"Tại sao lại là nhân gian?"
Trong mắt Bách Chiến Chí Tôn mang theo nghi hoặc.
Lăng Vân tông, Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục phát giác được động tĩnh, hắn vừa ngẩng đầu, liền thấy tiên tử lãnh ngạo váy đỏ rực ở bên cạnh.
"Vong Sơ tiền bối!"
Trần Mục đứng dậy, chắp tay tỏ ý với Vong Sơ, đáy lòng đang cảm khái, không hổ là cường giả đế kiếm tuyệt đỉnh, vậy mà lại có thể coi thường cấm chế của thiên địa.
"Không biết tiền bối tìm ta có việc gì." Trần Mục ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt sắc bén của Vong Sơ.
Vong Sơ hơi híp mắt, nàng ta nhìn chằm chằm Trần Mục, ánh mắt sắc bén: "Bây giờ ngươi có tư cách nắm ta, nhưng ta sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân mới."
Trần Mục chủ động vươn tay, trên mặt nở nụ cười mỉm: "Vì sao không thể làm bằng hữu."
Vong Sơ nhìn đôi mắt trong veo của Trần Mục, khuôn mặt vui cười sạch sẽ làm cho nàng ta thấy quen thuộc, không tự chủ được mà vươn tay, sau đó kiếm quang thổi tan mây sương ở Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục ngắm nghía đế kiếm, thân kiếm hoàn mỹ không một tì vết, trải qua việc mài liên tục, hoà vào các loại kim loại hiếm thấy, sau cùng hình thành tuyệt thế tiên kiếm.
Ánh lửa lượn quanh thân kiếm, thanh kiếm lại lạnh lẽo dị thường, Trần Mục đưa tay muốn chạm vào thân kiếm, có hàn mang xuất hiện, ngón tay của hắn bị cắt rách.
Trần Mục cảm nhận được hàn ý, đây chỉ là cảnh cáo, ngón tay bị cắt rách của hắn nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
Đế kiếm dài hơn, rộng hơn so với tiên kiếm bình thường, nhưng không có bá đạo như khoát kiếm, Trần Mục vẫn chưa cách nào thôi động được toàn bộ sức mạnh của đế kiếm, có điều đối phó với Đại Đế hẳn là dư xài, giờ phút này mới buông lỏng được một chút.
Trần Mục muốn ra ngoài đi dạo, đế kiếm và hắn tâm ý tương thông, Vong Sơ hóa thành vòng tay màu đỏ.
Đám tiểu bối Lăng Vân tông đều đang nghiêm túc tu luyện.
Trần Mục lẳng lặng nhìn đám tiểu bối trong bóng tối, Trầm Trạch nắm Ngư Uyên mài luyện ở kiếm trì, Diệp Hoành đang chỉ điểm cho tiểu bối mới nhập tông tu hành, Tiêu Vân đã trở thành cường giả Kiếm Thánh, hắn ta còn là trưởng lão của Lăng Vân tông, Liễu Mi Nhi tu luyện chậm nhất, vừa rồi còn bị Tần Nghê Thường răn dạy, Triệu Tư Tư phần lớn thời gian ngâm mình ở bên trong Tàng Kinh các.
Tử Dương phong.
Trần Mục cố ý đến xem Triệu Phi Yến.
Ban đêm, sao sáng rực rỡ, Triệu Phi Yến xem tài liệu trưởng lão tông môn đưa tới trong rừng trúc, tông môn có rất nhiều chuyện quan trọng đều phải thông qua nàng ta tự mình xét duyệt.
"Chịu khó hơn sư tôn của ngươi nhiều rồi." Trần Mục đi vào rừng trúc, cười trêu ghẹo nói.
Triệu Phi Yến nhìn thấy Trần Mục, trong mắt mang theo vui sướng, nàng ta khá tùy ý: "Tiểu sư thúc, nếu như ta có bản lĩnh của sư tôn, thì đã để Tần sư thúc làm những việc này."
"Ha ha ha."
Trần Mục không nhịn được cười ra tiếng.
Triệu Phi Yến đứng dậy, mỉm cười nói: "Tiểu sư thúc, sao thúc lại tới đây, mau ngồi đi."
Sau khi Trần Mục ngồi xuống, vừa cười vừa nói: "Thay sư tôn của ngươi tới thăm ngươi."
"Ta thường nhớ tới sư tôn, hầy." Triệu Phi Yến không khỏi thở dài: "Hi vọng sư tôn có thể về sớm một chút, muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh của Lăng Vân tông."
Trần Mục lấy ra hai viên tiên đan: "Phi Yến, cái này có thể giúp ngươi đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong."
Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo ý cười: "Cám ơn tiểu sư thúc, ta mời thúc uống rượu."
"Chỉ có mỗi chúng ta uống rượu thì nhàm chán biết bao, ngươi đi thông báo cho đám Tiêu Vân, cùng nhau mới náo nhiệt."
"Được thôi!"
Rất nhanh, Ngạo Kiếm phong lại trở nên náo nhiệt, ngoại trừ đám người quen Tiêu Vân ra, còn có thiên kiêu thiếu niên mới nhập môn, bọn họ may mắn được nhìn thấy Trần Mục, đều kích động nói không ra lời.
Truyền thuyết liên quan đến Trần Mục còn nhiều hơn cả Hoang Chủ, dù sao bọn họ cũng sống ở thời đại giống nhau.
Đám người Liễu Mi Nhi cùng Trần Mục vừa nói vừa cười, trong mắt những thiên kiêu tràn đầy hâm mộ, đối với bọn họ mà nói, đó là truyền thuyết mà chỉ có thể ngẩng mặt trông lên.
"Khụ khụ."
Nghe được tiếng ho khan, mọi người đều thu liễm lại, Liễu Mi Nhi càng là dịch về phía sau đám người, Tần Nghê Thường thân mang váy phượng cao quý, ăn vận tương đối mê người, lực uy hiếp của nàng ta tại Lăng Vân tông còn cao hơn so với Triệu Phi Yến.
"Ta đã nói thiếu mất ai, Phi Yến, sao ngươi không mời sư tỷ của ta?" Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yến.
Triệu Phi Yến mặt mày vô tội, Trần Mục cũng không nói muốn mời Tần Nghê Thường, chủ yếu là nàng ta quá coi nặng quy củ, dẫn đến việc bọn tiểu bối đều sợ nàng ta, cho nên bèn không có thông báo với nàng ta: "Sư thúc, đều tại ta, ta tự phạt ba chén."
Tần Nghê Thường khoát tay áo: "Ngươi tốt xấu gì cũng là tông chủ, về sau chú ý hình tượng một chút."
"Sư thúc, ta đã biết." Triệu Phi Yến liên tục gật đầu, mặc dù nàng ta là tông chủ, nhưng không có quyền lợi như Khương Phục Tiên, vẫn phải nghe theo trưởng bối.
Trần Mục trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, luôn nghiêm túc như vậy làm gì, ta cùng tỷ uống hai chén."
"Cái này còn tạm được."
Triệu Phi Yến và Tiêu Vân một người bưng ly rượu, một người rót rượu, Trần Mục phụ trách uống rượu với Tần Nghê Thường, bầu không khí nghiêm túc lại trở nên vui vẻ.
Sáng sớm.
Liễu Mi Nhi ôm lấy cánh tay Tiêu Vân, Tiêu Vân làm thế nào cũng không gỡ ra được, chỉ có thể đưa nàng ta quay về.
Triệu Phi Yến để tiểu bối vẫn tỉnh quét dọn Ngạo Kiếm phong, Tần Nghê Thường và Trần Mục đi tới Trích Tinh phong, hai người đã rất lâu không có cùng nhau thăm hỏi sư tôn.
Tần Nghê Thường và Trần Mục thuận tiện ở Trích Tinh phong uống hai chén trà, Tô Mân hòa ái nói: "Ai có thể nghĩ tới, nơi náo nhiệt nhất Lăng Vân tông lại là Ngạo Kiếm phong."
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Sư tôn, Phi Yến không dám quấy rầy ngài, nên không có mời ngài."
"Đám tiểu bối các ngươi vui vẻ là được rồi." Tô Mân thích thanh tĩnh, ông ta bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Tiểu Mục, ta cảm giác được biến hóa của thiên địa, đại biến bắt đầu rồi!"
Tần Nghê Thường trợn to hai mắt, Trần Mục ngược lại là biết loại biến hóa này, sau khi hắn thôn phệ tâm của vị diện, hiệu quả của cấm chế thiên địa liền càng ngày càng yếu.
Trần Mục trịnh trọng nói: "Sư tôn, con sẽ đăng lâm tuyệt đỉnh, để thế giới trở lại quỹ đạo."
Chương 722 Đế Lâm (1)
"Được."
Tô Mân vui mừng gật đầu.
Tần Nghê Thường cũng mỉm cười gật đầu: "Tiểu sư đệ, sư tỷ kiêu ngạo vì đệ."
Trần Mục đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Sư tôn, sư tỷ, ta muốn về Trần gia nhìn xem."
Tô Mân và Tần Nghê Thường cười gật đầu.
Trần Mục nháy mắt biến mất khỏi Trích Tinh phong, Tần Nghê Thường cảm khái nói: "Tiểu sư đệ thật lợi hại, ngắn ngủi mấy chục năm, đã có tu vi như thế."
"Năng lực càng lớn, gánh vác càng nhiều, vi sư có thể trồng hoa trồng cỏ ở Trích Tinh phong, Tiểu Mục lại phải đứng trước dòng thác thời gian, nghênh đón bão táp."
Tô Mân lắc đầu bất đắc dĩ.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục xuất hiện tại diễn võ trường.
Trần Tô nằm trên trường kỉ dưới tàng cây, nàng ta ôm Tiểu Bạch, vuốt ve thân thể mềm mại của Tiểu Bạch, Trần Đồng thì ngồi xếp bằng trên đạo đài tu luyện.
"Tô Tô, ngươi lại đang lười biếng."
"Tam thúc!"
Trần Tô kích động hô, nàng ta ném Tiểu Bạch đi, bước nhanh chạy đến bên người Trần Mục.
"Tam thúc, ta chỉ nghỉ một lát."
"Tam thúc cái gì cũng biết."
"Sau này không lười biếng nữa."
Trần Tô ngượng ngùng bụm mặt.
Trần Đồng lớn lên vừa cao lại vừa khỏe, hắn ta rất giống Trần Hạo: "Tam thúc, ngài trở về rồi."
"Ừm, về nhà thăm các ngươi, đều đã cao như vậy rồi." Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Đồng.
Đảo mắt, Trần Đồng và Trần Tô đều đã lớn rồi, Trần Dao cùng Trần Dĩnh đều tới bên trong đình viện, Tiểu Hắc muốn bổ nhào vào trong lòng Trần Mục, lại bị Tiểu Bạch ngăn cản ở giữa không trung, hai con mèo đang đuổi nhau không biết mệt mỏi trong đình viện.
Trần Mục biết hai tỷ đệ Trần Tô và Trần Đồng có rất ít thời gian gặp được phụ mẫu, Tạ Nhã thỉnh thoảng sẽ từ Huyền Kiếm tông trở về thăm bọn họ, Trần Hạo và Trần Hãn ở nơi khác giúp Trần Mục thu thập tín ngưỡng, đều không có thời gian về nhà.
"Ta đi đón đám nhị ca về nhà." Trần Mục quyết định đón hết bọn họ trở lại đoàn tụ.
Trần Tô cùng Trần Đồng vui vẻ gật đầu, hai người bọn họ cũng rất nhớ phụ thân, Trần Dĩnh cười xinh đẹp nói: "Muội đi gọi đại tỷ và Thất Thất các nàng về nhà."
Trần Dao thanh thúy nói: "Muội đi chuẩn bị đồ ăn."
Trần Tô chớp chớp mắt, hiếu kỳ nói: "Tiểu cô, ngươi biết làm món gì thế?"
Trần Dao bị hỏi khó, không khỏi nhướn mày: "Được rồi, ta vẫn là phụ trách ăn đi."
"Ha ha ha."
Diễn võ trường vang lên tiếng cười vui vẻ.
Nhân gian, Hồng Châu.
Hắc Hà thành, nằm ở đông nam bộ Hồng Châu, gần sông Hắc Thủy, xung quanh tài nguyên phong phú, nhân khẩu đông đảo, là thành thị lớn nhất phạm vi mấy trăm dặm.
Trong thành phố xá sầm uất, Trần Hạo đang tuyên truyền thay Trần Mục, chung quanh có lượng lớn bách tính vây xem, hắn ta chuẩn bị xây dựng tượng đá ở nơi dễ thấy trong thành.
"Hừ! Giả danh lừa bịp!"
Âm thanh vang dội khiến cho phố xá sầm uất trở nên yên tĩnh, lão giả thân mặc thanh y đạp không mà đi, sau lưng còn theo hai vị trung niên cũng đạp không mà đi.
Bách tính trên đường nhao nhao hành lễ với lão giả.
Có thể đạp không mà đi, ít nhất là Kiếm Vương, uy áp trên người lão giả còn mạnh hơn so với Kiếm Vương, ông ta là Tề gia lão tổ của Hắc Thủy thành, cường giả Kiếm Hoàng.
Trần Hạo chắp tay với lão giả: "Vãn bối Trần Hạo, không biết chỗ nào mạo phạm tiền bối?"
Tề gia lão tổ giễu cợt nói: "Kiếm Vương nhỏ bé cũng dám xưng là huynh đệ của Trần Mục, Hắc Thủy thành có lão phu ở đây, không chứa chấp được ngươi ở chỗ này giả danh lừa bịp."
Trần Hạo không có tức giận, chắp tay cười nói: "Xem ra tiền bối có chỗ hiểu lầm, vãn bối thật sự là đến từ Trần gia Bắc Hoang, tới nơi này là để tuyên truyền, sẽ không lừa gạt tiền tài của mọi người."
Cường giả Kiếm Vương sau lưng Tề gia lão tổ lạnh giọng nói: "Mau chóng rời khỏi Hắc Thủy thành, đừng tưởng rằng sau lưng có chỗ dựa liền có thể ở chỗ này giả danh lừa bịp, lão tổ nhà ta trước kia còn là trưởng lão của Thanh Sơn tông."
"Quấy rầy rồi."
Trần Hạo lắc đầu than nhẹ, hắn ta thường xuyên vấp phải trắc trở tại thành thị lớn, đã tập mãi thành quen.
Đột nhiên, không gian vặn vẹo, Trần Mục từ hư không bước ra, áo trắng tung bay, như ẩn như hiện, dân chúng trừng lớn hai mắt, như gặp Thần Minh.
Dân chúng trong phố xá sầm uất ào ào quỳ bái.
Trần Hạo kích động nói: "Tam đệ."
"Nhị ca."
Trần Mục nhiệt tình nói.
Hai huynh đệ ôm nhau.
Lão tổ Tề gia bị dọa sợ toàn thân run rẩy, vượt qua hư không, đây là bản lĩnh ông ta chưa từng thấy qua, sợ đến té ngã trên đất, toàn thân đều đang run rẩy.
Hai vị cường giả Kiếm Vương phía sau ông ta đều đang run lẩy bẩy: "Là...thật…"
"Nhị ca, vất vả cho huynh rồi."
Cảm kích trong mắt Trần Mục không cần nói cũng biết.
Nụ cười của Trần Hạo chất phác: "Không vất vả, ta không có ích gì, không giúp được cái gì."
"Nhị ca, đừng nói như vậy." Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Hạo, rất cảm động.
"Đại nhân, tha mạng!"
Lão tổ Tề gia quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Trần Mục nhìn về phía Tề gia lão tổ, Trần Hạo cười lắc đầu: "Tam đệ, không cần để ý."
"Ừm, nhị ca, chúng ta đi." Trần Mục ôm bả vai Trần Hạo, sau đó không gian vặn vẹo, hai người biến mất khỏi phố xá sầm uất của Hắc Thủy thành.
Bách tính trong phố xá sầm uất đều sôi trào, nhao nhao coi Trần Mục thành thần tiên sống, Tề gia lão tổ đầu đầy mồ hôi, khiếp sợ nói: "Các ngươi mau chóng tháo dỡ cổ miếu trong thành, lập tức thờ cúng tiểu sư thúc của Lăng Vân tông."
"Được được được."
Cường giả Tề gia lập tức đi làm.
Đám người Trần Mục rất nhanh tìm được Trần Hãn ở nam bộ Hồng Châu, đều là trong thời gian nháy mắt, Trần Hạo không khỏi bội phục nói: "Tam đệ, đệ càng ngày càng lợi hại, vậy mà lại có thể vượt qua vạn dặm ở trong chớp mắt."
"Nhờ có sự trợ giúp của nhị ca các huynh." Trần Mục vô cùng cảm kích Trần Hạo, còn đụng quyền với Trần Hãn.
Trần Hạo không khỏi tự giễu: "Ta vốn định chia ra hành động với Tiểu Hãn, như thế thì hiệu suất càng nhanh, không ngờ rằng hoàn toàn ngược lại, khiến tam đệ mất thể diện rồi."
Trần Mục trịnh trọng nói: "Nhị ca, là ta gây thêm phiền phức cho các huynh, chờ trở về, ta và huynh uống thêm hai chén. Về sau bọn huynh không cần bôn ba vì ta nữa."
Chương 723 Đế Lâm (2)
Trên mặt Trần Hãn và Trần Hạo tràn đầy nghi hoặc, Trần Mục mỉm cười giải thích nói: "Ta không làm chuyện tạo phúc cho bách tính, nhận lấy tín ngưỡng cũng ngại."
"Tam đệ, tuyệt đối đừng sợ chúng ta vất vả, đây là chuyện huynh đệ chúng ta nên làm."
"Nhị ca, thật sự không cần, cảnh giới của ta lại tăng lên, có cảm ngộ mới đối với tín ngưỡng."
"Vậy thì tốt."
Trần Mục mang theo huynh đệ Trần Hạo đi tới Huyền Kiếm tông, Tạ Nhã đang tu hành bên cạnh Bạch Thanh Hoan.
Ngoài động phủ Tông chủ.
"Phu quân, Tiểu Mục, Tiểu Hãn." Trên mặt Tạ Nhã ẩn chứa vui sướng, nàng ta bổ nhào vào trong lòng Trần Hạo, hai phu thê bọn họ cũng đã rất lâu chưa có gặp mặt.
Bạch Thanh Hoan bước ra khỏi động phủ, Tạ Nhã có thiên phú, hơn nữa còn có quan hệ với Trần gia, cho nên trọng điểm bồi dưỡng nàng ta, muốn để nàng ta làm tông chủ của Huyền Kiếm tông, dẫn đến việc Tạ Nhã không có thời gian về nhà chăm sóc Trần Tô cùng Trần Đồng.
Trần Hãn cười chào hỏi: "Bạch tỷ tỷ."
Bạch Thanh Hoan là người nhìn Trần Hãn và Trần Dao lớn lên, cho nên quan hệ với bọn họ cũng không tồi, nàng ta gật đầu cười, sau đó nhìn về phía Trần Mục: "Gần đây ta cảm ứng được thiên địa có biến hóa, là ngươi làm?"
Trần Mục cười hỏi ngược lại: "Bạch tỷ, ta lợi hại như vậy, có thể thay đổi quy tắc thiên địa sao?"
Khóe miệng Bạch Thanh Hoan mang theo ý cười: "Có phải hay không không quan trọng, nhưng mà ta có thể thành tiên rồi."
Cấm chế vốn có của thiên địa theo sự biến mất của thiếu nữ tóc vàng mà bắt đầu tan rã, hắn thậm chí có thể cảm giác được, tiên môn đang rời xa nhân gian, ngôi sao đang lưu động.
Cấm chế nhân gian không thể thành tiên cũng đã biến mất, Trần Mục cười trêu ghẹo nói: "Bạch tỷ, nếu như ngươi thất bại, ta sẽ hoá vàng mã cho ngươi."
Bạch Thanh Hoan không nhịn được trợn mắt trắng.
Trần Mục mang đám người Trần Hạo trở về Trần gia.
Thời gian phút chốc, đám người Trần Mục đã trở về Trần gia, Trần Hi ở gần Hắc Thạch thành cũng vừa về tới nhà: "Các ngươi vậy mà còn nhanh hơn ta?"
Trần Nghiêm và Đường Uyển nghe được tin tức lập tức đi tới diễn võ trường, Trần Thiên Nam và phu phụ Trần Uy cũng tới, diễn võ trường trở nên vô cùng náo nhiệt.
Yến Lang Nguyệt rất nhanh liền chuẩn bị xong nước trà và bánh ngọt, ánh sáng mặt trời vừa vặn, mọi người ngồi tại diễn võ trường phơi nắng nói chuyện phiếm, Trần Tô kéo cánh tay Tạ Nhã, Trần Đồng đứng ở sau lưng Trần Hạo bóp vai cho hắn ta.
Trần Hi dẫn theo Trần Dĩnh và Trần Dao chuẩn bị nướng thịt, Trần Mục khó có khi về được một chuyến, mọi người đều muốn hắn nghỉ ngơi.
Thất Thất ngồi ở trên bả vai Trần Mục, nàng ta xinh xắn đáng yêu, mọc ra cái đuôi nhỏ, còn có sừng Kỳ Lân trắng như tuyết: "Tam ca, ngươi có tin tức của cha ta không?"
Trần Mục đã nhìn thấy hình ảnh ở chỗ sâu trong tinh không, nhưng quá mơ hồ, không phân rõ được là ai: "Thất Thất, ngươi yên tâm, tam ca sẽ giúp ngươi."
Tiểu Côn vẫn là dáng vẻ hắc ngư, Tiểu Hắc nằm bò trên lưng hắn ta, Tiểu Bạch nằm bò trên thân Tiểu Hắc.
"Đại ca, còn có cha ta."
"Được, đợi xử lý xong chuyện của Tiên giới, ta lập tức tới chỗ sâu trong tinh không tìm kiếm bọn họ."
"Được thôi!"
Thất Thất vui vẻ vẫy đuôi.
Trần Mục nhìn về phía phụ thân, trong tay Trần Nghiêm bưng sách: "Cha, ngài đây là xem cái gì?"
Trần Nghiêm vui cười nói: "Mục Nhi, nương ngươi nằm mơ, mơ thấy ngươi và Phục Tiên có con, cảm thấy là điềm tốt, bèn thúc giục ta nghiên cứu tên."
Trần Mục nghe thế không khỏi cười ra tiếng.
Đường Uyển dịu dàng nói: "Mục Nhi, ngươi đừng không tin, nương nằm mơ rất chính xác, ta mơ thấy ngươi là con trai, Dĩnh Dĩnh và Dao Dao là con gái."
Trần Mục quả thực không tin, nhưng vẫn là cười hỏi: "Nương, vậy ngài mơ thấy ta và Phục Tiên sinh là con trai, hay là con gái?"
"Là con gái."
"Còn là tóc vàng kìa."
Trên mặt Đường Uyển tràn đầy vui sướng, bà ta nhìn Trần Tô và Trần Đồng trưởng thành thành người lớn, cũng ngóng trông được chăm cháu gái.
Lúc nghe thấy là con gái, Trần Mục vẫn đang cười, nhưng nghe thấy là tóc vàng, hắn không khỏi nghĩ đến thiếu nữ tóc vàng, nhưng huyết mạch Trần gia cũng có thể xuất hiện hậu nhân tóc vàng, ví dụ như Trần Dao chính là mắt vàng.
Có lẽ giấc mộng này chỉ là trùng hợp.
Trần Dĩnh đang giúp làm thịt nướng, nàng ta hoài niệm nói: "Nếu như Phục Tiên tỷ ở đây thì tốt biết bao, đồ ăn nàng làm, là món ngon nhất ta từng ăn."
Trần Mục nhìn đại gia đình náo nhiệt, nghĩ tới thê tử Phục Tiên, tùy tiện tiến về tinh không chẳng giải quyết được vấn đề gì, đợi xử lý xong Đế phủ, hắn định độ đế kiếp.
"Đến ăn thịt nướng thôi."
Thất Thất nhảy xuống từ trên vai Trần Mục, chạy tới đầu tiên, Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch cũng vây quanh vỉ nướng, Trần Mục lấy ra rượu tiên mang về từ Tiên giới.
"Gia gia, đại bá, ta rót đầy cho các ngài." Trần Mục tự mình rót rượu, Trần Thiên Nam nhấp miệng, liền có loại cảm giác dục tiên bay bổng, ông ta khoát tay áo: "Cái này là đồ tốt, gia gia uống lãng phí."
Trần Dĩnh cười xinh đẹp nói: "Gia gia, cái này có gì mà lãng phí, ngài uống nhiều một chút, tốt với thân thể, chỉ cần thân thể ngài khoẻ mạnh, mọi người đều vui vẻ."
Trần Thiên Nam rất ít sử dụng tài nguyên trong nhà, đều là để lại cho đám tiểu bối sử dụng, dù cho như thế, hoàn cảnh Trần gia cũng khiến cho ông ta càng ngày càng trẻ, nếp nhăn trên mặt đều ít đi rất nhiều, thân thể càng ngày càng khoẻ mạnh.
Mọi người ăn thịt nướng uống rượu tiên, Trần gia vĩnh viễn là nơi Trần Mục yên lòng nhất.
Trần Mục chủ động uống rượu với Trần Hạo, bằng không với tính cách của hắn ta, tuyệt đối sẽ không uống nhiều rượu tiên trân quý như vậy, mọi người đều cười không khép miệng vào được.
Trần Hãn cầm xương cạo sạch sẽ vào trong rừng cây, Đại Tráng giống như ngọn núi nhỏ, nó nhìn Trần gia, đã trở thành yêu thú huyết mạch cường đại.
Đại Tráng vẫn thích gặm xương.
Trần Hãn xoa xoa đầu Đại Tráng, tộc nhân Trần gia đối xử với nó rất tốt, nó cũng trung thành với Trần gia.
Thời điểm chuẩn bị quay về đình viện, Trần Hãn nhìn vào trong rừng cây có bóng hồng lướt qua, sau đó bóng hình màu đỏ xinh đẹp xuất hiện: "Tiểu Vũ, là ngươi."
Sở Vũ dí dỏm nói: "Hừ, ngươi không tới tìm ta, ta chỉ có thể tới tìm ngươi thôi."
Chương 724 Đế Lâm (3)
Mặc dù nàng ta là yêu hồ, nhưng Trần Hãn biết Sở Vũ không có ác ý: "Ngươi tới làm cái gì?"
"Ngươi đã đồng ý cưới ta."
Sở Vũ tới gần Trần Hãn lộ ra răng hồ ly nhỏ.
Trần Hãn lắc đầu: "Không được, nếu nương của ta mà biết ngươi không phải người, sẽ sợ tới sinh bệnh."
"Không nói cho bà là được."
"Khụ khụ."
Trần Mục xuất hiện ở trong rừng cây.
Sở Vũ thấy thế vội vàng trốn ở sau lưng Trần Hãn.
Đại Tráng gặm xương không quan tâm chuyện của bọn họ.
Trần Hãn có chút xấu hổ: "Tam ca, ta…"
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Nếu đệ thật sự thích nàng ta, ta tin đại bá và đại nương sẽ không để ý đâu, Tiểu Hãn, đệ cũng không còn nhỏ nữa."
Trần Hãn nhìn cái miệng nhỏ nhắn phồng lên Sở Vũ, năm đó lúc ngao du Yêu Vực, bèn thích thiếu nữ trước mắt, thế nhưng khi biết nàng ta là Yêu Thánh đã sống mấy ngàn năm, lúc mới đầu có từng tức giận, về sau còn đi Yêu Vực để tìm nàng ta, chỉ là lần đó cũng không có tìm được.
Trần Mục trở lại diễn võ trường, không có quấy rầy bọn họ đưa ra quyết định, Sở Vũ trông mong nhìn qua Trần Hãn: "Sau này ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa."
"Trước kia ngươi bảo vệ ta, về sau ta bảo vệ ngươi." Trần Hãn ôm vòng eo nhỏ nhắn của Sở Vũ, Sở Vũ đỏ mặt chôn ở trong ngực hắn ta.
Trần Hãn dẫn Sở Vũ đi tới diễn võ trường, vẻ mặt của mọi người khác nhau, đám người Trần Thiên Nam kinh ngạc, Trần Dĩnh và Trần Dao khẽ nhíu mày, các nàng có thể nhìn ra manh mối.
Trần Hạo vẻ mặt tươi cười, hiếu kỳ nói: "Tiểu Hãn, vị này là cô nương nhà nào?"
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Cô nương này ta biết, nàng gọi là Sở Vũ, đến từ Yêu tộc phương bắc."
Lúc phu phụ Trần Uy trông thấy Sở Vũ, trong mắt mang theo ý cười, nghe được là "Yêu tộc" bỗng nhiên giật mình, ngay đến cả Trần Hãn cũng không định nói cho phụ mẫu biết.
Trần Thiên Nam ngược lại không có để ý, cười gọi: "Tiểu Vũ cô nương, mau, mời ngồi."
"Cảm ơn gia gia."
Trên mặt Sở Vũ nở nụ cười ngọt ngào.
Nhân tộc Bắc Hoang không có thiện cảm với Yêu tộc, dẫu sao thì vài thập niên trước, bọn họ còn chịu tấn công của yêu triều, Trần Mục tiếp tục nói: "Tiểu Hãn lần đầu lên phía bắc lịch luyện, là Sở Vũ lặng lẽ bảo vệ hắn."
Nghe thấy Trần Mục nói như thế, Trần Dĩnh và Trần Dao cũng đã không còn đề phòng với nàng ta, Trần Uy cũng cảm kích nói: "Đa tạ Sở Vũ cô nương ra tay tương trợ."
Khuôn mặt Sở Vũ ửng đỏ, nàng ta nắm lấy váy, thành thật trả lời: "Bá phụ, là gia gia của ta an bài, ông ấy sợ Tiểu Hãn gặp phải nguy hiểm tại Yêu Vực."
Trần Dĩnh cười xinh đẹp nói: "Ta hiểu được, gia gia ngươi chắc chắn là sợ ca của ta tìm Yêu tộc gây rắc rối."
Sở Vũ liên tục gật đầu, Trần Hãn không muốn đi vòng vèo, căng da đầu nói ra: "Cha, nương, gia gia, ta thích Sở Vũ, muốn xin các ngài đồng ý."
Diễn võ trường vốn đang náo nhiệt, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, Tiểu Hắc đột nhiên kêu meo hai tiếng, Tiểu Bạch cho nó hai quyền mới im lặng.
Trần Thiên Nam nhìn về phía phu phụ Trần Uy, phu phụ Trần Uy cũng không biết như thế nào cho phải, bọn họ không có từ chối, cũng không có đồng ý, mà là nhìn về phía Trần Mục.
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Các ngài đừng nhìn ta, Sở Vũ tâm địa thiện lương, ta không có ý kiến."
Sở Vũ thấp thỏm cúi đầu, nàng ta ở Yêu Vực hô phong hoán vũ, giờ phút này lại cực kỳ dày vò.
Phu phụ Trần Uy chủ yếu là không biết phẩm hạnh của Sở Vũ, giống như Tạ Nhã, hàng năm đến Trần gia làm khách, hai phu thê rất ưa thích, nghe thấy Trần Mục nói Sở Vũ không tồi, hai phu thê cũng yên tâm gật đầu.
Trần Thiên Nam cũng cười gật đầu.
Diễn võ trường bỗng nhiên cười lớn ha ha, tiếng cười cởi mở giúp cho toàn bộ áp lực trên người Sở Vũ biến mất, Trần Hãn vui vẻ giới thiệu thành viên gia đình với nàng ta.
Sở Vũ chào hỏi từng người một.
Từ Yến hỏi han ân cần nói: "Tiểu Vũ, trong nhà ngươi còn có trưởng bối nào?"
"Ta từ nhỏ do gia gia nuôi lớn, bây giờ ông ấy ở Yêu Vực." Sở Vũ thành thật trả lời.
Trần Uy vui vẻ nói: "Nàng cũng đừng bận lòng, hôn sự của Tiểu Hãn, để tự bọn chúng làm."
"Ha ha ha."
Trần Dĩnh và Trần Dao đều đang cười.
Đường Uyển trêu ghẹo nói: "Dĩnh Dĩnh, ngươi còn cười, ngươi cũng đến lúc nên kết hôn luận gả rồi."
Trần Dĩnh ngạo kiều nói: "Nương, ta còn nhỏ kìa, đại tỷ đều không có động tĩnh đâu."
Trần Hi một tay bụm mặt, Trần Dĩnh vội vàng ôm cổ Trần Hi, cười vui nói: "Đại tỷ, ta nói đùa với tỷ thôi, tỷ đừng để ý nha."
Đường Uyển và Trần Dao đều cực kỳ vui vẻ, Trần gia tràn ngập tiếng cười cười nói nói, trước kia Sở Vũ lẻ loi trơ trọi, bầu không khí ở Trần gia làm cho nàng ta rất thích.
Mọi người rất nhanh liền tiếp nhận Sở Vũ, dù sao trong nhà còn có Thất Thất chạy khắp nơi, Tiểu Côn còn là hắc ngư đầu to, Trần gia còn náo nhiệt hơn so với trước kia.
Trần Tô và Trần Đồng đều vây quanh Sở Vũ vừa nói vừa cười, hai người bọn họ tràn ngập hiếu kỳ đối với Yêu Vực.
Trần gia đã lâu không có náo nhiệt như vậy, Trần Mục bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn có thể cảm giác được, cường giả Đế cảnh của Đế phủ đang vượt qua cấm chế.
Trần Mục đứng dậy: "Gia gia, các ngài tiếp tục ăn thịt uống rượu, bây giờ con nhất định phải về Tiên giới."
Mọi người đều biết rõ, nếu như không có chuyện đặc biệt quan trọng, Trần Mục sẽ không rời đi lúc này.
Trần Thiên Nam gật đầu nói: "Tiểu Mục, đi đi."
Trần Dao nở nụ cười xinh đẹp: "Ca, cẩn thận một chút."
Trần Hạo nở nụ cười chất phác: "Tam đệ, ta chờ tin tức tốt của đệ, trở về tiếp tục uống rượu khoác lác."
"Tam thúc, sớm chút trở về, sau này ta cũng muốn theo ngài tới Tiên giới chơi." Trần Tô dí dỏm nói.
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười nói: "Tô Tô, muốn đi Tiên giới, thì ngươi phải tu luyện cho tốt."
Tộc nhân Trần gia đưa mắt nhìn Trần Mục rời đi.
Trần Mục thậm chí không có xuyên qua tiên môn đã xuất hiện tại Tiên giới, hắn nhìn cấm chế Tiên giới xuất hiện vết nứt, Xích Đế đang vượt giới, giống như mặt trời đỏ rơi xuống.
Tiên giới đều có thể nhìn thấy mặt trời đỏ, vẻ mặt của tất cả thế lực cường giả ngưng trọng, đó là cường giả Đế cảnh mà bọn họ ngưỡng vọng, thời gian năm tháng đằng đẵng qua đi, lại xuất hiện lần nữa.
Chương 725 Chiến Xích Đế (1)
Thế lực khắp nơi đều hiểu, Đế phủ giáng lâm chắc chắn sẽ tìm Tiêu Dao minh gây phiền phức.
Quang Minh thành.
Đám người Nam Cung Thần đều ở đầu thành.
Kim Thiền nhìn chằm chằm lên mặt trời đỏ trên bầu trời, Sở Sở chỉ nơi xa, hưng phấn nói: "Là đại ca ca!"
Viêm Sát và Băng Thanh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấu Trần Mục của hiện tại, bóng lưng của hắn, như núi non nguy nga, khiến bọn họ khó có thể hô hấp.
Cường giả của Tiêu Dao minh cũng chú ý tới, ở phía dưới mặt trời đỏ, có bóng người không thu hút, nhìn như nhỏ bé, lại tản ra ánh sáng nhạt bất diệt.
Cấm chế Tiên giới xuất hiện vết rách, còn nhanh hơn so với tốc độ cường giả Đế phủ dự tính, Xích Đế thông qua cấm chế, như mặt trời đỏ giáng lâm, chiếu sáng Vũ Châu, không gian dấy nên gợn sóng, bầu trời cũng đang nổ vang.
Tiên giới có tháng năm dài đằng đẵng chưa từng xuất hiện cường giả Đế cảnh, trong mắt cường giả Chí Tôn đều ẩn chứa sự kính sợ, đó là cảnh giới mà bọn họ tha thiết ước mơ.
Thanh Đế đứng ở bên ngoài cấm chế: "Cấm chế thiên địa ở nơi này đang yếu đi, ý chí vị diện biến mất, hắn vậy mà có thể thôn phệ tâm của vị diện?"
Bạch Đế nhìn chằm chằm vào vệt ánh sáng nhạt kia, cảm thấy không thể tưởng tượng được, vui mừng nói: "May mà mới chỉ là bán bộ Đại Đế, còn chưa đủ uy hiếp được chúng ta."
Xích Đế thành công xuyên qua cấm chế, sau đó đứng chắp tay, bóng người vĩ ngạn ở trên trời chiếu rọi toàn bộ Tiên giới, ông ta quan sát Trần Mục, trong mắt mang theo khinh miệt, giống như đang nhìn con kiến hôi.
Hỏa quang nóng rực bao phủ nghìn vạn dặm, mặt đất sóng nhiệt dập dờn, không gian vặn vẹo, Xích Đế còn loá mắt hơn mặt trời, ánh sáng nhạt trên người Trần Mục so sánh với Xích Đế, chênh lệch giống như đom đóm và trăng sáng.
Thái Sơ Tiên Cung ở Thiên Châu, Tiên Thành Viễn Cổ ở Địa Châu, Quang Minh thành ở Vũ Châu, cường giả lão bối các nơi đều nhìn chăm chú lên bầu trời.
Xích Đế ở trên cao nhìn xuống, thần thái uy nghiêm: "Trên người ngươi có một chút sức mạnh vị diện, chỉ cần nói tọa độ của sức mạnh vị diện cho bản đế, Tiên giới thuộc về ngươi."
Trần Mục cười nhạt một tiếng: "Ngươi hẳn là có thể phát giác được, cấm chế thiên địa đang biến mất, các ngươi có thể trở lại thế giới cũ."
"Ngươi chắc chắn muốn đối địch với bản đế?"
Xích Đế phóng thích uy áp về phía Trần Mục, hư không chấn động, Chí Tôn tầm thường đều phải cúi đầu.
Toàn thân Trần Mục được ánh sáng nhạt bao quanh, coi thường đế uy, lạnh nhạt đưa tay: "Mời."
Một màn này khiến khắp thế gian đều kinh ngạc, Trần Mục muốn khiêu chiến cường giả Đế cảnh, Thanh Đế ở bên ngoài cấm chế lẩm bẩm nói: "Xem ra càng khó giải quyết hơn tưởng tượng."
Khóe môi Bạch Đế nhếch lên nụ cười lạnh nhạt: "Bán Đế mà thôi, không cần để ý, hơn nữa Xích Đế có mang theo tổ khí, cho dù là cường giả như cánh tay của Ma Thần tới, cũng không tạo được sóng gió gì."
Đối mặt với sự khiêu khích Trần Mục, Xích Đế cất tiếng cười to, tiếng cười vang tận mây xanh.
Chúng sinh Tiên giới không rét mà run, Xích Đế nâng cánh tay phải lên, trong tay ngưng tụ ra hỏa cầu, viên hỏa cầu kia nháy mắt to lên cỡ như ngôi sao, sinh linh tầm thường thậm chí không cách nào dùng mắt thường nhìn thẳng.
Hỏa cầu chứa đựng năng lượng kinh khủng, giống như ngôi sao cháy hừng hực, vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt, hắn đứng tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
Lòng bàn tay Xích Đế nhắm chuẩn vào Trần Mục, sau đó hỏa cầu gào thét lao xuống, những chỗ nó đến, ngay cả không khí cũng đang thiêu đốt, giống như là ngôi sao chết đi.
Sức mạnh như vậy nếu như rơi xuống đất, hậu quả không dám tưởng tượng, Trần Mục giơ tay lên, đỉnh đầu xuất hiện hắc động, ngôi sao giống như hỏa cầu bị thôn phệ.
Xích Đế có phần kinh ngạc: "Sức mạnh thôn phệ của ngươi vậy mà có thể thôn phệ tấn công của bản đế?"
Lòng bàn tay Trần Mục xuất hiện hỏa cầu, hắn đem tấn công của Xích Đế trả trở về y nguyên.
Hỏa cầu to lớn trong chớp mắt phóng lên tận trời, Xích Đế đưa tay đỡ lấy, cánh tay của ông ta run nhè nhẹ, bầu trời bị nhuộm đỏ.
Bóng người vĩ ngạn đong đưa trong ngọn lửa, trong mắt cường giả Tiên giới mang theo kinh ngạc.
Bên ngoài cấm chế.
Thanh Đế và Bạch Đế khẽ nhíu mày, bọn họ biết Trần Mục có những bản lĩnh nào, nhưng không ngờ rằng hắn có thể thôn phệ công kích của cường giả Đế cảnh.
Thanh Đế không dám khinh thường: "Cỗ sức mạnh này, làm cho ta nhớ tới sự tồn tại của vị Chí Cao Thần tộc kia, dựa vào sức mạnh thôn phệ, khiến cho Tiên Tổ rất đau đầu."
Bạch Đế khẽ cười nói: "Ha ha, mặc dù vị kia là Chí Cao Thần của thế giới này, cuối cùng cũng là bị Tiên Tổ đánh giết, Bán Đế chưa trải qua đế kiếp, nhục thân kém xa Xích Đế, càng đừng nói tới Chí Cao Thần."
"Vẫn không thể khinh địch."
Thanh Đế càng lúc càng cảm thấy Trần Mục khó đối phó.
Sức mạnh thôn phệ vô cùng khó nắm giữ, Xích Đế hiểu rõ, đánh bại Trần Mục, tốt nhất là đánh tay đôi, bên cạnh ông ta xuất hiện trường thương đốt lên hỏa diễm.
Xích Đế tay cầm Liệt Diễm thương, nháy mắt là tới, Trần Mục lấy ra Xích Long Thần Mâu nghênh chiến.
Lúc hai thanh vũ khí va chạm, không gian vỡ nát, trời đất biến sắc, dấy lên phong bạo, tựa như hai ngôi sao va chạm, hình ảnh chấn động.
Trong lúc Trần Mục chiến đấu, kinh văn viễn cổ quấn quanh khắp người, Xích Long Thần Mâu tản ra tử quang, trong cơ thể hắn chủ yếu là Hồng Mông tiên lực, sau đó là các loại sức mạnh quy tắc, sức mạnh vị diện chỉ có một chút.
Sức mạnh của Xích Đế có thể dễ dàng đâm xuyên ngôi sao, Trần Mục vung Xích Long Thần Mâu cũng chỉ có thể phòng ngự, sức mạnh của Bán Đế so với Đại Đế vẫn là có khoảng cách.
Quang Minh thành, Nam Cung Thần kích động nói: "Trần Mục tiểu hữu giao chiến với cường giả Đế cảnh, lại có thể không rơi vào thế hạ phong, quả nhiên là thuộc về thiên mệnh."
Cao tầng của Tiêu Dao minh mừng rỡ.
Sở Sở nắm chặt hai quyền, khuôn mặt nhỏ của nàng ta căng thẳng, đáy lòng đang yên lặng cầu nguyện cho Trần Mục.
Kim Thiền ngồi xếp bằng ở đầu thành, hắn ta nhắm hai mắt, im lặng đọc phật kinh, Tằng Ngưu sắn tay áo lên, hắn ta khát vọng được gia nhập vào trận chiến ở phương xa.