• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231 Trảm thánh (1)

Quanh thân của Ngụy Diễm xuất hiện một ngọn lửa rực rỡ, trên bầu trời đều nhiễm một màu đỏ. Hắn ta nghiêm túc, thánh kiếm cũng bị nhiễm ánh lửa hừng hực.

“Thật sự là một cơ thể biến thái!”

“Năng lực của tiểu sư thúc Lăng Vân tông rất khủng bố, nhưng cường giả Kiếm Thánh còn có thêm bản mệnh kiếm, năng lượng đạt được có thể tăng thêm gấp mấy chục lần.”

“Thì ra vừa nãy Ngụy Diễm cũng không thực sự nghiêm túc.”

Mọi người đều cảm thấy Trần Mục sẽ không chiếm được lợi thế.

Dưới sự cộng thêm năng lượng cuồn cuộn của bản mệnh kiếm, lực lượng của Ngụy Diễm được tăng lên gấp bội. Ánh lửa cao ngút trời, không gian xung quanh đều chấn động.

Dục Ảnh giao phong cùng với hai vị lão Kiếm Thánh, thực lực của hắn ta rất mạnh, thậm chí còn chiếm được thế thượng phong. Hai vị Kiếm Thánh chỉ có thể cố hết sức giữ chân hắn ta.

Bạch Thanh Hoan và Cung Uy Nhuy đánh nhau ở ngay chính diện chiến thuyền. Hai bóng dáng như lưu quang đan xen nhau, kiếm quang của hai người dừng lại trên sơn mạch Táng Tiên, khiến cho núi cao mấy trăm trượng bị đóng băng.

Trên chiến thuyền.

thiên kiêu và cường giả các tông đều nhìn về phía bên phải, cách đó không xa chính là hướng Trần Mục và Ngụy Diễm đang chiến đấu với nhau.

Lâm Diệu Ngữ có thể cảm thấy trên người Trần Mục có dao động đặc thù, đó chính là Hô Hấp pháp cấm kỵ mà Phượng các cũng không có, phiên bản hoàn chỉnh của Niết Bàn Hô Hấp pháp.

Huyết mạch của nàng ta có chút quan hệ với sự truyền thừa của Niết Bàn Hô Hấp pháp nhưng không được hoàn chỉnh.

Thông qua hô hấp là có thể ngưng tụ được hình ảnh thật của phượng. Trong mắt nàng ta hiện lên sự ganh tị, tay nhỏ của nàng ta không tự giác được nắm chặt lại, vô cùng muốn có được Niết Bàn Hô Hấp pháp.

Ánh mắt của Hỏa Mị mang theo vẻ sùng bái, nhữn. Thiên kiêu gần đó đều không cảm thấy Trần Mục có thể thắng, chỉ có duy nhất nàng ta tin tưởng Trần Mục có thể chiến thắng Ngụy Diễm.

Tiểu bối Lăng Vân tông vô cùng khẩn trương.

Ngụy Diễm là lão Kiếm Thánh, cho dù ban đầu Trần Mục kinh diễm đến như vậy, nhưng hiện tại hắn đối mặt với Kiếm Thánh, khoảng chênh lệch giữa hai người vẫn rất khó để bù vào.

Tiểu Bạch mở to đôi mắt sáng ngời, nó nhìn chằm chằm vào Trần Mục đang chiến đấu trên không trung.

Tiểu Hắc vẫn còn ngủ nướng trong lòng ngực của Triệu Tư Tư, Tiểu Bạch đưa tay tát một cái cho nó tỉnh. Lần nãy Tiểu Hắc cũng không đùa giỡn cùng với Tiểu Bạch, hai con mèo đều nhìn thân ảnh tỏa sáng trên trời cao.

Rất khó để Lý Thanh Lưu tin rằng Trần Mục có thể chiến thắng được Ngụy Diễm, nhưng ông ta vẫn tin tưởng trên người Trần Mục có át chủ bài bảo mệnh.

Ông ta nhìn xung quanh, không hề có một cường giả nào đang đến gần. Theo lý thuyết, lúc này hẳn phải có chi viện của Lăng Vân tông mới đúng.

Trên bầu trời.

Thanh kiếm của Trần Mục và kiếm của Ngụy Diễm lại va chạm vào nhau một lần nữa, không gian chấn động, khuếch tán thành từng vòng gợn sóng, hai thanh kiếm không ngừng va chạm vào nhau.

Những tiểu bối xung quanh đều cảm thấy khiếp sợ.

Đối mặt với Kiếm Thánh đỉnh cao, vậy mà Trần Mục lại có thể dựa vào năng lực của chính mình để chiến đấu chính diện cùng với hắn ta.

“Quái vật.”

“Hắn vậy mà lại có thể chống chọi với Kiếm Thánh.”

Thanh Vân kiếm của Trần Mục có thể áp chế được năng lượng của đối thủ, thân thể của hắn đã siêu phàm thoát tục. Sau khi Bá Đạo Kiếm Ý và Chân Long Huyết Mạch được thêm vào thì việc chiến đấu chính diện đối với hắn hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào cả.

Trần Mục và Ngụy Diễm đã giao đấu với nhau hơn mười mấy chiêu kiếm.

Biểu cảm của Ngụy Diễm căng thẳng.

Hắn ta biết sức mạnh của Trần Mục rất khủng bố, trong nháy mắt lui về phía sau kéo ra một khoảng cách vừa đủ, thánh kiếm trong tay tỏa ra kiếm quang sáng lạn.

Ngụy Diễm thấy sức mạnh không đủ, hắn ta trực tiếp phóng thích kiếm kỹ, kiếm quang đáng sợ phá không mà đến. Trần Mục bình tĩnh sử dụng Ảnh Vô Tung tránh thoát.

Nhóm tiểu bối hoàn toàn không có cách nào thấy rõ được động tác của Trần Mục, ngay cả những cường giả tiền bối cũng chỉ có thể miễn cưỡng theo kịp, dạng kiếm kỹ di chuyển này quá khó để lý giải.

Cũng chỉ có cường giả kiếm thánh mới có thể phản ứng lại được.

Ngụy Diễm lập tức vung kiếm về phía vị trí mà Trần Mục xuất hiện, mỗi đạo kiếm quang đều nhanh như chớp, lửa đỏ của kiếm quang đủ để đánh nát núi cao.

Trần Mục cũng không tiếp tục trốn tránh, trên không trung vang lên tiếng rồng ngâm, nghe đinh tai nhức óc.

Toàn bộ tiểu bối Lăng Vân tông đều hưng phấn hẳn lên, đó chính là Long Ngâm Kiếm Thế của Trần Mục, hắn đang muốn phản kích.

Trên chiến thuyền, Hổ Khiếu Lâm khó có thể thấy rõ được động tác của Trần Mục. Nếu như thật sự quyết đấu, hắn ta sẽ bị hạ gục trong nháy mắt, sống lưng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Vốn dĩ ban đầu nhó. Thiên kiêu không xem trọng Trần Mục, nhưng hiện tại bọn họ đều cảm thấy Trần Mục có cơ hội chiến thắng.

Trần Mục tập trung tất cả lực lượng, ngưng tụ thành Tam Thiên Long Vũ, vô số kim sắc hỏa diễm vây xung quanh người hắn, Ngụy Diễm không cho hắn cơ hội để xuất kiếm.

Ngụy Diễm vung kiếm thêm một lần nữa.

Trong nháy mắt kiếm quang của hắn ta xuất ra.

Trần Mục sử dụng Ảnh Vô Tung, ngay lập tức hắn đã xuất hiện sau lưng Ngụy Diễm. Hắn nhanh tay chuyển kiếm, mười tám đầu Kim Long khổng lồ gào thét lao ra.

Mỗi đầu Kim Long đều dài hơn mười trượng, cảnh tượng đó nhìn có chút hùng vĩ. Ngay cả Long Võ cũng cảm thấy rung động, hắn ta có một loại ảo giác là Chân Long hiện thế.

Ngụy Diễm không có kiếm kỹ di chuyển vị trí giống như Trần Mục, cũng không nắm giữ được quy tắc không gian, hắn ta chỉ có thể xoay người mạnh mẽ chống đỡ. Mười tám đầu Kim Long quấn quanh thân hắn ta, hồng bào trên người đều bị xé rách, trên cơ thể hắn ta xuất hiện nhiều vết kiếm.

Trên chiến thuyền, bên ngoài vết nứt không gian, tất c. Thiên kiêu và cường giả các tông đều khiếp sợ. Ngay cả trong mắt các cường giả Hồng Minh đều xuất hiện cảm xúc khó thể tin được.

Ngụy Diễm, hắn ta chính là lão tiền bối cường giả Kiếm Thánh, vậy mà cũng bị Trần Mục đả thương, máu tươi không ngừng rơi xuống.

“Cút!”

Ngụy Diễm rống giận.

Toàn thân hắn ta bộc phát ra ánh lửa cường đại, giống hệt như núi lửa đang sôi trào. Kim Long xung quanh đều bị Ngụy Diễm bắn vỡ, nhưng đây cũng chưa phải là kết thúc.

Tiếng sấm sét vang lên.

Kiếm Kỹ Chư Thần, Kinh Thần.
Chương 232 Trảm thánh (2)

Đồng tử của Ngụy Diễm co rút mạnh, hắn ta ngửi thấy được hương vị tử vong, dùng hết sức lực đang có để tránh thoát, nhưng mà Kinh Thần Kiếm Kỹ thật sự quá nhanh, trong chớp mắt đã đánh vào má trái của Ngụy Diễm khiến hắn bay ra ngoài

Nơi xa có một ngọn núi lớn.

Trực tiếp bị Thanh Vân kiếm xuyên thủng.

Ngọn núi hùng vĩ kia sụp đổ ầm ầm.

Ngụy Diễm hét lên thảm thiết, tai và má trái của hắn ta đã bị xé rách, ngay cả hàm răng ố vàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Biểu cảm củ. Thiên kiêu và cường giả các tông đều ngơ ngẩn.

“Tiểu sư thúc uy vũ!”

Liễu Mi Nhi kích động nhảy lên.

Lúc vừa rồi nàng ta khẩn trương đến mức không dám nói một lời nào.

Nhóm tiểu bối Lăng Vân tông đều nhiệt huyết sôi trào. Thiên kiêu trên chiến thuyền đều cảm thấy khủng khiếp và sợ hãi.

Ngay cả trong mắt Cung Uy Nhuy cũng mang theo sự kinh ngạc. Dù nói thế nào thì Ngụy Diễm cũng là Ngũ phẩm Kiếm Thánh, vậy mà lại không đánh bại được một tiểu bối Kiếm Hoàng.

Cường giả Hồng Châu đều cảm thấy có chút sợ hãi.

Trần Mục nhíu mày, lần trước hắn sử dụng Kinh Thần có thể chém đứt cánh tay của Lâm Ký cách xa ngoài mười dặm, hiện tại khoảng cách của Ngụy Diễm cùng lắm chỉ hơn trăm trượng, vậy mà lại không thể giết chết hắn ta.

Phản ứng của Kiếm Thánh thật sự quá đáng sợ.

Lúc vừa rồi là cơ hội tốt nhất của Trần Mục, nhưng mà sát kỹ của hắn lại không thành công. Ngụy Diễm giận dữ hét lên: “Tiểu súc sinh, để mạng lại đây.”

Ngụy Diễm mang theo lửa giận lao về phía Trần Mục.

Trần Mục lấy ra Vô Song, lại một lần nữa sử dụng Ảnh Vô Tung kéo dài khoảng cách. Thanh Vân kiếm của hắn cũng nhanh chóng quay về, chẳng qua tốc độ còn lâu mới nhanh được như lúc thi triển Kinh Thần.

Dưới sự công kích gần như điên cuồng của Ngụy Diễm, Trần Mục cảm nhận được áp lực, trước khi Thanh Vân kiếm quay về, hắn đều cố hết sức để tránh né.

Không có quy tắc phong cấm của Thanh Vân kiếm, lực lượng của Ngụy Diễm rất khủng bố, Trần Mục không thể chống chọi.

“Phần Viêm Kiếm Vực!”

Ngụy Diễm tức giận hét lớn.

Hắn ta thi triển thủ đoạn mạnh nhất, kiếm vực là thủ đoạn một khi đã sử dụng thì vô cùng tiêu hao năng lượng.

Trong mắt cường giả các tông đều là sự khiếp sợ, có thể dồn Ngụy Diễm vào hoàn cảnh quẫn bách như vậy, Trần Mục hoàn toàn xứng đáng l. Thiên kiêu mạnh nhất Hoang Châu.

Liệt hỏa bao trùm không trung, các cường giả ở xung quanh đều không thể thấy rõ tình huống bên trong.

kiếm vực có tác dụng ngăn cách không gian.

Liễu Mi Nhi và Triệu Tư Tư nhắm hai mắt lại cầu nguyện, Diệp Hoành và Thẩm Trạch nhìn đám mây lửa kia. Chỉ có Long Võ nhìn chăm chú vào thanh Thanh Vân kiếm, đây là chi tiết mà chỉ có cường giả mới có thể chú ý đến.

Sau khi mất đi Thanh Vân kiếm, Trần Mục chỉ có thể trốn tránh, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.

Có được Thanh Vân kiếm thì Trần Mục mới có thể lấy lại được thế chủ động, thanh kiếm này mới là mấu chốt của việc thắng bại.

Ở bên trong kiếm vực của Ngụy Diễm, không ngừng có hỏa xà dâng lên, cho dù có thể sử dụng được kiếm kỹ di chuyển vị trí, nhưng Trần Mục cũng nhiều lần gặp phải đòn tấn công nghiêm trọng.

Linh lực hắn phóng thích ra cũng bị thiêu cháy.

Hỏa diễm kiếm quang đột nhiên xuất hiện ở gần đó, với khoảng cách như vậy, Trần Mục chỉ có thể vung kiếm đón đánh, năng lượng khủng bố khiến cho cánh tay của hắn run rẩy.

Ngụy Diễm nhân cơ hội tiến lại gần, hắn ta cảm giác được năng lượng của Trần Mục đang suy yếu trên diện rộng. Không có Thanh Vân kiếm, hiện tại chính là cơ hội tốt để đánh chết hắn.

Trần Mục cũng không thi triển không gian của Ảnh Vô Tung, cả hai tay hắn nắm lấy chuôi kiếm Vô Song. Cánh tay trái và phải đều phiếm kim quang, đồng thời thúc giục hai lượng huyết mạch đặc thù, năng lượng lại một lần nữa bành trướng, đối mặt với Ngụy Diễm đang cường thịnh, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Nếu như những người khác có thể thấy được cảnh này, nhất định sẽ lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Trần Mục dùng linh kiếm cực phẩm, lại có thể chống chọi trực diện với thánh kiếm của lão tiền bối Kiếm Thánh.

Phần Viêm Kiếm Vực thiêu đốt linh lực của Trần Mục, không ngừng có hỏa xà dâng lên. Cứ tiếp tục như vậy Trần Mục sẽ không đợi được đến khi Thanh Vân kiếm quay lại.

Trần Mục cũng không kinh hoảng, hắn vẫn thong dong như cũ, trong tay áo còn có Tuyết Phách Kiếm.

Tuyết Phách vẫn không ra trận, điều đó chứng tỏ Khương Phục Tiên tin tưởng Trần Mục có thể tự mình ứng phó.

Nếu như Trần Mục thật sự không có cách nào giải quyết được, nhất định Tuyết Phách sẽ cứu hắn vào thời điểm mấu chốt.

Trần Mục điều động tất cả năng lượng đang có trong cơ thể, thậm chí hắn còn đem niệm lực tập trung hết lên Vô Song. Hắn muốn cho Khương Phục Tiên nhìn thấy bản thân mình đã trưởng thành.

Khoảng thời gian ngắn ngủi kia.

Trần Mục lại cảm thấy như thời gian kéo dài khác thường.

Toàn bộ kiếm cung được khai triển, năng lượng bên trong đang khô kiệt với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường.

Hắn không ngừng vung kiếm ngăn cản.

Răng rắc!

Phần Viêm Kiếm Vực bị xé rách một chỗ hổng.

Thanh Vân kiếm xông thẳng đến từ phía sau, chém vào lưng Ngụy Diễm.

Ngụy Diễm nghiêng người tránh né, Thanh Vân kiếm quay trở lại trong tay Trần Mục, ánh mắt của hắn trở nên kiên định.

“Ha ha ha, cho dù có thanh kiếm này, hôm nay ngươi cũng phải chết.”

Ngụy Diễm lấy ra huyết sắc đan dược hắn ta trực tiếp nuốt vào. Khí huyết trên người bạo trướng, Vết thương trên má trái bắt đầu nhanh chóng khép lại, đóng vảy.

Trần Mục ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, đó chính là tà đan, dùng máu thịt của người sống để luyện chế.

Năng lượng của Ngụy Diễm lần thứ hai bạo trướng, Phần Viêm Kiếm Vực đều chuyển thành màu đỏ như máu. Bên trong ngọn lửa đang bùng cháy, phảng phất như có vô số oan hồn đang gào thét.

Những cường giả xung quanh đều ngửi thấy mùi máu tươi, bọn họ còn tưởng rằng bên trong kiếm vực đã có người đổ máu.

Lý Thanh Lưu chau mày.

Trong mắt bọn tiểu bối đều mang theo lo lắng.

Trần Mục thu hồi Vô Song, đôi tay nắm lấy Thanh Vân kiếm, trong mắt hắn mang theo sát ý. Trong thoáng chốc một cỗ năng lượng thần bí xuất hiện.

Phần Viêm Kiếm Vực xuất hiện sương xám.

Trần Mục thi triển Hỗn Độn Kiếm Vực, màn sương xám thần bí bên trong Phần Viêm Kiếm Vực không ngừng bao phủ mọi thứ.
Chương 233 Trảm thánh (3)

Bên ngoài kiếm vực, cường giả các tông nhìn Phần Viêm Kiếm Vực không ngừng biến mất, mọi người đều hai mắt nhìn nhau.

“Đó là kiếm vực của ai vậy?”

“Nhất định đó không phải kiếm vực của Ngụy Diễm. Tất nhiên là kiếm vực của tiểu sư thúc.”

“Ở độ tuổi này mà lại nắm giữ được kiếm vực, khó trách hắn lại dám thách thức lão tiền bối Kiếm Thánh.”

“Hai dạng kiếm vực va chạm với nhau thì chỉ có kiếm vực nào mạnh hơn thì mới có thể tồn tại, vậy loại kiếm vực kia đến tột cùng là cái gì? Mà lại có thể cắn nuốt Phần Viêm Kiếm Vực.”

Cường giả xung quanh đều hút khí lạnh.

Hỗn Độn Kiếm Vực.

Trước mắt Ngụy Diễm đều là sương xám.

Hắn ta hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của Trần Mục.

Ngụy Diễm không nhìn thấy được Trần Mục, chỉ có thể cảm giác được sống lưng phía sau lạnh toát. Hắn ta điên cuồng phóng kiếm quang ra bốn phía xung quanh, muốn tìm ra được vị trí của Trần Mục. Chiến thuyền mở ra vòng bảo hộ, cường giả Hồng Châu trên không trung đều trốn tránh, không ít cường giả bị kiếm quang ngộ sát.

Dục Ảnh lấy ra Cửu U tháp.

Cửu U tháp dừng lại bên cạnh các tiểu bối Lăng Vân tông, giúp đỡ bọn họ chống lại kiếm quang.

Dục Ảnh thành công đánh đuổi được hai vị cường giả Kiếm Thánh Hồng Châu. Bạch Thanh Hoan và Cung Uy Nhuy cũng cùng nhau đình chiến, cả hai người đều nhìn về phía màn sương xám thần bí kia.

Ngụy Diễm không ngừng phóng thích kiếm quang ra bốn phía xung quanh, nhưng cũng không thể phát hiện ra dao động của Trần Mục, trong ánh mắt của hắn ta hiện lên sự khủng hoảng.

Không biết rõ có thể mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.

Trần Mục chính là chúa tể của Hỗn Độn Kiếm Vực.

Ngụy Diễm dừng tay, hắn ta muốn chạy trốn khỏi Hỗn Độn Kiếm Vực. Đúng lúc này, âm thanh sấm sét lại lần nữa vang lên, bốn phương tám hướng đều là tiếng sấm sét.

Nhưng xung quanh lại không có kiếm quang.

Hai mắt của Ngụy Diễm trợn trắng.

Răng rắc.

Âm thanh sấm sét biến mất.

Hỗn Độn Kiếm Vực biến mất.

Làn sương xám thần bí cũng theo đó mà biến mất.

Giữa trán Ngụy Diễm xuất hiện một lỗ máu, sau đó hắn ta ngửa mặt rơi xuống, bốn phía rơi vào yên tĩnh.

Trần Mục giơ tay, thanh Thanh Vân kiếm lại lần nữa bay trở về, xé gió bay đến, khiến cho vô số cường giả sợ hãi từ tận đáy lòng, hiện tại trong mắt mọi người chỉ còn lại sự kính sợ.

Một cường giả Kiếm Thánh Hồng Châu nổi tiếng, cứ như vậy đã bị Trần Mục giết chết. Mọi người đều há hốc mồm ra, nếu như không phải chính mắt bọn họ nhìn thấy, thì sẽ không một ai tin vào điều này.

Nhóm tiểu bối Lăng Vân tông cũng không dám hoan hô, cường giả v. Thiên kiêu các tông trên chiến thuyền đều rùng mình. Sâu bên trong chiến thuyền màu đồng cổ, một lão giả cầm theo một thanh kiếm mộc thon dài bước ra, ông ta khom người, nhưng lại khiến cho không gian xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Sơn mạch Táng Tiên bao trùm bởi sự yên tĩnh chết chóc.

Cũng không phải bởi vì Kiếm Thánh Hồng Châu nổi tiếng đã ngã xuống, mà là bởi vì sự xuất hiện của lão giả đang khom lưng đi ra từ sâu bên trong chiến thuyền. Ông ta đang chống trong tay một thanh mộc kiếm thon dài, những chỗ vốn dĩ màu kim sắc trên quần áo đã phai màu trở nên bạc trắng, trên gương mặt đầy nếp nhăn, giống hệt như một cái cây khô. Trên đầu ông ta chỉ lớt phớt vài ba cọng tóc trắng, hai con mắt híp lại, chỉ còn chút ánh sáng tràn ra.

Trần Mục cảm giác được một sự tồn tại đáng sợ.

Cường giả v. Thiên kiêu các tông trên chiến thuyền như rơi xuống hầm băng, lông tơ trên người dựng đứng hết lên, toàn thân lạnh run.

Bọn họ cũng không dám quay đầu nhìn lại.

Đồng tử của Long Võ co rút mạnh, biểu cảm của Dục Ảnh vô cùng nghiêm trọng, Bạch Thanh Hoan khẽ nhíu mày. Người có thể khiến cho bọn họ cảm thấy kiêng kị, chứng tỏ vị lão giả này vô cùng mạnh.

Trong mắt Lý Thanh Lưu cũng hiện lên vẻ sợ hãi, sự uy áp kia đã vượt xa những Kiếm Thánh bình thường, đó chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất trên thế gian.

Cách nhau với khoảng cách xa đến như vậy nhưng đám tiểu bối Lăng Vân tông cũng bị chèn ép đến mức không dám nói bất cứ lời nào. Thiên kiêu và cường giả các tông xung quanh đều im như ve sầu mùa đông.

Lão giả dẫm lên thanh mộc kiếm, đạp không bay lên trời, giống như dưới chân ông ta có bậc thang, rất nhanh đã xuất hiện trên trời cao. Ánh mắt Trần Mục lóe sáng, hắn nhìn thấy được năng lượng cuồn cuộn như sao trời bên trong cơ thể của lão giả.

Cả người của Lý Thanh Lưu chảy mồ hôi đầm đìa, ông ta nhìn thấy diện mạo của lão giả, sau đó biểu cảm hoảng sợ thốt lên: “Đó chính là Kim gia lão tổ, Kim Thành Thánh.”

Kim Thành Thánh là tổ tông của Kim Giáp Lão, cũng là tổ tông của Kim Kỳ Lân, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với Hồng Minh.

Đôi mắt của Cung Uy Nhuy có chút không vui, có thể nói Ngụy Diễm ở Hồng Minh chính là công thần nòng cốt, vậy mà Kim Thành Thánh cũng không ra tay cứu giúp.

Kim Thành Thánh híp đôi mắt lại, nhìn chằm chằm về phía Trần Mục đang đứng cách xa bọn họ khoảng mười trượng.

Trần Mục cảm giác được không gian bị ngưng trệ.

Cả người hắn tỏa ra kim quang sáng chói, sau khi chiến đấu kịch liệt với Ngụy Diễm, hắn vẫn tiếp tục duy trì trạng thái đỉnh cao, không chỉ bởi vì có Niết Bàn Hô Hấp pháp, còn có thêm công lao của Thuần Dương Thánh Đan.

Thuần Dương Thánh Đan vẫn chưa được luyện hóa xong, nhưng có thể cuồn cuộn không ngừng là vì hắn cung cấp năng lượng.

“Không tệ, lão phu nhìn thấy được bóng dáng của vị truyền kỳ kia từ trên người của ngươi, rất có tiềm năng trở thành chúa tể.” Kim Thành Thánh tán dương Trần Mục.

Đã rất nhiều năm rồi Hoang Châu chưa có được chúa tể chân chính, toàn bộ Hoang Châu giống như cát vụn, các thế lực lớn vẫn luôn cạnh tranh nhau, ngược lại Hồng Minh vẫn là chỉnh hợp hoàn thành trước thời gian.

Hồng Minh tồn tại khủng bố như vậy, tất nhiên không phải là thứ mà một thế lực siêu cấp đơn lẻ của Hoang Châu có thể ứng phó được.

Thần thái Trần Mục sáng loáng, ánh mắt có thần, khóe miệng mang theo sự khinh thường: “Ngươi sợ ta sao?”

“Ha ha.” Trên gương mặt già của Kim Thành Thánh hiện lên nụ cười sâu: “Lão phu cũng không nhìn thấy được cái ngày ngươi đăng đỉnh tuyệt điên, có gì phải sợ.”

“Kim lão, vẫn mong ngài nhanh chóng ra tay, để tránh đêm dài lắm mộng.” Cung Uy Nhuy nhắc nhở.

Bà ta sợ muộn sẽ sinh biến.

Bọn họ đã ở lại chỗ này rất lâu rồi.
Chương 234 Sát cục (1)

Kinh Thành Thánh cười nhăn nhở, nói: “Khương Phục Tiên không đến cứu ngươi, ngươi sẽ chết. Nàng ta đến cứu ngươi, các ngươi đều sẽ chết, ngươi cảm thấy nàng ta sẽ chọn như thế nào?”

Trần Mục cảm thấy không thích hợp.

Nhất định lần này Hồng Minh đã có âm mưu, không chỉ nhằm vào hắn, còn muốn nhắm vào Khương Phục Tiên.

Trong mắt cường giả Hoang Châu đều mang theo vẻ tiếc hận, mộ. Thiên kiêu tuyệt thế đến như vậy vậy mà sẽ ngã xuống tại nơi này. Ở trước mặt Kim Thành Thánh, Trần Mục không hề có một phần thắng nào.

Lâm Diệu Ngữ hơi nhíu mày, nàng ta không tự chủ được cắn chặt môi đỏ. Trần Mục nắm giữ được Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, nếu như hắn ngã xuống tại chỗ này, có lẽ Niết Bàn Hô Hấp pháp sẽ hoàn toàn bị thất truyền.

Hỏa Mị chắp hai tay trước ngực cầu nguyện, nàng ta hy vọng có ai đó có thể cứu được Trần Mục. Nàng ta muốn nhìn thấy hắn quét ngã Tu Tiên giới, ngày hắn đứng lên đỉnh cao nhất.

Hồ Khiếu Lâm và trưởng lão đầu bạc của Thánh Kiếm sơn không có biểu cảm gì nhiều, bọn họ biết kết cục của việc trêu chọc vào Lăng Vân tông. Cho dù Hồng Minh thật sự giết chết được Trần Mục cũng sẽ phải trả một cái giá vô cùng thảm thiết.

Mồ hôi Lý Thanh Lưu chảy đầy đầu, loại cường giả nào, ông ta tiến lên chính là chịu chết.

Liễu Mi Nhi cắn chặt hàm răng trắng.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều nhe răng nhếch miệng.

Thẩm Trạch nắm chặt hai tay, trong mắt hắn ta mang theo sự phẫn nộ, nghĩ thầm nếu như sư tôn còn sống, nhất định sẽ giết chết lão già không biết xấu hổ này.

Trong mắt đám tiểu bối Lăng Vân tông long lanh ánh nước.

Kim Thành Thánh lắc đầu than nhẹ: “Đáng tiếc thật, lão phu còn tưởng rằng Ngụy Diễm có thể ép Khương Phục Tiên ra mặt, hoặc tệ nhất cũng có thể dồn ngươi vào bước đường cùng. Không nghĩ đến tên tiểu tử nhà ngươi còn có thể giết ngược lại Ngụy Diễm, xem ra Khương Phục Tiên cũng không có ý định đến cứu ngươi.”

“Lão già, ngươi thật sự rất phiền phức.” Trên mặt Trần Mục đầy vẻ khó chịu, hắn tin rằng Khương Phục Tiên sẽ đến.

Bạch Thanh Hoan đứng cách đó không xa, truyền âm đến nói: “Chuẩn bị chạy trốn đi, ta có thể giúp ngươi tranh thủ một chút thời gian.”

Trần Mục chú ý đến tiểu bối Lăng Vân tông và Lý Thanh Lưu, xung quanh còn có rất nhiều cường giả Hồng Châu, nhất định bọn họ sẽ không thể nào chạy thoát được.

Dục Ảnh không có ý định ra tay tương trợ, tuy rằng Trần Mục đã đồng ý sẽ giới thiệu cho hắn ta băng xà mỹ nhân, nhưng cái mạng nhỏ càng quan trọng hơn. Kim Thành Thánh rất nguy hiểm, hắn ta không muốn động đến phiền toái.

Trần Mục nắm chặt Thanh Vân kiếm, Cửu Bính Tàn Kiếm xuất hiện phía sau lưng hắn, giống hệt như thần luân đang xoay quanh.

Kim Thành Thánh ngẩng đầu, nhìn về phía sau của Trần Mục, cười lạnh: “Nàng ta vẫn đến.”

Núi non hoang vu tĩnh mịch, băng sương nhanh chóng bao trùm. Trong phút chốc, khắp đất trời bị bao phủ trong một lớp vải bạc, cả tòa sơn mạch Táng Tiên đều bị đóng băng.

Áp lực trên người Trần Mục đột nhiên biến mất, hắn biết là vị hôn thê của hắn đã đến rồi. Xoay đầu nhìn lại liền nhìn thấy được bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ tuyết sắc.

Đã mấy năm rồi không gặp lại.

Khương Phục Tiên vẫn xinh đẹp như vậy.

Trong đôi mắt xanh thẳm của nàng ta lấp lánh tinh quang, nhan sắc tuyệt thế, da trắng nõn nà, váy dài tuyết sắc hoàn mỹ bay phất phơ, mái tóc bạc phiêu lãng trong làn gió.

Nhìn thấy vị hôn thê xuất hiện bên cạnh mình, thần kinh Trần Mục đang căng chặt nháy mắt được thả lỏng.

“Sư tỷ!”

Trong giọng nói của Trần Mục chứa đựng nỗi nhớ.

Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục đã cao hơn rất nhiều, trên mặt xuất hiện nụ cười mê người. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là gương mặt tươi cười của đối phương.

“Tiểu sư đệ, đệ đã thể hiện rất tốt rồi, mọi chuyện kế tiếp cứ giao cho sư tỷ.”

Khương Phục Tiên chớp chớp mắt với Trần Mục.

Trần Mục nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên, hắn có chút thất thần, ngơ ngác gật đầu.

Khương Phục Tiên xuất hiện, làm cho bọn tiểu bối Lăng Vân tông hoan hô nhảy nhót: “Bái kiến tông chủ.”

Bọn tiểu bối kích động hành lễ.

Cuối cùng Lý Thanh Lưu cũng có thể thở phào, ông ta còn tưởng rằng Lăng Vân tông thật sự không chi viện.

Ngay lúc Bạch Thanh Hoan nhìn thấy Khương Phục Tiên, trong đôi mắt đẹp của nàng ta xuất hiện sự kinh ngạc, trên thế gian vậy mà lại có một nữ tử sở hữu nhan sắc kinh diễm tuyệt mỹ đến như vậy sao.

Trong mắt Dục Ảnh mang theo sợ hãi, hắn ta thoái lui về phía sau mấy trăm trượng, trực tiếp triệu hồi Cửu U tháp, cả người nhịn không được rùng mình. Cho dù đã rất nhiều năm trôi qua, cho dù đã có được thực lực mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy Khương Phục Tiên, hắn ta vẫn cảm thấy sợ hãi.

Long Võ cũng có bóng ma đối với nàng ta, Khương Phục Tiên năm đó so với Trần Mục cũng không lớn hơn quá nhiều tuổi, hiện tại nàng ta đã là người vô địch trên nhân gian.

Trên chiến thuyền, trong mắ. Thiên kiêu và cường giả các tông đều mang theo sự kính sợ. Đó chính là tông chủ Lăng Vân tông, bọn họ đều biết rõ Khương Phục Tiên mạnh đến nhường nào.

Trưởng lão Thánh Kiếm sơn đang run rẩy. Năm đó Khương Phục Tiên bái phỏng Thánh Kiếm sơn, ông ta chính là người chứng kiến được lão tổ bị bắt dọn dẹp môn hộ ngay trước mặt nàng ta.

Biểu cảm của Kim Thành Khánh trở nên nghiêm túc, ông ta nói: “Uy Nhuy, trước hết ngươi mời bọn họ đến Hồng Châu.”

thiên kiêu và cường giả các tông trên chiến thuyền đều cảm thấy da đầu tê dại. Nếu đi đến Hồng Châu, họ sẽ trở thành lợi thế để Hồng Minh áp chế các thế lực tại Hoang Châu.

Cung Uy Nhuy nhanh chóng quay trở lại chiến thuyền màu đồng cổ, cường giả Hoang Châu ở xung quanh đều rút lui.

Trên tay Khương Phục Tiên cầm Băng Hồn, nàng ta nâng kiếm quét ngang, vô số tuyết quang phá không chém ra, cường giả Kiếm Hoàng Hồng Châu trong nháy mắt đều bị giết chết.

Không ngừng có cường giả Kiếm Hoàng rơi xuống từ trên trời cao, giống như những miếng sủi cảo, cảnh tượng vô cùng chấn động.

Cung Uy Nhuy vung kiếm ngăn cản tuyết quang, bà ta bị đẩy lui ra rất xa, toàn bộ cánh tay đều bị bao trùm trong băng sương.

Cường giả Hoang Châu lạnh toát cả sống lưng, Cung Uy Nhuy chính là tứ trưởng lão của Hồng Minh, vậy mà chỉ ngăn cản một lần vung kiếm tùy ý của Khương Phục Tiên cũng khiến cho bà ta rơi vào thế khó xử.
Chương 235 Sát cục (2)

Cung Uy Nhuy trốn thoát, quay trở lại chiến thuyền bà ta nghiêm túc nói: “Trước tiên chúng ta nên quay trở về Hồng Châu.”

thiên kiêu và cường giả các tông trên chiến thuyền giống như kiến đang bò trên chảo nóng, bọn họ không dám phản kháng, trên chiến thuyền còn có cường giả Hồng Minh.

Bọn họ hy vọng Khương Phục Tiên có thể ra tay cứu giúp, nhưng Kim Thành Thánh phụ trách ngăn cản phía sau của chiến thuyền. Đã rất nhiều năm rồi không có cường giả nào dám chắn ngang ở trước mặt nàng ta.

Khương Phục Tiên đụng vào mu bàn tay của Trần Mục, chỉ thấy Tuyết Phách bay ra khỏi ống tay áo của hắn.

“Tiểu sư đệ, đệ lui ra phía sau.”

“Sư tỷ, tỷ nhớ phải cẩn thận.”

Khương Phục Tiên gật đầu, hơi mỉm cười.

Trần Mục biết hắn cũng không thể giúp được gì nhiều, đành phải quay trở lại bên cạnh tiểu bối Lăng Vân tông.

Tiểu Hắc cùng với Tiểu Bạch nhảy vào trong lồng ngực của hắn, hai tên nhóc này cũng biết lo lắng.

Liễu Mi Nhi kích động nói: “Tiểu sư thúc, ngươi thật sự rất đẹp trai, cứ như vậy chém chết lão tiền bối Kiếm Thánh.”

Trong mắt của Diệp Hoành và Thẩm Trạch đều mang theo sự sùng bái, Triệu Tư Tư cười rất tươi.

Bọn tiểu bối tràn ngập kiêu ngạo cùng với tự hào.

Lúc này bọn họ không hề sợ Kim Thành Thánh, ở trong mắt bọn tiểu bối, tông chủ là Kiếm Thánh mạnh nhất, hôm nay có ai đến cũng đều vô dụng.

Bạch Thanh Hoan đi đến bên cạnh Trần Mục, nàng ta thắc mắc hỏi: “Đó là ai vậy, thật là tuyệt mỹ, nếu như thân thể đó được trao cho ta thì thật tốt.”

“Đó là sư tỷ của ta, Khương Phục Tiên, ngươi muốn nghĩ thì cũng đừng hòng nghĩ.” Trên mặt Trần Mục hiện lên sự tự hào, đó chính là vị hôn thê của ta, làm sao mà không xinh đẹp được chứ?

Biểu cảm của Bạch Thanh Hoan trịnh trọng nói: “Cho dù đặt ở niên đại kia của chúng ta, cường giả Huyền Châu nhiều như mây, nàng ta vẫn sẽ là cường giả đứng đầu.”

Nhan sắc cùng với thực lực của Khương Phục Tiên đều là mạnh nhất tại thời đại này, cử thế vô song.

Trần Mục vẫn không thả lỏng cảnh giác, cường giả Hồng Minh biết rõ kết cục khi đụng đến Khương Phục Tiên, nhưng bọn họ vẫn dám động thủ, nhất định chỗ này có âm mưu.

Chiến thuyền màu đồng cổ rời xa sơn mạch Táng Tiên.

Kim Thành Thánh có chút tò mò, nói: “Ngươi biết rõ nơi này có bẫy rập, vậy mà còn muốn tới?”

Băng Hồn và Tuyết Phách bay bên cạnh Khương Phục Tiên, trong mắt nàng ta mang theo sương lạnh: “Ngươi biết rõ là sẽ chết, vậy mà cũng đến.”

“Vốn dĩ ta chính là người sắp chết, nếu như có thể mang theo hai người các người cùng đi, thì cuộc đời này xem như không uổng phí.” Kim Thành Thánh nâng mộc kiếm lên, chủ động xuất kích.

Trên mộc kiếm có những sợi dây đằng đang điên cuồng sinh trưởng, dài đến hàng trăm hàng ngàn trượng, lao thẳng về phía Khương Phục Tiên. Những sợi dây che lấp hết cả đất trời, tình cảnh vô cùng hùng vĩ.

Băng Hồn cùng với Tuyết Phách bay xung quanh Khương Phục Tiên, vô số nhánh cây bị tuyết sắc kiếm quang nghiền nát.

Đòn công kích như vậy hoàn toàn vô dụng.

Trong chớp mắt sau đó có thanh quang phá không bay đến, Khương Phục Tiên giơ tay nắm lấy Băng Hồn. Tiên kiếm tinh xảo ở trong tay nàng ta càng thêm nhẹ nhàng, mấy trăm trượng thanh quang đang nghênh diện bay đến đều bị nàng ta vung kiếm chặt đứt.

Khương Phục Tiên tùy ý vung kiếm trước người, Băng Hồn Kiếm Quang lại xuất hiện ở phía sau Kim Thành Thánh. Ngay phía dưới chuôi kiếm có hai sợi dây đằng phóng ra, trong nháy mắt ngăn cản tuyết sắc kiếm quang vừa xuất hiện bất ngờ kia.

Biểu cảm của Trần Mục trở nên kinh ngạc, vậy mà Kim Thành Thánh lại có thể ngăn cản đòn tấn công của Khương Phục Tiên. Thanh mộc kiếm này chắc chắn không phải là mộc kiếm bình thường.

“Tiên Mộc kiếm!”

Bạch Thanh Hoan nhỏ giọng thì thầm.

“Dùng tiên mộc cổ xưa để làm kiếm, tuy rằng uy lực không bằng tiên kiếm, nhưng khả năng phòng ngự vô cùng mạnh.”

Bạch Thanh Hoan khẽ lắc đầu: “Chỉ dựa vào thanh Tiên Mộc kiếm này, ông ta không có khả năng thắng được Khương Phục Tiên.”

Băng Hồn không có cách nào phá vỡ được sự phòng ngự của Tiên Mộc kiếm, Khương Phục Tiên cầm lấy Tuyết Phách, nàng ta lại vung kiếm một lần nữa.

Sau khi đổi sang thanh trọng kiếm to lớn, nhưng tư thế xuất kiếm của Khương Phục Tiên vẫn ưu nhã như cũ.

Tiên Mộc kiếm ngưng tụ thành một tấm khiên tròn, nhưng Tuyết Phách lại vô cùng to lớn, không gian đều bị xé rách.

Dưới sự va chạm đó, Tiên Mộc kiếm cũng bị bẻ gãy, hơn nữa còn có tuyết sắc kiếm quang dừng ngay trước ngực của Kim Thành Thánh, máu tươi chảy đầm đìa, đến cả xương ngực cũng có thể nhìn thấy rõ.

Toàn bộ quần áo của Kim Thành Thánh bị máu nhuộm đỏ, vốn thân hình ông ta đã cong xuống, hiện tại càng thêm uể oải.

Trong tay ông ta đang nắm nửa thanh Tiên Mộc kiếm.

“So với những gì bọn hắn miêu tả, ngươi còn lợi hại hơn.”

Đột nhiên Kim Thành Thánh đứng thẳng lưng lên, ông ta mở to hai mắt, toàn thân bộc phát lục quang nồng đậm, một con lục kỳ lân ngưng tụ phía sau lưng ông ta.

Khắp không gian đều bị chấn động.

Trong mắt Long Võ mang theo sự kiêng kị, là một hung thú viễn cổ hắn ta có thể cảm nhận được huyết mạch biến dị: “Quả là huyết mạch kỳ lân nồng đậm.”

Sâu bên trong sơn mạch Táng Tiên, không gian xuất hiện một màn ảnh màu xanh lục, nhưng những tia sáng xanh còn chưa hoàn toàn giáng xuống đã bị băng tuyết đông lại sau đó vỡ nát.

Lý Thanh Lưu mỉm cười kiêu ngạo, nói: “Trên khắp sơn mạch Táng Tiên đều bị bao phủ bên trong kiếm vực của tông chủ, ông ta còn muốn sử dụng kiếm vực ư, nằm mơ.”

Kim Thành Thánh cầm kiếm nhắm về phía Khương Phục Tiên.

Đôi mắt của Khương Phục Tiên bị băng sương bao trùm, đôi mắt kia hệt như một đôi mắt băng, óng ánh sáng long lanh.

Trần Mục đã từng nhìn thấy Triệu Phi Yến sử dụng qua chiêu thức giống như vậy, nhưng rõ ràng Khương Phục Tiên mạnh hơn.

Xung quanh Khương Phục Tiên xuất hiện cơn lốc tuyết phong đang xoay tròn với tốc độ rất nhanh, gió tuyết chơi đùa bên cạnh nàng ta, kiếm vực của nàng ta gọi là Băng Vực Vĩnh Hằng, có thể đóng băng mọi thứ.

Kim Thành Thánh bay vào bên trong cơn lốc tuyết phong đang quay cuồng, da thịt của ông ta dần dần bị băng tuyết đông lại, nhiệt lượng trong cơ thể càng ngày càng giảm.

“Ta thừa nhận ngươi là Kiếm Thánh mạnh nhất.”

Những nếp nhăn trên mặt của Kim Thành Thánh không ngừng xuất hiện vết rạn, máu thịt đông lại thành từng khối, từng mảng da thịt xuất hiện vết nứt. Tiên Mộc kiếm của ông ta không thể nào đến gần Khương Phục Tiên được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK