Còn có mấy đạo thân ảnh chật vật.
Dáng vẻ của Kim Khôi và Lâm Tiêu Dao chật vật, Kim Khôi chỉ còn nửa cái đầu lâu, thân thể Lâm Tiêu Dao tàn phế còn mang theo kiếm quang, miệng vết thương không ngừng chảy máu, suy yếu dị thường.
Cường giả của vị diện Tử Linh và vị diện Sâm La kinh hãi, bạch cốt lão giả lạnh giọng nói: "Ai làm?"
"Là Trần Mục của vị diện Thâm Lam." Kim Khôi dùng thanh âm suy yếu hồi đáp.
Chủ tể khôi ngô của vị diện Sâm La giận dữ nói: "Lâm Tiêu Dao, Phần Vũ là xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tiêu Dao cố nén đau xót: "Là Trần Mục của vị diện Thâm Lam, hắn giết Phần Vũ, còn giết cường giả của vị diện Ám Ảnh và vị diện Hư Không."
Nghe vậy, cường giả của bốn đại vị diện đều để mắt tới vị diện Thâm Lam, bên ngoài Uyên Hải cổ thành, trong nháy mắt giương cung bạt kiếm, Lâm Thanh Đại vừa mừng vừa sợ.
Vân Mộng Trần bình tĩnh nói: "Đại chiến vị diện, chết sống có số, các ngươi thua không phục?"
Chủ tể khôi ngô của vị diện Sâm La nhàn nhạt nói: "Ha ha, đừng vui mừng quá sớm, Cơ Thái Uyên sẽ xé nát Trần Mục, các ngươi cũng đừng hòng rời đi."
Bạch Thanh Tuyết che miệng cười khẽ: "Thời điểm Phần Vũ bị giết, Cơ Thái Uyên bỏ chạy đầu tiên."
"Không tin các ngươi hỏi Yên La."
"Đúng thế đúng thế."
Yên La cười khanh khách gật đầu, bầu không khí vốn dĩ xơ xác tiêu điều, nháy mắt bị chọc cười, sắc mặt Thiên giai chủ tể của vị diện Sâm La tái xanh: "Vân Mộng Trần, đợi đại chiến vị diện lần này kết thúc, ta lại lĩnh giáo ngươi."
"Phụng bồi."
Vân Mộng Trần không sợ chút nào.
Minh Hồng chủ tể cảm giác được áp lực sâu sắc, bị nhiều vị diện như vậy để mắt tới, nếu không phải Vân Mộng Trần theo ông ta đến đây, lần này thật sự không chắc có thể chống đỡ được.
"Đó là bảng danh sách vòng thứ ba."
"Vị diện Sâm La chỉ có Cơ Thái Uyên, bọn họ là vị diện mạnh nhất, vậy mà chỉ còn một tên tuyển thủ."
"Vị diện Luân Hồi, Nghịch Càn Khôn và Chu Vạn Cổ, thực lực của hai người bọn họ cường đại, lần này vị diện Luân Hồi có hi vọng tranh giành vị trí thứ nhất, thực lực vẫn là đỉnh phong."
"Đế Phần Thiên của vị diện Trường Sinh."
"Vô Tưởng của vị diện Cực Lạc."
"Lâm Nhược Khê của vị diện Quang Minh."
"Dạ Vô Thường của vị diện Tử Linh."
"Trần Mục của vị diện Thâm Lam."
"Chuyện gì xảy ra, vị diện Thiên Hoang lại có hai vị cường giả xông vào trận chung kết, Mạc Cửu Nhi và Tần Trường Sinh, bọn họ ẩn giấu không khỏi có chút sâu."
Ngay cả cường giả đi ra cũng đều không có ấn tượng với bọn họ, Bạch Thanh Tuyết nỉ non nói: "Hình như chúng ta cũng không có đụng phải bọn họ, không nghĩ tới thực lực vậy mà mạnh như thế."
Vùng đất Khư Tịch sẽ lưu lại mười người mạnh nhất, đủ để chứng minh Tần Trường Sinh và Mạc Cửu Nhi không yếu, bảng danh sách sau cùng này có chút ngoài dự liệu.
Xếp hạng vị diện thay đổi lần nữa, vị diện Thiên Hoang kém nhất cũng có thể xếp vào vị trí thứ tám.
Cường giả của vị diện Thâm Lam còn không có vui mừng, Vân Mộng Trần biết, bọn họ muốn sống rời khỏi Uyên Hải, tất nhiên sẽ có trận khổ chiến.
Chủ tể bạch y của vị diện Quang Minh truyền âm nói: "Vân Mộng Trần, nếu như vị diện Thâm Lam các cần sự trợ giúp, có thể liên hệ với bọn ta."
"Đa tạ."
Vân Mộng Trần mỉm cười đáp lại.
Trước kia bọn họ không có giao lưu với vị diện Quang Minh, nhưng lần này Trần Mục và vị diện Quang Minh hợp tác, cái này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ của hai vị diện.
Hơn nữa vị diện Thâm Lam giành được thành tích, cũng sẽ có vị diện nguyện ý chủ động lấy lòng.
Trong tay lão giả dưới cây cổ thụ kết ấn, một bức hoạ được trải ra tại phía trên Uyên Hải cổ thành, cường giả các phương đều có thể nhìn thấy bức tranh, đó là hình ảnh của trận chung kết.
Vùng đất Khư Tịch.
Còn lại mười vị cường giả đều bị truyền tống đến bên trên Tổ Thụ, đỉnh tán cây có mười toà đạo đài, ở giữa mười toà đạo đài là lôi đài cực kỳ lớn.
Trần Mục đứng trên lôi đài.
Bỗng nhiên, có cột sáng rơi xuống trên người.
Mười đạo cột sáng xông thẳng lên trời, đám khí tức trên thân của hắn đều trở nên cường thịnh.
Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: "Tiến vào trận chung kết, đều có thể đạt được tẩy lễ, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, tiếp sau đây mới là quyết đấu khó nhất."
【Thành công đánh dấu vòng chung kết đại chiến vị diện】
【Chúc mừng thu hoạch được Tổ Thần khí vận】
Trần Mục được cột sáng màu đỏ bao phủ, có chỗ khác biệt với cột sáng kim sắc chung quanh, hắn có thể cảm giác được, tầng sinh mệnh của mình tại tăng lên.
Bản mệnh đạo binh trong cơ thể cũng đang lột xác.
Trần Mục phát giác được tồn tại của "đạo nhất".
Cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành không cảm giác được ra, nhưng lão giả dưới cây cổ thụ vỗ vỗ trán: "Hoá ra là tên này, thú vị."
Khi cột sáng biến mất.
Biểu thị quyết chiến sau cùng sắp bắt đầu.
Cường giả các phương đều ngừng thở, trên mười toà đạo đài, có hai đạo ánh sáng nhô lên, lần lượt rơi vào trên thân Dạ Vô Thường của vị diện Tử Linh, và cả Lâm Nhược Khê của vị diện Quang Minh, bọn họ đều bị truyền tống đến trên lôi đài.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, Yên La bịt lấy cái miệng nhỏ nhắn: "Trận đầu chính là trận đấu của tỷ tỷ, thật căng thẳng quá."
"Trận đầu chính là quyết đấu cường cường."
"Dạ Vô Thường của vị diện Tử Linh, nghe nói nhục thể của hắn ta vốn dĩ là Thiên giai chủ tể, chỉ dựa vào nhục thân liền có thể nghiền ép tuyệt đại đa số Địa giai chủ tể."
Hư không vang lên thanh âm: "Quy tắc tranh tài, một bên triệt để ngã xuống, hoặc là rời khỏi lôi đài."
Trên lôi đài.
Dạ Vô Thường thân khoác hắc bào, không giống với cơ thể đầu lâu của Âm Cửu U, hắn ta có nhục thân hoàn chỉnh, hai con mắt đen nhánh, dáng người khôi ngô cường tráng.
Lâm Nhược Khê thân mặc bạch y, quanh thân ẩn chứa ánh bạc, thánh khiết mỹ lệ, tay nàng ta nắm trường kiếm trắng bạc, sau đó chiến giáp trắng bạc bao bọc toàn thân.
Trần Mục không khỏi nhớ tới Khương Phục Tiên.
Trên lôi đài.
Dạ Vô Thường nhàn nhạt nói: "Mời."
Hai tay Lâm Nhược Khê nắm chặt trường kiếm, nàng ta dịch chuyển đến trước người Dạ Vô Thường, sau đó toàn lực vung kiếm, kiếm quang trắng bạc chói lọi loá mắt, Dạ Vô Thường không có tránh, hắn ta dùng nhục thân chống đỡ kiếm quang, tay không bắt lấy trường kiếm.
Chương 837 Trần Mục Ra Sân (3)
Kiếm quang rơi vào trên thân Dạ Vô Thường, áo bào bị dẽ dàng cắt vỡ, nhưng nhục thân của hắn ta không hề gì, bắp thịt tráng kiện thành khối, kiếm quang bị u quang trên da thịt thôn phệ.
Vẻ mặt của cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều ngưng trọng, loại công kích cường độ kia, bọn họ cũng không dám chống đỡ trực diện, Dạ Vô Thường chẳng những chống đỡ trực diện với kiếm quang, hắn ta còn bắt lấy trường kiếm của Lâm Nhược Khê, tay trái nắm quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Bụng Lâm Nhược Khê bị đánh trúng, ngân giáp cũng có chút vặn vẹo biến hình, toàn bộ thân thể nàng ta đang lùi lại, không thể không buông trường kiếm trong tay ra.
Răng rắc!
Dạ Vô Thường bóp nát trường kiếm trong tay, hắn ta dịch chuyển đến bên cạnh Lâm Nhược Khê, người sau chỉ có thể tay không đọ sức, quyền chưởng va nhau, lôi đài đều đang chấn động.
Nếu như ở bên ngoài vùng đất Khư Tịch, chiến đấu của bọn họ, có thể làm cho vô số ngôi sao chấn động, một cái nhấc tay liền có thể phá hủy một mảnh tinh vực.
Đánh nhau tay đôi, Dạ Vô Thường rõ ràng có ưu thế, hắn ta vung quyền đá vào cẳng chân đều có thể lưu lại vết lõm ở phía trên ngân giáp của Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê chỉ có thể phòng ngự.
Vẻ mặt cường giả của vị diện Quang Minh khẩn trương, cho dù là bọn họ cũng toát mồ hôi thay Lâm Nhược Khê.
Trên người Lâm Nhược Khê phóng ra ánh bạc chói mắt, phía sau nàng ta xuất hiện ánh sáng vũ dực, Quang Minh pháp tướng to lớn xuất hiện, giống như trăng bạc treo giữa không trung.
Dạ Vô Thường quả quyết lùi lại, lòng bàn chân hắn ta tràn ngập u sương, bàn tay đen thùi từ trong u sương bay ra, Tử Linh pháp tướng to lớn bay vọt lên trời.
Lúc Lâm Nhược Khê thi triển pháp tướng, đồng thời nàng ta lấy ra bản mệnh đạo binh, một thanh Quang Minh thánh kiếm phá thể mà ra, pháp tướng nắm Quang Minh thánh kiếm chém ra.
Dạ Vô Thường cũng lấy ra u ám xương chùy, Tử Linh pháp tướng nắm xương chùy đập đi.
Ầm ầm!
Lôi đài đều đang lắc lư.
Hai đạo pháp tướng không ngừng chém giết.
Cho dù là cường giả ở vùng đất Khư Tịch, hay là cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành, đều nhìn không chớp mắt, trận chiến đấu đầu tiên đã vô cùng kịch liệt.
Thời điểm hai đạo pháp tướng giao phong, Dạ Vô Thường chủ động xuất kích, muốn sớm đánh bại Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê biết đánh nhau tay đôi không có ưu thế, nàng ta cắn nát ngón tay nhỏ nhắn, ở giữa lông mày hiện ra đường vân huyết sắc, giữa lông mày mở ra một con mắt dựng thẳng.
Trong con mắt ngân sắc dựng thẳng chảy quang huy thần bí, một đạo cột sáng ngân sắc đánh ra ngoài, Dạ Vô Thường đối mặt lao đến bị đánh trúng, hắn ta bị đánh ra ngoài rất xa.
Da thịt nửa người trên của Dạ Vô Thường bắt đầu hòa tan, sau đó khung xương đều có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành một bộ đầu lâu, hắn ta thành công chống đỡ được sát chiêu của Lâm Nhược Khê.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, vang lên trận thanh âm hít vào một hơi khí lạnh, cho dù là loại Thiên giai chủ tể như Minh Hồng này, nếu như khi nãy đối chọi trực diện, cũng sẽ bị trọng thương.
Lâm Nhược Khê bắt đầu ho khan, đây là át chủ bài của nàng ta, nhưng mà lại không thể đánh bại Dạ Vô Thường.
Dạ Vô Thường dịch chuyển đến bên cạnh Lâm Nhược Khê lần nữa, Lâm Nhược Khê trực tiếp tháo bỏ ngân giáp xuống, cả người nàng ta vòng quanh ánh sáng màu đỏ ngòm, trực tiếp thiêu đốt năng lượng sinh mệnh.
Đùng! Đùng! Đùng!
Lâm Nhược Khê cưỡng ép tiêu hao căn nguyên sinh mệnh, Dạ Vô Thường dường như vĩnh viễn sẽ không mỏi mệt, có sức mạnh dùng không hết, cục diện dần dần sáng tỏ lên.
Cường giả của vị diện Quang Minh khẽ lắc đầu, không khỏi thở dài nói: "Nhược Khê cố hết sức rồi."
Bạch Thanh Tuyết lo lắng nói: "Tỷ tỷ mau từ bỏ đi, cứ tiếp tục đánh, thì sẽ nguy hiểm."
Lâm Nhược Khê cưỡng ép tiêu hao căn nguyên sinh mệnh, hết sức kiên trì, kết quả cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
Nghịch Càn Khôn khẽ lắc đầu.
Vô Tưởng nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Thường.
Bọn họ đều đang quan sát đối thủ kế tiếp, Đế Phần Thiên nhìn chằm chằm Trần Mục, đối với hắn ta mà nói, Trần Mục là uy hiếp lớn nhất, cũng không biết khi nào hắn ra sân.
Lâm Nhược Khê không nghe được âm thanh của đám người Bạch Thanh Tuyết, cho dù cường giả của vị diện Quang Minh muốn nàng ta từ bỏ, nàng ta cũng không nghe thấy, chỉ có thể liều mạng.
Công kích của Lâm Nhược Khê không cách nào tạo thành đả kích trí mạng với Dạ Vô Thường, căn nguyên sinh mệnh của nàng ta nhanh chóng chảy mất, Trần Mục bỗng nhiên mở miệng: "Còn sống mới có ý nghĩa."
Tất cả mọi người nhìn Trần Mục.
Lâm Nhược Khê nghe thấy giọng nói của Trần Mục, suy nghĩ muốn chiến thắng vì vị diện Quang Minh bị tách ra, nàng ta quả quyết lựa chọn lui khỏi lôi đài.
"Đa tạ."
Lâm Nhược Khê chắp tay với Trần Mục, nếu như không có nhắc nhở của hắn, có thể sẽ lựa chọn tử chiến, nàng ta bị truyền tống ra khỏi vùng đất Khư Tịch.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La thấy tỷ tỷ còn sống đi ra đã rất vui vẻ, bọn họ biết, Lâm Nhược Khê đã cố hết sức rồi, đó là đối thủ nàng ta không cách nào chiến thắng được.
Dạ Vô Thường giành được thắng lợi, ngay sau đó ánh sáng rơi vào trên thân Trần Mục, cường giả trên đạo đài ở vùng đất Khư Tịch đều lộ ra nụ cười, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành cũng đều chờ mong xem Trần Mục rốt cuộc mạnh tới cỡ nào.
Lôi đài là người thắng thủ lôi, Dạ Vô Thường đánh bại Lâm Nhược Khê, kế tiếp còn phải nghênh chiến với Trần Mục, cho nên lên lôi đài trước sẽ rất chịu thiệt thòi.
Trận thứ hai.
Trần Mục đối chiến với Dạ Vô Thường.
Vùng đất Khư Tịch, cường giả trên đạo đài mang trên mặt ý cười, có thể ra sân sau, thì bọn họ sẽ có thời gian quan sát đối thủ, tìm kiếm sơ hở.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, cường giả của vị diện các phương đều đang nhìn chăm chú cảnh tượng trong bức tranh.
Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm Dạ Vô Thường, bọn họ vừa giao thủ qua, tự nhiên rõ ràng đối với thực lực của hắn ta: "Cỗ thân thể kia chính là át chủ bài mạnh nhất của hắn ta."
Thiên giai chủ tể của vị diện Quang Minh trầm giọng nói: "Đó là nhục thân của Thiên giai chủ tể đỉnh phong, trải qua không ngừng thối luyện, đã không thể phá vỡ."
Chương 838 Nhất Kiếm Cách Thế (1)
Trên lôi đài.
Trần Mục áo trắng như tuyết.
Hắn đứng ở nơi đó phiêu nhiên xuất trần.
Trong mắt Dạ Vô Thường mang theo một tia kiêng dè, hắn ta không khỏi nghi ngờ nói: "Kỳ quái, thân thể của ta vậy mà lại không tự chủ run rẩy."
Loại cảm giác này hắn ta chưa bao giờ có.
Dạ Vô Thường cũng không có sợ hãi Trần Mục, nhưng thân thể đầu lâu của hắn ta lại đang không ngừng run rẩy, cường giả bốn phía nhìn rõ ràng.
Ngay đến cả cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều có thể nhìn ra, cường giả hắc bào của vị diện Tử Linh càng là cau mày, Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: "Thủ đoạn cường đại nhất của vị diện Tử Linh chính là có thể lấy được cuộc sống mới từ hài cốt, Dạ Vô Thường chẳng qua chỉ là linh hồn bên trong bộ xương khô kia, đương nhiên không thể hiểu rõ sự khủng bố của bộ xương khô kia."
Lâm Thanh Đại cái hiểu cái không, Minh Hồng chủ tể trầm giọng nói: "Bộ xương khô kia e ngại Trần Mục."
Vân Mộng Trần khẽ gật đầu.
Dạ Vô Thường nắm chặt nắm đấm, hắn ta cưỡng ép thôi động nhục thân phát động công kích về phía Trần Mục, tiếng xé gió vang lên, quyền ấn mang theo u quang sớm giết tới.
Trần Mục đứng ở nơi đó, sừng sững bất động, quanh thân vọt lên bất diệt quang huy, càng loá mắt hơn cả mặt trời, cường giả tầm thường đều không cách nào nhìn thẳng, quyền ấn rơi vào phía trên bất diệt quang huy, trong nháy mắt bèn tiêu tán vô ảnh vô tung.
Dạ Vô Thường giết tới gần, bàn tay xương khô mang theo u quang rơi xuống, Trần Mục cầm lên kiếm chỉ, phất tay tư thế giống như rút kiếm, đầu ngón tay tràn ra kiếm quang.
Kiếm quang chém qua, xương tay đen nhánh của Dạ Vô Thường bị chém đứt, chỗ đứt gãy bốc lên kim quang.
Vẻ mặt của cường giả chung quanh ngưng trọng, Chu Vạn Cổ khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: "Thứ mạnh là đạo kiếm quang kia, nhưng nhục thể của hắn cũng không yếu hơn di hài của Thiên giai chủ tể, thực lực của hắn càng mạnh hơn trước đó."
Trong mắt Lâm Thanh Đại mang theo vui sướng.
Vẻ mặt Minh Hồng chủ tể nghiêm túc, ông ta đã không thấy rõ thực lực của Trần Mục.
Yên La cười gọi: "Trần Mục cố lên, báo thù thay tỷ tỷ, giáo huấn hắn ta cho tốt."
Lâm Nhược Khê không khỏi lắc đầu cười khẽ.
Trên lôi đài.
Dạ Vô Thường ngưng tụ pháp tướng lần nữa.
Tử Linh pháp tướng tay cầm u ám xương chùy đập xuống, lôi đài to lớn đều trông có vẻ hơi nhỏ.
Trần Mục lấy ra bản mệnh đạo binh, trường kiếm kim sắc hoành không chém ra, kiếm quang lưu lại tàn ảnh, trật tự quy tắc chung quanh bị chém đứt, thiên địa im ắng.
Một kiếm kia.
Phảng phất như cách một thế hệ.
Tử Linh pháp tướng bị chém đứt.
Linh hồn của Dạ Vô Thường đang run rẩy, hiện tại hắn ta biết cái gì là sợ hãi, muốn trốn xa.
Trần Mục không cho hắn ta cơ hội, vung kiếm lần nữa, một kiếm cách thế, ngang qua bầu trời, hỏa diễm bên trong bộ xương khô của Dạ Vô Thường đột nhiên dập tắt.
Dạ Vô Thường ngã ở trên lôi đài.
Cường giả của vị diện Tử Linh không biết phẫn nộ đến nhường nào, Minh Hồng chủ tể cau mày: "Hắn quá ác rồi, giờ chúng ta phiền phức lớn rồi."
Vân Mộng Trần hỏi ngược lại: "Không giết Dạ Vô Thường, vị diện Tử Linh liền sẽ không nhằm vào chúng ta?"
Vị diện Tử Linh làm khó dễ trước, Trần Mục còn bị Âm Cửu U truy sát, bọn họ đã sớm là tử địch.
Thi hài của Diệp Vô Thường được truyền tống ra ngoài, cường giả của vị diện Tử Linh thu thi hài về, Âm Cửu U lạnh giọng nói: "Dạ Vô Thường sẽ tỉnh lại lần nữa."
Trận thi đấu thứ hai kết thúc.
Một đạo cột sáng rơi vào trên thân Mạc Cửu Nhi.
Mạc Cửu Nhi được truyền tống đến trên lôi đài, mọi người biết rất ít về nàng ta, chỉ biết là viện binh của vị diện Thiên Hoang, có thể đứng ở đây, đều không đơn giản.
"Ta không ngốc, không cần thiết liều mạng vì bọn họ." Mạc Cửu Nhi mắt nhìn Tần Trường Sinh, sau đó chủ động rời khỏi lôi đài, cái này khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Bạch Thanh Tuyết kinh ngạc nói: "Từ bỏ thi đấu, mang ý nghĩa từ bỏ chung cực tạo hóa."
Lâm Nhược Khê cười cười: "Chuyện không làm được, sẽ không bởi vì kiên trì mà làm được, còn sống không tốt sao? Đối với nàng ta mà nói, lần này đã thu hoạch đầy rồi."
Mạc Cửu Nhi trở lại bên ngoài Uyên Hải cổ thành, nàng ta ngẩng đầu nhìn chăm chú lên Trần Mục trong bức tranh.
Một đạo ánh sáng rơi vào trên thân Chu Vạn Cổ, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn ta, đều biết, trận đấu kế tiếp hẳn là sẽ khá thú vị.
Chu Vạn Cổ được truyền tống đến trên lôi đài, một bộ thanh y, mày kiếm mắt sáng, toàn thân kiếm ý ngút trời, đứng ở nơi đó như là núi xanh sừng sững.
Trần Mục có thể cảm giác được, Chu Vạn Cổ là kiếm tu, đã rất nhiều năm hắn không có đụng phải một kiếm tu ra dáng.
Chu Vạn Cổ lấy ra bản mệnh đạo binh, một thanh Thanh Phong, hàn mang của kiếm phong làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
"Mời!"
Trần Mục đưa tay ra hiệu.
Chu Vạn Cổ mặt không biểu cảm, hắn ta vung kiếm hướng về phía trước, Thanh Phong gào thét như rồng, kiếm quang kề sát đất lao đến, thậm chí còn lưu lại dấu vết trên lôi đài.
Trần Mục cũng vung ra kiếm quang.
Hai đạo kiếm quang bị chôn vùi lúc va chạm.
Trần Mục và Chu Vạn Cổ đi tới chính giữa võ đài, đạo binh của bọn họ đụng vào nhau, hai thanh kiếm không ngừng va chạm, kiếm quang chói lọi rất là chướng mắt.
"Bọn họ mạnh quá!"
Trong mắt Lâm Thanh Đại ẩn chứa sự sùng bái.
Vân Mộng Trần có thể cảm giác được, Trần Mục và Chu Vạn Cổ đều không dùng toàn lực, người trước là hưởng thụ chiến đấu, người sau càng nhiều hơn chính là đang thử thăm dò.
Chu Vạn Cổ đột nhiên lùi lại, Trần Mục không có truy đuổi, sau khi biết người sau muốn lấy ra toàn lực.
"Đừng lãng phí thời gian."
"Để chúng ta một kiếm phân thắng thua!"
Hai tay Chu Vạn Cổ nắm Thanh Phong, hắn ta giơ cao Thanh Phong, kiếm quang đáng sợ phóng lên tận trời, đạo kiếm quang kia chọc tan bầu trời, cao vạn trượng.
Kiếm ý đáng sợ vọt ra dày đặc.
Vẻ mặt của cường giả trên đạo đài ngưng trọng, mà cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều khiếp sợ, cho dù là Thiên giai chủ tể cường đại, cũng cảm giác được uy hiếp.
Chu Vạn Cổ thanh y trong gió bay phất phới, hai tay hắn ta nắm chặt Thanh Phong, hai con mắt trợn lên, kiếm quang xông thẳng tới chân trời phảng phất như muốn xuyên thủng vùng đất Khư Tịch.
Chương 839 Nhất Kiếm Cách Thế (2)
Trần Mục nắm chặt trường kiếm trong tay, các loại trật tự quy tắc quấn quanh ở trên thân kiếm.
Lúc Chu Vạn Cổ vung kiếm, Trần Mục cũng vung kiếm, kiếm quang của hắn mang theo ánh sáng, tựa như cầu vồng, lúc hai đạo kiếm quang gặp nhau, vụ nổ kinh khủng xuất hiện, đinh tai nhức óc, giống như long trời lở đất.
Kiếm quang của Trần Mục mạnh hơn, dễ như trở bàn tay, kiếm quang vạn trượng của Chu Vạn Cổ bị chém đứt.
"Kết thúc!"
Nghịch Càn Khôn khẽ lắc đầu.
Cường giả chung quanh đều nhìn ra, kiếm đạo của Chu Vạn Cổ so sánh với Trần Mục vẫn là có khoảng cách.
Trên lôi đài.
Chu Vạn Cổ vẫn không hề từ bỏ, hắn ta lấy thân hóa kiếm, dung hợp với bản mệnh đạo binh, kiếm quang cường thịnh chiếu sáng thiên địa, Thanh Phong bay thẳng về phía Trần Mục.
Soạt!
Thanh Phong phá không mà đến.
Trần Mục không có lơ là, hắn nâng trường kiếm lên, cùng với tiếng sấm nổ vang lên, trên lôi đài xuất hiện ánh sáng, đúng lúc va chạm với Thanh Phong kia.
Thế nhưng Thanh Phong xuyên qua ánh sáng.
Một kiếm này, ngưng tụ tất cả của Chu Vạn Cổ, chỗ Thanh Phong đến, không thể ngăn cản.
Trần Mục không thể không bắt đầu nghiêm túc, hắn vung đạo binh trong tay lần nữa, trực tiếp va chạm cùng Thanh Phong, tần sóng năng lượng khủng bố lan tràn khắp bốn phía.
Đinh!
Một tiếng thanh âm thanh thúy.
Thanh Phong bị bẻ gãy, đây chính là bản mệnh đạo binh của Chu Vạn Cổ, cường giả chung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, đạo binh bị bẻ gãy, không chết cũng là trọng thương.
Trong mắt Trần Mục ẩn chứa sự ngưng trọng, Thanh Phong là do Chu Vạn Cổ tự mình bẻ gãy, hắn ta không tiếc bẻ gãy bản mệnh đạo binh, cũng muốn phát động công kích sau cùng.
Lưỡi của kiếm gãy xuyên qua bất diệt quang huy, vai trái của Trần Mục bị xuyên thủng, bả vai Trần Mục chảy máu, các loại năng lượng quy tắc ngăn cản vết thương khép lại.
Kiếm gãy bị Trần Mục đẩy lui.
Chu Vạn Cổ hóa thành người thật, sắc mặt hắn ta tái nhợt, ho ra đầy máu, lại cười ha ha: "Ha ha, xem ra ngươi cũng không phải vô địch, cũng sẽ đổ máu."
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Ngươi đi đi."
Hiện tại Chu Vạn Cổ bị thương càng nặng, Trần Mục có năng lực chém giết hắn ta, nhưng cũng không muốn làm như vậy, bọn họ không oán không thù, trên lôi đài dốc hết toàn lực không có gì đáng trách.
"Đa tạ."
Chu Vạn Cổ nâng thân thể tàn phế rời đi.
Trần Mục giành được ba trận thắng liên tiếp cường giả, bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều bị thực lực của hắn làm cho khiếp sợ, nhưng bây giờ hắn bị thương, thực lực khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Thanh Đại có chút lo lắng: "Còn năm vị cường giả nữa, Trần đại ca cố lên."
Minh Hồng cũng thoải mái: "Cho dù là thắng bại, thành tích của chúng ta cũng sẽ không kém."
"Vẫn là đáng để mong chờ." Vân Mộng Trần nhìn kỹ Trần Mục, tin tưởng hắn có thể đi càng xa.
Trên lôi đài.
Vai trái Trần Mục có một lỗ thủng, miệng vết thương có quy tắc đặc thù, Chu Vạn Cổ biết hắn có năng lực quay ngược thời gian cục bộ, kiếm gãy khi nãy cố ý quấy nhiễu quy tắc Thời Gian, để hắn không thể nhanh chóng phục hồi lại như cũ.
Thương thế như vậy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ở loại lực chiến đấu cấp bậc này, khẳng định là có ảnh hưởng.
Cường giả trên đạo đài nhìn lẫn nhau, bọn họ đều đang chờ mong đối phương lên lôi đài trước.
Một vệt ánh sáng rơi vào trên thân Vô Tưởng.
Vô Tưởng của Cực Lạc vị diện xuất hiện trên lôi đài, cường giả chung quanh đều lộ ra nét mặt hưng phấn, bởi vì hắn ta là vị diện Chi Tử của vị diện Cực Lạc.
Dáng người Vô Tưởng thon dài, da thịt trắng nõn, đầu trọc, nhìn có chút anh tuấn, tay hắn ta cầm thiền trượng kim sắc, một tay để ở trước người, hơi hơi khom người.
Trần Mục cũng dùng một tay hành lễ.
"Thí chủ, mời!"
Trần Mục thu hồi bản mệnh đạo binh, cười hỏi: "Nghe nói nhục thân của Phật tộc mạnh nhất."
Trên mặt Vô Tưởng nở nụ cười hiền hòa: "Nhục thể của bọn ta và phật pháp đều rất mạnh."
"Vậy liền lĩnh giáo một chút."
"Thí chủ, mời."
Vô Tưởng thu hồi thiền trượng, đưa tay nói.
Đùng!
Trần Mục dịch chuyển đến trước mặt kim thiền, một quyền đánh ra, lôi đài đều đang chấn động, quyền quang chói mắt, Vô Tưởng đứng tại chỗ, giơ bàn tay lên, phật quang phổ chiếu.
Ầm!
Giây phút quyền chưởng đụng vào nhau, không gian đang sôi trào, từng vòng từng vòng gợn sóng đang khuếch tán.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai người không ngừng giao phong, tựa như hai vầng thái dương, đang không ngừng va chạm, hỏa quang văng khắp nơi.
Loại đánh nhau tay đôi này, đặc biệt thử thách nhục thân, bản thân Trần Mục có vết thương, lại lựa chọn loại phương thức chiến đấu này, Vân Mộng Trần có phần hơi nghi hoặc, nàng ta biết Trần Mục mạnh nhất là kiếm đạo, dùng kiếm có thể kết thúc chiến đấu càng nhanh.
Da thịt Vô Tưởng biến thành kim sắc, giống như là đúc bằng vàng ròng, phật quang phổ chiếu, da thịt Trần Mục hiện ra bất diệt quang huy, quyền quang của hắn càng ngày càng mạnh.
Ầm ầm!
Vô Tưởng bị Trần Mục đánh lui ra ngoài.
Cường giả chung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, nhục thân của Trần Mục vượt xa cực cảnh, có thể so với nhục thân của Thiên giai chủ tể, phảng phất như có sức mạnh vô cùng vô tận.
Nghịch Càn Khôn và Cơ Thái Uyên khẽ gật đầu, bọn họ công nhận thực lực của Trần Mục, vẻ mặt Đế Phần Thiên lạnh nhạt, ánh mắt Tần Trường Sinh có chút ngưng trọng.
Bọn họ đều muốn Trần Mục và Vô Tưởng lưỡng bại câu thương, sau đó lên trận cuối cùng, thu hoạch tàn cục.
Áo bào của Vô Tưởng đột nhiên vỡ tan, thân thể bắt đầu bành trướng, trong nháy mắt biến thành hình thái kim cang thân hình cao lớn, ba đầu sáu tay, trợn tròn hai mắt.
Lúc này trên người hắn ta tản ra khí tức Tu La, hoàn toàn khác biệt với mặt mũi hiền lành khi nãy, Vô Tưởng trở nên cuồng bạo, sáu cánh tay đồng thời công kích, quyền chưởng xuất hiện cùng nhau, giống như một mặt tường.
Trần Mục cầm lên kiếm chỉ, lấy tay làm kiếm, kiếm quang ở đầu ngón tay mang theo một chút ánh sáng lạnh lẽo, quyền chưởng của Vô Tưởng đều rơi vào phía trên kiếm quang, phát ra tiếng vang đùng đùng không dứt.
Sau khi Vô Tưởng biến thân, sức mạnh công kích mạnh lên rất nhiều, nhưng tốc độ rõ ràng hạ xuống, Trần Mục không ngừng dùng kiếm chỉ công kích nhục thân của Vô Tưởng.
Kiếm quang rơi vào trên thân Vô Tưởng, tựa hồ cũng không có tạo thành tính phá hoại thực chất, sau một thời gian ngắn, có cường giả nhìn ra manh mối, vị trí Trần Mục tấn công đều giống nhau, trên thân Vô Tưởng đã xuất hiện dấu vết.
Chương 840 Nhất Kiếm Cách Thế (3)
"Hắn còn chưa có chân chính bất hủ!" Đế Phần Thiên nhìn Vô Tưởng, vẻ mặt hờ hững.
Vô Tưởng đang ở trạng thái kim cang trừng mắt, hắn ta bỗng nhiên dậm chân, lôi đài đều xuất hiện vết nứt, sau đó cấm chế lan tràn, hắn ta dùng sức mạnh kim cang phong tỏa bốn phía.
Trần Mục bị sức mạnh mạnh mẽ khóa chặt, chuyển động của hắn trở nên chậm chạp, Vô Tưởng chấp tay hành lễ, giống như đập ruồi đánh về phía Trần Mục.
Phật quang phổ chiếu, áp chế Trần Mục, hắn không cách nào thi triển được kiếm chỉ, chỉ có thể căng hai tay ra, song chưởng va nhau với song chưởng của Vô Tưởng, vai Trần Mục có vết thương bị xé rách, có kiếm quang tràn ra, bả vai đang chảy máu.
Trong con ngươi của Vô Tưởng vọt ra cột sáng năng lượng, trong đôi mắt Trần Mục mang theo ánh sáng sắc bén.
Nhưng mà hai đạo "ánh mắt" cũng không có gặp gỡ, ánh mắt của Trần Mục rơi vào trên cánh tay Vô Tưởng, chỗ đó đúng là nơi hắn nhiều lần công kích.
"Ánh mắt" của Vô Tưởng rơi vào vai trái của Trần Mục, cũng đánh trúng nhược điểm của hắn.
Đùng!
Vô Tưởng và Trần Mục đồng thời bị đẩy lui.
Vai trái Trần Mục vỡ nát tại chỗ, cánh tay trái chẳng khác gì bị phế đi, Vô Tưởng lui khỏi hình thái kim cang, nhưng cánh tay cũng bị thương, trên mặt hắn ta khôi phục nụ cười.
Nhìn thấy bọn họ lưỡng bại câu thương, cường giả trên đạo đài đều lộ ra nụ cười vui mừng, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều rất căng thẳng, cường giả của vị diện Cực Lạc lộ ra mười phần bình tĩnh, ngược lại là vị diện Sâm La cùng vị diện Trường Sinh có chút khẩn trương, hi vọng hai người bọn họ trọng thương.
Vô Tưởng mỉm cười: "Xem ra chỉ dùng nắm đấm không cách nào giải quyết được trận đấu."
"Đúng thế."
Trên mặt Trần Mục cũng hiện ra nụ cười, nhục thân của Phật tộc danh bất hư truyền, bọn họ thế lực ngang nhau, nếu như Trần Mục không có bị thương, có lẽ càng sốt ruột.
Vô Tưởng ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn ta chắp tay trước ngực, quanh thân phật quang ngưng tụ thành liên hoa kim sắc.
Trên lôi đài vang lên Phật âm.
Phật âm đinh tai nhức óc vang vọng khắp vùng đất Khư Tịch, cường giả trên đạo đài ào ào nhíu mày, bọn họ có thể cảm giác được áp lực, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành không nghe được, nhưng mà có thể nhìn thấy Cổ Phật sau lưng Vô Tưởng.
Trần Mục lấy ra bản mệnh đạo binh, hắn không bị Phật âm ảnh hưởng đạo tâm, nắm chặt trường kiếm.
Cổ Phật mở ra hai con mắt, giống như hai ngọn thiên đăng, xuyên thủng hết thảy hư ảo, sau đó bàn tay lớn che trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ lôi đài, Trần Mục không chỗ tránh được.
Trần Mục nắm chặt trường kiếm, vung kiếm hướng về phía trước, một kiếm này như mặt trời nhô lên, thế bất khả kháng, hết thảy trật tự quy tắc đều bị chém đứt trong nháy mắt.
Một kiếm này.
Khiến cho năm tháng trở nên chậm chập.
Phật âm im bặt rồi dừng, hình chiếu Cổ Phật tiêu tán, chỉ thấy Vô Tưởng ho ra máu, tình trạng của hắn ta trở nên suy yếu: "Ta thua, tu vi của ta còn chưa đủ."
Trần Mục một tay nắm lấy trường kiếm, có thể nhìn ra, hắn suy yếu hơn thời điểm mới xuất trận rất nhiều, trên mặt mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đa tạ."
Vô Tưởng còn có rất nhiều pháp bảo chưa có sử dụng, Trần Mục biết hắn ta còn có át chủ bài, bọn họ càng nhiều hơn chính là cọ sát, trận chiến đấu này giúp song phương đều có thu hoạch.
Trần Mục thu hoạch được bốn trận thắng liên tiếp.
Cường giả của vị diện Thâm Lam là hưng phấn nhất, xếp hạng của bọn họ tăng lên lần nữa, nếu như Trần Mục tiếp tục thắng được, xếp hạng sẽ còn lên cao.
Cường giả của vị diện các phương đều bị biểu hiện của Trần Mục làm cho bất ngờ, hắn thể hiện ra thực lực cùng tiềm lực, dù cho là Thiên giai chủ tể cũng sẽ sợ hãi.
Trần Mục trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Mọi người chờ mong đối thủ tiếp theo của hắn, một đạo ánh sáng rơi vào trên thân Cơ Thái Uyên.
Khi ánh sáng rơi vào trên thân Cơ Thái Uyên, cường giả chung quanh ít nhiều cũng có chút hưng phấn, hắn ta là cường giả đứng đầu được công nhận.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, khóe miệng chủ tể khôi ngô của vị diện Sâm La mang theo nụ cười chế giễu: "Vân Mộng Trần, vận may của các ngươi kết thúc rồi."
Cường giả của vị diện Thâm Lam sớm đã chuẩn bị tâm lý, Trần Mục muốn đi càng xa, nhất định sẽ đụng phải cường giả có xếp hạng trên, hiện tại cường giả còn lại trên đạo đài đều không yếu, nhìn dáng vẻ hơi yếu chút chính là Tần Trường Sinh của vị diện Thiên Hoang.
Lâm Nhược Khê trầm giọng nói: "Cơ Thái Uyên rất mạnh, trước đó hắn ta bảo tồn thực lực không có xuất thủ, đoán chừng sẽ tạo thành phiền phức cho Trần Mục."
Vẻ mặt Vân Mộng Trần ngưng trọng nói: "Năm đó cường giả của vị diện Sâm La chiến đến sau cùng, thậm chí từng nhìn thấy chung cực tạo hóa, đôi mắt tiến hóa thành Trọng Đồng."
"Chung cực tạo hóa là con đường vô địch, nếu như cường giả của vị diện Sâm La đạt được chung cực tạo hóa chân chính, Trần Mục sẽ không có phần thắng." Minh Hồng chủ tể nhàn nhạt nói.
Tất cả cường giả của vị diện Sâm La đều có biểu cảm nắm chắc thắng lợi trong tay, bọn họ tin tưởng Cơ Thái Uyên có thể thắng lợi, còn có thể chiến thắng tất cả cường giả tiếp theo.
Cơ Thái Uyên được truyền tống đến trên lôi đài, hắn ta thân khoác trường bào tơ vàng, khôi ngô cao lớn, vẻ mặt tự tin, hai con mắt là Trọng Đồng, bên trong chảy lôi quang.
"Cái chết của Phần Vũ, ngươi sẽ phải trả giá đắt." Cơ Thái Uyên phóng ra uy áp cường đại, cỗ sức mạnh kia hơn xa Địa giai chủ tể, uy áp sánh ngang với Thiên giai chủ tể.
Cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thiên giai chủ tể có mặt ở đây, không khỏi phải trải qua tích lũy mười vạn năm, lúc Cơ Thái Uyên đến vùng đất Khư Tịch vẫn là cảnh giới tuyệt đỉnh, trong thời gian ngắn ngủi này, hoàn thành cảnh giới mà người khác dùng mười vạn năm đều khó mà đạt tới được.
"Còn chưa phải Thiên giai chủ tể, nhưng sức mạnh của hắn ta bây giờ không kém gì Thiên giai chủ tể." Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói, nàng ta có thể cảm giác được sự đáng sợ của Trọng Đồng.