Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216 Thiên kiêu tụ hợp (2)

Mái tóc đen dày của hắn xõa ra đầy đầu, hắn lười chăm sóc nó, trông vô cùng tiêu sái.

“Lục phẩm Kiếm Hoàng đỉnh phong, đáng tiếc.” Trần Mục có chút tiếc nuối, không thể đột phá lên Thất phẩm Kiếm Hoàng ở Phượng Huyết trì, bây giờ thời gian cũng đã gần năm năm, hoàn toàn không đạt được như kỳ vọng.

Dự tính không chênh lệch lắm với vị hôn thê.

Với tốc độ như vậy, ít nhất phải cần thời gian năm năm nữa, Trần Mục mới có cơ hội công kích Kiếm Thánh.

Không có sự trợ giúp của Phượng Huyết trì thì nhất định phải lấy được những thiên tài địa bảo khác, nếu không muốn thành thánh trong năm năm là hoàn toàn không thể.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang ngủ say.

Bọn chúng thường uống nước của Phượng Huyết trì.

Hai anh chàng nhỏ bé này đã sở hữu sức mạnh phi thường, huyết mạch của bọn chúng đều có biến dị.

Trần Mục không để huyết mạch chảy vào cơ thể, mà là để huyết mạch dính vào dưới da, hắn không muốn để cơ thể mình xuất hiện biến dị.

Nếu như huyết mạch của Chân Long và huyết mạch của Chân Phượng khiến cho cơ thể của hắn biến dị, Trần Mục còn có thể thanh trừ kịp thời.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trực tiếp nuốt nó vào, huyết mạch trong cơ thể của chúng dung hợp với huyết mạch của các chủng tộc khác, làm cho huyết mạch trong cơ thể xuất hiện biến dị.

Bọn chúng rất khó bị huyết mạch áp chế, hiện giờ huyết mạch của ai có thể mạnh như Chân Long và Chân Phượng?

Trần Mục mở Pháp Nhãn Kim Đồng, không nhìn thấy nữ tử bạch y ở xung quanh, không biết là do nàng ta sợ Huyết Phượng trì hay là đã thức thời bỏ đi.

“Tại sao vẫn còn năng lượng kim sắc?”

Thông qua Pháp Nhãn Kim Đồng, Trần Mục đã nhìn thấy đồ vật ở dưới Phượng Huyết trì, hắn chăm chú nhìn kỹ, bên dưới lại có quả trứng có kích thước to bằng trái bóng rổ.

“Trứng Chân Phượng?”

Vẻ mặt Trần Mục vui mừng, hắn đưa tay mò lấy trứng Chân Phượng, thế nhưng khắp quả trứng đều có vết nứt, bên trong còn có dịch thể màu vàng tràn ra.

Đây là quả trứng hư, đa phần bên trong đều đã hóa thạch, chỉ còn một chút dịch thể màu vàng, đó là huyết dịch quý giá của Chân Phượng.

Bên trong không có sóng thần hồn.

Trần Mục khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc, nếu không thì đã có thể nuôi được con Chân Phượng để cưỡi chơi.”

Hắn nuôi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch như thú cưng, nếu như có con Chân Phượng nhỏ thì chắc chắn sẽ nuôi thành đả thủ, hơn nữa còn là vật cưỡi thu hút sự chú ý của người khác.

Trần Mục nhẹ nhàng đập vỡ trứng Chân Phượng, hắn lấy hết dịch thể màu vàng bên trong ra, dùng bình trắng nhỏ chứa đầy hai bình rưỡi.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe thấy tiếng động thì bò dậy, trong mắt bọn chúng mang vẻ vui mừng, trên sỏi dưới mặt đất vẫn còn dính một chút dịch thể màu vàng.

Bọn chúng cẩn thận liếm sỏi sạch sẽ, không lãng phí một chút huyết mạch Chân phượng nào.

Trần Mục nhìn vào hai chai rưỡi dịch thể màu vàng trong tay, lẩm bẩm nói: “Nhiều nhất mình chỉ có thể dùng một chai, nhiều quá e là sẽ xuất hiện phản phệ.”

Từng có trưởng lão nuốt một lượng lớn huyết dịch của hung thú Viễn Cổ, nhưng lại bị huyết mạch phản phệ, cuối cùng hóa thành hung thú, Trần Mục không có ý định nuốt huyết mạch, nhiều nhất là mượn dùng huyết mạch Chân Phượng.

Huyết mạch Chân Phượng trong cơ thể Trần Mục rất nồng đậm, hắn cảm giác được đường vân Chân phượng trên cánh tay trái đang hô hấp, sức lực của cánh tay trái còn mạnh hơn cánh tay phải.

Hắn mặc quần áo vào.

Lấy bản đồ ra tiếp tục kiểm tra.

Trần Mục đã đến thăm một số chỗ tạo hóa, nhưng Táng Thiên địa rất lớn vẫn còn một số nơi tạo hóa hắn chưa đi qua.

Những chỗ đó không phải đánh xấu xiên thì cũng đánh dấu đỏ, đều không đơn giản: “Cửu U tháp, Sâm La rừng, phía trước là nơi thử nghiệm giam giữ Minh tộc, phía sau là nơi giam giữ Ma tộc, cực kỳ nguy hiểm.”

“Vẫn nên đợi bí cảnh mở ra, dù sao cũng phải để lại chút tạo hóa cho các tiểu bối khác.” Trần Mục chuẩn bị đi đến Hoang Nguyên, chỗ đó hẳn là rất gần với cửa ra của bí cảnh.

Lúc hắn chuẩn bị rời đi.

Hệ thống nhắc nhở đánh dấu nhiệm vụ cập nhật.

【Đánh dấu: Chỗ sâu trong Tiên Mộ】

【Phần thưởng: Thuần Dương Thánh Đan】

Ánh mắt của Trần Mục đầy vẻ kích động, Thuần Dương Thánh Đan, cực phẩm thánh đan, chắc chắn có thể giúp hắn thăng cấp lên Kiếm Thánh, nếu như có thể lấy được viên đan dược đó, hắn thật sự cách Kiếm Thánh chỉ còn một khoảng cách rất ngắn.

“Nhưng đó là Tiên Mộ.”

“Phải đưa tiên đan thì ta mới đi.”

Thế nhưng hệ thống hoàn toàn không có phản ứng.

Trần Mục chỉ có thể dẫn theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rời khỏi Phượng Huyết trì, hắn uống dịch thể màu vàng trên đường đi, chuẩn bị tiến công Thất phẩm Kiếm Hoàng.

Nơi Trần Mục đang đi đến chính là Tiên Mộ.

Ban đầu có đánh chết hắn cũng không đi Tiên Mộ, bởi vì nơi này vô cùng nguy hiểm, có ích lợi gì không còn chưa biết, hiện giờ lợi ích đã ở trước mặt, tất nhiên Trần Mục tình nguyện mạo hiểm thử nghiệm.

Tiên Mộ.

Chôn giấu sự tồn tại cấm kỵ.

Trần Mục đang trên đường đột phá Thất phẩm Kiếm Hoàng sơ kỳ, đến nơi đây vẫn cảm thấy âm u.

Cách đó không xa là những ngôi mộ nhấp nhô, lớn nhỏ không đều, chi chít dày đặc, những người được chôn ở đây đều là cường giả, thậm chí còn có cả Chân Tiên.

“Chỗ này chắc chắn có điều đặc biệt, lại có thể tập trung hết ở đây.” Trần Mục lẩm bẩm.

Thế nhưng năng lượng thiên địa xung quanh nơi đây lại yếu ớt, chỗ này trông có vẻ không giống phong thủy bảo địa.

Trần Mục đáp xuống bên ngoài Tiên Mộ, ngước mắt nhìn vào những ngôi mộ lớn ở chỗ sâu kia như những ngọn núi cao vút, mây mù lượn lờ ở phía sâu, rất khó có thể nhìn rõ.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang đùa giỡn ở gần đó, đối với những thứ tà ma bọn chúng cảnh giác hơn Trần Mục rất nhiều, khu vực bên ngoài Tiên Mộ chắc chắn không có gì dị thường.

“Đi vào trong xem xem.”

Trần Mục định bước vào.

Hắn sợ mạo phạm các tiền bối ở chỗ này.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đi theo bên cạnh Trần Mục, bọn chúng lắc lắc cái đuôi, xem chừng hai bên.

Sau khi vào Tiên Mộ.

Không ngừng có gió âm thổi tới.

Ngay cả nguyên thần cũng cảm thấy ớn lạnh.

Ngôi mộ đầu tiên mà Trần Mục gặp phải chỉ có kích thước bằng một cái bát, trông có hơi sơ sài.

“Khúc Khúc Nhi?”

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn nhìn thấy thi thể của Khúc Khúc Nhi chôn trong hoàng thổ.
Chương 217 Bí cảnh mở ra (1)

Khúc Khúc Nhi rất bình thường.

Chắc hẳn là thiên kiêu vô vị được chôn ở gần đây.

Táng Thiên địa cứ cách một trăm năm thì mới mở cửa, thời gian tuyệt không hề ngắn, thế nhưng thi thể của Khúc Khúc Nhi vẫn còn tồn tại, thổ nhưỡng ở đây rất không tầm thường.

Nghe đồn Bất Tử địa có thể giữ cho xác thể bất tử bất diệt, khu táng địa này cũng có khả năng tương tự.

Chỉ là phần ngoài cùng mới có uy lực như vậy, có lẽ bên trong có sự tồn tại cấm kỵ bảo tồn hoàn chỉnh.

Trần Mục tiếp tục đi vào bên trong, hắn cách những ngôi mộ đó khá xa, xung quanh mây mù lượn lờ, âm phong rần rần, quỷ dị âm u.

Bên trong các ngôi mộ dọc đường đều chứa đầy xương trắng xác thối, có lẽ đã bị chôn ở đây rất lâu rồi.

Bên trong có bảo vật, Trần Mục đều không dám chạm vào, sợ sẽ chọc đến những thứ không sạch sẽ, không dễ dàng gì mới tiễn được nữ tử bạch y kia đi, hắn không muốn lại rước thêm rắc rối.

Càng đi vào chỗ sâu sự tồn tại được chôn cất trong Tiên Mộ càng khủng khiếp, trong đó có một số xác thể trong ngôi mộ chỉ còn lại xác khô, giữ gìn tương đối nguyên vẹn.

Trần Mục càng đi càng cảm thấy không đúng, xung quanh như thể có vô số con mắt đang ở ngoài khu vực của Pháp Nhãn Kim Đồng quan sát hắn.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhảy lên trên vai Trần Mục, bọn chúng kêu to meo meo, có chút bất an, Trần Mục lập tức dẫn theo Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy vội.

Trong nháy mắt hắn đã lao ra hàng trăm trượng.

Mây mù trước mắt càng lúc càng dày, may mà hắn có Pháp Nhãn Kim Đồng trợ giúp.

Nửa ngày sau.

Trần Mục phát giác được có gì đó không đúng.

Hắn không thể đến gần chỗ sâu trong Tiên Mộ.

“Rõ ràng mình đang đi về phía ngôi mộ lớn đó, các ngôi mộ xung quanh dường như mình đều vừa thấy rồi.”

Trần Mục tiếp tục chạy điên cuồng, càng phát hiện những khung cảnh này rất quen thuộc, vì vậy để lại ký hiệu trên đường.

Rất nhanh, Trần Mục đã nhìn thấy ký hiệu do chính mình để lại ở phía trước: “Quỷ Đả Tường?”

Sau lưng Trần Mục phát lạnh.

“Meo!”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đột nhiên kêu lên.

Lông mao quanh thân bọn chúng đều dựng lên, ngay cả đuôi cũng đang dựng thẳng run rẩy, có nguy hiểm đang đến gần.

Trần Mục không dám quay đầu lại, hắn tăng tốc chạy điên cuồng, những cỗ hàn ý kia vẫn ở trên cổ hắn.

Nhìn thấy ống tay áo màu trắng quen thuộc, rất nhanh Trần Mục đã phản ứng lại: “Hóa ra là con hổ giấy.”

“Tỷ tỷ tên Bạch Thanh Hoan, đệ có thể gọi ta là Bạch tỷ tỷ.” Nữ tử bạch y ngoài khuôn mặt nhợt nhạt thì thực ra không đáng sợ như vậy.

Trần Mục không chạy tiếp nữa.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch vẫn đang run rẩy.

Trần Mục khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Bạch tỷ, tỷ thật đúng là âm hồn bất tán.”

Bạch Thanh Hoan nở nụ cười ranh mãnh: “Tiểu đệ đệ, chúng ta có duyên, đệ bị kẹt trong Tiên Mộ, Bạch tỷ tỷ có thể dẫn đệ ra ngoài.”

Trần Mục cảm nhận được sự đáng sợ của Tiên Mộ, ngay cả Pháp Nhãn Kim Đồng cũng không thể nhìn ra huyền cơ ở chỗ này, hắn bị kẹt trong không gian của vòng lặp vô tận.

“Bạch tỷ, nếu tỷ đưa ta ra ngoài, ta có thể đốt cho tỷ ít son phấn để thoa.”

“Đệ thật là nghịch ngợm, chỉ cần đệ giúp ta đào chút đồ, ta sẽ dẫn đệ ra ngoài.”

“Có nguy hiểm không?”

“Yên tâm, tỷ tỷ bảo vệ.”

Nữ tử bạch y cười híp mắt nhìn chằm chằm Trần Mục, nụ cười của nàng ta có chút âm u, Trần Mục trầm giọng nói: “Ta có thể đi xem trước đã.”

Nếu như có nguy hiểm.

Chắc chắn Trần Mục sẽ không đào giúp nàng ta.

Bạch Thanh Hoan dẫn theo Trần Mục xuyên vào trong Tiên Mộ, dọc đường hắn dùng Huyễn Điệp để làm ký hiệu, nhưng rất nhanh Huyễn Điệp đã biến mất không thấy.

Bọn họ đến trước ngôi mộ lớn ở đâu đó.

Ngôi mộ này cao vài trượng, xung quanh phần mộ cỏ mọc dài, những cây cỏ này xanh mơn mởn, rất quỷ dị.

Trần Mục dùng Pháp Nhãn Kim Đồng nhìn thấy phía dưới có viên đá xanh kích thước bằng quả vải.

“Bên trong có chôn đá?”

“Đá Âm Dương, có thể nghịch âm chuyển dương, đất đai ở đây ngăn cách âm hồn, ta cần đệ giúp đỡ.”

Trần Mục quan sát thấy xung quanh cũng không có nguy hiểm gì, hắn đưa tay lên giải phóng linh lực mạnh mẽ, nhẹ nhàng tách lớp đất xung quanh ra, viên đá xanh lục lại xuất hiện trên thế gian, lục quang bao phủ cả ngôi mộ lớn.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang ăn cỏ.

Trần Mục cảm thấy cỏ ở chỗ này có chút quỷ dị, mang theo năng lượng tinh thần rất đậm có thể nuôi dưỡng âm hồn, nhưng đối với người sống thì không có tác dụng.

“Ăn ít một chút.”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch trở về bên cạnh Trần Mục, mắt của bọn chúng trở nên sáng ngời.

Bạch Thanh Hoan lấy được đá xanh, phấn khích nói: “Tiểu đệ đệ, giúp Bạch tỷ tỷ đào thân xác nữa.”

“Tỷ còn có thân xác?”

“Thân xác của ta sớm đã hóa thành bột mịn.”

Mặt Trần Mục tràn đầy vạch đen, da mặt hơi co rút lại: “Đào thể xác của người khác như vậy có ổn không?”

Bạch Thanh Hoan cười híp mắt mở miệng: “Có tỷ tỷ che chở, đệ chắc chắn an toàn.”

“Nếu như tìm thấy bảo vật, toàn bộ của đệ hết, tỷ tỷ chỉ cần thân xác có thể sử dụng được.”

Xác thể có thể lưu giữ hoàn hảo, e rằng không phải sự tồn tại cấm kỵ thì chính là đại năng đỉnh phong.

Trần Mục cân nhắc kỹ lưỡng, muốn tìm được thân xác như vậy thì buộc phải đi sâu vào trong Tiên Mộ.

“Ta giúp ngươi.”

“Đệ đệ tốt.”

Bạch Thanh Hoan rất hài lòng.

Hắn dẫn Trần Mục đi vào chỗ sâu trong Tiên Mộ.

Các ngôi mộ xung quanh càng lúc càng cao, hơn nữa trong một số ngôi mộ có đá Tinh Viên nặng nề, muốn mở ngôi mộ thì vô cùng tốn sức.

“Cái này thế nào?”

“Gầy trơ xương, thân xác đã sớm mục nát.”

“Cái này đầy đặn, trên mặt vẫn còn huyết sắc.”

“Gân cốt hoại tử, thân xác đã chết từ lâu.”

“Đây là cực phẩm, da thịt vẫn còn sáng bóng, trên mặt cũng còn huyết sắc.” Trần Mục nhìn thấy một thân xác hoàn mỹ, dung mạo dáng người cũng đều rất tốt.

Đặt ở nhân gian thì cũng là thiên tiên.

Trên người nàng ta đầy đồ nữ trang kim ngọc, mặc áo choàng khổng tước tơ vàng, quanh thân được bao phủ đủ loại trân bảo, giúp nàng ta chống lại sự xâm nhập của tử khí.

Quý phụ không biết đã được chôn cất ở đây bao nhiêu năm, giống như người đẹp đang ngủ say trong quan tài, đây là thân xác đẹp nhất mà bọn họ tìm thấy trong Tiên Mộ.
Chương 218 Bí cảnh mở ra (2)

Bạch Thanh Hoan vẫn không vừa ý, nhàn nhạt nói: “Trông có vẻ cũng không tệ, có điều cơ thể của nàng ta không sạch sẽ, đã từng sinh con ta sẽ không dùng.”

“Yêu cầu của tỷ cao thật đấy.”

Trần Mục không nhịn được lẩm bẩm.

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng gật đầu theo.

Ngôi mộ này.

Chôn ở gần ngôi mộ siêu lớn kia.

Chỗ này đã là nơi sâu trong Tiên Mộ.

【Đánh dấu chỗ sâu trong Tiên Mộ thành công】

【Lấy được phần thưởng Thuần Dương Thánh Đan】

Trần Mục lấy được Thuần Dương Thánh Đan, mục đích của chuyến đi này đã đạt được, hắn muốn thăm dò tình hình bên trong ngôi mộ siêu lớn kia, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, có tia ánh sáng mờ ảo đang nở rộ.

Bóng dáng kia rất đáng sợ, mắt của Trần Mục bị đâm đau, hắn lập tức thu lại tầm mắt.

Sát ý ấp đến.

Trần Mục rút Thanh Vân Kiếm ra.

Có cái bóng màu đen như quỷ mị đang đến gần, đó là một cái xác có thể nhìn thấy xương, trong mắt trống rỗng chỉ có hai nhóm ma trơi xanh biếc.

“Chấp niệm thật là mạnh.”

Đó là chấp niệm bên trong thân xác.

Xác chết khoác áo giáp đen rách rưới, một tay cầm thanh trường kiếm gỉ sét, nửa dưới khuôn mặt chỉ có thể nhìn thấy xương màu đen, khuôn mặt dữ tợn.

Áp lực khủng khiếp khiến Trần Mục kiêng kỵ, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều ôm chặt cổ Trần Mục.

“Bạch tỷ, làm sao bây giờ?”

Trần Mục vội vàng nhìn sang Bạch Thanh Hoan.

Bạch Thanh Hoan híp mắt lại, khóe miệng nhếch thành nụ cười, nói: “Tất nhiên là chạy rồi.”

Trần Mục đen mặt, không nghĩ nhiều nữa, quay người chạy đi, may mà xác chết mang giáp màu đen không đuổi theo.

“Thật nguy hiểm!”

Trần Mục chạy đi rất xa.

Có tia lục quang đang đến gần, Bạch Thanh Hoan cười lớn ha ha nói: “Nói ra thì tốc độ chạy trốn của đệ trong đám thiên kiêu mà ta từng thấy phải gọi là nhanh nhất đấy.

“Chẳng phải tỷ nói có thể che chở cho ta?” Trần Mục đen mặt nhìn Bạch Thanh Hoan đang tiến lại gần.

Bạch Thanh Hoan có chút khó hiểu: “Thật kì lạ, âm linh ở gần đây đều cách đệ rất xa, ngay cả người giữ mộ trông coi Tiên Mộ cũng không dám giết đệ.”

Trần Mục nhìn quanh tứ phía, hoàn toàn không nhìn thấy cái gọi là âm linh, người giữ mộ kia làm hắn sợ hãi, sở hữu sức mạnh vượt xa cả Kiếm Hoàng.

Có khả năng bảo vệ Tiên Mộ, e rằng dù có là Kiếm Thánh đỉnh phong tiến vào thì cũng sẽ bị giết chết.

“Trên người đệ có vật quý?”

“Sao ta lại không biết?”

Trên người Trần Mục thứ mạnh nhất là chuôi Thanh Vân Kiếm kia, chẳng lẽ có liên quan với ngọc bội của vị hôn thê?

“Nếu đệ đã không sợ Tiên Mộ vậy thì chúng ta tiếp tục tìm thân xác.” Bạch Thanh Hoan cười nói.

Trần Mục đề nghị: “Nếu không có thân xác phù hợp, ta khuyên tỷ cứ dùng nó là được.”

Bạch Thanh Hoan nhướng mày: “Đoạt xá, mượn xác hoàn hồn nhiều nhất chỉ có thể có cơ hội một lần, sao có thể tùy tiện sử dụng, chắc chắn phải chọn cái tốt nhất.”

“Ta biết có một thân xác hoàn mỹ.”

“Ở đâu?”

Bạch Thanh Hoan tò mò nói.

“Ở Thánh Dược viên, tỷ dẫn ta ra ngoài trước, sau đó ta dẫn tỷ đi tìm thân xác.”

“Không thành vấn đề.”

Trần Mục giúp nàng ta đào đá Âm Dương, Bạch Thanh Hoan không có ý định thất hứa, nghe nói có thân xác hoàn mỹ thì lập tức dẫn Trần Mục rời khỏi Tiên Mộ.

Rất nhanh bọn họ đã ra khỏi Tiên Mộ.

Sau khi rời đi, Trần Mục cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ở trong đó rất kiềm nén, như thể có vô số đôi mắt ở chỗ mà hắn không nhìn thấy đang dòm ngó hắn.

Trần Mục cũng không nuốt lời.

Mang Bạch Thanh Hoan đến Thánh Dược viên.

Bọn họ đến chỗ của cây thánh dược kia.

Ánh mắt của Bạch Thanh Hoan mang vẻ kinh ngạc, nàng ta có thể nhìn thấy nữ tiên dưới đóa hoa màu xanh.

“Có hài lòng với cơ thể này không?”

“Ta nói đệ nghe, thứ này rất tà môn, rất có thể là Quỷ Tiên thành đạo thay thế!”

Trong mắt Bạch Thanh Hoan mang theo sự sợ hãi.

Trần Mục còn tưởng rằng Bạch Thanh Hoan chính là Quỷ Tiên, thế nhưng nàng ta chỉ là âm hồn.

“Vậy tỷ định làm thế nào?”

”Chỉ có thể dùng thân xác không sạch sẽ kia thôi.”

Trần Mục cười trêu đùa nói: “Tỷ không sợ đời sau của nàng ta tìm tỷ tính sổ à.”

“Ha ha, Bạch tỷ tỷ của đệ, dăm ba Kiếm Tiên bình thường kia không thể đến gần được.” Vẻ mặt Bạch Thanh Hoan đắp ý, nàng ta rời khỏi Thánh Dược viên trong nháy mắt.

Trần Mục thuận đường quay lại Thánh Dược viên, tiếp tục tìm kiếm linh dược, lấy được rất nhiều loại dược, những thứ này không có nhiều tác dụng với hắn nên chuẩn bị mang về nhà họ Trần.

Hắn lấy được Thuần Dương Thánh Đan, cực phẩm thánh đan, muốn luyện hóa hoàn toàn cần phải mất thời gian rất dài.

Bên ngoài Táng Tiên địa.

Chiến thuyền màu đồng cổ bay ngang không trung, dài trăm trượng, như một hòn đảo lơ lửng trên bầu trời.

“Chiến thuyền thật là lớn!”

Các cường giả danh tông cau mày, trong mắt đám tiểu bối đều mang theo vẻ chấn kinh, có thể chế tạo được chiến thuyền bay vút lên mây thì cần phải có trận sư vô cùng hùng mạnh.

Loại chiến thuyền này rất hiếm thấy ở Hoang Châu.

“Thiên kiêu của Hồng Châu!”

“Tại sao bọn họ lại chạy tới Đông Châu?”

Trên chiến thuyền có chín vị thiên kiêu bay lên bầu trời, tất cả bọn họ đều anh tuấn bất phàm, thanh niên cầm hộp kiếm ở giữa có ba mắt, bên trong mắt dọc có u quang màu tím, hắn ta quét mắt nhìn các thiên kiêu xung quanh, dáng vẻ cao ngạo nói: “Ai là Trần Mục?”

Các thiên kiêu của Hoang Châu đều không có phản ứng.

Lý Thanh Lưu cau mày lại, chín vị thiên kiêu kia đều là Kiếm Hậu đỉnh phong, so với các thiên kiêu Kiếm Hậu đỉnh phong ở Hoang Châu còn nhiều hơn.

Đệ tử của Lăng Vân tông đen mặt, bực dọc nói: “Tên ba mắt kia thật ngông cuồng, nếu Triệu sư tỷ ở đây, chắc chắn sẽ dùng hai chân đá bể vào đầu chó của hắn ta.”

Thanh niên ba mắt nhìn về phía Liễu Mi Nhi.

Liễu Mi Nhi đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, đám thiên kiêu Diệp Hoành đều cảm thấy áp lực rất mạnh, thực lực của hắn ta ắt hẳn có thể nghiền nát thiên kiêu bình thường.

Trưởng lão tóc trắng của Thánh Kiếm sơn trầm giọng nói: “Kỳ Lân nhi của nhà họ Kim, Kim Kỳ Lân, trời sinh đã là thần đồng, sở hữu huyết mạch của kỳ lân, hậu duệ đích hệ của minh chủ Hồng Minh Kim Thần Võ, các con tốt nhất đừng chọc vào.”

Hổ Khiếu Lâm nhìn chằm chằm Kim Kỳ Lân, có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn ta, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn thiên kiêu của Hoang Châu với vẻ khinh thường khiến hắn rất không thoải mái.
Chương 219 Bí cảnh mở ra (3)

Lý Thanh Lưu trừng Liễu Mi Nhi, cho dù là Triệu Phi Yến đến đây cũng rất khó có thể chiến thắng Kim Kỳ Lân, người sau còn là tiểu bối cảnh giới Kiếm Hậu mạnh nhất ở Hồng Châu.

Liễu Mi Nhi co rụt cổ lại.

Kim Kỳ Lâm nhớ rõ Liễu Mi Nhi, sau đó nhìn sang các thiên kiêu khác, cuối cùng lại nhìn Lâm Diệu Ngữ và Hổ Khiếu Lâm thêm hai lần, các thiên kiêu còn lại đều không đáng để hắn chú ý.

“Trần Mục không đến Táng Tiên địa.” Nam tử khôi ngô bên cạnh Kim Kỳ Lân có chút tiếc nuối.

Bọn họ đều muốn xem Kim Kỳ Lân trấn áp Tuyệt Thế Thiên Kiêu mới nổi lên gần đây của Hoang Châu.

“Trấn áp Lâm Diệu Ngữ cũng không tệ.” Có nụ cười nghiền ngẫm trên vẻ mặt của thiên kiêu Hồng Châu.

Kim Kỳ Lân hờ hững nói: “Lâm Ký, Chu Đông, các người vào trong chiếu cố các tiểu bối của Lăng Vân tông thật tốt, đặc biệt là người mặc váy xanh kia.”

Lâm Ký và Chu Đông mỉm cười gật đầu.

Vóc dáng của bọn họ rất cao, đều là Kiếm Hậu đỉnh phong, mạnh hơn rất rất nhiều so với đám người Diệp Hoành, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với cường giả Đường Côn Luân trên Thiên bảng của Hoang Châu.

Đám thiên kiêu này không kiêng nể gì cả, sau lưng bọn họ là thế lực mạnh nhất ở Hồng Châu, Hồng Minh, cho dù là Lăng Vân tông bọn họ cũng không thèm đặt vào mắt.

Không chỉ có Lăng Vân tông lo lắng, các thế lực danh tông khác cũng đều lo âu, thiên kiêu Hồng Châu đến Hoang Châu quậy phá, các thiên kiêu danh tông đều sẽ gặp rắc rối.

Hỏa Mị nhỏ giọng thì thầm: “Chỉ bằng hắn ta mà cũng muốn khiêu chiến với tiểu sư thúc, thật muốn hắn ta bị tiểu sư thúc bắt gặp không biết sẽ chật vật như thế nào.”

Lâm Diệu Ngữ có lòng tốt nhắc nhở nói: “Sư muội, bọn họ đều rất mạnh, tùy tiện một thiên kiêu nào cũng đều có thể đối kháng với ta, Kim Kỳ Lân lại càng mạnh hơn.”

“Sư tỷ, muội biết, muội chỉ muốn nói tiểu sư thúc nhất định có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ.”

“Có lẽ vậy.”

Lâm Diệu Ngữ khẽ lắc đầu, trên đường đi đến Táng Tiên địa, Hỏa Mị đã truyền cho nàng ta tư tưởng Trần Mục bất bại với những người cùng thế hệ.

Chính vào lúc bọn họ đang nói chuyện.

Không gian rung chuyển.

Sơn mạch Táng Tiên địa xuất hiện vết nứt.

Năng lượng thiên địa nồng đậm tràn ra.

Trong mắt Thiên kiêu của các thế lực danh tông đều mang theo vẻ hưng phấn, bên trong nơi đó có tạo hóa có thể nghịch thiên cải mệnh, bọn họ đã chờ đợi ở chỗ này rất lâu cuối cùng cũng đợi được đến lúc Táng Tiên địa mở ra.

Thiên kiêu của Hồng Châu xông lên phía trước, các thiên kiêu của danh tông Hoang Châu đều không dám chọc vào bọn họ, lúc này mới đi sau bọn họ tiến vào Táng Tiên địa.

Các thiên kiêu tràn vào Táng Tiên địa.

Hỏa quang chiếu sáng toàn bộ Hoang Nguyên, trên mặt các tiểu bối thiên kiêu đều mang vẻ hưng phấn và kích động.

Thiên kiêu của Hồng Châu tiến vào Táng Tiên địa đầu tiên nhưng bọn họ lại không đi ra, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào các thiên kiêu đang đi vào ở phía sau, lúc Lâm Diệu Ngữ xuất hiện, ánh mắt của Kim Kỳ Lân có chút hưng phấn.

Thiên kiêu của Phượng các đều cảm nhận được áp lực.

Kim Kỳ Lân, dáng người cao lớn, mặc chiếc áo choàng màu vàng tím sang quý, mang theo hộp kiếm đen nhánh, tư thế cao ngạo nói: “Lâm tiên tử.”

“Ngươi là thiên kiêu mạnh nhất ở Hoang Châu, ta đại diện cho thiên kiêu của Hồng Châu xin thỉnh giáo ngươi.”

“Không dám nhận.”

Lâm Diệu Ngữ khẽ lắc đầu.

Kim Kỳ Lân cường thế tiến lên, tất cả tiểu bối của Phượng các đều cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, khí tràng cường thịnh kia vượt xa Kiếm Vương đỉnh phong bình thường.

Khăn voan của Lâm Diệu Ngữ bị gió vén lên một góc, khóe miệng của nàng ta hơi cong lên, cười yêu kiều: “Ta chỉ là nữ tử yếu ớt, xin Kim huynh đừng làm khó ta.”

Thiên kiêu Hoang Châu xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ không dám tin vào tai mình.

Lâm Diệu Ngữ là đệ nhất trên Thiên bảng của Hoang Châu, đại diện cho cấp bậc của Hoang Châu, trước mặt Kim Kỳ Lân lại hạ thấp mình như vậy, rất nhiều thiên kiêu Hoang Châu đều phải lắc đầu, một số người thở dài, một số khác thì bất lực.

Thực lực của Hồng Châu vốn mạnh hơn Hoang Châu, Kim Kỳ Lân là thiên kiêu mạnh nhất của Hồng Châu, rõ ràng Lâm Diệu Ngữ không muốn đụng chạm với hắn ta.

Kim Kỳ Lân rất thất vọng, thiên kiêu mạnh nhất ở Hoang Châu cũng chỉ có vậy, cường thế nói: “Sư đệ của ta muốn nhìn thấy dung nhan thật của Lâm tiên tử.”

Thiên kiêu Hoang Châu đều cau mày.

Cảm giác như muội tử của nhà mình bị đùa giỡn.

Trong mắt thiên kiêu của Phượng các mang ý tức giận, Hỏa Mị bĩu môi, nhưng nàng ta không dám nói gì, chọc đến thiên kiêu của Hồng Châu thì Táng Tiên địa cũng không đợi được.

Mọi người đều nhìn về phía Lâm Diệu Ngữ, không biết nàng ta sẽ phản ứng như thế nào, thế nhưng một lúc sau Lâm Diệu Ngữ từ từ cởi khăn voan xuống, khuôn mặt xinh đẹp sáng mịn như ngọc không chút son phấn, sống mũi nhỏ nhắn cao thẳng, thanh thuần rung động lòng người như tiên giáng trần, đặt ở Hồng Châu chính là sắc đẹp tuyệt trần.

Có thiên kiêu Hồng Châu kích động đứng bật dậy, Tôn Hữu nhiệt tình nói: “Lâm tiên tử, đợi đến khi bí cảnh kết thúc, Tôn mỗ mời nàng cùng uống hai ly.”

Lâm Diệu Ngữ gật đầu mỉm cười.

Thiên kiêu của Phượng các đều sắp tức đến nổ tung, rất nhiều thiên kiêu Hoang Châu cũng bực dọc theo, đó chính là nữ thần trong lòng của bọn họ đấy, vậy mà lúc này lại bị ép phải miễn cưỡng vui cười trước mặt thiên kiêu Hồng Châu.

“Đa tạ Lâm tiên tử nể mặt.”

Mấy thiên kiêu của Hồng Châu đều đang cười vui.

Lâm Diệu Ngữ dẫn theo thiên kiêu của Phượng các rời đi, trên mặt nàng ta mang theo ý cười, tâm như huyền băng, bí cảnh kết thúc, nàng ta sẽ quay về thẳng Phượng các.

Tiểu bối của Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm sơn đến tiến vào khá muộn, Lăng Vân tông vào gần cuối, chỉ là vì sợ sẽ chạm trán thiên kiêu của Hồng Châu.

Tuy nhiên khi bọn họ tiến vào thì thấy thiên kiêu của Hồng Châu vẫn đang ở gần đó, trong mắt đám Diệp Hoành và tiểu bối của Lăng Vân tông đều mang vẻ đề phòng.

Sơn mạch Táng Tiên.

Các tiểu bối thiên kiêu đều đi vào.

Đây là khởi đầu cho nỗi lo lắng của các cường giả danh tông.

Tỷ lệ tử vong của Táng Tiên địa cao hơn rất nhiều so với Thanh Vân đại hội, bên trong có rất nhiều nguy hiểm, có rất nhiều thiên kiêu vì tạo hóa mà đã va chạm với nhau.
Chương 220 Mười dặm Kinh Thần (1)

Lần này Hồng Châu phái một số lượng lớn thiên kiêu đến đây, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân bằng của Táng Tiên địa, bọn họ sợ tiểu bối nhà mình ở bên trong sẽ chịu thiệt.

Lý Thanh Lưu nhẹ thở dài: “Nếu như tiểu bối của Hoang Châu đoàn kết lại, có lẽ còn có cơ hội.”

Muốn tiểu bối Hoang Châu đoàn kết giống như các thiên kiêu của Hồng Châu thì đúng là hy vọng xa vời, dù sao thì bọn họ cũng thuộc các tông môn khác nhau, có những lợi ích của riêng họ.

...

“Ha.”

Kim Kỳ Lân rất thất vọng.

Hắn nhìn sang Hổ Khiếu Lâm, Chu Phá Hiểu, Đường Côn Luân, thái độ cường thế nói: “Ta cho các ngươi cơ hội khiêu chiến, các ngươi cùng nhau lên đi.”

Đôi mắt của Hổ Khiếu Lâm khẽ híp lại, Chu Phá Hiểu và Đường Côn Luân cảm thấy bị sỉ nhục, vẻ mặt của bọn họ rất khó coi, cuối cùng Chu Phá Hiểu của Man tông đứng ra, cường ngạnh nói: “Ta đến đấu với ngươi.”

“Dũng khí đáng khen ngợi.”

Cuối cùng Kim Kỳ Lân cũng cảm thấy thích thú.

Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị luận bàn, Diệp Hoành trầm giọng nói: “Bọn ta đi trước.”

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, có hai vị thiên kiêu Hồng Châu cản đường đi của họ.

Thiên kiêu của Ngũ Tiên giáo và Thánh Kiếm sơn đều bị chặn lại, còn các tiểu bối thể lực bình thường ở Hoang Châu nhân cơ hội này liền rời khỏi Hoang Nguyên, trên mặt bọn họ mang vẻ hưng phấn, các cường giả danh tông đều bị thiên kiêu của Hồng Châu chặn lại, lần này bọn họ có xác suất giành được tạo hóa cao hơn.

Lâm Ký và Chu Đông ngăn cản tiểu bối của Lăng Vân tông, trên người bọn họ có dao động mạnh mẽ, vẻ mặt của đám tiểu bối Diệp Hoành căng thẳng, đầu mày nhíu chặt.

Liễu Mi Nhi hơi hét lên: “Các ngươi có biết hậu quả của việc khiêu khích Lăng Vân tông không?”

Chu Đông không nhịn được khôi hài nói: “Ngươi cảm thấy Hồng Minh của chúng ta sẽ sợ Lăng Vân tông?”

Hồng Minh là do tất cả các thế lực siêu cường của Hồng Châu liên hợp tạo thành, sở hữu lượng lớn cường giả, số lượng nhiều hơn bất kỳ tông môn nào ở Hoang Châu, còn có trưởng lão trấn giữ vô cùng cổ lão.

“Các ngươi đừng quá đáng quá!”

Liễu Mi Nhau cắn chặt răng bạc.

Lâm Ký chắp tay cười khẽ: “Kim sư huynh đặc biệt dặn dò chúng ta phải chiếu cố ngươi thật tốt, có thể được Kim sư huynh nhớ rõ là vinh hạnh của ngươi.”

“Tên ba mắt!”

Trong lòng Liễu Mi Nhi thầm mắng.

Đám người Diệp Hoành đều vô cùng phẫn nộ.

“Đừng gấp, chúng ta hãy thưởng thức trước Hoang Châu đỉnh tiêm thiên kiêu là trình độ như thế nào.”

Chu Đông và Lâm Ký không vội ra tay, Chu Phá Hiểu muốn quyết đấu với Kim Kỳ Lân, bọn họ ngăn tiểu bối của Lăng Vân tông lại, đợi lát nữa sẽ ra tay.

Diệp Hoành chắp tay cười nói: “Chúng ta không có ý mạo phạm Hồng Minh, vẫn xin hai vị giơ cao đánh khẽ.”

Liễu Mi Nhi và bọn người Thẩm Trạch đều rất khó chịu, lúc nào thì Lăng Vân tông phải chật vật như vậy? Khi bọn họ đến đều cảm thấy tông chủ uy chấn Hoang Châu, bí cảnh của Táng Tiên địa lần này chắc hẳn sẽ rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ thiên kiêu của Hồng Châu lại đột nhiên giết đến.

Bọn họ hoàn toàn không thèm để ý đến Lăng Vân tông.

Lâm Ký cười nói: “Cũng xem như người thức thời, sớm đã nghe nói Lăng Vân tông là thế lực mạnh nhất ở Hoang Châu, nhưng mà tiểu bối của thế lực mạnh nhất quả thực không được.”

Liễu Mi Nhi kiêu ngạo nói: “Tiểu bối ưu tú của Lăng Vân tông bọn ta đều không thèm tới Táng Tiên địa.”

“Các ngươi muốn vào Táng Tiên địa cũng được, nàng ta buộc phải ở lại.” Trong mắt Chu Đông mang vẻ giễu cợt.

Diệp Hoành nắm chặt nắm đấm.

Nếu như Tiêu Vân và Triệu Phi Yến ở đây, bọn họ cũng sẽ không bị động như vậy, bây giờ hoàn toàn phải xem sắc mặt của Lâm Ký và Chu Đông.

Đám Diệp Hoành bọn họ sẽ không vứt bỏ Liễu Mi Nhi.

Liễu Mi Nhi nắm chặt thành quyền, bây giờ mới hiểu rõ việc sư tôn bảo nàng ta phải nỗ lực tu luyện quan trọng như thế nào.

Hiện giờ thiên kiêu của Hồng Châu đang chặn thiên kiêu của Hoang Châu, nói rõ ra là muốn làm nhục bọn họ.

Keng!

Chu Phá Hiểu giao phong với Kim Kỳ Lân.

Hai thanh trọng kiếm đâm vào nhau, âm thanh trầm nặng vang lên, không gian hiện ra gợn sóng, mặt đất cát đá cuồn cuộn, khói bay mịt mù.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người bọn họ, Chu Phá Hiểu xếp thứ hai trên Thiên bảng, đến từ Man tông, sở hữu kim thân, có thể sánh với Kiếm Vương đỉnh phong.

Hai cánh tay của Chu Phá Hiểu có sức mạnh kinh khủng, thiên kiêu bình thường đều sẽ không đối đầu với hắn ta.

Nhưng Kim Kỳ Lân lại lựa chọn cứng đấu cứng với hắn ta, hoàn toàn không hề sử dụng linh lực, bọn họ đều đang va chạm nhau bằng sức mạnh cơ thể thuần túy.

Ầm!

Chỉ mới chiêu thứ hai.

Trọng kiếm của Chu Phá Hiểu đã tuột ra khỏi tay.

Các thiên kiêu xung quanh đều chấn kinh, chỉ thấy cả người Chu Phá Hiểu hiện lên kim quang, hắn dùng tay không đỡ lấy kiếm của Kim Kỳ Lân nhưng mà giây tiếp theo đã có huyết quang bắn ta khắp nơi, Chu Phá Hiểu bay thẳng ra ngoài,

Thiên kiêu của Man tông kinh hãi.

Lòng bàn tay của Chu Phá Hiểu đã sắp đứt lìa ra.

Chỉ với ba chiêu Kim Kỳ Lân đã dễ dàng đánh bại người xếp thứ hai trên Thiên bảng của Hoang Châu, trong mắt các thiên kiêu Hoang Châu xung quanh đều có vẻ khó mà tin được.

“Ha ha.”

“Thiên kiêu của Hoang Châu yếu thật.”

Chu Đông và Lâm Ký cảm thấy chẳng có gì thú vị.

“Đường Côn Luân, ngươi thì sao?” Kim Kỳ Lân nhìn về phía Đường Côn Luân xếp thứ ba trên Thiên bảng.

Đường Côn Luân của Ngũ Tiên giáo miễn cưỡng nở nụ cười, chắp tay kính cẩn nói: “Kim huynh thiên tông thần võ, Đường mỗ tự biết không phải là đối thủ của huynh.”

Trong mắt của Kim Kỳ Lân là vẻ khinh miệt.

Phượng các và Ngũ Tiên giáo trực tiếp nhận sợ, thiên kiêu của Man tông dễ dàng bị đánh bại, thần sắc của các thiên kiêu Hoang Châu ở gần đó đều mất mát, bây giờ chỉ còn lại thiên kiêu của Lăng Vân tông và Thánh Kiếm sơn.

Hổ Khiếu Lâm đen mặt, lúc trước trong bí cảnh mọi người đều phải xem sắc mặt của Thánh Kiếm sơn.

Kim Kỳ Lân nhìn về phía Hổ Khiếu Lâm: “Thực ra ta vẫn rất mong chờ đối với ngươi, nếu như ngươi có thể tiếp được mười chiêu của ta thì xem như ngươi thắng.”

Các thiên kiêu Hoang Châu xung quanh đều hy vọng Hổ Khiếu Lâm có thể đứng ra, hắn ta đã từng đứng đầu Thiên bảng một khoảng thời gian rất dài, có thực lực rất mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK