Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 496 Nghi Thức Trở Về (1)

Chương 496: Nghi Thức Trở Về (1)

Khương Sinh Yên là nữ thiên kiêu trẻ tuổi của Đông Thần quốc, dẫn theo lượng lớn thị Nữ đến nghênh đón Lôi Hoan Âm: "Hoan Âm Thần nữ, chào mừng ngài đến thăm Thái Sơ hoàng thành."

Lôi Hoan Âm thân mang y phục hoa lệ, dáng người uyển chuyển, trên mặt đeo sa mỏng, véo von nói: "Sinh Yên muội muội, ta đặc biệt tới thăm Phục Tiên điện hạ."

Khương Sinh Yên vẻ mặt tươi cười; "Hoan Âm Thần nữ, ta lập tức phái thị nữ đi thông báo với Phục Tiên tỷ tỷ, ngài đường xa mà đến, mời theo ta tới Vân Mộng các nghỉ ngơi trước."

Lôi Hoan Âm không có gấp, nàng ta không phải đến vì Khương Phục Tiên, chủ yếu là Thanh Nguyệt Thần hoàng coi trọng Trần Mục, cố ý để cho nàng đến đây kết giao.

Khương Sinh Yên sai thị nữ thiếp thân đến Phục Tiên các hỏi thăm, nàng ta cũng không dám trực tiếp dẫn Lôi Hoan Âm đi, lo rằng sẽ chọc cho Công chúa điện hạ không vui.

Phục Tiên các.

Khương Phục Tiên cũng nhận được tin tức.

Nàng ta và Lôi Hoan Âm đã gặp mặt ở Tổ Thần thành, không nghĩ tới nàng ta sẽ cố ý đến Thái Sơ hoàng thành thăm hỏi.

Trong lúc rảnh rỗi, Khương Phục Tiên đồng ý gặp mặt đối phương, Lôi Hoan Âm là người thừa kế của Thiên Vực thần quốc, dù cho địa vị của Thiên Vực không bằng trước kia, thì vẫn là quý tộc Thần Vực, Lôi Hoan Âm còn là một trong ba tuyệt sắc Thần nữ đứng đầu Thần Vực, ở Thần Vực có vô số người hâm mộ.

Lúc nàng ta đi vào Thái Sơ hoàng thành gây nên chấn động, rất nhiều thiên kiêu quý tộc đều là người theo đuổi nàng ta, ngay cả Khương Vũ Thần cũng tương đối thưởng thức nàng ta.

Lôi Hoan chờ đợi chốc lát ở Âm Vân Mộng các thì nhận được tin tức, Khương Phục Tiên đồng ý gặp nàng ta.

Lôi Hoan Âm theo Khương Sinh Yên đi tới Phục Tiên các.

"Bái kiến Phục Tiên điện hạ."

"Hoan Âm Thần nữ không cần đa lễ, mời ngồi."

Khương Phục Tiên duỗi tay mời, Trần Mục cũng ở gần đó, bây giờ da thịt hắn bóng láng, không có chật vật như ở trước đế bia, phong thần tuấn lãng, phong hoa tuyệt đại.

Lôi Hoan Âm không khỏi nhìn thêm vài cái, nam nhân lúc trước bị nàng ta xem nhẹ vậy mà lại anh tuấn như thế, khiến cho mẫu hậu coi trọng, trên người hắn ắt hẳn phải có chỗ đặc biệt.

Thanh Nguyệt Thần hoàng là nữ Thần hoàng duy nhất trong số năm vị Thần hoàng của Thần Vực, trẻ tuổi nhất, bà ta làm cho Thiên Vực thần quốc sắp sụp đổ ngưng tụ lại lần nữa, năng lực cực kỳ mạnh.

Hai mắt Lôi Hoan Âm sáng ngời, người mặc váy dài đỏ rực, ăn nói ưu nhã: "Phục Tiên điện hạ, sư đệ của ngài bị thương tại Tổ Thần thành, ta là cố ý đến bồi lễ xin lỗi."

Trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang theo vẻ kinh ngạc, nàng ta vì chuyện nhỏ nhoi kia mà chạy xa như vậy tới xin lỗi.

Hà Mộng Như cũng cảm thấy thật không thể tin được, Trần Mục chạm vào đế bia bị sét đánh, mọi người đều cảm thấy là trời phạt, là hắn đáng đời, thế mà Lôi Hoan Âm lại đặc biệt vì chuyện này chạy đến Thái Sơ hoàng thành xin lỗi Trần Mục.

Trần Mục lắc đầu cười khẽ: "Thần nữ điện hạ, là ta không chú ý, không có liên quan gì tới ngươi."

Lôi Hoan Âm lấy ra bình ngọc màu vàng, vươn ra tay, bình ngọc kia bay đến trước mặt Trần Mục: "Đây là căn nguyên thần lôi, không chỉ có thể trị thương, còn có thể cường thân kiện thể, chỉ là số lượng không nhiều, còn mong Trần huynh đừng ghét bỏ."

Trần Mục có thể cảm nhận được năng lượng sấm sét dồi dào trong bình ngọc, không kém gì căn nguyên lôi kiếp lúc trước Khương Phục Tiên lấy được vì hắn, thứ này rất trân quý.

Vẻ mặt Khương Sinh Yên kinh ngạc, nàng ta cảm thấy Trần Mục đẹp mắt, nhưng thật không ngờ Lôi Hoan Âm cũng nông cạn như thế, cư nhiên lại cho hắn đồ tốt như vậy.

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười nói: "Đa tạ ý tốt của Thần nữ điện hạ, có điều ta không có bị thương, lễ vật quý giá như vậy, tại hạ nhận lấy cũng ngại."

Lôi Hoan Âm cũng có chút ngoài ý muốn, căn nguyên thần lôi rất trân quý, chính là tứ đại thần quốc còn lại đều không có, chỉ có Thiên Vực thần quốc mới có căn nguyên thần lôi.

"Trần huynh, cứ coi như là lễ gặp mặt ta tặng, mong rằng ngươi có thể nể mặt ta." Lôi Hoan Âm hơi khom người, thái độ như vậy hoàn toàn là khẩn cầu.

Hà Mộng Như trố mắt đứng nhìn, đây chính là Thần nữ của Thiên Vực thần quốc, vậy mà lại xin Trần Mục nhận lễ.

Khương Sinh Yên cảm thấy Lôi Hoan Âm là người mê trai, cho rằng nàng ta bị dung nhan anh tuấn của Trần Mục làm cho thần hồn điên đảo.

Trần Mục nào dám không cho Lôi Hoan Âm mặt mũi, hắn nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.

Khương Phục Tiên bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Lôi Hoan Âm lại đến Thái Sơ hoàng thành, hoá ra là đến vì lôi kéo Trần Mục.

"Đa tạ Thần nữ điện hạ."

Trần Mục bị ép nhận lấy căn nguyên thần lôi.

Trong mắt Khương Sinh Yên ẩn chứa sự hâm mộ, căn nguyên thần lôi đối với thể chất của Thần tộc cũng có sự nâng cao rất nhiều.

"Trần huynh nếu như có rảnh, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không." Lôi Hoan Âm vừa cười vừa nói.

Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, người sau không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân đều biết nhìn mặt mà nói chuyện, liếc một cái liền có thể nhìn ra địa vị gia đình, các nàng cảm thấy rất bình thường, không có nghĩ quá nhiều.

Lôi Hoan Âm cùng Trần Mục rời khỏi Phục Tiên các.

Khương Sinh Yên đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, nhỏ giọng nói: "Phục Tiên tỷ tỷ, Hoan Âm Thần nữ kia có tiếng không có miếng, nghe đồn nàng ta băng thanh ngọc khiết, không ngờ lại là người mê trai."

Khương Phục Tiên mỉm cười, nàng ta không cảm thấy Lôi Hoan Âm là người mê trai, Hà Mộng Như lại càng có cảm giác Trần Mục không đơn giản, Hạ Trúc Vân càng ngày càng bội phục Trần Mục.

Ven hồ Thần Nhãn.

Trần Mục và Lôi Hoan Âm đứng ở ven hồ.

"Trần huynh, vừa rồi có một số việc không tiện nói, mẫu hậu ta muốn gặp ngươi, hi vọng ngươi có thể chấp nhận."

"Thanh Nguyệt Thần hoàng muốn gặp ta?"

Trần Mục nghe nói mẫu thân của Lôi Hoan Âm là Thanh Nguyệt Thần hoàng, đó là sinh linh mạnh mẽ nhất Thần Vực, tại sao bà ta lại tìm mình, chẳng lẽ việc ta lấy được Lôi Đình Tổ Văn bị phát hiện?

Thanh Nguyệt Thần hoàng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm mình, Trần Mục biết ngay trên trời sẽ không rơi bánh xuống, Lôi Hoan Âm tặng hắn tài nguyên quý giá, quả nhiên còn có mục đích khác.
Chương 497 Nghi Thức Trở Về (2)

Đối mặt với lời mời của Thần hoàng, cho dù Trần Mục từ chối thì đại khái cũng chạy không thoát: "Chờ sư tỷ xử lý xong công việc, ta có thể đến Thiên Vực gặp Thần hoàng tiền bối."

Nghe thấy Trần Mục sảng khoái đồng ý, Lôi Hoan Âm lập tức mỉm cười nói: "Trần huynh, bất luận ngươi gặp phải phiền toái gì ở Thần Vực, cũng có thể liên hệ Thiên Vực thần quốc, chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi sự trợ giúp trong khả năng cho phép."

Trần Mục cười nói cảm tạ: "Đa tạ."

"Không sao, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại Thái Sơ hoàng thành, chờ Trần huynh có thời gian rảnh, chúng ta cùng trở về Thiên Vực." Lôi Hoan Âm vừa cười vừa nói.

Vẻ mặt Trần Mục tùy ý nói: "Thần nữ điện hạ, ta rảnh sẽ lập tức tới Tổ Thần thành, không cần đặc biệt đợi chờ."

Mặt mày Lôi Hoan Âm mang ý cười, nói: "Gần đây ta đúng lúc có thời gian, ta cũng rất tò mò về nhân gian, có cơ hội muốn xâm nhập tìm hiểu một chút với Trần huynh."

"Thời gian không còn sớm, hôm nào trò chuyện tiếp đi." Trần Mục nhìn sắc trời dần dần tối, liền nghĩ một lý do ứng phó với Lôi Hoan Âm, chủ yếu là do nàng ta mang theo mục đích mà đến.

Ban đêm.

Khương Sinh Yên cũng rời khỏi Phục Tiên các.

Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về phòng của mình nghỉ ngơi, bọn họ vốn định dùng niệm lực giữ liên lạc, nhưng trên người Hà Mộng Như có đồ vật ngăn cách việc bọn họ dùng niệm lực giao lưu.

Khương Phục Tiên không tìm Trần Mục củng ngủ, Huyền Vận Thần hậu đã cảnh cáo bọn họ, nàng ta nằm ở trên giường nghỉ ngơi, ngày mai còn có hoạt động quan trọng phải tham gia.

Một mình Trần Mục ở trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, trong tay mở ra căn nguyên thần lôi do Lôi Hoan Âm đưa tới, hắn bắt đầu luyện hóa hấp thu.

Mặc dù căn nguyên thần lôi và căn nguyên lôi kiếp đều là sức mạnh sấm sét, nhưng hai cỗ sức mạnh này có sự khác nhau rõ ràng, căn nguyên thần lôi thì tẩm bổ nhục thân, nâng cao cường độ huyết mạch, căn nguyên lôi kiếp thì nghiêng về tôi luyện thân thể nhiều hơn.

Căn nguyên thần lôi giống như là sức mạnh bị luyện hóa.

Vẻn vẹn cả một đêm, Trần Mục chỉ luyện hóa được một phần tư căn nguyên thần lôi, trong lòng bàn tay phải, Lôi Đình Tổ Văn hiện ra ánh bạc đáng sợ, hoàn toàn khác biệt với ánh bạc thánh khiết của Khương Phục Tiên, đạo ánh bạc này tràn đầy sát ý.

"Quả nhiên rất ít!"

Trần Mục cảm giác tu luyện hai ngày là có thể dùng hết.

Hiện tại Bất Diệt Kinh của hắn đại viên mãn, nếu như có thể thu hoạch được lượng lớn căn nguyên thần lôi, nói không chừng có thể sớm ngày độ qua tầng thiên lôi thứ sáu, đạt tới cảnh giới Bất Diệt Kinh đỉnh phong.

Độ qua năm tầng thiên lôi thì sẽ có nhục thân sánh ngang với Thần tử thiên kiêu, nếu như có thể độ qua tầng thiên lôi thứ bảy, chắc hẳn không độ thiên kiếp cũng có thể sánh ngang với Chân Tiên, bất tử bất diệt.

Hôm sau, sáng sớm.

Xung quanh Quang Minh đài canh chừng nghiêm ngặt.

Lần lượt có cường giả quý tộc đến, còn có rất nhiều thiên kiêu Thần tử tới gần Quang Minh vây xem, nội thành đã rất nhiều năm không có náo nhiệt giống như hôm nay.

Trong Phục Tiên các.

Hà Mộng Như nhắc nhở Khương Phục Tiên, đây là trường hợp vô cùng quan trọng, nàng ta chỉ có thể thay phục sức của Thần tộc, thân mang váy dài màu bạc, váy xếp đong đưa như là tuyết liên, mái tóc bạc dùng trâm bạc và trâm ngọc cuộn lại, khí chất vốn dĩ cao quý trở nên càng thêm thần thánh.

Trần Mục nhìn cách ăn mặc của vị hôn thê, trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nàng mặc thế này rất xinh đẹp."

Khương Phục Tiên cao ngạo nhướng mày.

"Điện hạ, mời theo ta đến Quang Minh đài."

"Xuất phát đi." Khương Phục Tiên và Trần Mục đi theo Hà Mộng Như tới Quang Minh đài.

Thời điểm Khương Phục Tiên tới gần Quang Minh đài, quý tộc Đông Thần quốc ở chung quanh nhao nhao nhường đường, trong mắt của bọn họ mang theo vẻ kính sợ, bắt nguồn từ sự áp chế của huyết mạch.

Thân Khương Vũ Thần mặc nhuyễn giáp ngân sắc, phong thái hiên ngang: hắn ta cười chào hỏi: "Tỷ tỷ."

Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Vũ Thần, hôm nay tỷ võ phải cố gắng lên."

Khương Vũ Thần liên tục gật đầu.

Nơi cao trên Quang Minh đài có mấy hòn đảo lơ lửng, trên hòn đảo cao nhất, Lâu Tương Thần hậu đứng đó, bên cạnh bà ta là Diệp Hâm Nhiên thanh thuần đáng yêu, Chu Hành Vân người mặc áo giáp kim sắc, toàn thân hắn ta tản ra khí thế mạnh mẽ.

Lôi Hoan Âm cũng ở trên hòn đảo lơ lửng, nàng ta vốn là tiêu điểm được toàn trường chú ý, khiến cho Diệp Hâm Nhiên rất khó chịu, nhưng bây giờ sự chú ý của mọi người đều ở trên người Khương Phục Tiên.

Quầng sáng xanh biếc đáp xuống, Huyền Vận Thần hậu xuất hiện phía trên Quang Minh đài, toàn bộ thiên kiêu Thần tử cùng cường giả quý tộc chung quanh đều khom mình hành lễ, thái độ cung kính.

"Bái kiến Huyền Vận Thần hậu!"

Vẻ mặt Huyền Vận Thần hậu dịu dàng, nói khẽ: "Phục Tiên, tới bên cạnh ta."

Khương Phục Tiên đi về phía Quang Minh đài, Thần tộc chung quanh nhao nhao nhường đường, nàng ta giẫm lên Quang Minh đài, đi đến trước mặt mẫu thân, khom người mỉm cười nói: "Mẫu hậu."

Huyền Vận Thần hậu nắm tay Khương Phục Tiên, trịnh trọng tuyên bố với quý tộc và thiên kiêu của Đông Thần quốc: "Nàng là nữ nhi của ta và Đông hoàng, Khương Phục Tiên, lịch luyện mấy ngàn năm tại nhân gian, bây giờ quay về Thần Vực."

Cường giả chung quanh đưa mắt nhìn nhau.

Lâu Tương Thần hậu hơi kinh ngạc, lịch luyện tại nhân gian, cường giả Tiên giới không thể đặt chân tới nhân gian, đưa Khương Phục Tiên đến nhân gian thật là khó khăn vô cùng, hơn nữa còn không an toàn, có cần phải đưa nàng ta đến nhân gian lịch luyện không?

Trừ khi nhân gian có tạo hóa của thiên đại!

Chung quanh có mấy vị cường giả là cấp bậc Thần Vương, bọn họ đều có thể nhìn ra Khương Phục Tiên bất phàm, phóng tầm mắt khắp Thần Vực đều là sự tồn tại cực kỳ hiếm thấy.

Trong mắt Huyền Vận Thần hậu mang theo niềm kiêu ngạo: "Phục Tiên, từ khi con sinh ra đến nay, còn chưa đo phẩm giai huyết mạch, đi tới trước tấm bia đá kia kiểm tra đi."

Khương Phục Tiên đi về phía bia đá, thiên kiêu Thần tộc chung quanh đều tràn ngập chờ mong, Cơ Thanh Vân trầm giọng nói: "Có khả năng là Cửu phẩm Thần Mạch không?"
Chương 498 Nghi Thức Trở Về (3)

Chương 498: Nghi Thức Trở Về (3)

Cả cái Thần Vực, Cửu phẩm Thần Mạch có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong đám thiên kiêu ở đây, Khương Vũ Thần là Bát phẩm Thần Mạch, Chu Hành Vân và Diệp Hâm Nhiên cũng là Bát phẩm Thần Mạch, Cơ Thanh Vân chỉ là Thất phẩm Thần Mạch, chỉ có Lôi Hoan Âm là Cửu phẩm Thần Mạch hiếm thấy, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng ta nổi tiếng ở Thần Vực.

Mọi người đều biết Khương Phục Tiên bất phàm, chắc chắn có huyết mạch Thần tộc không kém, cho dù là Cửu phẩm thì cũng bình thường, nhưng vẫn rất chờ mong kết quả kiểm tra.

Huyền Vận Thần hậu muốn mọi người công nhận Khương Phục Tiên, thì phải dùng Thần Mạch phẩm giai làm bọn họ tâm phục khẩu phục.

Tay Khương Phục Tiên đặt trên thần bia, ánh bạc thánh khiết vọt lên trời cao, tia sáng xông thẳng tới chân trời, cột sáng thánh khiết kia chọc thủng bầu trời, ánh bạc rải xuống, chiếu rọi toàn bộ Thái Sơ hoàng thành, giây phút này, ánh sáng của thần bia còn chói mắt hơn ánh sáng của Quang Minh Thần Tháp.

Vẻ mặt của Lâu Tương Thần hậu cực kỳ trầm trọng.

Lôi Hoan Âm mím môi, có chút hâm mộ.

Thiên kiêu của Đông Thần quốc đương nhiên là kiêu ngạo và tự hào.

Trên mặt Trần Mục cũng ẩn chứa vẻ kinh ngạc, hắn ta biết huyết mạch của vị hôn thê rất mạnh, nhưng mà tia sáng này cũng quá cao rồi đi, thậm chí còn không nhìn được điểm cuối, huyết mạch Thần tộc của hắn cũng chỉ cao năm trượng, muốn so với cột sáng này của Khương Phục Tiên, thật sự là Đại Vu gặp Tiểu Vu.

Phía trên Quang Minh đài, ánh bạc thánh khiết phản chiếu ra hình ảnh nữ thần mơ hồ, nàng ta giang hai cánh tay, bao phủ toàn bộ Thái Sơ hoàng thành, bách tính trong thành nhao nhao quỳ bái.

Chung quanh Quang Minh đài, đám thiên kiêu nhao nhao quỳ bái, cho dù là Thần tướng cũng phải nửa quỳ, Thần Vương cũng phải cúi đầu, chỉ có số ít mấy người có thể nhìn thẳng cái thân ảnh tuyệt thế kia.

Lâu Tương Thần hậu nhìn thấy hình tượng đế vương ở trong bóng lưng của Khương Phục Tiên, trong lòng bà ta không khỏi sinh ra hàn ý, có thể xác định Khương Vũ Thần sẽ không trở thành người thừa kế của Đông Thần quốc.

"Nàng ta kế thừa Quang Minh thần vị?"

Lâu Tương Thần hậu đoán được điều gì, chỉ có Thần tộc kế thừa thần vị mới có thể có dị tượng như thế, nắm giữ thần vị, cho dù là phàm khu, cũng có sức mạnh kinh khủng, một khi nắm giữ thần khu, đủ để có được sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Thần tử Chu Hành Vân và Thần nữ Lôi Hoan Âm đều cảm nhận được áp lực cực lớn, đợi Khương Phục Tiên thức tỉnh thần khu, rất khó tưởng tượng nổi rốt cuộc khi đó nàng ta sẽ mạnh tới cỡ nào.

Huyền Vận Thần hậu rất hài lòng với kết quả kiểm tra của Khương Phục Tiên, trên mặt hiện lên nụ cười mê người, Đông Thần quốc sẽ vì sự tồn tại của nàng ta mà càng thêm huy hoàng.

Thái Sơ hoàng thành, Quang Minh đài.

Ánh bạc thánh khiết xông thẳng lên trời, chiếu sáng thành thị to lớn, hình chiếu thần thánh của Quang Minh nữ thần không tì vết, trong mắt thiên kiêu Thần tử chung quanh đều mang vẻ kính sợ.

Không thể nghi ngờ, đây là cực phẩm Thần Mạch, huyết mạch Thần tộc thuần chính nhất, cho dù là Thần tộc bình thường cũng rất khó có được hậu nhân thuần huyết, huống chi là Thái Sơ Thần tộc.

Trong mắt Lâu Tương Thần hậu ẩn chứa sự hâm mộ, lẩm bẩm nói: "Hậu nhân thuần huyết ngang với Thần Linh viễn cổ, đợi sau khi nàng ta hóa Thần, Thần Vực còn ai là đối thủ của nàng ta?"

Trong mắt Diệp Hâm Nhiên mang theo sùng bái, vẻ mặt Chu Hành Vân ngưng trọng, vốn ban đầu còn muốn lôi kéo làm quen với nàng ta, hiện tại hoàn toàn không có dũng khí chào hỏi với nàng ta.

Lôi Hoan Âm mím môi, nàng ta từng cho rằng mình là Thần nữ mạnh nhất Thần Vực, cho đến khi nhìn thấy Khương Phục Tiên, mới hiểu được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Khương Vũ Thần nhìn thấy chênh lệch, hoàn toàn không phải thứ hắn ta cố gắng là có thể bù đắp, cũng nhận rõ thực lực của bản thân, căn bản không có tư cách đánh đồng với tỷ tỷ.

Thiên kiêu Đông Thần quốc đều cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, trong mắt Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân mang theo kính sợ.

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười rực rỡ, cho dù là ở đâu vị hôn thê cũng rực rỡ loá mắt, hắn thầm thề dưới đáy lòng, phải cố gắng tu luyện, đuổi kịp bước chân của vị hôn thê.

Huyền Vận Thần hậu hài lòng gật đầu, Khương Phục Tiên kế thừa Quang Minh thần vị, chỉ cần có được Quang Minh Thân, nàng ta chính là Quang Minh nữ thần mới, sẽ có được sức mạnh sánh ngang với Thái Sơ cổ thần, thứ sức mạnh khiến cho cả Thần Vực đều run rẩy.

Khương Phục Tiên thu lại tay ngọc trắng nõn thon dài, nhưng ánh bạc do thần thạch toả ra vẫn mãi không có tiêu tan, bóng dáng của nàng ta đột nhiên biến mất tại chỗ.

Thần tộc quỳ trên mặt đất nhao nhao đứng dậy.

Huyền Vận Thần hậu và Khương Phục Tiên đi tới hòn đảo chỗ cao nhất, Lâu Tương Thần hậu gật đầu khẽ cười nói: "Tỷ tỷ, về sau Phục Tiên tiền đồ vô lượng, không biết đã có hôn phối chưa?"

Đối mặt với vấn đề đột nhiên xuất hiện, Khương Phục Tiên không để ý đến, Huyền Vận Thần hậu vừa cười vừa nói: "Chúng ta còn chưa đính hôn cho Phục Tiên."

Mặc dù bọn họ chưa đính hôn cho Khương Phục Tiên, nhưng mà tự bản thân nàng ta đã đính hôn với Trần Mục ở nhân gian rồi.

Trong mắt Lâu Tương Thần hậu mang theo ý cười: "Hành Vân, hôm nay ngươi phải biểu hiện cho tốt đấy."

"Cô mẫu xin yên tâm."

Trên mặt Chu Hành Vân tràn đầy lòng tin.

Trận so tài hôm nay liên quan đến tương lai của hắn ta, nếu như giành được thắng lợi, không chỉ có thể nâng cao mặt mũi của Tây Thần quốc, uy tín của hắn ta cũng được tăng cao rất nhiều.

Trên người Khương Vũ Thần mặc nhuyễn giáp ngân sắc, phong thái hiên ngang, tay cầm ngân thương tám thước, tóc bạc tung bay, tướng mạo anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, mọi người đều đang reo hò vì hắn ta ra sân.

"Vũ Thần ca ca cố lên!"

Diệp Hâm Nhiên chắp tay sau lưng, đỏ mặt hô.

Lâu Tương Thần hậu khẽ nhíu mày, Chu Hành Vân không khỏi lắc đầu, hắn ta từ trên trời đáp xuống, thân khoác áo giáp phiếm vàng, tay cầm đại kích kim sắc, rất có phong thái của đại tướng.

Lão giả mặc áo bào trắng bạc đứng ở ven rìa Quang Minh đài, ông ta là cường giả Thần Vương Khương Huyền Cơ, phụ trách chủ trì trận tỷ võ hôm nay: "Tỷ võ so tài, đến điểm là dừng."
Chương 499 Thiên Kiêu Chiến Thần Tử (1)

Thiên kiêu Thần tộc chung quanh ào ào sôi trào, Trần Mục cũng muốn được thấy thực lực chân chính của Thần tộc, hai vị Thần tử giao đấu, chắc chắn có thể nhìn ra được rất nhiều thứ.

Khóe miệng Khương Hiên mang theo ý cười, tự tin nói: "Vũ Thần Thần tử nhất định có thể thắng Chu Hành Vân."

Vẻ mặt Cơ Thanh Vân ngưng trọng nói: "Thực lực của Chu Hành Vân vô cùng mạnh, không thể khinh thường."

Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân hành lễ với Khương Huyền Cơ, Khương Huyền Cơ nhìn về phía nơi cao, Huyền Vận Thần hậu khẽ gật đầu, sau đó Khương Huyền Cơ nhàn nhạt nói: "Tỷ võ bắt đầu."

Mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần sau sự khiếp sợ khi nãy, tỷ võ bắt đầu, rất nhanh tiêu điểm của toàn trường đều tập trung ở trên người Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân.

Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân đồng thời xuất thủ, trường thương ngân sắc và đạu kích kim sắc va chạm với nhau.

Ầm ầm!

Tiếng vang giống như sấm rền.

Ánh bạc và ánh vàng xen lẫn, hai đạo thần uy mạnh mẽ khiến cho thiên kiêu chung quanh đều cảm nhận được áp lực.

Vừa mới bắt đầu hai người đều thăm dò, vẫn chưa thực sự sử dụng toàn lực, Chu Hành Vân phóng ra thần lực dồi dào trong cơ thể, ánh sáng vàng rực tràn ngập, Khương Vũ Thần cũng phóng ra thần lực dồi dào trong cơ thể, ánh bạc tràn ngập.

Trong thời gian ngắn ngủi vài hơi thở, hai người va chạm mấy chục lần, rất nhiều thiên kiêu đều không theo kịp tiết tấu của bọn họ, rất khó nhìn rõ thân ảnh của bọn họ.

Có cường giả Thần tộc bình luận nói: "Bọn họ đều rất ưu tú, huyết mạch cường đại, không hổ là Thần tử của Thần Vực, tương lai chí ít cũng là cường giả cấp bậc Thần Vương."

Chu Hành Vân đột nhiên độn xuống lòng đất, Khương Vũ Thần không dám khinh thường, hắn ta bay vọt lên trời, đôi mắt nhìn chằm chằm lòng đất, mọi người đưa mắt nhìn chăm chú vào lòng đất.

Ánh mắt Trần Mục lại nhìn chằm chằm lên bầu trời, Khương Phục Tiên cũng nhìn chằm chằm bầu trời, trong mắt Lâu Tương Thần hậu và Huyền Vận Thần hậu mang theo ý cười, ánh mắt bọn họ bình tĩnh.

Đại kích kim sắc xuất hiện từ sau lưng Khương Vũ Thần, thiên kiêu chung quanh đều bị dọa cho sợ hãi, bọn họ đều nhìn thấy Chu Hành Vân độn xuống lòng đất, phía trên Quang Minh đài, có cấm chế tồn tại, không có cách nào sử dụng dịch chuyển không gian mới phải.

Khương Vũ Thần cũng tính sai, chỉ có thể hoảng hốt quay đầu, trường thương còn chưa có tụ lực đã va chạm với đại kích kim sắc.

Đùng!

Khương Vũ Thần bị đánh từ trên cao rơi xuống.

Khoé miệng Chu Hành Vân giương lên, hắn ta không cho Khương Vũ Thần cơ hội nghỉ ngơi, đánh lui đối thủ trong nháy mắt, trực tiếp rót lượng lớn thần lực vào bên trong đại kích kim sắc.

Khương Vũ Thần thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, cưỡng ép ngăn thân ảnh lại, hắn ta không có ý muốn tránh, mà chuẩn bị thi triển thần thông va chạm chính diện.

Trần Mục khẽ lắc đầu, mặc dù là Thần tử Thần Vực, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn rất non, rõ ràng có thể tránh sự tiến công cường thế lần này của đối thủ trước, điều chỉnh tốt trạng thái xong lại phản kích, phản kích trong hoảng hốt sẽ chỉ có tác dụng ngược lại.

Vẻ mặt thiên kiêu Đông Thần quốc căng thẳng, biểu cảm của Huyền Vận Thần hậu lạnh nhạt, thắng thua cũng không đáng kể, ở trong mắt bà ta, ăn một tí thiệt mọc một bụng khôn, có đôi khi thua cũng là chuyện tốt.

Khương Phục Tiên biết suy nghĩ của Khương Vũ Thần, hắn ta là Thần tử của Đông Thần quốc, nếu như trốn tránh sẽ bị cười nhạo, cho nên dưới tình huống đang bị động vẫn lựa chọn va chạm chính diện.

Lôi Hoan Âm ngược lại không để ý hai người trên lôi đài, Thanh Nguyệt Thần hoàng bảo nàng ta kết giao với Trần Mục, cho nên nàng ta càng thêm hiếu kỳ với Trần Mục, càng đặt nhiều sự chú ý trên người hắn hơn.

Trên Quang Minh đài, Chu Hành Vân vung đại kích, thần lực dồi dào ngưng tụ thành kim long vài trăm trượng, sinh động như thật, chứa đựng sức mạnh khủng khiếp.

Thiên kiêu Thần tộc chung quanh đều đang run rẩy.

Khương Vũ Thần vẫn chưa có hoàn toàn tụ lực, chỉ có thể bị ép ra chiêu, hắn ta vung trường thương ngân sắc hướng lên trời.

Ánh bạc vọt lên trời cao, hình dáng giống ngân thương không hoàn chỉnh, chỉ có vài chục trượng, so sánh với kim long do Chu Hành Vân ngưng tụ ra thì chênh lệch rất xa.

Mặc cho mọi người đều có thể nhìn ra, Khương Vũ Thần ở thế yếu, Diệp Hâm Nhiên hai tay nắm chặt, không khỏi lo lắng, còn khẩn trương hơn cả Khương Phục Tiên và Huyền Vận Thần hậu.

Vẻ mặt của những thiên kiêu khác ở Tây Thần quốc đầy kích động, nếu như Chu Hành Vân có thể thắng, thì bọn họ cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu ở trước mặt thiên kiêu Đông Thần quốc.

Kim long to lớn và tàn khuyết trường thương va nhau, giây phút ấy, trường thương do ánh bạc ngưng tụ vỡ nát.

Kim long gào thét lao đến, Khương Vũ Thần vẫn không tránh, giữa hàng mày hắn ta xuất hiện thần văn, đó là tộc văn của Khương gia, trong mắt Huyền Vận Thần hậu có phần kinh ngạc.

Khương Vũ Thần Thần hậu phản chiếu ra hư ảnh thân khoác ngân giáp, không thấy rõ dung mạo, thân ảnh kia cao mấy ngàn trượng, đánh ra một quyền, kim long lập tức hóa thành ánh sáng biến mất.

Thiên kiêu Đông Thần quốc đều reo hò hô hay.

Chu Hành Vân khẽ nhíu mày, giữa hàng mày hắn ta cũng xuất hiện kim sắc thần văn, Thần hậu xuất hiện thân ảnh kim sắc, nhưng Thần tướng do hắn ta chiếu ra rõ ràng không cao lớn bằng Khương Vũ Thần.

Thần tướng do Khương Vũ Thần chiếu ra rõ ràng hơn, to lớn hơn, thân khoác áo giáp, giống như Chiến Thần.

Lúc hai đạo Thần tướng giao chiến, Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân va chạm lần nữa, lần này Khương Vũ Thần dựa vào thần lực mạnh hơn mà chiếm được ưu thế, ngăn chặn Chu Hành Vân.

Chu Hành Vân lại biến mất trên không trung.

Chung quanh Quang Minh đài, Cơ Thanh Vân trầm giọng nói: "Chu gia có quan hệ với không gian Thần Linh cổ xưa, có vẻ như cấm chế ở nơi này không thể hạn chế hắn ta."

Khương Hiên khẽ nhíu mày: "Nói như vậy thì Vũ Thần ở trên lôi đài rất thiệt thòi."

"Cho dù như thế thì phần thắng của Chu Hành Vân cũng không lớn!" Cơ Thanh Vân nhìn hai đạo Thần tướng to lớn, va chạm của bọn họ kinh thiên động địa.
Chương 500 Thiên Kiêu Chiến Thần

Trần Mục cũng nhìn chăm chú vào hai đạo Thần tướng kia, bản mệnh kiếm của hắn cũng có thể chiếu được ra, chỉ có điều chắc chắn sức mạnh không thể so sánh được với hai đạo Thần tướng kia.

Trên Quang Minh đài, thần văn giữa hàng mày Khương Vũ Thần đột nhiên ngưng tụ thành một sợi dây, sau đó con mắt dọc ngân sắc xuất hiện, con mắt kia có thể nhìn thấu hư ảo, đã bị đánh lén một lần, cùng một chiêu thức rõ ràng rất khó có hiệu quả.

Tay Khương Vũ Thần cầm trường thương ngân sắc, đột nhiên đâm vào hư không, không gian vặn vẹo vỡ nát, sau đó có kim quang tràn ra, Chu Hành Vân bị đánh lui, Thần tướng do ánh bạc ngưng tụ cũng đánh nổ Thần tướng do ánh vàng ngưng tụ.

Chu Hành Vân bị đánh bay khỏi Quang Minh đài, khóe môi hắn ta dính vết máu, lắc đầu: "Ta thua rồi."

Thiên kiêu của Đông Thần quốc đang hoan hô, Diệp Hâm Nhiên cũng reo hò theo, Khương Vũ Thần nhìn về phía mẫu thân và tỷ tỷ ở trên đài cao, trên mặt bọn họ nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Lôi Hoan Âm, lại phát hiện ánh mắt của nàng ta đang nhìn về hướng khác.

Khương Vũ Thần nhìn theo ánh mắt của nàng ta.

Trần Mục đứng phía sau đám người, hắn rất khiêm tốn, nhưng mà Khương Vũ Thần lại nhếch miệng lên, khẽ cười nói: "Trần huynh, ngươi không ngại thì tới luận bàn hai chiêu với ta."

Thiên kiêu chung quanh giương mắt đứng nhìn, rất nhiều người đều không biết Trần Mục, vẫn có một bộ phận thiên kiêu biết, rất nhanh ánh mắt của mọi người đều nhìn về khu vực phía sau đám người.

Lâu Tương Thần hậu đã sớm chú ý tới Trần Mục, mặc dù hắn đứng ở phía sau cùng, nhưng lúc hai vị Thần tử so tài,trong mắt thiên kiêu đều mang vẻ khẩn trương, duy chỉ có vẻ mặt của hắn là bình tĩnh.

Huyền Vận Thần hậu cười giới thiệu nói: "Thiên kiêu Nhân tộc này là sư đệ tại nhân gian của Phục Tiên, ở nhân gian hẳn được xem là thiên kiêu đỉnh phong, đúng không, Phục Tiên?"

Mặt mày Khương Phục Tiên ngậm ý cười, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Mẫu thân, ngài nói không sai."

Diệp Hâm Nhiên cười xinh đẹp nói: "Chỉ là phàm nhân, chắc chắn không phải đối thủ của Vũ Thần ca ca."

Lâu Tương Thần hậu rất hứng thú nói: "Thiên kiêu mạnh nhất nhân gian và Thần tử lợi hại nhất Đông Thần quốc, ta nghĩ bọn họ so tài hẳn là sẽ rất thú vị."

Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh: "Vũ Thần Thần tử? lúc ngươi tỷ thí bị tiêu hao không ít, ngày khác đi."

Khương Vũ Thần tự tin nói: "Tỷ thí mà thôi, chẳng lẽ ngươi không muốn chứng minh bản thân?"

Khương Phục Tiên dùng niệm lực truyền âm nói: "Phu quân, nếu Vũ Thần đã muốn khiêu chiến chàng, vậy thì chơi cùng hắn đi."

Nghe thấy lời của vị hôn thê, Trần Mục liền quyết định lên sân, đây đúng là cơ hội tốt để chứng minh thực lực của bản thân, hắn vươn người nhảy lên Quang Minh đài.

Khương Huyền Cơ mắt nhìn Trần Mục, cảm nhận được thực lực của hắn mạnh hơn những tu tiên giả khác của Thái Sơ hoàng thành, nhưng dù sao cũng là phàm nhân, không có để ý quá nhiều.

Trần Mục leo lên lôi đài, Lôi Hoan Âm ở trên cao, trong mắt ẩn chứa ý cười, nàng ta ngược lại muốn biết, vì sao mẫu hậu lại nhìn trúng tên phàm nhân trước mắt này, dù sao thì nàng ta đã quan sát Trần Mục rất lâu, ngoại trừ đẹp trai ra, không nhìn ra hắn còn ưu điểm gì khác.

Khương Vũ Thần muốn tỷ thí với Trần Mục, không chỉ đơn giản là vì Lôi Hoan Âm nhìn hắn, Trần Mục muốn làm tỷ phu của hắn ta, thì nhất định phải có được sự công nhận của hắn ta.

Phía trên Quang Minh đài, Trần Mục lấy Xích Long Thần Mâu ra, cái trường mâu huyết hồng này ẩn chứa uy áp đáng sợ, ngay đến cả thiên kiêu Thần tộc chung quanh cũng cảm giác được áp lực, trong mắt rất nhiều cường giả Thần tộc ẩn chứa vẻ tham lam, trong mắt bọn họ, phàm nhân không xứng có được thần vật như thế.

Khương Huyền Cơ nghiêm túc nói: "Tỷ võ so tài, đến điểm là dừng, tỷ võ bắt đầu!"

Vừa dứt lời, Khương Vũ Thần liền chủ động xuất kích, không hề hời hợt chút nào, trường thương ngân sắc mang theo sức mạnh đáng sợ làm vặn vẹo không gian đánh tới.

Tay phải Trần Mục bao trùm Kim Lân, phảng phất như dính chung một chỗ với Xích Long Thần Mâu, hắn thôi động Chân Long Huyết Mạch, cánh tay phải hiện lên long văn, Chân Long thần lực củng cố cho Xích Long Thần Mâu.

Lúc Xích Long Thần Mâu và trường thương ngân sắc va chạm, thân thể Trần Mục đều đang run rẩy, trực tiếp bị đẩy lui mấy chục trượng, Khương Vũ Thần như hình với bóng, Trần Mục chỉ có thể vung Xích Long Thần Mâu miễn cưỡng phòng ngự, rất nhanh liền bị ép vào trong góc.

Thiên kiêu chung quanh không khỏi cười ha ha, trong mắt của bọn họ ẩn chứa sự khinh thường đối với tu tiên giả, lúc Chu Hành Vân và Khương Vũ Thần so tài là có qua có lại, nhưng mà Trần Mục chính là bị áp đảo, chỉ có thể chật vật lùi lại.

Hạ Trúc Vân là tu tiên giả, tràn đầy mong đợi với Trần Mục, mong hắn có thể mang đến hi vọng cho tu tiên giả.

Trần Mục thôi động Hồng Mông tiểu thụ trong cơ thể, chung quanh tử khí lượn lờ, dưới sự giúp đỡ của Hồng Mông tiên lực, sức mạnh của hắn tăng lên gấp bội, có thể miễn cưỡng tiếp được công kích của Khương Vũ Thần.

"Đó là tiên lực?"

"Tiên chủng như vậy nhưng rất hiếm có."

Cường giả Thần tộc xung quanh nghị luận ầm ĩ, Trần Mục không chỉ có thần binh còn có tiên chủng, rất nhiều thiên kiêu Thần tộc đều hâm mộ, nếu như không phải là sư đệ của Khương Phục Tiên, chắc chắn sẽ bị rất nhiều cường giả Thần tộc nhằm vào.

Lâu Tương Thần hậu khẽ cười nói: "Khó trách ta không thể xem thấu được hoàn toàn tu vi của hắn, hoá ra là trong cơ thể có Hồng Mông tiên chủng tồn tại, đó là chìa khoá để đi tới tuyệt đỉnh, nói không chừng tương lai đứa trẻ này có thể sánh ngang với Thần Vương."

Huyền Vận Thần hậu cũng gật đầu, bình tĩnh nói: "Cho dù hắn không thể độ kiếp thành tiên, thì dựa vào Hồng Mông tiên chủng, cũng có thể đi rất xa, tương lai đáng mong chờ."

Nghe được hai vị Thần hậu đánh giá vị hôn phu cao như vậy, trong đôi mắt xinh đẹp của Khương Phục Tiên chứa ý cười.

Trên lôi đài, sức mạnh của Trần Mục tăng vọt lần nữa, hắn và Khương Phục Tiên va chạm chính diện, không rơi vào thế hạ phong.

Thần văn giữa hàng mày Khương Vũ Thần lần nữa hiện lên, hắn ta thôi động huyết mạch Khương gia, thần lực tăng vọt, Trần Mục chỉ có thể thôi động Bất Diệt Kinh, da thịt kim quang sáng chói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK