Hư Ảnh vội vàng nhìn quanh bốn phía, nói với vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Nương tử, có một số chuyện không được nhắc đến, cho dù quan hệ của ta với Trần sư đệ không tồi nhưng lỡ như Thiên Đế tức giận thì hai chúng ta tiêu đời.”
“Ừm ừm.”
Băng Lương cũng không dám tùy tiện nữa.
Tịnh Trần đang độ hóa ác quỷ, đây là công việc cực khổ nhất ở địa phủ, Trần Mục tìm được ông ta: “Tiền bối, ta muốn biết thông tin về Bỉ Ngạn, ngài có thể chỉ cho ta phương hướng được không?”
“Ở đây có quyển kinh phật, bên trong có ghi chép thông tin liên quan tới Bỉ Ngạn, tiểu hữu tự mình xem đi.”
Tịnh Trần phải độ hóa ác quỷ nên không có thời gian trả lời, Trần Mục kính cẩn nói: “Đa tạ tiền bối.”
Trần Mục lấy được kinh phật rồi dẫn theo Khương Phục Tiên đến nơi sâu nhất trong địa phủ, Minh chủ đang ngồi trên vương tọa u ám chưởng quản luân hồi.
“Thiên Đế đến đây có việc gì?”
“Muốn hỏi về tin tức có liên quan đến Bỉ Ngạn?”
Nụ cười của Minh chủ hơi cứng lại, nói với vẻ mặt trịnh trọng: “Bỉ Ngạn mênh mông vô bờ, có ba ngàn đại thế giới, vị diện U Minh nơi ta ở chẳng qua chỉ là vị diện cỡ trung, môi trường ở đó còn ác liệt hơn địa phủ, nguồn năng lượng tiêu hao gần như không còn, hoặc là ra ngoài cướp đoạt tài nguyên, hoặc là phải di dời.”
Khương Phục Tiên nhìn Minh chủ,vẻ mặt nàng ta lạnh nhạt: “Nếu vị diện U Minh đã là vị diện cỡ trung, vậy tại sao ngươi không nắm bắt sức mạnh vị diện của vị diện U Minh?”
Trần Mục cũng để ý thấy trên người Minh chủ không hề có sức mạnh vị diện, Minh chủ lắc đầu thở dài: “Vị diện nơi ta ở từng bị dị tộc xâm lấn, sức mạnh vị diện bị cướp đi một lượng lớn, ta dùng chút phần còn lại để giao dịch với Ma chủ, cho nên đã dẫn theo người trong tộc đến vị diện của hắn ta.”
Vị diện cấp cao sẽ cướp đoạt tài nguyên của vị diện cấp thấp, cá lớn nuốt cá bé, ở đâu cũng thích hợp để áp dụng.
Trần Mục hỏi tiếp: “Ngươi biết được bao nhiêu thông tin về Bỉ Ngạn?”
Minh chủ không khỏi lắc đầu: “Rất có hạn, sau khi vị diện của ta sụp đổ, Ma chủ đã dẫn ta đến đây, chuyện hắn ta biết chắc chắn nhiều hơn ta.”
“Xin hãy nói những điều ngươi biết cho ta.”
“Sau khi rời khỏi vị diện ban đầu, thế giới bên ngoài giống như biển rộng, nếu như vượt qua hư không thì rất dễ để lại gợn sóng không gian, rất nguy hiểm.”
“Bên ngoài không có năng lượng có thể hấp thụ được, cho dù tìm thấy các vị diện khác thì cũng rất khó tiến vào, bời vì có rào chắn của cường giả, trừ khi tìm được thông đạo của vị diện.”
“Ma chủ từng nói với ta, vị diện của hắn ta đã từng vô cùng cường đại, là vị diện siêu cấp trong hàng ngũ mười vị trí đầu, bởi vì một số nguyên nhân mà đã suy tàn.”
Đây là tất cả thông tin mà Minh chủ biết.
Trần Mục có được không ít thông tin hữu dụng, hắn dẫn Khương Phục Tiên quay về Tiêu Dao Minh, bọn họ tìm được Khuyển Hoàng, ông ta từng là mãnh tướng dưới trướng của Yêu chủ.
“Khuyển Hoàng tiền bối, ta muốn hỏi ngài có biết thông tin gì về Bỉ Ngạn không?” Trần Mục kính cẩn nói.
Khuyển Hoàng cười đáp lời: “Điều ta biết có hạn, năm đó vị diện của Yêu tộc chúng ta bị chủ tể của vị diện Tu La dòm ngó, bị ép phải bỏ trốn, trên đường đi chúng ta gặp được Thần Đế của vị diện phương này, ông ta đang tìm kiếm thứ gì đó, sau đó Thần Đế đã thỏa thuận với Yêu chủ.”
Bây giờ Ma chủ bị phong ấn, chắc chắn là không thể đi tìm ông ta được, nhưng chấp niệm của Thần Đế ở bên lôi trì, không biết chừng có thể có được thông tin hữu dụng từ ông ta.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cáo biệt Khuyển Hoàng, cả hai xuất hiện ở trường thành hắc sắc, lôi trì trắng bạc lập lòe, cách đó không xa có bóng dáng màu đen.
“Bái kiến Thần Đế tiền bối!”
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng lúc khom người.
Bóng đen chầm chậm đến gần, ông ta trầm giọng nói: “Các ngươi đến là để hỏi thông tin liên quan đến Bỉ Ngạn nhỉ.”
Trần Mục gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn tiến đến Bỉ Ngạn, tiền bối có thông tin gì của Bỉ Ngạn không.”
“Ta chưa từng nhìn thấy Bỉ Ngạn, chỉ nhìn thấy bể khổ, nếu như ngươi muốn có được tin tức hữu dụng thì có thể đến Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, bên trong có cường giả dị tộc do ngươi phong ấn.” Thần Đế đưa cho Trần Mục manh mối.
Trần Mục nhớ đến Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, hắn từng cảm nhận được sự tồn tại của sinh linh cấm kỵ ở bên trong.
“Lúc trước tại sao tiền bối lại rời khỏi vị diện?”
“Lúc đó tài nguyên của Tiên giới bị thiếu hụt, muốn thay đổi tình hình này thì chỉ có thể tìm lại sức mạnh vị diện đã mất đi, ngươi có thể thử xem liệu có thể tìm được không.”
Trần Mục biết Thần Đế đã thất bại, bây giờ sức mạnh vị diện đã mất đi có liên quan với ngọc thạch màu lam trong tay Trần Mục, muốn phá vỡ bí mật bên trong là rất khó.
Khương Phục Tiên hiểu rõ, bọn họ có được rất nhiều thông tin, nhưng thông tin quan trọng lại rất ít.
“Đa tạ tiền bối.”
Trần Mục dẫn Khương Phục Tiên quay về Tiêu Dao Minh, trong cung điện, hai phu thê cùng nhau lật xem kinh phật.
“Bỉ Ngạn là vùng đất trường sinh, có nguồn năng lượng dùng mãi không hết, khu vực bên ngoài vị diện được gọi là bể khổ, vô số vị diện đều rơi vào bể khổ.”
“Trong kinh phật cũng không có ghi chép về Bỉ Ngạn.”
Trần Mục lấy viên đá màu xanh ra, bên trong có vật chất năng lượng thần bí không thuộc về vị diện này: “Hoang chủ từng đi đến Bỉ Ngạn, có lẽ viên đá này đến từ Bỉ Ngạn, có lẽ có thể tìm được Bỉ Ngạn thông qua viên đá này.”
Tiếp sau đó Trần Mục lấy ngọc thạch màu lam ra, khi hai viên đá gặp nhau, các đường văn bên trong ngọc thạch từ từ lộ ra, đường đi kim sắc xuất hiện.
“Thành công rồi!”
Trong mắt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười.
Chỉ cần có thể tìm được Bỉ Ngạn, bọn họ sẽ có cơ hội giải quyết hoàn cảnh khó khăn vì không đủ tài nguyên.
Điểm cuối của tuyến đường này rất xa, có phải Bỉ Ngạn hay không vẫn chưa rõ, Hoang giới cách đám Trần Mục rất gần, có thể đến Hoang giới để hoàn thành nhiệm vị đánh dấu trước.
Hoang chủ cũng có thể đi đến điểm cuối của lộ trình, với thực lực của Trần Mục hiện tại thì đi đến đó hẳn là không thành vấn đề: “Bây giờ ta sẽ triệu tập sinh linh mạnh nhất của vị diện, thương lượng với bọn họ về việc tiến đến Bỉ Ngạn.”
Chương 772 Lựa Chọn Khó Khăn
Trần Mục liên lạc với mấy người Chúc Chiếu bằng suy nghĩ, gọi bọn họ tức tốc đến Quang Minh thành.
Khương Phục Tiên có chút lo lắng, nàng ta sợ cường giả của vị diện khác sẽ không để bọn họ rời khỏi.
Trong lúc chờ mấy người Chúc Chiếu đến Tiêu Dao Minh, Trần Mục đi đến nơi giam giữ Lâm Vô Song.
Trong phòng giam tối tăm, nơi này trải đầy cấm chế, Lâm Vô Song bị xiềng xích giam cầm tứ chi.
Trần Mục đứng ngoài phòng giam, hắn không giận tự uy, Lâm Vô Song nhìn thấy hắn thì cơ thể không tự chủ được run rẩy, Hư Ảnh bước ra từ trong bóng tối: “Thiên Đế đại nhân, tên tiểu tử này đã bàn giao rất nhiều chuyện từ rất lâu trước kia, lúc đó ngài rất bận nên không báo cáo với ngài.”
Lâm Vô Song quỳ trên mặt đất, giọng nói tuyệt vọng: “Xin đại nhân tha mạng, ta sẽ nói hết tất cả.”
Trần Mục liếc nhìn những thứ mà Hư Ảnh truy hỏi được, cười nhẹ nói: “Hóa ra là hậu duệ của Tiên chủ, không biết Tiên tộc các ngươi đến từ vị diện nào?”
“Không biết rõ, lúc ta sinh ra thì đã ở vị diện này.” Lâm Vô Song lắc đầu liên tục.
Trần Mục trầm giọng nói: “Ngươi có cách nào tìm được Địa Đế phủ, tìm được tung tích của Tiên tộc không?”
Nghe vậy, Lâm Vô Song hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, hắn ta có thể cảm nhận được sự khủng bố của Trần Mục bây giờ: “Đại nhân tha mạng, xin đại nhân ta cho ta một con đường sống.”
“Yên tâm, không phải ta muốn truy sát các ngươi, chỉ là lo lắng Tiên tộc ở bên ngoài gặp phải rắc rối, cũng sợ đem đến phiền phức cho vị diện ta đang ở.”
“Đại nhân, la bàn trên người ta có thể tìm được tung tích của Đế phủ.” Lâm Vô Song vội vàng lấy la bàn kim sắc ra, phương hướng của la bàn chỉ về phía thông đạo của vị diện.
Trần Mục cầm lấy la bàn, sau đó nhìn Lâm Vô Song, nhàn nhạt nói: “Có muốn lấy công chuộc tội không?”
“Muốn muốn, cho dù đại nhân bảo ta làm gì, ta cũng đều nguyện ý.” Lâm Vô Song vui mừng khôn xiết, chỉ cần có thể giữ lại mạng sống là được.
Trần Mục lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã đến từ Đế phủ thì đến Đế phủ đi, dù sao cũng không khác nhau mấy, phụ trách phân loại sắp xếp danh sách vong hồn hàng ngày, hiểu không?”
“Hiểu... hiểu ạ.”
Lâm Vô Song biết đó là việc cực khổ, nhưng so với việc bị xử tử thì còn tốt hơn gấp nhiều lần: “Đa tạ đại nhân, ta sẽ làm việc thật chăm chỉ.”
Trần Mục cất la bàn kim sắc đi.
Trong đình viện, Trần Dĩnh ở cùng Khương Phục Tiên.
Trần Mục đi đến Địa Châu, hắn muốn có được tình báo bên ngoài thông qua sinh linh cấm kỵ bị Thần Đế giam cầm.
Viễn Cổ Tiên Thành.
Tiêu Lạc Mộc nhìn thấy Trần Mục thì quỳ bái, ông ta cố gắng giữ bình tĩnh nhưng mồ hôi vẫn chảy đầm đìa.
Trần Mục không để ý tới ông ta, trong động phủ ở sâu trong tiên thành, Bách Chiến Chí Tôn ngồi xếp bằng trên đạo đài, người ông ta chằng chịt vết thương, sống từ thượng cổ cho đến bây giờ, trải qua vô số trận đại chiến, thời gian còn lại đã không còn bao nhiêu.
“Chúc mừng tiểu hữu trở thành Thiên Đế!”
“Bách Chiến tiền bối, ngươi từng giúp đỡ ta, bây giờ là lúc vãn bối báo đáp.”
Trần Mục đưa tay ra, hắn muốn giúp đỡ Bách Chiến Chí Tôn, Bách Chiến Chí Tôn lại lắc đầu: “Không cần, ta đã sống đủ rồi, cả cuộc đời chinh chiến, không có một khoảnh khắc nào hạnh phúc, ta hy vọng kiếp sau có thể sống một cuộc sống bình thường.”
Nghe thấy Bách Chiến Chí Tôn nói vậy, Trần Mục khom người hành lễ với ông ta, lòng đầy kính trọng.
Trần Mục xuất hiện ở Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực.
Ma Thần và đại năng Tiên tộc ở chỗ phong ấn đều sợ hãi nhìn Trần Mục, bọn họ biết rõ sự tồn tại trước mắt không phải người mà bọn họ có thể trêu chọc.
“Ta có thể thả các ngươi ra ngoài, chỉ cần các người thề sẽ phục tùng ta, nếu như làm trái thì thịt nát xương tan, hồn phi phách tán.” Vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt.
Trong chỗ phong ấn rất yên tĩnh.
Có cường giả Tiên tộc mái tóc bạc phơ quỳ xuống trước mặt Trần Mục, cung kính nói: “Ta nguyện phục tùng.”
Ngay sau đó Thần tộc và cường giả Tiên tộc đều lũ lượt quỳ bái, có cả tu tiên cường giả, tuy rằng thực lực của bọn họ không bằng Chí Cao Thần, nhưng cũng vô cùng cường đại.
Duy chỉ có Ma Thần là không phục tùng.
Trần Mục dùng sức mạnh vị diện ngưng tụ ra ấn ký kim sắc, sau đó hòa tan vào trong cơ thể các cường giả đã thệ ước, bọn họ lần lượt được truyền tống ra khỏi chỗ phong ấn.
Trong bí cảnh, những cường giả này lại được nhìn thấy sắc trời, trên mặt bọn họ tràn đầy vui mừng, nhưng không có mệnh lệnh của Trần Mục thì bọn họ không dám tùy tiện hành động.
Viễn Cổ Tiên Thành cũng không động thủ với bọn họ.
“Tần lão tiền bối, ta muốn mời ngài rời núi!” Trần Mục nhìn về phía lão giả ở trên hòn đảo.
Tần lão là tự nguyện bị phong ấn ở đây, trên mặt ông ta mang theo nụ cười, bình tĩnh nói: “Chỗ này là một nơi tốt để ngộ đạo, lão phu vẫn không nỡ rời khỏi.”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Tiền bối, ta cần sự giúp đỡ của ngài, trật tự thiên địa mới vừa mới xây dựng, vẫn còn rất nhiều chỗ cần nhân lực.”
“Nếu đã như vậy, lão phu đồng ý với thỉnh cầu của tiều hữu, đóng góp một ít cho thiên địa này.” Tần lão đồng ý ra tay giúp đỡ, ông ta là đại năng Nhân tộc, là cường giả Đế cảnh, có năng lực chủ trì đại cục.
Tần lão cũng được Trần Mục đưa ra khỏi chỗ phong ấn.
Trong Viễn Cổ Tiên Thành, Bách Chiến Chí Tôn kéo lấy thân thể tàn tạ bước lên nghênh đón: “Bái kiến Chiến Đế!”
“Không cần đa lễ.”
Tần lão khẽ lắc đầu, nhiều năm trước ông ta rất hiếu chiến, vào những năm cuối đời bỗng nhiên giác ngộ, buông bỏ đồ đao, tự phong ấn mình ở Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, không màng thế sự.
Bên trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực, Trần Mục nhìn vào chỗ sâu trong bóng tối, nơi đó có sinh linh đặc thù bị giam cầm, toàn thân tản ra quang mang tử sắc giống như thạch anh tím.
Trần Mục giơ tay lên, hắn cầm thạch anh tím hình lập phương trong tay, sau đó hơi dùng sức, sinh vật giống như thạch anh màu tím bắt đầu biến dạng rồi bộc phát ra quang mang tử sắc, giống như đột ngột bị đánh thức.
“Ối! Đau đau đau!”
Giọng nữ máy móc vang lên bên tai Trần Mục.
Thạch anh tím rất khác với sinh mệnh bình thường, thậm chí hoàn toàn không giống Minh chủ và Phật tộc, Trần Mục buông lỏng tay ra, khối thạch anh tím kia biến thành một khối vuông hình con rắn nhỏ màu tím du động trong bóng tối.
Chương 773 Lựa Chọn Khó Khăn (3)
Trần Mục nhìn con rắn vuông nhỏ màu tím kia, bình tĩnh nói: “Ngươi đến từ vị diện nào?”
Con rắn vuông nhỏ màu tím đánh giá Trần Mục, sau đó rụt cái cổ lại, nó trả lời bằng giọng nói máy móc: “Ta đến từ vị diện cao giai trong chuỗi một trăm vị diện hàng đầu, ta đang tìm kiếm nguồn năng lượng vô tận thì tình cờ đến đây, sau đó thì bị nhốt ở đây.”
“Vị diện cao giai?”
Trần Mục khẽ cười nói: “Nói thông tin mà người biết cho ta, ta có thể thả ngươi ra ngoài.”
“Được thôi, nhưng thông tin mà ta biết rất nhiều, chứa rất nhiều kiến thức cơ bản về vị diện.” Con rắn vuông nhỏ màu tím nhìn thấy hi vọng thì sảng khoái đồng ý.
Trần Mục tóm lấy con rắn vuông nhỏ màu tím, sau đó ngưng tụ ra quang cầu kim sắc, phong ấn nó vào bên trong.
Con rắn vuông nhỏ màu tím biến thành quả cầu nhỏ màu tím, cơ thể nó có thể biến đổi tùy ý giống như khôi lỗi, không có vật chất sinh mệnh nhưng lại có năng lượng sinh mệnh.
Trần Mục còn phát hiện ra sinh linh cấm kỵ hình người toàn thân có lông vũ: “Ngươi đến từ nơi nào?”
Sinh linh cấm kỵ kia không trả lời.
Sinh linh màu tím trong tay Trần Mục dùng giọng nói máy móc đáp lại: “Nó là sinh linh đến từ vị diện cấp thấp, sẽ không để lộ vị diện nơi nó ở đâu, cho nên ngươi đừng nghĩ có thể lấy được bất cứ thông tin gì từ chỗ nó.”
“Vậy ngươi không sợ?”
“Ta là sinh linh đến từ vị diện cao giai, vị diện chúng ta có chủ tể, vị diện nơi ngươi ở vẫn chưa uy hiếp được vị diện của ta.”
Trần Mục cảm thấy sinh linh dị tộc trong tay rất thú vị: “Ngươi tên là gì?”
“Ta tên Tử Thự.”
“Cái tên rất thú vị.”
“Trong số các sinh linh dị tộc này, vị diện nơi ngươi ở là mạnh nhất?” Trần Mục tò mò hỏi.
Khuôn mặt tròn của Tử Thự hiện lên biểu cảm tự hào: “Đương nhiên, ta đến từ vị diện cao giai xếp thứ 79, lúc đó đi ngang qua vị diện của ngươi còn cảm thấy nó là vị diện đổ nát, không ngờ còn có sinh linh tồn tại.”
“Vị diện đổ nát?”
“Vị diện từng bị cướp đoạt hoặc là vị diện có trật tự sụp đổ, vị diện của các ngươi không hấp dẫn chút nào, nếu không thì ta cũng đã không lao vào.”
Trần Mục nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn tìm nguồn năng lượng vô tận, tại sao lại muốn tới vị diện của chúng ta?”
Tử Thự trả lời: “Ta cần nguồn năng lượng bổ sung, vốn muốn đến nơi này xem thử.”
Trần Mục phong ấn Tử Thự vào trong quả cầu nhỏ kim sắc, ngăn cách nó với thế giới bên ngoài: “Nếu như ta có thể tìm được Bỉ Ngạn, có lẽ còn có thể giúp các ngươi giải quyết nguy cơ.”
“Ngươi biết Bỉ Ngạn?”
Cả người Tử Thự đều đang phát sáng.
Trần Mục cười nhẹ nói: “Nếu như thật sự có nguồn năng lượng vô hạn, ta không ngại chia sẻ cho mọi người.”
“Đáng tiếc, chúng ta đã tìm lâu như thế nhưng vẫn không có manh mối, đó chắc chắn là giả.” Tử Thự lắc lắc đầu, bây giờ nó chỉ muốn trở về vị diện của mình.
Trần Mục chuẩn bị rời đi, hắn nhìn về phía Ma Thần ở xung quanh: “Các ngươi không muốn tự do?”
Cửu Tứ Ma Thần cười lạnh nói: “Tự do bị ngươi khống chế kiểm soát thì không phải là tự do thật sự, ta tin Ma chủ sẽ cho chúng ta tự do thật sự.”
Tam Cửu Ma Thần cười lạnh nói: “Ta có thể nói cho ngươi một bí mật, Ma chủ có đồng minh ở các vị diện khác, vận may của ngươi sắp kết thúc rồi.”
“...”
Cửu Bát Ma Thần bị Trần Mục làm tổn thương nặng, Bát Cửu Ma Thần và Cửu Nhị Ma Thần cũng biến mất theo, không phải vì trốn tránh hắn mà là đến các vị diện khác để tiếp viện.
Tam Bát Ma Thần cười lạnh nói: “Trần Mục, ngươi vẫn chưa thắng đâu, để xem ai là người cười đến cuối cùng.”
Bốp!
Ánh mắt Trần Mục khẽ híp lại.
Chỉ một ánh mắt đã khiến Tam Bát Ma Thần tan thành bột mịn, tuy rằng ở trong Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực thì sẽ không chết nhưng quá trình này sẽ khiến nó rất đau đớn.
Trần Mục thu Tử Thự vào trong Tu Di Giới Chỉ rồi rời khỏi chỗ phong ấn, hắn dẫn theo Tần lão và Thần tộc với Tiên tộc vừa thả ra cùng nhau đi đến Tiêu Dao Minh.
Trở về Tiêu Dao Minh, Trần Mục để Ngu Tử Huyên sắp xếp cho mấy người Tần lão nghỉ ngơi trước, chuyện công việc vẫn cần thời gian để sắp xếp, đám người Chúc Chiếu lần lượt đi đến.
Tiêu Dao lầu.
Chúc Chiếu và mấy người Thủy Kỳ Lân đều có mặt, họ đều là chiến lực mạnh nhất của vị diện bao gồm cả Tần lão, Trần Dĩnh và Tần Nghê Thường cũng ở trong lầu.
Trần Mục trịnh trọng nói: “Các vị, tình hình gấp rút, ta và Phục Tiên chuẩn bị tiến đến thế giới bên ngoài.”
Trần Dĩnh và Tần Nghê Thường rất kinh ngạc, những người khác cũng hơi nhíu mày lại, Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Trật tự của chúng ta có thể chống đỡ được nhiều nhất bao nhiêu năm?”
“Ta đã suy diễn nhiều lần, nhiều nhất có thể chịu được mười vạn năm! Trước mắt còn có nguy cơ lớn hơn, ma chủ có đồng minh ở các vị diện khác, thuộc hạ của Ma chủ đã rời đi từ thông đạo của vị diện, ta phải đi xử lý.” Vẻ mặt Trần Mục nghiêm trọng, hắn biết tính nghiêm trọng của tình hình.
Mạn Đà La nghe vậy thì đen mặt: “Tên Ma chủ kia thật sự vẫn chưa từ bỏ!”
Nghe đến đây, mọi người đều tán đồng để Trần Mục đi ngăn cản bọn họ trước, Chúc Chiếu trầm giọng nói: “Các ngươi không thể rời khỏi cùng lúc được, các người đều rời đi thì chúng ta nghe theo ai?”
Trần Mục trịnh trọng nói: “Vẫn còn thiên quy ở đó! Các ngươi nên dựa vào thiên quy mà làm việc!”
Thủy Kỳ Lân khẽ lắc đầu: “Thiên quy là vật chết, nhiều lúc cần phải có người làm chủ, ta nghĩ ngoại trừ hai ngươi thì ai cũng không có tư cách này.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên chìm vào trầm tư.
U Huỳnh nhắc nhở: “Có một chuyện rất quan trọng, ngươi rời khỏi sẽ mang theo sức mạnh vị diện, rào chắn của vị diện chúng ta sẽ trở nên yếu đi, nếu như lúc này gặp phải sinh linh cường đại thì chúng ta chỉ có thể chờ chết.”
Rào chắn vị diện đang bảo vệ vị diện, nếu như có cường giả mạnh hơn sinh linh bên trong vị diện xuất hiện thì sẽ ngăn chặn kẻ thù từ bên ngoài, nếu như Trần Mục mang hết tất cả sức mạnh vị diện đi thì rào chắn vị diện sẽ dễ vỡ như tờ giấy.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, phu thê hai người bốn mắt nhìn nhau, bọn họ nhất định phải lựa chọn.
Chương 774 Vị Diện Hắc Uyên (1)
Bây giờ Trần Mục có rất nhiều vấn đề khó khăn, cần phải xử lý Tiên tộc và Ma Thần, nếu như mang toàn bộ sức mạnh vị diện đi, tấm chắn vị diện của bọn họ sẽ chỉ còn là thùng rỗng kêu to.
Nếu như Trần Mục và Khương Phục Tiên đều rời đi, cục diện vừa ổn định có thể lại hỗn loạn lần nữa.
Thiên quy là thứ chết, rất nhiều thời điểm cần phải có cường giả có thể phục chúng đứng ra chủ trì đại cục.
Bên trong Tiêu Dao lầu rất an tĩnh.
"Ta ở lại."
Giọng nói thanh lãnh vang lên trong lầu.
Khương Phục Tiên mặt không biểu cảm, có thể nhìn ra được, nàng ta không vui, nhưng vẫn lựa chọn ở lại.
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, hiểu rõ tâm tình của nàng ta, dơ tay ôm lấy vòng eo của nàng ta.
Chúc Chiếu mỉm cười nói: "Đế hậu chủ trì đại cục, ta nghĩ mọi người đều sẽ không có ý kiến."
Liễu Trung Nguyên gật đầu: "Có lý."
Cường giả đứng đầu vị diện đều bày tỏ ủng hộ, Trần Mục trầm giọng nói: "Ta sẽ giao sức mạnh vị diện cho Phục Tiên, các ngươi không cần lo lắng."
Mạn Đà La kinh ngạc nói: "Toàn bộ?"
"Không sai, nhục thân ta cường đại, trong cơ thể luyện hóa kiếm đạo, có sức mạnh hơn xa tuyệt đỉnh tầm thường, đủ để lần theo dấu vết của Ma Thần và Tiên tộc." Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên chăm chú, trong mắt ẩn chứa sự tức giận, nàng ta không tiện trực tiếp cự tuyệt.
U Huỳnh khẽ cười nói: "Như vậy rất tốt."
Trần Mục khom mình hành lễ với mọi người: "Về sau việc ổn định trật tự thiên địa xin nhờ chư vị."
Đám người Chúc Chiếu khom người đáp lễ, bọn họ biết tương lai thế giới đều phải dựa vào Trần Mục.
Hội nghị kết thúc, Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại cung điện, Tần Nghê Thường cùng Trần Dĩnh cũng ở đây.
Trần Mục vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, chuyện của Tiêu Dao minh về sau làm phiền tỷ xử lý."
Tần Nghê Thường mỉm cười nói: "Tiểu sư đệ, ta sẽ quản lý tốt Tiêu Dao minh, đệ ở bên ngoài cũng phải chú ý an toàn, chúng ta chờ tin tức tốt của đệ."
"Dĩnh Dĩnh, sau này làm phiền muội ở bên Phục Tiên tỷ, được không?" Trần Mục gõ nhẹ mũi ngọc tinh xảo của muội muội, đây vốn là chuyện hắn phải làm.
Trần Dĩnh liên tục gật đầu: "Ca, huynh yên tâm, muội sẽ chăm sóc tốt Phục Tiên tỷ tỷ."
Trần Mục gật đầu vui mừng: "Sư tỷ, Dĩnh Dĩnh, ta và Phục Tiên còn có chuyện muốn nói."
Tần Nghê Thường và Trần Dĩnh tự giác rời đi.
Trong cung điện.
Khương Phục Tiên xoay lưng về phía Trần Mục.
Trần Mục nhìn bóng lưng của Khương Phục Tiên, biết hiện tại nàng ta buồn hơn bất cứ ai: "Nương tử, không thể ở bên cạnh nàng và con, ta rất xin lỗi."
"Ta biết, không trách chàng."
Tâm trạng của Khương Phục Tiên rất khó chịu, Trần Mục ôm nàng ta vào trong ngực, trong cung điện tràn ngập ánh sáng.
Sức mạnh vị diện tràn vào trong cơ thể Khương Phục Tiên, nàng ta đang kháng cự: "Không được, không có sức mạnh vị diện, chàng sẽ yếu đi rất nhiều, bọn họ lại không biết."
Trần Mục dịu dàng nói: "Nương tử, kiếm đạo trong cơ thể ta rất mạnh, cho dù không có sức mạnh vị diện, ta cũng có thể đi rất xa, nàng không cần lo lắng."
"Cho một nửa là được."
"Ta đã nói toàn bộ, Thiên Đế, nói ra là phải làm, nàng biết cái giá của nhân quả."
Khương Phục Tiên không thể thuyết phục được Trần Mục.
Trần Mục giao toàn bộ sức mạnh vị diện cho Khương Phục Tiên, trật tự thiên địa không còn chịu khống chế của hắn nữa.
Toàn thân Khương Phục Tiên tràn ngập ánh sáng, bây giờ nàng ta có được sức mạnh còn mạnh hơn so với Trần Mục.
"Nương tử, trước khi đi, ta có thể hôn nàng một cái không." Trần Mục cười hỏi.
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Trần Mục ôm lấy Khương Phục Tiên nhẹ hôn.
Rất lâu về sau, hai người mới tách ra, Trần Mục khẽ xoa bụng Khương Phục Tiên, có thể cảm giác được con của bọn họ, sóng thần hồn càng ngày càng mạnh.
"Phu quân, con của chúng ta còn chưa có tên." Khương Phục Tiên nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trần Mục dịu dàng nói: "Ta từng suy diễn, nàng mang thai là nữ hài, nhũ danh là Đậu Đậu, đại danh ta vẫn chưa nghĩ ra, nương tử, do nàng quyết định đi."
"Vậy thì gọi Đậu Đậu."
Khương Phục Tiên cũng rất thích nhũ danh này.
Trần Mục chưa từng suy diễn tới tương lai của Đậu Đậu, hắn vốn là muốn tận mắt chứng kiến, bây giờ, hắn cũng không biết mình có cơ hội cùng Đậu Đậu lớn lên hay không.
"Chàng đi đi."
Khương Phục Tiên xoay người.
Nàng ta không muốn nhìn Trần Mục rời đi.
Trần Mục muốn nói lại thôi, hắn mang theo tiếc nuối rời đi, trong mắt Khương Phục Tiên hiện ra gợn sóng.
Trước kia nàng ta muốn bảo vệ Trần Mục, không thể không rời đi, hiện tại là Trần Mục muốn bảo vệ bọn họ.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trước khi đi Trần Mục trở lại thăm người nhà.
Trần Tô và Trần Đồng đã đến Tiêu Dao minh, Trần Dao đang dạy Trần Ngang và Tần Di tu luyện.
Trần Mục đi vào sân tập võ: "Dao Dao."
Trần Dao nghe vậy đi tới bên cạnh Trần Mục, trên mặt nở nụ cười mỉm: "Ca, có chuyện gì sao?"
"Ta phải đi tới thế giới bên ngoài, cố ý quay về nhìn xem, hạt tiên chủng này tặng cho muội." Trần Mục lấy Hồng Mông tiên chủng ra, hạt tiên chủng này ẩn chứa tiềm lực cường đại, có thể trợ giúp Trần Dao trở thành cường giả Đế cảnh.
Trần Dao tiếp nhận tiên chủng, sau đó tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Trần Mục: "Ca, muội sẽ chăm sóc tốt cho mọi người trong nhà, huynh ở bên ngoài phải bảo trọng."
"Ta hiểu rồi."
Trần Mục xoa xoa đầu Trần Dao.
Trần Ngang cùng Tần Di cũng chạy tới, Trần Mục lần lượt xoa đầu của bọn họ: "Các ngươi ở nhà phải nghe lời, phải chăm chỉ tu luyện."
"Biết rồi ạ."
Trần Ngang và Tần Di gật đầu cười ha ha.
Trần Mục còn vào trong viện thăm hỏi phụ mẫu, các trưởng bối trò chuyện trong viện, thương lượng đi tới phương xa một chuyến, hiện tại trật tự thiên địa ổn định, ngược lại là rất thích hợp để đi xa.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến bên người Trần Mục làm nũng, Trần Mục khẽ cười nói: "Dao Dao, muội có rảnh có thể đem hai đứa nhóc này đến Tiên giới."
"Được thôi."
Trần Dao biết rõ ý nghĩ của Trần Mục, bọn chúng ở bên cạnh Khương Phục Tiên, nhất định rất náo nhiệt.
Trần Mục cũng không nói cho phụ mẫu chuyện bản thân phải đi xa, không muốn bọn họ lo lắng, nhìn thấy Trần gia vui vẻ náo nhiệt, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ.
Chương 775 Vị Diện Hắc Uyên (2)
Rời khỏi vị diện, cuối cùng Trần Mục đến Lăng Vân tông, thăm hỏi sư tôn.
Tô Mân ngồi trong đình viện phơi nắng, uống trà, nhàn nhã nhìn bầu trời bên ngoài mây cuốn mây bay.
"Sư tôn."
"Tiểu Mục, con tới rồi."
Trần Mục đến ngồi bên cạnh sư tôn, Tô Mân tự mình châm trà cho hắn, nở nụ cười hòa ái nói: "Một mình con đến Lăng Vân tông, chắc hẳn có chuyện rất quan trọng."
"Sư tôn, con giải được bí mật của ngọc thạch, chuẩn bị tới thế giới bên ngoài nhìn xem, ngài muốn biết không?" Trần Mục không có giấu diếm.
Tô Mân lắc đầu, không có để ý: "Không muốn, Nghê Thường còn khuyên ta làm thần tiên, vi sư chỉ muốn ở tại Lăng Vân tông, ngồi ở chỗ này, trải qua cuộc sống bình thường, suy nghĩ nhân sinh, hi vọng thời gian có thể đưa ra đáp án."
Trần Mục biết sư tôn đang ngộ đạo, hắn uống một ly trà, cảm giác mỗi lần uống trà cũng khác nhau, lần này có chút không nỡ, hắn đứng dậy cung kính hành lễ: "Sư tôn, về sau con lại đến thăm ngài."
Tô Mân đứng dậy, nghiêm túc nói: "Đoạn đường sau này không dễ đi, vi sư tin tưởng con có thể bước tiếp."
Trần Mục gật đầu, hắn quay người biến mất khỏi Lăng Vân tông, trong chớp mắt đi tới chỗ sâu trong tinh không.
Thông đạo vị diện bị che khuất, không gian nơi này vặn vẹo, Trần Mục còn có thể cảm giác được dấu vết Ma Thần và Tiên tộc lưu lại, hắn lập tức xông vào thông đạo vị diện.
Thông đạo vị diện có ánh sáng sặc sỡ, còn có các loại quy tắc tồn tại, người bình thường muốn đi qua vô cùng khó, Trần Mục không biết phải tốn mất bao nhiêu thời gian.
Sau khi vượt qua thông đạo vị diện.
Trần Mục đến đến bên ngoài vị diện, Phật tộc gọi thế giới bên ngoài vị diện là khổ hải, thế giới bên ngoài một mảnh u ám, chung quanh cũng không có sóng năng lượng, cho dù là hắn cũng rất khó cảm ứng được nơi xa.
"Không có quy tắc, không có trói buộc!" Trần Mục cảm giác đang trong khổ hải, cho dù không vượt qua hư không, tốc độ của hắn cũng nhanh tới kinh người.
Thần hồn Trần Mục nhìn vào trong, hiện tại hắn có bốn chuyện phải xử lý, trong đó Tiên tộc và Ma Thần là quan trọng nhất, sau đó đi tới Hoang giới đánh dấu, cuối cùng là tiến về "bỉ ngạn", nếu như thật sự có thể tìm được nguồn năng lượng vô tận, nói không chừng có thể giải quyết được không đủ tài nguyên.
Còn về phần sức mạnh vị diện Trần Mục bị mất ở chỗ vị diện kia, tạm thời hắn vẫn chưa có đầu mối.
Trần Mục đứng trong khổ hải, thế giới u ám, rất khó nhìn rõ cảnh tượng phương xa, hắn quay đầu nhìn vị trí vị diện của mình, từ bên ngoài nhìn vào, vậy mà có thể thấy rõ ngôi sao bên trong.
Nhìn như vậy, bên trong quả thực giống phế tích, bởi vì căn bản không nhìn thấy ngôi sao sinh mệnh, Trần Mục biết, ở đằng sau mảnh ngôi sao hoang vu này có Tiên giới, nhân gian, Thần Vực, sớm muộn sẽ tái hiện lại cảnh tượng phồn vinh.
Trần Mục nghĩ đến bia đá Hoang chủ lưu lại, hắn đột nhiên hiểu ra cái gì: "Tiên giới và nhân gian là quả cầu tương liên, chúng ta sinh sống ở bên ngoài mà thôi."
Ma chủ nói với Minh chủ, vị diện này là vị diện siêu cấp thuộc danh sách mười vị trí đầu, bởi vì một số nguyên nhân mà xuống dốc, Trần Mục nhìn vị diện không ngừng mở rộng ra, hắn biết, thời gian dành cho hắn rất có hạn.
"Thời gian bên ngoài chậm hơn thời gian bên trong vị diện khoảng ba lần." Trần Mục tính toán, sau đó lấy la bàn kim sắc ra, định truy tìm tung tích của Tiên tộc trước.
Trần Mục đi theo la bàn bước đi trong thế giới màu xám, bất chợt hắn phát hiện cách đó không xa có dấu vết Ma Thần lưu lại, đó là dấu vết chiến đấu.
"Sở Sở?"
Trần Mục phát giác được khí tức của Sở Sở, Sở Sở rời đi không phải ngẫu nhiên, nàng ta dường như biết được kế hoạch của những Ma Thần khác: "Nàng muốn ngăn cản Ma chủ?"
Nơi này cách chỗ vị diện của Trần Mục rất gần, hắn nhất định phải xoá sạch dấu vết chiến đấu.
Trần Mục đưa tay xoá sạch dấu vết ở xung quanh, sau đó từ dấu vết chiến đấu tìm kiếm Sở Sở, rất lâu sau, dấu vết chiến đấu biến mất, chứng minh chiến đấu kết thúc.
"Gợn sóng không gian?"
Trần Mục phát hiện xung quanh có gợn sóng không gian tồn tại, vượt qua hư không mới sẽ lưu lại, Ma Thần vượt qua hư không, rất có thể là đi tìm bạn liên minh của Ma chủ.
"Lúc này tùy tiện đuổi theo, gặp phải bạn liên minh của Ma chủ không khác nào chịu chết, xử lý Tiên tộc trước đã, sau đó đi Hoang giới hoàn thành nhiệm vụ đánh dấu." Trần Mục không có kích động, giải quyết phiền phức có thể giải quyết trước, sau đó cố gắng trở nên mạnh hơn, nắm giữ hoang đạo, có sự trợ giúp của hai loại sức mạnh tuyệt đỉnh, ở trong khổ hải cũng có thể có sức tự vệ.
Trần Mục hóa thành kim quang đi xa, xuyên thẳng qua khổ hải như một thanh kiếm kim sắc, tốc độ của hắn rất nhanh, không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Dựa theo chỉ dẫn của la bàn kim sắc, Trần Mục hao phí thời gian rất lâu mới truy tìm được dấu vết của Tiên tộc.
Lại phát hiện vị diện bị xé nứt.
Trần Mục lấy ra Tử Thự bị phong ấn, hắn nhìn vị diện bị xé rách ở phía trước, sức mạnh bên trong đang chảy đi: "Vết nứt vị diện này là xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Tử Thự sợ hãi nói: "Nhất định là gần đây có thợ săn vị diện cấp cao, dùng sức mạnh cường đại xé mở vị diện cấp thấp này, cướp đoạt tài nguyên của nơi này."
Trần Mục thông qua vết nứt vị diện.
Nháy mắt, hắn xuất hiện tại khu vực trung tâm của vị diện này, lại nhìn thấy cảnh thế giới khắp nơi hoang tàn, vô số ngôi sao bị tàn phá, còn có nửa bên hắc nguyệt treo ở tinh không.
Trần Mục xuất hiện ở gần hắc nguyệt, đây là thuyền lớn ngôi sao di động, vậy mà lúc này lại chỉ còn một nửa, hiển nhiên là đã gặp phải chiến đấu thảm khốc.
Cách đó không xa có cái quan tài màu đỏ bay lơ lửng, nắp quan tài biến mất có thân ảnh vĩ ngạn đứng ở bên trong, Trần Mục cảm nhận không thấy tần sóng sinh mệnh, thân thể kia bị tàn phá tới không chịu nổi, rõ ràng đã chết rất lâu rồi.
Tử Thự nhìn quan tài phía xa: "Kia không giống như thợ săn vị diện."
Trần Mục nhàn nhạt nói: "Đó hẳn là Tiên chủ, đã sớm chết rồi, không ngờ rằng Đế phủ lại lấy di hài Tiên chủ ra, trong đây chắc chắn không đơn giản."