Ngay cả hai đồ nhi kia của nàng ta cũng chưa từng được dùng Phượng Huyết trì, vậy mới thấy được nàng ta tốt với Trần Mục như thế nào.
Trần Mục ngượng ngùng nói: “Sư tỷ, tỷ là muốn đệ ngâm tắm ở chỗ này?”
“Cởi quần áo ra, không được làm bẩn Phượng Huyết trì của sư tỷ.” Dáng vẻ Tần Nghê Thường uy nghiêm nói.
Trần Mục cảm nhận được Hô Hấp pháp đang giao động, hắn rất muốn bước vào Phượng Huyết trì, ngượng ngùng nói: “Sư tỷ, tỷ có thể đừng nhìn chằm chằm thế được không, đệ sợ.”
“...”
Tần Nghê Thường quay đầu đi.
Nàng ta không khỏi lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười, thế mà tiểu sư đệ lại còn xấu hổ.
Thùng!
Trần Mục nhảy vào Phượng Huyết trì.
Nước trong hồ rất ấm, khi Trần Mục vận hành Niết Bàn Hô Hấp pháp, từng mảng da đều đang hấp thụ năng lượng trong Phượng Huyết trì.
Trong hồ nước có tia huyết khí còn nhỏ hơn tóc được Trần Mục hấp thụ, sau đó huyết dịch trong người sôi trào, toàn thân nóng rực, cả người đều đỏ bừng lên.
Tần Nghê Thường nhận ra sự thay đổi của Trần Mục, đôi mắt phượng ngưng trọng, bản thân Huyết Phượng trì vốn không hề cuồng bạo, trừ khi Trần Mục đang hấp thụ máu phượng hoàng còn sót lại.
Muốn luyện hóa máu phượng hoàng, thân thể phải chịu đựng cơn đau to lớn, Tần Nghê Thường cũng không ngăn cản, ngược lại muốn biết liệu Trần Mục có thể kiên trì được hay không.
Trần Mục cố chịu đựng cơn đau, hắn có thể cảm nhận được máu phượng hoàng đang tôi luyện cơ thể, so với hàn khí luyện thể của Triệu Phi Yến thì còn bá đạo hơn.
Niết Bàn Hô Hấp pháp đang giúp hắn hấp thu máu phượng hoàng.
Hơn nữa trong máu phượng hoàng được hấp thu, còn có hung niệm đến từ viễn cổ, dư ảnh của hỏa phượng ngưng tụ trong thức hải, nó đang công kích nguyên thần của Trần Mục.
Trần Mục đang ngưng kết ra lưỡi kiếm trong thức hải, hắn rất dễ dàng cắt đứt tàn niệm của hỏa phượng kia, niệm lực thuần túy tràn vào thức hải.
Trong cuộc luận bàn với sư huynh, Niệm Thuật của Trần Mục cũng được nâng cao đáng kể, hắn có thể ngưng kết được lưỡi kiếm còn mạnh hơn cả Triệu Tư Tư.
Trong ánh mắt Tần Nghê Thường đầy vẻ chấn kinh, Trần Mục không những chống đỡ được sự phản phệ của máu phượng hoàng mà còn điên cuồng hấp thụ máu phượng hoàng trong nước hồ, Phượng Huyết trì trở nên trong suốt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Quanh người Trần Mục được bao phủ bởi một màn sương máu mờ nhạt, giống như con Tiên Thú con, toát ra uy lực hung tợn.
“Thể chất quả nhiên bá đạo.”
Tần Nghê Thường nhỏ giọng thì thào, nàng ta phải đến cảnh giới Kiếm Hoàng thì mới có thể luyện hóa được số máu phượng hoàng này, thế nhưng Trần Mục hiện giờ lại có thể thôn tính nó không kiêng nể gì.
Vừa đến đêm.
Phượng Huyết trì đã trở nên trong vắt có thể thấy đáy.
Cảnh giới của Trần Mục lại tăng lên lần nữa, Thất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ, Thất phẩm Niệm Hậu trung kỳ, linh lực và niệm lực cũng đồng thời tăng lên.
Hiệu quả của Phượng Huyết trì rất mạnh mẽ.
Trần Mục cảm giác như được thay da đổi thịt, cơ thể tràn đầy sức mạnh, hắn mặc quần áo vào, cười ngọt ngào nói: “Tần sư tỷ, sau này đệ còn có thể đến nữa không?”
Mắt phượng của Tần Nghê Thường lóe lên tia sáng hẹp, không khỏi hừ lạnh nói: “Ha ha, tiểu sư đệ, vừa nãy đệ rất không tình nguyện đấy.”
“Hì hì.”
Trần Mục nhếch miệng giả ngốc.
Tần Nghê Thường cũng không so đo, nàng ta nói sâu xa: “Đệ phải biết, tuy rằng sư tỷ nghiêm khắc với đệ, nhưng vẫn rất thích đệ.”
“Sư tỷ, đệ biết rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục nghiêm túc gật đầu.
Tần Nghê Thường thấy thế thì cười nhẹ: “Có lẽ Phượng Huyết trì phải ba ngày sau mới có thể khôi phục lại, đợi sau khi giải đấu tông môn kết thúc thì lại đến.”
“Đa tạ sư tỷ.”
Trần Mục cung kính hành lễ.
Tần Nghê Thường rời khỏi đạo đài, nàng ta bước đến bên cạnh Trần Mục, bàn tay mảnh khảnh vừa vặn có thể nắm vai hắn: “Tiểu sư đệ, giải đấu tông môn lần này vô cùng quan trọng, đệ nhất định phải thắng.”
Vị hôn thê muốn hắn thua, sư tỷ lại buộc hắn thắng, hiện tại Trần Mục có hơi đau đầu.
“Tần sư tỷ.”
“Thắng thua thật sự quan trọng như vậy sao?”
Trần Mục có không ít điểm cống hiến, hơn nữa danh dự hắn thắng cũng đủ nhiều, cho dù cuối cùng thất bại, cũng có thể nhận được sự tôn trọng của tất cả tiểu bối.
“Kết cấu của Lăng Vân tông đệ nên hiểu rõ ràng, địa vị trong viện trưởng lão rất quan trọng, nếu như đệ giành chiến thắng trong giải đấu tông môn, danh tiếng của đệ ở Lăng Vân tông cũng sẽ rất cao, có cơ hội được cân nhắc vào viện trưởng lão.”
Trần Mục biết viện trưởng lão, viện trưởng lão chỉ có chín vị trí cố định, trong đó toàn là các cường giả lão bối, hiện giờ hắn chỉ là Kiếm Hậu nhỏ bé, cho dù có vai vế lớn thì cũng không có tư cách tiếng vào viện trưởng lão.
“Sư tỷ, nếu như đệ thua trận, tỷ sẽ trừng phạt đệ sao?” Trần Mục chớp chớp mắt.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường cười như không cười nói: “Phải xem đệ thua như thế nào, nếu như đệ cố gắng hết sức, sư tỷ sẽ không phạt đệ, nếu như đệ cố ý để thua, chắc chắn sư tỷ sẽ trừng phạt thể xác đệ.”
Bốn từ trừng phạt thể xác kia, Tần Nghê Thường nói nhấn mạnh, đây rõ ràng là lời uy hiếp.
Sau lưng Trần Mục phát lạnh, muốn phần thưởng của vị hôn thê? Hay là muốn đòn hiểm của sư tỷ?
...
Ngạo Kiếm phong.
Trong rừng trúc, Khương Phục Tiên nằm trên ghế ngủ, làn gió đêm mang theo hơi lạnh, thấm vào lòng người.
“Sư tỷ, đệ biết ngay tỷ đang ở Ngạo Kiếm phong, Tần sư tỷ muốn giữ đệ qua đêm, đệ không đồng ý đâu.” Trần Mục nằm xuống cạnh Khương Phục Tiên.
“Tần sư tỷ rất tốt với đệ.”
“Nhưng đệ chỉ thích Khương sư tỷ.”
Trần Mục ôm đầu nhìn chăm chú vào vị hôn thê.
Khương Phục Tiên mỉm cười mở mắt ra, sau đó xoay người lại, hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau: “Lần thi đấu này, đã nghĩ xong chưa?”
“Chỉ cần sư tỷ có thể thực hiện lời hứa, cho dù có bị Tần sư tỷ đánh mắng, đệ cũng cam tâm tình nguyện.” Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục nghiêm túc nói.
Trong đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên chứa ánh sáng, dung mạo thần tiên tuyệt mỹ hiện lên nụ cười.
“Nếu như đệ thua trận đấu, sư tỷ không những thực hiện lời hứa, mà còn đền bù cho đệ.”
“Đền bù? Đền bù cái gì?”
“Đến lúc đó đệ sẽ biết.”
Trần Mục không hỏi đến cùng, hắn nằm ngay ngắn, hai tay gối ra sau đầu, thì thào nói: “Sư tỷ, thật sự hy vọng đêm nào tỷ cũng có thể đến Ngạo Kiếm phong nghỉ ngơi.”
Khương Phục Tiên khẽ chớp mắt.
Chương 122 Phượng Huyết trì (2)
Trần Mục nằm nghỉ ngơi trên ghế ngủ, có Khương Phục Tiên ở bên cạnh, rất nhanh hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Rừng trúc vắng lặng, gió đêm thanh mát.
Sáng sớm, tỉnh dậy, lúc Trần Mục ngồi dậy cả người khoan khoái, năng lượng trong cơ thể cũng tràn đầy hơn.
Giải đấu tông môn ngày thứ tư.
Vòng thi thứ bảy của các Kiếm Hậu.
Đối thủ của Trần Mục là Kiếm Hậu đỉnh phong Trương Hổ, tuổi hắn ta khá lớn, không còn trên Thanh Vân bảng, đã tu luyện nhiều năm, thực lực rất mạnh.
Trương Hổ chắp tay hành lễ: “Tiểu sư thúc, vãn bối tự biết không phải là đối thủ của ngài, làm phiền ngài đánh với vãn bối vài chiêu, để ta tìm ra chỗ thiếu sót.”
Hắn ta chủ động mở miệng khẩn cầu, Trần Mục cũng ngại từ chối, mỉm cười đáp ứng.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Trần Mục không nhanh chóng kết thúc trận đấu mà thật sự đang gọt giũa.
Kiếm quang giao nhau, Trần Mục đối diện với Kiếm Hậu đỉnh phong chân chính đã có thể thành thạo chiến đấu.
Trận gọt giũa này khiến Trương Hổ ngộ ra rất nhiều, Trần Mục chỉ ra chính xác những chỗ thiếu sót của hắn, thái độ của các tiểu bối xung quanh đối với Trần Mục càng thêm cung kính.
Lúc trận đấu của Trần Mục kết thúc.
Triệu Phi Yến đã đấu xong trận từ sớm.
Trận đấu ở ngọn núi số hai bên cạnh kết thúc sớm, người chiến thắng là đệ tử Lý Thu của Hình Phạt các.
Người chiến thắng giữa Lý Thu và Trần Mục sẽ thách đấu với đệ nhất Kiếm Hậu của Lăng Vân tông là Thẩm Trạch.
Tuy nhiên sau khi Lý Thu giành chiến thắng đã trực tiếp xin chấp sự cho từ bỏ trận đấu tiếp theo, trận đấu buổi chiều của Trần Mục không cần chuẩn bị nữa, có thể trực tiếp tham gia trận chung kết được tổ chức vào trưa mai.
Sau khi Triệu Phi Yến nghe xong lập tức báo tin cho Trần Mục biết, ghen tỵ nói: “Tần sư thúc tốt với ngươi thật, ta nghe nói Liễu Mi Nhi bị phạt ở Hắc Nhai Diện Bích nửa năm.”
“Thảm quá!”
Trần Mục cười lắc đầu, có trừng phạt như vậy, hẳn là lần sau Liễu Mi Nhi sẽ không lơ là nữa.
“Ngày mai ngươi có một trận ác chiến, vẫn nên quay về nghỉ ngơi trước đi, đợi khi ngươi thắng trận đấu, đến lúc đó nhớ mời ta uống rượu ăn thịt nướng.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Mục cười đồng ý.
Hắn cũng mong đợi cuộc đối đầu ngày mai.
Thắng hay không không hề quan trọng, chỉ cần có thể lấy được Hạo Nhiên Kiếm Ý là được, không biết Hạo Nhiên Kiếm Ý có tốc độ tăng như thế nào.
Trận đấu kết thúc.
Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong.
Trên núi không có bóng dáng của Khương Phục Tiên.
Đối với thắng bại trong trận chung kết, Trần Mục muốn biết quan điểm của sư phụ, cho nên lập tức tới Trích Tinh phong.
Trích Tinh phong giống như thế ngoại đào nguyên, xử lý xung quanh trông còn có sinh cơ hơn Ngạo Kiếm phong, cây cối tốt tươi, trong núi trăm hoa nở rộ.
Tô Mân nhàn nhã ngồi trước nhà trúc, ông ta ở dưới mái hiên hóng mát, trong tay bưng chén trà, trong mắt là gió thổi mây bay.
Trần Mục đi tới trước người Tô Mân, khom người hành lễ, nói: "Sư phụ."
"Ngồi đi."
Mặt mũi Tô Mân hiền lành.
Ông ta cũng rót cho Trần Mục một tách trà.
Trần Mục ngồi xuống, bưng trà thảo dược lên uống một ngụm nhỏ, là lá trà bình thường vị có chút đắng chát, sau khi uống xong trong miệng sinh ra một chút vị ngọt, đến cuối cùng vẫn là vị đắng.
"Con có tâm sự?"
Tô Mân nhìn ra Trần Mục có phiền não.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư phụ, nếu ngày mai thua trận liệu có khiến ngài mất mặt không?"
Tô Mân thất thần một lát, ông ta nhìn về phía Ngạo Kiếm phong rồi khẽ lắc đầu: "Vi sư hy vọng sau này con thắng không kiêu, bại không nản, cho dù gặp phải thất bại lớn hơn nữa thì cũng có thể tiếp tục dũng cảm."
Trần Mục nhìn sư phụ, trong mắt ông ta mang theo tiếc hận, cho dù đã qua nhiều năm vẫn không thể quên, sư huynh ra đi là đả kích rất lớn đối với ông ta.
"Tần sư tỷ của con bảo ngày mai ta đi xem thi đấu, đến lúc đó không cần phải áp lực." Tô Mân rót trà, cười nói.
Nhất thời áp lực của Trần Mục to như núi, thua trước mặt người khác cũng không sao cả, nhưng mà thua trước mặt sư phụ, vậy thì phải xin lỗi lão nhân gia rồi.
"Sư phụ, ngài vẫn nên nghỉ ngơi ở Trích Tinh phong, chúng ta thi đấu rất náo loạn, không đáng để ngài ra khỏi núi." Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc.
Tô Mân uống trà, thản nhiên nói: "Có vài người, không gặp nữa, cũng khó gặp lại, chắc hẳn Hồng sư huynh của con cũng rất mong chờ trận đọ sức này."
Trần Mục nghĩ đến Hồng sư huynh ở Huyền Thưởng các, ông ta cũng là sư huynh của Khương Phục Tiên: "Sư phụ, ngài nói Hồng sư huynh sắp đi?"
"Đúng vậy."
"Chúng ta là phàm nhân."
"Sinh lão bệnh tử là bình thường." Tô Mân buông chén trà xuống, vẻ tiếc hận trong ánh mắt càng nồng đậm.
Trần Mục biết, sư tôn là nhân vật sống lâu hơn cả Hồng sư huynh nhiều, nhưng mà hiện tại ông ta vẫn tóc bạc mặt hồng hào, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng mà khuôn mặt Hồng sư huynh thì đã khô héo, thời gian không còn nhiều.
"Sư phụ, ngài có thể kể cho con về quá khứ của Hồng sư huynh không?" Trần Mục rất muốn biết quá khứ của ông ta.
Tô Mân khẽ gật đầu: "Hồng Phong là đồ đệ của sư huynh ta, thiên phú kiếm tu dị bẩm, một lần ứng cử chức vị tông chủ, sau này sư huynh và Khương sư tỷ trước sau quật khởi, ông ta chủ động từ bỏ vị trí tông chủ, trở thành Hộ Đạo giả của Khương sư tỷ con."
"Có lần Lăng Vân tông xuất hiện nguy cơ, thiếu chút nữa Khương sư tỷ của con bị Tà tông mưu hại, Hồng Phong vì cứu Khương sư tỷ con, ông ta xách kiếm giết Tà tông ở Tây Hoang, một mình tiêu diệt toàn bộ Tà Tông."
Trần Mục kinh hô: "Hồng sư huynh thật là lợi hại, thiếu chút nữa Khương sư tỷ bị hại? Tà tông là cái gì?"
Tô Mân vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tà tông ở Tây Hoang bồi dưỡng ra rất nhiều tà tu, bọn họ dựa vào việc thôn phệ lực lượng kiếm tu khác để nhanh chóng tăng sức mạnh, thủ đoạn này cực kỳ ác độc."
"Lá gan thật là lớn!" Trần Mục nhíu mày, sau này đụng phải tà tu, đương nhiên phải đánh cho chết.
Tô Mân trầm giọng nói: "Năm đó, sự kiện kia liên lụy tới rất nhiều thế lực siêu cấp, tra ra ở phía sau có rất nhiều tông môn cũng tham dự, sư huynh tức giận trực tiếp xuất sơn, tàn sát thế lực Hoang Châu, thậm chí có tông chủ của thế lực siêu cấp cũng bị sư huynh giết chết."
Chương 123 Đêm Trước Trận
Có thể trở thành tông chủ của thế lực siêu cấp, đương nhiên phải là cường giả kiếm đạo đỉnh phong, có lẽ sư tôn của Khương Phục Tiên cũng là một nhân vật tồn tại như vậy.
Hành động như vậy có thể chấn nhiếp cường giả Hoang Châu, mà đồng thời cũng sẽ kết thêm rất nhiều kẻ địch.
"Sư huynh còn ở đây sao?" Trần Mục rất muốn biết người khỏe như vậy còn sống hay không.
Tô Mân thở dài nói: "Sau trận chiến kia, sư huynh của con trở về không bao lâu thì tọa hóa, Hồng sư huynh của con đi theo sư thúc con tàn sát thế lực Hoang Châu, bản thân bị trọng thương, sau khi trở về tông môn thì không ra tay nữa, ông ta thậm chí đã nhiều năm rồi không ra khỏi Huyền Thưởng các."
Trần Mục nghe rất nghiêm túc.
Khoảng thời gian đó chắc hẳn là gió tanh mưa máu.
"Cho tới bây giờ, Khương sư tỷ của con còn đang điều tra vụ mưu hại năm đó, rất nhiều lão quái vật đều lẩn trốn, kéo dài hơi tàn dưới cái bóng của nàng ta."
Trần Mục hỏi thăm quá khứ của Hồng sư huynh biết được một đoạn quá khứ về Lăng Vân tông, bây giờ hắn hơi hiểu rõ ý nghĩ của Khương Phục Tiên.
"Nếu Thẩm Trạch thắng trận đấu, chắc là Hồng sư huynh sẽ rất vui vẻ." Trần Mục nhìn về phía sư phụ.
Tô Mân khẽ gật đầu, khẽ cười nói: "Nếu Thẩm Trạch thắng được toàn bộ trạng thái của con, Hồng Phong khẳng định có thể mỉm cười rời đi, cho dù Thẩm Trạch thua trận, ta nghĩ ông ta cũng sẽ rất vui mừng."
Vốn dĩ Trần Mục muốn sư phụ giải đáp nghi hoặc, nhưng bây giờ hắn lại càng thêm rối rắm: "Sư phụ, con muốn đến Huyền Thưởng các gặp Hồng sư huynh một chút."
Tô Mân mỉm cười hòa ái gật đầu: "Thuận tiện giúp ta đem ấm trà này đưa cho ông ta."
Trần Mục không thể lý giải lắm, lúc này thích hợp đưa trà không? Còn là một ấm trà lạnh?
Hắn không hề hỏi, bưng ấm trà lên, ngự kiếm rời khỏi Trích Tinh phong.
Huyền Thưởng các, tầng sáu.
Hầu hết thời gian ở đây rất yên tĩnh.
Hồng Phong hôm nay so với trước kia có tinh thần hơn, ông ta ở phía sau quầy lau trường kiếm, lưỡi kiếm lộ ra hàn ý, thân kiếm có đường vân giống như vảy cá.
"Thanh kiếm này gọi là Ngư Uyên, sư phụ đem nó giao lại vào tay ta, ta lại chôn vùi ánh sáng của nó." Ngữ khí của Hồng Phong có chút áy náy.
Trần Mục đặt ấm trà lên quầy, khuôn mặt nhỏ nhắn kính nể nói: "Ta nghe sư phụ kể lại quá khứ của Hồng sư huynh, lúc trước một mình sư huynh tiêu diệt Tà tông, còn đi theo sư thúc tàn sát thế lực Hoang Châu, cực kỳ lợi hại, Ngư Uyên sẽ lần nữa tỏa ra hào quang."
Nếp nhăn trên mặt của Hồng Phong mang theo ý cười, không nghĩ tới những chuyện cũ kia còn có thể được nhắc lại, ông ta nhìn chăm chú vào ấm trà: "Vẫn là sư thúc hiểu ta."
Hồng Phong nhìn về phía Trần Mục, khàn khàn nói: "Tiểu sư đệ, ta hy vọng có ngày ngươi có thể sóng vai với Khương sư muội, chia sẻ gánh nặng trên người nàng ta."
"Ta sẽ làm."
Trần Mục nặng nề gật đầu.
Hồng Phong từng là Hộ Đạo giả của Khương Phục Tiên, bây giờ Khương Phục Tiên không cần ông ta lo lắng nữa, chỉ là cảm thấy một mình sư muội gánh vác Lăng Vân tông rất mệt mỏi.
"Hy vọng ngày mai tiểu sư đệ có thể và Thẩm Trạch có một trận đấu đặc sắc."
"Mọi người đều nói Thẩm Trạch rất lợi hại, có thể ta sẽ thua hắn ta." Trần Mục mỉm cười nói.
Hai mắt Hồng Phong nhìn chằm chằm vào Trần Mục, tay cầm Ngư Uyên, trầm giọng nói: "Tiểu sư đệ, ngươi có thể giả vờ không được, nhưng ngươi không thể thật sự không được."
Chiến ý cực kỳ mạnh đập vào mặt, Trần Mục đã lĩnh ngộ ý của Hồng Phong, hắn cười chắp tay nói: "Đa tạ Hồng sư huynh, ta biết nên làm như thế nào rồi."
Huyền Thưởng các yên tĩnh lần nữa.
Hồng Phong uống trà, lau Ngư Uyên.
Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong.
Hắn ngồi xếp bằng trên ngọn núi nhắm mắt lại rồi bồi dưỡng tinh thần.
Khương Phục Tiên không tới Ngạo Kiếm phong, Trần Mục ngược lại có thể an tâm chuẩn bị trận chung kết vào ngày mai.
Ngày hôm sau.
Lăng Vân tông cực kỳ náo nhiệt.
Trận đấu chung kết Kiếm Hậu diễn ra vào buổi trưa, sau khi trận đấu Kiếm Vương kết thúc, tất cả đệ tử và trưởng lão của tông môn đều đang chú ý trận quyết đấu này.
Những năm trước cũng không náo nhiệt như vậy, bởi vì trận chung kết năm nay có tiểu sư thúc của Lăng Vân tông.
Trên đỉnh núi thứ nhất xuất hiện hòn đảo lơ lửng có hình dạng đặc biệt, trên đảo có ghế ngồi cao thấp đan xen, chỗ cao nhất là vương tọa do băng tuyết đúc thành, tổng cộng có hơn ba mươi vị trí.
Trước trận đấu.
Tiểu bối dưới Kiếm Hậu chỉ có thể leo lên ngọn núi gần đó quan sát từ xa, tiểu bối Kiếm Hậu ngự kiếm vây quanh ngọn núi thứ nhất, tiểu bối Kiếm Vương lợi hại hơn thì đứng ở khu vực gần ngọn núi thứ nhất.
Trọng tài trận này đã thay thế, là Lục Thanh Sơn mặt mũi vuông vức, Trưởng lão Lăng Vân tông, cường giả Kiếm Hoàng, Thiên Cơ các phái ra Chu Chí tiếp tục ghi chép.
Dáng người Thẩm Trạch cường tráng, hắn ta còn trẻ, mười bảy tuổi, Hoang Châu Thanh Vân bảng thứ bảy, hắn ta còn đang chuẩn bị hai năm sau đến Đại hội Thanh Vân.
Gần ngọn núi, các trưởng lão cười tán gẫu: "Mấy năm gần đây lão phu luôn cảm giác Lăng Vân tông sắp trở lại đỉnh phong."
"Triệu Phi Yến mười bảy tuổi trở đã thành kiếm vương, bây giờ Thẩm Trạch mười bảy tuổi đã là Kiếm Hậu đỉnh phong, Triệu Tư Tư mười sáu tuổi là Cửu phẩm Kiếm Hậu, mà tiểu sư thúc lại là thiên phú dị bẩm, có tư thế của Kiếm Thánh."
"Đúng vậy, lại là thời đại thiên kiêu quật khởi, không biết ai có thể đi đến cuối cùng."
Khi thời gian đến gần trưa.
Triệu Phi Yến và Tiêu Vân đi tới khu vực gần lôi đài, Diệp Hoành cũng ở đây: "Triệu sư tỷ, cuối cùng ngươi cũng nhận khiêu chiến, có thể xuống chân nhẹ một chút được không."
"Đá chết ngươi!"
Khóe miệng Triệu Phi Yến nhếch lên.
"Tiêu sư huynh, ta đang giúp ngươi bảo vệ quán quân, ngươi cũng không thể để Triệu sư tỷ đá chết ta." Diệp Hoành trèo lên vai Tiêu Vân.
Tiêu Vân nhướng mày nói: "Ngươi vẫn nên trực tiếp nhận thua đi, ta muốn cùng Triệu sư tỷ đọ sức công bằng."
"Nếu ta nhận thua, không chừng phải đi bị nhốt ở Diện Bích với Liễu Mi Nhi, thật không có ý nghĩa." Diệp Hoành lắc đầu.
Trong khi nói chuyện.
Các cường giả trưởng lão viện nhao nhao xuất hiện.
Tần Nghê Thường xuất hiện ở trên đảo, sau đó các trưởng lão khác của trưởng lão viện đều nhao nhao xuất hiện, Khương Phục Tiên cũng đi tới trên Huyền Phù đảo, nàng ta ngồi trên vương tọa màu tuyết, giống như tiên tử cao cao tại thượng.
Tất cả đệ tử và trưởng lão đều hành lễ với nàng ta.
Chương 124 Đêm Trước Trận Chung Kết (2)
Hồng Phong cũng đi tới khu vực gần ngọn núi, tiểu bối xung quanh đều cung kính hành lễ, ngoại trừ Thái Thượng trưởng lão ra ông ta là tiền bối lớn tuổi nhất.
Đại đa số bọn họ đều chỉ biết Hồng trưởng lão, nhưng chưa từng nghe truyền thuyết về ông ta.
"Sư huynh."
"Bái kiến tông chủ."
Khương Phục Tiên đứng dậy tỏ vẻ tôn kính.
Trong mắt Hồng Phong mang theo ý cười, ông ta khom người về phía xa hành lễ, trưởng lão xung quanh đều nhao nhao đứng dậy, lão giả áo bào trắng đạp không mà đến.
Kiếm Thánh Tô Mân.
Cường giả sống sót từ thời đại trước.
Tất cả người trên dưới Lăng Vân tông đều khom người hành lễ, mọi người đồng thanh hô: "Cung nghênh Thái thượng trưởng lão."
Tô Mân già nhưng vẫn tráng kiện, ông ta ngồi ở bên trái Khương Phục Tiên, các trưởng lão còn lại nhao nhao ngồi xuống.
Huyền Phù đảo còn có rất nhiều vị trí trống không, nhưng chỉ có mười người, bởi vì hiện tại người Lăng Vân tông có tư cách ngồi ở nơi này chỉ có mười một người, mà một người lại không có ở chỗ này.
Nhớ năm đó khi Lăng Vân tông cường thịnh, Kiếm Hoàng đỉnh phong cũng không có tư cách ngồi ở trên này.
Thẩm Trạch bước lên lôi đài trên đỉnh núi, hắn ta giành được sự hoan hô của các tiểu bối xung quanh, hắn ta nhiều lần là quán quân, đệ nhất Kiếm Hậu tiểu bối.
Cho dù thắng hay thua.
Hắn ta vẫn là Tuyệt Thế Thiên Kiêu.
Thẩm Trạch nhướng đôi mày kiếm, hắn ta nhìn thấy sư tôn ngồi trên Huyền Phù đảo thì ánh mắt nóng bỏng, trận chiến này cho dù có như thế nào, đều phải lấy được.
Trần Mục ngự kiếm đến.
Tiếng reo hò của các tiểu bối càng thêm mãnh liệt.
Khương Phục Tiên có chút ngoài dự đoán, trong mắt Tô Mân mang theo nụ cười, Trần Mục ngự trên thanh kiếm Vô Song.
Bá Kiếm Vô Song đã nhiều năm đóng bụi, nhưng bây giờ bụi sạch tỏa sáng, chiếu khắp núi sông vạn cảnh.
Thanh kiếm kia đã từng cực kỳ huy hoàng, các cường giả tiền bối vẫn còn ấn tượng.
Bọn họ nhìn Trần Mục ngự kiếm mà đến, đứa trẻ đang lớn mặc bào phục trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vẫn còn là trẻ con, nhưng đôi mắt lại sống động hữu thần.
Cả người Trần Mục có khí chất thiên kiêu khó có thể xem thường, tiểu bối ở ngọn núi gần đó đều chủ động nhường đường cho hắn, trong mắt bọn họ mang theo cung kính.
Trên Huyền Phù đảo.
Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày lại, nàng ta có thể cảm nhận được chiến ý trên người Trần Mục, khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, nhưng ý cười trong mắt vẫn như trước.
Hốc mắt Tô Mân hơi ướt, ông ta nhìn thấy Trần Mục sử dụng thanh kiếm này rất là vui mừng.
"Thật tốt." Khuôn mặt già nua của Hồng Phong tràn đầy tươi cười, cứ như là nhìn thấy Khương sư muội năm đó, bọn họ quật khởi đều là vạn người chú ý.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Trần Mục, Hồng Phong bỗng nhiên nhìn trái nhìn phải, sau đó lắc đầu một cách mất mác, nhỏ giọng nói trong lòng: "Nhưng hôm nay, ai có thể làm Hộ Đạo giả của Trần Mục?"
Tô Mân là Hộ Đạo giả của Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên là tông chủ, trên người bọn họ gánh vác rất nhiều, rõ ràng không cách nào làm Hộ Đạo giả cho Trần Mục.
Con đường tương lai của Trần Mục sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trên đỉnh núi số một.
Trần Mục vững vàng đáp xuống lôi đài.
Ánh mắt Thẩm Trạch nóng bỏng, hắn ta chắp tay với Trần Mục, cung kính nói: "Bái kiến tiểu sư thúc."
Trần Mục mỉm cười lại.
【Kiểm tra thành công】
【Chúc mừng đạt được Hạo Nhiên Kiếm Ý】
Cả người Trần Mục tản ra Hạo Nhiên Kiếm Ý.
Cỗ Kiếm Ý này phát ra từ trong cơ thể hắn, toàn bộ linh kiếm trong Lăng Vân tông cũng chấn động theo.
Những tiểu bối ở đỉnh núi phía xa quan sát trận đấu đều nắm chặt bội kiếm, sợ kiếm của mình đột nhiên bay ra ngoài, tiểu bối Kiếm Hậu đều mạnh mẽ khống chế linh kiếm dưới chân, ngay cả tiểu bối Kiếm Vương cũng cảm giác bội kiếm của mình sắp lao ra ngoài.
"Hạo Nhiên Kiếm Ý!"
Vẻ mặt Kim Viễn Sơn khiếp sợ.
Tằng Trường Sinh và Tần Nghê Thường cũng mở to đôi mắt, ngay cả Tô Mân và Khương Phục Tiên cũng cảm thấy ngoài dự đoán, ở tuổi này đã lĩnh ngộ được hai đạo Kiếm Ý, có thể so sánh với Thiên Kiêu Kinh Diễm thế gian thời viễn cổ.
Trần Mục phát hiện Hạo Nhiên Kiếm Ý hấp thu kiếm khí trên người tiểu bối ở gần đó, vô số tiểu bối đều tập trung về phía hắn.
Triệu Phi Yến cảm thấy rất thú vị, nàng ta lấy thanh Khinh Ngữ ra, thanh trường kiếm màu tuyết kia bay về phía Trần Mục, sau đó Tiêu Vân và Diệp Hoành cũng lấy bội kiếm của mình ra, hai thanh linh kiếm theo sát phía sau.
Càng ngày càng nhiều tiểu bối lấy bội kiếm của mình ra, tiểu bối Kiếm Hậu cần ngự kiếm phi hành, thật sự không có cách nào đem linh kiếm cho mượn được, chỉ có thể lấy kiếm khí trong cơ thể ra cho mượn.
Những ngọn núi gần đó, vô số linh kiếm bay lên trời, toàn bộ những thanh kiếm này đều tập trung về phía Trần Mục, các tiểu bối đồng ý buông tay, bọn họ đồng ý đem sức mạnh cho Trần Mục mượn.
Thẩm Trạch nhìn tiểu sư thúc, lại nhìn linh kiếm đầy trời, cỗ Kiếm Ý cường đại kia khiến cho thân thể của hắn ta cứng ngắc, ở trước mặt lực lượng khủng bố như vậy, rõ ràng hắn ta không có phần thắng.
Ngay cả vẻ mặt của Lục Thanh Sơn cũng khiếp sợ, trận đấu còn chưa bắt đầu, Trần Mục đang làm cái gì vậy?
Chu Chí là người ghi chép thành tích Thanh Vân bảng của Thiên Cơ các, đã gặp qua vô số Thiên Kiêu, nhưng hắn ta chưa từng thấy qua loại tình huống này.
Vô số linh kiếm vờn quanh ngọn núi, sức mạnh trên người Trần Mục đột nhiên tăng lên, cỗ sức mạnh kia vượt xa Kiếm Hậu, vượt qua tất cả Kiếm Vương ở đây, khiến cho các cường giả Kiếm Hoàng cũng sợ hãi!
Kim Viễn Sơn không nhịn được thán phục nói: "Hộ Tông kiếm trận cũng không có uy lực như vậy!"
Tăng Trường Sinh khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy, bởi vì kiếm trận cần mọi người phối hợp, tiểu sư đệ sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý, chỉ cần mọi người truyện sức mạnh cho hắn là được."
"Tuy là nói như thế, nhưng thân thể tiểu sư đệ có thể chịu đựng được sức mạnh kinh khủng như vậy sao?"
"Thân thể tiểu sư đệ rất bá đạo, kinh mạch vượt xa người thường, ta tin tưởng hắn có thể."
Các cường giả tiền bối đều đang thảo luận.
Tô Mân không khỏi lắc đầu, lúc trước ông ta nói thiên phú của Trần Mục chỉ có thể xếp thứ ba, bây giờ xem ra là lúc ấy ông ta nhìn sai rồi.
Chương 125 Hạo Nhiên Kiếm Ý
Vô số linh kiếm hội tụ thành Kiếm Long mênh mông, tiếng Long Ngâm vang vọng khắp bầu trời, toàn bộ Lăng Vân tông đều đang rung chuyển, khu vực trăm dặm đều có thể nghe được tiếng Long Ngâm bá đạo.
Thậm chí ở một nơi rất xa, có cường giả nhìn về phía Lăng Vân tông, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ Lăng Vân tông lại xuất hiện Kiếm Thánh mới? Là Tần Nghê Thường? Hay là Kim Viễn Sơn?"
Vô số cường giả bị kinh động.
Bọn họ cảm thấy có một Kiếm Thánh mới xuất hiện.
Lăng Vân tông.
Lôi đài trên đỉnh núi số một.
Trần Mục dưới sự hỗ trợ của Hạo Nhiên Kiếm Ý và đệ tử Lăng Vân tông, sức mạnh đột nhiên tăng lên tới độ cao khủng bố, Kiếm Long trên bầu trời giống như cự thú viễn cổ, mang theo uy áp của cường giả Kiếm Thánh, trong mắt đệ tử Lăng Vân tông đều là kích động và hưng phấn.
Thẩm Trạch lại phải một mình đối mặt với nỗi sợ hãi.
Mồ hôi của hắn ta túa như mưa, hai gò má không ngừng có mồ hôi lăn xuống, tích tắc tích tắc.
Có cường giả tông môn gia nhập đội ngũ mượn kiếm.
Hồng Phong giơ tay lên, Ngư Uyên phá không mà ra, theo thanh kiếm kia gia nhập Kiếm Long, cỗ uy áp kia đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, Tần Nghê Thường và với các trưởng lão còn lại nhao nhao mượn kiếm, Kiếm Long phóng thích ra kim quang rực rỡ, còn chói mắt hơn so với mặt trời trên bầu trời.
Lúc này ống tay áo Trần Mục đột nhiên rách nát, hắn cần phải thừa nhận lực lượng kinh khủng này đang cắn trả, trên trán đầy mồ hôi, hắn nắm chặt Vô Song, lập tức phóng thích Lôi Đình Kiếm Ý giúp mình giảm bớt áp lực, trên Kiếm Long trải rộng lôi đình, giống như cự thú diệt thế, khiến cho cường giả Kiếm Thánh như Tằng Trường Sinh đều sợ hãi.
Cỗ lực lượng này quá mạnh, sắp mất khống chế rồi.
Trong thế lực siêu cấp ở Hoang Châu có cường giả ra khỏi cấm địa âm u, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Vân tông, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Lăng Vân tông có một cỗ ba động thật đáng sợ, lực lượng này có thể so với Khương Phục Tiên!"
Một Khương Phục Tiên đã có thể khiến cho bọn họ sợ hãi, hai Khương Phục Tiên thì chỉ có thể là tuyệt vọng, vô số cường giả tiền bối mặt như tro tàn.
Khương Phục Tiên và Tô Mân không lấy lực lượng của mình cho Trần Mục mượn, lực lượng của bọn họ không phải là thứ mà Trần Mục có thể khống chế.
Bây giờ Trần Mục phải thừa nhận là lực lượng đáng sợ đang cắn trả, cỗ lực lượng này quá mạnh, chỉ có thể tập trung lại, khó có thể khống chế, ngay cả chính hắn cũng tê dại cả da đầu.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ ngưng đọng, Tô Mân cũng cau mày, tình huống bắt đầu không khống chế được, tất cả mọi người đem lực lượng cho Trần Mục mượn, nếu như bây giờ hắn không có cách nào khống chế được cỗ lực lượng này thì sẽ rước phải phiền toái lớn.
Tô Mân đứng dậy.
Sẵn sàng trợ cứu.
Ngón tay của Khương Phục Tiên khẽ gõ lên băng tuyết trên vương tọa, nàng ta rất ít khi có hành động này.
Trần Mục biết tình cảnh của mình, nếu như không có cách nào phóng thích cỗ lực lượng này, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi, hắn đột nhiên rống giận, dưới sự uy hiếp cận kề cái chết bộc phát ra toàn bộ tiềm năng.
Bá Đạo Kiếm Ý xuất hiện!
Trần Mục nắm giữ đạo Kiếm Ý thứ ba!
Có Bá Đạo Kiếm Ý trợ giúp, thân thể Trần Mục nháy mắt cao lên một chút, sức mạnh của hắn tăng lên gấp bội, cả người tản ra khí tràng bá đạo.
Khương Phục Tiên mặt mày mỉm cười!
Nàng ta nhìn Trần Mục Vô Song trong tay, Kiếm Long trên bầu trời múa theo hắn.
Các tiểu bối đều nhìn hắn không chớp mắt.
Trần Mục vung kiếm về phía bầu trời, hắn biết uy lực của một kiếm này khủng bố như thế nào, quyết định không thể phóng ra về phía Lăng Vân tông, Kiếm Long bay lên trời, Long Ngâm cửu tiêu, vô số tiểu bối ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Kiếm Long xé rách tầng mây, nổ tung trên bầu trời, sức mạnh kia khiến cho không gian vặn vẹo, điều đáng kinh ngạc là tiếng nổ tung vang vọng khắp bốn biển Man Hoang.
Cho dù cách rất xa nhưng các tiểu bối bình thường cũng bị chấn động đến đứng không vững, cả dãy núi cũng chấn động theo, thậm chí mặt đất cũng có vô số vết nứt.
Vô số linh kiếm từ trên cao rơi xuống, cuối cùng bay về trong tay chủ nhân của mình.
Triệu Phi Yến cầm Khinh Ngữ, có thể cảm nhận được linh lực trong thân kiếm đã khô cạn.
Đầu tiên các tiểu bối ngây ngốc nhìn bầu trời xanh thẳm, sau đó bắt đầu điên cuồng.
Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười: "Sư phụ, người có thể ngăn cản một kiếm kia được hay không?"
"Đủ rồi!"
Tô Mân cười rất vui vẻ.
Hồng Phong nhìn thấy tia hy vọng của Lăng Vân tông.
Tất cả các tiểu bối của Lăng Vân tông đều cung kính nhìn Trần Mục, bây giờ hắn dựa vào Hạo Nhiên Kiếm Ý đã có sức mạnh ngang với Kiếm Thánh, chẳng qua sức mạnh này không thuộc về hắn.
Trần Mục thu hồi ba đạo Kiếm Ý trên người, áp lực trên lôi đài nháy mắt đã biến mất, cuối cùng Thẩm Trạch cũng có thể thở dốc, cả người hắn ta sớm đã ướt đẫm.
Hai chân Chu Chí đều đang run rẩy, cái này đã không thể dùng Thiên Kiêu để hình dung được, Lăng Vân tông xuất hiện quái vật, tương lai có thể còn mạnh hơn Khương Phục Tiên.
"Xin lỗi."
Trần Mục có chút xấu hổ, Hạo Nhiên Kiếm Ý đột nhiên xuất hiện, hắn cũng không muốn phô trương lớn như vậy, chỉ muốn có một trận đấu đặc sắc với Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch còn đang thở dốc, nhưng hô hấp dần dần chậm lại, cuối cùng vẻ mặt hắn ta trấn định, trong lòng nổi lên gợn sóng, trầm giọng nói: "Xin tiểu sư thúc chỉ bảo!"
Trong mắt Hồng Phong chứa ý cười gật đầu, đây mới là đồ đệ tốt của ông ta, cho dù không đánh lại, cũng phải xuất ra thái độ không chịu thua.
"Mời!" Trần Mục cũng nắm kiếm, cuộc đọ sức tiếp theo hắn sẽ không mượn Hạo Nhiên Kiếm Ý.
Lục Thanh Sơn nhìn về phía Khương Phục Tiên trên Huyền Phù đảo, nhìn thấy nàng ta khẽ gật đầu thì mới lớn tiếng tuyên bố: "Trận đấu bắt đầu!"
Lôi đài trên đỉnh ngọn núi số một.
Thẩm Trạch nắm chặt linh kiếm màu lam.
Trần Mục vừa mới vận dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý, mạnh mẽ khống chế cỗ năng lượng bàng bạc kia, không những thân thể hắn bị phản phệ mà linh lực trong cơ thể cũng tiêu hao rất nhiều.
Mặc dù vậy, ánh mắt hắn vẫn hữu thần, mong chờ có thể có một trận đấu tuyệt vời với Thẩm Trạch.
Bọn họ đồng thời bộc phát ra khí tràng cường đại, hai đạo thân ảnh vọt tới giữa lôi đài, kiếm quang bốn phía, sóng khí cường hoành bao trùm ra bên ngoài.