Khương Vũ Thần nhắc nhở thân thiện: "Tỷ tỷ, Thần tộc có quy định, cấm kết hôn với phàm nhân, tỷ là Công chúa của Đông Thần quốc, tỷ lại dẫn đầu phá hỏng quy củ của lão tổ tông, ảnh hưởng sẽ rất không tốt."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: "Mẫu hậu, ta lấy được Quang Minh Thân thì sẽ rời khỏi Thần Vực."
"Phục Tiên, đây là nhà của con, mẫu thân không hy vọng con rời khỏi Đông Thần quốc, con có thể lựa chọn vị hôn phu mới tại Thần Vực, thiên kiêu Thần Vực con có thể tùy ý lựa chọn, có thể tìm được người tốt hơn."
"Mẫu hậu, ở trong mắt ta, tiểu sư đệ của ta vĩnh viễn là nam nhân ưu tú nhất, hơn nữa Trần gia từng xuất hiện Chí Tôn, nắm giữ huyết mạch Đại đế, hắn đã được định sẵn là sẽ quật khởi ở kỷ nguyên này."
Vẻ mặt Huyền Vận Thần hậu nghiêm túc nói: "Ở cái niên đại không thể thành tiên này, huyết mạch Nhân tộc có mạnh hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, Phục Tiên, con là Thần tộc, trong sinh mệnh của con đã được chú định là dẫn dắt Thần tộc phục hưng, chỉ huy Đông Thần quốc đi tới cường thịnh!"
Nét mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, nếu như Trần Mục thành tiên, ngài sẽ đồng ý không?"
Huyền Vận Thần hậu đỡ trán, đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, dạo này bà ta phải ứng phó với Lâu Tương Thần hậu đã rất mệt mỏi, vốn cho rằng nữ nhi trở về có thể làm cho bà ta vui vẻ, không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại chuyện này.
"Việc này, phải xem thái độ của phụ hoàng con, Vũ Thần, đưa tỷ tỷ con đi về nghỉ đi." Huyền Vận Thần hậu có chút nhức đầu quay người thở dài nói, bà ta không biết xử trí chuyện này như thế nào.
Khương Vũ Thần đứng dậy, mỉm cười duỗi tay: "Tỷ tỷ, ta đưa tỷ trở về trước."
Khương Phục Tiên khom người nói: "Mẫu hậu, ngài nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai Phục Tiên lại đến thăm ngài."
Nàng ta còn muốn tiếp tục làm việc cho mẫu thân.
Trên đường Khương Vũ Thần đưa Khương Phục Tiên trở về, rất an tĩnh, sau cùng Khương Phục Tiên phá vỡ yên lặng: "Vũ Thần, đệ không muốn ta quay về?"
"Không có, ta trông mong tỷ tỷ có thể quay về sớm một chút." Khương Vũ Thần mỉm cười trả lời.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh: "Ở Lăng Vân tông, ta có một sư muội, vẫn luôn nhớ thương vị trí tông chủ, nàng ta rất đáng yêu, tuổi tác tương tự với đệ."
Khương Vũ Thần cau mày, nét mặt nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, ta sẽ không ghen ghét tỷ."
Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười, nói khẽ: "Ta không có đặc biệt chuẩn bị lễ vật, hy vọng hai cái Huyết Bồ Đề này có thể có ích với đệ."
Khương Phục Tiên lấy Huyết Bồ Đề ra, thứ này rất hiếm thấy, Khương Vũ Thần hơi kinh ngạc, cho dù ở Đông Thần quốc tài nguyên phong phú thì đây cũng là vật hi hữu.
Đột nhiên Khương Vũ Thần có chút xấu hổ, hắn ta không đích thân tới đón tỷ tỷ, nhưng mà Khương Phục Tiên vẫn tặng Huyết Bồ Đề cho hắn ta, đối xử với hắn như là người thân: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi."
Khương Phục Tiên đặt Huyết Bồ Đề vào trong tay hắn ta.
Khương Vũ Thần có chút lúng túng, hắn ta cũng ngượng mở miệng nói chuyện, chờ tới lúc đến gần Phục Tiên các, Khương Phục Tiên mở miệng lần nữa: "Hôm nay ta muốn nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ dạy cho đệ Quang Minh Thần Thuật."
"Quang Minh Thần Thuật hoàn chỉnh?"
"Đúng thế."
Khương Vũ Thần ngẩn người.
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, đệ đi về trước đi, ngày mai ta sẽ tới chỗ mẫu hậu, đệ có thể tìm ta ở đó."
Khương Vũ Thần nhìn bóng lưng Khương Phục Tiên, vốn dĩ tưởng rằng tỷ tỷ trở về sẽ đoạt mất địa vị của bản thân, nhưng nàng ta lại dịu dàng hơn cả mẫu thân, cảm thấy rất áy náy.
Trần Mục ngồi ở trong đình, nhìn thấy vị hôn thê trở về, cười gọi: "Sư tỷ."
Hạ Trúc Vân cung kính nói: "Điện hạ."
Khương Phục Tiên nhướng mày: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm."
Hạ Trúc Vân lập tức dẫn bọn họ đến nơi nghỉ ngơi, Khương Phục Tiên ở gian phòng chính giữa, Trần Mục ở phòng khách cách đó rất xa, bọn họ đều vào phòng nghỉ ngơi.
Thời điểm đêm khuya.
Hạ Trúc Vân canh giữ ở ngoài cửa phòng của Khương Phục Tiên.
Nhưng mà Khương Phục Tiên đã lặng lẽ chạy đến gian phòng của vị hôn phu, ngay cả Trần Mục cũng hơi kinh ngạc.
Trần Mục vốn là đang tu luyện, Khương Phục Tiên đột nhiên ôm lấy hắn nằm ở trên giường: "Sư tỷ, nàng làm gì vậy?"
"Làm sao? Không nhớ ta?"
"Nhớ chứ, nhưng mà ở nơi này, không tốt đâu?"
Khương Phục Tiên nhướng mày, mặt mũi ngậm ý cười, cao ngạo nói: "Nơi này thì làm sao, nơi này là nhà ta!"
Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Nếu như phụ mẫu nàng không vui thì làm sao bây giờ?"
Khương Phục Tiên ôm vị hôn phu thật chặt, nhẹ hôn cổ hắn, khẽ giọng nỉ non nói: "Tối nay ta đã nói chuyện của chúng ta với mẫu hậu rồi, có thể cảm giác được bà ấy rất khó xử."
Trần Mục có thể cảm nhận được tâm trạng phiền não của vị hôn thê, hiện tại áp lực của nàng ta rất lớn: "Sư tỷ, chỉ cần nàng không bị ảnh hưởng, ta có thể giải trừ hôn ước, sớm muộn cũng có ngày, ta sẽ làm bọn họ đồng ý hôn sự của chúng ta."
Khương Phục Tiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Trần Mục, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đồ ngốc, chỉ cần sư tỷ ở đây, thì tuyệt đối sẽ không để chàng chịu tủi thân."
Trần Mục sợ vị hôn thê vì mình mà xảy ra mâu thuẫn với gia tộc, vốn định khuyên Khương Phục Tiên, nhưng nàng ta lại chặn miệng của vị hôn phu, hai người ôm nhau, băng và lửa va chạm, bọn họ thảo luận việc tu luyện tới sáng sớm.
Khương Phục Tiên đột nhiên ngưng tụ ra nước ở trong thùng tắm, Trần Mục làm nóng nước, sau đó cùng nhau ngâm trong bồn tắm.
Mỗi lần tu luyện xong, Trần Mục đều cảm thấy nhục thân được thăng cấp rất nhiều, Khương Phục Tiên cũng có cảm giác giống như vậy, hai chân nàng ta quấn lấy eo của vị hôn phu, cái cằm trắng như tuyết đặt ở đầu vai hắn, híp mắt, biểu cảm thoải mái.
Hiện tại Trần Mục vẫn không dám buông lỏng như cũ, đây là nhà của vị hôn thê, không phải là nhà của hắn, nếu như phụ mẫu của Khương Phục Tiên không vui, có thể còn sống mà trở về hay không cũng là vấn đề.
"Sư tỷ, trời sáng rồi."
"Để ta nghỉ ngơi thêm một lát nữa."
Hà Mộng Như đột nhiên xuất hiện ở Phục Tiên các, điều này khiến cho hai người đang tắm rất khó chịu, bọn họ chỉ có thể sớm kết thúc việc ngâm bồn, Khương Phục Tiên xuất hiện trong đình viện.
Chương 492 Mẫu Nữ Ngả Bài (3)
Hạ Trúc Vân canh giữ ở trước cửa phòng Khương Phục Tiên, lại đột nhiên phát hiện Khương Phục Tiên xuất hiện trong đình viện, nàng ta có chút ngơ ngác.
Hà Mộng Như khom mình hành lễ: "Điện hạ, Thần hậu mời ngài cùng Trần công tử đến Thần Thụ viên."
Trần Mục vốn dĩ vẫn luôn ở trong phòng tu luyện, nghe được cuộc trò chuyện này của các nàng, lập tức trở nên khẩn trương.
Khương Phục Tiên lại cảm thấy đây là cơ hội, nàng ta thông báo cho vị hôn phu, sau đó hai người đi theo Hà Mộng Như đến Thần Thụ viên, trên đường còn đụng phải Thần tử và Thần nữ của Tây Thần quốc.
Diệp Hâm Nhiên nhiệt tình nói: "Hâm Nhiên bái kiến Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp, ta rất thích tỷ."
Chu Hành Vân khom người hữu lễ nói: "Hành Vân bái kiến Phục Tiên điện hạ, hoan nghênh điện hạ đến Tây Thần quốc làm khách."
Khương Phục Tiên mỉm cười; "Ta còn có việc, không thể trò chuyện với hai vị, xin thứ lỗi."
Diệp Hâm Nhiên và Chu Hành Vân nhao nhao lắc đầu, bọn họ đưa mắt nhìn nhóm người Khương Phục Tiên rời đi.
"Biểu ca, Phục Tiên tỷ tỷ thật xinh đẹp, khí chất áp sát mẫu hậu ta, thật hi vọng nàng là tỷ tỷ của ta."
"Hâm Nhiên, ngươi muốn gả cho Khương Vũ Thần đúng không?" Chu Hành Vân lắc đầu khẽ cười nói.
Diệp Hâm Nhiên ôm mặt, ánh mắt trốn tránh nói: "Tỷ tỷ kia thật sự rất mê người."
Chu Hành Vân dùng linh lực truyền âm nói: "Đều là bởi vì sự xuất hiện của nàng ta, cho nên cô cô mới bảo ta khiêu chiến Khương Vũ Thần, không muốn để hôn ước của các ngươi có kết quả quá sớm."
"Hả?"
Diệp Hâm Nhiên có chút ngơ ngác.
Chu Hành Vân khẽ cười nói: "Hâm Nhiên, nếu như ta thắng, Khương Vũ Thần không những không thể lấy ngươi, hắn thậm chí còn không có cách nào làm người thừa kế của Đông Thần quốc."
Diệp Hâm Nhiên nhíu mày, lớn tiếng nói: "Biểu ca, nếu như ngươi dám thắng, ta không để yên cho ngươi đâu."
Chu Hành Vân vừa cười vừa nói: "Ta đại diện cho bộ mặt của Tây Thần quốc, ta không thể thua, dù cho ta thua, đại khái Khương Vũ Thần cũng không thể trở thành người thừa kế của Đông Thần quốc, mà ngươi cũng không thể gả cho hắn."
"Phu quân của ngươi, nhất định phải là Hoàng tương lai của tứ đại thần quốc, hiểu chưa?" Chu Hành Vân trầm giọng nói.
Diệp Hâm Nhiên đương nhiên hiểu rõ, khó chịu bĩu miệng, nhưng lại không thể làm gì: "Nói không chừng nàng không muốn hoàng vị, Vũ Thần ca ca vẫn còn cơ hội cũng không chắc đâu."
Chu Hành Vân gật đầu: "Đây cũng là nguyên nhân cô cô tạm hoãn việc đính hôn, nếu như địa vị của Khương Vũ Thần vẫn như cũ, vậy thì hôn sự của các ngươi vẫn còn hy vọng."
"Điều kiện tiên quyết là hắn có thể thắng được ta." Ánh mắt Chu Hành Vân nóng rực, hắn ta cũng không muốn thua cuộc tỷ thí này.
Thái Sơ hoàng thành, Thần Thụ viên.
Nơi này là cấm địa Hoàng tộc, Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân chờ ở bên ngoài viên, Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đi vào trong viên, đập vào mắt là bãi cỏ xanh tươi, phía xa có cổ thụ cao mười trượng, cành lá um tùm.
Một mình Huyền Vận Thần hậu đứng dưới tàng cây, bà ta đưa lưng về phía Trần Mục và Khương Phục Tiên, nhìn từ xa to lớn thần thánh, cao không thể chạm, càng đến gần áp lực càng lớn.
Hai người đi tới gần, khom mình hành lễ.
"Phục Tiên bái kiến mẫu hậu."
"Vãn bối Trần Mục, bái kiến bá mẫu."
Gọi Thần hậu tiền bối quá xa cách, gọi nhạc mẫu thì quá tùy ý, sau cùng Trần Mục lựa chọn gọi bá mẫu.
Huyền Vận Thần hậu chậm rãi quay người, toàn thân tản ra cảm giác áp bách mạnh mẽ, váy dài viền vàng trắng bạc khiến cho bà ta lộ ra vẻ khoan thai hoa lệ, đoan trang nhã nhặn, dung nhan tuyệt mỹ không có biểu cảm gì, sâu trong đôi mắt ẩn chứa tang thương, bà ta đánh giá Trần Mục ở khoảng cách gần.
Trần Mục chống đỡ áp lực ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười, không kiêu ngạo không tự ti mà nhìn Huyền Vận Thần hậu, trong mắt mang theo tôn kính, không có chút sợ sệt nào.
Khương Phục Tiên ngược lại tương đối khẩn trương, nàng ta không biết mục đích mẫu thân gặp Trần Mục: "Mẫu hậu, ngài kêu chúng ta tới nơi này là có chuyện gì?"
Huyền Vận Thần hậu nhìn về phía Khương Phục Tiên, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, ôn hòa nói: "Nhìn thử người trong lòng của Phục Tiên nhà chúng ta, xem rốt cuộc hắn có xứng hay không."
Trần Mục cảm thấy áp lực càng ngày càng nặng, ở trước mặt Huyền Vận Thần hậu, hắn ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, không ngừng điều chỉnh tiết tấu hô hấp.
Huyền Vận Thần hậu lại nhìn về phía Trần Mục, quan sát tỉ mỉ, sau đó giọng nói uy nghiêm, nói: "Nhìn tuổi tác thì còn trẻ hơn ta nghĩ, trẻ tuổi như vậy đã có thành tựu như thế này, đặt ở thời kỳ viễn cổ, chính là hạt giống thành thánh làm tổ, đáng tiếc, sinh không gặp thời."
Đánh giá của Huyền Vận Thần hậu cực kỳ cao, Trần Mục thụ sủng nhược kinh, lại không dám kiêu ngạo chút nào.
"Ở niên đại Thiên Đạo sụp đổ, đại đạo bị chém đứt, ngươi cảm thấy mình còn có thể đi bao xa?" Huyền Vận Thần hậu nhìn Trần Mục, mắt sáng như đuốc.
Trần Mục cẩn thận suy nghĩ, sau đó nở nụ cười đẹp đẽ nói: "Bá mẫu, bất luận con đường phía trước có khó khăn như thế nào, ta cũng sẽ cố gắng tu luyện, bảo vệ tốt Phục Tiên."
"Ngươi là Nhân tộc có thiên phú tốt nhất mà ta từng gặp, nếu như có cơ hội thích hợp, có thể có thành tựu, trước khi chưa có được thực lực chân chính, ngươi không xứng với Phục Tiên, hiểu chưa?" Huyền Vận Thần hậu nhìn Trần Mục, đôi mắt ngưng lại, không giận tự uy.
Trần Mục không có phản bác; "Sư tỷ rất ưu tú, bây giờ ta hoàn toàn xác thật không xứng với nàng, ta sẽ cố gắng nâng cao thực lực, sớm muộn cũng sẽ làm cho bá mẫu hài lòng."
Ánh mắt Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Mẫu hậu, ta từng thề phải chăm sóc tốt cho tiểu sư đệ, cho dù tương lai hắn như thế nào, ta cũng sẽ gả cho hắn."
Huyền Vận Thần hậu lắc đầu than khẽ: "Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, phải để phụ hoàng con làm chủ, hiện tại việc tư đính hôn ước không thể công bố ra ngoài."
Khương Phục Tiên và Trần Mục đồng thời gật đầu.
Huyền Vận Thần hậu không có cường thế giống như Trần Mục nghĩ, bà ta càng quan tâm cảm nhận của Khương Phục Tiên hơn.
Khương Phục Tiên tiến lên đỡ lấy tay của mẫu thân, dịu dàng nói: "Mẫu hậu, ban đầu hôn ước của chúng ta là đến từ trời, là thiên mệnh."
Chương 493 Lần Đầu Lộ Ra Thần
Huyền Vận Thần hậu hơi nghi hoặc một chút, Khương Phục Tiên tỉ mỉ kể một lượt về chuyện hôn ước.
"Có lẽ là trong tối tăm tự có thiên ý, nhưng từ nhiều năm trước trời đã mất rồi, Thiên Đạo sụp đổ, hôn ước của các ngươi có phải thiên ý hay không còn rất khó nói."
Khương Phục Tiên tin chắc đây là thiên ý, nàng ta biết bí mật của Trần Mục, chỉ là không thể nói ra.
Hôn ước là do hệ thống an bài, tổ tiên của Trần gia từng đề cập tới, trên người Trần Mục có mảnh vỡ Thiên Đạo.
Đoán chừng hệ thống chính là hóa thân của Thiên Đạo, Trần Mục có thiên mệnh chống đỡ, người mang thiên đại khí vận, bởi vì Thiên Đạo sụp đổ, chỉ còn lại mảnh vỡ, cho nên chỉ có thể thông qua việc đánh dấu để thu hoạch được tạo hóa.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Mẫu hậu, chúng ta không nói việc này nữa, ngài đừng tức giận hại sức khỏe."
Huyền Vận Thần hậu cười lắc đầu: "Phục Tiên, mẫu thân không tức giận, chúng ta đưa con đến hoàn cảnh lạ lẫm, truy cứu nguyên nhân đều là lỗi của chúng ta."
Trần Mục nhìn mẫu nữ các nàng trò chuyện, không dám xen vào, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười nói: "Mẫu hậu, nếu như không có quyết định ban đầu của các ngài, có lẽ ta đã không gặp được tiểu sư đệ, ta còn muốn cảm tạ các ngài."
Huyền Vận Thần hậu chỉ có thể cười khổ, sau đó nghiêm túc nói: "Chuyện hôn ước, không thể công bố ra ngoài, còn có các ngươi sau này không được phép ở chung phòng nữa."
Phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Huyền Vận Thần hậu, giống như rơi vào hầm băng.
Khuôn mặt Khương Phục Tiên phiếm đỏ như ráng chiều, không nghĩ tới mẫu thân vậy mà lại biết việc này.
"Vâng, mẫu hậu." Khương Phục Tiên không có xoắn xuýt với chuyện này, Huyền Vận Thần hậu không chia rẽ bọn họ đã là kết quả tốt nhất rồi.
Trần Mục thầm thề dưới đáy lòng, sớm muộn cũng phải trở thành chúa tể mạnh nhất thế gian.
Khương Phục Tiên chợt nhớ tới một việc, trầm giọng nói: "Mẫu hậu, ta ở Lan Hải Tiên Cảnh nhân gian đụng phải tiên tử trở về từ chỗ sâu trong tinh không, nàng ta nói chỗ sâu trong tinh không cần sự trợ giúp của thần quốc."
Nghe vậy, đôi mắt Huyền Vận Thần hậu ngưng lại: "Dựa theo ước định, phụ hoàng con cần phải đến chỗ sâu trong tinh không chinh chiến, nhưng ông ấy không tới."
"Tại sao?"
Khương Phục Tiên có phần nghi hoặc.
Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Bởi vì phụ hoàng con muốn thống nhất Thần Vực, san bằng cấm địa."
Trần Mục và Khương Phục Tiên hơi kinh ngạc.
"Nếu như phụ hoàng con rời khỏi Đông Thần quốc, tình cảnh của chúng ta ở Thần Vực sẽ rất không ổn, nếu như thống nhất Thần Vực, ông ấy giao Thần Vực lại cho hai tỷ đệ các con, thì sẽ có thể yên tâm tới chỗ sâu trong tinh không chinh chiến."
Huyền Vận Thần hậu tràn đầy chờ mong với Khương Phục Tiên.
"Rất nhiều năm về trước ta và phụ hoàng con đã bàn bạc về tương lai của Đông Thần quốc, nếu như Thần Vực thống nhất, con chính là Nữ đế của Thần Vực, Vũ Thần sẽ phụ trợ con, Thần tộc sẽ được phục hưng dưới sự chỉ huy của các con." Huyền Vận Thần hậu gửi gắm kỳ vọng với Khương Phục Tiên.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, ta không thích thống trị, ta hướng về cuộc sống tự do."
Huyền Vận Thần hậu khẽ thở dài: "Phục Tiên, con là Thần tộc, đây là trách nhiệm của con."
Khương Phục Tiên bị ép gật đầu, nàng ta không có quá nhiều phản cảm đối với chuyện này, đến lúc đó có thể giống như Lăng Vân tông, để cho Khương Vũ Thần phụ trách quản lý.
Điều kiện tiên quyết là có thể thuận lợi thống nhất Thần Vực.
Thời điểm bọn họ nói chuyện, quanh thân Trần Mục tràn ngập ánh bạc, vật chất thần bí chung quanh thần thụ đang bị thân thể của hắn hấp thu, Huyền Vận Thần hậu phát hiện ra, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa vẻ kinh ngạc, có thể nhìn ra nhục thể của hắn cực kỳ mạnh.
Vật chất thần bí mà thần thụ thả ra, chỉ có cường giả Thần tộc mới có thể hấp thu luyện hóa, có thể tăng cường thể chất Thần tộc, vậy nên nơi này là cấm địa.
"Khụ khụ!"
Khương Phục Tiên nhẹ giọng ho khan.
Trần Mục kịp phản ứng lại, phát hiện vị hôn thê và nhạc mẫu đều nhìn mình chằm chằm, vội vàng ngừng việc hấp thu, không khỏi nhoẻn miệng cười ngốc.
Huyền Vận Thần hậu nhìn Trần Mục, lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Cũng không tệ lắm, rất có tiềm lực, hi vọng phụ hoàng của Phục Tiên sẽ không trực tiếp đánh chết ngươi."
Trần Mục nghe được nửa vế sau của câu vẻ mặt căng cứng ngay tại chỗ, đến bây giờ vẫn còn chưa gặp nhạc phụ, cũng không biết thái độ của nhạc phụ thế nào.
"Ông ấy dám!"
Đôi mắt Khương Phục Tiên khẽ lạnh.
Huyền Vận Thần hậu nhìn thấy Khương Phục Tiên cuống cuồng, vừa cười vừa nói: "Phục Tiên, mẫu thân chỉ nói đùa, Trần Mục còn không cuống, con cuống cái gì?"
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Mẫu hậu, ta không hy vọng tiểu sư đệ gặp nguy hiểm."
Huyền Vận Thần hậu nghiêm túc nói: "Phục Tiên, con yên tâm, mẫu hậu sẽ bảo đảm an toàn của hắn."
"Cảm ơn Mẫu Hậu."
Giữa hàng mày của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười.
Tâm trạng của Huyền Vận Thần hậu cũng vui vẻ, rốt cục cũng có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nữ nhi.
Trần Mục thở phào một hơi, có hứa hẹn của nhạc mẫu, hắn ở Thái Sơ hoàng thành không cần phải nơm nớp lo sợ, chỉ là hôn ước vẫn chưa được công nhận.
Kế tiếp Huyền Vận Thần hậu nói: "Ngày mai Vũ Thần và Chu Hành Vân tỷ võ, đúng lúc náo nhiệt, ta sẽ nhân cơ hội công khai thân phận của con."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Huyền Vận Thần hậu và Khương Phục Tiên dạo bước trong vườn, Trần Mục vốn muốn đi theo, lại bị cấm chế mạnh mẽ vây lại, chỉ có thể đứng im tại chỗ.
Trong lúc rảnh rỗi, Trần Mục tiếp tục hấp thu vật chất thần bí ở nơi này, nhục thân hiện ra ánh bạc, Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể cũng đang sinh trưởng nhanh chóng.
Huyền Vận Thần hậu cũng không có ý kiến, đối với bà ta mà nói những tài nguyên này không tính là gì.
Tốc độ tu luyện của Trần Mục rất nhanh, vật chất thần bí của thần thụ chung quanh giảm bớt bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhục thể của hắn đang không ngừng đột phá cực cảnh.
Huyền Vận Thần hậu và Khương Phục Tiên hàn huyên hồi lâu, buổi trưa bọn họ trở lại gần thần thụ, Trần Mục cũng lập tức thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Chương 494 Lần Đầu Lộ Ra Thần Uy (2)
Uy (2)
"Các ngươi rất thông minh, nên làm như thế nào, không cần ta nhắc nhở." Huyền Vận Thần hậu nhìn hai người.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ăn ý gật đầu.
Bọn họ rời khỏi Thần Thụ viên, Hà Mộng Như cùng Hạ Trúc Vân vẫn đang đứng chờ ở ngoài viên, Khương Phục Tiên nói khẽ: "Trúc Vân, dẫn bọn ta đi gặp Vũ Thần."
Hạ Trúc Vân khom người nói: "Vũ Thần Thần tử hẳn là ở Thần Vũ Điện, Công chúa điện hạ xin mời đi theo ta."
Sau khi Hà Mộng Như đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Huyền Vận Thần hậu đột nhiên xuất hiện, ánh mắt tràn đầy xoắn xuýt: "Mộng như, ngày mai Phục Tiên muốn lên Quang Minh đài, thông báo cho tất cả quý tộc tại hoàng thành đến nghênh đón."
"Tuân mệnh."
Hà Mộng Như lập tức đi xử lý.
Thần Vũ Điện, nơi huấn luyện thiên kiêu Thần tộc, bên trong có cấm chế mạnh mẽ, sức mạnh thân thể cũng có hạn chế, khảo nghiệm kỹ xảo và phản ứng chiến đấu.
Thị vệ trước điện chưa từng gặp Khương Phục Tiên, nhưng nhìn thấy mái tóc bạc kia liền có thể biết thân phận của nàng ta, lập tức khom người hành lễ, mọi người nhao nhao nhường đường.
Khương Vũ Thần đang cọ sát với thị vệ ở trong điện, chung quanh còn có mấy vị thiên kiêu Khương gia, đám người Cơ Thanh Vân và Khương Hiên cũng đang tham gia náo nhiệt ở chỗ này.
"Phục Tiên muội muội."
"Công chúa điện hạ!"
Mọi người nhiệt tình chào hỏi Khương Phục Tiên.
Trên người Khương Vũ Thần khoác nhuyễn giáp trắng bạc, tay hắn ta cầm Sương Bạch Thần Thương, uy phong ngút trời, hắn ta đi tới trước mặt Khương Phục Tiên, thái độ đoan chính nói: "Tỷ tỷ."
Khương Phục Tiên mỉm cười, nói khẽ: "Vũ Thần, chúng ta nói chuyện riêng."
Khương Vũ Thần và Khương Phục Tiên rời khỏi Thần Vũ Điện, Trần Mục không có qua đó tham gia náo nhiệt.
Cách đó không xa có thiên kiêu Khương gia đang dùng nắm đấm nện vào chuông lớn màu đen, chiếc hắc chuông kia chỉ cao một trượng, lại nằm ở nơi đó không nhúc nhích tí nào, Trần Mục tò mò nhìn xem, Hạ Trúc Vân cười giới thiệu nói: "Trần công tử, cái hắc chuông kia là thần khí, thiên kiêu có thể làm hắc chuông kêu có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Thiên kiêu Khương gia lắc đầu, sau đó đi ra, trong lúc rảnh rỗi, Trần Mục đi tới chỗ hắc chuông, thiên kiêu chung quanh nhìn chằm chằm Trần Mục, trong mắt mang theo vẻ chế giễu.
Trần Mục giơ tay lên, nhẹ nhàng đánh một quyền vào phía trên hắc chuông, nhìn thấy một quyền yếu ớt của hắn, thiên kiêu và thị vệ chung quanh đều cười to ha ha.
Sau đó.
Tiếng chuông vang lên.
Hắc chuông phát ra tiếng kêu vang dội.
Đinh tai nhức óc, xung quanh Thần Vũ Điện đều có thể nghe được rõ ràng, Khương Vũ Thần còn chưa đi xa quay đầu nhìn lại, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc, bình thường chỉ có hắn ta có thể làm hắc chuông kêu, chẳng lẽ là Cơ Thanh Vân cũng có thể làm được?
"Sao thế?"
Khương Phục Tiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đệ đệ.
Khương Vũ Thần khẽ lắc đầu: "Không có gì."
Trước kia hắn ta thường xuyên so tài với Cơ Thanh Vân, đều là áp đảo, cho nên cũng không có cảm thấy áp lực.
Bên trong Thần Vũ Điện, thiên kiêu và thị vệ Thần tộc đều trợn mắt há mồm, ngay cả Hạ Trúc Vân cũng kinh hãi, Trần Mục cũng hơi kinh ngạc, hắn cũng chẳng dùng sức gì, tùy ý thử một chút thế mà cũng có thể gõ vang hắc chuông.
"Sức mạnh thân thể mạnh quá!"
Ngay cả trong mắt Cơ Thanh Vân cũng mang vẻ khiếp sợ, nơi này chỉ có thể sử dụng sức mạnh thân thể, có thể làm hắc chuông kêu, vậy thì sức mạnh nhục thể của hắn đương nhiên rất mạnh, hơn nữa còn tùy ý như vậy, rốt cuộc sức mạnh thân thể phải mạnh tới cỡ nào.
Có thiên kiêu thần tộc phân tích nói: "Nhục thân xác thật là rất mạnh, nhưng mà hắn không có thần lực, cũng không có thần khu, so sánh với Thần tộc chúng ta vẫn là kém xa lắm."
Lúc Trần Mục rời khỏi hắc chuông, Cơ Thanh Vân tới gần, hắn ta trầm giọng nói: "Trần sư đệ, không nhìn ra, sức mạnh thân thể của ngươi rất mạnh nha."
"Cũng tạm."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười.
Cơ Thanh Vân cảm thấy vô cùng hứng thú: "Đây không phải là cũng tạm thôi đâu, chúng ta thử đánh hai chiêu đi."
Trần Mục lắc đầu, hắn không muốn so tài.
Cơ Thanh Vân lại chủ động xuất kích: "Xem chưởng."
Trần Mục chỉ có thể giơ tay lên, lúc hai bàn tay va nhau, vang lên tiếng nổ giống như sấm sét, kình phong gào thét, Cơ Thanh Vân bị bắn ra xa hơn mấy trượng mới dừng.
Vẻ cao ngạo của Thần tộc chung quanh biến mất gần như không còn.
Mặc dù Cơ Thanh Vân không phải Thần tử? nhưng cũng là người nổi bật trong đám thiên kiêu Nam Thần quốc, sức mạnh nhục thể của hắn ta vậy mà lại không bằng thổ dân nhân gian, đám người đưa mắt nhìn nhau.
Khương Hiên trầm giọng nói: "Không phải chỉ là sư đệ của Phục Tiên điện hạ thôi sao, lại có nhục thân mạnh như vậy!"
Có thị vệ nói bổ sung: "Tối hôm qua ta nhìn thấy Trần Mục ở Quang Minh đài, hắn đã kiểm tra ở trước thần thạch, trong cơ thể nắm giữ huyết mạch Thần tộc không tồi."
"Cái gì?"
"Hắn cũng là Thần tộc?"
Mọi người nghị luận ầm ĩ, Khương Hiên trầm giọng nói: "Hắn hẳn không phải là hậu duệ Thần tộc, mà là tu tiên giả sau này thông qua luyện hóa có được huyết mạch Thần tộc."
Cơ Thanh Vân lau mắt mà nhìn với Trần Mục, trầm giọng nói: "Khó trách có thể đi theo bên cạnh Phục Tiên muội muội, sức mạnh nhục thân rất mạnh, đi, chúng ta ra ngoài so tài."
Vừa rồi bị Trần Mục một chưởng đánh lui, Cơ Thanh Vân rõ ràng không phục, nếu như không có cấm chế của Thần Vũ Điện, hắn ta tin tưởng bản thân có thể dễ dàng áp đảo Trần Mục.
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười nói: "Cơ huynh, sư tỷ không cho phép ta đấu riêng, nếu như ngươi muốn so tài với ta, có thể hỏi sư tỷ của ta trước đã."
Nghe vậy, Cơ Thanh Vân không nói gì nữa, hắn ta cũng không dám nói chuyện này trước mặt Khương Phục Tiên, vừa mất mặt, lại dễ bị hiểu lầm thành hắn ta muốn ức hiếp Trần Mục.
Trên mặt Hạ Trúc Vân mang vẻ mừng rỡ, nàng ta không ngờ tu tiên giả cũng có thể mạnh như vậy, nhất thời lòng tin tăng lên gấp bội, càng thêm sùng bái với Trần Mục.
Ven hồ.
Trong tay Khương Phục Tiên kết ấn, Quang Minh Thần Văn ngưng tụ, sau đó nhấc tay đạo thần văn kia bèn rơi vào trong thức hải của Khương Vũ Thần, trong đó chứa đựng Quang Minh Thần Thuật hoàn chỉnh.
Đột nhiên hiện lên lượng lớn truyền thừa.
Khương Vũ Thần cảm kích nói: "Đa tạ tỷ tỷ."
Chương 495 Lần Đầu Lộ Ra Thần Uy (3)
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Tu luyện thần thuật cho tốt, đi chuẩn bị cho tỷ võ ngày mai trước đi."
"Ta sẽ không để cho các ngươi thất vọng." Ánh mắt Khương Vũ Thần kiên định, ẩn chứa niềm tin tất thắng.
Thời điểm bọn họ trở lại Thần Vũ Điện, trong điện rất náo nhiệt, Khương Hiên mỉm cười nói: "Vũ Thần Thần tử? vừa rồi Cơ Thanh Vân so chưởng với Trần Mục thua rồi!"
Trong mắt Khương Vũ Thần mang theo kinh ngạc, nhưng nghĩ tới việc hắn và Khương Phục Tiên tư đính hôn ước, liền biết hắn không đơn giản, nhưng mà hắn muốn nhận được sự công nhận của Khương gia cũng không dễ dàng.
Khương Phục Tiên không thấy kinh ngạc, nhục thân của Trần Mục mạnh cỡ nào, nàng ta rõ ràng nhất.
Khương Vũ Thần nhoẻn khóe miệng; "Trần huynh, chúng ta tới so tài chút, thế nào?"
Trần Mục hơi kinh ngạc, Khương Vũ Thần là Thần tử? thế mà lại xưng hô với hắn là Trần huynh, cho thể diện như vậy, hắn cũng không tiện từ chối: "Được."
Thiên kiêu chung quanh đều vây qua đây.
Trần Mục và Khương Vũ Thần cách nhau sáu bảy bước.
Bọn họ đồng thời ra tay xuất chưởng, không gian giữa ngón tay Khương Vũ Thần vặn vẹo, mang theo phong lôi, đó là sức mạnh vô cùng kinh khủng, thiên kiêu ở đây không có ai dám chống đỡ trực tiếp.
Trần Mục đưa tay nghênh kích, cũng vang lên tiếng nổ, lúc hai chưởng va nhau, trong điện xuất hiện phong bạo, hắc chuông ở xa cũng rung lên theo.
Khương Vũ Thần lui hai bước, Trần Mục rất cho thể diện mà lui ba bước, nhưng mà thiên kiêu và thị vệ chung quanh đều giương mắt đứng nhìn, phàm nhân vẫn luôn bị bọn họ khinh thường, vậy mà lại có thể chính diện so đấu sức mạnh nhục thân với Thần tử của bọn họ.
Lần va chạm này, lực lượng tương đương, Khương Vũ Thần không dùng toàn lực, Trần Mục cũng không có dốc sức.
Khương Phục Tiên quay người, Trần Mục theo vị hôn thê rời đi, lúc bọn họ ra khỏi Thần Vũ Điện, Khương Vũ Thần lớn tiếng nói: "Muốn có được sự công nhận của ta, ngươi phải thắng ta trước đã."
Trần Mục cảm thấy không hiểu gì cả, dùng niệm lực truyền âm nói: "Sư tỷ, em vợ có ý gì thế?"
Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện ý cười, dùng niệm lực đáp lại nói: "Hôm qua lúc ta và mẫu thân ngả bài, Vũ Thần cũng ở đó, chàng nói xem có ý gì?"
"Vậy thì phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn."
"Phu quân, chàng xác định sẽ không bị đánh chết?"
Trần Mục suy nghĩ cẩn thận, ở Thần Vũ Điện có tồn tại cấm chế, nếu như không có cấm chế, dùng thần lực mạnh mẽ của Khương Vũ Thần, phần thắng của hắn cũng không lớn.
"Nếu như ta có thể thành tiên, nhất định có thể trấn áp những Thần tử Thần tộc này." Đáy lòng Trần Mục lẩm bẩm, nhưng mà muốn thành tiên cũng không dễ dàng, nhất là ở cái niên đại không thể thành tiên này.
Cho dù có khó khăn cỡ nào, hắn cũng muốn thử xem.
Trần Mục và vị hôn thê trở lại Phục Tiên các nghỉ ngơi, bọn họ ngồi ở trong đình uống trà trò chuyện.
Bọn họ dùng niệm lực để giao lưu.
"Phu quân, mẫu thân của ta hứa hẹn sẽ bảo vệ chàng chu toàn, sau này không cần nơm nớp lo sợ ở hoàng thành." Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được hai ngày này thần kinh của Trần Mục căng cứng.
Trần Mục cười gật đầu: "Sư tỷ, nếu như nhạc phụ không đồng ý hôn ước của chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại: "Đến lúc đó rồi nói sau, cho dù bọn họ đều không đồng ý, chàng vẫn là vị hôn phu của ta, ta chính là vị hôn thê của chàng."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đồng thời chớp mắt, vô cùng ăn ý, Hạ Trúc Vân đứng bên ngoài đình, cúi đầu, không có phát hiện được hai người mắt đi mày lại ở trong đình.
Ngày mai Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân phải tỷ võ so tài tại Quang Minh đài, toàn thành nghị luận tin tức này, sau đó tin tức Khương Phục Tiên sắp xuất hiện càng là chấn động toàn thành.
Trước khi tỷ võ, sẽ tiến hành lễ mừng Khương Phục Tiên trở về trước, Huyền Vận Thần hậu sẽ công khai thân phận của nàng ta với bên ngoài tại đó, sau đó kiểm tra cấp bậc Thần Mạch ở trước thần thạch.
Chuyện này thu hút rất nhiều sự quan tâm.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi hồi lâu trong đình, bọn họ đang thảo luận các loại tình huống có khả năng xảy ra.
Trần Mục tất nhiên không hy vọng vị hôn thê bởi vì hắn mà trở mặt với phụ mẫu, càng hy vọng mọi người ngồi xuống thương lượng, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.
Chỉ cần vị hôn thê có thể lấy được lợi ích, Trần Mục tình nguyện chủ động từ bỏ hôn ước, nhưng thái độ của Khương Phục Tiên cứng rắn, không cho phép hắn nhắc tới việc giải trừ hôn ước, thà giải trừ quan hệ với Khương gia, cũng sẽ không giải trừ hôn ước.
Hà Mộng Như dẫn theo thị nữ đi vào Phục Tiên các.
"Điện hạ, nghi thức trở về ngày mai, Huyền Vận Thần hậu hi vọng ngài có thể xuất hiện thật lộng lẫy." Giọng nói của Hà Mộng Như lanh lảnh, nàng ta khom mình hành lễ, thái độ cung kính.
"Ừm, để xuống đi."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh nói.
Thị nữ đặt váy lễ lộng lẫy tinh xảo xuống, còn có lượng lớn đồ trang sức vàng ngọc, châu báu trân quý, những vật này giá trị liên thành, có vài thứ thậm chí còn là bảo vật vô giá.
"Các ngươi quay về đi."
Khương Phục Tiên tùy ý khoát tay áo.
Trên mặt Hà Mộng Như nở nụ cười ngọt ngào nói: "Điện hạ, Huyền Vận Thần hậu để ta hầu hạ bên người ngài, ngài ở nơi nào, ta liền phải ở nơi đó cùng ngài."
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên ngưng lại, không thể nghi ngờ đây chính là không cho nàng ta có cơ hội đơn độc ở chung với Trần Mục.
Trần Mục dùng niệm lực truyền âm nói: "Sư tỷ, nhịn trước đã, chờ trở về Trần gia, ta lại hầu hạ nàng."
Khương Phục Tiên nhướn mày, khuôn mặt hiện lên ý cười: "Chàng nói đấy, đến lúc đó ta muốn chàng làm ấm chân cho ta mỗi ngày."
"Không chỉ có ấm chân, ta còn làm ấm chăn cho nàng." Trần Mục dùng niệm lực trò chuyện với Khương Phục Tiên.
Hà Mộng Như thấy ý cười trên mặt Khương Phục Tiên, còn tưởng rằng nàng ta đã đồng ý, liền mệnh lệnh cho thị nữ để y phục và đồ trang sức các loại vật phẩm vào gian phòng của Công chúa điện hạ.
Bên ngoài Thái Sơ hoàng thành, chiến hạm đến từ Thiên Vực xuất hiện, Lôi Hoan Âm là Thần nữ của Thiên Vực thần quốc, nữ nhi của Thanh Nguyệt Thần hoàng, địa vị tôn quý, Đông Thần quốc lập tức điều động quý tộc Khương gia đến nghênh đón.