Cao Mãnh nhìn chằm chằm về phía Trần Dĩnh trong ngực Bạch Thanh Hoan, nguồn sức mạnh khi nãy chính là phản ứng với hắn ta, mà lúc này, Trần Dĩnh đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Bạch Thanh Hoan cũng nhìn Trần Dĩnh trong lòng mình, lúc nãy có một nguồn năng lượng mạnh mẽ được phóng thích từ người nàng ta. Hiện tại khuôn mặt của nàng ta rất đỏ, toàn thân nóng rát, vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Lão giả tóc bạc lấy huyết sắc đan dược ra, loại đan dược này có tác dụng phụ rất lớn, ông ta cưỡng ép sử dụng, sau đó khó khăn đứng lên, khung cảnh trước mắt có chút mơ hồ, hai mắt không thể nhìn thấy rõ.
Cao Mãnh cũng dùng huyết sắc tiên đan, tuy vết thương của hắn ta không thể nhanh chóng khép lại, nhưng sức mạnh của hắn ta đang được khôi phục với tốc độ nhanh chóng.
“Không cần đợi cơ hội!”
“Chúng ta cùng nhau ra tay!”
Lão giả tóc bạc cùng Cao Mãnh chia ra trái phải vây xung quanh chiến thuyền, đối mặt với sự kẹp giữa của hai Kiếm Tiên, giọng nói non nớt của Tiểu Thất cất lên: “Đông chết hết các ngươi!”
Tuyết Kỳ Lân ngẩng đầu há mồm, từng đợt bông tuyết bay lên trời, trong nháy mắt toàn bộ Thánh Nguyên tông bị đóng băng.
Gió tuyết bao phủ Thánh Nguyên tông.
Trên người Cao Mãnh và lão giả tóc trắng có băng sương bao trùm, bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu lên, bầu trời có một đôi mắt đỏ tươi, giống như đèn lồng màu đỏ treo trên cao.
“Không ổn...”
Hai tia tuyết quang rơi xuống từ trên trời.
Hai vị Kiếm Tiên đã bị đóng băng tại chỗ.
Bọn họ hóa thành tượng băng rơi xuống trong đống tuyết, nhục thân của bọn họ rất mạnh, cho dù đã như vậy cũng không hoàn toàn bỏ mạng.
Kỳ lân màu tuyết khổng lồ xông ra theo gió tuyết, móng tuyết của nó dễ dàng đạp vỡ tượng băng.
Lão giả hoàng bào của Thánh Nguyên tông giống như rơi vào hầm băng, xung quanh gió tuyết bao phủ, ông ta muốn chạy trốn ra cũng rất khó, kỳ lân màu tuyết há miệng phun ra quang trụ cực lạnh.
Lão giả hoàng bào không thể né tránh, ông ta bị quang trụ màu tuyết đánh trúng, cơ thể xuất hiện vết nứt, nhục thân sụp đổ, hóa thành vụn băng biến mất trong thiên địa.
Tuyết Kỳ Lân há miệng, tuyết châu trên bầu trời bị nó thu lại, Tiểu Thất biến thành dáng vẻ của đứa trẻ, nàng ta trở lại thuyền chiến: “Dĩnh Dĩnh tỷ!”
Bạch Thanh Hoan đang kiểm tra thân thể của Trần Dĩnh, toàn thân nàng ta phát lạnh nhưng lại không tìm ra nguyên nhân.
Tiểu Thất đưa hai tay ra, năng lượng băng tuyết trong tay tràn vào cơ thể của Trần Dĩnh, hạ nhiệt cho nàng ta.
Bên trong dị không gian.
Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, phối hợp với Hoang Thần giáp gia tăng sức mạnh, hắn chống đỡ áp lực mạnh mẽ của kiếm vực, đánh Từ Khiếu đến mức vô cùng chật vật, rất nhiều chỗ trên người Từ Khiếu đều có vết kiếm.
Từ Khiếu không dám tiếp tục liều nữa, hắn ta thu lại kiếm vực, hai người quay trở về Thánh Nguyên tông từ dị không gian, băng sương ở đây vẫn chưa tiêu tan.
Trần Mục thuấn di trở lại thuyền chiến.
“Dĩnh Dĩnh!”
Áo giáp của Trần Mục biến mất.
Hắn nhìn thấy trong cơ thể của Trần Dĩnh xuất hiện vật chất hồng sắc thần bí, là huyết mạch Thần tộc?
Trần Mục muốn kiểm tra thần hồn của muội muội, thế nhưng thức hải của nàng ta đã phong bế, hoàn toàn không thể tiến vào.
Bạch Thanh Hoan áy náy nói: “Trần Mục, đều tại ta không tốt, không bảo vệ tốt cho Dĩnh Dĩnh.”
“Không trách ngươi.”
Trần Mục vuốt nhẹ trán của muội muội.
Tiểu Thất lo lắng nói: “Ca ca, Dĩnh Dĩnh tỷ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, huynh mau giúp tỷ ấy đi.”
“Chắc là điềm báo thức tỉnh huyết mạch đặc thù, về cụ thể vẫn cần phải quan sát.” Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, Từ Khiếu vẫn chưa xử lý, không có thời gian kiểm tra kỹ càng.
Từ Khiếu nhìn khung cảnh bên ngoài, cau mày lại, còn tưởng rằng có cường giả khác ở gần đây.
Đám người Cao Mãnh đã thân tử đạo tiêu, ngay cả cường giả Thánh Nguyên tông cũng đều đã chết.
Hắn có thể chắc chắn được Bạch Thanh Hoan không có thực lực như vậy, tiếp đó chú ý đến Tiểu Thất.
“Kỳ lân?”
Từ Khiếu không nghĩ rằng kỳ lân con mạnh như vậy, nhưng đám người Cao Mãnh đều thân mang trọng thương, bị nó giết chết cũng không phải là không có khả năng.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Từ Khiếu, hiện giờ muội muội hôn mê bất tỉnh, nếu như hắn ta rút lui thì cũng sẽ không truy nữa.
Từ Khiếu thấy xung quanh không có mối đe dọa nào khác thì quyết định diệt trừ Trần Mục, không muốn để lại tai họa.
Trần Mục không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn nắm giữ các loại bảo bối nghịch thiên, Hoang Thần giáp, Thanh Vân kiếm, Tổ Long Kim Lân, tất cả đều là chí bảo.
Từ Khiếu vẫn thong dong như cũ, trong mắt của hắn mang theo sát ý, giọng nói lạnh lùng nói: “Ngoại lực cũng là một phần của thực lực, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng đối nghịch với Thanh Hư Động Thiên thì các ngươi chỉ có một con đường chết.”
“Các ngươi đi trước đi.”
Trần Mục trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía xa, hắn ra hiệu cho mấy người Bạch Thanh Hoan tránh xa ra.
Hoang Thần giáp che phủ toàn thân, tay Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm, hắn thôi động Bất Diệt Kinh, nâng sức mạnh nhục thân lên trạng thái đỉnh phong nhất.
Trần Mục không dám khinh địch, Từ Khiếu dám ở lại đây thì chắc chắn là có át chủ bài khác.
Từ Khiếu uống vào dịch thể kim sắc, năng lượng cuồng bạo tràn ngập cơ thể hắn ta.
Trần Mục phát giác được dao động khủng bố đang gia tăng, hắn không chần chờ trực tiếp xuất kiếm.
Bùm!
Vào khoảnh khắc hai tia kiếm va chạm.
Cảm giác cả trời đất đều sắp sụp đổ.
Sóng xung kích khiến kiến trúc xung quanh sụp đổ không ngừng, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt.
Đôi mắt Trần Mục hơi ngưng lại, hắn cảm thấy vô cùng tốn sức, trong cơ thể Từ Khiếu đột nhiên xuất hiện sức mạnh cường ngạnh, cái hắn ta uống là tiên huyết.
Mi tâm Từ Khiếu xuất hiện đường vân kim sắc, chỉ có Chân Tiên mới có thể lưu lại kí hiệu của bản thân giữa thiên địa, có thể lưu lại tộc văn trong huyết mạch của hậu bối.
Tuy rằng Từ Khiếu không phải hậu thế của Chân Tiên, nhưng sức mạnh của Chân Tiên thực sự hiện rõ trên người hắn ta, cho nên giữa lông mày xuất hiện tộc văn mà gia tộc Chân Tiên mới có?
Trên người Trần Mục cũng có một giọt máu của tổ tiên nhưng hắn không định dùng, giết gà sao phải dùng dao mổ trâu.
Chương 427 Táng Thiên Địa
Đối mặt với sức mạnh cường ngạnh của Chân Tiên, cho dù sở hữu Hoang Thần giáp nhưng Trần Mục cũng vẫn liên tiếp tháo chạy, hắn hiểu rõ chênh lệch giữa hai người, nếu như không nhờ có Hoang Thần giáp thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần.
Chỉ vỏn vẹn trong hai nhịp thở, Hoang Thần giáp đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, Trần Mục mạnh mẽ vung kiếm chém ra, kiếm quang tử sắc xuyên không bay xa.
Mục tiêu của tia kiếm quang này không phải Từ Khiếu mà là Cổ Lão Trận Pháp ở đằng xa.
Chính là Tiên Môn được trận pháp mở ra.
Khóe miệng Từ Khiếu mang theo nụ cười lạnh, hắn ta nghĩ rằng Trần Mục muốn phá hủy trận pháp, muốn thông qua việc đóng cửa Tiên Môn để ép hắn rút lui: “Si tâm vọng tưởng.”
Trong chớp mắt.
Từ Khiếu đã cắt đứt tia kiếm quang kia.
Trần Mục chỉ muốn tranh thủ chút thời gian này.
Hắn giơ cao Thanh Vân kiếm, kiếm phong chỉ thẳng lên bầu trời, hắn muốn thử xem Tam Táng Kiếm Điển vừa lĩnh ngộ được, kiếm đầu tiên, Táng Thiên Địa.
Trong tích tắc, thiên địa biến sắc.
Đại địa trở nên hoang vu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bầu trời xanh thẳm dần dần trở nên mờ tối.
Từ Khiếu hồi thần lại, hắn ta cũng thi triển tiên kỹ, tiên kiếm trong tay giải phóng kim quang chói lọi.
Sau khi Từ Khiếu thi triển tiên kỹ còn giành được cơ hội xuất thủ trước.
Kiếm quang khủng khiếp phá không bay đến, Tổ Long Kim Lân ngăn trước người Trần Mục, một tiếng ầm vang, Tổ Long Kim Lân thậm chí không xuất hiện bất kỳ dấu vết nào.
“Chết tiệt!”
Từ Khiếu cảm nhận được khí tức nguy hiểm, hắn thuấn di đến bên cạnh Trần Mục, muốn ngăn cản.
Trần Mục không đợi một kiếm này tích đủ sức mạnh đã chém thẳng vào Từ khiếu xuất hiện trước mặt mình, Từ Khiếu vung kiếm để chặn nhưng sức mạnh đáng sợ đã nghiêng qua bay đến, hắn ta bị nổ bay ra hàng ngàn trượng, ngọn núi lớn phía xa cũng bị va đến sụp đổ.
Nửa người Từ Khiếu chôn trong đống phế tích.
Trần Mục đã lao tới, mũi kiếm của Thanh Vân kiếm mang theo quang mang sáng chói, hắn chuẩn bị dùng Trích Tinh Kiếm Kỹ để kết thúc.
“Ha ha ha...”
Từ Khiếu đột nhiên cười phá lên.
Trần Mục cảm nhận được hàn ý, trong nháy mắt hắn tới gần lại lần nữa bị kéo vào dị không gian của Từ Khiếu.
Trong sa mạc, Từ Khiếu chế giễu nói: “Không tồi, thực sự rất giỏi, tuổi tác còn nhỏ nhưng đã có sức lực sánh ngang với Kiếm Quân đỉnh phong, ta cũng không dám để cho ngươi sống.”
Trần Mục đoán được gì đó, khi hắn lấy ra Tổ Long Kim Lân, Từ Khiếu đã tự nổ tung, năng lượng kinh khủng lan ra, không gian vặn vẹo vỡ tan.
Năng lượng kinh khủng tràn ngập toàn bộ không gian, cho dù là Tổ Long Kim Lân cũng không thể chống lại hoàn toàn.
Nhưng Trần Mục vẫn còn Hoang Thần giáp và tiên y của vị hôn thê tặng, hắn chống lại năng lượng đáng sợ, còn sống từ dị không gian rơi vào Thánh Nguyên tông.
Cũng may là trang bị phòng vệ của Trần Mục rất dày, hắn thu lại bộ Hoang Thần giáp rách nát, bộ giáp trụ này chỉ cần có đủ năng lượng là có thể khôi phục.
Cường giả phía sau Tiên Môn đang run rẩy.
Trần Mục hờ hững nhìn vào Tiên Môn, nhàn nhạt nói: “Ta ở nhân gian, ai dám đến chiến?”
“Tứ trưởng lão sắp đến rồi, có gan thì đừng chạy.” Giọng nói tức giận truyền đến từ Tiên giới.
Trần Mục sau khi nghe xong thì cảm thấy không ổn, nếu lại đến thì thật sự phải tháo chạy, hắn lập tức phá hỏng trận pháp của Thánh Nguyên tông, ngay sau đó Tiên Môn khép lại.
Trần Mục thu hồi Thanh Vân kiếm, hắn nhìn Thánh Nguyên tông hoang vu, vùng đất vốn bị đóng băng bưởi sương giá vẫn có đầy cây cối xanh tươi, thế nhưng bây giờ chỉ còn là hoang vu.
Tất cả sức sống đều đã biến mất, giữa thiên địa một mảnh tĩnh mịch, im lặng đến đáng sợ.
Khi hắn sử dụng Táng Thiên Địa, cảm giác có thể không ngừng hấp thụ sinh cơ giữa thiên địa.
Chiêu đó rất đáng sợ, giống như chỉ cần liên tục tích lực là có thể hấp thu vô hạn sinh cơ giữa thiên địa, uy lực có thể thăng cấp vô hạn.
Sự tàn phá đối với môi trường của chiêu này rất đáng sợ, sinh cơ trong bán kính mười dặm đều biến mất không còn.
“Chiêu thức thật khủng khiếp!” Thần sắc Trần Mục nghiêm nghị, Táng Thiên Địa không thể sử dụng tùy tiện.
Trần Mục không có thời gian thu dọn chiến trường, Dĩnh Dĩnh hôn mê bất tỉnh, hắn vội chạy về thuyền chiến để trông nom muội muội.
Trần Mục trở lại chiến thuyền.
Hắn ôm lấy Trần Dĩnh từ trong tay Bạch Thanh Hoan.
Trần Dĩnh vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, Trần Mục không cưỡng ép muội muội tỉnh lại, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vật chất hồng sắc trong cơ thể nàng ta càng lúc càng nhiều, đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc thân thể nàng ta nóng lên.
Vật chất hồng sắc là huyết mạch của Thần tộc, Trần Mục cũng không thể xác định được thông tin cụ thể.
Bạch Thanh Hoan kể lại những chuyện đã trải qua cho Trần Mục: “Dĩnh Dĩnh có thể đã gặp phải nguy hiểm, phát động cấm chế trong cơ thể, năng lượng trong cơ thể con bé xuất hiện như suối trào.”
Trần Mục nghiêm túc nói: “Ta mang Dĩnh Dĩnh đến Lăng Vân tông, Bạch tỷ, ngươi dẫn Tiểu Thất về trước đi.”
Hắn ôm lấy Trần Dĩnh phá không đi xa.
Tiểu Thất không đi theo, sợ làm vướng chân.
Bạch Thanh Hoan không nhịn được thở dài, nàng ta không trực tiếp quay trở lại Hoang Châu mà dẫn theo Tiểu Thất quay lại chiến trường, dọn dẹp sạch sẽ Thánh Nguyên tông rồi mới rời khỏi.
Trạng thái của Trần Dĩnh thật sự không tốt, chỉ có sư tỷ và sư tôn mới có thể biết được tình hình thế nào, Trần Mục chạy đến Nam Hoang với tốc độ nhanh nhất.
Từ trung bộ Hoàng Châu đến trung bộ Nam Châu, Trần Mục chỉ dùng thời gian năm ngày.
Hắn mang theo muội muội đến Lăng Vân tông, lúc này Trần Dĩnh vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Khương Phục Tiên đứng trên vách núi của Lăng Vân phong, trên người mặc chiếc váy tuyết chạm đất, cao quý ưu nhã, nàng ta cảm ứng được Trần Mục vô cùng gấp gáp chạy về đây.
Rất nhanh Trần Mục đã xuất hiện ở Lăng Vân phong.
Khương Phục Tiên nhìn Trần Dĩnh đang hôn mê, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, Trần Mục lo lắng nói: “Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh gặp nguy hiểm, sau đó chính là trạng thái này!”
“Đừng lo lắng.”
“Kiểm tra sinh mệnh của Dĩnh Dĩnh rất ổn định.”
Bàn tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên mang theo ánh bạc, nàng ta đỡ trán của Trần Dĩnh, một lúc sau cơ thể của Trần Dĩnh bắt đầu dần hạ nhiệt.
Chương 428 Trần Dĩnh Thức Tỉnh (1)
Vật chất hồng sắc trong cơ thể Trần Dĩnh có xu hướng ổn định, nhiệt độ cơ thể giảm xuống một cách tự nhiên.
Đó là huyết mạch Thần tộc, sở hữu năng lượng đáng sợ, nếu như không được khống chế kịp thời thì hậu quả không dám tưởng tượng, may là Khương Phục Tiên đã ổn định huyết mạch Thần tộc.
Khương Phục Tiên tức giận trừng mắt nhìn Trần Mục, có ý trách cứ: “Huyết mạch Thần tộc, thông thường chia làm hai lần thức tỉnh, lần thức tỉnh thứ nhất là khôi phục huyết mạch, có thể sở hữu sức lực mạnh mẽ do thần huyết ban tặng, lần thức tỉnh thứ hai là khôi phục thần hồn, có thể tiếp nhận truyền thừa, thậm chí là kế thừa thần vị.”
“Một lần thức tỉnh cần thời gian rất dài, hai lần thức tỉnh cần thời gian càng dài hơn, hơn nữa không thể tiến hành cùng lúc, vô cùng nguy hiểm!”
“Dĩnh Dĩnh bây giờ không chỉ đang khôi phục huyết mạch Thần tộc mà thần hồn của thức hải cũng đang dung hợp.”
Trần Mục có chút tự trách, trầm giọng nói: “Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh có thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
Khương Phục Tiên gật đầu, nhẹ thở dài: “Sinh mệnh nguy hiểm thì không có, nhưng mà hiện giờ thần hồn của con bé quá yếu, sau khi thức tỉnh có thể sẽ mất trí nhớ.”
Trần Mục cau mày, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Sư tỷ, có cách nào ngăn cản không?”
Khương Phục Tiên ôm Trần Dĩnh vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Cách thì có, miễn cưỡng ngăn cản thần hồn thức tỉnh, hậu quả càng nghiêm trọng, có thể vĩnh viễn không lớn được, vĩnh viễn đều là tư duy của một đứa trẻ.”
Trần Mục có hơi đau đầu, hắn không biết quyết định như thế nào, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Đệ nhất định phải nhanh chóng ra quyết định, đợi đến khi thần hồn hoàn toàn dung hợp thì không có cơ hội lựa chọn nữa.”
“Thuận theo tự nhiên đi.”
Trần Mục đưa ra lựa chọn, nếu như mất trí nhớ thì còn có thể từ từ khôi phục, nếu như không thể lớn lên thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng càng lớn với Dĩnh Dĩnh.
Khương Phục Tiên ôm lấy Trần Dĩnh vào trong băng cung nghỉ ngơi, đắp kín mền lại cho nàng ta, Khương Phục Tiên và Trần Mục ngồi canh ở bên giường: “Nói rõ ràng cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.”
Trần Mục kể lại toàn bộ những chuyện đã trải qua ở Huyền Châu cho vị hôn thê, Khương Phục Tiên nghe xong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sư tỷ, tỷ và Tần sư tỷ đến Hắc Thạch thành làm gì?” Trong mắt Trần Mục mang theo hiếu kỳ.
Mặt mũi Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong mê người: “Tất nhiên là đi thăm bá phụ bá mẫu, chẳng lẽ còn đi thăm đệ?”
Nghe thấy vị hôn thê đặc biệt đến thăm Trần gia, trong mắt Trần Mục mang theo ý cười, hưng phấn nói: “Sư tỷ, sao đột nhiên tỷ lại nghĩ đến chuyện thăm phụ mẫu đệ?”
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng vén tóc bên tai, vô cùng quyến rũ, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Sau này chúng ta là người một nhà, tất nhiên phải đi thăm rồi.”
Trần Mục tiến lại gần bên mặt của Khương Phục Tiên, hôn nàng ta một cái: “Sư tỷ, tỷ thật tốt.”
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục, nở nụ cười xinh đẹp, vẻ mặt vui cười kia khuynh thành tuyệt thế: “Bá mẫu nói, để ta quản đệ, nếu như đệ không nghe lời thì giáo huấn đệ.”
Trần Mục không nhịn được cười lớn, sau đó lại hỏi: “Nương của đệ có hỏi chuyện hôn ước không?”
Khương Phục Tiên lắc đầu, cười ngọt ngào nói: “Bá mẫu không hỏi, nhưng ta có nói, cũng đã nói với những người khác của Trần gia về chuyện hôn sự của chúng ta, các trưởng bối đều đồng ý hôn sự của chúng ta, sau này đệ chính là người của ta rồi.”
Khương Phục Tiên hơi ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo nhìn vị hôn phu của mình.
Trần Mục vòng tay qua eo của Khương Phục Tiên, cường thế nói: “Sư tỷ, tỷ là nữ nhân của đệ.”
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang ý cười, Khương Phục Tiên dựa vào bả vai Trần Mục, nàng ta nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, cảm giác vô cùng ấm áp.
Trần Mục chân thành nói: “Sư tỷ, đợi Dĩnh Dĩnh thức tỉnh rồi chúng ta cùng nhau về Trần gia.”
Khương Phục Tiên lắc đầu: “Sư tỷ mới trở về từ Trần gia, chờ sau này có thời gian thì lại đi.”
Trần Mục trước giờ đều không ép buộc vị hôn thê: “Sư tỷ, tỷ chuẩn bị lúc nào thì độ kiếp.”
“Ta vẫn còn chút chuyện cần phải xử lý.”
“Chuyện gì? Ta có thể giúp tỷ.”
“Không vội, đến lúc đó lại nói.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên phiếm hồng, tiên nhan tuyệt mỹ đang mỉm cười, nàng ta có thể cảm giác được Trần Mục đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa đã đạt đến Kiếm Thánh đỉnh phong.
Lời hứa đã nói năm đó Khương Phục Tiên sẽ thực hiện, chỉ là bây giờ vẫn không thể.
Hai người bọn họ vẫn cần phải chăm sóc Dĩnh Dĩnh.
Bảy ngày sau.
Trần Dĩnh đột nhiên mở mắt ra.
Đồng tử của nàng ta đã biến thành màu đỏ, dao động đáng sợ dâng lên bầu trời, toàn bộ cường giả của Lăng Vân tông đều phát giác được cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn Trần Dĩnh, bên ngoài trời có hình chiếu mơ hồ màu đỏ hiện lên.
Hình chiếu kia là thiếu nữ dáng người thon dài, thân mặc váy dài đỏ như lửa, hơn nữa có hai bím tóc đuôi ngựa rất dài, dáng người trong rất mảnh mai, nhưng nàng ta lại cầm hai cái chùy cực lớn không hợp với dáng người.
Nhìn thì có vẻ vui tươi đáng yêu nhưng lại mang theo áp bức mạnh mẽ, có loại khí phách phóng khoáng lực bạt sơn hà.
Hình chiếu kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, có rất ít người có thể chú ý tới hình ảnh trên không trung, Tô Mân ở Trích Tinh phong cảm nhận được, ông ta đang uống trà, trên mặt nở nụ cười hiền hậu không chút để ý.
Trong băng cung.
Trần Dĩnh đang nằm trên giường, nhưng đồng tử của nàng ta đã thay đổi màu sắc, nàng ta đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trần Mục và Khương Phục Tiên bên cạnh.
“Dĩnh Dĩnh!”
Vẻ mặt Trần Mục kích động nói.
Trần Dĩnh nhìn chằm chằm Trần Mục không rời mắt, nàng ta không khỏi vỗ đầu, trong đầu lóe lên một số hình ảnh có liên quan đến Trần Mục nhưng không hoàn chỉnh, cau mày nói: “Ca ca?”
“Đúng vậy.”
Trần Mục liên tục gật đầu.
Khương Phục Tiên vuốt nhẹ má Trần Dĩnh, dịu dàng nói: “Đừng cố gắng nhớ lại, hãy thử chấp nhận nó, chúng ta sẽ giúp muội nhớ lại chuyện trước kia.”
Trần Dĩnh vốn rất đau khổ, Khương Phục Tiên để cho nàng ta trấn tĩnh lại, Trần Mục khẽ cười nói: “Dĩnh Dĩnh, không cần nóng vội, ca ca sẽ giúp muội khôi phục trí nhớ.”
Chương 429 Trần Dĩnh Thức Tỉnh (2)
Trần Dĩnh cảm thấy bọn họ rất thân thiết, không cố hồi tưởng lại những hình ảnh mơ hồ trong thức hải kia nữa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên dẫn Trần Dĩnh ra bên ngoài, Trần Mục đang bổ sung ký ức cho nàng ta: “Dĩnh Dĩnh, chỗ này là Lăng Vân tông, là nơi ở của Phục Tiên tỷ tỷ, nàng ấy là vị hôn thê của ca ca, cũng là tông chủ của Lăng Vân tông biết chưa?”
“Phục Tiên tỷ tỷ thì có ấn tượng, vị hôn thê? Không có ấn tượng!” Trần Dĩnh nhỏ giọng lầm bầm.
Cho dù Trần Mục nói gì nàng ta cũng đều có thể nhanh chóng hiểu và nắm bắt được, có một số hình ảnh ẩn giấu sâu trong thức hải, sau khi nhắc lại thì có thể nhớ được.
Vì để cho Trần Dĩnh có thể sớm khôi phục lại, Trần Mục quyết định dẫn nàng ta trở về Trần gia ở Bắc Hoang.
Khương Phục Tiên cười nói: “Dĩnh Dĩnh, miếng ngọc này là lễ vật chuẩn bị cho muội.”
“Cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.”
Trần Dĩnh vô cùng phấn khích đeo vòng cổ lên, vừa hay đó là Hồng Bảo thạch mà nàng ta thích.
Khương Phục Tiên khẽ mỉm cười: “Phải nghe lời của ca ca, không được tức giận, hiểu chưa?”
“Vâng.”
“Muội biết rồi.”
Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu, bây giờ nàng ta đã có thần lực, một khi bạo phát thì hậu quả rất đáng sợ.
“Sư tỷ, đợi Dĩnh Dĩnh khôi phục rồi đệ lại đến tìm tỷ, nếu như tỷ nhớ đệ thì đến Hắc Thạch thành.”
“Hừ, ai nhớ đệ chứ.”
Khương Phục Tiên cao ngạo ngẩng đầu.
Trần Mục chủ động tiến lên ôm lấy Khương Phục Tiên.
“Dĩnh Dĩnh đang nhìn đấy.”
Khương Phục Tiên có chút ngại ngùng, mặt nàng ta đỏ lên đẩy Trần Mục ra.
Trần Mục cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, quay đầu đi đóng cửa lại, ca ca muốn nói chuyện với Phục Tiên tỷ tỷ.
Trần Dĩnh ngoan ngoãn làm theo, thầm nghĩ sao không phải là bịt lỗ tai lại, ca ca này thật ngốc.
Trần Mục lại ôm lấy vị hôn thê lần nữa, lần này Khương Phục Tiên rất phối hợp, hai người ôm nhau hôn một lát, đã rất lâu không thân mật như vậy.
Bọn họ cuối cùng vẫn lưu luyến không nỡ chia xa.
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục dẫn Trần Dĩnh rời khỏi Lăng Vân tông, nàng ta mím môi, trong mắt đầy vẻ luyến tiếc, thầm nghĩ lần sau khi gặp lại sẽ cho vị hôn phu một bất ngờ lớn.
Trần Mục và Trần Dĩnh thông qua truyền tống trận của Lăng Vân tông rất nhanh đã trở về nhà mới của Trần gia.
“Dĩnh Dĩnh, có ấn tượng không?”
“Là nhà sao? Không có ấn tượng gì cả.”
Trần Dĩnh đứng ở chỗ cao đánh giá Trần gia, đôi mắt đẹp của nàng ta sáng ngời, rất thông minh.
Trần Mục dẫn nàng ta vào rừng cây ở gần đó, Đại Tráng chạy ra từ chỗ sâu trong rừng cây, từ khi Trần gia chuyển đến trong dãy núi, Đại Tráng đã trở nên tự do, không phải bị nhốt ở nhà trong một thời gian dài nữa.
Đại Tráng ghé vào trước mắt Trần Dĩnh, lắc cái đuôi, Trần Mục cười nói: “Đây là Đại Tráng.”
Trần Dĩnh vươn tay nhỏ ra, Đại Tráng cúi đầu lông tơ xuống, nàng ta nhẹ nhàng xoa đầu hổ của Đại Tráng, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Muội nhớ con mèo lớn này, hình như còn có hai con mèo nhỏ.”
Đại Tráng cùng lớn lên với Trần Dĩnh, Trần Dĩnh cảm thấy rất thân thiết, rất thích nó.
“Ca ca dẫn muội đi thăm mèo nhỏ.”
“Được ạ.”
Trần Dĩnh vẫy tay với Đại Tráng.
Trần Mục dẫn nàng ta trở về viện tử của chính mình.
Bên hồ nước gần gian hàng, Tiểu Hắc nằm trên chỗ râm mát ngủ gà ngủ gật, Tiểu Bạch thì nằm trên người của Tiểu Hắc, thỉnh thoảng gõ vào đầu nó, khiến nó không thể ngủ ngon được.
Nếu như bọn chúng cảm thấy đói thì sẽ tự mình bắt cá trong hồ để ăn, cá trong hồ nước chẳng còn lại mấy con, cuộc sống trôi qua rất an nhàn.
Trần Dĩnh và Trần Mục vừa tới gần, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đã có cảm giác, bọn chúng chạy đến bên chân Trần Mục, dùng đầu thân mật cọ vào ống quần của hắn.
Trần Mục nhéo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch: “Tiểu Hắc thích ngủ, Tiểu Bạch thích chơi đùa.”
Trần Dĩnh chỉ vào Tiểu Bạch nói: “Muội biết, đây là tên gây rối, thường xuyên phá hư đồ.”
Tiểu Bạch liên tục lắc đầu, nó sợ hãi rụt rè nhìn Trần Dĩnh, thường xuyên bị Trần Dĩnh và Tiểu Thất đuổi bắt, trong lòng đã có bóng đen với tiểu tổ tông này.
“Nó là tiểu lười biếng, hình như thường đến nhà bếp ăn vụng đồ.” Trần Dĩnh cười nói.
Tiểu Hắc cũng lắc đầu liên tục, nó ngang nhiên trắng trợn chứ không phải là ăn vụng.
Trần Mục nhìn thấy muội muội dần dần nhớ lại những chuyện trước kia, tâm trạng của hắn cũng tốt lên.
“Tỷ tỷ.”
Trần Dao bay vào trong đình viện.
Cô bé mặc chiếc váy trắng, mái tóc dài sóng ngang bên vai, ở giữa buộc bằng sợi dây màu đỏ, tóc đuôi ngựa tung bay trên không, trong đôi mắt vàng mang vẻ vui sướng, đã rất lâu không gặp tỷ tỷ cho nên vô cùng vui vẻ.
Trần Dĩnh cảm thấy cực kỳ thân thiết, hai người ôm lấy nhau, Trần Dao rõ ràng đã cao hơn Trần Dĩnh rất nhiều: “Tỷ tỷ, Huyền Châu chơi có vui không?”
“Không nhớ nữa.”
Trần Dĩnh mờ mịt lắc đầu.
Trần Dao hơi nhíu mày, cô bé rất thông minh, nhìn một cái đã nhận ra vấn đề của tỷ tỷ, không khỏi ngẩng đầu lên, mắt vàng mang theo vẻ xem xét.
Trần Mục không khỏi thở dài: “Dĩnh Dĩnh gặp phải rắc rối, ký ức trước kia đều mất hết, chúng ta phải giúp đỡ muội ấy tìm lại ký ức lúc trước.”
Trần Dao cau mày rất tức giận, lo lắng nói: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ muội không?”
“Muội là Dao Dao.”
Trần Dĩnh cười hoạt bát trả lời.
Nàng ta có thể trả lời rất nhanh, bởi vì nàng ta và muội muội thường xuyên ở cùng nhau.
Trần Dao vui vẻ ôm lấy Trần Dĩnh, trong đình viện vang lên tiếng cười vui mừng, hai tỷ muội ngồi trò chuyện trong đình.
Trần Dĩnh kiên nhẫn lắng nghe hồi ức của muội muội.
Trần Dĩnh nghe muội muội nói đến chuyện trước kia, có rất nhiều ký ức được đánh thức, Trần Mục đến đình viện của phụ mẫu, Đường Uyển và Trần Nghiêm vừa hay đều ở nhà.
Bọn họ đang lên kế hoạch đi du ngoạn.
“Cha, nương.”
Trên mặt Trần Mục mang vẻ hổ thẹn.
Trong mắt Trần Nghiêm chứa ý cười, nói: “Mục Nhi, Dĩnh Dĩnh đâu? Lại chạy đi chơi rồi?”
Trần Mục lắc đầu: “Dĩnh Dĩnh ở viện tử của ta cùng trò chuyện với Dao Dao, Dĩnh Dĩnh xảy ra chút chuyện.”
Nụ cười trên mặt Đường Uyển biến mất, bà vội vàng đứng dậy hỏi: “Mục Nhi, Dĩnh Dĩnh thế nào rồi?”
“Cơ thể Dĩnh Dĩnh không sao, nhưng muội ấy đã mất đi rất nhiều ký ức, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục hoàn toàn.” Trần Mục rất tự trách, hắn đã không bảo vệ tốt muội muội.
Chương 430 Trưởng Thành Sau Một Đêm
Đường Uyển hơi hoảng hốt, Trần Nghiêm an ủi nói: “Uyển Nhi, nàng đừng lo lắng, Dĩnh Dĩnh không sao là tốt rồi, mất trí nhớ hẳn là có cách giải quyết.”
Trần Mục trầm giọng nói: “Tuy rằng Dĩnh Dĩnh gặp phải rắc rối nhưng muội ấy có được sức lực mạnh mẽ, tâm trí xảy ra biến hóa, tốc độ tiếp nhận thông tin vô cùng nhanh, có lẽ sau khi khôi phục cũng sẽ không giống với lúc trước.”
Hốc mắt Đường Uyển đã rớm nước mắt, bà rất lo lắng cho trạng thái của Trần Dĩnh, lập tức chạy đến viện tử của Trần Mục.
Trần Dĩnh nhìn phụ mẫu, vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, cười ngọt ngào nói: “Cha, nương.”
Nếu như Trần Mục không nói Trần Dĩnh mất trí nhớ thì bọn họ có thể vẫn không nhận ra.
Đường Uyển chạy qua ôm lấy Trần Dĩnh, lúc đầu cảm thấy nàng ta rất nặng nhưng bỗng nhiên lại trở nên rất nhẹ.
Trần Dĩnh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng thẳng tắp, thanh thúy nói: “Nương, ta không sao, ngài đừng lo lắng, chỉ là đã quên một số chuyện.”
Đường Uyển xoa đầu Trần Dĩnh, thân thể của nàng ta rất khỏe mạnh, chỉ có điều con ngươi đã biến thành màu đỏ: “Cả nhà chúng ta đều sẽ giúp đỡ ngươi khôi phục trí nhớ.
“Vâng ạ.”
Trần Dĩnh mỉm cười gật đầu.
Trần Nghiêm đề nghị nói: “Dĩnh Dĩnh, đợi lát nữa cha dẫn ngươi vào Hắc Thạch thành dạo chơi, thuận tiện đi xem nhà cũ được không?”
“Vâng vâng.”
Trần Dĩnh vui vẻ gật đầu.
Buổi chiều hôm đó, mọi người dẫn Trần Dĩnh đi Hắc Thạch thành, trong thành rất náo nhiệt, chỗ này vẫn là tấc đất tấc vàng, nhà cũ của Trần gia rất sạch sẽ.
Trần Mục đi cùng hai tỷ muội ra ngoài ăn hồ lô ngào đường, Trần Dĩnh vô cùng thích, rất nhiều tính cách thói quen sở thích của nàng ta đều không thay đổi.
Lúc Trần Dĩnh đến nhà cũ của Trần gia, nàng ta cảm thấy rất quen thuộc, đã nhớ ra được rất nhiều chuyện ở chỗ này.
Chạng vạng.
Trần Dĩnh trở về Trần gia.
Trần Hãn và Trần Hi có cả Yến Lang Nguyệt đều đến thăm hỏi nàng ta, Trần Thiên Nam và Trần Uy cũng đến, mọi người nói về những chuyện kỉ niệm có liên quan đến Trần Dĩnh, trí nhớ của Trần Dĩnh khôi phục rất nhanh.
Đêm khuya, Trần Dĩnh có hơi mệt, nàng ta muốn nghỉ ngơi, Trần Dao cùng nàng ta trở về phòng ngủ.
Bình thường Trần Dao sẽ tu luyện suốt đêm, bây giờ vì lo lắng cho tỷ tỷ nên cùng ở bên cạnh Trần Dĩnh.
Ban đêm, những mảnh ký ức trong thức hải của Trần Dĩnh bắt đầu hợp lại, có thiếu nữ đang ngồi khoanh chân trong thức hải.
Cơ thể Trần Dĩnh xuất hiện biến hóa, Trần Dao bỗng nhiên cảm giác được cơ thể của tỷ tỷ trở nên rất ấm áp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dao mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô bé chấn kinh, cô bé nằm trong vòng tay của tỷ tỷ, trong một đêm Trần Dĩnh đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc dài màu đỏ.
“Tỷ tỷ?”
Trần Dao nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Trần Dĩnh cũng tỉnh lại, dáng người nàng ta mảnh khảnh, nhưng bộ đồ ngủ nhỏ như vậy sắp bung ra rồi: “Dao Dao, ta không sao, không cần phải lo lắng.”
Trần Dao dụi mắt, có thể xác định đây là sự thật, đêm qua Trần Dĩnh đã khôi phục toàn bộ ký ức, khi duỗi người ra thì y phục bị rách nhiều chỗ, hai tỷ muội đồng thời bật cười ha hả.
“Tỷ tỷ, ta đến chỗ nương lấy y phục.”
“Dao Dao, ta đợi muội trở lại.”
Trần Dao chạy đến bên cạnh Đường Uyển: “Nương, tỷ tỷ lớn lên rồi, phải mặc váy dài.”
Đường Uyển hơi ngây ra, bà tìm được bộ váy dài màu vàng, sau đó mang đến phòng của Trần Dĩnh.
Trần Dĩnh có mái tóc dài màu đỏ bồng bềnh, con ngươi cũng là màu đỏ, khuôn mặt trái xoan thanh tú, mũi cao miệng nhỏ, đôi mắt đỏ to tròn, vô cùng xinh đẹp.
Biểu cảm của Đường Uyển vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Trần Dĩnh đã mười bảy tuổi rồi, trước kia vẫn luôn là dáng vẻ của một đứa trẻ, bây giờ đột nhiên biến thành dáng vẻ của thiếu nữ, bà cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.
Trần Dĩnh mặc váy vàng lên, yêu kiều cười nói: “Nương, ta thích mặc váy màu đỏ hơn.”
“Nương làm cho ngươi.”
Trên mặt Đường Uyển tràn đầy nụ cười từ mẫu.
Lúc Trần Dĩnh bước ra khỏi viện tử, Trần Nghiêm vừa chuẩn bị ra ngoài, ông sửng sốt: “Dĩnh Dĩnh?”
“Cha.”
Trần Dĩnh nở nụ cười hoạt bát, trí tuệ của nàng ta đã trở nên thành thục, nhưng tính cách lại không thay đổi nhiều.
Nhìn thấy Trần Dĩnh lớn lên, Trần Nghiêm và Đường Uyển rất vui mừng, sau này không cần phải lo lắng nàng ta không lớn nữa.
Trần Mục cũng đi đến đình viện của phụ mẫu, lúc nhìn thấy Trần Dĩnh thì mỉm cười, khích lệ nói: “Dĩnh Dĩnh nhà chúng ta thật xinh đẹp.”
Trần Dĩnh nhướng mày nói: “Ca, muội cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, đợi lát nữa muội sẽ đánh nhau với huynh.”
Trần Mục có thể cảm nhận được, cười nhẹ nói: “Không thành vấn đề, Dĩnh Dĩnh, nhớ kỹ, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, phải sử dụng sức lực này cho tốt.”
“Muội sẽ.”
Trần Dĩnh vui vẻ nhảy chân trong đình viện, nàng ta vẫn là nữ hài nhi hoạt bát trước kia, trên mặt Đường Uyển và Trần Nghiêm đều nở nụ cười.
Trần Mục không biết là phúc hay là họa, muội muội vốn đã ngừng lớn lên lại bắt đầu phát triển bình thường, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Trần Dĩnh, mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Diễn võ trường của Trần gia.
Trần Mục dẫn muội muội đến diễn võ trường.
Trần Hãn đang tu luyện một mình trên đạo đài bên cạnh lôi đài, lúc hắn ta nhìn thấy Trần Dĩnh thì vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí còn không nhận ra, Trần Dao kiêu ngạo nói: “Tứ ca, đây là tỷ của ta, có phải rất thần kỳ không.”
“Nhị tỷ?”
Trần Hãn trừng to mắt,
Trần Dĩnh bây giờ duyên dáng yêu kiều, thân hình cao mảnh, vòng eo tinh tế, hắn ta không dám tin vào mắt mình.
Trần Dĩnh bây giờ vẫn thấp hơn Trần Hãn, chỉ cao khoảng một mét sáu lăm, trong mắt Trần Mục vẫn là cô nương nhỏ nhắn xinh xắn như cũ.
“Tất nhiên là ta.”
Nụ cười của Trần Dĩnh vui tươi đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao mang vẻ mong đợi: “Đợi lát nữa, ca ta còn muốn luận bàn với tỷ ta đấy.”
Trong lòng của Trần Hãn, Trần Mục là mạnh nhất, nhưng mà nhị tỷ bây giờ cho hắn ta cảm giác không giống trước, có chút mong đợi màn luận bàn của bọn họ.
Trần Mục và Trần Dĩnh đi lên lôi đài.
“Ca, huynh phải cẩn thận nhé.”
Nụ cười vui đùa của Trần Dĩnh rất đáng yêu, nàng ta không dùng kiếm, đột nhiên lóe lên trước mặt Trần Mục, bàn tay trắng noãn đánh tới, không gian đều đang chấn động.