Khương Phục Tiên đi tới bên cạnh vị hôn phu, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười mỉm, Trần Mục có thể trong hai ngày cảm ngộ ra quy tắc mặt trời, thiên phú như vậy cực kỳ khủng bố.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, đệ đã nắm giữ được quy tắc mặt trời."
Tiên nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên lộ ra nụ cười xinh đẹp đáng yêu: "Sư tỷ biết, về sau đệ chính là mặt trời nhỏ của sư tỷ."
Chạng vạng tối.
Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị tiệc tối rất phong phú tại bờ biển, bọn họ uống rượu ăn đồ nướng, ngươi đút ta, ta đút ngươi, vừa nói vừa cười, ăn uống no nê, hai người nằm ở trên võng nghỉ ngơi.
Khương Phục Tiên thích nằm trong ngực Trần Mục, kề sát sít sao, không nỡ tách ra.
Trần Mục cũng thích ôm vị hôn thê nghỉ ngơi hoặc là tu luyện, bây giờ là một ngày không ôm thì toàn thân khó chịu, hắn còn thích nắm tóc bạc mềm mượt của Khương Phục Tiên, sờ vào rất dễ chịu.
"Sư tỷ, đệ thường xuyên nghe nói đại đạo xảy ra vấn đề, thế nhưng không phải những quy tắc này vẫn có thể tu luyện như cũ sao?" Trần Mục không có vinh dự được trầm mê hưởng thụ, còn đang hỏi vị hôn thê vấn đề liên quan đến tu luyện.
Khương Phục Tiên cười trả lời: "Không có quy tắc, vậy chính là ngày tận thế, đạo tắc chân chính rất cao thâm, thứ đệ nắm giữ chỉ là bề ngoài, thứ tan vỡ chính là đại đạo, mà đệ chỉ là giẫm lên một con đường nhỏ."
"Phải ấn quy tắc vào trong huyết nhục gân cốt, trở thành một bộ phận của cơ thể mình, hiểu chưa?"
"Đã hiểu, sư tỷ, huyết mạch Thần tộc của tỷ mang theo quy tắc gì thế, đệ có thể nhìn một cái không."
"Ta cũng không nói rõ được, quy tắc kia cũng không tồn tại ở nhân gian, đệ không học được."
Trần Mục hơi kinh ngạc, quy tắc không tồn tại ở nhân gian, sự cường đại của ánh bạc kia Trần Mục được chứng kiến rồi.
Hai tay Khương Phục Tiên khoanh trước ngực vị hôn phu, cằm của nàng ta đặt trên cánh tay, cười xinh đẹp nhìn Trần Mục: "Tiểu sư đệ, nhưng mà đệ có thể dùng những cách khác để nắm giữ quy tắc của ta."
Trần Mục nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên, cười hỏi: "Sư tỷ, cách gì?"
"Chỉ cần đệ dùng niệm lực ngưng tụ ra thần văn của ta thì có thể sử dụng sức mạnh của ta."
Mi tâm của Khương Phục Tiên xuất hiện thần văn màu bạc, đạo thần văn kia phức tạp tinh xảo.
Vẻ mặt Trần Mục ngây ra, khiếp sợ nói: "Sư tỷ, thần văn là bí mật trân quý nhất của tỷ."
"Đệ là tiểu phu quân của sư tỷ, trân quý hơn thần văn nhiều." Khuôn mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười mê người, cặp chân dài mảnh mai kia đang đung đưa.
Đôi mắt Trần Mục ẩm ướt, vô cùng cảm động, vị hôn thê bằng lòng bỏ ra hết thảy vì hắn, thầm nghĩ trong lòng bản thân kiếp trước trước nữa chắc chắn đã từng giải cứu thế giới.
"Mau nhìn thần văn đi, còn ngây ra cái gì."
"Sư tỷ, bởi vì tỷ còn đẹp hơn thần văn."
Trong mắt Khương Phục Tiên đung đưa ý cười, khẽ quát nói: "Bớt nói lời ngon ngọt, mau chóng ghi nhớ thần văn đi."
Trần Mục nhìn chằm chằm mi tâm của Khương Phục Tiên, đường nét của đạo thần văn kia rất đặc biệt, không có điểm bắt đầu, nhìn qua có phần giống như ký hiệu tia chớp, nhìn kỹ lại phát hiện thần văn cũng không bằng phẳng, mà là lập thể, càng xem đường nét càng nhiều, càng nhìn càng thấy phức tạp.
Trần Mục dựng lại bản mẫu của thần văn ở trong thức hải, trải qua cả đêm quan sát, hắn chỉ có thể in ra ấn ký mơ hồ, không có cách nào phục chế lại thần văn hoàn chỉnh.
Sáng sớm, gió biển mang theo khí lạnh.
Võng đung đưa trong gió, Trần Mục nhìn tới đau mắt: "Sư tỷ, đệ nghỉ ngơi một lát."
"Nghỉ ngơi một lát cho khoẻ đi."
Khương Phục Tiên cười gật đầu, khắc họa thần văn tiêu hao cực kỳ nhiều niệm lực, cho dù là Trần Mục cũng không chịu được sự tiêu hao như thế.
Thời điểm Trần Mục nghỉ ngơi, ngón trỏ tay phải của Khương Phục Tiên đặt trên mi tâm của vị hôn phu, sau đó nhẹ nhàng chuyển động, nàng ta đang phác hoạ lại thần văn của chính mình.
Trần Mục cảm thấy giữa hàng mày lạnh lẽo, bản mẫu thần văn được in trong thức hải đang theo đó mà khớp vào nhau, buổi trưa khi hắn tỉnh lại, trong thức hải xuất hiện thần văn hoàn chỉnh, ánh bạc tràn ngập, thánh khiết không tì vết.
Hắn nhìn về phía vị hôn thê.
Khương Phục Tiên ngủ say ở trong ngực hắn.
Thời điểm ban đêm Khương Phục Tiên tỉnh lại, mỉm cười hỏi: "Tiểu sư đệ, đã học được chưa?"
"Cảm ơn sư tỷ, dựa vào sự giúp đỡ của tỷ, đạo thần văn này đã được khắc ghi."
"Nhớ kỹ, không phải thời khắc sống chết, tuyệt đối không được sử dụng đạo thần văn này, nó có thể bảo mệnh, nhưng cũng có thể mang đến rất nhiều phiền phức cho đệ, hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
Khương Phục Tiên đứng dậy, mỉm cười đề nghị: "Tiểu sư đệ, chúng ta tới bờ biển đi dạo."
"Được."
Trần Mục và Khương Phục Tiên mười ngón đan xen, hai người lưu lại từng hàng từng hàng dấu chân trên bờ cát, dù cho thủy triều có rửa trôi, những dấu chân kia cũng chưa từng biến mất.
Bọn họ đi rất lâu dọc theo hải đảo, Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê cười hỏi: "Sư tỷ, tỷ có mệt không, nếu như mệt, đệ cõng tỷ."
"Không mệt, đệ cõng ta đi." Khương Phục Tiên chớp chớp đôi mắt xanh thẳm, trong mắt lấp lánh ánh sao.
Trần Mục cõng vị hôn thê đi dạo tại bờ biển, Khương Phục Tiên rất nhẹ, nàng ta ôm cổ Trần Mục, Trần Mục sửa lại chuyện cười ở kiếp trước kể cho vị hôn thê nghe, bờ biển vang lên tiếng cười êm tai, cho đến tận khi trời sắp sáng mới biến mất.
Hồ Lô đảo, trên bờ biển.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đang tắm nắng, bên cạnh để nước trái cây ướp lạnh, bọn họ nhàn nhã chơi đùa rất nhiều ngày bên bờ biển, ngày ngày ăn món ăn dân dã thịt cá, hải sản đều đã ngấy rồi.
Đây là cuộc sống Trần Mục thích nhất.
"Tiểu sư đệ, bây giờ chúng ta đi Lan Tiên cung nhìn xem, sau đó chuẩn bị quay về tu luyện."
"Được thôi." Trần Mục sớm đã muốn tới Lan Tiên cung đánh dấu, Tru Tiên Kiếm Trận là Tiên giai sát trận, cho dù là Chân Tiên cũng có thể giết được.
Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta nhìn Trần Mục cũng đang ngồi dậy, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng.
Đường nét cơ bắp khắp người Trần Mục đều hoàn mỹ, da thịt bóng loáng, không có tỳ vết, dáng người thon dài, phong thần tuấn lãng, phiêu dật xuất trần.
Hắn thích mặc quần cộc phơi nắng.
Chương 387 Lan Tiên Cung (1)
Khương Phục Tiên gắt giọng: "Tiểu sư đệ, đừng cả ngày mặc cái quần cộc đỏ lắc qua lắc lại ở trước mặt ta, mặc váy nhìn còn đẹp hơn cái này."
"Hì hì, sư tỷ, đánh chết đệ cũng sẽ không mặc váy." Trần Mục mặc quần áo vào, y phục xuất trần màu trắng như tuyết, khiến hắn hiện ra càng có tiên khí.
Khương Phục Tiên đi tới, nàng ta chải tóc cho Trần Mục: "Sư tỷ chỉnh lại cho đệ."
Trần Mục trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, tỷ còn biết làm tóc à, lợi hại thật đấy."
"Ta biết nhiều lắm."
"Sư tỷ, tỷ biết sinh con không?"
Đột nhiên phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, hắn chú ý tới con dao găm ngắn sắc bén Khương Phục Tiên cầm trong tay, không dám nói lung tung, nháy mắt liền thu liễm lại.
Khương Phục Tiên giúp Trần Mục sửa sang lại sạch sẽ phần tóc dư thừa, dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, sao đệ lại không lên tiếng? Đệ muốn kiểu tóc như thế nào?"
Trần Mục vội vàng trả lời: "Sư tỷ, muốn kiểu tóc mà tỷ thích, tỷ thấy cái nào vui thì làm cái đấy."
Khương Phục Tiên chỉ là sửa sang lại phần tóc thừa trên đầu của Trần Mục, vẫn cứ để rối tung ở đầu vai, nhìn trông không lộn xộn, còn làm nổi bật sự trẻ tuổi.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư tỷ, chừng nào thì tỷ dạy đệ làm tóc, đệ muốn học."
"Đệ học cái này để làm gì?"
"Sư tỷ, về sau nếu như tỷ muốn đổi kiểu tóc, đệ có thể giúp tỷ." Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, nam nhân không thể không biết làm tóc được.
Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, dịu dàng nói: "Sau này sư tỷ dạy đệ."
Sau khi Trần Mục và Khương Phục Tiên thu dọn sạch sẽ rác ở trên bờ biển, hai người vọt lên trời cao, bọn họ đến chỗ Hải vực trong Lan Tiên cung, mảnh Hải vực này rất vắng vẻ, chung quanh thậm chí ngay cả tôm cá cũng không có.
Hai người đồng thời vào trong biển.
Bên ngoài cơ thể Khương Phục Tiên có tầng ngân quang, bên ngoài cơ thể Trần Mục có tầng kim quang, y phục của bọn họ tách rời với nước biển, rất nhanh liền tới gần Lan Tiên cung ở đáy biển.
Càng đến gần Lan Tiên cung áp lực càng mạnh.
Lan Tiên cung ở trong rãnh biển cực kỳ sâu, cho dù là Kiếm Thánh đỉnh phong cũng rất khó tiến vào, nhưng Trần Mục và Khương Phục Tiên lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
Rãnh biển này giống như bị kiếm xé rách.
Có điều nơi này không có dấu vết của quy tắc kiếm ý lưu lại, trừ khi là dùng sức mạnh thuần thân thể để chém ra.
Đáy biển có Thủy Tinh Thạch đủ mọi màu sắc phát sáng, Lan Tiên cung như chìm trong núi non nguy nga nơi đáy biển, cung điện vàng son lộng lẫy, bốn phía cung điện điểm xuyết vô số dạ minh châu.
Chỉ nhìn thôi đã rất chấn động rồi.
Diện tích của Lan Tiên cung còn lớn hơn Hắc Thạch thành.
Cả tòa cung điện được tấm chắn trong suốt bao phủ, Khương Phục Tiên dùng ánh bạc đẩy tấm chắn ra.
Khương Phục Tiên và Trần Mục cùng đi vào bên trong tấm chắn, nơi này có năng lượng nồng đậm.
"Tiên giới vật chất thật là nồng đậm!"
"Tiên giới vật chất ở nơi này không phải là đến từ Tiên giới, trước kia Lan Hải Tiên Cảnh đã có tiên khí tồn tại, nhìn trạng thái tiên khí ở nơi này, chắc hẳn không có tu tiên giả khác đi qua nơi đây."
Trần Mục nghe vậy có chút kinh ngạc.
"Sư tỷ, ý của tỷ là thế giới của chúng ta vốn dĩ cũng có lượng lớn Tiên giới vật chất sao."
Khương Phục Tiên gật đầu, khẽ cười nói: "Đúng vậy, chúng ta tự xưng phàm gian, là đối với trời mà nói, bọn họ tự xưng Tiên giới lại cho rằng bản thân mình chính là trời."
Tiên giới vật chất không thuộc về Tiên giới, Trần Mục luôn cảm thấy là lạ, hắn không có hỏi nhiều.
Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê: "Sư tỷ, nếu như không có tỷ, cho dù là cường giả Thiên Tiên, cũng đừng hòng thông qua cấm chế của nơi này."
Khương Phục Tiên nghịch lọn tóc bạc bên tai, sau đó mỉm cười, bọn họ đứng bên trong tấm chắn quan sát Lan Tiên cung, trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, hắn chú ý tới chung quanh cung điện có tồn tại trận thạch.
Trần Mục như có điều suy nghĩ, những trận thạch kia cực kỳ khủng bố, lẽ nào là Tru Tiên Kiếm Trận?
Hệ thống đánh dấu, đánh dấu khen thưởng thường là ở điểm đánh dấu vốn dĩ đã có tạo hóa.
Bốn phía Lan Tiên cung có giấu kiếm trận, rất có khả năng Trần Mục còn chưa có tới gần, thì đã bị giết chết.
Trần Mục nhíu mày, hệ thống không phải để hắn đánh dấu, đây là để hắn dâng mạng.
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Xung quanh Lan Tiên cung có sát trận, đệ ở chỗ này chờ ta."
"Sư tỷ, để đệ đi."
Trần Mục bắt lấy cổ tay của Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Rất nguy hiểm."
"Không có việc gì, đệ thà để sư tỷ tới cứu đệ, cũng không muốn nhìn thấy sư tỷ mạo hiểm." Trần Mục lộ ra nụ cười rực rỡ với vị hôn thê.
"Tiểu sư đệ, chớ lơ là."
Khương Phục Tiên chỉ có thể mỉm cười lắc lắc đầu.
Nơi này không có cách nào sử dụng quy tắc không gian, Trần Mục chỉ có thể xông tới quảng trường của Lan Tiên cung.
Sát trận chung quanh cảm giác được kẻ ngoại lai, bốn phía xuất hiện kiếm quang chói lọi, những kiếm quang kia ẩn chứa sức mạnh khủng bố giết thần diệt tiên.
Khương Phục Tiên nhìn thấy có bất thường, nàng ta lập tức chạy tới bên cạnh Trần Mục, Trần Mục không có những suy nghĩ khác, dùng hết tốc lực phóng tới quảng trường Lan Tiên cung, xung quanh vô số kiếm quang đánh tới, mang theo sát ý đáng sợ.
【Thành công đánh dấu Lan Tiên cung】
【Chúc mừng thu hoạch được Tru Tiên Kiếm Trận】
Khương Phục Tiên dựng lên ánh bạc, những kiếm quang kia ngừng ở giữa không trung, sau đó chôn vùi trong nháy mắt, sát trận khôi phục lại yên lặng, Trần Mục kinh hãi, sát trận ở nơi này quả nhiên là Tru Tiên Kiếm Trận, bây giờ hắn đã có quan hệ với trận thạch chung quanh, có thể khống chế trận pháp.
"Lợi hại nha! Tiểu sư đệ." Khương Phục Tiên không ngờ Trần Mục vậy mà lại có thể phá giải sát trận.
Trần Mục ngượng ngùng nói: "May mắn."
"May mắn cũng là thực lực." Khương Phục Tiên chớp mắt với Trần Mục, cảm thấy kiêu ngạo vì hắn.
Bọn họ nhìn cung điện hùng vĩ phía trước, nơi này không có hoa cỏ, cũng không có cây cối, chỉ có dạ minh châu cùng tiên khí nồng đậm.
"Rốt cuộc là tình huống gì, mà phải khiến cung điện hùng vĩ như thế chìm ở nơi sâu trong đáy biển?"
"Có lẽ trong cung điện có đáp án."
Trần Mục và Khương Phục Tiên bước lên mười bậc.
Chương 388 Lan Tiên Cung (2)
Tổng thể bố cục của Lan Tiên cung như là hoàng cung, cung điện cao nhất giống như núi non nguy nga, chung quanh còn có rất nhiều cung điện nhỏ làm nền.
Cung điện cao nhất.
Lúc Trần Mục và Khương Phục Tiên tiến vào.
Bạch ngọc châu phía trên cung điện phát ra ánh sáng, hình chiếu xuất hiện, đó là tiên nhân thân mặc áo lam, đạo y tung bay, phong hoa tuyệt đại.
Hai người không có kinh ngạc, bởi vì đây chỉ là dấu ấn của năng lượng, còn không được tính là ấn ký thần hồn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ở trong điện quan sát, bên ngoài nhìn trông nguy nga lộng lẫy, nhưng bên trong lại trống không, ngay cả cái ghế cũng không có.
"Chỉ cần các ngươi có thể trừ khử Ma Thần được trấn áp dưới đáy biển, toà Lan Tiên cung này có thể tặng cho các ngươi." Trung niên áo lam nhìn về phía hai người, nhìn hắn ta có vẻ tiên phong đạo cốt, giữa hai hàng mày mang theo vẻ cao ngạo nhìn xuống thế gian.
Trần Mục và Khương Phục Tiên hơi kinh ngạc.
Đây chỉ là dấu ấn năng lượng được phong tồn bên trong bạch ngọc châu, vậy mà lại biết bọn họ tới nơi này, còn giao dịch với bọn họ? Hơn nữa hắn ta nói đáy biển trấn áp Ma Thần, chung quanh đây có Ma Thần?
Hai người lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Phong ấn ở đáy biển sẽ suy yếu theo thời gian, đợi đến khi Ma Thần xuất thế, hậu quả khó mà lường được, hai vị nếu có năng lực, vẫn mong ra tay tương trợ."
Vừa dứt lời, ánh sáng của bạch ngọc châu tối đi, Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên: "Sư tỷ, nơi này có Ma Thần, sao đệ lại không cảm nhận được?"
Khương Phục Tiên không nhịn được che miệng cười khẽ: "Không cảm nhận được mới bình thường, nếu như đệ có thể cảm nhận được khí tức của Ma Thần, chứng minh phong ấn đã bị lỏng, tin tức tốt là phong ấn còn chưa bị lỏng."
Ánh mắt Trần Mục ngưng lại: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Diệt trừ Ma Thần ở đáy biển?"
"Phong ấn cũng không bị lỏng, bây giờ chúng ta tội gì phải mạo hiểm, Lan Tiên cung có thể giúp đỡ đệ tu luyện, có thể thường xuyên đến nơi này nhìn xem, vả lại Nguyệt Linh Hi muốn độ kiếp, qua mấy năm nữa thuận tiện tới xem, nếu như thật sự xảy ra vấn đề, sư tỷ không thể đổ trách nhiệm cho người khác, dù sao thì ta cũng đứng ở phàm trần tuyệt đỉnh."
"Sư tỷ, đợi đến ngày Ma Thần xuất thế, đệ tới xử lý Ma Thần."
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, qua mấy năm nữa, hắn nắm chắc có thể đạt đến phàm trần tuyệt đỉnh.
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, giọng nói dịu dàng, nói: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Ma Thần ở nơi này sẽ còn bị phong ấn rất nhiều năm."
Trần Mục đề nghị nói: "Sư tỷ, đệ muốn ở chỗ này tu luyện một thời gian."
"Có thể, đợi tu luyện xong, ta phải về Lăng Vân tông một chuyến, đệ là về nhà hay là theo ta về Lăng Vân tông?" Khương Phục Tiên nhìn vị hôn phu.
Trần Mục mỉm cười trả lời: "Sư tỷ, đệ theo tỷ trở về Lăng Vân tông trước, sau đó tỷ theo đệ về nhà."
"Nằm mơ đi."
Khương Phục Tiên nhướn mày: "Đệ mau tranh thủ thời gian tu luyện, những chuyện còn lại, trở về chúng ta lại thương lượng."
"Được thôi." Trần Mục cùng Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng trong đại điện, tiên khí ở chỗ này nồng đậm nhất.
Lan Tiên cung.
Chỗ cao nhất trong cung điện.
Trần Mục ở nơi này tu luyện gần ba tháng.
Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể dần dần biến thành mầm cây nhỏ dài bằng đốt ngón tay, gốc mầm cây nhỏ màu tím này cắm rễ khắp tứ chi trăm xương, trong gân cốt máu thịt đều có sợi rễ nhỏ bé của nó tồn tại.
Đây là hình thức ban đầu của Hồng Mông Thụ, sợi rễ của nó cũng không phải là đang hấp thu sức mạnh của Trần Mục, mà là đang cung cấp nguồn sống cho sinh mệnh, đang không ngừng dùng Hồng Mông vật chất tôi luyện nhục thân của ký chủ.
Hồng Mông thạch tháp đang giúp đỡ Hồng Mông Thụ lớn lên, tiên lực của Trần Mục tăng vọt, rất nhanh liền đột phá đến cảnh giới Thất phẩm Huyền Tiên.
Hồng Mông tiên lực vượt xa tiên lực bình thường, dù cho gặp phải Huyền Tiên đỉnh phong cũng có thể dễ dàng tiêu trừ.
Trần Mục vẫn đang dùng Hô Hấp pháp để hấp thu tiên khí ở xung quanh, trải qua ba tháng tiên khí tôi thể, còn có Hồng Mông vật chất không ngừng tẩy lễ, độ mạnh nhục thân của hắn lại tăng lên nữa, Chân Phượng Huyết Mạch và Chân Long Huyết Mạch cũng theo đó mà mạnh lên, tay trái có Chân Phượng thần lực, tay phải có Chân Long thần lực, chỉ mỗi sức mạnh ở hai cánh tay thôi, đã đủ để tiêu diệt tiên giả ở nhân gian.
Huyết mạch Trần gia cũng đang trở nên mạnh hơn, tại vị trí lồng ngực của Trần Mục có cục máu màu vàng ngưng tụ to bằng nắm đấm trẻ con, hắn cố ý tách nó ra, năng lượng ẩn chứa trong đó không hề yếu hơn huyết mạch Thần tộc.
Nhục thân của Trần Mục đang không ngừng đột phá đến cực hạn, chỉ thiếu thiên kiếp tẩy lễ, hắn không dám tùy tiện thử, nhiều năm nay không có người độ kiếp thành công, hung hiểm ở trong này không cần nghĩ cũng biết.
Trong Kiếm Cung, kim sắc bản mệnh kiếm của Trần Mục đạt tới chín trăm ba mươi sáu trượng, cảnh giới cũng thành công đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Thánh trung kỳ.
Trên người hắn còn có đại lượng tài nguyên, muốn đạt tới Kiếm Thánh đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời mở mắt ra.
Tiên khí nồng đậm ở nơi này cũng trở nên thưa thớt, Khương Phục Tiên mỉm cười mở miệng: "Tiểu sư đệ, chúng ta đi xem nơi phong ấn Ma Thần đi."
Khương Phục Tiên muốn xác định phong ấn còn vững chắc hay không.
"Được thôi."
Trần Mục cũng muốn đi nhìn xem.
Trước khi rời khỏi Lan Tiên cung, Trần Mục thu Tru Tiên Kiếm Trận lại, kiếm trận này bảo vệ Lan Tiên cung, nhưng mà nơi này cũng chẳng có cái gì cần bảo vệ cả.
Trần Mục cầm lấy Tru Tiên Kiếm Trận còn có ích.
Hai người rời khỏi Lan Tiên cung, bọn họ tìm được địa điểm phong ấn Ma Thần tại khu vực bị che khuất nơi đáy biển, vị trí ở chỗ sâu nhất trong rãnh biển, có vết rỉ loang lổ của trường kiếm kẹp một nửa dưới đáy biển, chung quanh không có sóng năng lượng dao động đặc thù.
Khương Phục Tiên nhắc nhở nói: "Đừng thử cảm ứng Ma Thần dưới lòng đất, lúc đệ cảm ứng được nó, nó cũng có thể cảm ứng được đệ."
Trần Mục nghe được lời nhắc nhở của vị hôn thê, hắn chỉ cảm ứng thanh trường kiếm kia, khẽ nhíu mày: "Sư tỷ, thanh kiếm này hình như sắp mục nát rồi."
Chương 389 Ma Thần
"Thanh kiếm đó chỉ là ký hiệu mà thôi."
Trong tay Khương Phục Tiên vọt lên ánh bạc.
Nàng ta phác hoạ ra địa đồ xung quanh, bên trên có Hồ Lô đảo, có Lan Tiên cung, còn có rãnh biển này: "Nơi âm dương chính là chỗ trấn áp Ma Thần, khó trách hải đảo lại dựng dục Thần Linh."
Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ, còn tưởng rằng thanh kiếm nát kia trấn áp Ma Thần, không nghĩ tới chỉ là ký hiệu.
"Sư tỷ, chẳng lẽ Thần Linh được dựng dục trên hải đảo, là vì chuẩn bị trấn áp Ma Thần của nơi này sao?"
"Chắc hẳn là vậy, có điều con Thần Linh kia còn rất yếu, có thể trấn áp Ma Thần phá phong ấn hay không cũng rất khó nói, may mà trong Lan Hải Tiên Cảnh không có Ma tộc."
Trần Mục nỉ non nói: "Sư tỷ, Ma tộc ở vùng Tây Bắc bộ Hoang Châu, vùng đất kia, còn thần bí hơn cả Yêu Vực, bọn họ và Ma Thần có quan hệ gì?"
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Ma tộc tín ngưỡng Ma Thần, có huyết mạch của Ma Thần, là chủng tộc cực kỳ mạnh, bọn họ đã từng càn quét thiên hạ, sau này bị cường giả Nhân tộc đánh tan, nên từ xưa đến nay đều trốn ở Ma Vực, chỗ đó ma khí quá nặng, tu tiên giả đặt chân đến đó đều rất có khả năng bị ảnh hưởng thành tà ma."
"Đệ nghe nói rất lâu trước kia Hoang Châu có Tôn Tà Kiếm Tiên đến từ Ma Vực, hắn ta sáng tạo ra Tà tông, làm hại tứ phương." Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc, hắn không có thiện cảm với Ma Thần và Ma tộc.
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu: "Ma tộc mặc dù bặt vô âm tín nhiều năm, nhưng cực kỳ phi thường, không thể coi khinh."
Trần Mục không dám khinh thường, có thể khiến cho sư tỷ nghiêm túc như thế, vậy chắc chắn là vô cùng mạnh.
"May mà hai nơi cách nhau rất xa, Ma tộc muốn đến cứu Ma Thần ở nơi này cũng rất khó."
"Sư tỷ, có rất nhiều Ma Thần sao?"
"Ma Thần tổng cộng chia thành chín cấp, trong mỗi cấp lại chia thành chín bậc Ma Thần, con số trên người bọn họ càng lớn, địa vị càng cao, tổng cộng có tám mươi mốt tôn Ma Thần, tin tức trước kia ta thu thập được, phần lớn Ma Thần đều bị phong ấn ở Tiên giới."
Trần Mục khẽ nhíu mày: "Số lượng còn khá nhiều, hi vọng nhân gian không có cá lọt lưới."
Ầm ầm!
Rãnh biển đột nhiên chấn động.
Rỉ sắt trên trường kiếm đều bị rung rơi.
Trần Mục phát giác được sinh linh đáng sợ thức tỉnh, đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm chỗ sâu nơi đáy biển, đột nhiên có u sương tràn ra từ trong đất dưới đáy biển, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhảy lên hơn mười trượng.
Nam tử hắc y bước ra từ trong u sương, tướng mạo khôi ngô trắng ngần, hai mắt tà mị: "Ngươi biết cũng khá nhiều đấy, có điều Ma Thần không phải chỉ có tám mươi mốt tôn, mà là tám mươi hai tôn, ngươi quên mất Ma Chủ."
Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc, ảnh xạ của hắn ta vậy mà lại có thể xuyên qua phong ấn, trên vai hắc y viết số ba chín, là sự tồn tại cực kỳ mạnh trong đám Ma Thần.
Cả người Khương Phục Tiên tràn ngập ánh bạc.
Ma Thần nhìn Khương Phục Tiên, khẽ cười nói: "Hoá ra là huyết mạch của Thuỷ Tổ Thần, khó trách bổn tôn nằm mơ cũng có thể bị doạ tỉnh lại, thật sự là may mắn."
"Tiểu sư đệ, chúng ta đi."
Khương Phục Tiên không muốn nói chuyện với Ma Thần.
Lúc Trần Mục quay người, Ma Thần nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nghi ngờ nói: "Tiểu huynh đệ, xin hỏi ngươi tên gì?"
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.
Trần Mục bèn theo vị hôn thê rời đi.
Ma Thần nhìn bọn họ đi xa: "Bóng lưng của ngươi rất giống với bằng hữu của ta, tôn hiệu của hắn, là Mục Thiên."
Trần Mục không có đi xa, hắn quay đầu nhìn lại, bóng dáng của Ma Thần đã tiêu tan.
Phong ấn ở nơi này vẫn còn, Ma Thần không thể rời đi, ảnh xạ cũng chỉ có thể duy trì một lát.
"Không cần tin lời Ma Thần nói."
"Đệ còn tưởng rằng tướng mạo của Ma Thần rất dữ tợn."
Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Có Ma Thần cực kỳ hung ác, có Ma Thần ra vẻ đạo mạo, đụng phải loại Ma Thần này càng cần phải kiêng kị."
Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý, liên tục gật đầu, trong lòng Khương Phục Tiên lại có chút lo lắng, bằng hữu trong miệng Ma Thần, lẽ nào chính là bóng lưng mà nàng ta nhìn thấy kia, Khương Phục Tiên không dám tiếp tục suy nghĩ.
Khương Phục Tiên lắc đầu: "Chúng ta đi thôi, chuyện ở nơi này đừng nói với bên ngoài."
"Đệ biết."
Trần Mục hiểu, nếu như tin tức ở nơi này bị tiết lộ ra ngoài, có lẽ sẽ gây nên phiền toái lớn.
Bọn họ ra khỏi mặt biển, Khương Phục Tiên lấy thuyền tiên ra, chuẩn bị rời khỏi Lan Hải Tiên Cảnh, bọn họ không tìm kiếm Âm Nhãn, lựa chọn trực tiếp trở về.
Trên đường trở về thuyền tiên đi ngang qua Bồng Lai đảo, Trần Mục và Khương Phục Tiên tu luyện ở trên thuyền, cũng không có ý đến Bồng Lai đảo chào hỏi.
Mập lão đầu đứng trên Bồng Lai đảo, ông ta nhìn thấy thuyền tiên đi qua, uống rượu, vừa cười vừa nói: "Lão phu có dự cảm, thời đại rực rỡ sắp đến rồi."
Vẻ mặt Đường Hồng cung kính nói: "Lão tổ, ý của ngài là chư thiên tiên phật sắp trở về?"
"Xưa nay chinh chiến có mấy người trở về?"
Mập lão đầu khẽ lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy kỷ nguyên mới sắp mở ra, đó là kỷ nguyên mới rực rỡ."
Đường Hồng cái hiểu cái không: "Bởi vì Trần Mục?"
Mập lão đầu vừa cười vừa nói: "Có quan hệ nhất định, hắn khiến ta nhìn thấy hi vọng, càng nhiều hơn chính là thiên địa biến hóa, vật cực tất phản, đụng đáy bắn ngược."
Đường Hồng cười theo nói: "Hi vọng chúng ta đều có thể nắm lấy cơ hội, nếu thật sự có thể thành tiên, lão tổ, chắc chắn ngài sẽ mạnh hơn những lão già trên Tiên giới kia."
"Tranh giành những thứ này không có ý nghĩa."
"Gần đây phạm vi của Minh Hải lan rộng, chú ý Minh Địa, chỗ đó không thể xảy ra việc ngoài ý muốn."
Đường Hồng nhỏ giọng nói: "Minh Địa của Đông Thắng đảo có cực phẩm tiên chủng, Minh Địa của chúng ta có lẽ cũng có."
Mập lão đầu mỉm cười: "Cho dù chỗ đó có tạo hóa, cũng không phải thứ chúng ta có thể có được…"
Chương 390 Vãn Yến Của Ngạo Kiếm Phong (1)
Rời khỏi Lan Hải Tiên Cảnh, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đi dừng dừng trong Lan Hải.
Lúc bọn họ rời khỏi Lan Hải, thu thập lượng lớn cây dừa, Khương Phục Tiên còn ướp lạnh rất nhiều hoa quả đặc thù cùng lượng lớn hải sản của Lan Hải.
Trần Mục muốn mang về cho người nhà nếm thử.
Hơn một tháng sau.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân tông.
Mặc dù Lăng Vân tông gặp phải rất nhiều phiền phức, nhưng những năm này, tiểu bối tông môn càng ngày càng mạnh, số trưởng lão đột phá đến Kiếm Thánh càng ngày càng nhiều.
"Tiểu sư đệ, lúc tới Lạc Hà phong thăm sư tỷ của đệ, thuận tiện bảo nàng ta đến Lăng Vân phong."
"Không vấn đề."
Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân phong.
Trần Mục chạy tới Lạc Hà phong thăm Tần Nghê Thường.
Đỉnh núi Lạc Hà phong, hai đạo kiếm quang giao thoa, Tần Nghê Thường đang luyện kiếm cùng Liễu Mi Nhi.
Nhìn thấy Trần Mục đến, Tần Nghê Thường thu hồi kiếm, nhướng mày nói: "Tiểu sư đệ, dạo này lại đang bận gì thế? Hơn nửa năm rồi không gặp được đệ."
Trên mặt Trần Mục mang theo ý cười, thành thật trả lời: "Tới Lan Hải xử lý công việc với Khương sư tỷ, vừa trở về, cố ý đến chào hỏi sư tỷ, còn có, Khương sư tỷ bảo tỷ đi, có lẽ là tới bàn chuyện."
"Chuyện của Lan Hải thế nào rồi?" Trong khoảng thời gian này Tần Nghê Thường chỉ lo lắng uy hiếp đến từ trên biển.
"Giải quyết rồi."
Trần Mục mỉm cười trả lời.
Tần Nghê Thường nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn Liễu Mi Nhi ngoan ngoãn xinh đẹp đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng cười đùa cợt nhả, bây giờ vi sư phải đi Lăng Vân phong, ngươi có gì không hiểu có thể hỏi tiểu sư thúc, thỉnh giáo hắn."
"Được thôi, sư tôn."
Liễu Mi Nhi mím môi gật đầu.
Sau khi Tần Nghê Thường rời đi, Liễu Mi Nhi nhìn về phía Trần Mục, giọng nói dịu dàng gọi: "Tiểu sư thúc."
Tần Nghê Thường đối xử với tiểu bối tương đối nghiêm khắc, Liễu Mi Nhi ở trước mặt Trần Mục thì khá tùy ý.
"Mi Nhi, đám Tiêu Vân bận sao?"
"Sư huynh bọn họ phần lớn đang bế quan, Thẩm Trạch tu luyện trong Minh Hỏa Kiếm Ngục, ngài tìm bọn họ, bọn họ chắc chắn đều có thời gian."
Đã rất lâu mọi người chưa tụ tập rồi, Trần Mục đề nghị: "Có thể giúp ta gọi bọn họ đến Ngạo Kiếm phong tụ họp không, tối nay ta mời bọn họ ăn tiệc hải sản."
"Được thôi!"
"Chắc chắn đám sư huynh sẽ rất vui!"
Trần Mục nhắc nhở: "Gọi hết cả đám Lâm Dịch, La Bằng, Tiết Hạo đi."
Liễu Mi Nhi cười gật đầu: "Được, nhiều người náo nhiệt, tiểu sư thúc, ngài đừng gọi sư tôn của ta, bọn ta không muốn nhìn sắc mặt của nàng đâu."
Trần Mục nghĩ đến lần uống rượu trước, Tần Nghê Thường không mời mà tới, Trần Mục căn bản chưa từng gọi.
"Gọi thì vẫn phải gọi, còn có thể gọi Lý trưởng lão và Lục trưởng lão bọn họ cùng đến, để bọn họ ngồi một bàn uống rượu, các ngươi uống của các ngươi."
"Chủ ý này hay nha."
Liễu Mi Nhi lập tức chạy đi giúp Trần Mục.
Trần Mục đi tới Trích Tinh phong thăm hỏi sư tôn.
Bây giờ là giữa trưa, Tô Mân đang nghỉ ngơi ở trong phòng, trong viện tử sạch sẽ gọn gàng, vườn rau xanh mơn mởn, giống như tiểu viện nhà nông.
Nửa canh giờ sau.
Tô Mân rời giường đi ra ngoài phòng.
Trần Mục đang uống trà ở chỗ này của ông ta.
Nhìn thấy sư tôn đã dậy, Trần Mục vội vàng đứng lên, vẻ mặt cung kính, mỉm cười nói: "Sư tôn, con không có quấy rầy ngài nghỉ ngơi đi."
Tô Mân nở nụ cười hòa ái: "Không có, Tiểu Mục, ta thấy con gần đây trở nên mạnh hơn rất nhiều."
Trần Mục gật đầu, hắn đến Lan Hải Tiên Cảnh, thu hoạch được rất nhiều tạo hóa, cảnh giới được tăng lên trên diện rộng.
"Kỳ thật vi sư có chút lo lắng cho con." Tô Mân ngồi trên ghế, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Trần Mục châm trà cho Tô Mân: "Sư tôn, ngài lo lắng con đột phá quá nhanh, căn cơ không vững?"
Tô Mân khẽ lắc đầu: "Căn cơ của con vững chắc, trước nay chưa từng kiêu ngạo, mạnh hơn tất cả những thiên kiêu mà ta từng gặp, trước kia là vi sư coi nhẹ thiên phú của con, con mang đến cho vi sư rất nhiều bất ngờ."
"Tiểu Mục, con đường tu hành của con rất thuận lợi, không có gặp phải quá nhiều ngăn trở, vi sư lo lắng lúc con đối mặt với khốn cảnh, đạo tâm không vững." Tô Mân trầm giọng nói.
Trần Mục nghiêm túc lắng nghe, sau hồi trầm tư thì gật đầu: "Sư tôn, về sau con sẽ chú ý."
Tô Mân vỗ vỗ bả vai Trần Mục: "Con còn trẻ, có rất nhiều thời gian để mài giũa đạo tâm, nhớ kỹ, về sau bất luận gặp phải khốn cảnh nào, cũng phải giữ lấy tỉnh táo, ổn định đạo tâm."
Trần Mục ghi nhớ trong lòng.
"Đa tạ sư tôn dạy bảo."
Tô Mân nở nụ cười hiền lành nói: "Uống trà."
Trần Mục mỉm cười nói: "Sư tôn, tối nay tới Ngạo Kiếm phong ăn hải sản, con và Khương sư tỷ mang từ Lan Hải về đấy, ngài cũng tới nếm thử mùi vị xem."
"Được."
Tô Mân mỉm cười đồng ý.
Ông ta thậm chí còn không biết mùi vị của hải sản.
Hai người uống trà luận đạo, thời gian không còn sớm, Trần Mục đi tới Lăng Vân phong, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đang bàn chuyện trong băng cung, thời điểm Trần Mục tiến vào, bọn họ vừa mới trò chuyện xong, mỉm cười mở miệng: "Hai vị sư tỷ, buổi tối tới Ngạo Kiếm phong ăn hải sản."
Một tay Khương Phục Tiên chống cái cằm trắng như tuyết, khuôn mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nói: "Trong khoảng thời gian này đã ăn chán hải sản rồi, các ngươi ăn đi."
Tần Nghê Thường nghe xong thấy mũi khó chịu.
Trần Mục nhìn về phía Tần Nghê Thường, cười hỏi: "Tần sư tỷ, buổi tối tỷ có đến không? Đệ gọi rất nhiều tiểu bối, còn có trưởng lão."
"Không đi, bọn họ cũng không thích ta." Tần Nghê Thường tự mình hiểu lấy mình.
Trần Mục mỉm cười đề nghị nói: "Sư tỷ, tỷ chỉ cần dịu dàng một chút, mọi người chắc chắn sẽ hoan nghênh tỷ."
"Đệ đơn độc cho...thôi bỏ đi." Tần Nghê Thường vốn định bảo Trần Mục chuẩn bị một phần đơn độc cho nàng ta, nghĩ tới Khương Phục Tiên còn đang ngồi ở nơi này, lập tức im miệng.
Trần Mục chỉ có thể coi như không có gì: "Thời gian không còn sớm, đệ còn phải trở về chuẩn bị vãn yến."
"Tiểu sư đệ, ta đi cùng đệ." Tần Nghê Thường lập tức đứng dậy, vẻ mặt cung kính nói: "Sư tỷ, Nghê Thường xin được cáo lui trước."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Hai người đồng thời rời khỏi Lăng Vân phong, trên đường trở về, Tần Nghê Thường tò mò nói: "Tiểu sư đệ, đệ với Khương Phục Tiên lên giường chưa?"