Cách từ rất xa cũng có thể cảm nhận được uy áp của chủ tể, vẻ mặt Trần Mục lạnh nhạt, không có để ý, dù cho là chủ tể, hắn cũng không hề e ngại chút nào.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đi tới gần Trần Mục, cường giả tuyệt đỉnh căn cứ vào vị diện khác nhau mà truyền tống đến vị trí khác nhau, tình hình ở mỗi lần đại chiến vị diện đều khác nhau.
Sau khi Trần Mục đi vào vùng đất Khư Tịch, thì lập tức phá giải Tuyệt Sinh Chú trong cơ thể, may mà có đạo binh của Vân Mộng Trần trợ giúp, hắn thuận lợi giải quyết được phong ấn trong cơ thể, nhưng cũng bởi vậy mà lãng phí lượng lớn thời gian thu thập bảo bối.
Vì phá giải Tuyệt Sinh Chú trong cơ thể, đạo binh của Vân Mộng Trần tiêu hao nghiêm trọng, hiện tại không giúp được Trần Mục quá nhiều chuyện, hắn ở vùng đất Khư Tịch chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình.
Bầu trời của vùng đất Khư Tịch là màu xanh, nơi xa có đồi núi cao ngất, nghe đồn đó là Sáng Thế Tổ Thụ, bóng rợp ngân hà, toàn bộ vùng đất Khư Tịch đều bị tán cây bao phủ, ngọn cây cũng là vòng chung kết của đại chiến vị diện.
"Trần huynh."
"Trần đại ca."
Đám người Lâm Thanh Đại ở xung quanh tìm kiếm tạo hóa, đột nhiên xuất hiện động tĩnh khiến cho bọn họ đồng thời chạy đến.
Tiến vào vùng đất Khư Tịch, tuyệt đỉnh cường giả đều đang ẩn giấu khí tức của bản thân mình, nhưng ba đạo thân ảnh vĩ ngạn ở nơi xa rất bắt mắt, đó là chủ tể hàng thật giá thật.
Vẻ mặt Lâm Thanh Đại ngưng trọng nói: "Đã có tuyệt đỉnh cường giả đột phá đến cảnh giới chủ tể."
Diệp Thương Khung nhìn về phía Trần Mục: "Trần huynh, ngươi cũng có thể đột phá, bọn ta hộ pháp cho ngươi."
"Không vội, nếu như các ngươi có thể đột phá, có thể đột phá ở đây, ta định đi tìm tạo hóa trước." Trần Mục biết đột phá cần thời gian.
Lâm Thanh Đại cười khổ nói: "Chúng ta còn không có năng lực đột phá, không bằng cùng nhau đi về phía trước đi."
"Vậy thì tốt, ta cảm thấy phía trước có tần sóng năng lượng nồng đậm, qua xem thử một chút đi."
Trần Mục bay vọt lên trời, tại vùng đất Khư Tịch, có cấm chế cường đại, tuyệt đỉnh đều không thể vượt qua hư không, bọn họ chỉ có thể bay qua.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung theo sát bên cạnh Trần Mục, dưới đất là trong suốt đá vụn, còn có ánh lửa chói lọi, giữa đất trời tràn ngập quy tắc năng lượng đặc thù.
Trần Mục vừa đi đường, vừa thích ứng với trật tự quy tắc của nơi này, thân thể giống như bị đeo lên gông xiềng, phía trước có cơn bão năng lượng hỗn loạn, lóe ra đao quang kiếm ảnh, mặt đất trải rộng vết nứt như mạng nhện.
"Cẩn thận một chút."
Trần Mục đáp xuống mặt đất, cách đó không xa còn có sát ý, trật tự quy tắc hỗn loạn, các loại năng lượng đan lẫn, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Đại ngưng lại: "Là uy áp của chủ tể."
Vẻ mặt Diệp Thương Khung nghiêm túc, hắn ta chỉ nơi xa: "Đó là thi hài của chủ tể, trông dáng vẻ, là do đại chiến vị diện lúc trước lưu lại."
Mạnh như chủ tể, cũng ngã ở vùng đất Khư Tịch, không nghĩ cũng biết sự tàn khốc của đại chiến vị diện, thân thể thi hài bị cắt một nửa, nắm trong tay trường đao đỏ thẫm.
Phía trên trường đao còn mang theo máu ấm, nhiệt độ chung quanh khủng bố, năng lượng trong đó vẫn chưa tiêu tan, quanh thân Trần Mục phát ra bất diệt quang huy, hắn đi vào trung tâm chiến trường, đám người Lâm Thanh Đại chờ ở bên ngoài.
Khu vực trung tâm của vùng chiến trường này, quy tắc hỗn loạn, Trần Mục tưởng tượng lại trận chiến lúc trước kia ở trong thức hải, hắn phát hiện vị chủ tể này là bị vây giết mà chết.
Ở trong cơ thể của thi hài phát hiện ngọc thạch kim sắc, chỉ to bằng cỡ móng tay, cỗ năng lượng này rất nồng đậm, Trần Mục lấy khối ngọc thạch kia ra: "Đây là Thánh Nguyên Thạch?"
Thánh Nguyên Thạch kim sắc rất hiếm có, Trần Mục đoán ra hắn ta là bởi vì khối Thánh Nguyên Thạch kim sắc này mới trở thành chủ tể, còn chưa có ổn định cảnh giới, thì đã bị giết chết.
Trần Mục thôi động sức mạnh thôn phệ, lòng bàn tay xuất hiện vòng xoáy màu đen, Thánh Nguyên Thạch kim sắc dần dần hòa tan, năng lượng dồi dào tràn vào toàn thân.
Một lát sau, Thánh Nguyên Thạch kim sắc trong tay Trần Mục hoàn toàn được luyện hóa, đạo quả trong cơ thể hắn được tăng cường, chút Thánh Nguyên Thạch như thế đã có hiệu quả như vậy, nếu như có được đại lượng Thánh Nguyên Thạch, đạo quả nhất định có thể có biến chất.
Chủ tể có bản mệnh đạo binh của chính mình, thực lực tăng gấp bội, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung có đạo binh, nhưng không thuộc về mình, sự giúp đỡ có hạn, nếu như đụng phải chủ tể, chắc chắn bọn họ sẽ rất chịu thiệt thòi.
May mà tuyệt đại đa số đều là cảnh giới tuyệt đỉnh, trong thời gian ngắn không có quá nhiều chủ tể xuất hiện.
Trần Mục ra khỏi chiến trường phế tích, vẻ mặt hắn bình tĩnh, mỉm cười nói: "Mặc dù có chủ tể xuất hiện, nhưng số lượng sẽ không quá nhiều, bọn họ cũng sẽ tìm kiếm tạo hóa, chỉ cần tránh bọn họ thì sẽ không có phiền phức."
Diệp Thương Khung trầm giọng nói: "Trần huynh, vừa rồi ba đạo thân ảnh kia tới gần, trong đó có một đạo thân ảnh rất giống Phần Vũ, ta nghi ngờ ba vị tuyệt đỉnh của vị diện Sâm La trở thành chủ tể, chỉ sợ bọn họ đến gây phiền phức."
"Đúng vậy, đáng tiếc hiện tại không cách nào liên hệ được với vị diện Quang Minh, nếu như liên thủ cùng với bọn họ, cho dù là vị diện Sâm La, chúng ta cũng không sợ." Lâm Thanh Đại lắc đầu than nhẹ.
Trần Mục mỉm cười nói: "Các ngươi không cần lo lắng, ta đã đáp ứng Vân Mộng Trần, sẽ giúp vị diện Thâm Lam các ngươi lấy được thành tích, theo ta tìm kiếm tạo hóa trước, sau đó tìm cơ hội đột phá chủ tể cảnh."
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung chỉ có thể tin tưởng Trần Mục.
Trần Mục mang theo hai người tiếp tục tiến về phía trước, vùng đất Khư Tịch yên tĩnh vắng lặng, giữa đất trời có ánh lửa chói lọi đang chập chờn, mặt đất khắp nơi hoang tàn.
Đa số tuyệt đỉnh cường giả còn đang bế quan, ở bên ngoài tìm kiếm tạo hóa đều là số ít, chủ yếu là thu thập tình báo, Trần Mục nhân cơ hội tìm kiếm tạo hóa.
Trên cánh đồng hoang có hồ nước trong veo.
Đám người Trần Mục tới ven hồ, mày liễu của Lâm Thanh Đại khẽ nhíu: "Nơi này có vấn đề."
Chương 817 Thái Âm Chi Hồ (3)
Diệp Thương Khung nhắc nhở: "Đây là nước Thái m, nghe đồn có thể thôn phệ sinh linh trần gian."
Ánh mắt Trần Mục ngắm nhìn nơi xa: "Vùng đất Khư Tịch có những sinh linh khác sống?"
Lâm Thanh Đại vội vàng trả lời: "Ta nghe nói bên trong có sinh linh do Tổ Thần tạo ra."
Trần Mục nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong hồ nước, chỗ đó có sóng gợn cường đại tồn tại: "Chúng ta đi vòng qua."
"Được!"
Đám người Lâm Thanh Đại cũng không muốn mạo hiểm.
Đám người Trần Mục vừa bay vọt lên trời, chuẩn bị rời xa hồ nước, thế nhưng khí tức âm hàn đánh tới, giữa đất trời bỗng nhiên rơi xuống hoa tuyết trắng bạc.
Hồ nước khuấy động, một con đại xà đầy người vảy bạc bay vọt lên trời, nó xé rách không gian, xuất hiện ở gần đó uy áp, đáng sợ không thua kém gì Địa giai chủ tể.
Lâm Thanh Đại cùng Diệp Thương Khung nhìn chằm chằm Trần Mục, bọn họ không biết làm như thế nào cho phải, Trần Mục nhàn nhạt nói: "Nếu nó đã không để cho chúng ta đi, vậy liền chém nó."
Đại xà vảy bạc mang theo gió lạnh cực hàn lao đến, đất trời bị bao phủ trong màu trắng bạc, sau lưng Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung phát lạnh, bọn họ đồng thời lấy ra đạo binh.
Lâm Thanh Đại tay cầm một đoạn cành xanh, cành lá dập dờn ra màu xanh biếc, hàn ý bốn phía bị đuổi tản ra, Diệp Thương Khung lấy ra ốc biển kim sắc, lúc hắn ta thôi động ốc biển, giữa đất trời vang lên tiếng chiến gào to đinh tai nhức óc.
Hoa tuyết bị đánh nát, đại xà vảy bạc vẫn vọt ra như cũ, hai con mắt đỏ bừng, ẩn chứa sát ý, nó mở cái miệng to như chậu máu ra, phun ra vô số lưỡi băng.
Cành xanh điên cuồng sinh trưởng, trong chốc lát vô số cành rơi xuống, lưỡi băng bị ngăn lại, đại xà vảy bạc vẫy đuôi, sắc bén như đao, không gian bị tách ra, vô số cành đứt gãy, Lâm Thanh Đại bị ép lùi lại.
Sau khi ốc biển kim sắc của Diệp Thương Khung được thổi lên, giữa đất trời xuất hiện tàn ảnh thiên quân vạn mã, bên trong ốc biển kim sắc có rất nhiều chiến ý do cường giả viễn cổ lưu lại.
Đại xà vảy bạc rống giận lần nữa, trong hồ phía sau lưng vọt ra lượng lớn đạo binh bị tàn phá, chiến ý do thiên quân vạn mã ngưng tụ bị tan ra trong nháy mắt.
Tiếng ốc biển im bặt rồi dừng, Diệp Thương Khung bị phản phệ, hắn ta không khỏi ho khan, vẻ mặt ngưng trọng: "Trần huynh, vẫn là giao cho ngươi đối phó."
Trần Mục tay cầm đế kiếm lao về phía đại xà vảy bạc, chớp mắt hắn vọt tới gần, đế kiếm mang theo kiếm quang vô thượng chém ra, đại xà vảy bạc bỗng nhiên vẫy đuôi.
Kiếm quang và đuôi rắn va chạm, vảy bạc ma sát ra ánh lửa chói lọi, có huyết quang tràn ra, đại xà vảy bạc phát ra tiếng rống giận, nó xoay vòng quanh Trần Mục, muốn quấn quanh hắn.
Trần Mục không có để ý, hắn vung kiếm lần nữa, kiếm ý ngút trời, giữa hàng mày mang theo ánh sáng sắc bén, đế kiếm chém về phía bảy tấc của đại xà vảy bạc.
Răng rắc!
Đại xà vảy bạc bị chém đứt.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đều hít sâu một hơi trong lúc vô ý, loại sinh linh cấp bậc này, thậm chí ngay cả một kiếm của Trần Mục cũng không tiếp nổi, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Đại xà vảy bạc bị chém đứt thân thể, nhưng nó còn chưa có hoàn toàn chết đi, vẫn đang khàn giọng gào thét, thanh âm chói tai, Lâm Thanh Đại không khỏi cau mày.
Đại xà vảy bạc mang theo thân thể tàn phế, mở cái miệng to như chậu máu ra muốn nuốt Trần Mục, trước khi tới gần Trần Mục, hắn đột nhiên vung kiếm chém ra, một kiếm kia rất nhanh, nhanh đến mức Diệp Thương Khung đều không kịp phản ứng.
Trần Mục thu hồi đế kiếm, hắn nhìn đại xà vảy bạc ngã vào ven hồ, con đại xà này nắm giữ thực lực mạnh mẽ, lại bị hắn tuỳ tiện chém giết.
"Trần đại ca, ngươi thật lợi hại."
Mặt mày Lâm Thanh Đại tràn đầy vui mừng, nàng ta còn muốn tới gần xem xét thi thể của đại xà vảy bạc, Trần Mục nhíu mày: "Đừng tới đây, nơi này có nguy hiểm."
Cùng với sự nhắc nhở của Trần Mục, thi thể của đại xà vảy bạc đột nhiên sụp đổ, sương mù Thái m nồng đậm bao phủ ven hồ, hồ nước đóng băng, vạn dặm đóng băng, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung bị ép lùi lại, trên người bọn họ nhiễm phải một chút sương mù, da thịt bị băng tuyết bao trùm, huyết dịch đều sắp đóng băng, nếu như lại tới gần thêm chút nữa, nói không chừng liền sẽ có nguy hiểm.
Ven hồ, sương mù nồng đậm rất nhanh tiêu tan, Lâm Thanh Đại nhìn những sương mù kia tràn vào thân thể Trần Mục, mặc dù có bất diệt quang huy bao phủ, nhưng thân thể của hắn cũng kết ra băng sương, da thịt mất đi huyết sắc.
"Trần huynh."
Diệp Thương Khung lập tức chạy tới.
"Ta không sao."
Trần Mục miễn cưỡng có thể chịu đựng được, chỉ có điều giai đoạn hiện tại chiến lực của hắn bị giảm bớt đi nhiều.
Cỗ khí Thái m này muốn chiếm lấy thân thể của hắn, Trần Mục đột nhiên phát hiện, vừa rồi đó là bẫy, đại xà vảy bạc chẳng qua là thể xác mà thôi.
Trần Mục không có hoảng, bình tĩnh nói: "Nơi này có hồ Thái m, tương ứng chắc hẳn là còn có hồ Thái Dương, chỉ cần thu hoạch được thái dương chi khí, ta bèn có thể khôi phục."
Diệp Thương Khung liền vội vàng gật đầu: "Không sai, hồ Thái Dương hẳn là ở một chỗ khác của vùng đất Khư Tịch."
Đại xà vảy bạc còn quỷ dị hơn Trần Mục nghĩ, hắn không dám khinh thường, lập tức mang theo đám người Lâm Thanh Đại xuất phát, đi tới vị trí có khả năng tồn tại hồ Thái Dương.
Chiến đấu ven hồ có động tĩnh không nhỏ, xung quanh có tuyệt đỉnh cường giả tới gần bên này, có tuyệt đỉnh cường giả phát hiện động tĩnh của đám người Trần Mục.
Trần Mục phát giác được chung quanh có cường giả tới gần: "Các ngươi có thể đến chỗ sâu của vùng đất Khư Tịch trước, một mình ta có thể tìm kiếm hồ Thái Dương."
Lâm Thanh Đại cười xinh đẹp nói: "Trần đại ca, chúng ta bây giờ là người trên một cái thuyền, cho dù bây giờ ngươi bị thương, bọn ta cũng không thể vứt bỏ ngươi, vị diện Thâm Lam còn phải dựa vào ngươi để lấy được thành tích."
Diệp Thương Khung cũng hiểu rõ, chỉ dựa vào bọn họ không cách nào lấy được thành tích tốt, chỉ có Trần Mục khôi phục đỉnh phong, vị diện Thâm Lam mới có cơ hội lấy được thành tích tốt.
Trần Mục cũng không có ép buộc bọn họ rời đi, muốn tìm được hồ Thái Dương, cần vòng quanh bên ngoài vùng đất Khư Tịch một vòng rất to, sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian.
Chương 818 Viện Binh Trời Giáng (1)
Lâm Thanh Đại đưa cành xanh trong tay cho Trần Mục, cành xanh tản ra sinh cơ nồng đậm: "Trần đại ca, cành xanh này có lẽ có thể giúp được ngươi."
Trần Mục nắm cành xanh, sinh cơ dồi dào tràn vào trong cơ thể, tình huống của hắn không tiếp tục chuyển biến xấu, rất khó luyện hóa được hàn khí Thái m trong khoảng thời gian ngắn.
Vùng đất Khư Tịch.
Toàn thân Trần Mục tràn ngập băng sương, nơi đi qua, thiên địa đóng băng, đó là sương mù Thái m, có thể thôn phệ sinh cơ, đóng băng vạn vật, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung cũng không dám cách hắn quá gần.
Trên đường bọn họ thu hút sự chú ý của tuyệt đỉnh cường giả, thậm chí còn phát giác được trạng thái quỷ dị của Trần Mục, nhưng lại không có tuyệt đỉnh cường giả dám tùy tiện ra tay.
Xếp hạng của vị diện Thâm Lam còn ở đó, vị diện bình thường cũng không dám ra tay với bọn họ.
Trong cơ thể Trần Mục, khí Thái m thâm nhập vào cốt tủy, sức mạnh của hắn bị hạn chế trên diện rộng, sức mạnh thôn phệ của hắn cũng không thể luyện hóa cỗ sức mạnh này.
Cỗ khí Thái m này có nguồn gốc từ lúc thiên địa sơ khai, cho dù là cường giả chủ tể cũng khó mà luyện hóa, nếu như hoàn toàn luyện hóa, thì không thua gì một cái đại tạo hóa, nhưng Trần Mục không có thời gian luyện hóa từ từ.
"Nếu cứ đi đường như vậy, sợ rằng sẽ lãng phí rất lâu thời gian, chúng ta đi ngang qua vùng đất Khư Tịch." Trần Mục trả cành xanh trong tay lại cho Lâm Thanh Đại, nếu đoạn cành xanh kia còn tiêu hao nữa, có lẽ sẽ thành đồ bỏ đi.
Trần Mục đột nhiên thay đổi phương hướng, hắn quyết định đi ngang qua vùng đất Khư Tịch, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung nhìn nhau cười khổ, bọn họ biết, đi ngang qua vùng đất Khư Tịch có xác suất rất lớn gặp phải cường giả của vị diện có thứ hạng phía trên.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung không có nhiều lời, bọn họ đi theo phía sau Trần Mục, còn tăng thêm tốc độ.
Vùng đất Khư Tịch không có thay đổi ngày đêm, không biết đi qua bao lâu, xuất hiện tần sóng mạnh mẽ lần nữa, hơn nữa khoảng cách rất gần với vị trí của đám người Trần Mục.
Cách đó không xa, trên bầu trời xuất hiện bóng người Phật Đà, ba đầu sáu tay, sánh vai với trời.
Diệp Thương Khung trầm giọng nói: "Xem ra vị diện Cực Lạc cũng xuất hiện cường giả chủ tể."
Trần Mục không có để ý, hắn vừa đi đường, vừa đối kháng với khí Thái m bên trong cơ thể.
Không lâu sau, nơi xa lại có ánh sáng mạnh mẽ chiếu sáng thiên địa, đó là hào quang thánh khiết.
Lâm Thanh Đại nhìn ánh bạc duy mỹ nơi xa, lẩm bẩm nói: "Xem ra, đó là tuyệt đỉnh cường giả của Quang Minh vị diện đột phá đến cảnh giới chủ tể."
Đúng lúc này, có huyết quang xông lên trời, có u quang chiếu rọi vạn dặm, liên tiếp có tuyệt đỉnh cường giả đột phá đến cảnh giới chủ tể, xung quanh xuất hiện nhiều đạo tần sóng mạnh mẽ, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung cảm giác được áp lực.
Càng đến gần chỗ sâu của vùng đất Khư Tịch, thực lực của tuyệt đỉnh cường giả càng mạnh, hơn nữa xung quanh còn có chủ tể đang tìm kiếm tạo hóa, Trần Mục muốn nhanh đến hồ Thái Dương một chút, cho nên lựa chọn vượt ngang qua vùng đất Khư Tịch.
Hành động như vậy, có chút mạo hiểm, đồng thời cũng có thể nhìn ra Trần Mục không sợ cường giả của những vị diện khác.
Ầm ầm!
Nơi xa có tiếng sấm nổ vang lên.
Trần Mục phát giác được nơi xa có đại chiến.
Chỗ đó có ngọn đồi núi màu đỏ thẫm, có tuyệt đỉnh cường giả đang đọ sức với cự thú, ngọn núi kia ẩn chứa Thánh Nguyên Thạch, hiện tại Trần Mục đương nhiên sẽ không chen vào.
Bọn họ tiếp tục đi đường, một đường xông ngang, cũng không có ý né tránh cường giả của vị diện khác.
Không gian chấn động, tiếng nổ vang lên, đám người Trần Mục bị ép dừng lại tại chỗ, chỉ thấy một đạo thân ảnh vĩ ngạn đáp xuống, không gian đều đang run sợ.
Vùng đất Khư Tịch có cấm chế mạnh mẽ, còn có thể khiến cho không gian run rẩy, tất nhiên là cường giả chủ tể.
Phần Vũ đạp không mà đi, hắn ta ngăn chặn đường đi của đám người Mục, đứng chắp tay, vẻ cao ngạo trong mắt lộ rõ ở trên mặt, từ trên cao nhìn xuống quan sát Trần Mục.
"Ha ha, vậy mà lại được Thái m chi linh chọn trúng, không biết là may mắn hay là bất hạnh." Phần Vũ tất nhiên là biết rõ tình huống của Trần Mục.
Trên mặt Trần Mục tràn đầy sương lạnh, hắn lạnh nhạt nhìn Phần Vũ: "Ngươi muốn như thế nào?"
Phần Vũ nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đưa khối ngọc thạch kia cho ta mượn quan sát."
Bí mật của khối ngọc thạch kia ở trên người Trần Mục, giao cho Phần Vũ cũng không có việc gì, nhưng Trần Mục nhàn nhạt nói: "Vậy thì cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không."
Chủ động giao ra ngọc thạch chính là tỏ ra yếu kếm, ở trong vòng cường địch của vùng đất Khư Tịch, yếu kém là tối kỵ.
Diệp Thương Khung ngắm nhìn bốn phía, hắn ta không phát hiện những cường giả khác của vị diện Sâm La, chỉ có một mình Phần Vũ đến đây, hai vị khác nhất định đang tìm kiếm những tạo hóa còn lại.
Mặc dù chỉ có Phần Vũ, nhưng mà vẫn có rất nhiều tuyệt đỉnh cường giả ở chung quanh vây xem, từ rất sớm trước đó hắn ta đã phát hiện cường giả của vị diện Ám Ảnh và vị diện Hư Không, bọn họ bám theo sau ở đằng xa, mưu đồ làm loạn.
Phần Vũ khẽ lắc đầu, sự cao ngạo trong mắt lộ rõ trên mặt, vốn dĩ còn kiêng kị Trần Mục, nhưng bây giờ hắn bị khí Thái m trói buộc, thực lực giảm đi nhiều.
"Ta không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Phần Vũ ở trên cao nhìn xuống, toàn thân tản ra uy áp của cường giả chủ tể, mặt đất đều đang lung lay.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung chau mày, Trần Mục lạnh nhạt nói: "Cho dù ta vẫn chưa đột phá cảnh giới, người còn bị trói buộc, thì đối phó ngươi vẫn là rất dễ dàng."
Trần Mục dậm chân hướng về phía trước, vẻ mặt tự tin, hàn khí tràn ngập, giữa đất trời còn tuyết đang bay.
Sau lưng Phần Vũ dấy lên hỏa quang hừng hực, trong chớp mắt hỏa diễm Thiên Lang ngưng tụ thành hình.
"Đi đi."
Ra lệnh một tiếng.
Thiên Lang đạp trên hỏa vân mà đến.
Trần Mục đưa tay phải ra, sau đó nhắm mắt lại, sau lưng xuất hiện vạn đạo kiếm quang, tay hắn niết kiếm chỉ, kiếm quang gào thét xông ra, chỉ thẳng vào Phần Vũ ở chỗ cao.
Chương 819 Viện Binh Trời Giáng (2)
Kiếm quang dâng trào lao ra, mang theo tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc, giữa đất trời phảng phất như có hai con hung thú viễn cổ đang đọ sức, Kiếm Long và Thiên Lang đang đánh nhau.
Lâm Thanh Đại cùng Diệp Thương Khung định ra tay tương trợ, Trần Mục nhàn nhạt nói: "Không cần."
Kiếm Long và Thiên Lang đồng thời bị chôn vùi, đôi mắt Phần Vũ hơi ngưng lại, sức mạnh của chủ tể vậy mà không thể áp chế được Trần Mục bị hao tổn thực lực, vốn dĩ còn đang cực kỳ cao ngạo, trong mắt hắn ta mang theo sát ý.
Trong tay Phần Vũ xuất hiện liệt diễm đại kích, thứ vũ khí kia rất mạnh, không gian của vùng đất Khư Tịch đều có thể tuỳ tiện rạch phá, hắn ta nhếch miệng lên: "Xem chiêu."
Soạt!
Phần Vũ đi tới gần Trần Mục, liệt diễm đại kích rạch phá không gian, Trần Mục lấy đế kiếm ra đối kháng chính diện.
Soạt!
Trần Mục bị đẩy lui mấy trăm trượng, hắn bị khí Thái m ăn mòn, thực lực giảm đi nhiều, hơn nữa sức mạnh của cường giả chủ tể cực kỳ mạnh, hắn có chút miễn cưỡng.
Phần Vũ lại đánh tới lần nữa, Trần Mục chỉ có thể vung kiếm đỡ lấy, hắn thôi động bất diệt quang huy, cưỡng ép sức mạnh tăng lên, nhưng cũng không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Trong mắt Diệp Thương Khung ẩn chứa sự khiếp sợ: "Trần huynh quá mạnh, bản thân bị trọng thương còn có thể chống chọi chính diện với cường giả chủ tể, nếu như không có bị thương, nói không chừng hắn có thể dùng cảnh giới tuyệt đỉnh để đánh bại chủ tể."
Trong mắt Lâm Thanh Đại mang theo lo lắng, Trần Mục sử dụng sức mạnh sẽ làm tăng thêm thương thế của bản thân.
Phần Vũ thế công hung mãnh, nhưng lại không thể thuận lợi đánh bại Trần Mục, ngược lại bị hắn bó buộc.
Sức mạnh nhục thân của Trần Mục có thể chống chọi chính diện với cường giả chủ tể, nếu như hắn có thể phóng thích sức mạnh trong cơ thể, thì còn có cơ hội đánh bại Phần Vũ.
Minh Sát của vị diện Ám Ảnh lạnh giọng nói: "May mà vừa rồi không có động thủ."
Huyền Di của vị diện Hư không nhàn nhạt nói: "Phần Vũ hẳn là có thể đánh bại Trần Mục, những cường giả khác của vị diện Thâm Lam không đáng phải sợ, chúng ta chờ xem sao."
Phần Vũ và Trần Mục không ngừng va chạm trên bầu trời, kiếm quang và hỏa quang khiến cho xung quanh trải đầy khe rãnh.
"Dừng ở đây thôi!"
Phần Vũ thu hồi liệt diễm đại kích, hai tay hắn ta kết ấn, một đạo hỏa diễm liên hoa rơi xuống, bông liên hoa kia có thể dung luyện sơn hà, giống như mặt trời.
Đó là bản mệnh đạo binh của Phần Vũ.
Trần Mục chẳng sợ hãi, hắn lấy ra đạo binh của Vân Mộng Trần, lam liên hoa bay vọt lên trời.
Hai đóa liên hoa va chạm ở trên cao, thiên địa bị chia đều thành hai loại màu sắc, động tĩnh kịch liệt dẫn tới sự chú ý của rất nhiều cường giả, ào ào nhìn chằm chằm vào bên này.
Phần Vũ khẽ nhíu mày, Trần Mục bị khí Thái m ăn mòn, lại còn có thể thôi động đạo binh!
Vào lúc đạo binh va chạm, Trần Mục vung đế kiếm trong tay, hắn tập trung tinh thần, toàn lực vung kiếm. Tiếng sấm nổ vang lên, giữa đất trời lóe lên ánh chớp.
Tròng mắt Phần Vũ đột nhiên rụt lại, hắn ta dịch chuyển đến nơi xa tránh né theo bản năng, trái tim đột nhiên ngừng đập, phía sau lưng không khỏi phát lạnh, đó là cảm giác cái chết lướt qua vai.
Cường giả chung quanh đều ngừng thở.
Hô hấp của Phần Vũ trở nên hỗn loạn, mặt của hắn ta có hơi đau, sau đó đưa thay sờ sờ, ngón tay đều bị kiếm quang cắt đứt, cường giả chung quanh đều trợn to con mắt, không nghĩ tới Trần Mục dùng cảnh giới tuyệt đỉnh làm bị thương cường giả chủ tể.
"Ngươi…"
Trong mắt Phần Vũ không có phẫn nộ, mà chính là một cỗ hàn ý nói không rõ, nếu như Trần Mục ở vào trạng thái đỉnh phong, một kiếm khi nãy kia nói không chừng có thể giết chết hắn ta trong giây lát.
Đùng!
Hai cái đạo binh đồng thời bị đẩy lui.
Trần Mục thu hồi đạo binh của Vân Mộng Trần, cho dù bị tiêu hao nghiêm trọng, đạo binh của Thiên giai chủ tể, đối phó với bản mệnh đạo binh của Địa giai chủ tể cũng là dư xài.
Trong mắt Lâm Thanh Đại ẩn chứa sự vui mừng, Diệp Thương Khung không dám khinh suất, hắn ta biết cường giả của vị diện Sâm La rất khó đối phó, vả lại Phần Vũ còn không phải kẻ mạnh nhất.
Phần Vũ nhìn Trần Mục, trong mắt mang theo quyết tuyệt, bây giờ là cơ hội tốt nhất để đánh bại Trần Mục, hắn ta dùng ngón tay chảy máu chống lên mi tâm.
Đôi mắt Trần Mục ngưng lại.
Năng lượng trong cơ thể Phần Vũ tăng vọt, mà mi tâm của hắn ta xuất hiện đường vân huyết sắc, đó là ký hiệu của Sâm La Đình, là ký hiệu truyện thừa xa xưa của vị diện Sâm La.
Cường giả xung quanh đều rút lui về sau, Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung cũng khó có thể chịu đựng được cỗ uy áp này, bọn họ đều lùi đến nơi xa để xem.
Sức mạnh trong cơ thể Trần Mục bị khí Thái m trói buộc, hiện tại hắn không cách nào phát huy được toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn lựa chọn đối kháng chính diện, không có tránh né.
Áo bào của Phần Vũ phấp phới, hắn ta tay không tấc sắt vọt tới trước mặt Trần Mục, Trần Mục chẳng hề sợ hãi, cũng tay không tấc sắt nghênh đòn, hai người nắm đấm đến thịt, âm thanh chấn động vùng đất Khư Tịch, thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả.
Có sự giúp đỡ của bất diệt quang huy, nhục thân Trần Mục mạnh mẽ, hắn đỡ lấy thế công điên cuồng của Phần Vũ.
Tình huống trong cơ thể Trần Mục rất không tốt, khí Thái m ăn mòn huyết nhục, khiến cho tốc độ của hắn giảm xuống trên diện rộng, chiến đấu đều dùng phòng ngự làm chủ.
Lâm Thanh Đại thấy Trần Mục rơi vào thế hạ phong, không hề có sức đánh trả, mặc dù Phần Vũ có ưu thế, nhưng cũng không có cách nào triệt để đánh bại Trần Mục.
"Tiếp tục như vậy, Trần huynh nhất định sẽ thua!" Vẻ mặt Diệp Thương Khung ngưng trọng, cứ tiếp tục như thế này, ưu thế của Phần Vũ chỉ có thể càng ngày càng lớn.
Lâm Thanh Đại nói khẽ: "Diệp đại ca, chúng ta liên thủ, hẳn là có thể đánh lui Phần Vũ."
Diệp Thương Khung lắc đầu: "Chung quanh còn có cường giả nhìn chằm chằm, nếu như chúng ta xuất thủ, bọn họ chắc chắn cũng sẽ ùa lên, chờ chút nữa xem."
Chương 820 Viện Binh Trời Giáng (3)
Trong chiến trường, Trần Mục không hề mỏi mệt chút nào, hắn đang cố ý "bị đánh", chỉ cần bất diệt quang huy ở đây, thì công kích của Phần Vũ không đả thương được hắn.
Trần Mục đang mượn sức mạnh của Phần Vũ để tiêu hao khí Thái m trong cơ thể, sức mạnh của Phần Vũ nghiêng về dương, lúc công kích của hắn ta rơi xuống, đều bị sức mạnh thôn phệ hấp thu.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Nơi xa, Chu Vạn Cổ nhìn ra manh mối: "Trần Mục rất mạnh, cần giải quyết hắn hay không?"
Có nam tử đứng ở trong sương mù, nhìn không rõ ràng: "Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, vị diện Sâm La sẽ giúp chúng ta giải quyết hắn."
Cường giả của vị diện Luân Hồi quay người rời đi, bọn họ biến mất tại chỗ sâu của vùng đất Khư Tịch.
Trong chiến trường.
Mắt thấy Trần Mục đã sắp thua, Phần Vũ càng thêm hưng phấn, không tiếc hết thảy phát động công kích.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đều rất khẩn trương, cường giả chung quanh đều đang đợi kết quả, nếu như Trần Mục bị thua, tình cảnh của vị diện Thâm Lam sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng Trần Mục đang ở loại trạng thái này, Phần Vũ vẫn không thể nào dễ dàng đánh bại hắn, hắn ta lại chiến đấu hơn nửa ngày, cuối cùng chủ động lựa chọn lùi lại.
Cường giả chung quanh đều kinh ngạc.
Thân thể Trần Mục đang lay động, lung lay sắp đổ, hắn "ráng chống đỡ" mới không có ngã xuống, thoạt nhìn như là nỏ mạnh hết đà, đã sức cùng lực kiệt.
Phần Vũ đang ho khan, hắn ta và Trần Mục đánh nhau tay đôi, trong bất tri bất giác nhiễm phải lượng lớn khí Thái m, cho dù là thân thể của chủ tể cũng không chịu đựng nổi.
Hắn ta nhìn chằm chằm Trần Mục đang "kéo dài hơi tàn" cách đó không xa, rất khó tưởng tượng, trong cơ thể hắn bị Thái m chi linh chiếm lấy, nhưng vẫn có thể kiên trì lâu như vậy.
Trong lòng Trần Mục ngưng lại, còn tưởng rằng là Phần Vũ phát giác được manh mối, lúc này Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đi tới bên cạnh Trần Mục, hai người đều cảm thấy Trần Mục sắp không kiên trì nổi nữa, hiện tại liên thủ mới có thể có một chút hi vọng.
Vẻ mặt Phần Vũ cao ngạo, cười lạnh nói: "Hừ, chỉ dựa vào các ngươi, cùng lên đi."
Lâm Thanh Đại lấy ra cành xanh, Diệp Thương Khung tay cầm ốc biển hoàng kim, bọn họ trực tiếp lấy ra bản lĩnh mạnh nhất, Phần Vũ khẽ nhíu mày, không có lơ là.
Lúc này, Minh Sát và Huyền Di từ trên trời giáng xuống, bọn họ cười lạnh nói: "Phần Vũ đại nhân, chúng ta có thể giúp ngươi giải quyết vị diện Thâm Lam."
Phần Vũ khẽ nhíu mày, bình thường hắn ta thích quyết đấu công bằng, nhưng bây giờ có trợ thủ, hắn ta vẫn là rất tình nguyện: "Chỉ cần các ngươi giúp ta giải quyết vị diện Thâm Lam, vị diện Sâm La bọn ta có thể che chở các ngươi."
Hắn ta nói không phải kết minh, mà chính là che chở, thái độ ở trên cao nhìn xuống như nhìn thứ nhỏ bé.
Minh Sát và Huyền Di không có để ý, hai người nhìn đám người Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung chau mày, Trần Mục ngược lại không có để ý, hắn nắm chắc có thể phá vây, chỉ là không nắm chắc mang theo được hai người còn lại phá vây.
Trước đó Trần Mục bảo bọn người Lâm Thanh Đại tách ra đi, chính là không muốn liên lụy bọn họ.
Hiện tại bọn họ đi vào chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch, xung quanh cường giả san sát, rất dễ dàng gặp phải nguy hiểm, bỗng nhiên hai đạo thân ảnh tuyết sắc rơi xuống, Yên La và Bạch Thanh Tuyết xuất hiện, mặc dù hai người không phải chủ tể, nhưng trên người phát ra uy áp không hề yếu.
Bạch Thanh Tuyết cười mỉm mở miệng: "Phần Vũ, dù sao ngươi cũng là cường giả của vị diện đứng đầu, vậy mà lại dùng thủ đoạn trơ trẽn như thế."
Phần Vũ thản nhiên nói: "Ha ha."
Yên La cảnh cáo Phần Vũ, nói: "Tỷ tỷ ta đã đột phá đến cảnh giới chủ tể, nếu như các ngươi dám động thủ với Trần Mục, nàng sẽ đích thân giáng lâm."
"Uy hiếp ta?"
Phần Vũ một mặt khinh thường nói: "Vị diện Sâm La bọn ta có ba vị chủ tể, ngươi cảm thấy Lâm Nhược Khê có thể có tư cách khiêu chiến với vị diện Sâm La bọn ta?"
Vẻ mặt Bạch Thanh Tuyết thong dong: "Có lẽ vậy, Thánh Nguyên cổ khoáng mở ra, bọn họ hẳn là không có thời gian tới nơi này, ta nghĩ ngươi hẳn là biết rõ hơn ta."
Phần Vũ khẽ nhíu mày, hắn ta hừ lạnh nói: "Bạch Thanh Tuyết, các ngươi đang đùa với lửa."
"Có lẽ đi."
Biểu cảm trên mặt Bạch Thanh Tuyết thoải mái.
Phần Vũ bị ép rời khỏi nơi đây, Huyền Di và Minh Sát đương nhiên là không tạo nên được chút bọt nước gì, bọn họ quay người biến mất, sau khi Bạch Thanh Tuyết và Yên La giáng xuống, cường giả vây xem ào ào rời đi, bọn họ không muốn đắc tội với vị diện Quang Minh.
Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung vội vàng chắp tay cảm tạ, Trần Mục cũng cười chắp tay: "Đa tạ."
Yên La che miệng cười khẽ: "Bộ dạng này của ngươi mà còn có thể cười được, thật sự là lạc quan."
Bạch Thanh Tuyết hơi hơi khom người: "Trần huynh, chắc hẳn là ngươi muốn đi hồ Thái Dương, ta biết vị trí, có thể hộ tống các ngươi tới đó."
"Đa tạ hai vị."
"Chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau."
Trần Mục không có cự tuyệt ý tốt của bọn họ.
Bọn họ đi ngang qua vùng đất Khư Tịch, trên đường giảm bớt rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Vùng đất Khư Tịch, hồ Thái Dương.
Phạm vi mấy trăm dặm sóng nhiệt cuồn cuộn, không gian nổi lên gợn sóng, mặt đất không có một ngọn cỏ.
Nơi này là chỗ dương khí trong thiên địa nồng đậm nhất, trên trán Lâm Thanh Đại trải rộng mồ hôi, Diệp Thương Khung lau sạch giọt mồ hôi trên trán: "Dương khí thật là khủng khiếp, ta cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đều sắp muốn bốc cháy rồi."
"Nghe đồn vùng đất Khư Tịch phong ấn vật chất đến từ Bỉ Ngạn, hồ Thái m và hồ Thái Dương cũng là bắt nguồn từ loại vật chất thần bí kia." Yên La thanh thúy nói.
Bạch Thanh Tuyết nhìn Trần Mục đi tới chỗ sâu trong hồ Thái Dương, chỗ đó giống như mặt trời khảm nạm tại mặt đất, năng lượng nóng rực khiến cho tuyệt đỉnh cường giả khó có thể tới gần.
Rống!
Tiếng rống giận dữ vang lên.
Chỗ sâu trong hồ Thái Dương, Hồng Lân đại xà từ lòng đất lao ra, hình dạng của nó cùng tương tự như Ngân Lân đại xà, có năng lượng kinh khủng, lao thẳng về phía Trần Mục.