• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156 Chênh lệch (3)

Trần Mục vẫn đang quan sát các tiểu bối đứng xung quanh.

Hắn chú ý đến thiên kiêu có thực lực rất mạnh có thể so sánh được với Hoả Mị. Tuy rằng khí tức đã được che giấu rất kỹ, những vẫn bị Trần Mục dùng Nhãn Kim Đồng nhìn thấu.

Đó là một thanh niên mang áo xám, khuôn mặt không chút dao động, trên ống tay áo được thêu đoá hoa, hoa có năm cánh, mỗi cánh lại mang một màu khác nhau.

Đó là đệ tử của Ngũ Tiên giáo.

Trong hai mươi hạng đứng đầu trên Thanh Vân bảng, Trần Mục cũng không thấy có đệ tử Ngũ Tiên giáo, vậy mà trong bọn họ lại có một thiên kiêu kinh diễm đến như vậy.

Đệ tử Ngũ Tiên giáo kia khẽ cau mày, chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm nhận được sự đáng sợ của Trần Mục, đây tuyệt đối không phải là người mà hắn ta có thể trêu vào.

Trần Mục cảm nhận được một khí tức không thích hợp, trong lúc lơ đãng hắn nhìn thấy một thanh niên thấp gầy mang đồ đen. Trong cơ thể của thanh niên đó có huyết sắc Kiếm Thai.

Trần Mục còn chưa kịp quan sát rõ ràng, thanh niên kia hình như đã phát hiện ra, lập tức ngự kiếm rời đi.

"Năng lượng rất mạnh."

Trần Mục cảm thấy thanh niên đồ đen kia che giấu thực lực lợi hại hơn so với thiên kiêu Ngũ Tiên giáo, từ quần áo trên người hắn ta cũng khó mà đoán được hắn ta thuộc tông môn nào.

“Thanh Vân đại hội thật đúng là ngọa hổ tàng long.” Trần Mục không khỏi cảm khái, hắn có một trực giác, Thanh Vân đại hội lần này nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.

Một lần nữa Tôn Nguy lại thay đổi xếp hạng của Trần Mục trên Thanh Vân bảng, xếp hắn vào hạng năm Thanh Vân bảng. Mọi người đều cảm thấy hắn có thể tranh hạng nhất cùng với Kiếm Khinh Cuồng.

Rất nhiều cường giả tông môn chạy tới chào hỏi cùng với Trần Mục, hoàn cảnh vô cùng náo nhiệt. Đây lại là phân đoạn Trần Mục ghét nhất, nhưng cũng không có cách nào chối từ.

Thông qua trận đánh giá này, La Bằng và Lâm Dịch càng thêm kiên định, quyết tâm muốn ôm đùi của tiểu sư thúc.



Sau khi Trần Mục đánh bại Từ Nham.

Thiên kiêu Thánh Kiếm sơn ăn mệt nên đã rời đi.

Trần Mục thể hiện ra tiềm năng mạnh mẽ của bản thân mình, cường giả các tông đều đến chào hỏi với hắn, ngay cả Lý Thanh Lưu cũng không được hưởng thụ đãi ngộ như thế.

Chạng vạng cuối cùng Trần Mục cũng đã có thể thoát thân. Đối với hắn mà nói, loại chuyện xã giao này còn tốn sức hơn cả việc đánh nhau.

Bọn họ ngự kiếm quay trở lại sân Tây Bắc. Triệu Tư Tư mỉm cười rạng rỡ, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, nói: “Tiểu sư thúc, người thật lợi hại.”

Trần Mục dùng niệm lực trả lời lại: “Sau này ngươi cũng có thể lợi hại giống như ta vậy. Đừng nhìn thấy thực lực của Từ Nham kia mạnh, cảnh giới cao, nhưng thật chất căn cơ của hắn ta không ổn, loại tiểu bối như vậy nhiều nhất chỉ có ưu thế tại Kiếm Hậu cảnh, nhưng khi lên Kiếm Vương sẽ mờ nhạt trong biển người.”

Chỉ cần Trần Mục muốn, những tiểu tiết đó của tiểu bối đứng trước mặt hắn đều không cách che giấu được.

Trong số ba vị thiên kiêu của Thánh Kiếm sơn, chỉ có Doãn Hưu là thiên kiêu đứng đầu hàng thật giá thật, còn hai vị thiên kiêu còn lại đều thông qua phương pháp đặc thù để sức mạnh tăng lên. Hai người bọn họ nhiều nhất chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cũng không thể trở thành cường giả chân chính.

Nghe thấy tiểu sư thúc nói như vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tư Tư nở nụ cười rạng rỡ. Nàng ta cũng không có ý định nhanh chóng đuổi theo, chỉ khi luyện căn cơ cho thật vững, thì đường tương lai mới có thể dễ dàng hơn.

Trần Mục cũng là vì muốn tốt cho nàng ta, khi Triệu Phi Yến tu hành cũng nóng lòng cầu tiến, suýt chút nữa đã phạm sai lầm lớn.

Sau khi quay về Tứ Hợp viện, Lý Thành Lưu dùng lá chắn linh lực bao phủ cả sân, cho dù có là cường giả Kiếm Thánh thì cũng bắt buộc phải phá vỡ lá chắn mới có thể biết được tình huống bên trong.

Trần Mục và Lý Thanh Lưu ngồi bên trong đình hóng gió.

Các tiểu bối còn lại đều tu luyện bên ngoài đình hóng gió.

“Lý sư huynh, dạng kiếm tu như thế nào thì trong cơ thể mới có huyết sắc Kiếm Thai?”

“Huyết sắc Kiếm Thai?”

Đồng tử của Lý Thanh Lưu co rút mạnh, ông ta trả lời: “Có được huyết sắc Kiếm Thai đều là Tà Tu, bọn họ thông qua việc săn giết các người tu hành khác, sau đó cắn nuốt khí huyết để tu luyện. Cho nên Kiếm Thai mới xuất hiện huyết sắc.”

“Tà Tu!” Vẻ mặt của Trần Mục trở nên nghiêm túc. Trước đây Khương Phục Tiên đã từng bị Tà Tu ám sát, bây giờ trong Thanh Vân trấn cũng xuất hiện bóng dáng nghi là Tà Tu. Chỉ sợ rằng đại hội lần này không đơn giản như tưởng tượng.

“Tiểu sư đệ, tại sao lại hỏi chuyện này?”

“Hình như hôm nay ta phát hiện thấy có Tà Tu.”

Lý Thanh Lưu nghe thấy vậy, ông ta trợn mắt lên: “Trên người Tà Tu đều có mùi máu tươi rất nặng, vô cùng khó để che giấu, tiểu sư đệ chắc chắn là không nhìn lầm chứ?”

Lúc đó Lý Thanh Lưu cũng ở đỉnh núi gần đấy, ông ta cũng không hề phát hiện ra, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều cường giả tông môn, chẳng lẽ Tà Tu lại dám nhởn nhơ trước mặt bọn họ ư?

“Chỉ mới liếc mắt qua một cái, chưa kịp nhìn lại cẩn thận, chẳng qua ta thấy phản ứng của hắn ta đoán chừng là có vấn đề. Là một thanh niên thấp lùn mặc hắc y.”

Hiện tại Trần Mục vẫn chưa có cách nào để xác định.

Lý Thanh Lưu cũng không dám lơ là, ông ta trầm giọng nói: “Ngày mai ta sẽ đi báo với Thiên Cơ các, để cho bọn họ điều tra thử xem trong Thanh Vân trấn có thanh niên như lời ngươi miêu tả hay không.”

Trần Mục rời khỏi đình hóng gió.

Nhóm Lâm Dịch đang tu luyện ở trong sân.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên hòn non bộ bên trong hồ nước.

Lý Thanh Lưu ngồi trên ghế bên trong đình viện, ông ta không dám nhắm mắt, sợ sẽ xảy ra tình huống bất ngờ nào đó.

【Đánh dấu: Thanh Vân Tiên phủ】

【Phần thưởng: Tiên Nguyên Tẩy Tủy】

Nhiệm vụ đánh dấu lại được thay đổi một lần nữa, đã bao lâu nay tiểu bối đều không tìm thấy nơi của Thanh Vân tiên phủ. Sau khi Thanh Vân đại hội bắt đầu, bọn họ sẽ tốn thời gian để thi đấu, vậy mà còn phải tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ, nhiệm vụ đánh dấu lần này đoán chừng sẽ rất khó để hoàn thành.

Hôm sau Lý Thanh Lưu trực tiếp đi đến nơi làm việc của Thiên Cơ các tại Thanh Vân trấn.

Cường giả Thiên Cơ các nghe thấy vậy, lập tức phong tỏa toàn bộ Thanh Vân trấn để bắt đầu kiểm tra, nhưng mà cũng không tìm thấy thanh niên hắc y giống như trong lời Trần Mục diễn tả.
Chương 157 Tiệc rượu Thanh Vân (1)

Vì không muốn làm cho mọi người khủng hoảng, Thiên Cơ các cũng không công khai chuyện này ra ngoài.

Bọn họ cũng không tin là có Tà Tu, chỗ này là Thanh Vân đại hội, bọn chúng dám đến nơi này chẳng phải là tự tìm chết sao.

Lý Thanh Lưu cũng cảm thấy là Trần Mục đã nhìn nhầm.

Thanh Vân trấn, bên trong Thiên Cơ lâu, hai vị cường giả trung niên đang nói chuyện.

“Trước khi Vân lão đến đây phải chắc chắn Thanh Vân trấn không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chuyện này không thể thiếu cảnh giác, cần phải tăng cường tuần tra trong Thanh Vân trấn.”

“Có phải là Tà Tu hay không thì vẫn chưa biết được, nhưng nghe thấy Lý Thanh Lưu miêu tả người kia biến mất một cách thần bí, một người sống lớn đến như vậy, mà bỗng nhiên lại không thấy bóng dáng, điểm này chắc chắn có vấn đề. Chúng ta vẫn lên chú ý đến.”

Hai người bọn họ đều là cường giả Kiếm Hoàng, xung quanh còn có rất nhiều cường giả tông môn, nếu như thật sự là Tà Tu, dám lẩn trốn ở ngay dưới mí mắt bọn họ, kẻ đó phải lớn mật đến nhường nào.

Lý Thanh Lưu quay trở lại sân.

Ông ta nói thông tin cho Trần Mục.

“Hy vọng là ta nhìn nhầm.” Mặt ngoài Trần Mục khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng hắn cũng không thả lỏng cảnh giác.



Thiên Cơ các phái người đưa thiệp mời đến, mời Trần Mục tham gia tiệc rượu Thanh Vân diễn ra vào tối nay. Mỗi lần trước khi bắt đầu Thanh Vân đại hội, đều sẽ tổ chức tiệc rượu, nhằm tạo cơ hội cho các tiểu bối thiên kiêu giao lưu với nhau.

Vốn dĩ Trần Mục không có hứng thú với những loại tiệc như thế này, chẳng qua bởi vì chuyện của thanh niên hắc y, hắn mới quyết định đến tiệc rượu Thanh Vân nhìn thử một chút.

Không biết có thể lừa hắn ta lộ diện được hay không.

Loại tiệc rượu này chỉ có tiểu bối của các tông được mời mới có thể tham gia, Lý Thanh Lưu không thể đi theo, chỉ có thể nhắc Trần Mục ở bên ngoài phải chú ý an toàn.

Đêm hôm sau.

Một mình Trần Mục rời khỏi sân.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người hắn.

Hắn rảo bước nhàn nhã trên đường phố dài, nhưng cũng không phát hiện thấy bóng dáng của thanh niên mang hắc y.

Thiên Cơ các điều tra trong toàn trấn, đoán chừng đã rút dây động rừng khiến cho thanh niên hắc y bỏ chạy.

Thanh Vân tửu lâu.

Mọi người thấy Trần Mục đã đến, tất cả đều vô cùng kích động. Có thanh niên cường tráng da màu vàng kim tiến đến chào hỏi với hắn.

“Kim Khôi của Man tông, bái kiến tiểu sư thúc.”

“Không cần đa lễ.”

Trần Mục mỉm cười trả lời.

Kim Khôi là thiên kiêu Man tông, hoàn toàn không cần phải cung kính như vậy. Bọn họ tán thành thực lực của Trần Mục, cho nên mới tôn xưng hắn là tiểu sư thúc.

Trong cơ thể Kim Khôi không có Kiếm Thai, là cơ thể thuần túy của người tu hành. Da thịt còn rắn chắc hơn cả kim thạch, năng lực của cơ thể đã gần đến tiểu bối Kiếm Hậu.

“Tiểu sư thúc, ta còn nghĩ rằng người sẽ không đến, không thể tiếp đón một cách hoàn chỉnh.” Hỏa Mị cười duyên bước xuống lầu, trong ánh mắt nàng ta có ánh nước, vô cùng quyến rũ.

Giá trị nhan sắc của Hỏa Mị được xem là rất cao trong đám tiểu bối thiên kiêu, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu quan tâm đến nàng ta nhưng tất cả đều bị ngó lơ. Hiện tại nàng ta lại chủ động tiếp cận Trần Mục.

“Buồn chán nên đến đây ngồi một lát.”

Trần Mục tiện đường đến xem tiểu bối các tông.

Sau khi Trần Mục đi lên lầu, các tiểu bối đang trên lầu thấy hắn đều nhiệt tình đứng dậy hành lễ.

Lúc Trần Mục đến đã khuya, nhưng mà nơi này chỉ có hai mươi vị tiểu bối. Nếu như mỗi tông cử ra một người, thì hẳn là còn bốn vị tiểu bối nữa không đến.

Trong số đó, tiểu bối thiên kiêu của Ngũ Tiên giáo và tiểu bối thiên kiêu Thánh Kiếm sơn cũng không thấy ở đây, còn tiểu bối của hai tông môn còn lại thì Trần Mục không có ấn tượng.

Nhóm tiểu bối thiên kiêu ngồi trên mặt đất, trên bàn trước mặt đầy ắp sơn hào hải vị, còn có cả rượu ngon.

Hỏa Mị ngồi xếp bằng gần sát Trần Mục, nàng ta tự mình rót rượu cho Trần Mục: “Tiểu sư thúc, ta mời ngươi.”

Trần Mục từ chối một cách nhẹ nhàng: “Ta không uống rượu, ta uống một chút trà là được rồi, cảm ơn.”

“Tiểu sư thúc, ngươi không uống rượu sao?”

“Không uống.”

“Lấy giúp ta một bình trà.”

Trần Mục nhìn về phía thị nữ đứng phía sau.

Vài thị nữ gần đó vội vàng đem trà đến cho Trần Mục.

Hỏa Mị cầm lấy bình trà châm trà cho Trần Mục, nàng ta là tuyệt thế thiên kiêu đứng thứ hai trên Thanh Vân bảng, là tiểu bối ưu tú nhất trong vòng trăm năm của Phượng các, vậy mà giờ phút này lại chủ động châm trà cho Trần Mục.

Không thể nghi ngờ những tiểu bối xung quanh vô cùng hâm mộ hắn, bọn họ đều không có tự tin nói chuyện cùng với Trần Mục.

Hỏa Mị tự hạ thân phận làm chuyện như vậy, mọi người cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Trần Mục là tiểu sư thúc Lăng Vân tông, có tiềm năng vô hạn. Sau này bọn họ muốn trèo cao cũng không trèo đến được.

Trần Mục muốn thông qua tiệc rượu Thanh Vân, xem thử có thể tìm được bóng dáng của thanh niên hắc y hay không, nhưng mà cũng không thu hoạch được gì từ buổi tiệc.

Trong buổi tiệc có rất nhiều tiểu bối kính rượu với Trần Mục, Trần Mục cũng không từ chối lời mời của bọn họ, hắn lấy trà thay rượu, cũng cho bọn họ đủ mặt mũi.

Hảo cảm của nhóm tiểu bối thiên kiêu đối với Trần Mục tăng thêm gấp bội, có thể tiếp xúc cùng với hắn, là vinh hạnh của bọn họ.

Bọn họ là tiểu bối thiên kiêu xuất hiện trong vòng mười năm gần đây, nhưng khi bước vào cảnh giới Kiếm Vương, chính là trong vòng trăm năm tới các tiểu bối thiên kiêu cạnh tranh nhau, trong bọn họ sẽ có rất nhiều thiên kiêu bị tụt lại phía sau.

Hỏa Mị đến gần Trần Mục, cười duyên nói: “Tiểu sư thúc, ngươi cảm thấy ta như thế nào?”

“Ta thấy cơ thể ngươi không có tật gì xấu, chỉ là ấn đường biến thành màu đen, thời gian sắp đến khi ra ngoài ngươi nhớ chú ý một chút.” Trần Mục nhìn Hỏa Mị, trịnh trọng nói.

Vẻ mặt của Hỏa Mị vô cùng mờ mịt, hắn nói như vậy là có ý gì, là không có hứng thú với ta?

Sâu trong đôi mắt của Trần Mục có ánh kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn thấy trên ấn đường của Hỏa Mị có sương đen.

Hỏa Mị cũng không nhụt chí, cười quyến rũ, dùng linh lực truyền âm: “Tiểu sư thúc, ta có thể giới thiệu sư tôn của ta cho ngươi. Sư tôn của ta là Mộc Lưu Huỳnh, được mệnh danh là tuyệt thế tiên tử của Hoang Châu.”
Chương 158 Tiệc rượu Thanh Vân (2)

“...”

Trần Mục đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc.

Nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ ý của Hỏa Mị.

Rất nhiều tông môn có tình huống “liên hôn”, khác với chuyện cường giả tông môn kết thành đạo lữ, loại chuyện này thường xuyên xảy ra. Chẳng qua chuyện này cần hai bên tông môn cùng đồng ý, chứ một tiểu bối tầm thường tất nhiên rất khó kết giao cùng tiểu bối tông môn khác.

Hỏa Mị thấy bộ dáng “kích động” của Trần Mục, còn tưởng rằng hắn thích người thành thục, nàng ta cười duyên: “Tiếc rằng sư tôn không đến Thanh vân đại hội, nếu như tiểu sư thúc cảm thấy hứng thú, có thể đến Phượng các chơi.”

"Đa tạ ý tốt."

"Ta không có hứng thú."

Trần Mục vội vàng xua tay, nếu như cảm thấy hứng thú đoán chừng hắn sẽ bị Khương Phục Tiên đánh chết.

Hỏa Mị cũng không từ bỏ, chờ đến khi quay trở lại Phượng các, nàng ta muốn giới thiệu Trần Mục cho sư tôn, đây chính là Kiếm Thánh cổ tương lai, đáng giá để đầu tư.

Trần Mục nhân cơ hội dò hỏi: “Ta nghe bọn hắn nói, ngươi có được huyết mạch đặc thù?”

Hỏa Mị liên tục lắc đầu: “Ta nào có huyết mạch đặc thù, đều là bọn họ bịa đặt ra.”

Người khác không biết, nhưng Trần Mục thấy rất rõ. Hỏa Mị không muốn nói thật, hắn cũng không định vạch trần, cười hỏi: “Vậy ngươi biết huyết mạch đặc thù có tác dụng gì không?”

Hỏa Mị khẽ gật đầu: “Biết một chút, huyết mạch đặc thù có thể trợ giúp việc tu luyện. Sau khi kích hoạt huyết mạch, còn có thể đạt được nguồn năng lượng rất mạnh.”

“Huyết mạch đặc thù cũng không phải là hiếm thấy. Bởi vì có rất nhiều gia tộc có được huyết mạch đặc thù, như lá rụng mùa thu, sau đó được truyền thừa không ngừng, hậu duệ của huyết mạch đặc thù dần dần trở thành người thường. Giống như ngươi với ta đều có khả năng sở hữu huyết mạch đặc thù, chỉ là số lượng thưa thớt, cũng không có bất cứ tác dụng gì cả.”

“...”

Trần Mục liên tục gật đầu.

Hỏa Mị hiểu rất rõ về huyết mạch đặc thù.

“So với huyết mạch đặc thù thì thể chất đặc thù càng hiếm thấy hơn. Thân thể hoang dã của Kim Khôi, có thể hấp thu được các loại năng lượng thiên địa để rèn luyện cơ thể. Hắn ta có thể sử dụng cơ thể của mình ngăn lại được công kích của cường giả Kiếm Vương.”

Trần Mục nhìn về phía người to con ngồi cách đó không xa, đang ngồi ở đó ăn thịt giống như Kim Phật.

“Kiếm Khinh Cuồng là kiếm thể trời sinh, vừa mới chào đời đã trở thành Thánh tử Thánh Kiếm sơn. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này hắn ta sẽ là tông chủ Thánh Kiếm sơn.”

"Tiểu sư thúc, ngươi cần phải chú ý."

"Đa tạ đã nhắc nhở."

Hỏa Mị không muốn Trần Mục quá chủ quan, sau này còn phải dựa vào hắn để ngăn chặn Thánh Kiếm sơn, Phượng các mới có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Ầm ầm.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sét đánh.

Trần Mục cảm nhận được một hơi thở cường đại đang đến gần, hắn đứng dậy đi về phía lan can. Hỏa Mị đi theo ngay cạnh hắn, tất cả thiên kiêu các tông đều đi ra quan sát.

Ở xa xa có một luồng ánh sáng tím đang đến gần.

Tốc độ vô cùng nhanh, không khí bị đè nén nổ mạnh, khiến cho bọn họ nghe thấy được tiếng sấm.

Dư Tung đứng trong đình viện, ông ta nhìn về phương xa, trên mặt mang theo nụ cười: “Thánh tử đến.”

Trong mắt Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đều mang theo vẻ kích động, bọn họ biết Thánh tử rất mạnh, đó chính là sự sợ hãi vượt xa sự tồn tại của Kiếm Hậu đỉnh phong. Khi đứng trước mặt Thánh tử, đến cả dũng khí rút kiếm ra bọn họ cũng không có.

Ánh sáng tím kia dừng lại phía trên Thanh Vân trấn.

Nam tử dáng người cao lớn đứng phía trên thanh trường kiếm, Kiếm Khinh Cuồng mang áo tím, phong thần tuấn lãng, khuôn mặt như bạch ngọc, đôi mắt màu vàng kim, tư thái vô cùng cao ngạo.

Trên lưng hắn ta mang một thanh cổ kiếm màu đồng bản rộng. Thanh kiếm kia tỏa ra sự sắc bén, còn mạnh hơn những thanh linh kiếm cực phẩm.

Kiếm Khinh Cuồng nhìn xuống Thanh Vân trấn.

Ánh mắt của hắn ta dừng lại ở Thanh Vân tửu lâu, nơi mà các thiên kiêu đang tụ tập. Cuối cùng hắn ta chú ý đến Trần Mục.

Trần Mục cũng tương tự, nhìn chằm chằm vào Kiếm Khinh Cuồng, vừa lúc ở trong phạm vi Pháp Nhãn Kim Đồng của hắn.

Đôi mắt của Kiếm Khinh Cuồng rất đặc biệt, ánh mắt hiện lên ánh vàng kim, nhưng đồng tử lại dựng thẳng lên một cách kỳ dị, thoáng nhìn rất giống với mắt rồng.

Hỏa Mị nhiều lời, nói: “Ta nghe được một chút tin tức. Trước khi Kiếm Khinh Cuồng được sinh ra, Thánh Kiếm sơn muốn nhổ huyết mạch Chân Long cho hắn ta, nhưng cuối cùng lại thất bại, mới dẫn đến cặp long nhãn nhìn có vẻ quái dị kia.”

“Nếu như không có cặp mắt kia, ta cũng muốn gả cho hắn ta, tiếc rằng đôi mắt đó thật sự rất khó nhìn. Tiểu sư thúc, sau này chắc chắn ngươi đẹp hơn hắn ta rất nhiều.”

"Có lý."

Trần Mục mỉm cười gật đầu.

Trên trời cao, Kiếm Khinh Cuồng hơi hơi híp mắt, cặp long nhãn kia càng thêm phần quái dị. Nhóm tiểu bối thiên kiêu đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Chỉ riêng Trần Mục vẫn thản nhiên nhìn hắn ta.

Trần Mục nhìn thấy lượng năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể của Kiếm Khinh Cuồng, tại vị trí xương ngón tay áp út bên bàn tay phải của hắn ta có ẩn chứa kiếm ý cường đại, đó chính là kiếm cốt.

Có đạo kiếm ý giấu bên trong xương cốt.

Kiếm Khinh Cuồng thật sự rất mạnh, là thiên kiêu mạnh nhất mà hắn đã từng gặp được. Trần Mục không cảm thấy sợ hãi chút nào, hắn bình tĩnh xoay người, trở lại tửu lâu tiếp tục uống trà.

Hỏa Mị đi theo Trần Mục quay lại trong lâu.

Chân đứng hai thuyền rất dễ bị lật thuyền, nàng ta xem trọng Trần Mục hơn. Hơn nữa đôi mắt của hắn đẹp hơn Kiếm Khinh Cuồng, thỉnh thoảng còn lấp lánh.

Kiếm Khinh Cuồng đi vào đình viện Thánh Kiếm sơn đã thuê.

"Bái kiến Thánh tử!"

Dư Tung khom mình hành lễ.

Doãn Hưu và Ngô Vĩnh cũng vô cùng tất cung tất kính.

Địa vị của Kiếm Khinh Cuồng ở Thánh Kiếm sơn cao hơn rất nhiều so với địa vị của Trần Mục ở Lăng Vân tông, bởi vì hắn ta sẽ là tông chủ tương lai của Thánh Kiếm sơn.

“Tại sao Từ Nham lại như thế này?”

Ánh mắt của Kiếm Khinh Cuồng lạnh xuống.

Biểu cảm của Ngô Vĩnh trở nên phẫn nộ, nói: “Bẩm Thánh tử, khi Từ sư huynh luận bàn cùng với Trần Mục Lăng Vân tông, Trần Mục xuống tay vô cùng tàn nhẫn, cố ý nhắm vào Thánh Kiếm sơn của chúng ta.”

Doãn Hưu phụ họa theo: "Không chỉ có như thế, tên Trần Mục kia còn hạ nhục Dư trưởng lão ngay trên đường lớn.”
Chương 159 Tiệc rượu Thanh Vân (3)

Khuôn mặt già của Dư Tung tối xuống: “Thánh tử đã đi một quãng đường xa như vậy, trước mắt vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ta sẽ đi đến Thanh Vân tửu lâu gặp hắn trước.” Kiếm Khinh Cuồng xoay người rời đi. Doãn Hưu và Ngô Vĩnh vội vàng đi theo phía sau, bọn họ tin tưởng chỉ cần Thánh tử ra tay tất nhiên có thể đánh bại được Trần Mục.

Dư Tung cũng không khuyên can.

Ông ta vô cùng tin tưởng vào thực lực của Thánh tử.

Xung quanh Thanh Vân tửu lâu có rất nhiều thiên kiêu, bọn họ không có tư cách lên lầu, chỉ có thể ở xung quanh nhìn vào. Kiếm Khinh Cuồng đi lên lầu một cách dễ dàng, nhóm Doãn Hưu chỉ có thể ở dưới lầu chờ.

Sau khi Kiếm Khinh Cuồng đi lên trên lầu khiến cho tửu lâu vốn đang náo nhiệt trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Cả người hắn ta tỏa ra uy áp cường đại, bọn tiểu bối im lặng như ve sầu mùa đông.

"Bái kiến Thánh tử."

"Thánh tử, ngồi bên này."

Bọn tiểu bối thiên kiêu đứng dậy chào đón.

Ngay cả Kim Khôi cũng đứng dậy hoan nghênh, chỉ riêng mỗi Hỏa Mị và Trần Mục vẫn ngồi yên tại chỗ.

Kiếm Khinh Cuồng cũng không quan tâm đến bọn họ, sự nhiệt tình của mọi người bị hắn ta bỏ qua, thật sự là tự chuốc lấy nhục nhã. Hắn ta híp đôi long nhãn, khiến cho đám tiểu bối sợ hãi.

Trần Mục bình tĩnh uống trà.

Kiếm Khinh Cuồng đi đến gần Trần Mục, ánh mắt lạnh nhạt nói: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, ngươi biết cái giá phải trả khi dám khiêu khích Thánh Kiếm sơn chúng ta không?”

"Ấu trĩ."

Trần Mục cũng khinh thường nhìn hắn ta: “Khi tiểu bối Lăng Vân tông chúng ta đến Thanh Vân trấn bị chó già chặn đường, vừa vào trong sân nghỉ ngơi lại có chó kêu to. Nếu là ngươi thì ngươi có thể nhịn không?”

Đám tiểu bối vô cùng khiếp sợ, Trần Mục so sánh Dư Tung với chó già, so sánh Từ Nham với chó, còn dám nói ngay thẳng mặt của Thánh tử Thánh Kiếm sơn.

“Rốt cuộc là ai khiêu khích ai?”

Trần Mục liếc mắt nhìn Kiếm Khinh Cuồng, đôi mắt của hắn sắc bén, giống hệt như thanh kiếm bén nhọn.

Nhóm tiểu bối hai mặt nhìn nhau.

Bầu không khí trên lầu có chút không ổn.

Rất nhiều tiểu bối đều hy vọng bọn họ có thể lao vào đánh nhau.

Kiếm Khinh Cuồng chế giễu, nói: “Ha ha, dám đả thương tiểu bối Thánh Kiếm sơn, thì phải trả giá rất lớn.”

Hỏa Mị thức thời rời khỏi vị trí.

Bỗng nhiên có hai cỗ khí tràng cường đại va chạm vào nhau.

Cả tòa tửu lâu đều run lên, dường như sắp sụp đổ. thiên kiêu không ngừng chạy ra khỏi tửu lâu. Còn có các thiên kiêu và cường giả tông môn ở gần đó đều bị kinh động, nhiệt tình chạy đến Thanh Vân tửu lâu.

Thanh Vân tửu lâu vang lên tiếng cót két.

Tiểu bối Thiên Kiêu ở lầu một không biết xảy ra chuyện gì.

Thiên Kiêu của các tông trực tiếp bay ra khỏi quán, còn các thị nữ chen chúc đổ xô xuống lầu chạy trốn.

Ánh sáng màu tím và màu đỏ cùng lúc lan ra từ lầu hai của Thanh Vân tửu lâu, cảnh tượng tráng lệ.

Trên mặt Doãn Hưu và Ngô Vĩnh mang theo nụ cười đắc ý, đó là khí tràng của đám thánh tử bọn họ, xem ra thánh tử định sẽ trấn áp Trần Mục.

"Trên lầu xảy ra chuyện gì thế?"

"Vừa rồi thánh tử của Thánh Kiếm sơn với tiểu sư thúc của Lăng Vân tông xảy ra xung đột."

Đám tiểu bối dưới lầu nghe thấy thế, toàn bộ ngự kiếm bay lên, bọn họ chen chúc ở hai bên ngoài quán, vẻ mặt hưng phấn, dòm ngó tình huống bên trong.

Tất cả mọi người đều mong chờ hai người có thể lao vào đánh nhau, Thánh Kiếm sơn đã bị tổn thất mất Từ Nham, thành tích trận đấu sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, nếu Lăng Vân tông và Thánh Kiếm sơn tiếp tục đánh, những thế lực khác đều có thể được lợi.

Thống kê thành tích của Thanh Vân đại hội rất đơn giản, tiểu bối có thành tích thi đấu là người đầu tiên leo lên đỉnh thành công sẽ được một trăm điểm, tiểu bối thứ hai leo lên đỉnh thành công được chín mươi chín điểm, nhưng hàng năm số lượng tiểu bối leo được lên đỉnh trong thời gian quy định không đến một nửa, có một vài tông môn chỉ có một hai vị tiểu bối có thể leo lên đỉnh thành công.

Hiện tại Thánh Kiếm sơn bị tổn thất tiểu bối, sẽ không vượt qua được ba trăm điểm, những tiểu bối có thế lực siêu cấp còn lại chỉ cần phát huy bình thường thì có thể lấy được ba trăm điểm trở lên, thành tích nhất định có thể vượt qua được Thánh Kiếm sơn.

Lần này Thánh Kiếm sơn muốn lấy được thành tích tốt, bắt buộc phải đảm bảo leo lên đỉnh đầu tiên, đồng thời còn phải hoàn toàn đánh bại phần lớn Thiên Kiêu của các tông, khiến bọn họ mất năng lực leo lên đỉnh.

Thành tích Thanh Vân đại hội không chỉ đại biểu cho vinh dự của tông môn, còn liên quan đến mười năm tài nguyên của tông môn trong tương lai, nên thành tích cực kỳ quan trọng.

Ở trước mặt bọn họ, Thánh Kiếm sơn và Lăng Vân tông chắc chắn chính là chướng ngại lớn nhất, cho nên trái lại bọn họ hi vọng hai bên có thể đánh tới ngươi chết ta sống.

"Mau đánh đi."

"Nhìn mà sốt ruột."

Có tiểu bối đã không nhịn được nữa, nói.

Hai người phóng thích khí tràng, giương cung bạt kiếm, ai cũng không có ý động thủ trước.

"Tửu lâu này là đồ cổ, các ngươi muốn so tài có thể ra bên ngoài." Có giọng nói tang thương xuất hiện trong tửu lâu.

Một ông lão mặc áo dài trắng xanh bỗng xuất hiện trong tửu lâu, dáng người của ông ta không cao, trên mặt có một vài nếp nhăn, hàng mày trắng rũ xuống xuôi theo hai bên gò má, ngón tay thon dài, nhìn thân thể của ông ta coi như là khỏe mạnh.

Sau khi ông lão lông mày trắng xuất hiện, Thanh Vân tửu lâu không còn rung chuyển nữa, hai đạo khí tràng mạnh mẽ cũng dễ dàng bị áp chế, bốn phía xung quanh trở nên yên tĩnh.

Trần Mục đứng dậy, trên mặt hắn hiện ra nụ cười, khẽ chắp tay với ông lão lông mày trắng, trong mắt hiện ra kim quang nhàn nhạt.

Hắn thừa cơ quan sát ông lão, lại phát hiện sức mạnh hàm chứa trong cơ thể ông ta đáng sợ như vực sâu.

Ông lão lông mày trắng đánh giá Trần Mục, cho dù là khí chất hay thực lực đều cho ông ta ấn tượng sâu sắc: "Không tồi, không hổ là đồ đệ của Tô Mân."

"Bái kiến Vân lão." Kiếm Khinh Cuồng hành lễ với ông lão, hắn ta biết thân phận của ông lão, các chủ phân bộ Hoang Châu của Thiên Cơ các, Bạch Mi Kiếm Thánh Vân Dịch, là cường giả có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Hoang Châu.

Vân Dịch đánh giá Kiếm Khinh Cuồng, nhịn không được cảm khái nói: "Hậu sinh khả uý nha, Hoang Châu đã rất nhiều năm không có náo nhiệt như vậy."
Chương 160 Quyết Đấu Trên Đỉnh Núi (1)

"Rốt cục là có đánh không?" Thiên Kiêu ở bên ngoài đều rất sốt ruột, thậm chí muốn đi vào châm dầu vào lửa.

Lý Thanh Lưu cấp tốc đuổi tới Thanh Vân tửu lâu, hắn ta sợ Trần Mục xảy ra chuyện, nhưng lúc nhìn thấy Vân Dịch ở trong quán thì không lo lắng nữa.

Kiếm Khinh Cuồng lại nhìn về phía Trần Mục, khinh miệt nói: "Có dám theo ta ra bên ngoài tỷ thí hay không?"

"Ngây thơ, đi thôi."

Trần Mục hờ hững nhìn Kiếm Khinh Cuồng.

Trong mắt Kiếm Khinh Cuồng mang theo hàn ý, hắn ngự kiếm đi tới Bình Đỉnh sơn, Trần Mục theo sát phía sau, tiểu bối xung quanh cũng bắt đầu trở nên kích động.

Thánh tử của Thánh Kiếm sơn đối chiến với tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, trận đấu này chắc chắn chính là trận quyết đấu giữa hai Thiên Kiêu cảnh giới Kiếm Hậu mạnh nhất Hoang Châu.

Đám La Bằng vừa tới, thấy cảnh này cũng sôi trào nhiệt huyết, trận chiến này sẽ quyết định địa vị bá chủ của Thánh Kiếm sơn và Lăng Vân tông. Cường giả các tông đều chờ mong cuộc tỷ thí này, lưỡng bại câu thương, chắc chắn là kết quả mà bọn họ muốn nhìn thấy nhất, chí ít thì có thể bớt đi một kẻ địch.

Vân Dịch đứng ở nơi cao.

Cường giả các tông đều chắp tay với ông ta.

Trần Trúc xuất hiện bên cạnh Vân Dịch: "Các chủ, ngài nói hai người bọn họ ai có thể giành được chiến thắng?"

"Thắng bại khó đoán, có điều Trần Mục mới bảy tuổi, Thánh Kiếm sơn lại phái Kiếm Khinh Cuồng đến trấn áp, thú vị." Ý tứ Vân Dịch sâu xa, nói.

Thánh Kiếm sơn không dám chờ Trần Mục trưởng thành mới khiêu chiến, trực tiếp phái ra thánh tử mạnh nhất, có thể thấy được bọn họ sợ thiên phú của Trần Mục tới nhường nào.

Vẻ mặt Lý Thanh Lưu ngưng trọng, nếu như Trần Mục tiêu hao quá nhiều năng lượng ở trận đấu này, thì Thanh Vân đại hội ở phía sau sẽ rất phiền phức.

Hiện trường không ngừng xuất hiện uy hiếp của Thánh Kiếm sơn, một vài thế lực nhất lưu cũng có Thiên Kiêu đỉnh phong.

Triệu Tư Tư nở nụ cười xinh đẹp, nàng ta dùng niệm lực truyền âm nói: "Tiểu sư thúc cố lên."

"Ừm, được."

Trần Mục dùng niệm lực đáp lại.

Cũng không thể để bị mất mặt ở trước mặt sư điệt được.

Trần Mục hiểu rõ bản thân mình đại diện cho Lăng Vân tông, cho nên mới tiếp nhận khiêu chiến của Kiếm Khinh Cuồng.

Dư Tung tới gần Bình Đỉnh sơn, trong mắt hắn ta ẩn chứa sự kiêu ngạo, hắn ta tin rằng trong đám Thiên Kiêu cùng thế hệ thì Kiếm Khinh Cuồng chính là kẻ mạnh nhất, có thể áp chế được Trần Mục.

Hỏa Mị chăm chú nhìn Trần Mục ở trên đỉnh núi, chỉ cần trận này hắn có thể thắng được Kiếm Khinh Cuồng thì trở về sẽ giới thiệu sư tôn cho Trần Mục làm quen.

Tôn Nguy xuất hiện ở đỉnh núi, hắn mỉm cười nói: "Ngày kia chính là Thanh Vân đại hội, hai vị tỷ thí vẫn nên đến điểm là dừng."

Tay Kiếm Khinh Cuồng cầm trường kiếm màu đen, Trần Mục nắm Chiết Dực sáng bóng.

Hai người còn chưa bắt đầu giao chiến nhưng khí tràng do bọn họ phóng ra đã khiến cho đám tiểu bối sợ hãi.

Ầm!

Đó là âm thanh mặt đất bị phá nát.

Trần Mục và Kiếm Khinh Cuồng đồng thời cử động, mặt đất dưới lòng bàn chân đều bị lõm, tốc độ của bọn họ đều nhanh tới bất thường, hai thanh trường kiếm mang theo kiếm quang được chém ra.

Kiếm quang màu tím và kiếm quang màu vàng đỏ va chạm với nhau, bầu trời nở rộ pháo hoa rực rỡ, hai đạo kiếm quang có thế lực ngang nhau, kiếm của Trần Mục kiếm và kiếm của Kiếm Khinh Cuồng đụng vào nhau, keng!

Âm thanh kia khiến cho đám tiểu bối tê cả da đầu, dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được gió dữ.

Đám tiểu bối nín thở, tập trung tinh thần nhìn hai người giao đấu trên đỉnh núi, ngay cả tiền bối cường giả cũng đều tập trung lực chú ý.

Keng! Keng! Keng!

Trần Mục và Kiếm Khinh Cuồng đều vung kiếm ở cận thân, bọn họ không sử dụng kiếm kỹ, đều muốn dùng cách trực tiếp nhất, bạo lực nhất để giành chiến thắng.

Doãn Hưu khẽ nhíu mày: "Vậy mà sức mạnh cơ thể của hắn ta lại có thể sánh ngang với Thánh tử!"

Lúc Kiếm Khinh Cuồng còn ở trong bụng mẹ, không thể thành công cấy ghép Chân Long huyết mạch, nhưng thân thể được tẩm bổ bởi long huyết nên thân xác vô cùng mạnh.

Vậy mà sức mạnh cơ thể của Trần Mục lại hoàn toàn không thua Kiếm Khinh Cuồng, hắn nắm giữ Bá Đạo Kiếm Thể, thân thể vốn đã rất mạnh, lại cộng thêm việc Khương Phục Tiên đút thuốc, thể xác của hắn đã thoát thai hoán cốt.

Kim Khôi nhìn thấy ngứa tay, muốn đi lên đánh nhau với bọn họ, đáng tiếc bọn họ sẽ không cho hắn ta cơ hội.

Đôi mắt Kiếm Khinh Cuồng híp lại, trong long nhãn ẩn chứa sự kinh ngạc, từ lúc hắn ra đời đến nay, chưa từng có Thiên Kiêu cùng thế hệ nào có thể đối kháng chính diện với hắn.

Trần Mục nhỏ hơn Kiếm Khinh Cuồng rất nhiều, sức mạnh của cơ thể lại vô cùng cường đại, cơ thân bá đạo, càng chiến càng mạnh, Kiếm Khinh Cuồng cảm nhận được áp lực.

Dưới ánh sao sáng chói.

Cả người Kiếm Khinh Cuồng được bao bọc trong ánh sáng tím, nháy mắt sức mạnh của hắn ta tăng gấp bội, Trần Mục cũng được bao bọc bởi ánh sáng màu đỏ vàng, bọn họ bộc phát cùng lúc.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mỗi một kiếm va nhau đều khiến cho ngọn núi run rẩy, đỉnh núi xuất hiện vô số vết nứt, cường giả các tông đều biết bọn họ còn chưa có xuất toàn lực.

Chỉ mới là thăm dò thực lực lẫn nhau đã có thể nghiền ép rất nhiều tiểu bối thiên kiêu.

Vẻ mặt Trần Mục thong dong, hắn nhiều lần cọ xát cùng chấp niệm của sư huynh, tôi luyện ở trong Minh Hỏa Kiếm Ngục, hắn lúc này vẫn còn chưa nghiêm túc.

Kiếm Khinh Cuồng cảm giác được sự lớn mạnh của Trần Mục, hắn ta nâng trường kiếm lên, ngón áp út cầm kiếm có ánh sáng xanh tràn ra, sau đó kiếm quang được chém ra giống như thanh nguyệt.

Trần Mục nghiêng người tránh né, vòng thanh nguyệt kia rơi xuống chỗ cách đó không xa, trực tiếp cắt đi một góc của đỉnh núi.

"Hít!"

Đám tiểu bối hít một hơi khí lạnh.

Đó là sức mạnh đủ để san bằng núi non.

Đỉnh núi bỗng xuất hiện cuồng phong gào thét, kiếm ý đặc thù bao phủ đỉnh núi, áo bào của Trần Mục bị thổi bay phất phới, hắn bị gió dữ áp chế.

Trần Mục gõ hai lần liên tiếp xuống cổ tay, trong nháy mắt bộ đồ phòng hộ nặng nề ở trên người được thu vào trong không gian Giới Chỉ, hắn có loại khoái cảm tránh thoát khỏi trói buộc.

"Quả nhiên Kiếm Khinh Cuồng lợi hại, vậy mà có thể ép ta nghiêm túc." Đáy lòng Trần Mục nỉ non, hắn không xem nhẹ đối thủ, dù sao cũng là thánh tử của thế lực siêu cấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK