Chủng (1)
Lúc Trần Mục trấn áp Mộ Hồng Liên, từng thu được ghi chép có liên quan đến tiên chủng, tiên chủng bình thường được Kiếm Thánh và Kiếm Tiên sử dụng lúc giao thời, trở thành Kiếm Tiên chân chính, tiên chủng liền mất đi giá trị, tiên chủng đỉnh phong có thể đi theo kí chủ không ngừng mạnh lên, giống như bản mệnh kiếm, có thể nói là không có giới hạn.
Tiên huyết, tiên cốt, tiên hỏa, tiên kim đều có thể là tiên chủng, có rất ít tiên chủng có thể đi theo kí chủ không ngừng mạnh lên, đa số tiên chủng đều có cực hạn, thậm chí sẽ trở thành ràng buộc của tu tiên giả.
Trong cơ thể Trần Mục cũng có tiên chủng, có điều hạt tiên chủng này chỉ có thể giúp hắn trở thành Tam phẩm Huyền Tiên, nếu như có thể có được Hồng Mông tiên chủng, tiên lực của hắn chắc chắn không chỉ là Tam phẩm Huyền Tiên, khẳng định sẽ càng mạnh hơn.
"Tiểu sư đệ, cười ngốc cái gì?"
"Sư tỷ, bởi vì tỷ xinh đẹp."
"Chỉ thích nói dối."
Giữa ngón tay Trần Mục xuất hiện Huyễn Điệp.
Huyễn Điệp nhanh chóng bay tản ra khắp nơi, hiện tại niệm lực của hắn cực kỳ mạnh, Huyễn Điệp có thể bay khắp toàn đảo.
"Tiếp tục đánh cờ."
Khương Phục Tiên không có để ý.
Trần Mục mặt dày mày dạn hỏi: "Sư tỷ, lần này tỷ dự định lúc nào thì hôn?"
"Chờ trở về đánh đệ một trận."
"Tại sao chứ?"
"Đệ nói, đánh là thương."
Khương Phục Tiên chớp mắt, nụ cười xinh đẹp đáng yêu.
Trần Mục chăm chú nhìn vị hôn thê.
"Sư tỷ, tỷ thật đáng yêu."
"Ta nghiêm túc đó."
"Sư tỷ, không phải chứ..."
Trần Mục hoảng sợ cả người toát mồ hôi lạnh, vừa rồi không nên trực tiếp nhận thua, hẳn là nên tiếp tục kéo dài thời gian.
"Gạt đệ thôi."
Ánh mắt Khương Phục Tiên đắc ý.
Trần Mục cười lắc đầu, trêu ghẹo nói: "Tần sư tỷ nói đúng, đệ chơi không lại sư tỷ."
"Tần sư muội chỉ thích châm ngòi, sư tỷ cũng chưa từng tính kế tiểu sư đệ, chúng ta ở bên nhau đều là do đệ tự nguyện." Nét mặt của Khương Phục Tiên nghiêm túc.
Trần Mục tiếp tục trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, dù sao đệ cũng là cỏ non, hiểu lầm rất bình thường."
Khương Phục Tiên trừng đôi mắt xinh đẹp, nàng ta nhấc quân cờ lên, làm ra động tác muốn đập Trần Mục.
Trần Mục liền vội vàng che mặt: "Sư tỷ, tỷ đừng nóng giận, đệ là trâu già."
Khương Phục Tiên bật cười thành tiếng: "Sư tỷ đều ghi nhớ hết, về trên thuyền xem ta xử lý đệ như thế nào."
"Trên giường? Không tốt đâu."
"Tiểu sư đệ, không muốn sống nữa?"
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của vị hôn thê, Trần Mục biết nếu còn nhây nữa thì đoán chừng Khương Phục Tiên sẽ muốn lật bàn cờ: "Sư tỷ, lần này đệ phải thắng tỷ."
Tới gần giữa trưa.
Huyễn Điệp của Trần Mục có phát hiện, có chỉ Huyễn Điệp tiến gần tới chỗ hoang địa màu đen bị chôn vùi, chỗ đó có cấm chế tồn tại, có lẽ chính là minh địa.
Bàn cờ trước mắt này phải dừng lại, Trần Mục nhíu mày: "Sư tỷ, đầu đệ có hơi choáng váng, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện nhìn xem phong cảnh của Đông Thắng đảo."
Khương Phục Tiên thu hồi bàn cờ: "Được thôi, sư tỷ sẽ nhớ lấy bàn cờ này, trở về chúng ta đánh tiếp."
Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Kính Nguyệt hồ.
Bọn họ vừa rời khỏi Kính Nguyệt hồ, cường giả của Đông Thắng tiên các liền chú ý đến, Hạ Tử Hàm ở gần đó lập tức chạy đến: "Tiền bối, các ngươi muốn đi?"
Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười: "Tùy tiện đi dạo một chút, yên tâm, chúng ta chỉ ra ngoài xem thôi."
Hạ Tử Hàm nhiệt tình nói: "Hai vị tiền bối, ta có thể dẫn các ngươi du ngoạn ở trên đảo."
"Không cần."
Vẻ mặt Khương Phục Tiên lạnh nhạt.
Nàng ta không thích có người quấy rầy.
Hạ Tử Hàm cúi đầu: "Vậy hai vị tiền bối có cần thì có thể tùy thời gọi ta."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Đám người Trần Mục đi về hòn đảo phương nam, Hạ Tử Hàm đi theo phía sau bọn họ.
Bọn họ rất mau rời khỏi địa bàn của Đông Thắng tiên các, đằng sau còn có không ít cường giả Kiếm Thánh đi theo.
Triệu Vũ không có cưỡng ép giữ Khương Phục Tiên lại Đông Thắng tiên các, hắn ta lo rằng chỉ dựa vào Đông Thắng tiên các thì không có cách nào thắng được Khương Phục Tiên, để cho an toàn, vẫn là tiếp tục chờ cường giả của các thế lực siêu phàm khác đến đây.
Trước minh địa hoang vu u ám.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời dừng lại.
Hạ Tử Hàm vội vàng nhắc nhở: "Tiền bối, phía trước là minh địa, vô cùng nguy hiểm."
Không cần nàng ta nhắc nhở, Trần Mục và Khương Phục Tiên đều biết phía trước có vấn đề, minh địa có màu đen, đồng bằng chung quanh không có một ngọn cỏ.
"Nơi này là địa bàn của ai?"
"Minh địa có tử khí, còn có nguyền rủa tai ách, là vùng đất không có chủ, các đại gia tộc đều không muốn, đến ngay cả cường giả Kiếm Thánh cũng không dám đặt chân tới nơi này."
Hạ Tử Hàm thành thật trả lời.
Nơi xa, Lâm Nhạc cau mày, nghĩ thầm Hạ Tử Hàm thật sự là không hiểu chuyện, phải nên để bọn họ xông vào minh địa: "Nhiễm tử khí của minh địa thì cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng đều thối rữa."
Trần Mục và Khương Phục Tiên tới biên giới minh địa.
"Tử khí nặng nề."
"Trong này thầm giấu huyền cơ."
Khương Phục Tiên quan sát minh địa ở trước mặt.
"Thật sự đáng sợ như vậy sao?" Trần Mục cố ý đặt chân vào minh địa, hắn vượt qua hồng tuyến.
Cách đó không xa vẻ mặt của các cường giả đều khiếp sợ.
Rất nhanh liền có tử khí màu đen theo chân tràn vào trong cơ thể Trần Mục, may mà trong cơ thể có ánh bạc tồn tại, trừ đi sạch sẽ cái tử khí màu đen kia.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nghĩ thầm vị hôn phu thật lỗ mãng, vậy mà lại tùy ý đặt chân vào minh địa, nếu như không phải có ánh bạc của nàng ta chắc chắn sẽ thiệt thòi lớn.
【Thành công đánh dấu Đông Thắng minh địa】
【Chúc mừng thu hoạch được Hồng Mông tiên chủng】
Nơi sâu trong minh địa đột nhiên nổ tung, sương đen tràn ngập, tử khí trùng thiên, rất nhanh có tử quang vượt qua tử khí màu đen, đó chính là Hồng Mông tiên chủng.
Trần Mục khẽ nhíu mày, không nghĩ tới Hồng Mông tiên chủng sẽ dùng phương thức như thế này để xuất hiện, khi ấy Hoang Thần Giáp cũng là đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Những tạo hóa này giống như vốn dĩ đã ở ngay tại nơi đây.
Hạ Tử Hàm bị dọa sợ không nhẹ, xa xa cường giả của Đông Thắng tiên các đều cực kỳ hoảng sợ, tử quang ngút trời, toàn bộ Lam Hải Tiên Cảnh đều có thể nhìn thấy.
Chương 367 Hồng Hoang Tiên Chủng (2)
Trong mắt Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười.
Viên tiên chủng này rất thích hợp với vị hôn phu.
Triệu Vũ đứng trong cung điện của Đông Thắng tiên các, trong mắt của hắn ta mang theo vẻ khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Minh địa phương hướng, đó là Hồng Mông Tử Khí!"
"Tiên chủng?"
Thần sắc Triệu Vũ kinh hãi!
Đây khẳng định là tiên chủng nghịch thiên!
Toàn bộ cường giả của Đông Thắng tiên các bị kinh động, khoảng cách giữa hai nơi không tính là quá xa, rất nhiều thiên kiêu và cả cường giả lão bối ào ào chạy tới minh địa.
Chớp mắt, Trần Mục xuất hiện ở nơi sâu trong minh địa, hắn bắt lấy Hồng Mông tiên chủng, ánh bạc trong cơ thể chống cự sự quấy nhiễu của tử khí, trong nháy mắt rời khỏi minh địa.
Mặt mày Khương Phục Tiên ngậm ý cười: "Thật sự là Hồng Mông tiên chủng, sư đệ, vận khí của đệ thật tốt."
Trần Mục cầm Hồng Mông tiên chủng trong tay, tử khí quanh thân như thác nước, trong nháy mắt hắn liền khống chế được tiên chủng, viên tiên chủng này dường như trời sinh chính là thuộc về hắn.
Cường giả chung quanh nhìn Trần Mục đầy tham lam.
Tiên chủng trong tay hắn hoàn mỹ không tì vết, còn phóng ra tần sóng mạnh mẽ, có được sức mạnh đáng sợ, đó là cực phẩm tiên chủng hiếm thấy.
Nhân gian rất khó nhìn thấy được tiên chủng hoàn chỉnh, huống chi là loại tiên chủng cực phẩm này, cường giả chung quanh đều đỏ mắt, chỉ có lượng cực ít cường giả chú ý tới Trần Mục có thể ra vào minh địa mà không hề ảnh hưởng gì.
Bên ngoài minh địa hoang vu.
Thanh niên mặc một thân cẩm y màu đen đầu tiên là đi tới hướng của Trần Mục, hắn ta đầy đầu tóc đen rối tung, dáng người khôi ngô: "Khương tông chủ, đây là đồ vật của Đông Thắng đảo, còn mời hai vị giao cho Đông Thắng tiên các."
Ánh mắt Khương Phục Tiên lạnh nhạt, thanh niên áo đen chau mày, mặc dù hắn ta sợ Khương Phục Tiên, nhưng ỷ vào Đông Thắng tiên các ở sau lưng quay đầu nhìn về phía Trần Mục, cường thế nói: "Mời các hạ chủ động trả lại."
Trần Mục thu Hồng Mông tiên chủng lại, liếc mắt nhìn thanh niên áo đen, nhìn căn cốt đại khái khoảng chừng tám trăm tuổi, vậy mà thực lực đã là Thất phẩm Kiếm Thánh, ở lồng ngực của hắn ta còn có khối xương cốt phóng ra huyết quang.
Thanh niên áo đen có thực lực rất mạnh.
"Ngươi là ai?"
Trần Mục bình tĩnh hỏi.
Hạ Tử Hàm mang theo sùng bái nói: "Vị này là đại sư huynh của Đông Thắng tiên các chúng ta, Triệu Quý."
Trần Mục thản nhiên nói: "Hạ cô nương nói minh địa chính là nơi vô chủ, ta thu được tiên chủng ở chỗ này, có liên quan gì tới Đông Thắng tiên các của các ngươi?"
Triệu Quý trừng Hạ Tử Hàm, người sau cúi thấp đầu, không dám tiếp tục nói chuyện.
"Các hạ, Đông Thắng đảo đều là phạm vi thế lực của Đông Thắng tiên các, còn mời trả lại tiên chủng."
"Ngươi xứng sao?"
Trần Mục lạnh nhạt nhìn Triệu Quý.
Hạ Tử Hàm trợn mắt há mồm, đây chính là đại sư huynh của Đông Thắng tiên các, một trong số năm đại thiên kiêu của Lam Hải Tiên Cảnh, vậy mà lại bị Trần Mục coi khinh.
Khương Phục Tiên không nói gì, lẳng lặng nhìn, muốn xem vị hôn phu xử lý như thế nào.
Nàng ta chủ yếu là để ý tới cảm nhận của Trần Mục, nếu như là chuyện gì Khương Phục Tiên cũng đều đứng ở phía trước Trần Mục thì khẳng định là tiểu phu quân sẽ không vui.
Triệu Quý e ngại sự tồn tại Khương Phục Tiên, không dám làm càn, cực phẩm tiên chủng như thế này sắp khiến cho hắn ta mất lý trí, muốn ra tay với Trần Mục.
Một đạo bạch quang phá không mà đến, lão giả bạch bào xuất hiện ở gần đó, trên trán ông ta có rất nhiều nếp nhăn, thân thể xem như khoẻ mạnh, râu bạc trắng đã dài đến trước ngực, cường giả chung quanh nhao nhao khom người.
"Bái kiến đại trưởng lão."
Người tới là đại trưởng lão của Đông Thắng tiên các, Từ Khánh, địa vị gần với các chủ Triệu Vũ, còn có lão tổ Lâm Vô Địch của Đông Thắng tiên các, là cường giả đứng thứ ba tại Đông Thắng tiên các.
Trần Mục phát giác được uy hiếp ở trên người ông ta, trong cơ thể của Từ Khánh có ngọn lửa kỳ dị màu xanh, đó là tiên chủng giúp cho ông ta có được tiên lực mạnh mẽ.
Tiên chủng trao cho Từ Khánh tiên lực ngang tàng.
Trần Mục nhớ tới sư tôn, Tô Mân không có đặc thù huyết mạch, không có tiên chủng, lại nắm giữ sức mạnh sánh ngang với Kiếm Tiên, đứng ở tuyệt đỉnh phàm trần.
Cường giả chân chính không cần mượn sự trợ giúp của ngoại lực, nhưng mà bây giờ Trần Mục muốn có được sức mạnh cường đại nhất định phải mượn sự trợ giúp của ngoại lực.
Từ Khánh híp mắt, trên mặt nở nụ cười qua loa: "Tiểu hữu, nếu đã phát hiện tiên chủng tại Đông Thắng đảo, không bằng chúng ta cạnh tranh công bằng."
"Cạnh tranh công bằng?"
Trần Mục nhẹ giọng nỉ non.
Ở chỗ này không thể nào có công bằng.
Từ Khánh vừa cười vừa nói: "Tiểu hữu, nếu như ngươi có thể đánh bại thiên kiêu của Đông Thắng tiên các chúng ta, lão phu sẽ đồng ý để ngươi mang tiên chủng đi."
Trần Mục lạnh nhạt nói: "Ha ha, ta lấy được tiên chủng muốn mang đi còn cần ngươi đồng ý?"
Từ Khánh trầm giọng nói: "Tiểu hữu, lão phu là cho ngươi cơ hội, hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ."
"Được."
Trần Mục đáp ứng Từ Khánh.
Trái lại không phải sợ không thể rời đi, mà chính là muốn thử xem trình độ thiên kiêu của Đông Thắng tiên các, xem xem những thiên kiêu này rốt cuộc so với bên ngoài thì mạnh hơn bao nhiêu.
Cả quá trình Khương Phục Tiên đều không có lên tiếng.
Thiên kiêu chung quanh nóng lòng muốn thử.
Ngay đến cả Hạ Tử Hàm cũng có chút động tâm, trong cơ thể nàng ta có tiên cốt, nếu như lại có được tiên chủng, nhất định có thể trở thành thiên kiêu mạnh nhất Lam Hải Tiên Cảnh.
Nhưng mà nàng ta chỉ suy nghĩ thế thôi, bởi vì có Triệu Quý ở đây, những thiên kiêu còn lại không có khả năng lấy được tiên chủng.
Bọn họ không biết đó là Hồng Mông tiên chủng, có thể xác định đó là cực phẩm tiên chủng, đều muốn tranh đoạt, khóe miệng Triệu Quý mang theo giễu cợt, chỉ cần Khương Phục Tiên không ra tay, hắn ta tự tin có thể đoạt được tiên chủng.
Lan Hải Tiên Cảnh, Đông Thắng tiên các.
Sâu trong tiên các, lôi đài Tinh Vẫn.
Lôi đài ở nơi này dài rộng hai trăm mét, đối với cường giả Kiếm Thánh mà nói đây là một nơi rất nhỏ, nhưng mà đây là lôi đài do Tinh Thiên Thạch xây dựng lên, kiên cố không thể phá hủy.
Chương 368 Lôi Đài Tinh Vẫn (1)
Xung quanh có trận thạch cổ xưa, khắc đường vân màu vàng, trận pháp viễn cổ ở nơi này vừa có thể làm pháp trận, phòng ngừa sóng chiến đấu và bốn phương khác, cũng có thể áp chế cảnh giới và tu vi, cho dù có là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng rất khó phá hủy tòa lôi đài này.
Trần Mục đi tới sân luyện võ của Tinh Vẫn, Khương Phục Tiên ngồi ngay ngắn trên vương tọa Băng Tuyết trên cao.
Xung quanh sân luyện võ có rất nhiều khán giả là đệ tử tiểu bối và cường giả tiền bối.
Không chỉ có cường giả của Đông Thắng tiên các, còn có cường giả tiền bối của các gia tộc khác trên Đông Thắng đảo, bọn họ đều nhìn thấy động tĩnh của Hồng Mông tiên chủng.
Trần Mục nhìn quanh bốn phía, không nhịn được mà cảm khái, Đông Thắng đảo nhỏ như vậy, nhưng cường giả Kiếm Thánh nơi này vậy mà còn nhiều hơn ở Hoang Châu cộng lại.
Lan Hải Tiên Cảnh ngăn cách thế tục nhưng vẫn duy trì liên lạc với thế lực Tiên giới.
Đông Thắng đảo có rất nhiều vật chất từ Tiên giới, đây là nguyên nhân cơ bản khiến Đông Thắng Tiên Các cường đại.
Trên khán đài.
Các tiểu bối nghị luận sôi nổi.
"Nghe nói hắn là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, tiểu sư đệ của Khương Phục Tiên, lớn lên thật là đẹp."
"Đẹp thì có ích lợi gì, cũng chỉ là tiểu bạch kiểm mà thôi, đợi lát nữa đại sư huynh đánh hắn thành đầu heo."
"Trần Mục hình như đạt được tiên chủng cực phẩm trong Minh địa, ở Lan Hải Tiên Cảnh, tiên chủng trung phẩm cũng là đặc biệt hiếm thấy, xuất hiện tiên chủng cao giai cũng có thể khiến cho thế lực siêu phàm đánh nhau."
"Trong tay Trần Mục chính là tiên chủng cực phẩm, cho dù là phàm trần hay Tiên giới đều là đứng đầu, lấy được tiên chủng kia, hy vọng có thể lên đỉnh tuyệt đỉnh!"
Trong mắt các tiểu bối mang theo hâm mộ.
Tiên chủng như vậy bọn họ không có tư cách ngấp nghé.
Có một đạo kim quang chiếu xuống đài cao, Triệu Vũ mặc kim bào, rất trẻ tuổi, hắn ta chắp tay với khương Phục Tiên ngồi trên vương tọa Băng Tuyết.
Khương Phục Tiên lạnh nhạt gật đầu.
Đệ tử và trưởng lão Đông Thắng tiên các nhao nhao khom người hành lễ: "Bái kiến các chủ."
Triệu Vũ ngồi trên kim tọa, trên người hắn ta có cỗ dao động mạnh mẽ, Trần Mục cảm giác được Triệu Vũ rất mạnh, có khả năng không thua gì Mộ Hồng Liên.
"Ai đến trước?"
Vẻ mặt của Trần Mục bình tĩnh nói.
Rất nhiều thiên kiêu đều nóng lòng muốn thử, nhưng đại sư huynh muốn tiên chủng bọn họ không dám cướp.
Triệu Quý là hậu duệ dòng chính của Triệu Vũ, được mọi người mặc định là các chủ Đông Thắng tiên các tương lai, thực lực của hắn ta trong thiên kiêu cùng thế hệ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Tử Hàm, ngươi đi thử xem."
Ngữ khí của Triệu Vũ bình thản.
"Tuân lệnh."
Trong mắt Hạ Tử Hàm mang theo hưng phấn.
Triệu Quý lại cau mày, hắn ta vừa định ngăn cản Hạ Tử Hàm, Triệu Vũ lại trầm giọng nói: "Yên tâm, nếu Tử Hàm thắng trận đấu, tiên chủng cũng thuộc về ngươi."
Vẻ mặt của Hạ Tử Hàm không có chút ý cười.
Vẻ mặt của Lâm Nhạc nghiêm túc nói: "Tử Hàm, không thể khinh thường, mặc dù Trần Mục còn rất trẻ, nhưng dù sao hắn cũng là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông."
"Ta hiểu."
Hạ Tử Hàm đi lên lôi đài.
Vẻ mặt của nàng ta rất khó chịu.
"Lại là Hạ sư tỷ."
"Thực lực của Hạ sư tỷ trong cùng thế hệ có thể xếp vào mười người đứng đầu, nàng ta thậm chí còn thắng cả trưởng lão."
Trên khán đài nghị luận sôi nổi, ấn tượng của Trần Mục với Hạ Tử Hàm cũng không tệ lắm: "Mời."
Trần Mục rất lễ phép đưa tay mời.
Hạ Tử Hàm cầm kiếm, cả người tràn ngập tử quang, vô số hồ điệp màu tím khuếch tán trên lôi đài, Trần Mục có thể cảm giác được năng lượng mạnh mẽ trong hồ điệp.
Trường kiếm của Hạ Tử Hàm chỉ vào Trần Mục, tất cả Tử Điệp lao về phía hắn, chúng nhiều đến mức như muốn che cả bầu trời mà đến, cảnh tượng rất hoành tráng, nhìn cực kỳ đẹp, nhưng lại rất nguy hiểm.
Tòa lôi đài này có cấm chế đặc biệt, không thể di chuyển trong không gian, đối mặt với Tử Điệp xông đến trước mặt, Trần Mục nâng Thanh Vân kiếm lên trực tiếp xông tới.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Trước khi Tử Điệp tụ lại, Trần Mục đã xách kiếm giết đến bên cạnh Hạ Tử Hàm, Tử Điệp gần đó không thể tụ lại, không cách nào phát huy ra uy lực thật sự.
Trần Mục huy động Thanh Vân kiếm, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Tử Hàm, đồng tử người sau co rút mạnh.
Hạ Tử Hàm thúc dục linh lực toàn thân vung kiếm ngăn cản, khi hai thanh kiếm va chạm, tay phải của nàng ta run rẩy kịch liệt, bị đánh lui hơn mười mét.
"Khụ khụ."
Hạ Tử Hàm thở hổn hển, nàng ta cảm giác lục phủ ngũ tạng sắp vỡ nát, ngực sắp nổ tung, máu trong cơ thể cũng chấn động.
Đệ tử Tiên các xung quanh cũng trợn to hai mắt, Hạ Tử Hàm là thiên kiêu đứng đầu Đông Thắng tiên các, đỡ một kiếm của Trần Mục thôi vậy mà lại có thể khiến nàng ta chật vật đến như vậy.
Một kiếm của Trần Mục này không có sử dụng linh lực, cũng không sử dụng huyết mạch đặc biệt, thậm chí còn không dùng toàn bộ lực lượng, chính là một kiếm tùy ý đã đánh lui Hạ Tử Hàm, chênh lệch có thể tưởng tượng được.
Điều này phá vỡ nhận thức của thiên kiêu xung quanh.
Cường giả lão bối xung quanh đều cau mày, Trần Mục bày ra lực lượng khó có thể tưởng tượng.
Trên đài cao, Triệu Vũ nhìn ra Trần Mục rất mạnh, hắn ta không để ý, mạnh hơn nữa còn có thể mạnh hơn Tiên trận sao? Đợi lát nữa hắn sẽ đẹp mặt.
Lôi đài này là vì Khương Phục Tiên mà chuẩn bị.
Bọn họ vội vàng muốn đoạt được Hồng Mông tiên chủng, là lo lắng các thế lực lớn sau khi đến Đông Thắng tiên các, tiên chủng thuộc sở hữu sẽ gặp phiền toái.
Hạ Tử Hàm cắn răng, trong mắt nàng ta mang theo kinh ngạc, thực lực của Trần Mục cường đại, hắn thoạt nhìn rất trẻ tuổi lực lượng lại giống như hung thú viễn cổ.
Trần Mục lại lao tới gần, Hạ Tử Hàm không hề giữ sức, nàng ta thúc dục tiên chủng trong cơ thể, đó là Tử Nguyên Tiên Kim, có thể cho chủ nhân tiên lực cường đại.
Hai tròng mắt của Hạ Tử Hàm biến thành màu tím, tốc độ và lực lượng của nàng ta chớp mắt tăng lên gấp bội, Trần Mục huy động Thanh Vân kiếm, hai thanh kiếm lại va chạm vào nhau.
Trần Mục không dùng kiếm kỹ lòe loẹt, chỉ sử dụng lực lượng cường đại, Hạ Tử Hàm đã không chịu nổi, nàng ta bị một kiếm của Trần Mục đánh ra khỏi lôi đài.
Thanh kiếm trong tay rơi ra ngoài.
Chương 369 Lôi Đài Tinh Vẫn (2)
Tiểu bối xung quanh và cường giả tiền bối cũng trợn mắt há hốc mồm, Hạ Tử Hàm thúc dục tiên chủng có thể sánh ngang với cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong trong thời gian ngắn, nhưng mà ở trạng thái này cũng không chịu nổi một kiếm của Trần Mục.
Hạ Tử Hàm rơi ra ngoài lôi đài, nàng ta không mất hứng, mỉm cười hành lễ: "Ta thua rồi."
Trên vương tọa Băng Tuyết, Khương Phục Tiên ngồi ngay ngắn, vẻ mặt mang băng sương uy nghiêm bá đạo, sâu trong đôi mắt mang theo vui sướng, nàng ta thích nhìn Trần Mục trưởng thành.
Trên đài cao, Triệu Vũ giao lam sắc ngọc thạch cho Triệu Quý, trong mắt người sau mừng rỡ như điên.
Khối ngọc thạch này có thể khống chế trận pháp viễn cổ xung quanh lôi đài, hắn ta có thể không bị trận pháp ảnh hưởng, còn có thể khiến cho Trần Mục bị trói buộc cường đại.
Triệu Quý tràn đầy tin tưởng đi lên lôi đài.
Vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt nói: "Ngươi chính là thiên kiêu mạnh nhất Đông Thắng tiên các?"
"Không sai."
Trong mắt Triệu Quý mang theo kiêu ngạo.
Hắn ta âm thầm thúc dục ngọc thạch, trận pháp viễn cổ xung quanh lôi đài đột nhiên khởi động.
Trần Mục cau mày, linh lực trong cơ thể hắn bị áp chế, nhưng Triệu Quý hoàn toàn không có ảnh hưởng, Khương Phục Tiên nhìn ra manh mối nhưng không để ý.
"Đại sư huynh!"
"Đại sư huynh!"
Xung quanh vang lên tiếng reo hò nồng nhiệt.
Trần Mục vốn còn không muốn quá nghiêm túc, lại dám đùa giỡn chút trò mèo này, hắn lạnh nhạt nói: "Mời."
Triệu Quý biết Trần Mục không thể sử dụng linh lực, không để hắn vào mắt chút nào.
Vẻ mặt của Trần Mục bình tĩnh.
Triệu Quý vung kiếm, kiếm quang màu đỏ phá không mà đến, tốc độ của Trần Mục rất nhanh đã tránh được kiếm quang.
Không thể sử dụng kiếm kỹ, Trần Mục lựa chọn tiếp cận Triệu Quý, người sau cũng đi tới.
Trên người Trần Mục có kim quang tràn ra, trận thạch xung quanh lôi đài cũng khẽ rung động, lực lượng thân thể cường đại của hắn vẫn còn như trước.
Kim sắc long lân bao trùm cánh tay phải của Trần Mục, sử dụng chặt đứt kiếm thế, một kiếm chém ra.
Kiếm của hắn rất trơn trượt, dễ dàng chặt đứt trường kiếm của Triệu Quý, ngực người sau vỡ ra, huyết quang bắn tung tóe, cường giả xung quanh trợn mắt há hốc mồm.
Hắn ta là thiên kiêu mạnh nhất Đông Thắng tiên các, nhưng gặp Trần Mục lại kết thúc với thảm bại.
Ngay cả Triệu Vũ trên đài cao cũng khiếp sợ, cấm chế có thể áp chế linh lực, nhưng lực lượng thân thể Trần Mục quá khủng bố, thiếu chút nữa đã một kiếm giết chết Triệu Quý.
Triệu Quý nặng nề ngã ở ngoài lôi đài, hắn ta chật vật nằm trên vũng máu, cũng may ngực phóng thích huyết quang, nếu không có khối tiên cốt kia một kiếm của Trần Mục đã có thể trực tiếp giết chết hắn ta.
Cấm chế nơi này hạn chế Trần Mục dùng linh lực, nhưng hắn chỉ dựa vào lực lượng thân thể đã hoàn toàn thắng được Triệu Quý, Lan Hải Tiên Cảnh, thiên kiêu mạnh nhất Đông Thắng Tiên Các, so với suy nghĩ của hắn còn yếu hơn rất nhiều.
Trên bục cao.
Triệu Vũ cau mày.
Trần Mục có thân thể mạnh đến đáng sợ, nếu như có được Hồng Mông tiên chủng thì thật không dám tưởng tượng đến tương lai của hắn.
Từ Khánh lắc đầu, Trần Mục cho Hạ Tử Hàm cơ hội thúc dục tiên chủng, Triệu Quý lại bị một kiếm trọng thương, ngay cả cơ hội sử dụng tiên chủng cũng không có.
Tất cả các thiên kiêu xung quanh đều im lặng.
Niềm tự hào trong trái tim bọn họ đã biến mất.
Đông Thắng tiên các rất yên tĩnh, Triệu Quý thất bại còn có ai có thể ngăn cản Trần Mục lấy tiên chủng đi?
Lúc này, người trung niên mặc bạch y bào tử xuất hiện trên lôi đài, ông ta cười nói: "Ngươi là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông sao, ta là trưởng lão Đông Thắng tiên các, ngươi hẳn là nên đọ sức với ta mới xem như công bằng."
Vẻ mặt của đệ tử của Đông Thắng tiên các khiếp sợ, Tứ trưởng lão Tiêu Trình vậy mà tự mình kết thúc, ông ta chính là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong nổi danh khắp Lan Hải Tiên Cảnh.
Triệu Vũ và Từ Khánh chú ý đến Khương Phục Tiên, muốn biết thái độ của nàng ta, nếu như nàng không đồng ý Đông Thắng tiên các muốn lấy được tiên chủng không chừng rất khó khăn.
Trong mắt tiểu bối xung quanh mang theo khiếp sợ.
Tứ trưởng lão Tiêu Trình rất nhiều năm trước đã gọi là Chấn Lan Hải Tiên Cảnh, mấy ngàn năm trước chính là Kiếm Thánh đỉnh phong, ông ta là đối tượng mà cường giả tiền bối đều phải kính trọng.
Ông ta muốn đối phó với Trần Mục khiến mọi người có chút bất ngờ, nhưng mà đúng như Tiêu Trình nói, ông ta là trưởng lão của Đông Thắng tiên các, Trần Mục là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, bối phận giống nhau, bọn họ quyết đấu không có vấn đề gì.
Trần Mục nhìn chằm chằm vào Tiêu Trình.
Nam nhân trung niên trước mắt mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô cường tráng, khí huyết trong cơ thể tràn đầy, còn có tiên chủng hoàng kim, hình dạng giống như bảo tháp.
Tiêu Trình mạnh hơn Triệu Quý rất nhiều, đây là Kiếm Thánh đỉnh phong thật sự, còn có tiên chủng cường đại, Trần Mục cũng không cảm nhận được quá nhiều áp lực.
"Được, ta so với ngươi, nhưng mà ta có điều kiện, ta thắng, tiên chủng thuộc về ta."
Trần Mục mỉm cười, vẻ mặt đầy tự tin, hắn không muốn chiến đấu xoay vòng nữa, muốn một trận chiến quyết định thắng thua.
Hạ Tử Hàm bị nụ cười của hắn hấp dẫn, trong mắt của rất nhiều nữ đệ tử của Đông Thắng Tiên đều lóe lên ánh sáng, các nàng thích loại nam nhân vừa đẹp vừa lợi hại này.
Trong mắt nam đệ tử cũng mang theo kính sợ.
Ngay cả đại sư huynh cũng bị một kiếm đánh bại, đây là mạnh đến mức nào, chẳng lẽ hắn chính là Kiếm Thánh đỉnh phong?
Tiêu Trình nghe được đề nghị của Trần Mục, ông ta không thể làm chủ, lập tức nhìn về phía Triệu Vũ trên đài cao, chuyện này còn cần hắn định đoạt.
Triệu Vũ cười nói: "Có thể đánh một trận quyết định tiên chủng thuộc về ai, nhưng ngươi phải đánh bại Đại trưởng lão của Đông Thắng tiên các, Từ Khánh."
Tất cả mọi người đều sốc.
Từ Khánh đang chữa thương cho Triệu Quý, nghe các chủ phân phó, ông ta cười đứng dậy.
Các tiểu bối hai mặt nhìn nhau.
Cường giả tiền bối trong mắt cũng mang theo khiếp sợ, thực lực của Đại trưởng lão so với Tứ trưởng lão càng mạnh hơn, gần bằng với tông môn lão tổ và các chủ.
Tiêu Trình khẽ lắc đầu.
Ông ta tự tin có thể đánh bại được Trần Mục.
Chính là Từ Khánh đưa ra muốn cạnh tranh công bằng, khi ông ta đi lên lôi đài, Tiêu Trình khom người rời khỏi lôi đài.
Tiêu Trình không có ý kiến, Trần Mục ở trong mắt ông ta vẫn chỉ là tiểu bối, trấn áp tiểu bối không đáng để khoe khoang, đem cơ hội như vậy nhường lại cho Từ Khánh cũng tốt.
Chương 370 Gặp Nguy Không Loạn (1)
Từ Khánh mặc bạch bào, râu trắng thả xuống ngực, rất có tiên phong đạo cốt, trên mặt ông ta mang theo nụ cười, nói: "Ngươi có đồng ý không?"
"Đồng ý."
Trần Mục không chút do dự.
Hắn thích những đối thủ đến khiêu chiến.
Khương Phục Tiên dựa lưng vào vương tọa băng tuyết, lẳng lặng nhìn Trần Mục trên lôi đài.
Khóe miệng của Triệu Vũ nhếch lên, Từ Khánh là Thượng phẩm Huyền Tiên, hy vọng sẽ trùng kích Địa Tiên, chỉ cần thành công ông ta có thể sống được đời thứ hai, trở về hồi trẻ.
Đệ tử và cường giả lão bối ở Đông Thắng tiên các ở đây đều sôi trào, vẻ mặt của bọn họ kích động, khi còn sống vậy mà có thể nhìn thấy đại trưởng lão tự mình ra tay, ông ta là cường giả tiền bối thật sự, là sự tồn tại mà chỉ cần dậm chân tại chỗ cũng khiến cả Lan Hải Tiên Cảnh phải run rẩy.
Từ Khánh cầm thanh kiếm bằng đồng, thân kiếm mang theo vết nứt, còn có rỉ sét đồng loang lổ.
Đôi mắt Trần Mục hơi ngưng tụ, thanh kiếm kia không tầm thường, là tiên kiếm, mặc dù có tổn hại, nhưng so với Thanh Vân kiếm của Trần Mục còn mạnh hơn một chút.
"Bắt đầu đi."
Trần Mục đã không thể chờ đợi được.
Cấm chế trên lôi đài đột nhiên tăng cường, vốn là hạn chế linh lực lúc này cứ như có ngọn núi nặng nề đè lên người.
Trần Mục cảm giác tay chân bị gông xiềng trói buộc.
Từ Khánh chữa thương cho Triệu Quý đã lấy ngọc thạch khống chế viễn cổ trận pháp cầm trong tay, trước khi quyết đấu bắt đầu, ông ta lại tăng cường Tiên trận.
Đây là nơi kiểm tra kiếp trước của Khương Phục Tiên, viễn cổ trận pháp còn chưa có hoàn toàn khởi động, lúc khởi động hoàn toàn có thể vây khốn Chân Tiên.
Vẻ mặt của Trần Mục mang theo khinh thường, những người này không từ thủ đoạn, chẳng lẽ cho rằng như vậy là có thể thắng sao?
Tình huống trên lôi đài người bình thường nhìn không ra, Khương Phục Tiên biết, nàng ta không có nói cái gì, bởi vì tin tưởng vị hôn phu có thể giải quyết được.
Từ Khánh không hoàn toàn mở Tiên trận vây khốn ra, ông ta lo lắng Khương Phục Tiên không đến lôi đài để kiểm tra.
Trong lòng Khương Phục Tiên rất rõ ràng, nàng ta nếu dám đến cũng không sợ những người này giở trò, còn ước gì bọn họ chủ động tìm việc.
Tiên chủng trong cơ thể Trần Mục bị áp chế, thần lực và tiên lực cũng không thể sử dụng được, cũng may hai cỗ huyết mạch đặc biệt trong cơ thể có thể cường hóa thân thể, hai tay bao trùm kim lân, sau đó nắm chặt Thanh Vân kiếm.
Từ Khánh rất ổn định, ông ta không tùy tiện tiến công, đầu tiên là vung kiếm, hơn trăm đạo thanh sắc kiếm quang phủ kín không gian mà đến, Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm trong tay lấy lực lượng bá đạo của thân thể để đối kháng chính diện với kiếm quang.
Tiểu bối xung quanh nhìn đến hoa cả mắt, Trần Mục chịu áp lực cường đại vẫn dễ dàng đón nhận được kiếm quang mà Từ Khánh phóng thích.
Trần Mục nhanh chóng đến gần Từ Khánh.
Cường giả tiền bối xung quanh đều khiếp sợ.
Triệu Vũ nhíu mày, hắn ta có chút ngoài ý muốn, thân thể của Trần Mục rất đặc biệt.
Trần Mục đồng thời sử dụng Thiên Phượng Hô Hấp pháp và Tổ Long Hô Hấp pháp, bên cạnh xuất hiện phượng ảnh và long ảnh, còn kèm theo phượng minh và long ngâm.
Oành!
Trần Mục xông qua trận pháp kiếm quang.
Từ Khánh đã sống mấy vạn năm, ông ta ổn định vững vàng, trực tiếp thúc dục lục sắc tiên hỏa trong cơ thể, đó là hỏa diễm của Chân Tiên viễn cổ sau khi chết lưu lại, được ông ta tìm được sau đó luyện hóa thành của riêng mình, bình thường Kiếm Thánh cường giả căn bản không chịu nổi tiên hỏa đốt cháy.
Tiên hỏa bao phủ quanh người Từ Khánh.
Trần Mục không thể sử dụng linh lực và tiên lực, thần lực trong cơ thể cũng bị hạn chế, chỉ có thể vận dụng lực lượng từ thân thể, hắn không chút do dự lao vào trong tiên hỏa.
Khi tiên hỏa tới gần Trần Mục, bề ngoài thân thể hắn có tầng kim huy nhàn nhạt, tiên hỏa không có cách nào tới gần, Từ Khánh khiếp sợ, Triệu Vũ trên đài cao cũng nghẹn họng, chỉ có Địa Tiên mới có thể chống lại tiên hỏa.
Theo hắn biết, tiểu sư thúc của Lăng Vân tông chỉ khoảng hai mươi tuổi, cũng không có cố ý đi điều tra, bởi vì tiểu bối lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng địch lại cường giả Huyền Tiên.
Chẳng lẽ hắn đã sống đến đời thứ hai?
Triệu Vũ cho rằng thân phận của Trần Mục là ngụy trang, mà chính là lão quái vật sống đời thứ hai.
Lôi đài rất nhỏ, Trần Mục trong chớp mắt đã tiếp cận được trước người Từ Khánh, lưỡi kiếm của Thanh Vân kiếm mang theo mũi nhọn, kiếm phong cắt qua không gian.
Từ Khánh có thể sử dụng tiên lực, nhưng mà không có thời gian phóng thích kiếm kỹ, kiếm của ông ta va chạm với Trần Mục, thanh chấn như sấm, không gian vặn vẹo.
Tiểu bối xung quanh đều nín thở, nếu như bọn họ ở trên sân thì đã sớm bị xé thành bột phấn.
Liên tiếp hơn mười kiếm, cánh tay của Từ Khánh bắt đầu tê dại, nếu như không có Tiên Trận vây khốn áp chế, thật không dám tưởng tượng Trần Mục khủng bố đến mức nào.
Đáy lòng Từ Khánh tính toán, Trần Mục có lực lượng sánh ngang với Địa Tiên, nếu như kéo dài năng lượng tiên chủng tiêu hao hết, cái xương già này của ông ta cũng không chịu nổi.
Lam hỏa trong cơ thể ông ta dần ảm đạm.
Từ Khánh lần nữa tăng cường cường độ của Tiên Trận vây khốn, trận thạch xung quanh lôi đài phóng thích kim quang rực rỡ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra lôi đài có vấn đề.
Trần Mục vừa mới kiễng mũi chân lên, hai chân đã gắt gao dính vào lôi đài, áp lực đáng sợ khiến hắn bước đi khó khăn.
Hắn phải dùng hai tay để nắm chặt Thanh Vân kiếm.
Từ Khánh không có bị ảnh hưởng, ông ta nhân cơ hội xuất hiện ở phía sau Trần Mục, muốn trọng thương hắn.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ ngưng tụ, nàng ta không sốt ruột ra tay, muốn biết cực hạn của Trần Mục ở đâu.
Trần Mục gian nan xoay người, hắn thúc dục tất cả lực lượng toàn thân, bao gồm cả huyết mạch Trần gia kia, lực lượng của hắn tăng lên lần nữa, da thịt trải rộng kim quang, ngay cả đôi mắt cũng biến thành màu vàng.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong mắt Khương Phục Tiên mang theo ý cười.
Cả người Trần Mục rực rỡ, hắn gian nan chống đỡ áp lực, trong nháy mắt xoay người vung kiếm, Từ Khánh không mạo hiểm cứng đối cứng với Trần Mục, uy lực của một kiếm này ông ta không nắm chắc có thể đỡ được hoàn toàn.
Từ Khánh lựa chọn né tránh, sau đó tiếp tục tìm kiếm sơ hở để công kích Trần Mục, hắn cực kỳ vững vàng, không cho Trần Mục cơ hội phản công.