Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476 Nội Ngoại Sơn Hải (2)

Boong tàu có khắc chữ.

【Huyên Nhi, ta không trở về được nữa rồi】

【Chúng ta cuối cùng không thể thoát ra ngoài】

【Không có Bỉ Ngạn, cũng không có cơ hội quay đầu】



Trần Mục nhìn thấy di ngôn của đám tu tiên giả này, có nhớ nhung với người nhà, có hối hận với lựa chọn lúc trước, những người này muốn tìm kiếm vùng đất trường sinh của Bỉ Ngạn, nhưng lại gặp phải rắc rối, sau cùng chết trên đường về nhà.

Khương Phục Tiên tìm kiếm tinh đồ bên trên chiến thuyền, tinh đồ của phi thăng địa không hoàn chỉnh, phần lớn tài nguyên mang theo trên người những cường giả này đã vô dụng, nhưng mà bọn họ mang trên người rất nhiều tin tức có quan hệ với tinh không.

Trần Mục lấy Tạo Hóa La Bàn giúp đỡ tìm kiếm ra.

Trong Tạo Hóa La Bàn có ánh sáng thông qua boong thuyền rơi xuống bên trong chiến thuyền, bên trong chắc chắn có tạo hóa.

Khương Phục Tiên tìm được tinh đồ tương đối hoàn chỉnh bên trong đám đồ vật được để lại, kiểu dáng giống như thủy tinh cầu, thậm chí có thể đánh dấu vị trí của bản thân mình.

Niệm lực của Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời tiến vào thủy tinh cầu, bọn họ in bản đồ vào trong thức hải của mình.

"Xì, trong ngoài Sơn Hải, vị trí của chúng ta vậy mà lại vẫn ở bên ngoài trung bộ Sơn Hải, còn cách bên trong Sơn Hải một khoảng xa, bên trong Sơn Hải mới được tính là chỗ sâu trong tinh không."

Trần Mục trầm giọng nói: "Sư tỷ, Khương gia đại khái ở khu vực nào?"

Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Đại khái ở bên trong chỗ sâu của Sơn Hải, mảnh tinh không kia được xưng là Thần Vực, chia làm ngũ đại thần quốc, do bốn gia tộc cổ xưa khống chế."

"Cư nhiên còn chưa đi được một nửa!" Trần Mục không khỏi cười khổ, dùng tốc độ của bọn họ bây giờ, lại không có truyền tống trận, nếu như không có ai đến đón bọn họ, không biết năm nào tháng nào mới có thể tới được Thần Vực.

"Sư tỷ, nói không chừng lúc chúng ta tới nơi, con của chúng ta đã có thể một mình đảm đương một phía rồi."

"Chàng nằm mơ."

Khương Phục Tiên cười khẽ lắc đầu.

Nàng ta còn phát hiện cái ống da thú trong đống quần áo bị bỏ lại, phía trên có đại hình không gian truyền tống trận mà hạm đội của Hoang Thần điện đã từng sử dụng.

Khương Phục Tiên vui vẻ nói: "Bọn họ có thể trở về, chứng minh những truyền tống trận kia còn có thể dùng được, chúng ta có thể thông qua truyền tống trận của bọn họ để tới nơi sâu trong tinh không."

"Chủ ý này không tệ, trong khoang thuyền hẳn là có đồ." Trần Mục nhìn Tạo Hóa La Bàn, trong mắt của hắn hiện ra kim quang, nhìn thấy ở giữa khoang thuyền có tảng đá thần bí.

Khương Phục Tiên và Trần Mục đi tới khu vực trong khoang thuyền, nơi này có tảng đá xanh biếc cao cỡ nửa người, nó phát ra lục quang yếu ớt, bên trong hình như có dịch thể tồn tại.

"Sư tỷ, thứ này có vấn đề." Trần Mục chắc chắn bên trong không có sinh linh, không có tần sóng của sinh mệnh, ánh bạc của Khương Phục Tiên bao phủ lấy tảng đá xanh.

Trải qua quan sát của Khương Phục Tiên, nàng ta trầm giọng nói: "Thứ đồ này ta chưa từng gặp, trong này có vật chất ta chưa từng thấy, có lẽ là đến từ nơi sâu trong tinh không."

Trần Mục không dám đụng vào, Khương Phục Tiên trực tiếp dùng ánh bạc phong ấn thứ này lại, sau đó bọn họ theo chỉ dẫn của Tạo Hóa La Bàn, phát hiện một cái quan tài vàng phía sau tảng đá xanh.

Cái quan tài vàng này chỉ lớn cỡ bình thường, trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, hắn chỉ thấy sương mù mông lung, trong này nhất định là có đồ.

Có rất ít đồ vật mà Pháp Nhãn Kim Đồng không nhìn thấu, chỉ sợ trong này có tạo hóa nghịch thiên.

Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Ta không cách nào phán đoán được tình huống bên trong."

"Sư tỷ, chúng ta có nên mạo hiểm không?"

"Có thể thử xem."

Khương Phục Tiên cảm giác nguyền rủa không liên quan tới quan tài vàng, thời điểm những người này ra đi cũng không dữ tợn, mà là ưu thương, chứng minh bọn họ không phải đột nhiên hoá đá.

Rất có thể là hộ tống quan tài vàng.

Trần Mục muốn trực tiếp mở nắp quan tài ra, lại phát hiện cái quan tài vàng này cực kỳ nặng, sức mạnh của hắn vô cùng khủng bố, có thể thấy được quan tài vàng nặng tới cỡ nào.

"Nặng quá! Ta xem có thể đẩy ra hay không." Trần Mục chọn cách dùng lực đẩy, hai tay bao trùm Kim Lân, nắp quan tài xuất hiện chuyển động, răng rắc, chiến thuyền sắp vỡ nát.

Quan tài vàng bị từ từ đẩy ra, Khương Phục Tiên không giúp đỡ, nàng ta để ý tới quan tài vàng, phòng ngừa nguy hiểm xuất hiện.

Lúc quan tài vàng lộ ra một khe hở, có sương mù mông lung bay ra, toàn thân Trần Mục lấp lánh kim quang, quanh thân Khương Phục Tiên trải rộng ánh bạc, bọn họ đều không có hô hấp, bên ngoài cơ thể còn có tầng phòng ngự đặc thù.

Ầm ầm!

Quan tài vàng được mở ra hoàn toàn!

Trần Mục dốc hết toàn lực mới mở được ra, tuyệt đỉnh phàm trần cũng nâng không nổi quan tài vàng, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn thấy sương mù bên trong tan đi, sau cùng nhìn thấy y phục tinh xảo ở bên trong, Khương Phục Tiên lẩm bẩm nói: "Chỉ có y phục sao?"

Trần Mục cũng nghi ngờ nói: "Thật sự chỉ có quần áo, quan tài vàng tốt như vậy, thế mà không có bảo bối."

Khương Phục Tiên đưa tay, bộ y phục kia bay lơ lửng giữa không trung, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta nhìn chăm chú vào y phục, Trần Mục nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lục bám vào phía trên quần áo.

"Sư tỷ, trên này có chấp niệm."

"Đừng nhìn, có vấn đề."

Khương Phục Tiên thả y phục vào lại quan tài vàng, sau đó hợp lực với Trần Mục đậy nắp quan tài vàng lại: "Chấp niệm càng mạnh, thôn phệ càng nguy hiểm, có chấp niệm có thể trở thành lạc ấn tinh thần, có thể khống chế tư duy và hành động của chàng."

Trong trận pháp hạch tâm của chiến thuyền còn dự trữ tiên thạch chưa sử dụng hết, những tài nguyên này đủ cho đám người Trần Mục đến được xung quanh nội Sơn Hải.

Nội Sơn Hải lớn hơn ngoại Sơn Hải rất nhiều, bọn họ muốn đến được chỗ sâu trong nội Sơn Hải, còn cần lượng lớn tài nguyên, nếu như bị vây ở tinh không, cũng chỉ có thể chờ chết, bởi vì trong tinh không không có vật chất năng lượng có thể hấp thu được.
Chương 477 Nội Ngoại Sơn Hải (3)

Trần Mục tin tưởng vị hôn thê, cho nên đi theo Khương Phục Tiên tiến về chỗ sâu trong tinh không, dọn dẹp xong hắc thiết chiến thuyền, thu hoạch được tinh đồ càng hoàn chỉnh cùng lượng lớn tiên thạch, xác suất bọn họ tới được Thần Vực lần nữa tăng lên.

Trở lại thuyền tiên.

Trần Mục và Khương Phục Tiên tiếp tục hành trình, bọn họ lập tức đi tới điểm truyền tống gần nhất.

Thuyền tiên xuyên thẳng qua hư không, Trần Mục không dám thư giãn, hắn tiếp tục tu luyện với vị hôn thê, không ngừng tôi luyện thân thể cùng nguyên thần, thực lực không ngừng tăng lên.

Ba tháng sau.

Thuyền tiên đến điểm truyền tống gần nhất.

Bên trên ngôi sao lớn hoang vu, chung quanh đều là đồng bằng, truyền tống trận ở nơi này cũng đã cũ nát, hơn nữa rất nhiều năm không được sửa chữa, sử dụng có phần nguy hiểm.

Trần Mục và Khương Phục Tiên không hề do dự, bọn họ thôi động truyền tống trận, thuyền tiên biến mất trong hư không.

Ba ngày sau, bọn họ xuất hiện tại điểm truyền tống mới, truyền tống trận ở nơi này tốt hơn điểm truyền tống của truyền tống trận trước rất nhiều, vả lại bọn họ không cần đi đường, có thể trực tiếp đáp từ điểm truyền tống này đến điểm truyền tống khác.

Bọn họ liên tiếp thông qua ba cái điểm truyền tống, rất nhanh liền từ trung bộ ngoại Sơn Hải đến được cánh ngoài nội Sơn Hải, vừa vặn trôi qua nửa tháng thời gian.

Càng đi vào chỗ sâu trong tinh không, truyền tống trận của điểm truyền tống càng ngày càng mới, càng ngày càng ổn định, Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Chắc là bọn họ vừa đi vừa dựng truyền tống trận, cho nên càng đi về phía trước truyền tống trận càng mới."

Trần Mục trầm giọng nói: "Sư tỷ, chúng ta men theo con đường hạm đội Hoang Châu đã đi, có thể xảy ra chuyện gì không?"

"Có khả năng sẽ xảy ra chuyện, lúc chúng ta đến được trung bộ nội Sơn Hải sẽ tách khỏi tuyến đường này."

"Chủ ý này không tệ."

Hai tay Khương Phục Tiên kết ấn, lần nữa phóng toạ độ của mình về phía Khương gia, tương tự với kiếm ấn nàng ta dạy Trần Mục, bọn họ không lập tức tiến vào truyền tống trận, mà nghỉ ngơi tại nơi này, thuận tiện chờ đợi hồi đáp từ chỗ sâu trong tinh không.

Nhiệm vụ đánh dấu của Trần Mục đột nhiên cập nhật.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Cự Thần tinh】

【Khen thưởng: Cự Thần Khôi Lỗi】

【Hình nộm có sức mạnh Thiên Thần】

Đã rất lâu Trần Mục không nghe được âm thanh của hệ thống, rất là nhớ nhung, lần khen thưởng này nghe rất mạnh, Cự Thần Khôi Lỗi, còn nắm giữ sức mạnh Thiên Thần.

Hắn lập tức tra xét vị trí của Cự Thần tinh, Cự Thần tinh ở xung quanh nội Sơn Hải, bọn họ cần truyền tống lần nữa, ngay gần cái điểm truyền tống tiếp theo.

Trần Mục không thúc giục vị hôn thê, dù sao cũng gần ngay trước mắt, hai ngày sau, Khương Phục Tiên vẫn không nhận được hồi đáp như cũ, bọn họ lại lên đường lần nữa.

Thuyền tiên biến mất tại Truyền Tống địa.

Ngay ngày thứ hai sau khi đám người Trần Mục rời đi, bầu trời phía trên điểm truyền tống bị xé rách, ánh bạc tràn ra, bao phủ mặt đất, cự hạm dài khoảng chừng ngàn trượng lái ra khỏi hư không, đằng sau còn có lượng lớn chiến thuyền đi theo, đây là sức mạnh đáng sợ đủ để quét sạch Vạn Tượng đại lục.

Ở chóp chiến hạm, có lượng lớn cường giả đứng đó, trên người bọn họ khoác ngân giáp, cường giả trung niên cầm đầu cau mày: "Phục Tiên từng tới qua nơi này, nàng vừa mới rời đi."

Thanh niên tóc xanh bên cạnh trung niên hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng có thể gặp được Phục Tiên muội muội, thật chờ mong."

"Phục Tiên là Thần nữ của Đông Thần quốc chúng ta, Cơ Thanh Vân, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa." Thanh niên tóc bạc mắt đen cảnh cáo nói.

Cường giả trung niên tóc bạc trầm giọng nói: "Chúng ta cách Phục Tiên rất gần, phải tranh thủ thời gian tìm được nàng."

Cơ Thanh Vân khó hiểu nói: "Xuyên thúc, tại sao chúng ta không trực tiếp phát tín hiệu cho Phục Tiên?"

Khương Xuyên trầm giọng nói: "Chúng ta phát ra tin tức, vị trí của chúng ta cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó có khả năng sẽ bị những gia tộc bất hủ còn lại của Thần Vực ngăn cản."

"Bảo mệnh ngọc trên người Phục Tiên đã vỡ nát, bằng không thì tìm nàng rất dễ dàng, bây giờ nàng còn đang di chuyển, chứng minh nàng vẫn an toàn, chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được nàng."

Thuyền tiên xuất hiện tại điểm truyền tống giáp biên giới nội Sơn Hải, nơi này cách Cự Thần tinh không xa, Trần Mục và vị hôn thê thương lượng xong tiến về Cự Thần tinh.

Vừa rời khỏi hư không, hai tay Khương Phục Tiên liền kết ấn, ánh bạc bí văn vọt lên trời cao, đôi mắt nàng ta ngưng lại, u quang phá không lao tới, bí văn bị đánh nát.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho vẻ mặt của Trần Mục và Khương Phục Tiên ngưng trọng, bọn họ nhìn không gian cách đó không xa bị xé mở, chiến thuyền màu đỏ thẫm lái ra khỏi hư không, dài chừng hai trăm trượng, hình thể to lớn, giống như núi non bay lơ lửng ở tinh hải.

Chiến thuyền bình thường không thể xuyên qua không gian, có thể chế tạo ra chiến thuyền xuyên thẳng qua hư không, thế lực sau lưng chắc chắn không đơn giản, vừa nhìn đã biết kẻ đến không có ý tốt.

Phía trên chiến thuyền có hai hàng phù văn đại bác, có thể thôn phệ linh thạch bộc phát ra uy lực cường đại, lúc này phù văn đại bác phóng ra nhiệt độ nóng rực.

Mười mấy đạo hỏa quang cường thịnh đánh tới.

Tấm chắn của thuyền tiên không ngăn được loại công kích này, Trần Mục lấy Tổ Long Kim Lân ra, Kim Lân biến thành tấm khiên to lớn, ngăn ở phía trước thuyền tiên.

Ầm ầm!

Kim Lân hoàn hảo không chút tổn hại.

Bởi vì lửa đạn rơi vào chỗ truyền tống, toàn bộ truyền tống trận bị san thành đất bằng, Trần Mục phát giác được không gian chung quanh cũng bị phong tỏa, thuyền tiên không cách nào xuyên thẳng qua hư không tẩu thoát, đối phương là có chuẩn bị mà tới.

Phù văn đại bác cần thời gian rất lâu để bổ sung năng lượng, Trần Mục thu hồi Tổ Long Kim Lân.

Bọn họ nhìn thấy ở chỗ chiến thuyền cao như núi, người trung niên khoác nhuyễn giáp màu đen đứng tại nơi cao, quan sát Trần Mục và Khương Phục Tiên.

Trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, trong cơ thể những cường giả này không có tần sóng linh lực, bọn họ là hậu duệ của huyết mạch Thần tộc, trong cơ thể nắm giữ thần lực dũng mãnh, cường giả Kiếm Thánh bình thường sẽ bị bọn họ nghiền ép.
Chương 478 Cự Thần binh (1)

Chương 478: Cự Thần binh (1)

Huyết mạch Thần tộc trong cơ thể bọn họ không nồng đậm, có thần lực không mạnh đến trình độ đáng sợ, trung niên mặc áo giáp màu đen cầm đầu cùng lão giả gù tóc trắng vô cùng mạnh, huyết mạch Thần tộc trong cơ thể tương đối nồng đậm, có thần lực cực kỳ khủng bố.

Vượt xa Kiếm Tiên Trần Mục từng gặp.

Trần Mục bây giờ xưa không bằng nay, hắn cũng không sợ cường giả Thần tộc trước mắt.

Bên trên chiến thuyền màu đen, lão giả tóc trắng cười híp mắt nhìn Khương Phục Tiên, âm thanh khàn giọng nói: "Tiểu nữ oa, ngươi chính là nữ nhi của Đông hoàng?"

Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo hàn sương, không trả lời, Trần Mục có thể khẳng định, bọn họ không phải người của Khương gia, bởi vì huyết mạch trong cơ thể cũng khác nhau.

Trên mặt trung niên mặc áo giáp màu đen nở nụ cười chế giễu: "Ta cảm thấy huyết mạch Thần tộc của nàng ta trên Thất phẩm, may mà hiện tại nàng ta vẫn là thân thể phàm nhân, bằng không một ngón tay cũng có thể nghiền ép ngươi và ta."

Lão giả tóc trắng trầm giọng nói: "Tiểu nữ oa, khoanh tay chịu trói, bọn ta sẽ không làm khó ngươi."

Toàn thân Khương Phục Tiên tràn ngập ánh bạc, nháy mắt áo giáp kim sắc bao trùm cả cơ thể, trong mắt nàng ta ẩn chứa hàn ý, giống như nữ Võ Thần, tư thế hiên ngang, Băng Hồn cùng Tuyết Phách bay lơ lửng ở bên cạnh.

Trung niên mặc áo giáp màu đen cười lạnh nói: "Còn khá bướng bỉnh, ngươi cho rằng thức tỉnh huyết mạch Thần tộc liền có thể muốn làm gì thì làm, có thể lấy nhục thể phàm thai chống chọi với cơ thể của thần?"

Khương Phục Tiên không phí lời với bọn chúng, tiêu sái nhấc Băng Hồn lên, kiếm quang kim sắc xé rách không gian, lão giả tóc trắng giơ bàn tay lên, tấm chắn ố vàng ngăn cản công kích đáng sợ này.

Tay của lão giả tóc trắng khẽ run: "Tiểu nữ oa, sức mạnh này của ngươi đã tới gần Chân Thần, không hổ là nữ nhi của Đông hoàng, huyết mạch nghịch thiên!"

"Bắt giữ nàng ta!"

Cường giả mặc áo giáp màu đen lạnh lùng nói.

Bên trên chiến thuyền vọt ra mười mấy người vây quanh thuyền tiên, Khương Phục Tiên và Trần Mục đồng thời xuất kích, đối mặt với sự bao vây của Thần tộc chưa biết, bọn họ không hề e ngại.

Tới gần ánh bạc của Khương Phục Tiên, sức mạnh của bọn họ cũng sẽ bị yếu đi, ở trước mũi nhọn của Băng Hồn cùng Tuyết Phách, không ngừng có cường giả Thần tộc đẫm máu.

Hai tay Trần Mục bao trùm Kim Lân, tay phải cầm Xích Long Thần Mâu, tay trái nắm Thanh Vân kiếm, hắn dễ dàng chém giết cường giả Thần tộc lao tới trước mặt, thế như chẻ tre, nháy mắt giết cho cường giả Thần tộc sợ hãi.

Trung niên mặc áo giáp màu đen cùng lão giả tóc trắng chú ý tới Trần Mục, vừa rồi lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người Khương Phục Tiên, trái lại là xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Không nghĩ tới Trần Mục cư nhiên lại thần dũng như thế, lão giả tóc trắng trầm giọng nói: "Hai cánh tay hắn có thần lực của Chân Phượng cùng Chân Long, rất thú vị."

Trong cơ thể tu tiên giả bình thường rất khó nắm giữ hai loại thần lực khác biệt, ở trong nội bộ Thần tộc nắm giữ hai loại thần lực đều là sự tồn tại giống như phượng mao lân giác, bọn họ không khinh thường Trần Mục nữa.

Trần Mục và Khương Phục Tiên nghiền ép cường giả Thần tộc mà bọn họ phái ra, trung niên mặc áo giáp màu đen trầm giọng nói: "Tiêu lão, hay là thông báo với Chiến Vương, phòng ngừa vạn nhất."

"Không cần!"

"Có thể sẽ dẫn cường giả Khương gia tới."

Lão giả tóc trắng lắc đầu, bọn họ lâm thời nhận được nhiệm vụ này, chuẩn bị không đầy đủ, rất nhiều đội ngũ phân tán tại các nơi trong tinh không chuẩn bị ngăn cản Khương Phục Tiên.

Thực lực của bọn họ không tính là nổi bật trong tất cả đội ngũ, chỉ là may mắn đụng phải Khương Phục Tiên.

Lão giả tóc trắng biết được một ít bí mật, phát hiện quỹ tích di chuyển của bọn họ ăn khớp với đường đi tiến về bến bờ vũ trụ của Hoang Thần điện năm đó, cho nên chặn đánh ở chỗ này, không nghĩ tới bọn họ lại thật sự gặp được.

Bắt được Khương Phục Tiên, có thể thu được rất nhiều chỗ tốt, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta, càng sẽ không nhường chỗ tốt như vậy cho những người khác.

Lão giả tóc trắng đích thân ra tay, tay ông ta nắm kiếm gỗ ố vàng, kiếm gỗ bắn ra mấy chục đạo dây leo, không ngừng đan xen quấn quanh, giống như lưới võng.

Khương Phục Tiên buông Băng Hồn ra, ngay sau đó nắm chặt Tuyết Phách, lúc trọng kiếm vung vẩy, không gian vặn vẹo, tiếng nổ vang lên, lực công kích của nàng ta nháy mắt tăng lên gấp bội, dây leo lao tới trước mặt bị chém đứt.

Lão giả tóc trắng vọt tới gần, Hoàng Mộc kiếm cùng Tuyết Phách va chạm, Khương Phục Tiên bị giam chân.

Cường giả mặc áo giáp màu đen tay cầm đại kích u ám, hắn ta chuẩn bị liên hợp với lão giả tóc trắng để đối phó Khương Phục Tiên.

Bỗng nhiên, tiếng sấm kinh động vang lên, một đạo hàn mang đánh tới, cường giả mặc áo giáp màu đen không thể không tránh.

Đinh!

Cường giả áo giáp màu đen tránh thoát Kinh Thần Kiếm Kỹ, Thanh Vân kiếm xẹt sát qua đầu vai của hắn ta, Trần Mục lưu lại vết kiếm có thể thấy rõ ràng bên trên thần giáp.

"Tìm chết!"

Cường giả mặc áo giáp màu đen tay cầm đại kích đánh tới, tay phải Trần Mục nắm Xích Long Thần Mâu, Chân Long Huyết Mạch và Thần Mâu dung hợp, sức mạnh của hắn tăng gấp bội.

Lúc hai thanh thần binh va chạm, Trần Mục không cảm giác được áp lực, vẻ mặt cường giả mặc áo giáp màu đen khiếp sợ, hắn ta đường đường là hậu duệ Thần tộc, vậy mà lại không chiếm được thế thượng phong.

Hai thanh thần binh không ngừng va chạm, không gian không ngừng vang lên tiếng nổ, không gian vặn vẹo, cường giả Thần tộc chung quanh cũng không dám tới gần.

"Ngụy Thần cũng muốn đấu với ta?" Cường giả mặc áo giáp màu đen cười lạnh, hắn ta thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, giữa lông mày xuất hiện tộc văn màu đen thô sơ.

Đại kích u ám và Xích Long Thần Mâu va chạm lần nữa, lần này Trần Mục bị bắn ra mấy chục trượng, sức mạnh của đối phương đột nhiên tăng vọt mấy lần.

Cường giả mặc áo giáp màu đen thừa cơ phóng ra thần lực cường đại, đại kích lần nữa rơi xuống, u quang đáng sợ phá không mà đến, Trần Mục không lựa chọn kiên quyết đỡ lấy, trực tiếp dùng Tổ Long Kim Lân ngăn lại.
Chương 479 Cự Thần binh (2)

Tay Trần Mục cầm Xích Long Thần Mâu lần nữa giết trở về, lần này hắn đồng thời thôi động Chân Long Huyết Mạch cùng Chân Phượng Huyết Mạch, cộng thêm tiên lực do Hồng Mông tiểu thụ phóng ra, còn có huyết mạch đặc hữu của Trần gia, sau cùng phối hợp với Bất Diệt Kinh khiến sức mạnh thân thể tăng lên tới đỉnh phong, tần sóng đáng sợ lao đến.

Quanh thân cường giả mặc áo giáp màu đen bao phủ u quang, mà đôi mắt hắn ta lại phản chiếu kim quang, trong mắt ẩn chứa vẻ không dám tin, Trần Mục bộc phát ra sức mạnh mà thiên kiêu Thần tử mới có.

Ngay cả lão giả tóc trắng giao đấu với Khương Phục Tiên cũng đều nhướng mày, lớn tiếng nhắc nhở: "Không thể cứng rắn va chạm!"

Soạt!

Trần Mục biến mất không thấy đâu nữa, cường giả mặc áo giáp màu đen trợn to con mắt, mảnh không gian này bị phong tỏa, không cách nào sử dụng quy tắc không gian thuấn di, sao hắn có thể biến mất khỏi hư không?

Cường giả mặc áo giáp màu đen toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, hắn ta phát giác được nguy hiểm, dựa vào trực giác quay người vung đại kích, trong mắt Trần Mục mang theo kinh ngạc, đối thủ không hổ là cường giả Thần tộc, vậy mà lại có thể phán đoán công kích của hắn.

Trần Mục vung Xích Long Thần Mâu, đại kích u ám mang theo thần lực kinh khủng nghênh đón, đùng một tiếng, đại kích u ám lập tức bị đánh bay, tay cầm của cường giả mặc áo giáp màu đen run rẩy kịch liệt, nháy mắt cả cánh tay mất đi tri giác.

Trước ngực cường giả mặc áo giáp màu đen rộng mở, Trần Mục không chút do dự dùng hết toàn lực đâm thẳng, không hề nương tay chút nào, Xích Long Thần Mâu dễ dàng xuyên thủng lồng ngực đối thủ.

Phốc phụt!

Cường giả mặc áo giáp màu đen ho ra đầy máu, tộc văn giữa lông mày dần dần tối đi, Trần Mục đột nhiên phát hiện Xích Long Thần Mâu đang thôn phệ huyết mạch Thần tộc của đối thủ.

"Ngươi dám…"

Trong mắt cường giả áo đen ẩn chứa vẻ hoảng sợ.

Răng rắc!

Thanh Vân kiếm xuyên thủng mi tâm của hắn ta, cường giả mặc áo giáp màu đen bị giết chết triệt để, Trần Mục không để cho Xích Long Thần Mâu hoàn toàn hấp thu huyết mạch Thần tộc của hắn ta, xử lý xong đối thủ, lập tức quay người trợ giúp vị hôn thê.

Cường giả Thần tộc xung quanh tê dại da đầu, bọn họ không dám ngăn cản, Trần Mục và Khương Phục Tiên liên thủ, Quang Minh Lĩnh Vực cùng Hỗn Độn Kiếm Vực bao trùm lão giả tóc trắng, ông ta bị ép thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, sau lưng xuất hiện hình chiếu màu vàng to lớn, chứa đựng sức mạnh đáng sợ.

Giữa hàng mày Khương Phục Tiên xuất hiện thần văn ngân sắc, tuyệt thế nữ thần xuất thế ngang trời, ánh bạc ngưng tụ thành thanh kiếm thần thánh, trực tiếp đánh nát hình chiếu ngưng tụ của lão giả tóc trắng.

Lão giả tóc trắng bị Trần Mục tới gần, tay trái Thanh Vân kiếm, tay phải Xích Long Thần Mâu, Hoàng Mộc kiếm đón đỡ trái phải, rất nhanh liền xuất hiện vết nứt.

Trần Mục dùng trạng thái đỉnh cao nhất xuất kích, cũng không thể nghiền ép được lão giả tóc trắng, binh khí của người sau không bằng Trần Mục, đó là một cây thần mộc, rất nhanh đã rách tả tơi.

Lão giả tóc trắng đột nhiên lùi lại, ông ta muốn chạy trốn về chiến hạm, Trần Mục buông Xích Long Thần Mâu xuống, hai tay nắm Thanh Vân kiếm, Khương Phục Tiên nắm Băng Hồn.

Cường giả Thần tộc đều đang rút lui về phía chiến thuyền, không gian xung quanh vặn vẹo, bọn họ chuẩn bị chạy trốn.

Thế nhưng giây phút bọn họ vừa lên chiến thuyền, Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời vung kiếm, kiếm mang ngân sắc cùng kiếm mang kim sắc xé rách không gian, tấm chắn của chiến thuyền cách đó không xa bị xé mở, trong nháy mắt chiến thuyền bị nổ vỡ.

Mảnh vỡ của chiến thuyền bay đầy trời, mà lão giả tóc trắng vẫn chưa chết, Trần Mục hái sao một cái, trong tinh không xuất hiện sợi tơ kim sắc, dây dài kim sắc xuyên thủng mi tâm của lão giả tóc trắng, phá hủy thần hồn của ông ta, chết tại chỗ.

Trong tinh không bùng lên ngọn lửa.

Trận pháp của Truyền Tống địa bị phá hỏng, bọn họ đi tới điểm truyền tống tiếp theo cần rất nhiều thời gian.

"Sư tỷ, có vẻ như bọn họ biết nàng? Ta cảm thấy tình huống không đúng lắm." Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng nói.

Hai tay Khương Phục Tiên kết ấn, lần nữa phát ra tin tức với bên ngoài: "Những người này đến từ Thần Vực, đoán chừng là do tọa độ của ta dẫn tới, nơi này không an toàn, chúng ta vừa đi vừa nói."

Hai người ngay cả chiến trường cũng không thu dọn, trực tiếp ngồi thuyền tiên tiến về Cự Thần tinh, trên thuyền tiên, Khương Phục Tiên và Trần Mục ngồi nghỉ ngơi trên ghế: "Phu quân, lần này chàng biểu hiện không tệ, giúp ta đánh lui cường địch, nếu như không có chàng, lần này thật sự có phiền phức lớn."

Nụ cười của Trần Mục tươi đẹp, nghiêm túc nói: "Muốn nhằm vào vị hôn thê của ta, giết chết bọn họ."

Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, sau đó đôi mắt ngưng lại, nói khẽ: "Chúng ta có thể gặp được cường giả của Thần Vực, cường giả Khương gia cũng có thể đang ở gần đây."

"Chúng ta phát tin tức với bên ngoài, nhưng lại không thể ở nguyên tại chỗ chờ đợi, bọn họ có thể tìm được chúng ta sao?"

"Giữa huyết mạch Thần tộc với nhau, lúc khoảng cách gần, có thể cảm ứng được lẫn nhau, chúng ta tới Cự Thần tinh tìm bảo vật trước, rồi ẩn nấp ở gần đó, cường giả Khương gia đi tới mảnh tinh không này, ta có thể cảm ứng được." Đây cũng là nguyên nhân mà khi Khương Phục Tiên rời khỏi chiến trường còn mạo hiểm thả tin tức với bên ngoài ra.

Trên đường bọn họ chạy tới Cự Thần tinh.

Có nhóm chiến thuyền màu đen dày đặc trên không trung, người thanh niên khoác hậu giáp huyết sắc lạnh giọng nói: "Xung quanh không có dấu vết không gian vặn vẹo, bọn họ hẳn là vẫn chưa chạy xa."

Thuyền tiên tiến vào hư không, sẽ lưu lại tần sóng không biến mất trong thời gian dài, Trần Mục và Khương Phục Tiên lo lắng bị truy tung, nên không xuyên thẳng qua hư không.

Khương Phục Tiên không có ý rời xa nơi này, bọn họ còn đang chờ cường giả Khương gia giáng lâm.

Chiến thuyền hắc ca tìm kiếm đám người Trần Mục ở gần đó.

Trần Mục và Khương Phục Tiên uống Huyết Bồ Đề, hai người nhanh chóng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, thuyền tiên đến gần Cự Thần tinh, ngôi sao này lớn hơn những ngôi sao chung quanh nhiều.
Chương 480 Cự Thần binh (3)

Khương Phục Tiên điều khiển thuyền tiên chậm rãi đáp xuống, áp lực ở nơi này cực kỳ mạnh, tới gần Cự Thần tinh, có thể nhìn thấy bên trên có rất nhiều khe rãnh và hố vũng, không giống được hình thành tự nhiên, mà giống lưu lại sau chiến đấu hơn.

Thuyền tiên hạ xuống sa mạc trong Cự Thần tinh, Trần Mục rời khỏi thuyền tiên, hắn giẫm lên cát vàng xốp.

【Thành công đánh dấu Cự Thần tinh】

【Chúc mừng thu hoạch được Cự Thần Khôi Lỗi】

Không gian trước người Trần Mục vặn vẹo, binh khí hình người cao mấy trượng từ đó đi ra, nó có thân thể thần thiết, cao lớn khôi ngô, ở sau lưng đeo hai thanh chiến chùy.

Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo kinh ngạc, nói khẽ: "Binh khí chiến tranh của Cổ Thần, Cự Thần binh có thể giết thần, thế mà vẫn còn hoàn chỉnh."

Cự Thần Khôi Lỗi thời kỳ viễn cổ lại xưng Cự Thần binh, là binh khí chiến tranh của Thần tộc viễn cổ, bây giờ ngay cả Thần tộc cũng rất khó có thể nhìn thấy được bóng dáng của bọn chúng.

Cự Thần binh quỳ một chân trên đất, một tay nắm lấy chuôi kiếm bên hông, một tay nắm quyền để dưới đất, nó không có ý thức của chính mình, sẽ chỉ phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân.

Trần Mục vừa động tâm niệm, Cự Thần binh vọt lên trời cao, hình thể của nó bắt đầu thu nhỏ, sau đó rơi xuống trong tay Trần Mục, biến thành hình cầu cỡ quả táo.

Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp: "Phu quân, Cự Thần binh mặc dù mạnh, nhưng muốn nó tiếp tục chiến đấu, còn cần lượng lớn nguồn năng lượng, tốt nhất là bổ sung sóng năng lượng."

"Sư tỷ, nghe nàng."

Trần Mục lấy tiên thạch ra, chỉ thấy Cự Thần binh bắt đầu thôn phệ tiên thạch, tốc độ rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn thuyền tiên tiêu hao tiên thạch, nó giống như cái động không đáy.

Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Phu quân, đủ rồi, Cự Thần binh có thể thôn phệ lượng lớn nguồn năng lượng, chàng không lấp đầy nổi nó đâu, đủ dùng là được rồi, giữ chút tài nguyên cho bản thân dùng."

Trần Mục thu Cự Thần binh lại, nháy mắt lòng tin của hắn tăng lên gấp bội, có Cự Thần binh làm át chủ bài, cho dù đụng phải cường giả Thần tộc mạnh hơn, số lượng nhiều hơn thì cũng có thể đối phó được.

Không gian vặn vẹo do Cự Thần binh tạo thành bị cường giả Thần tộc phát giác, Trần Mục cảm ứng được nguy cơ đến gần, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Kẻ đến không có ý tốt, chúng ta tránh đi trước!"

Trần Mục khẽ nhíu mày: "Sư tỷ, chúng ta tránh thế nào? Không gian mà thuyền tiên xuyên qua sẽ lưu lại dấu vết!"

Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Không bằng để thuyền tiên lừa bọn họ rời đi, chúng ta tiếp tục trốn ở chỗ này."

Hai mắt Trần Mục tỏa sáng, cười khen ngợi nói: "Sư tỷ, nàng thật thông minh."

Vừa nói xong, Khương Phục Tiên bèn bố trí tốt điểm đến cho thuyền tiên, sau đó một mình thuyền tiên lên đường, nàng ta và Trần Mục thì trốn ở bên trong cát vàng của Cự Thần tinh.

Chiến thuyền màu đen to lớn xuyên thẳng qua hư không đuổi theo thuyền tiên rời đi, Khương Phục Tiên và Trần Mục tạm thời tránh thoát được truy kích: "Phu quân, nơi này không thể ở lâu, trước tiên quay về điểm truyền tống bị phá hỏng trước đó đã."

Trần Mục khẽ gật đầu, hắn lo vị hôn thê gặp nguy hiểm, chỉ có thể nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Hi vọng cường giả Khương gia có thể tới sớm một chút."

Khương Phục Tiên thay váy tuyết chạm đất cao quý ưu nhã, xõa mái tóc bạc, sau đó trở về đường cũ với Trần Mục.

Truyền Tống địa.

Không gian lại bị xé mở lần nữa.

Hạm đội ngân sắc to lớn xuất hiện.

Thần tướng Khương Xuyên cầm đầu chau mày, hắn ta nhìn thấy chiến thuyền bị phá hư, còn có sóng năng lượng đặc hữu của Khương gia Thần tộc: "Hỏng rồi, Phục Tiên gặp nguy hiểm!"

Cơ Thanh Vân và Khương Hiên đồng thời nhíu mày, Khương Xuyên bình tĩnh phân tích nói: "Xung quanh không có gia tộc khác, chẳng lẽ bọn họ đang đuổi theo Phục Tiên? Không đúng, huyết mạch của ta đang run rẩy, hẳn là phải có huyết mạch Khương gia cường đại ở gần đây."

Huyết mạch đồng tộc, có hiệu quả áp chế huyết mạch, huyết mạch càng thuần, thì hiệu quả áp chế lộ ra càng rõ.

"Khương Hiên, các ngươi đi theo ta!"

Khương Xuyên dẫn theo cường giả Khương gia rời khỏi chiến hạm, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên người Khương Phục Tiên.

Lúc trở về đường cũ, Khương Phục Tiên cảm ứng được tồn tại của huyết mạch Khương gia, nàng ta dừng lại trong tinh không, nói khẽ: "Phu quân, có tộc nhân Khương gia đang chạy đến."

Trần Mục đứng bên cạnh vị hôn thê, có chút khẩn trương, hi vọng nhạc phụ và nhạc mẫu có thể dễ ở chung.

Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh, nàng ta từ nhỏ đã lớn lên ở Lăng Vân tông, cũng không có quá nhiều cảm tình với Khương gia.

Nơi xa xuất hiện điểm sáng màu bạc, trong chớp mắt, cường giả khoác ngân giáp tới gần, lúc Khương Xuyên nhìn thấy Khương Phục Tiên, trong mắt ẩn chứa vẻ kích động, hắn ta hơi khom người, tay phải để ở trước ngực hành lễ.

Đôi mắt Trần Mục ngưng lại, hắn có thể cảm giác được sự mạnh mẽ của trung niên trước mắt, thần lực trong cơ thể hắn ta vượt xa Thiên Tiên, còn mạnh hơn lão giả tóc trắng vừa đụng phải.

"Mạt tướng Khương Xuyên, thống lĩnh cận vệ, phụng ý chỉ của Đông hoàng bệ hạ tới nghênh đón Công chúa điện hạ."

"Không cần đa lễ."

Vẻ mặt Khương Phục Tiên hờ hững.

Trần Mục khẽ nhíu mày, vị hôn thê về nhà, nhạc phụ vậy mà cũng không tự mình tới đón.

Tiếng xé trời lại vang lên lần nữa, Khương Hiên và Cơ Thanh Vân cùng đám cường giả Khương gia lần lượt chạy đến, phía sau bọn họ có mấy trăm vị thị vệ mặc ngân giáp xếp hàng chỉnh tề.

Tùy tiện lôi ra một người từ trong đám thị vệ này, đều có thể sánh ngang với cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, Khương Hiên và Cơ Thanh Vân càng là nắm giữ huyết mạch Thần tộc cường đại.

Khương Hiên đặt tay ở trước ngực, kích động nói: "Khương Hiên tham kiến Công chúa điện hạ, ta thuộc nội tộc Khương gia, hai chúng ta cùng thế hệ, ta nhỏ hơn Công chúa điện hạ mấy tuổi."

Trên thân Khương Phục Tiên mặc váy tuyết chạm đất cao quý ưu nhã, dáng người cao gầy thon dài, tóc bạc tung bay, da trắng nõn nà, mắt sáng như sao, khí chất siêu phàm thoát tục.

Nàng ta từ nhân gian trở về tinh không, toàn thân lại mang theo khí chất còn lạnh lùng hơn cả Thần nữ tinh không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK