Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501 Thiên Kiêu Chiến Thần Tử (3)

Trong lúc Trần Mục va chạm với Khương Vũ Thần hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, vẻ mặt của những thiên kiêu lúc đầu chế giễu Trần Mục đều hoảng hốt, Khương Sinh Yên che cái miệng nhỏ nhắn: "Sư đệ của tỷ tỷ mạnh quá, cư nhiên lại có thể lợi hại như vậy."

Vẻ kinh ngạc lộ rõ trên mặt Lôi Hoan Âm, dù cho Thanh Nguyệt Thần hoàng bảo nàng ta kết giao với Trần Mục, cũng không nghĩ tới hắn sẽ có sức mạnh cường đại như thế.

Lấy thân xác của phàm nhân để chống chọi với Thần tử Thần tộc.

Trần Mục thôi động thần lực toàn thân cũng miễn cưỡng ngang sức với Khương Vũ Thần, sức mạnh trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao, hắn cùng lắm chỉ có thể kiên trì thời gian nửa nén hương nữa.

Khương Vũ Thần không biết Trần Mục có thể chống đỡ bao lâu, cho dù biết hắn vẫn còn có thể chống đỡ được nửa nén hương, thì cũng không có khả năng chờ lâu như vậy, hắn ta là Thần tử? muốn tốc chiến tốc thắng.

Hắn ta tập trung tất cả thần lực ở trên trường thương ngân sắc, đột nhiên chĩa về phía Trần Mục, Trần Mục không chút do dự tránh đi, đối thủ càng gấp gáp, hắn lại càng thong dong.

Huyền Vận Thần hậu mỉm cười nói: "Tiểu Trần rất có thiên phú chiến đấu, biết tiến lui, mới thể hiện thông minh."

Trường thương của Khương Vũ Thần không thu lại được, trực tiếp rơi xuống Quang Minh đài, đá phiến không thể phá cũng xuất hiện vết nứt, Trần Mục thừa cơ kéo dài khoảng cách.

Mũi nhọn của Xích Long Thần Mâu mang theo ánh sáng chói lọi, rất nhiều người đều phát giác được năng lượng kinh khủng, trong quá trình tránh né Trần Mục ấp ủ ý phản kích.

Mũi thương mang theo sức mạnh đáng sợ, không ngừng nén lại ngưng tụ, muốn ngưng tụ sức mạnh lại một điểm, cực kỳ khó làm được, vả lại là phải không ngừng nén sức mạnh.

Trần Mục dùng Xích Long Thần Mâu phóng ra Trích Tinh Kiếm Kỹ.

Ánh sáng chói lọi xé rách không gian, Khương Vũ Thần quay người lại đâm thương vào kẻ địch, mũi của ngân thương vừa vặn va phải cái tia sáng chói lọi kia, thân thương của trường thương ngân sắc cong đi.

Giây phút ấy, trường thương ngân sắc tuột tay bay ra, Khương Vũ Thần cũng bị bắn lui ra ngoài mấy chục trượng.

Kỹ xảo của Trần Mục nhỉnh hơn một chút.

Trong mắt Hạ Trúc Vân chứa đựng vẻ kích động, nàng ta không dám reo hò, thị nữ chung quanh cũng không dám kêu, bọn họ chỉ có thể hò hét Trần Mục cố lên dưới đáy lòng.

Đinh~

Trường thương ngân sắc cắm ở phía xa, đã ở bên ngoài Quang Minh đài, mà Khương Vũ Thần còn trên đài, trong mắt của hắn ta ẩn chứa sự tức giận, giao đấu với Chu Hành Vân cũng không có chật vật như vậy, lại bị Trần Mục trêu đùa, hắn ta đương nhiên không phục.

Khương Phục Tiên nhẹ giọng nhắc nhở: "Mẫu hậu, so tài đến điểm là dừng, ta thấy đủ rồi."

Vị hôn phu chiếm được lợi, Khương Phục Tiên rất hài lòng, Trần Mục và Khương Vũ Thần tiếp tục tranh đấu, kết quả rất khó nói, nàng ta không muốn vị hôn phu và đệ đệ lưỡng bại câu thương.

Trên mặt Huyền Vận Thần hậu nở nụ cười: "Xem tiếp xem, ta rất mong chờ biểu hiện tiếp theo của Tiểu Trần."

Lâu Tương Thần hậu cười gật đầu: "Vũ Thần còn chưa thi triển thần thông của Thần tộc, kịch hay còn ở phía sau."

Biểu hiện trên đài của Trần Mục khiến cho thiên kiêu Thần tộc lặng ngắt như tờ, ngay cả Diệp Hâm Nhiên cũng trở nên căng thẳng.

Cơ Thanh Vân và Khương Hiên đưa mắt nhìn nhau, thổ dân nhân gian vốn bị bọn họ xem thường, vậy mà lại có thể mạnh như vậy, nếu bọn họ lên đoán chừng đã bị đánh ngã.

Chu Hành Vân là người không muốn Khương Vũ Thần thua nhất, hắn ta đã đủ mất mặt rồi, không muốn càng mất mặt hơn.

Khương Vũ Thần mất đi trường thương ngân sắc, vẫn lao về phía Trần Mục, sau lưng hắn ta thần lực ngưng tụ thành tám cánh tay ngân sắc vừa dài lại khỏe, cánh tay cao nhất chắp trước ngực, sau đó có cái nắm tay, có cái xoè tay, có cái duỗi tay.

Đinh! Đinh! Đinh!

Lần này Trần Mục bị áp chế, mất đi không gian tránh né, rất nhanh bị ép đến ven rìa Quang Minh đài, hắn chỉ có thể lấy Thanh Vân kiếm ra, hắn rút kiếm nhanh như tia chớp, ánh kiếm đột nhiên ngang trời, sau đó tiếng sấm nổ vang lên.

Cánh tay ngân sắc duỗi ra của Khương Vũ Thần bị chém đứt, Thanh Vân kiếm sắc bén hơn Xích Long Thần Mâu, càng thích hợp để chặt đứt, phối hợp với Kiếm Thiểm bùng phát, nháy mắt chém đứt bốn cánh tay ngân sắc, Trần Mục có được cơ hội tránh né, hắn dùng tốc độ nhanh nhất kéo dài khoảng cách, trở lại chính giữa Quang Minh đài.

Thanh Vân kiếm cực kỳ loá mắt, trong mắt Lâu Tương Thần hậu ẩn chứa dị quang: "Đồ tốt trên người đứa trẻ này thật không ít, bên trong thanh kiếm này có Tiên Kim và thần thiết, còn có quáng thạch hiếm thấy, là thần binh không thuộc Thần Vực chúng ta."

Huyền Vận Thần hậu nhìn về phía Khương Phục Tiên, trong mắt mang theo ý cười, dường như đang nói, ánh mắt nữ nhi của ta cũng rất tốt, chỉ có điều thân phận của Trần Mục bày ra đó, muốn bọn họ công nhận hôn ước, phải được Đông hoàng đồng ý mới được.

Khương Phục Tiên không dám buông lỏng, người đang tỷ võ là vị hôn phu cùng đệ đệ của nàng ta, không muốn bọn họ bị thương, muốn kết thúc trận so tài này sớm một chút, nhưng mà mọi người lại chờ mong kết quả của trận so tài này, không có chút ý muốn ngăn cản nào.

Biểu hiện của Trần Mục rất kinh diễm, tuy nói có Thanh Vân kiếm trợ giúp, nhưng không thể không thừa nhận hắn rất ưu tú, thiên kiêu Thần tộc cao ngạo không nói gì nữa.

Khương Vũ Thần dốc hết sức, cánh tay ngân sắc sau lưng hắn ta biến mất thần văn, giữa hàng mày phóng ra ánh bạc chói lọi, Quang Minh Thần tướng lại lần nữa xuất hiện, mang theo uy áp hủy thiên diệt địa.

Trần Mục cảm giác được áp lực đáng sợ, ở trước mặt Thần tướng, các tầng áp chế khiến hắn khó có thể trốn tránh, va chạm chính diện căn bản chính là châu chấu đá xe.

Thần tướng đỉnh thiên lập địa, giống như chiến thần, hắn ta nhấc chân đạp xuống Trần Mục, vẻ mặt của thiên kiêu chung quanh kích động, nghĩ thầm Vũ Thần Thần tử sử dụng Thần tướng, nhất định có thể nhẹ nhàng nghiền ép tu tiên giả kia.

Nếu như Trần Mục dùng bản mệnh kiếm chống đỡ, bản mệnh kiếm có thể sẽ vỡ nát, không khác nào châu chấu đá xe, hiện tại thi triển kiếm kỹ thực sự là quá muộn.
Chương 502 Nổi Danh Thần Vực (1)

Chương 502: Nổi Danh Thần Vực (1)

Khương Vũ Thần thôi động Thần tướng trong nháy mắt, căn bản là không cho Trần Mục có thời gian thôi động kiếm kỹ, dù cho Trần Mục có kiếm kỹ biến thái giống như Táng Thiên, thì cũng không có cơ hội thôi động, kiếm kỹ càng mạnh, thời gian tụ lực càng dài.

Bàn chân của Thần tướng có thể so với núi đồi, Trần Mục căn bản không có không gian để tránh, hoặc là hắn nhận thua, hoặc là cố gắng chống đỡ, mọi người đều ngừng thở.

Khương Vũ Thần đương nhiên sẽ không giết hắn, cùng lắm là dùng Thần tướng khảm hắn vào trong mặt đất.

Khương Huyền Cơ và Huyền Vận Thần hậu ở gần đó, Trần Mục không có nguy hiểm đến tính mạng, trên mặt hắn không hề có ý sợ hãi, nét mặt ung dung, thiên kiêu chung quanh không chúc mừng sớm, sợ rằng xuất hiện biến số.

Nơi cao, hai vị Thần hậu đều chờ mong Trần Mục ứng đối ra sao, Lôi Hoan Âm tựa hồ hiểu rõ sắp xếp của mẫu hậu, thiên kiêu Nhân tộc trước mắt có khả năng trở thành Nhân tộc Đại đế, cho dù là Thần hoàng thì cũng phải dùng lễ đối đãi.

Vẻ mặt Khương Phục Tiên khẩn trương nhất, nàng ta không hy vọng hai người tranh đấu, mắt thấy Trần Mục nhấc tay phải lên, lòng bàn tay hướng lên trên, muốn dùng một tay chống lại Thần tướng!

Trần Mục thu Xích Long Thần Mâu lại, hắn giơ tay lên, muốn dùng một tay chống chọi với Thần tướng.

Thiên kiêu chung quanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Cơ Thanh Vân và Khương Hiên đều cảm thấy đó là hành động châu chấu đá xe, cường giả Thần tộc nhao nhao lắc đầu.

Thời đại thay đổi rồi, thiên kiêu tu tiên giả có nghịch thiên hơn nữa cũng không thể đấu được với hậu duệ Thần tộc, Thần tướng của Khương Vũ Thần có thể sánh ngang với cường giả Thần tướng.

Thần tộc có thần khu được chia làm ngũ giai Thần Binh, Thần tướng, Thần Hầu, Thần Vương, Thần hoàng, mỗi giai lại phân thành tam phẩm hạ trung thượng.

Khương Vũ Thần vừa có thần khu đã có sức mạnh sánh ngang Thần tướng, là thiên kiêu cực tuyệt.

Tổ Long Kim Lân trong tay Trần Mục bay lên không trung, bàn chân của Thần tướng đạp vào trên Kim Lân to lớn, ầm ầm! Kình phong đáng sợ cuồn cuộn.

Áo bào của thiên kiêu xung quanh bay phất phới.

Có thiên kiêu lại khiếp sợ kêu lên: "Vảy rồng?"

"Không phải vảy rồng bình thường, là bản mệnh lân giáp thuần huyết Long tộc!" Cường giả Thần tộc trầm giọng nói.

Trên hòn đảo nơi cao, Lâu Tương Thần hậu càng cảm thấy tò mò về Trần Mục, không khỏi vừa cười vừa nói: "Tổ Long Kim Lân, bảo bối trên người tiểu tử này cũng nhiều thật, lẽ nào chí bảo nhân gian đều ở trên người hắn?"

Huyền Vận Thần hậu khẽ cười nói: "Đúng vậy, đúng là đứa trẻ khá thú vị, gặp nguy không loạn, gặp biến không hoảng, phần tính cách này của hắn rất hiếm thấy.

Nghe thấy Mẫu Hậu và Lâu Tương Thần hậu khen ngợi Trần Mục, đáy lòng Khương Phục Tiên mừng thầm, khuôn mặt vẫn căng cứng như cũ, nàng ta biết trận so tài này sẽ càng ngày càng kịch liệt.

Diệp Hâm Nhiên chu môi: "Không công bằng, Vũ Thần ca ca còn không dùng thần binh, hắn gian lận."

Huyền Vận Thần hậu và Lâu Tương Thần hậu chỉ mỉm cười, mọi người không nói gì thêm, dù sao Trần Mục cũng là tu tiên giả, mà Khương Vũ Thần là Thần tử Thần tộc có thần khu.

Lôi Hoan Âm vẫn cảm thấy Trần Mục không có phần thắng như cũ, ở trước mặt Thần tướng, Tổ Long Kim Lân cũng không thể nghịch chuyển được kết cục bị nghiền ép, cũng chỉ có thể chống đỡ được thêm một lát.

Khương Vũ Thần bay lên không trung, hắn ta đứng trước ngực Thần tướng, điều khiển Thần tướng đặt chân, Tổ Long Kim Lân vững chắc kiên cố, nằm ngang trên bàn tay Trần Mục.

"Thú vị!"

Khương Vũ Thần vốn không dùng toàn lực, hắn ta tăng cường độ lên, cánh tay Trần Mục bắt đầu run rẩy, dù cho Tổ Long Kim Lân kiên cố vững chắc, nhưng cũng không chịu được cỗ sức mạnh mạnh mẽ này, Kim Lân to lớn không ngừng rơi xuống.

Cuối cùng Kim Lân rơi xuống trong tay Trần Mục.

Tay phải của Trần Mục duy trì Kim Lân to lớn, Kim Lân chống đỡ bàn chân như là đồi núi của Thần tướng.

Tay của hắn đang không ngừng run rẩy.

Khương Phục Tiên dùng niệm lực truyền âm nói: "Phu quân, nhận thua đi, bây giờ cho dù nhận thua, chàng cũng rất giỏi, bọn họ đều sẽ cho chàng sự tôn kính lớn nhất."

Trần Mục thần niệm truyền âm nói: "Sư tỷ, đã chiến đấu đến mức này rồi, ta không muốn thua!"

Khương Phục Tiên mím môi, nàng ta biết, hiện tại hai người ở trên Quang Minh đài không ai muốn thua cả.

Lồng ngực Trần Mục bắn ra kim quang chói mắt, sông núi rung chuyển, bầu trời gào thét, huyết mạch Trần gia bị hắn thức tỉnh, giữa hàng mày xuất hiện đường vân thần bí, giống như là văn tự xa xưa, khác biệt rất lớn với đường vân của Thần tộc.

Lâu Tương Thần hậu không khỏi lộ vẻ xúc động, bà ta nhìn về phía Huyền Vận Thần hậu và Khương Phục Tiên: "Xem ra đứa trẻ này có lai lịch rất lớn, Nhân tộc Đại đế mới có thể lưu lại loại ấn ký này."

Huyền Vận Thần hậu từng nghe Khương Phục Tiên nhắc tới, tận mắt thấy hắn thôi động huyết mạch Trần gia, vẫn còn có phần kinh ngạc.

Trần Mục đột nhiên bộc phát ra sức mạnh cường đại, hắn đội Kim Lân, đối kháng trực tiếp với Thần tướng.

Thiên kiêu Thần tộc xung quanh đều trợn mắt há mồm.

Vẻ mặt Chu Hành Vân ngưng trọng, cho dù là hắn ở trên Quang Minh đài, cũng không có khả năng toàn thắng Trần Mục.

Khương Vũ Thần cũng kinh ngạc, Trần Mục vậy mà lại có thể chống đỡ được công kích từ Thần tướng của hắn ta, trong lòng thầm nhủ, chẳng lẽ thật sự bị tu tiên giả ép cho phải sử dụng toàn bộ thực lực?

Huyền Vận Thần hậu nhìn chằm chằm Thanh Vân kiếm ở tay trái của Trần Mục, đôi mắt ngưng lại nói: "Tiểu Trần chuẩn bị phản kích, kiếm kỹ hắn sử dụng rất mạnh, không thua gì cấm thuật Thần tộc!"

Lâu Tương Thần hậu nhíu mày, bà ta ngược lại không có để ý thực lực của Trần Mục, nhưng thi triển đạo kiếm kỹ này lại khiến cho bà ta kinh hãi, đạo kiếm kỹ này cực kỳ mạnh mẽ.

Khương Phục Tiên hiểu rõ, đạo kiếm kỹ này là Táng Thiên địa, có thể thôn phệ vô hạn thiên cơ giữa đất trời.

Quang Minh đài trắng như tuyết đột nhiên mất đi màu sắc, ngoại trừ Thần tướng do ánh bạc thánh khiết ngưng tụ ra, và cả Tổ Long Kim Lân kim quang sáng chói, đất trời mất đi màu sắc với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, xa xa, hoa cỏ cây cối đang khô héo.
Chương 503 Nổi Danh Thần Vực (2)

Cường giả cùng thiên kiêu Thần tộc đều phát giác ra, sinh cơ chung quanh đang tan biến, Trần Mục có một cảm giác, ở chỗ này hắn lấy được năng lượng còn nhanh hơn ở tại nhân gian.

Khương Vũ Thần cũng phát giác được nguy hiểm, hắn ta không dám khinh suất nữa, trực tiếp dùng toàn lực ứng phó, sức mạnh kinh khủng rơi vào trên Tổ Long Kim Lân, tay phải của Trần Mục đang run rẩy, hai chân cũng đang run rẩy, hắn cắn răng kiên trì.

Mái tóc đen của Trần Mục bị nhuộm thành màu vàng, hắn đang không ngừng đột phá cực hạn của thân thể, phiến đá dưới lòng bàn chân đều đang rạn nứt sụt lún, năng lượng Thanh Vân kiếm góp nhặt vẫn đang tăng vọt.

Khương Vũ Thần đột nhiên điều khiển Thần tướng giơ chân lên, sau đó mạnh mẽ đạp xuống, hoàn toàn không muốn lưu lại cơ hội cho Trần Mục, Trần Mục tê dại da đầu, hắn rất khó chống đỡ được một cước này.

Vẻ mặt Khương Huyền Cơ ngưng trọng, ông ta chuẩn bị tùy thời cứu viện, mặc dù Trần Mục là tu tiên giả, nhưng dù sao cũng là sư đệ của Khương Phục Tiên, không dám để hắn xảy ra chuyện.

Trần Mục thu hồi Tổ Long Kim Lân, thiên kiêu chung quanh giương mắt đứng nhìn, đây là định nhận thua?

Nhưng Khương Vũ Thần đã không cách nào thu chân được nữa.

Trần Mục bị ép sử dụng Lôi Đình Tổ Văn, lòng bàn tay lóe ra lôi quang trắng muốt, nháy mắt đường vân phức tạp hiện lên trong lòng bàn tay, thần lôi tuyết sắc vọt lên trời cao.

Đùng đoàng!

Thần lôi tuyết sắc lao lên bầu trời, chân phải của Thần tướng bị nghiền thành bột mịn, đồng tử của Khương Vũ Thần đột nhiên co lại, thiên kiêu chung quanh cũng trố mắt nghẹn lời.

Trần Mục vẫn chưa hoàn toàn phóng thích sức mạnh của Lôi Đình Tổ Văn, kế tiếp tay trái của hắn vung kiếm, một vệt kim quang xẹt ngang bầu trời, sợi tơ kim sắc nối liền trời đất.

Thần tướng nguy nga bị chém rách, sức mạnh đáng sợ ép thẳng tới Khương Vũ Thần ở bên trong Thần tướng.

Đối mặt với kiếm quang khủng bố như thế, Khương Vũ Thần không có tránh né, hắn ta lấy ra Kiếm Thai tuyệt thế thần kiếm, mặc dù chưa mài, nhưng bên trong đều là thần thiết hiếm có.

Khương Vũ Thần vung kiếm đỡ lấy kiếm Táng Thiên Địa của Trần Mục, trong giây phút va chạm, hắn ta cảm giác được cánh tay run lên, khí huyết trong cơ thể đều đang chấn động, kế tiếp Thần tướng bị phá nát.

Đám thiên kiêu trợn mắt há mồm, cường giả Thần tộc cũng đưa mắt nhìn nhau, Hạ Trúc Vân che miệng, khó có thể tin, tu tiên giả cũng có thể mạnh như thế?

"Vũ Thần ca ca!"

Tim Diệp Hâm Nhiên vọt lên đến họng.

Đầu mày Lôi Hoan Âm mi hơi ngưng lại, khi nãy thời điểm Trần Mục thi triển Chưởng Tâm Lôi, nàng ta đột nhiên cảm thấy quen thuộc, nhưng đường vân ở lòng bàn tay hắn lại có chỗ không giống với tộc văn của Lôi gia.

Vẻ mặt Cơ Thanh Vân kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Vũ Thần lại bại bởi tu tiên giả nhân gian?"

Nếu như Khương Vũ Thần thua, thì có nghĩa là thiên kiêu Thần Vực không bằng thiên kiêu nhân gian, toàn trường lặng ngắt như tờ, đều đang đợi kết quả cuối cùng.

Giây phút Thần tướng sụp đổ, Khương Vũ Thần bị kiếm quang đẩy lui, hắn ta vẫn chưa rời khỏi phạm vi của Quang Minh đài, cánh tay còn đang run rẩy, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

Đây chính là vị hôn phu của tỷ ta! Quả nhiên rất mạnh! Đáy lòng Khương Vũ Thần lẩm bẩm, hắn ta đã công nhận Trần Mục, nhưng hôm nay nhất định không thể thua trận so tài này!

Thần văn giữa hàng mày Khương Vũ Thần càng hiện ra loá mắt, trường thương ngân sắc trở lại trong tay hắn ta, thần uy không ngừng tăng cường, thiên kiêu chung quanh đều không nhịn được run rẩy.

Cơ Thanh Vân trầm giọng nói: "tu tiên giả mạnh quá, có thể bức Vũ Thần xuất ra toàn bộ thực lực."

Vẻ mặt Khương Hiên ngưng trọng nói: "Điện hạ đang sử dụng cấm thuật Thần tộc, thần lực của hắn không ngừng tăng cường, thần uy cường thịnh như vậy, chỉ sợ là cấm thuật có tác dụng phụ rất lớn!"

Trên đài cao, vẻ mặt Diệp Hâm Nhiên căng thẳng nắm chặt tay, nàng ta lại không biết hai người bọn họ ai có thể thắng.

Khương Phục Tiên nhìn về phía mẫu thân, trầm giọng nói: "Mẫu hậu, so tài mà thôi, không cần thiết phải phân thắng bại."

Tất cả thiên kiêu và cường giả Thần tộc trong Thái Sơ hoàng thành đều nhìn chằm chằm trận chiến đấu này, Trần Mục lấy ra Xích Long Thần Mâu, Thần Mâu đỏ rực thêm Lôi Hồ trắng như tuyết.

"Tỷ thí so tài, đến điểm là dừng."

Giọng nói như có như không vang vọng tại xung quanh Quang Minh đài, đột nhiên Trần Mục mất đi chiến ý, thần văn giữa hàng mày Khương Vũ Thần nhanh chóng tan biến ẩn đi, đất trời khôi phục lại màu sắc ban đầu.

Trần Mục cảm thấy tất cả sinh cơ bị đoạt giữa đất trời đều đã trở về, hắn ngẩng đầu nhìn nơi cao, Huyền Vận Thần hậu cao cao tại thượng, bà ta có năng lực khống chế sống chết.

Khương Vũ Thần đáp xuống mặt đất, có phần vẫn chưa thỏa mãn, Trần Mục cũng có chút tiếc nuối, Huyền Vận Thần hậu bình tĩnh nói: "Tỷ võ so tài đã kết thúc, tất cả giải tán đi."

Cường giả và thiên kiêu Thần tộc khom mình hành lễ với Huyền Vận Thần hậu, sau đó nhao nhao rời đi.

Diệp Hâm Nhiên chạy đến bên cạnh Khương Vũ Thần, cười xinh đẹp nói: "Vũ Thần ca ca, ngươi thật lợi hại."

Khương Vũ Thần lắc đầu, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, không thể chiến đấu đến cuối cùng, chưa đủ nghiền!"

Lôi Hoan Âm đi tới bên cạnh Trần Mục, nàng ta có chút nghi hoặc: "Trần huynh, thần thông lôi đình ngươi vừa sử dụng rất kỳ diệu, có chút tương tự với thần thông Lôi gia của bọn ta."

Trần Mục khẽ cười nói: "Ngẫu nhiên có được, chỉ là phù văn cổ xưa, cũng không tính là thần thông."

"Trần huynh, ở chỗ này của ta ngược lại là có mấy loại thần thông cường đại của Lôi gia, chúng ta có thể trao đổi với nhau." Trong đôi mắt xinh đẹp của Lôi Hoan Âm mang theo chờ mong.

Nơi cao.

Huyền Vận Thần hậu khẽ cười nói: "Quan hệ của Vũ Thần và Hâm Nhiên không tệ, ta cảm thấy bọn chúng rất hợp."

Lâu Tương Thần hậu uyển chuyển nói: "Ta thấy trong mắt Vũ Thần đều là Lôi Hoan Âm, Hâm Nhiên nhà chúng ta có lòng, Vũ Thần nhà các ngươi không có ý, tỷ tỷ, dưa hái xanh không ngọt."

Kết quả liên hôn của Đông Thần quốc và Tây Thần quốc chắc chắn mạnh hơn liên hôn với Thiên Vực thần quốc, bây giờ Thiên Vực thần quốc cũng chỉ còn một cái vỏ rỗng, sinh sống trong một cái khe hẹp.
Chương 504 Nổi Danh Thần Vực (3)

Chương 504: Nổi Danh Thần Vực (3)

Huyền Vận Thần hậu hơi hơi lắc đầu. Khẽ cười nói: "Đứa nhỏ Hâm Nhiên này rất đơn thuần, ta rất thích, nếu muội muội đã không đồng ý, vậy cũng không cưỡng cầu."

Liên hôn giữa hai nước cứ như vậy mà vỡ tan.

Khương Phục Tiên lên trên Quang Minh đài, Lôi Hoan Âm cười chào hỏi: "Hoan Âm bái kiến Phục Tiên điện hạ."

"Thần nữ không cần đa lễ."

Khương Phục Tiên mỉm cười đáp lại, sau đó nhìn vị hôn phu, ánh mắt dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, ta thấy đệ có hơi mệt, ta cùng đệ trở về nghỉ ngơi trước."

Trần Mục chắp tay với Lôi Hoan Âm cười nói: "Hoan Âm Thần nữ, về sau có rảnh chúng ta lại trò chuyện tiếp."

Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Quang Minh đài, Hạ Trúc Vân vui vẻ theo phía sau bọn họ.

Trên mặt Khương Vũ Thần nở nụ cười, nói: "Hoan Âm Thần nữ, sao ngươi lại có thời gian đến Thái Sơ hoàng thành thế?"

Lôi Hoan Âm bình tĩnh nói: "Nghe nói Phục Tiên điện hạ trở về, cố ý tới thăm Phục Tiên điện hạ."

Mày liễu của Diệp Hâm Nhiên hơi nhíu, bĩu môi, mặt mũi tràn đầy khó chịu nhìn Lôi Hoan Âm, người sau lạnh nhạt nói: "Vũ Thần Thần tử? ta còn có việc, về sau lại nói chuyện."

Khương Vũ Thần đưa mắt nhìn Lôi Hoan Âm rời đi, Diệp Hâm Nhiên tức giận dậm chân: "Vũ Thần ca ca, ngươi chính là vị hôn phu của ta, sao ngươi có thể nhìn những nữ nhân khác?"

"Nhìn thì thế nào? Vả lại còn chưa có đính hôn!" Mặt Khương Vũ Thần lộ ra biểu cảm chẳng sao cả.

Diệp Hâm Nhiên vẫn quấn lấy Khương Vũ Thần như cũ, nghiêm túc nói: "Mẫu hậu chắc chắn sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta! Nếu như bà ấy không đồng ý, ta sẽ rời nhà trốn đi!"

"À."

Khương Vũ Thần không quan tâm.

Khương Phục Tiên trở về khiến Thái Sơ hoàng thành chấn động, rất nhanh tin tức này đã có thể truyền khắp Thần Vực, huyết mạch Thần tộc của nàng ta thuần chủng, có khả năng trở thành nữ thần mạnh nhất Thần Vực.

Ác chiến giữa Trần Mục và Khương Vũ Thần cũng được truyền ra, trận tỷ võ so tài này rất đặc sắc, đủ để chấn động Thần Vực, dưới hào quang của Khương Phục Tiên và Trần Mục, Chu Hành Vân lộ ra cảm giác như không tồn tại, thậm chí mọi người còn chẳng nhắc đến hắn ta.

Trên đường về Phục Tiên các.

Trần Mục dùng Huyết Bồ Đề để khôi phục sức mạnh.

Đôi mắt Khương Phục Tiên ngậm ý cười, niệm lực truyền âm nói: "Phu quân, có vẻ như Hoan Âm Thần nữ có ý với chàng."

Trần Mục lập tức giải thích: "Sư tỷ, nàng ta là cảm thấy hứng thú với Lôi Đình Tổ Văn của ta, hơn nữa nàng ta tới tìm ta là bởi vì Thanh Nguyệt Thần hoàng muốn gặp ta."

"Không nhìn ra, chàng còn là cái bánh bao thơm."

"Sư tỷ, mong là không phải phiền phức."

Đừng nói Thần hoàng, chỉ cần hai vị Thần hậu có mặt hôm nay cũng có thể nghiền ép Trần Mục, lấy ra át chủ bài khắp cả người hắn còn không đủ nhìn, nếu như Thanh Nguyệt Thần hoàng muốn nhằm vào hắn, có thể rời khỏi Thần Vực hay không cũng là vấn đề.

Trở lại Phục Tiên các, Trần Mục ngồi xếp bằng khôi phục sức mạnh trên Bồ Đề Đạo Đài, lần chiến đấu này, hắn lấy ra tất cả át chủ bài mới miễn cưỡng hoà nhau với Khương Vũ Thần, dù sao đối phương cũng là Thần tử? còn cần càng nỗ lực tu luyện hơn nữa.

Khương Phục Tiên ở cạnh vị hôn phu trong viện tử, trong lòng còn nghĩ đến rất nhiều chuyện, với hào quang hiện tại của Trần Mục chắc chắn sẽ bị chú ý tới, may mà Huyền Vận Thần hậu đã hứa bảo vệ hắn an toàn, rời khỏi Thái Sơ hoàng thành thì không nói chắc được.

Lâu Tương Thần hậu trở lại nơi nghỉ ngơi, trước tiên phái người điều tra Trần Mục, tin tức thu thập được không chênh lệch gì với Huyền Vận Thần hậu giới thiệu.

"Mẫu hậu, ta muốn gả cho Vũ Thần ca ca, chỉ cần ngài mở miệng, Huyền Vận bá mẫu chắc chắn sẽ đồng ý."

"Im miệng! Ngươi là Thần nữ cao quý nhất Tây Thần quốc, là nữ nhi của Chu Lâu Tương ta, sao có thể làm phi tử của vương hầu, nhi tử của Nam Minh Thần hoàng, nhi tử của Bắc Thần Thần hoàng, bọn họ cũng không kém Khương Vũ Thần."

Lâu Tương Thần hậu vốn là đồng ý mối hôn sự này, nhưng ai biết Khương Phục Tiên đột nhiên xuất hiện, bọn họ chỉ có thể thay đổi.

Tây Thần quốc và Nam Thần quốc liên hôn không phải kết quả xấu nhất, dù sao Huyền Vận Thần hậu cũng đến từ Nam Thần quốc, là tỷ tỷ của Nam Minh Thần hoàng, nếu như Tây Thần quốc lựa chọn liên hôn với Bắc Thần quốc, như vậy thì Thần Vực sẽ hình thành cục diện đối lập, tình huống lúc đó sẽ vô cùng phức tạp.

"Nhưng mà ta thích Vũ Thần ca ca, nếu như ngài không đồng ý, ta sẽ không bao giờ nói chuyện với ngài nữa."

"Im miệng."

Lâu Tương Thần hậu nghe đã phiền, sau đó bình tĩnh nói: "Vốn là hôm nay chúng ta phải trở về Tây Thần quốc, biểu hiện của Trần Mục làm cho ta rất kinh ngạc, Lưu Sương, tìm thời gian tiếp xúc với hắn, có thể lôi kéo là tốt nhất."

Nữ Thiên kiêu thân mặc váy trắng khom người gật đầu.

Nghe thấy còn có thể ở thêm mấy ngày, Diệp Hâm Nhiên cảm thấy vẫn còn cơ hội thuyết phục mẫu thân đồng ý mối hôn sự này.

Lâu Tương Thần hậu tuyệt sẽ không đồng ý, bởi vì Khương Phục Tiên quá lóa mắt, Khương Vũ Thần không thể trở thành người thừa kế, loại liên hôn này có hại với địa vị của Tây Thần quốc.

Huyền Vận Thần hậu cũng tới Phục Tiên các.

Khương Phục Tiên cung kính nói: "Mẫu hậu."

Nét mặt Huyền Vận Thần hậu dịu dàng, bà ta ngồi ở trong đình, kéo tay Khương Phục Tiên, tay của nàng ta rất ấm áp, giống như là cội nguồn sinh mệnh.

Huyền Vận thần nói cho Khương Phục Tiên biết chuyện liên hôn thất bại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phục Tiên, chúng ta từ bỏ liên hôn của Vũ Thần với Hâm Nhiên, cũng là hi vọng con có thể trở thành người thừa kế của Đông Thần quốc."

Khương Phục Tiên cảm nhận được sự không tự do, nàng ta không thích cảm giác bị trói buộc, vẻ mặt cung kính nói: "Mẫu hậu, Vũ Thần thích hợp làm người thừa kế hơn ta, sau này hắn nhất định có thể dẫn dắt Đông Thần quốc đi tới lớn mạnh, nếu như đệ đệ gặp phải phiền phức, ta sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ hắn."

Vẻ mặt Huyền Vận Thần hậu nghiêm túc nói: "Đây là truyền thống của Thần tộc, người nào mạnh người đó mới có tư cách làm người thừa kế, Phục Tiên, đây là số mệnh con không thể trốn thoát."

"Tiểu Trần quả thật không tệ, ta có thể cho hắn ở lại bên cạnh con, làm thiếp thân thị vệ của con."
Chương 505 Quang Minh Thần Điện (1)

"..."

Khương Phục Tiên có chút hỗn loạn: "Mẫu hậu, mặc dù ta thường sai bảo sư đệ, nhưng chưa từng coi chàng là người hầu, chàng có người nhà, sẽ không ở lại Thần Vực."

Huyền Vận Thần hậu khẽ cười nói: "Nếu như hắn thật sự thích con, chắc chắn sẽ bằng lòng ở lại vì con."

Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, ta sẽ cùng sư đệ rời khỏi Thần Vực."

Nghe vậy, Huyền Vận Thần hậu đỡ trán, Khương Phục Tiên khẽ vuốt phía sau lưng mẫu thân, cũng không muốn bà ta khó xử.

"Mẫu hậu, ngài không cần nôn nóng."

"Phục Tiên, tối nay đi gặp phụ hoàng con, chuyện này mẫu thân không muốn tham dự nữa, đau đầu."

Huyền Vận Thần hậu lắc đầu thở dài, rốt cục Khương Phục Tiên cũng đợi được cơ hội gặp mặt phụ hoàng, nàng ta mỉm cười nói: "Mẫu hậu, ta có thể dẫn sư đệ cùng đi không?"

"Tùy con, ta không muốn quản." Huyền Vận Thần hậu lắc đầu liên tục, hoàn toàn buông tay mặc kệ, muốn vứt vấn đề nan giải này cho phụ hoàng của Khương Phục Tiên.

Phục Tiên các.

Mây khói lượn lờ.

Trần Mục ngồi xếp bằng trong đình viện.

Trong đình, Huyền Vận Thần hậu dịu dàng nói: "Phục Tiên, Mộng Như sẽ mang con đến Quang Minh Thần Điện, mẫu thân có hơi mệt, quay về nghỉ trước."

Khương Phục Tiên biết bà ta là mệt mỏi trong lòng: "Mẫu hậu, ta bóp vai cho ngài, không cần vội."

Huyền Vận Thần hậu vốn muốn rời đi, thấy nữ nhi có lòng hiếu thảo như thế, trong mắt nồng đậm ý cười.

Khương Phục Tiên xoa nhẹ bóp khẽ, Huyền Vận Thần hậu cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng thư thái hơn rất nhiều.

"Mẫu hậu, đều là sư đệ dạy ta, hắn thường bóp vai làm ấm chân cho ta."

Huyền Vận Thần hậu nhìn về phía Trần Mục trong đình viện, trong mắt mang theo vẻ thưởng thức: "Các mặt của Tiểu Trần đều rất ưu tú, đặt trong lớp lớp thiên kiêu xuất hiện ở thời đại viễn cổ cũng là tuyệt thế thiên kiêu, đáng tiếc hắn sinh không đúng thời."

Ánh mắt Khương Phục Tiên kiên định nói: "Mẫu hậu, ta tin sư đệ nhất định có thể trèo lên tuyệt đỉnh!"

"Mong là thế."

Huyền Vận Thần hậu nói khẽ.

"Thiên Đạo sụp đổ, đại đạo bị chém, hiện tại tu tiên giả rất khó lĩnh ngộ ra đạo hoàn chỉnh."

Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, sư thúc ta rất có thành tích ở phương diện ngộ đạo, ông ấy nắm giữ đạo pháp thời gian, từng đề ra vạn pháp cùng nguồn, vạn đạo quy nhất, đạo chỉ vu nhất, những lý luận này là Thần tộc truyền thừa cũng chưa từng có."

"Đạo chỉ vu nhất?"

Biểu cảm của Huyền Vận Thần hậu dần dần ngưng trọng, bà ta nghĩ đến lời đồn có liên quan tới trảm đạo: "Sư thúc con rất thú vị, Lăng Vân tông cũng từng huy hoàng, khi ấy Lăng Vân Tiên Tông ở Thần Vực cũng là nổi tiếng lừng lẫy."

Tô Mân, nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng lại dùng nhục thể phàm thai phổ thông, ngộ ra đạo pháp lợi hại nhất giữa đất trời, ông ta là sư thúc của Khương Phục Tiên, sư tôn của Trần Mục và Tần Nghê Thường, Thái Thượng trưởng lão của Lăng Vân tông, trồng hoa uống trà, không hỏi thế sự.

Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Từng có cổ nhân thắng trời nửa chiêu, Nhân tộc có tiềm lực, chỉ là khó có thể sinh ra tồn tại đứng tại tuyệt đỉnh."

"Cho dù là Thần tộc, huyết mạch cũng đang không ngừng bị loãng, rất khó xuất hiện Chân Thần!"

Huyền Vận Thần hậu nói đến đây, thuận tiện nhắc nhở: "Phục Tiên, trước khi có Quang Minh Thần Thể, không thể chung phòng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện ra phớt đỏ như ráng chiều, nàng ta không nói gì, chỉ muốn tiến vào Quang Minh Thần Tháp nhanh chút.

Huyền Vận Thần hậu khẽ thở dài: "Hi vọng phụ hoàng con có thể đồng ý hôn ước của các con."

"Mẫu hậu, cám ơn ngài."

Mặt mày Khương Phục Tiên rạng rỡ, đây là thời khắc vui vẻ nhất từ khi nàng ta trở lại Đông Thần quốc.

"Lâu Tương Thần hậu vẫn ở Thái Sơ hoàng thành, ta còn phải qua đó tâm sự với bà ta."

"Mẫu hậu, ta tiễn ngài."

"Không cần."

Huyền Vận Thần hậu biến mất trong nháy mắt, cấm chế của Thái Sơ hoàng thành không có tác dụng với bà ta.

Khương Phục Tiên vươn vai thả lỏng, đường cong chập trùng, nàng ta nhìn vị hôn phu trong viện, đôi mắt ẩn chứa ý cười, Trần Mục đang luyện hóa Huyết Bồ Đề để khôi phục sức mạnh, cuộc đối thoại trong đình hắn cũng không nghe thấy.

Hôm nay, biểu hiện của Trần Mục rất kinh diễm, trong lòng thiên kiêu Thần tộc sinh ra kính sợ đối với hắn, Thái Sơ hoàng thành bây giờ không có người nào dám xem thường hắn.

Biểu hiện của hắn quá chói sáng, cùng với việc dẫn tới chú ý thì cũng có khả năng dẫn tới phiền phức, thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên hiện ra ánh sáng, quyết không cho phép có người đánh chú ý lên vị hôn phu.

Màn đêm buông xuống, ánh sao rực rỡ, Thái Sơ hoàng thành được bao phủ bởi ánh bạc mông lung.

Quang Minh Thần Tháp phát ra năng lượng đặc thù, có thể tẩm bổ huyết nhục, Trần Mục tắm trong ánh bạc, thể chất của hắn đặc biệt, có thể hấp thu cỗ năng lượng này.

Trần Mục chậm rãi mở mắt ra, hắn gần như đã hoàn toàn hồi phục, ánh mắt đầu tiên chính là nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên ngồi ở trong đình, hai tay gấp lại đặt trên lan can, đầu gối trên cánh tay.

"Sư tỷ, nàng thật xinh đẹp." Trần Mục chỉ cần nhìn thấy vị hôn thê thì thôi là đã rất hưng phấn rồi.

Khương Phục Tiên nhướng mày, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Phu quân, tối nay cùng ta đi gặp phụ thân."

Trần Mục không khỏi cảm thấy khẩn trương, giữa hàng mày Khương Phục Tiên mang ý cười: "Yên tâm, thời điểm chúng ta xuất hiện tại Thái Sơ hoàng thành, ông ấy đã biết sự tồn tại của chàng rồi, nếu muốn nhắm vào chàng, thì đã sớm động thủ!"

"Sư tỷ, nàng nói có lý."

Trần Mục cảm giác là như thế, nhưng mà vẫn có chút khẩn trương, hôn ước của hắn với Khương Phục Tiên có thể được công nhận hay không, phải xem thái độ của Đông hoàng.

Hai người vừa nhắc đến việc này, đúng lúc Hà Mộng Như đi tới Phục Tiên các, nàng ta là tới dẫn đường.

Quang Minh Thần Điện ở cấm địa nội thành, thị nữ tầm thường không thể tới gần, ngay cả Hà Mộng Như cũng không có tư cách tiến vào Quang Minh Thần Điện.

"Điện hạ, xin mời đi theo ta." Hà Mộng Như khom mình hành lễ, sau đó duỗi tay mời.

Khương Phục Tiên và Trần Mục sánh vai mà đi, bọn họ cùng tới Quang Minh Thần Điện, vẻ mặt Hà Mộng Như kinh ngạc, nơi đó là cấm địa của Thần tộc, người ngoài không được đến gần, nàng ta muốn nói lại thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK