Mục lục
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336 Kiếm Tiên Lại Tới Hoang Châu (1)

"Vậy mà lại không đi?"

Trần Mục có thể cảm ứng được vị trí của đám cường giả lão bối Xích Tuân, bọn họ rời xa Hắc Thạch thành nhưng không hề rời khỏi Hoành Châu, chắc hẳn còn có âm mưu.

Bọn họ không có uy hiếp gì với Trần Mục, không đi cũng tốt, còn không cần lãng phí thời gian của Trần Mục.

"Muốn tiếp dẫn Kiếm Tiên sao?"

Khóe miệng Trần Mục hơi giương lên, hắn đang muốn giao đấu với Kiếm Tiên, dùng thử Chân Phượng thần lực và tiên lực của tiên chủng, nếu như có thể lấy được tài nguyên trên người Kiếm Tiên, thì hẳn là có thể tu luyện trong thời gian rất dài.

Hắn nắm giữ quy tắc không gian, cùng với việc cảnh giới tăng lên, hạn mức cự ly chuyển dời cũng từ mười dặm lúc ban đầu tăng lên đến tám mươi dặm, hơn nữa sức mạnh dồi dào trong cơ thể có thể duy trì rất nhiều lần chuyển dời không gian, có thể đến gần đám người Xích Tuân trong thời gian ngắn.

Trần Mục có thể đuổi tới chỗ bọn họ trong giây phút bọn họ tiếp dẫn Kiếm Tiên, hắn muốn để cường giả Tiên giới biết, Hắc Thạch thành không phải nơi bọn họ có thể tùy ý đặt chân.

Khách mời càng ngày càng nhiều, lễ vật được đưa tới chồng chất như núi, Trần Mục tiếp tục giúp đỡ.

Ở cửa lớn Trần phủ, Trần Uy nở nụ cười rực rỡ, ông ta đón tiếp khách mời các nơi, trừ hàng xóm láng giềng ra chung quanh có đại nhân vật có máu mặt, Đại Yến Vương tộc, còn có vương công quý tộc của Bắc Hoang, thế lực hào tộc, cường giả tông môn nhao nhao đến đây chúc mừng.

Rầm rộ như thế này, hơn mười năm trở lại đây chưa từng có.

Đây là việc trọng đại náo nhiệt nhất Bắc Hoang.

Sau khi xây dựng thêm Trần gia có chút chật chội.

Bữa tiệc của Trần gia chuẩn bị từ giữa trưa cung ứng tới tận ban đêm, Yến Lang Nguyệt và Trần Hi duy trì trật tự, tiệc cưới tiến hành đâu vào đấy.

Có khách mời ăn hết liền đi, cũng có người lưu lại chuẩn bị nhìn tân lang và tân nương tử một cái.

Thời điểm sắp chạng vạng tối.

Đám người Trần Hạo trở lại Hắc Thạch thành.

Ngoài thành chuẩn bị kiệu cưới và tuấn mã.

Trần Hạo cưỡi ngựa trở về Trần gia, kiệu cưới theo ở phía sau, xung quanh tràn đầy bách tính vây xem, còn có rất nhiều trẻ con, tất cả mọi người đều đang hoan hô.

Tạ Nhã ngồi trong kiệu cưới, bên ngoài dây pháo kêu vang, âm thanh chiêng trống vang trời, tâm trạng nàng ta kích động nói không lên lời, Trần Hạo nhìn hương thân phụ lão, trên mặt cũng mang theo nụ cười, cảm tạ mọi người chúc phúc.

Hai bên có nha hoàn của Trần gia đang phát kẹo.

Trần Dĩnh còn gọi Trần Dao ra khỏi phòng, hai tỷ muội các nàng đứng ở gần cửa lớn Trần phủ, Trần Hi vừa cười vừa nói: "Dĩnh Dĩnh , đợi lát nữa tân nương tới, các ngươi liền tung hoa, hiểu không?"

"Được rồi, đại tỷ."

Trần Dĩnh ngoan ngoãn gật đầu, nàng ta thích nhất là bầu không khí náo nhiệt, trong tay bưng một cái đĩa, bên trong có cánh hoa đủ mọi màu sắc, Trần Dao cũng bưng, mặc dù nàng ta không thích náo nhiệt, nhưng vì là nhị ca và Tạ Nhã tỷ tỷ kết hôn, nên mới nguyện ý ra đây giúp đỡ.

Trần Mục ở cách đó không xa nhìn xem, hắn phải phòng bị uy hiếp, cho nên không tham gia náo nhiệt, nhìn vẻ mặt vui cười của mọi người trong Trần gia, trong lòng rất vui vẻ.

Trong mắt Trần Nghiêm và Đường Uyển toàn là hâm mộ, không biết khi nào Trần Mục mới cưới Khương Phục Tiên về, bọn họ vẫn còn chưa từng gặp qua Khương Phục Tiên.

Kiệu cưới tới bên ngoài cửa lớn Trần gia, pháo kèn theo sau vang lên, Trần Hạo xuống ngựa, hắn ta vén vải mành lên, tâm trạng còn kích động hơn so với dự đoán, hắn ta nắm tay Tạ Nhã.

Hai người đi vào cửa lớn Trần gia.

Trần Hạo cố làm ra vẻ trấn định, nhưng trong lòng rất hoảng, hôn lễ quá long trọng, người chung quanh đông nghìn nghịt, hắn ta chỉ có thể nắm thật chặt tay của Tạ Nhã.

"Oa oa!"

"Tân nương tử đến rồi!"

Trẻ con xung quanh kích động nhất.

Tạ Nhã mũ phượng khăn quàng, đội khăn voan màu đỏ, giá y như lửa, ăn vận cực đẹp, phía sau nàng ta còn có rất nhiều sư muội Huyền Kiếm tông đi theo.

Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi đứng ở nơi cao quan sát, bọn họ từng gặp rất nhiều đạo lữ, nhưng còn chưa từng thấy qua hôn lễ long trọng như này.

"Hâm mộ quá!"

Liễu Mi Nhi nhịn không được kêu lên.

Nàng ta tưởng tượng có thể kết hôn cùng với sư huynh.

Lúc Tạ Nhã bước vào cửa lớn Trần phủ tiếng pháo đốt vang lên, âm thanh chiêng trống vang trời, Trần Hi dẫn theo Trần Dĩnh và Trần Dao tung cánh hoa, Yến Lang Nguyệt dẫn tiểu bối Huyền Kiếm tông đặt đồ vật của tân nương vào trong hôn phòng.

Trần Hãn chạy đến tổ trạch thông báo cho gia gia.

Trần Thiên Nam và Trần Uy phu phụ ngồi ở trước sảnh cưới, Trần Thiên Nam ngồi ở giữa, Trần Uy phu phụ và Trần Nghiêm phu phụ ngồi ở hai bên, ở đó còn có rất nhiều trưởng giả tiền bối của Hắc Thạch thành.

Trần Hạo dẫn Tạ Nhã đi vào sảnh cưới, thành chủ Mộ Đông Lưu đích thân chủ trì hôn lễ, dưới sự chứng kiến của đám đông trưởng bối và bằng hữu thân thích ở Hắc Thạch thành, bọn họ bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái.

Chung quanh vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Sau khi nghi thức kết thúc, Tạ Nhã chính thức trở thành một phần của Trần gia, Trần Thiên Nam ở trên sảnh cười không khép miệng vào được, Trần Uy phu phụ càng kích động tới rơi lệ, Trần Mục cũng cảm thấy vui mừng thay nhị ca, Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng cười to thoải mái.

Tạ Nhã được đưa đến hôn phòng.

Trần Hạo uống rượu cùng các tân khách.

Trần gia chìm trong bầu không khí vui mừng.

Mọi người đều đang bận rộn, đến tận ban đêm, các tân khách mới rời đi, đám người Trần Mục giúp đỡ quét dọn viện tử đến đêm khuya mới đi nghỉ ngơi.

Trần Hạo từ sớm đã tới ở cùng Tạ Nhã, hôm nay Trần Dĩnh các nàng rất mệt nhưng cũng rất vui vẻ, nhao nhao trở về phòng nghỉ ngơi, Trần gia rất trở nên yên tĩnh.

Một mình Trần Mục đứng trong đình viện, tâm trạng của hắn rất tốt, hiện tại chỉ chờ Kiếm Tiên xuống.

Triệu Phi Yến đi qua đây lười biếng nói: "Tiểu sư thúc, bây giờ thúc đang rảnh rỗi, dù sao cũng phải cùng bọn ta ra ngoài uống rượu ăn khuya chứ."

"Ai bảo lúc uống rượu thì các ngươi không ăn, bây giờ muốn ăn khuya tự mình đi, ta còn có việc?"

"Thúc là đang ngắm sao hay là nhìn ánh trăng?"
Chương 337 Kiếm Tiên Lại Tới Hoang Châu (2)

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Tại phía Tây Hắc Thạch thành, có bốn vị cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong, đều là sự tồn tại cường đại có thể Kiếm Khai Tiên Môn."

"Hả?"

Liễu Mi Nhi kinh ngạc.

Tiểu sư thúc nghiêm túc như vậy, khẳng định là kẻ đến không có ý tốt, nét mặt của hai nữ tử trở nên khẩn trương.

Vẻ mặt Triệu Phi Yến ngưng trọng nói: "Tiểu sư thúc, bọn họ liên thủ thúc có thể trụ được hay không?"

Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười rất tự tin, khẳng định nói: "Bọn họ ngược lại là không có uy hiếp gì, nhưng mà Kiếm Tiên do bọn họ tiếp dẫn có lẽ sẽ khó giải quyết."

Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến trừng to đôi mắt xinh đẹp, Kiếm Tiên? Chuyện nguy hiểm như vậy thế mà không nói sớm.

"Tiểu sư thúc, sư tôn bảo ta về tu luyện sớm một chút." Liễu Mi Nhi muốn chạy trốn, không muốn bởi vì ham chơi mà đánh mất mạng nhỏ, nàng ta không dám ở lại Trần gia.

Triệu Phi Yến trầm giọng nói: "Tiểu sư thúc, chẳng lẽ thúc muốn giao đấu với Kiếm Tiên?"

Tiểu sư thúc biết chung quanh có uy hiếp lại không lựa chọn ra tay trước, chắc chắn là đang đợi Kiếm Tiên, Triệu Phi Yến tê cả da đầu, hành động này quả thực điên cuồng.

Trần Mục muốn gặp được Kiếm Tiên rất khó.

Chỉ có thể lợi dụng bọn họ triệu hoán cường giả Kiếm Tiên.

Nếu như đánh không thắng, hắn có thể thông qua thần hồn ấn ký lưu lại trong cơ thể đám người Xích Tuân, thông qua việc ảnh hưởng bọn họ khiến cho Tiên Môn sớm đóng lại.

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Giải quyết bọn họ cũng không thể giải quyết vấn đề, Kiếm Tiên sớm muộn cũng sẽ tới, nhân cơ hội này, để cho Tiên giới biết, Hắc Thạch thành cũng có sự tồn tại có thể chống lại Kiếm Tiên."

Biểu cảm của Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi đơ ra, bọn họ tê dại da đầu, nếu như Kiếm Tiên đến thật, tiểu sư thúc có thể trụ được sao? Đó chính là Kiếm Tiên đấy!

"Triệu sư tỷ, ngươi có đi hay không?"

"Ta tin tưởng tiểu sư thúc."

Triệu Phi Yến quyết định ở lại, Liễu Mi Nhi thở dài nói: "Các ngươi đều điên rồi."

Trần Mục không nói chuyện với bọn họ nữa mà ngồi trong đình viện điều chỉnh tinh khí thần, cả người hắn tràn ngập hỏa quang kim sắc, giống như thiên thần.

Triệu Phi Yên nhìn Trần Mục đang ngồi nghiêm chỉnh, cảm thấy cách hắn càng ngày càng xa, năm đó thời điểm nhìn thấy hắn vẫn còn là đứa trẻ ba tuổi, hiện tại đã chuẩn bị một mình đấu với Kiếm Tiên, cảm giác giống như đang nằm mơ.

"Ta phải viết phong di thư cho sư tôn và sư huynh." Liễu Mi Nhi quay về phòng, Triệu Phi Yến nhìn gương mặt tự tin của Trần Mục, không hiểu sao lại tin tưởng hắn.

Sáng sớm.

Đặc biệt yên tĩnh.

Mặt trời chiếu xuống Hắc Thạch thành.

Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến nhìn Trần Mục đang nhắm mắt điều chỉnh trạng thái, hai người bọn họ một người đang chờ chết, một người đang đợi Kiếm Tiên xuống.

Trần Hạo và Tạ Nhã tỉnh dậy, hai người bọn họ đầu tiên là đến tổ trạch thăm hỏi Trần Thiên Nam.

Tạ Nhã cung kính nói: "Gia gia."

"Tốt tốt tốt." Trần Thiên Nam cười gật đầu, sau khi Trần Hạo thành gia, Trần gia sẽ càng ngày càng náo nhiệt.

Sau đó Trần Hạo cùng Tạ Nhã đi thăm Trần Uy và Từ Yến, Tạ Nhã sửa miệng gọi bọn họ là cha nương, gọi Trần Hi đại tỷ, gọi Trần Hãn tiểu đệ, Từ Yến kéo tay Tạ Nhã: "Nhã Nhã, nếu Trần Hạo dám ức hiếp ngươi, nói với nương, ta thay ngươi trừng trị hắn."

Trần Hạo gãi gãi đầu: "Nương, ta sẽ không ức hiếp sư tỷ, vả lại ta cũng không lợi hại bằng sư tỷ."

Từ Yến và Tạ Nhã đồng thời cười ra tiếng.

Thăm hỏi phụ mẫu và tỷ đệ xong, Trần Hạo dẫn Tạ Nhã tới viện tử của Trần Nghiêm, Trần Dĩnh và Trần Dao nhiệt tình nói: "Nhị ca, Tạ Nhã tỷ tỷ."

Tạ Nhã cũng nhiệt tình nói: "Dĩnh Dĩnh, Dao Dao, các ngươi thức dậy thật sớm."

Hai tỷ muội dậy sớm đang học tập.

Trần Nghiêm và Đường Uyển từ trong nhà bước ra, Tạ Nhã cung kính nói: "Nhị thúc, nhị thẩm."

Trần Nghiêm phu phụ cười gật đầu: "Hai người các ngươi mau ngồi đi, đúng lúc có cháo, cùng nhau ăn."

"Nhị ca, Tạ Nhã tỷ."

"Ta cũng tới ăn trực chén cháo."

Trần Mục đi vào đình viện, Yến Lang Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào nói: "Tiểu thiếu gia, ta bưng cháo cho ngài."

"Lang Nguyệt tỷ, cảm ơn."

Trần Hạo vỗ nhẹ bả vai Trần Mục, vừa cười vừa nói: "Tam đệ, sau này chỉ chờ ngươi thành hôn."

"Không thành vấn đề."

Trần Mục cười gật đầu.

Đình viện sát vách vô cùng náo nhiệt.

Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi trừng to đôi mắt xinh đẹp.

Liễu Mi Nhi hoảng sợ nói: "Tim tiểu sư thúc lớn thật đấy, bây giờ vẫn còn tâm tư húp cháo."

Triệu Phi Yến khẽ nhíu mày: "Tiểu sư thúc sẽ không phải là cố ý dọa chúng ta chứ?"

"Ta cảm thấy có khả năng."

Liễu Mi Nhi đột nhiên cười ra tiếng.

Bên ngoài tám trăm dặm, bọn người cường giả lão bối Xích Tuân vẫn đang chờ tin tức, cuối cùng bầu trời xuất hiện thanh văn, dù là Trần Mục ở Hắc Thạch thành cũng phát giác ra.

Yến Lang Nguyệt vừa bưng cháo nóng tới cho hắn, trên mặt Trần Mục nở nụ cười nói: "Mọi người ăn trước đi, ta ra ngoài có chút việc, rất nhanh liền trở lại."

"Ca ca, ca phải nhanh chút nha."

Trần Dĩnh ăn cháo thịt, giọng nói lanh lảnh.

Trần Mục biến mất trong chớp mắt, mọi người không để ý, vẫn đang vừa nói vừa cười trong đình viện.

"Là Kiếm Tiên đại nhân của Tây Huyền Động Thiên."

Bầu trời xuất hiện kiếm văn của Tây Huyền Động Thiên, đó là sự đáp lại của Kiếm Tiên Tiên giới dành cho bọn họ, bốn vị lão giả đồng thời xuất kiếm, kiếm quang rời núi rung đất, bầu trời rách ra, còn có kim quang rơi xuống.

Bên ngoài tám trăm dặm Hắc Thạch thành cũng cảm ứng được, Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến đồng thời đứng dậy, bọn họ nhìn bầu trời, kim quang ở nơi đó quá chói mắt, cho dù cách tám trăm dặm cũng có thể thấy rõ ràng.

"Xong rồi xong rồi, thật sự là Kiếm Tiên!" Liễu Mi Nhi muốn điên lên, mặt mũi tràn đầy biểu cảm tuyệt vọng.

Triệu Phi Yến bay vọt lên trời, đi về phía bắt nguồn của kim quang, muốn nhìn rõ hơn.

Hắc Thạch thành chấn động, còn có rất nhiều cường giả đường xa mà đến, bọn họ dừng lại ở Hắc Thạch thành, bây giờ thấy Tiên Môn rách ra, tất cả đều trố mắt đứng nhìn.

"Đó… Đó là..."

"Kiếm Khai Tiên Môn, cường giả Hoang Châu có thể làm được có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng lẽ là tiểu sư thúc?"

Trong mắt bọn họ có kích động cũng có kính sợ.

Có đạo thanh quang từ sau Tiên Môn rơi xuống, chỉ có đám cường giả Triệu Phi Yến có thể miễn cưỡng nhìn thấy, đó là Kiếm Tiên mặc thanh y, dáng người khôi ngô.
Chương 338 Nữ Kiếm Tiên (1)

Kim quang chiếu xuống.

Kiếm Tiên thanh y đứng dưới Tiên Môn.

Hắn không tùy tiện rời xa Tiên Môn, sau khi xác định an toàn, mới lộ ra tư thái cao ngạo nhìn xuống nhân gian.

Hắc Thạch thành trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều chạy ra nhìn về phía thành tây, trong đó còn có cường giả Bắc Hoang, bọn họ nhìn thanh quang loá mắt rơi xuống kia không nhịn được hoảng sợ nói: "Đó là Kiếm Tiên sao?"

Đời này của bọn họ đều chưa từng gặp qua Kiếm Tiên.

Chỉ có Liễu Mi Nhi từng gặp một lần, khi đó ba vị Kiếm Tiên đáp xuống Lăng Vân tông, lúc nàng ta đối mặt với Kiếm Tiên từng cảm nhận được sự bất lực, giống như là con kiến nhỏ bé.

Lần trước có Thái Thượng trưởng lão tọa trấn Lăng Vân tông, Tô Mân tiễn ba vị Kiếm Tiên đi, nhưng mà Hắc Thạch thành chỉ có tiểu sư thúc, hắn còn chưa tới hai mươi tuổi đã muốn một mình đấu với Kiếm Tiên?

Trần gia buông bát đũa xuống, bọn họ nhìn về hướng thành tây, trong mắt mọi người ẩn chứa sự lo lắng, Trần Dao nhìn chằm chằm bầu trời đằng xa, nàng ta có thể nhìn thấy Kiếm Tiên thanh y.

Đám cường giả Lâm Hình ở gần chỗ Trần gia, bọn họ chuẩn bị tùy thời yểm trợ người thân của Trần Mục rút lui.

Đám cường giả lão bối Xích Tuân đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

Ngay trong nháy mắt bọn họ Kiếm Khai Tiên Môn, Trần Mục cũng xuất hiện ở gần đó, có lẽ trước khi Kiếm Tiên thanh y đáp xuống nơi này bọn họ sẽ bị Trần Mục đánh trọng thương.

Bọn họ đang dùng toàn lực duy trì trạng thái mở ra Tiên Môn, căn bản không có khả năng chạy thoát thân, hiện tại nếu như chạy trốn, Kiếm Tiên không cách nào xuống được bọn họ cũng chỉ có một đường chết.

Nhưng mà Trần Mục không thèm để ý đến những lão già này.

Trần Mục bay vọt lên trời, bầu trời xuất hiện ánh sáng kim sắc sáng chói, loá mắt giống như mặt trời.

Thanh quang và kim quang chiếm nửa bầu trời.

Có cường giả đang rời xa Hắc Thạch thành, còn có cường giả đang chạy đến Tiên Môn, bọn họ muốn biết bên đó xảy ra chuyện gì, Triệu Phi Yến cau mày, hy vọng tiểu sư thúc không phải đang làm chuyện ngốc nghếch, đây chính là Kiếm Tiên đến từ Tiên giới.

Liễu Mi Nhi đuổi theo sau Triệu Phi Yến, không biết nàng ta chạy nhanh như vậy làm cái gì, nhìn rõ tình thế mới qua đó cũng không muộn, chẳng lẽ muốn đi làm bia đỡ đạn sao.

Phía dưới Tiên Môn.

Trần Mục và Kiếm Tiên thanh y đứng song song.

Kiếm Tiên thanh y nhìn xuống nói: "Ngươi là?"

"Lăng Vân tông, Trần Mục."

"Tây Huyền Động Thiên, Ngụy Bác Xuyên."

Ngụy Bác Xuyên chắp tay sau lưng, hắn ta bày ra tư thái cao cao tại thượng, cao ngạo nói: "Lăng Vân tông, ta nghe nói Khương Phục Tiên liên tiếp chém mấy vị Kiếm Tiên, rất thú vị."

Ngụy Bác Xuyên không có cảm giác được những tần sóng mạnh mẽ khác, tương đối mạnh thì chỉ có Trần Mục, hắn ta khẽ nhíu mày: "Khương Phục Tiên không ở đây cũng cần ta ra tay?"

Phía dưới có lão giả lớn tiếng nói: "Kiếm Tiên đại nhân, Khương Phục Tiên đang ở Huyền Châu đại khai sát giới, bọn ta không có cách nào ngăn cản được, vị này là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, sư đệ của Khương Phục Tiên, bắt hắn lại liền có thể uy hiếp Khương Phục Tiên."

"Thì ra là thế, nhưng mà ngay cả loại người này cũng cần ta phải ra tay, các ngươi thật sự là phế vật."

Bọn người Xích Tuân hèn mọn không ngóc đầu lên nổi.

Trần Mục cau mày, vị hôn thê không bế quan, vậy mà lại ở Huyền Châu, tay Ngụy Bác Xuyên cầm Tiên kiếm, trong chớp mắt, di chuyển không gian đến trước mặt Trần Mục.

Giây phút Ngụy Bác Xuyên vung kiếm, Trần Mục biến mất ở tại chỗ, hai người đột nhiên quay lưng vào nhau.

Trong tay Trần Mục xuất hiện Thanh Vân kiếm.

"Thú vị."

Khóe miệng Ngụy Bác Xuyên nhếch lên.

Hai người đồng thời quay người vung kiếm đánh nhau, khi hai thanh kiếm va chạm, sức mạnh bá đạo của Trần Mục khiến cho cánh tay Ngụy Bác Xuyên run lên, hắn ta khẽ nhíu mày, lúc đối kiếm lần nữa tiên lực thanh sắc đáng sợ được phóng ra.

Không gian bị bóp méo.

Tiên kiếm xé rách hư không.

Kiếm của Ngụy Bác Xuyên mạnh lên gấp bội.

Trần Mục lập tức lay động tiên chủng trong cơ thể, tiên quang kim sắc tràn ra, Thanh Vân kiếm được tiên lực kim sắc bao quanh.

Khi hai thanh kiếm va chạm lần nữa, Ngụy Bác Xuyên bị đánh lui ra ngoài mấy chục trượng, Trần Mục có chút thất vọng, nhàn nhạt nói: "Đây chính là sức mạnh của Kiếm Tiên?"

Bọn người Xích Tuân ở phía dưới vẫn đang liều mạng chống đỡ Tiên Môn, nhìn thấy cảnh này trái tim của bọn họ lạnh một nửa, sức mạnh của Trần Mục vậy mà lại mạnh hơn Kiếm Tiên.

Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi cũng đang đến gần Tiên Môn, hai người bọn họ đứng ở đằng xa nhìn chiến trường, chỉ là uy áp trên trời làm cho Liễu Mi Nhi kinh hãi: "Đó thực sự là Kiếm Tiên sao? Ta vừa nhìn thấy tiểu sư thúc một kiếm đánh lui Kiếm Tiên!"

Triệu Phi Yến cũng nhìn thấy, nàng ta không nói gì, cuộc chiến vừa mới bắt đầu ai thắng ai thua còn chưa thể biết được.

"Ngươi vậy mà lại có tiên chủng?"

"Cũng khó trách bọn họ không phải là đối thủ của ngươi."

Ngụy Bác Xuyên khẽ nhíu mày, trong mắt ẩn chứa sự tham lam, sau đó khẽ cười nói: "Ngươi cảm thấy tiên chủng có thể bù đắp sự chênh lệch giữa Kiếm Thánh và Kiếm Tiên?"

Ánh mắt Trần Mục bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn Ngụy Bác Xuyên: "Không thử một chút làm sao biết được."

Hắn chờ đợi trận chiến đấu này đã rất lâu, chỉ hy vọng thực lực của Ngụy Bác Xuyên sẽ không để cho hắn thất vọng.

Tay phải của Ngụy Bác Xuyên nắm lấy Tiên kiếm, tay trái vê kiếm chỉ xẹt qua thân kiếm, kiếm quang của Tiên kiếm đột nhiên mạnh mẽ, áo bào của hắn ta đều đang bay phất phới, vang tiếng phần phật.

Trong phút chốc, thiên địa biến sắc.

Tay Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm, hắn sử dụng Thiên Phượng Hô Hấp pháp, tắm sức mạnh đặc thù của sau Tiên Môn, lúc này kim quang sáng chói, giống như Chiến Thần.

Ngụy Bác Xuyên thi triển kiếm kỹ, hắn ta giơ cao Tiên kiếm, hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm ảnh lục sắc xuất hiện, mỗi đạo sức mạnh của kiếm đều có uy lực ngang tàng xé rách Kiếm Thánh đỉnh phong.

Mà kiếm quang do bản thân Tiên kiếm phát ra dài mấy trăm trượng, mang theo sức mạnh đáng sợ hủy thiên diệt địa.

Trần Mục nắm chặt Thanh Vân kiếm, tiếng long ngâm xuất hiện vang vọng bầu trời, quanh thân ngưng tụ ra vô số kim quang, hắn chuẩn bị thi triển Tam Thiên Long Vũ.
Chương 339 Nữ Kiếm Tiên (2)

Lúc mấy nghìn sức mạnh kiếm đánh về phía Trần Mục, ba ngàn Kim Long gào thét lao ra, hai cỗ lực lượng va chạm với nhau ở trên không, tần sóng sức mạnh đáng sợ bao phủ xung quanh.

Không gian y liên khuếch tán, tám trăm dặm bên ngoài Hắc Thạch thành đều đang rung lắc kịch liệt, giống như động đất, còn có bão cát đánh tới, Trần Nghiêm vội vàng bảo đám người Đường Uyển vào nhà, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khẩn trương.

"Dao Dao, mau đi vào phòng."

"Không muốn, ta muốn nhìn ca ca."

Trong mắt vàng của Trần Dao có hai bóng người.

Thần sắc của Trần Nghiêm và Trần Hạo ngưng trọng, bọn họ tranh thủ thời gian hỏi: "Dao Dao, xảy ra chuyện gì thế?"

Trần Dao cau mày, phẫn nộ nói: "Trời nứt rồi, có kẻ xấu xuất hiện, ca ca đang đánh hắn ta."

Trần Hạo khiếp sợ nói: "Tiên Môn mở ra, chẳng lẽ là tam đệ đang chiến đấu với Kiếm Tiên?"

Tần sóng khủng bố như thế này ngay cả Hắc Thạch thành cũng có thể cảm nhận được dư âm cuộc chiến, chắc chắn không phải là chiến đấu giữa phàm nhân.

Trần Hạo giẫm lên linh kiếm: "Nhị thúc, ta qua đó xem thử, các ngươi vẫn là ở lại trong nhà đi."

Trần Nghiêm nghe nói Trần Mục đang đọ sức cùng Kiếm Tiên, ông ta cũng muốn qua đó xem chiến, nhưng mà Đường Uyển còn cần ông ta chăm sóc: "Mục Nhi, cha tin tưởng ngươi có thể làm được."

"Dao Dao, mau nói cho cha nghe tình hình chiến đấu!"

"Ca ca và kẻ xấu kia vừa sử dụng kiếm kỹ, uy lực tương đương, ca ca đang vung kiếm lao về phía kẻ xấu."

...

Sau khi hai cỗ sức mạnh ngang tàng va chạm, Trần Mục thừa cơ đến gần Ngụy Bác Xuyên, chủ động tiến công, sức mạnh của hắn vô cùng bá đạo, ngay cả Kiếm Tiên cũng bị ép chỉ có thể phòng thủ.

Trần Mục áp chế Kiếm Tiên, Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến trợn mắt hốc mồm, tiểu sư thúc thế mà mạnh như vậy.

Vẻ mặt Ngụy Bác Xuyên dần trở nên ngưng trọng, bất luận là tốc độ hay là sức mạnh, Trần Mục đều mạnh hơn hắn ta: "Ha ha, tiên chủng của ngươi có thể có bao nhiêu tiên lực? Khi tiên lực của ngươi khô kiệt, lấy cái gì đấu với ta?"

Sức mạnh tiên chủng trong cơ thể Trần Mục tiêu hao rất nhanh, vừa rồi hắn muốn biết rốt cuộc Kiếm Tiên mạnh cỡ nào, đang thử thăm dò, cũng không có sử dụng sát chiêu.

Ngụy Bác Xuyên yếu hơn Kiếm Tiên mà Trần Mục và Khương Phục Tiên gặp phải tại Thanh Đồng thành rất nhiều, cho dù là cơ thể hay là cường độ tiên lực, chắc hẳn chỉ là Kiếm Tiên bình thường.

Trần Mục lại xông về phía Ngụy Bác Xuyên lần nữa, lúc cả hai va chạm, Hỗn Độn Kiếm Vực xuất hiện, nháy mắt bụi sương bao phủ phạm vi ngàn dặm, quy tắc chung quanh bị áp chế.

Trần Mục phát động kiếm vực trước.

Theo việc thực lực tăng cường, kiếm vực cũng đang tăng cường, không chỉ có phạm vi rộng hơn, thời gian duy trì cũng trở nên dài hơn.

"Ha ha."

Tiên kiếm của Ngụy Bác Xuyên phóng ra thanh quang.

Mặc dù không thể chiếu sáng toàn bộ Hỗn Độn Kiếm Vực, nhưng kiếm của hắn ta chiếu sáng phạm vi mấy chục trượng, chỉ cần Trần Mục tới gần liền có thể phát giác, không sử dụng quy tắc không gian, hắn cũng có tiên lực mạnh mẽ cùng phản ứng nhạy bén.

Hắn ta không dám dừng lại ở bên trong Hỗn Độn Kiếm Vực, trực tiếp bay vọt lên trời, muốn xông ra khỏi kiếm vực, nhưng Trần Mục mang theo Hỗn Độn Kiếm Vực đuổi theo Ngụy Bác Xuyên.

Ngụy Bác Xuyên dừng lại trong sương bụi càng lâu, trở nên càng sốt ruột, hắn ta chỉ có thể phóng kiếm quang khắp bốn phía chung quanh.

Kiếm quang của Kiếm Tiên có lực phá hoại kinh người, tất cả mặt đất cùng sơn mạch xung quanh đều bị phá hư, Ngụy Bác Xuyên tiến hành tấn công tương tự như thế, mặt đất xuất hiện khe rãnh rộng lớn, sơn mạch mấy mươi dặm đều bị một kiếm san bằng.

Đột nhiên có đạo kiếm quang thanh sắc hướng về phía Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi, kiếm quang xé rách không gian, trong chớp mắt đã đến gần các nàng, hai nữ tử ngay cả cơ hội trốn cũng không có.

Liễu Mi Nhi nghĩ nếu như có thể sống sót, về sau tuyệt đối sẽ không tham gia loại náo nhiệt nguy hiểm này.

Có đạo thân ảnh kim sắc rơi xuống trước mặt các nàng trước, Trần Mục sử dụng di chuyển không gian đến cứu các nàng, đồng thời Hỗn Độn Kiếm Vực nhắm vào Ngụy Bác Xuyên biến mất không thấy đâu nữa.

Ngụy Bác Xuyên nhìn Trần Mục rời đi, hắn ta cười lớn ha ha: "Quả nhiên là chiêu thức phô trương thanh thế."

Nhưng mà nụ cười của hắn ta dần dần cứng ngắc.

Nơi xa Trần Mục dùng tay trái tiếp được kiếm quang hắn ta phóng ra, đồng thời dễ dàng bóp nát.

Tay trái của Trần Mục hiện lên phượng vảy, thần lực phun trào, Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến bị gió lớn mạnh mẽ đẩy lui hơn mười trượng, hai người bọn họ trừng lớn đôi mắt, hít thở khó khăn, tay không tiếp được kiếm quang do Kiếm Tiên phóng ra, đây còn là người sao?

Tại thời khắc bọn họ vẫn còn đang kinh ngạc, tay phải Trần Mục vung kiếm về phía Ngụy Bác Xuyên, mũi kiếm của Thanh Vân kiếm mang theo điểm sáng kim sắc, động tác kia Triệu Phi Yến cực kỳ quen thuộc, nàng ta nhìn thấy kim quang lóe lên, sau đó giữa đất trời trở nên yên tĩnh.

Trên bầu trời, Ngụy Bác Xuyên nhìn thấy điểm sáng kim sắc, hắn ta phát giác được nguy hiểm, nhưng cơ thể còn chưa di chuyển điểm kim quang kia đã xuyên qua mi tâm của hắn ta.

Ánh mắt Ngụy Bác Xuyên dần dần tan rã.

Trời đất lặng im.

Cho dù là tu hành giả vẫn đang trên đường hay là đám cường giả lão bối Xích Tuân và cả Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi, bọn họ đều nhìn thấy một tuyến kim sắc.

Từ mũi kiếm của Trần Mục nối liền đến nơi cao, sợi kim tuyến kia vẫn đang không ngừng lan tràn, thẳng đến chỗ sâu trong tinh hải.

Trần Mục thu hồi Thanh Vân kiếm, thân thể Ngụy Bác Xuyên mất đi thăng bằng trực tiếp rơi từ trên cao xuống, rất nhiều cường giả đều chứng kiến một màn Kiếm Tiên rơi xuống.

Không có thốt lên kinh ngạc, chỉ có trợn mắt há mồm, Trần Mục của Hắc Thạch thành mười chín tuổi, giết chết Kiếm Tiên.

Bọn người Xích Tuân mặt như tro tàn, bọn họ mở ra Tiên Môn đã tiêu hao lượng sức mạnh cực lớn, bây giờ cho dù có trốn thì cũng đã trễ, ánh mắt của bọn họ dần tuyệt vọng.

"Kiếm Thiểm?"

Triệu Phi Yến líu ríu nói.

Động tác kia giống như Kiếm Thiểm nàng ta dạy Trần Mục rất nhiều năm trước, vốn là lừa hắn, không nghĩ tới Trần Mục lại luyện được kiếm kỹ khủng bố như thế.
Chương 340 Nữ Kiếm Tiên (3)

"Ta còn tưởng rằng là Bạt Kiếm Thuật." Liễu Mi Nhi bỗng nhiên cảm thấy bản thân kiến thức nông cạn, vậy mà chưa từng nghe nói qua, chiêu này nhanh đến mức Kiếm Tiên cũng không kịp phản ứng.

Trần Mục không có ăn mừng.

Hắn nhìn chằm chằm lên Tiên Môn kim sắc.

Có bóng người xinh đẹp từ sau Tiên Môn đáp xuống, đầy đầu tóc dài đỏ rực, nửa thân trên là nhuyễn giáp thiếp thân trắng bạc viền vàng, nửa người dưới lại là váy ngắn màu trắng khác thường, đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc, dáng người nở nang, dung nhan lãnh ngạo.

"Nữ Kiếm Tiên?"

Trần Mục vẫn là lần đầu tiên thấy.

Ầm ầm.

Kiếm Tiên thanh y rơi xuống đất.

Mặt đất giống như một tấm mạng nhện bị đánh ra.

Nỗi khiếp sợ của mọi người còn chưa kết thúc thì nữ Kiếm Tiên mặc áo giáp trắng bạc đã phá không mà đến.

"Cứu tinh tới rồi!"

Trong mắt các cường giả lão bối như Xích Tuân nhen nhóm hy vọng, bọn họ dốc hết toàn lực bốn đạo kiếm quang càng thêm rực rỡ, nữ Kiếm Tiên đột nhiên xuất hiện là hy vọng của bọn họ.

Hắc Thạch thành, Trần gia.

Trần Dao không nhanh không chậm mở miệng: "Ca ca thắng rồi, tên xấu xa kia đã bị đánh bại."

Trong mắt Trần Nghiêm mang theo kích động, nhưng còn chưa vui mừng được bao lâu, Trần Dao lại nói tiếp: "Lại có một đại tỷ tỷ rất lợi hại tới, không biết nàng ta có xấu hay không."

...

Liễu Mi Nhi và Triệu Phi Yến nhìn nữ Kiếm Tiên hàng lâm, trong mắt các nàng có sùng bái và sợ hãi, tư thế của nữ Kiếm Tiên cao lãnh tiêu sái, khí chất tuyệt trần.

Trần Mục bước đi trong không trung, trong chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời trăm mét, hắn ngăn cản nữ Kiếm Tiên, hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau thiên địa đều trở nên an tĩnh.

Nữ Kiếm Tiên có khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, con ngươi trong như nước mùa thu, làn da trắng nõn đôi môi hồng, cái mũi thanh tú tinh tế và cái miệng nhỏ nhắn, mái tóc dài ánh đỏ nhảy múa trong gió, áo giáp trắng bạc bao bọc vóc người đầy đặn, đôi chân dài trắng nõn như ngọc chỉ có hai đầu gối là được bao bọc, tư thế oai hùng hiên ngang, biểu cảm phấn chấn.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người nàng ta.

Chỉ có nữ Kiếm Tiên là nhìn chăm chú vào Trần Mục, hắn được kim quang gột rửa, tràn đầy sức sống, da thịt lóe lên ánh sáng, đôi mắt trong suốt mang theo ngạo khí bễ nghễ chúng sinh, ngũ quan tuấn lãng phong thần như ngọc, vẻ mặt mỉm cười không giận tự uy.

Nữ Kiếm Tiên nhìn về phía Ngụy Bác Xuyên ở Hoành Thi thế gian, đôi mắt của Cổ Tỉnh Vô Ba nổi lên gợn sóng, môi đỏ khẽ mở: "Không tồi, còn có thể giết chết Kiếm Tiên."

Âm thanh như chim hoàng anh, giọng nói tựa như từ thiên đường.

Nữ Kiếm Tiên hình như có cảm tình với Trần Mục.

Trần Mục bình tĩnh nói: "Ngươi cũng muốn ra tay?"

Nữ Kiếm Tiên giống như thiên nga ngẩng đầu: "Ha ha, may mắn giết chết được Kiếm Tiên Tây Huyền Động Thiên, quả thật rất mạnh, nhưng mà ngươi còn chưa có tư cách để đánh với ta."

Trần Mục không tức giận, hắn có thể cảm giác được nữ Kiếm Tiên trước mắt mạnh hơn Ngụy Bác Xuyên rất nhiều.

Xích Tuân hét lớn: "Kiếm tiên tử, hắn là sư đệ của Khương Phục Tiên, kính xin ngài trấn áp hắn."

"Khương Phục Tiên, gần đây ở Tiên giới rất náo loạn, nhưng mà vì sao ta phải trấn áp hắn? Ta chỉ đi ngang qua thôi." Nữ Kiếm Tiên mỉm cười.

Xích Tuân và các cường giả tiền bối nghe được lời của nữ Kiếm Tiên thì mặt như tro tàn: "Khương Phục Tiên là Ma Thần chuyển thế, chúng ta chỉ có bắt được hắn mới có thể uy hiếp được Khương Phục Tiên."

Nữ kiếm tiên thản nhiên nói: "Khương Phục Tiên là Ma Thần chuyển thế, bắt hắn hữu dụng? Thật lố bịch."

Trần Mục cảm thấy nàng ta nói rất có đạo lý, rất thông minh, nghĩ tới không phải là nữ nhân không nói đạo lý.

"Nhưng mà ngươi có thể đi theo bổn tiên, làm kiếm phó của bổn tiên tử, ta có thể che chở cho ngươi tránh thoát được thiên kiếp Tiên giới tạo hóa thiên đạo cho ngươi.

Nữ Kiếm Tiên ném cành ô liu cho Trần Mục.

Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi đều nhìn Trần Mục, đối mặt với sự hấp dẫn của Thiên Tiên, không biết tiểu sư thúc có thể chống đỡ được không, đám người Xích Tuân phía dưới mặt như tro tàn, bọn họ không nghĩ tới nữ Kiếm Tiên lại để ý Trần Mục như vậy.

Cơ hội như vậy, không biết bao nhiêu kiếm tu mong mỏi không thôi, nàng ta thật sự là Kiếm Tiên, nhưng mà Trần Mục khinh thường, thản nhiên nói: "Xin lỗi, ngươi không xứng."

Đôi mắt của nữ Kiếm Tiên híp lại, khuôn mặt lãnh diễm cười như không cười: "Xem ra còn cần phải dạy dỗ."

Trần Mục nắm Thanh Vân kiếm.

Nữ tay Kiếm Tiên cầm Hỏa Hồng Tiên kiếm, nụ cười của nàng ta rất đẹp, đã xem Trần Mục trở thành đồ chơi trong lòng bàn tay, đùa cợt nói: "Ta sẽ xuống tay rất nhẹ nhàng."

Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc, nữ Kiếm Tiên trong chớp mắt đã xuất hiện ở gần, lúc nàng ta vung Hỏa Hồng Tiên kiếm xé rách không gian mang theo năng lượng cực nóng đánh tới, khu vực mấy chục dặm đều bao trùm trong sóng nhiệt, cực kỳ khủng bố.

Thanh Vân kiếm tràn ngập Bất Tử Hỏa quang mang, hỏa diễm tràn đầy, hơn nữa còn có kim sắc tiên lực bao trùm lấy.

Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau, năng lượng đáng sợ bao trùm trong không trung, Trần Mục cảm giác được áp lực rất lớn, Thanh Vân kiếm trong tay đang run rẩy, so với tiên kiếm Thanh Vân kiếm của hắn vẫn yếu hơn rất nhiều, bây giờ đã triệt để lộ ra.

Nữ Kiếm Tiên có chút hưng phấn: "Lực lượng cũng không tệ lắm. Xuất hết toàn lực ra cho ta xem."

Nàng ta lại vung kiếm, lực lượng càng thêm cường đại, Trần Mục thúc dục Chân Long Huyết Mạch trên cánh tay phải, hắn dùng hết toàn lực thúc dục tiên chủng, tiên lực bắt đầu khởi động, lực lượng tăng vọt một mảnh lớn.

Hai đạo thân ảnh lại va chạm vào nhau, nữ Kiếm Tiên dựa vào tiên lực cường đại và binh khí mạnh hơn, gắt gao áp chế Trần Mục, Triệu Phi Yến các nàng nhìn đến lo lắng đề phòng.

Trần Mục bị ép dùng hai tay nắm Thanh Vân kiếm, hắn vận dụng thần lực trên cánh tay trái, lân phượng màu vàng hiện lên, tiên lực, thần lực, linh lực ba cỗ lực lượng cường đại dung hợp, lực lượng của Trần Mục tăng lên tới trạng thái đỉnh phong.

Hắn bộc phát ra lực lượng khiến nữ Kiếm Tiên cũng động dung, là phàm nhân mà lại có lực lượng như thế, sau này thành Tiên thì sẽ khủng bố như thế nào, nhân lúc bấy giờ trấn áp thu phục, tương lai khẳng định là chiến lực cường đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK