Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 831 Mạng Sống Ngàn Cân Treo Sợi Tóc (3)

Sức mạnh Thái m và sức mạnh Thái Dương che chở cho Trần Mục, đám người Âm Cửu U bị cản ở bên ngoài, Đế Phần Thiên nhàn nhạt nói: "Trò hề dừng ở đây thôi."

Uy áp đáng sợ xuất hiện, Đế Phần Thiên xuất thủ lần nữa, trường mâu mang theo thiên hỏa vạch phá bầu trời, chớp mắt lao tới, hai con đại long Thái m và Thái Dương bị đồng thời xuyên thủng, Trần Mục đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng, lúc này muốn tránh đã chậm.

Thình thịch!

Trường mâu sắc bén xuyên thủng lồng ngực Trần Mục, trực tiếp đâm ra lỗ thủng ở trên người hắn, cường giả chung quanh đều cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của Đế Phần Thiên.

Đó là sức mạnh nghiền ép Địa giai chủ tể.

Đế Phần Thiên từ bên trong sương mù bước ra, lộ ra chân dung, hắn ta thân mặc hỏa diễm trường bào, giống như Đế Tôn cao cao tại thượng, giữa hàng mày ẩn chứa sự cao ngạo nhìn xuống chúng sinh.

Cường giả chung quanh đều cảm nhận được áp lực.

Trần Mục đứng dậy, thương thế ở ngực hắn đang khép lại, Kiếm Nam Sơn nhíu mày: "Làm sao có thể, sao hắn có thể không sao cả."

Nghịch Càn Khôn nhìn thương thế của Trần Mục khép lại, lẩm bẩm nói: "Thời gian quay lại, xem ra hắn có dày công tôi luyện về điều khiển thời gian, nếu như có thể hiểu rõ thời gian, có lẽ có thể khiến cho Đế Phần Thiên gặp phải chút phiền phức."

Vị diện Luân Hồi và vị diện Trường Sinh là ba vị diện có xếp hạng đứng đầu, Nghịch Càn Khôn và Đế Phần Thiên cũng là cường giả mạnh nhất của mỗi vị diện, hiện tại Đế Phần Thiên xuất thủ, cường giả chung quanh tập trung tinh thần đứng nhìn.

Nơi xa, cường giả của vị diện Ám Ảnh và vị diện Hư Không đang chuẩn bị vây công Trần Mục.

m thanh của ốc biển vang lên.

Hình chiếu của thiên quân vạn mã lao ra.

Huyền Di cười lạnh nói: "Tìm chết."

Một mình Diệp Thương Khung nghênh chiến với bốn vị chủ tể cường đại, muốn cản bọn họ lại, tranh thủ thời gian cho Trần Mục, rất nhanh tiếng kèn của ốc biển đã biến mất không thấy đâu nữa.

Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.

Vân Mộng Trần tận mắt nhìn thấy tên của Diệp Thương Khung biến mất ở trên cổ thụ, Lâm Thanh Đại khẽ lắc đầu, vẻ mặt các cường giả của vị diện Thâm Lam đều ngưng trọng.

Đối với Lâm Thanh Đại mà nói, mặc dù vòng thứ nhất bị đào thải ra ngoài, nhưng nàng ta thu hoạch được tạo hóa ở vùng đất Khư Tịch, khoảng cách đến Địa giai chủ tể chỉ vẻn vẹn một bước, trở lại vị diện Thâm Lam cũng sẽ được trọng điểm bồi dưỡng.

Vẻ mặt Minh Hồng ngưng trọng nói: "Diệp Thương Khung gặp phải nguy hiểm, Trần Mục nhất định cũng có rắc rối lớn."

Vân Mộng Trần nhìn chằm chằm tên của Trần Mục, nếu như tên của hắn biến mất, xếp hạng của vị diện Thâm Lam sẽ bị trượt xuống rất nhiều, khí vận của vị diện cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Vùng đất Khư Tịch, bên ngoài, rất náo nhiệt, đại bộ phận cường giả đều ở gần đó.

Đám người Lâm Nhược Khê ở phía xa, không thể tới gần, bởi vì có cường giả quay lưng về phía bọn họ, uy áp mạnh mẽ khiến cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tấm lưng kia gần ngay trước mắt, mang theo lực áp bách cường đại, Bạch Thanh Tuyết và Yên La đều cảm thấy hô hấp khó khăn, chỉ có vẻ mặt Lâm Nhược Khê bình tĩnh.

"Cơ Thái Uyên."

Vẻ mặt Lâm Nhược Khê lạnh nhạt.

Cơ Thái Uyên là vị diện Chi Tử của vị diện Sâm La, vị diện Chi Tử của vị diện đứng đầu, thực lực mạnh, không nghĩ cũng biết, ngay cả hắn ta đều tham gia xuất thủ vào chuyện này, có thể biết phiền phức của Trần Mục lớn đến bao nhiêu.

"Tốt nhất đừng tham gia náo nhiệt." Cơ Thái Uyên quay người, nụ cười quỷ dị, ánh mắt của hắn ta càng yêu dị hơn, đó là trọng đồng, chảy ánh sáng thần bí.

Bạch Thanh Tuyết và Yên La không dám nhìn thẳng vào hắn ta, Lâm Nhược Khê mỉm cười, bình tĩnh nói: "Náo nhiệt như vậy, không đi xem mới là đáng tiếc."

Cơ Thái Uyên giữ im lặng, hắn ta đứng ở nơi đó, giống như núi cao, núi cao không cách nào vượt qua được.

Trong chiến trường.

Ngực Trần Mục hoàn toàn khép lại.

Đế Phần Thiên xuất thủ lần nữa, hắn ta đánh một quyền cách không, trong hư không xuất hiện một bàn tay lớn, trực tiếp siết Trần Mục ở trong tay, sức mạnh đáng sợ khiến cho không gian vỡ nát.

Bất diệt quang huy bên ngoài cơ thể Trần Mục đều đang mờ nhạt đi, cỗ sức mạnh kia còn kinh khủng hơn so với cấm chế của vùng đất Khư Tịch, trật tự quy tắc biến mất, không cách nào trốn thoát.

"Đây chính là thực lực của Đế Phần Thiên, thật là khủng khiếp, Trần Mục ở trong tay hắn ta không có chút lực trở tay nào." Có cường giả không khỏi cảm khái.

Tiên tử tóc vàng nghi ngờ nói: "Sao hắn không phản kháng, tiếp tục như vậy, hẳn là chắc chắn phải chết."

Chu Vạn Cổ trầm giọng nói: "Hắn không phải không phản kháng, mà là không có cơ hội."

Nghịch Càn Khôn nhàn nhạt nói: "Sai, hắn là muốn chống đối với công kích của Đế Phần Thiên để đột phá."

"Tên này cũng quá xem thường Đế Phần Thiên." Tiên tử tóc vàng nghe vậy kinh hãi.

Đế Phần Thiên nắm chặt nắm đấm, bàn tay lớn hỏa diễm co vào, bất diệt quang huy trên người Trần Mục càng mờ nhạt hơn, đến sau cùng hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

Trần Mục không tiếc lấy nhục thân làm tấm chắn, cũng phải tranh thủ thời gian ngưng tụ đạo binh ở trong cơ thể.

Kim Liên bảy màu dần dần mờ nhạt, ánh sáng của Kiếm Thai càng ngày càng mạnh, nhục thể của hắn chịu đựng áp lực cực lớn, da thịt ma sát ra ánh lửa, xương cốt phát ra tiếng cót két, huyết dịch vang dội lôi âm.

Kiếm Nam Sơn không dám buông lỏng hoang mang lo lắng: "Nhục thân của tên này thế mà lại biến thái như vậy!"

Phần Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Trần Mục không chết, chúng ta đều sẽ không có ngày sống tốt lành."

"Yên tâm, hôm nay hắn chắc chắn phải chết." Trong mắt Âm Cửu U mang theo lãnh ý, xung quanh nhiều cường giả như vậy, không khác nào bắt rùa trong hũ, chỉ là vấn đề thời gian.

Đế Phần Thiên buông tay ra, trên mặt hắn ta nở nụ cười âm trầm, sau đó đưa tay hướng về phía trước, sau lưng xuất hiện vô số đạo trường kiếm bốc lên thiên hỏa.

Đám người Kiếm Nam Sơn thấy thế trốn đi càng xa, Trần Mục vẫn đứng ở giữa không trung, không nhúc nhích chút nào, hắn thậm chí nhắm mắt lại, cường giả chung quanh đều ngừng thở.
Chương 832 Kiếp Trước Thức Tỉnh (1)

Giây phút Đế Phần Thiên đánh bàn tay xuống, vạn đạo hỏa quang đồng thời rơi xuống, tựa như ngày tận thế, giống như biển lửa rơi xuống từ cửu thiên, năng lượng đáng sợ đổ xuống, đủ để hủy đi một cái vị diện cấp thấp.

Hỏa quang bao phủ Trần Mục, một viên hỏa cầu cực lớn nhô lên từ trên đường chân trời, năng lượng nóng rực khiến mặt đất bị thiêu đốt, sóng nhiệt sóng sau cao hơn sóng trước.

Y bào của Trần Mục rất nhanh liền rách rưới, toàn thân chồng chất vết thương, trong ngọn lửa còn có kiếm quang kinh khủng, kiếm quang của Đế Phần Thiên có thể phá vỡ phòng ngự của hắn.

Cường giả chung quanh nhìn Trần Mục bị vạn kiếm xuyên thân, huyết quang nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Khi hỏa quang biến mất, Trần Mục vẫn sừng sững không ngã như cũ, toàn thân chồng chất vết thương, tóc tai bù xù, áo bào rách rưới, trong đôi mắt lại lộ ra hung quang.

Mọi người chưa từng thấy qua loại ánh mắt này của Trần Mục, còn tưởng rằng là hắn phẫn nộ vì bị ép đến tuyệt cảnh, lại không biết nguyên nhân hắn tức giận là quần áo trên người bị làm hỏng, đây là y phục mà Khương Phục Tiên tự mình làm.

"Kết thúc rồi." Đế Phần Thiên tay cầm trường mâu màu kim hồng, uy phong lẫm liệt, giống như đế vương trên trời, hắn ta muốn cho Trần Mục một kích cuối cùng.

Kiếm Thai trong cơ thể Trần Mục còn chưa có lột xác thành bản mệnh đạo binh, hiện tại lấy ra cũng không làm nên chuyện gì, biện pháp có thể nghĩ ra cũng dùng hết rồi.

Cường giả chung quanh đều nhìn chằm chằm Đế Phần Thiên, hắn ta lại không có xuất thủ, giống như đang thưởng thức con mồi, muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hắn.

Trần Mục ổn định hô hấp, cho dù là giờ phút này, cũng không hề từ bỏ hi vọng, hắn nhắm mắt lại lần nữa, sâu trong linh hồn vốn dĩ có hai đạo Luân Hồi ấn ký, đạo Luân Hồi ấn ký hoàn chỉnh kia lại đột nhiên biến mất.

Trần Mục lựa chọn dung hợp Luân Hồi ấn ký, trong chốc lát, quá khứ bị phủ bụi được gọi tỉnh.

Hắn dường như đặt mình vào dòng sông thời gian, nhìn kí ức của kiếp trước, một cảnh tượng lóe qua trước mắt, sinh động như thật, phảng phất như đang ở trước mắt.

Bên tai vang lên âm thanh khe nước chảy.

Tiếng ào ào ào, còn có gió mát thổi vào mặt, đó là ký ức ban đầu ở kiếp trước của hắn.

Trần Mục đối mặt với cảnh tượng đó, lần thứ nhất hắn mở mắt ra, nhìn thấy tinh hà sáng chói vô biên, bầu trời đêm được ánh sao thắp sáng, tựa như ban ngày.

Hắn nằm ở trong hồ, phiêu lưu theo khe suối, bỗng nhiên thân thể lơ lửng ở giữa không trung, trước mắt xuất hiện ánh bạc nhu hòa, mùi thơm ngát đập vào mặt.

Trần Mục nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, dáng người cao gầy hoàn mỹ, thân mặc váy dài do sợi bạc dệt thành, da trắng nõn nà, mắt như sao sáng, dung nhan tuyệt thế.

Còn tưởng rằng là Khương Phục Tiên xuất hiện ở trước mắt, Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, năm đó ở Lan Hải Tiên Cảnh, hắn từng thấy qua kiếp trước của Khương Phục Tiên ở bên trong hắc thạch, bóng lưng kia và thần nữ trước mắt giống nhau như đúc.

"Nàng là kiếp trước của Phục Tiên?"

Trần Mục nhìn chằm chằm thần nữ thánh khiết không tì vết trước mắt, kiếp trước cũng nhìn nàng ta không chớp mắt.

Hắn biết thần nữ trước mắt là Quang Minh nữ thần, địa vị chỉ xếp sau sự tồn tại cường đại của Thần Đế.

Quang Minh nữ thần nhìn tên nhóc trước mắt, nhẹ giọng nỉ non: "Xung quanh Quang Minh cấm địa không có bộ lạc, con cái nhà ai lại lưu lạc đến tận đây."

Ánh bạc thánh khiết rơi vào trên thân tên nhóc, Quang Minh nữ thần đang kiểm tra thân thể của hắn: "Chậm thêm chút nữa, có lẽ ngươi sẽ tan biến ở bên trong khe suối."

Trần Mục cảm thấy đặc biệt ấm áp, Quang Minh nữ thần mang hắn về cung điện trên đỉnh núi.

Trong hồi ức, kiếp trước của Trần Mục được Quang Minh nữ thần cứu, nhưng hắn lại trưởng thành trong bộ lạc gần Quang Minh Thần Điện nhất, tộc trưởng của bộ lạc nhận nuôi hắn.

Hắn vẫn tên là Trần Mục.

Tuổi thơ Trần Mục thích chăn trâu.

Hàng năm Quang Minh nữ thần đều sẽ tới thăm hỏi hắn.

Mười mấy năm sau.

Trần Mục nghênh đón lễ trưởng thành.

Ngày này, trong bộ lạc rất vui mừng, mọi người sẽ thờ cúng Quang Minh nữ thần, vừa múa vừa hát.

Trưởng bối trong bộ lạc thấy Trần Mục anh tuấn, giới thiệu cô nương trong bộ lạc cho hắn, đều bị hắn từ chối, có đại thúc trung niên cười hỏi: "Tiểu Mục, ngươi thích kiểu cô nương nào, Ngô thúc giới thiệu cho ngươi."

Trần Mục chỉ vào tượng đá Quang Minh nữ thần.

Hiện trường lễ thành nhân vốn dĩ náo nhiệt trở nên lặng ngắt như tờ, Ngô thúc càng là bị dọa đến run rẩy: "Tiểu Mục, loại lời này không thể nói lung tung được."

Đêm đó, ban đêm.

Trần Mục ngồi xếp bằng ở trên tảng đá bên dòng suối.

Quang Minh nữ thần xuất hiện bên cạnh hắn: "Trần Mục, hô hấp của ngươi rất đặc biệt."

"Ta cũng không biết, nhưng như thế này rất dễ chịu." Trần Mục cười trả lời, dáng người hắn thon dài, nhìn như gầy yếu, thế nhưng lực lớn vô cùng, có thể dễ dàng hàng phục hổ báo, người trong thôn đều nói hắn là trời sinh thần lực.

Trong tay Quang Minh nữ thần bay ra ngọc thạch trắng như tuyết: "Đây là lễ vật tặng cho ngươi."

Trần Mục tiếp nhận ngọc thạch, mặt mũi tràn đầy vui sướng: "Cám ơn, ngọc thạch này thật đẹp mắt."

Quang Minh nữ thần quay người, mỗi lần nàng ta đều chỉ dừng lại trong giây lát, Trần Mục liền vội vàng đứng lên, lanh lảnh nói: "Ta cũng có lễ vật muốn tặng cho ngươi."

Trần Mục lấy ra một cây trâm màu bạc từ trong ngực: "Hi vọng ngươi có thể thích."

Quang Minh nữ thần ngoái nhìn cười một tiếng, nói khẽ: "Nhóc con, ở bộ lạc của các ngươi, cây trâm đều là lễ vật tặng cho vị hôn thê."

Đối mặt với nữ thần cao cao tại thượng, Trần Mục không có chút khiếp đảm nào, chớp chớp mắt, trên mặt tràn đầy mong đợi nói: "Vậy ngươi nguyện ý làm vị hôn thê của ta không?"

Bên khe suối, yên tĩnh dị thường.

Quang Minh nữ thần bỗng nhiên cười một tiếng: "Ngươi biết ta là ai không?"

"Quang Minh nữ thần là tên của ngươi sao?" Trần Mục có chút không xác định.

"Xem như thế đi, ta là thần, ngươi chính là khách qua đường trong sinh mệnh của ta, có lẽ chỉ là một cái chớp mắt." Quang Minh nữ thần không coi là thật, trên mặt nở nụ cười, có lẽ đây là lời nói thú vị nhất nàng ta đã nghe trong những năm này.
Chương 833 Kiếp Trước Thức Tỉnh (2)

"Thần thật sự có thể vĩnh sinh?"

"Đương nhiên."

Trần Mục nắm nắm đấm, chất vấn: "Vậy tại sao bọn ta không thể vĩnh sinh?"

Quang Minh nữ thần trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh trả lời: "Thiên Đạo không cho phép."

"Dựa vào cái gì?"

"Bởi vì ông ta chính là trời."

Trần Mục ngẩng đầu, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng, kiên định nói: "Vậy ta sẽ nghịch thiên mà đi."

Quang Minh nữ thần bị hắn chọc cười: "Nếu ngươi có thể nghịch thiên mà đi, ta liền đồng ý làm vị hôn thê của ngươi."

"Một lời đã định!"

Từ đó Trần Mục có được mục tiêu.

Hôm sau, sáng sớm, Trần Mục thu thập xong y phục, hắn bắt đầu đi xa, một mình tiến về nơi xa, tìm kiếm đạo Trường Sinh, tìm kiếm sức mạnh có thể thay đổi vận mệnh.

Lúc này còn chưa có tu tiên giả, là năm tháng trước khi Tiên tộc giáng lâm, thiên địa do Thần tộc thống trị.

Trần Mục đi khắp tứ phương, từng gặp qua võ giả luyện thể, còn có lão giả dùng cổ pháp dưỡng sinh, học tập theo bọn họ, nhưng những thứ này cũng không thể đạt được Trường Sinh.

Đi qua lộ trình dài dằng dặc, Trần Mục thu hoạch được lượng lớn tri thức, nhưng đều không có liên quan tới phương pháp của đạo Trường Sinh, hắn dạo bước giữa sông núi ao hồ, bỗng nhiên nghĩ đến, tại sao không thể tự mình bước ra con đường trường sinh.

Trần Mục thông qua chính bản thân mình bèn điều khiển hô hấp dẫn khí nhập thể, cảm ngộ quy tắc thiên địa, tự tay hắn đẩy ra cửa lớn thông hướng tu tiên.

Trần Mục chú ý tới ký ức kiếp trước nghiên cứu tu hành, hắn có phần nghi hoặc, hô hấp bẩm sinh đặc thù kia, khẳng định không đơn giản, có lẽ có quan hệ với Luân Hồi ấn ký tàn khuyết ở sâu trong linh hồn, đạo ấn ký kia vẫn chưa hoàn chỉnh, Trần Mục cũng không có vội vã dung hợp đạo ấn ký kia.

Hai đời ký ức dung hợp vô cùng thuận lợi, trên người Trần Mục tản ra uy áp kinh khủng, thay đổi trong nháy mắt, khiến cho cường giả ở vùng đất Khư Tịch đều cảm thấy tê dại da đầu, Đế Phần Thiên vốn đang chế giễu đột nhiên xuất thủ.

Trường mâu màu vàng đỏ phá không lao ra.

Trật tự quy tắc vặn vẹo, không gian vỡ nát, trường mâu màu vàng đỏ xé ra hắc động, vùng đất Khư Tịch cũng đang sụp đổ, có thể thấy được sự cường đại của trường mâu.

Chủ tể chung quanh đều cảm giác được hàn ý, loại công kích cường độ này, bọn họ rất khó chống đỡ được.

Trần Mục đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt thanh tịnh trở nên thâm thúy, hắn nâng tay phải lên, đánh ra một chưởng, một chưởng kia rất bình thường, lại có hào quang nhỏ yếu nở rộ, sau đó kim quang chiếu sáng cả vùng đất Khư Tịch.

Tất cả cường giả đều nhìn thấy bàn tay lớn ngang trời.

Thủ chưởng ấn kim sắc va nhau với trường mâu màu vàng đỏ, bên trong hào quang chói sáng, bọn họ nhìn thấy trường mâu bị phá nát, binh khí tuyệt thế hóa thành bột mịn.

Một chưởng kia của Trần Mục hướng về phía Đế Phần Thiên, đồng tử của người sau đột nhiên rụt lại, hắn ta lấy ra thạch ấn màu xám, bên trong thạch ấn kia chứa đựng sức mạnh đại đạo dồi dào.

"Vị diện thần khí!"

Nghịch Càn Khôn nhìn ra manh mối, đó là thần khí vượt xa đạo binh tầm thường, do vị diện hoài dục mà ra.

Cường giả chung quanh đều kinh hãi, vũ khí loại cấp bậc kia, không phải thứ chủ tể có thể tiếp xúc.

Đế Phần Thiên bị buộc lấy ra át chủ bài, thạch ấn màu xám hóa thành đồi núi, chảy theo sương mù xám, ánh sáng giữa đất trời đều bởi vậy mà mờ nhạt, chủ tể chung quanh ào ào lùi lại, trong đôi mắt của bọn họ mang theo sự hoảng sợ.

Trần Mục đứng chắp tay, đạo chưởng ấn kia đúng là do hắn lưu lại từ rất nhiều năm trước, ẩn chứa sức mạnh thời kỳ đỉnh phong của hắn: "Đáng tiếc ngươi không phải chân thân, mà trong tay ngươi cũng không phải vị diện thần khí chân chính."

Đùng!

Thạch ấn màu xám sụp đổ.

Vẻ mặt Đế Phần Thiên trở nên phẫn nộ.

Chưởng ấn kim sắc giam cầm thời không, Đế Phần Thiên không chỗ có thể trốn, chỉ có thể vung quyền nghênh kích.

Cho dù uy lực của đạo chưởng ấn kia kém xa đỉnh phong, vẫn có thế như chẻ tre, không cách nào ngăn cản.

Khụ khụ.

Đế Phần Thiên đang ho ra máu.

Thân thể của hắn ta bắt đầu sụp đổ.

Cường giả chung quanh đều trợn mắt há mồm.

"Làm sao có thể? Đế Phần Thiên cứ như vậy bị phản sát?" Có chủ tể cất lời nghi vấn.

Chu Vạn Cổ trầm giọng nói: "Đó chắc hẳn không phải là chân thân của Đế Phần Thiên, hẳn là phân thân."

Nghịch Càn Khôn gật đầu: "Không sai, chân thân của Đế Phần Thiên sẽ không dễ dàng bị thua, đạo phân thân này cũng không yếu, Trần Mục mạnh hơn so với dự liệu."

Sau khi phân thân của Đế Phần Thiên chết, Trần Mục xuất thủ lần nữa, tay hắn cầm đế kiếm, thế bất khả kháng, trong chớp mắt xuất hiện ở trước mặt Phần Vũ, kiếm quang hoành không xuất thế, Phần Vũ trừng lớn hai mắt.

"Ngươi…"

Phần Vũ còn chưa mở lời, thân thể đã bị kiếm quang chém trúng, nhục thân hóa thành bột mịn.

Nhóm cường giả Âm Cửu U sợ mất mật, ào ào quay người bỏ trốn, ai cũng không dám xuất thủ, Trần Mục không định buông tha cho bọn họ.

Hắn vung kiếm lần nữa.

Từng đạo từng đạo kiếm quang chém ra.

Cường giả vây xem như rơi vào hầm băng.

Kim Khôi và Lâm Tiêu Dao lần lượt trúng kiếm, thân thể bị chém đứt, hai người mang theo thân thể tàn phế trốn xa, vết thương tràn ngập kiếm quang, đang thôn phệ huyết nhục của bọn họ.

Âm Cửu U và Kiếm Nam Sơn lấy ra đạo binh, may mắn trốn thoát được, Trần Mục không có dự định truy sát, cường giả chung quanh thấy tình hình không đúng, ào ào rời đi.

Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, tên của Phần Vũ biến mất, trong mắt mọi người đều ẩn chứa sự bất ngờ, đó là cường giả của vị diện đứng đầu, lại bị giết chết.

Diệp Thương Khung vừa chết, ngay sau đó Phần Vũ cũng chết, rất khó để không khiến người ta liên tưởng đến cái gì.

Vân Mộng Trần nhìn tên của Trần Mục, khóe miệng hơi hơi giương lên, tin tưởng hắn có thể đi càng xa hơn.

"Chúng ta đi."

Nghịch Càn Khôn quay người, Chu Vạn Cổ nhíu mày nói: "Hắn hiện tại miệng cọp gan thỏ."

"Không cần thiết mạo hiểm, về sau bọn họ sẽ còn giao phong." Nghịch Càn Khôn không muốn xuất thủ vào giờ phút này.

Bên ngoài vùng đất Khư Tịch trở nên lặng ngắt như tờ, hiện tại Trần Mục chỉ muốn yên tĩnh, đám người Lâm Nhược Khê đuổi tới gần: "Trần huynh, bọn ta đến chậm rồi."
Chương 834 Kiếp Trước Thức Tỉnh (3)

"Đa tạ ý tốt của mấy vị." Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, biểu cảm ung dung khiến cho người ta an tâm.

Lâm Nhược Khê biết hắn vừa trải qua một cuộc ác chiến, Yên La hoảng sợ nói: "Trần huynh, ngươi quá lợi hại, thế mà lại một chưởng đánh chết Đế Phần Thiên."

"Đây không phải là chân thân của hắn ta, hắn ta rất mạnh, còn khó đối phó hơn so với Thiên giai chủ tể, đang ẩn nấp trong bóng tối, các ngươi phải cẩn thận." Trần Mục nhắc nhở.

Lâm Nhược Khê khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Khi ta tới thì nhận được tin tức, Đế Phần Thiên rất có thể là Thần Sáng Thế của vị diện Trường Sinh."

Trần Mục khẽ gật đầu, vừa cười vừa nói: "Đây là ân oán giữa ta và bọn họ, Lâm tiên tử, các ngươi không cần tham dự vào."

Lâm Nhược Khê cười khẽ xinh đẹp: "Chúng ta là minh hữu, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm."

"Vậy thì đa tạ."

Trần Mục không có từ chối ý tốt của bọn họ.

Lâm Nhược Khê mỉm cười đề nghị: "Trần huynh, thương tích của ngươi không nhẹ, chúng ta có thể hộ pháp cho ngươi."

"Đa tạ ý tốt của ba vị tiên tử, ta muốn đi một mình, về sau gặp lại." Trần Mục chắp tay cảm tạ, sau đó biến mất trong chớp mắt.

Sau khi Trần Mục rời đi, Bạch Thanh Tuyết lắc đầu: "Tỷ tỷ, hắn không tin tưởng chúng ta."

Vẻ mặt Lâm Nhược Khê lạnh nhạt: "Có thể là Trần Mục thật sự muốn đi một mình, khí chất và ánh mắt của hắn có biến hóa, trở nên tang thương rất nhiều."

Yên La và Bạch Thanh Tuyết bốn mắt nhìn nhau, hai người bọn họ không phát giác ra được, cảm thấy Trần Mục không giận tự uy, ở trước mặt hắn đều không ngóc đầu lên được.

"Xem ra đối thủ cuối cùng đều rất mạnh, nếu như có thể đột phá đến Thiên giai chủ tể, mới có hi vọng." Lâm Nhược Khê lẩm bẩm thì thầm.

Trong đôi mắt đẹp của Bạch Thanh Tuyết và Yên La đều mang theo khiếp sợ, từ Địa giai chủ tể biến thành Thiên giai chủ tể nói nghe thì dễ, có Địa giai chủ tể tích lũy mấy chục vạn năm cũng không thể đột phá, muốn đột phá nào có dễ thế.

Yên La trầm giọng nói: "Tỷ tỷ, ta có thể đem toàn bộ sức mạnh của ta hiến cho tỷ."

"Ta cũng thế."

Trong mắt Bạch Thanh Tuyết ẩn chứa vẻ kiên định.

Lâm Nhược Khê khom mình hành lễ với hai nữ tử, Bạch Thanh Tuyết vội vàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ là hi vọng của vị diện Quang Minh, là tương lai của chúng ta."



Trần Mục hành tẩu trên cánh đồng hoang ở vùng đất Khư Tịch, hình ảnh kiếp trước rõ mồn một trước mắt, hắn nghĩ tới hết thảy của kiếp trước, từ bé nhỏ quật khởi, đến chống lại thần đình, sau cùng lại lựa chọn chủ động luân hồi.

"Thanh Vũ."

Trần Mục lẩm bẩm nói.

Khương Thanh Vũ là tên của Quang Minh nữ thần, nàng ta là kiếp trước của Khương Phục Tiên. Trần Mục và nàng ta không thể đi đến sau cùng, đó là tiếc nuối lớn nhất trong kiếp trước của hắn.

Trần Mục lấy ra nửa khối ngọc bội, thấy ánh sáng yếu ớt của ngọc bội, vẻ mặt bỗng nhiên ngưng trọng, hắn có thể cảm giác được, ánh sáng của ngọc bội tựa hồ như sáng lên.

"Phục Tiên!"

Trần Mục nắm chặt nửa khối ngọc bội trong tay, hắn đoán được hiện tại có lẽ Khương Phục Tiên đang tìm kiếm mình.

Hắn lập tức tìm nơi thích hợp bế quan, bây giờ quan trọng nhất chính là trở nên mạnh hơn.

Trần Mục đi tới hồ nước thu hoạch được Kim Liên bảy màu, mặc dù nơi này đã là phế tích, nhưng vẫn có vật chất nguyên sơ rất nồng đậm, có thể trợ giúp tu hành.

Kim Liên bảy màu trong cơ thể hoàn toàn phân giải, một bộ phận năng lượng tu bổ thân thể bị hao tổn, tất cả năng lượng còn lại toàn bộ tràn vào Kiếm.

Hô hấp của Trần Mục rất đặc biệt, đó là Hô Hấp pháp cổ xưa kiếp trước nắm giữ, đại đạo cùng cộng minh, toàn thân ánh sáng đan xen như tấm lụa.

Không biết trải qua thời gian bao lâu, đột nhiên, kiếm quang chói lọi chiếu rọi vùng đất Khư Tịch, bóng người vĩ ngạn vắt ngang trên bầu trời, đạo thân ảnh kia phảng phất như vĩnh hằng.

Trần Mục ngưng tụ ra bản mệnh đạo binh, tay hắn nắm trường kiếm kim sắc, trong mắt mang theo hàn ý, vùng đất Khư Tịch đều đang lắc lư, tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Rất nhanh, bóng người vĩ ngạn liền biến mất, Trần Mục nội liễm khí tức, có thể điều chỉnh tốt khí tức nhanh như vậy, chủ tể tầm thường vừa đột phá rất khó làm được.

Trần Mục thay bộ y phục do Khương Phục Tiên làm, bạch y tung bay, hắn nhìn chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch, nhàn nhạt nói: "Là lúc tính hết nợ rồi."

Chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch, hai vị cường giả của vị diện Hư Không đang lúc bế quan, đột nhiên có sát ý đánh tới, đợi lúc bọn họ phát giác được, thì đã trễ, kiếm quang chìm ngập chỗ sơn động của bọn họ.

Huyền Di bị chém giết ngay tại chỗ.

Vị diện Chi Tử của vị diện Hư không mang theo thân thể tàn phế độn vào trong hư không, muốn chạy trốn, Trần Mục không cho hắn ta cơ hội, bản mệnh đạo binh phóng thích kiếm quang.

Một kiếm kia, khiến cho thời gian ngừng lại, trong hư không có huyết quang tràn ra, vùng đất Khư Tịch trở nên yên tĩnh.

Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.

Cường giả của các đại vị diện đều kinh ngạc.

Khuôn mặt của Thiên giai chủ tể của vị diện Hư Không càng là dữ tợn, vị diện Chi Tử của bọn họ đều bị chém giết, ông ta chỉ có thể nắm nắm đấm, không chỗ phát tiết.

Trên mặt Vân Mộng Trần và Minh Hồng hiện lên nụ cười, Lâm Thanh Đại nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là Trần đại ca?"

Vân Mộng Trần nghe vậy cười khẽ: "Có khả năng, có thể chém giết vị diện Chi Tử của vị diện Hư Không, thực lực khẳng định không đơn giản, có thể xếp vào mười vị trí đầu."

Vốn dĩ vị diện Hư không có xếp hạng thứ bảy, hiện tại trực tiếp rớt xuống thứ mười lăm, địa vị giảm lớn, bởi vậy mang tới ảnh hưởng không thể đo lường.

Qua không bao lâu, phía trên cổ thụ, tên cường giả của vị diện Ám Ảnh cũng biến mất toàn bộ, sắc mặt chủ tể hắc bào của vị diện Ám Ảnh tái nhợt, ông ta không khỏi nhìn về phương hướng của vị diện Thâm Lam.

Vân Mộng Trần thấy vị diện Ám Ảnh và vị diện Hư Không lần lượt xảy ra chuyện, nàng ta đại khái có thể đoán được là ai làm, khóe miệng không khỏi giương lên độ cong mê người.

Vùng đất Khư Tịch, sau khi Trần Mục giải quyết cường giả của vị diện Ám Ảnh, xem như báo thù cho Diệp Thương Khung, hắn không tiếp tục tìm vị diện khác thanh tẩy.
Chương 835 Trần Mục Ra Sân (1)

Trong cung điện phế tích, Mạc Cửu Nhi ngẩng đầu, nàng ta nhìn thấy Trần Mục đi tới trước mặt.

"Đại ca ca."

Giọng nói của Mạc Cửu Nhi trở nên non nớt, trong mắt hiện ra gợn sóng, thần thái mảnh mai rất đáng yêu, thoạt nhìn giống như Sở Sở sau khi lớn lên.

Trần Mục đi tới gần, hắn không phóng thích uy áp, nhưng lại làm cho Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng không dám vọng động, Mạc Cửu Nhi mím môi, trên mặt tràn đầy tủi thân.

"Ngươi là Ma chủ, cũng là Sở Sở."

"Xem ra ngươi đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước."

Đôi mắt Mạc Cửu Nhi híp lại: "Chúng ta từng liên thủ chống chọi với thần đình, ngươi hẳn là không quên đi?"

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh: "Đương nhiên, nhưng ý nghĩ của chúng ta không giống nhau, Ma chủ muốn khởi động lại vị diện, mà ta muốn xây dựng thế giới hoàn mỹ."

"Hủy diệt tương đương với trùng sinh."

"Cho nên chúng ta mỗi người đi một ngả."

Mạc Cửu Nhi cười lắc đầu: "Tổ Tà Thần của vị diện Tà Thần biết tọa độ của thế giới chúng ta, đó là Thiên giai chủ tể, ông ta không chịu nổi sự hấp dẫn của vĩnh hằng, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa rồi."

Tổ Tà Thần lúc nào cũng có thể tiến công lên Thiên Cung, Thiên Cung căn bản không có cách nào ngăn cản được loại tồn tại kia, vẻ mặt Trần Mục vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta không tin Thiên giai chủ tể có thể thực tình hợp tác với ngươi, trừ phi Tổ Tà Thần cũng nằm trong tính toán của ngươi, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?"

Khóe miệng Mạc Cửu Nhi hơi hơi giương lên: "Khởi động lại vị diện cần năng lượng dồi dào."

"Ngươi muốn đợi Tổ Tà Thần hủy diệt tất cả, sau đó trở về xử lý Tổ Tà Thần?" Trần Mục chất vấn.

Mạc Cửu Nhi khẽ lắc đầu: "Ta không phải đối thủ của Tổ Tà Thần, nếu như ngươi thu hoạch được chung cực tạo hóa, liền có thể chém giết Tổ Tà Thần, chứng kiến tương lai."

Trần Mục giơ cánh tay lên, đầu ngón tay rơi vào mi tâm Mạc Cửu Nhi, không che giấu chút nào nhìn trộm thức hải của nàng ta: "Hà cớ phải phiền phức, ta còn gạt ngươi sao?"

Mạc Cửu Nhi không giấu diếm chút nào đối với Trần Mục, Trần Mục nhìn thấy kí ức của Sở Sở, còn chứng kiến kí ức của Ma chủ, thậm chí là kí ức của Cửu Bát Ma Thần.

Ma chủ biết, sau khi Tổ Tà Thần hủy diệt thế giới mà Trần Mục biết, Trần Mục khẳng định sẽ chém giết Tổ Tà Thần, sau đó không tiếc bất cứ giá nào khởi động lại vị diện.

"Sở Sở, ngươi sai rồi."

Đầu ngón tay Trần Mục tràn ra kim quang, vẻ mặt Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng ngưng trọng, tê cả da đầu.

Tần Trường Sinh vội vàng nói: "Trần huynh, chúng ta không có ác ý, còn xin thủ hạ lưu tình."

Mạc Cửu Nhi nhìn kiếm quang ở đầu ngón tay của Trần Mục, không sợ hãi chút nào, khẽ cười nói: "Chúng sinh đều là hư ảo, nếu như ta sai, hi vọng ngươi đúng."

Kiếm quang trên đầu ngón tay của Trần Mục biến mất, hắn thu hồi tay, mỉm cười, quay người đi xa.

"Sở Sở, nếu như có thể có tương lai tốt đẹp, hi vọng ngươi cũng nhìn thấy."

Giọng nói của Trần Mục vang vọng bên tai Mạc Cửu Nhi, nàng ta nắm nắm đấm, có chút mất mát, vừa rồi nàng ta rất muốn triệt để giải thoát: "Đáng tiếc ta không phải Sở Sở, ngươi cũng không phải Trần Mục trước kia."

Nhìn thấy Trần Mục rời đi, Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng mới thở phào, hai người nhìn về phía Mạc Cửu Nhi, biết nàng ta có rất nhiều bí mật, nhưng chưa từng hỏi.

Chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch, thân cây Tổ Thụ có thể so với đồi núi, xung quanh ánh sáng lượn lờ, còn có thác nước từ chỗ cao đổ xuống, Trần Mục đứng gần thác nước, Vong Sơ đứng ở bên cạnh hắn, quần áo đỏ rực đang phấp phới.

Trần Mục nhìn về phía Vong Sơ, có chút hiếu kỳ: "Ngươi khi đó đi theo Thanh Vũ chinh chiến, là đang chờ nàng?"

Vong Sơ gật đầu cười khẽ: "Xem như thế đi, bởi vì Thanh Vũ là chuyển thế của nàng."

Kiếp trước, Khương Thanh Vũ từng đưa đế kiếm cho Trần Mục, những năm tháng ấy hắn tung hoành thiên hạ, không ai địch nổi, bọn họ cũng là bằng hữu quen biết thật lâu.

Kiếp trước của Khương Phục Tiên là Khương Thanh Vũ, thế nhưng Quang Minh nữ thần còn có kiếp trước nữa, đó là tồn tại càng cổ xưa, Trần Mục biết lai lịch của Vong Sơ, nàng ta là đế kiếm, là binh khí mạnh nhất do vị diện Vĩnh Hằng hoài dục ra.

"Nàng là vĩnh hằng?"

"Đúng thế."

Bây giờ Trần Mục có thể xác định, kiếp trước của Khương Thanh Vũ chính là Thần Sáng Thế của vị diện Vĩnh Hằng.

"Vậy ta là ai?" Trong thức hải của hắn vẫn còn nửa đạo Luân Hồi ấn ký chưa có thức tỉnh.

Vong Sơ nhìn hắn không nói gì: "Quên đi quá khứ là chuyện tốt, nhớ kỹ Phục Tiên là được rồi."

Ánh mắt Trần Mục trở nên dịu dàng: "Thanh Vũ kiếp trước đánh cược với ta, nàng thực hiện ước định rồi."

Hắn lấy ra nửa khối ngọc bội, ánh sáng nhạt càng ngày càng sáng, Khương Phục Tiên cách Uyên Hải càng ngày càng gần.

Trần Mục thu hồi ngọc bội, hắn ngồi xếp bằng ở bên thác nước, toàn thân tràn ngập ánh sáng, năng lượng trong thiên địa hóa thành long khí xoay vòng quanh hắn.

Vùng đất Khư Tịch, có cường giả vẫn đang tìm kiếm tạo hóa, đa số cường giả đều đang vào bước bế quan sau cùng, bọn họ đều đang làm chuẩn bị cho trận chung kết vòng thứ ba.

Vị diện có xếp hạng đằng trước càng thêm có ưu thế, bởi vì có đồng đội cung cấp tài nguyên, có thể chuyên tâm tu luyện, không cần lãng phí thời gian tìm kiếm tạo hóa.

Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.

Cường giả các phương đều nhìn chăm chú lên cổ thụ, xếp hạng phía trên đã rất lâu không có động tĩnh, chứng minh quyết chiến cuối cùng quan trọng nhất sắp bắt đầu.

"Còn có mười tám vị cường giả, xem ra, cơ hội Trần Mục tiến vào vòng chung kết rất lớn." Minh Hồng nhìn cổ thụ, không khỏi thở phào.

Lâm Thanh Đại vừa cười vừa nói: "Trần đại ca rất lợi hại, có lẽ hắn có thể trèo lên đỉnh."

Đối với lời lẽ như thế này, cường giả của vị diện Thâm Lam đều mỉm cười, bọn họ biết bên trong có rất nhiều tồn tại kinh khủng, có thể đặt chân vào năm vị trí đầu đã rất không tệ rồi.

Đột nhiên.

Phía trên cổ thụ liên tục biến mất nhiều vị cường giả.

Tất cả chủ tể đều bị kinh động, bọn họ biết, quyết chiến sau cùng tới rồi.

Bạch Thanh Tuyết và Yên La còn sống đi ra, sắc mặt bọn họ tái nhợt, ngoái nhìn nhìn về phía tên của Lâm Nhược Khê bên trên cổ thụ, đó là hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK