Các tiểu bối vây xem gần đó cũng không hề ít hơn so với trận đấu của Trần Mục, Triệu Phi Yến được công nhận là đệ nhất trong các tiểu bối của Lăng Vân tông, không chỉ lợi hại mà giá trị nhan sắc cũng rất cao, đại đa số mọi người đều đến vì nhan sắc.
Hai tia kiếm quang trên lôi đài vẫn không ngừng va chạm, Phù Không đảo đang rung lắc, kiếm quang màu tuyết của Triệu Phi Yến càng mạnh hơn, toàn bộ lôi đài đều bị nàng ta đóng băng.
Tiêu Vân đang theo dõi trận đấu ở gần đó, hắn ta nhìn thấy Trần Mục xuất hiện liền tiến tới nhiệt tình nói: “Tiểu sư thúc, hoan nghênh quá bộ đến chỉ dẫn, ngài thấy Triệu Phi Yến phải cần mấy chiêu nữa mới có thể kết thúc trận đấu?”
Vẻ mặt Trần Mục hờ hững nói: “Triệu sư điệt cả quá trình đều không dùng hết sức lực, nàng ta muốn tiết kiệm sức lực, có điều đối phương có vẻ như chắc chắn rằng nàng ta sẽ không dùng toàn lực, cho nên mới không ngừng làm tiêu hao sức mạnh của Triệu sư điệt.”
Tiêu Vân hơi kinh ngạc, hắn ta chỉ tùy ý hỏi xem, nhưng tiểu sư thúc lại thấy rõ ràng như vậy.
“Đó là Đường Vân, đệ tử đích truyền của Trọng Uyên trưởng lão, phó các chủ của Giám Sát các, là Thất phẩm Kiếm Vương trung kỳ, thuộc tính thổ, sở trường là phòng thủ phản kích, thực lực của Triệu sư tỷ mạnh hơn hắn ta rất nhiều, nhưng muốn thắng thì bắt buộc phải dùng bản lĩnh thật sự.” Tiêu Vân trầm giọng nói.
Trong mắt Trần Mục có kim quang nhàn nhạt, hắn đang quan sát linh lực lưu động xung quanh và trong cơ thể hai người họ, rút ra kinh nghiệm thông qua cuộc đối đầu của Kiếm Vương.
“Triệu sư tỷ cố lên!”
“Đường sư huynh đứng vững nha!”
Đám tiểu bối ở hiện trường chia thành hai phe cổ vũ cho hai người trên lôi đài, xung quanh rất náo nhiệt, so với trận đấu của Trần Mục thì càng thú vị hơn.
Nét mặt Triệu Phi Yến mang theo sương lạnh, thì thào không ngừng phóng ra kiếm quang màu tuyết, toàn bộ lôi đài đều rải rác vết kiếm, sương giá khắp trời, nhưng trước người Đường Vân lại có tấm chắn màu vàng đất, giống như mai rùa bảo vệ cho hắn ta.
Đường Vân chỉ thủ không công, vô cùng vững vàng, trải qua mười mấy chiêu vẫn hiên ngang trên lôi đài.
Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yến mang theo sương lạnh, kế tiếp nàng ta còn có trận đấu, Đường Vân lại cố ý làm tiêu hao sức lực của nàng ta, điều này khiến Triệu Phi Yến vô cùng khó chịu.
Ầm!
Sau khi lại va chạm.
Triệu Phi Yến lùi về sau mười mấy trượng.
Đường Vân cuối cùng cũng có cơ hội để thở, nhưng sắc mặt của hắn lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Triệu sư tỷ đã mệt rồi sao?”
“Ta nghe nói sức khỏe của Triệu sư tỷ có vấn đề, mấy năm rồi tỷ ấy không tham gia thi đấy, có thể là thật đấy!”
Đám tiểu bối xung quanh nhao nhao bàn luận.
Trần Mục đang quan sát linh lực biến hóa trong cơ thể Triệu Phi Yến, bản mệnh kiếm trong cơ thể nàng ta đã giải phóng linh lực mạnh mẽ, xem ra là chuẩn bị dùng hết sức lực.
Đường Vân biết Triệu Phi Yến đang chuẩn bị ra đại chiêu, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện tấn công, chỉ có phòng vệ mới có cơ hội cầm cự được một lúc.
Hòn đảo số hai đang có tuyết rơi.
Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp.
Rất nhiều tiểu bối Kiếm Hậu đều bất giác lùi lại, ngay cả cường giả Kiếm Vương cũng cau mày, các trưởng lão ở hiện trường cũng đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Con ngươi của Triệu Phi Yến trong nháy mắt đã biến thành mắt băng, ngay cả tóc cũng theo đó mà phất lên, các muội muội hâm mộ xung quanh đang hò hét nhiệt tình, bọn họ biết đại sư tỷ như vậy là đang trong trạng thái bị chọc giận.
Triệu Phi Yến vung kiếm lên không trung, kiếm quang màu tuyết chói mắt tuôn ra, kiếm quang thoáng qua trong chớp mắt, uy lực đáng sợ có thể phá hủy ngọn núi.
Đường Vân dứt khoát cắm thanh kiếm xuống mặt đất, hai tay cầm lấy chuôi kiếm, sau đó ngồi xổm xuống, cát vàng quét quanh cơ thể, khiên tròn màu vàng đất bao bọc lấy hắn.
Tiếng nổ cực lớn vang lên.
Tuyết quang va chạm với cái khiên tròn kia.
Ngay lúc đó, hoa tuyết đang rơi cũng đều bất động, trên tấm khiên tròn màu vàng đất hiện ra rất nhiều vết nứt, trong nháy mắt đã vỡ vụn, Đường Vân chấn động lui ra ngoài, còn linh kiếm của hắn lại bay ra khỏi lôi đài.
Đường Vân đỡ lấy đòn tấn công của Triệu Phi Yến, hắn ta lăn lộn trên mặt đất, thậm chí còn không ra khỏi lôi đài, chiến tích như vậy đã đủ tự hào rồi.
Nhưng ngay sau đó, Đường Vân đã tuyệt vọng, hắn ta kinh hãi nói: “Sư tỷ, đệ nhận...”
Bùm!
Còn chưa nói hết câu.
Triệu Phi Yến đã xông lên phía trước, đôi chân dài đá mạnh, Đường Vân bị đá ra khỏi lôi đài, sắc mặt hắn ta tái nhợt, buộc phải trở về tu dưỡng nửa tháng.
“Triệu sư tỷ uy vũ!” Các muội muội hâm mộ xung quanh đang hò hét, cả những tiểu bối Kiếm Vương cũng chế nhạo Đường Vân, dùng lớp phòng ngự nhiều thịt nhất, hứng chịu đòn đánh độc nhất.
Trọng Uyên chắp tay sau lưng, mặt đen lại, ông ta nhìn đồ đệ bị ức hiếp mà không thể nói gì, dù sao thì Triệu Phi Yến cũng là đồ đệ được tông chủ yêu thương.
Trần Mục hờ hững nói: “Phòng vệ như vậy rất tốt, đáng tiếc cảnh giới chênh lệch quá nhiều.”
“Triệu sư tỷ, tỷ ác thật.”
Đường Vân ôm bụng, oán giận nói.
Ánh mắt của Triệu Phi Yến trở lại bình thường, lạnh giọng nói: “Nhất quyết cứ cuốn mãi không tha, đáng đời, lần sau còn dám lằng nhằng với ta, ta đập vỡ đầu ngươi.”
Đường Vân bị dọa đến nỗi không dám nói chuyện.
Triệu Phi Yến thu tầm mắt nhìn về phía Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý.
Nàng ta đã thành công lọt vào top 8, nhưng tiếp theo vẫn còn cuộc ác chiến, hơn nữa thủ lôi cuối cùng chính là Đường Vân, trận chung kết chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Trận chung kết của các Kiếm Hậu sẽ tiến hành trước, Trần Mục có thời gian đi xem trận chung kết của Kiếm Vương.
Triệu Phi Yến đến bên cạnh Trần Mục, nghi hoặc nói: “Sao lại không thấy Liễu Mi Nhi?”
“Nàng ta tự bế rồi!”
Đường Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Tâm trạng Triệu Phi Yến rất tốt, cười duyên nói: “Tiểu sư thúc, buổi chiều ta sẽ đi xem ngươi thi đấu, ngươi phải nghênh chiến với thiên kiêu mới nổi lên gần đây đấy.”
“Thiên kiêu!”
Trần Mục cảm thấy khá thú vị.
Có thể vào hàng tiểu bối của Lăng Vân tông thì đều không đơn giản, có thể được xưng là thiên kiêu chắc chắn lại càng phi phàm, thậm chí Trần Mục có chút mong đợi.
Hình như hắn đã từng nghe Diệp Hoành nói, đệ tử đích truyền của các chủ Tàng Kinh các, Triệu Tư Tư chính là Cửu phẩm Kiếm Hậu hàng thật giá thật.
Chương 117 Kiếm Thế Kinh Hồng (1)
Trần Mục cùng với Tiêu Vân và Triệu Phi Yến tiếp tục theo dõi trận thi đấu của Kiếm Vương, một số lôi đài đánh đến độ khó phân thắng bại.
Bọn họ đang đi trên đường thì gặp Diệp Hoành vừa kết thúc trận đấu, hắn ta tươi cười đi đến bên Trần Mục, Diệp Hoành và Tiêu Vân cũng là huynh đệ tốt của nhau.
Các tiểu bối xung quanh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, có thể đứng cạnh tiểu sư thúc thì đều là thiên kiêu của Lăng Vân tông, ngay cả dũng khí tiến lên bắt chuyện bọn họ cũng không có.
Trần Mục quan sát rất kỹ từng trận đấu của Kiếm Vương, hắn diễn luyện kiếm kỹ của bọn họ trong thức hải, học được rất nhiều điều từ trong đó.
Trận đấu của các Kiếm Vương đã kết thúc.
Mọi người đều chuẩn bị quay về nghỉ ngơi.
“Tiểu sư thúc, chiều nay gặp lại.”
Diệp Hoành và Tiêu Vân chắp tay nói với Trần Mục.
“Ta cũng phải về Tử Vân phong nghỉ ngơi, lát nữa nếu bị Tần sư thúc bắt được thì lại bị mắng mất.” Triệu Phi Yến bĩu môi buồn bực.
Ngạo Kiếm phong.
Trần Mục còn tưởng rằng khi trở về sẽ có niềm vui bất ngờ, thế nhưng Khương Phục Tiên lại không có ở đây, chỉ đành mong đợi tối nay nàng ta sẽ xuất hiện.
Trở lại Ngạo Kiếm phong, Trần Mục bắt đầu chăm sóc những cây hoa mới trồng ở hai bên sơn động, hắn đã ở đây nửa năm, xung quanh được quản lý rất sạch sẽ.
Ngạo Kiếm phong lớn như thế này, khắp núi chỉ có tiếng kêu của chim chóc, có chút hiu quạnh.
“Đợi giải đấu tông môn kết thúc thì sẽ đi tìm thêm một số động vật nhỏ.” Trần Mục thoải mái nằm trên ghế ngủ, chuyện thoải mái nhất trong kiếp trước không gì có thể hơn việc được tắm sạch sẽ, nằm nhàn nhã trên ghế sô pha, ôm con mèo, ánh mắt trời vừa đủ, chẳng cần phải làm gì cả.
Bây giờ mục tiêu của hắn là, trở thành Kiếm Tiên ung dung tự tại không lo không nghĩ, cưới được vị hôn thê dung mạo thần tiên tuyệt thế, khiến cho nhà họ Trần trở nên hùng mạnh, nhưng không thể tiếp tục nằm nữa, Trần Mục lập tức đứng dậy đi tu luyện.
Buổi chiều.
Trận đấu của Kiếm Hậu vòng sáu.
Trước khi trận thi đấu bắt đầu đã có rất nhiều người chú ý đến.
Triệu Tư Tư là thiên kiêu đang lên trong những năm gần đây, rất trẻ tuổi, chỉ mới mười sáu tuổi, xếp thứ bảy mươi bảy trên Thanh Vân bảng, rất nhiều cường giả lão bối đều nói nàng ta có cơ hội vượt qua Triệu Phi Yến.
Các chủ Tằng Trường Sinh của Tàng Kinh các xuất hiện ở gần ngọn núi số một, các tiểu bối và trưởng lão xung quanh đều lần lượt hành lễ, ông ta trông còn rất trẻ, thế nhưng lai lịch còn lớn hơn Tần Nghê Thường, cùng thế hệ với Khương Phục Tiên.
Tằng Trường Sinh là thành viên của viện trưởng lão, Lăng Vân tông ít có cường giả Kiếm Thánh, địa vị của ông ta trong tông môn vượt xa các trưởng lão bình thường, ngay cả tiểu bối như Triệu Phi Yến cũng đều phải lễ độ cung kính với ông ta.
Kiếm Thánh hiện tại của Lăng Vân tông chỉ còn lại bốn người, Thái Thượng trưởng lão Tô Mân, tông chủ Khương Phục Tiên, Hồng trưởng lão của Huyền Thưởng các, Tằng Trường Sinh của Tàng Kinh các.
Trong đó Hồng trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão Tô Mân đã rất nhiều năm rồi không xuất thế, phóng tầm mắt ra các thế lực siêu cấp khác, số lượng Kiếm Thánh như vậy khá ít, nhưng Khương Phục Tiên lại đứng đầu trong mười vị Kiếm Thánh.
Triệu Tư Tư với tư cách là đệ tử đích truyền của Tằng Trường Sinh, có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn.
Tàng Kinh các là nơi quan trọng của tông môn, các đệ tử bình thường muốn vào mượn sách cổ thì rất phiền phức, cần phải có rất nhiều điểm cống hiến, gần quan được ban lộc, Triệu Tư Tư có thể tùy ý tiến vào Tàng Kinh các.
Những thứ Triệu Tư Tư lĩnh hội được vượt xa những tiểu bối mà Trần Mục đã gặp trước đây, hơn nữa cảnh giới còn là Cửu phẩm Kiếm Hậu viên mãn.
Rất nhiều cường giả tông môn đến xem trận thi đấu này, bao gồm cả những vị trưởng lão bế quan quanh năm, Triệu Phi Yến và đám tiểu bối Kiếm Vương như Tiêu Vân cũng đều ở gần đó.
Tần Nghê Thường đích thân đến xem trận chiến, nàng ta bước đi trên không, váy lửa phiêu dạt theo gió, đôi chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, cái cổ trắng ngần, trang sức quý giá, giống như con phượng hoàng kiêu hãnh.
Nàng ta cũng là thành viên trong viện trưởng lão, còn là Kiếm Hoàng đỉnh phong, chỉ cách Kiếm Thánh có nửa bước, có tiếng nói mạnh mẽ trong viện trưởng lão.
Chỉ cần là việc Tần Nghê Thường quyết định, đa số các trường hợp viện trưởng lão đều sẽ trực tiếp cho thông qua, chủ yếu là Khương Phục Tiên thích ném việc sang cho nàng ta.
Tần Nghê Thường đi đến cạnh Trần Mục.
Đám tiểu bối xung quanh đều lẩn trốn thật xa.
Trần Mục khẽ khom người: “Tần sư tỷ.”
Đôi mắt phượng của Tần Nghê Thường khẽ nheo lại: “Trận đấu của thiên kiêu, hẳn là rất đặc sắc, hôm nay sư tỷ đến giám sát và đốc chiến, đệ phải biểu hiện cho tốt.”
Phiên dịch lại lời của nàng ta chính là nếu ngươi thể hiện không tốt, xem ta xử lý ngươi thế nào.
“Sư tỷ yên tâm!” Trần Mục không hề có áp lực.
Hắn chỉ muốn tận hưởng cuộc chiến.
Đã gần đến thời gian lên sàn đấu.
Trần Mục và Triệu Tư Tư bước lên lôi đài.
Lúc này Trần Mục mới chú ý đến Triệu Tư Tư, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, mặc váy trắng dài qua đầu gối, bên dưới là tất lụa trắng tuyết, phối hợp với khuôn mặt cười tươi như ánh mặt trời kia, giống như tiểu muội nhà láng giềng, cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.
“Bái kiến tiểu sư thúc.”
Triệu Tư Tư khom người hành lễ, tiếng gọi tiểu sư thúc kia của nàng ta chỉ có Trần Mục nghe thấy, đám tiểu bối xung quanh đều không thể nghe thấy.
Trần Mục khẽ cười gật đầu.
Triệu Tư Tư vốn không hề lên tiếng, cũng không sử dụng linh lực truyền âm, giọng nói dịu dàng kia là do cô đọng niệm lực mà thành, bắt nguồn từ thức hải.
Trần Mục hơi cau mày, hắn nhìn thấy đôi mắt của Triệu Tư Tư u ám đờ đẫn, có thể xác định được hai mắt của nàng ta bị mù.
Nàng ta không thể nhìn thấy màu sắc của nhân gian.
Đôi mắt Trần Mục lóe lên kim quang, hắn muốn biết thực lực thật sự của Triệu Tư Tư.
Vẻ mặt Triệu Tư Tư mang theo nụ cười, bên tai Trần Mục vang lên tiếng cười khanh khách: “Tiểu sư thúc, không thể nhìn trộm con gái được đâu nha.”
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục đỏ lên, kim quang trong ánh mắt lập tức ảm đạm đi, vậy mà lại bị nàng ta bắt ngay tại trận, có chút ngượng ngùng.
Chương 118 Kiếm Thế Kinh Hồng
“Tiểu sư thúc, ngài có thể nghe được lời ta nói?” Triệu Tư Tư vô cùng kinh ngạc.
Nàng ta lẩm bẩm một mình trong thức hải, nhưng mà phản ứng của Trần Mục rõ ràng là có thể nghe thấy suy nghĩ của nàng ta, tình huống vậy trước giờ chưa từng xảy ra.
“Có thể.”
Trần Mục dùng niệm lực đáp lại.
Tằng Trường Sinh cười nói: “Đứa trẻ Tư Tư này nói phải thi đấu với tiểu sư thúc, đã phấn khích rất lâu, hy vọng có thể đạt được kết quả như ý nguyện.”
Có vị lão giả tóc bạc tiến lên, cười lớn nói: “Tằng sư huynh, cả Tiết Hạo cũng có thể thắng Liễu Mi Nhi, ta cảm thấy cô nương Tư Tư này có cơ hội thắng rất lớn.”
Tằng Trường Sinh cười nói: “Kim sư đệ, lần này đồ đệ kia của đệ có thể cho đệ nở mặt rồi.”
“Ha ha ha.”
Kim Viễn Sơn cười rất vui vẻ.
Tần Nghê Thường đang ở gần đó, sắc mặt nàng ta rất khó coi, Tiêu Vân nhìn thấy vẻ mặt sư tôn thay đổi, thở dài lắc đầu, trong lòng nghĩ đợi giải đấu tông môn kết thúc, chắc chắn tiểu sư muội sẽ gặp xui xẻo.
Trên lôi đài ở ngọn núi số một.
Chu Trí trịnh trọng nói: “Hai người đều có tên trên Thanh Vân bảng, ta chính là người chứng kiến cuộc đối đầu này.”
Lưu Vinh hét lớn: “Trận đấu bắt đầu!”
Hiện trường lập tức sôi trào.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào lôi đài.
Trần Mục rút Chiết Dực ra, vỏ kiếm tự động thu hồi vào không gian của giới chỉ, Triệu Tư Tư cũng đồng thời rút kiếm ra, kiếm của nàng ta giống như cây thước trắng, không có lưỡi nhọn.
“Tiểu sư thúc, kiếm của ta tên là Tàng Phong!”
“Kiếm của ta là Chiết Dực.”
Hai người đang dùng ý niệm để giao tiếp.
Triệu Tư Tư động thủ trước, thân thể bay nhanh, lơ lửng như thần, Lăng Ba Vi Bộ, La Miệt Sinh Trần, thân ảnh nàng ta rất khó nắm bắt, ngay cả các tiểu bối Kiếm Vương bình thường cũng phải kinh ngạc thốt lên: “Nhanh quá!”
Nhưng tốc độ của Trần Mục cũng rất nhanh, sáng nay còn để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc.
Mũi chân Trần Mục chạm đất, giống như mũi tên bay khỏi dây cung, hai bóng người va chạm vào nhau.
Kiếm quang màu vàng đỏ và kiếm quang màu xanh trắng xen lẫn vào nhau, hai người đồng thời giải phóng khí tràng, hai cỗ sức mạnh mạnh mẽ làm cho ngọn núi rung chuyển.
“Tuyệt vời!”
“Tiểu sư thúc mạnh quá đi!”
“Triệu sư tỷ cũng rất lợi hại, có thể ép cho tiểu sư thúc phải nghiêm túc, thật sự không có bao nhiêu tiểu bối Kiếm Hậu có thể làm được, mong là Triệu sư tỷ có thể thắng.”
Thẩm Trạch đang theo dõi trận đấu này, hắn hy vọng Triệu Tư Tư có thể ép ra được thứ gì đó của Trần Mục.
Các cường giả tông môn xung quanh đều đang quan sát, bọn họ nhận ra vẻ mặt Trần Mục trông rất nhàn nhã, không hề có chút cảm giác căng thẳng nào, hoàn toàn không hề nghiêm túc.
Triệu Tư Tư và Trần Mục trông có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng Trần Mục vẫn chưa dùng hết sức mình.
Sau nhiều lần va chạm dữ dội, Trần Mục và Triệu Tư Tư đều lùi về sau mười mấy trượng.
Chuôi kiếm của Triệu Tư Tư xoay lật trên cổ tay nàng ta, cuối cùng đổi tay cầm kiếm, giấu kiếm ra sau lưng, nàng ta đưa tay trái ra, niết kiếm chỉ, đưa thẳng lên trước mặt, quanh thân rực rỡ ánh sáng xanh trắng, như hoa sen xanh.
“Tiểu sư thúc, xin ngài hãy nghiêm túc.”
Mọi người đều bị động tác của Triệu Tư Tư làm cho chấn kinh.
Kim Viễn Sơn hiểu biết sâu rộng, ngưỡng mộ nói: “Tằng sư huynh, đồ đệ này của huynh không đơn giản, ở tuổi này mà đã lĩnh ngộ được kiếm thế!”
“Kiếm Thế Linh Hồng! Cũng là chiêu thức mà đứa trẻ này mới lĩnh ngộ được gần đây.” Trên mặt Tằng Trường Sinh là nụ cười hài lòng, sau đó khẽ thở dài nói: “Đáng tiếc đối thủ của con bé lại là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông!”
Kim Viễn Sơn cười gật đầu, ngay cả Tằng Trường Sinh cũng cảm thấy Triệu Tư Tư không có cơ hội thắng.
Khí tràng của Triệu Tư Tư đột nhiên tăng vọt, bông sen xanh khổng lồ nở rộ dưới chân nàng ta, đám tiểu bối xung quanh nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.
Vẻ mặt Tần Nghê Thường hờ hững, Triệu Phi Yến cũng tin rằng Trần Mục có thể thắng, Tiêu Vân và Thẩm Trạch đều nhìn chăm chú lên lôi đài, muốn nhìn xem Trần Mục sẽ ứng phó như thế nào.
Trần Mục nhấc kiếm lên, vốn không định quá nghiêm túc, nhưng Triệu Tư Tư đã khẩn cầu, hắn chỉ có thể nghiêm túc một chút.
Ầm!
Áo choàng của Trần Mục đang rung lên.
Cả lôi đài đều tràn ngập hỏa quang, trên lôi đài có dung nham đang chảy xuống, giống như một mạng nhện trải rộng khắp nơi.
Trần Mục bị hỏa quang bao phủ, tiếng rồng gầm thét chói tai vang vọng khắp Lăng Vân tông, kinh thiên động địa, như là hung thú Thái Cổ giáng xuống nhân gian.
Ngay cả Khương Phục Tiên ở Lăng Vân phong cũng có thể nghe thấy rõ ràng, vẻ mặt nàng ta chứa ý cười, bước đi nhẹ nhàng, đứng trên đỉnh núi theo dõi trận quyết đấu cuối cùng này.
Tiếng rồng gầm thét vang vọng khắp các khe núi, long uy bá đạo khiến đám tiểu bối run lẩy bẩy, bên cạnh Trần Mục xuất hiện con Liệt Diễm Hỏa Long cao mấy chục trượng.
Lôi đài trên đỉnh núi tràn ngập hỏa quang, trong mắt các cường giả lão bối xung quanh đều đầy vẻ ngưỡng mộ, có cả thán phục.
Triệu Phi Yến đã từng thấy Trần Mục thi triển Long Ngâm Kiếm Thế, lúc đó bọn họ đang ở trong tuyệt cảnh, nhìn thấy Long Ngâm Kiếm Thế không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Thực lực của Trần Mục đã tăng lên rất nhiều lần, nhưng Long Ngâm Kiếm Thế thi triển hôm nay lại không chấn động như trong tuyệt cảnh kia, hiển nhiên hắn đã không dùng hết sức.
Nhưng đối với đám tiểu bối của Lăng Vân tông lần đầu được nhìn thấy Long Ngâm Kiếm Thế mà nói thì vô cùng ngoạn mục! Sự ngoạn mục không thể dùng ngôn ngữ để hình dung!
Huyền Thưởng các, Hồng trưởng lão đi đến hành lang trên tầng sáu, ông ta nhìn về phía xa chỗ ngọn núi số một, nhìn thấy hỏa quang uốn lượn quanh bầu trời, trong đôi mắt đục ngầu hiện ra diễm hỏa: “Khương sư muội năm đó cũng là vào độ tuổi này, phượng hoàng kêu chấn động ngoài Cửu Tiêu, gây chấn động trần gian!”
Lôi đài ở ngọn núi số một.
Da đầu của chấp sự Lưu Vinh tê dại, cuộc đối đầu cường độ cao như thế này hắn ta không thể nắm bắt được, cũng may xung quanh có rất nhiều cường giả, không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vẻ mặt Chu Trí của Thiên Cơ các chấn kinh, hắn ta biết Trần Mục có thiên phú dị bẩm, nhưng loại thiên phú nghịch thiên như vậy có thể đuổi sát Khương Phục Tiên.
Chương 119 Kiếm Kỹ Đoạn Không
Sắc mặt Triệu Tư Tư ngưng trọng, đối mặt với long uy mạnh mẽ như vậy, thân thể nàng ta đang run lên, chỉ có thể cắn răng kiên trì, hỏa long do Trần Mục ngưng tụ đang chiếm giữ lôi đài, đứng thẳng người lên cũng cao đến mấy trượng.
“Tiểu sư thúc mạnh quá!”
“Triệu sư muội vẫn nên chịu thua thôi, chạm trán như vậy, muội ấy chắc chắn sẽ bị thương!”
Loại va chạm với cường độ như thế, rất khó có thể nắm chắc lực đạo, Triệu Tư Tư cứng rắn đâm đầu như thế nhất định sẽ bị thương.
Các cường giả tông môn xung quanh đều giữ im lặng, vẻ mặt Tần Nghê Thường và Tằng Trường Sinh đều không chút cảm xúc, bọn họ im lặng nhìn vào lôi đài.
Triệu Tư Tư dựng thẳng kiếm chỉ về phía trước rồi vung chéo lên trên, đóa thanh liên khổng lồ kia bay lên trên không, nàng ta không lựa chọn nhận thua.
Thanh liên ở trước mặt hỏa long trông rất nhỏ bé, hỏa long chiếm giữ, có một cỗ sức mạnh kéo Trần Mục bay lên không trung, hắn giống như đang đứng trên lưng rồng.
Đám tiểu bối xung quanh không ngừng kêu lên.
Trần Mục nắm chặt lấy Chiết Dực, nếu Triệu Tư Tư đã muốn chiến, vậy thì sẽ đấu với nàng ta thật sảng khoái.
Hỏa long phun ra cột lửa nóng rực, thanh liên ngập trong hỏa quang, trong chớp mắt đã hóa thành hoa sen lửa rực rỡ, cánh hoa của hoa sen đang tàn lụi không ngừng.
Đám tiểu bối xung quanh rất yên lặng, bọn họ xem chăm chú không rời mắt, trận đấu đặc sắc như vậy, lúc trước chỉ khi các Kiếm Vương đối đầu mới có thể nhìn thấy, còn đây chỉ là trận đấu giữa hai Kiếm Hậu.
“Kinh Hồng!” Triệu Tư Tư niệm thầm trong lòng, hai chân nàng ta hơi co lại, mặt đất vỡ vụn trong nháy mắt.
Triệu Tư Tư bật người nhảy lên, cổ tay nàng ta xoay chuyển, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, một nhát chém dữ dội xuyên thủng bầu trời, hoa sen lửa vỡ tan, kiếm quang màu trắng xanh lao về phía Trần Mục.
Đây mới là Tụ Lực Nhất Kiếm của kiếm thế, tia kiếm quang kia khiến rất nhiều tiểu bối Kiếm Vương phải khiếp sợ.
Rất nhiều cường giả đều đang chăm chú theo dõi lôi đài.
Tia thanh quang kia cực kỳ nhanh, Kinh Hồng Nhất Kiếm, chỉ trong nháy mắt, con hỏa long kia đã bị thanh quang chém đứt, Trần Mục nâng hai tay lên cao qua đầu, Triệu Phi Yến nhíu mày liễu, nàng ta biết Trần Mục đang muốn thi triển Tam Thiên Long Vũ, nhưng có đủ thời gian sao?
Trần Mục không hề né tránh, hắn muốn nếm thử Tam Thiên Long Vũ sau khi tinh giản, vung kiếm uyển chuyển, những ngọn lửa bị vỡ nát xung quanh đang chuyển động theo lưỡi kiếm, cuối cùng bị chém ra theo kiếm quang.
Không có tụ lực.
Trực tiếp thi thiển Tam Thiên Long Vũ.
Đây là Trảm Đoạn Kiếm Thế mà Trần Mục đã ngộ ra được.
Sắc mặt Tằng Trường Sinh ngưng trọng, trong khoảnh khắc Trần Mục xuất kiếm, ông ta có một loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được.
Khi tia kiếm quang màu vàng đỏ được chém ra, hỏa long bị chém đứt vẫn chưa kết tụ lại, trong nháy mắt kiếm quang màu vàng đỏ và kiếm quang màu xanh trắng va chạm vào nhau, hỏa long tập hợp lại, kiếm quang màu xanh trắng như diều đột nhiên đứt dây, hỏa long lao thẳng về phía Triệu Tư Tư.
Hiện trường vang lên tiếng kinh hô.
Bọn họ đổ mồ hôi thay cho Triệu Tư Tư.
Triệu Tư Tư vẫn đang ở trên không, hỏa long gần trong gang tấc, hiện tại nàng ta hoàn toàn không thể trốn thoát.
“Mau nhận thua đi!”
Lưu Vinh gấp đến độ mồ hôi nhễ nhại.
Hiện giờ hắn ta không biết liệu có nên ngăn cản trận đấu này không, các cường giả tông môn chung quanh đều không tỏ thái độ, hắn ta chỉ có thể sốt ruột đứng xem, sợ rằng lát nữa Triệu Tư Tư sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng hắn sẽ phải chịu trách nhiệm.
Vẻ mặt Tần Nghê Thường mang theo ý cười, thắng bại đã phân, biểu hiện của Trần Mục nàng ta rất hài lòng.
Tằng Trường Sinh không ra tay ngăn cản trận đấu, bởi vì ông ta nhìn thấy Triệu Tư Tư vẫn còn chưa bỏ cuộc.
Triệu Tư Tư nhấc tay phải lên, giơ kiếm lên trước người, muốn cứng rắn chống lại đòn công kích của hỏa long.
Chân Trần Mục đạp Chiết Dực đứng giữa không trung, trên người mang theo áp lực bá đạo, hắn nhìn hỏa long đang nuốt chửng Triệu Tư Tư, đầu mày hơi nhíu lại.
Bùm.
Ầm ầm.
Tiếng nổ mạnh vang lên.
Triệu Tư Tư bị ngã trầm trọng trên lôi đài.
Đám tiểu bối đang vây xem đều cảm thấy rất đau, xung quanh ngọn núi số một trở nên rất yên tĩnh.
“Khụ khụ.”
Triệu Tư Tư đang ho ra máu.
Nàng ta cố nhịn cơn đau đứng dậy, trên trán có vết thương, trên tất trắng và váy có rất nhiều chỗ bị thiêu thành lỗ thủng, vì cánh tay phải nhận lấy đòn công kích nên vết máu và tay áo đều dính vào nhau.
Lưu Vinh thuyết phục nói: “Triệu Tư Tư, ngươi đã không còn sức để đấu tiếp nữa, nhận thua đi thôi!”
Đám tiểu bối xung quanh đều rất thương xót cho nàng ta, muội tử xinh đẹp như vậy, nhận thua sớm chút không tốt sao?
“Triệu sư tỷ, nhận thua đi.”
“Triệu sư muội, nhận thua đi.”
Mọi người đều đang khuyên nàng ta chủ động nhận thua.
Kim Viễn Sơn khẽ lắc đầu, nói: “Tằng sư huynh, nếu chiến nữa, đứa trẻ này có thể sẽ bị trọng thương!”
Vẻ mặt Tằng Trường Sinh cười khổ: “Đứa trẻ này đã chịu rất nhiều khổ cực, chút khổ này, con bé có thể chịu được.”
Trần Mục dùng niệm lực truyền âm: “Ngươi rất lợi hại, ta cũng muốn thắng, xin lỗi.”
”Tiểu sư thúc, ta vẫn muốn thử lại.” Triệu Tư Tư vẫn không có ý định từ bỏ.
Trần Mục đáp xuống lôi đài, Chiết Dực trở về trong tay, Triệu Tư Tư chằng chịt vết thương đứng ở trước mặt.
Thế nhưng đột nhiên nàng ta lại thu kiếm về.
Đám tiểu bối xung quanh còn tưởng rằng nàng ta muốn từ bỏ, tiếp đó tay trái của Triệu Tư Tư cầm kiếm chỉ đặt lên bên miệng.
Sau đó cả người chìm trong kim quang.
“Niệm lực.”
“Không ngờ nàng ta còn là Niệm Sư.”
Các cường giả tông môn đều có chút ngoài ý muốn.
Lăng Vân tông là Kiếm Tông, trong tông môn vốn không hề có cường giả Niệm Sư, Tằng Trường Sinh cũng không phải là Niệm Sư, Triệu Tư Tư chỉ có thể tự mình học Niệm Thuật.
“Có thể có Kiếm Kỹ tinh xảo như vậy, còn có thể giải phóng được niệm lực mạnh mẽ như thế, nàng ta xứng đáng với danh hiệu thiên kiêu của Lăng Vân tông.” Có vị lão bối khen ngợi nói.
Mọi người đều kinh ngạc vì Triệu Tư Tư còn biết Niệm Thuật, chỉ có Triệu Phi Yến khẽ lắc đầu, sử dụng Niệm Thuật trước mặt Trần Mục, giống như kiến rung cành cây.
Vô số quang kiếm màu vàng bay ra khỏi cơ thể nàng ta, mấy chục tia quang kiếm vàng bay đến như gió lốc rít gào, đây là Niệm Thuật công kích.
Chương 120 Kiếm Kỹ Đoạn Không (2)
“Quả nhiên.”
Trần Mục không quá bất ngờ.
Hắn vừa cảm nhận được niệm lực của Triệu Tư Tư rất mạnh, nàng ta sử dụng Niệm Thuật cũng không có gì lạ, những tia quang kiếm vàng này trông có vẻ tráng lệ, nhưng mà uy lực còn không bằng Kinh Hồng Nhất Kiếm vừa nãy.
Trần Mục vung kiếm lên muốn kết thúc trận đấu, hắn thi triển Kiếm Kỹ Đoạn Không, kiếm quang màu vàng đỏ phá vỡ không trung, những tia quang kiếm vàng đang lao tới lần lượt vỡ tan, tan biến khắp trời như những luồng sáng.
Cường giả lão bối khẽ lắc đầu, Triệu Tư Tư có thể dùng Niệm Thuật quả thực rất đáng kinh ngạc, nhưng Niệm Thuật mà nàng ta thi triển kém xa rất nhiều so với Kiếm Kỹ dũng mãnh.
Kiếm chỉ của Triệu Tư Tư vẫn còn đặt bên miệng, mi tâm của nàng ta đang chảy máu, có tia kiếm quang nhuốm máu tràn ra từ giữa mày, tia kiếm quang kia rất mạnh, nhưng khi đụng phải kiếm quang màu vàng đỏ do Trần Mục chém ra thì tan vỡ, Kiếm Kỹ của Trần Mục quá bá đạo.
Kiếm quang màu vàng đỏ ép thẳng về phía Triệu Tư Tư.
Sắc mặt đám tiểu bối xung quanh kinh hãi.
Lần này nếu cứng rắn tiếp đòn, chắc chắn sẽ trọng thương!
Tằng Trường Sinh đột nhiên xuất hiện trên lôi đài, kiếm quang màu đỏ vàng còn chưa chạm đến áo choàng của ông ta, đã dễ dàng bị quét sạch.
“Tiểu sư đệ, đệ thắng rồi.”
“Sư đệ bái kiến Tằng sư huynh.”
Giải đấu tông môn lần này, Trần Mục đã nhân tiện quen biết được rất nhiều tiểu bối tông môn, còn có cả cường giả lão bối.
Các tiểu bối xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không muốn muội tử đáng yêu như Triệu Tư Tư lại bị thương nặng, tiếp đó ngọn núi số một trở nên rất náo nhiệt, trận đấu mà bọn họ theo dõi đến nín thở, tiểu sư thúc đúng là tiểu sư thúc, áp chế Triệu Tư Tư suốt toàn bộ quá trình.
Ánh mắt Thẩm Trạch rực lửa, hoàn toàn không vì màn ngoạn mục của Trần Mục mà sợ hãi, ngược lại càng thêm mong đợi cuộc đối đầu với Trần Mục trong trận chung kết.
Các tiểu bối Lăng Vân tông xung quanh đều công nhận Trần Mục từ đáy lòng, trong ánh mắt đầy tràn đầy cung kính, muốn nhận được tôn trọng thì nhất định phải thể hiện thực lực.
Triệu Tư Tư nhìn về phía Trần Mục: “Tiểu sư thúc, ta ngốc thật, vậy mà cứ muốn ép ngài phải sử dụng hết sức!”
Trần Mục dùng thần niệm đáp lại: “Ngươi rất lợi hại, Niệm Thuật rất mạnh, có cơ hội thì tiếp tục gọt giũa.”
“Được ạ.”
Triệu Tư Tư cười rất vui vẻ.
Tằng Trường Sinh thấy đồ đệ thua trận còn cười vui vẻ như vậy, tưởng rằng nàng ta bị đánh đến ngốc luôn, vội vàng nói: “Tư Tư, con làm sao thế?”
Triệu Tư Tư khẽ gật đầu, tiếp đó khoa tay ra vẻ không sao, lúc này Trần Mục mới chú ý thấy, nàng ta không thể mở miệng nói chuyện.
Tằng Trường Sinh dẫn Triệu Tư Tư rời đi.
Trần Mục thu lại Chiết Dực, Lưu Vinh phấn khích tuyên bố tiểu sư thúc giành chiến thắng, Chu Trí đang ghi lại thay đổi về thứ hạng trên Thanh Vân bảng, hiện tại Trần Mục đã đứng thứ bảy mươi bảy trên Thanh Vân bảng của Hoang Châu.
Có thể lọt vào top 100 thì đều là thiên kiêu, có thể lọt vào top 10 đều là thiên kiêu tuyệt thế, trong đó thậm chí còn có tiểu bối đã ẩn mình rất nhiều năm, đợi đến khi không còn là thời đại của các đối thủ cạnh tranh thì lại xuất thế.
Trần Mục đột nhiên sinh ra.
Phá vỡ sự sắp xếp của rất nhiều thế lực.
Đối với Lăng Vân tông mà nói, điều may mắn là có Khương Phục Tiên, điều không may mắn là chỉ có Khương Phục Tiên, nhưng Trần Mục xuất hiện, có thể sẽ thay đổi được cục diện này, ánh mắt mọi người nhìn Trần Mục đều thay đổi.
Lúc trước ánh mắt của mọi người là ghen tị, bây giờ trong mắt mọi người là sùng kính, chỉ có vẻ mặt của Triệu Phi Yến là tràn đầy khó chịu, vậy mà lại bị hắn cướp mất hào quang.
“Tiểu sư đệ, theo ta đến Lạc Hà phong.” Tần Nghê Thường đi đến cạnh Trần Mục, nàng ta giải phóng khí tràng mạnh mẽ, tất cả các tiểu bối xung quanh đều bị dọa sợ chạy mất.
Trần Mục cau mày, hiện giờ nói không chừng vị hôn thê đang ở Ngạo Kiếm phong: “Sư tỷ, có việc gì sao?”
Mắt phượng của Tần Nghê Thường hơi nhướng lên: “Sư tỷ có chuẩn bị đồ tốt cho đệ?”
Trong lòng nghĩ vị hôn thê có thể cũng chuẩn bị đồ tốt, Trần Mục cười hỏi: “Tần sư tỷ, đệ có thể để hai ngày nữa lại đến Lạc Hà phong không?”
“Không được!”
Thái độ Tần Nghê Thường cứng rắn.
Trần Mục chỉ đành bị buộc phải đồng ý.
Mắt phượng của Tần Nghê Thường hơi híp lại, nàng ta nhìn chằm chằm Trần Mục, nói: “Cho đệ phần thưởng, còn không tình nguyện như thế, đệ không thích sư tỷ sao?”
“...”
Trần Mục vội vàng lắc đầu.
“Sư tỷ, hôm nay đệ hơi mệt, muốn quay về sớm một chút để nghỉ ngơi.” Trần Mục bày ra dáng vẻ mệt mỏi.
Tần Nghê Thường cười nhẹ nói: “Đúng lúc, gọi đệ đến Lạc Hà phong, chính là để đệ thư giãn.”
Tần Nghê Thường dùng linh lực quấn lấy Trần Mục, cưỡng ép đưa hắn đến Lạc Hà phong.
Trên đỉnh núi ở Lăng Vân phong.
Khương Phục Tiên đã nhìn thấy những việc này trong mắt.
Lạc Hà phong.
Chân núi có sơn động giấu kín.
Đây là nơi Tần Nghê Thường tu hành.
Cửa động có hạn chế đặc biệt, chỉ có Tần Nghê Thường mới có thể mở ra, nàng ta dẫn Trần Mục đi vào trong sơn động, bên trong tràn ngập năng lượng thuộc tính hỏa dày đặc, Niết Bàn Hô Hấp pháp không tự chủ được bắt đầu vận hành.
Nồng độ linh khí ở đây gấp mấy lần bên ngoài, tu luyện trong này chắc chắn là làm ít được nhiều.
Xung quanh có rất nhiều thủy tinh thạch phát sáng, bên trong sơn động cũng sáng ngời không kém, ở chỗ sâu nhất trong sơn động còn có ôn tuyền đang bốc hơi.
Ôn tuyền có đường kính chỉ nửa trượng, xung quanh là những tảng đá đang nhỏ máu, nước trong hồ có màu đỏ như máu, còn nổi lên bong bóng, trông có hơi kỳ dị.
Tần Nghê Thường ngồi trên đạo đài bên cạnh ôn tuyền, đôi chân dài nhếch lên: “Tiểu sư đệ, trong này có chôn di cốt của phượng hoàng, trong hồ có một ít máu phượng hoàng, nước hồ có thể trị thương, còn có thể nhanh chóng khôi phục năng lượng, thậm chí còn có thể cường tráng thân thể.”
Trần Mục nghe xong còn tưởng là linh dịch: “Tần sư tỷ, nước hồ có uống được không?”
“Uống được, nhưng tốt nhất là để tắm rửa.” Tần Nghê Thường không nhịn được muốn cười, nàng ta thấy Trần Mục đã thi đấu ba ngày, lại trải qua trận khổ chiến với Triệu Tư Tư, cho nên mới dẫn hắn tới đây để mau chóng hồi phục.