• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281 Có bằng hữu từ nơi phương xa đến (2)

Chu Hồng Minh nhìn về phía hoa cỏ trong viện: “Ở trong mắt ngươi và ta, chúng sinh chẳng qua chỉ là cây cỏ, ta tưởng ngươi đối với cây cỏ cũng có cảm tình.”

Trong mắt hai vị thanh niên Kiếm Tiên hiện lên sự cao ngạo, bọn họ tiện tay là có thể hủy diệt được Lăng Vân tông. Cho dù lão giả trước mắt có được năng lực trích tinh, cũng không có khả năng đánh thắng được Kiếm Tiên, hơn nữa lại là ba vị Kiếm Tiên.

Đột nhiên Tô Mân đứng dậy, ông ta đưa lưng về phía ba vị Kiếm Tiên, đưa mắt nhìn về hướng Tiên Môn. Ông ta đưa tay vuốt ve trời xanh, trong nháy mắt, Tiên Môn khép lại.

Hai vị lão tổ Hồng Châu bị phản phệ, từ trên vòm trời rơi xuống hai đạo kim quang, nhanh chóng nổ tung. Cường giả Lăng Vân tông nhìn về phía bên đó, biểu tình mờ mịt.

Trích Tinh phong.

Đôi mắt của Chu Hồng Minh trợn lên.

Hai vị thanh niên Kiếm Tiên đều cảm thấy tức giận.

Tiên Môn đóng cửa, bởi vì nguyên tắc duyên số, bọn họ không còn cách nào mở ra bằng năng lượng của mình. Chỉ cần thiên kiếp giáng xuống, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, không thể nghi ngờ.

Lạc Hà phong, Tần Nghê Thường vui mừng khôn xiết. Tiên Môn đã khép lại, toàn bộ Nam Hoang hiện tại chỉ còn có mỗi Tô Mân có thể mở ra Tiên Môn, nếu như bọn họ muốn rời đi, chắc chắn phải xem sắc mặt của sư tôn.

“Phá trời cũng không khó mà.”

Trên mặt Tô Mân hiện lên ý cười, lông mày Chu Hồng Minh cũng run hết lên. Khoảng thời gian vừa rồi vô cùng yên lặng, ông ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại được.

Hai vị thanh niên Kiếm Tiên đồng thời rút kiếm ra, toàn bộ Trích Tinh phong đều chấn động. Chu Hồng Minh khôi phục bình tĩnh rất nhanh, vội vàng xua tay, trầm giọng nói: “Thiên kiếp giáng xuống, Lăng vân tông cũng sẽ bị hủy diệt theo, ngươi muốn như thế nào?”

“Uống trà.”

“Ở xa đến là khách.”

Tô Mân cười nói.

Bàn cờ và ấm trà đều bay lơ lửng ở giữa không trung.

Hiện tại Chu Hồng Minh không có tâm tư uống trà, biểu tình nghiêm túc, nói: “Lão phu có đủ năng lực phá hủy Lăng Vân tông trước khi kiếp lôi xuất hiện.”

“Ta đã quen nhìn thấy sinh tử, ngươi nên thể hiện chút thành ý.” Tô Mân mỉm cười hiền lành.

Chu Hồng Minh nắm tay lại, sau đó lấy ra một lượng lớn thánh dược cùng với thánh đan. Tô Mân nhìn về phía hai vị thanh niên Kiếm Tiên kia, bọn họ cũng tương tự lấy ra một lượng lớn thánh dược và thánh đan, giá trị của những thứ đó vô cùng kinh người.

Tô Mân cười hỏi: “Tại sao Kiếm Tiên lại không có tiên dược và tiên đan?”

Sắc mặt của Chu Hồng Minh trầm xuống, ông ta lấy ra một lọ bình ngọc kim sắc. Tô Mân mở ra nhìn thử, bên trong có ba viên tiên đan kim sắc, ông ta khẽ lắc đầu: “Khác với những gì ta muốn, tuy rằng vẫn chứa một nguồn năng lượng rất lớn, nhưng chung quy lại thì vẫn là tiên đan chữa thương bình thường mà thôi.”

Tô Mân không dễ bị lừa dối đến như vậy.

“Tiên dược đều thuộc về động thiên tiên thổ, tiên đan càng là thứ hiếm hơn. Mong đạo hữu thứ lỗi.”

“Chỉ với một chút đan dược này, không đủ để ta ra tay.”

Kiếm khai Tiên Môn cần phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, cũng rất dễ bị phản phệ, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng sẽ không thử việc này một cách dễ dàng…

Chu Hồng Minh một lần nữa lấy trái cây kim sắc ra từ giới chỉ, quả kia chỉ lớn bằng một quả vải nhỏ. Loại trái cây kia mang theo một mùi hương nồng đậm, cho dù chỉ mới ngửi qua, cũng có thể đạt được một lượng lớn năng lượng.

Hai vị thanh niên Kiếm Tiên nhìn đến nuốt nước miếng, đó chính là tiên dược chân chính.

Tô Mân vô cùng vừa lòng.

Ông ta nhìn về phía hai vị thanh niên Kiếm Tiên.

Trong mắt bọn họ mang theo sát ý, Chu Hồng Minh cũng nhìn về hai vị thanh niên Kiếm Tiên đứng phía sau, bọn họ chỉ có thể gượng ép lấy ra mấy viên tiên thạch hiếm có.

Mây đen bắt đầu cuồn cuộn trên trời, phía sau lưng Chu Hồng Minh phát lạnh, ông ta cũng không ngồi yên được nữa, nhanh chóng đứng dậy, biểu cảm cung kính, nói: “Chỗ lão phu còn có hơn phân nửa bình tiên dịch, mong đạo hữu ra tay tương trợ.”

Đó chính là hơn nửa bình thanh triệt tiên dịch.

Tô Mân nhận lấy tất cả những tài nguyên quý hiếm đến từ Tiên giới, ông ta cười nói: “Đừng vội, đừng vội. Người ở xa đến là khách, ngồi thêm một chút đi.”

“Đạo hữu, lão phu đã biết sai, mọi người đều lùi một bước, vĩnh viễn không tái phạm.” Chu Hồng Minh nhận sai.

Mây trên không trung ngày càng đen.

Tay Tô Mân nắm lấy kiếm chỉ, giơ tay lên, vòm trời Tiên Môn lại mở ra một lần nữa. Có thể mở ra Tiên Môn một cách dễ dàng như thế, ba vị Kiếm Tiên đều vô cùng giật mình.

Tần Nghê Thường và trưởng lão Lăng Vân tông đều biết, chỉ có mỗi trưởng lão có thể mở ra Tiên Môn, lão nhân gia của bọn họ và Kiếm Tiên nhất định đã đạt được giao dịch.

Sau khi Tiên Môn được mở ra, Tô Mân liền thu tay lại, chỉ chừa cho bọn họ khoảng thời gian một cái búng tay. Đối với Kiếm Tiên mà nói, bao nhiêu đó cũng đã đủ để rời đi.

“Ba vị, đi thong thả.”

“Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Tô Mân vẫy tay, vui vẻ đưa tiễn bọn họ.

Trong mắt Chu Hồng Minh mang theo sát ý, ông ta không trực tiếp động thủ, bởi vì lúc nãy khi ngồi uống trà, thời gian xung quanh đều bị Tô Mân quấy nhiễu.

Trong nháy mắt, bọn họ đã xuất hiện ngay Tiên Môn.

Hai vị thanh niên Kiếm Tiên lựa chọn rời đi, nhưng Chu Hồng Minh lại rút kiếm ngay trước Tiên Môn. Tô Mân thấy thế, nét tươi cười trên mặt biến mất, khẽ thở dài: “Hà tất gì…”

Phía trước kim sắc Tiên Môn.

Đột nhiên Chu Hồng Minh rút kiếm ra.

Chưa bao giờ ông ta phải nhận lấy sự nhục nhã đến như thế.

Chỉ có một số ít cường giả có thể nhận thấy được.

Năng lượng mạnh mẽ được phóng thích ra từ cơ thể Chu Hồng Minh, trong mắt ông ta mang theo sát ý, tiên kiếm trong tay cũng đủ để phá hủy toàn bộ Lăng Vân tông.

Người ở xa đến là khách, Tô Mân khẽ lắc đầu, ông ta không muốn động thủ, nhưng Chu Hồng Minh lại không muốn rời đi, chỉ có thể tiễn ông ta lên đường.

Trích Tinh phong.

Bỗng nhiên ánh hào quang tỏa sáng.

Tần Nghê Thường nhìn về phía Trích Tinh phong.

“Thiên địa đồng quang, phía trên cực cảnh.”

Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo cảm xúc kinh hỉ, đó chính là đỉnh cao phàm trần trong truyền thuyết. Chỉ khi siêu thoát bên trong phàm trần, mới có thể đạt đến kiếm đạo cực cảnh.
Chương 282 Tru Tiên (1)

Đồng tử của Chu Hồng Minh co rút vô cùng mạnh, với khoảng cách xa như vậy, ông ta vẫn bị quy tắc thời gian của Tô Mân ảnh hưởng như cũ. Thời gian xung quanh bị đình trệ, không có cách nào xuất kiếm, trong đôi mắt phẫn nộ xuất hiện sự hoảng sợ.

Tô Mân đưa tay vuốt ve trời xanh.

Cái kim sắc Tiên Môn khép lại trước thời hạn.

Chu Hồng Minh hối hận, biểu cảm của ông ta điên cuồng. Nếu như Tô Mân không cho ông ta một con đường lui, thì cứ đồng quy vu tận. Với lượng năng lượng trong cơ thể của ông ta, đừng nói là phá hủy Lăng Vân tông, phá hủy nửa cái Nam Hoang cũng không thành vấn đề.

Tô Mân nhìn mây đen xuất hiện.

Da đầu của Chu Hồng Minh đều tê dại, thời gian của ông ta đứng yên nhưng thời gian của thiên địa vẫn còn chuyển động.

“A!”

Chu Hồng Minh hét lớn, ông ta muốn tránh thoát trói buộc, xung quanh cơ thể lại có xiềng xích kim sắc của thời gian.

Trong những đám mây đen.

Sấm sét lóe sáng lập lòe.

So với bị hóa thành tro bụi chôn vùi bên dưới lôi kiếp, Chu Hồng Minh quyết định sẽ đồng quy vu tận cùng với Lăng Vân tông.

Ông ta chọn lựa tự bạo, trên cơ thể xuất hiện các vết nứt, cường quang tỏa sáng. Những xiềng xích thời gian xung quanh cũng không thể vây khốn nguồn năng lượng mạnh mẽ này.

“Đi đường mạnh khỏe.”

Trên mặt Tô Mân hiện lên nét tươi cười hiền lành.

Phía sau lưng Chu Hồng Minh xuất hiện vết nứt không gian, đó không phải là Kiếm Môn, mà là hư không hắc ám bao la.

Ngón tay Tô Mân búng ra.

Một chút kim quang phóng lên cao.

Giống hệt như một sợi tơ kim sắc vắt ngang qua thiên địa.

Chu Hồng Minh bị Tô Mân mạnh mẽ đẩy vào trong hư không.

Vết nứt không gian nhanh chóng đóng lại, thiên địa khôi phục lại dáng vẻ như cũ. Trời trong xanh mây trắng ngần, Lăng Vân tông vô cùng yên tĩnh, mọi người ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Tần Nghê Thường vội vàng chạy đến Trích Tinh phong.

“Sư tôn.”

Tần Nghê Thường đi đến gần.

Tô Mân phất tay áo thu hồi bàn cờ, sau đó ông ta ngồi lại trên ghế, nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Tần Nghê Thường cảm thấy hơi lo lắng: “Sư tôn, ngài không có chuyện gì chứ?”

“Vi sư không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi mệt một chút.” Tô Mân ngồi nghỉ ngơi một chút, sau đó lấy ra tiên đan của Chu Hồng Minh, sau khi dùng, tinh khí thần toàn thân được phục hồi nhanh chóng.

“Quả là thứ tốt.”

Tô Mân khôi phục lại tinh thần rất nhanh, cho dù tiên đan có tệ đến đâu, nhưng hiệu quả cũng tốt hơn so với thánh đan.

“Hy vọng lần này có thể hoàn toàn tiêu diệt được Hồng Minh.” Tô Mân nhìn về hướng của Hồng Châu.

Tần Nghê Thường cảm thấy có chút lo lắng: “Sư tôn, ngài nói thử xem Khương Phục Tiên có gặp phải nguy hiểm gì hay không?”

Ngay cả Lăng Vân tông cũng có Kiếm Tiên giáng lâm, cường giả Hồng Minh trong Thanh Đồng thành nhất định có thể tiếp dẫn Kiếm Tiên, rất có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Tô Mân tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Nghê Thường, không cần phải lo lắng cho bọn họ. Khương sư tỷ của ngươi không phải là người đơn giản, chờ đến khi Tiểu Mục trở về, các ngươi cùng nhau đến Trích Tinh phong, hiện tại vi sư muốn nghỉ ngơi.”

“Vâng, sư tôn.”

Tần Nghê Thường cung kính rời đi.

Toàn bộ Lăng Vân tông đều kích động.

Ba vị Kiếm Tiên đều bị Thái Thượng trưởng lão bức lui, trong đó hình như có một vị không muốn rời đi, bị Thái Thượng trưởng lão cưỡng ép đưa vào hư không.

Bọn tiểu bối hào hứng trao đổi, là đệ tử của Lăng Vân tông mọi người đều cảm thấy kiêu ngạo.

Tần Nghê Thường quay trở lại Lạc Hà phong: “Mi Nhi, ngươi qua bên kia tu luyện.”

Tần Nghê Thường chỉ vào Hồng Châu nơi mà hai vị tổ kiếm khai Tiên Môn, gương mặt Liễu Mi Nhi hiện lên vẻ cung kính, đáp: “Sư tôn, ta đi liền đây.”

Chỗ đó có một lượng lớn vật chất thần bí.

Tần Nghê Thường còn có việc vội, cho nên nàng ta mới bảo Liễu Mi Nhi đi trước. Sau khi vật chất thần bí rơi xuống Tiên Môn, chẳng những có thể cung cấp một lượng năng lượng cuồng đại, còn có thể giúp gia tăng cảm nhận về các quy tắc.



Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng nhau quay về Lăng Vân tông, tốc độ của Tuyết Phách rất nhanh. Khương Phục Tiên nhắm hai mắt lại, nàng ta thấy nữ thần Chiết Dực, biểu cảm dần dần trở nên ngưng trọng, rất nhanh nàng ta thanh tỉnh lại từ trong ký ức.

Từ sau khi huyết mạch thức tỉnh, nàng ta liền có được rất nhiều ký ức không thuộc về chính mình, rất nhiều ký ức phủ bụi cũng được huyết mạch thức tỉnh.

Nàng ta nhìn thấy Thần tộc xuống dốc.

Khương Phục Tiên cố gắng không để ý đến những cái đó, nàng ta đấy những tạp niệm ra khỏi thức hải. Sau đó nàng ta mở mắt, nhìn Trần Mục đang ngủ say trong lòng ngực, đôi mắt hiện lên ý cười.

Miệng vết thương trước ngực của Trần Mục đã khép lại, dưới sự trợ giúp của Phá Thánh Đan, hắn đã khôi phục rất tốt.

Trần Mục cảm nhận được ánh mắt của Khương Phục Tiên, hắn mở mắt ra, nhìn về phía hôn thê tuyệt mỹ: “Sư tỷ, đệ còn muốn nằm thêm một chút.”

“Ừm, nghỉ ngơi đi.”

Khương Phục Tiên sờ mặt hắn.

Đột nhiên Trần Mục ngồi dậy, hắn mở to hai mắt: “Sư tỷ, đột nhiên ta lại nhớ đến có khả năng Hồng Minh còn có hai vị lão tổ cấp bậc cường giả.”

“Cho dù bọn họ có đi đến Nam Hoang trước, có sư thúc ở đó cũng sẽ không làm nên chuyện gì.” Khương Phục Tiên cười nói.

Trần Mục nghĩ đến sư tôn, hai vị lão tổ cũng không phải là vấn đề, nhưng nếu như bọn họ tiếp dẫn Kiếm Tiên giáng lâm, đó chính là điều phiền toái lớn. Không biết sư tôn có thể đối phó với Kiếm Tiên hay không.

“Yên tâm, sư thúc rất mạnh.”

“Hy vọng Lăng Vân tông không xảy ra việc gì.”

Khương Phục Tiên không lo lắng, nàng ta lấy bộ quần áo tuyết sắc mới tinh: “Đệ thay bộ đồ này trước đi.”

Trần Mục thay quần áo mới: “Cảm ơn sư tỷ, rất vừa người, mang vô cùng thoải mái.”

“Để sư tỷ giúp đệ khôi phục.”

“...”

Dưới sự trợ giúp của vị hôn thê, năng lượng trong cơ thể Trần Mục được khôi phục rất nhanh.

Bảy ngày sau.

Bọn họ quay trở về Lăng Vân tông.

Sau khi trở về tông Khương Phục Tiên cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp dẫn theo Trần Mục tổ chức hội nghị trưởng lão.
Chương 283 Tru Tiên (2)

Bên trong nghị sự đường, Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: “Hồng Minh tổng bộ đã bị ta phá hủy, cao tầng cũng đã bị thanh lý. Hiện tại Hồng Minh không có thành tựu, nhưng dư nghiệt Hồng Minh vẫn còn đó, năm đại gia tộc Hồng Châu cũng vẫn còn tồn tại. Lần này cần phải xử lý hết sạch sẽ.”

Tuy rằng cường giả các tông Hoang Châu ở Hồng Châu, nhưng muốn hoàn toàn diệt trừ được Hồng Minh, còn phải xảy ra ác chiến.

“Tần sư muội, ngươi liên lạc với các tông Hoang Châu, chuẩn bị tiếp quản Hồng Châu, thanh trừ dư nghiệt Hồng Minh.”

“Vâng.”

Tần Nghê Thường vội vàng gật đầu.

Khương Phục Tiên tiếp tục hạ lệnh: “Tằng trưởng lão, ngươi dẫn theo trưởng lão và tiểu bối Kiếm Vương đi đến Hồng Châu trước.”

“Đã rõ.”

Tằng Trường Sinh trịnh trọng đáp.

Biểu cảm của các trưởng lão ở đây vô cùng kích động, gốc đại thụ Hồng Minh này ngã xuống. Các thế lực đối địch của Lăng Vân tông ở tại Hồng Châu và Hoang Châu đều đã bị tiêu diệt, Lăng Vân tông trở thành thế lực mạnh nhất hai châu. Nhất định tương lai sẽ có cơ hội xưng bá vạn vật đại lục.

Khương Phục Tiên nhắc nhở: “Không thể lạm sát kẻ vô tội, sau khi quét sạch được dư nghiệt Hồng Minh liền lui về Hoang Châu.”

Tất cả trưởng lão có mặt ở đây đều gật đầu.



Sau khi hội nghị kết thúc.

Tần Nghê Thường tìm được Trần Mục.

“Tần sư tỷ, đệ nghe nói có Kiếm Tiên giáng xuống Lăng Vân tông, cuối cùng lại bị sư tôn đuổi đi.”

Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo sự kiêu ngạo: “Ba vị Kiếm Tiên đồng thời giáng xuống Lăng Vân tông, khiến cho sư tỷ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cũng may có sư tôn ở đó.”

Trong mắt Trần Mục hiện lên sự kính nể.

“Lần này Khương sư tỷ cũng chém giết Kiếm Tiên, đệ rất hy vọng đến ngày có thể sánh vai cùng với Khương sư tỷ và sư tôn.” Trong mắt Trần Mục hiện lên ý chí kiên cường.

Biểu cảm của Tần Nghê Thường trở nên khiếp sợ, Khương Phục Tiên lại giết chết Kiếm Tiên, cộng thêm Kiếm Tiên ở sơn mạch Táng Tiên, nàng ta đã giết chết ba vị Kiếm Tiên, thật đáng sợ!

“Tiểu sư đệ, nhất định đệ có thể, hiện tại đệ còn trẻ sau này nhất định có thể lợi hại hơn so với sư tôn.” Những lời Tần Nghê Thường cũng không phải thổi phồng, Trần Mục còn trẻ. Với độ tuổi như thế đã có thực lực giết chết lớp người già Kiếm Thánh. Nếu như qua hơn trăm năm nữa, nhất định có thể bước lên được đỉnh cao của phàm trần.

“Tiểu sư đệ.”

“Sư tôn bảo chúng ta đi một chuyến.”

“Hiện tại chúng ta đi thôi.”

Trần Mục đi theo Tần Nghê Thường đi đến Trích Tinh phong trước, Khương Phục Tiên thì quay trở lại Lăng Vân phong.

Trích Tinh phong.

Tô Mân đang uống trà.

“Sư tôn.”

“Các ngươi lại đây ngồi đi.”

Trần Mục và Tần Nghê Thường cùng ngồi bên cạnh Tô Mân.

Gương mặt Tô Mân hiện lên nụ cười hiền lành: “Lần này có Kiếm Tiên đến gặp vi sư, bọn họ còn mang theo lễ vật, nhưng vi sư không dùng được, các ngươi cứ cầm đi đi.”

Ông ta lấy ra những tài nguyên đã lấy được.

Trong mắt Tần Nghê Thường hiện lên vẻ khiếp sợ.

Những thứ tài nguyên đó đều là báu vật vô giá.

Thánh dược và thánh đan đều là những vật hiếm lạ ở Lăng Vân tông, càng không cần nói đến tiên dược và tiên dịch.

Tô Mân chưa bao giờ nhận tài nguyên từ tông môn, ngày thường chỉ ngộ đạo không tu luyện, trên người cũng không có tài nguyên. Lúc Trần Mục bái sư cũng chỉ tặng cho ông ta kiếm văn ngọc bội.

Tiên dược và tiên dịch được chia ra làm hai, Tô Mân cũng không xem nặng xem nhẹ bên nào hơn. Ông ta đưa tài nguyên đã được chia làm hai cho Trần Mục và Tần Nghê Thường.

“Cảm ơn sư tôn.” Trần Mục và Tần Nghê Thường đồng thời khom người cảm tạ, bọn họ nhận lấy tài nguyên.

Tần Nghê Thường lấy ra một phần đưa cho Trần Mục: “Tiểu sư đệ, sư tỷ dùng không hết, cái này cho đệ đó.”

“Sư tỷ, tỷ cứ giữ những thứ này lại đi, tài nguyên trên người của đệ cũng đủ dùng rồi.” Trần Mục cười, uyển chuyển cự tuyệt.

Tần Nghê Thường cũng không cưỡng cầu, nàng ta còn có hai đồ đệ, cũng muốn chia cho bọn họ một chút tài nguyên.

Trần Mục nhìn về phía Tô Mân: “Sư tôn, ngài có thể nói ngài làm như thế nào mà có thể đối phó được với Kiếm Tiên không?”

Tô Mân nói lại đơn giản tình huống lúc đó, trong mắt Trần Mục tràn đầy sùng bái, hắn muốn trở thành một cường giả như sư tôn vậy. Trong mắt Tần Nghê Thường đầy vẻ kiêu ngạo.

Trần Mục cũng kể lại chuyện tấn công bên Thanh Đồng thành, trận chiến kia vô cùng kịch liệt. Suýt chút nữa Khương Phục Tiên và Trần Mục đã cùng nhau ngã xuống tại Thanh Đồng thành.

Tần Nghê Thường nghe mà trong lòng cảm thấy run sợ.

Tô Mân cũng không thấy kinh ngạc, cười nói: “Các ngươi phải nỗ lực đuổi theo Khương sư tỷ.”

Trần Mục cười gật đầu.

Tần Nghê Thường chỉ có thể mong chờ tiểu sư đệ.

Sau khi nói chuyện phiếm xong, Trần Mục đi vào Lăng Vân phong, vị hôn thê đang ở trong phòng bếp chuẩn bị điểm tâm: “Sư tỷ, tỷ có muốn quay trở về cùng với đệ hay không?”

Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: “Dù nói như thế nào thì sư tỷ cũng là tông chủ, Lăng Vân tông có rất nhiều chuyện cần tỷ phải xử lý. Trước hết đệ cứ trở về nhà trước đi, chờ đến khi sư tỷ có thời gian nhàn rỗi sẽ đến tìm đệ.”

“Sư tỷ, để đệ giúp tỷ.” Trần Mục cười gật đầu, hắn giúp vị hôn thê chuẩn bị điểm tâm.

Làm xong điểm tâm, Trần Mục liền chuẩn bị rời đi. Hắn cần phải trở về Hắc Thạch thành cùng qua sinh thần với muội muội: “Sư tỷ, đệ phải đi về trước.”

Khương Phục Tiên nhướng mày: “Tiểu sư đệ, không phải đệ muốn ôm sư tỷ ngủ sao, ngày mai trở về đi.”

“Sư tỷ, đệ nghĩ rồi, lần này đệ kéo chân sau của tỷ nên đệ sẽ từ bỏ phần thưởng.”

“Chờ đến khi đệ đột phá được đến Tứ phẩm Kiếm Thánh, sư tỷ cũng có thể đáp ứng yêu cầu của đệ.”

Khương Phục Tiên hơi mỉm cười.

Trần Mục vô cùng cảm động, nghiêm túc nói: “Sư tỷ, tỷ thật sự rất tốt.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười: “Tu luyện cho thật tốt, đừng để cho sư tỷ chờ lâu.”

“Đệ sẽ cố gắng.”

Trần Mục vẫy tay với Khương Phục Tiên.

Khương Phục Tiên nhìn theo Trần Mục rời khỏi Lăng Vân tông, nàng ta dẫn theo cường giả Lăng Vân tông đi đến Hồng Châu một lần nữa. Lần này phải thu thập sạch sẽ những tên dư nghiệt Hồng Minh.
Chương 284 Gia đình ấm áp (1)

Hắc Thạch thành.

Dân chạy nạn đến từ Tây Hoang đã rời đi, Tà tông Tây Hoang và thế lực Hồng Minh cũng đã bị thanh trừ. Bắc Hoang và Tây Hoang đang dần dần khôi phục lại sức sống.

Rất nhiều vương triều tại Bắc Hoang bị tổn thất nặng nề. Vương triều Đại Yến nằm tại vị trí tương đối hẻo lánh, còn được sự bảo hộ của cường giả Lăng Vân tông và Huyền Kiếm tông, thật ra cũng không bị Tà tông quấy nhiễu.

Chạng vạng.

Tiểu bối của Trần gia đang chơi đùa ở bên ngoài thành.

Trong rừng cây, Trần Dĩnh và Trần Hãn đang xuyên qua những cánh rừng. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thì trốn tới trốn lui, hai đứa nó chơi trò rượt bắt mèo.

Trần Dao lười biếng dựa vào sau lưng Đại Tráng.

Lông tóc của Đại Tráng có màu đỏ trắng đan xen với nhau, ngay cả đồng tử cũng có màu đỏ trắng khác thường. Thân hình cường tráng vạm vỡ, giống hệt như một tòa núi nhỏ, Trần Dao kế bên giống như nhóc con.

Bên trong rừng cây, xuất hiện kim quang.

Trần Mục phá không bay đến.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch phấn khích nhảy lên trên vai của Trần Mục, cọ cọ gương mặt của hắn. Hai tên nhóc này rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cũng không phải là do bị đói, mà là mỗi ngày đều bị Trần Dĩnh và Trần Hãn chạy theo đuổi bắt.

Trần Dĩnh bổ nhào vào trong lòng ngực của Trần Mục, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, biểu cảm vui vẻ: “Ca ca, lần này ca ca quay về thật nhanh đó.”

“Bởi vì ca ca nhớ các ngươi.”

Trần Mục cũng vô cùng vui vẻ.

“Tam ca.”

Trần Hãn cười gọi.

Trần Mục vỗ nhẹ lên bả vai Trần Hãn.

Đại Tráng mang theo Trần Dao đi đến gần.

Trần Mục xoa xoa đầu Đại Tráng, sau đó vươn tay ra: “Dao Dao, lại đây ca ca ôm một cái.”

Trần Dao nhảy vào trong lòng ngực Trần Mục, chiếc đầu nhỏ của nàng ta ngẩng cao, vô cùng ngạo kiều.

Trần Dĩnh giơ tay hất nhẹ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch từ trên vai của ca ca xuống, hai tên nhóc ngã nhào trên mặt đất. Hai đứa nó ủy khuất kêu meo meo, chỉ có thể ngồi trên đầu của Đại Tráng.

Trần Hãn đi bên cạnh Trần Mục.

Mặc dù Trần Dĩnh lớn hơn Trần Hãn tận hai tuổi, nhưng mỗi khi ra ngoài chơi, đều là Trần Hãn chăm sóc tỷ tỷ, chơi cùng với tỷ tỷ.

Trần Mục ôm lấy hai muội muội.

Trần Dĩnh để tóc dài ngang vai, gương mặt tròn tròn, nhỏ nhắn đáng yêu. Mái tóc của Trần Dao thì dài qua vai, ở giữa bím tóc được thắt một món trang sức hình con bướm vô cùng tinh xảo, gương mặt trái xoan thanh tú, trông nàng ta giống hệt như một tiểu tiên nữ.

Trần Mục nhìn đệ đệ và muội muội của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Lần này ca ca về có mang theo điểm tâm do Phục Tiên tỷ tỷ làm, chúng ta về nhà ăn điểm tâm nha.”

“Tuyệt quá!”

Trần Dĩnh là người cười vui vẻ nhất.

Trần Dao cũng cảm thấy tò mò, nàng ta thường xuyên nghe tỷ tỷ nói rằng những món điểm tâm mà ca ca mang về ăn cực kỳ ngon.

Trần Mục mang theo bọn họ bay lên trời.

Trong thoáng chốc đã xuất hiện trong đình viện tổ trạch của Trần gia.

Trần Thiên Nam đang luyện kiếm ở trong sân, bỗng nhiên nhìn thấy nhóm người Trần Mục, trong mắt ông ta ánh lên ý cười: “Tiểu Mục, Dĩnh Dĩnh, Tiểu Hãn, Dao Dao, đông vui quá nhỉ.”

Hai tháng trước, khi Trần Mục quay trở về, thì Trần Thiên Nam đang vội vàng đi giúp đỡ dân chạy nạn, nên bọn họ không có thời gian để gặp mặt. Hiện tại Trần Thiên Nam cười rạng rỡ, nắm lấy bả vai của Trần Mục, lớn tiếng nói: “Tiểu Mục à, qua hai ngày nữa, gia gia sẽ tổ chức lễ thành nhân cho ngươi.”

“Vâng ạ.”

“Chuẩn bị có lộc ăn.”

Trần Dĩnh thích loại cuộc sống như vậy nhất.

Tại Băc Hoang, mỗi nam nhân khi đủ mười lăm tuổi đều sẽ tổ chức lễ thành nhân. Sau khi buổi lễ được hoàn thành, thì đồng nghĩa với việc người làm lễ đã trưởng thành và có thể cưới vợ sinh con.

“Cảm ơn gia gia.”

Trần Mục cười gật đầu.

Trong mắt Trần Dĩnh và Trần Dao đong đầy sự mong chờ, cả hai nàng đều muốn được ăn điểm tâm.

Trần Mục thả hai nàng xuống, sau đó lấy ra một cái hộp rất lớn, xung quanh còn vương một chút sương lạnh, bên trong có rất nhiều loại điểm tâm khác nhau: “Tất cả những món này đều do ca ca và Phục Tiên tỷ tỷ làm đó.”

“Gia gia, ngài nếm thử trước đi.”

Đầu tiên, Trần Mục đưa nó đến trước mặt của Trần Thiên Nam.

Trần Dao và Trần Hãn đều đi theo bên cạnh Trần Mục.

Ý cười đong đầy trong ánh mắt của Trần Thiên Nam, sau khi nếm thử, ông ta khen ngợi: “Ừm, hương vị rất ngon, đây chính là món điểm tâm ngon nhất mà từ trước đến giờ gia gia được ăn.”

“Các ngươi tự mình chọn đi.”

Trần Dĩnh và Trần Hãn vươn tay lựa chọn, Trần Dao ngạo kiều đứng một bên. Trần Mục đưa hộp điểm tâm đến trước mặt nàng ta: “Dao Dao, tự mình chọn đi.”

Trần Dao giơ bàn tay nhỏ, cầm lấy miếng điểm tâm màu trắng, cái miệng nhỏ nhấm nháp. Hương vị thật sự rất ngon, nàng ta nhai kỹ nuốt chậm, đôi mắt dần trở nên sáng hơn.

“Ăn ngon chứ?”

“Ăn ngon.”

Trần Dao nhẹ nhàng gật đầu.

Trần Dĩnh còn đưa cho Trần Dao một miếng: “Dao Dao, món này ăn ngon, bên trong có mứt trái cây đó.”

“Cảm ơn tỷ tỷ.”

Trong tay Trần Dao cầm hai miếng điểm tâm.

Trần Mục xoa xoa đầu các nàng, cười nói: “Tiểu Hãn, đệ mang một chút trở về. Dĩnh Dĩnh, muội mang đến cho mẫu thân, ca ca ra khỏi thành giải quyết một chút việc.”

“Dạ, Tam ca.”

“Bây giờ muội sẽ đi đưa cho mẫu thân liền đây.”

Trần Mục rời khỏi Trần gia, đi ra khỏi thành. Hắn đi lên trên núi, nói các đệ tử Lăng Vân tông đang nghỉ ngơi gần đó.

“Tiểu sư thúc!”

Biểu cảm của bọn tiểu bối vô cùng kích động.

Bọn họ có nghe nói về tình hình chiến đấu tại Tây Hoang.

Trần Mục chém chết hai vị Kiếm Thánh đỉnh phong của Hồng Minh, chiến tích như vậy đủ để gây khiếp sợ vạn vật trên đại lục. Nhóm tiểu bối vô cùng kính nể hắn.

Tiêu Vân tiến lên, nhiệt tình nói: “Tiểu sư thúc, nghe nói ngài quay trở lại Lăng Vân tông, tình huống như thế nào?”

Bình thường Trần Mục cũng không khách khí, khiến cho bọn tiểu bối cảm thấy cực kỳ thân cận, hắn cười trả lời: “Tông chủ đi đến Hồng Châu, một chiêu phá hủy hết Thanh Đồng thành, Hồng Minh tổng bộ bị tiêu diệt. Sau đó có hai vị Kiếm Tiên giáng xuống Thanh Đồng thành, một người trong đó đã bị tông chủ chém chết, người còn lại thì đã bỏ trốn.”

Bọn tiểu bối nghe đến nhiệt huyết sôi trào, toàn bộ Hồng Minh tổng bộ đều đã bị tông chủ đánh ngã, ngay cả Kiếm Tiên cũng là một chết một trốn. Tông chủ thật sự quá mạnh.
Chương 285 Gia đình ấm áp (2)

“Trong lúc tông chủ đang san bằng Thanh Đồng thành, còn có thêm ba vị Kiếm Tiên giáng xuống Lăng Vân tông.”

Nghe đến đây, biểu cảm của nhóm tiểu bối xung quanh trở nên khẩn trương, ngay cả Tiêu Vân cũng cảm thấy lo lắng, sư tôn và sư muội của hắn đều đang ở tại Lăng Vân tông.

“May mắn là sư tôn của ta đã ra tay tiễn ba vị Kiếm Tiên đó rời đi, Lăng Vân tông vẫn bình yên vô sự.” Trần Mục mỉm cười nói tiếp.

Biểu tình Tiêu Vân kích động, trong mắt lại có chút tiếc nuối. Tiếc rằng lúc đó hắn ta không có mặt tại Lăng Vân tông, không thể chiêm ngưỡng được phong thái của sư tổ.

Ánh mắt bọn tiểu bối đều tràn đầy sự phấn khích, bọn họ đều tiếc rằng lúc đó bản thân không có mặt tại Lăng Vân tông.

Trong tay Trần Mục có một ít đá vụn, Trần Mục đánh vỡ khối tiên thạch, sau đó xuất hiện mấy chục viên đá vụn, mỗi một viên đều có được một nguồn năng lượng mạnh mẽ.

Đây là thứ mà chỉ có Tiên giới mới có, cho dù là một viên rất nhỏ cũng đem lại tác dụng rất lớn.

“Mọi người vất vả rồi.”

Trần Mục đem đống đá vụn phân phát cho các tiểu bối Lăng Vân tông, mặc dù đó chỉ là những viên đá nhỏ, nhưng bên trong lại ẩn chứa năng lượng, không hề thua kém linh dược cực phẩm một chút nào.

“Đa tạ tiểu sư thúc.”

Bọn tiểu bối đều tươi cười vô cùng vui vẻ.

Hoang Châu đã khôi phục lại bình thường, Trần Mục cười nói: “Tiêu sư điệt, ta đã nói chuyện với sư tỷ, các ngươi có thể quay trở về Lăng Vân tông nghỉ ngơi.”

“Đa tạ tiểu sư thúc.”

“Tiểu sư thúc, ngài bảo trọng.”

Toàn bộ các tiểu bối đều khom mình hành lễ.

Trần Mục nhìn nhóm người Tiểu Vân rời đi, sau đó hắn tìm đến Lâm Hình, người đã dùng sương mù để bảo vệ các cường giả xung quanh Trần gia trong rất nhiều năm.

“Lâm trưởng lão, phần thánh đan này xem như là tạ lễ, còn có thêm một mảnh tiên thạch nhỏ, mong ngươi vẫn tiếp tục dùng sương mù của mình bảo vệ cho các huynh đệ, sau này mong ngươi sẽ chiếu cố cho Trần gia nhiều hơn.”

“Tiểu sư đệ, đừng khách khí.”

“Nếu như sư huynh thật sự nhận lấy những món này, tông chủ biết được nhất định sẽ trách phạt ta.”

Trần Mục cười xua tay, “Đây chính là ý của sư tỷ, các ngươi cũng rất vất vả rồi.”

Thật ra chuyện này Khương Phục Tiên không biết, chẳng qua nếu biết thì cũng sẽ không nói gì Trần Mục, ngược lại sẽ cảm thấy hắn thật hiểu chuyện.

Lâm Hình nghe thấy tông chủ biết chuyện này, nên mới bằng lòng nhận lấy tài nguyên, cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc cho Trần gia thật tốt.”



Sau khi Trần Mục quay trở về Trần gia.

Mọi người đều đang đợi hắn ăn cơm chiều.

“Cha, đại bá.”

Trần Nghiêm cùng với Trần Uy mỉm cười gật đầu.

Đường Uyển kích động ôm chầm lấy Trần Mục.

“Nương, thật sự là ngài càng ngày càng trẻ ra đó.” Trần Mục cười tươi như ánh dương, giống như lúc còn nhỏ.

Đường Uyển mỉm cười ôn nhu nói: “Mục Nhi, nháy mắt ngươi đã cao đến như vậy rồi, lớn thật nhanh.”

So với mẫu thân thì Trần Mục cao hơn rất nhiều.

Trần Hi đi đến, dáng người của nàng ta cao gầy, nhưng đứng trước mặt Trần Mục lại có vẻ nhỏ xinh: “Tiểu Mục, càng ngày ngươi càng cao càng đẹp nha.”

“Đại tỷ, ngươi cũng vậy, càng ngày càng xinh đẹp. Vậy ngươi đã tìm được đối tượng thích hợp hay chưa.”

“Không được hỏi cái này.”

Trần Hi nghe nhắc đến vấn đề này là lại cảm thấy đau đầu.

Ngươi đến Trần gia để cầu hôn có rất nhiều, cái gì mà danh môn vọng tộc, con nối dõi của hoàng gia, thiên kiêu từ khắp nơi đến, tất cả đều xếp hàng dài để cầu hôn.

Nàng ta biết bản thân mình không có mị lực như vậy, tất cả đều là vì Trần Mục. Gần đây cũng rất là phiền não, cha mẹ đều muốn nàng ta sớm thành hôn.

Mọi người đều bật cười ha ha.

Trần Hi cười hỏi: “Tiểu Mục, ngươi có đang thích cô nương nào hay không? Để tỷ tỷ xem qua giúp ngươi.”

Trần Mục nghiêm túc trả lời: “Ta muốn luyện kiếm.”

“Ha ha ha, Trần Hạo cũng thích luyện kiếm, rồi hắn ta lại tìm được một sư tỷ xinh đẹp thiên phú dị bẩm, sau đó hình tượng của hắn ta đã bị phá vỡ.” Trần Hi che miệng cười khẽ.

Trong đình viên tràn ngập tiếng cười nói rôm rả.

Miệng nhỏ của Trần Dĩnh và Trần Dao đang ăn từng miếng điểm tâm.

Trong lúc ăn cơm, mọi người đang trò chuyện, bỗng nhiên Trần Thiên Nam trịnh trọng nói: “Lão nhị, ta chuẩn bị bổ sung lễ thành nhân cho Tiểu Mục vào ngày mốt, đến lúc đó nhờ ngươi chuẩn bị heo dê bò thịt cho thật đầy đủ.

“Cha, cứ giao cho ta.”

Đối với chuyện này, Trần Nghiêm vô cùng chú trọng.

Ăn cơm xong, Yến Lang Nguyệt lập tức đi quét tước phòng cho Trần Mục, Trần Mục thì ngồi tại tổ trạch đình viện nói chuyện phiếm với gia gia. Trần Dĩnh dán dính lấy ca ca, ngồi trên đùi của hắn, Trần Dao thì cầm lấy mộc kiếm múa may.

Từ Yến và Đường Uyển trò chuyện với nhau.

Trần Hãn chải chuốt lông cho Đại Tráng.

Trần Nghiêm và Trần Uy đã đi ra ngoài để chuẩn bị trước.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang trốn ở trong phòng bếp ăn vụng.

Trời đêm vô cùng mê người, sao trời lấp lánh. Trần Mục nhàn nhã hưởng thụ thời gian trôi qua, hắn biết hai ngày nữa phải lập tức bắt đầu tu luyện, muốn rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa mình và vị hôn thê, nhất định phải nỗ lực tu luyện.

Đêm khuya.

Trần Mục quay trở lại phòng nghỉ ngơi.

Trên người hắn có một lượng tài nguyên lớn, chủ yếu là được sư tôn cho, còn có không ít thiên trân địa bảo trao đổi với Lâm Diệu Ngữ. Nhiêu đây cũng đủ cho hắn tu luyện tại nhà trong một khoảng thời gian dài.

Đầu tiên, Trần Mục sử dụng một giọt tiên dịch.

Đây chính là chí bảo mà chỉ Tiên giới mới có, xung quanh cơ thể của hắn tràn ngập ánh sáng kim sắc. Thân thể trước đó còn chưa bình phục hoàn toàn, hiện tại năng lượng trong cơ thể được khôi phục một cách nhanh chóng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trầm Mục miễn cưỡng hấp thu luyện hóa, năng lượng bên trong cơ thể khôi phục lại mức đỉnh phong. Kiếm cung kim bích huy hoàng, bản mệnh kiếm đạt đến một trăm mười một trượng.

Hiện tại Trần Mục đã là bước đầu của Tam phẩm Kiếm Thánh, thời gian hắn đột phá được đạo gông xiềng thứ nhất tốn mất một năm. Hắn cảm thấy, bản thân mình muốn từ Tam phẩm Kiếm Thánh tăng lên Tứ phẩm Kiếm Thánh, có khả năng cần một khoảng thời gian dài hơn nữa.

Đạo gông xiềng thứ hai sử dụng Phá Thánh Đan, muốn tránh thoát được đạo gông xiềng thứ ba, khó khăn còn tăng thêm gấp bội.

“Cũng may là tài nguyên cũng tạm đủ, chỉ là cần hấp thu được hết thì cần một quãng thời gian rất dài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK