• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276 Đại Kiếm Tiên đến (2)

Kiếm Long màu đen lao về phía Thanh Đồng thành đã nứt, không gian đều đang rung chuyển.

Tuy nhiên trong lòng đất lại có năng lượng mạnh mẽ tràn ra.

Trần Mục chỉ có thể dùng thuấn di để rời đi.

Hắn nhìn năng lượng kim sắc đang tràn ra từ lòng đất xông lên không trung, ngay cả Kiếm Long màu đen đáng sợ cũng bị năng lượng kia cuốn đi, trường kiếm nằm rải rác khắp nơi trong Thanh Đồng thành, cỗ năng lượng kia lao thẳng vào bầu trời.

Kiếm quang màu tuyết của Khương Phục Tiên đánh trúng lưng của Kim Thần Võ, nhưng trên người ông ta có Kỳ Lân giáp, áo giáp vỡ nát, cơ thể bị trọng thương.

Ông ta khó mà tiếp tục chạy xa.

Khương Phục Tiên phát giác được phía sau xảy ra vấn đề, nàng ta không chút do dự vội vàng quay về, vẫn là vị hôn phu quan trọng nhất.

Năng lượng kim sắc xé toạc bầu trời.

Trong Tiên Môn có vật chất kim sắc rơi xuống.

Tiếp đó có hai bóng dáng cường tráng giẫm vào hư không, cả mảnh trời đất đều đang rung chuyển, Kim Thần Võ may mắn sống sót, ánh mắt trở nên hưng phấn.

Trần Mục khẽ cau mày lại, bọn họ còn mạnh hơn Kiếm Tiên hắn gặp ở sơn mạch Táng Tiên, hơn nữa không biết trận pháp này có thể kéo dài bao lâu.

Khương Phục Tiên xuống hiện bên cạnh Trần Mục: “Tiểu sư đệ, cầm lấy Tuyết Phách đi theo sư tỷ.”

Nàng ta giao Tuyết Phách kiếm cho Trần Mục, đây là Tiên Kiếm, uy lực vượt xa Thanh Vân kiếm.

Trần Mục nắm chặt Tuyết Phách, hắn có thể cảm nhận được năng lượng hùng vĩ bên trong, Tuyết Phách cộng thêm Hoang Thần giáp, còn có vạn kiếm trợ trận, cho dù là Kiếm Tiên, hôm nay cũng phải đánh một trận.

Hai vị Kiếm Tiên mặc Tiên giáp màu vàng và màu trắng khác nhau, lần này bọn họ trang bị đầy đủ, biết Khương Phục Tiên rất mạnh nên đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Kim giáp Kiếm Tiên hờ hững nhìn hai người, trong mắt mang theo vẻ giễu cợt: “Ngươi chính là Khương Phục Tiên?”

Khương Phục Tiên âm u nói: “Cứ sống an ổn không tốt sao, nhất định phải xuống đây tìm chết?”

Hai vị Kiếm Tiên nhìn nhau cười, bạch giáp Kiếm Tiên trịch thượng nhìn xuống bọn họ, vẻ mặt cao ngạo nói: “Ha ha, chém giết Kiếm Tiên tầm thường đã dương dương tự đắc, các ngươi có biết đại Kiếm Tiên là gì không?”

Trong sơn mạch ở sâu trong Hồng Châu.

Cường giả các tông của Hoang Châu đang ở gần đó nghỉ ngơi, lúc này tất cả bọn họ đều bay lên trời, nhìn chăm chú về hướng của Thanh Đồng thành, chỗ đó có thác nước màu vàng từ trên trời chảy xuống, hai sự tồn tại kinh khủng giáng xuống, cơ thể bọn họ cách ở rất xa vẫn không kiềm được run rẩy.

Tiên Môn rộng mở, Kiếm Tiên giáng xuống, vẻ mặt của các cường giả Hoang Châu đều chấn kinh: “Mau chạy đi!”

Vô số cường giả Hoang Châu chạy khỏi Hồng Châu, chỉ có số ít cường giả không sợ chết tiến đến gần Thanh Đồng thành.

Rất nhiều cường giả lão bối trong đó chẳng hạn như Ngụy Thanh của Thánh Kiếm sơn, đều muốn biết rốt cuộc Thanh Đồng thành đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể ép được Kiếm Tiên ra.

Thanh Đồng thành.

Viễn Cổ Trận Pháp khai mở Tiên Môn.

Trận pháp này vô cùng bền chắc, đối diện với hai vị Kiếm Tiên mạnh mẽ, Trần Mục và Khương Phục Tiên hoàn toàn không có thời gian để phá hủy trận pháp trong Thanh Đồng thành.

Sự xuất hiện của hai vị Kiếm Tiên khiến cả Thanh Đồng thành lay động, trên mặt đất ở gần đó xuất hiện các vết nứt, bọn họ xuất kiếm cùng lúc rồi biến mất trong nháy mắt, Trần Mục và Khương Phục Tiên lập tức tựa lưng vào nhau.

Hai tia kiếm quang xé toạc không gian xuất hiện, Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời vung kiếm tiếp đòn.

Ầm ầm.

Kiếm quang va chạm.

Âm thanh kia giống như tiếng sấm rền.

Quanh thân Khương Phục Tiên tràn ngập ánh bạc, nàng ta thôi động huyết mạch đặc biệt trong cơ thể, sức mạnh tăng gấp bội, có vị hôn thê ở phía sau, Trần Mục rất an tâm.

Trường kiếm rải rác trong Thanh Đồng thành bay lên rực sáng với đủ loại màu sắc, Trần Mục sử dụng Hạo Nhiên Kiếm Ý, trong thời gian ngắn đã đạt được sức mạnh vượt qua cả Kiếm Thánh, thân thể của hắn siêu phàm thoát tục, cộng thêm tiên kiếm Tuyết Phách đã thành công ngăn được đòn tấn công của bạch giáp Kiếm Tiên.

Hai vị Kiếm Tiên không ngừng xuất kiếm, uy lực khủng khiếp, Trần Mục và Khương Phục Tiên liên tục vung kiếm để ngăn chặn, bọn họ hoàn toàn không có không gian để phản công.

Trong nháy mắt đã có sự va chạm của hàng chục tia kiếm, sức lực của Trần Mục tiêu hao rất nhanh, ngay cả năng lượng tích trữ bên trong Hoang Thần giáp cũng không còn lại bao nhiêu.

Đối diện với cường giả Kiếm Tiên, sự chênh lệch về cảnh giới thông qua ngoại lực rất khó có thể bù vào.

Hai vị Kiếm Tiên vẫn chưa dùng đến sức mạnh thực sự, bọn họ sở hữu nguồn năng lượng khủng khiếp, nhưng lại sợ sẽ phá nhầm Viễn Cổ Trận Pháp của Thanh Đồng thành, cho nên mới lựa chọn đánh cận chiến.

“Chẳng trách ngươi có thể giết chết Kiếm Tiên, thế mà lại có sức mạnh cường đại như vậy, đáng tiếc, đối thủ ngươi gặp phải là chúng ta.” Ánh mắt của kim giáp Kiếm Tiên cao ngạo, sức mạnh của Khương Phục Tiên không thể chống đỡ được thời gian quá dài.

Trần Mục cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn, hắn giải phóng Hỗn Độn Kiếm Vực, sương xám bao trùm, bóng dáng của Trần Mục và Khương Phục Tiên biến mất.

“Thế mà có thể áp chế quy tắc.”

“Đáng tiếc thật, sức mạnh mà chúng ta có không cần đến quy tắc cũng có thể nghiền nát bọn họ.”

Trong cơ thể hai vị Kiếm Tiên giải phóng ra tia sáng mạnh mẽ, tuy rằng Hỗn Độn Kiếm Vực có thể nuốt chửng ánh sáng, nhưng tia sáng bọn họ giải phóng ra quá nhiều đến mức Hỗn Độn Kiếm Vực không thể nuốt chửng hoàn toàn hai tia sáng mạnh mẽ kia.

Chỉ cần đến gần nhóm tia sáng đó.

Trần Mục và Khương Phục Tiên sẽ bị bại lộ.

“Sư tỷ, chúng ta cứ kéo dài thời gian của bọn họ như vậy đi.” Trần Mục dùng linh lực truyền âm cho Khương Phục Tiên.

Hai tên Kiếm Tiên này quá đáng sợ, chỉ trong thời gian nháy mắt Trần Mục đã tiêu hao hơn phân nửa năng lượng, hắn đấu chính diện rất khó có thể cầm cự được nửa phút.

Khương Phục Tiên đáp lại: “Viễn Cổ Trận Pháp kia có thể chống đỡ được nửa giờ, đệ có thể cầm cự được bao lâu?”

“Thời gian nửa nén hương.” Trần Mục cảm nhận được áp lực rất lớn, đối đầu với cường giả như vậy, kiếm vực của hắn chỉ có thể kéo dài thời gian.

Khương Phục Tiên tiếp tục dùng linh lực truyền âm: “Tiểu sư đệ, chuẩn bị dùng toàn lực tấn công, sư tỷ sẽ nghĩ cách làm đông kết bọn họ, đệ phải nắm chắc cơ hội.”
Chương 277 Ác chiến (1)

“Bạch giáp Kiếm Tiên khá yếu.”

“Ưu tiên tấn công hắn trước.”

Giọng nói của Khương Phục Tiên rất vững vàng, điều này khiến Trần Mục bình tĩnh hơn rất nhiều: “Sư tỷ, đệ hiểu rõ.”

Trong Hỗn Độn Kiếm Vực xuất hiện hoa tuyết, Vĩnh Hằng Băng Vực của Khương Phục Tiên và kiếm vực của Trần Mục dung hợp, tiếp đó chém ra kiếm quang màu tuyết.

Bạch giáp Kiếm Tiên và kim giáp Kiếm Tiên đều mang theo nụ cười lạnh, bọn họ đang chuẩn bị xé nát Hỗn Độn Kiếm Vực, không ngờ Khương Phục Tiên lại chủ động tấn công.

Hai vị Kiếm Tiên đồng thời khóa chặt lấy Khương Phục Tiên, bọn họ vung kiếm lên, Khương Phục Tiên chỉ có thể liều mình chiến đấu, băng giáp của nàng ta đã bắt đầu vỡ ra, Trần Mục đang ẩn mình trong nơi sâu của lớp sương xám để tập hợp sức mạnh.

Vạn kiếm bay lên không trung, toàn bộ đều đến Hỗn Độn Kiếm Vực, đủ loại kiếm ý và kiếm thế được sử dụng cùng lúc, long ngâm vang vọng khắp bầu trời.

Kiếm Long màu đen dần chuyển sang màu vàng, Tuyết Phách trong tay hắn mang theo lôi đình, hai cỗ sức mạnh này đều vượt xa Kiếm Thánh đỉnh phong.

Trần Mục tập hợp tất cả sức mạnh trong cơ thể lại, đáng tiếc không thể sử dụng thành thạo Trích Tinh, hắn chỉ có thể dùng Kinh Thần Kiếm Kỹ để thay thế.

Ở giữa Hỗn Độn Kiếm Vực, hai vị Kiếm Tiên nhìn thấy sương giá trong mắt Khương Phục Tiên, bọn họ nhận ra có gì đó không ổn, chuẩn bị tránh né mũi nhọn.

Nhưng bọn họ không thể trốn được xa.

Hỗn Độn Kiếm Vực của Trần Mục có thể áp chế quy tắc, hai vị Kiếm Tiên không thể sử dụng quy tắc, Băng Phong Vạn Tượng của Khương Phục Tiên có thể làm đóng băng các quy tắc xung quanh, càng biến thái hơn là ngay cả thời gian cũng bị đóng băng.

Trần Mục có thể cảm nhận được sự tồn tại của thời gian, Tuyết Phách kiếm và kim sắc Kiếm Long cùng lúc bay lên không trung.

Hai cỗ sức mạnh bay ngang qua khoảng không, hai vị Kiếm Tiên đều cảm nhận được hàn ý, đó là mùi của cái chết.

Khương Phục Tiên nhìn hai cỗ sức mạnh kia lướt qua người mình, nhẹ giọng thở dài: “Ài!”

Kim sắc Kiếm Long đánh về phía Kiếm Tiên giáp vàng, Tuyết Phách chém trúng bạch giáp Kiếm Tiên, hai vị cường giả Kiếm Tiên cùng lúc bị bay ra khỏi Hỗn Độn Kiếm Vực.

Bọn họ bị văng ra mười dặm.

Hỗn Độn Kiếm Vực của Trần Mục biến mất, băng giáp của Khương Phục Tiên vỡ ra, váy tuyết của nàng ta bồng bềnh, tay cầm Băng Hồn nhìn sang Viễn Thiên, Kim Thần Võ cách đó không xa đã bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh, ngay cả đại Kiếm Tiên cũng bị đánh lùi, vậy mà Khương Phục Tiên và Trần Mục mạnh như thế.

Tiên giáp của bạch giáp Kiếm Tiên vỡ ra, Tuyết Phách chém trúng ngực của hắn ta, có huyết quang tràn ra, toàn thân hắn giải phóng ra năng lượng đáng sợ, Tuyết Phách bị đánh bay ra ngoài, áo trắng nhuộm máu, tiên huyết chảy xuống, giống như ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt, mặt đất cũng hóa thành biển lửa, bên trong ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ.

Lăng Vũ ôm ngực, vừa nãy suýt chút đã bị Thanh Vân kiếm đâm thủng, nếu không phải Tiên giáp đã hấp thụ gần hết năng lượng, hắn không chết thì cũng là trọng thương.

Giáp vàng của kim giáp Kiếm Tiên bị Kiếm Long xé toạc, áo choàng nửa người trên của hắn ta hoàn toàn tan nát, cả người rải rác vết kiếm, cùng với tiếng gầm rú, vạn kiếm điêu tàn, da thịt toàn thân đều nhanh chóng lành lại.

Vương Trần cầm chặt tiên kiếm, mái tóc vàng phiêu dật, trong mắt hắn ta mang theo lửa giận, vậy mà lại bị Kiếm Thánh đánh bị thương, nếu như không có bộ Tiên giáp kia thì sẽ không chỉ đơn giản là vết thương nhẹ như vậy.

“Có chút thú vị, tuyệt đối không thể để các ngươi đến Tiên Giới.” Trong mắt Vương Trần lộ ra sát ý.

Hai vị Kiếm Tiên cùng lúc bị chọc giận.

Khương Phục Tiên nhẹ cười một tiếng: “Tiểu sư đệ, đệ bảo sư tỷ nói đệ thế nào mới tốt?”

Trần Mục rất hối hận, nếu như lúc nãy hai cỗ sức mạnh kia đánh về phía bạch giáp Kiếm Tiên, hoặc là có thể giết chết hắn, không chết thì cũng có thể bị thương nặng.

Hắn muốn giết chết hai vị Kiếm Tiên, hơn nữa còn là hai vị đại Kiếm Tiên, độ khó không cần nghĩ cũng biết.

Kim Thần Võ bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, chọc giận đến hai vị đại Kiếm Tiên bọn họ nhất định phải chết.

Trần Mục đã không còn át chủ bài.

Cách đó không xa, Khương Phục Tiên quay đầu lại cười một tiếng: “Yên tâm, sư tỷ vẫn còn.”

Trần Mục nắm chặt nắm đấm, hiện giờ hắn đã không thể giúp vị hôn thê được nữa.

Ánh sáng màu bạc bao phủ, Trần Mục cảm nhận được năng lượng trong cơ thể của Khương Phục Tiên đang không ngừng tăng vọt, trong mắt Lăng Vũ và Vương Trần đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Liên thủ giải quyết nàng ta.”

Khương Phục Tiên hóa thành ánh sáng bạc lao qua đó.

Hai vị đại Kiếm Tiên liên thủ giết về phía Khương Phục Tiên.

Mặt nạ Hoang Thần của Trần Mục biến mất, hắn lập tức uống Phá Thánh Đan, đây là át chủ bài cuối cùng, năng lượng hùng vĩ tràn vào cơ thể, hắn sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp để hồi phục, trong Kiếm Cung khô cạn, gông xiềng tia thứ hai của bản mệnh kiếm rất nhanh đã thoát được.

Phá Thánh Đan không chỉ có thể kéo đứt gông xiềng, mà còn có năng lượng rất mạnh, Trần Mục khôi phục một phần năng lượng, hắn khó lắm mới có thể giúp vị hôn thê, trừ khi hủy được Viễn Cổ Trận Pháp kia của Thanh Đồng thành.

Hai tay Trần Mục nắm chặt Thanh Vân kiếm, kiếm phong ngưng tụ thành điểm sáng màu vàng, điểm sáng màu vàng yếu ớt kia không ngừng co rút lại, cả không gian đều đang biến dạng.

Trần Mục tập trung tất cả năng lượng còn lại trong cơ thể vào điểm sáng kia, duy chỉ có Trích Tinh Kiếm Kỹ mới có thể phá hủy được trận pháp này.

Khương Phục Tiên đang kéo chân hai vị đại Kiếm Tiên.

Trần Mục có đủ thời gian để tích trữ Trích Linh, thế nhưng Kim Thần Võ nhìn thấy Trần Mục, hắn vung kiếm về phía Trần Mục, kiếm quang hàng ngàn trượng xuyên qua không trung.

Trần Mục có khả năng né tránh, nhưng Trích Tinh Kiếm Kỹ sẽ buộc phải dừng lại, bị Kim Thần Võ đánh cận, càng khó có cơ hội phá hủy Viễn Cổ Trận Pháp.

Khi kiếm quang đánh tới, hắn đã thi triển Trích Tinh Kiếm Kỹ trước, trong khoảnh khắc điểm sáng màu vàng kia rời khỏi lưỡi kiếm, Trần Mục đã bị kiếm quang nuốt chửng.

Năng lượng trong Hoang Thần giáp đã tiêu hao gần như cạn kiệt, áo giáp bị xé nát, Trần Mục rơi xuống như sao băng.
Chương 278 Ác chiến (2)

Điểm sáng màu vàng kia đã đến Thanh Đồng thành trước khi Trần Mục ngã xuống, lúc vừa bắt đầu điểm sáng kia biến mất như đom đóm, Kim Thần Võ còn sợ bóng sợ gió một trận, nhưng sau đó toàn bộ Thanh Đồng thành đều bị bao phủ trong kiếm quang màu vàng, không gian biến dạng, trong nháy mắt Thanh Đồng thành đã bị hủy diệt, ngoài ra còn xuất hiện một cái hố hình tròn cực lớn, Viễn Cổ Trận Pháp chôn sâu dưới lòng đất cũng đồng thời bị hủy diệt.

Lúc trận pháp biến mất.

Tiên Môn bị xé toạc cũng bắt đầu liền lại.

Khương Phục Tiên đột nhiên quay người, lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên cạnh Trần Mục, hai vị Kiếm Tiên ngẩng đầu nhìn Tiên Môn đang liền lại.

Trần Mục nằm trên vũng máu, trên ngực có vết kiếm dài, sâu đến mức có thể thấy xương, năng lượng của Hoang Thần giáp cạn kiệt, cũng thu nhỏ lại thành giới chỉ.

“Tiểu sư đệ.” Khương Phục Tiên dùng tay ôm lấy ngực của Trần Mục, năng lượng tinh khiết tràn vào miệng vết thương, băng tuyết tạm thời giúp hắn cầm máu.

Trần Mục dùng chút sức lực cuối cùng đẩy tay của vị hôn thê ra, có chút xấu hổ: “Sư tỷ, xin lỗi, việc đệ có thể làm chỉ có như vậy.”

Băng Hồn và Tuyết Phách rơi ở bên cạnh.

Tí tách!

Trong mắt Khương Phục Tiên có châu lệ trong suốt chảy ra, giọt nước mắt kia vừa vặn rơi trên mặt Trần Mục, có chút lạnh, trong lòng hắn bùng lên lửa giận.

Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta mang theo sương giá, ánh sáng bạc bên ngoài cơ thể càng lúc càng nhiều, thậm chí mi tâm còn xuất hiện bí vân màu bạc.

Trên không trung.

“Ngươi đi đi.”

Vẻ mặt Lăng Vũ kiên định nói.

Trong mắt Vương Trần có chút không cam lòng, trầm giọng nói: “Nàng ta có thể là hậu duệ của thần tộc.”

“Cho nên ta phải ở lại, để tôn giả yên tâm bọn họ nhất định phải chết.” Thần sắc Lăng Vũ trịnh trọng nói, Vương Trần xoay người rời đi, hắn quay về phía sau Tiên Môn.

Nếu như không thể rời đi trước khi Tiên Môn khép lại thì sẽ phải gánh chịu thiên kiếp, chắc chắn phải chết.

Lăng Vũ mang theo quyết tâm tất chết.

“Hiện giờ, đã không còn trói buộc nào nữa, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là đại Kiếm Tiên.”

Thanh Đồng thành biến mất.

Kim sắc Tiên Môn đang khép lại.

Áo trắng của Lăng Vũ bị nhuộm thành màu máu.

Hắn cầm chặt tiên kiếm, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Khương Phục Tiên và Trần Mục, sức mạnh ngang ngạnh khiến mặt đất xung quanh nứt ra.

Uy lực chỉ mới vừa giải phóng ra đã kinh khủng như thế, tay hắn ta nắm chặt tiên kiếm chém về phía Khương Phục Tiên, một tia kiếm quang khủng khiếp đủ để xé nát vạn dặm núi sông, chém rơi những vì sao bay qua không trung.

Trong mắt Khương Phục Tiên phủ đầy sương giá, nhìn mặt đất bị nứt thành khe rãnh sâu hút, sắc mặt nàng ta vô cảm, toàn thân tràn ngập ánh bạc.

Nàng ta tỏa ra ánh sáng như vầng trăng bạc.

Trần Mục được bao phủ trong lớp sáng bạc thần bí, hắn cảm thấy vết thương ở ngực đang dần thuyên giảm, cỗ sức mạnh này thần thánh không tì vết, tràn đầy năng lượng sinh mệnh.

“Sư tỷ!”

Đôi mắt Trần Mục đỏ lên, vào thời khắc sinh tử vị hôn thê lại trị thương cho hắn trước, hoàn toàn không đặt Lăng Vũ vào trong mắt.

Tia kiếm quang kia như chia cắt Hồng Minh, Băng Hồn và Tuyết Phách chống đỡ ở phía trước, thân kiếm tràn ra ánh sáng bạc, bọn chúng ngăn chặn tia kiếm quang kia.

Vẻ mặt Kim Thần Võ kinh ngạc, hai thanh tiên kiếm lại thực sự có thể ngăn được đòn tấn công của Lăng Vũ.

Lăng Vũ khẽ cau mày, hắn ta dịch chuyển đến phía sau Khương Phục Tiên và Trần Mục, tay hạ kiếm xuống, kiếm quang khủng khiếp tuôn ra, hai thanh tiên kiếm vẫn đang trên đường bay tới.

Ánh mắt Kim Thần Võ trở nên kích động.

Ánh bạc trên người Khương Phục Tiên lan rộng ra, kiếm quang khủng khiếp đang tới gần nàng ta bị tan rã.

“Không thể nào!”

Lăng Vũ không dám tin vào mắt mình.

Hắn đã từng thấy rất nhiều người sở hữu huyết mạch nghịch thiên, không ai có thể dựa dựa vào huyết mạnh có được lực lượng khủng bố như thế, đây rốt cuộc là loại huyết mạch gì?

Trần Mục nhìn chăm chú vào giữa lông mày của vị hôn thê, bí văn màu bạc kia trước đây hắn chưa từng nhìn thấy, lần trước ở sơn mạch Táng Tiên cũng không thấy xuất hiện.

Có khả năng là tộc văn.

Năng lượng cuồng bạo trong cơ thể của Trần Mục đã được thanh trừ, miệng vết thương bắt đầu lành lại, lúc này Tiên Môn đã đóng cửa, Lăng Vũ đã không còn đường lui.

“Hãy chôn cùng ta đi!”

Lăng Vũ hoàn toàn phát điên, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trên trời cao, ngưng kết ra một thanh kiếm khổng lồ màu vàng hơn ba nghìn trượng, thanh kiếm khổng lồ kia mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa, nếu như rơi xuống, e là khó có linh vật nào có thể sống sót ở chỗ sâu trong Hồng Minh.

Kim Thần Võ vốn không có ý định chạy trốn, năng lượng đáng sợ như vậy trực tiếp bùng nổ ở gần Thanh Đồng thành, căn bản là không thể trốn thoát.

Có cường giả Hoang Châu đang chạy đến Thanh Đồng thành, bọn họ nhìn thấy Lăng Vũ ngưng kết ra thanh kiếm khổng lồ màu vàng, trong mắt đều hiện lên vẻ tuyệt vọng: “Nếu như thứ này rơi xuống, sẽ làm chết biết bao sinh linh vô tội.”

“Sư tỷ sẽ quay lại sớm.”

Khương Phục Tiên nhẹ nhàng đặt Trần Mục xuống.

Nàng ta mang theo Tuyết Phách bay lên không trung, ánh sáng bạc chói lóa tiếp tục lan tràn, tiếp đó có giày chiến màu bạc bao bọc hai chân, áo giáp màu bạc bao trùm, bộ giáp này khiến nàng ta càng trở nên mạnh mẽ hiên ngang hơn.

Trần Mục nhìn vị hôn thê.

Giống như một thiên sứ không có cánh.

Giáp bạc tinh xảo không che hết toàn bộ cơ thể, chỉ che đi những vị trí quan trọng, vẫn có thể nhìn thấy một phần váy dài màu tuyết, thiêng liêng mà cao quý.

Lăng Vũ thôi động cự kiếm.

Khương Phục Tiên nhấc Băng Hồn lên hóa thành ánh sáng bạc, đâm thẳng vào cự kiếm màu vàng, cự kiếm hùng vĩ nháy mắt đã đổ nát, ánh bạc chói lóa xông lên trời cao.

Lăng Vũ không thể tin nổi, Khương Phục Tiên lại có thể làm tan biến năng lượng của hắn ta, ánh sáng bạc đó thật kỳ lạ.

Ầm ầm.

Bầu trời xuất hiện mây đen.

Đây là điềm báo xuất hiện lôi kiếp.

Lăng Vũ chỉ có thể dời mục tiêu sang Trần Mục, thuấn di đến xuất hiện bên cạnh Trần Mục.

Tuyết Phách bên cạnh Trần Mục vung kiếm chém ra.

Lăng Vũ sử dụng dịch chuyển không gian để hất Tuyết Phách ra, hắn ta vung kiếm chém về phía Trần Mục đang bị thương, nhưng ánh bạc thần bí bao trùm lên toàn bộ khu vực.

Đó là sức mạnh mà Lăng Vũ chưa từng thấy trước đây, cơ thể bị ánh bạc giam cầm, hắn ta bị khóa chặt tại chỗ, năng lực do tiên kiếm bùng phát ra đều bị ánh bạc làm tiêu biến.
Chương 279 Đại Kiếm Tiên? Chỉ như vậy?

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, năng lượng mà Lăng Vũ giải phóng vốn không hề biến mất khỏi hư không mà là bị ánh bạc tịnh hóa rồi tiêu tán trong thiên địa.

Chiêu này không phải Băng Phong Vạn Tượng.

Bởi vì quy tắc xung quanh không bị đóng băng.

Trần Mục nhìn Lăng Vũ đang đứng yên, ngay cả đại Kiếm Tiên cũng bị giam cầm, đây là sức mạnh to lớn cỡ nào.

Ánh sáng bạc cắt qua cơ thể của Lăng Vũ.

Thân thể Lăng Vũ tan biến như một luồng ánh sáng.

“Ngươi là Thái Sơ thần tộc?”

Trong mắt Lăng Vũ hiện lên vẻ kinh hãi và nghi hoặc, cỗ sức mạnh này đã vượt qua tầm hiểu biết của hắn, chỉ có khả năng là hậu duệ của thần tộc, hơn nữa phải là thần tộc đỉnh tiêm nhất.

“Tôn giả tuyệt đối sẽ không tha...”

Ngay sau khi Băng Hồn xuyên qua mi tâm của Lăng Vũ, cơ thể hắn ta bị ánh bạc bao trùm, giống như một chùm sáng, tiêu tán giữa thiên địa.

Có cường giả Hoang Châu đuổi đến gần đó, Ngụy Thanh còn nhìn thấy cảnh Lăng Vũ bị chém chết, trong lòng không khỏi nghi ngờ, đó chính là Kiếm Tiên sao?

Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên mạnh mẽ hiên ngang, nàng ta mặc bộ giáp chiến màu bạc, mái tóc bạc lay động theo gió, toàn thân tràn ngập ánh bạc, giống như Thần nữ ở cửu thiên.

“Đại Kiếm Tiên, chỉ có vậy?” Trần Mục có chút không biết phải làm sao, hoàn toàn không ngờ tới sẽ là cục diện như vậy, đường đường là đại Kiếm Tiên, cứ tưởng rằng lợi hại như thế, rốt cuộc lại bị vị hôn thê dễ dàng giết chết.

Vẫn là vị hôn thê dũng mãnh.

Trần Mục không biết thần tộc trong miệng Lăng Vũ là gì, trong sách cổ mà hắn từng xem không có ghi chép gì, không tránh khỏi tò mò về thân thế của vị hôn thê.

Khương Phục Tiên quay người lại nhìn Kim Thần Võ đang ngây ra tại chỗ, người kia kinh hãi nói: “Tông chủ tha mạng, ta cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”

Cả người Kim Thần Võ đều đang run rẩy, giống như rơi vào hầm băng, ngay cả đại Kiếm Tiên cũng phải chết trước mặt Khương Phục Tiên, ông ta hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.

Khương Phục Tiên đưa tay nhấc Tuyết Phách lên, nàng ta bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Kim Thần Võ, lưỡi kiếm lướt qua người ông ta, một kiếm rồi lại một kiếm.

Vẻ mặt Kim Thần Võ đau đớn, mỗi một kiếm đều khiến ông ta đau đến tột cùng, chỉ muốn được chết thoải mái.

Ngụy Thanh và lão bối các tông vừa đuổi đến gần đó đều vô cùng kinh hãi, đó chính là minh chủ của Hồng Minh, gia chủ của Kim gia Cổ tộc, chiến lực mạnh nhất của Hồng Châu, thế mà lại bị nghiền nát như vậy.

Khương Phục Tiên đằng đẵng chém ra một ngàn kiếm, sau đó mới cho Kim Thần Võ thoải mái, Tuyết Phách một kiếm đâm xuyên qua cơ thể ông ta, băng tuyết lan ra, sau đó vỡ vụn, nhân vật phong vân ngang dọc Hồng Châu đã ngã xuống như vậy.

Chung quanh không một tiếng động.

Tuyết Phách đột nhiên biến thành thanh kiếm khổng lồ.

Khương Phục Tiên ôm Trần Mục ngồi lên Tuyết Phách.

“Làm phiền các vị xử lý tàn tích của Hồng Minh.” Giọng nói uy nghiêm của Khương Phục Tiên truyền khắp tứ phía.

Đám cường giả lão bối Ngụy Thanh khom người nhận lệnh.

Tuyết quang bay lên trời, Khương Phục Tiên đưa Trần Mục trở lại Lăng Vân tông.

Chiến giáp màu bạc của Khương Phục Tiên biến mất, nàng ta trở lại hình dáng ban đầu, có ánh sáng bạc rơi xuống ngực Trần Mục, miệng vết thương chỗ đó nhanh chóng lành lại.

Ánh sáng bạc rất mạnh, không chỉ có thể giết người mà còn có thể cứu người, Trần Mục nằm trong vòng tay của Khương Phục Tiên, xấu hổ nói: “Sư tỷ, đệ chỉ gây thêm rắc rối cho tỷ.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên trở nên dịu dàng, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa ý cười, nàng ta khẽ lắc đầu: “Không có đệ, có thể sư tỷ sẽ chết ở đây.”

Nhìn thấy Trần Mục bị thương, Khương Phục Tiên tức giận mới làm thức tỉnh huyết mạch, có được sức mạnh phi thường.

“Đệ thật yếu.”

Trần Mục không khỏi tự giễu, rõ ràng muốn bảo vệ vị hôn thê, nhưng cuối cùng lại phải để nàng ấy bảo vệ.

“Tiểu sư đệ, sư tỷ ở tuổi của đệ vẫn cần sư tôn và sư huynh che chở, sức mạnh còn kém xa đệ.” Khương Phục Tiên cười an ủi.

Trần Mục cảm thấy ấm áp trong lòng, âm thầm thề rằng sau này nhất định phải bảo vệ vị hôn thê, mà không phải để vị hôn thê bảo vệ.

“Sư tỷ, thần tộc là gì thế?”

“Là một chủng tộc vô cùng cổ xưa, đã từng thống trị bầu trời, mặt đất, đại dương, bây giờ đã suy tàn.”

“Sư tỷ là thần tộc?”

“Tỷ không được tính là thần tộc thuần túy, chỉ là hậu duệ được sở hữu một phần huyết mạch của thần tộc.”

Khương Phục Tiên không hề giấu giếm Trần Mục.

Trần Mục trầm giọng nói: “Sư tỷ, phụ mẫu của tỷ sao lại gửi tỷ đến đây?”

“Không biết.”

“Có thể là do chỗ này không có thiên địch.”

Khương Phục Tiên cười nhẹ một tiếng, Trần Mục có chút nghi hoặc, thiên địch, chẳng lẽ là chỉ Kiếm Tiên? Trước kia hắn cảm thấy tên của vị hôn thê rất bá đạo, hiện giờ xem ra cái tên này còn có ý nghĩa sâu xa.

“Sư tỷ, đệ vẫn còn thắc mắc, Hồng Minh muốn có địa bàn chắc chắn còn có nguyên nhân khác.

Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Nguyên nhân có rất nhiều, ví dụ như kẻ thù của Lăng Vân tông, rất lâu về trước Lăng Vân tông vẫn còn gọi là Lăng Vân Kiếm tông, có thù oán với thế lực phía sau Tiên Môn, hiện giờ bọn họ muốn báo thù.”

“Cũng có thể là lo sợ chúng ta sẽ đến thế giới phía sau Tiên Môn nên giải quyết chúng ta trước.”

“Còn có một khả năng, bọn họ muốn lấy được bí mật do Lăng Vân tông nắm giữ.”

Trần Mục tò mò hỏi: “Bí mật gì thế?”

“Bí mật chỉ có sư thúc biết, đợi sau khi đệ có đủ sức mạnh rất có thể ngài ấy sẽ giao bí mật này cho đệ bảo quản.” Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười.

Trần Mục lắc đầu, giữ bí mật cũng không phải là chuyện tốt gì, chắc chắn rất vất vả, cũng rất nguy hiểm.

“Sư tỷ, bây giờ đệ đã là Tam phẩm Kiếm Thánh.”

“Tỷ biết, đệ phục hồi cho tốt trước đi, chuyện sư tỷ đã đồng ý với đệ thì sẽ không nuốt lời.”

Khương Phục Tiên nhéo mặt Trần Mục.

Trần Mục nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn đang hấp thụ năng lượng còn sót lại của Phá Thánh Đan, cơ thể rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ say trong vòng tay của vị hôn thê.

Nam Hoang, gần Lăng Vân tông.

Hàn gia lão tổ Hàn Sơn, Phó gia lão tổ Phó Càn, hai người bọn họ xuất kiếm cùng lúc, bầu trời bị xé toạc, Tiên Môn mở ra, ba bóng dáng ngang ngạnh giáng xuống, toàn bộ Nam Hoang đều chấn động.

Trong nháy mắt bọn họ đã xuất hiện ở Lăng Vân tông.
Chương 280 Có bằng hữu từ nơi phương xa đến (1)

Nam Hoang, Lăng Vân tông.

Ba vị Kiếm Tiên đạp không đi đến.

Ngay phía chính giữa là lão giả hạc phát đồng nhan, trên người mang một bộ bạch y, tiên phong đạo cốt, vô cùng xuất trần.

Đi theo phía sau là hai thanh niên đang cầm tiên kiếm, nhìn bọn họ tuổi trẻ như vậy nhưng cũng đã tu luyện mấy ngàn năm. Lão giả đang dẫn đầu đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng.

Bất kể là số lượng hay là thực lực, bọn họ đều mạnh hơn hai vị đại Kiếm Tiên của Thanh Đồng thành.

Ngay lúc bọn họ xuất hiện tại Lăng Vân tông toàn bộ núi non đều chấn động. Năng lượng trên người Kiếm Tiên vô cùng đáng sợ, thế nên mới khiến cho đất rung núi chuyển, tất cả bọn tiểu bối xung quanh đều bị kinh động.

Bọn họ nhìn lên ba bóng dáng trên không trung, cả người không nhịn được đang run rẩy, trong mắt các cường giả tông môn đều mang theo vẻ hoảng sợ. Tần Nghê Thường đứng trên đỉnh núi Lạc Hà phong, ánh mắt của nàng ta mang theo nghi hoặc, tại sao Hộ Tông Đại Trận lại không mở ra?

Chẳng lẽ sư tôn vẫn không phát hiện ra?

Biểu cảm của các trưởng lão Lăng Vân tông vô cùng tuyệt vọng, đó chính là Kiếm Tiên, không thể nào sinh ra ý nghĩ phản kháng. Nếu như có một vị còn nói được, đằng này lại có đến ba vị…

Hơn nữa tông chủ Khương Phục Tiên cũng không có ở đây.

“Thứ cho lão hủ không đón tiếp được từ xa, nếu như các vị không chê, mong đến hàn xá uống ly trà.”

Từ chỗ sâu bên trong của Lăng Vân tông có một giọng nói hùng hồn vang lên, vô số tiểu bối và trưởng lão mới phục hồi lại tinh thần, bọn họ còn có Thái Thượng trưởng lão. Ba vị Kiếm Tiên nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh núi Trích Tinh phong.

Tính ra đỉnh núi này cũng không cao, thường ngày Tô Mân đều trồng hoa và trồng rau tại chỗ này, thoáng nhìn giống như tiểu viện nông gia. Hoàn cảnh như vậy khiến cho tất cả Kiếm Tiên vô cùng kinh ngạc.

Đệ tử Lăng Vân tông nhìn về phía Trích Tinh phong, nếu như muốn hóa giải nguy cơ này, chỉ có thể dựa vào Thái Thượng trưởng lão.

Phía trước trúc ốc vừa vặn có ba cái ghế trống.

Lão giả bạch y ngồi vào phía đối diện Tô Mân, cách ăn mặc của bọn họ tương tự, chẳng qua quần áo của Tô Mân cũ hơn.

Phía trên bàn gỗ có bàn cờ, trắng đen đan xen, vốn dĩ bàn cờ này do Tô Mân tự mình ngồi chơi. Không nghĩ đến Kiếm Tiên lại đến bái phỏng, trên mặt ông ta mang theo nét tươi cười.

Tô Mân vẫn chưa được gặp qua Kiếm Tiên sống, nhưng mà Kiếm Tiên chết ông ta đã từng gặp qua, hơn nữa còn gặp qua rất nhiều.

Ông ta châm trà cho lão giả bạch y.

Hai vị thanh niên đứng phía sau lưng lão giả, có thể nhìn ra được địa vị của lão giả này rất cao.

Lão giả bạch y bưng chén trà lên, hơi nhấp môi: “So với trà của Tiên giới, vẫn kém hơn rất nhiều.”

“Không ngại thử lại một lần nữa chứ.”

Trên mặt Tô Mân mang theo nụ cười.

Lão giả bạch y lại nhấp môi thêm một lần nữa, hơi thở của ông ta thở ra làn sương trắng, sau đó gật đầu: “Thật sự không tệ, có thể xem là thượng phẩm, đáng tiếc ta không mang theo lá trà tiên thụ, bằng không có thể đưa cho đạo hữu nếm thử.”

Tô Mân cười, ông ta đặt con cờ trắng lên trên bàn cờ.

Lão giả bạch y nhìn ván cờ, cảm thấy hứng thú: “Đạo hữu thích chơi cờ?”

“Chỉ là nhàm chán, giết thời gian một chút.”

Thường ngày Tô Mân thích uống trà dưỡng sinh.

Hai vị thanh niên nhíu mày, bọn họ chỉ có thời gian một chén trà nhỏ, không thể trì hoãn ở chỗ này lâu. Vậy mà Chu trưởng lão còn có tâm tình uống trà nói chuyện phiếm.

Chu Hồng Minh mỉm cười: “Ta thấy đạo hữu cũng không có nhiều thời gian, không bằng theo ta đăng thiên.”

“Thật ra là ngược lại, ta muốn chờ đến ngày hóa thành bụi đất, bay tiêu tán theo gió.” Tô Mân lắc đầu.

Chu Hồng Minh trầm giọng, nói: “Người không tu hành sẽ muốn tu hành, người tu hành lại muốn trường sinh, người đã được trường sinh sẽ muốn vĩnh sinh. Thật sự đạo hữu không có dục vọng hay sao?”

“Dục vọng đương nhiên là ta có, ta chỉ là muốn có một tiểu thiên địa thuộc về bản thân mình.” Tô Mân không muốn phải rời khỏi Lăng Vân tông, càng đừng nói đến việc lên trời.

Chu Hồng Minh cũng không tiếp tục khuyên nữa, khẽ cười nói: “Đạo hữu, chắc hẳn ngươi biết vì sao ta lại đến đây.”

“Nếu là bằng hữu, thì hoan nghênh.” Nét cười trên mặt của Tô Mân dần dần biến mất.

Chu Hồng Minh vươn tay chỉ về phía vòm trời, sau đó quân cờ màu đen rơi xuống bàn cờ. Trong nháy mắt bàn cờ chuyển đen, quân cờ kia cháy lên hỏa quang.

Trong mắt hai vị thanh niên có chút kinh ngạc.

Cho dù là đại Kiếm Tiên, ở thế giới sau Tiên Môn cũng không cách nào dùng tay không trích tinh. Nhưng mà trên phàm gian, bọn họ lại có được năng lượng hủy thiên diệt địa.

Tô Mân tỏ thái độ xem thường, Chu Hồng Minh khẽ nhíu mày. Sau đó hai vị thanh niên Kiếm Tiên đồng thời ngẩng đầu, bọn họ nhìn đại tinh tái nhợt rơi xuống, toàn bộ đệ tử Lăng Vân tông đều tận mắt nhìn thấy sao băng.

Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo kích động.

Đó chính là phương hướng của Trích Tinh phong.

Rất nhiều tiểu bối sau khi tiến tông đều nghe nói qua các loại truyền thuyết. Trong đó nổi tiếng nhất chính là câu chuyện trích tinh của Thái Thượng trưởng lão.

Đại tinh màu trắng rơi vào trong bàn cờ, tất cả quân cờ đều chấn động. Chiếc bàn gỗ đã bị vỡ nát, chỉ còn bàn cờ và quân cờ đang phiêu phù ở giữa không trung.

Biểu cảm của hai vị Kiếm Tiên đứng sau lưng Chu Hồng Minh hiện lên vẻ khiếp sợ. Vậy mà lão giả trước mắt cũng có thủ thuật trích tinh, nhưng mà ông ta lại không phải là Kiếm Tiên.

Thủ đoạn như vậy Chu Hồng Minh cũng chưa từng thấy qua bao giờ. Ông ta dựa vào sức mạnh to lớn để giam cầm sao trời, nhưng Tô Mân lại tự mình làm cho sao trời rơi xuống bàn cờ.

Chu Hồng Minh từng nghe nói sự tồn tại của cực cảnh siêu việt phàm trần nào đó, có thể đột phá được quy tắc trói buộc, trực tiếp câu thông thiên địa, cái loại sức mạnh to lớn này thật sự đáng sợ.

Trích Tinh phong trở nên an tĩnh.

Chu Hồng Minh trịnh trọng nói: “Trong hoàn cảnh như vậy, có loại thủ đoạn như vậy, lão phu cảm thấy rất bội phục. Hy vọng đạo hữu có thể vì các đệ tử Lăng Vân tông mà nghĩ lại.”

“Ngươi không cần phải uy hiếp ta.” Tô Mân nâng chung trà lên uống một ngụm, biểu tình bình thản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK