân Mộng Trần vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến Khương Phục Tiên là bằng hữu của Trần Mục nên lựa chọn ở lại bên cạnh Khương Phục Tiên, bảo vệ nàng ta tránh khỏi uy hiếp.
Trần Mục và vị diện Thâm Lam hợp tác với nhau, dù sao hắn cũng đã giúp cho bọn họ giành được danh xưng đệ nhất vị diện, Vân Mộng Trần tất nhiên sẽ sẵn sàng bảo vệ Khương Phục Tiên.
Vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục bước qua sương xám.
Trước mắt là con đường cổ không nhìn thấy điểm cuối.
Ánh sáng xung quanh có chút đặc biệt, giống như sương mù u ám, giống như xám nhưng không xám, đây là Vô Sắc Giới, thân thể Trần Mục mất đi màu sắc.
Trên con đường cổ có cấm chế mạnh mẽ, đạo hạnh của Trần Mục đã biến mất khi ở đây, hắn đi dọc lên các bậc thang, xung quanh còn có những vật tổ cổ xưa.
Trần Mục đã từng đến đây, hắn không để ý cứ tiếp tục tiến về phía trước, xung quanh có di cốt cổ xưa, đây là thứ do chí cường giả để lại, bên trong có nhiệt lượng còn sót lại.
Con đường cổ là chỗ tạo hóa cuối cùng, nơi đây có rất nhiều tạo hóa nghịch thiên, Trùng Đồng của Cơ Thái Uyên là cường giả của vị diện Sâm La cũng được mang đi từ chỗ này.
Ven rìa con đường cổ có một lưỡi kiếm gãy, chỉ cần nhìn chăm chú vào nó đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Trần Mục không bị thu hút bởi những tạo hóa này, ánh mắt của hắn dán chặt vào điểm cuối con đường cổ, một đường tiến thẳng về phía trước, không biết trôi qua bao lâu, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn bậc thang phía dưới, phát hiện có vô số dư ảnh.
Tất cả đều là dư ảnh của Trần Mục để lại.
Trần Mục tiếp tục đi về phía trước, hắn nhìn thấy ánh sáng ở điểm cuối con đường cổ, có một cái cây xanh.
Cơ thể hắn bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng, Trần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhục thân đã dừng ở đằng sau, tiếp tục tiến lên phía trước thì chỉ có linh hồn mới có thể chạm tới.
Linh hồn của Trần Mục lựa chọn đi tiếp.
Ở điểm cuối con đường cổ có gốc cây hư ảo trong suốt, màu xanh dạt dào, tràn đầy sức sống.
Trần Mục lại đi đến chỗ tạo hóa cuối cùng, linh hồn của hắn đắm chìm trong ánh sáng sinh mệnh, hấp thụ năng lượng tinh thần đặc thù, lại có màu sắc lần nữa.
Chương 850 Phu Thê Đoàn Tụ (2)
Sâu thẳm trong linh hồn, ấn ký luân hồi tàn khuyết đang được hồi phục không ngừng, rất nhanh sẽ khôi phục toàn vẹn.
Vùng phụ cận cây cổ thụ.
Trong hư không hiện ra vương tọa vĩ ngạn.
Vương toạ được điêu khắc từ tảng đá màu xám khổng lồ, có thể thấy được vết tích thăng trầm, có sinh linh mơ hồ đang ngồi trên vương tọa, hư vô mờ mịt, không thể thăm dò.
Dấu ấn luân hồi ở sâu trong linh hồn Trần Mục đã hoàn toàn nhưng tụ, năng lượng tinh thần dồi dào đưa thần thức của hắn khôi phục đỉnh phong, tinh thần thể giải phóng ánh sáng thần thánh giống như mặt trời, xung quanh có đại đạo gợn sóng dập dờn.
“Ngươi lại đến rồi.”
Sinh linh trên vương tọa nói với Trần Mục.
Trần Mục ngước mắt lên nhìn thẳng vào sinh linh ở trên cao, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi có thể có được vận khí của Tổ Thần chứng tỏ ngươi có tư cách quản lý thế giới.” Sinh linh trên vương tọa từ từ đứng dậy, sau đó bước xuống vương tọa.
“Vị trí đó, thuộc về ngươi.”
Sinh linh mơ hồ muốn nhường vị cho Trần Mục.
“Ngươi chỉ là ý chỉ của vũ trụ, quả thật không có tư các quản lý thế giới Tổ Thần để lại.”
Lời nói của Trần Mục rất thẳng thắn, sinh linh mơ hồ kia cũng không để tâm: “Ngươi có bằng lòng trở thành người quan sát vũ trụ, thay ta quản lý thế giới không.”
“Ta không có hứng thú với vị trí kia, ta muốn biết ngươi biết được bao nhiêu về Bỉ Ngạn.”
“Đi rồi mới biết.”
Sinh linh mơ hồ là ý chí của vũ trụ, tự nhiên sẽ chưa từng đến Bỉ Ngạn, Trần Mục cũng không hỏi gì thêm.
“Ngươi không thể trở thành người quan sát của vũ trụ thì sẽ không thể lấy được tạo hóa cuối cùng.”
Trần Mục không hề để tâm, hắn cười nhẹ nói: “Ngươi là ý chí của vũ trụ, ta muốn luận bàn với ngươi.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Sinh linh mơ hồ không kiềm được bật cười lớn.
Trần Mục không để ý, sâu trong linh hồn của hắn có kiếm quang chém ra, đó là kiếm quang do năng lượng tinh thần ngưng tụ thành, vượt qua cả giới hạn của thời gian, chiếu sáng chỗ tạo hóa cuối cùng.
“Dừng!”
Sinh linh mơ hồ hét lớn.
Kiếm quang của Trần Mục dừng lại giữa không trung.
“Ngươi có thể mang một viên thần thạch Sáng Thế đi.”
“Ta muốn hai viên.”
“Không thành vấn đề.”
“Ba viên?”
“Không được, sẽ làm lung lay căn nguyên của vũ trụ, nếu như ngươi muốn có được thần thạch Sáng Thế thì có thể đi tới Bỉ Ngạn, chỗ đó có lực lượng mà ngươi cần.”
Trong hư không, hai viên thần thạch chói lóa rơi xuống, linh hồn của Trần Mục cũng cảm nhận được hơi ấm, kiếm quang do hắn dùng thần lực thành biến mất.
Trần Mục có được hai viên thần thạch Sáng Thế.
Thần thạch Sáng Thế sở hữu lực lượng mở ra vũ trụ, có thể giúp Trần Mục trở thành chủ tể Thiên Giới trong thời gian ngắn, thần lực Sáng Thế còn có thể chống lại Thần Sáng Thế của các vị diện khác, đây là sự tồn tại mà Thần Sáng Thế cũng phải kiêng kỵ.
“Tổ Thần là sự tồn tại như thế nào?”
Trần Mục nhìn sinh linh mơ hồ, đối với sự tồn tại chí cao của vũ trụ này hắn có chút tò mò.
Sinh linh mơ hồ im lặng rất lâu rồi cười nói: “Hắn ta là kẻ tiền hành cô độc.”
“Nơi này là trại chăn nuôi, Thần Ma có mạnh hơn nữa cũng không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.” Sinh linh mơ hồ nhìn Trần Mục, trầm giọng nói: “Ở lại đây, chỉ cần ở vị trí kia, ngươi sẽ có thể nắm giữ vận mệnh.”
“Ta có thứ mình quan tâm hơn.” Trần Mục cười xoay người, linh hồn nhanh chóng trở lại nhục thân, bên cạnh còn có hai viên thạch thần Sáng Thế.
Thân thể Trần Mục tỏa ra quang mang, xung quanh còn có thế giới u ám, hắn đi dọc theo con đường cổ, trước khi rời khỏi Vô Sắc Giới thì bỗng nhiên ngồi xếp bằng.
Bên ngoài có thể có nguy hiểm.
Trần Mục không tùy tiện ra ngoài, trên người hắn có thần thạch Sáng Thế, hắn quyết định luyện hóa thạch thần Sáng Thế ở vùng đất Khư Tịch để quay về với trạng thái cường thịnh nhất.
Thần thạch Sáng Thế mang theo ánh sáng chói lọi, Trần Mục đắm mình trong ánh sáng, lực lượng trong cơ thể tăng mạnh không ngừng, hắn có được năng lực mở ra vị diện.
Trong cơ thể Trần Mục còn có Hoang Giới, đó là thế giới nhỏ do Hoang chủ sáng lập, bên trong còn có rất nhiều sinh linh, bây giờ hắn cũng có năng lực sáng lập ra một vị diện thật sự.
...
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.
Ánh mắt Vân Mộng Trần dần trở nên nghiêm trọng, Trần Mục đi lên con đường cổ đã rất lâu nhưng vẫn không có động tĩnh, những người chiến thắng trước kia rất nhanh đã đi ra.
“Ta từng nghe Sáng Thế mẫu thần của vị diện Thâm Lam nói tạo hóa cuối cùng có thể là trở thành người quan sát, sở hữu năng lực giám sát toàn bộ thế giới.”
Vân Mộng Trần lẩm bẩm.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ híp lại: “Vậy trở thành người quan sát, thì cần phải đánh đổi thế nào?”
“Không rõ, có thể là vĩnh viễn Trần Mục cũng sẽ không quay lại.” Vân Mộng Trần lắc đầu, thông tin liên quan đến người quan sát vũ trụ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ánh mắt Khương Phục Tiên kiên định, trên mặt nở nụ cười, nàng ta tin tưởng Trần Mục chắc chắn sẽ đi ra.
Vân Mộng Trần nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên, bỗng nhiên hiểu được tại sao Trần Mục lại không có hứng thú với nàng ta, hóa ra là có giai nhân tuyệt thế như vậy đang đợi hắn.
“Tiểu cô nương, ta thấy ngươi rất quen mắt.” Lão giả đang ngồi xếp bằng dưới cây cổ thụ lên tiếng.
Trên thuyền đen, vẻ mặt Vân Mộng Trần chấn kinh, lão giả trước mắt đến từ thời đại của Tổ Thần, ngay cả Thần Sáng Thế của các vị diện lớn khi nhìn thấy ông ta cũng phải hành lễ.
Khương Phục Tiên khẽ khom người, mỉm cười đáp lại: “Có lẽ là từng gặp, ta đã từng thấy chỗ này trong mơ.”
Lão giả ôm trán, sau đó trước mắt sáng lên, vẻ mặt ông ta phấn khích nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là tiểu cô nương mà Tổ Thần dẫn tới.”
“Ha ha ha.”
Lão giả ha ha cười lớn, giống như là một chuyện rất vui vẻ, Vân Mộng Trần ngạc nhiên nhìn Khương Phục Tiên, có thể kéo được quan hệ với Tổ Thần thì đều là sự tồn tại kinh khủng.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: “Tiền bối, rất xin lỗi, ta không nhớ rõ chuyện của quá khứ.”
Lão giả trầm giọng nói: “Có một số chuyện, muốn quên nhưng lại không quên được, có một số chuyện, muốn nhớ lại nhưng không nhớ nổi, cuộc đời này, vẫn luôn không như ý muốn.”