Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 741 Nhục Thân Tuyệt Đỉnh

Hoa kim sắc bắt nguồn từ cây cổ thụ kim sắc kia.

Ý thức của Trần Mục đến gần cây cổ thụ kim sắc thần bí kia, sau đó ý thức của hắn bị hút vào trong cây cổ thụ, bên trong có vật chất bản nguyên cấu tạo nên đại đạo.

“Đây là Tiên Thiên bản nguyên khí!”

Tiên Thiên bản nguyên khí còn quý giá hơn Hồng Mông Tử Khí, nó có thể tạo ra vạn đạo, Trần Mục nảy ra một suy nghĩ táo bạo, nếu nhục thân đã biến mất thì có thể mượn sức mạnh của Hoàng Kim cổ thụ để tái tạo nhục thân, lấy Tiên Thiên bản nguyên khí và vật chất bản nguyên đại đạo làm nền tảng để ngưng kết nhục thân mới.

Ý thức của Trần Mục dung hợp với mảnh vụn Thiên Đạo, hắn có thể khống chế cây cổ thụ kim sắc này, Thiên Tiên bản nguyên khí trong cổ thụ và vật chất bản nguyên thiên đạo bắt đầu ngưng tụ, hình dáng nhục thể dần dần hình thành.

Cây cổ thụ kim sắc bắt đầu khô héo, Trần Mục ngưng kết ra nhục thân mới, toàn thân tỏa ra ánh sáng kim sắc, từ đầu đến chân và cả mái tóc cũng đều màu vàng, thậm chí trong cơ thể cũng đang chảy huyết dịch kim sắc.

Bộ nhục thân này cường đại từ trước tới nay chưa từng thấy, ý thức của Trần Mục xuất hiện trong thức hải, hắn dựa vào vật chất bản nguyên đại đảo để ngưng kết ra nguyên thần kim sắc.

Khi cây cổ thụ kim sắc khô héo hoàn toàn, bóng người kim sắc bước ra từ bên trong, bóng dáng kia một mình đứng trên con đê, dáng người vĩ ngạn được bao bọc trong lôi trì.

Trần Mục có loại cảm giác được tái sinh, những bông hoa kim sắc xung quanh đều bị hấp thụ, hắn có thể cảm nhân được sức lực của bản thân đang vượt lên đại lộ, cảnh giới hiện tại có lẽ chỉ có thể đo bằng đỉnh phong.

Có được thân thể mới nhưng Trần Mục lại không vui mừng, hắn nhìn lôi trì trước mắt rồi không chút do dự bước ra, lôi đình trắng bạc không thể ăn mòn nhục thân của hắn nữa.

Đây có lẽ là nhục thân mạnh nhất thế gian.

Trần Mục trở về nơi nguyên thần bị hủy diệt trong nháy mắt, lôi trì không có quy tắc, nhưng hiện giờ trong cơ thể hắn đã có đầy đủ các quy tắc, hắn thôi động sức mạnh thời gian, thi triển quay ngược thời gian, nguyên thần vốn đã hóa thành lưu quang trở về thức hải của Trần Mục, những tia lưu quang kia tan vào trong nguyên thần mới.

Đế kiếm phá không bay ra, Trần Mục giơ tay cầm lấy, khoảnh khắc đó có loại bá đạo uy chấn chín tầng mây.

Trần Mục trở về theo đường cũ, thông qua quay ngược thời gian để gân cốt huyết nhục vào trong nhục thân mới, đối với hắn thì bây giờ mới được coi là viên mãn.

Khi Trần Mục bước ra khỏi lôi trì, hắn trở lại dáng vẻ ban đầu, như khí thế đã khác biệt hoàn toàn, chỉ riêng ánh mắt đã có thể khiến thiên địa thất sắc.

Trần Mục nhặt lên nửa miếng ngọc bội bị rơi, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, hắn giẫm một bước rồi xuất hiện trên trường thành hắc sắc, bóng đen kia vẫn còn ở đây.

“Bất kể ngươi dùng phương pháp gì để độ qua đế kiếp, nhảy qua lôi trì, ngươi cũng đã thành công rồi, nhưng ngươi muốn khôi phục lại trật tự thế giới trước kia thì vẫn chưa đủ.” Bóng đen lắc đầu, trong giọng nói của ông ta đầy tiếng thở dài.

Trần Mục hiểu được, hiện giờ hắn vẫn chưa thể xây dựng lại trật tự, thậm chí còn không thể chiến thắng Ma chủ, nhưng tự bảo vệ mình thì chắc chắn dư thừa.

“Thu thập tất cả vật chất bản nguyên, ngươi sẽ có thể xây dựng lại trật tự của thế giới, Trần Mục, hy vọng ngươi có thể đồng ý với ta là sẽ khiến thế giới này tiếp tục tiếp diễn.”

Trần Mục không nghĩ nhiều, nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Tiền bối yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức.”

Bóng đen hài lòng gật đầu.

Trước lúc cáo biệt, Trần Mục bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: “Tiền bối, còn chưa biết ngài là ai?”

“Ta vốn là chủ của thần đình, được chúng thần gọi là Thần Đế, hoặc là Thiên.”

“Hóa ra là ngài.”

Trần Mục còn nắm giữ Lôi Đình Tổ Văn của Thần Đế: “Trấn Thiên Ấn là do ngài cố ý để lại?”

Bóng đen khẽ gật đầu: “Không sai, Trấn Thiên Ấn rất quan trọng, tương lai chắc chắn ngươi sẽ cần đến.”

“Tiền bối, ta muốn biết nguyên do thế giới hỗn loạn rốt cuộc là vì sao?”

“Đáp án có liên quan tới Bỉ Ngạn, đợi ngươi thu thập được tất cả vật chất bản nguyên, trở thành chúa tể vượt qua Thiên Đạo thì ngươi có thể giải được tất cả bí ẩn.”

Bóng đen như khói tan theo làn gió.

Trần Mục rời khỏi trường thành hắc sắc, hắn xé toạc không gian, quay về Lan Hải Tiên Cảnh, toàn bộ bí cảnh đều đang rung lắc, giống như đã xảy ra động đất.

Trong Lan hải Tiên Cảnh, Nguyệt Linh Hi ngẩng đầu lên, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ kinh ngạc, đây là dấu diệu sinh vật khổng lồ sắp giáng xuống, nàng ta còn tưởng là Ma chủ đến.

“Trần Mục?”

Nguyệt Linh Hi nhìn ánh sáng trên bầu trời, dù sao từ khi lôi kiếp kết thúc cũng đã qua hơn nửa tháng.

Trần Mục không nán lại ở Lan Hải Tiên Cảnh, nháy mắt hắn đã xuất hiện trong Hoàng Kim Thụ ở Hoang Châu.

Trần Mục bây giờ có thể nhanh chóng hấp thụ vật chất bản nguyên bên trong Hoàng Kim Thụ, sức mạnh vị diện trong cơ thể hắn càng lúc càng mạnh, có thể dễ dàng đánh vỡ một mảnh tinh vực.

Chỉ vỏn vẹn trong nửa tháng, Trần Mục đã hấp thụ toàn bộ vật chất bản nguyên bên trong Hoàng Kim Thụ, sức lực của hắn vượt xa cường giả Đế cảnh, cho dù là sự tồn tại cấp bậc chí cao như Mạn Đà La hắn cũng có thể xem nhẹ.

Trần Mục trở về Lăng Vân tông.

Hắn lấy ra Trấn Thiên Ấn và Chiêu Yêu Phiên ở Ngạo Kiếm phong, Chiêu Yêu Phiên bị linh hồn còn sót lại của Yêu chủ khống chế, cần có Trấn Thiên Ấn trấn áp, hai món chí bảo này hắn đều không dùng tới, Thần Đế nói Trấn Thiên Ấn rất quan trọng, hắn không dám xem nhẹ.

“Sư tỷ, đợi ta đón nàng về nhà.” Trần Mục định tiến đến tinh không, hiện giờ hắn đã có năng lực kề vai sát cánh với Phục Tiên lão bà, chỉ là trước khi rời khỏi nhân gian cần phải chuẩn bị một số việc.

Trần Mục nhanh chóng tìm ra tất cả địa điểm phong ấn Ma Thần ở nhân gian, sau đó lần lượt tăng cường phong ấn để ngăn chặn Ma Thần trốn thoát sau khi hắn rời khỏi.

Chuyện Trần Mục quan tâm nhất vẫn là Trần gia, hắn chuẩn bị bố trí tuyệt thế sát trận ở Trần gia.
Chương 742 Phu Thê Gặp Lại (1)

Bắc Hoang, Trần gia.

Trần Mục bước ra từ hư không, nhục thân hiện giờ của hắn đã đạt đến tuyệt đỉnh, nắm giữ sức mạnh vị diện mạnh nhất, trong cơ thể chứa đựng đủ loại năng lượng quy tắc.

Hiện giờ hắn có lực lượng dùng không hết.

Trần Dao ở trên đỉnh núi nhìn thấy Trần Mục xuất hiện, trong mắt nàng ta hiện lên kim quang nhàn nhạt, có thể cảm nhận được ca ca càng mạnh mẽ hơn trước kia.

“Ca.”

Trần Dao đứng dậy đi tới.

Tiểu Hắc bên cạnh nàng ta duỗi eo một cái.

Trần Mục đến bên cạnh Trần Dao: “Dao Dao, lúc trước ca ca không thể bảo vệ cho muội, sau này tuyệt đối sẽ không để muội bị thương nữa.”

Trên người Trần Dao nở rộ hà quang, huyết mạch Trần gia trong cơ thể nàng ta hồi phục nhanh chóng: “Ca, không cần, muội có thể tự mình khôi phục đỉnh phong.”

Nàng ta không muốn tiêu hao sức lực của Trần Mục.

Trần Mục không giúp đỡ tiểu muội quá nhiều, đốt cháy giai đoạn không có lợi cho nàng ta, chỉ là khôi phục lại trạng thái đỉnh phong như trước có thể tiết kiệm thời gian tu luyện.

Trần Dao cảm thấy sức lực của chính mình đã khôi phục đỉnh phong, so với trước kia lại càng cường đại hơn.

Trần Mục mỉm cười gật đầu, hắn bắt đầu bố trí sát trận, đường vân cổ lão được chôn ở phụ cận Trần gia, một đội hình sát trận tuyệt thế nhanh chóng hoàn thành.

“Ca!”

Trần Dĩnh lên đến đỉnh núi, khuôn mặt đẹp nở nụ cười ngọt ngào: “Hình ngư huynh lại trở nên lợi hại hơn rồi!”

Trần Mục đưa ngón tay đặt vào giữa này Trần Dĩnh, kim quang êm dịu xuất hiện, đây là vật chất nguyên sơ mà Thần tộc cần để hoàn thành quá trình biến đổi.

Nó thuộc về vật chất bản nguyên, là vật chất đặc thù có thể khiến Thần tộc khôi phục đỉnh phong.

Đường văn hỏa hồng giữa mày Trần Dĩnh hiện rõ lên, Trần Dao có thể cảm nhận được cảm giác áp bức.

Đó là Thần Văn đại diện cho sức mạnh tuyệt đối, cho dù không bằng Chí Cao Thần cường đại nhất nhưng cũng không kém hơn mấy đại thần đỉnh tiêm như Viêm Sát.

Trần Mục thu tay về, dặn dò nói: “Dĩnh Dĩnh, hiện giờ muội sở hữu sức mạnh cực cảnh, phải sử dụng sức lực này thật tốt để bảo vệ người trong tộc.”

Chia vật chất nguyên sơ trong cơ thể cho Trần Dĩnh sẽ làm sức lực của Trần Mục yếu đi, hắn không muốn Trần gia gặp nguy hiểm sau khi mình rời khỏi.

Trần Dĩnh cảm nhận được sức lực cường đại của chính mình, nụ cười trên mặt biến mất, nàng ta hiểu rõ, chắc chắn ca ca có chuyện rất quan trọng phải rời đi.

Trần Mục nhéo khuôn mặt nhỏ của Trần Dĩnh, mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, huynh phải đi đón Phục Tiên tỷ của muội, sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”

Khuôn mặt đẹp của Trần Dĩnh nở nụ cười, vui mừng gật đầu: “Được ạ, ca, muội sẽ bảo vệ Trần gia thật tốt, các huynh cũng phải về sớm đấy.”

Trần Dao cũng rất phấn khích, giọng nói nàng ta thanh thúy: “Ca, huynh phải cẩn thận nhé.”

Trần Mục cười gật đầu.

Đường Uyển và Trần Nghiêm đang du ngoạn ở Bắc Hoang, Đại Tráng và Thất Thất đi theo bọn họ, Trần Đồng và Trần Tô theo Trần Hãn và Sở Vũ đi đến Yêu vực, Trần Thiên Nam tụ họp trò chuyện với lão bằng hữu ở gần Hắc Thạch thành.

Đại tỷ và Yến Lang Nguyệt phụ trách xí nghiệp của gia tộc, chỉ có phu phụ đại bá là thường ở Trần gia, thỉnh thoảng cũng giúp xử lý công việc ở tiêu cục.

Trần Mục nhắc nhở: “Dĩnh Dĩnh, muội phải cố gắng giữ mọi người ở trong lãnh thổ Bắc Hoang, như vậy thì sát trận huynh bố trí mới có thể bảo vệ mọi người.”

“Muội biết rồi.”

Trần Dĩnh ghi nhớ trong lòng.

Trong nhà có hai muội muội trông chừng, Trần Mục vẫn rất yên tâm, hắn biến mất trên đỉnh núi, Trần Dĩnh và Trần Dao vẫy tay với bầu trời.

Tiên giới, Quang Minh thành.

Thành thị này có ba ngàn vạn bách tính.

Trần Mục nhìn thành thị náo nhiệt trước mắt, tâm trạng rất tốt, trong Quang Minh thần miếu hương khói không dứt, ở Vũ Châu còn có rất nhiều thần miếu tương tự.

Tiêu Dao Minh phát triển lớn mạnh sau trận đại chiến, toàn bộ thế lực Tiên giới ở Vũ Châu bây giờ đã gia nhập Tiêu Dao Minh, có cả một phần thế lực Tiên giới ở Thiên Châu và Địa Châu.

Sở Sở vẫn đang hôn mê, Băng Thanh canh giữ ở trong phòng, Trần Mục đột nhiên xuất hiện, Băng Thanh có thể cảm nhận được sự cường đại của Trần Mục, loại cảm giác đó giống như nhìn thấy Thần Đế năm đó.

Lúc đó khi Bát Cửu Ma Thần đánh tới, nếu như không có Sở Sở thì Trần Mục đã không chống đỡ nổi.

“Chăm sóc tốt cho con bé.”

“Rõ.”

Trần Mục biết Sở Sở đang tỉnh, chỉ là nàng ta đã nhớ lại quá khứ nên không muốn tỉnh lại.

Sau khi ra khỏi phòng, Nam Cung Hùng đến bên cạnh Trần Mục, cười nói: “Minh chủ, Thái Thanh Tiên Cung đã giải tán, bọn họ giao cho chúng ta tất cả tài nguyên để bồi lễ và xin lỗi, hiện giờ trong thành tài nguyên dồi dào, có thể vận hành ổn định trong nhiều năm.”

Trần Mục gật đầu, vốn dĩ hắn muốn xử lý Thái Thanh Tiên Cung, nếu đã giải tán thì thôi vậy: “Nam Cung tiền bối, đa tạ mọi người đã tuyên truyền cho Quang Minh thần miếu, việc này rất quan trọng với nương tử ta.”

Nam Cung Hùng xua tay: “Minh chủ, sự tích về ngài đã lan truyền khắp Tiên giới, bách tính tin tưởng Tiêu Dao Minh, khắp nơi đều đang xây dựng thần miếu một cách tự phát.”

Trần Mục xử lý xong công việc của Tiêu Dao Minh, tiếp đó hắn truy tìm tung tích của Ma Thần.

Khí tức của Cửu Nhị Ma Thần và Bát Cửu Ma Thần biến mất sạch sẽ hoàn toàn.

“Tại sao đột nhiên lại biến mất?”

Trần Mục có chút nghi ngờ, Ma Thần không ở Tiên giới có thể là vì sợ sự tồn tại của hắn.

Ở Quang Minh thành đã được bố trí sát trận, Trần Mục không có thời gian quan tâm đến tung tích của đám Cửu Nhị Ma Thần, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm Phục Tiên lão bà.

Trần Mục bước vào tinh không, tinh không của Tiên giới và nhân gian xếp chồng lên nhau, chiến trường ở chỗ sâu trong tinh không chính là nơi mà không gian bị biến dạng nghiêm trọng nhất.

Tương truyền ở chỗ sâu trong tinh không, một cái chớp mắt là ngàn năm, cho dù là ở bên rìa của chiến trường tinh không, dừng lại một khoảnh khắc cũng đã trải qua rất nhiều năm ở nhân gian.

Đây là nguyên nhân Trần Mục phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ.

Trần Mục có thể cảm nhận được, hỗn chiến ở sâu trong tinh không đã chuyển từ chỗ sâu nhất trong tinh không đến bên rìa của chỗ sâu trong tinh không, Ma chủ muốn quay về Tiên giới, cường giả đỉnh tiêm đang ngăn cản hắn ta trở về.
Chương 743 Phu Thê Gặp Lại

Cánh cửa không gian kim sắc xuất hiện trước mặt Trần Mục, hắn tạo ra một thông đạo dẫn đến chỗ sâu trong tinh không, nháy mắt đã xuất hiện ở chỗ sâu trong tinh không.

Đập vào mắt là khung cảnh tĩnh mịch, xung quanh chỉ có một vài ngôi sao hoàn chỉnh, không có chút sự sống nào.

Gần đó có hòn đảo màu đen dài mấy ngàn dặm, quan sát cẩn thận thì phát hiện đó là Côn Bằng đã ngã xuống, mạnh như Côn Bằng cũng đang đổ máu ở sâu trong tinh không.

“...”

Trần Mục khó mà ăn nói với Tiểu Côn.

Khí tức của Khương Phục Tiên cuối cùng đã dừng lại ở đây, nhưng hắn lại không cảm ứng được sự tồn tại của nàng ta.

Ở phía xa có di cốt của Côn Bằng, có chiến kiếm không hoàn chỉnh, có xương trắng của cường giả Đế cảnh, có tay chân bị chặt đứt của Yêu tộc, còn có cả xá lợi của Phật tộc.

Trần Mục nhận ra dao động quen thuộc, ở gần di cốt của Côn Bằng có một bóng dáng vĩ ngạn nằm trong không gian sâu thẳm tĩnh mịch, đó chính là tổ tiên của Trần gia.

Trên mặt tổ tiên Trần gia mang theo nụ cười, ông ta không có gì nuối tiếc, gần như đã nhìn thấy tương lai tràn đầy hy vọng.

Đây là bóng hình còn sót lại của tổ tiên Trần gia ở chỗ sâu trong tinh không, tổ tiên Trần gia đã hoàn toàn ngã xuống, thân tử đạo tiêu, ngay cả hình chiếu cuối cùng cũng biến mất.

Cho dù là Trần Mục cũng không cách nào dùng quay ngược thời gian để cứu tổ tiên Trần gia về.

Liên quan đến quá nhiều nhân quả, không giống như ở trong lôi trì có thể dễ dàng ngưng kết lại nhục thân và nguyên thần.

Sự tồn tại cường đại như thế đổ máu ở chỗ sâu trong tinh không mà vẫn không thể ngăn cản Ma chủ, có thể thấy được Ma chỉ mạnh bao nhiêu.

Sau khi Trần Mục đến chỗ sâu trong tinh không thì vẫn đang tìm kiếm tung tích của Khương Phục Tiên, nhưng lại không tìm thấy nàng ta, không gian xung quanh bị gấp khúc, hắn nghĩ tới gì đó rồi dùng suy nghĩ mở ra thông đạo không gian ở trước mặt.

Sau khi không gian trước mặt bị xé toạc, quang huy thánh khiết tràn ra, Trần Mục bước vào kết giới không gian.

Trần Mục có thể đoán được, không gian kết giới này là do Khương Phục Tiên tạo ra, sử dụng các quy tắc không gian bị bóp méo ở chỗ sâu trong tinh không để tạo ra lồng gian tạm thời giữ chân Ma chủ.

Trong kết giới không gian có đủ loại tiên quang thần mang cường đại đan xen vào nhau, u quang là kinh khủng nhất, đủ loại năng lượng đang va chạm, âm thanh đinh tai nhức óc.

Kiếm quang kim sắc phá không bay ra, bỏ qua khoảng cách của thời gian và không gian rơi xuống trên người Ma chủ âm u vạm vỡ, hắc giáp của hắn ta đã bị chọc thủng.

Lồng ngực Ma chủ toát ra u quang.

“Việc cần đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.” Ma chủ đang cười lạnh giống như sớm đã đoán trước được.

Cục diện trong kết giới không gian xảy ra thay đổi, Trần Mục mặc áo giáp kim sắc, trong tay cầm đế kiếm mạnh mẽ giết tới, hắn lao đến bên cạnh Ma chủ.

Cường giả xung quanh có được cơ hội hít thở, bọn họ đã chiến đấu với Ma chỉ một thời gian rất dài, tất cả đều đang thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên, nếu như Trần Mục không xuất hiện thì sớm muộn gì bọn họ cũng tử trận ở đây.

Chỉ có tám vị cường giả sống sót đến cuối cùng.

Trong ánh bạc thánh khiết có một bóng người xinh đẹp, đôi mắt xanh thẳm nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trần Mục, dung nhan khuynh thành mang theo ý cười.

“Phu quân!”

Khương Phục Tiên nhẹ giọng hét gọi, thân hình nàng ta mảnh mai khoác lên bộ giáp bạc, hai tay cầm hai thanh tiên kiếm, mái tóc bạc xõa ra giống như nữ võ thần.

Sự tồn tại chí cao của Thần tộc bên cạnh lộ ra ánh mắt kỳ lạ, nam thần toàn thân rực lửa, sau lưng có mặt trời đỏ chảy theo hào quang của mặt trời.

“Phu quân ngươi?” Chúc Chiếu hơi kinh ngạc, hắn ta là Chí Cao Thần của Thần tộc, còn được gọi là Thái Dương Thần.

Nữ thần váy trắng dáng người cao gầy cười trêu đùa nói: “Sau khi muội muội luân hồi thì có phu quân là chuyện rất bình thường, phu quân muội ấy trông cũng rất lợi hại.”

Sau lưng nữ thần bạch y có vòng tròn màu bạc, nàng ta là Chí Cao Thần của Thần tộc, tên U Huỳnh.

Ngoại trừ Chí Cao Thần của Thần tộc thì xung quanh còn có hung thú viễn cổ mình đầy thương tích, Thủy Kì Lân, trong mắt hắn ta đầy vẻ vui mừng: “Là hậu duệ của Trần gia.”

“Hắn lại có thể một mình nghênh chiến với Ma chủ?” Lão giả tóc trắng vui mừng khôn xiết, y phục ông ta dính đầy huyết quang, cánh tay phải bị chém đứt, tay trái cầm thanh kiếm gãy.

Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên là kiếm tu của Nhân tộc, đã bước nửa chân vào cảnh giới cường giả tuyệt đỉnh kiếm đạo.

Đầu ngón tay của Mạn Đà La mặc váy đen có đóa Bỉ Ngạn Hoa màu đen đang xoay tròn, nàng ta nở nụ cười xinh tươi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thật sự là hắn.”

Có hai vị cường giả là Tộc Yêu Đế Yêu vực bị thương rất nặng và Phật Đà bị trọng thương sắp chết.

Tình trạng của Khương Phục Tiên tốt hơn mấy vị cường giả còn lại rất nhiều, nàng ta là người cuối cùng đến chiến trường ở sâu trong tinh không, quan trọng nhất nàng ta còn có tín ngưỡng gia trì, sức lực càng đánh càng mạnh.

Lúc Ma chủ muốn rời khỏi chỗ sâu trong tinh không, Khương Phục Tiên đã tạo ra kết giới không gian để cản đường hắn ta.

Trần Mục có sức mạnh vị diện và nhục thân tuyệt đỉnh, đối mặt với Ma chủ, thế công kích của đế kiếm rất dữ dội, Ma chủ chỉ có thể buộc phải phòng thủ.

Trạng thái của Ma chủ không phải đỉnh phong.

Khương Phục Tiên thu lại tiên kiếm, nàng ta đưa ngón tay mảnh khảnh chỉ vào Trần Mục, quang trụ thành khiết xuất hiện.

Nàng ta không chút do dự chuyển toàn bộ lực lượng trong cơ thể cho Trần Mục.

Sức lực của Trần Mục lại tăng trở lại.

Chúc Chiếu và U Huỳnh thấy vậy thì đều góp phần thần lực của mình cho Trần Mục, các cường giả còn lại có lòng nhưng không còn sức, lực lượng của bọn họ đã cạn kiệt.

Có được thần lực của sự tồn tại chí cao, sức lực của Trần Mục tăng lên đáng kể, đế kiếm giải phóng ra quang mang chói lọi, Ma chủ bị kiếm quang do đế kiếm giải phóng chém bị thương.

“Ha hả.”

Ma chủ đang cười điên cuồng, áo giáp đen vỡ nát lộ ra khuôn mặt thật, diện mạo tuấn tú pha chút tà mị, hắn ta đột nhiên bộc phát ra cỗ lực lượng cường đại, ngay cả kết giới không gian cũng bị đánh tan.
Chương 744 Phu Thê Gặp Lại (3)

“Sức mạnh vị diện?”

Trần Mục phát giác được sức mạnh vị diện trên người Ma chủ, cỗ lực lượng kia không giống với lực lượng trên người Trần Mục, đó là lực lượng không thuộc về thế giới này.

Lúc cả hai va chạm, cường giả xung quanh bị ép phải lùi lại, trong thời gian và không gian xuất hiện gợn sóng, các ngôi sao ở gần đó lần lượt bị hủy diệt, chỉ còn lại hư không, kim quang và u quang đang giao hòa ở chỗ sâu trong tinh không.

Chúc Chiếu nhìn chăm chú vào chiến trường, hắn ta trầm giọng nói: “Ma chủ đã trải qua nhiều năm chinh chiến, sức lực kém ra so với đỉnh phong, bây giờ cũng chỉ là thế suy sức yếu.”

U Huỳnh hơi lo lắng: “Dù sao cũng là Ma chủ, muốn đánh bại hắn ta sẽ không dễ dàng như vậy.”

Mạn Đà La cười nhẹ nói: “Hắn có Trấn Thiên Ấn, chắc chắn có thể trấn áp được Ma chủ.”

“Vậy tại sao hắn không trực tiếp sử dụng Trấn Thiên Ấn, hiện giờ là lúc Ma chủ yếu nhất.” U Huyền không muốn chậm trễ nữa, tránh để xảy ra biến cố.

Chúc Chiếu gật đầu: “Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là cách, phải đánh nhanh thắng nhanh.”

Khương Phục Tiên truyền âm nói: “Phu quân, dùng Trấn Thiên Ấn phong ấn Ma chủ.”

Trần Mục cũng muốn dùng Trấn Thiên Ấn, nhưng không thể khống chế được Chiêu Yêu Phiên có thể xảy ra biến số.

Yêu chủ biết điều Trần Mục đang kiêng kỵ: “Thần Đế nhờ ta đến giúp đỡ, điều kiện của ta là Thần Đế cho tộc của ta không gian để sống.”

“Hiện giờ ta vẫn có điều kiện như thế, chỉ cần ngươi bằng lòng cho Yêu tộc một không gian để sinh tồn, ta nguyện ý dùng sức lực cuối cùng để giúp ngươi.”

“Được!”

Trần Mục đạt được thỏa thuận với Yêu chủ.

Hắn nhìn thấy cường giả Yêu tộc ở chỗ sâu trong tinh không, cho nên hắn lựa chọn tin tưởng Yêu tộc.

Trấn Thiên Ấn và Chiêu Yêu Phiên đồng thời xuất hiện.

Ánh mắt của Ma chủ thay đổi, ngay cả các cường giả xung quanh cũng hiện lên vẻ chấn kinh trong mắt.

“Trấn Thiên Ấn!”

“Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Trấn Thiên Ấn bao trùm lên Ma chủ, sau đó hóa thành ngọn núi hùng vĩ, ngọn núi kim sắc kia bị bao phủ trong sương mù, còn đang rung động trong tinh không, khi Chiêu Yêu Phiên rơi xuống, tinh không cũng theo đó mà khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Kết thúc rồi!”

Yêu tộc đầu chó thân người cảm khái, trận chiến này khiến hắn ta mất đi quá nhiều bằng hữu thân thiết.

Thủy Kì Lân nhìn những thi hài ở chỗ sâu trong tinh không, trong mắt ngấn lệ: “Aiz!”

Không biết bao nhiêu cường giả đã ngã xuống ở chỗ sâu trong tinh không, thậm chí còn không để lại danh tính.

Chúc Chiếu khẽ lắc đầu: “Ma chủ chỉ bị phong ấn tạm thời, vẫn chưa phải là kết thúc.”

Vẻ mặt các cường giả xung quanh lại trở nên ngưng trọng, Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Tay chân của Ma chủ vẫn chưa giải quyết sạch sẽ, hắn ta lấy được sức mạnh từ các thế giới khác, chúng ta còn phải tìm cách đối phó với mối đe dọa chưa xác định.”

U Huỳnh gật đầu, trầm giọng nói: “Bây giờ đã có cơ hội để hít thở, những chuyện kia để sau lại nói.”

Trần Mục xua ngọn núi kim sắc vào chỗ sâu trong tinh không, thời gian ở đó khá tĩnh lặng so với thế giới bên ngoài, là nơi tốt nhất để phong ấn Ma chủ.

Mùi hương thơm mát phả vào mặt, Trần Mục cất đế kiếm đi, áo giáp kim sắc biến mất, hắn ôm chặt lấy Phục Tiên lão bà đang tiến đến trước mắt.

Bộ giáp bạc của Khương Phục Tiên biến thành váy dài màu tuyết, nàng ta được Trần Mục ôm lấy xoay xung quanh tinh không, khuôn mặt đẹp tràn đầy vui vẻ, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

Cường giả đỉnh tiêm xung quanh đều cười lớn, bọn họ đã trải qua trận chiến tàn khốc nhất, đã lâu không nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy.

Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên, có ngàn câu vạn lời muốn nói: “Sư tỷ, ta đưa nàng về nhà.”

Khương Phục Tiên dựa sát vào ngực Trần Mục, dịu dàng nói: “Phu quân, chúng ta đến Trần nguyệt trước.”

“Ta nghe theo nàng.”

Trần Mục hôn nhẹ lên trán Khương Phục Tiên.

Trần nguyệt là tinh cầu ở bên rìa chỗ sâu trong tinh không, chỗ đó có cường giả Thần tộc và tu tiên đại năng tọa trấn, đó là phòng tuyến cuối cùng ngăn chặn Ma chủ.

Trần Mục theo Khương Phục Tiên đến Trần nguyệt, tất cả cường giả đỉnh tiêm cuối cùng đều đến đây.

Đông Hoàng nhìn thấy Khương Phục Tiên quay về thì kích động chạy đến: “Phục Tiên, Tiểu Mục!”

Trần Mục cười gọi: “Nhạc phụ.”

Khương Phục Tiên nhìn sang Trần Mục, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự hào: “Phụ hoàng, là Trần Mục đã phong ấn Ma chủ, bây giờ chàng ấy còn lợi hại hơn ta.”

Đông Hoàng vỗ vai Trần Mục, vui vẻ nói: “Quả nhiên là nữ tế của ta, ha ha ha.”

“Phu quân, phòng tuyến cuối cùng được dựng ở đây, bởi vì bên trong Trần nguyệt có cất giấu kiếm đạo.”

Từ lâu trước kia Trần Mục đã nghe nói Ma chủ đang trảm đạo, dẫn đến nhân gian không thể thành tiên, nhân gian không thể thành tiên quả thực có liên quan đến sự tồn tại của Ma chủ, nhưng cách nói này không chính xác, trảm đạo liên quan đến tuyệt đỉnh.

Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục, nghiêm túc nói: “Kiếm đạo này đang chờ đợi kí chủ của hắn.”

Trần Mục hiểu ý của Khương Phục Tiên, đây là một con đường hoàn chỉnh, có ngàn vạn con đường, khác đường nhưng cùng một đích, có được một trong số đó là có thể đạt đến tuyệt đỉnh.

“Sư tỷ, nàng đã từng thử chưa?”

“Chưa, ta biết ai thích hợp hơn.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau mỉm cười, bọn họ đến ốc đảo của Trần nguyệt trong tinh không hoang vu, chỗ này cũng xem như thiên đường chốn nhân gian.

Trần Mục ngồi trên mặt đất.

Khương Phục Tiên ngồi trên đùi Trần Mục, choàng tay ôm lấy cổ hắn, trong đôi mắt xanh thẳm hiện lên gợn sóng: “Phu quân, khoảng thời gian sư tỷ rời đi, chắc chắn chàng đã chịu nhiều khổ cực, là tại sư tỷ không tốt.”

Trần Mục liên tục lắc đầu: “Sư tỷ, nàng là nương tử của ta, để nàng chịu mệt là ta không tốt.”

Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, nàng ta tiến đến gần bên mặt của Trần Mục, nhẹ nhàng nói: “Đợi về nhà rồi sư tỷ sẽ bồi thường cho chàng, cùng chàng đi du ngoạn vòng quanh thế giới.”

Trần Mục ôm chặt lấy Khương Phục Tiên, vuốt ve mái tóc bạc mềm mại, thì thầm bên tai nàng ta: “Sư tỷ, chỉ cần có nàng bên cạnh là ta đã rất vui vẻ.”

Khương Phục Tiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Phu quân, chàng mau làm chính sự đi, khi nào nắm vững kiếm đạo rồi chúng ta sẽ về nhà.”

Ánh mắt Trần Mục kiên định đáp: “Được!”
Chương 745 Kiếm Đạo Dung Hợp (1)

Trên ốc đảo ở Trần nguyệt.

Sóng xanh dập dờn, Trần Mục ôm lấy vòng eo mềm mại của Khương Phục Tiên, trên mặt tràn đầy hạnh phúc: “Sư tỷ, cơ thể nàng mềm thật, ta không nỡ buông tay.”

Trong đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên chứa ý cười, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc: “Phu quân, chúng ta không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.”

Được Khương Phục Tiên nhắc nhở, Trần Mục cũng hiểu được, hắn phong ấn Ma chủ ở bên rìa chỗ sâu trong tinh không, có vẻ cũng không được bao lâu, với nhân gian mà nói thì ít nhất là mấy chục năm, Trần nguyệt ở bên ngoài chỗ sâu trong tinh không, thời gian trôi nhanh hơn ở nhân gian gấp nhiều lần.

Trần Mục buông eo Khương Phục Tiên ra.

Khương Phục Tiên ôm lấy đầu gối, nàng ta ngồi đối diện với Trần Mục, cười khanh khách nhìn phu quân của chính mình, từ khi nhìn thấy hắn nằm trong nôi cho đến bây giờ hắn đã trở thành cường giả tuyệt thế.

Niềm vui trong mắt nàng ta không che giấu được.

Trần Mục nhắm mắt lại.

Hắn đang cảm nhận kiếm đạo của Trần nguyệt.

Ý thức của Trần Mục nhìn thấy một thanh kiếm, nó xuyên qua năm tháng vạn cổ, thành kiếm kia dài vô tận mang theo vô số kiếm ý, nó chứa đựng năng lượng vô hạn.

Khi ý thức của Trần Mục chạm vào kiếm đạo, thức hải chấn động, linh hồn cũng run rẩy.

Kiếm đạo mang theo sức mạnh to lớn có thể khai thiên lập địa, cho dù là cường giả tuyệt đỉnh cũng phải giữ vẻ cung kính trước kiếm đạo.

Thời kỳ viễn cổ.

Sau khi hợp đạo thì mới là cường giả tuyệt đỉnh.

Nhục thân của Trần Mục đã đạt đến tuyệt đỉnh, tuy rằng có được sức mạnh vị diện cường đại nhưng vẫn không được xem là tuyệt đỉnh chân chính, phải hoàn thành hợp đạo thì cảnh giới mới coi là viên mãn.

Kiếm đạo có thể ban cho Trần Mục lực lượng mạnh mẽ, nếu muốn hợp đạo thì buộc phải có được sự công nhận của kiếm đạo.

Trước kia Kiếm Đế Liễu Trung Nguyên đã từng thử dung hợp kiếm đạo, nhưng ông ta đã thất bại, bây giờ thân mang trọng thương, muốn hồi phục đã rất khó, huống chi là tiếp tục hợp đạo.

Chí Cao Thần của Thần tộc muốn dung hợp kiếm đạo thì cần phải từ bỏ thần vị của mình, hơn nữa còn không chắc có thể thành công, chỉ có Trần Mục là có khả năng thành công.

Trần Mục đang thử kết nối với kiếm đạo, Khương Phục Tiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn thì không khỏi muốn nhéo hắn, nàng ta cố nhịn không quấy rầy hắn.

“Muội muội.”

U Huỳnh đứng ở chỗ cách đó không xa, nằng ta mặc váy dài màu trắng cao quý, cầm chiếc khăn màu trắng nhỏ mỏng, trên mặt đeo mạng che, tà áo bay phấp phới tựa như thần nữ của thiên cung.

Khương Phục Tiên không muốn quấy rầy Trần Mục nên đến bên U Huỳnh: “Không biết tìm ta có chuyện gì?”

“Hội nghị của Thần tộc chí cao không thể không có muội muội, Thái Dương Thần và Hắc Ám Nữ Thần đều đang đợi ngươi, liên quan đến sự xuất hiện của Thần tộc.” U Huỳnh trầm giọng nói.

Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, muốn ở bên cạnh hắn, U Huỳnh che miệng cười nhẹ: “Muội muội, không cần nghĩ nhiều, nơi này là Trần nguyệt, hơn nữa với thực lực của hắn, ta nghĩ không có kẻ đần nào dám trêu chọc hắn đâu.”

“Chuyện của Thần tộc các ngươi giải quyết là được, ta không có ý kiến.” Khương Phục Tiên không thích phiền phức.

U Huỳnh trầm giọng nói: “Trước kia thì có thể, nhưng tình hình bây giờ rất đặc thù.”

Khương Phục Tiên nghe vậy thì theo U Huỳnh đến căn cứ của Thần tộc, phòng hội nghị hình tròn cổ xưa, vốn có chín tôn thần tọa, nhưng giờ chỉ có bốn vị Thần tộc có mặt.

Mạn Đà La dựa vào thần tọa, một tay chống bên mặt, một tay chơi đùa Bỉ Ngạn Hoa hắc sắc.

Chúc Chiếu nhìn thấy Khương Phục Tiên thì cười đứng dậy: “Phục Tiên muội muội, mời ngồi.”

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, sau khi nàng ta và U Huỳnh ngồi xuống, Chúc Chiếu nói với vẻ nghiêm túc: “Sau cuộc xâm lấn của dị tộc, Nhân tộc trỗi dậy, Ma chủ diệt thế, thần đình bị tiêu diệt, chúng ta cần phải đoàn kết lại.”

Mạn Đà La chế giễu nói: “Ai quan tâm Thần tộc có gì khác hay không, không thể trở về ngày xưa được nữa.”

U Huỳnh cười híp mắt lắc đầu: “Vậy thì không chắc, ta cảm thấy Phục Tiên muội muội rất thích hợp dẫn dắt Thần tộc chúng ta trở lại đỉnh phong.”

Mạn Đà La nhướng mày, Chúc Chiếu gật đầu, hắn ta nhìn sang Khương Phục Tiên, trịnh trọng nói: “Chúng ta có thể hỗ trợ ngươi trở thành tân Thần Đế.”

“Không có hứng thú.”

Khương Phục Tiên hờ hững lắc đầu.

Nàng chỉ muốn ở cùng với Trần Mục.

Mạn Đà La không nhịn được bật cười thành tiếng: “Ta nhớ trước kia Thần tộc lựa chọn Thần đế điều kiện vô cùng đơn giản, chỉ cần là kẻ mạnh nhất là có thể làm Thần Đế.”

“Phục Tiên, nếu như ngươi có thể làm Thần Đế, vậy thì phải cảm tạ Trần Mục.” Đôi mắt đẹp của Mạn Đà La khẽ híp lại, có ý chế nhạo.

Khương Phục Tiên không bị chọc giận, khuôn mặt nàng ta không chút biểu cảm nhìn sang Mạn Đà La: “Ta không có hứng thú với danh xưng Thần Đế, nếu như ngươi có hứng thú, ta ủng hộ.”

Khóe miệng Mạn Đà La nhếch lên: “Thái Dương Thần, đã nghe thấy chưa, vẫn là muội muội ta hiểu chuyện, muội ấy nguyện ý hỗ trợ cho ta, muội phu ta chắc chắn cũng vậy.”

Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Phục Tiên, nguy cơ vẫn chưa được loại trừ, thế giới này cần một tiếng nói duy nhất, cần có người truyền lệnh cho thiên hạ.”

U Huỳnh nói phụ họa: “Phục Tiên muội muội, ngươi là Quang Minh Nữ Thần của Thần tộc, phu quân ngươi là tu tiên giả mạnh nhất, vị trí Thần Đế không có ai phù hợp hơn ngươi.”

“Ta không có hứng thú, nếu như các ngươi muốn ta làm Thần Đế vậy thì miễn bàn.” Khương Phục Tiên đứng dậy, không dễ gì nàng ta mới trút bỏ được gánh nặng của tông chủ.

“Đợi đã!”

Chúc Chiếu lắc đầu thở dài, trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, thế thì chúng ta không ép buộc ngươi, chỉ là vẫn còn chuyện khác muốn bàn bạc với Phục Tiên muội muội.”

U Huỳnh mỉm cười lên tiếng: “Muội muội, ngươi với Trần Mục là phu thê, hẳn là hắn sẽ nguyện ý giao sức mạnh vị diện cho ngươi, dù sao đó cũng là lực lượng thuộc về Thần tộc chúng ta.”

Mạn Đà La không khỏi lộ ra vẻ mặt chế giễu: “Ai lại ngốc đến mức chắp tay nhường lại lực lượng của chính mình, ngươi cho rằng Trần Mục có thể đi đến ngày hôm nay sẽ ngu ngốc như thế sao?”

Khương Phục Tiên lạnh lùng nói: “Ta cảnh cáo các ngươi, đừng mơ tưởng đến lực lượng của phu quân ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK