Khương Phục Tiên ngồi dựa vào gốc băng thụ, nàng ta kéo lấy má, bĩu môi, trong mắt mang theo sương giá, tức giận trừng Trần Mục.
Trần Mục cũng nhìn chăm chăm vào vị hôn thê, biểu cảm tức giận kia rất đáng yêu, hắn không hề có ý nhượng bộ, Khương Phục Tiên hung dữ nói: “Nếu như đệ không nghe lời của sư tỷ, đến lúc đó sư tỷ cũng sẽ không cứu đệ.”
”Sư tỷ, lần này đệ sẽ không kéo chân tỷ, đệ rất mạnh đấy, đệ có rất nhiều át chủ bài.” Trần Mục nói át chủ bài của hắn cho Khương Phục Tiên nghe.
Hắn không hề giấu giếm điều gì với lão bà Phục Tiên.
Trong Kiếm Trì vẫn còn vạn kiếm, nếu như đệ muốn đi thì mang nó theo.” Khương Phục Tiên vốn không tin vào thực lực của Trần Mục, chỉ là mềm lòng thuận theo hắn.
“Tặng cho đệ? Như vậy không tốt đâu.” Trần Mục biết vạn kiếm trong Kiếm Trì, cộng thêm ba nghìn trường kiếm của hắn nữa, uy lực chắc chắn rất khủng bố.
Khương Phục Tiên bĩu môi, vươn ngón tay ngọc mảnh khảnh chọc vào khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, lạnh lùng nói: “Nghĩ hay thật, phải trả.”
Trần Mục nhìn ngón tay nhỏ như mỡ đông của Khương Phục Tiên, không nhịn được muốn sờ hai cái: “Sư tỷ, tay của tỷ đẹp thật, đệ muốn...”
“Không cho phép muốn.”
Khương Phục Tiên thu ngón tay mảnh khảnh lại.
Vẻ mặt của nàng ta càng nghiêm túc hơn.
Trước kia Trần Mục còn sợ vị hôn thê, bây giờ thì hoàn toàn không sợ, biết nàng ta ngoài lạnh trong mềm.
“Sư tỷ thật muốn đánh đệ.”
“Sư tỷ, đệ chịu đòn rất được đấy.”
Khương Phục Tiên không nhịn được muốn cười, cố kìm lại nghiêm túc nói: “Đừng lãng phí thời gian.”
Hai người tiếp tục tu hành.
Niết bàn hỏa bao trùm lên bóng dáng hai người.
Một tháng sau, Khương Phục Tiên khôi phục đỉnh phong, dưới sự trợ giúp của Niết Bàn Hô Hấp pháp, huyết mạch ngân sắc trong cơ thể nàng ta đã khôi phục được lượng lớn, toàn bộ những sợi tóc đều biến thành màu bạc, da thịt cũng mang theo ánh bạc.
Trần Mục có được Niết Bàn Hô Hấp pháp, vật chất kim sắc trong cơ thể chỉ tăng thêm một chút, hắn không biết là vật chất kim sắc cao cấp hơn hay là trong cơ thể của Khương Phục Tiên có những tồn tại khác có thể tái tạo lại huyết mạch ngân sắc.
Khương Phục Tiên không sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, huyết mạch trong cơ thể đã hồi phục hơn nửa, Niết Bàn Hô Hấp pháp chỉ làm gia tăng tốc độ hồi phục của nàng ta.
Lại thêm nửa tháng trôi qua.
Khương Phục Tiên đã hoàn toàn khôi phục đỉnh phong, cả người nàng ta chìm trong sương mù mờ ảo, giống như tiên tử.
Da thịt của Trần Mục mang theo ánh vàng, bản mệnh kiếm trong cơ thể hắn cũng đã dài một trăm mười trượng.
Hắn mở mắt ra, nhìn vị hôn thê tuyệt mỹ trước mắt mình, cười hỏi: “Sư tỷ, phần thưởng mà ban đầu tỷ nói là gì thế?”
Khương Phục Tiên khẽ chớp mắt, nàng ta đang suy nghĩ, Trần Mục giúp nàng ta hồi phục cũng xem như vất vả, phần thưởng vật chất rõ ràng là quá dung tục.
“Đệ qua đây.”
Khương Phục Tiên mỉm cười ngoắc tay.
Trần Mục đi đến bên cạnh vị hôn thê.
Khương Phục Tiên bất ngờ hôn lên bên mặt của Trần Mục, một cái nhẹ nhàng, lạnh băng như ngọc.
“Đủ chưa?”
Khương Phục Tiên nhướng mày.
Trừ người nhà ra chỉ có Khương Phục Tiên hôn hắn, Trần Mục vui vẻ đáp: “Còn phải thêm một lần nữa.”
Trần Mục được một tấc lại muốn một thước, Khương Phục Tiên cũng không muốn làm hắn quen: “Nhắm mắt lại đi.”
“Ừm.”
Trần Mục làm theo.
Đôi tay mảnh khảnh như băng ngọc của Khương Phục Tiên đột nhiên ôm lấy khuôn mặt của Trần Mục, khuôn mặt xinh đẹp kia đang tiến lại gần, Trần Mục có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đang tăng nhanh, hơi thở của hai người đều hỗn loạn.
Trần Mục có hơi ngây ra, động tác này của vị hôn thê chẳng lẽ là muốn hôn hắn sao? Hắn vẫn chưa có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Đỉnh núi yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe được tiếng tim đập.
“Sư tỷ.”
Giọng nói của Tần Nghê Thường truyền đến.
Khương Phục Tiên và Trần Mục cùng lúc biến sắc.
Tần Nghê Thường đột nhiên đứng bên ngoài vách núi phủ đầy gió tuyết, chỗ này có gió tuyết che chắn, không có sự cho phép của Khương Phục Tiên, nàng ta sẽ không nhìn thấy được bên trong, cũng không thể nào lên được đỉnh núi, bình thường nàng ta đều có thể tiến vào, hôm nay lại gặp phải tình huống đặc biệt, chỉ có thể hét lên một tiếng.
Khương Phục Tiên nhẹ nhàng đẩy Trần Mục ra, cảm thấy rất hồ đồ, vậy mà lại muốn làm loại chuyện đó, vốn đã sắp hôn lên nhưng lại bị Tần Nghê Thường phá vỡ, Trần Mục nhớ kĩ Tần sư tỷ, sau này cũng phải phá hư chuyện tốt của nàng ta!
Trần Mục dịch chuyển rời khỏi Lăng Vân phong.
Khương Phục Tiên đi đến bên vách núi, bình phong che chắn biến mất, Tần Nghê Thường đến bên cạnh nàng ta.
Nhìn thấy vẻ mặt của Khương Phục Tiên mang theo sương giá, cả người Tần Nghê Thường đều không thoải mái, nàng ta hèn mọn cúi thấp đầu.
“Sư tỷ, cao tầng của các tông ở Nam Châu đã đến Lăng Vân tông, chuyện hội nghị cần có tỷ.”
“Ừ, để bọn họ đến phòng nghị sự của Trưởng Lão viện, lát nữa ta sẽ qua đó.”
“Vâng.”
Tần Nghê Thường lập tức rời đi.
Toàn thân nàng ta đều đang run lên, trong lòng nghĩ mình nghiêm túc làm việc, Khương Phục Tiên lại hung dữ như thế, bây giờ Tần Nghê Thường càng lúc càng sợ phải nhìn thấy Khương Phục Tiên.
Tần Nghê Thường vừa đi Trần Mục đã chạy lại, cười ngốc nói: “Sư tỷ, tiếp tục đi.”
“Qua đây.”
Trần Mục nháy mắt đã tiến lại gần.
Khương Phục Tiên vươn tay nhéo mặt của hắn, dùng sức bóp nói: “Vừa nãy sư tỷ hồ đồ, đệ không biết nhắc nhở sư tỷ, còn muốn tiếp tục?”
“Sư tỷ, tỷ nhẹ thôi.”
Khương Phục Tiên thả lỏng tay ra, lạnh lùng nói: “Sư tỷ có việc bận, đệ quay về trước đi.”
“Sư tỷ, nếu như tỷ muốn đi Thanh Đồng thành, nhất định phải dẫn theo đệ.” Vẻ mặt của Trần Mục rất nghiêm túc.
Khương Phục Tiên gật đầu: “Đi lấy kiếm đi.”
Trần Mục cười ra khỏi Lăng Vân phong, sau này có cơ hội hắn sẽ đến Kiếm Trì lấy kiếm, chỗ này có kiếm của tiền bối các đời của Lăng Vân tông, tuy rằng những thanh kiếm này không mạnh bằng ba nghìn trường kiếm, nhưng số lượng rất khổng lồ, uy lực gắn kết rất đáng sợ.
Trưởng Lão viện, phòng nghị sự.
Cấp cao của các tông ở Hoang Châu đều đang ở đây.
Khương Phục Tiên đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn thảo phạt Hồng Minh, đồng ý thì hãy giơ tay.”
Cấp cao của các tông đưa mặt nhìn nhau, bọn họ đều muốn cùng nhau bảo vệ, canh giữ địa bàn của Hoang Châu, chỉ cần Hồng Minh không tấn công là được, Khương Phục Tiên muốn công đánh Hồng Minh bọn họ đều có chút do dự.
Chương 272 Chuẩn bị thảo phạt (2)
Có một mỹ phụ hồng y trầm giọng nói: “Khương tông chủ, Hồng Minh đang ở xa nơi Hồng Châu, chúng ta ráo riết tấn công, bọn họ lại đợi quân mệt mỏi rồi tấn công, như vậy không thỏa đáng.”
Người nói chuyện là tông chủ Lan Tương Ngọc của Phượng các.
Khương Phục Tiên nhàn nhạt nói: “Ta chỉ cần mọi người tập hợp lại, giả vờ tấn công Hồng Minh là đủ.”
Cấp cao của các tông có chút nghi hoặc đối với chuyện này.
Ngụy Thanh thân hình khom gù dẫn đầu phụ họa nói: “Thánh Kiếm sơn bọn ta ủng hộ Khương tông chủ, nếu như khai chiến, lão phu tình nguyện xông lên tiền tuyến.”
Mọi người đều nhìn sang Ngụy Thanh, đó là Cổ Tổ của Thánh Kiếm sơn, là cường giả cùng thời đại với Tô Mân, rất nhiều cường giả có mặt ở đây đều là hậu bối của ông ta.
Ngụy Thanh như đèn sắp cạn dầu, muốn dùng hành động để đổi lấy sự tín nhiệm của Lăng Vân tông.
Nhóm cường giả Lan Tương Ngọc đều lần lượt ủng hộ Khương Phục Tiên, tiếp sau đó bọn họ thảo luận về các chi tiết triển khai.
Trần Mục mang chuyển tất cả kiếm trong Kiếm Trì về trong Tu Di Giới Chỉ.
Hắn vừa về Ngạo Kiếm phong, lúc đến chân núi thì gặp được thiên kiêu của Phượng các đứng chờ đã lâu, Lâm Diệu Ngữ.
Lâm Diệu Ngữ mang khăn che mặt, mặc chiếc váy màu xanh, có dáng người cao gầy, yêu kiều duyên dáng, có vẻ thanh thuần làm rung động lòng người.
Mọi người đều nói nàng ta là nữ thiên kiêu mạnh nhất về dung mạo và thiên phú chỉ sau Khương Phục Tiên, có khả năng là Khương Phục Tiên thứ hai, Trần Mục cảm thấy có hơi khoa trương, hoàn toàn không thể đem ra so sánh với vị hôn thê được.
Trần Mục đã từng nghe Hỏa Mị giới thiệu về Lâm Diệu Ngữ, vì vậy cũng xem như là biết, chỉ là vẫn chưa gặp nhau, không biết nàng ta đến Ngạo Kiếm phong có việc gì.
“Tiểu sư thúc.”
Lâm Diệu Ngữ khom người hành lễ.
“Lâm Thánh nữ có chuyện gì thế?”
Lâm Diệu Ngữ là Thánh nữ của Phượng các, địa vị rất cao, ở Phượng các cũng ngang hàng với trưởng lão, nàng ta cung kính gọi một tiếng tiểu sư thúc, cũng xem như tự hạ thấp thân phận.
“Muốn cùng tiểu sư thúc pha trà luận đạo.”
“Uống trà à, được thôi.”
Trần Mục cũng không từ chối, Lâm Diệu Ngữ và sư tôn của nàng ta từ xa đến đây, đều là khách cả, hắn không ngại đích thân tiếp đãi.
Giữa sườn núi Ngạo Kiếm phong, bên ngoài động phủ, trong mộc đình Trần Mục rót trà cho Lâm Diệu Ngữ, thường nhìn thấy sư tôn pha trà nên thủ nghệ của hắn cũng rất tốt.
“Lâm Thánh nữ, mời uống trà.”
“Đa tạ tiểu sư thúc.”
Lâm Diệu Ngữ cởi khăn che mặt xuống, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, rất trơn bóng, vô cùng mịn màng, nàng ta nhấp một ngụm trà khẽ gật đầu: “Đúng là trà ngon.”
Trần Mục không quan sát tỉ mỉ Lâm Diệu Ngữ , chỉ là lướt nhìn qua, có hơi hiếu kỳ nói: “Lâm Thánh nữ, Hỏa Mị thế nào rồi?”
“Con bé rất tốt, vốn muốn cùng ta đến đây nhưng sư tôn của nó không cho phép.”
Lâm Diệu Ngữ cười lắc đầu.
Trên mặt Trần Mục cũng chứa ý cười, hắn có ấn tượng rất sâu với Hỏa Mị, chủ yếu là vì nàng ta muốn kéo chỉ đỏ cho sư tôn của mình, cách làm rất buồn cười.”
“Tiểu sư thúc, ta cảm nhận được Hô Hấp pháp của ngươi giống với Hô Hấp pháp của ta, có thể giao lưu một chút được không?” Trong mắt của Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ mong đợi.
Trần Mục đoán được suy nghĩ của Lâm Diệu Ngữ, khẽ lắc đầu: “Lâm Thánh nữ, như vậy không được.”
Lâm Diệu Ngữ lấy ra chiếc hộp màu vàng tím.
“Tiểu sư thúc, thứ này là sư tôn tặng cho ta, có nguồn gốc từ lão tiền bối của Phượng các, một chiếc chân vũ của chân phượng viễn cổ, ta muốn đổi với ngài.”
Cách một chiếc hộp, Trần Mục có thể cảm nhận được chân phượng Huyết Mạch trong cơ thể đang xao động, ánh mắt của hắn nhìn vào chân vũ trong hộp, đó không phải là một chiếc, chỉ có thể nói là một đoạn, nhưng lại chứa đựng rất nhiều sức sống.
Bên trong còn có hung niệm phong ấn.
Trần Mục vẫn lắc đầu như cũ: “Lâm Thánh nữ, ngươi nên hiểu rõ tầm quan trọng của Hô Hấp pháp.”
Lâm Diệu Ngữ mím môi: “Ta biết Hô Hấp pháp rất quan trọng, ta sẽ không truyền ra ngoài đâu.”
“Đồ vật này của ngươi không đáng giá với Niết Bàn Hô Hấp pháp.”
“Vậy những thứ này thì sao?”
Lâm Diệu Ngữ lấy ra lượng lớn linh đan linh dược, còn có đủ loại linh thạch màu đỏ thẫm, đó là Phượng Huyết thạch hiếm thấy trên đời, những thứ này đều làm cho Trần Mục hơi dao động, quả nhiên là Thánh nữ Phượng các, tài nguyên phong phú như vậy.
Trên mặt Trần Mục mang nụ cười nhẹ: “Hô Hấp pháp của ta bắt nguồn từ tấm da thú này, ta không thể dạy ngươi Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, nhưng có thể dùng da thú để đổi.”
Trong mắt Lâm Diệu Ngữ lộ ra vẻ kích động.
Nàng ta gật đầu liên tục.
“Ta đổi.”
Lâm Diệu Ngữ cầm lấy nửa tờ giấy đã ố vàng, đây là giấy da thú, bên trên có uy lực còn sót lại của hung thú.
Trần Mục cười nhận lấy tài nguyên của Lâm Diệu Ngữ, tuy rằng chỉ là bản thiếu nhưng cũng rất trân quý, là bảo vật vô giá, nếu như không phải hắn có bản hoàn chỉnh thì chắc chắn sẽ không lấy bản thiếu ra giao dịch.
Lâm Diệu Ngữ mỉm cười rời khỏi Ngạo Kiếm phong, trong lòng nghĩ Trần Mục có thể dựa vào nửa tờ da thú này mà lĩnh ngộ được Niết Bàn Hô Hấp pháp hoàn chỉnh, vậy thì nàng ta chắc chắn cũng có thể.
Sau khi Lâm Diệu Ngữ rời đi.
Trần Mục lấy ra chiếc chân vũ kia, lông vũ đỏ tươi như máu, như thể đang thiêu đốt, tầng lửa bên ngoài cùng có kim quang nhàn nhạt, khi hắn dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp, những sợi lông cuộn quăn cũng đều duỗi ra, chiếc lông vũ này giống như đang còn sống.
Có tiếng chim phượng vang lên bên tai.
Trên chân vũ có sự tồn tại của hung niệm, Trần Mục dùng niệm lực mạnh mẽ trấn áp luyện hóa, hắn nhìn thấy một số cảnh tượng đặc biệt, có sinh linh giết chết chân phượng, lấy đi huyết mạch của nó.
Trần Mục nghe nói vào thời viễn cổ, rất nhiều cường giả thích phong ấn huyết mạch của hung thú viễn cổ vào trong cơ thể của con cháu đời sau, làm cho bọn họ sở hữu sức lực mạnh mẽ vượt qua cơ thể phàm trần từ khi còn nhỏ.
Theo dòng thời gian dịch chuyển, trên thế gian xuất hiện nhiều loại huyết mạch phong phú đặc biệt, có thể nâng cao cường độ thể chất của ký chủ, trợ giúp tu luyện, đồng thời cũng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi huyết mạch đặc biệt, trở nên hung bạo khát máu.
Chương 273 Thanh Đồng thành (1)
Trong chiếc chân vũ này, còn không đủ một giọt chân huyết, nhưng cho dù là nửa giọt thì hiệu quả cũng không hề kém.
Đây là chân vũ của chân phượng, nếu như là chiếc hoàn chỉnh, thậm chí còn có khả năng tái sinh niết bàn.
Trần Mục bắt đầu hấp thụ chân huyết bên trong, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, mất thời gian hơn nửa ngày mới luyện hóa hết, vân phượng trên cánh tay trái của hắn hiện lên rõ ràng.
“Nửa giọt chân huyết đã mạnh như vậy, chân phượng mạnh mẽ thế kia mà lại bị trấn áp, thật đáng sợ.”
Trần Mục không khỏi cảm khái, loại sinh linh siêu phàm kia còn mạnh hơn cả Kiếm Tiên mà hắn từng gặp: “Cũng may trong phàm trần không tồn tại loại sinh linh như vậy.”
Cấp cao của các tông ở Hoang Châu đều đã rời đi, Khương Phục Tiên đi đến Ngạo Kiếm phong.
Trong mộc đình, Trần Mục hỏi: “Sư tỷ, lúc nào thì chúng ta lên đường?”
“Càng sớm càng tốt.”
“Bây giờ chúng ta đã có thể xuất phát.”
Khương Phục Tiên đến chính là để thông báo cho Trần Mục.
“Tiểu sư đệ, đệ nói chúng ta nên trực tiếp giết đến Thanh Đồng thành, hay là đi đường vòng đánh úp?”
Khương Phục Tiên cười hỏi.
“Đánh úp đi.”
Trần Mục cảm thấy trực tiếp giết đến Thanh Đồng thành, nếu cường giả của Hồng Minh không chạy trốn thì cũng sẽ tiếp dẫn Kiếm Tiên trước, đoán chừng sẽ là một trận ác chiến.
Kiếm Tiên không thể ở lại phàm trần trong thời gian dài.
Hồng Minh không có khả năng bất cứ lúc nào cũng có sự trợ giúp của Kiếm Tiên, chỉ cần nắm bắt cơ hội là có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ.
Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ: “Sư tỷ cũng nghĩ như vậy, chúng ta đi vòng qua Tây Hoang, đánh giết bất ngờ, chỉ cần bọn họ không thể tiếp dẫn Kiếm Tiên, chúng ta sẽ có thể dễ dàng đánh đổ Hồng Minh.”
Ngay cả khi bọn họ tiếp dẫn thành công, Khương Phục Tiên và Trần Mục liên thủ lại thì vẫn có cơ hội chiến thắng, dù sao thì bọn họ cũng đều có át chủ bài nghịch thiên.
Trần Mục đã nắm vững Hỗn Độn Kiếm Vực.
Khương Phục Tiên có thể Băng Phong Vạn Tượng.
Bọn họ đi vòng qua Tây Châu sẽ trì hoãn thời gian, đồng thời các tông ở Nam Hoang cũng giả vờ tấn công Hồng Minh trước, vừa hay có thể thu hút sự chú ý chính diện.
“Đi đường vòng ước chừng phải mất một tháng, cả đi rồi về có thể phải mất hai tháng.” Trần Mục cau mày.
“Sao thế?”
Khương Phục Tiên có chút nghi hoặc.
“Tiểu muội còn một tháng rưỡi nữa là đến sinh nhật, đệ muốn giải quyết Hồng Minh sớm một chút rồi trở về Bắc Hoang.”
Trần Mục muốn tạo bất ngờ cho Dao Dao.
Dù sao cũng vẫn chưa từng dẫn con bé đi chơi.
Khương Phục Tiên hiểu rõ ý nghĩa của gia đình, nàng ta cười nhẹ: “Nếu chúng ta đi đường với tốc độ tối đa vẫn có thể nhanh chóng trở về, tỷ đi tìm Tần sư muội nói chút chuyện, đệ đi nói với sư thúc một câu.”
Bọn họ phải rời khỏi Lăng Vân tông, tất nhiên là phải giao phó Lăng Vân tông lại cho Tần Nghê Thường và Tô Mân.
Trần Mục đi đến Trích Tinh phong.
Tô Mân đang ngồi trong viện, ông ta vừa uống trà, vừa nhàn nhã nhìn ngắm mây cuộn trên trời, tiêu dao tự tại, Trần Mục cười gọi: “Sư tôn.”
“Tiểu Mục, ngồi đi.”
Tô Mân vẫn luôn nở nụ cười.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Sư tôn, con phải đến Thanh Đồng thành với Khương sư tỷ.”
“Các con không cần phải lo lắng về Lăng Vân tông.” Trên mặt Tô Mân mang theo nụ cười hiền hậu, ông ta không lo lắng về Trần Mục và Khương Phục Tiên, hoàn toàn tin tưởng bọn họ.
Khương Phục Tiên giao lại những chuyện ở Lăng Vân tông cho Tần Nghê Thường, sau đó hai người nhanh chóng đi tới Tây Hoang, bọn họ không lãng phí thời gian, tốc độ rất nhanh.
“Sư tỷ, tỷ không nhanh bằng đệ.”
Sau lưng của Trần Mục có đôi cánh màu vàng, thân thể siêu phàm, tốc độ vượt xa Kiếm Thánh đỉnh phong: “Nào, sư tỷ, đưa tay cho đệ.”
“Nghĩ đẹp thật.”
Khương Phục Tiên khẽ nhướng mày.
Nàng ta mang chiếc mặt nạ bằng băng, toàn thân nhanh chóng che phủ giáp băng, tốc độ đột nhiên tăng vọt, Trần Mục lập tức sử dụng Hoang Thần giáp, tốc độ của hai người tăng gấp đôi.
Sau nửa tháng.
Các tông ở Hoang Châu bắt đầu thảo phạt Hồng Minh, một số thành phố ở vùng ven của Hồng Minh rất nhanh đã bị chiếm lĩnh.
Thanh Đồng thành.
Tọa lạc sâu trong Hồng Châu.
Toàn bộ thành phố đều được tạo thành từ đồng đen.
Những thứ đồng đen này rất cổ xưa, bên trong còn được khắc Viễn Cổ Trận Pháp, cho dù là cường giả Kiếm Thánh cũng rất khó công phá được tòa thành trì này.
Trong thành có Thanh Vân điện hùng vĩ.
Bên trong Thanh Vân điện đều là các cường giả Hồng Minh, lúc này mọi người đều đang bàn bạc ở nơi sâu trong Thanh Vân điện.
Một thanh niên mặc áo choàng kỳ lân vàng kim ngồi ở giữa đại điện, bên cạnh có bốn vị lão giả, phía dưới còn có lượng lớn các cường giả lão bối.
Người thanh niên trông rất trẻ tuổi, nhưng lại là cường giả cùng thời đại với Tô Mân, Kim Thần Võ giao dịch với thế lực sau Tiên Môn, lấy được Tiên Dược, nghịch thiên sống đến kiếp thứ hai, sở hữu Tiên thể, cũng xem như một nửa Kiếm Tiên.
Có lão giả lên tiếng: “Minh chủ, các tông ở Hoang Châu thảo phạt chúng ta, rốt cuộc là đánh hay không đánh?”
Cường giả của Hồng Châu đều tập trung lại Thanh Đồng thành, trước mặt không hề có cường giả trấn giữ gì cả, nếu thật sự va chạm với cường giả các tông của Hoang Châu, sẽ hoàn toàn không trụ nổi.
Kim Thần Võ cười lạnh nói: “Để cho bọn họ tiếp tục lùi về sau, dẫn dụ cường giả Hoang Châu thâm nhập.”
Mọi người đều không hiểu.
Kim Thần Võ muốn dụ Khương Phục Tiên đến gần Thanh Đồng thành, các tông của Hoang Châu thì tiến công Hồng Minh, Khương Phục Tiên chắc chắn sẽ ở chính diện, hắn muốn đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Đợi đến khi Hoang Châu liên quân lại giết đến, đến lúc đó sẽ tiếp dẫn Kiếm Tiên, vừa hay một lưới hốt trọn.
Vẻ mặt của các cường giả xung quanh ngưng trọng, bọn họ đều sợ Khương Phục Tiên, lúc trước Hồng Minh tiêu hao vốn liếng ở sơn mạch Táng Tiên cũng không thể giải quyết được Khương Phục Tiên, bây giờ Khương Phục Tiên muốn trả thù, mọi người đều sợ hãi.
Khóe miệng của Kim Thần Võ lộ ra nụ cười lạnh: “Các vị yên tâm, chỉ cần Khương Phục Tiên dám đến Thanh Đồng thành, bổn minh chủ sẽ cho nàng ta không thể trở về.”
Hàn gia lão tổ ở xung quanh trầm giọng nói: “Lần này có bao nhiêu Kiếm Tiên có thể xuống đây?”
“Năm vị!”
“Hơn nữa là đại Kiếm Tiên!”
Khóe miệng Kim Thần Võ mang theo nụ cười lạnh.
Chương 274 Thanh Đồng thành (2)
Chương 274: Thanh Đồng thành (2)
Cường giả bình thường chỉ biết đến Kiếm Tiên, nhưng trước Kiếm Tiên thêm vào chữ đại, chắc chắn là rất lợi hại.
Năm vị đại Kiếm Tiên, đủ để quét sạch cả Vạn Tượng đại lục, cho dù Lăng Vân tông có Tô Mân và Khương Phục Tiên cũng rất khó ngăn cản nổi.
Nếu như không phải Khương Phục Tiên giết chết hai bị Kiếm Tiên thì cũng không thể chọc giận đến thế lực sau Tiên Môn, lần này bọn họ chuẩn bị điều động đến năm vị đại Kiếm Tiên.
Khóe miệng Kim Thần Võ hơi nhếch lên, lão giả tóc đỏ của Cung gia có chút hiếu kỳ: “Bọn họ sẽ lựa chọn hạ giới ở đâu?”
“Có hai vị chuẩn bị đối phó với Khương Phục Tiên ở Thanh Đồng thành, còn ba vị nữa chuẩn bị quá bộ đến Nam Hoang, chuẩn bị san bằng Lăng Vân tông.”
“Thanh Đồng thành còn dễ, nhưng Lăng Vân tông thì làm sao tiếp dẫn? Chúng ta rất khó giết đến Lăng Vân tông.”
Kim Thần Võ dặn dò nói: “Hàn lão và Phó lão, các ngươi có thể thông qua truyền tống trận đi đến Nam Hoang, ta tin rằng lúc này Khương Phục Tiên chắc chắn không có ở Lăng Vân tông, các ngươi tiếp dẫn ở gần Lăng Vân tông là được.”
Vì chuẩn bị vật liệu cho truyền tống trận vượt châu, bọn họ đã tốn lượng lớn tài nguyên mang về từ Huyền Châu, chỉ có thể miễn cưỡng truyền tống hai vị cường giả đi đến Nam Hoang, nếu không Kim Thần Võ thật sự muốn đích thân đặt chân đến Lăng Vân tông.
Hàn Sơn và Phó Càn thông qua truyền tống trận tiến đến Nam Hoang, bọn họ chuẩn bị tiếp dẫn Kiếm Tiên trước.
Hai ngày sau.
Các tông ở Hoang Châu vốn là giả vờ tấn công, nhưng lại không cẩn thận đánh vào sâu trong Hồng Châu, cường giả các tông đều có chút mù mờ, chỉ có thể sửa chữa tại chỗ.
Thanh Vân thành.
Thành trì cổ kính đứng sừng sững.
Khương Phục Tiên và Trần Mục xuất hiện ở phía xa.
“Tiểu sư đệ, đệ hãy chú ý một chút, tốt nhất là đừng để bọn họ tiếp dẫn Kiếm Tiên.” Người Khương Phục Tiên mang giáp băng, Băng Hồn và Tuyết Phách đều lơ lửng ở bên cạnh.
Cách đó mười dặm, Khương Phục Tiên cầm Băng Hồn trong tay, kiếm quang màu tuyết bay lên không trung, Thanh Đồng thành có Viễn Cổ Trận Pháp, kiếm quang không thể xuất hiện ở trong thành, mà làm nổ rào cản màu vàng bên trên trước.
Toàn bộ Thanh Đồng thành đều đang chấn động, cường giả trong thành hoảng hốt lo sợ, không phải là bị tấn công vào chính diện, mà là hậu phương nơi phòng thủ yếu nhất.
Chính diện bố trí thiên la địa võng, chỉ cần Khương Phục Tiên hạ xuống là sẽ bị phát hiện, liên quân của Hoang Châu công đánh Hồng Minh, Khương Phục Tiên không ở chính diện, bọn họ lại dám đánh vào nơi sâu trong Hồng Minh?
Nếu như Hồng Minh phái cường giả ra phản kích, cường giả các tông của Hoang Châu làm sao có thể ngăn cản được? Thế nhưng Khương Phục Tiên đã cược rằng bọn họ không dám phản kích.
Lớp gỉ màu đồng trên tường thành không ngừng bong tróc ra, đường vân thần bí đang thiêu đốt, nhưng sau khi tia tuyết quang thứ hai xuất hiện, lớp chắn màu vàng đã trực tiếp vỡ tung.
Tia kiếm quang kia chém vào Thanh Đồng điện, tòa cung điện nguy nga kia lập tức bị san thành đất bằng, chỉ có số ít vài vị cường giả trốn ra ngoài, những cường giả Hồng Minh khác đều bị Khương Phục Tiên mạt sát.
Trần Mục đang nuốt nước bọt, hắn nhìn thôi cũng cảm thấy khủng khiếp! Vị hôn thê ra tay ác thật!
Toàn bộ cung điện chỉ có ba vị cường giả xông lên trời, ngoại trừ Kim Thần Võ còn có hai vị lão tổ của Cung gia và Minh gia, trong mắt họ đều mang vẻ khiếp sợ.
Toàn thân bọn họ mang theo sương giá, nhìn thấy Khương Phục Tiên phá không bay đến, ánh mắt dần trở nên tuyệt vọng.
Hai tia kiếm quang màu tuyết xuất hiện trong nháy mắt.
Viễn Cổ Trận Pháp của Thanh Đồng thành cũng không thể ngăn cản được.
Trong Thanh Đồng điện đều là các thành viên quan trọng của Hồng Minh, rất nhiều người đều là cấp cao, có cả lượng lớn đội tinh nhuệ, thế nhưng bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị kiếm quang màu tuyết của Khương Phục Tiên giết chết.
Băng tuyết làm đông tụ phế tích của Thanh Đồng điện.
Khương Phục Tiên ra tay không chút lưu tình.
Chỉ có đỉnh tiêm cường giả của Hồng Châu là vẫn còn sống.
Kim Thần Võ vung tay lên, kim quang ngập trời, sương giá trên người tan ra, ông ta liếc nhìn Thanh Đồng thành bên dưới, khẽ cau mày, thần sắc ngưng trọng nói: “Phải nghĩ cách kéo dài thời gian tiếp dẫn Kiếm Tiên.”
Cung gia lão tổ và Ngô gia lão tổ nhìn nhau cười khổ, muốn cầm chân Khương Phục Tiên nói nghe thì dễ, Kim Thành Thánh hành động bất ngờ, đột nhiên tự nổ tung mình mới may mắn dùng bản mệnh kiếm xé toạc Tiên Môn, cho dù dùng lại thủ đoạn tương tự thì cũng khó có tác dụng, hơn nữa hai vị lão tổ đều không muốn chết.
Kim Thần Võ ném Thanh Đồng kiếm trong tay lên vòm trời, chuôi Thanh Đồng kiếm kia là do Kiếm Tiên viễn cổ để lại, mặc dù có gỉ đồng nhưng uy lực rất đáng sợ.
Thanh Đồng kiếm kia nháy mắt đã xuất hiện trên trời cao, mang theo sức mạnh bóp méo không gian, nhưng kiếm quang màu tuyết đánh tới, trực tiếp đánh rơi Thanh Đồng kiếm.
Còn có kiếm quang chém về phía nhóm cường giả Kim Thần Võ.
Tốc độ của Kim Thần Võ rất nhanh, trong nháy mắt đã tránh được tuyết quang, hắn sở hữu Tiên thể, tốc độ cũng siêu phàm, kiếm quang màu tuyết rất khó đến gần hắn.
Ngay cả Kiếm Tiên cũng đều bị Khương Phục Tiên chém chết, trong mắt Kim Thần Võ hiện lên ý sợ hãi, ông ta triệu hồi Thanh Đồng kiếm đã rơi xuống, gầm hét lên: “Chúng ta cùng nhau lên!”
Cung gia lão tổ và Ngô gia lão tổ đồng thời xuất kiếm, Khương Phục Tiên giết đến gần, vung kiếm chém ra, ba vị đỉnh tiêm cường giả liều mạng chống cự.
Cho dù có là ba vị cường giả, đối mặt với Khương Phục Tiên thân mang giáp băng, Băng Hồn vẫn khó mà cản được như cũ, mỗi lần vung kiếm đều có thể khiến bọn họ tuyệt vọng.
Trong nháy mắt.
Ba vị cường giả đều bị thương.
Giữa ngực Cung gia lão tổ có một vết kiến dữ tợn, miệng vết thương bị băng tuyết đóng băng, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị đông cứng, gan bàn tay của Ngô gia lão tổ nứt ra, áo choàng của Kim Thần Võ cũng bị cắt đứt mấy chỗ.
Vừa mới giao chiến Khương Phục Tiên đã chiếm ưu thế, Trần Mục đã yên tâm hơn rất nhiều.
“Ta lo lắng cho vị hôn thê làm gì, chỉ cần không làm liên lụy nàng ấy thì đã xem như chiến thắng.” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hắn phải đối phó với những tên vặt vãnh trong thành.
Chương 275 Đại Kiếm Tiên đến (1)
Trong Thanh Đồng thành có cường giả Hồng Châu đang chạy trốn ra ngoài, tiếng kiếm vang lên, mưa kiếm đen nghịt ầm ầm kéo tới, vô số các cường giả của Hồng Châu bị chém chết.
Cảnh tượng vạn kiếm lao nhanh rất hùng tráng, mưa kiếm dày đặc nhanh chóng quét sạch những cường giả Hồng Minh còn sót lại, lần này xem như tận diệt, chỉ có ba vị cường giả trên trời là vẫn đang bám trụ.
Trần Mục mặc bộ Hoang Thần giáp, hắn dựa vào Kiếm Vương Tọa, như một chiến trần trị vì bát hoang.
Khương Phục Tiên không cho Trần Mục nhúng tay vào, hắn chỉ có thể đứng cách đó không xa chuẩn bị hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Hàng vạn thanh trường kiếm quay lại, hóa thành Kiếm Long khổng lồ màu đen, chúng vây xung quanh Kiếm Vương Tọa, phát ra những tiếng kiếm chói tai.
Kiếm Vương Tọa và Kiếm Long cung cấp cho hắn nguồn năng lượng đáng sợ, sẵn sàng thi triển Kinh Thần bất cứ lúc nào.
Nhưng Khương Phục Tiên hoàn toàn không cần đến Trần Mục, hắn nhiều nhất chỉ có thể xem như quần chúng.
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, cùng với sức lực tăng vọt Pháp Nhãn Kim Đồng cũng có thể nhìn được xa hơn, khí huyết trong cơ thể Kim Thần Võ dồi dào, thân thể siêu phàm, hắn còn mạnh hơn cả Kim Thành Thánh.
Dù thân thể của Kim Thần Võ có mạnh hơn nữa cũng không thể đánh lại kiếm quang ngang ngạnh của Khương Phục Tiên.
Trong cơ thể của hai vị lão giả xung quanh đều có tồn tại huyết hải, đó là do sau khi thông qua luyện hóa bí pháp của Tà Tông tạo thành, bọn họ vốn là những lão quái vật đang kéo dài hơn tàn, nhưng dựa vào thôn phệ sinh linh để kéo dài tuổi thọ, đạt được sức mạnh đỉnh phong.
Hồng Minh không chỉ bao che cho Tà tông mà còn sử dụng bí pháp của Tà tông, thế lực như vậy nhất định phải thanh trừ.
Ngắn ngủi sau vài chiêu, đám người Kim Thần Võ đã không thể chống đỡ nổi, Khương Phục Tiên còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
“Dù sao cũng phải chết.”
“Chi bằng liều mạng với nàng ta.”
Kim Thần Võ hét lên, Cung gia lão tổ và Ngô gia lão tổ đều hạ quyết tâm, nhưng Khương Phục Tiên không cho bọn họ cơ hội, băng tuyết bao trùm trong mắt nàng ta, trong khoảnh khắc mắt băng xuất hiện, trời đất đều ngừng lại.
Trần Mục cách ở rất xa cũng cảm nhận được quy tắc xung quanh cơ thể bị đóng băng, vô cùng đáng sợ, ngay cả quy tắc không gian cũng không thể sử dụng được.
Hỗn Độn Kiếm Vực chỉ có thể làm các quy tắc mất hiệu lực trong phạm vi nhỏ, nhưng chiêu này của Khương Phục Tiên có thể Băng Phong Vạn Tượng, khiến các quy tắc ở gần Thanh Đồng thành đều ngưng tụ.
Cung gia lão tổ chấn kinh, đang muốn chạy trốn thì lại phát hiện thời gian đã bị đóng băng, ông ta nhìn Băng Hồn của Khương Phục Tiên chém qua cơ thể.
Kim Thần Võ và Ngô gia lão tổ kinh hãi, bọn họ nhìn cơ thể của Cung gia lão tổ biến thành băng đá, sau đó vỡ ra thành mảnh, ngay cả cặn cũng không sót lại.
Ngay sau đó Khương Phục Tiên vung kiếm chém về phía Ngô gia lão tổ, đôi mắt của người sau nhanh chóng trừng lên, ông ta biết rõ phải chết, cũng không có ý định vùng vẫy nữa, cơ thể trực tiếp nổ tung.
Không tu luyện thần hồn, tự nổ đồng nghĩa với cái chết, năng lượng khủng khiếp xông lên bầu trời, Khương Phục Tiên bị cỗ năng lượng khủng khiếp kia làm cho chấn động phải lùi lại.
Nhìn bản mệnh kiếm màu máu đang bay lên trời.
Khương Phục Tiên bị chấn kinh lùi lại nâng Băng Hồn lên, kiếm quang màu tuyết bay ra từ lưỡi kiếm, một chút hàn quang xuyên qua không trung, bản mệnh kiếm màu máu cách gần hai trăm trượng bị hàn quang đánh trúng, sương giá bao trùm, bắt đầu sụp đổ,
Kim Thần Võ nhân cơ hội trốn khỏi Thanh Đồng thành.
Trần Mục cũng không ngờ Kim Thần Võ sẽ chạy trốn, hắn đã sẵn sàng hỗ trợ vị hôn thê, bản mệnh kiếm của Ngô gia lão tổ rất nhanh đã bị đông cứng hoàn toàn, sau đó bùng nổ ở trên không, toàn bộ không gian nổi lên gợn sóng, gió bão cuồn cuộn, bầu trời nhuộm một màu đỏ.
Hai vị Kiếm Thánh cấp bậc Cổ Tổ, ngay cả thời gian nửa nén hương cũng không chống đỡ nổi, Trần Mục không nhịn được lẩm bẩm trong lòng: “Lão bà Phục Tiên dũng mãnh thật.”
Trần Mục bỗng nhiên cau mày, trước kia hắn đã từng nghe Hàn Giang Tuyết nói Hồng Minh có năm vị cường giả cấp bậc Cổ Tổ, trong đó Kim Thành Thánh đã chết ở sơn mạch Táng Tiên, hiện giờ Khương Phục Tiên đã chém chết hai vị, theo lý mà nói thì phải còn hai vị cường giả nữa mới đúng.
Lo lắng bọn họ đang ẩn nấp đâu đó ở gần đây.
Khương Phục Tiên thấy Kim Thần Võ đang chạy trốn, nàng ta trực tiếp đuổi theo, diệt cỏ không trừ tận gốc hậu quả khó lường, chỉ cần loại bỏ Kim Thần Võ, Hồng Minh mới xem như bị xóa bỏ hoàn toàn.
Trần Mục không thể cảm nhận được dao động của cường giả xung quanh, hắn khẽ cau mày, chẳng lẽ Kim Thần Võ muốn dụ vị hôn thê vào bẫy?
“Sư tỷ, cẩn thận một chút.”
Trần Mục dùng linh lực truyền âm cho Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên cười đáp lại: “Đừng lo, Kiếm Tiên không ra ngoài, cạm bẫy gì cũng đều vô dụng.”
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên đuổi theo đi xa, lúc nàng ta truy đuổi không ngừng chém ra những tia kiếm quang màu tuyết, Kim Thần Võ cứ né tránh không ngừng, chỉ cần bị đánh trúng một lần thì chắc chắn sẽ chết không cần nghi ngờ.
Kiếm quang màu tuyết càng lúc càng trở nên dày đặc, trán Kim Thần Võ đầm đìa mồ hôi, càng lúc càng khó tránh thoát.
Trần Mục muốn đuổi theo qua đó.
Khi hắn đi ngang qua Thanh Đồng thành, vẫn không đánh dấu thành công: “Chẳng lẽ còn phải đi xuống phía dưới?”
Trần Mục xuất hiện bên trong Thanh Đồng thành.
【Thành công đánh dấu Thanh Đồng thành】
【Chúc mừng nhận được Phá Thánh Đan】
Trần Mục lấy được Phá Thánh Đan, hắn vẫn chưa kịp vui mừng thì lại phát hiện ra trong thành có cất giấu huyền cơ, bên dưới lòng đất của toà Thanh Đồng thành này có năng lượng đang dâng trào.
Nếu như không phải vào thành để đánh dấu, chắc chắn Trần Mục khó mà nhận ra được: “Không ổn!”
“Là điệu hổ ly sơn.”
Kim Thần Võ dụ Khương Phục Tiên rời đi, thế nhưng nơi này mới là chỗ mấu chốt, trong thành có trận pháp tiếp dẫn Kiếm Tiên, trận pháp này đã được kích hoạt.
Trần Mục nâng Thanh Vân kiếm lên, mạnh mẽ cắm xuống, toàn bộ Thanh Đồng thành đều bị một kiếm của hắn chém mở ra, kiếm quang ngang ngạnh lại không thể phá hủy được đại trận dưới mặt đất.
Hắn giơ tay lên, Kiếm Long gầm thét kéo đến, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.