Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, sự thong dong của hắn làm cho cao tầng ở đây đều cảm thấy yên tâm.
Tuy rằng Trần Mục không phải cường giả tuyệt đỉnh, nhưng hắn luôn có thể mang đến hi vọng.
"Sương tiền bối, nghe nói Tử Vi Động Thiên có thể đúc tiên kiếm, vãn bối muốn làm phiền ngài giúp đúc kiếm." Trần Mục chuẩn bị trở về nhân gian, còn có ý nguyện, chính là đúc thanh tiên kiếm cho Trần Dao.
"Loại chuyện nhỏ nhặt này, giao cho ta là được." Sương Mãn Thiên cũng biết Trần Mục am hiểu dùng kiếm, nhưng hắn lại không có tiên kiếm sử dụng vừa tay.
Trần Mục lấy ra lượng lớn tiên kim cùng thần thiết, hai mắt Sương Mãn Thiên tỏa sáng, kích động nói: "Những vật liệu này cộng thêm với Tử Vi tiên kim mà ta cất giữ, có thể đúc ra toàn là kiếm tốt tuyệt thế vật liệu hiếm thấy."
"Vậy làm phiền tiền bối."
Trần Mục chắp tay ngỏ ý cảm ơn.
Sương Mãn Thiên khoát tay: "Không phiền, có thể sẽ thất bại, còn xin tiểu hữu chuẩn bị trước."
"Ta hiểu, tiền bối đừng có áp lực, thất bại cũng không sao cả." Trần Mục mỉm cười nói.
Hội nghị kết thúc, Trần Mục trở lại mật thất, hắn lấy ra tàn cốt của lão Chu, còn để lượng lớn hồng thạch ở chung quanh, ban đầu là ông ta giúp đỡ ngăn cản Tiêu Lạc Mộc, Trần Mục mới có cơ hội cứu tiểu muội ra.
Hồn phách của lão Chu xuất hiện: "Đa tạ tiểu hữu, có điều tác dụng của cái này đối ta không lớn, lão phu chỉ là một sợi tàn hồn, không cách nào khôi phục lại đỉnh phong."
Trần Mục chắp tay: "Ơn nghĩa dù nhỏ như giọt nước cũng phải hồi đáp bằng suối nguồn, Chu lão tiền bối, ngài có đại ân đối với ta, ta sẽ nghĩ cách giúp ngài sống lại."
"Sống không có ý nghĩa gì." Lão Chu lắc đầu cười khổ, một biểu cảm chán sống.
Trần Mục cười trêu ghẹo nói: "Chu lão tiền bối, thế giới này không thể không có ngài, bên ngoài Ma Thần nhìn chằm chằm, hiện tại Đế phủ trở về, cục thế Tiên giới hỗn loạn, ta cần ngài trợ giúp."
"Đế phủ? Ha ha, năm đó Ma Thần giáng lâm, bọn họ chính là người chạy đầu tiên!" Lão Chu không có thiện cảm với Đế phủ: "Ngươi đừng nên tin tưởng bọn họ."
Trần Mục gật đầu: "Vãn bối hiểu rõ, tiền bối ngài ở tại nơi này nghỉ ngơi cho tốt."
Lão Chu cười gật đầu: "Chỉ cần thời điểm lão phu có ích, sợi tàn hồn này của ta cho dù phải chiến đến điêu linh, cũng sẽ không tiếc."
Trần Mục biết lão Chu nguyện ý hi sinh bản thân vì chúng sinh, hắn rời khỏi mật thất, đi vào trong viện tìm tới Sở Sở đang nhảy nhót tưng bừng.
Sở Sở đang ngóng trông Trần Mục xuất hiện.
"Đại ca ca, hôm nay ngươi có thời gian không?"
"Hôm nay có thời gian."
Trần Mục thật sự thích Sở Sở, nàng ta rất nghe lời, còn nghe lời hơn Trần Dĩnh khi còn bé.
Bọn họ nướng khoai ở trong viện.
Tằng Ngưu ngửi thấy được mùi của khoai nướng, chạy đến gần, Trần Mục đưa khoai lang đã nướng chín cho hắn ta: "A Ngưu, lúc ngươi không có chuyện gì làm, có thể giúp bách tính trong thành làm việc nhiều hơn."
"Được thôi, lão đại."
Tằng Ngưu ăn khoai nướng, nụ cười chất phác, đây là mùi vị trong trí nhớ của hắn ta.
"Thơm quá đi."
"Đại ca ca nướng khoai lang thật thơm."
Khuôn mặt nhỏ của Sở Sở nở nụ cười rực rỡ, qua nhắc nhở của thiếu nữ tóc vàng, hắn biết Sở Sở là do đôi mắt của Ma Chủ biến thành, khác với những Ma Thần còn lại.
Trần Mục không có vì vậy mà chán ghét nàng ta, vẫn chăm sóc nàng ta giống như muội muội, chỉ là gần đây vẫn luôn bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở bên nàng ta.
"Sở Sở, chúng ta vào trong thành nhìn xem."
"Được thôi."
Trần Mục dẫn Sở Sở vào trong thành đi dạo, chủ yếu là xem bách tính trong thành sinh hoạt như thế nào.
Sở Sở đi theo bên người Trần Mục, trước giờ chưa từng quấn lấy hắn nũng nịu, càng hiểu chuyện hơn so với bọn trẻ cùng tuổi.
Bên trong Quang Minh thành đường đi rộng lớn, còn có phố thương mại đặc biệt vòng ra, làm ăn rất tốt.
Sở Sở thích yên lặng đi theo Trần Mục, ban đêm, bọn họ bữa ăn tối ở bên ngoài.
Trong thành đèn đuốc sáng trưng, chợ đêm phồn hoa, sinh sống ở nơi này có bảo vệ, bách tính trong thành rất hạnh phúc, mọi người đều không muốn rời đi.
Ăn xong bữa khuya, Trần Mục cùng Sở Sở tiếp tục tuần tra xem xét, Quang Minh thành rất lớn, phải đi rất lâu, bọn họ còn đi về hướng ngoài thành, xem xét tình huống bên ngoài.
Trải qua mấy ngày quan sát, Trần Mục phát hiện chung quanh Quang Minh thành còn có một bộ phận bách tính, đại đa số người già lựa chọn sống ở ngoài thành, chủ yếu là bọn họ không nỡ rời khỏi ngôi nhà đã sống nhiều năm.
Sau khi Trần Mục trở lại Quang Minh thành, đặc biệt dặn dò Ngu Tử Huyên, để cho nàng ta định kỳ giúp đỡ những bách tính có yêu cầu ở chung quanh, nếu thế lực tu tiên đã độc chiếm tài nguyên tu tiên, thì phải làm việc nhiều hơn.
Ba ngày sau.
Sương Mãn Thiên mang theo tiên kiếm của Phiếm Tử trở về, Trần Mục nhìn thấy thanh tiên kiếm này, liên tục gật đầu: "Thật sự là kiếm tốt, đa tạ tiền bối."
"Tiểu hữu hài lòng là được."
Sương Mãn Thiên cũng có cảm giác vô cùng thành công.
Trần Mục thu hồi tiên kiếm, hắn chuẩn bị đi tới nhân gian, nhất định phải trở nên mạnh hơn trong khoảng thời gian ngắn.
Trước khi Trần Mục đi, hắn giao Sở Sở cho Kim Thiền chăm sóc: "Sở Sở, ta còn có việc, phải rời khỏi Quang Minh thành một đoạn thời gian, nếu như ngươi cảm thấy buồn chán, có thể giúp đỡ bách tính xung quanh cùng với Tằng Ngưu, giống như trước kia ta đã dạy cho ngươi."
"Ừm ừm, Sở Sở biết." Sở Sở liên tục gật đầu, mặt nhỏ tràn đầy vui cười.
Trần Mục định trở về nhân gian, có thể sẽ bị phát hiện, thời điểm đang nghĩ biện pháp, trong thức hải vang lên giọng nói của thiếu nữ tóc vàng.
"Ta giúp ngươi."
"..."
Trần Mục sử dụng truyền tống trận của Quang Minh thành xuất hiện tại phía bắc Vũ Châu, ở xung quanh đó hoang tàn vắng vẻ.
Bầu trời đột nhiên xuất hiện khe hở, động tĩnh ở nơi này rất nhỏ, cho dù là Chí Tôn cũng khó mà phát giác được, Trần Mục thông qua khe hở đi tới nhân gian.
Sau khi Trần Mục đi tới nhân gian, hắn ngẩng đầu nhìn cái khe này, khe hở của bầu trời rất nhanh liền hoàn toàn biến mất, đúng lúc này, bầu trời đột nhiên trở nên âm u: "Ngươi đây là là cố ý bẫy ta?"
"Đây cũng là khảo nghiệm." Tiếng cười đơn thuần của thiếu nữ tóc vàng quanh quẩn ở trong thức hải của Trần Mục.
Chương 712 Bí Mật Của Lăng Vân Tông (2)
Trần Mục tê cả da đầu, còn tưởng rằng thật sự có thể thuận lợi trở về, bầu trời giống như là muốn xé rách ra, vô số lôi đình rực lửa đan xen.
Ngay đến cả Chí Tôn cũng không dám vượt giới, có thể thấy được sự khủng bố của Thiên Đạo phản phệ, Trần Mục bay vọt lên trời, hắn không muốn thiên kiếp tạo thành phá hoại không cần thiết đối với nhân gian.
Ầm ầm!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
Toàn bộ Bắc Hoang đều bị đạo tiếng sấm này làm chấn động.
Trần gia, hai tỷ muội Trần Dĩnh và Trần Dao đều phát giác được khí tức của Trần Mục: "Ca ca trở về rồi!"
Hai tỷ muội lập tức chạy tới vùng phía tây Bắc Hoang.
Trần Mục đi tới chỗ cao, hắn bị hàng trăm hàng ngàn đạo lôi kiếp quấn quanh, toàn thân tắm trong lôi quang, năng lượng cuồng bạo phảng phất như muốn xé rách hắn.
Thiên Đạo phản phệ càng cuồng bạo hơn so với thiên kiếp tầm thường, toàn thân Trần Mục giống như bị kim châm, xương sống lưng phát lạnh, hắn chỉ có thể điều chỉnh hô hấp, vận chuyển Bất Diệt Kinh đối kháng với thiên kiếp, trong máu thịt lóe ra Bất Diệt Kinh Văn.
Trần Dĩnh và Trần Dao đuổi tới vùng phía tây Bắc Hoang, lúc các nàng nhìn thấy Trần Mục trong mắt mang theo vui sướng, nhưng mà nhìn thấy hắn bị Thiên Đạo phản phệ, tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Trần Mục ngồi xếp bằng ở trong lôi hải, lôi kiếp cuồng bạo muốn xé nát hắn, nhục thể của hắn không ngừng bị tổn hại, sau đó lại không ngừng hồi phục lại như cũ, quá trình này quả thực sống không bằng chết, hắn chỉ có thể im lặng mà chống đỡ.
Trong mắt Trần Dĩnh tràn ngập tín nhiệm: "Dao Dao, đừng lo lắng, ca ca chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
"Ừm."
Trần Dao trịnh trọng gật đầu.
Trần Mục phát giác được hai muội muội tại ở gần đó, hắn phải chống chọi với Thiên Đạo phản phệ, không có thời gian phân tâm, năng lượng cuồng bạo tràn vào trong cơ thể, may mà có sức mạnh thôn phệ luyện hóa, và cả sức mạnh không gian để chứa đựng.
Cường giả Tiên Vương bình thường sớm đã không chịu được, Trần Mục lại thành công chống chọi được với phản phệ, lôi kiếp không ngừng tẩy lễ nhục thể của hắn, hết lần này tới lần khác.
Thân thể của Trần Mục không ngừng rách nát rồi lại phục hồi như cũ, cho dù là thiên kiếp cường đại, cũng không thể phá hủy được hắn.
Thiên kiếp tiếp tục bảy ngày vẫn còn chưa kết thúc.
Tần Nghê Thường đuổi tới Bắc Hoang, nàng ta nhìn thấy tỷ muội Trần Dĩnh, còn có Trần Mục, nàng ta đã đoán động tĩnh ở Bắc Hoang có liên quan tới Trần Mục, cho nên chạy đến đây.
Xung quanh còn có rất nhiều thế lực tu tiên đang vây xem.
"Dĩnh Dĩnh, Dao Dao."
"Nghê Thường tỷ."
Tần Nghê Thường đi tới bên cạnh Trần Dĩnh: "Ca ngươi gặp phải Thiên Đạo phản phệ, hắn là cố ý?"
Trần Dĩnh lắc đầu: "Không rõ lắm, ca ta cũng không nhắc nhở ta, huynh ấy đột nhiên trở về."
Tần Nghê Thường than hãi nói: "Trước kia chưa từng có cường giả có thể tự mình từ Tiên giới giáng lâm xuống nhân gian, không hổ là tiểu sư đệ, có thể làm được chuyện mà những người khác không làm được."
Các nàng suy đoán Trần Mục là cố ý tiếp nhận Thiên Đạo phản phệ, dùng cái này để mài luyện bản thân, cho nên không có quấy rầy, yên tĩnh đứng xem ở bên cạnh.
Trần Mục không phải là tự mình muốn tiếp nhận Thiên Đạo phản phệ, mà chính là bị thiếu nữ tóc vàng gài bẫy, thân thể của hắn đang không ngừng rách nát, không ngừng tái tạo, loại cảm giác này không biết tra tấn tới cỡ nào, ngay đến cả linh hồn cũng đều đang run rẩy.
Thiên Đạo phản phệ không có phá hủy được Trần Mục, ngược lại khiến cho hắn trở nên càng thêm cường đại, nhục thân đang thôn phệ năng lượng lôi kiếp, tiên lực trong cơ thể càng ngày càng mạnh.
Hơn nửa tháng trôi qua, lôi kiếp rốt cục cũng lắng lại, Trần Mục thuận lợi chống đỡ qua Thiên Đạo phản phệ, hắn cảm thấy bản thân trở nên viên mãn ở cảnh giới Tiên Vương.
Cuối cùng Trần Mục cũng không cần lo lắng Thiên Đạo phản phệ, hắn dịch chuyển đến bên cạnh tỷ muội Trần Dĩnh: "Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, sư tỷ, các ngươi không mệt sao?"
Trần Dĩnh kéo cánh tay Trần Mục, cười duyên nói: "Không mệt, ca, huynh chủ động tiếp nhận Thiên Đạo phản phệ, là định thường ở lại nhân gian sao?"
Trần Mục khẽ lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, còn có chuyện rất quan trọng chờ ta đi làm."
Tần Nghê Thường hơi hơi nhướn mày: "Đệ có thể có chuyện quan trọng gì, khẳng định là muốn đi đón sư tỷ."
Trần Dĩnh và Trần Dao đều che miệng cười trộm.
Trần Mục cũng không có phản bác, hắn nhìn về phía Trần Dao, sau đó lấy ra tuyệt thế tiên kiếm hiện ra tử quang: "Dao Dao, hi vọng muội có thể thích thanh tiên kiếm này."
Trong mắt Trần Dao ẩn chứa ánh sáng, nàng ta nhận lấy tiên kiếm, rất yêu thích: "Ca, cám ơn huynh."
Trần Mục nhìn thấy vẻ mặt vui cười của tiểu muội thì rất vui vẻ: "Các muội về nhà trước, ta còn có chuyện rất quan trọng phải xử lý, đợi xử lý xong sẽ trở về."
"Ca, huynh phải cẩn thận."
"Vậy bọn muội về nhà trước chờ huynh."
Trần Dĩnh và Trần Dao quay người trở về Trần gia.
Trần Mục nhìn về phía Tần Nghê Thường, vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, đệ mang tỷ về Lăng Vân tông một chuyến."
Tần Nghê Thường gật đầu cười khẽ: "Được thôi, thuận tiện nói cho sư tỷ nghe những gì đệ trải qua ở Tiên giới."
"Được."
Trần Mục đưa tay mở ra thông đạo không gian.
Tần Nghê Thường hơi kinh ngạc, nháy mắt nàng ta liền theo Trần Mục trở lại Lăng Vân tông: "Nhanh như vậy!"
Trần Mục lấy ra một bình tiên đan: "Sư tỷ, bình tiên đan này có thể giúp cho tỷ nhanh chóng đột phá đến Kiếm Thánh đỉnh phong, có điều muốn trở thành tiên ở nhân gian, độ khó rất lớn, tỷ có thể tích cóp từ từ, sau này tiến về Tiên giới đột phá."
Tần Nghê Thường nhận lấy tiên đan, trong mắt mang theo ý cười: "Không uổng công sư tỷ thương ngươi, còn biết nịnh nọt sư tỷ, ta không thèm thành tiên, ở nhân gian khá nhàn nhã."
Kế tiếp Trần Mục lấy ra đống lớn tài nguyên: "Những tài nguyên này phân cho tiểu bối Lăng Vân tông đi, bọn họ đã giúp đệ làm rất nhiều nhiệm vụ, xem như thù lao."
"Tiểu sư đệ, thù lao của đệ có chút phong phú đấy, bọn họ có sư thúc tốt như đệ này, là thật may mắn." Tần Nghê Thường nhận lấy tất cả tài nguyên.
Một mình Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong.
Chương 713 Bí Mật Của Lăng Vân Tông (3)
Hắn trở lại trong động phủ, sau đó lấy ra Trấn Thiên Ấn cùng Chiêu Yêu Phiên, bên trên Chiêu Yêu Phiên có sợi u sương, đó là một sợi hồn phách của Yêu Chủ.
Thần hồn của Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn tới gần sợi u sương kia, uy áp đáng sợ làm cho thần hồn của hắn run rẩy, u sương ngưng tụ thành bóng người to lớn vĩ đại.
Đối mặt với uy áp đáng sợ, Trần Mục vẫn nhìn chăm chú vào bóng người kia như cũ: "Ngươi là Yêu Chủ?"
"Ngươi từ tuyệt đỉnh rơi xuống đáy cốc, chắc hẳn thu hoạch được rất nhiều." Giọng nói của Yêu Chủ đặc biệt to.
Trần Mục trầm giọng nói: "Ngươi biết ta?"
Yêu Chủ nhìn chằm chằm Trần Mục, trong đôi mắt mang theo cái nhìn đánh giá kỹ: "Không tính là biết, chúng ta từng là đối thủ, còn không có phân ra thắng bại."
Trần Mục tiến vào chủ đề chính, trầm giọng nói: "Ta muốn biết tin tức có liên quan tới bỉ ngạn."
Yêu Chủ bình tĩnh nói: "Chúng ta có thể trao đổi, một câu hỏi, một điều kiện."
"Ngươi có thể ra điều kiện trước."
Trần Mục nhìn bóng người của Yêu Chủ hỏi.
Vẻ mặt của Yêu Chủ bình tĩnh nói: "Đưa sợi hồn phách này của ta quay về nhục thân, bèn biết gì nói nấy."
Trần Mục nghĩ đến mộ của Yêu Chủ, chỗ đó chôn giấu nhục thân của Yêu Chủ, nhưng mà đưa sợi hồn phách này trở về, không hề dễ dàng, hơn nữa Yêu Chủ sống lại thì phải làm sao, suy cho cùng ông ta rất có thể là đối thủ trước kia của mình.
"Có lẽ đây là nơi ngươi không nên tới." Trần Mục ý tứ sâu xa nói.
Bóng người của Yêu Chủ tiêu tan: "Có lẽ thế giới của ngươi cũng sẽ tiêu vong giống như thế giới của ta."
Ánh mắt Trần Mục kiên định nói: "Chí ít thế giới của ta vẫn còn tồn tại."
Hai tay của hắn kết ấn, sau đó ấn ký kim sắc xuất hiện, Trấn Thiên Ấn và Chiêu Yêu Phiên đồng thời biến mất.
Trần Mục không muốn vị trí của thiếu nữ tóc vàng bị phát hiện, bèn đem Chiêu Yêu Phiên phong ấn ở Ngạo Kiếm phong, cho dù hắn rời xa Trấn Thiên Ấn, cũng có thể khống chế Trấn Thiên Ấn.
Trích Tinh phong.
Tô Mân tưới hoa ở trong viện.
Trần Mục đi vào tiểu viện: "Sư tôn."
"Tiểu Mục." Trong mắt Tô Mân tràn đầy tự hào: "Vi sư đã không còn gì có thể dạy con nữa, đoạn đường sau này, con chỉ có thể tự mình suy nghĩ."
Trần Mục mỉm cười châm trà cho Tô Mân, sau đó hai tay đưa tới: "Sư tôn, con có cảm giác, ngài là tảng đá bên trong dòng sông thời gian, cho dù là dòng sông thời gian thì cũng phải chảy qua từ bên cạnh ngài."
Tô Mân tiếp nhận chén trà, nhấp hai ngụm, nét mặt hiền lành, liên tục khoát tay nói: "Vi sư cùng lắm là hạt cát nhỏ bé không đáng kể, chỉ có thể chảy theo luồng nước."
Hiện tại Trần Mục tinh thông quy tắc thời gian, hắn lại không cảm nhận được sự tồn tại của thời gian ở bên cạnh Tô Mân.
"Lần này con trở về, có chuyện gì?"
"Chính là đến thăm sư tôn."
Tô Mân vỗ nhẹ bả vai Trần Mục: "Tiểu Mục, bây giờ con đã có năng lực bảo vệ bí mật của Lăng Vân tông, con nguyện ý tiếp nhận chứ?"
Trần Mục do dự trong chốc lát, sau đó trịnh trọng nói: "Sư tôn, Lăng Vân tông đối với con có ân, con có trách nhiệm tiếp tục bảo vệ bí mật của Lăng Vân tông."
Trong mắt Tô Mân ngập tràn vui mừng, ông ta lấy ra ngọc thạch màu xanh lam từ trong tay áo, lớn chừng quả trứng gà, bên trong có vô số quầng sáng mà mắt thường khó có thể phát hiện được.
Trần Mục tiếp nhận ngọc thạch màu xanh lam, hắn có thể cảm giác được sự huyền diệu của ngọc thạch, vật chất bên trong hắn chưa bao giờ thấy qua: "Sư tôn, đây chính là bản đồ?"
Tô Mân gật đầu: "Ta một lòng tu đạo, không có thời gian nghiên cứu nó, nếu như con muốn nghiên cứu thì ngược lại là có thể nghiên cứu, nghe nói còn là mang từ bỉ ngạn về."
Sư tôn ở trong mắt Trần Mục là tu tiên giả chân chính, một lòng tu đạo, không hỏi thế sự.
Trần Mục lấy được lam thạch, nhất thời cũng không thể tìm hiểu được, hắn thu hồi lam thạch liền cáo từ với Tô Mân: "Sư tôn, về sau con lại đến thăm ngài."
Tô Mân mỉm cười gật đầu.
Đế phủ cho Trần Mục thời gian nửa năm, hiện tại thời gian lưu lại cho hắn còn không đến hơn tháng, thời gian của hắn còn đang gấp, nên không gặp bằng hữu ở Lăng Vân tông.
Trần Mục đi tới trung bộ Hoang Châu, hắn đứng ở bí cảnh bên ngoài Hoang Thần điện, bỗng nhiên nghĩ đến Hoang Chủ, vị kia là truyền kỳ nhân gian, ông ta có thể bước đi trên con đường vô địch, có lẽ sẽ có quan hệ với Hoàng Kim Thụ sâu trong lòng đất.
Hoang Thần điện cũng không phải ngẫu nhiên mà ở chỗ này.
Trung bộ Hoang Châu, Trần Mục nhiều lần đi qua nơi này, lại không phát hiện ra Hoàng Kim Thụ, dù cho lúc này, hắn dùng Thiên Nhãn Thông cũng không cách nào nhìn thấy được.
Trần Mục dịch chuyển đến nơi sâu trong lòng đất, hắn xuất hiện trong không gian mờ tối, nhìn kim quang ở phía xa, chùm ánh sáng kia thánh khiết ấm áp.
Hoàng Kim Thụ ẩn chứa năng lượng vô hạn.
Trần Mục tới gần Hoàng Kim Thụ, gốc cây kia to lớn hơn ngôi sao, ánh sáng còn loá mắt hơn cả mặt trời, nó đứng vững ở chỗ này, hằng cổ trường tồn.
"Đây chính là căn nguyên vật chất?"
Trần Mục có thể cảm nhận được nguồn năng lượng mênh mông, hắn đưa tay chạm vào Hoàng Kim Thụ, sau đó toàn bộ thân thể tiến vào bên trong cây, bên trong tràn ngập dịch thể màu vàng.
Ở bên trong Hoàng Kim Thụ, chỉ có chất lỏng màu vàng, Trần Mục không nhìn thấy thiếu nữ tóc vàng, có thể xác định, nàng ta là do ý chí của thiên địa hình thành.
Loại ý chí này có thể khống chế thiên địa.
Nàng ta bị ép trốn ở nơi sâu trong lòng đất Hoang Châu, liền chứng minh giữa đất trời có tồn tại cường đại mà nàng ta không cách nào đối kháng được, có lẽ chính là dị tộc đến từ bỉ ngạn.
Trần Mục bắt đầu hấp thu căn nguyên vật chất chung quanh, đây là năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, dù chỉ một luồng, cũng khiến cho năng lượng trong cơ thể tràn đầy, các loại sức mạnh quy tắc mạnh lên trong nháy mắt, tinh khí thần của hắn đều đang tăng vọt, loại cảm giác này, giống như nháy mắt có được ngàn năm tu vi.
Thiếu nữ tóc vàng xuất hiện trong thức hải của Trần Mục, nàng ta đứng ở trên ngôi sao thức hải hoá ra: "Sức mạnh vị diện của ta chỉ còn một phần, dù cho ngươi hấp thu toàn bộ căn nguyên vị diện ở nơi này cũng không thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh."
Chương 714 Đại Quân Tiên Tộc
Căn nguyên vật chất ở nơi này cực kỳ nhiều, vẻ mặt Trần Mục chăm chú: "Cho dù cho ta thời gian mấy ngàn năm, ta cũng không có cách nào luyện hóa hoàn toàn căn nguyên vật chất ở nơi này."
Thiếu nữ tóc vàng cười xinh đẹp nói: "Đó là đương nhiên, ngươi có thể thông qua căn nguyên vật chất nơi này mà trở thành Chí Tôn, nắm giữ một phần sức mạnh vị diện, không có đối thủ cùng cảnh giới, cho dù đụng phải cường giả Đế cảnh cũng có thể quyết chiến."
"Ta hấp thu hết căn nguyên vật chất của nơi này, vậy ngươi phải làm sao?" Trần Mục nhìn về phía thiếu nữ tóc vàng, ý chí của nàng ta là dựa vào căn nguyên vật chất để tồn tại, mất đi căn nguyên vật chất, nàng ta cũng sẽ biến mất.
Thiếu nữ tóc vàng ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Liên quan đến nhân quả, ta không thể nói cho ngươi."
Trần Mục không có truy hỏi: "Nếu ngươi đã tin tưởng ta, vậy ta sẽ thay ngươi bảo vệ thế giới này."
Thiếu nữ tóc vàng che miệng cười khẽ, tiếng cười của nàng ta rất trong trẻo, Trần Mục nghe rất dễ chịu: "Sao ta lại cảm thấy nhìn ngươi quen mắt, đây là ảo giác sao?"
Thiếu nữ tóc vàng có đôi mắt trong veo, nàng ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, uy nghiêm nói: "Ta có thể tùy ý hiển hóa, hình dạng của ta là hình thành từ ý thức của ngươi, đương nhiên là ngươi cảm thấy quen thuộc, không có gì kỳ lạ cả."
Trần Mục không có suy nghĩ nhiều, hắn tiếp tục hấp thu căn nguyên vật chất bên trong Hoàng Kim Thụ, cùng việc căn nguyên năng lượng tinh khiết tràn vào trong cơ thể, Hồng Mông Thụ trưởng thành khỏe mạnh, Hồng Mông tiên lực càng cường đại hơn, sức mạnh quy tắc trong cơ thể càng ngày càng mạnh, hắn dần dần nắm giữ một luồng sức mạnh vị diện.
Luồng sức mạnh vị diện kia mạnh hơn so với sức mạnh quy tắc, vẻn vẹn một luồng đã có uy lực hủy thiên diệt địa, tầng sinh mệnh của Trần Mục cũng thay đổi theo.
Trên người Trần Mục phát ra kim quang, ánh sáng thánh khiết, thời gian bên trong Hoàng Kim Thụ không giống với thế giới bên ngoài, trong này trôi qua một năm, bên ngoài chỉ là trôi qua một ngày.
Thiếu nữ tóc vàng nhắc nhở: "Ngọc thạch màu xanh lam trên người ngươi có thể đưa ngươi tiến về bỉ ngạn, giúp ngươi tìm được một phần sức mạnh vị diện bị đoạt đi của ta."
"Hoá ra đây chính là bí mật của Lăng Vân tông, khó trách thế lực Tiên giới lại động lòng." Trần Mục ghi nhớ trong lòng, hắn có thiện cảm với thiếu nữ tóc vàng.
Chớp mắt.
Thế giới bên ngoài trôi qua ba tháng.
Trần Mục vẫn ở trong Hoàng Kim Thụ tu luyện, trong khoảng thời gian này, cấp độ sinh mệnh của hắn phát sinh biến hóa to lớn, ngay cả nguyên thần của thức hải cũng phát ra quang huy thần thánh.
Tiên giới.
Nửa năm mà Lâm Vô Song nhắc sớm đã qua đi, thế mà Tiêu Dao minh không hề có chút động tĩnh nào.
Quang Minh thành trải qua hơn nửa năm phát triển, đã có sáu bảy trăm vạn nhân khẩu, quy mô to lớn, bên trong thành ngựa xe như nước, tiếng người huyên náo.
Tử Vi Động Thiên, Nam Cung gia, Vũ Văn gia, ba phe thế lực đã đổ vào lượng lớn tài nguyên, Quang Minh thành có thể có được quy mô như ngày hôm nay, không thể bỏ qua công lao của bọn họ.
Một nửa tài nguyên mà Thái Thanh Tiên Cung vốn hứa hẹn, đến tận bây giờ bọn họ vẫn không nhìn thấy.
Cao tầng của Tiêu Dao minh còn lo lắng Đế phủ đến gây phiền phức, nhưng hơn nửa năm trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì, bọn họ cũng không có buông lỏng cảnh giác.
Thiên Châu.
Thái Thanh Tiên Cung.
Cổ thuyền của Đế phủ ngừng giữa không trung.
Ôn Huyền Âm cung kính nói: "Bẩm đế tử, Tiêu Dao minh không để ý đến lời cảnh cáo của chúng ta."
Tịnh Vân lão tổ trầm giọng nói: "Vô song đế tử, tiểu tử Trần Mục kia cực kỳ phách lối, không thể nào đàm phán, chỉ có tấn công vào Quang Minh thành, bắt sống hắn."
Lâm Vô Song đứng tại đỉnh núi, đứng chắp tay, cười lạnh nói: "Ha ha, đại quân Đế phủ chẳng mấy chốc sẽ đáp xuống Tiên giới, hắn còn có thể phách lối mấy ngày?"
Tịnh Vân lão tổ nghe vậy mừng rỡ như điên: "Trần Mục khinh người quá đáng, tuyệt không thể nhẹ nhàng tha thứ cho hắn!"
Lâm Vô Song khoát tay, nhàn nhạt nói: "Những chuyện này không cần các ngươi quản, lui xuống trước đi."
Ôn Huyền Âm cùng Tịnh Vân lão tổ rời khỏi đỉnh núi, Lăng Tinh Nguyệt vốn đang ngồi lại đứng dậy, nói khẽ: "Đại quân của chúng ta tới muộn hơn so với dự tính, chắc hẳn ba vị lão tổ thân ở Đế cảnh càng khó giáng lâm."
Lâm Vô Song ngạo mạn nói: "Chỉ cần có một vị lão tổ giáng lâm là có thể càn quét Tiên giới, thậm chí không cần bọn họ, chỉ cần đại quân Tiên tộc chạy đến, sử dụng chiến trận của Tiên tộc, cũng có thể càn quét tất cả thế lực Tiên giới."
"Các lão tổ phái chúng ta đến đây, là muốn liên lạc với thế lực Tiên giới, để bọn họ thần phục Đế phủ, nhưng mà Chí Tôn của Tiên Thành Viễn Cổ căn bản không để ý tới chúng ta, Chí Tôn của Thái Sơ Tiên Cung lại còn cáo bệnh, lừa đi mất một gốc tiên dược cực phẩm của ta, những thế lực khác cũng là đồng ý ngoài mặt, lực lượng mà chúng ta có thể điều động rất có hạn." Lăng Tinh Nguyệt khẽ lắc đầu.
Lâm Vô Song không có để ý: "Lúc đại quân Đế phủ giáng xuống, bọn họ tự nhiên sẽ thần phục."
Bọn họ là đội ngũ đi trước mà Đế phủ phái ra, nhưng mà thế lực Tiên giới hoàn toàn không giống với bọn họ nghĩ, muốn liên hợp bọn họ lại đối phó với Tiêu Dao minh căn bản không có khả năng, Lâm Vô Song ngóng trông đại quân Tiên tộc có thể sớm đáp xuống một chút.
Chớp mắt.
Lại nửa năm trôi qua.
Một đám chiến thuyền màu đen lướt qua bầu trời.
Phía trên mỗi chiếc chiến thuyền đều khắc đầy đường vân cổ xưa, trên mặt còn có phù văn cự pháo, cho dù là tấn công hay là phòng ngự, đều là đỉnh phong, mỗi chiếc chiến thuyền đều có lượng lớn Chân Tiên, còn có Tiên Vương tọa trấn, phía trên ba chiếc chủ hạm to lớn còn có Chí Tôn tọa trấn.
Lúc chiến thuyền của Tiên tộc đáp xuống Tiên giới, thế lực Tiên giới đang run rẩy, đây không phải thứ bọn họ có thể chống đỡ.
Lâm Vô Song mở mắt ra, khóe miệng của hắn ta mang theo ý cười: "Ta đợi các ngươi rất lâu rồi."
Trưởng lão và đệ tử của Thái Thanh Tiên Cung đang run rẩy, uy áp đáng sợ khiến bọn họ không dám ngẩng đầu, từng hàng cường giả Tiên tộc thân mặc áo giáp hoành không mà đến, yếu nhất cũng là cường giả cấp bậc đại kiếm tiên.
Chương 715 Đại Quân Tiên Tộc (2)
Lâm Vô Song bay vọt lên trời, hắn ta chắp tay với ba vị thống soái Chí Tôn nói: "Ba vị thúc thúc, Vô Song đang ngóng trông các ngươi, Trần Mục căn bản không có để Đế phủ vào trong mắt, chúng ta không thể gặp được hắn!"
Người trung niên cầm đầu thân mặc áo giáp thanh đồng cười to nói: "Nếu hắn đã xem thường Đế phủ, đoán chừng là quên mất là người nào đã từng đuổi Thần tộc ra khỏi Tiên giới."
Hai vị trung niên Chí Tôn thân mặc áo giáp bạch ngân và thân mặc áo giáp hắc thiết đồng thời cười ra tiếng.
Lộc Nhai Chí Tôn thân mặc áo giáp thanh đồng trầm giọng nói: "Xích viêm Đại Đế bảo chúng ta bắt sống, việc này không nên chậm trễ, bây giờ liền xuất phát."
Lâm Vô Song nhắc nhở: "Quang Minh thành mà Tiêu Dao minh ở, cường giả đông đảo, có cường giả Thần tộc tọa trấn, còn có cường giả dị tộc, không thể khinh suất."
Người mặc bạch ngân áo giáp Thanh Xuyên Chí Tôn gật đầu, "Xích viêm Đại Đế nhắc nhở qua chúng ta, tận lực hòa đàm, thực sự không được lại dùng vũ lực."
Dật Vân Chí Tôn thân mặc áo giáp hắc thiết cường thế nói: "Chúng ta tiên lễ hậu binh, ta đã quan sát, Tiên giới không lớn bằng trước kia, sau khi chúng ta đi, bọn họ lại đại chiến cùng với Ma Thần, đã không còn huy hoàng như năm đó."
Trao đổi kết thúc, Lâm Vô Song liền chỉ huy đại quân Tiên tộc tiến về Vũ Châu, hơn ngàn chiếc chiến thuyền biến mất tại hư không, Tịnh Vân lão tổ cũng mang một phần cường giả của Thái Thanh Tiên Cung đi tới Vũ Châu tìm Trần Mục tính sổ.
Quang Minh thành.
Gió thổi báo rằng giông bão sắp đến.
Đại quân Tiên tộc còn chưa xuất hiện, cao tầng Tiêu Dao minh cũng đã phát giác được, Nam Cung Thần thân là đại năng tiên đạo có tuổi tác lớn nhất, chỉ huy cường giả của Tiêu Dao minh sớm leo lên tường thành hùng vỹ.
Băng Thanh tay cầm băng trượng, chân đạp tuyết liên, Viêm Sát vai vác hỏa thương, dựa vào trên tường thành, Hư Ảnh tay cầm u liêm giấu trong hư không, bọn họ cũng không thích phiền phức, nhưng dù sao cũng dễ chịu hơn so với việc bị nhốt ở Vĩnh Kiếp Luân Hồi Vực.
Sở Sở và Tằng Ngưu vẫn ở tổng bộ liên minh, Kim Thiền tay cầm kim bát, kim xà ở bên trong toàn thân kim văn, đầu mọc sừng rồng, còn có tứ chi, giống như thiên long.
Ầm ầm!
Không gian vặn vẹo.
Hơn ngàn tàu chiến hạm đồng thời xuất hiện, Sở Sở nhìn chiến hạm bên ngoài thành, nàng ta cau mày, cảm thấy bọn họ đến không có ý tốt, Tằng Ngưu trừng to mắt: "Nhiều thuyền quá, bọn họ tới để làm gì?"
Kim Thiền nhìn chiến thuyền, hắn ta cầm kim bát đứng dậy: "Hai người các ngươi ở chỗ này đừng đi đâu."
Tằng Ngưu chắp tay trước ngực, khom mình hành lễ, khẽ cười nói: "Được rồi, tiểu sư phụ."
Kim Thiền đạp không mà đi, hắn ta xuất hiện ở đầu thành, Nam Cung Thần gật đầu ra hiệu với hắn ta.
Bởi vì sự tồn tại của đại trận tinh thần, bách tính bên trong thành không hề phát giác ra đại quân tiếp cận ngoài thành.
Lâm Vô Song thân khoác mũ giáp hoàng kim đi tới bên ngoài Quang Minh thành lần nữa, lần này hắn ta sức lực mười phần: "Chúng ta muốn gặp mặt minh chủ của các ngươi."
Nam Cung Hùng lớn tiếng nói: "Minh chủ của bọn ta đang lúc bế quan, thật là có lỗi."
Lăng Tinh Nguyệt nhắc nhở: "Chỉ cần Trần Mục hợp tác với bọn ta, Đế phủ sẽ bảo đảm sự an toàn của hắn."
Cao tầng của Tiêu Dao minh không hề bị lay động, Nam Cung Thần nhàn nhạt nói: "Là bằng hữu, chúng ta hoan nghênh, nếu như các vị đến gây phiền phức, bọn ta phụng bồi."
Dật Vân Chí Tôn cường thế nói: "Đại trận này của Quang Minh thành các ngươi, là đạo đãi khách sao?"
Viêm Sát cười lạnh nói: "Ha, chiến trận này của các ngươi cũng không giống là thực tình muốn làm khách."
Thanh Xuyên Chí Tôn giễu cợt nói: "Năm đó Thần tộc bị bọn ta đánh cho chạy trối chết, không ngờ rằng còn có dư nghiệt, đúng lúc, có thể thanh trừ một thể."
Trong mắt Băng Thanh và Viêm Sát ẩn chứa hàn ý, song phương giương cung bạt kiếm, đại chiến hết sức căng thẳng.
Lộc Nhai Chí Tôn tay cầm tiên mâu thanh đồng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ta cho các ngươi thời gian một nén hương, chỉ cần Trần Mục đi theo chúng ta, lập tức buông tha cho các ngươi."
Vẻ mặt của cao tầng Tiêu Dao minh ngưng trọng, bọn họ biết Trần Mục không ở Quang Minh thành, đại quân Tiên tộc khí thế hào hùng, dù cho có đại trận tinh thần cũng không chống đỡ được bao lâu.
Sương Mãn Thiên bí mật truyền âm: "Làm sao bây giờ, Trần Mục tiểu hữu đã biến mất rất lâu rồi."
Nam Cung Thần nghiêm túc nói: "Trần Mục tiểu hữu không ở đây, trấn thủ liên minh là trách nhiệm của chúng ta."
Bên ngoài Quang Minh thành, đại quân Tiên tộc giáng xuống, toàn bộ thế lực Tiên giới Vũ Châu đều bị kinh động, thậm chí còn có những cường giả Tiên giới ở châu khác vây xem phía xa.
Tịnh Vân lão tổ ám chỉ nói: "Vô Song đế tử, Tiêu Dao minh là uy hiếp của Đế phủ, lão thân đề nghị, vẫn là nhân cơ hội này diệt trừ mới tốt."
Lâm Vô Song không có để Tiêu Dao minh vào mắt, mục tiêu của bọn họ là Trần Mục: "Xem ra, đám người này là muốn tự rước lấy diệt vong."
"Bày trận!"
Một tiếng quát nhẹ, mấy vạn cường giả Tiên tộc bay lên không trung, bọn họ sắp xếp chỉnh tề, khí tức hợp nhất, trên người thả ra tiên lực đã qua kết hợp, hội tụ thành sức mạnh kinh khủng, cho dù là Chí Tôn cũng không dám đối đầu.
Tiên văn phía trên chiến thuyền nhảy lên, hơn ngàn phù văn cự pháo chính thức bổ sung năng lượng, trong mắt Lâm Vô Song mang theo sự khinh miệt, chỉ cần hắn ta ra lệnh một tiếng, đại trận tinh thần liền sẽ bị công phá, Tiêu Dao minh lập tức có thể bị diệt.
Nhân gian, Hoang Châu.
Trần Mục ở trong Hoàng Kim Thụ cảm ứng được nguy cơ của Tiên giới, nếu như hắn trốn ở chỗ này tu luyện, Đế phủ căn bản không có cách nào bắt được hắn.
Thiếu nữ tóc vàng xuất hiện trong thức hải của Trần Mục, thân ảnh của nàng ta có phần mờ nhạt: "Nếu như ngươi muốn về Tiên giới, rời xa nơi này, hiểu chưa?"
Trần Mục khẽ gật đầu, hắn dịch chuyển rời khỏi Hoàng Kim Thụ, kim quang toàn thân dần dần thu lại.
Quang Minh thành có ý nghĩa khác thường đối với Trần Mục, nơi đó không chỉ có bằng hữu của hắn, còn là niềm hy vọng của hắn, có thể giúp đỡ cho thê tử Phục Tiên.
Ầm ầm!
Bầu trời bị xé rách.
Trần Mục từ nhân gian bước vào Tiên giới.