• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 226 Táng Kiếm sơn (2)

Khi còn cách Táng Kiếm sơn hai trăm bước, Triệu Tư Tư không chịu nổi nữa, nàng ta chỉ đành dừng lại ngồi xuống tu luyện tại chỗ.

Rất nhanh Liễu Mi Nhi cũng không kiên trì tiếp được.

Diệp Hoành và Tiết Hạo dừng lại ở khoảng cách khoảng trăm bước, Thẩm Trạch và Tiết Hạo dừng lại ở khoảng năm mươi bước.

Nơi này có áp lực rất lớn, chỉ cần thân thể đủ mạnh là có thể đến gần Táng Kiếm sơn.

Các tiểu bối đều đang ngồi tu luyện xung quanh Táng Kiếm sơn, Trần Mục cũng chuẩn bị bế quan ở đây, vẫn còn thời gian nửa năm không biết liệu có thể luyện hóa được Thuần Dương Thánh Đan không, dù sao cũng là thánh đan cực phẩm, muốn luyện hóa cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi tay Liễu Mi Nhi, Tiểu Hắc thì đang ngủ say trong vòng tay của Triệu Tư Tư.

Bụp!

Tiểu Bạch nhấc tay lên chính là một tát.

“Meo~”

Tiểu Hắc bỗng nhiên lao ra ngoài.

Tiểu Bạch chạy ở phía trước, Tiểu Hắc đuổi theo ở phía sau, hai con mèo đang đùa giỡn dưới chân Táng Kiếm sơn, vẻ mặt Liễu Mi Nhi chấn kinh nói: “Ta... đây... hai con mèo này còn mạnh hơn ta?”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo Trần Mục, thường xuyên nhận tẩy lễ của niết bàn hỏa, huyết mạch đã biến dị, cơ thể mạnh hơn so với rất nhiều yêu thú khác.

Hai bọn chúng đang “đánh quyền” ở gần đó, Trần Mục nhìn thấy, nhỏ giọng quát mắng: “Đừng quậy.”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vội vàng chạy đến, bọn chúng cọ vào ống quần của Trần Mục làm nũng.

Trần Mục bay lên không trung, mang theo bọn chúng đến chỗ chuôi kiếm khổng lồ, chuẩn bị bế quan ở chỗ này, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch co ro bên người hắn, áp lực ở đây quá lớn, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không ồn ào được nữa.

Trong mắt đám tiểu bối Diệp Hoành lộ ra vẻ chấn kinh, bọn họ muốn đến gần Táng Kiếm sơn cũng khó, tiểu sư thúc lại có thể bay lên không trung rất nhẹ nhàng.

Trần Mục uống Thuần Dương Thánh Đan.

Năng lượng tràn đầy tràn vào tứ chi bách thể, dưới sự tôi luyện của Niết Bàn Hô Hấp pháp, lượng lớn dịch thể màu vàng tràn vào Kiếm Cung, bên trong kim bích rực rỡ.

Bản mệnh kiếm màu vàng của Trần Mục dài bảy mươi trượng, dưới mắt thường cũng có thể nhận thấy được tốc độ gia tăng, muốn trở thành Kiếm Thánh, ít nhất phải vượt qua mười trượng.

Càng về sau sẽ càng khó nâng cao.

...

Tinh Lạc hồ.

Xung quanh không ngừng có thiên kiêu rời đi.

Lâm Diệu Ngữ xuất hiện ở ven hồ, thu hút sự chú ý của rất nhiều thiên kiêu, nàng ta nhận ra ven hồ gần như không có sự tồn tại của quy tắc mảnh vụn.

Nghe đồn ở Tinh Lạc hồ có một lượng lớn quy tắc mảnh vụn, khi đến bờ hồ, Lâm Diệu Ngữ vô cùng thất vọng, ba chỗ tạo hóa liên tiếp đều hữu danh vô thực.

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Diệu Ngữ mang theo vẻ tức giận, sau khi tiến vào Táng Tiên địa, vì để lấy được tạo hóa mà phải miễn cưỡng vui cười, thế nhưng lại nhận được kết quả như vậy.

Nếu như bây giờ có thể rời khỏi Táng Tiên địa, chắc chắn nàng ta sẽ xông ra ngoài đầu tiên.

Thiên kiêu của Hoang Châu đều đang cố gắng tìm tạo hóa, thời gian nửa năm rất nhanh đã trôi qua, mặc dù rất nhiều tạo hóa đều không có tác dụng, nhưng mà năng lượng của Táng Tiên địa nồng đậm, trải qua tu luyện nửa năm rất nhiều thiên kiêu đều có đột phá.

...

Khu vực gần Tiên Mộ.

Có thiên kiêu đi ngang qua chỗ gần đó.

Ầm ầm.

Bọn họ nghe thấy tiếng động, sau đó liền nhìn về phía chỗ sâu trong Tiên Mộ, nhìn nữ nhân đầu bù tóc rối đang lao ra, các thiên kiêu gần đó bị dọa cho hoảng loạn bỏ chạy, còn tưởng rằng là ma quỷ trong Tiên Mộ.

Bạch Thanh Hoan không thích cách ăn mặc xa hoa của quý phụ nên đã tháo bỏ hết toàn bộ trang sức kim ngọc xuống, cuối cùng tóc tai bù xù ra khỏi Tiên Mộ.

Nàng ta hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài, sau đó vặn cái cổ cứng ngắc của mình, vang lên tiếng rắc rắc.

“Được sống thật là tốt.”

“Chỉ đáng tiếc không phải là tiên thân.”

Cơ thể này lúc sinh thời cũng là Kiếm Thánh đỉnh phong, ngã xuống nhiều năm vẫn có sức lực rất mạnh.

Bạch Thanh Hoan quyết định đi tìm Trần Mục, nàng ta đã rời khỏi nhân gian rất nhiều năm, không biết tình hình bên ngoài như thế nào, cần biết được một số tin tức hữu dụng.

Bên ngoài sơn mạch Táng Tiên.

Cường giả các tông đều đang đợi bí cảnh mở cửa, trông mong tiểu bối nhà mình trở về, hy vọng bọn họ đều có thể lấy được tạo hóa mạnh mẽ ở bên trong.

Vẻ mặt Lý Thanh Lưu căng thẳng.

Ròng rã nửa năm cũng không thấy Lăng Vân tông đến chi viện, chiến thuyền của Hồng Minh vẫn đang đậu ở đây, rõ ràng là có ý muốn tìm Trần Mục tính sổ.

Táng Tiên địa, Táng Kiếm sơn.

Kèm theo tiếng động cực lớn, thanh kiếm khổng lồ vĩ đại kia bỗng nhiên sụp đổ, các thiên kiêu gần đó đều đang chạy trốn, Trần Mục ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đáp xuống gần đó.

Các thiên kiêu xung quanh đều đang thán phục.

“Tiểu sư thúc đúng là lợi hại.”

“Vậy mà có thể làm đổ thanh kiếm khổng lồ kia.”

Trong mắt các thiên kiêu xung quanh đều lộ ra vẻ sùng bái, mọi người đều cho rằng là do Trần Mục làm ra.

Trần Mục lẩm bẩm trong lòng: “Ta luyện hóa Thuần Dương Thánh Đan, liên quan gì đến ta?”

Bởi vì số lượng tạo hóa có hạn, các thiên kiêu đều tập trung ở gần Táng Kiếm sơn, dẫn đến năng lượng ở chỗ này tiêu hao nhanh hơn trước.

Trần Mục đột phá Bát phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong, viên Thuần Dương Đan Dược này được luyện hóa hoàn toàn, chắc chắn có thể đột phá Kiếm Thánh, ước chừng còn cần thời gian một năm rưỡi nữa.

Hiện giờ còn mười mấy ngày nữa là hắn tròn mười ba tuổi, có cơ hội trở thành Kiếm Thánh trước mười lăm tuổi, trở thành Kiếm Thánh trước khi thành niên, nếu đặt ở viễn cổ sẽ là sự tồn tại hiếm có.

Bí cảnh của Táng Tiên địa sắp kết thúc, Trần Mục bắt đầu suy xét đến chuyện ra ngoài, Kim Kỳ Lân và Lâm Ký bị hắn làm trọng thương, sau khi ra ngoài có thể sẽ gặp phiền phức.

Lần này Trần Mục không muốn dựa vào sức mạnh của vị hôn thê, hiện giờ hắn đã là Bát phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong, còn thành thạo Hỗn Độn Kiếm Vực, cho dù là lão nối Kiếm Thánh hắn cũng muốn thử sức.

Ban đầu khi Trần Mục gặp Lâu Nhạc Dương thì không có chút sức lực để trở tay, hắn bây giờ đã có tự tin, có thể dựa vào sức lực của bản thân để đối phó với Lâu Nhạc Dương.

Trần Mục và các tiểu bối của Lăng Vân tông tụ hợp.
Chương 227 Đối đầu trên sơn mạch (1)

Diệp Hoành bây giờ đã là Cửu phẩm Kiếm Vương, Liễu Mi Nhi là Bát phẩm Kiếm Vương, Tiết Hạo là Thất phẩm Kiếm Vương, Đường Vân là Lục phẩm Kiếm Vương, Thẩm Trạch là Ngũ phẩm Kiếm Vương, Triệu Tư Tư là Tứ phẩm Kiếm Vương.

Bọn họ đều được thăng cấp không tệ.

Trần Mục cười nói: “Diệp sư điệt, các ngươi đến Hoang Nguyên trước đi, ta còn có chút chuyện.”

“Không thành vấn đề.”

Diệp Hoành dẫn theo các tiểu bối rời đi.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng đi theo Diệp Hoành.

Trần Mục một mình trở lại Thánh Dược viên, hắn muốn làm một giao dịch nữa với lão Toan Nghê.

Táng Tiên địa, Thánh Dược viên.

Lão Toan Nghê ngồi xổm phía trên đỉnh núi, xung quanh mây mù lượn lờ. Cả người nó cháy rực với ngọn lửa, hiếu thắng hơn rất nhiều so với mấy năm trước.

Thánh Dược viên, trong lãnh địa của cường giả Yêu Hoàng có đại dược. Lão Toan Nghê đã lấy được vài cọng từ trong tay bọn chúng, hiện tại nhìn nó vô cùng hung mãnh uy vũ.

Lão Toan Nghê nhìn thấy Trần Mục đến, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, nó là hung thú nên có thể cảm nhận được huyết mạch cường đại bên trong cơ thể Trần Mục.

Hắn mạnh hơn mấy năm trước rất nhiều.

“Tiểu hữu tìm ta có việc gì sao?”

Lão Toan Nghê vẫn ngồi xổm như cũ tại chỗ kia.

Trần Mục chắp tay mỉm cười: “Tiền bối, ngươi có muốn đi đến chỗ nào hay không, ta có thể giúp ngươi đến đó.”

Lão Toan Nghê lắc đầu, nghiêm túc nói: “Mặc dù Thánh Dược viên này hơi nhỏ, nhưng vẫn được xem là tự do. Tiểu hữu đã giúp ta thoát khỏi xiềng xích, có điều gì cần ta giúp đỡ, cứ trực tiếp nói ra là được.”

“Ta muốn thỉnh tiền bối đến Lăng Vân tông, Lăng Vân tông có thể cung cấp cho ngươi chỗ ở, còn có thể cho ngươi tài nguyên cần thiết.” Trần Mục cười đáp.

“Lăng Vân tông?”

Con ngươi của lão Toan Nghê co rút mạnh. Khó trách quần áo của Trần Mục lại mang đến cho nó một cảm giác quen thuộc, thì ra là Lăng Vân tông. Nó vẫn còn bóng ma đối với Khương Phục Tiên.

Trần Mục nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của lão Toan Nghê, cười nói: “Sư tỷ Khương Phục Tiên của ta rất hiền lành, tiền bối không cần phải sợ hãi.”

“Thì ra Khương Phục Tiên là sư tỷ của ngươi, cả hai người các ngươi đều là quái vật. Nếu muốn ta đến Lăng Vân tông, ta cũng có một chút việc cần nhờ tiểu hữu giúp.”

“Tiền bối cứ nói.”

“Ta tên là Long Võ, ngươi gọi ta là Long ca là được rồi. Cái danh xưng tiền bối này ta cũng không dám nhận.”

Long Võ nhìn cái vòng đang giam cầm trên cổ, còn thêm xiềng xích phiền phức xung quanh, nó cười khổ: “Còn muốn ngươi chém rớt dây xích này giúp ta.”

“Long ca, chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ, chẳng qua ta sợ mình sẽ ngộ thương đến ngươi. Vẫn nên đến Lăng Vân tông nhờ sư tỷ của ta ra tay.” Trên mặt của Trần Mục nở một nụ cười.

Long Võ đứng dậy, nó cao hơn cả mười trượng, giống hệt như một ngọn núi nhỏ, hung mãnh và bá đạo.

Trần Mục dẫn Long Võ rời khỏi Thánh Dược viên.

Bọn họ còn chưa đi xa, bỗng xuất hiện một dao động lớn đang đến gần. Trong mắt của Long Võ mang theo vẻ đề phòng.

Trong chớp mắt Bạch Thanh Hoan đã xuất hiện ở gần đó, Trần Mục nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, ghét bỏ nói: “Bạch tỷ, sau khi ngươi tẩy trang nhìn không khác gì quỷ.”

“Ha ha, ngươi thì biết cái gì.” Bạch Thanh Hoan bĩu môi hừ nhẹ, lớp trang điểm trên mặt nàng ta không được lau sạch sẽ, tóc tai bù xù trông rất quỷ dị.

“Bạch tỷ tỷ đã bị nhốt trong Táng Tiên địa rất nhiều năm, yêu cầu ngươi cung cấp cho ta những tin tức hữu dụng.”

Trần Mục đánh giá Bạch Thanh Hoan, phát hiện ra trong cơ thể nàng ta có một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ.

“Bạch tỷ, ngươi đến từ chỗ nào vậy?”

“Bạch gia Huyền Châu.”

Trong mắt của Bạch Thanh Hoan mang theo sự cao ngạo.

Nhưng mà Trần Mục lại lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”

“Hả, Bạch gia Huyền Châu mà cũng không biết, ngươi còn luyện kiếm không vậy?” Trong mắt Bạch Thanh Hoan tràn đầy sự khinh thường.

Trần Mục xòe tay, có chút không nói nên lời: “Khoan hãy nói đến Bạch gia Huyền Châu, hiện tại ta còn chưa có ấn tượng gì với Huyền Châu. Khoảng cách giữa hai châu quá xa, không có việc gì ai lại đi đến Huyền Châu.”

Thiên huyền địa hoàng.

Huyền Châu là châu mạnh nhất địa lục.

Nơi đó vạn tộc san sát nhau, cường giả nhiều như mây.

Bạch Thanh Hoan lắc đầu, khẽ than: “Xem ra thời đại này còn kém cỏi hơn những gì ta tưởng tượng.”

Khi nàng ta nhìn thấy Trần Mục, còn tưởng rằng đây sẽ là thời đại huy hoàng mới. Thiên kiêu sẽ xuất hiện như măng mọc sau mưa nhưng có lẽ mọi thứ không phải là như thế.

“Huyền Kiếm tông còn tồn tại không?”

“Bắc Hoang Huyền Kiếm tông?”

“Đúng vậy.”

“Còn.”

Khi Bạch Thanh Hoan nghe thấy vậy trên mặt nàng ta nở nụ cười, nói một cách cao ngạo: “Đó chính là thế lực do ta sáng tạo ra, chắc hẳn hiện tại cũng đã là thế lực siêu cấp tại Hoang Châu.”

“...”

“Vẫn ổn, uy chấn vương triều Đại Yến.”

Trần Mục cảm thấy có chút ngạc nhiên, Huyền Kiếm tông cũng được xem là thế lực rất cổ xưa, không nghĩ đến lại do Bạch Thanh Hoan sáng tạo ra. Tính ra bọn họ cũng có chút duyên phận, bởi vì nhị ca của hắn chính là đệ tử Huyền Kiếm tông.

Vị này vẫn là tổ sư gia của nhị ca.

“Cái gì gọi là vẫn ổn?”

Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày.

Thế lực của Bắc Hoang ở Hoang Châu vốn đã suy yếu đi rất nhiều. Ở Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông đã không nằm trong bảng xếp hạng, đặt tại Hoang Châu càng thêm không đáng chú ý đến.

“Có hơi xuống dốc, nhưng vẫn còn tồn tại.”

“Thật là không biết cố gắng, lúc trước ta để lại cho bọn hắn nhiều tài nguyên đến như vậy mà.” Bạch Thanh Hoan lắc đầu, trên mặt hiện lên biểu cảm hận luyện sắt không thành thép.

Trước mắt Trần Mục sáng ngời, nói: “Bạch tỷ, nhà ta ở Bắc Hoang, Huyền Kiếm tông cũng ở gần nhà ta. Chúng ta có thể cùng nhau trở về Bắc Hoang.”

“Được nha, vừa lúc Bạch tỷ tỷ cũng có rất nhiều vấn đề về bên ngoài muốn hỏi ngươi.” Bạch Thanh Hoan muốn biết thế giới bên ngoài đã có những thay đổi gì, còn có độ mạnh yếu của các thế lực và còn nhiều chuyện khác.

Trần Mục dẫn bọn họ đi vào trong Hoang Nguyên.

Vết nứt không gian sắp mở ra.

Bọn họ vừa đến Hoang Nguyên, lập tức có một bóng trắng phóng nhanh về hướng này, trực tiếp lao vào trong lồng ngực của Trần Mục.

Trần Mục ôm lấy tiểu Bạch, nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó thích nhất là làm nũng, đùa giỡn.

Nhóm Diệp Hoành chạy đến, Liễu Mi nhi ngạc nhiên nhìn Lão Toan Nghê và Bạch Thanh Hoan.
Chương 228 Đối đầu trên sơn mạch (2)

“Vị này chính là tiền bối Long Võ, còn vị này chính là tiền bối Bạch Thanh Hoan Huyền Kiếm tông.”

Trần Mục giới thiệu hai vị với mọi người.

Tiểu bối Lăng Vân tông hành lễ với bọn họ.

Mọi người đều rất sợ Long Võ, nó chính là hung thú viễn cổ còn sống. Toan Nghê ở bên ngoài đã sớm tuyệt tích, trong mắt nhữn. Thiên kiêu ở xung quanh đều mang theo sự kiêng kị. Có người còn tưởng Bạch Thanh Hoan là quỷ tiên, cách nàng ta rất xa.

“Các ngươi gọi ta là Long ca được rồi.” Long Võ cũng không hung mãnh như trong tưởng tượng, ngược lại rất ôn hòa.

Liễu Mi Nhi và các tiểu bối khác cũng không còn sợ hãi nữa.

Hỏa Mị nhìn thấy Trần Mục ánh mắt vô cùng kích động. Trong nháy mắt nàng ta đã chạy đến gần, cười quyến rũ: “Tiểu sư thúc, ngươi thật là đẹp mắt.”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Trần Mục rất thích loại tính cách hay nói thật này của nàng ta.

Xung quanh có rất nhiều n. Thiên kiêu đang đánh giá Trần Mục, nhưng mà các nàng cũng không dám tiến lên. Trần Mục là thần võ cao ngút trời, các nàng chỉ dám đứng từ xa xem.

Cũng chỉ có Hỏa Mị không xem hắn như người ngoài.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Diệu Ngữ nhìn chằm chằm vào Trần Mục, trong mắt nàng ta có chút khó chịu. Hiện tại nàng ta đã biết những cái tạo hóa đó, đều đã bị Trần Mục nhanh chân đến trước.

thiên kiêu Hoang Châu không còn cung phụng Lâm Diệu Ngữ như nữ thần nữa. Bởi vì đối vớ. Thiên kiêu Hồng Châu, nàng ta chỉ miễn cưỡng nói cười, hành động như thế khiến cho mọi người rất thất vọng.

Ở trong mắt bọn họ, Trần Mục mới l. Thiên kiêu mạnh nhất Hoang Châu. Lâm Diệu Ngữ chỉ xứng đáng xách giày cho hắn.

Hỏa Mị trêu ghẹo, nói: “Tiểu sư thúc, cùng ta đến Phượng các chơi hai ngày đi. Ta nói sư tôn chiêu đãi người, rượu bách hoa do chính tay nàng ta làm rất ngọt lại vô cùng thơm.”

“Lần sau đi.”

Trần Mục cười lắc đầu.

Hiện tại hắn chỉ muốn về nhà nhìn xem.

Sau đó lại đi đến Lăng Vân tông thăm vị hôn thê.

Bỗng nhiên Trần Mục cảm nhận được một dao động quen thuộc, hắn nhìn về phía phương xa. Dục Ảnh cũng đã phát hiện ra: “Tên nhóc này thật giỏi, cảm giác thật là nhạy bén.”

Dục Ảnh đang ở thời kỳ đỉnh cao, mấy năm gần đây còn mạnh hơn cả Long Võ. Trần Mục đưa tiểu Bạch cho Liễu Mi Nhi, một mình hắn đi về nơi xa trước.

Ngay lúc hắn vừa rời đi, Hoang Nguyên đột nhiên chấn động, vết nứt không gian kia lại xuất hiện một lần nữa.

Nhóm tiểu bối thông qua vết nứt không gian rời đi, bọn họ cũng không muốn bị nhốt ở bên trong. Bên trong đây vô cùng kỳ lạ, chưa bao giờ có tiểu bối nào sống bên trong này hơn trăm năm.

Đại đa s. Thiên kiêu đều đã rời khỏi Táng Tiên địa. Chỉ còn nhóm của Diệp Hoành đang ở lại chờ Trần Mục.

Bên ngoài Táng Tiên địa.

thiên kiêu Hoang Châu ồ ạt chạy ra ngoài.

Bọn họ ở trong Táng Tiên địa đều có biến hóa rất lớn, Hổ Khiếu Lâm và Lâm Diệu Ngữ ở bên trong đã đột phá được đến cảnh giới Kiếm Hoàng, còn có rất nhiều tiểu bố. Thiên kiêu ở bên trong đạt được đến Cửu phẩm Kiếm Vương đỉnh phong.

Trên mặt cường giả các tông đều mang theo ý cười.

Tuy nhiên trên chiếc chiến thuyền màu đồng cổ, xuất hiện những cường giả Kiếm Hoàng, năng lượng cường đại, trên thân khoác kim giáp, trong tay cầm trọng kiếm.

Ngụy Diễm xuất hiện trên đầu thuyền, mắt lạnh nhìn nhữn. Thiên kiêu Hoang Châu đang đứng xung quanh.

Lý Thanh Lưu cảm thấy có chút bất an.

Ông ta nhìn thấy số lượng cường giả Kiếm Hoàng kim giáp không ngừng tăng lên, số lượng đã lên đến khoảng một trăm vị.

Cường giả và cá. Thiên kiêu Hoang Châu đứng gần đó đều nhận thấy được bầu không khí không thích hợp.

Phần lớn bọn họ đều tưởng rằng đây là cường giả Hồng Minh nhằm vào Lăng Vân tông, cho nên cũng không để ý.

Ngụy Diễm bay lên trời, phía sau lưng hắn ta còn có hai vị lão giả, đều ăn mặc hồng bào phú quý, toàn thân tỏa ra uy áp mạnh mẽ.

Vốn dĩ sơn mạch Táng Tiên đang vô cùng náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, bọn họ đều cảm nhận được áp lực đáng sợ.

Ngụy Diễm nhìn tiểu bối các tông Hoang Châu bằng ánh mắt lạnh nhạt, hắn ta chắp tay sau lưng, nói: “Minh chủ để cho ta mời các tiểu bố. Thiên kiêu Hoang Châu đến Hồng Châu dự tiệc, mong các vị nể mặt.”

Thái độ của hắn ta hoàn toàn không phải là mời mà chính là uy hiếp. Hơn cả trăm vị cường giả Kiếm Hoàng xung quanh, ba vị cường giả Kiếm Thánh. Bên trong chiến thuyền màu đồng cổ, còn có lão quái vật đến từ Hồng Minh.

Trong mắt cường giả các tông đều mang theo sự kiêng kỵ nhưng Lý Thanh Lưu thì ngược lại, ông ta vô cùng vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra. Ban đầu còn tưởng rằng chỉ Lăng Vân tông bị nhắm vào, còn bây giờ tất cả đều bị nhằm vào thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tất c. Thiên kiêu ở tại Táng Tiên địa đều là các tông tương lai. Bây giờ bị Hồng Minh “mời” đến Hồng Châu, không thể nghi ngờ, bọn họ sẽ biến thành con bài lợi thế cho cuộc đàm phán.

Các tông cũng không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Bọn họ đều cho rằng chiến thuyền của Hồng Minh chưa rời đi là vì muốn giải quyết Trần Mục Lăng của Vân tông. Cũng không ngờ được bọn họ lại có dã tâm lớn đến như vậy.

Toàn bộ dãy núi đều bị Hồng Minh phong tỏa.

Bên cạnh Ngụy Diễm, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mang váy đỏ rực lửa bước ra. Các tông xung quanh đều vô cùng khiếp sợ: “Tứ trưởng lão Hồng Minh, Cung Uy Nhuy.”

Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc. So với Khương Phục Tiên thì Cung Uy Nhuy là cường giả Kiếm Thánh nổi tiếng sớm hơn trên đại lục, trước kia bà ta còn là tông chủ của một thế lực siêu cấp tại Hồng Châu, sức mạnh vô cùng khủng bố.

Sau khi bà ta xuất hiện cường giả các tông Hoang Châu xung quanh và cá. Thiên kiêu không dám động vào.

Mọi người đều biết sâu bên trong chiến thuyền màu đồng cổ, từng âm thanh uy nghiêm truyền ra ngoài. Chỉ mới có âm thanh mà đã khiến cho bọn họ có cảm giác rơi vào hầm băng. Đó là một sự tồn tại còn đáng sợ hơn so với Cung Uy Nhuy, có khả năng đó là cường giả Trích Tinh với số lượng đếm được trên đầu ngón tay.

Vẻ mặt của trưởng lão đầu bạc Thánh Kiếm Sơn trở nên ngưng trọng, ông ta là Kiếm Thánh nhưng cơ thể cũng không kìm lại được mà run lên.

Mấy năm gần đây, Hồng Minh đã mở rộng rất nhiều, nhìn bố cục của Táng Tiên địa, rõ ràng là có ý định với Hoang Châu.
Chương 229 Đối đầu trên sơn mạch (3)

Thánh Kiếm Sơn là lá chắn của PHồng Châu, hiện tại sớm đã không thể chống lại được lực lượng của Hồng Minh.

Đôi mắt của Cung Uy Nhuy trở nên hơi lạnh, bà ta nói: “Kim Kỳ Lân là cháu ngoại của ta, nếu như Khương Phục Tiên Lăng Vân tông có ở đây, thì cần phải cho ta một lời giải thích.”

Chỉ là ánh mắt của bà ta lạnh lùng nhìn Lý Thanh Lưu, khiến cho mồ hôi lạnh toàn thân chảy ròng, đây không phải là người mà ông ta có thể đụng vào.

Lý Thanh Lưu khóc không ra nước mắt, nếu có lần sau nhất định ông ta sẽ không dẫn tiểu bối ra ngoài nữa.

thiên kiêu Lăng Vân tông chậm chạp không rời khỏi Táng Tiên địa, cường giả Hồng Minh đều nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian.

Bên trong Táng Tiên địa.

Trần Mục đang nói chuyện cùng với Dục Ảnh.

“Minh giới ở rất xa biên giới Hoang Châu, đường xá chỗ đó xa xôi. Hơn nữa ta nghe nói Hoang Châu vô cùng hận Minh tộc, tốt nhất người đừng nên trở về.”

“Chẳng lẽ Hoang Châu không hận Minh tộc sao?”

Trần Mục trầm giọng nói: “Tuy rằng cả hai đều hận, nhưng ngươi có thể đến yêu vực. Hơn nữa bên cạnh biên giới Bắc Hoang còn có băng xà mỹ nhân, ta có thể giới thiệu cho ngươi.”

“Băng xà mỹ nhân?” Nghe thấy điều này, ánh mắt của Dục Ảnh sáng lên ngay lập tức. Tất nhiên hắn ta vô cùng hứng thú đối với chuyện này.

Trần Mục đã sớm nhìn ra Dục Ảnh thích chơi rắn, vì thế lấy băng xà ở Bắc Lâm dụ hoặc hắn ta.

Dục Ảnh cười ha hả nhìn Trần Mục, không tự chủ xoa tay: “Trần sư đệ, chuyện này ngươi giới thiệu giúp cho ta, ta có thể cho ngươi thứ tốt.”

“Thứ tốt thì không cần. Nếu như ta gặp phải phiền toái, còn phải nhờ Dục huynh giúp đỡ.”

“Giúp, ta chắc chắn sẽ giúp.” Dục Ảnh đã gấp không chờ được, muốn gặp mặt băng xà mỹ nhân kia.

Dục Ảnh theo Trần Mục đi vào Hoang Nguyên.

Trong mắt của tiểu bối Lăng Vân tông mang theo sự đề phòng, thoạt nhìn Dục Ảnh không giống như người tốt.

“Tiểu ảnh tử thì ra ngươi cũng chạy ra đây. Hèn gì ở bên trong đó ta không nhìn thấy ngươi.” Long Võ và Dục Ảnh quen biết nhau, dù sao cũng là hàng xóm khi ở trong Thánh Dược viên.

Dục Ảnh chắp tay cười nói: “Long ca, chúc mừng nha, sau này có thể lấy được một chỗ để dưỡng lão.”

“Ngươi đang cười nhạo ta sao?”

“Long ca, ngươi đừng để ý, chờ khi nào có thời gian rảnh ta sẽ giới thiệu mỹ nữ xà cho ngươi.”

“Ngươi đừng có suốt ngày khoác lác nữa. Lúc ngươi đi vào Thánh Dược viên chỉ cao mới có nửa thước.”

Dục Ảnh bị xem như tiểu yêu đưa vào trong Thánh Dược viên, nhưng do hắn ta có được huyết mạch đặc thù của Minh tộc, cộng thêm mấy năm nay mượn dùng Thánh Dược viên nên đã đạt được năng lượng cường đại.

“Trần sư đệ, ta cứ như vậy đi ra bên ngoài có thể bị mọi người nhào vào đánh hay không?” Dục Ảnh có chút lo lắng. Dù sao thì Minh tộc cũng không được hoan nghênh, vốn dĩ ban đầu hắn ta tính sẽ chờ ch. Thiên kiêu của Hoang Châu rời đi trước, sau đó mới là người rời khỏi Táng Tiên địa cuối cùng.

Trên người Dục Ảnh dày đặc hơi thở của Minh tộc. Cường giả các tông nhất định có thể nhận ra hắn ta, chẳng qua bọn họ cũng sẽ không liên thủ để đánh nhau với Dục Ảnh.

Các thế lực lớn ở Hoang Châu đều sẽ vô cùng chú ý, vì để đảm bảo không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Trần Mục đề nghị: “Vậy chúng ta ở lại bên trong đây chờ thêm một chút. Dù sao thì Táng Tiên địa cũng sẽ không đóng lại quá nhanh.”

Mọi người đều đồng ý.

Trần Mục đột nhiên bay lên trời.

Ngọn đuốc phía trên Hoang Nguyên có thể chiếu sáng khắp khu vực bên trong Táng Tiên địa. Ngọn đuốc ở nơi đó vô cùng đặc biệt, Trần Mục muốn lại gần hơn để nhìn xem.

Tốc độ của Trần mục rất nhanh.

Rất nhanh hắn đã xuất hiện trên trời cao.

Ngọn đuốc kia rất lớn, cao gần trăm trượng. Bên trong đang chứa đựng một ngọn lửa đang hừng hực thiêu cháy.

Với khoảng cách gần như vậy Trần Mục cảm thấy làn da vô cùng nóng. Nếu đổi thành mộ. Thiên kiêu khác, nhất định sẽ không kiên trì được.

“Đúng là ngọn lửa tốt.”

“Dầu bên trong đó là thứ gì?”

Có tuyết quang rơi vào trong ống tay áo của Trần Mục, Trần Mục biết đó là Tuyết Phách nhưng hắn cũng không quan tâm.

Bạch Thanh Hoa ở chỗ xa truyền âm đến nhắc nhở: “Chân Tiên Thi Dầu, tốt nhất ngươi đừng nên đụng vào.”

Trần Mục còn tưởng rằng là bảo bối gì, vừa nghe nói đó là thi dầu, hắn liền rời đi không quay đầu lại.

Hiện tại trong Táng Tiên địa chỉ còn bọn họ, nhữn. Thiên kiêu Hoang Châu khác đều đã rời đi rất lâu. Trần Mục cảm thấy, hiện tại đi ra bên ngoài chắc chắn sẽ trống không.

“Chúng ta đi thôi.”

Trần Mục dẫn đầu lao ra vết nứt không gian.

Quả nhiên bên ngoài không còn bóng dáng của cường giả các tông v. Thiên kiêu, chẳng qua lại có rất nhiều cường giả Hồng Châu thân khoác kim giáp, trong tay cầm trọng kiếm.

Chiến thuyền màu đồng cổ cao như núi đang ngừng trên bầu trời, xung quanh bị vay chật như nêm cối. Phía trên chiến thuyền ước chừng có khoảng bốn vị cường giả Kiếm Thánh.

Cung Uy Nhuy và Ngụy Diễm càng bất phàm, trên người bọn họ tỏa ra dao động mạnh mẽ.

Lý Thanh Lưu đứng ở cách đó không xa, la lớn: “Mau quay về.”

Nhưng Cung Uy Nhuy đã giơ tay, không gian ở gần đó đều bị giam cầm. Trần Mục muốn rời đi nhất định phải đánh vỡ lá chắn không gian của bà ta.

Vốn dĩ Trần Mục cũng không muốn bỏ chạy.

Răng rắc.

Lá chắn bị u quang đánh vỡ.

Theo sát sau hắn ngoài Diệp Hoành và các tiểu bối, còn có ba vị cường giả Bạch Thanh Hoan, Long võ, Dục Ảnh. Khi bọn họ vừa xuất hiện cường giả Hồng Minh đều cảm thấy kinh ngạc.

Cửu U tháp trong tay Dục Ảnh mang theo u quang, lúc mới nãy chính do hắn ta đánh vỡ lá chắn.

“Không phải chứ.”

“Chuẩn bị thiên la địa võng cho ta sao?”

Trên mặt Dục Ảnh mang theo nụ cười chế giễu.

Biểu cảm của các cường giả Hồng Minh vô cùng khiếp sợ. Đồng thời đi ra cùng với Trần Mục còn có ba vị cường giả, đều không thua kém gì sự tồn tại của Kiếm Thánh cường đại.

Các tông môn khác của Hoang Châu đều bị cưỡng chế.

Bọn họ bị ép buộc bước lên chiến thuyền Hồng Minh. Hiện tại nhìn thấy Trần Mục dẫn theo ba vị cường giả đi ra, mọi người đều có cảm giác mọi chuyện sẽ được xoay chuyển.

Lý Thanh Lưu chạy đến bên cạnh Trần Mục.

Mà ở trên không trung Cung Uy Nhuy khẽ nhíu mày. Bà ta có thể cảm nhận được Dục Anh và Bạch Thanh Hoan đều rất mạnh, ngay cả Long Võ cũng không hề yếu.
Chương 230 Đối đầu trên sơn mạch (4)

Nếu như hôm nay động thủ, có khả năng sẽ rất phiền phức.

Biểu cảm của nhóm tiểu bối Lăng Vân tông trở nên ngưng trọng.

Vẻ mặt của Trần Mục vẫn bình tĩnh, hắn nói: “Còn thực hiện nghi thức hoan nghênh nhiệt liệt đến như vậy, thật sự rất đặc biệt.”

“Trần sư đệ, ngươi có chắc đây là hoan nghênh không?” Dục Ảnh không tin, hắn ta cảm nhận được sát ý.

Bạch Thanh Hoan đứng ra, cao ngạo nói: “E hèm, ta là tổ sư khai sơn ra Huyền Kiếm tông, Bạch Thanh Hoan, xin các vị một chút tình mọn.”

Cung Uy Nhuy và Ngụy Diễm liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng chưa bao giờ nghe nói qua cái tên Bạch Thanh Hoan. Hơn nữa, Huyền Kiếm tông cũng chưa từng được nghe đến, không biết là cái tông môn ở góc xó xỉnh nào.

Bạch Thanh Hoan nhìn thấy phản ứng của bọn họ, ngay lập tức cảm thấy có chút xấu hổ: “Ngay cả Bạch Thanh Hoan mà cũng không biết, thật sự uổng phí nhiều năm sống trên đời như vậy.”

Trần Mục tiến lên, vẻ mặt thản nhiên nói: “Các ngươi đến Hoang Châu không phải là đang muốn nhắm vào ta chứ?”

“Nhóc con, ngươi ra tay tàn nhẫn với cháu ngoại ta như vậy. Hôm nay ta phải phế bỏ tu vi của ngươi.” Cung Uy Nhuy cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thắn nói ra lời tàn nhẫn.

Biểu cảm của Trần Mục cũng không biến hóa, trực tiếp bay lên không trung, hắn nắm Thanh Vân kiếm trong tay, toàn thân tỏa ra năng lượng cường đại.

Giống như mặt trời từ từ mọc lên.

Trong mắt Kiếm Thánh Hồng Châu mang theo sự kinh ngạc, bọn họ nhận thấy được nguy hiểm từ trên người của thiếu niên mười ba tuổi này. Đối phương vẫn là một thiếu niên, lại khiến cho những lão già đã sống gần vạn năm như bọn họ không dám khinh thường.

Cung Uy Nhuy khẽ nhíu mày, tốc độ trưởng thành của Trần Mục vượt xa những gì bà ta tưởng tượng. Hiện tại cảnh giới của hắn đã sắp đột phá đến Kiếm Thánh, đoán chừng chỉ tám mười năm nữa, Hồng Minh rất khó có được cường giả để đánh bại hắn.

Nếu hơn trăm năm nữa, thật không dám tưởng tượng.

Bốn vị Kiếm Thánh Hồng Minh đồng thời phóng ra uy áp, cả dãy sơn mạch Táng Tiên đều lay chuyển. Cường giả v. Thiên kiêu Hoang Châu trên chiến thuyền đều đang run rẩy.

Dục Ảnh và Bạch Thanh Hoan đồng thời bay lên không trung, bọn họ bay đến bên cạnh Trần Mục. Long Võ và Lý Thanh Lưu bảo vệ những tiểu bối Lăng Vân tông ở gần đó.

Nhóm Liễu Mi Nhi nhìn bóng dáng của Trần Mục, sự sợ hãi trong lòng biến mất trong nháy mắt.

Bạch Thanh Hoan hừ lạnh: “Ngay cả Bạch Thanh Hoan mà cũng không biết, ta muốn trí nhớ của các ngươi phát triển hơn một chút.”

Dục Ảnh mỉm cười đầy tà mị: “Trần sư đệ, đừng quên băng xà mỹ nhân của ta.”

“Không thành vấn đề.”

Cả người Trần Mục tỏa ra kim quang, hai ánh mắt sáng ngời có thần, những sợi tóc bay phất phơ trong gió. Hiện tại nhìn hắn giống hệt một thiên thần, tư thế oai hùng, bất phàm.

Lý Thanh Lưu có loại cảm giác, hiện tại Trần Mục còn mạnh hơn so với người đã tu luyện ngàn năm như ông ta.

Sơn mạch Táng Tiên giương cung bạt kiếm.

Đại chiến chạm vào là bùng nổ.

Sơn mạch Táng Tiên.

Trên chiến thuyền màu đồng cổ.

thiên kiêu Hoang Châu cùng với các lão cường giả các tông đều bị bắt đứng trên boong tàu, bọn họ cũng không dám phản kháng, chỉ có thể đứng ở chỗ này xem hai bên giằng co giữa không trung.

Cường giả Hồng Minh có chuẩn bị mà đến.

Cung Uy Nhuy đã nói ra lời tàn nhẫn, Trần Mục biết, chỉ có thể dùng cách chiến đấu để giải quyết. Hắn đánh giá bốn vị Kiếm Thánh, dõng dạc nói: “Chọn ra người nào mạnh nhất cho ta.”

Bạch Thanh Hoan liếc nhìn bốn vị cường giả Kiếm Thánh phía đối diện, khóe miệng hơi cong lên: “Nữ nhân kia có thực lực mạnh nhất, ngươi xác định có thể đánh bại được sao?”

Cung Uy Nhuy mang một chiếc váy đỏ yêu diễm, thân hình nóng bỏng. Là tứ trưởng lão của Hồng Minh, bà ta sở hữu được sức mạnh khủng bố của Kiếm Thánh đỉnh phong.

“Ta không đánh nữ nhân.”

Trần Mục có thể nhìn ra Cung Uy Nhuy rất mạnh, có chút khó khăn. Ngay sau đó hắn lại nhìn về phía Ngụy Diễm, hắn ta yếu hơn rất nhiều so với Cung Uy Nhuy.

Biểu cảm cá. Thiên kiêu trên chiến thuyền trở nên kinh ngạc, Trần Mục vẫn là một thiếu niên, vậy mà hắn lại muốn giao đấu cùng với loại lão Kiếm Thánh giống như Ngụy Diễm.

Ở Hồng Châu, Ngụy Diễm rất nổi tiếng, cường giả các tông đều nghe đến danh của hắn ta.

Bạch Thanh Hoan nhìn về phía Cung Uy Nhuy, nói: “Ta có thể giúp cho ngươi giữ chân nữ nhân này.”

Cung Uy Nhuy rất mạnh, Bạch Thanh Hoan mới vừa trùng sinh, trạng thái hiện tại vẫn chưa đạt đến đỉnh. Chẳng qua nàng ta vẫn rất chắc chắn mình có thể giữ chân đối phương.

“Hai lão già kia cứ giao cho ta.” Dục Ảnh hoạt động gân cốt, xương cốt toàn thân hắn ta kêu răng rắc. Hai vị lão Kiếm Thánh, hắn ta hoàn toàn có thể ứng phó.

Cung Uy Nhuy truyền âm cho Ngụy Diễm: “Thằng nhóc kia có thể giết chết thì giết đi, không cần phải thủ hạ lưu tình.”

Tốc độ trưởng thành của Trần Mục khiến cho bà ta cảm thấy sợ hãi, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục trưởng thành như vậy. Nếu không hắn sẽ là một chướng ngại lớn cho Hồng Minh.

Bạch Thanh Hoan nhìn con chiến thuyền màu đồng cổ kia, sâu trong đôi mắt của nàng ta xuất hiện sự kiêng kị, nhắc nhở: “Đánh không thắng thì chạy, cũng không mất mặt.”

Trần Mục nắm chặt Thanh Vân kiếm.

Hắn sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, toàn thân tràn ngập Niết Bàn hỏa. Một đôi cánh phượng xuất hiện phía sau lưng, trong chớp mắt hắn đã lao đi xa mấy trượng.

Bạch Thanh Hoan và Dục Ảnh cùng đuổi kịp.

Tốc độ của ba bóng dáng đều nhanh đến kinh ngạc.

Bọn tiểu bối không thể kịp nhìn.

Trong mắt cường giả các tông đều hiện lên vẻ khiếp sợ, vậy mà Trần Mục lại dám chủ động nhằm về phía Ngụy Diễm.

Nhóm người Cung Uy Nhuy cũng đồng thời lao đến.

Trong mắt Ngụy Diễm xuất hiện ý cười lạnh, trong tay hắn ta xuất hiện một thanh thánh kiếm thon dài, cả người toát ra sự uy áp mạnh mẽ. Hắn ta vung kiếm chém về phía Trần Mục.

Rầm Rầm.

Không gian trở nên vặn vẹo.

Năng lượng mạnh mẽ khuếch tán.

Xung quanh xuất hiện cơn gió lốc mãnh liệt.

Ngụy Diễm nhướng mày, đôi mắt trợn to, thanh kiếm của hắn run lên, toàn thân bị đẩy lui ra ngoài.

“Shh!”

Cường giả các tông đều hút khí lạnh.

Đó chính là lão Kiếm Thánh, vậy mà năng lực của Trần Mục còn mạnh hơn so với hắn ta. Ngụy Diễm ổn định cơ thể, bình thản nói: “Nhóc con, năng lực của ngươi rất mạnh.”

Ngụy Diễm vừa dứt lời.

Trong chớp mắt kim sắc kiếm quang xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK