Da mặt Trần Mục không có dày như vậy, hắn đã lấy đủ nhiều, hơn nữa hiệu quả của việc tôi luyện thân thể đã không còn rõ ràng, hiện tại tác dụng lớn nhất của căn nguyên thần lôi là khôi phục sức mạnh, trợ giúp Hồng Mông tiểu thụ lớn lên.
Thời điểm Chạng vạng tối.
Lôi Hoan Âm mở cung yến mời bọn họ.
Khương Vũ Thần nhiều lần mời rượu Lôi Hoan Âm, ý ái mộ của hắn ta đều viết hết lên mặt.
Hướng Yên Hà nhắc nhở: "Hoan Âm Thần nữ, bí cảnh đoán chừng cuối tháng sẽ mở ra, nếu như bỏ lỡ thời cơ tiến vào tốt nhất, chắc chắn tạo hóa sẽ không có duyên với chúng ta."
Sau khi đám người Lôi Hoan Âm nghe xong, quyết định buổi tối hôm đó tiếp tục lên đường, Lôi gia cũng phái một bà lão đi theo, cũng là cảnh giới cường giả Thần Vương.
Đi qua truyền tống trận siêu cấp của Tổ Thần thành.
Đám người Trần Mục chỉ dùng ba ngày đã đến tinh hải ở gần Cổ Thần cấm địa, chung quanh có rất nhiều ngôi sao bị phá nát, nơi này đã từng xảy ra đại chiến kinh thiên động địa.
Thiên Tinh thần thuyền hạ xuống tại quảng trường của Cổ Thần cấm địa, kiến trúc trong cấm địa đặc biệt to lớn, giống như nơi người khổng lồ đã từng ở, trên quảng trường còn có mấy chiếc chiến thuyền.
Cơ Thanh Vân trầm giọng nói: "Là chiến thuyền của Bắc Thần quốc, bọn họ cư nhiên còn dám xuất đầu lộ diện?"
"Lần trước để Triệu Thiên Thần chạy mất, lần này hắn ta không đi xa được như thế!" Khương Vũ Thần lạnh lùng nói.
Hướng Yên Hà nhắc nhở: "Vũ Thần Thần tử? Cổ Thần cấm địa không cho phép động thủ, nếu như các ngươi có ân oán, có thể giải quyết ở chỗ khác!"
Nếu như Triệu Thiên Thần và Khương Vũ Thần xảy ra chuyện tại Cổ Thần cấm địa, bọn họ không gánh vác nổi.
Trần Mục nhìn chỗ chiến thuyền của Triệu Thiên Thần, phía trên có rất nhiều cường giả có thực lực cường đại, chỉ cường giả Thần Vương thôi đã có tới năm vị, mà bên này của bọn họ chỉ có hai vị.
Lúc này có cường giả cấm địa đi tới, trung niên nam tử trầm giọng nói: "Thần Khư bí cảnh sắp mở ra, các ngươi tranh thủ thời gian đến chỗ sâu trong cấm địa đi."
"Mọi người đi theo ta." Hướng Yên Hà dịu dàng nói, mọi người theo sát phía sau.
Cổ Thần cấm địa.
Nơi này không có quy mô nhân khẩu lớn như Thái Sơ hoàng thành và Tổ Thần thành, cái gọi là cấm địa xem ra đầy rẫy hoang liêu.
Bên trong kiến trúc cổ cao ngất trống rỗng, cho đến tận chỗ sâu trong cấm địa mới nhìn thấy bóng dáng của Thần tộc.
Chỗ sâu nhất trong cấm địa có con mắt dọc màu xanh lam đan xen ở ngang trời, chung quanh có rất nhiều thiên kiêu Thần tộc, nơi đó là lối vào của Thần Khư bí cảnh.
Diệp Hâm Nhiên và Chu Hành Vân cũng ở gần đó.
"Vũ Thần ca ca!"
Diệp Hâm Nhiên vui vẻ phất tay chào hỏi.
Khương Vũ Thần gật đầu tỏ ý, bên cạnh Diệp Hâm Nhiên có hai vị cường giả Thần Vương, lôi kéo nàng ta thì có thể chống chọi được với cường giả Thần Vương bên cạnh Triệu Thiên Thần.
Nơi này là Cổ Thần cấm địa, chủ nhân của cấm địa Tạ Thiên Nham sẽ không cho phép bọn họ tranh đấu ở chỗ này, nhưng rời khỏi Cổ Thần cấm địa thì rất khó nói.
Sư huynh đệ của Hướng Yên Hà rất nhanh chạy đến, bọn họ đều là thiên kiêu cấm địa, trong đó thanh niên dáng người khôi ngô, người khoác áo giáp u ám, tay cầm thần thương màu đen gọi là La Sâm.
La Sâm là Thần tử của Cổ Thần cấm địa, sư huynh của Hướng Yên Hà, thực lực cường đại.
Thanh niên thân mặc áo xám cao gầy là thiên kiêu đứng thứ ba ở Cổ Thần cấm địa, Tôn Dực.
Bọn họ muốn cùng Hướng Yên Hà tiến vào Thần Khư bí cảnh, cộng thêm những thiên kiêu đỉnh tiêm đám Trần Mục, thì lực lượng này cực kỳ mạnh, dù cho những Thần tử thiên kiêu còn lại liên thủ, cũng rất khó cùng chống lại bọn họ.
Đám người Triệu Thiên Thần đứng ở cách đó không xa, Viêm Vô Địch cũng đứng ở bên hắn ta, đối với đám người Trần Mục, bọn họ là uy hiếp không nhỏ.
Không bao lâu sau.
Thiên kiêu Nam Thần quốc cũng đuổi tới.
Hai vị thiên kiêu đến lần lượt là, Thần tử Cơ Trường Sinh và Thần nữ Cơ Thất Nguyệt, đều là người nổi bật trong đám thiên kiêu Thần tộc, hơn nữa bên cạnh bọn họ cũng có Thần Vương đi cùng, quan hệ của Cơ gia và Khương gia rất tốt, Cơ Trường Sinh và Khương Vũ Thần còn là biểu huynh đệ.
Khương Vũ Thần chào hỏi Cơ Trường Sinh, trưởng bối Khương gia cũng đang bắt chuyện với nhau.
Cách đó không xa mắt dọc xanh lam đột nhiên trợn lên, không gian thông đạo xuất hiện, bí cảnh mở ra.
"Mọi người tốt nhất là đi theo nhóm, bên trong có tà ma, hung thú các loại, phân tán rất dễ gặp phải nguy hiểm."
Hướng Yên Hà nhắc nhở mọi người, sau đó dẫn đầu xông vào không gian thông đạo.
Trần Mục theo sát phía sau, đám thiên kiêu Thần tộc Triệu Thiên Thần kia đồng thời xuất phát, hai nhóm người đều đề phòng đối phương, bọn họ không lựa chọn việc động thủ lúc này, giai đoạn hiện tại quan trọng nhất là phải tiến vào đi tìm tạo hóa.
Bên trong Thần Khư bí cảnh, bốn phía là không gian u ám, áp lực đáng sợ đánh tới, thiên kiêu Thần tộc đang hạ xuống, thân thể Trần Mục cũng đang đáp xuống.
Ầm ầm!
Lần lượt từng bóng người rơi vào Thần Khư bí cảnh.
Hướng Yên Hà từng giới thiệu với đám người Trần Mục, nơi này là chỗ ở của Thần tộc viễn cổ, nơi này có rất nhiều thần tích cổ xưa.
Trên đường chân trời xa tít dâng lên ánh sáng đỏ rực, tựa như mặt trời, chiếu sáng Thần Khư bí cảnh, cảnh tượng trước mắt cũng không phải là phế tích hoang vu, cách đó không xa có thảo nguyên tươi tốt, nơi này sinh cơ bừng bừng, có năng lượng vật chất nồng đậm.
Trần Mục cảm giác huyết mạch Thần tộc ở hai tay dường như đã khôi phục, bọn chúng đang hấp thu năng lượng chung quanh, thiên kiêu gần đó vẫn đang điều chỉnh trạng thái.
【Thành công đánh dấu Thần Khư bí cảnh】
【Chúc mừng thu hoạch được Đả Thần Tiên】
Trần Mục không nhìn thấy Đả Thần Tiên, trên người hắn cũng không có, sau đó nhìn chung quanh, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn bầu trời, đều không phát hiện ra.
Sau cùng hắn cúi đầu xuống, có vẻ như lòng bàn chân giẫm lên thứ gì đó, dịch bàn chân ra nhìn xem.
Chương 527 Thần Khư Bí Cảnh (1)
Trần Mục nhặt que gỗ giống như cây gậy lên, nhìn có vẻ rất bình thường, Cơ Thanh Vân và Lôi Hoan Âm ở bên cạnh hắn, hai người nhìn cây gậy màu đen kia cảm thấy rất bình thường, cũng không có để ở trong lòng.
Đả Thần Tiên đen như mực, trông có vẻ là từng bị lửa dữ thiêu đốt, cảm giác như đụng một cái thì nát, Trần Mục dùng sức thế nào cũng không thể phá hủy Đả Thần Tiên, hắn hiểu được đây là bảo vật nghịch thiên.
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Tế Tự Thần Đàn】
【Khen thưởng: Thần Nguyên Đoán Thể】
Trần Mục có chút hưng phấn, đến đúng nơi rồi, nhưng hắn không biết tình hình bên trong.
Hắn đi tới bên người Hướng Yên Hà: "Yên Hà Thần nữ, ngươi có bản đồ của Thần Khư bí cảnh không?"
"Có bản đồ đại khái."
Hướng Yên Hà phất tay phóng ra ánh sáng, bản đồ xuất hiện giữa không trung, mọi người đều có thể thấy rõ ràng, phía trên có rất nhiều khu vực chưa biết tới: "Những khu vực chưa biết này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Trần Mục in bản đồ vào trong thức hải, phía trên có đánh dấu Tế Tự Thần Đàn, có điều ở gần nơi đó có đánh dấu đỏ, có nghĩa là xung quanh có nguy hiểm.
Hướng Yên Hà trầm giọng nói: "Chúng ta tốt nhất là đến xung quanh thần thành tìm kiếm tạo hóa, ở gần đó có thần mộ tồn tại, rất có khả năng sinh ra huyết thạch đại thần."
Huyết thạch là tinh túy mà sau khi Thần tộc mất, huyết mạch trong cơ thể ngưng kết lại thành, thôn phệ huyết thạch, bọn họ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trưởng thành.
Thiên kiêu Thần tộc và tu tiên giả khác nhau, bọn họ chỉ cần trưởng thành theo thời gian, huyết mạch Thần tộc trong cơ thể sẽ càng lúc càng nồng đậm, thần lực càng mạnh hơn.
Bọn họ có thể thông qua huyết thạch nhanh chóng tăng cường độ thần lực lên, Thần tộc càng mạnh, hiệu quả của huyết thạch lưu lại càng mạnh, đám người Hướng Yên Hà chuẩn bị tiến về thần thành, nhưng nơi đó ngược hướng với Tế Tự Thần Đàn Trần Mục định đi.
Huyết thạch không có sức hấp dẫn đối với Trần Mục, hắn không có suy nghĩ hấp thu huyết mạch Thần tộc, huyết mạch Thần tộc đều khóa ở hai cánh tay, không nghĩ tới việc dung hợp.
Hướng Yên Hà nhìn chúng thiên kiêu: "Mọi người có ý kiến khác không?"
Đám người Cơ Thanh Vân và Khương Vũ Thần không có ý kiến.
Trần Mục mỉm cười nói: "Huyết thạch không có tác dụng gì với ta, ta đi loanh quanh ở xung quanh, các ngươi tới thần thành trước đi, đến lúc đó ta lại đi tụ hợp với các ngươi."
Đối mặt với quyết định của Trần Mục, Khương Vũ Thần khẽ nhíu mày, nhắc nhở: "Trần huynh, lạc đàn ở bên trong Thần Khư bí cảnh rất nguy hiểm đó."
Trong mắt Lôi Hoan Âm mang theo ý cười: "Trần huynh, ta hợp đội với ngươi, ngươi đi đâu, ta theo ngươi."
Nghe vậy, Hướng Yên Hà cau mày: "Hoan Âm Thần nữ, Trần huynh, mọi người đi cùng nhau là tốt nhất, chia ra hành động không phải quyết định sáng suốt."
Khương Vũ Thần nhìn Lôi Hoan Âm, nếu như nàng ta đi cùng Trần Mục, thì mình cũng sẽ đi theo Trần Mục, dù sao cũng là tỷ phu của hắn ta, vẫn là phải chiếu cố.
Diệp Hâm Nhiên thì là nhìn thái độ của Khương Vũ Thần, nếu như Trần Mục muốn đi, có lẽ sẽ dẫn một nửa thiên kiêu đi, Hướng Yên Hà không khỏi cau mày.
"Ta thích một mình mạo hiểm, đa tạ ý tốt của Hoan Âm Thần nữ, đến lúc đó ta sẽ tới thần thành tìm các ngươi." Trần Mục nói xong hóa thành tàn ảnh biến mất, Thần tử chung quanh đều rất khiếp sợ.
Bọn họ còn đang thích ứng với hoàn cảnh nơi này, Trần Mục lại đã có tốc độ khủng khiếp như thế.
Lôi Hoan Âm khẽ lắc đầu, không biết có phải Trần Mục chán ghét bản thân hay không.
Khương Vũ Thần ngược lại không có để ý, Trần Mục có át chủ bài bảo mệnh, điều hắn ta muốn là hợp đội với Lôi Hoan Âm, sau đó vào thời điểm nguy hiểm thì anh hùng cứu mỹ nhân.
Hướng Yên Hà không có để ý việc Trần Mục rời đi, chỉ cần thiên kiêu Thần tử có huyết mạch Thần tộc vẫn ở đây là được, bọn họ hợp đội tiến về thần thành.
Trần Mục chạy băng băng trên thảo nguyên, dần dần đạp không mà đi, sau đó bay trên bầu trời, cuối cùng hóa thành lôi quang rạch phá bầu trời.
Rất nhanh hắn đã thích ứng được với Thần Khư bí cảnh.
Nơi này không hạn chế năng lượng trong cơ thể, nhưng mà áp lực lại gấp mấy chục lần Thần Vực, sau khi Trần Mục quen, tốc độ rất nhanh chạy tới Tế Tự Thần Đàn.
Xung quanh Tế Tự Thần Đàn có nguy hiểm, đám người Triệu Thiên Thần hẳn là sẽ không đến đó, cho nên Trần Mục không lo việc gặp phải phiền phức, dù cho có đụng phải thì cũng có lòng tin xử lý được bọn họ, cho nên dám một mình tiến lên.
Trên đường.
Trần Mục lấy ra Tạo Hóa La Bàn.
Hắn không muốn bỏ qua tạo hóa ở dọc đường.
Lúc Trần Mục rời khỏi thảo nguyên, đi vào sơn mạch lửa đỏ khắp núi, Tạo Hóa La Bàn phóng ra cột sáng, cột sáng kia chỉ thẳng vào chỗ sâu trong sơn mạch.
Nơi sâu trong sơn mạch, Trần Mục nhìn thấy Thạch Đầu thành to lớn, trong thành có rất nhiều nhà đá, giữa thành là tảng đá màu trắng cao ba trượng đứng sừng sững.
Trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, trong tảng đá màu trắng ẩn chứa năng lượng đặc thù.
"Rất lâu trước kia nơi này có bách tính sinh sống, hẳn không phải là Thần tộc, đoán chừng là Nhân tộc, bọn họ ở chỗ này thờ cúng tảng đá kia." Trần Mục đang suy đoán.
Năng lượng bên trong đá trắng rất mạnh, nếu như đem làm trận thạch, hẳn là vật liệu không tệ, Trần Mục thu đá trắng vào Tu Di Giới Chỉ.
Ba ngày sau.
Trần Mục vẫn đang đi đường.
Lãnh thổ Thần Khư bí cảnh bao la, Trần Mục muốn đến Tế Tự Thần Đàn chí ít cần mất ba ngày, sau đó còn phải chạy đến thần thành, đại khái cần thời gian nửa tháng.
Tạo Hóa La Bàn loé sáng lần nữa.
Trần Mục xuất hiện trong rừng rậm dạt dào sinh cơ, ở nơi này có rất nhiều thần dược và thần thụ, chỉ cần sinh sống ở hoàn cảnh này thôi cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Hắn không hái thần dược và thần quả, trực tiếp đào cả thần dược, thần thụ với đất mang đi, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội đến đây nữa, nên lựa chọn mang đi.
Nhục thân của Trần Mục không tì vết, thần dược cùng thần quả bình thường không có tác dụng gì với hắn, cho nên muốn mang chút tạo hóa có giá trị trở về Trần gia.
Chương 528 Thần Khư Bí Cảnh (2)
Thời điểm Trần Mục đào thần dược, có hung thú tới gần, cầu lửa rực sáng từ sau lưng đánh tới.
Trần Mục phát giác được nguy hiểm, nhẹ nhàng né qua, hung thú đi tới gần, Cửu Vĩ Hồ toàn thân rực lửa, cái đuôi còn dài hơn thân thể, chừng hơn mười trượng, trong miệng nó không ngừng phun ra cầu lửa.
Đùng đùng đùng!
Trong núi rừng xuất hiện rất nhiều hố lửa.
Trần Mục nhanh như tia chớp, hắn xuyên thẳng núi rừng, nháy mắt đã tới gần Cửu Vĩ Hồ, con ngươi màu đỏ tươi của người sau đột nhiên rụt lại, chín cái đuôi sau lưng đồng thời đâm về phía trước, âm thanh xé gió vang lên.
Ầm ầm!
Trần Mục tránh thoát được công kích của chín cái đuôi, một cước đá trúng mặt của Cửu Vĩ Hồ, nó trực tiếp bay ngang ra ngoài, rừng cây lớn bị san thành bình địa.
Cửu Vĩ Hồ thất tha thất thểu đứng lên.
Trần Mục đi tới gần: "Có thể đỡ được một cước có ba phần sức mạnh của ta, cũng thật lợi hại."
Cửu Vĩ Hồ nghe vậy kinh hãi, lập tức lui về phía sau, Trần Mục lạnh lùng nói: "Đánh không thắng liền muốn đi? Trả lời ta mấy vấn đề, có thể tha chết cho ngươi!"
"Tiền bối tha mạng."
Cửu Vĩ Hồ quỳ xuống đất xin tha.
Chỗ này là địa bàn của nó, thấy Trần Mục đang đào thần dược, vốn là muốn giáo huấn hắn, không nghĩ tới hắn lại có sức mạnh mạnh như vậy.
Trần Mục nghe thấy giọng nam thô ráp, khẽ nhíu mày, Cửu Vĩ Hồ thế mà còn có loài đực.
"Ta nghe nói trong này có hung thú tà ma các loại, thời gian ta tới nơi này đã lâu, cũng không thấy con hung thú nào cả, là xảy ra chuyện gì?"
Cửu Vĩ Hồ thành thật trả lời: "Tà ma và hung thú đều ở nơi có đại tạo hóa, nơi này vốn là có thần thú tồn tại, nhưng nó biến mất ở gần sơn động, rất nhiều hung thú đều đi theo vào sơn động, sau đó biến mất."
Trần Mục cảm thấy sơn động kia chắc chắn có vấn đề, Tạo Hóa La Bàn chỉ dẫn về hướng tây bắc: "Sơn động kia có phải ở hướng tây bắc không?"
"Không sai."
Cửu Vĩ Hồ liên tục gật đầu.
Vẻ mặt Trần Mục uy nghiêm nói: "Ngươi quen thuộc với Thần Khư bí cảnh sao?"
"Quen thuộc!"
Cửu Vĩ Hồ gật đầu liên tục, nó không dám nói không quen thuộc, sợ rằng không có giá trị lợi dụng mà bị tiêu diệt.
"Vậy ngươi dẫn đường cho ta một khoảng thời gian."
"Tuân mệnh."
Cửu Vĩ Hồ không chút do dự đồng ý.
Trần Mục cũng không có đào tất cả thần thụ và thần dược đi, nhân gian rất khó chống đỡ bọn chúng sinh tồn, cho nên đào quá nhiều cũng không nuôi sống được.
Trần Mục ngồi trên lưng Cửu Vĩ Hồ, giống như ánh lửa, phóng về hướng tây bắc, tốc độ cực nhanh.
Cửu Vĩ Hồ dừng ở trước núi lớn nguy nga, cách đó không xa có sơn động nghiêng xuống dưới, bên trong không ngừng vọt ra sương trắng thần bí, ở bên ngoài cũng cảm thấy rùng mình.
"Tiền bối, đây chính là sơn động kia!"
Trong mắt Cửu Vĩ Hồ mang theo ý sợ hãi, bình thường nó cũng không dám tới gần nơi này, trong đôi mắt Trần Mục hiện ra kim quang, hắn nhìn thấy trong sơn động có thi hài, nhưng sơn động quá sâu, không cách nào nhìn thấy cảnh tượng ở chỗ sâu hơn.
Tạo Hóa La Bàn chỉ sơn động.
Trong tay Trần Mục có át chủ bài bảo mệnh mà Huyền Vận Thần hậu cho, hắn quyết định vào trong sơn động nhìn xem.
"Cùng ta vào xem."
"Đừng mà, tiền bối!"
Cửu Vĩ Hồ dùng giọng nam thô ráp phát ra âm thanh ỏn ẻn, Trần Mục trừng nó một cái, người sau chỉ có thể biến thành Cửu Vĩ Hồ cỡ bằng con thỏ đi theo.
Trần Mục đi ở phía trước, đôi mắt của hắn hiện ra kim quang, cho dù là sơn động đen kịt cũng có thể thấy rõ, cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ thắp lên ánh lửa, nó theo thật sát bên người Trần Mục.
Càng đi vào sâu trong sơn động, càng âm u, Cửu Vĩ Hồ run lẩy bẩy, lông tóc đều dựng đứng lên, quanh thân Trần Mục hiện ra hào quang mà mắt thường khó thấy, cũng không cảm giác được hàn ý, chỉ là cảm thấy rất ngột ngạt.
Sơn động có chiều hướng hình xoắn ốc.
Dọc theo đường có rất nhiều di hài của hung thú, đều đã biến thành hài cốt, Trần Mục khẽ nhíu mày, nơi này có cỗ sức mạnh đột nhiên tước đoạt sinh cơ của bọn chúng.
Rất lâu sau, tứ chi của Cửu Vĩ Hồ đều đang run rẩy, Trần Mục cũng tới được đáy dưới cùng của sơn động, nơi này có không gian to lớn, trước mặt để băng quan trong suốt.
Trong băng quan tràn ngập sương mù.
Sương mù ngoài sơn động đều là bắt nguồn từ băng quan.
Hai mắt Trần Mục hiện ra kim quang, hắn nhìn thấy thanh niên nam tử nằm trong băng quan máu thịt đủ đầy.
Vẻ mặt hắn ngưng trọng, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ đây là thần thi trong miệng bá mẫu?"
Cửu Vĩ Hồ run rẩy nói: "Tiền bối, bình thường thần thi sẽ quanh quẩn ở những nơi u ám, sẽ không nằm."
Trần Mục có thể nghe được tiếng tim đập trong băng quan, trên trán hắn xuất hiện mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng trong này có tạo hóa, không ngờ rằng là băng quan, bên trong còn có Thần tộc.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, phát hiện mặt đất có rất nhiều hòn đá màu đỏ như máu, đây là huyết thạch Thần tộc.
Có lẽ Tạo Hóa La Bàn chính là bị huyết thạch hấp dẫn, Trần Mục không dám động lung tung, hắn nhìn thấy lòng đất còn có đường vân phát sáng, ở dưới này đại khái là có chôn sát trận.
"Chúng ta đi!"
Trần Mục không lấy huyết thạch, chuẩn bị rời đi, hắn vừa quay người, băng quan đột nhiên chấn động, lòng đất xuất hiện tia trắng chói mắt, rõ ràng là sát trận đã khởi động!
"Toi rồi!"
Cửu Vĩ Hồ ôm lấy bắp đùi Trần Mục.
Nhưng mà thân thể Trần Mục cứng đờ, sau khi sát trận ở nơi này khởi động, không gian bị phong tỏa, cấm chế cường đại khiến cho hắn không thể động đậy.
Trần Mục vốn muốn rời đi, không quấy rầy nhau, không nghĩ tới sát trận lại đột nhiên khởi động, lòng đất có sương mù thần bí vọt lên, lúc hắn bị sương mù bao phủ, cảm giác năng lượng trong cơ thể đang trôi đi mất, hắn cảm thấy nơi này chính là cái bẫy, những huyết thạch này cũng là mồi nhử, dẫn dụ cường giả tới gần.
"Liều thôi!"
Trần Mục thôi động Cự Thần binh.
Cự Thần Khôi Lỗi thân khoác thiết giáp xuất hiện, hình thể của nó tăng vọt hơn mười trượng, không chịu ảnh hưởng của sát trận, trực tiếp rút hai thanh chiến chùy sau lưng ra, đập xuống sát trận mãnh liệt dưới lòng đất, hai tiếng nổ mạnh ầm ầm, lòng đất bị phá nát, sơn động xuất hiện đá rơi, bắt đầu sụp đổ.
Chương 529 Thần Khư Bí Cảnh
Sau khi sát trận mất đi hiệu lực.
Cự Thần binh trực tiếp tăng lên đến mấy trăm trượng, một nắm đấm của nó phá mở đồi núi, sau đó xoè lòng bàn tay ra, Trần Mục đứng ở lòng bàn tay của Cự Thần binh, Cửu Vĩ Hồ đang ôm Trần Mục run rẩy, tựa như mới từ Quỷ Môn quan trở về.
Trần Mục bay vọt lên cao, Cự Thần binh hóa thành quả cầu nhỏ trở lại trong tay hắn, hắn nhìn đồi núi nguy nga sụp đổ: "Tới phía đông, Tế Tự Thần Đàn!"
Cửu Vĩ Hồ biến trở về hình dáng ban đầu, Trần Mục cưỡi Cửu Vĩ Hồ tiến về Tế Tự Thần Đàn.
Bọn họ vừa rời đi không bao lâu, trong phế tích hiện ra cái băng quan, nắp quan tài đột nhiên mở ra, thanh niên cả người tái nhợt leo ra từ trong băng quan.
"Lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta!"
Trong đôi mắt thanh niên ẩn chứa hàn ý.
Trần Mục cưỡi Cửu Vĩ Hồ tới Tế Tự Thần Đàn, hắn thu hồi Tạo Hóa La Bàn, không tiếp tục lãng phí thời gian, bên trong Thần Khư bí cảnh nguy hiểm liên miên, trực tiếp đến chỗ cần đến là lựa chọn tốt nhất.
Bọn họ rời khỏi núi cao đèo dốc, đi vào sa mạc mênh mông, xung quanh không hề có sóng của sinh mệnh.
Cửu Vĩ Hồ trầm giọng nói: "Tiền bối, chỗ sâu trong Sa Hải có rất nhiều thần thi, ngài nhất định muốn tới đó?"
Trần Mục gật đầu: "Đương nhiên, ngươi chỉ cần dẫn đường, gặp nguy hiểm ta sẽ giải quyết."
Cửu Vĩ Hồ biết Trần Mục rất mạnh, không do dự, nó dùng toàn lực chạy tới Tế Tự Thần Đàn, giống như đuôi lửa vạch phá bầu trời, tốc độ rất nhanh.
"Thần thi là cái gì?"
"Hồi tiền bối, là kết quả biến dị sau khi Thần tộc viễn cổ mất, mặc dù không thể thi triển thần thông, nhưng có thần lực mạnh mẽ, có một số thần thi, sức mạnh thậm chí có thể so được với cường giả Thần Vương, một khi bị nó quấn, thì rất khó thoát khỏi."
Trần Mục đã hiểu đại khái thần thi là cái gì, hắn có Cự Thần binh, chỉ cần không gặp phải quá nhiều thần thi đều có thể dễ dàng ứng phó: "Số lượng thần thi ở xung quanh Tế Tự Thần Đàn thế nào? Mạnh bao nhiêu?"
Cửu Vĩ Hồ cung kính nói: "Hồi tiền bối, ta chưa từng đi qua Tế Tự Thần Đàn, từng nghe tộc lão nhắc, số lượng thần thi ở nơi đó rất nhiều, rất dễ hình thành Thi Triều, bình thường nơi có Thi Triều đều có thần thi Vương cấp, có thể so với Thần Vương."
Trần Mục nhíu mày, xem ra muốn đánh dấu tại Tế Tự Thần Đàn cũng không đơn giản, không biết tình huống cụ thể bên kia, qua đó xem trước rồi lại tính sau.
Khí hậu trong sa mạc nóng bức, thần thi sinh sống ở khu vực âm khí bao phủ, hai ngày sau, bọn họ tiến vào khu vực bao phủ gió tuyết.
Khí hậu ở những nơi khác nhau bên trong Thần Khư bí cảnh chênh lệch rất lớn, mặt đất đóng băng ngàn dặm, khắp nơi tuyết trắng, mặt trời đỏ rực chiếu sáng bí cảnh.
"Ngừng!"
Trần Mục đột nhiên lên tiếng.
Cửu Vĩ Hồ dừng giữa không trung, Trần Mục nhìn chằm chằm vào mặt đất cách đó không xa, có bộ di hài vẫn chưa hoàn toàn hư thối tồn tại, y phục rách rưới, thân thể có dấu hiệu hư thối, nhìn có vẻ giống thây khô.
Trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, hắn nhìn thấu thây khô ở mặt đất, thây khô không có dấu hiệu của sự sống, nhưng trong cơ thể nó còn có năng lượng rất mạnh.
Ken két!
Nửa thân thể của thây khô chôn dưới đất đứng lên từ trong đống tuyết, dáng người nó gầy còm, hai con mắt phát ra ánh sáng xanh, giống như hai đóm lửa.
Trần Mục nhìn thấy nó di chuyển thất tha thất thểu, lẩm bẩm nói: "Đây chính là thần thi?"
Cửu Vĩ Hồ có chút xấu hổ: "Tiền bối, ta chưa từng tới những nơi này, không biết rõ."
Soạt!
Cái thây khô kia bỗng nhiên bay lên bầu trời, đồng tử của Cửu Vĩ Hồ đột nhiên rụt lại, nó còn chưa kịp phản ứng, ai có thể nghĩ tới cái thứ đi bộ còn lảo đảo lại đột nhiên bộc phát ra sức lực mạnh như thế.
Đùng!
Tiếng sấm nổ vang lên.
Thanh Vân kiếm xuyên qua thân thể thây khô.
Thần thi bị nghiền thành bột mịn, có vật thể màu vàng không bị phá hỏng, cỡ bằng quả nho.
Trần Mục giơ tay, vật thể màu vàng bay tới tay, bên trong có năng lượng dồi dào.
Cửu Vĩ Hồ lập tức vội mở miệng: "Tiền bối, trong cơ thể thần thi có thần hạch, có thể cường hóa huyết nhục, còn có thể cung cấp lượng lớn năng lượng cuồng bạo, chỉ có hung thú cường đại mới dám săn giết thần thi."
Trần Mục có thể cảm nhận được năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong thần hạch, hắn sử dụng không chút do dự, năng lượng cuồng bạo tràn vào trong cơ thể, qua lại ở trong tứ chi trăm xương, người bình thường căn bản không chịu được.
Nhục thân của Trần Mục cường đại, rất nhanh liền luyện hóa viên thần hạch này, hắn cảm giác thần lực ở hai tay gia tăng lên, Hồng Mông tiểu thụ cũng đang nhanh chóng sinh trưởng.
Hiệu quả của thần hạch tốt hơn thần dược bình thường, nhưng săn giết thần thi chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian.
"Số lượng thần thi ở phía trước rất nhiều, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút." Trần Mục trầm giọng nói.
Hắn phải tới đánh dấu Tế Tự Thần Đàn, không phải đến để săn giết thần thi, không muốn tự tìm rắc rối.
Số lượng thần thi ở phía trước rất nhiều, Trần Mục đáp xuống mặt đất, Cửu Vĩ Hồ biến thân thành cỡ con thỏ.
Nhìn thấy Trần Mục một kiếm chém giết thần thi, Cửu Vĩ Hồ biết hắn rất mạnh, không sợ hãi nữa.
Trần Mục che giấu khí tức, quanh thân bọn họ bao phủ sương mù Hồng Mông, rất khó bị phát hiện.
Vượt qua ngọn núi lớn ở phía trước kia là có thể tới Tế Tự Thần Đàn, tốc độ của bọn họ vẫn không chậm lại như cũ, nhanh chóng xuyên thẳng qua đống băng tuyết, không có thu hút sự chú ý của thần thi xung quanh.
Ầm ầm!
Tiếng vang cực lớn xuất hiện.
Trần Mục nhìn thấy có thiên kiêu Thần tộc tay cầm Liệt Diễm Cung ở gần đó, giữa dây cung không ngừng xuất hiện liệt diễm hỏa vũ, trong đất tuyết không ngừng nở rộ tia lửa, mà thần thi chung quanh đều bị kinh động, liên tục có thần thi từ dưới lòng đất bò ra.
Cửu Vĩ Hồ sợ đến run rẩy.
Trần Mục nhìn thấy Viêm Vô Địch và Triệu Thiên Thần, phụ trách thu hút thần thi chính là Viêm Vô Địch, càng ngày càng có nhiều thần thi xông tới chỗ Viêm Vô Địch, mà hắn ta cũng bắt đầu chạy trốn.
Chương 530 Tế Tự Thần Đài (1)
Trong cơ thể thần thi có thần hạch, năng lượng cường đại, nhất định là những thiên kiêu này động tâm, đoán chừng bọn họ vì thần hạch mà đến, đáy lòng Trần Mục mừng thầm, đám người Viêm Vô Địch dẫn thần thi đi, hắn cũng có thể dễ dàng tới được Tế Tự Thần Đàn.
Sau khi thần thi ở phía trước rời đi, Trần Mục tiếp tục tiến về phía trước, mục tiêu của hắn là Tế Tự Thần Đàn, không hề có hứng thú với mấy thần thi này.
Trần Mục nhân cơ hội nhanh chóng đi vào Tuyết sơn, ngọn Tuyết sơn này ẩn chứa âm khí rất nặng, Cửu Vĩ Hồ cũng đều run sợ.
Viêm Vô Địch dẫn theo lượng lớn thần thi tiến về cái bẫy đã bố trí từ sớm, thần thi không thể thi triển thần thông, chỉ có thể đánh nhau tay đôi, lợi dụng cái đặc điểm này, rất dễ dàng đối phó.
Thần thi liên tục không ngừng theo Viêm Vô Địch vọt vào trong sơn cốc, nhưng mà bốn phía xung quanh cắm trận kỳ đỏ như máu, trọn vẹn một trăm linh tám cái trận kỳ.
Lúc toàn bộ thần thi vọt vào trong sơn cốc, Viêm Vô Địch đột nhiên bắn tên vào mặt đất, hắn mượn lực đẩy, nhảy lên cao mấy ngàn trượng, trận pháp khởi động, trận kỳ cùng lúc phóng ra u quang, thần thi trong sơn cốc nháy mắt bị nghiền thành bột mịn.
Đám người Triệu Thiên Thần đứng trên sơn cốc, nhìn số lượng thần hạch cực nhiều trong sơn cốc, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, thu hoạch lần này vô cùng phong phú.
Có thiên kiêu khôi ngô khó hiểu nói: "Triệu Thần tử? tại sao chúng ta không ngăn cản Khương Vũ Thần và Cơ Trường Sinh, bọn họ tìm kiếm huyết thạch tại thần thành, đối với Thần tộc chúng ta mà nói, huyết thạch trân quý hơn thần hạch nhiều!"
Huyết thạch có thể tăng huyết mạch lên, thần hạch chỉ có thể cung cấp năng lượng, cùng lắm là có thể cường hóa thể phách.
Triệu Thiên Thần cười lạnh nói: "Để bọn họ tìm kiếm huyết thạch thay chúng ta, chúng ta thu thập thần hạch, đến lúc đó thần hạch và huyết thạch đều là của chúng ta."
"Chúng ta có Thí Thần Trận, có thể dễ dàng đối phó với bọn họ." Trong mắt Triệu Thiên Thần tràn đầy tự tin.
Viêm Vô Địch lạnh lùng nói: "Các ngươi tranh thủ thời gian thu thập thần hạch, chúng ta vẫn còn nhiệm vụ khác."
Một bên khác, Trần Mục leo lên đỉnh Tuyết sơn, hắn nhìn thấy Tế Tự Thần Đàn ở cách đó không xa, chung quanh lại bị hồ nước xanh biếc vây quanh, nơi này rất lạnh, nhưng mà hồ nước lại không bị đóng băng, gần đó tựa như có huyền cơ ngầm.
Thời điểm Trần Mục đang suy nghĩ, hắn phát hiện ra khí tức nguy hiểm, ở đỉnh Tuyết sơn, cách đó không xa, có khối đá khổng lồ bị đóng băng, phía trên trải đầy vết nứt.
Răng rắc!
Khối băng vỡ nát.
Thần thi thân khoác áo giáp trắng bạc lao ra, chớp mắt vọt tới gần, tốc độ rất nhanh, ngay cả thời gian thi triển kiếm kỹ Trần Mục cũng không có.
Đùng đoàng!
m thanh kịch liệt vang lên.
Mảng tuyết lớn trượt xuống dưới.
Trần Mục lấy ra Xích Long Thần Mâu, cánh tay phải tương liên với Thần Mâu, sức mạnh của hắn bây giờ cực kỳ khủng bố, nhưng mà sức mạnh của thần thi trước mắt cũng không kém hắn chút nào.
Rất rõ ràng đây là thần thi Vương cấp!
Vẻ mặt Cửu Vĩ Hồ hoảng sợ, vội vàng trốn xa, mỗi lần Trần Mục và thần thi va chạm, khiến cho Tuyết sơn không ngừng nứt ra, có dấu hiệu muốn sụp đổ.
Xa xa, thiên kiêu Thần tộc cũng phát giác được động tĩnh bên này, bọn họ thu thập hết thần hạch, nhao nhao đuổi tới gần Tuyết sơn, Triệu Thiên Thần hơi kinh ngạc nói: "Là hắn!"
Triệu Thiên Thần chú ý tới xung quanh chỉ có Trần Mục, không khỏi nhếch miệng lên: "Xem ra hắn lạc đàn rồi, tên này là nhân tố không ổn định, đúng lúc giải quyết sớm."
Trương Nghịch Trần của Phù Đồ cấm địa lạnh giọng nói: "Sư tôn ta từng nhắc nhở ta, lão nhân gia ông ấy nói tiểu tử này vô cùng âm hiểm, cực kỳ nhiều thủ đoạn, nếu như ta va chạm chính diện, chúng ta có thể sẽ chịu thiệt thòi!"
Khóe miệng Viêm Vô Địch chế giễu nói: "Cách cũ, theo dõi hắn trước, sau đó bố trí sát trận, không tin hắn có thể trốn ra từ trong Thí Thần Trận!"
Triệu Thiên Thần gật đầu: "Có lý, cho dù không có sát trận, chúng ta liên thủ cũng có thể giết hắn!"
Lúc Trần Mục và thần thi giao đấu, đám người Triệu Thiên Thần đã nghĩ xong âm mưu, cũng bắt đầu thực thi.
Trần Mục bất đắc dĩ thôi động Cự Thần binh, Cự Thần binh đối mặt với thần thi có tốc độ rất nhanh, nó rút ra hai thanh chiến kiếm bên hông, bọn chúng đều không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, chiến đấu với nhau, khó phân thắng bại.
Tuyết sơn bắt đầu sụp đổ.
Núi lở đất nứt, cảnh tượng hùng vĩ.
Trần Mục nhắm chuẩn thời cơ, một phát Trích Tinh, kiếm quang gào thét lao qua phần đầu của thần thi, ngay sau đó đầu của nó vỡ nát, sau khi thần thi ngã xuống, lưu lại thần hạch màu cam, viên thần hạch này lớn hơn những viên trước đó rất nhiều, năng lượng ẩn chứa trong đó gấp mấy chục lần những viên trước kia.
Đây là thần hạch Vương cấp, Trần Mục không lập tức luyện hóa, bên trong có năng lượng cuồng bạo, hiện tại chung quanh còn có thiên kiêu Thần tộc nhìn chằm chằm, nếu như luyện hóa bây giờ, chỉ là gây phiền phức cho mình.
Thiên kiêu Thần tộc cũng không có tới gần.
Tuyết sơn sụp đổ, Cửu Vĩ Hồ bay đến bên người Trần Mục, kích động nói: "Tiền bối thần uy cái thế!"
Trần Mục không có lơ là, thiên kiêu không tới gần, hắn cũng không chủ động trêu chọc những thiên kiêu Thần tộc kia, mà là tiếp tục tiến về Tế Tự Thần Đàn.
Ven hồ xanh biếc.
Hồ nước ở nơi này có chút đặc biệt.
Cửu Vĩ Hồ hưng phấn nói: "Tiền bối, ta từng nghe tộc lão nhắc tới, đằng sau Thần sơn, có Trường Sinh tuyền, uống Trường Sinh tuyền, thì có thể trường sinh bất lão."
Trần Mục duỗi tay, trong hồ có giọt nước bay lên, giây phút giọt nước kia bay lên lập tức biến thành màu đen, màu sắc kia rất quỷ dị: "Ngươi uống hai ngụm thử xem."
"Tiền bối, thôi bỏ đi!"
Cửu Vĩ Hồ không ngốc, có thể nhìn ra có điều không đúng.
Trần Mục nhìn thấy Tế Tự Thần Đàn cách ở xa hơn mười trượng, cái thần đàn kia không nhiễm bụi trần, bàn đá trắng như tuyết, không có tuyết rơi, đó là màu sắc vốn có.
Chung quanh thần đàn có chín cái trụ đá cổ xưa, trên đầu mỗi một trụ đá đều có khắc đường vân, trong đó có hai cái đường vân trên trụ, Trần Mục cảm thấy rất quen thuộc.