Triệu Phi Yên không có hỏi tới, khuôn mặt xinh đẹp sương giá nói: "Tuổi còn nhỏ, bớt xem những thứ tà môn ma đạo kia đi, chúng ta tu hành cùng một chỗ là không cần phải tiếp xúc thân thể, hiểu chưa?"
Trần Mục liên tục gật đầu.
Nếu thật là loại kia thì hắn sẽ không đáp ứng.
Trần Mục xếp bằng ở đối diện Triệu Phi Yên, hắn vẫn là có lo lắng, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói chúng ta song tu, sư tôn ngươi sẽ không tức giận chứ?"
"..."
Triệu Phi Yên có hơi lộn xộn, xao động tới toàn thân run rẩy, lạnh lùng nói: "Vì sao sư tôn phải tức giân? Với cả nàng ta cũng không biết, chuyện này nếu như ngươi dám nói ra, xem ta thu thập ngươi như thế nào."
"Vậy thì được rồi."
Trần Mục thầm nghĩ đã không tiếp xúc thân thể thì cũng không cần phải để ý.
"Chúng ta cùng lúc sử dụng phương pháp hô hấp."
"Ta sẽ dẫn đạo năng lượng di chuyển, ngươi giúp ta rèn luyện hàn khí, có thể sẽ rất thống khổ."
"Nghe rõ chưa?"
Trần Mục gật đầu, hắn đột nhiên hiểu ra.
Triệu Phi Yên đây là coi hắn là bộ lọc khí.
Hai người cùng lúc sử dụng phương pháp hô hấp, Trần Mục bắt đầu hấp thu hàn khí trong cơ thể của Triệu Phi Yên, hắn còn ngửi được mùi rượu nồng đậm.
Hàn khí tiến vào trong cơ thể, có loại đau đớn thấu xương, giống như đang có vô số con kiến đang gặm nuốt vậy.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục căng cứng, cắn răng, cưỡng ép thúc giục phương pháp hô hấp bá đạo tiến hành rèn luyện.
Trần Phi Yên biết thực lực của Trần Mục còn yếu, không thể thừa nhận lượng lớn hàn khí, nàng ta thận trọng phóng thích hàn khí trong cơ thể ra.
Mỗi một lần hô hấp (hít thở), Triệu Phi Yên đều có thể nhận được một ít linh khí luyện hóa, những linh khí này trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, hàn độc trong đó đều được Trần Mục dùng Niết Bàn Hô Hấp pháp luyện đi.
Hai canh giờ sau.
Thân thể Trần Mục đột nhiên nghiêng đi.
Hắn vô lực ngã vào trong ngực Triệu Phi Yên.
Sắc mặt Triệu Phi Yên trở nên hồng hào, nàng ta cảm thấy có hiệu quả rất không tệ.
"Vất vả rồi!"
Ánh mắt Triệu Phi Yên trở nên dịu dàng.
Trần Mục quá mỏi mệt, cái này còn mệt hơn so với luyện kiếm, hắn ta trực tiếp ngã vào trong vòng tay của Triệu Phi Yên mà ngáy o o.
Triệu Phi Yên lặng lẽ đưa Trần Mục trở về phòng.
Ngày hôm sau, lúc Trần Mục tỉnh lại, hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể lại tăng vọt lần nữa, huyết nhục trải qua hàn khí rèn luyện cũng trở nên càng ngày càng mạnh.
"Không nghĩ tới vậy mà còn có chỗ tốt như vậy."
"Chỉ trong khoảng thời gian nửa đêm đã là Kiếm Tông tam phẩm trung kỳ."
Trần Mục có hơi ngoài ý muốn, còn tưởng rằng sẽ ăn phải thiệt thòi, tuy nhiên lúc rèn luyện hàn khí cho Triệu Phi Yên, có một phần năng lượng vĩnh cửu lưu ở bên trong cơ thể hắn, huyết nhục gân cốt ở sau khi được hàn khí rèn luyện thì cũng trở nên mạnh hơn.
"Người tốt được đền đáp tốt." Trần Mục quyết định, sau này có đau có mệt mỏi hơn nữa thì cũng phải trợ giúp Triệu Phi Yên.
Ngày đầu tiên của năm mới.
Trần Nghiêm định mang theo người nhà đi dạo hội chùa.
Trần Mục tìm tới Triệu Phi Yên, "Tiên tử tỷ tỷ, hôm nay đi chơi hội chùa, ngươi có đi hay không?"
"Không hứng thú, thân thể của ngươi sao rồi?" Triệu Phi Yên đi ra ngoài quan sát trạng thái của Trần Mục.
Trần Mục mạnh như rồng như hổ, giọng nói thì lanh lảnh mà nói: "Không sao cả, đêm nay tiếp tục đi."
Triệu Phi Yên có hơi ngoài ý muốn.
Nàng ta vốn còn đang lo lắng Trần Mục chịu đựng không nổi, không nghĩ tới trạng thái thân thể của hắn còn tốt hơn so với hôm qua, khó trách Lăng Vân tông có nhiều đạo lữ như vậy, hóa ra cùng nhau tu luyện lại còn có loại chỗ tốt này.
"Được."
Trần Mục đi theo cha mẹ đi xem hội chùa, Trần Hi và Trần Hạo cũng cùng đi theo, chỉ có Trần Thiên Nam là đang ở trong nhà, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người quen hảo hữu tới chúc tết, khách tới Trần gia cần phải được tiếp đón.
"Các ngươi nhìn kìa, đó là Trần Mục."
"Trần Mục ở đâu? Ta cũng muốn nhìn."
Bách tính trên đường đều nhiệt tình vây quanh, Trần Mục lúc đầu muốn đi xem hội chùa cùng với cha mẹ, thế nhưng hắn lại trở thành tiêu điểm của hội chùa.
Tất cả mọi người vây quanh hắn dò xét, Trần Mục đi tới chỗ nào thì nơi đó đông như trẩy hội.
Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Trần Mục cũng không biết nói cái gì cho phải mà chỉ có thể giữ nguyên trạng thái mỉm cười.
Trần Hi thật vất vả mới mua được mấy xâu kẹo hồ lô, nàng ta cười đưa cho Trần Mục hai xâu, "Triểu Mục, cái này cho ngươi, cái này cho Triệu tiên tử."
"Cảm ơn đại tỷ."
Trần Mục ăn kẹo hồ lô, tiếp tục đi dạo hội chùa, hắn đi theo cha mẹ đi vào trong miếu cầu phúc.
Đường Uyển hy vọng Trần Mục và Trần Dĩnh có thể khỏe mạnh trưởng thành, hy vọng Trần Nghiêm áp tiêu được thuận lợi.
Trần Mục tuy rằng không tin vào những thứ này, nhưng vẫn chủ động dâng hương cầu phúc cho cha mẹ và người nhà.
Không biết là ai nói ở khi Trần Mục được sinh ra, Đường Uyển cũng từng cầu phúc ở trong miếu, sau đó thì có rất nhiều bách tính đếm không hết tràn vào trong miếu để cầu phúc, hương hỏa xung quanh kinh doanh tới cực kỳ đắt khách.
Cầu phúc xong, mọi người Trần gia cũng chỉ có thể lên đường trở về phủ, bách tính vây xem Trần Mục thực sự là quá nhiều, bọn họ muốn được yên tĩnh đi dạo phố thế nhưng là rất khó, đây chính là nỗi phiền não của người nổi tiếng.
Trở lại Trần gia thì cũng vẫn náo nhiệt, khách tới bái phỏng tặng lễ nối liền không dứt, Trần Mục hiểu, trong những ngày ăn tết này Trần gia rất khó được bình yên.
Hắn đi tới gian phòng của Triệu Phi Yên, muốn tu luyện cùng nàng ta, "Đây là đại tỷ của ta mua."
Triệu Phi Yên chẳng thèm nhìn vào kẹo hồ lô, giọng lạnh lùng nói: "Ta không còn là đứa bé, không hứng thú mấy thứ này."
Trần Mục thì ngược lại bắt đầu ăn tới say sưa ngon lành, mùi vị tràn đầy tuổi thơ, sau khi ăn xong hắn bắt đầu tu luyện với Triệu Phi Yên.
Hắn dần dần thích ứng hàn khí trong cơ thể của Triệu Phi Yên, huyết nhục ở trong quá trình được hàn khí rèn luyện mà mạnh lên không ngừng, gân cốt khỏe mạnh, huyết dịch sôi trào, đạo đường vân màu vàng kim thứ ba trên kiếm hoàn càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Triệu Phi Yên lấy tốc độ chậm rãi phóng thích hàn khí trong cơ thể ra, nếu nàng ta phóng thích mà không tiết chế, Trần Mục khả năng sẽ bị đông cứng thành tượng băng.
Khi hấp thụ linh lực luyện hóa, Triệu Phi Yên khẽ nhíu mày, nàng ta ngửi được mùi vị chua chua ngọt ngọt, mùi của kẹo hồ lô xen lẫn vào trong linh khí, nàng ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái, thân thể hai người không có tiếp xúc, nhưng còn muốn thân mật hơn so với tiếp xúc thân thể.
Cũng may Trần Mục không có ăn thứ kỳ quái khác.
Ba canh giờ sau, Trần Mục không kiên trì nổi, hắn ngừng Niết Bàn Hô Hấp pháp.
Triệu Phi Yên mặc trang phục màu tím bó sát, đường cong lồi lõm, hình dáng đầy đặn.
Trần Mục mở mắt ra nhìn thấy dáng người ngạo nhân kia của Triệu Phi Yên, đặc biệt là lúc nàng ta vươn vai tỏ ra lười biếng, Trần Mục nhanh chóng dời tầm mắt, cảnh tượng này không phải là tuổi đời này của hắn là có thể tiếp nhận.
Chương 62 Người Vương Đô tới
"Vẫn là không tệ nha, kiên trì được lâu như vậy." Triệu Phi Yên khen ngợi, thân thể nàng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, da trên khuôn mặt xinh xắn bừng lên ánh hào quang, đây không phải là màu đỏ say rượu, mà là màu da bình thường.
Trần Mục thấy tâm trạng của Triệu Phi Yên rất tốt, cười ngọt ngào nói: "Tiên tử tỷ tỷ, ta giúp ngươi tu hành, ngươi có thể dạy ta luyện kiếm hay không?"
"Được." Triệu Phi Yên không từ chối, "Kiếm kỹ của ta chủ yếu là hệ Băng, không nhiều loại phù hợp với ngươi, nhưng cũng có thể dạy ngươi rất nhiều thứ."
Lúc Trần Mục rời khỏi phòng, Triệu Phi Yên kiêu ngạo nói: "Đi mua cho ta xâu kẹo hồ lô."
"Ừm?"
"Ta bây giờ đi mua luôn."
Trần Mục có chút không hiểu, vừa cho nàng ăn, nàng ta còn chê không ăn, nữ nhân thật là phiền phức, thật là khó hiểu.
Lúc đầu Triệu Phi Yên không có hứng thú, nhưng vừa rồi cảm nhận được mùi vị chua chua ngọt ngọt kia thì nhịn không được mà chảy nước miếng, bởi vậy mới bảo Trần Mục đi mua.
...
Diễn Võ trường, Trần gia.
Triệu Phi Yên đang ăn kẹo hồ lô.
Rất khó tưởng tượng, thiên kiêu Hoang châu có được khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, thế mà đang ăn kẹo hồ lô, luôn cảm thấy uống rượu vẫn là phù hợp với nàng hơn.
Trần Mục luyện kiếm ở dưới sự hướng dẫn của Triệu Phi Yên.
Khí tràng cường đại của Triệu Phi Yên bao phủ Diễn Võ trường, ngoài tiểu bối Trần gia ra, những người khác tới bái phỏng Trần gia đều không dám đặt chân tới nơi này.
Qua hết những ngày tết.
Trần gia cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại.
Sau khi Trần Thiên Nam ở nhà nghỉ ngơi được hơn nửa tháng thì chuẩn bị trở về tiêu cục làm việc, Mộ Đông Lưu nhiều lần thuyết phục, thậm chí muốn chuyển nhượng quặng mỏ ở phía tây thành với giá thấp cho Trần gia, mỏ quặng sắt kia hàng năm có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng lại bị Trần Thiên Nam từ chối.
Trần Nghiêm và Trần Uy có thái độ giống với lão gia tử, đều muốn dựa vào bản lĩnh của bản thân để kiếm tiền.
Cuộc sống về sau, ban ngày thì Triệu Phi Yên dạy kiếm kỹ cho Trần Mục, ban đêm, Trần Mục hỗ trợ Triệu Phi Yên rèn luyện hàn khí.
Sau ba tháng ròng rã.
Kiếm hoàn của Trần Mục ngưng tụ ra sáu đường vân màu vàng kim sáng chói, hắn đã nắm giữ được mấy chục loại kiếm kỹ, bên trong những loại kiếm kỹ này hắn vẫn cảm thấy Kiếm Thiểm là lợi hại nhất.
Kiếm kỹ cao thâm mà Triệu Phi Yên nắm giữ đều không phù hợp với Trần Mục, thuộc tính của bọn họ là tương khắc nhau, con đường tu luyện về sau là khác biệt hoàn toàn.
Triệu Phi Yên thường xuyên luận bàn với hắn, kiếm kỹ của Trần Mục ở trong thực chiến trở nên càng ngày càng mạnh, những kinh nghiệm này có giá trị nhiều hơn nhiều so với luận bàn cùng thế hệ.
Trải qua sự trợ giúp của Trần Mục, dung nhan của Triệu Phi Yên cũng càng ngày càng trở nên tươi tắn hơn, Khuôn mặt xinh xắn hồng hào sáng bóng, hàn khí trong cơ thể cũng nhận được khống chế.
Sáng sớm.
Tiếng vó ngựa sắt vang lên.
Yến Vương mời Trần gia tới Vương Đô làm khách, thậm chí còn điều động cả Đại tướng cấm quân tới đây nghênh đón.
...
Bên ngoài Trần phủ.
Ba chiếc xe ngựa sang trọng dừng lại.
Có hai nhóm thiết kỵ vạm vỡ khoác áo giáp bạc, canh gác ngay ngắn ở bên ngoài Trần phủ, bọn họ là đội quân tinh nhuệ của Vương tộc, tất cả đều là binh sĩ trải qua trăm trận chiến.
Dân chúng chỉ dám quan sát từ đằng xa.
"Ngân Giáp quân, cận vệ của Vương tộc, nghe nói bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ thành viên quan trọng của Vương tộc."
"Chẳng lẽ trong xe ngựa có người của Vương tộc?"
Năm ngoái Yến Lang Nguyệt tới Hắc Thạch thành cũng không có bóng dáng của Ngân Giáp quân, lần này lại đột nhiên xuất hiện mười tám người, trong đó chắc chắn có bí mật gì đó.
Tổ trạch của Trần phủ.
Những ngày này Trần Thiên Nam ở nhà nghỉ ngơi.
Tướng quân Mông Thiết và thành chủ Mộ Đông Lưu đều đi tới Trần gia bái phỏng, Trần Thiên Nam tự mình chiêu đãi, còn mời bọn họ uống trà, ngồi xuống chậm rãi trò chuyện.
Mông Thiết là lão tướng quân có chiến công hiển hách, là thân tín bên người Yến Vương, còn là Kiếm Hậu thất phẩm.
"Trần lão, Vương thượng ngày đêm đều mong đợi các ngươi tới Vương đô làm khách, còn xin theo ta xuôi nam." Mông Thiết chắp tay khẩn cầu đối với Trần Thiên Nam.
Trần gia nhiều lần nhận được lời mời của Yến Vương, đầu tiên là Hành Dương Hậu tới bái phỏng, sau đó là Yến Lang Nguyệt mời, hiện tại lại phái ra thân tín bên người, nếu như Trần gia cứ liên tục từ chối như vậy thì không thể nghi ngờ chính là không nể mặt Yến Vương, Trần Thiên Nam rơi vào do dự.
Cuối tháng này Trần Mục sẽ đầy bốn tuổi, tuổi của hắn tuy nhỏ nhưng thực lực rất mạnh, đã đạt tới Kiếm Tông lục phẩm, không thể khinh thường.
Trần Thiên Nam ngược lại không lo lắng Trần Mục đi ra ngoài, ngược lại hy vọng hắn có thể đi ra ngoài nhìn một chút đặc sắc của thế giới bên ngoài.
"Mông tướng quân, tiêu cục chúng ta làm ăn bận rộn không dứt ra được, ý kiến của Tiểu Mục ta còn chưa rõ ràng lắm, nếu như hắn muốn đi Vương Đô, chúng ta tự nhiên cho phép hắn đi theo các ngươi tới Vương Đô nhìn xem, nhìn xem thế giới bên ngoài một chút cũng tốt."
"Đa tạ Trần lão."
Bọn họ đi tới viện tử của Trần Nghiêm.
Trần Mục đang bế muội muội đi bộ ở trong sân, trong miệng Trần Dĩnh phát ra tiếng cười y a y a, đôi mắt trong veo, nhìn rất là dễ thương.
Lúc vừa mới tiến vào, Mông Thiết còn tưởng rằng Trần Mục là đứa bé bình thường, nhưng hắn nhìn chăm chú nhìn kỹ thì phát giác được không thích hợp.
Khí tức Trần Mục nội liễm, đây là cao thủ mới có thể làm được, lấy kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của hắn, đứa bé trước mắt này không đơn giản.
Mông Thiết từng nghe nói về Trần Mục, căn cốt cửu phẩm, ba tuổi giết chết Lang Vương, hắn còn được nghe Mộ Đông Lưu kể chi tiết lại, đó là hung thú mà ngay cả Kiếm Hậu 'hạ phẩm' cũng khó mà giết được, nhưng Trần Mục dựa vào mưu trí mà giết được.
Trần Thiên Nam cười hỏi: "Tiểu Mục, vị này là Mông tướng quân tới từ Vương Đô, Yến Vương muốn mời Trần gia chúng ta tới Vương Đô làm khách, gia gia còn phải kinh doanh tiêu cục, ngươi có muốn đi hay không?"
Trần Mục nghĩ tới chuyện đến Vương Đô để hoàn thành đánh dấu, nhưng hắn vẫn là theo bản năng nhìn về phía cha mẹ.
Mông Thiết thấy vậy thì lập tức chắp tay nói: "Hai vị là cha mẹ của Trần Mục a, Yến Vương hoan nghênh các ngươi đều đi tới Vương Đô làm khách."
Trần Nghiêm khoát tay cười nói: "Tiêu Cục có rất nhiều mối làm ăn, chúng ta bận quá không có thời gian, Mục nhi, nếu như ngươi muốn đi Vương Đô vậy thì đi chơi đi."
Đường Uyển cũng gật đầu, nàng ta hy vọng Trần Mục có một đoạn thời gian để thả lỏng, hắn từ nhỏ đã rất cố gắng rồi, ba tuổi đã bắt đầu luyện kiếm, thời gian nghỉ ngơi thì chính là chơi với muội muội.
"Mông tướng quân, ta còn phải trưng cầu ý kiến của tiên tử tỷ tỷ." Trần Mục cung kính nói với Mông Thiết.
Mông Thiết từng nghe nói, đằng sau Trần Mục còn có cường giả Lăng Vân tông thủ hộ, loại chuyện này rất bình thường, thiên kiêu tuyệt thế thì bên cạnh đều có người hộ đạo.
Triệu Phi Yên xuất hiện ở trong đình viện, khí tràng cường đại khiến Mông Thiết cũng phải khẩn trương lên.
"Muốn đi không?"
"Muốn."
"Vậy thì đi."
Triệu Phi Yên đáp ứng sảng khoái.
Mông Thiết chắp tay nói: "Đa tạ tiên tử."
Chương 63 Hành Châu thành
Trần Mục chuyển muội muội lại cho mẫu thân, khuôn mặt nhỏ cung kính nói: "Mẫu thân, mọi người ở nhà bảo trọng thân thể, ta đi chơi mấy ngày rồi trở về."
Đường Uyển dịu dàng nói: "Ở Vương Đô chơi cho thât tốt, không cần phải lo lắng cho bọn ta."
Trần Mục và Triệu Phi Yên đi ra ngoài Trần phủ, nơi này có ba chiếc xe ngựa lớn, cuối cùng Trần Mục và Triệu Phi Yên ngồi chung một chiếc xe ngựa ở giữa.
Đường Uyển đưa tới ra ngoài Trần phủ.
Muội muội Trần Dĩnh giống như phát giác được điều gì đó, đột nhiên khóc lên, Đường Uyển đành phải ôm nàng ta vào nhà.
Đám người Trần Nghiêm thì đưa tới gần cửa thành.
Trần Mục ló cái đầu nhỏ ra, vẫy tay hô: "Cha, gia gia, mọi người yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho chính mình, mọi người ở nhà bảo trọng."
Nhìn xe ngựa biến mất ở đường chân trời, Trần Nghiêm đi theo Trần Thiên Nam trở về Trần gia, trên đường trở về bọn họ trò chuyện, cảm khái đám tiểu bối lớn lên thật nhanh.
Ở vào hai tháng trước Trần Hi đã trở lại Hành Châu võ viện, Trần Hạo cũng vào tháng trước tiến về Huyền Kiếm tông tham gia khảo hạch nhập môn, đồng thời thông qua khảo hạch, ở lại Huyền Kiếm tông tu hành.
Bây giờ Trần Mục cũng tới Vương Đô nhìn ngắm thế giới bên ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi tiểu muội Trần Dĩnh.
Trần gia bỗng nhiên trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Ngựa khỏe của Vương tộc chạy rất nhanh.
Chẳng mấy chốc thì rời khỏi Hắc Thạch thành.
Bên trong xe ngựa được trang trí sang trọng, đuôi xe giống như một chiếc giường lớn có thể chứa hai người nghỉ ngơi, hai bên đều có không gian nghỉ ngơi rất dài.
Có một chiếc bàn dài ở giữa, ở trên bày đầy bánh ngọt và hoa quả, ngoài ra còn có hai ấm trà.
Triệu Phi Yên nhẹ giọng nói ra: "Dọc đường chẳng có chuyện gì để làm, tới giúp ta tu luyện."
Trần Mục nhỏ giọng hỏi: "Trong xe? Ngươi không sợ bị bọn họ phát hiện sao?"
"Loại chuyện này cần phải lén lén lút lút sao?" Hai mắt Triệu Phi Yên trở nên lạnh lùng nhìn vào Trần Mục, nói khẽ: "Kết giới linh lực của ta bao phủ trong toa xe, không cần phải lo lắng sẽ bị phát hiện."
Nghe được lời giải thích này của Triệu Phi Yên, Trần Mục không đắn đo nữa, dù sao tới Vương Đô còn cần rất nhiều ngày, cũng không thể lãng phí thời gian khi ngồi ở trên xe được.
Sau khi Trần Mục tiến vào Kiếm Tông thì phát hiện, muốn tăng cảnh giới lên là rất khó, cần có lượng lớn linh khí, nếu như không có Triệu Phi Yên, hắn cũng rất khó có thể tu luyện tới Kiếm Tông lục phẩm trong khoảng thời gian vừa qua.
Cũng may hàn khí trong cơ thể Triệu Phi Yên chỉ phóng thích một chút, còn có thể để hắn rèn luyện thật lâu.
Buổi chiều.
Đội xe tới Hàng Châu thành.
Mông Thiết đứng ở ngoài xe ngựa hỏi thăm: "Xin hỏi Triệu tiên tử có cần nghỉ ngơi ở bên trong Hành Châu thành hay không?"
Triệu Phi Yên nhìn về phía Trần Mục, Trần Mục thầm nghĩ đại tỷ đang ở Hành Châu võ viện, khẽ cười nói: "Dừng lại ở chỗ này một lát đi, ta muốn đi thăm đại tỷ của ta."
Dịch trạm Hành Châu thành.
Trần Mục và Triệu Phi Yên xuống xe ngựa.
Mông Thiết mang theo Ngân Giáp quân đi theo sau lưng hắn, bọn họ thu hút sự chú ý của người dân xung quanh, Trần Mục lanh lảnh nói: "Mông tướng quân, các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, tự chúng ta đi là được rồi."
Bên cạnh Trần Mục còn có Triệu Phi Yên, quả thực không cần bọn họ gióng trống khua chiêng đi thủ hộ, Mông Thiết cười nói: "Vậy các ngươi đi chơi đi, chúng ta ở chỗ này chờ đợi sai phái bất cứ lúc nào."
Hành Châu võ viện.
Ở khu vực trung tâm của Hành Châu thành.
Trần Mục và Triệu Phi Yên đi tới cổng võ viện.
"Tiểu tỷ tỷ, có thể giúp một chút hay không?" Trần Mục gọi thiếu nữ chuẩn bị tiến vào võ viện lại.
Thiếu nữ cúi đầu nhìn vào Trần Mục, cảm thấy rất đáng yêu, hoài nghi hỏi: "Tiểu đệ đệ, có chuyện gì không?"
"Có thể giúp ta báo tin với Trần Hi hay không, bảo nàng ta đi ra chơi, ta là đệ đệ của nàng."
"Ngươi là Trần Mục?"
Trên vẻ mặt thiếu nữ hiện đầy vẻ kích động nói.
Trần Mục không nghĩ tới lại bị nhận ra.
Hắn vội vàng nói: "Tiểu tỷ tỷ, xin ngươi đừng lộ ra, ta chỉ muốn gặp đại tỷ của ta, đợi lát nữa mời ngươi ăn ngon."
Trên khuôn mặt thiếu nữ hiện vẻ phấn khích, dịu dàng nói: "Được, ta tuyệt sẽ không nói cho những người khác, Hi Hi là bạn cùng phòng của ta, ta bây giờ lập tức đi gọi nàng."
Mọi người sớm đã được nghe nói, ở nhà Trần Hi có người đệ đệ là thiên kiêu tuyệt thế, cho nên khi thiếu nữ nghe Trần Mục nói hắn là đệ đệ của Trần Hi là có thể đoán ra được.
Trần Hi mặc váy luyện công màu trắng đi ra, nàng ta vội vàng đi ra, cũng không có thời gian để thay quần áo, thiếu nữ kia cũng chạy theo tới.
Trần Hi cung kính nói: "Triệu tiên tử."
Triệu Phi Yên khẽ gật đầu, sau đó Trần Hi cúi người xuống xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của Trần Mục, nở ra nụ cười ngọt ngào nói: "Chúng ta rời khỏi võ viện trước, tránh không lại tạo nên oanh động."
Bọn họ đi dạo dưới phố xa sầm uất của Hành Châu, thiếu nữ trêu ghẹo nói: "Tiểu Mục ngươi biết không, tỷ tỷ ngươi bây giờ ở võ viện có rất nhiều người theo đuổi, bọn họ đều muốn làm tỷ phu của ngươi đây."
"Đừng nói lung tung."
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Hi đỏ bừng lên.
Trần Mục nở nụ cười ngọt ngào nói: "Đại tỷ, lúc ta ra khỏi cửa, gia gia kín đáo đưa cho ta rất nhiều tiền, ta mời các ngươi đi ăn đồ ăn ngon đi."
"Được."
Trần Hi cười đáp ứng.
Nàng ta tức trước tới nay sinh hoạt đều rất tiết kiệm.
Bình thường đều là ăn ở võ viện.
Thiếu nữ đề nghị:"Ở đường phố phía tây có món đậu phụ thối, ăn cực kỳ ngon, chúng ta tới đó ăn đi."
Trần Hi vui vẻ nói: "Vậy thì nhanh đi thôi."
Trần Mục và Triệu Phi Yên đi theo hai người đi tới trước quán đậu phụ thối, Trần Mục ngẩng đầu hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi ăn không?"
"Ta không ăn."
"Ngươi cũng không được ăn."
Triệu Phi Yên cau mày.
Thứ này có thể ăn được sao?
Trên mặt Trần Hi hiện vẻ nghi hoặc, cung kính nói: "Triệu tiên tử, tại sao Tiểu Mục lại không được ăn?"
"Đúng vậy a, tại sao ta không được ăn?" Trần Mục nhìn về phía Triệu Phi Yên.
Triệu Phi Yên không muốn giải thích quá rõ ràng, thản nhiên nói: "Ta không thích loại mùi vị này, không muốn chịu tội cùng với ngươi, hiểu chưa?"
"Được a."
Trần Mục bất đắc dĩ buông tay.
Đậu phụ thối ngửi thì có mùi thối, có một số người không thể chịu được, có một số người lại vô cùng thích.
Triệu Phi Yên thuộc về loại người không thể nào chịu đựng được, nàng cũng không muốn ngửi được thứ mùi này.
"Lão bản, mang tới hai phần đậu phụ thối."
"Khách quan, chờ một lát a."
Thiếu nữ tiếc nuối nói: "Các ngươi không ăn đậu phụ thối thì thật quá đáng tiếc, say này sẽ hối hận."
Trần Mục nở nụ cười hiền lành nói: "Không sao không sao, ta chờ một lúc nữa đi mua một ít bánh bao để ăn."
Triệu Phi Yên mở miệng một lần nữa, "Không được phép bánh bao có mùi rau hẹ và hải sản."
Trần Hi các nàng đều không hiểu tại sao, Trần Mục ngược lại là đoán được có chuyện gì xảy ra, những thứ đó đều là mùi vị mà Triệu Phi Yên không thích, thì ra là thế.
Xem ra có quan hệ với tu luyện.
"Đi mua cho ta xâu kẹo hồ lô."
"Không thành vấn đề."
"Lão bản, cho ta bốn xâu kẹo hồ lô."
"Có ngay."
Trần Mục chia xâu kẹo hồ lô cho mọi người, thiếu nữ khoe khoang nói: "Kẹo hồ lô này ta muốn mang trở về để khoe Đông Đông ỷ, ha ha ha."
Trần Hi che miệng cười khẽ.
Chương 64 Đến Kim thành
Triệu Phi Yên ăn kẹo hồ lô, cách thức ăn kẹo hồ lô của nàng ta rất đặc biệt, răng răng mấy lần nhai nát cả quả sơn tra luôn, giống như đang nhai kẹo cao su vậy.
Trần Mục và Trần Hi đi dạo nhàn nhã trên đường phố, ở chỗ này không cần phải lo lắng sẽ bị người nhận ra, Trần Mục mang theo đại tỷ nhấm nháp những món ăn dọc đường, trước khi đi còn mang nàng vào trong cửa hàng mua một đôi giày mới.
Trần Hi lúc đầu không muốn, nhưng Trần Mục nhấn mạnh là gia gia cho tiền, dù sao cũng là để hắn tiêu xài trên đường, ngoại trừ mang đại tỷ đi chơi ra thì dường như cũng chẳng có chỗ nào để mà sử dụng tiền cả.
Thiếu nữ đi cùng Trần Hi thì đặc biệt hâm mộ, trước kia nàng ta chỉ nghe nói Trần Mục có thiên phú dị bẩm, vô địch trong cùng thế hệ, không nghĩ tới vậy mà lại còn hiểu chuyện như vậy.
Tới lúc trời không còn sớm nữa, Trần Mục đưa Trần Hi và thiếu nữ trở về Hành Châu võ viện.
Sau khi chào tạm biệt với Trần Hi, Trần Mục và Triệu Phi Yên trở lại dịch trạm, Ngân Giáp quân vẫn còn đang chờ ở đó, Mông Thiết cung kính nói: "Triệu tiên tử, các ngươi là ở trọ nghỉ ngơi hay là tiếp tục đi đường?"
Triệu Phi Yên thản nhiên nói: "Tiếp tục đi đường."
Trước khi lên xe, Trần Mục hỏi: "Mông tướng quân, chúng ta sẽ đi ngang qua Kim thành ở Dương châu sao?"
"Có thể trưa mai đi ngang qua."
"Phiền phức dừng lại ở Đường gia Kim thành."
"Không thành vấn đề."
...
Kim thành, Dương châu.
Nơi này còn muốn phồn hoa hơn so với Hành Châu thành.
Đường gia là gia tộc quyền thế ở Kim thành, gia tộc truyền thừa hơn ngàn năm, ngoài gia chủ Đường Chấn là Kiếm Hậu ra, còn có hai vị tộc lão đã đặt chân tới cảnh giới Kiếm Hậu, ở Dương châu được tính là gia tộc lớn rất có thể diện.
Trần gia và Đường gia có sự chênh lệch rất lớn.
Gần đây dân chúng trong Kim thành đều đang chê cười Đường gia, bọn họ không giống như dân chúng ở Hắc Thạch thành cách khá xa, dân chúng Kim thành biết chuyện năm đó Đường Chấn đuổi Đường Uyển ra khỏi Đường gia, bây giờ Đường Uyển sinh ra Trần Mục đã danh chấn Đại Yên.
Bọn họ đều chờ đợi cơ hội để xem Đường gia bị mất thể diện.
Trần Mục tự nhiên không phải là tới hưng sư vấn tội, chủ yếu là Đường gia liên tục mời mẫu thân về Kim thành khiến Đường Uyển rất phiền não.
Đường gia nghĩ mẹ con Đường Uyển trở về đi một chút, để cho mọi người biết hiểu lầm giữa hai nhà đã được giải trừ.
Trần Mục tiện đường tới xem một chút, sau này mẫu thân cũng sẽ không bị Đường gia quấy rầy liên tục như vậy nữa.
Khi hộ vệ Ngân Giáp quân thúc xe ngựa đi tới trước cửa Đường phủ, dân chúng xung quanh bàn tán sôi nổi, còn tưởng rằng có Vương tộc giá lâm, Đường gia là gia tộc quyền thế ở Kim thành, có Vương tộc vào xem cũng là chuyện bình thường.
Trần Mục một mình xuống xe, Triệu Phi Yên cảm thấy nơi này không có ý nghĩa gì cho nên ở lại trên xe để nghỉ ngơi.
Nha hoàn Đường phủ lập tức báo tin quản gia trong phủ, lão quản gia có kiến thức rộng rãi, nhiệt tình nói: "Mông tướng quân, đại giá quang lâm, mời vào bên trong, lão nô bây giờ lập tức đi báo tin cho gia chủ."
Mông Thiết trầm giọng nói: "Các ngươi có lẽ là nên hoan nghênh vị này, hắn là Trần Mục ở Hắc Thạch thành."
Nghe được hai chữ Trần Mục, con mắt lão quản gia gần như lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn kích động nói: "Trần Mục thiếu gia, hóa ra là ngươi, mời vào bên trong."
Trần Mục và Mông Thiết đi vào Đường phủ.
Bên trong Đường phủ có ngọn giả sơn cao lớn, bên trong có không gian rất rộng, đập vào mắt chính là cung điện lầu các, so với Trần gia thì hoành tráng hơn quá nhiều.
Lão quản gia bảo nha hoàn đi báo tin cho gia chủ, sau khi Đường Chấn nhận được tin thì tự mình chạy tới nghênh đón.
Đường Chấn như đi trong gió, trên mặt thì mang theo nụ cười hào hứng, cao hứng nói: "Tiểu Mục, làm sao mà một mình người đi tới Kim thành vậy? Cha mẹ ngươi làm sao không tới?"
Trần Mục cười trả lời: "Cha ta bận công việc, mẹ ta thì ở nhà chăm sóc muội muội, ta dự định đi Vương Đô chơi, vừa đúng đi ngang qua Kim thành."
Đường Chấn nhiệt tình nói: "Vậy thì ở Đường gia chơi thêm mấy ngày, ta bảo Đường Thi đưa ngươi đi ra ngoài chơi."
"Cảm ơn ý tốt của ông ngoại, ta còn phải tới Vương Đô sớm một chút, sau đó sớm ngày trở về Hắc Thạch thành." Trần Mục không có hứng thú đối với chơi lắm.
Đường Chấn không cần mặt mũi, khẩn cầu: "Chỉ nghỉ một đêm, ông ngoại cầu ngươi."
Già trẻ Đường gia ở xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Đường Chấn là đại lão ở Kim thành, có thể để cho hắn hèn mọn như vậy lại là cháu ngoại của hắn.
Dù sao cũng là phụ thân của mẫu thân, Trần Mục khẽ gật đầu nói: "Được a."
Đường Chấn chắp tay nói với Mông Thiết: "Mông tướng quân, đường xá xa xôi, các ngươi vừa đi một đoạn đường dài, bảo mọi người vào phủ nghỉ ngơi một chút đi."
"Đa tạ Đường gia chủ."
Mông Thiết nhìn về phía Trần Mục, dò hỏi: "Có cần báo tin Triệu tiên tử vào phủ nghỉ ngơi không?"
Trần Mục khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần, nàng ta không thích bị quấy rầy."
Đường Thi nghe được tin thì lập tức chạy tới, chạy tới theo còn có đám tiểu bối Đường gia, đa số là nữ, trong đó còn có Đường Diêu mà Trần Mục nhận biết.
"Oa, Tiểu Mục, ngươi tới rồi."
"Tiểu Mục, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi phố."
Đường Thi và Đường Diêu rất nhiệt tình.
Trần Mục có chút mệt mỏi, mỉm cười nói: "Lần sau đi, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi."
Đường Chấn trịnh trọng nói: "Đường Thi, các ngươi đưa Tiểu Mục đi tham quan Đường gia một chút đi."
"Được rồi gia gia." Đường Thi và Đường Diêu mang theo Trần Mục đi dạo ở Đường gia.
"Lão đại, ngươi tranh thủ thời gian sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Mông tướng quân và mọi người đi."
"Đa tạ Đường gia chủ."
Đường Phong mang theo Mông Thiết đi về nơi nghỉ ngơi.
Đường Chấn tiếp tục nói ra: "Lão nhị, ngươi phụ trách chuẩn bị tiệc tối nay, lão tam, đi mời mấy vị gia chủ gia tộc quyền thế ở Kim thành tới, lão tứ, ngươi phụ trách bảo vệ Tiểu Mục, không được để cho hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
"Vâng, phụ thân."
Huynh đệ Đường gia công việc bận rộn hẳn lên, Trần Mục tới, kinh động toàn bộ Đường phủ.
Trần Mục đột nhiên có thêm bảy người biểu tỷ, ba người biểu muội, biểu ca và biểu đệ còn có mười người, đây là hậu bối trực hệ của Đường Chấn, tính cả tiểu bối khác của Đường gia thì số lượng càng kinh người.
Đường Diêu đề nghị: "Tiểu Mục, chúng ta đi tới Diễn Võ trường, chỗ đó náo nhiệt."
Đường Ngọc với mái tóc tết hai đuôi ngựa đằng sau hưng phấn nói: "Được a, đi xem bọn họ đánh nhau."
Trần Mục không hứng thú, nhưng bị các nàng vây quanh kéo đi tới Diễn Võ trường, sớm biết Đường gia có nhiều trẻ con như vậy thì hắn chắc chắn sẽ không tới.
Diễn Võ trường của Đường gia có quy mô rất lớn.
Có thể so sánh với Diễn Võ trường của phủ thành chủ Hắc Thạch thành.
Chương 65 Pháp Nhãn Kim Đồng!
Trong Diễn Võ trường có hơn ba mươi tiểu bối, trong đó phần lớn là thiếu niên, còn có hai vị Kiếm Tông có thực lực cường đại đang dạy bọn hắn luyện kiếm.
Đám tiểu bối để ý tới Trần Mục, Đường Trác thì càng là hoảng sợ nói: "Trần Mục!"
"Đứa bé đó là Trần Mục?"
Tiểu bối xung quanh dò xét nói, trông hắn như là một đứa bé rất bình thường, ngoài tướng mạo đẹp mắt ra thì dường như không có gì đặc biệt.
"Nghe nói hắn đã đánh bại Trác ca!"
"Hắn thật lợi hại như trong lời đồn vậy sao?"
Trong đám tiểu bối có người thanh niên mặc cẩm y đi tới, hắn cao ngạo hỏi: "Ngươi là Trần Mục?"
"Tam ca, hắn chính là Tiểu Mục, siêu cấp lợi hại." Đương Diêu cười duyên nói.
Đường Chiến là tiểu bối mạnh nhất của Đường gia, hắn không có đối thủ ở trong thế hệ cùng lứa trong Kim thành.
"Nghe nói biểu đệ rất lợi hại, chúng ta luận bàn hai chiêu được không?" Trong mắt Đường Chiến hiện lên sự hưng phấn.
Trần Mục không từ chối, dù sao thì cũng không mất thời gian, khẽ cười nói: "Được a."
Tiểu bối xung quanh rất kích động.
Đường Trác không thể không cười lạnh, năm ngoái hắn cũng có ý tưởng như vậy, cuối cùng thì thua rất thảm.
Tuy rằng Đường Chiến lợi hại hơn so với Đường Trác rất nhiều, nhưng Đường Thi và Đường Diêu từng được chứng kiến sự lợi hại của Trần Mục, hai vị Kiếm Sư bát phẩm đều được Trần Mục đánh bại một cách dễ dàng.
Các nàng không có ý định ngăn cản.
Đường Diêu nhìn vào bọn họ đi tới trên lôi đài, cười duyên nói: "Các ngươi nói xem tam ca có thể chống được bao lâu?"
Tiểu bối xung quanh kinh ngạc nói: "Không thể nào, tam ca thế nhưng là Kiếm Sư cửu phẩm đỉnh phong, hơn nữa hắn thường xuyên đối luyện với Kiếm Tông."
"Ngươi cảm thấy tam ca có lợi hại bằng Lang Vương không?"
"Hắn thật từng giết Lang Vương sao? Tại sao ta cảm thấy đó chỉ là lời đồn?"
Có tiểu bối tỏ vẻ nghi ngờ.
Đường Thi và Đường Diêu không có nhìn thấy tận mắt, nhưng các nàng tin tưởng Trần Mục từng đánh chết Lang Vương.
Trên lôi đài, Trần Mục và Đường Chiến đều cầm kiếm cùn để luận bàn.
Đường Chiến tự tin nói: "Biểu đệ, mời đi."
Vừa dứt lời, Trần Mục đã xuất hiện ở trước mắt hắn, Đường Chiến nhìn thấy tàn ảnh của kiếm cùn, vội vàng phóng thích khí tràng ra, hắn muốn dùng khí tràng tới áp chế Trần Mục.
Khí tràng của Đường Chiến rất mạnh, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tốc độ của Trần Mục.
Đường Chiến vội vàng nhấc kiếm lên, kiếm của hắn vừa nhấc lên thì đụng phải xung kích mãnh liệt, cả người và kiếm trong tay đều bay ra khỏi lôi đài.
Đám tiểu bối xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ đều không nhìn thấy rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có Đường Trác thì đang cười, lúc hắn thua bởi Trần Mục còn bị Đường Chiến cười nhạo thật lâu.
Năm ngoái, Đường Trác chí ít còn có thể luận bàn với Trần Mục rất nhiều chiêu, Đường Chiến vào lúc này vừa chạm mặt thì một chiêu cũng không chịu nổi.
Đường Chiến là tiểu bối ưu tú nhất của Đường gia, tuy nhiên ngay cả một kiếm của Trần Mục cũng không tiếp nổi, tiểu bối còn lại ngoại trừ chấn kinh ra còn có kích động.
Trần Mục là con trai của Đường Uyển, Đường Uyển là cô cô của bọn hắn, mọi người là thân thích, có thể có thân thích thiên kiêu như thế này, đám tiểu bối đều cảm thấy tự hào.
Hai vị Kiếm Tông phụ trách dạy bảo tiểu bối Đường gia cũng chưa lấy lại được tinh thần, bọn họ đều không thể nhìn thấy rõ Trần Mục ra chiêu.
Lực đạo như thế, hai người cũng không nắm chắc có thể tiếp nhận được, quả thực chính là quái vật.
Trưởng bối Đường gia ở phía xa cũng chấn kinh, Trần Mục không thẹn với danh hào thiên kiêu tuyệt thế.
Đường Chiến đứng lên, hắn không thể tin được chính mình lại thất bại thảm hại như vậy, "Ngươi là Kiếm Tông?"
Đó tuyệt không phải lực lượng mà Kiếm Sư có thể có được.
Diễn Võ trường lập tức yên tĩnh lại, mọi người nhìn chằm chằm vào Trần Mục, hắn không có giấu diếm mà khẽ gật đầu.
Ba tuổi Kiếm Tông.
Đám tiểu bối tất cả đều chấn kinh.
Đường Diêu dịu dàng nói: "Tiểu Mục, có thể kể lại quá trình chém giết Lang Vương cho chúng ta nghe một chút hay không?"
"Giết chết Lang Vương là thật sao?"
"Trần Mục biểu đệ, ta cũng muốn nghe."
"Tiểu biểu ca, ngươi nói một chút nha." Đường Kỳ nhỏ nhắn xinh xắn giật giật góc áo của Trần Mục mà nói.
Chuyện này Trần Mục đã kể lại rất nhiều lần, không chịu nổi sự nhiệt tình của mọi người, hắn lại kể lại quá trình giết chết Lang Vương ra một lần nữa.
Đám tiểu bối của Đường gia nghe như si như say, ngay cả hai vị Kiếm Tông cũng tới gần để nghe kể chuyện.
Trong đêm.
Đường gia dùng tiệc tối phong phú tới chiêu đãi Trần Mục.
Đường Chấn còn mười gia chủ gia tộc quyền thế ở Kim thành tới Đường gia làm khách, Đường gia đêm nay rất náo nhiệt.
Trần Mục ngồi ở bên cạnh ông ngoại, Đường Chấn đặc biệt có mặt mũi giới thiệu Trần Mục với mọi người, trong mắt các vị gia chủ đều là sự hâm mộ.
Trần Mục để ý tới, có thể tới tham gia loại liên hoan như thế này, chỉ có Đường Trác và Đường Chiến các tiểu bối xuất sắc của dòng chính mới được, tiểu bối còn lại thì đều không thấy bóng dáng đâu.
Bởi vậy có thể thấy được, trong Đường gia phân chia đẳng cấp rất nghiêm ngặt, khó trách mẫu thân không muốn về Đường gia.
Đường Chấn cười cười nói nói với mấy vị gia chủ, Trần Mục không có để ý tới câu chuyện của bọn họ, sau khi hắn ăn uống no đủ thì mỉm cười nói: "Ông ngoại, ta hơi mệt chết, muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Đường Chấn vội vàng nói: "Đường Thi, ngươi tranh thủ thời gian đưa Tiểu Mục đi nghỉ ngơi."
"Vâng, gia gia."
"Tiểu Mục, đi theo ta."
Trần Mục nghỉ ngơi ở Đường gia một đêm.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Trần Mục đã rời khỏi Đường gia, Đường Chấn dẫn đầu toàn tộc vui vẻ đưa tiễn.
Khi Trần Mục tiến vào xe, Triệu Phi Yên đang lười biếng nằm sấp, đôi chân dài trắng nõn đung đưa qua lại trong xe ngựa, căn bản không có coi Trần Mục là người ngoài.
Với cảnh tượng trước mắt như vậy thì hắn khó có thể chịu đựng được, Trần Mục nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không, như vậy thì không phải thục nữ."
Triệu Phi Yên xoay người một nửa, một tay chống lấy khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc xanh mềm mại rủ xuống trước người, hai mắt nàng ta nhắm lại nói: "Ngươi có ý tứ gì?"
Trần Mục vội vàng nói sang chuyện khác, "Đường gia thật là vô vị, vẫn là Trần gia của chúng ta tốt hơn."
Triệu Phi Yên ngồi xuống, nàng ta đặt đôi chân dài của mình vào trên bàn thấp, kiêu ngạo nói: "Chờ chừng nào ngươi có đôi chân dài như ta thì hãy giảng đạo lý với ta."
"..."
Đội xe ngựa đi về phía nam không ngừng vó.
Trần Mục và Triệu Phi Yên tiếp tục tu luyện.
Ở vào ngày thứ ba xuôi nam, trong đầu Trần Mục vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
"Nhiệm vụ: Đánh dấu đỉnh Vân Ẩn sơn."
"Ban thưởng: Pháp Nhãn Kim Đồng!"
Trần Mục cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vậy mà lại cùng lúc xuất hiện hai nhiệm vụ, hắn trước kia luôn cho rằng phải hoàn thành nhiệm vụ đang có thì mới xuất hiện nhiệm vụ mới.