Tốc độ và sức lực đều vượt xa cường giả Kiếm Thánh, đây chính là sức lực sau khi nắm giữ huyết mạch Thần tộc.
Trần Mục không hề khinh địch, hắn giơ bàn tay lên, lúc hai người chạm chưởng không gian run lên, cơn gió mạnh ập đến khiến cả Trần Hãn và Trần Dao đều cảm thấy áp lực.
Trần Dĩnh đột nhiên nâng đôi chân dài lên.
Trần Mục dùng mu bàn tay đập đôi chân dài đang gào thét mà đến trở về, Trần Dĩnh lùi lại mấy bước.
Sau khi Trần Dĩnh sở hữu huyết mạch Thần tộc thì có được nhục thân cường ngạnh, nhưng Trần Mục đã trải qua nhiều lần niết bàn, nhục thân siêu phàm thoát tục, đơn thuần so về sức lực nhục thân thì hắn có thể dẹp ngang hung thú viễn cổ.
Biểu cảm của Trần Mục rất thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý tán thưởng, sức lực nhục thân của Trần Dĩnh vượt trội hơn nhiều so với đa số cường giả Kiếm Thánh, đây còn là sức lực trước khi nàng ta chưa thôi động huyết mạch Thần tộc.
Trần Dĩnh thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể.
Toàn thân nàng ta bị hồng quang bao trùm, sức lực tăng vọt với tốc độ kinh hoàng, khi nàng ta lại vung chưởng tấn công lần nữa, ngay cả Trần Mục cũng cảm thấy có chút áp lực.
Khi hai chưởng của bọn họ chạm nhau, tiếng nổ ầm vang lên giống như tiếng sét đánh, thậm chí trên lôi đài cũng xuất hiện vết nứt, đùng đùng không dứt, Trần Hãn và Trần Dao đều nhìn không chớp mắt.
Trần Mục cảm giác được lực đạo đáng sợ.
Đó chính là thần lực, lúc Trần Dĩnh vung chưởng, không gian xung quanh các ngón tay đều vặn vẹo biến dạng, nàng ta có thể dễ dàng nắm vỡ không gian.
“Tỷ tỷ cố lên!”
“Nhị tỷ cố lên!”
Trần Dao và Trần Hãn đều đang cổ vũ cho Trần Dĩnh, bọn họ cười rất vui vẻ, xem rất kích động.
Trần Mục thôi động Chân Long Huyết Mạch của cánh tay phải, hắn muốn biết Chân Long Huyết Mạch và huyết mạch Thần tộc của Dĩnh Dĩnh cái nào lợi hại hơn, tay phải bao phủ Kim Lân.
Quanh thân Trần Dĩnh có một loại sương mù màu đỏ giống như mặt trời đỏ, thân thể giải phóng hồng quang, năm ngón tay nàng ta nắm thành quyền, vung nắm đấm về phía Trần Mục.
Trần Mục dùng tay phải được bao phủ Kim Lân tiếp đòn, hắn chỉ sử dụng Chân Long thần lực.
Khi hai cỗ thần lực va chạm, cánh tay phải của Trần Mục đang run rẩy, hắn phải lùi lại nửa bước mới tiếp được.
Vẻ mặt của Trần Hãn và Trần Dao kinh ngạc, đây là tình huống ngoài dự liệu của bọn họ.
“Sức lực nhục thân thuần túy của ta mạnh hơn Dĩnh Dĩnh rất nhiều, nhưng sức lực của Dĩnh Dĩnh sau khi thôi động huyết mạch Thần tộc lại mạnh hơn của ta sau khi thôi động Chân Long Huyết Mạch một chút, đủ để chứng minh huyết mạch Thần tộc của muội ấy còn mạnh hơn Chân Long Huyết Mạch của ta, còn không chỉ mạnh hơn một chút.” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, hắn phân tích trong lúc luận bàn.
Khóe miệng Trần Dĩnh đắc ý: “Ca, huynh lấy ra toàn bộ thực lực, muội còn đánh chưa đã ghiền.”
Trần Mục thôi động Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể, hắn không ngờ có ngày sẽ cùng muội muội luận bàn, còn cần phải dùng tới Hồng Mông tiểu thụ và Chân Long Huyết Mạch.
Trần Dao và Trần Hãn cũng không ngờ bọn họ luận bàn lại ác liệt như vậy, mấy người Trần Thiên Nam nghe thấy động tĩnh ở diễn võ trường thì ào ào chạy tới vây xem, Trần Uy nhìn Trần Dĩnh kinh hô nói: “Nàng ta là?”
Trần Dao giải thích nói: “Gia gia, đại bá, đây là nhị tỷ, rất lợi hại phải không?”
Trần Thiên Nam và Trần Uy đồng thời kinh hãi, trong một ngày mà Trần Dĩnh lại lớn cao như thế, còn có thể có sức mạnh tương đương với Trần Mục, bọn họ nhìn mà trợn tròn mắt.
Toàn thân Trần Mục tràn ngập tử khí Hồng Mông, sức lực của hắn lại áp chế Trần Dĩnh lần nữa.
“Ca ca quả nhiên là ca ca.”
Trần Dao nhìn ra Trần Mục đều nhường Trần Dĩnh trong suốt cả quá trình, tỷ tỷ xuất chiêu, ca ca tiếp chiêu, hắn không chủ động xuất thủ, thậm chí còn không né tránh.
Trần Dĩnh càng đánh càng hưng phấn, sương mù màu đỏ quanh thân nàng ta bắt đầu ngưng kết, trong chớp mắt giáp trụ hỏa diễm đã bao phủ toàn thân, nhiệt độ của diễn võ trường cũng theo đó mà tăng lên, mấy người Trần Thiên Nam đều phải rút lui.
Hỏa giáp khiến nàng ta trông rất hiên ngang đáng gờm.
Sức lực của Trần Dĩnh tăng vọt, khi nàng ta vung quyền không gian biến dạng, Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, nhục thân hiện lên kim quang, hắn vươn tay tiếp lấy hỏa quyền của muội muội.
Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Toàn bộ đá phiến trên lôi đài vỡ nát.
Ngoại trừ lùi lại nửa bước lúc vừa bắt đầu, Trần Mục không còn lùi nửa bước nào nữa.
Hồng quang quanh thân Trần Dĩnh biến mất, hỏa giáp cũng biến mất không còn, nàng ta lè lưỡi: “Ca, huynh không thể giả vờ để muội thắng được sao.”
Trần Mục cười nhẹ nói: “Dĩnh Dĩnh, muội đã rất lợi hại, chỉ là thiếu kinh nghiệm chiến đấu thôi.”
“Nhị tỷ, tỷ thật lợi hại.”
Trên mặt Trần Hãn mang theo vẻ sùng bái.
Trần Thiên Nam vuốt râu cười lớn.
Sau khi Trần Dĩnh cường đại lên, sau này Trần gia có nàng ta Trần Mục cũng có thể thoải mái hơn nhiều.
Trần Mục nghiêm túc nói: “Dĩnh Dĩnh, muội luyện kiếm cho tốt, tiểu Hãn và Dao Dao, hai đứa tu luyện đi.”
“Vâng ạ, tam ca.”
Trần Hãn lập tức ngồi khoanh chân tu luyện trên đạo đài.
Trần Dĩnh lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh nắm cằm: “Muội không muốn luyện kiếm, muội muốn chơi chùy.”
“Nữ hài tử chơi chùy rất khó coi.”
“Muội cứ thích chơi chùy, chơi cái lớn.”
Trần Dĩnh có hơi bướng bỉnh, Trần Mục có thể cảm nhận được tính cách của muội muội vẫn có chút thay đổi.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Dao nghiêm túc nói: “Ca, muội cũng muốn luận bàn với huynh.”
“Được thôi.”
Cái Trần Mục có chính là thời gian.
Tay Trần Dao cầm Yên Lam, cô bé chỉ mới tám tuổi nhưng đã có sự trầm ổn mà rất nhiều thiên kiêu không có được, đôi mắt sắc bén, xuất chiêu rất nhanh giống như điện quang.
Trần Mục sử dụng Vô Song để luận bàn với cô bé.
Hai thanh kiếm trong thời gian ngắn đã giao chiến rất nhiều lần, Trần Dao quá nhỏ, chênh lệch sức lực với Trần Mục rất xa, kiếm thuật của cô bé rất mạnh, hơn nữa huyết mạch Trần gia trong cơ thể vẫn chưa thức tỉnh, đợi sau khi huyết mạch thức tỉnh thì thực lực chắc chắn sẽ tăng vọt, cô bé đã được định trước sẽ nổi lên.
Sau trăm chiêu, Trần Dao bỏ cuộc.
Chương 432 Huynh Muội Luận Bàn (2)
Trần Mục nhìn về phía Trần Hãn: “Tiểu Hãn, đệ có muốn đến luận bàn hai chiêu không?”
“Tam ca, đệ không được!” Trần Hãn gãi đầu, bình thường hắn ta đều ở nhà, luận bàn với Trần Dao cũng đã rất gay go, hắn ta không có dũng khí luận bàn với Trần Mục.
“Không sao, đến thử hai lần.”
“Cảm ơn tam ca.”
Trần Hãn hưng phấn cầm lấy kiếm.
Hắn lên lôi đài luận bàn với Trần Mục.
Trần Thiên Nam nhìn diễn võ trường náo nhiệt, nụ cười trên mặt tươi như hoa, ông ta và Trần Uy mỉm cười rời khỏi, có những tiểu bối này Trần gia chẳng lo không mạnh.
Trần Mục vẫn đang luận bàn cùng Trần Hãn thì Trần Dĩnh đã chuồn mất, nàng ta một mình chạy đến Hắc Thạch thành tìm Trần Hi, chuẩn bị đi dạo phố với đại tỷ.
Trần Dĩnh bây giờ không phải là trẻ con, nàng ta có suy nghĩ của mình, Trần Mục cũng không can thiệp, Trần Dao và Trần Hãn đều đang chăm chỉ tu luyện ở diễn võ trường.
Trần Mục cũng đang ngồi khoanh chân ở trên đạo đài bên rìa diễn võ trường, hắn tiếp tục tham ngộ Tam Táng Kiếm Điển.
Hắn vẫn luôn cảm thấy nếu không phải chính mình có vấn đề thì chính là đạo kiếm kỹ này có vấn đề, chiêu này đã không còn thuần túy là hấp thụ năng lượng thiên địa nữa mà là hấp thụ sinh cơ của thiên địa, vô cùng đáng sợ.
Trần Dĩnh tìm thấy Trần Hi ở Hắc Thạch thành.
Trần Hi ngạc nhiên cả nửa ngày, cuối cùng cũng hồi thần, nghe nói Trần Dĩnh muốn lên phố mua y phục thì không chút do dự cùng muội muội đi lên phố.
Đường phố của Hắc Thạch thành phồn hoa, còn náo nhiệt hơn so với Vương Đô, trong rất nhiều cửa tiệm đều có áo váy đẹp, Trần Dĩnh lựa chọn rất lâu, cuối cùng đã thay một bộ váy đỏ nhẹ nhàng tươi tắn, trông rất xinh đẹp.
Vào buổi trưa.
Bạch Thanh Hoan dẫn theo Tiểu Thất trở về.
Các nàng không ngờ tốc độ của Trần Mục lại nhanh như vậy.
Trần Dĩnh dạo phố xong trở về, vừa hay nhìn thấy bọn họ đến diễn võ trường: “Thất Thất, Bạch tỷ.”
Trong mắt Trần Mục chứa ý cười, xem ra trí nhớ của Trần Dĩnh khôi phục rất tốt.
Bạch Thanh Hoan trừng to mắt, lẩm bẩm nói: “Đây chắc không phải là Dĩnh Dĩnh đấy chứ?”
“Đúng vậy.”
Khuôn mặt Trần Dĩnh cười tươi như mặt trời.
Nhìn thấy nàng ta không sao, Bạch Thanh Hoan và Tiểu Thất đều rất vui mừng, Tiểu Thất nhào vào lòng Trần Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh tỷ, ngày nào muội cũng cầu nguyện cho tỷ.”
Trần Dĩnh nhẹ nhàng nói: “Thất Thất, đợi lát nữa tỷ tỷ dẫn muội đi ăn hồ lô đường.”
“Được ạ.”
Tiểu Thất vui vẻ cười rộ lên.
Nhìn thấy muội muội đã khôi phục trí nhớ, Trần Mục chuẩn bị quay về Lăng Vân tông, muốn ở bên vị hôn thê nhiều hơn trước khi nàng ta độ kiếp, hắn ở lại quan sát ba ngày, sau khi xác định trạng thái của Trần Dĩnh đã ổn định thì Trần Mục đi đến Lăng Vân tông.
Nam Hoang, Lăng Vân tông.
Lần trước Trần Mục trở về vội vàng, lần này trở về hắn có rất nhiều thời gian, đầu tiên đi đến Ngạo Kiếm phong nhìn một cái, chỗ này được quét dọn rất sạch sẽ.
Có một lão bà biết làm việc nhà chính là tốt, sau đó Trần Mục đến Lạc Hà phong vấn an sư tỷ.
Tần Nghê Thường đang nghỉ ngơi trong rừng trúc, dựa vào ghế gỗ nhàn nhã nhắm mắt lại.
“Sư tỷ, gần đây thế nào?”
Tần Nghê Thường nghe thấy giọng nói của Trần Mục thì chậm rãi mở mắt phượng ra, nàng ta nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, đệ đúng là người bận rộn, hiếm khi thấy đệ quay về, qua đây xoa bóp vai cho sư tỷ.”
Trần Mục cười nói đùa: “Sư tỷ, Khương sư tỷ mà biết được, ta đoán tỷ sẽ tan tành.”
Tần Nghê Thường nghĩ đến Khương Phục Tiên, cả người cảm nhận được hàn ý, trong nháy mắt không dám có suy nghĩ khác nữa, trong lòng vô cùng ấm ức, sư đệ thân thiết của nàng ta thế mà ngay cả quyền lợi sai sử cũng không có.
“Cút cút cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Tần Nghê Thường nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
Trần Mục khẽ cười nói: “Sư tỷ, tức giận sẽ dễ có nếp nhăn, đừng nghiêm mặt, phải cười nhiều hơn, ta còn phải đi vấn an sư tôn, có thời gian sẽ lại đến bái phỏng tỷ.”
“Ha ha!”
Tần Nghê Thường không cho là vậy.
Trần Mục đi đến Trích Tinh phong vấn an sư tôn.
Tô Mân đang tưới nước cho hoa cỏ, đỉnh núi giống như việc tử của nhà nông, còn có một mảnh đất trồng rau.
“Sư tôn.”
“Tiểu Mục.”
Tô Mân nở nụ cười hòa ái: “Con ngồi trước đi, vi sư tưới nước xong sẽ qua trò chuyện với con.”
Trần Mục hâm nóng ấm trà, sau đó rót trà cho sư tôn, rất nhanh Tô Mân đã trở lại ngồi xuống trước nhà trúc, mặt mũi ông ta hiền từ, mỉm cười khen ngợi nói: “Tiểu Mục, sức lực của con lại trở nên mạnh hơn rất nhiều, vi sư bây giờ cũng đã không bằng con nữa.”
“Sư tôn, con đây chỉ là hạng cậy mạnh, còn rất nhiều thứ cần phải học tập ngài.” Thái độ Trần Mục khiêm tốn, hắn biết đạo thuật nghiệp có chuyên công, lĩnh vực mà sư tôn thông thạo là độ cao mà hắn chưa từng chạm tới.
Tô Mân cười hiền hậu: “Không kiêu không vội, tâm tính như thế này có hy vọng trở thành cường giả chân chính.”
Trần Mục nghi hoặc nói: “Sư tôn, ngài không rời khỏi Lăng Vân tông là bởi vì thiên kiếp sao?”
Ở Thiên Kiếm tông hắn đã từng nghe Mặc Thành Quy nói đến, cường giả đỉnh tiêm dễ dàng gặp phải thiên kiếp.
Rất nhiều tông môn viễn cổ và cấm địa có thể tránh được thiên kiếp, cho nên có rất nhiều tuyệt phong nhân gian đều bị kẹt lại ở những nơi rất nhỏ không thể rời đi.
“Không hoàn toàn là vậy.” Tô Mân già nhưng vẫn tráng kiện, ăn mặc mộc mạc, nụ cười hòa ái dễ gần.
Tô Mân ở lại Lăng Vân tông là còn có nguyên nhân khác\c, Trần Mục không truy hỏi đến cùng.
“Sư tôn, lần này con đến Huyền Châu lại bị Thanh Hư Động Thiên của Tiên giới nhắm vào lần nữa, bọn họ rốt cuộc có ân oán gì với Lăng Vân tông?”
Nghe xong, Tô Mân cau mày, ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói: “Lăng Vân tông cất giấu bí mật, bí mật này hiện giờ chỉ có ta biết.”
Trần Mục muốn biết nhưng hắn không hỏi, bí mật như vậy là phúc hay họa vẫn khó nói được.
“Sư tôn, lúc con đi đến Thiên Kiếm tông đã lấy được tu luyện pháp viễn cổ, có thể giúp ích được cho ngài.”
“Nửa đời sau của vi sư đều đang tranh đấu với thời gian, tu luyện pháp chỉ là con đường tắt, đạo pháp chân chính còn phải cần chính mình ngộ ra.”
Chương 433 Nương Tử!!! (1)
Tô Mân có thể nhìn ra nhục thân của Trần Mục đã mạnh như thế chính là vì tu luyện Viễn Cổ Pháp.
Trần Mục cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mà hắn không có nhiều thời gian để cảm ngộ đạo pháp như sư tôn, bây giờ chỉ có thể mượn sự trợ giúp của tu luyện pháp của cường giả để lại.
Trần Mục tiếp tục mở miệng: “Sư tôn, ở Tây Lâm thần sơn của Huyền Châu con đã nhìn thấy Ma Thần bị phong ấn, trên áo bào của hắn ta còn in dấu Cửu Ngũ.”
Tôn Ma Thần kia khiến Trần Mục cảm nhận được áp lực, nếu như Ma Thần xuất thế thì hậu quả rất đáng sợ.
Vẻ mặt Tô Mân nghiêm túc: “Ma Thần cửu giai, đặt ở viễn cổ thì đại năng tuyệt đỉnh cũng khó mà trấn áp được, có thể phong ấn được Ma Thần chắc chắn là sự tồn tại vô thượng, phong ấn ở nơi đó sẽ không dễ dàng mở được, cho dù có Ma Thần khác xuất thế cũng phải cần rất nhiều năm.”
Nghe sư tôn nói như vậy, Trần Mục yên tâm hơn rất nhiều: “Sư tôn, ở Tây Lâm thần sơn con còn lấy được truyền thừa thần bí, thuộc về Tam Táng Kiếm Điển do Thần tộc sử dụng, nhưng cái giá của bộ kiếm kỹ này rất đáng sợ, sẽ không ngừng tiêu hao sinh cơ xung quanh, con cũng không biết có nên tiếp tục sử dụng hay không.”
“Từng có cường giả chỉ một kiếm đã lấy đi cả một thời đại, chỉ cần con cảm thấy không thẹn với lương tâm thì cứ yên tâm mạnh dạn dùng nó.” Tô Mân hiền từ gật đầu.
Trần Mục và Tô Mân hàn huyên rất nhiều vấn đề liên quan đến tu luyện, hiện giờ hắn đã đạt đến Kiếm Thánh đỉnh phong, cảnh giới khó mà thăng cấp được, hắn đang tôi luyện nhục thân và cả Hồng Mông tiểu thụ, nhân tiên luyện kiếm và ngộ đạo.
Tô Mân nhắc nhở hắn phải chú ý tu hành nội tâm, ôn luyện đối với thần hồn và tâm cảnh.
Lúc chạng vạng tối, Trần Mục đặt chén trà xuống: “Sư tôn, sau này con lại đến thỉnh giáo ngài.”
Tô Mân nhắc nhở: “Tâm cảnh rất quan trọng, bất cứ lúc nào cũng phải luôn giữ đạo tâm.”
Trần Mục ghi nhớ kĩ những lời của sư tôn trong lòng, rời khỏi Trích Tinh phong, Trần Mục chạy thẳng đến Lăng Vân phong.
Lăng Vân phong, đỉnh núi.
Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân dưới băng thụ, tĩnh mịch xuất trần, mái tóc bạc dung hợp cùng đất tuyết, váy tuyết dày nặng khiến nàng ta lộ vẻ cao quý ưu nhã, làn da trắng nõn nà, hoàn hảo không tì vết, mũi ngọc tinh xảo hơi vểnh, môi mỏng hồng nhuận.
Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê thì tâm trạng trở nên vui vẻ, Trần Mục lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng ta, không muốn quấy rầy nàng ta tu luyện.
Khương Phục Tiên mở đôi mắt sáng ngời ra, nàng ta sớm đã biết Trần Mục trở lại Lăng Vân tông, vẻ mặt quan tâm nói: “Dĩnh Dĩnh bây giờ thế nào rồi?”
Khuôn mặt Trần Mục mang theo nụ cười, nói: “Sư tỷ, trí nhớ của Dĩnh Dĩnh khôi phục rất tốt, tính cách cũng không khác lắm với lúc trước, có thay đổi một chút, trí tuệ của muội ấy thay đổi khá lớn, tổng thể mà nói không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt.”
Khương Phục Tiên nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta đã xem Trần Dĩnh như muội muội của mình.
“Sao đệ không ở nhà cùng Dĩnh Dĩnh nhiều hơn, muội ấy vẫn đang trong giai đoạn hồi phục.” Khương Phục Tiên khẽ nhướng mày, nàng ta chuẩn bị cho Trần Mục một bất ngờ, không ngờ hắn lại quay về nhanh như thế, trong lòng vẫn hơi khẩn trương.
Trần Mục lắc đầu: “Sư tỷ, bây giờ Dĩnh Dĩnh tùy tiện vô tư, chạy đi khắp nơi, đệ không quản nổi.”
Khương Phục Tiên che miệng cười nhẹ: “Cũng đúng, với sức lực hiện tại của muội ấy, muốn đi đâu thì tới chỗ đó.”
Lúc trước nàng ta đã từng kiểm tra, đó là huyết mạch Thần tộc vô cùng mạnh, hơn nữa còn nắm giữ thần vị, chắc hẳn là Thần Minh cổ lão nắm giữ hỏa diễm và sức lực.
Trần Mục nhìn vị hôn thê, trên mặt mang ý cười: “Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp.”
“Nụ cười ngốc nghếch thật.” Khương Phục Tiên nhướng mày kiêu ngạo, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, lần này đệ chuẩn bị ở cùng sư tỷ bao lâu?”
“Đợi sư tỷ kết thúc độ kiếp.” Trần Mục dự định ở bên vị hôn thê, đợi sau khi nàng ta độ kiếp rồi lại bế quan tu luyện, lúc trước là Khương Phục Tiên ở bên hắn, bây giờ bọn họ đồng hành cùng nhau, đều dựa vào đối phương.
Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nàng ta khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ đã ủ rượu ngon, đợi tỷ đi thay bộ y phục trước đã, lát nữa chúng ta uống rượu.”
“Được ạ.”
Trần Mục nhướng mày vui mừng.
Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: “Tỷ đi thay y phục, không được nhìn lén biết chưa?”
“Sư tỷ, yên tâm đi.”
Trần Mục dựa vào băng thụ nhắm mắt lại.
Khương Phục Tiên trở về băng cung, nàng ta thay bộ y phục đã chuẩn bị xong trước đó, sau đó trang điểm, chấm thêm hai phấn mắt màu đỏ nhạt nơi khóe mắt, môi mỏng mím nhẹ tờ giấy đỏ, khuôn mặt xinh đẹp vốn trắng nõn đã trở nên hồng nhuận.
Trần Mục đang đợi ở bên ngoài, trong lòng lẩm bẩm: “Phục Tiên lão bà thay y phục chậm thật đấy.”
Đến mức hắn muốn tiến vào giúp nàng ta thay y phục.
Màn đêm buông xuống, khắp trời đầy sao.
Xung quanh Lăng Vân tông có kết giới băng tuyết, ở trong có thể nhìn thấy được bên ngoài, ở ngoài lại không nhìn thấy được bên trong.
Khi Khương Phục Tiên bước ra khỏi băng cung, Trần Mục nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt ra, khoảnh khắc nhìn thấy vị hôn thê biểu cảm của hắn có chút si dại.
Vị hôn thê đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
Trần Mục đứng dậy, Khương Phục Tiên tao nhã bước đến, trên người mặc chiếc váy cưới màu đỏ tươi như lửa, cả đầu tóc bạc được cuộn trong tám chiếc trâm cài.
Cách ăn mặc tối nay của nàng ta có ý nghĩa đặc biệt.
“Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp.”
Trần Mục nửa ngày mới nặn được một câu, nhất thời nghẹn lời, không nghĩ ra lời nói tốt đẹp nào.
Khương Phục Tiên nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn thì buồn cười, nàng ta nhấc váy lên sau đó ngồi xuống đất, rất nhanh đã xuất hiện bàn rượu do băng tuyết ngưng kết thành.
Trần Mục ngồi đối diện vị hôn thê, tâm trạng kích động hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Phục Tiên đặc biệt trang điểm vì mình.
Váy cưới ôm người, phác họa lên dáng người với đường cong lả lướt của Khương Phục Tiên, cộng thêm trang điểm đơn giản, lệ chất trời sinh, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.
Chương 434 Nương Tử!!! (2)
Trần Mục yên lặng chiêm ngưỡng thịnh thế mỹ nhan của vị hôn thê, Khương Phục Tiên lấy ra rượu ngon đã cất giấu nhiều năm, trong khoảnh khắc mở ra, hương thơm của rượu đã tràn ngập khắp nơi.
“Thơm không?”
“Thơm.”
“Sư tỷ, để đệ rót cho tỷ.”
Trần Mục cầm vò rượu lên, hắn rót rượu vào trong hai chén rượu, sau khi rót đầy, Khương Phục Tiên cười khanh khách nói: “Uống rượu giao bôi trước đi.”
“Được ạ.”
Trần Mục cười rất vui vẻ.
Bọn họ nâng chén rượu nên cùng lúc, sau đó sát lại gần nhau, chuẩn bị uống rượu giao bôi, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui sướng, Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: “Tối nay, sư tỷ là tân nương của đệ.”
“Nương tử.”
“Ừm.”
Hai người đồng thời bật cười thành tiếng, Khương Phục Tiên và Trần Mục chầm chậm uống hết một chén rượu.
Vò rượu này, hương rượu thuần hậu, bên trong có rất nhiều thiên trân địa bảo, Trần Mục vừa uống một chén đã cảm thấy toàn thân ấm lên, có loại cảm giác khô nóng.
Hắn cảm thấy rượu này có gì đó không đúng.
“Uống ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Ngon thì uống nhiều chút.”
Khương Phục Tiên cầm vò rượu lên rót rượu, nàng ta chủ động bưng chén rượu lên cho Trần Mục, trước sự nhiệt tình của vị hôn thê, hắn tất nhiên sẽ không từ chối.
Uy lực của vò rượu này rất mạnh, Khương Phục Tiên một chén thì Trần Mục ba năm chén, rất nhanh đã uống hết vò rượu này, đầu của Khương Phục Tiên rất tỉnh táo, toàn thân Trần Mục có hơi nóng, suy nghĩ cũng xem như tỉnh táo.
Khương Phục Tiên một tay nắm lấy cằm, đôi mắt đẹp đánh giá Trần Mục, có chút thất thần, vốn là muốn chuốc say Trần Mục, không ngờ hắn vẫn có thể duy trì tỉnh táo.
Trần Mục có chút choáng váng, rượu này khá cao nhưng tính tự chủ của hắn cực mạnh, vẫn giữ được tỉnh táo, hắn nhìn vị hôn thê, Khương Phục Tiên đã uống rượu, biểu cảm đỏ mặt ngẩn người rất đáng yêu.
Uống rượu vào thì người nhút nhát cũng to gan, tại sao tiểu phu quân lại không dám động, có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, Khương Phục Tiên bĩu môi, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao?
Nếu đã chuốc không say, Khương Phục Tiên đứng dậy, nàng ta đi qua bàn rượu rồi đột nhiên đẩy ngã Trần Mục.
Trần Mục có chút ngây ra, không biết là Khương Phục Tiên có ý gì, còn tưởng rằng nàng ta muốn đánh nhau.
Nhìn vị hôn thê đang gần trong gang tấc thì cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, đôi mắt xanh thẳm kia còn đẹp hơn cả bầu trời sao, đôi môi hồng nhuận, hơi thở tựa hoa lan.
“Sư tỷ, tỷ...”
Trần Mục còn chưa nói hết câu, Khương Phục Tiên đã ức hiếp xông đến, nàng ta giống như nữ vương, cường thế nói: “Hôm nay, sư tỷ ăn chắc đệ rồi.”
Trần Mục đã uống rất nhiều rượu, nghe thấy lời nói trêu chọc như thế của Khương Phục Tiên, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của vị hôn thê, lật người đè nàng ta ở dưới thân, sau đó hôn nhẹ lên đôi môi mỏng hồng nhuận của nàng ta.
Chốc lát sau.
Khương Phục Tiên đột nhiên đẩy Trần Mục ra.
Trần Mục hồi thần lại, vội vàng xin lỗi: “Sư tỷ, xin lỗi, chắc chắn là đệ đã uống nhiều rồi.”
Khương Phục Tiên trừng mắt nhìn Trần Mục, nàng ta khẽ vén sợi tóc bên thái dương, nói: “Ôm tỷ về phòng.”
Trần Mục nhẹ nhàng ôm vị hôn thê lên, hai người đi vào căn phòng trong băng cung, chỗ này được bày trí rất ấm áp, còn đốt nến đỏ, hắn dịu dàng đặt Khương Phục Tiên lên khối băng ngọc được phủ chăn lông.
Khương Phục Tiên nắm lấy vai của Trần Mục, kéo hắn lên giường, sau đó ngồi trên eo hắn giống như nữ vương cao cao tại thượng, cực kỳ trêu người.
Tim Trần Mục đập vô cùng nhanh, hắn nhìn vị hôn thê đưa hai tay ra sau đầu, trong nháy mắt trâm cài bị gỡ xuống, tóc bạc xõa ra.
Khương Phục Tiên nháy mắt trái, động tác xinh đẹp trêu chọc, Trần Mục hoàn toàn không chịu được.
“Sư tỷ...”
“Gọi ta là nương tử!”
Trần Mục dịu dàng nói: “Nương tử.”
Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười nồng đậm, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu bóng dáng của Trần Mục, giọng nói ngạo kiều: “Tỷ muốn ở bên trên.”
Lăng Vân phong, băng cung.
Trong phòng, hai người ôm nhau ngủ, hơi thở của bọn họ dung hợp lại cùng nhau, năng lượng giữa thiên địa điên cuồng lao về phía Lăng Vân tông.
Trần Mục mở mắt ra trước, ánh nến trong phòng sớm đã dập tắt, lần luận bàn này Khương Phục Tiên đã chuẩn bị rất lâu, chỉ có thủy tinh thạch giải phóng ra quang huy.
Mở mắt ra đã nhìn thấy Khương Phục Tiên đang ngủ say trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta còn hồng hào hơn trước.
Bọn họ đắp chăn màu đỏ dùng khi kết hôn, Trần Mục cảm giác đã trôi qua rất lâu, bên ngoài đang có tuyết bay, ước chừng là mùa đông, có thể đã trôi qua vài tháng.
Đêm hôm đó, Trần Mục và vị hôn thê thảo luận về việc tu luyện, hai người giao lưu mấy ngày mấy đêm, hắn bị Khương Phục Tiên lăn qua lăn lại đau hết cả người, sau đó thì chìm vào giấc ngủ say, không ngờ khi tỉnh lại bên ngoài đã đổ tuyết, hiện giờ tinh thần hắn rất sảng khoái.
Trần Mục kiểm tra tu vi của bản thân, trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh, hắn đã trực tiếp đột phá Huyền Tiên, trở thành Cửu phẩm Địa Tiên, Hồng Mông tiểu thụ trong cơ thể bây giờ đã cao ba tấc. Bên trong ẩn chứa tiên lực khủng khiếp.
Nhục thân vốn đã rất mạnh lại lột xác lần nữa, có tầng ánh bạc bao phủ huyết nhục, cỗ năng lượng này bắt nguồn từ vị hôn thê, Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn không biết làm như vậy có ảnh hưởng đến việc Khương Phục Tiên độ kiếp hay không.
Trần Mục nhìn chăm chú vào vị hôn thê, da thịt Khương Phục Tiên như ngọc tuyết, được Trần Mục bao phủ rất ấm áp, nhục thân nàng hiện lên ráng chiều đỏ, cũng được tăng cường hơn rất nhiều.
Sức lực của hai người đều trở nên mạnh mẽ với biên độ lớn.
Nhìn thấy vị hôn thê không sao, Trần Mục mới thở phào nhẹ nhõm, hắn vuốt nhẹ mái tóc bạc của Khương Phục Tiên, hôn lên trán nàng ta, ý cười trong mắt như sắp tràn ra.
Hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
“Ừm~”
Khương Phục Tiên ậm ừ một tiếng, sau đó đôi mắt xanh thẳm mở ra, lông mi khẽ run, nàng ta ngẩng đầu nhìn Trần Mục đã tỉnh lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Nàng ta vươn bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tuấn lãng của vị hôn phu, giọng nói dịu dàng: “Phu quân. Sau này sư tỷ sẽ thương đệ thật tốt.”
Chương 435 A Ha!!! (1)
“...”
Trần Mục cảm thấy đây hẳn nên là lời thoại của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đệ...”
Bốp!
Tay của Khương Phục Tiên vốn đặt trên mặt Trần Mục nhưng không đánh vào mặt, mà là thu lại đánh vào ngực của vị hôn phu, nàng ta bĩu môi trừng lớn mắt nhìn, giống như tiểu tức phụ bị ấm ức.
“Nương tử!”
“Thế này còn tạm được.”
Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, mặc dù bọn họ chưa chính thức kết hôn nhưng đã thực sự là phu thê.
Trần Mục nhìn vào mắt của vị hôn thê, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nương tử, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, sau này sẽ chiều chuộng nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng.”
“Ta biết rồi.” ý cười trong mắt của Khương Phục Tiên nồng đậm, Trần Mục không nói nàng ta cũng hiểu.
“Nương tử, nàng định khi nào thì theo ta về nhà gặp phụ mẫu?” Trần Mục hỏi.
Khương Phục Tiên lười biếng nằm trong lòng Trần Mục, ngón tay mảnh khảnh sờ tới sờ lui trên mặt hắn: “Qua một thời gian nữa là năm mới, sư tỷ cùng chàng về Trần gia.”
“Nương tử, nàng thật tốt.”
Trần Mục phấn khích hôn lên trán vị hôn thê.
“Ai bảo chàng là phu quân của ta.” Khương Phục Tiên vuốt nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, trong mắt mang theo vui vẻ.
Trần Mục ôm vị hôn thê lật người lại, đè nàng ta ở dưới thân, Khương Phục Tiên không nói gì, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, mười ngón tay hai người đan vào nhau, rất nhanh vỏ kiếm hợp nhất, bọn họ nói về chuyện tu luyện, thảo luận vô cùng kịch liệt.
Bảy ngày sau.
Trần Mục và Khương Phục Tiên rời giường.
Chăn mền đệm thảm đều bị vứt bỏ.
Trần Mục rời giường trước, hắn giúp Khương Phục Tiên mặc lại váy tuyết chạm đất, sau đó chải tóc cho nàng ta, còn giúp nàng ta dùng ngọc trâm màu tuyết cuốn tóc lại rồi cố định ở vị trí sau gáy.
Khương Phục Tiên ăn mặc thế này đột nhiên có thêm sức hút của nữ nhân thành thục, rất quyến rũ.
“Nương tử, nếu như mang thai thì nàng dự định thế nào?” Trần Mục có chút tò mò, dù sao thì ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, cũng không làm biện pháp phòng hộ gì.
Khương Phục Tiên không chút nghĩ ngợi nói: “Ta cũng khá thích hài tử, nếu như có thì sinh ra.”
Nghe thấy câu trả lời của vị hôn thê, mặt mày Trần Mục hớn hở, bọn họ là chân ái, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giữa lần trước và lần này đã cách nhau mấy tháng, cho đến bây giờ Khương Phục Tiên vẫn không có cảm giác gì, xem ra thật sự giống như nàng ta nói, thể chất của nàng ta rất khó mang thai.
“Lát nữa ta phải đi gặp Tần sư muội, hỏi muội ấy tình hình của Lăng Vân tông, nếu như có chuyện cần ta phê chuẩn thì còn phải tốn thời gian để xử lý.”
Khương Phục Tiên nắm lấy tay Trần Mục, nhẹ nhàng nói: “Phu quân, hay là cùng nhau đi?”
Trần Mục cười khổ nói: “Thôi đi, Tần sư tỷ hận không thể bóp chết ta, vẫn là không nên đi chọc tức tỷ ấy.”
“Đợi ta xử lý xong chuyện của Lăng Vân tông thì sẽ cùng chàng trở về Trần gia.” Khương Phục Tiên mỉm cười nháy mắt.
Khương Phục Tiên ở bên ngoài là tiên tử hàn cung không dính bụi trần, ở trước mặt Trần Mục lại dịu dàng săn sóc, vui tươi đáng yêu, thực sự không cần quá ưu tú.
Hai người đến bên vách núi, bên ngoài bao phủ trong làn áo bạc, Trần Mục trở lại Ngạo Kiếm phong, hắn khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, gió tuyết đều không thể đến gần.
Khoảng thời gian này tuy rằng không làm gì cả nhưng mà thực lực của Trần Mục lại thăng cấp rất nhiều, còn nhanh hơn so với khi nỗ lực tu luyện lúc trước, nhục thân không ngừng đột phá cực cảnh.
Hắn sử dụng Hồng Mông tiên chủng và Bất Diệt Kinh tiếp tục tu luyện, da thịt hiện lên quang huy tím vàng, Trần Mục không động đậy, không gian xung quanh đang rung chuyển.
Lạc Hà phong.
Khương Phục Tiên đi đến nhà gỗ của Tần Nghê Thường.
Trong nhà có lò lửa, khói nóng hầm hập làm căn phòng trở nên rất ấm áp, Tần Nghê Thường nhìn thấy Khương Phục Tiên xuất hiện thì nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình kéo cánh tay nàng ta, nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, ngồi bên này.”
Tần Nghê Thường nhìn ra Khương Phục Tiên có chút khác trước, dáng tóc càng thành thục hơn, khuôn mặt hồng hào, trên người còn có mùi của nam nhân!
Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của sư muội, Khương Phục Tiên mới nhận ra khắp người mình đều có mùi của Trần Mục, vẻ mặt nàng ta mang theo sương giá, miễn cưỡng che giấu ngượng ngùng.
Tần Nghê Thường từ lâu đã coi mối quan hệ của bọn họ là không trong sáng nên cũng không quá ngạc nhiên, cung kính nói: “Sư tỷ, tỷ đến đây có chuyện gì sao?”
Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: “Gần đây Lăng Vân tông có chuyện gì quan trọng không?”
Tần Nghê Thường thành thật trả lời: “Tông môn sắp tuyển nhận tân đệ tử, đến lúc đó sẽ cử hành Tông Môn đại hội, chuyện đó cũng khá quan trọng.”
“Những chuyện này muội chuẩn bị là được, Tông Môn đại hội nếu như ta ở Lăng Vân tông thì chắc chắn sẽ đi, nếu như không ở thì đến lúc đó do muội chủ trì, có được không?”
“Không thành vấn đề.”
Tần Nghê Thường đã tập mãi thành quen.
“Gần đây có rất nhiều môn phái nhỏ xin gia nhập vào liên minh hai châu, chúng ta đang thương lượng có cho thông qua không.”
“Loại chuyện này mọi người thương lượng thì tốt hơn.”
“Sư tỷ, chỉ có những chuyện này thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Khương Phục Tiên cười nói: “Sư muội, Phượng Huyết trì của muội có thể cho ta mượn dùng chút không?”
Tần Nghê Thường cười gật đầu: “Đương nhiên là được, sư tỷ, bây giờ muội dẫn tỷ đi.”
“Vậy ta gọi tiểu sư đệ cùng đi.”
“...”
Trong mắt Tần Nghê Thường đột nhiên có cát bay vào, trong mắt sóng biển dâng trào, dám giận nhưng không dám nói, thầm nghĩ Khương Phục Tiên đang cố ý bắt nạt nữ tử yếu đuối là nàng ta.
Khương Phục Tiên không có ý nghĩ xấu như vậy, hiện giờ Lăng Vân tông chỉ có Phượng Huyết trì là có thể sử dụng như ôn tuyền, chỗ đó vào mùa đông cực kỳ ấm áp.
“Phu quân, đến Lạc Hà phong.”
Khương Phục Tiên dùng thần niệm truyền âm cho Trần Mục.
Trần Mục không biết là chuyện gì, nhưng nghe thấy truyền gọi thì nháy mắt đã đến Lạc Hà phong, mỉm cười nói: “Nương tử, có chuyện gì thế?”
Nương tử? Sau khi Tần Nghê Thường nghe thấy thì cả người đều nổi da gà, nàng ta có thể chắc chắn hai người này kết phường với nhau đến làm nàng ta buồn nôn.
Khương Phục Tiên bĩu môi, gọi nương tử cũng không phân trường hợp, thật sự không xem Tần Nghê Thường là người ngoài mà, Trần Mục gật gật đầu tỏ ý đã biết sai.