• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141 Thập lý đào lâm (2)

Khương Phục Tiên không biết vì sao hắn lại vui vẻ, nhưng chỉ cần hắn vui vẻ, nàng ta cũng vui vẻ.

Nửa đêm hai ngày sau.

Bọn họ đã đến Thập Lý Đào Lâm.

Hoa đào gần đó đã héo từ lâu.

【Thành công đánh dấu Thập Lý Đào Lâm】

【Chúc mừng đạt được Tru Thần Kiếm Kỹ】

Kiếm kỹ trực tiếp khắc sâu vào trong thức hải của Trần Mục, ngay cả nguyên thần của hắn cũng chấn động.

Khương Phục Tiên cảm giác Trần Mục ngẩn người: "Tiểu sư đệ, đệ xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Mục phục hồi tinh thần lại, Tru Thần Kiếm Kỹ ở trong thức hải, lúc nào cũng có thể nghiên cứu, bây giờ hắn không nôn nóng, cười nói: "Sư tỷ, đệ không sao, tiếp theo tỷ xem đệ biểu diễn."

"Biểu diễn? Đệ còn có thể làm cho Thập Lý Đào Lâm nở rộ lần nữa hay sao?" Khương Phục Tiên cong mày cười.

Hai người đi tới chỗ sâu trong rừng đào, nơi này chỉ có cây cối trơ trụi, ngay cả bóng dáng của hoa đào cũng không có.

Trần Mục nhắm mắt lại, hắn giang hai tay ra, y bào bị gió đêm thổi bay phất phới.

Trên cây đào xung quanh không ngừng có hoa đào nở rộ, cả rừng đào dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành thế ngoại đào nguyên rực rỡ.

Trong một khoảnh khắc.

Thiên địa hoa đào nở rộ.

Phong cảnh trong rừng đào tuyệt đẹp, còn có hồ điệp đủ màu sắc vây quanh Khương Phục Tiên, nơi này giống như tiên cảnh nhân gian: "Thật đẹp! ”

"Cám ơn đệ, tiểu sư đệ."

Dung nhan tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên mang theo nụ cười.

"Sư tỷ, đây là Niệm Thuật."

"Ta biết."

Trần Mục kết hợp Hoa Bỉ Ngạn với Thập Lý Mộng Điệp, xây dựng ra rừng đào như tiên cảnh.

Trong mắt Khương Phục Tiên hiện lên tinh quang: "Sư tỷ đã tới Thập Lý Đào Lâm rất nhiều lần, chỉ có lần này là thật sự cảm thấy được niềm vui, sư tỷ rất thích."

"Sư tỷ, đệ cũng muốn tặng cho tỷ bầu trời đầy sao băng." Trần Mục vẻ mặt trịnh trọng nói, khoảng không phía trên rừng đào xẹt qua vô số sao băng.

Thiên thạch của Trần Mục có màu xanh lam, và sao băng của Khương Phục Tiên có màu đỏ rực.

Khương Phục Tiên giương mắt nhìn lên, trong con ngươi xanh thẳm có vô số sao băng bay qua.

"Sư tỷ, tỷ ước nguyện đi."

Khương Phục Tiên nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó thản nhiên cười khẽ: "Nguyện vọng đã ước xong."

Trần Mục thu hồi Niệm Thuật, tinh thần hắn rất mệt mỏi, có loại cảm giác sắp siêu thoát.

"Sư tỷ, tỷ ước gì vậy?"

"Ước nguyện nói ra sẽ không linh."

Trần Mục và Khương Phục Tiên bốn mắt nhìn nhau, sau đó hai người cùng mỉm cười, Trần Mục có chút xấu hổ, nhớ tới đêm ước nguyện ở Lăng Vân phong.

"Sau này sư tỷ dẫn đệ đi xem hoa đào thật."

"Được."

...

Lăng Vân tông.

Trần Mục và Khương Phục Tiên rời đi rất lâu, lúc bọn họ trở về thì trận chung kết của Kiếm Vương cũng đã kết thúc.

Triệu Phi Yến đã giành được chiến thắng cuối cùng, lần nữa củng cố địa vị đại sư tỷ của mình, nàng ta có chút tiếc nuối, vì sư phụ không đến xem nàng ta thi đấu.

Khương Phục Tiên và Trần Mục về Hắc Thạch thành, cho nên không có thời gian trở lại xem nàng ta thi đấu.

...

Trích Tinh phong.

Trần Mục đang tu luyện trong rừng trúc.

Tô Mân mặc áo bào trắng mộc mạc, hạc phát đồng nhan, mặt mày hiền lành nói: "Tiểu Mục, cỏ cây hoa lá gần đây có hô hấp không?"

"Có."

Trong mắt Trần Mục, chỉ cần có sinh mệnh thì đều có hô hấp.

"Còn sông Sơn Xuyên thì sao?"

"Đệ tử không biết."

Trần Mục muốn trả lời không có, nhưng mà vấn đề đơn giản như vậy sư phụ sẽ hỏi sao?

Tô Mân mỉm cười hòa ái nói: "Cho dù là sông Sơn Xuyên, hay là thiên địa rộng lớn, chúng đều có hô hấp, chỉ cần con có thể cảm nhận được hô hấp của chúng, thì có thể nhận được sự đáp lại."

Rào rào!

Trong rừng trúc có gió mạnh ập tới.

Áo bào của Trần Mục và Tô Mân phát ra âm thanh phần phật.

Rào! Rào! Rào!

Trần Mục nhìn quanh rừng trúc, sâu trong đôi mắt hắn có kim quang nhàn nhạt, vô số mũi kiếm bay khắp rừng.

"Thật nhanh!"

"Mũi kiếm thật mạnh!"

Trần Mục cảm thấy da đầu tê dại.

Lưỡi kiếm như vậy thì cho dù là cường giả Kiếm Hậu cũng dễ dàng bị xé thành mảnh nhỏ.

Cuồng phong nhanh chóng bình ổn lại, Tô Mân tươi cười hiền lành nói: "Kiếm thế thuộc về tiểu thế, tuân theo hô hấp của thiên địa mới có thể nắm giữ đại thế."

"Đại thế không thể ngăn cản."

"Phương hướng của đại thế, chính là thiên đạo."

Tô Mân nói chuyện hùng hồn, vẻ mặt trở nên sắc bén, có khí thế nuốt núi sông bá đạo.

"Có hiểu không?"

"A, hiểu một chút."

Trần Mục hình như nghe hiểu một chút, lại giống như không hiểu cái gì hết.

"Vậy là tốt rồi, sư tỷ con lúc trước chính là nghe không hiểu, đại loại có thể hiểu nhưng không có cách nào nói ra." Tô Mân khẽ lắc đầu, đây là dựa vào thiên phú.

"Con đã nắm giữ ba đạo kiếm ý, theo lý thuyết thì có thể không cần cân nhắc những kiếm ý khác nữa, con có biết sư tỷ của con nắm giữ bao nhiêu đạo kiếm ý không?"

"Không biết."

Tô Mân thản nhiên nói: "Ba ngàn đạo kiếm ý, trước kia nàng ta một năm tu luyện một loại kiếm ý, đương nhiên có rất nhiều kiếm ý không có tác dụng lớn."

Vẻ mặt của Trần Mục khiếp sợ, cho dù có rất nhiều kiếm ý vô dụng, nhưng số lượng này cũng rất khoa trương.

Có thể nắm giữ một đạo kiếm ý chính là thiên kiêu, nắm giữ hai ba đạo kiếm ý chính là Tuyệt Thế Thiên Kiêu, nắm giữ ba ngàn đạo kiếm ý thì chẳng phải là thiên tiên chuyển thế?

"Trong kiếm ý mà con nắm giữ, có hai đạo kiếm ý rất đặc biệt, Hạo Nhiên Kiếm Ý và Bá Đạo Kiếm Ý đều là kiếm ý mà sư tỷ của con không nắm giữ."

"Bá Đạo Kiếm Ý là xuất phát từ kiếm thể bá đạo của con, thể chất đặc biệt mới có thể nắm giữ được."

"Hạo Nhiên Kiếm Ý càng đặc biệt hơn nữa, trong sách cổ ghi lại, chỉ có người có tâm tính chính trực nhất mới có thể nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý."

Trần Mục cẩn thận lắng nghe, xem ra phần thưởng hệ thống cho đều là cực phẩm, mặc dù hắn bật hack nhưng bản thân vẫn rất cố gắng.

"Sư phụ hy vọng con có thể tu luyện ra đạo kiếm ý thứ tư thích hợp với bản thân, ta đã chọn cho con địa điểm tu luyện thích hợp, Liệt Dương cốc."

"Cám ơn sư phụ."

Trần Mục có chút kích động.

Ba đạo kiếm ý đầu tiên là dựa vào hệ thống cho, lần này hắn muốn dựa vào nỗ lực của mình lĩnh ngộ một đạo kiếm ý.
Chương 142 Đạo Kiếm Ý Thứ Tư

Tô Mân mang Trần Mục đến Liệt Dương cốc.

Vừa đến khu vực gần đó đã có thể cảm giác được sóng nhiệt đập vào mặt, xung quanh là núi hình vòng, một tấc cỏ cũng không mọc bên trong Liệt Dương cốc được, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Trần Mục đứng trên bầu trời, trong mắt lóe ra kim quang nhàn nhạt, hắn nhìn năng lượng thuộc tính hỏa ở xung quanh, nơi này giống như mặt trời rớt xuống nhân gian.

"Nhiều năm trước có Liệt Diễm Thần thạch rơi vào nơi này, năng lượng thuộc tính hỏa ở đây so với những nơi khác nồng đậm hơn nhiều, có thể trợ đỡ con tu luyện."

"Sư phụ."

"Ngài về nghỉ ngơi trước đi."

Trần Mục khom người hành lễ, Tô Mân khẽ cười nói: "Nếu mệt thì đến Trích Tinh phong uống trà."

"Vâng ạ."

Trần Mục mỉm cười gật đầu.

Hắn tung người nhảy vào trong Liệt Dương cốc.

Sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới, thân thể cứ như là đang ở trong ngọn lửa vô hình, Trần Mục mạnh mẽ ngồi xếp bằng, sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp để tu hành.

Trần Mục chịu sự thiêu đốt, da thịt toàn thân cũng đã phiếm hồng lên, hắn tĩnh tâm ngưng thần, quan sát năng lượng thuộc tính hỏa xung quanh.

Có được kiếm thể bá đạo và Niết Bàn Hô Hấp pháp, Trần Mục có thể tu luyện ở Liệt Dương cốc, hơn nữa nơi này ẩn chứa năng lượng còn nhiều hơn so với Ngạo Kiếm phong.

Nhưng muốn lĩnh ngộ đạo kiếm ý thứ tư thì cũng không đơn giản như vậy, Trần Mục ngồi xếp bằng ba ngày ba đêm ở Liệt Dương cốc cũng không có chút dấu vết nào.

Bá Đạo Kiếm và Hạo Nhiên Kiếm Ý đều là hư vô mờ mịt, chỉ có Lôi Đình Kiếm Ý, Trần Mục có thể nhìn thấy năng lượng của lôi đình xung quanh, mặc dù không thể hấp thu năng lượng của lôi đình, nhưng có thể dẫn dắt và khống chế.

Năng lượng thuộc tính hỏa xung quanh chỉ có thể hấp thu, lại không cách nào dẫn dắt và khống chế được.

Kiếm ý có thể tăng cường thân thể, huy động năng lượng trong thiên địa, muốn nắm giữ cực kỳ khó khăn.

Ba tháng sau.

Trần Mục vẫn còn ngồi xếp bằng ở Liệt Dương cốc.

Cảnh giới của hắn đã đạt tới Bát phẩm Kiếm Hậu hậu kỳ, nhưng vẫn không thể nắm giữ đạo kiếm ý thứ tư.

Trần Mục bắt đầu hoài nghi thiên phú của mình, hắn rời khỏi Liệt Dương cốc, ngự kiếm đến Trích Tinh phong, Tô Mân đang ngồi trước chòi trúc hóng mát.

"Sư phụ."

"Có tiến bộ, ngồi đi."

Trần Mục ngồi đối diện Tô Mân.

Ấm trà đặt trên bàn đã khô cạn, Trần Mục nhìn sương mù đang ngưng tụ trong trời đất, vô số nước sương lao về phía ấm trà.

Sau đó, ấm trà bắt đầu nóng lên.

Trần Mục sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, hắn nhìn thấy các loại năng lượng trong thiên địa đang di chuyển đều đặn, xung quanh ấm trà được bao bọc bằng năng lượng thuộc tính hỏa.

Đây cũng không phải là năng lượng của Tô Mân phóng thích, mà là năng lượng ông ta đang điều động trong thiên địa.

Tô Mân rót cho Trần Mục một chén trà nóng, nở nụ cười hiền lành nói: "Kiếm ý đều là dựa vào thiên phú và cơ hội, cưỡng ép lĩnh ngộ kiếm ý thì thật không đúng."

"Nhưng sư tỷ đều có thể làm được."

"Huyết mạch của sư tỷ con rất đặc biệt."

Trần Mục bỗng nhiên nghĩ đến vật chất màu vàng trong cơ thể muội muội, chẳng lẽ Trần gia cũng là huyết mạch đặc biệt, nhưng mà vật chất màu vàng trên người bọn họ rất ít, gần như là không có, chỉ có vật chất màu vàng trên người muội muội là nhiều hơn một chút.

Trần Mục trầm giọng nói: "Sư phụ, đạo lý mà người nói với con lúc trước, con vẫn không hiểu rõ lắm."

Tô Mân cười giải thích: "Người tu hành phóng thích khí tràng, có thể dùng khí tràng áp chế đối thủ, ở trong khí tràng của mình có thể có được sự tăng cường."

"Trong thiên địa cũng có khí tràng, chính là do năng lượng thiên địa tạo thành, nắm giữ kiếm ý thì có thể nắm giữ khí tràng có liên quan đến đạo kiếm ý này."

Trần Mục bừng tỉnh, khó tránh kiếm ý có tác dụng tăng cường, thì ra là như vậy.

Bản thân tự phóng thích khí tràng đương nhiên không thể nào so sánh được với khí tràng của thiên địa.

"Vạn vật trong thiên địa đều có hô hấp, đi cảm ứng, lắng nghe, cộng hưởng chúng."

Tô Mân lại giải thích điểm nghi ngờ của Trần Mục.

Trần Mục ngồi trên ghế trầm tư, một lát sau hắn đã lĩnh ngộ được, đứng dậy hành lễ nói: "Đa tạ sư phụ đã chỉ điểm."

Hắn không uống trà.

Trực tiếp ngự kiếm trở về Liệt Dương cốc.

Tô Mân nhìn Trần Mục, trước kia hắn chỉ biết quan sát năng lượng thuộc tính hỏa xung quanh, mà không thật sự đi lắng nghe, cảm ứng chúng.

Trần Mục ngồi xếp bằng ở Liệt Dương cốc, hắn tĩnh tâm cảm ứng năng lượng thuộc tính hỏa trong thiên địa, tiếng gió xung quanh bị lọc ra, trời đất an tĩnh, chỉ có những hạt lửa rậm rạp mà mắt thường khó thấy, chỉ có thể dùng cảm ứng để phát hiện.

Những hạt này đang chuyển động không có quy tắc, nhưng sau khi Trần Mục cẩn thận cảm nhận chúng, lại phát hiện các hạt đang di chuyển một cách đều đặn, có âm thanh hô hấp.

Một tháng sau.

Có ánh lửa ngút trời trong Liệt Dương.

Vô số thiên kiêu nhìn về phía bên kia.

Vẻ mặt của cường giả tông môn đều chấn động.

Tô Mân uống trà, ông ta hài lòng gật đầu, bốn tháng đã nắm giữ kiếm ý, cũng không phải Hỏa Diễm Kiếm Ý bình thường, mà là Thuần Dương Kiếm Ý mạnh hơn, thiên phú không kém Khương Phục Tiên.

Trần Mục nắm giữ được Thuần Dương Kiếm Ý, đúng lúc phù hợp với linh lực của bản thân, có thể khiến cho lúc thi triển kiếm kỹ bộc phát ra uy lực càng mạnh.

Sau khi nắm giữ kiếm ý, Trần Mục không rời khỏi Liệt Dương cốc, mà là mượn năng lượng ở nơi này tiếp tục đột phá Cửu phẩm Kiếm Hậu.

Hai mươi ngày sau.

Trần Mục đột phá đến Cửu phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.

Lần này Trần Mục đã tu luyện được gần năm tháng, trên đường đi ghé vào Trích Tinh phong ngồi một lát, hắn cũng hiểu vì sao cường giả tiền bối thường xuyên bế quan mấy năm, thậm chí là mấy chục năm.

Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong.

Những bông hoa và cỏ trên núi đã được xử lý.

Hắn ngửi thấy mùi của Khương Phục Tiên, chắc là nàng ta tới nơi này nghỉ ngơi, thuận tiện quét dọn.

Trần Mục đi vào hậu sơn, tắm trong dòng suối lạnh lẽo, bây giờ thời tiết lạnh lẽo, bầu trời có tuyết rơi nhưng dòng suối vẫn chưa đóng băng.

"Tối mai đến Lăng Vân phong."

Bên tai Trần Mục vang lên âm thanh của Khương Phục Tiên.

"Sư tỷ, tỷ không được nhìn trộm."

"Có cái gì để xem."

...

Trần Mục tắm rửa xong.

Thay áo trắng sạch sẽ.

Hắn ngự kiếm đến Trích Tinh phong.
Chương 143 Tụ Tập Trên Núi (1)

Núi rừng được bao bọc một màu bạc, bầu trời có tuyết rơi lất phất, Tô Mân đang ngồi trước hiên trúc, bên cạnh còn có lò sưởi, bên trên còn có ấm trà đang sôi trào.

"Sư phụ."

Trần Mục khom người hành lễ.

"Tiểu Mục, mau tới đây uống trà."

Tô Mân mỉm cười rót trà cho Trần Mục: "Sư phụ chuẩn bị cho con một cuộc huấn luyện đặc biệt."

"Huấn luyện đặc biệt? Vâng ạ. "Trần Mục cảm thấy hứng thú, bế quan tu luyện cực kỳ khô khan, nhưng tu hành khiêu chiến lại rất thú vị.

"Tần sư tỷ của con đang bế quan, sư phụ đã nhờ Khương sư tỷ của con phụ trách, nàng ta sẽ thông báo cho con."

"Con hiểu rồi." Trần Mục mỉm cười, khó trách vị hôn thê gọi hắn tối mai đến Lăng Vân phong, còn tưởng rằng có chuyện gì tốt, thì ra là huấn luyện.

Vị hôn thê giám sát.

Không biết có thể nhường hắn được không.

"Sư phụ, con có thể học Thánh giai kiếm kỹ không?"

"Thực lực của con còn rất yếu, học thì cũng có thể học, nhưng không có cách nào phát huy ra uy lực thật sự của Thánh giai kiếm kỹ, khả năng một kiếm đã rút sạch toàn bộ sức mạnh của con, sư phụ đề nghị con đến cảnh giới Kiếm Hoàng rồi học." Tô Mân mỉm cười hiền lành.

Tô Mân nghĩ Trần Mục thật sự muốn học luyện kiếm thì trước tiên học tốt linh giai kiếm kỹ, sau đó học Thánh giai kiếm kỹ, không thể đảo ngược sau ra trước được.

Trần Mục đã có được Thánh giai kiếm kỹ, hắn còn chưa từng sử dụng cho nên mới đến hỏi sư phụ xem có thích hợp để Kiếm Hậu tu luyện không.

Nghe ngữ khí của sư phụ, học Thánh giai kiếm kỹ thì cũng không có tác dụng phụ, mà bây giờ không thể vận dụng, nhưng có thể để lại xem như con bài tẩy.

"Đa tạ sư phụ đã nhắc nhở."

Trần Mục tiếp tục thỉnh giáo sư phụ ở Trích Tinh Phong.

Có hỏi Tô Mân tất đáp, mỗi vấn đề đều có thể giải thích rõ ràng, Trần Mục thu hoạch được rất nhiều, trên đường tu hành có minh đăng chỉ đường, quả thật đơn giản hơn rất nhiều, đây chính là thứ thiên phú không thể ban cho.

Trần Mục trên đường trở về Ngạo Kiếm phong, nghe nói Thẩm Trạch đang ở Kiếm Trì lấy kiếm.

"Lấy kiếm?"

Trần Mục thấp giọng nói.

Lúc trước Hồng sư huynh Kiếm Khai Tiên Môn, thanh Ngư Uyên cuối cùng bị bỏ lại ở sâu trong Kiếm Trì, Thẩm Trạch nhất định là muốn lấy thanh kiếm kia ra

Trần Mục lập tức chạy tới Kiếm Trì.

Triệu Phi Yến và Tiêu Vân cũng ở gần đó.

Bọn họ nhìn chăm chú vào thanh niên mày kiếm ở trong Kiếm Trì, thân Thanh Sam của Thẩm Trạch bị kiếm quang cắt nát, trên người hắn ta thậm chí còn có vết máu.

"Càng đi vào sâu trong Kiếm Trì thì kiếm quang càng khủng bố, ngay cả Kiếm Hoàng cũng không dám tùy tiện đặt chân vào nơi đó, Thẩm Trạch không có khả năng lấy được Ngư Uyên." Diệp Hoành khẽ lắc đầu than, hắn ta đã gặp qua rất nhiều cường giả Kiếm Vương tiến vào Kiếm Trì để lấy kiếm, cũng đều

không thể đặt chân vào sâu trong Kiếm Trì.

Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo lo lắng: "Cả người Thẩm Trạch hắn cũng đã bầm dập như vậy rồi."

Tiêu Vân cau mày, trầm giọng nói: "Cũng không có trưởng lão ở gần đây, lát nữa lỡ Thẩm Trạch xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ?"

"Là tiểu sư thúc."

Có tiểu bối chú ý tới Trần Mục.

Triệu Phi Yến giương mắt nhìn lại, hơi bĩu môi, có chút khó chịu, nửa năm gần đây không thấy Trần Mục, cũng không thấy hắn đến Tử Vân phong lần nào.

"Tiểu sư thúc!"

Tiểu bối gần đó đều hành lễ.

Tiêu Vân đi tới gần: "Tiểu sư thúc, Thẩm Trạch lấy kiếm sắp thất bại rồi, ngài có cách nào hay không?"

Trần Mục nhìn bộ dáng chật vật của Thẩm Trạch, bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp: "Nếu đi vào rất khó, vậy thì tại sao không để kiếm tự ra."

"Không được, linh lực căn bản không cách nào xuyên qua Kiếm Trì được." Triệu Phi Yến nhẹ giọng thở dài.

"Vì sao nhất định phải dùng linh lực?" Trần Mục mỉm cười, hắn dùng linh lực truyền âm cho Thẩm Trạch trong Kiếm Trì: "Thử cảm ứng Ngư Uyên, lấy kiếm không phải để cho ngươi lỗ mãng đi vào Kiếm Trì, mà là để cho kiếm công nhận ngươi."

Mày kiếm của Thẩm Trạch khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên ánh sáng, lúc hắn ta sắp tuyệt vọng nghe được lời nhắc nhở của Trần Mục, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Hắn ta quay đầu lại nhìn về phía Trần Mục cách đó không xa, trong mắt mang theo cảm kích, lập tức lui về phía sau hơn mười mét, rời khỏi nơi kiếm quang tàn sát bừa bãi trong Kiếm Trì.

Thẩm Trạch đột nhiên ngồi xếp bằng bên ngoài Kiếm Trì, hắn ta khôi phục bình tĩnh: "Nếu đã là khảo nghiệm, sư phụ tuyệt đối sẽ không để ta chịu chết."

Kiếm Trì khôi phục lại như cũ, tiểu bối xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Thẩm Trạch tiếp tục đi về phía trước, đương nhiên sẽ bị kiếm quang bên trong Kiếm Trì xé thành từng mảnh nhỏ.

Mặc dù bọn họ có cạnh tranh, nhưng dù sao cũng là đồng môn, cũng không muốn thấy hắn ta gặp chuyện không may.

Nước trong hồ kiếm đột nhiên bốc lên, nước trong hồ không ngừng bay lên trời, quanh thân Thẩm Trạch có dòng nước quấn quanh, nửa năm qua hắn ta đã có thể tùy ý thi triển Vô Lượng Kiếm Ý.

Thẩm Trạch cảm ứng được sự tồn tại của thanh kiếm Ngư Uyên, kiếm ý của hắn cộng hưởng với Ngư Uyên.

Hắn ta dường như đang ngồi xếp bằng trong Đại Ngư.

Thương Lan Kiếm Ca lại vang lên, tiểu bối xung quanh nhìn không chớp mắt, Đại Ngư kia không bằng một phần trăm của Hồng sư huynh, nhưng Thẩm Trạch đã làm được, hắn ta đã để cho Thương Lan Kiếm Ca lần nữa vang lên ở Lăng Vân tông, rất nhiều lão bối đều nhìn về phía Kiếm Trì nở nụ cười.

Sâu trong Kiếm Trì, thanh kiếm đầy vảy cá bay lên trời, Thẩm Trạch mở mắt ra, hắn ta giơ tay lên, Ngư Uyên vững vàng rơi vào trong tay hắn ta.

"Hay!"

"Hay lắm!"

Những người trẻ tuổi đang cổ vũ.

Thẩm Trạch nhìn hào quang chói mắt của Ngư Uyên trong tay, nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt: "Sư phụ, con sẽ không để người phải thất vọng."

"Đa tạ tiểu sư thúc!"

Thẩm Trạch xoay người quỳ lạy Trần Mục.

Tiểu bối đều rất kinh ngạc, Diệp Hoành và Tiêu Vân ngược lại hiểu được, Trần Mục có ân rất lớn với hắn.

Khương Phục Tiên vẫn chú ý đến Kiếm Trì, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì nàng ta sẽ ra tay, mặc dù không phải Thẩm Trạch tự ngộ ra đạo lý, nhưng hắn ta xứng đáng với Ngư Uyên.

"Không cần cảm ơn ta, mau đứng lên đi." Trần Mục mỉm cười, lúc trước Hồng sư huynh bảo hắn chiếu cố Thẩm Trạch, đây cũng coi như là thực hiện lời hứa lúc trước.
Chương 144 Tụ Tập Trên Núi (2)

Thẩm Trạch đứng dậy, sau đó đi tới bên cạnh Trần Mục, tiểu bối xung quanh càng thêm cung kính với Trần Mục, ngay cả Tiêu Vân cũng cực kì bội phục tiểu sư thúc, không nghĩ tới phương pháp của hắn thật hữu dụng.

"Tiểu sư thúc, đã lâu không gặp, chẳng lẽ không mời ta đến Ngạo Kiếm phong ngồi một chút sao?" Triệu Phi Yến mặc tử y bó sát, hai tay khoanh quanh ngực, có chút cao ngạo.

"Được."

Trần Mục cười hỏi: "Tiêu sư chất, Diệp sư chất, Thẩm sư chất, các ngươi có rảnh không? Nếu không thì cũng đến Ngạo Kiếm phong nói chuyện phiếm."

"Rảnh rỗi."

"Đương nhiên rảnh."

"Đa tạ tiểu sư thúc."

Đám người Tiêu Vân đáp ứng rất nhanh, có thể được tiểu sư thúc mời, bọn họ cảm thấy rất vinh hạnh.

Những tiểu bối còn lại chỉ có phần hâm mộ, bọn Tiêu Vân là tiểu bối kiêu ngạo nhất Lăng Vân tông, sau này bọn họ sẽ tồn tại như những trụ cột.

Triệu Phi Yến có chút khó chịu, vốn dĩ có thể một mình đến Ngạo Kiếm phong, đã lâu lắm rồi không thể bắt nạt Trần Mục, muốn hắn bưng trà rót nước cho mình.

Nghĩ được tiểu sư thúc hầu hạ thì rất kích thích.

Trần Mục nhìn về phía bốn phía, mỉm cười nói: "Liễu sư điệt vách tường còn chưa kết thúc?"

"Còn có hai ngày nữa." Tiêu Vân cười lắc đầu, Diệp Hoành và Triệu Phi Yến đều cười ra tiếng, chỉ có Thẩm Trạch ở trước mặt sư huynh sư tỷ duy trì cung kính.

Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn không dám vi phạm mệnh lệnh của Tần sư tỷ, không dám gọi là Liễu Mi Nhi.

Ngạo Kiếm phong.

Trên núi nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Thẩm Trạch bị thương, Diệp Hoành ở trong động phủ giúp hắn ta chữa thương, Tiêu Vân đang dọn dẹp tuyết đọng bốn phía.

"Triệu sư tỷ, tỷ làm sao lại ngồi, còn không mau pha trà cho tiểu sư thúc."

"..."

Trên mặt của Triệu Phi Yến mang theo mỉm cười, trong lòng lại rất khó chịu, nhưng nàng ta chỉ có thể đứng dậy làm việc.

"Tiểu sư thúc, uống trà."

"Cám ơn Triệu sư điệt."

Trần Mục thong thả ngồi, bên cạnh có tiểu bối nhiệt tình, hắn rất an tâm.

Vào buổi tối.

Họ tụ tập tại bàn đá để uống trà và trò chuyện.

Diệp Hoành cười hỏi: "Tiểu sư thúc, chắc là ngài được cử đi tham gia Thanh Vân đại hội đúng không."

"Đúng vậy."

Trần Mục khẽ gật đầu.

Thẩm Trạch khom người, áy náy nói: "Tiểu sư thúc, ta nên giúp ngươi, xin lỗi."

Trần Mục khẽ lắc đầu, cười nói: "Không sao cả, ta có thể."

Tất cả mọi người đều tin tưởng vào thực lực của Trần Mục.

Trần Mục ngược lại có chút tò mò: "Triệu sư điệt, lần đó tại sao ngươi lại là thứ hai?"

Triệu Phi Yến nhìn về phía Tiêu Vân, lạnh lùng nói: "Còn không phải là do hắn kéo chân ta."

"Triệu sư tỷ, tỷ tìm Kiếm Tiên Tạo Hóa làm trì hoãn thời gian, ta còn phải ngăn cản đệ tử Phượng Các, bị bốn muội tử đuổi theo đánh, đến bây giờ còn khó quên, tỷ vậy mà lại trách ta." Tiêu Vân ôm ngực.

Trên mặt hắn ta mang biểu cảm đau lòng.

Diệp Hoành và Trần Mục đều cười to.

Ngay cả Thẩm Trạch cũng không nhịn được cười thành tiếng.

Triệu Phi Yến kiêu ngạo nói: "Nếu ngươi có thể ngăn cản được đệ tử Thánh Kiếm sơn thì chúng ta đã là đệ nhất."

Tiêu Vân khẽ lắc đầu thở dài nói: "Năm đó mấy vị Thánh Kiếm sơn kia có người đã là Kiếm Hoàng, trong đó có vị còn cố ý ở lại trên Thiên bảng trấn áp chúng ta."

Bầu không khí nói cười lúc đầu bỗng trở nên nghiêm túc, lúc trước cho dù Triệu Phi Yến không trì hoãn, thì cũng không nhất định có thể lấy được vị trí thứ nhất, bởi vì mấy vị Thánh Kiếm sơn kia đều là Tuyệt Thế Thiên Kiêu.

Bên trong Thánh Kiếm sơn rất mạnh, còn chiếm giữ một nửa siêu cấp linh khoáng, tài nguyên dồi dào, có thể bồi dưỡng ra nhiều tiểu bối Thiên Kiêu như vậy cũng bình thường.

"Lần trước chúng ta tham gia Thanh Vân đại hội, còn bị đệ tử Thánh Kiếm sơn cố ý nhắm vào, Tào sư huynh còn bị bọn họ đánh cho trọng thương." Sắc mặt của Diệp Hoành âm trầm, lần trước chính là đội bọn họ lấy được vị trí thứ ba.

Triệu Phi Yến và Tiêu Vân đều khẽ nhíu mày, nếu như Tào sư đệ không bị thương, bây giờ hẳn đã là cường giả Kiếm Vương đứng đầu Lăng Vân tông.

Thẩm Trạch nắm tay, đáng tiếc hắn ta đã không còn cơ hội đi Thanh Vân đại hội, nếu không thật sự muốn giáo huấn Thiên Kiêu của Thánh Kiếm sơn.

"Ta sẽ chấn hưng lại vinh quang của tông môn." Trần Mục mỉm cười, lần này tiểu bối Thánh Kiếm sơn nếu dám làm bậy, vậy thì để bọn họ ăn trái đắng.

Đối với việc này bọn người Triệu Phi Yến và Tiêu Vân tin tưởng không chút hoài nghi, chỉ cần Thánh Kiếm sơn không dùng chiêu bẩn, bọn họ căn bản không có khả năng thắng được Trần Mục.

Tiêu Vân và Diệp Hoành nói kinh nghiệm tham gia Thanh Vân đại hội cho Trần Mục biết, kinh nghiệm của bọn họ có thể giúp đỡ cho Trần Mục rất nhiều.

Triệu Phi Yến nhắc nhở: "Nếu như có cơ hội, chú ý mấy chỗ sâu trong Thanh Vân, có lẽ sẽ có tạo hóa."

"Oa, Triệu sư tỷ, có tạo hóa, lúc trước tỷ cũng không có nhắc nhở chúng đệ."

"Ha ha, nhắc nhở các ngươi."

"Các ngươi không chừng ngay cả vị trí thứ ba cũng không lấy được."

Triệu Phi Yến đánh Diệp Hoành một cái.

"Triệu sư tỷ, tỷ có thể dịu dàng một chút được không?"

"Diệp sư đệ, đệ có thể để cho ta đá hai cái?"

"..."

"Ha ha ha."

Âm thanh trò chuyện và tiếng cười vang lên trên núi.

Chủ yếu bọn họ ở trước mặt Trần Mục, không có áp lực như ở trước mặt các trưởng lão khác.

Cho đến đêm khuya, đám người Triệu Phi Yến mới rời khỏi Ngạo Kiếm phong, Trần Mục cũng trở về động phủ nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi gặp vị hôn thê, không biết nàng ta sẽ sắp xếp huấn luyện đặc biệt như thế nào, thật là mong chờ.

Sáng sớm.

Sương mù mờ ảo trên núi.

Trần Mục nhân lúc gió lên ngự kiếm mà đi, hắn đứng ở trên cao quan sát toàn bộ Lăng Vân tông, phía dưới được bao phủ trong một màu trắng bạc, mây mù lượn lờ cứ như là tiên cảnh.

Những tiểu bối trẻ tuổi luyện kiếm trên núi.

Kiếm tu lợi hại hơn thì bế quan trong động phủ.

Trần Mục ngự kiếm đến Lăng Vân phong, Khương Phục Tiên bảo hắn đêm nay đến, nhưng ở Ngạo Kiếm phong cũng không có việc gì để làm cho nên muốn đến sớm thăm vị hôn thê.

Mỗi lần đến đỉnh núi Lăng Vân phong, kim quang trong mắt hắn có thể xuyên qua tầng mây dày kia, nhìn thấy năng lượng băng tuyết nồng đậm xung quanh.

Không phải ai cũng có thể đặt chân lên đây được.

Trần Mục có thể lên núi được rõ ràng là phải được Khương Phục Tiên đồng ý.
Chương 145 Minh Hỏa Kiếm Ngục

Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi, váy dài màu tuyết chạm xuống đất bao bọc thân thể cao gầy, tóc bạc tung bay trong gió tuyết, làn da như tuyết, mắt như sao.

Dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta có chút lạnh lùng: "Sư tỷ bảo đệ đêm nay tới."

Khương Phục Tiên cố ý uy hiếp Trần Mục, nếu không thì sau này hắn sẽ tùy tiện chạy đến Lăng Vân phong.

Trần Mục cảm giác bầu không khí không đúng, lộ ra hàm răng trắng tinh, mỉm cười ngọt ngào nói: "Sư tỷ, đệ đến Tử Vân phong chơi trước, buổi tối lại tới."

Tối hôm qua Triệu Phi Yến còn oán giận nói Trần Mục đến Lăng Vân tông lâu như vậy cũng không có thời gian đến Tử Vân phong một chút.

Sau lưng Trần Mục bỗng nhiên phát lạnh.

"Nếu đã đến đây rồi thì cứ ở lại đi." Đôi mắt của Khương Phục Tiên nhìn chằm chằm vào Trần Mục.

Trần Mục cảm giác được hàn ý đột nhiên tăng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Sư tỷ, lần sau để nhất định sẽ đến đúng giờ, lần này là ngoài ý muốn."

Khương Phục Tiên hơi vẫy tay với Trần Mục, Trần Mục cẩn thận đi qua, nhìn tay vị hôn thê duỗi tới, có chút sợ hãi.

Cũng may Khương Phục Tiên không nhéo lỗ tai hắn, đau không quan trọng, quan trọng là mất mặt.

Bàn tay mảnh khảnh của Khương Phục Tiên rơi xuống vai Trần Mục, ôm hắn đi vào trong cung điện Băng Tuyết.

Vừa rồi còn cảm giác sư tỷ hơi tức giận, nháy mắt đã khôi phục lại dịu dàng, Trần Mục cảm thấy vô cùng nghi hoặc, quả nhiên nữ nhân đều là dễ thay đổi.

Bây giờ Trần Mục đã cao hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ có thể đến ngang ngực của vị hôn thê, muốn cao hơn nàng ta không chừng còn phải cần nhiều năm nữa.

Vừa mới bước vào cung điện Băng Tuyết, Khương Phục Tiên đột nhiên đánh nhẹ vào cổ của Trần Mục, một cỗ sức mạnh băng hàn vọt vào trong cơ thể, ngay cả thần hồn cũng bị tấn công.

Khương Phục Tiên ôm Trần Mục đang hôn mê trong giây lát, đặt hắn lên giường ngọc băng, phía dưới còn trải thảm lông tuyết nhung cho hắn.

...

Trần Mục ngửi thấy mùi thơm.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm sấp trên bàn băng, giương mắt lên đã nhìn thấy chén mì trường thọ nóng hổi, bên trong có một ít rau thơm.

Khương Phục Tiên một tay kéo cằm, khóe miệng mang theo nụ cười, nhẹ giọng nói: "Mau ăn đi."

Trần Mục chớp chớp mắt, sau đó khôi phục tinh thần, cười nói: "Sư tỷ, thì ra tỷ muốn cho đệ bất ngờ, đệ còn tưởng rằng đêm nay sư tỷ tìm đệ là muốn chuẩn bị huấn luyện đặc biệt."

"Nhân lúc còn nóng ăn đi." Khương Phục Tiên nhướng mày, mì để quá lâu hương vị sẽ không ngon.

Trần Mục cũng không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật mình, chỉ có Khương Phục Tiên là nhớ, hắn cầm đũa lên, nhấm nháp mì trường thọ do vị hôn thê làm, mì cực kỳ ngon, nước dùng càng thêm mỹ vị, rất nhanh hắn đã ăn xong mì, nước cũng uống sạch.

Khương Phục Tiên thích nhìn Trần Mục ăn đồ ăn, khuôn mặt của nàng ta bất giác dịu dàng rất nhiều, nhìn thấy hắn vui vẻ, nàng ta cũng vui vẻ theo.

Mặc dù không phải hương vị do mẫu thân làm ra nhưng vị hôn thê làm cũng là mỹ vị nhân gian, Trần Mục ngẩng đầu hỏi: "Sư tỷ, còn không vậy?"

Khương Phục Tiên tao nhã đứng dậy, đôi mắt đẹp nhìn Trần Mục, gật đầu mỉm cười nói: "Làm thêm một bát nữa."

"Có thể đổi thành bát lớn hơn một chút không?"

"Có thể."

"Cám ơn sư tỷ."

Trần Mục đi theo Khương Phục Tiên đến phòng bếp.

Phòng bếp của nàng ta cực kỳ sạch sẽ, nơi này dự trữ rất nhiều thực phẩm, Khương Phục Tiên lấy bột mì ra nhào nặn, xung quanh có hơi nước hòa vào bột, bột kia càng nhào càng mạnh.

Trần Mục muốn đốt lửa cho vị hôn thê.

Nhưng mà không có củi trong nhà bếp.

Trần Mục đang chú ý khương Phục Tiên, hắn không biết nước xuất hiện ở trong nồi từ khi nào, hơn nữa đang sôi sục lên, bên cạnh nồi đều là năng lượng thuộc tính hỏa.

Phần xương nấu canh cùng với thịt gà vịt cá đã cắt xong thì tự mình chạy vào trong nồi, lúc Khương Phục Tiên nhào bột còn đang nấu nước dùng, như vậy nấu ra nước dùng mới ngon, ăn mì trường thọ mới có mùi thơm.

Tốc độ nấu nước dùng rất nhanh, Khương Phục Tiên dùng linh lực kích thích toàn bộ mùi thơm của chúng ra, sau đó kéo bột vừa nhỏ vừa dài.

Rất nhanh hương thơm đã xông vào mũi, mì trường thọ đã chế biến xong, cuối cùng rắc hành hoa và rau mùi đầy một bát lớn, ngửi thôi cũng có thể chảy nước miếng.

Trần Mục ngồi ở góc phòng bếp ăn mì, Khương Phục Tiên tiếp tục làm điểm tâm, Trần Mục nhìn nàng ta nấu ăn, cũng cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.

"Thật là ngon."

Trần Mục ăn một lúc hai bát lớn.

Nghĩ thầm chờ Thanh Vân đại hội kết thúc, có thể khiến vị hôn thê mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon.

Lúc ở Hắc Thạch thành hắn cũng có thể ăn năm bát mì, mì của vị hôn thê thì hắn có thể ăn được mười bát, đáng tiếc Khương Phục Tiên chỉ đồng ý làm hai bát mì.

Khương Phục Tiên chiều Trần Mục, cũng không muốn chiều hắn quá mức, sợ hắn sa đọa.

Trên núi.

Ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ở bên ngoài ngắm sao.

Trần Mục ăn bánh ngọt, cười hỏi: "Sư tỷ, đệ chưa bao giờ thấy tỷ ăn."

"Ăn thức ăn mình nấu quá nhiều, không có khẩu vị." Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.

"Sư tỷ."

"Sau này đệ sẽ nấu ăn ngon cho tỷ."

Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo ý cười, bỗng nhiên dưới bầu trời nổi lên mưa sao băng, mặc dù chỉ có rất ít, nhưng cũng cực kỳ đẹp.

"Cũng không cần ta làm cái đó. "Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo nụ cười mê người, nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía Trần Mục ở bên cạnh.

Trần Mục lĩnh hội trong lòng, hắn nhắm mắt lại cầu nguyện, trong lòng thầm niệm: "Yêu cầu không cao, hy vọng vị hôn thê sau này có thể không nhéo tai ta."

Kết thúc ước nguyện.

Khương Phục Tiên đến bên cạnh Trần Mục, nhéo lỗ tai hắn hỏi: "Ước nguyện vọng gì, nói ra nghe một chút, nói không chừng sư tỷ có thể thỏa mãn đệ."

“...”

Trần Mục chỉ có thể lắc đầu khẽ thở dài.

Nghĩ đến bản thân là thiên túng thần võ, thiên phú dị bẩm, bây giờ lại bị vị hôn thê nhéo đau chết, không biết khi nào mới có thể xoay người làm chủ.

Khương Phục Tiên mặt mày khẽ cong: "Tiểu sư đệ, đêm nay đệ nghỉ ngơi thật tốt, từ ngày mai đến ngày này năm sau đệ sẽ phải nhận huấn luyện đặc biệt."

"Thời gian một năm?"

"Yên tâm, sư tỷ sẽ ở bên cạnh đệ."

Nghe được những lời này, Trần Mục rất vui vẻ rất, tu hành như vậy mới có động lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK